Phán Quân - Lâu Vũ Tình ( 10 chương )

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25



      [​IMG]

      Nguồn : http://yupjcbjbj89.wordpress.com/

      Tác giả : Lâu Vũ Tình

      Editor: Mây + Lê + Han

      Beta: Huong Tong , Hanayuki , Han , Nguyệt Hàn

      Thể loại : Cổ đại, ngôn tình, HE. (hơi buồn tí)

      Số chương : 10

      Giới thiệu:


      “Ca ca hiểu cảm giác kia sao?” Trong đầu lên người, rất chân , rất ấm áp.


      “Lúc nhớ đến chàng, biết chàng cũng nhớ đến muội, muội rất vui vẻ và thỏa mãn. . . .”


      hiểu cảm giác này sao? , hiểu.


      Trong lòng cũng có người, nhưng mỗi khi nhớ tới nàng


      So với ai khác càng hiểu , người nàng nhớ đến phải là ——


      Năm bốn tuổi, trời rét đậm, lúc nhặt được nàng, chỉ muốn có bằng hữu;


      Nào biết càng lớn, càng muốn nhiều hơn nữa, muốn chỉ xem nàng như bằng hữu,


      Chỉ muốn cẩn thận che chở cho nàng, muốn làm tổn thương nàng mà chỉ cưng chiều nàng, thương nàng, luyến tiếc nàng,


      Muốn cùng nàng làm đôi uyên ương, sống chết bên nhau đến đầu bạc rời. . . . . .


      Nhưng càng muốn bao nhiêu càng sợ bấy nhiêu, bỏ lỡ thời gian, để nàng vào vòng tay của nam nhân khác;


      Cuối cùng cũng hiểu, những chuyện khiến nàng khổ sở, làm được,


      Vì vậy, chỉ có thể nhìn nàng trở thành thê tử của người khác.


      chưa từng được hưởng qua hạnh phúc trong tình , chỉ có đau đớn tựa như kim đâm vào ngực.


      Nhưng nỗi đau này trở thành thói quen của , ngực càng đau,


      Càng hiểu tại sao lại nàng, rồi lại tự mình để mất nàng;


      Càng thống khổ càng hiểu mình nên thành toàn cho nàng, để nàng vui vẻ hạnh phúc,


      Những thứ khác, cần nữa, cần nữa. . . . . .
      Mục Huyền thích bài này.

    2. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Mở đầu


      Năm bốn tuổi, trời rét đậm, đó là lần đầu tiên gặp được nàng.


      Tuyết rơi đầu mùa đêm hôm qua khiến cho sáng nay trời lạnh, mẫu thân dẫn đến Cẩm Tú phường may ít y phục cho mùa đông.


      xoa xoa đôi tay để giữ ấm, nhàm chán nằm bên cửa sổ.


      Sau đó, nhìn thấy nàng.


      hiểu, tại sao khi đó lại có hành động này, nghĩ nhiều liền chạy như bay ra ngoài.


      “Kỳ nhi, con đâu vậy?” Khi mẫu thân tìm thấy trở lại, trong tay ôm tiểu hài tử.


      Hai tay của mẫu thân dịu dàng vuốt ve đôi má lạnh cóng của , cúi đầu nhìn hài tử ôm trong ngực. “Ôm từ đâu tới?”


      “Có con chó muốn cắn hài nhi.” , chỉ về phía ngõ tối ở đầu đường bên kia.


      Hài tử bị vứt bỏ sao?


      đành lòng nhìn hài tử vùi thân vào miệng chó, liền ôm trở về?


      “Kỳ nhi dũng cảm.”


      Để ý thấy vạt áo của bị rách, bà xin chủ quán thuốc trị thương thay xử lý miệng vết thương.


      Trong thời gian đó, vẫn luôn ôm tiểu hài tử chịu buông.


      “Mẫu thân, con muốn có đệ đệ.” giọng thỉnh cầu mẫu thân.


      Con rất tịch mịch, muốn có bằng hữu.


      thầm đau lòng, từ khi ra đời đến nay, ngay cả phụ thân cũng thể ở bên cạnh làm bạn, bà hiểu nhi tử rất đơn.


      Thấy mẫu thân lời nào, chỉ mình trầm mặc, vội thêm vài câu. “Cơm con chỉ cần ăn nửa, y phục phân nữa cho đệ đệ mặc, tất cả mọi thứ đều cho đệ đệ nửa. . . . . .” biết mẫu thân rất bận, rất vất vả, thể tạo thành gánh nặng cho mẫu thân.


      Bà cười, ôm nhi tử hồn nhiên thân thiết của mình. “Tốt, chúng ta nuôi đệ đệ.”


      Bà để ý thấy áo bông cũ nát người hài tử, chắc là được người nghèo khổ sinh ra nhưng nuôi nổi! Cũng là hài tử mạng lớn, được nhi tử của bà nhặt về.


      tháng nọ, bà sai người chờ ở nơi nhặt được hài tử, nếu thân sinh đổi ý, bỏ được cốt nhục, vô luận nhi tử muốn cũng phải trả lại, thể chia rẽ cốt nhục tình thân của người khác.


      Có lẽ tiểu hài tử có duyên với Lục gia, tháng sau liền trở thành hài tử thứ hai của Lục gia. rất vui, lần đầu tiên được làm tiểu ca ca, cái gì cũng hào phóng chia sẻ, nâng niu thương, mỗi ngày đều thấy chuyện với tiểu hài tử, nằm ở bên giường tha thiết mong mỏi tiểu hài tử mau mau lớn lên chơi cùng với .


      Chẳng qua, hài tử này phải là tiểu công tử, mà là tiểu nương.

    3. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Chương 1


      “Đứng tấn vững, ra quyền ——”

      “Ai ui!” Tiếng thét non nớt của tiểu hài tử bật ra khi bị ngã ngồi mặt đất.


      Võ sư thở dài lắc đầu, khiến nam hài bên cạnh mất mặt đến cực điểm, hoàn toàn muốn thừa nhận kẻ vô dụng kia là muội muội của .


      Hổ thẹn hổ thẹn, vẫn thu quyền, theo thói quen đỡ nàng.


      “Muội cũng đần, ngay cả đứng tấn cũng làm được. . . . . .” Miệng liên tục cằn nhằn, hai tay lại bận bịu dò xét người nàng. “Có bị thương chổ nào ?”


      “Có, mông của muội rất đau.” Uất ức than vãn.


      Lục Kỳ Quân tức giận trừng nàng. “Vậy ý muội là cần phải học!”


      Võ sư cũng lắc đầu đến muốn trật cổ, ngay cả đứng tấn nàng còn đứng vững.


      cần! Dù sao trời sinh muội có tư chất luyện võ.” Nàng muốn bị ngã đau nữa!


      “Lục Phán Quân, chỉ như vậy muội nhụt chí? Ta muốn cùng luyện võ với muội để thân thể thêm mạnh mẽ, gặp chuyện cũng có thể tự bảo vệ chính mình, muội có hiểu hay ?”


      Hiểu chứ, nhưng nàng ngay cả đứng tấn cũng học được! Dứt khoát dựa vào người làm nũng. “Dù sao cũng có ca ca bảo vệ muội.”


      “Ngu ngốc, vô dụng, phế vật. . . . . .” Nhanh bị nàng làm tức chết thôi.


      Vậy mà, đêm đó vẫn với mẫu thân, đừng bắt Phán nhi tập võ nữa, dù nàng có tập trăm năm cũng có thành quả, chỉ khiến Võ sư tức chết, đổi lại thành nghiệp chướng.


      Quan trọng nhất là. . . . . . Nhìn nàng mỗi ngày bị ngã thành chổ đen, chổ tím, thực khiến người dạy đành lòng, chỉ cần chăm chỉ luyện võ, bảo vệ tốt hai nữ nhân trong nhà, nàng cần phải học.


      Năm ấy, bảy tuổi, nàng ba tuổi.


      Mấy năm sau đó, trong sân luyện võ chỉ còn mình , mà bên ngoài, luôn có bóng dáng nho hoan hô vỗ tay, rót nước, lau mồ hôi cho , mỗi khi luyện được bộ quyền pháp, võ công tiến bộ hơn chút, nàng luôn là người ủng hộ tốt nhất của , lại còn vui vẻ hơn cả .


      Mà nàng cũng tìm được thú vui mới, bàn tính của mẫu thân nàng đẩy lên đẩy xuống kêu lạch cạch.


      Vì vậy lại với mẫu thân dạy muội muội quản lý gia nghiệp của Lục gia, thấy nàng hứng thú với những thứ đó, nếu Phán nhi thích, cũng cần phải kiên trì tiếp nhận gia nghiệp.


      Mẫu thân : “Sản nghiệp của Lục gia, chỉ có thể giao cho nam nhân của Lục gia.” Như vậy, bà mới khiến công công (cha chồng) thất vọng, phụ lòng trượng phu, phụ lòng tổ tiên Lục gia.


      “Phán nhi phải người ngoài.” .


      “Phán nhi dĩ nhiên phải người ngoài, nàng là nữ nhi của mẫu thân, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải xuất giá, con mới là hương khói duy nhất của Lục gia.” Kế thừa gia nghiệp, là trách nhiệm của .


      Cho nên, Phán nhi muốn học buôn bán, là được sao?


      Nhớ tới khuôn mặt nho , vất vả mới tìm được chuyện khiến nàng hứng thú, khuôn mặt tươi cười vui vẻ chơi bàn tính như vậy, với , muốn kiếm nhiều bạc để nuôi mẫu thân, nuôi ca ca. . . . . .


      “Vậy, con lấy Phán nhi.” Như vậy là được rồi?


      Mẫu thân được gả vào Lục gia, Phán nhi cũng thế, như vậy, nàng có thể tha hồ làm chuyện nàng muốn làm.


      Mẫu thân hơi ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại cúi đầu cười khẽ, vuốt ve đầu của .


      cảm thấy kỳ quái, từ Kỳ nhi vô cùng cưng chiều muội muội, nàng muốn cái gì, chưa từng khiến nàng thất vọng, mọi thứ thuộc về , đều nguyện ý nhường cho nàng, cho dù là gia nghiệp lớn như thế của Lục gia mà người người thèm muốn.


      Vì vậy, khi phụ thân trở về, phát trong nhà có nam nhi siêng năng luyện võ, toàn tâm toàn ý bảo vệ mẫu thân cùng muội muội, còn có nữ nhi quyết chí muốn kiếm nhiều bạc để nuôi mẫu thân, nuôi ca ca, phụ thân hoàn toàn bị gạt sang bên, hùng có đất dụng võ.


      Năm ấy, chín tuổi, nàng năm tuổi.


      Những năm này, hàng xóm thường thầm nghị luận mẫu thân tuân thủ nữ tắc, nghi ngờ Phán nhi xuất thân dơ bẩn. . . . . . Phán nhi dần dần hiểu chuyện, hiểu được những lời kia phải là lời khen ngợi, mấy ngày nay, câu thường xuyên hỏi nhất chính là: “Ca ca, muội phải là hài tử của Lục gia?”


      Vụng trộm là gì? Con riêng là gì? Nghiệt chủng là gì? Nàng còn chưa hiểu , nhưng lại thấy ánh mắt khinh thường của người khác.


      nỡ nhìn thấy ánh mắt lo sợ yên của nàng, thương tiếc giọng mắng: “Ngu ngốc, lời của những người đó, để ý tới làm gì? Nếu muội phải là muội muội của huynh, huynh dễ dàng tha thứ cho kẻ đần như vậy.”


      Vì thế nàng liền cười, thân thiết kéo tay của , tiếp tục kể lể những chuyện vụn vặt hằng ngày.


      Nàng biết mặc dù ca ca luôn miệng chê bai nàng, nhưng là người đối xử với nàng tốt, nếu như nàng phải là hài tử của Lục gia, sao lại thương nàng như vậy? Cho nên nàng nhất định là.


      Cũng bởi vì nhìn thấu đáy lòng nàng vẫn luôn cất giấu lo sợ yên, lo lắng mất nàng, mất tư cách nuông chiều, năm kia khi cha trở về, lần đầu muốn cho nàng biết , lại trì hoãn.


      Nàng rất vui khi có phụ thân, có gia đình hoàn chỉnh, là viên minh châu được nâng niu sủng ái của Lục gia, ngay cả phụ thân vừa mới về cũng dụng tâm che chở nàng, vì bên ngoài thêm mắm dặm muối mà tổn thương nàng, sao có thể bại bởi phụ thân! Tâm ý tốt của đối với Phán nhi, thể kém hơn bất cứ ai.


      Vì vậy, chưa .


      Mấy năm về sau, phụ thân cùng mẫu thân ân ái tương thân, nhìn rất hâm mộ, cũng muốn có người cùng sống chết bên nhau đến đầu bạc rời.


      chỉ mong, người nọ là Phán nhi.


      Từ khi ôm nàng về Lục gia, liền thề đối xử tốt với nàng, mặc dù lúc đầu, muốn là đệ đệ, mẫu thân phải sửa cả tháng, mới tiếp nhận đó là muội muội, mà phải đệ đệ.


      Nhưng sao, có tiểu hài tử chơi cùng là tốt rồi, mới quan tâm là đệ đệ hay muội muội.


      Dần dần, phát giác được đệ đệ hoàn toàn khác với muội muội. Nàng non nớt mềm mại, ngay cả đứng tấn cũng làm được, lúc bộ còn có thể bị ngã, liền khóc lóc kêu ca ca, hại thể quá nhanh, còn thường xuyên ôm nàng, cõng nàng. Có lúc người khác lớn tiếng quát nàng, nàng liền luống cuống, giống như con thỏ bị giật mình. Giọng của nàng vừa mềm lại ngọt, dễ nghe gấp trăm lần so với nam nhân, thường xuyên nghe, nghe đến tim cũng trở nên mềm yếu tê dại. . . . . .


      Nếu là đệ đệ, sớm mắng ra gì rồi.


      Bởi vì là muội muội, cho nên có thể khóc, có thể ngã, có thể đòi ăn kẹo, có thể làm nũng để được ôm ấp, hơn nữa đệ đệ khác với muội muội, ôm nữ nhi lại vừa mềm vừa thơm.


      Bởi vì là muội muội, cho nên phải tỉ mỉ, cẩn thận che chở, giống như búp bê sứ dễ vỡ.


      Bởi vì là muội muội, cho nên, cho nên. . . . . . phải là huynh đệ, có thể là vợ chồng.


      nhiều, nhiều lời giữ ở trong lòng muốn với nàng, lúc bắt đầu, chỉ muốn bằng hữu, chơi đùa với , cùng luyện võ, nhưng sau đó, lại trở thành muốn nàng, cưng chiều nàng, thương nàng, luyến tiếc nàng, cả đời rời.


      còn muốn , nàng rất quan trọng với , rất quan trọng, muốn giấu nàng như bảo bối ở trong lòng cả đời.


      càng muốn , là nhị tiểu thư của Lục gia cũng sao, nàng có thể gả cho Lục gia, nơi này vẫn là nhà của nàng, cũng thương nàng cả đời. . . . . .


      Nhưng ngay lúc muốn mẫu thân vốn tưởng rằng thể nào sinh được nữa, bất ngờ lại có.


      Phụ thân rối loạn trong lòng, lo lắng mẫu thân tổn thương thân thể, nhưng hài tử tới, gì mẫu thân cũng nguyện ý vứt bỏ, vì thế mà phụ mẫu cãi nhau ầm ĩ, khoảng thời gian đó, khí trong nhà trở nên quái dị được tự nhiên, sao có thể gây thêm phiền phức?


      Phụ thân thay đổi được mẫu thân, cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra.


      lại có thêm muội muội, muội muội chân chính, phụ thân đặt tên, gọi là Lục Tuế Quân.


      hiểu ý của phụ thân, chỉ cầu phu thê bên nhau cả đời, năm này sang năm khác.


      Năm ấy, mười bốn tuổi, nàng mười tuổi.



      Tuế nhi sinh ra, cả nhà ai cũng vui mừng, nhất là phụ thân, thể nhìn thấy ra đời và lớn lên, trong lòng phụ thân vẫn luôn che đậy tiếc nuối, Tuế nhi đến, liền lấp tiếc nuối này.


      thầm chú ý tâm tình của Phán nhi, lo lắng trong lúc nhất thời nàng thể thích ứng vì phụ mẫu bớt quan tâm nàng hơn trước, ngày đó đứng trước cửa phòng của phụ mẫu, lơ đãng nghe phụ thân : “Làm khổ nàng, Nha nhi. Ta tưởng rằng, đời này thể có được nữ nhi của chính mình.”


      hiểu được lời này của phụ thân ra có ý gì khác, chỉ đơn thuần xúc động, vui vẻ mà thôi, cũng vì vậy mà giảm thương với Phán nhi, nhưng cuối cùng cảm giác vẫn khác nhau, còn Phán nhi nghĩ sao?


      Nếu phải lo lắng thân thể của mẫu thân, biết phụ thân ra rất muốn có nữ nhi.


      Ngay lúc này thể nào với Phán nhi, nàng phải hài tử của Lục gia, Tuế nhi mới là hòn ngọc quý hơn kém tay phụ thân, tiểu thư chân chính của Lục gia.


      Vốn là mình được muôn vàn sủng ái, có phụ thân cưng chiều nàng, có mẫu thân thương tiếc, huynh trưởng thương , hôm nay Tuế nhi lại được độc hưởng tất cả, nếu biết được những thứ này ra đều là của Tuế nhi, từ nhị tiểu thư tôn quý của Lục gia trong đêm biến thành đứa trẻ bị vứt bỏ có gì cả, nàng sao có thể chịu đựng nổi?


      Nàng nhất định rất khó chịu, rất khó chịu.


      Vì vậy, lại nuốt xuống, thế nào cũng nên lời.


      Rồi sau đó, năm, lại năm nữa trôi , đến những thời khắc mấu chốt kia đều ra được, dần dần, càng nên lời.


      mực suy nghĩ, chờ thêm lần nữa, chờ đến khi thích hợp, , Phán nhi ít thất vọng hơn.


      lần này, chờ đến khi Phán Nhi vào trong vòng tay của người khác, trở thành trân bảo của nam nhân khác.


      Mãi cho đến sau này, rốt cuộc cũng hiểu , chuyện khiến Phán nhi đau lòng khổ sở, cả đời này vĩnh viễn tìm được thời cơ thích hợp.


      ra.


      thể nào làm ra việc tổn thương nàng, thể nào nhìn nàng rơi lệ.


      Vì vậy, chỉ có thể nhìn nàng, trở thành thê tử của người khác.


      ************


      “Con cần phải ỷ vào thân phận để đạt được mục đích, phụ thân chờ xem, con nhất định khiến Phán nhi chính miệng cho phụ thân biết, nàng gả cho con.”


      Chín tuổi năm ấy, phát ra những lời lẽ hùng hồn như vậy với phụ thân. Chẳng bao lâu sau, lại buông tha kiên trì, cam tâm lui lại sau lưng, cả đời này, chỉ mong là huynh trưởng, cũng chỉ có thể là huynh trưởng.


      ************


      “Ca ca, chờ muội!”


      Người đằng trước như nghe thấy.


      Bên ngoài trời nóng muốn chết, tới cửa hàng kiểm tra sổ sách, nàng theo làm gì?


      “Ca —— ai ui!” Chân bước quá nhanh liền vấp phải mép váy, ngã mặt đất.


      Giống như khi còn bé, luôn khiến mệt mỏi, đến nơi nào nàng cũng theo sau, có lúc cho nàng theo cùng, nàng liền nôn nóng chạy theo, té ngã, bất đắc dĩ quay đầu lại, luôn miệng mắng nàng đần, sau đó ôm nàng, cõng nàng, đâu đều mang theo nàng, mặc dù là nàng giở trò.


      Nàng cho rằng lúc này cũng như vậy, lúc quay đầu, nhìn cười ngọt ngọt.


      “Muội cũng đần, bao nhiêu tuổi, ngay cả đường cũng cho tốt.” Dường như thuận tay muốn lục ống tay áo của nàng kiểm tra xem cùi chỏ có bị thương , trước khi đưa tay ra, liền dừng lại, nghĩ đến những lời đồn đãi.


      Phán nhi phải là tiểu hài tử nữa, mười tuổi. . . . . . Vài ba năm nữa trở thành đại nương. . . . . .


      Nhưng hình như nàng có tự giác của nương, vẫn xem mình như hài tử ba tuổi, hồn nhiên tin tưởng áp ngực lên người , thậm chí hơi cảm thấy, đường cong phập phồng đặc biệt của nữ nhi, hơn nữa thể tự kiềm chế chạm vào chỗ kia, loáng thoáng khiến nàng khơi dậy kích thích. . . . . .


      hoảng hốt rút khỏi, khiến nàng nhào đầu về phía trước.


      “Muội về .” nhớ tới mấy lời thầm của hạ nhân, nàng khó nghe, mới mười tuổi, tổn hại danh tiết. . . . . .


      —— đuổi nàng? !


      Lần đầu tiên bị bỏ rơi, nàng thể tin.


      Thấy xa, nàng ba chân bốn cẳng bò dậy, vội vàng đuổi theo ở phía sau.”Ca ca, ca ca —— Huynh rốt cuộc giận chuyện gì!”


      “Huynh có!”


      “Huynh để ý đến muội.” Thời gian này ca ca nóng lạnh thất thường.


      “Huynh huynh có!”


      “Huynh xem huynh xem! Dữ như vậy còn có!”


      “Lục Phán Quân, muội có thấy phiền hay !”


      Nàng dừng bước.


      khí thực yên tĩnh, cứng ngắc.


      Ca ca từng nàng đần, qua nàng ngây ngô, còn nàng là phế vật, giọng điệu đều rất bao dung, rất cưng chiều…, nhưng chưa từng dùng giọng điệu chán ghét như vậy nàng phiền.


      Hốc mắt nàng tràn ngập nước mắt, cảm giác bị người khác ghét bỏ, rất bi thương.


      phiền phiền, muội tìm tiểu Vũ là được!” Nàng giận dỗi chạy , nhìn thấy gương mặt ảo não thôi ở sau lưng.





      “Đáng ghét. . . . . .” Bên môi bật ra giọng nhàng, trong lúc ngủ mơ màng tỉnh dậy, để ý thấy áo choàng che ở người, hướng gió bị bao phủ bởi bóng đen, thay nàng chắn gió, canh giữ bên cạnh tiếng động.


      Ánh mắt ấm dần, nàng ôn nhu gọi: “Vũ ca.”


      Nam tử nhìn xuống, tiếp được áo choàng trượt xuống khi nàng ngồi dậy, khoát lên vai nàng.


      ràng là bàn tay thô kệch mang theo vết chai của nhiều năm lao động, ngón tay dài lượn quanh buộc dây áo choàng, cử động dịu dàng mà nhàng linh hoạt.


      Buộc lại nút thắt, đưa mái tóc dài trong áo choàng ra ngoài, khẽ vuốt, phân tán sau vai.


      “Chàng tới lúc nào vậy?”


      “Mới tới lát.” Lục Vũ nhàng , nhưng nàng biết, nhất định là lúc lâu, bình trà bàn lạnh.


      luôn như thế, vô luận bao lâu, cũng im lặng canh giữ ở phía sau nàng, quấy nhiễu mà che chở nàng. Nàng hiểu ý cười.


      “Tiểu thư sao lại thiếp ở trong đình? bị cảm lạnh.” Lục Vũ chậm rãi di chuyển, cầm bình trà bàn đá, vận nội lực làm ấm trà, sau đó mới rót chén đưa tới cho nàng làm ấm người.


      Nàng cười yếu ớt, đưa tay về phía , thuận thế nắm lấy, đỡ nàng ngồi dậy, trà nóng đưa vào trong lòng bàn tay của nàng.


      “Vũ ca, ngồi .” Nàng dịch qua bên, ý bảo ngồi xuống.


      Lục Vũ ngồi thẳng ở sau lưng nàng, lưu ý bảo hộ.


      “Vũ ca, chàng đừng câu nệ như vậy, chúng ta đều sắp thành phu thê.” Uống vào ngụm trà nóng, lui thân thể về phía sau, dựa vào khuỷu tay rắn chắc của .


      đổi được.” Lục Vũ sắc mặt có chút thẹn thùng, chưa từng ôm qua người khác, biết được thân thể nữ nhi có hương thơm mềm mại như nàng hay , mỗi khi nàng chủ động thân cận, con người kiên cường như luống cuống chân tay, nhưng hai tay vẫn luôn cẩn thận che chở.


      Cho tới nay, luôn như vậy, bảo hộ nàng thành thói quen.


      Ngón tay dài lau vài giọt lệ còn đọng lại trong khóe mắt của nàng, trong lòng hiểu , nàng vừa mới mơ thấy cái gì.


      thấp giọng hỏi: “Vẫn oán thiếu gia?”


      Nàng lắc đầu. “ oán.”


      lâu rồi muốn nhớ đến những chuyện kia, nhưng biết tại sao, chuẩn bị thành thân với Lục Vũ, ngờ lại mơ thấy những chuyện vui trong ký ức, nổi đau bị ca ca bỏ rơi vẫn mồn ở trước mắt.


      “Đại thiếu gia. . . . . .” dừng chút, tựa như suy nghĩ phải như thế nào. “Cũng phải là loại người vô tình, làm tất cả, cũng là muốn tốt cho tiểu thư.”


      Ước chừng là mấy năm nay khi tiểu thư được mười mấy tuổi, ở thời kỳ từ nữ hài tử trở thành thiếu nữ, tiểu thư càng lúc càng xa với thiếu gia, thiếu gia cũng càng đối xử xa cách với nàng, hề như hình với bóng như trước nữa, những ngày này, tiểu thư rất thương tâm, luôn khóc lóc đến tìm , luôn miệng mắng ca ca xấu, đáng ghét, trong lòng lại ngừng suy nghĩ, đến tột cùng là mình làm sai ở đâu, chọc ca ca chán ghét. . . . . . Bộ dáng lo sợ yên này, nhìn mà tâm luôn luôn đau nhói.


      Bọn họ là chủ tử, là hạ nhân, thể nhiều lời, càng có quyền chất vấn hành động của chủ tử, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, lẳng lặng bảo hộ, lúc nàng đau lòng đơn có người để , có người bên cạnh với nàng.


      Mãi cho đến sau này, từ từ hiểu được dụng tâm sau lưng của thiếu gia, tha thứ cho thiếu gia lúc này mới phai .


      “Có chút lời đồn đãi. . . . . . Khó nghe về tiểu thư, ta nghĩ Đại thiếu gia cũng có chỗ lo ngại. . . . . .”


      Thời gian này, hàng xóm thầm nghị luận cũng nghe được chút ít, nàng nghe rất chói tai, về thân thế của nàng, trước đây từng là vấn đề lớn, thậm chí có người suy đoán lão thái gia trước khi mất tằng tịu với phu nhân sinh ra nàng, mà phải là Lục Quân Xa; rồi sau đó, bởi vì nàng với Lục Kỳ Quân như hình với bóng, tư thế quá thân thiết, nàng biết xấu hổ, dâm uế loạn luân. . . . . .


      Có lẽ, thiếu gia nghe được! Nếu xa cách, nàng sao có thể làm người?


      “Ừ, ta biết.” Khi đó mười mấy tuổi chưa hiểu chuyện, hồ đồ oán ca ca, còn bây giờ, sao có thể còn hiểu chuyện như vậy?


      Ca ca luôn luôn thương cưng chiều nàng, đối đãi nàng với muôn vàn ân nghĩa, vô luận ra bất kỳ quyết định gì, luôn là vì tốt cho nàng, cố ý khiến nàng khó chịu, coi như lúc ấy hiểu, những năm này cũng nhận ra dụng tâm lương khổ của .


      “Vậy. . . . . . Chuyện thành thân, tiểu thư có cần phải cân nhắc lại ?”


      “Ca ca là ca ca, chàng là chàng, hai việc khác nhau.”


      “Nếu thiếu gia có tâm với tiểu thư?”


      Nàng hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu cười dò xét .”Chàng ghen sao?”


      Nét mặt cương nghị lên chút lúng túng, được tự nhiên nghiêng đầu.


      Nàng cúi đầu cười, ngón tay nhắn xoa gò má của . Là đại nam nhân nhưng da mặt lại mỏng như vậy, khiến nàng nhịn được trêu trọc vài ba lần.


      Nàng than thở, ôn nhu thấp giọng trách: “Vũ ca, người ta chính là chàng, trước đây giận dỗi với ca ca, tới tìm chàng phải chỉ kể khổ… Mà là trong lòng có chàng.”


      Lục Vũ cho rằng nàng nguyện ý thành thân với , phải vì trong lòng còn oán giận ca ca sao? , phải vậy, nàng giận ca ca, dụng tâm của , nàng hiểu, chẳng qua những ngày đó bị xa cách nàng liền cảm thấy hoảng sợ, bất lực. Thế nhưng lại hiểu nàng ra rất sợ, ca ca cần nàng, khi đó sợ hãi, đơn, chỉ có Lục Vũ hiểu, nam nhân này vẫn luôn bên nàng khi nàng cần, mở rộng vòng tay cho nàng vô điều kiện dựa vào.


      Mấy năm qua luôn dựa vào , chia sẻ tâm cùng , nàng hiểu nam nhân này lòng vì nàng, từng chút, từng chút oán hận liền trở thành hoài cổ.


      Những năm nàng rối loạn nhất, thân thế bị bóp méo, ca ca xa lánh, chỉ cần quay đầu lại, bên cạnh luôn luôn có , nam nhân như vậy, sao nàng lại ?


      , là người nàng an tâm nhất thuộc về nàng.


      Nàng hiểu được, cho dù mất tất cả, nhất định còn có , nàng có thể cảm giác được, người nam nhân này luôn tiếng động bảo vệ nàng, thầm nguyện ý, những thứ ca ca thể cho, đều cho nàng, phần chân chính thuộc về nàng, tình cảm chỉ mình Lục Phán Quân nàng độc chiếm, cùng người nào chia sẻ, danh chánh ngôn thuận.


      Nếu trong đầu vẫn bỏ được ca ca, muốn xa rời ca ca, nàng nguyện ý gả . Từ ngày nàng đổi lời kêu “Vũ ca”, liền còn là hạ nhân, nàng cũng phải là tiểu thư, ở trước mặt nhau, bọn họ bình đẳng, ngoại trừ phu thê bình thường, nắm tay nương tựa vào nhau, còn cái gì khác.


      Những điều này, hiểu sao?


      Ánh mắt Lục Vũ nóng lên, đôi tay thận trọng ôm lấy gương mặt của nàng, tâm nhộn nhạo mãnh liệt. “Nàng xác định?”


      vẫn cho rằng, trong lòng nàng vẫn còn lưu luyến thiếu gia. . . . . .


      “Tất nhiên.” Nàng ngốc đến độ lấy người mình .


      Hai tay vừa thu lại liền nhét nàng vào trong ngực, cúi người chiếm lấy môi mềm, cắn nuốt hương thơm mềm mại thuộc về nàng, dây dưa thân mật.


      “Phán. . . . . .” thấp giọng say sưa gọi.


      Nàng là người trong lòng của , nàng từ rất lâu, chưa bao giờ dám ra khỏi miệng, cũng nghĩ có thể có được, nàng là tiểu thư, là hộ vệ, chưa từng có ý nghĩ xa vời, có thể nhìn nàng, cả đời cũng đủ rồi.


      Nhưng nàng lại chủ động về phía , muốn xa rời, là nàng chính miệng , nàng muốn gả cho .


      Cho đến hôm nay, vẫn hiểu, tại sao lại được nàng coi trọng.


      “Dứt khoát?” Lực tay dần giảm bớt, tỉ mỉ mút, phác họa đôi môi dịu dàng của nàng. “ muốn gả cho ta, được đổi ý.”


      Nàng suy nghĩ kỹ?


      Nàng ngửa đầu nồng đậm tình ý, ôn nhu bằng lòng, cánh tay chủ động đặt lên, len lén thẹn thùng hôn trả lại cái, khẽ: “Chàng nếu ghét bỏ ta bị nuôi thành tiểu thư được cưng chiều, vai thể gánh tay thể xách là tốt rồi.”


      Ghét bỏ? Sao có thể!


      khàn giọng cam kết: “Ta để nàng chịu khổ.”


      “Ừ.” Nàng mỉm cười ngọt ngào, an tâm dựa vào trong ngực .


      Nàng tin tưởng, nam nhân này dùng cuộc đời của , bảo hộ nàng đến sinh mạng cuối cùng.


      Người nàng , cũng là nam nhân nàng, bên nhau quãng đời còn lại, đây là hạnh phúc nho mà nàng muốn.

    4. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25

      Chương 2





      Lục Phán Quân mang đồ ăn vào trong thư phòng, đến cửa liền nghe giọng bình ổn của Lục Kỳ Quân, xử lý công việc lớn .


      “. . . . . . Hỉ trướng, chăn gấm, gối uyên ương, mọi thứ đều cần chuẩn bị đầy đủ, thứ cũng được thiếu.”


      Nàng nhàn nhạt cười. Cho tới nay, chỉ cần ca ca ở bên người, nghe giọng trầm ổn này an tâm, toàn bộ đều tin tưởng .


      để tiểu thư tự mình thêu sao?” Theo tục lệ, tân nương phải tự thêu, cũng may phu quân là người có đạo đức lương thiện, tài mạo vẹn toàn.


      “Phán nhi thêu sao?” Chớ uyên ương nghịch nước, ngay cả đóa hoa nàng cũng thêu được.


      nghĩ lát. “Đưa đến Vô Châm lâu ! Cần phải xin gia chủ thu xếp công việc bớt chút giờ nhận đơn đặt hàng này của chúng ta.”


      Bức tranh thêu đầu ngự dụng ở trong cung, được đệ nhất thiên hạ Vô Châm lâu thêu, có tiền cũng chưa hẳn mua được, thiếu gia hào phóng.


      đến hỉ phục, vẫn nên mời Tứ Qúy phường tới may, Phán nhi thích chất vải nào nên gặp Phán nhi xác định thời gian, mời họ về vì nàng đo thân.”


      Lục Kỳ Quân vừa giao phó, vừa kiểm tra đối chiếu danh mục quà biếu lộ chút sơ hở, sau khi xác nhận mới giao cho quản gia. “Kiểm tra hôn lễ từ xuống dưới, đừng để sơ sót.”


      Quản gia nhận lấy công việc chủ tử giao phó, nhớ ra gì đó, lại : “Đúng rồi, thiếu gia, hai ngày trước bà mối Vương lại tới, con của Tào thị lang, thiên kim của Lưu viên ngoại, tiểu nữ nhi của Tống quốc cữu, đều tới tuổi thành hôn, tính tình dịu dàng, tri thư đạt lễ, biết thiếu gia có để ý khuê nữ nhà nào hay ?”


      Bà mối Vương này đúng là chưa từ bỏ ý định.


      Lục Kỳ Quân giơ tay lên ngăn cản.”Chuyện này sau, ta vội.”


      “Nhưng, thiếu gia, ngài cũng trưởng thành rồi, hôn của tiểu thư chuẩn bị xong, ngài nên cân nhắc cho chuyện chung thân của mình, nên cân nhắc, lão gia vẫn mong được ôm cháu!”


      Lục Kỳ Quân nhíu mày.”Phụ thân ông nôn nóng muốn ôm cháu sao?”


      “Ách. . . . . .” Này là theo lẽ thường mà suy đoán.


      “Chưa tạm thời cần nôn nóng.” nhíu chặt mi tâm. “ có chuyện gì nữa ra ngoài trước , ta muốn mình yên lặng chút.”


      “Vâng” Quản gia thu thập xong sổ sách danh mục quà biếu, cung kính rời khỏi thư phòng, lúc này mới phát ra Lục Phán Quân đứng ở ngoài cửa.


      “Nhị tiểu thư.” Khom người gọi, Lục Kỳ Quân ở bên trong liền nghe được.


      “Phán nhi sao? Vào .”


      Lục Phán Quân thấy vẻ mặt của che giấu được mệt mỏi, vốn muốn quấy rầy nữa, lại gọi tiếng, thể do dự, mang đồ ăn tiến vào.


      “Đừng đóng cửa.” Trước sau như , lên tiếng dặn dò, hơn nữa đứng dậy đẩy cửa sổ ra.


      Tuy là huynh muội, đêm khuya ở cùng chỗ, liền nhớ nên đóng cửa, để tránh người ngoài bậy, tổn hại thanh danh của nàng.


      bắt đầu từ khi nào? Lục Phán Quân suy tư, có lẽ là khi nàng mười hai, mười ba tuổi, ca ca trở nên thận trọng lễ nghĩa, hai người cũng tự tại, thân mật như lúc trước nữa.


      “Bữa tối thấy huynh tới, muội chuẩn bị chút điểm tâm, có muốn ăn chút ?” Ca ca gần đây rất bận.


      “Muội làm?” Mặc dù Phán nhi giỏi nữ công, nhưng làm điểm tâm ngược lại rất lành nghề.


      tới trước bàn ngồi ngay ngắn, nâng đũa bạc, gắp viên trân châu vào miệng, nàng ở bên cạnh ân cần thay múc nửa chén canh Phỉ Thúy, giúp thông cổ.


      “Sắp thành hôn, nếu thiếu thứ gì, viết ra phân phó cho quản gia làm.”


      cần.” Ca ca suy nghĩ chu toàn như vậy, nàng đâu còn thiếu thứ gì.


      “Ta xếp đặt trạch viện ở thành Tây, muội rãnh rỗi xem chút, bố trí như thế nào, đều tùy ý của muội, tương lai sau khi thành thân muội liền ở với Lục Vũ.”


      “Ca ca, thứ này quá quý giá ——”


      Sớm đoán chính xác nàng muốn gì, trực tiếp chặn lại. “Đó là của hồi môn phụ thân cấp cho muội. Lục Vũ là nam nhân, nếu thành thân còn ở trong nhà, vậy giống như là kén rể rồi, mặc dù để ý, nhưng phải chú ý đến thể diện của nam nhân, phu thê hiểu biết lẫn nhau, chú ý nhiều đến tâm tình của trượng phu, tình cảm phu thê mới có thể dài lâu, hiểu ?”


      Giữ nàng, lo lắng Lục Vũ thoải mái, để nàng , lại sợ nàng chịu khổ, chỉ có thể thay nàng chuẩn bị tốt, chắc rằng nàng lo nghĩ đến cơm áo.


      “Ca ca, huynh đối đãi tốt với muội.” Mặc dù là phụ thân, nhưng nàng biết, đó là tâm ý của .


      Vì nàng, hao tổn quá nhiều tâm tư.


      “Cần phải vậy.”


      Sau khi sinh Tuế nhi, thể chất của mẫu thân kém rất nhiều, phụ thân dường như đặt hơn phân nửa tâm tư ở bên cạnh mẫu thân, nghĩ cách điều trị thân thể của mẫu thân, nàng muốn gả ra ngoài, dù sao cũng nên khoan dung chút, để phụ mẫu bận tâm.


      Huống chi, huynh trưởng như cha, thay nàng tính toán, chẳng phải khiến phu gia coi nàng.


      biết Lục Vũ coi nàng còn quan trọng hơn sinh mạng của mình, nhưng hôn này, toàn thành đều nhìn, nàng uất ức nhiều năm như vậy, phải thay nàng đòi lại lần, xuất giá thuận lợi vui vẻ, thể khiến nàng mất mặt mũi.


      “Ca ca sao? Khi nào lấy thê tử thay Lục gia kế thừa hương khói.” Ba đời Lục gia tới nay, nhất mạch đơn truyền, chỉ dựa vào nối dõi tông đường, nhưng nhìn thái độ nóng lạnh của , như chút cũng vội.


      Nàng thong thả tới trước bàn, tùy ý chọn vài bức họa, nhìn kỹ đánh giá.


      “Các nàng tốt sao?” Nàng nhìn cũng cảm thấy tệ, lông mày cong cong, khuôn mặt tinh tế, như tiểu thư khuê các.


      Lục Kỳ Quân có chút được tự nhiên. “Tạm thời nghĩ đến, qua hai năm nữa rồi .”


      Nàng nghiêng đầu suy tư. “Ca ca thích nữ nhi như thế nào? Phán nhi thay huynh lưu ý.”


      cảm thấy khó xử, hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng. “Chúng ta thể chuyện khác sao?”


      Tại sao? Ca ca muốn thành hôn sao? Có người thương, trông nom săn sóc, có tri kỷ bên cạnh là chuyện tốt, giống như phụ mẫu vậy, nàng vẫn luôn hâm mộ, may mắn mình có Vũ ca, chẳng lẽ ca ca muốn sao?


      “Muội vẫn nên lo chuyện của mình , chuyện của ta cần muội phiền não.”


      “Muội? có chuyện gì cả.” Nàng có chuyện gì?


      “Lục Vũ. . . . . . Đối xử với muội tốt ?” có mắt, thấy được, nhưng luôn luôn muốn nàng chính miệng xác nhận, mới có thể an tâm, hoặc là. . . . . . Hết hy vọng.


      “Rất tốt, đối xử với muội cực tốt.” Nhắc tới người trong lòng, má nổi lên nhàn nhạt ửng đỏ, như nữ nhi mười tám thẹn thùng đợi gả.


      nhìn chăm chú, ép chính mình hỏi ra lời. “Muội rất thích ?”


      “Thích.” Nàng chút do dự . “Ca ca hiểu cảm giác này sao? Trong đầu lên người, sống có phương hướng, ấm áp lại rất kiên định, mỗi khi nhớ tới , biết cũng nhớ tới muội, muội rất vui vẻ và thỏa mãn.”


      Lục Kỳ Quân trầm mặc.


      hiểu cảm giác đó sao?


      , hiểu.


      Trong lòng cũng có người, nhưng mỗi khi nhớ tới nàng so với ai khác càng hiểu , người nàng nhớ đến phải là , như kim châm đau nhói, năm này qua năm khác, chưa từng được hưởng qua hạnh phúc trong tình , chưa bao giờ.


      Đau khổ vô biên vô hạn tràn đầy tim, lại thể , thể oán, chỉ có thể lần lại lần, nuốt vào trong bụng.


      “Muội vui vẻ là được rồi.” nhìn xuống, biết ngon, cảm giác mà đưa thức ăn vào trong miệng.


      Gả cho Lục Vũ là mong muốn của nàng, nàng vui vẻ, hạnh phúc, điều này là đủ rồi.


      Cái khác, cần nhiều.





      “Ca ca, cám ơn huynh, những năm này, mọi việc đều thay muội suy nghĩ, muội biết nên báo đáp thế nào.” Có lẽ là vì sắp xuất giá, chưa từng lời dịu dàng trong quá khứ, đột nhiên kích động vừa nghĩ đến liền ra.


      “Cám ơn cái gì, muội là muội muội của huynh, vì muội vì ai?”


      phải!” Nàng biết là phải, đối xử tốt với nàng, phải chuyện đương nhiên. “Muội ràng. . . . . . ràng là phải, là huynh bất chấp cho muội tình thân, còn có phụ thân, mẫu thân . . . . . . Muội. . . . . .”


      Tay cầm đũa dừng lại, kinh ngạc trừng nàng.


      “Người nào nhiều chuyện với muội? Huynh phải , những người đó chỉ sợ thiên hạ loạn. . . . . .”


      “Có phải hay , muội có thể phán đoán. Khi còn bé hiểu chuyện, lớn lên cuối cùng cũng hiểu, phụ thân và mẫu thân chia lìa chín năm, lúc phụ thân , trong bụng mẫu thân mang thai huynh, vậy muội đây? Lúc năm tuổi muội từ đâu tới? Mẫu thân phụ thân quá sâu, tất nhiên có người khác, muội sao có thể là từ mẫu thân sinh ra? Mọi người , là sợ muội cảm thấy mình là người ngoài, cảm thấy được tự nhiên, muội rất cảm kích, nhưng Tuế nhi mới là tiểu thư duy nhất của Lục gia, đây là .” Nàng ra vẻ biết, là muốn phụ tâm ý của mọi người, giả vờ mình vẫn là thiên chi kiêu nữ ngây thơ hạnh phúc.


      Lục Kỳ Quân tức cười.


      Ngàn lừa vạn gạt, nàng cuối cùng cũng biết. . . . . .


      “Muội. . . . . .” dừng lại, khó khăn ra tiếng. “Biết được khi nào?” Làm sao lại biết được? Theo tính tình của nàng, ca ca chỉ vào ánh trăng trời là vuông, nàng cũng gật đầu phải, sao lại đột nhiên nổi lên nghi ngờ?


      “Ước chừng là năm Tuế nhi được sinh ra, muội muốn tới phòng mẫu thân ôm muội muội, nghe mẫu thân và Phúc gia gia chuyện.”


      Chén sứ vô ý rớt xuống, kinh ngạc đứng dậy lại khiếp sợ, thể tin trợn mắt nhìn nàng.


      Đó phải là bảy, tám năm trước sao? !


      Lâu như vậy, mà nàng lại ung dung bình thản, hề đề cập tới trước mặt !


      “Muội khi nào. . . . . . Học diễn trò với ca ca rồi?” chua chát thầm.


      Tưởng rằng, nàng có gì giấu , đến nay vẫn còn nhớ khi bé, nàng dùng giọng của tiểu hài tử kêu ca ca, suốt ngày ở trước mặt, sau lưng , bất cứ chuyện gì cũng nhất định báo với đầu tiên, hỉ nộ ái ố chia sẻ với .


      Nhưng ——


      Giúp đỡ phụ mẫu quản lý việc buôn bán, gặp phải thất bại, có người cố ý khinh bạc nàng, nàng cũng .


      Mười ba tuổi kinh nguyệt tới, đau đến núp ở trong phòng che chăn lại khóc, nếu hỏi mẫu thân, cũng biết.


      thương Lục Vũ, nàng vẫn như cũ .


      Ngay cả thân thế bị bóp méo, sợ hãi nhất cũng còn với nữa.


      Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ trở nên xa cách, nàng cũng học được cách phòng bị . . . . . .


      Ở đáy lòng nàng, là người ngoài rồi sao?


      Đáy mắt xẹt qua tia chán nản, nàng nhìn thấy, vội vàng : “ phải vậy! Ca ca, muội chỉ là . . . . . mở miệng được.”


      nhìn chăm chú vào nàng, yên tĩnh lắng nghe, tựa như trở lại hồi còn bé vậy, dừng bước lại đợi nàng, đống nhảm nhí cũng ngại nàng phiền, nhìn nàng gằn từng chữ từng câu. . . . . . Vì vậy, nàng liền có thêm dũng khí, hít sâu hơi, mở miệng. “Lúc vừa biết, muội rất sợ, rất sợ, nếu như muội phải hài tử của Lục gia, vậy muội là ai? Muội từ đâu tới? Muội muốn tìm ca ca, nhưng. . . . . . Tâm tình của huynh tốt, muội hiểu huynh có chuyện phiền lòng, muội lại dám làm phiền huynh. . . . . .”


      Đúng thế, nghĩ tới, lần kia, cố ý xa lánh, bởi vì khi đến gần nàng, càng lúc càng thể khắc chế tâm tư, muốn ôm nàng, trong đầu đầy ý nghĩ như vậy.


      ra , chán ghét mình có tư tưởng trong sạch.


      Càng lúc càng ý thức sâu sắc khác biệt giữa nam nữ, lại thể quang minh chính đại mạnh tay tranh thủ, rất phiền não, nhưng nghĩ tới, có bao nhiêu kiên nhẫn đều biểu ra ngoài, tự chủ tổn thương nàng.


      Dù sao năm đó cũng mới mười bốn, mười lăm tuổi, có quá nhiều việc khiến hỗn loạn, hơn nữa còn kéo theo Phán nhi mà quý như mạng.


      Ở thế khó xử đó, làm sao cũng tổn thương nàng, chính sớm hoang mang, nên xử lý được ràng.


      Sau đó, muốn xoay chuyển tình hình kịp.


      Nàng dần cách xa , vào vòng tay của nam nhân khác kịp thời vươn ra.


      “Mặc dù phải là hài tử của Lục gia khiến muội rất khổ sở, nhưng so với thân thế bị bóp méo, muội sợ hơn chính là mất tư cách được huynh cưng chiều.”


      Bởi vì phải là người nào của , cho nên xa cách nàng, vẻ mặt kiên nhẫn, thu hồi tất cả ý tốt dành cho nàng, nàng chỉ có thể núp ở trong phòng khóc mỗi đêm, lại thể kháng nghị, thể thẳng thắn cầu xin điều gì từ .


      thể tùy hứng với , làm nũng, ăn vạ, cầu bao dung nuông chiều của , có tư cách như vậy nữa.


      Nàng giọng, tựa như lúc chia sẻ bí mật như vậy với : “Len lén cho huynh biết đó, ra , có đoạn thời gian, muội lặng lẽ thích huynh. . . . . .” Khi biết được bọn họ phải là huynh muội, quanh năm ỷ lại , vô cùng nhàng hóa thành tình cảm.


      Lục Kỳ Quân kinh ngạc, thể tin nhìn nàng.


      Nàng. . . . . . cái gì? Là nàng sai, là khát vọng quá nhiều năm, nên nghe sai. . . . . .


      “Đừng. . . . . .” tựa như gặp quỷ, biểu tình ra lời, khiến nàng xấu hổ vô cùng, lúng túng bổ sung.” chút xíu, chỉ có chút thôi!” Tình cảm nho , kịp cắm rễ bị nhổ tận gốc.


      Bí mật này chỉ có nàng và Lục Vũ biết được, tối nay khí quá ấm áp, giống như trở lại hồi còn , thân mật chỗ nào , nên miệng ngăn cản được ra, nàng vốn tính cả đời .


      Cho nên. . . . . . Nếu lúc ấy, với nàng: “ sao, tiểu Phán nhi, ca ca luôn bảo vệ muội, cái gì cũng thay đổi. . . . . .” Nàng ra quá khó khăn để tiếp thụ thân thế bị bóp méo?


      Nhưng ở bên người nàng lại hung hăng chối bỏ nàng, tính cả thân tình và tình .


      Nàng có phụ mẫu, có nhà, nay cả ca ca nàng muốn xa rời cũng đẩy nàng ra, lúc này mới dựa vào Lục Vũ thâm tình ở bên cạnh, cho nàng ôn nhu ấm áp, sao nàng cho được?


      ra. . . . . . Chính tự tay kết duyên cho nàng cùng Lục Vũ, vậy mà. . . . . . Lại tự tay đẩy người vào trong vòng tay của người khác. . . . . .


      muốn khóc. . . . . . Nhưng đôi mắt lại khô khốc, giọt lệ cũng chảy ra được. . . . . .


      Ngay từ lúc quyết định buông tha cho hy vọng ở bên nàng cho tới già, có tư cách để khóc lóc, thống khổ, thể hối hận. . . . . .


      Lục Kỳ Quân nhắm mắt lại, khổ sở cười tiếng.




      dựa vào tường, nhắm mắt lại, cúi đầu, thê lương bật cười, nước mắt cũng biết khi nào chảy xuống từ khóe mắt.


      bước sai, từng bước sai, kiếp này —— bỏ lỡ cơ hội cùng nàng nhau.”



      “Ca ca. . . . . .” Ánh mắt của có quá nhiều áp lực, Lục Phán Quân lo lắng gọi khẽ, vô ý chạm vào đầu ngón tay của , nghĩ nhiều, ôm trọn trong bàn tay mềm mại, muốn cho chút ấm áp, giống như thường làm khi còn bé. . . . . .


      Lục Kỳ Quân rút tay về, nhanh chóng lui ra.


      “Đừng, Phán nhi. . . . . .”


      Nàng cứng đờ, rồi sau đó gượng cười. “Bởi vì phải là huynh muội sao?”


      Về sau, rốt cuộc cũng hiểu vì sao cự tuyệt nàng, là vì bảo vệ khuê danh của nàng, để tránh người khác mượn cớ. ra có thời gian, nhìn Tuế nhi làm nũng với , vô luận trong tay có chuyện gì bận rộn, khi tiểu Tuế nhi bò lên đùi , vẫn ôm nàng, để cho nàng an toàn ngủ trong ngực. . . . . .


      Những điều đó từng làm vì nàng, cũng còn nữa, hôm nay chỉ cho Tuế nhi quấn quýt bên , cũng bởi vì nàng phải là muội muội của , mà là Tuế nhi. . . . . . Nàng ra từng thầm ghen tỵ Tuế nhi.


      Đáng như vậy, mềm mại ngọt ngào như vậy, hồn nhiên ngây thơ kêu nàng là tỷ tỷ, nàng lại ghen tỵ Tuế nhi. . . . . . Nàng liền chán ghét chính mình có ý nghĩ này, Tuế nhi nếu biết được, rất đau lòng. . . . . .


      xin lỗi, Phán nhi. . . . . .” mở miệng, khó khăn .


      “Muội hiểu.” Nàng cười yếu ớt. “Ca ca đừng để trong lòng, muội phải tới để khiến huynh khó chịu. Muội chỉ muốn hiểu thân thế của mình, nếu hỏi phụ mẫu và Phúc gia gia, bọn họ nhất định , muội chỉ có thể hỏi huynh, ca ca gạt muội chứ, có đúng ?”


      gạt nàng? ra so với ai khác lại gạt nàng nhiều hơn. . . . . .


      “Muội. . . . . . Vì sao muốn biết?”


      “Muội muốn thành thân, muốn để cho họ biết muội ngày thường như thế nào, gả cho người nào.”


      “Muội —— oán họ sao?” Nàng là bị vứt bỏ, gần như chết rét đầu đường vì thân sinh chịu trách nhiệm, nàng sao có thể oán, hận?


      Lục Phán Quân lắc đầu. “Muội rất cảm kích bọn họ sinh ra muội, bọn họ nhất định có điều khổ tâm bất đắc dĩ, những năm này tất nhiên sống trong áy náy, muội muốn họ biết được, tại muội quả rất tốt, cần lo lắng cho muội.”


      “Phán nhi ngốc!” Sao nàng lại thiện lương thân thiết như vậy? Tất cả hổ thẹn nàng chịu đựng, cũng thay bọn họ tìm hết lý do để tha thứ, khoan dung, lòng thanh thản, oán hận.


      sao ra được, thân sinh vứt bỏ nàng, cũng có bất đắc dĩ như nàng nghĩ, người nào cố ý để hài tử mới sinh trong gió tuyết, nếu chết rét cũng bị chó hoang nuốt vào bụng, sau đó mẫu thân còn sai người đợi chừng hơn tháng ở nơi nhặt được nàng, người nọ chưa từng hối hận, chưa từng quay đầu lại, hoàn toàn để ý đến sống chết của nàng, phụ mẫu như vậy sao đáng giá để nàng khoan dung tha thứ?


      có chút manh mối nào sao?” Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi tới.


      lắc đầu. “Huynh chỉ nhớ là phát muội ở phố phía sau Cẩm Tú phường, người có bất kỳ tín vật, lưu lại chữ.”


      Cố ý cần hài tử, sao có thể lưu lại bất kỳ manh mối gì.


      “Như vậy sao. . . . . .” Nàng thất vọng thầm.


      “Nhưng huynh nghĩ, tiểu hài tử đáng như vậy, nếu phải cuộc sống cho phép, người nào lại cần?” Thấy vẻ mặt đơn của nàng, lời tự có ý thức tuôn ra miệng, nghĩ cũng nghĩ. “Lúc huynh ôm muội trở lại, người bao bọc bởi áo bông cũ, huynh nghĩ cuộc sống của bọn họ quả rất khổ, đặt muội ở đó, vì hi vọng muội theo bọn họ chịu khổ, mong người có lòng tốt có thể chiếu cố muội. Nhìn xem, muội phải sống được rất tốt?”


      “Ừ.” Phán nhi nhàng cười. “Muội cũng nghĩ vậy.”


      Lục Kỳ Quân than , đưa tay vuốt tóc của nàng. “Phán Nhi, muội nhất định phải nhớ kỹ, có ai vứt bỏ muội, chúng ta mỗi người, ai cũng rất thích, rất thích muội, bao gồm phụ thân, mẫu thân, huynh, Tuế nhi, còn thân sinh của muội nữa, chỉ là dùng phương thức khác nhau, muội tuyệt đối phải là ai muốn, hiểu ?”


      hiểu.” Nàng giương môi, mỉm cười cảm kích.


      “Phải vui vẻ, cùng Lục Vũ cả đời ân ái đến già, ca ca vĩnh viễn cảm thấy vui mừng cho muội. Đừng quên, muội là nhị tiểu thư của Lục gia, nơi này vĩnh viễn là nhà của muội.” liên tục nhắn nhủ, quan tâm .


      “Ừ.” Nàng cảm động giương tay muốn ôm , lại nghĩ tới gì đó, lặng lẽ thu tay lại. Cũng bảy, tám năm, đổi được thói quen ỷ lại vào ca ca khi vui vẻ hay khổ sở, luôn luôn bị cự tuyệt, mới nhớ lại mình phải là tiểu nha đầu nữa.


      Ngược lại Lục Kỳ Quân, lúc này lại tránh ra mà vững vàng ôm nàng cái, rồi nhanh chóng buông ra.


      muộn, trở về phòng .”


      Đây là mấy năm gần đây, khó được thân mật với nàng lần.


      Nàng sững sờ nhìn lát, rồi sau đó hài lòng cười lên.”Cám ơn ca.”


      đền bù những năm trước xa lánh nàng, dùng cái ôm đó cho nàng biết, nàng cùng Tuế nhi, đều là muội muội nhất sao?


      Phán nhi rời , đơn đối mặt cả phòng, lại muốn uống trận say.


      Lần đầu say là vì nàng.


      Đó là khi biết trong tim nàng có người khác, năm ấy nàng Lục Vũ.


      Lần thứ hai say, vẫn là vì nàng.


      Đó là khi chính miệng nàng với phụ mẫu, nàng muốn gả cho Lục Vũ.


      Đến tột cùng lúc nào . . . . . . Chặt đứt tâm niệm đối với nàng, hạ quyết tâm giấu diếm thân thế của nàng?


      lại nhớ, có năm, gia đình bên cạnh đón dâu, nàng thuận miệng : “ tốt. Khi nào Ca ca muốn kết hôn? Có thể gả cho ca ca, có phúc.”


      Tâm vừa động, lập tức nắm chắc cơ hội thăm dò nàng. “Chẳng lẽ huynh khắt khe với muội? Làm muội muội của huynh, nhị tiểu thư được nuông chiều của Lục gia lại có phúc sao?”


      Nàng phản bác: “Vậy là giống nhau, tình thân huynh muội cùng tình nam nữ là hai việc khác nhau!”


      “Vậy. . . . . .” do dự lát, cẩn thận thăm dò. “Nếu có thể tùy muội lựa chọn, thê tử của huynh, nhị tiểu thư của Lục gia, muội chọn ai?”


      “Đương nhiên là nhị tiểu thư của Lục gia.” Nàng có suy nghĩ quá lâu, thuận miệng : “Có ca ca thương, có phụ mẫu , tốt hơn.”


      Đây là chính nàng chọn, nàng thà làm nhị tiểu thư của Lục gia, cần tình của , sao có thể làm trái với tâm ý của nàng?


      Từ ngày đó, liền chết tâm, hề nghĩ nữa.


      giữ gìn niềm tự hào của nàng, để nàng cả đời đúng tình hợp lý có cái nhà này, để nàng làm nhị tiểu thư được nuông chiều của Lục gia, nhưng bây giờ. . . . . .


      tại nàng lại cho biết, ra nàng biết mình là hài tử bị bỏ rơi, hề liên quan đến Lục gia, vậy những năm này đè xuống tình cảm của mình, nhịn đau buông tay, đến tột cùng là vì cái gì? !


      Nàng thậm chí, thậm chí cho biết, nàng để ý đến mức tình thân huynh muội. . . . . .


      Vậy rốt cuộc giả bộ làm thánh nhân vì cái gì? Sợ rồi, nàng từ tiểu thư tôn quý của Lục gia biến thành hài tử ai muốn bị vứt bỏ, nàng tự ti, nhận tất cả hổ thẹn, sợ tiết lộ tình cảm, nàng vì báo đáp ân tình, cho dù vô ý cũng ép mình gả cho , sợ từ đó, nàng còn là này nhị tiểu thư vô ưu vô lo của Lục gia, sợ nàng uất ức, sợ nàng hạnh phúc, sợ nàng, sợ nàng. . . . . .


      ảo não vùi mặt vào lòng bàn tay. cho cùng, đủ tàn nhẫn, đủ mạnh tay, nếu vừa bắt đầu bằng bất cứ giá nào, lo lắng đông lo lắng tây, hôm nay nàng là thê tử của ! Mà phải trơ mắt nhìn nàng người khác, gả cho người khác ——


      Lục Kỳ Quân, ngươi là đại ngu ngốc!


      dựa vào tường, nhắm mắt lại, cúi đầu, thê lương bật cười, nước mắt cũng biết khi nào chảy xuống từ khóe mắt.


      bước sai, từng bước sai, kiếp này —— bỏ lỡ cơ hội cùng nàng nhau.

    5. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25

      Chương 3



      “Kỳ nhi, có chuyện gì sao?” Nghiêng đầu, liếc thấy nhi tử chần chừ ngoài cửa phòng, Lục Quân Xa lên tiếng gọi.


      Lục Kỳ Quân cất bước vào trong, ánh mắt rơi vào mẫu thân ngủ yên trong ngực của phụ thân, do dự chút.”Con tối nay trở lại.”


      có gì đáng ngại.” Lục Quân Xa nhàng hoạt động, rút tay đứng dậy, phát tay áo bị ngăn lại, tay cởi áo khoác, quấy nhiễu thê tử ngủ.


      Lục Kỳ Quân yên lặng nhìn, phụ thân rất mẫu thân.


      Lục Quân Xa lấy áo khoác khác phủ thêm, cười cười : “Mấy ngày qua nàng ngủ được được tốt, khó có dịp ngủ yên như vậy.”


      Người kể chuyện trong trà lâu, cũng thường kể về những mối tình bi thương khờ dại, thấy, phụ thân cũng kém!


      Phụ thân ra hiệu, trước sau ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa sổ, để mẫu thân yếu ớt bị lạnh.


      Sau khi sinh Tuế nhi, mẫu thân thường ngã bệnh, thể chất yếu ít, phụ thân dường như đặt tất cả tâm lực điều trị cho thân thể của mẫu thân, cẩn thận chăm sóc che chở.


      Cho tới nay, đều thích và ngưỡng mộ tình cảm như vậy, hiểu được phụ thân giận dữ khi mẫu thân mang thai, thà bị tuyệt tử tuyệt tôn chỉ muốn nàng là tri kỷ tốt bên cả đời, cũng hiểu được mẫu thân ngàn y trăm thuận với phụ thân, lần đầu để ý phụ thân phản đối, tình nguyện tổn thương thể cốt của mình sanh con dưỡng cái cho phụ thân. Bọn họ, đều đặt khát khao của đối phương lên trước bản thân.


      “Tìm ta có chuyện gì?” Dừng bước trước sân luyện võ, Lục Quân Xa xoay người lại, hỏi câu.


      Vốn định thương nghị với phụ thân, vận chuyển dược liệu trân quý đến Lĩnh Nam phụ thân có thể làm thay , nhưng tại, ngược lại mở miệng được.


      Mấy năm này, Lục gia do tiếp nhận quản lý, hiểu phụ mẫu thương tiếc tấm lòng của đối phương, Lục thị từ từ phát triển nhờ ẩm thực mở rộng tới mua bán dược liệu, cũng là vì năm đó mẫu thân thể hoàn thành tâm nguyện.


      Thu thập dược liệu trân quý từ nam đến bắc, lúc bắt đầu chỉ vì điều trị thân thể mới sinh liền dẫn bệnh của phụ thân, sau lại vì thân thể của mẫu thân yếu sau khi sinh Tuế nhi.


      Rồi sau đó, liền giao do Phán Nhi xử lý, làm ăn có khởi sắc, tiệm thuốc Lục gia từ tiệm mở ra tiệm khác.


      “Những dược liệu kia xử lý thế nào?” Nhưng ra Lục Quân Xa hỏi trước.


      “Đều ở đây.” Lục Kỳ Quân liền đưa danh sách.


      phiền não vì chọn người vận chuyển?” Mấy năm nay, gia nghiệp của Lục gia đều do quản lý, tự thân được là đương nhiên, đơn buôn bán này quá lớn, lại thể giao cho người ngoài, khó trách khó xử. “Hôm qua Phán nhi thương nghị với con, Lục Vũ nguyện ý.”


      “Lục Vũ? Này ——” ông ngạc nhiên.


      “Sao lại có biểu tình như vậy? Võ tướng trong phủ, có bản lĩnh tốt nhất, vừa là người của mình, chẳng lẽ phụ thân còn phòng ?”


      , phải! Nhưng sắp thành thân với Phán nhi, sao lúc này lại xa nhà. . . . . .”


      tới lui chỉ có hai mươi ngày, hôn của bọn họ còn tháng nữa, tới kịp .”


      “Nhưng ——” tốt như vậy sao? muốn khiến cho người khác cảm thấy, có lòng xúi giục Lục Vũ, cản trở hôn này. “Con vẫn cảm thấy ổn, có gì sơ xuất, con khó ăn với Phán nhi. . . . . .”


      “Kỳ nhi, con quá lo lắng. Cách làm người của con, chúng ta tin sao? Phán nhi cũng nguyện ý. Lại , sau khi thành thân Lục Vũ vẫn nên giúp chút, con cố kỵ quá nhiều, ngược lại khách khí với .”


      mở miệng muốn , xa xa thấy Phán nhi tới, Lục Vũ vẫn như cũ lẳng lặng bảo hộ sau lưng, nàng vô ý vấp cục đá đất, Lục Vũ lập tức vươn tay bảo vệ, tránh tiếp tục bị ngã, Phán nhi nhìn rất ngọt, tươi cười ngọt ngào, ngửa đầu khẽ hôn trộm gò má của , nam nhân kia lập tức đỏ mặt.


      Lục Quân Xa lo lắng nhìn nhi tử, thấy quay mặt như có chuyện gì xảy ra, khẽ hừ giọng. “ mấy tuổi rồi, tay chân còn vụng về như vậy!”


      để ý sao? ràng để ý thấy, trong phút chốc Phán nhi sắp ngã, Kỳ nhi dường như cử động, lại yên lặng nắm quyền, thu tay, im lìm bất động.


      Bảo hộ nàng nhiều năm như vậy, trong đầu khắc chế, thân thể vẫn tự chủ được cử động! Nếu trong lòng còn Phán nhi, sợ là ngay cả cũng tự mình được?


      “Phụ thân ——” Lục Phán Quân kéo váy lên, chạy về phía bọn họ.


      “Cẩn thận chút, té có ai có thể đỡ ngươi.” Lục Quân Xa đùa cợt, cưng chiều vuốt tóc của nàng, nàng cười ôm lấy cánh tay phụ thân, gối đầu vai làm nũng.


      “Mấy tuổi rồi, sắp xuất giá còn trẻ con như vậy!” Đưa tay véo sống mũi của nữ nhi, nàng nhăn mũi, giả mặt quỷ cười khẽ.


      “Vậy con lấy là được, ở cùng với phụ thân cả đời.”


      Lục Quân Xa liếc mắt nhìn nam tử đứng lặng bên, : “Sợ rằng có người thuận theo.”


      “Phụ thân!” Nàng nũng nịu kháng nghị, nhưng trong đáy mắt kia, chính là vui vẻ hạnh phúc.


      Phán nhi —— là rất vui vẻ!


      Lòng ông biết , vui vẻ này là dành cho Lục Vũ.


      phải là có tâm tư, ông cũng muốn tác hợp nàng với nhi tử, nhưng Kỳ nhi lại cố tình tranh cầu, mắt thấy Phán nhi lòng hướng về phía Lục Vũ, ông còn có thể làm gì?


      Nữ nhi là tâm Lục Vũ, vì hạnh phúc của nàng, thể thành toàn!


      Chỉ là —— khổ cho nhi tử.


      Lặng lẽ nuốt thở dài trở lại trong bụng, ông ngược lại : “Ta và Kỳ nhi tìm người vận chuyển dược liệu, Kỳ nhi sợ con đồng ý!”


      Lục Phán Quân ngoái đầu nhìn Lục Vũ, Lục Vũ liền : “Có nghe tiểu thư qua, Lục Vũ nguyện tận sức vận chuyển.”


      Lục Kỳ Quân thấy nàng phản đối, gật đầu. “Vậy tốt, sớm về sớm, Phán nhi vẫn chờ ngươi, chớ bỏ lỡ hôn .”


      “Vâng, thiếu gia.” Lục Vũ cũng lẩn tránh, thẳng thắn vô tư nghênh đón ánh mắt của , yên tĩnh trong chốc lát, đưa mắt nhìn trao đổi ý tứ.


      Đối xử tốt với nàng, kiếp này, ta buông tay.


      hiểu được, ở dưới ánh mắt kia chưa hoàn tất ngữ điệu.


      Khó có thể ra, lại càng như thiên ngôn vạn ngữ.


      , dùng mọi thứ của quý trọng nàng, phụ lòng thiếu gia.



      Quá trưa, trở lại từ bên ngoài, rửa sơ mặt liền tới thư phòng, mới đẩy cửa ra, tiểu mập mạp nhào tới, nhanh chóng phản ứng, giương tay ôm.

      “Tiểu Tuế, muội lại mập!” Lục Kỳ Quân nhíu mày, ôm lấy liền cảm giác sức nặng lại tăng thêm. Phụ thân cho nàng ăn cái gì, nuôi cho mập.

      Lục Tuế Quân cười ha hả, lơ đễnh .”Ca ca, quả mơ của muội đâu?”

      “Còn muốn ăn, coi chừng trở thành heo mập.”

      “Muốn ăn!” Nàng rất kiên trì chu mỏ la ầm lên, tự động dò tìm trong ngực , tìm ra bọc kẹo ngọt.

      ra vẻ hao tổn tâm trí.” xong, nếu bị muội phát , vậy còn biện pháp.”

      Tiểu Tuế nhi hoàn toàn bị lấy lòng, cười ha hả vui vẻ ăn, cũng chia cho ca ca viên, ngọt ngào tựa vào vai .

      Phụ thân luôn , bình yên chính là phúc, có đẹp hay là tiếp theo, khỏe mạnh là tốt rồi, giống như Phán nhi chính là quá gầy, eo thon , gió vừa thổi liền bay.

      Lục Kỳ Quân nghiêng đầu, chống lại ánh mắt của Lục Phán Quân chống cằm trước sổ sách nhìn hai người bọn họ.

      suy nghĩ cái gì?” Sổ sách nhìn, lại nhìn .

      “Chỉ nghĩ, huynh thương Tuế nhi.” Nàng cùng cũng từng trải qua thời gian như vậy, khi đó nàng, cũng giống như Tuế nhi, đơn thuần, cố kỵ làm nũng với , nàng hiểu được mặc dù luôn miệng ghét bỏ, nhưng cầu của nàng với Tuế nhi, luôn hoàn thành, chưa từng khiến bọn họ thất vọng.

      “Ghen tị à?” Tự trong ngực móc ra cái trâm bạc, đưa tới. “Này, đừng huynh bất công.”

      tùy ý cho, nhưng Lục Phán Quân nhìn chạm trổ tỉ mĩ, minh châu tỳ vết kia, trong lòng biết giá trị nhất định xa xỉ.

      đưa đồ tốt gì cho nàng, cho tới bây giờ đều có tùy tiện.

      Trong lòng nàng liền sáng tỏ, cười yếu ớt.”Cám ơn ca ca.”

      “Muội vì cái này mà vui?”

      Nàng kinh ngạc.

      Liếc mắt cái, ca ca liền nhận ra nàng vui?

      “Tỷ tỷ suy nghĩ cho tương lai với tỷ phu!” Ăn được đầy miệng ngọt ngấy, tiểu Tuế liền thuận miệng ra.

      “Tuế nhi!” Tâm toàn bộ đều để người khác thấy hết.

      Vậy sao? Lục Vũ chỉ rời hơn nửa tháng, nàng liền đứng ngồi yên rồi sao?

      thể xa như vậy sao?”

      “Này. . . . . . phải như vậy . . . . . .” Nàng thẹn thùng lẩm bẩm, giọng bổ sung. “Chỉ là. . . . . . Chưa thích ứng được. . . . . .”

      Trong quá khứ luôn có bên cạnh, đột nhiên quay đầu lại còn thấy bóng dáng kia, cảm giác rơi vào trong khoảng , khó tránh khỏi. . . . . . Phiền muộn.

      Phán nhi thích nam nhân này.

      Lục Kỳ Quân lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng, phân trái tim là chua xót hay là vui mừng.

      Đây phải là cái muốn sao? Cho tới nay, chỉ muốn nàng cười, nàng hạnh phúc, liền. . . . . . tiếc nuối.

      gật đầu, bật cười. “, bao lâu nữa, hai người bên nhau, ca ca giúp muội.” Chỉ cần nàng muốn, vì nàng mà giữ lại.

      Đây là cam kết của , cả đời vì nàng toàn lực giữ lại hạnh phúc.

      Nhưng, cam kết này, hai ngày sau đó, toàn bộ bị đánh đổ.

      nhận được quan phủ truyền tới công văn, mọi người đường trở về gặp bất trắc, còn ai sống sót.

      Chuyện này —— sao có thể mở miệng với Phán nhi?

      Thu lá thư lại, quyết định giao phó: “Chuyện này trước tiên đừng , ta lập tức tìm hiểu tình hình, sống thấy người, chết phải thấy thi thể.”

      Có lẽ. . . . . . Có lẽ có tệ như vậy .

      Lúc này liền khởi hành, tiến đến quan phủ địa phương tìm hiểu vụ án, mới biết đêm ngủ ở lữ điếm, có người bỏ thuốc trong nước trà, đêm đó, tất cả tất cả người vận chuyển hàng ai thoát khỏi, rất nhiều hàng hóa cánh mà bay, quản tung tích, Lục Vũ —— sống chết chưa biết.

      Chỉ để lại cánh tay bị chặt đứt.

      Trong lòng phiền muộn khó tả, đau lòng mất tài vật, nhưng lại lo sợ nước mắt của Phán nhi.

      đường trở về, vẫn nghĩ, nếu Phán nhi biết được, đau lòng muốn chết, nam nhân nàng ký thác cả đời, hôm nay, chỉ còn cánh tay bị đứt cho nàng, như thế nào giao phó cho nàng?

      thuật lại việc này với phụ thân, ai cũng được mở miệng báo cho Phán nhi.

      “Cho nên, quan phủ kết luận là người của mình làm?” Lục Quân Xa suy ngẫm.

      “Vâng. Quan phủ phát lệnh, truy bắt Từ quản .”

      “Quản quả khả nghi.” Lục Vũ hành cẩn thận, nếu phải người của mình, tính kế được. Lục Quân Xa nhìn nhi tử. “Chuyện này con định xử lý thế nào?”

      “Phụ thân, tại nội tâm của con rất loạn ——” Truy lùng thủ phạm, giao cho quan phủ xử lý, nhưng Phán nhi sao? Nếu Lục Vũ gặp bất trắc, sợ. . . . . . Phán nhi cũng khó sống mình. . . . . .

      “Ta dĩ nhiên biết trong tâm rất loạn.” Chỉ cần liên quan đến Phán nhi, sao bình tĩnh được.

      Mỗi người, đến suốt cuộc đời đều có nơi cấm kỵ thể chạm vào, mà Phán nhi, chính là điểm chí mạng của .

      “Ngươi mở miệng được, ta ——”

      , đừng !” vội vàng ngăn cản.

      Lục Quân Xa nhíu mày, hiểu ý rồi thở dài. “Kỳ nhi, chuyện này giấu được, nàng sớm muộn vẫn biết.”

      “Con hiểu, nhưng ——” rất sợ, Phán nhi nếu thể chịu đựng, làm ra chuyện gì?

      Mặc dù nàng ôn nhu thuần lương, nhưng kiên trì làm chuyện gì, là cố chấp đến cùng, ngay cả mạng mình cũng cần. . . . . .

      “Kỳ nhi, ngươi quá hèn nhát rồi.”

      Năm đó cũng là như thế với thân thế của Phán nhi, thử, sao biết nàng thể nào chịu đựng?

      Có lẽ, thể là hèn nhát, mà là quá nàng, bất kỳ việc gì thương tổn nàng, đều đành lòng. hung ác, khiến đôi mắt nàng đẫm lệ, sao có thể quyết tuyệt được?

      “Lục Vũ cuối cùng cũng chết rồi, con cho rằng con có thể giấu được bao lâu? Kéo thêm ngày, nàng nhận được thống khổ sâu hơn, con ——” ông ngừng , sững sờ thấy bóng dáng bên cạnh cửa, Lục Kỳ Quân quay đầu, ngơ ngác.

      “Phán nhi. . . . . .” Nàng nghe thấy rồi sao?

      “Ca ca, ? Vũ ca —— xảy ra chuyện?”

      Lục Kỳ Quân tức cười, thế nào cũng thể lên tiếng.

      “Phụ thân?” Nàng quay đầu, hỏi người khác.

      “. . . . . . Đúng vậy” Cũng tốt, nàng biết, vậy ai phải khó xử, nàng thế nào cũng nhận đao này.

      Nàng lẳng lặng, lên trước, cái gì cũng , cầm lên công văn của quan phủ ở bàn, từng chữ, từng chữ đọc xuống.

      “Phán nhi. . . . . .” Lục Kỳ Quân lo lắng thấp giọng gọi. Nàng quá bình tĩnh, bình tĩnh —— khiến sợ.

      Nàng nhìn chằm chằm con dấu của quan huyện, đỏ tươi chói mắt giống như máu của . . . . . .

      “Phán ——” Mở miệng muốn , thân thể nàng hề báo trước mềm nhũn, mất ý thức trong tay của ngay lúc hoảng hốt vươn ra.



      Vài ngày sau, dưới núi ở phía sau lữ điếm, phát thi thể nam nhân, thân trúng vài đao, dung mạo bị hủy, thi thể được đầy đủ.


      Tin tức truyền đến, cho rằng nàng khóc lóc, sụp đổ, vậy mà, ngoài dự liệu của mọi người, luôn lệ thuộc vào phụ mẫu và Lục Vũ, lúc này lại biểu vô cùng kiên cường.


      “Ca ca, muội muốn đưa trở về. . . . . .”


      “Tốt, ca ca giúp muội đưa về.” chút do dự đồng ý. Nếu nàng muốn, thành toàn, cho dù là thi thể của nam nhân nàng .


      “Muội muốn !” Nàng muốn đích thân, đưa về nhà.


      Bộ dáng đó của nàng, sao chịu được lặn lội đường xa?


      Lục Kỳ Quân trong tim đau nổi, khẽ vuốt gương mặt hoảng hốt của nàng. “Phán nhi, ngoan, nghe lời ca ca, đợi ở nhà, chuyện huynh đồng ý với muội nhất định làm được.”


      Sau đó, tự mình đến Tế Nam, đem thi thể Lục Vũ về.


      Nàng lấy thân phận góa phụ, xử lý toàn bộ hậu cho Lục Vũ, rơi giọt lệ.


      Nàng vuốt chữ khắc tấm bia, người lập bia —— thê tử, Lục Phán Quân.


      Hậu xong xuôi, suốt ngày nàng lời, tròng mắt trống rỗng, tìm thấy phương hướng.


      Trước kia, quay người lại luôn có lẳng lặng bảo hộ, mà nay, thấy đôi mắt , liền biết nên nhìn về phương nào.


      Mỗi đêm, biết bao nhiêu lần gọi tên , lại đổi được tiếng đáp lại.


      Cho tới nay, lúc nàng cần, vẫn luôn ở bên người, Vũ ca của nàng, luôn luôn để ý nàng, chưa bao giờ lần, như lúc này, nàng kêu lại chẳng quan tâm ——


      Nàng, mất sao?


      Đến nay, nàng vẫn thể tiếp nhận, cho dù tự tay chôn cánh tay cụt của , đáy lòng vẫn mong trở về.


      Ôm giá y đỏ thẫm, nàng vẫn chờ , trở lại hoàn thành hôn lễ của bọn họ.


      Thấy tình hình này của nàng, ở trong mắt Lục Kỳ Quân, lại thầm lo lắng, thể thành lời.


      Nàng biểu quá bình tĩnh, cũng bởi vì quá bình tĩnh, nên tâm tình cũng đè nén chưa từng thổ lộ ra ngoài, mới càng lo lắng hơn.


      Chỉ có hiểu được, Phán nhi phải là khóc, mà nàng đau đến chảy ra lệ.


      Mới tháng, nàng gầy trông thấy, lo lắng tiếp tục như vậy, nàng bức điên chính mình.


      Mỗi đêm, khi nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, mong đợi nhìn phương xa liền đứng tại gốc cây, nhìn chăm chú về nàng đến hết ngọn đèn dầu tắt lửa, cùng với nàng.


      hiểu được, nàng trông chờ nam nhân kia trở lại bên người nàng, mở vòng tay ôm nàng vào trong ngực mà thương , còn trông chờ nàng ra từ bi thương, tươi cười trở lại.


      Mãi cho đến ngày, mẫu thân chủ động tiến đến, tìm chuyện.


      “Đối với Phán nhi, con có tính toán gì ?”


      “Tính toán?” muốn tính cái gì?


      “Phụ thân , con lúc nào cũng đứng ở ngoài cửa phòng Phán nhi, cuối cùng lại ngủ, chẳng lẽ con tính cứ như vậy cả đời? !”


      Hành vi bị người khác vạch trần, túng quẫn mở to mắt.


      “Thế nào? Con cho rằng ai biết?” Mạnh Tâm Nha than thở.”Hài tử là ta sinh, ta nuôi, các con có tâm tư gì, có thể lừa gạt được ta sao? Con chính là sợ Phán nhi nghĩ thông?”


      “. . . . . .”


      Nhi tử si tình ngốc nghếch này!


      Mạnh Tam Nha lắc đầu.”Kỳ nhi, mạnh tay tranh thủ nàng !”


      Lục Kỳ Quân thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nhìn mẫu thân.”Mẫu thân! Người cái gì!”


      Lục Vũ vừa mới qua đời, hài cốt chưa lạnh, ai lại có tâm tư nghĩ mấy thứ kia! Huống chi, Phán nhi coi như huynh, nếu làm vậy, khác nào muốn bức tử nàng?


      “Vì sao thể? Ban đầu, con phải là muốn thành thân với Phán nhi sao? Cũng bởi vì Phán nhi cùng Lục Vũ ở bên nhau, chúng ta phải thành toàn cho Phán nhi, nhưng lại vô duyên, con nhượng bộ nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi, uất ức của con mẫu thân phải là ràng, vì bảo hộ nàng, toàn bộ đau khổ con tự mình nuốt, nếu như thực buông tay được, vậy đừng nên để mất nàng nữa, tự mình bảo hộ nàng cho tốt, cho nàng chỗ dựa an toàn nhất, đây mới là an bài tốt nhất cho nàng.”


      Nhi tử ngốc này, luôn đứng xa bảo hộ, lại muốn tranh thủ, tự mình khiến nàng hạnh phúc, khiến nàng tươi cười?


      Trước khi Lục Vũ gặp chuyện may, vì Phán nhi sắp xuất giá, có đêm từng đến gặp nàng, hai mẹ con rất nhiều chuyện, sau đó Phán nhi quỳ xuống đất khấu tạ ơn dưỡng dục, thành khẩn như vậy, bà liền hiểu, Phán nhi biết được thân thế của mình.


      như vậy, Kỳ nhi còn cố kỵ gì nữa?


      Nàng đau lòng nhi tử kiềm nén thống khổ, cũng thương tiếc nhân duyên lận đận của nữ nhi, nếu có thể giao Phán nhi cho , để Kỳ nhi bảo hộ nàng cả đời, bà rất yên tâm.


      “Lục Vũ còn, giao nàng cho người khác, con cam tâm sao? Con trả giá nhiều như vậy, thể ít hơn bất kỳ ai, con nguyện ý cả đời, Phán nhi vĩnh viễn biết vì nàng con có thể làm tất cả? Kỳ nhi, con có thể lấy tấm lòng chân của mình đắp lên thương thế của nàng, chờ bao lâu cũng được, nhưng đừng buồn bực lên tiếng. Nếu nhìn nàng lần nữa thuộc về người khác, mẫu thân tin con chịu được ——”


      “Mẫu thân, đừng !” Lòng loạn như ma, đứng dậy lui đến bên cửa sổ, trốn tránh đề tài.


      Mạnh Tâm Nha nhìn bóng lưng của nhi tử, than .”Tốt, mẫu thân , nhưng những lời này, con hãy tự cân nhắc ở trong lòng. Cả đời này, người hiểu Phán nhi nhất, trừ Lục Vũ cũng chỉ có con, muốn nàng hạnh phúc, ai so với con thương nàng, thay vì tương lai giao nàng cho người ngoài, mẫu thân và phụ thân càng hy vọng người nọ là con.”


      Chính vì thương nữ nhi, nàng hiểu được tương lai của Phán nhi nên ở nơi nào.


      Phán nhi muốn gả, nàng lo ai muốn, nhưng đến tột cùng những người này coi trọng là mỹ mạo của nàng, hay là gia nghiệp khổng lồ của Lục gia sau lưng nàng?


      Từ đến lớn, thanh danh Phán nhi cũng phải tự mình làm chủ, lưng đeo tiếng con riêng, nghiệt chủng, loạn luân, đến nay còn mang danh khắc phu, ai muốn đối xử tử tế với nàng? Ai có thể hiểu nàng?


      Nàng cái gì cũng làm, lại sớm có tiếng xấu, trinh tiết còn, Phán nhi như vậy, cũng chỉ có Kỳ nhi hiểu nàng, thương nàng, tiếc nàng, nhận biết vẻ đẹp của chính nàng.


      Mẫu thân đến, lưu lại những lời này, kích động cơn sóng trong lòng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :