Phán Quân - Lâu Vũ Tình ( 10 chương )

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Chương 9



      Trời vừa sáng, nhiều lời với nàng cùng Lục Vũ hai người trước đến Tế Nam phủ nha tình tiết vụ án.


      Bởi vì lời của quản chỉ là lời phiến diện, đề ra nguyên do gì chứng minh việc từ làm chủ, lại là thân tội phạm, cho nên lấy đại ra lý do thoát tội, phán hình.


      “Hung thủ chưa bị bắt, ta có mặt mũi hồi Lục gia.” với Lục Vũ.


      Giam giữ quản , truy hồi tiền hàng mất mới có thể phụ tín nhiệm và giao phó của .


      “Ngươi gặp chuyện may chưa hơn trăm ngày, Phán nhi cùng ta thành thân, đáy lòng ngươi chưa từng oán nàng bạc tình sao?” hỏi.


      .” Tiểu thư phải là người bạc tình, nàng làm như vậy chắc là có cái lý của nàng, tôn trọng lựa chọn của nàng. Biết được nàng có kết cục tốt, mặc dù đau lòng, nhưng cũng có thể toàn tâm truy tìm hung thủ, vướng bận nàng.


      “Phán nhi phụ ngươi.” đột nhiên ra câu như vậy. “Con trong bụng nàng, là do ta say rượu gây ra, trong suy nghĩ của nàng vẫn còn vướng bận ngươi.” biết, nàng biết, mọi người đều biết, việc kia cần gì phải lại dối gạt mình?


      Lục Vũ ngạc nhiên, hiểu đột nhiên lời ấy có dụng ý gì.


      hiểu sao?” cười chua chát. “Nếu hai người các ngươi tâm ý vẫn thay đổi, ngươi đưa nàng !”


      “Thiếu gia!” Lục Vũ kinh hãi. “Chuyện này thể –” mặc dù đọc nhiều sách bằng thiếu gia, khí tức, học thức đều kém hơn, tuy võ sư là người thô lỗ, nhưng đạo lý làm người vẫn hiểu, việc này thể nào nổi!


      cần nhân nghĩa đạo đức với ta, ta cho tới bây giờ chỉ hỏi Phán nhi muốn ai? Nếu nàng muốn là ngươi, ta lời nào để . Cho tới nay, chúng ta đều làm chuyện giống nhau, đó là muốn Phán nhi vui vẻ, cùng ngươi ở cùng chỗ, nhà ngươi mới là chốn về của Phán nhi.” trắng ra, phải muốn như vậy, lại càng phải thành toàn cho Lục Vũ, thành toàn cho Phán nhi vui vẻ, là vì Phán nhi.


      Lục Vũ yên lặng gì.


      Hồi phủ được ba ngày, ngày bận rộn xong trở lại trong phòng, nàng tựa vào đầu giường ngủ gật. nhiều ngày, nàng luôn luôn ngủ ngon –


      rất khẽ, cởi áo choàng đắp lên cho nàng, nhàng kéo nàng vào trong lòng để nàng ngủ ngon chút, tay vuốt tới nơi ẩm ướt trong mắt nàng. Trong lúc ngủ mơ cũng rơi lệ, làm nàng thực khó xử rồi?


      Phán nhi bị kinh động tỉnh lại, vội vàng ngồi thẳng dậy, hoảng hốt lảng tránh.


      Lục Kì Quân bình tĩnh chăm chú nhìn nàng.


      Mang thai làm cho nàng trở nên ngủ nhiều, động tác này lúc nào cũng làm, cũng làm rất thuận tay, nhưng nàng chưa bao giờ tránh , chưa bao giờ …. hoảng loạn như thế.


      Kể từ sau khi Lục Vũ trở về, nàng liền lánh cho đến nay, ràng như thế, sao lại biết?


      “Phán nhi, ta có lời muốn với nàng.”


      “Huynh muốn… muốn gì?”


      “Nàng ….” hít hơi sâu, thể trước mặt nàng ra, vì thế đứng dậy, thong thả đến bên cửa sổ. Người theo nàng, tâm cũng theo nàng, nhìn thấy nàng mới có thể chết lặng đem lời ra miệng. “Nàng cùng Lục Vũ , tòa nhà kia … ta chuẩn bị cho nàng và Lục Vũ lúc tân hôn vẫn còn giữ, hai người hãy rời khỏi đây, tóm lại đâu cũng được, sống tốt cuộc sống của hai người.”


      Phía sau lách ca lách cách loạt tiếng vang, hiểu được nàng té rớt cái gì, nhịn được quay đầu lại.


      “Ca, ca ca, huynh cái gì!” Nàng kinh nghi bất định, rất sợ là bản thân nghe lầm.


      “Nàng vẫn bỏ được Lục Vũ, phải sao?” chỉ thay nàng ra lời trong lòng, có gì đó ngoài ý muốn.


      “Nhưng mà muội …… gả cho huynh mà!” Sao có thể cùng Vũ ca? Nàng rồi, phải làm sao đây?


      từ trong tay áo lấy ra lá thư, đặt ở bên. “Đây là thư hòa ly. Nàng phải bị bỏ, phạm thất xuất, chúng ta là tâm ý khó hợp, tình phân đầu, như vậy cùng cách, nam hôn nữ gả, can thiệp lẫn nhau.”


      Tâm ý khó hợp, tình phân đầu, như vậy cùng cách.


      Nam hôn nữ gả, can thiệp lẫn nhau……


      chữ, câu ở trong đáy lòng nàng quanh co, giấy văn tự là bút tích tự tay viết, đối nàng viết xuống cùng cách thư……


      “Vì… vì sao……” Nàng khẽ run tay cầm được quyên giấy, nước mắt hoảng nhiên rơi xuống. “Ca ca cần muội sao?” Vì sao cần? Nàng hiểu, nàng nghĩ ra……


      “Là thể cần nữa, cũng dám cần nữa.” quay người trở lại, đối mặt đôi mắt hoang mang ngấn lệ của nàng, kinh ngạc tại sao mình có thể bình tĩnh như thế, tia đau đớn cũng chết lặng. “Phán nhi, nàng ta ?”


      Nàng ngạc nhiên, mấp máy môi, thế nào cũng đáp được.


      Nàng hay ? Nàng cho tới bây giờ nghĩ tới điều này……


      “Chỉ có câu như vậy nàng cũng đáp được. đời có đôi vợ chồng nào ngay cả tâm ý tướng chúc đều làm được? Cho nên đủ rồi, Phán nhi, cuộc hôn nhân này của chúng ta, trước sau cầu quá mạnh mẽ, đau khổ chống đỡ, làm khó dễ nàng cũng khó vì ta, ta để nàng tự do.”


      “Nhưng mà……” Đầu óc nàng trống rỗng, thanh của gằn từng tiếng, nàng đều thể phản bác, nhưng nàng vẫn biết, đây phải là kết quả nàng muốn, nàng nghĩ như vậy. “Ca ca, muội muốn ! Đừng, đừng đuổi muội –”


      “Phán nhi!” chặn ngang tiếng khóc lóc cầu xin của nàng. “Ta mệt mỏi rồi!”


      Nàng ngẩn ngơ chăm chú nhìn . Ca ca chưa bao giờ hung hăng với nàng như vậy, chưa bao giờ dùng khẩu khí kiên nhẫn như thế chuyện với nàng, nàng dường như lại nhớ tới năm mười tuổi ấy, bị cường ngạnh xa cách, vứt bỏ –


      “Chỉ tiếng ca ca này, cũng đủ để cho ta thất vọng đau khổ. Nàng phát sao? Sau khi Lục Vũ trở về, nàng bao giờ kêu ta tiếng phu quân nữa.” cúi đầu cười, cười đến châm chọc. “Ta chờ nàng bao lâu? Ta chờ mong nàng bao lâu? Đổi lấy là cái gì? Lại lần nữa nàng làm ta thất vọng cùng thương tâm, nàng nghĩ rằng ta và nàng có thể thừa nhận bao nhiêu? thê tử thể toàn tâm toàn ý dõi theo ta, ta, ta muốn.”


      Cho nên, cho nên sao? trả giá quá nhiều, nàng luôn đáp lại quá ít, quá chậm, vậy nên tức giận?


      mệt mỏi.


      mệt mỏi, muốn thu hồi, bao giờ nguyện bao dung nữa, muốn nàng, muốn luôn trả giá quá nhiều, nhưng được quá ít.


      ************


      nàng làm bị tổn thương, làm cho thất vọng……


      “Muội, muội…… thực xin lỗi, thực xin lỗi……” luôn hiểu được, nàng thương nhiều như vậy……


      cần xin lỗi. tìm Lục Vũ, rất nàng, để ý chuyện đứa , đó mới là người mà nàng thực muốn, ta tìm nữ tử có thể toàn tâm dõi theo ta rồi cưới nàng ấy, cùng nàng ấy vượt qua cả đời. Cho nên, nàng cần thấy hối hận, buông tha nàng cũng là buông tha ta –”


      Nàng …… Mới là buông tha , lại làm khó chịu thống khổ sao?


      Nếu là như vậy, nàng hiểu.


      “Được……” Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi mạnh mẽ, rất mãnh liệt, đều nhìn . Nàng ảo não đưa tay gạt lệ, tưởng thêm với mấy câu tốt đẹp, nhưng đều làm được..


      “Đừng khóc, Phán nhi. Sau này, nàng hạnh phúc.” tiện tay vì nàng lau lệ, cuối cùng hồi, tâm niệm quyến luyến, thể buông tay, lòng bàn tay vuốt gò má đẫm lệ của nàng, thu tay ôm nàng chặt.


      lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng nàng ở trong lòng


      Sau này, nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, vui mừng sầu khổ của nàng, bao giờ thu nhận, cùng chung –


      ************


      Lục Vũ trở về, làm nổi lên chấn động trong Lục gia, đặc biệt là quyết định của Lục Kì Quân, mọi người mặc dù tùy tiện ra vào, nhưng chính cam tâm buông tay, người ngoài lại có gì xen vào?


      Ngày Lục Phán Quân rời , Tuế nhi khóc đỏ mắt, gắt gao ôm cho nàng , nàng cố tình ngàn vạn chờ mong, nhưng người vẫn xuất ..


      tận lực tránh né, khiến nàng phải vướng bận, muốn Tuế nhi giao gói đồ trong lòng cho nàng, lại làm ra tuyệt bút chứng minh quyền tài sản từ cửa hàng cho nàng.


      “Này — Tuế nhi, ca ca có hay cho muội biết cái gì?”


      “Có. Ca , đây là việc làm ăn về sau phát triển ở Lục gia, còn có hàng gạo gì đó, luôn luôn là tỷ quản lý, cho nên huynh ấy lấy thân phận ca ca, cho tỷ thêm làm của hồi môn.”


      Của hồi môn lớn như vậy, nàng ba đời cũng dùng hết a!


      “Cái này rất quý, ta thể nhận!” Nàng nhấc làn váy lên, liền muốn trở lại tìm .


      cần tìm, mới sáng tinh mơ ra khỏi phủ.” Lục Quân Diêu thở dài trả lời. Cũng hiểu được con mình trốn tránh cái gì, thực như vậy hào phóng tiêu sái, vì sao ngay cả cười cùng nàng chia lìa đều làm được?


      Lục Phán Quân nghe vậy, lại ra ngoài tìm. Nàng mỗi gian hàng đều tìm, nàng tìm ở mọi nơi…. –


      Lục Quân Diêu xem ở đáy mắt nàng, cõi lòng đầy bất đắc dĩ cùng hoang mang.


      Phán nhi đáy lòng thực có Kì nhi sao?


      Nếu có, sao lại cùng người bên ngoài lấy cớ, liền khẩn cấp tìm người chứ? Nàng ràng quyết buông Kì nhi.


      Nàng tìm hàng gạo, tìm trà lâu, tìm mấy cửa hàng, đều có.


      Ca ca, huynh đâu …?


      Đứng ở đường cái, trong lòng nàng tràn đầy lo sợ yên.


      “Tiểu thư……” Lục Vũ lo lắng theo sau, thấy bộ dáng nàng thất hồn lạc phách, tựa hồ cũng hiểu được.


      Thiếu gia sai rồi, đoạn tình của cùng với tiểu thư trước kia sớm qua, cuộc hôn nhân này trong lòng nàng khắc sâu dấu vết, ngắn như bọn họ vẫn nghĩ.


      Tiểu thư trọng tình, thiếu gia toàn tâm toàn ý che chở trân sủng, nàng sao có thể chết lặng thấy nước chảy lưu dấu chứ? mỗi phân trả giá đều ở đáy lòng nàng xếp thành quyến luyến, lại ngay cả chính mình cũng biết được, nàng sớm sâu nặng nam nhân kia…


      chiếc xe ngựa ở đường cái chạy nhanh, nàng hoàn hồn muốn tránh kịp, thân xe đụng vào nàng, khiến nàng ngã mặt đất, bầu trời to lớn nháy mắt đánh úp lại đau đớn đem nàng thổi quét.


      “Tiểu thư!” Lục Vũ thần sắc cự biến, tiến đến đỡ lấy nàng.


      “Đau, đau quá, ca ca……” Nàng chưa kịp suy nghĩ, thốt ra tiếng kêu gọi, là trong lòng nhớ người kia luôn ở bên nàng lúc bất lực, khi thương tâm, cứ yên lặng che chở, vô luận nàng có biết hay .


      Năm ấy tuyết lớn bay tán loạn, cứu nữ oa hấp hối, ý trời định từ nay cùng vận mệnh chặt chẽ tương liên.


      Lúc hồn nhiên lo nghĩ, nàng khóc, cau mày; Nàng cười, mặt thư thái giãn ra, lâu dài làm bạn bên cạnh nàng, luôn để ý vui buồn của nàng mà tác động nỗi lòng.


      Thêm tuổi tác, thêm nỗi sầu, hai người họ còn non nớt, cũng thay đổi tình cảm tương liên cùng luyến tiếc. nhìn vui buồn của nàng, xa cách nàng, phiền chán nàng. Có lúc nàng nhìn thấy lời với nữ chưởng quầy trong cửa hàng, nàng thất thần nhìn , nội tâm đau như bị kim đâm, nên lời.


      Nàng khóc rời xa , ngã vào lòng người nam nhân khác.


      Về sau, mới phát , chân mày phong vận của nữ chưởng quầy kia có vài phần tương tự nàng.


      năm lại năm nữa nhớ lại, trang trang kiện kiện, làm hết thảy, kia phải vì nàng? thực phiền chán chờ đợi ngày đáp lại, trong bảy tháng hôn nhân này, hao tâm tổn phế mà đối xử tốt với nàng, cả đời này sống vì nàng mà chờ đợi, phí thời gian năm tháng, khi nàng hiểu, cũng hề oán trách, sao có thể tới khi nàng nhìn thấy , lại so đo nàng trả giá quá ít?


      nếu làm gì lý do duy nhất cũng chỉ là có thể làm cho nàng tốt hơn, làm cho nàng bị áy náy.


      Ca ca ngốc……


      lại làm việc ngốc, ủy khuất chính mình.


      Trong mơ màng, nàng kêu lên cái tên kia từ tận thâm tình, chưa khắc nào nàng nhìn ràng minh bạch đáy lòng mình như thế.


      “Kì…… Quân……”


      ************


      Đưa nàng về Lục phủ, mời bà đỡ đến, lại tột cùng thấy bóng Lục Kì Quân.


      “Thiếu gia đâu? Tiểu thư mong .” Dọc theo đường , mồ hôi lạnh nàng ứa ra, sắc mặt trắng bệch, vô thức rơi lệ, ngoài miệng thào gọi cái tên kia, ngừng –


      Kì Quân.


      ra tiểu thư sâu đậm đến thế.


      “Sai người tìm –” Chưa hết câu, cửa phòng lập tức bị mở ra, Lục Kì Quân vội vàng chạy tới, hoàn toàn mất vẻ trấn định ngày thường.


      “Phán nhi!” Thấy nàng thống khổ…. khẽ vuốt gương mặt tái nhợt do mất máu của nàng, tay lau mồ hôi lạnh cho nàng. vội hỏi bà đỡ. “ tại tình trạng của nàng thế nào?”


      Bà đỡ bận thanh tràng, đuổi hết người ra ngoài, gọn gàng nấu nước ấm, chuẩn bị khăn sạch .


      “Quân…… Kì…… Quân……” Tiếng gọi yếu ớt như tơ nhện, nghe thấy, liền nắm chặt tay nàng hoảng hốt tìm kiếm, năm ngón tay chặt chẽ đan nhau.


      “Ta ở đây, Phán nhi, ta ở đây.”


      Bà đỡ nhìn thoáng qua, đuổi người nữa.


      canh giờ qua , hơi thở nàng càng lúc càng yếu, đứa thế nào cũng sinh được, bà đỡ gấp đến độ đầy người mồ hôi.


      chậu nước sạch được bưng tới lại nhiễm đỏ mang , nàng từ lúc ban đầu thống khổ kêu to, về sau ngay cả kêu cũng kêu được……


      Mắt thấy nàng thần trí càng lúc càng lúc mơ hồ, mạch đập yếu dần, gấp gáp kêu: “ tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Ta muốn nghe lời !”


      Bà đỡ khó xử liếc mắt nhìn cái. “Lục công tử, ta hiểu được đây là trưởng tôn Lục gia, ý nghĩa trọng đại, ngài chọn lựa giữ lại hay bỏ.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng hai người đều bảo đảm.


      Lục Kì Quân cấp giận công tâm, quát: “Lấy hay bỏ cái gì! Chỉ cần giữ được mẫu thân!” Loại tình này còn khó xử sao?


      “Chuyện đó…… Ta hiểu rồi.” Bà đỡ lập tức gọi người đến hầm nước dược. “Đây, nàng uống .”


      Lục Kì Quân do dự, tiếp bát liền đưa vào vào trong miệng nàng.


      “Đừng –” Bắt lấy tia thanh minh thần trí, nghe thấy cùng với bà đỡ chuyện, nàng biết được thuốc này uống xong, đứa còn. “Ta…… muốn đứa ……”


      “Nghe lời ta, Phán nhi. Đứa còn …” chút nhịn đau tiếp tục: “Sau này nàng cùng Lục Vũ còn có thể lại có……”


      cần, ta cần!” Nàng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. “Đó là con của chúng ta…… đứa đầu tiên của chúng ta……” Nàng muốn giữ, nàng muốn đứa của ……


      Thấy nàng cố chấp sống chết muốn bảo vệ đứa của , trong lòng Lục Kì Quân đau kể xiết.


      “Đừng như vậy, Phán nhi!” cắn răng cái, há mồm ngậm nước thuốc, cúi người dán lên miệng của nàng, trút xuống họng nàng cả chén thuốc.


      “Ư –” Nàng đóng chặt môi, chịu uống. Dùng sức xoay đầu, đem hết lực cầm chén thuốc lật đổ.


      “Lục Phán Quân!” rống, vừa giận vừa vội. “Nàng nhất định phải chọc giận ta sao?”


      “Huynh…… Tránh ra……” Nàng thương tâm khóc lên, oán hận ý chí sắt đá, giận dỗi lên án. “Huynh…… cần ta…… cần ta…… Mà ngay cả đứa của chính mình cũng cần……” Vì sao…… vẫn có thể bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ luyến tiếc chút nào sao?


      Nàng khóc thảm thiết, thần trí mông lung, cả người đều đau nhức, lại vẫn nhớ gằn từng tiếng với nàng, khóc lóc cầu xin. “Ta muốn…… Cùng cách, chàng…… thích ta gọi ca ca, ta gọi…… Về sau cũng gọi…… Đừng đuổi ta …… Đừng…… cần ta……”


      “Nàng ngốc nghếch! Nàng cho rằng đời này có Lục Phán Quân, ta có thể sống mình sao?” đau lòng khôn kể, ra lời tình. “Nàng nghĩ rằng ta thực bỏ được nàng, cần nàng? Nếu phải để cho nàng có được hạnh phúc chân chính của nàng, ta gì cũng buông tay. Phán nhi, ta có thể chấp nhận mất nàng, cũng có thể chấp nhận nàng ta, chỉ cần nàng vẫn ở nơi mà ta còn nhìn thấy, cười vui vẻ, ta có thể chấp nhận bên cạnh có Lục Phán Quân nàng……”


      câm lặng, nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt dừng bên má nàng. “Mà ta thể chấp nhận, đời này có Lục Phán Quân…… Cho tới nay, ta vẫn lấy cảm xúc của nàng làm điểm xuất phát và điểm đến, đời có nàng, ta mới biết được phương hướng……”


      có nàng, mờ mịt biết làm sao vượt qua cuộc sống sau này, biết còn có thể vì ai mà sống……


      ra……” Đây mới là lời lòng của , ra… nàng cuồng si như thế.


      Nàng nhắm mắt lại, yên lặng rơi lệ, vì đau lòng.


      “Cho nên Phán nhi, xem như ta cầu xin nàng được ? Uống thuốc .” bưng tới bát thuốc thứ hai vừa hâm nóng, dùng hàm mở ra truyền vào trong miệng nàng.


      Lệ chưa từng ngừng rơi. Nàng mở miệng, uống thuốc vào. Bởi vì nàng hiểu được, người nàng có kí thác chờ mong của , cuộc sống của ……


      Nàng, thể chết được.


      ************


      Đứa còn.


      Phán nhi đẻ non, bị bệnh hồi, suy yếu nằm giường điều dưỡng.


      Bảy tháng vợ chồng, tựa như cảnh trong mơ, tỉnh lại cái gì cũng giữ được.


      Cũng tốt.


      tự tay an táng huyết thai thành hình kia, cười rơi lệ. chút huyết mạch liên hệ với nàng đều mất, mất sạch gọn gàng, nàng càng có thể còn gì trở ngại theo đuổi hạnh phúc của nàng –


      Khi có thể xuống giường lại, Lục Phán Quân mặc kệ người ngoài ngăn cản, chống lại thân mình suy yếu, kiên trì đến trước từ đường Lục thị.


      Tuế Nhi , ca ca mấy đêm này đều đến từ đường, tự tay khắc lên bài vị đứa của .


      Nàng đứng bên ngoài từ đường, phát giác, nhất bút nhất hoa, khắc lên hết thảy sâu nặng, vẻ mặt mờ mịt mà ưu thương, đao phong làm bị thương tay , điềm nhiên coi như chưa thấy, huyết cùng lệ rơi xuống, vẫn khắc.


      Lục thị con cháu Kính Huyên chi bài vị


      Phụ Lục Kì Quân mẫu Lục Phán Quân lập


      Bỏ đao khắc xuống, nâng bài vị, im lặng khóc nức nở.


      phải để ý đứa này, chỉ vì tính mạng của nàng trước mắt, thể bỏ, tự mình uy hạ chén thuốc, tự tay kết thúc sinh mệnh đứa , cố nén đau, so với ai đều rất sâu nặng.


      Lựa chọn phải nàng, đau đớn cùng tội lỗi trước bước hứng chịu, khi nàng tỉnh lại, hết thảy đều kết thúc, chấp nhận chính mình đứa vì khó sinh,, nhìn huyết thai thành hình, cảm thấy ra sao?


      Khó trách mỗi đêm thể ngủ say, ngồi yên trong từ đường làm bạn cùng đứa đến bình minh.


      Nàng đến bên cạnh , lòng bàn tay đáp lên bả vai rung động của , ngửa đầu, kịp che giấu lệ rơi xuống trong lòng bàn tay nàng, khó khăn né tránh, nàng cho, nàng cùng với , gắt gao ôm, thu giữ nước mắt của , đau thương của .


      qua bao lâu, còn ở trước mặt nàng rơi lệ, bao nhiêu thống khổ tự mình cất giấu, để cho nàng biết được.


      “Là nam hài nhi? Tên Kính Huyên sao?”


      “Đúng……” nghẹn giọng đáp.


      Kính Huyên.


      Cho dù có duyên duyên kiếp sau gặp lại, vẫn muốn con ghi nhớ xuân huyên, đừng oán cha mẹ.


      thiêu đồ dùng trẻ mới sinh, tất cả đều là do nàng lòng chuẩn bị, bên chậu than thiêu, tro tàn chưa tắt.


      Nàng yên lặng cầm lấy cái yếm sơ sinh, hướng chậu than ném qua, quần áo tuổi, hai tuổi, ba tuổi…… Hai người cùng đốt sạch quần áo tiểu hài chừng bảy tuổi.


      Nàng hỏi: “Như vậy, đủ chưa?” Mãi cho đến bảy tuổi, sợ Huyên nhi ở nơi đó lạnh, có xiêm y mặc.


      “Đủ rồi.” Nàng chuẩn bị rất nhiều, Huyên nhi thấy rất vui vẻ.


      “Vậy, chúng ta trở về phòng, được ?” Nàng muốn ở lại mình như thế, đơn thừa nhận nỗi đau mất con.


      đứng dậy, đỡ nàng thân mình do hư nhược trở về phòng, nàng nằm xuống nghỉ ngơi muốn ly khai.


      “Chàng đâu?” Nàng đuổi theo bắt lấy cổ tay buông. “Giường của chàng, gối của chàng ở đây, thiếp cho chàng .”


      tranh cãi, theo lời nằm xuống.


      quá mệt mỏi, thân cùng tâm chịu nổi đả kích nữa.


      Nhắm mắt, liền rốt cuộc chống đỡ được ủ rũ. Mấy ngày trước mỗi khi nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng khóc đứa , khiến trái tim đau đớn hàng đêm, thể ngủ, khó có thể chợp mắt.


      Lòng bàn tay ôn nhu của nàng khẽ vuốt, ấm áp ôn nhuận lướt qua đáy lòng , kỳ lạ xoa dịu nỗi đau.


      “Ta ở đây, chàng cứ ngủ ngon.” Cho tới nay, luôn là ở bên cạnh thủ hộ nàng, thương tiếc nàng, thời đổi là nàng thủ hộ , thương tiếc cùng với nỗi đau của .


      mấy ngày đến nay, lần đầu tiên có đêm ngủ yên tới bình minh ở trong lòng nàng.

      kết: q�0as�R� 8� g để nàng chịu khổ.”



      “Ừ.” Nàng mỉm cười ngọt ngào, an tâm dựa vào trong ngực .


      Nàng tin tưởng, nam nhân này dùng cuộc đời của , bảo hộ nàng đến sinh mạng cuối cùng.


      Người nàng , cũng là nam nhân nàng, bên nhau quãng đời còn lại, đây là hạnh phúc nho mà nàng muốn.

    2. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25

      Chương 10






      Ca ca lại tránh nàng.


      Trong lòng nàng hiểu , nếu muốn tránh nàng, nàng làm thế nào cũng thể gặp .


      Nàng có cách nào khác, chỉ đành nhờ cha mẹ giúp đỡ, Phúc bá, thậm chí ngay cả Tuế Nhi đều giúp đỡ phen, len lén chạy tới mật cáo hành tung ca ca cho nàng.


      “Huynh ấy trở về rồi?Ở thư phòng phải ?” Nàng nhấc làn váy lên tìm người, lại dừng lại lát, biết lấy lý do nào tìm người.


      Lục Kì Quân cầm mấy trương biên lai, lại chuẩn bị tới cửa hàng, mở cửa vừa thấy thân ảnh kia hướng nơi này tiến đến, xoay người liền muốn tránh


      “Lục Kì Quân, chàng dám !”


      dừng bước chút, nàng bước nóng nảy, do thân mình suy yếu chịu nổi, bước chân lung lay như muốn ngã xuống, nhưng vẫn kiên định đến chỗ .


      thầm nắm tay, nhịn xuống được tiến đến đỡ nàng. “Thân thể nàng còn yếu, ở trong phòng tịnh dưỡng, chạy đến đây làm gì?”


      “Tìm chàng.” tránh nàng, nàng làm sao phải chạy khắp nơi?


      “Ta…… Ta còn phải quay lại cửa hàng có việc, có gì tối nay lại –”


      “Lục Kì Quân, chàng là người nhu nhược.” đợi có lý do thoái thác xong, nàng ôn nhu chê bai.


      “……” Chính là, yếu đuối, sợ đối mặt nàng.


      Hôn nhân, tờ giấy cùng cách thư dĩ nhiên kết thúc.


      Đứa , chén thuốc về bụi đất.


      Tình , cả đời chưa từng có được.


      thời giữa hai người bọn họ, cũng còn chút gì? Là cái gì cũng để lại……


      Trong tình thế cấp bách ra những lời vốn dĩ cả đời muốn để nàng biết, biết làm sao đối mặt nàng.


      nghĩ…… Đối mặt nhìn nhau ưu thương gì, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngập của nàng……


      “Vì sao có dũng khí nghe ta hết?” tuyệt vọng như vậy, chút cũng nghĩ lại vì tương lai hai người cố gắng? ràng…… Đều kiên trì lâu như vậy.


      thở dài. “Được, nàng muốn gì? Ta nghe.”


      “Ta có thứ này muốn đưa cho chàng.” Nàng từ trong tay áo lấy ra hầu bao sớm thêu xong, lại trước sau thể giao cho . “Đây là ta nguyện ý vì chàng làm lại, chàng cầm .”


      Chuyện nàng muốn , chính là đây?


      cúi đầu, giấu vẻ mặt ảm đạm, kế đó xem bức họa hầu bao nàng thêu.


      Cuối cùng, nàng vẫn chỉ thêu con chim bay mình.


      Nàng chung quy thể kiên trì sát cánh cùng bay……


      “Ta về sau nghĩ lại, hiểu ý tứ của chàng. Liền cánh, lại tên am am, chỉ có cánh, thể bay cùng nhau. Vì thế, ta thêu thành câu đối sát cánh cùng bay.”


      Lục Kì Quân nhìn kĩ, quả nhiên bên thêu chữ : Bỉ dực thành đôi, tương đắc nãi phi.


      Hô hấp cứng lại.


      Ý của nàng là……


      Tâm rối loạn, hai tay run run cầm được hầu bao thêu.


      Lòng bàn tay non mềm thương tiếc bao bao bọc . “Ta tìm lâu, lâu rồi, tìm người cùng ta tướng khế tướng hợp mực liền cánh, ta từng cho rằng chính là Vũ ca, nhưng trước , huynh là người đầu tiên khiến ta động tâm lại ngạnh sinh ở trong lòng ta từ lúc nào, khắc sâu,, bảy tháng ân ái vợ chồng thể quên.


      “Ca ca, ta bằng lòng muốn cùng chàng dắt tay đến trăm năm. Chúng ta cách trăm năm còn có đoạn đường dài, mực liền cánh, chàng muốn ta đâu? Ta thể bay khi có chàng….”


      Lời này, khiến người động lòng……


      Nếu nàng với sớm hơn, cả đời này chết cũng hối tiếc, nhưng hết lần này tới lần khác……


      lùi lại, vẻ mặt thấy vui mừng, nhếch khóe môi nhợt nhạt thành nụ cười, nhưng lại giấu đau thương –


      “Phán Nhi, nàng cần như thế.” cùng , sao phải làm bộ? Sao phải miễn cưỡng? Bắt chính mình ra lời trái lương tâm làm gì? cần áy náy của nàng.


      tin nàng!


      Nhìn vẻ mặt nàng liền hiểu được, cho rằng nàng an ủi .


      “Ta là lời lòng!”


      lạnh lùng rút tay, lùi ra xa, tránh nàng. “Nếu là lời lòng, trước khi Lục Vũ trở về, vì sao nàng ? Nếu là lời lòng, khi ta đưa nàng cùng cách thư, vì sao nàng ? Nếu là lời lòng, nàng có rất nhiều cơ hội có thể , vì sao ta mực từ bỏ đứa , khi ra tâm ý với nàng, nàng mới đến ? Phán Nhi, mất đứa , ta quả đau lòng, mà ta cho dù hai bàn tay trắng, cũng hy vọng nàng từ bỏ hạnh phúc của bản thân đến thương hại ta.”


      “Ta phải là thương hại chàng!” Trời ạ, nghĩ cái gì vậy? Nàng vừa hoảng vừa vội, vẻ mặt của cho nàng, lại bị nàng làm cho bị thương lần nữa –


      “Ca ca, hãy nghe ta ! Ta là nghiêm túc, ta cùng Vũ ca là quá khứ rồi, trong lòng ta người duy nhất là chàng, chân chân thực thực–”


      “Nếu là ta, vì sao khi thấy Lục Vũ, nàng hoàn toàn quên ta, quên trong người có thai, vội vã chạy tìm ? Vì sao ở trước mặt Lục Vũ, ngay cả liếc mắt nhìn ta cái cũng dám? Vì sao ban đêm, quay lưng lại thể đối mặt ta? Vì sao…… Vì sao ngay cả tên của ta, cũng chịu gọi……” Trước mỗi tiếng ca ca đều nhắc nhở họ chính là huynh muội, người thương trong lòng nàng phải ……


      phải! Ta vội vã tìm là vui vì chết, phải trong đầu còn . Ta dám ở trước mặt cùng chàng thân mật là vì ta áy náy, chung quy là ta phụ , vì Lục gia cơ hồ ngay cả mạng sống cũng còn, ta, ta cảm thấy thẹn với ! Ta…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta khi đó trong đầu rất loạn, thể bận tâm tâm tình chàng, đến nỗi tổn thương chàng…… Ta thực rất ngốc, trải qua nhiều việc như vậy, mới phát trong đầu luôn luôn có chàng, chưa từng lãng quên……” Nhưng là, còn kịp rồi sao? Tâm chết, đối với nàng rất tuyệt vọng, bao giờ chịu tin tưởng nàng nữa……


      “Phán Nhi, đừng khóc.”


      Nàng khóc sao? Lấy tay lau chút, nàng mới giật mình thấy mặt đầy nước mắt.


      luôn đứng cách xa, chăm chú nhìn nàng. Tâm nàng đau xót, lệ rơi càng nhanh.


      chịu tới gần nàng, lại vì nàng lau lệ, ánh mắt lãnh đạm như thế, nhìn ra cảm xúc……


      Nàng hoảng, vừa vội vừa sợ. “Ta kêu ca ca là được! Chàng cần tức giận, ta về sau kêu là được…… Chàng chàng muốn thê tử thể toàn tâm toàn ý nhìn chàng, chàng, ta có thể, tại ta có thể! Chàng thể đuổi ta –” Nước mắt làm uất nghẹn nơi cổ họng, nàng ngồi xổm xuống, khóc rống thất thanh.


      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nàng để chờ lâu quá, quá thất vọng, tâm nguội lạnh, mong đợi nữa ….. muốn nàng làm như thế nào? Làm như thế nào mới có thể làm cho tin tưởng, nàng là muốn , phải thương hại, phải mắc nợ –


      đôi tay với tới, kéo nàng vào trong lòng. “Chẳng khác nào đứa , khóc thành như vậy cũng sợ bị người cười chê sao?.” thở dài, tâm liên vì nàng lau lệ.


      “Chàng…, vậy chàng tin tưởng ta rồi……” Nàng bắt lấy cổ tay , nước mắt chảy xuống gò má.


      Như thế này có thể bỏ qua sao?


      “Ta muốn , nhưng sợ là nàng đau thấu tâm can.” cười, cúi đầu xuống, hôn lên đôi mắt nhòe lệ của nàng. “Ngoan, đừng khóc nữa, có việc gì.”


      mà nàng quen thuộc lại trở lại, ôn nhu, sủng ái, có khi mang chút bất lực, nhưng nhất định có tràn đầy, tràn đầy bao dung.


      “Ta biết –” Nàng nín khóc mỉm cười. “Chàng mỗi lần đều bỏ được ta buồn lâu, bởi vì ca –” Hai tay che miệng lại, sợ hãi liếc mắt nhìn cái.


      có nghe được chứ?


      “Muốn gọi gọi, che giấu cái gì.” Xưng hô dù sao chỉ là hai chữ, trong đầu nếu nhận thức là trượng phu, xưng hô kia chấp nhặt.


      “Chàng lúc nãy thoạt nhìn rất lạnh lùng.” Ánh mắt kia nàng chưa từng gặp qua, như là người lạ có cảm xúc, hại nàng cho rằng tuyệt tâm muốn cùng nàng kết thúc……


      bất đắc dĩ, than . “Bởi vì ta xác định trong lời của nàng có bao nhiêu phần chân .” thể lộ ra chút cảm xúc làm cho nàng phát .


      Giống như nàng ngày ấy khó sinh, quá nhiều, bây giờ trở thành gánh nặng trong lòng nàng.


      Sau đó, luôn luôn ảo não thôi.


      Cổ tay áo bị nàng kéo kéo, cúi đầu, nghe thấy nàng giọng : “Cùng cách thư ta thiêu cho Huyên nhi, muốn nó thay cha mẹ giữ, nếu chàng muốn, trăm năm sau tìm nó lấy .”


      dừng lại chút, siết chặt cánh tay ôm lấy nàng, nhàng lên tiếng trả lời. “Ừ.”


      ************


      bước dưới bóng trăng trở về phòng, qua cầu kiều, trong núi giả mơ hồ truyền đến tiếng vang tinh tế, Lục Kì Quân dừng bước, nhận ra đó là tiếng của thê tử.


      Khi còn , thường cùng Phán Nhi chơi đùa ở đây, lớn chút, ước chừng bảy tuổi, nàng ba tuổi, thấy chơi trốn tìm ấu trĩ, nhưng Phán Nhi thích, cũng giả bộ làm ra vẻ rất thú vị chơi cùng nàng, thể trốn sâu, nàng tìm thấy, cũng thể trốn cho có lệ, nàng vui, mỗi lần như vậy đều khiến đau đầu.


      Luôn luôn chưa từng làm cho nàng phát giác, kỳ thực nếu có chút tâm muốn trốn, nàng dù thế nào cũng tìm ra.


      lần cẩn thận trốn quá kín đáo, trốn ở hang sau núi giả, nàng tìm ra, cho rằng ca ca mất tích, khóc rất thảm. chạy ra ôm lấy nàng dỗ lâu, liều mình cam đoan luôn luôn ở bên cạnh nàng, khiến nàng tìm ra, nàng lúc này mới nín khóc mỉm cười.


      ra, trò chơi trốn tìm của bọn họ trước sau kết thúc, mấy năm nay luôn luôn cất giấu chính mình, bởi vì trốn rất kín, nàng luôn luôn phát ra , cũng tìm, thậm chí biết được nấp rồi, cuối cùng hoảng hốt thút thít tới bên người kia, từ bỏ việc tìm kiếm, lãng quên ở hang sau núi giả.


      Trò chơi trốn tìm này họ chơi lâu như vậy, lâu đến cũng biết kết thúc thế nào.


      Thanh nữ tử dần dần vang lên tiếng khóc, ghé vào vai nam tử an tĩnh đứng lặng kia mà thương tâm khóc nức nở, đối phương thấp giọng gì đó bên tai nàng, nghe thấy, cũng muốn biết, yên lặng lùi lại, quấy nhiễu bọn họ.


      trở lại phòng, rót chén trà uống, kiên nhẫn chờ nàng trở về.


      Ước chừng nửa canh giờ qua , cửa phòng được đẩy ra, nàng khóe mắt sưng đỏ, mũi hồng hồng vào.


      Nhìn thấy , nàng hơi ngạc nhiên. “ phải cùng người bàn chuyện làm ăn đến tốimới trở về sao?”


      “ Thời gian thay đổi, nên trở về với nàng sớm chút.”


      “ Vậy sao ….” Nàng cởi áo choàng, xoay người treo lên.


      “Lục Vũ có dự định gì ?”


      Phía sau truyền đến câu này, nàng kinh hãi chút, áo choàng cẩn thận rơi xuống đất. …. thấy?


      Nàng trận chột dạ, cuống quít giải thích. “ phải như chàng nghĩ, chúng ta, chúng ta….” Nàng quýnh lên, ngược lại biết bắt đầu giải thích từ đâu.


      buông chén trà, liếc nàng cái. “Phán Nhi, lại đây.”


      Nàng chậm chạp bước tới, liên tục lén nhìn , nhìn ra lí do, trong lòng yên.


      rất tin tưởng nàng, nếu lại sinh gợn sóng, lúc này sợ là nàng hết thảy, khóc khô lệ cũng tin nàng……


      Vừa chìa tay, liền kéo eo của nàng giữ lại, đem nàng ôm ngồi đùi. “Nàng khẩn trương cái gì? Ta đâu tin nàng.”


      Nếu vẫn còn nghi vấn, lúc ấy xoay người lùi lại, mà tiến lên bước đến bên nàng, nếu tin tưởng đáy lòng nàng người nọ là , nghi ngờ lung tung, đó là làm thương tổn Phán Nhi, cũng như làm nhục chính mình.


      Phải ? tin nàng? suy nghĩ gì khác?


      “Ta chỉ là…… gặp Vũ ca ràng.” Kiếp này, là nàng phụ , sớm quyết định đóng cửa trái tim, nghĩ đến tình , nếu đổi lại là người khác, nàng có thể bảo đảm dùng đời hồi ức tưởng nhớ , nàng biết nàng có thể, nhưng người nọ là ca ca – nam nhân ở trong lòng nàng trước cả , là mười tám năm ca ca đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, cánh cửa trái tim nàng đóng lại, mới phát luôn luôn vẫn ở đáy lòng nàng, chưa từng thay đổi……


      Lục Vũ hiểu được, nếu Lục Kì Quân nhìn nàng bao lâu, cũng nhìn nàng bấy lâu, lòng của nàng, nàng đối với ca ca muốn xa rời, phải hiểu.


      trách nàng, lòng của nàng vốn hướng về Lục Kì Quân, hết thảy chỉ là trở lại điểm xuất phát mà thôi.


      câu này làm nàng xót xa, nam nhân này, nàng thẹn rằng phụ quá sâu.


      “Vũ ca …… muốn rời khỏi nơi này.” Nàng giọng, cho trượng phu.


      Lục Kì Quân nhíu mày. “Đây là quyết định của ?”


      “Đúng. Ta về sau ngẫm lại, đồng ý để huynh ấy , tìm nữ nhân khác tốt hơn đáng để huynh ấy lòng tương đãi, như vậy với huynh ấy tốt hơn.” Luôn dõi theo nàng, rất khó giải thoát.


      Theo thấy, chỉ sợ Lục Vũ phải nghĩ như vậy. , chính xác là sợ quấy rầy nàng, sợ ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng của bọn họ.


      ra, thà để nàng cứ nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu hơn.


      Lục Vũ phải vật trong ao, cam tâm chịu khuất phục cho người sai bảo chỉ vì Phán Nhi, thời chỗ nào chấp luyến, quyết định rời cũng chẳng ngại, có lẽ ngày nào đó gặp lại, có người kề bên.


      siết chặt hai tay ôm lấy nàng, tinh tế hôn. “Đây là lần cuối cùng, sau này được ở cánh tay nam nhân khác khóc, nàng nghe hiểu ?”


      giả vờ giận đe doạ, Phán Nhi bị ẩm dấm chua miệng chọc cười, gò má mềm mại kề sát dây dưa, cổ họng kiều ngọt. “ Thiếp nghe hiểu, tướng công.”


      Vòng vòng, nàng vẫn trở lại lúc ban đầu ở trong lòng nam nhân này, đối với muốn xa rời, ngay từ đầu có ân tình, thân tình, ái tình, từng chút hội tụ thành tình cảm sâu đậm, khắc sâu dấu vết trong đáy lòngkhông thể phân biệt, nàng hiểu được cả đời này thể .


      Ân nhân của nàng, huynh trưởng của nàng, …phu quân của nàng!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :