1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20:
      Hương thơm nụ hôn
      Thị vệ của Nghiêm Di lục soát trạch viện của Văn gia tìm bức vẽ đó, đêm qua tận mắt nhìn thấy rồi, vì nhìn thấy rồi nên mới cực kỳ tức giận, diện mạo Tề Thiên Nhạc đó, ánh mắt tiểu nha đầu đó thế mà lại "Nhìn đẹp nhất", còn con mắt của con chim đó cũng có vấn đề mới cho rằng bộ dạng ông ấy đẹp hơn !

      là buồn cười! Rất sỉ nhục người mà!

      Nghiêm Di lúc trước cho rằng chỉ có nam tử dù ẻo lả cũng là gối thêu hoa mới quá để ý dung mạo của mình xấu hay đẹp thôi, nhưng lần này, khó mà để ý cho được.

      Tần Du Du tuyệt nhiên hề biết mình "Sỉ nhục vẻ đẹp của Nghiêm Di", hãy còn oán giận người của Phụng Thần giáo, đồng thời cũng thay cố nhân : " như vậy tình hình của Văn Phong Thành, người của Văn gia vẫn chưa biết gì?"

      " sai. Người của Phụng Thần giáo tìm sư phụ nàng vì chuyện gì?" Nghiêm Di hỏi.

      Tần Du Du chớp chớp mắt, muốn trả lời vấn đề này, nàng muốn dối qua cho có lệ, nhưng nghĩ đến lợi hại của quái ân công lại do dự.

      Nghiêm Di cũng truy hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đến mức lông tóc nàng dựng đứng lên.

      "Hoàng đế Li quốc muốn sư phụ ta xây dựng hoàng lăng cho ổng." Tần Du Du quyết định dựa vào quy củ cũ, nửa giấu nửa.

      Nghiêm Di dễ lừa như vậy, chậm rãi lắc đầu : "Quốc vương Li quốc năm nay chín mươi sáu tuổi, tui vi võ tôn cấp tám, sống lâu trong cung bị thương bị bệnh gì, cho dù sống đến ba trăm tuổi, ít nhất cũng có thể sống đến hai trăm năm mươi tuổi. hai năm trước mới quyết định chọn huyệt bảo bắt đầu xây dựng hoàng lăng, hoàng lăng quy mô to mấy, ít nhất cần năm mươi năm mới có thể hoàn thành, theo lí mà phá núi đào huyệt ít nhất cần mười năm, làm gì cần phải gấp gáp tìm tung tích thầy trò nàng như vậy được."
      (Chu: sống tới 250 năm o_O)

      quái! Tần Du Du bị Nghiêm Di nhìn mọi việc khiến cho biết làm thế nào nữa, muốn giả ngu cho qua ngờ đối phương lại có tính nhẫn nại cực kỳ, hoàn toàn có ý buông tha, truy hỏi tới cùng, trong xe ngựa nho khí áp lực vô cùng.

      Tần Du Du nghĩ đến thời gian sau này còn phải cùng ngồi chung xe lâu dài, càng cảm thấy bực mình nổi giận.

      "Trong lúc bọn họ đào móc hoàng lăng vô ý phát kho báu của võ thánh để lại, trong đó có ba bức vẽ vũ khí công thành cỡ lớn, đáng tiếc bị hủy hoại nhìn được, mấy chỗ quan trọng thể nhận ra được, dựa vào những chữ ghi chú trong bản vẽ, vũ khí công thành này uy lực gì sánh kịp, cho nên hoàng đế Li quốc tự mình đề nghị Phụng Thần giáo bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra sư phụ ta, thay bọn họ phục hồi ba bản vẽ này lại như cũ." Tần Du Du thấy thể lừa được, thẳng thắn luôn.

      Nghĩ theo góc độ khác, quái ân công cứu nàng cũng là tự cứu mình, nếu để cho người của Li quốc bắt nàng , lỡ như nàng chịu được phải giúp bọn họ phục hồi ba bản vẽ đó lại như cũ, đến lúc đó Li quốc nhất định dùng vũ khí này đối phó với kẻ thù của lão cùng Nguyệt quốc.

      Nghiêm Di tương đối hài lòng với đáp án này, cuối cùng cũng đại phát từ bi, dồn ép người nữa.

      Tiểu Khôi thoải thoải mái mái nằm đùi Tần Du Du ngủ ngon lành bỗng trở mình, chổng bốn chân lên đạp đá vài cái, chép chép miệng, lẩm bẩm : "Thịt dê kho tàu, bí đỏ hầm thịt gà... Du Du, ta muốn ăn cá chép rồng hấp, còn có bách trân ủ mật nữa..."
      (Chu: mấy tên món ăn hơi chém tí - Chu cũng muốn ăn quá)

      Đồ ham ăn này! Tần Du Du cảm thấy mất mặt lắm rồi, cười gượng hai tiếng vô nghĩa, giải thích : "Tiểu Khôi còn , phải ăn nhiều mới mau lớn được."

      "Nàng bình thường đều cho nó ăn mấy thứ này?" Nghiêm Di cho là đúng.

      là quá xa xỉ! Cho dù trong hoàng cung đại nội, mấy thứ này cũng phải bình thường có thể ăn được, lại càng đừng đến cho linh thú vô dụng như vậy.

      "Đúng vậy, Tiểu Khôi và Đại Chủy đều rất thích." Tần Du Du hề thấy việc này có vấn đề gì cả, hai thầy trò bọn họ chưa bao giờ từng thiếu tiền trả, càng xem hai linh thú như người thân trong nhà, chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi, vốn hề lo lắng giá trị cao thấp.

      Ánh mắt Nghiêm Di dừng người con thỏ vừa đẹp vừa vô dụng đó, đánh giá hai chữ chuẩn xác: "Lãng phí."

      Tần Du Du tốn hơi thừa lời rồi, nhưng vẫn là câu đó, người dưới mái hiên, nhịn !

      "Đưa tay cho ta." Nghiêm Di bỗng nhiên .

      Tần Du Du còn hờn dỗi, chậm chạp có phản ứng. Nghiêm Di vô cùng thẳng tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, giúp nàng bắt mạch.

      Thấy lúc trước rất nhiều lần bị Nghiêm Di "động tay động chân" rồi, vả lại mỗi lần dáng vẻ Nghiêm Di đều tỏ ra nghiêm túc như giải quyết việc chung vậy, Tần Du Du dần quên mất gặp tình huống như vậy phải kêu to "Phi lễ" (bất lịch , khiếm nhã) hơn nữa còn phải tích cực phản kháng, lại vô cùng cam chịu, mặc bắt mạch thoải mái luôn.

      "Uống thuốc này ." Lại viên thuốc nguồn gốc (bất minh) đưa đến trước mặt Tần Du Du.

      "Ngươi phải độc tố còn sót lại (dư độc) trong cơ thể ta giải hết rồi sao?" Tần Du Du chịu nhận.

      Nghiêm Di cho phép thương lượng : "Kinh mạch của nàng quá yếu."

      Kinh mạch của nàng sao lại yếu ? Lúc trước khi chưa uống Hóa Nguyên Đan còn rất khỏe nha, cho dù uống rồi, cùng lắm là chân khí bị phân tán, kinh mạch vẫn tốt mà. Nhưng kí ức lần trước bị Nghiêm Di ép uống thuốc vẫn còn nhớ mồn nhá, Tần Du Du mếu máo còn cách nào mà nhận lấy viên thuốc, nuốt xuống.

      Nàng nghi ngờ thuốc Nghiêm Di cho nàng là thuốc mê nha, bởi vì vừa nuốt xuống lát, mí mắt nàng bắt đầu đánh nhau, chỉ thở mấy cái liền mê man biết gì nữa.

      Nghiêm Di đưa tay đỡ nàng dựa vào thành xe, tay cầm cổ tay nàng, đem chân khí của mình theo kinh mạch của nàng chạy vài vòng, khỏi nhíu nhíu mày.

      Kinh mạch của nàng xem qua quả quá yếu, phải trong ba tháng khiến kinh mạch của nàng mạnh lên, ít nhất phải tăng lên tới võ tôn cấp chín mới được, nếu kế hoạch của e rằng khó mà thực được.

      Ánh mặt trời xuyên qua lớp màn thưa chiếu lên người Tần Du Du, nàng nhìn như búp bê ngọc hoàn mỹ tinh xảo đặc sắc, lộ vẻ thuần khiết đẹp đẽ vô hạn, trong xe im ắng tràn ngập từng đợt hơi thở nhè , ngọt ngào đặc thù thiếu nữ, trong lòng Nghiêm Di vừa động nhịn được cúi người, gương mặt của nàng nhàng hôn cái. (=3:)

      Đôi môi trơn mịn ấm mềm, tỏa ra hương thơm ấm áp mê người, Nghiêm Di lần đầu tiên cảm giác ràng cái gì gọi là nhuyễn ngọc ôn hương, trong đầu chỉ lên môi mỏng hồng nhạt của Tần Du Du mà thôi, dường như càng thêm mềm mại mê người, muốn thử lần nữa, bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm nũng nịu yếu ớt cách đó chưa đến hai thước: "Du Du, ta đói..."

      Mọi ý nghĩ đẹp đẽ bị tiếng bất thình lình phá mất, Nghiêm Di tức giận cúi đầu nhìn chỗ phát ra tiếng kêu, Tiểu Khôi vặn vẹo thân mình mập mạp, vừa dụi mắt vừa đẩy loạn trong lòng Tần Du Du.

      Sau lúc lâu, Tiểu Khôi thấy chủ nhân hề phản ứng gì, quơ quơ đầu ngồi chồm hổm dậy, vô cùng thành thạo lấy từ bụng của mình ra cái gói to, mở lớp giấy dầu, lấy ra điểm tâm cắn miếng lớn.
      (Chu: sao giống túi thần kì quá vậy? ^^)

      Nó cắn hai cái ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Di hờ hững nhìn chằm chằm nó, lúc này run rẩy dựa vào người Tần Du Du, nhưng rất nhanh liền phát chủ nhân mê man, vốn có cách nào bảo hộ nó.

      Nghiêm Di nghĩ nó hoảng hốt lo sợ, khóc sướt mướt, ngờ Tiểu Khôi chẳng những sợ, ngược lại còn nẩng đầu trợn mắt với .

      "Ngươi có chủ ý với Du Du có phải hay ?!" Trong giọng của Tiểu Khôi lộ ra chất vấn nồng đậm, ai bì nổi.
      Chu thấy Tiểu Khôi chỉ là giả yếu đuối trước mặt Du Du thôi

      Editor mn biết rồi, khỏi để tên nha
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu1246 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #259df0']Chương 21:
      #259df0']Con vật trong ngoài giống nhau
      "Đúng thế sao." Nghiêm Di có hơi bất ngờ, con thỏ ngu ngốc này ra cũng giống chủ nhân nó, bình thường giả bộ đáng thương, ra lại vô cùng to gan, khó thuần phục.

      Cho dù là Xích huyết Kỳ lân Trú Vân Phi nóng nảy hung hãn có tiếng, hay là võ tướng Nguyệt quốc giết người như ngóe, cũng dám ở trước mặt làm càn như vậy.

      "Ngươi nên quên ! Ngươi có cơ hội đâu." Tiểu Khôi vóc dáng nhưng khí thế mà hừ .

      Nghiêm Di cho là đúng, lười đấu võ mồm với phế vật linh thú, nếu phải Tần Du Du xem nó như bảo bối, đem nó làm thức ăn cho linh thú nhà mình lâu rồi, Trú Vân Phi rất oán giận con thỏ này, chắc chắn rất thích "chính mồm" giải quyết nó.

      Tiểu Khôi oán hận : "Ngươi đối với ta tốt, Du Du cũng thích ngươi đâu!"

      "Mỏi mắt mong chờ." biết có phải ảo giác hay , Nghiêm Di trong nháy mắt giống như nhìn thấy trước mặt phải con thỏ yếu ớt béo ụt ịt ngồi chồm hổm, mà là mãnh thú thượng cổ bị xâm phạm lãnh địa cắn người.

      "Hừ!" Tiểu Khôi nữa, thấy đối phương hình như để trong lòng, nó cũng tiếp cái gì nữa, cầm miếng bánh ngọt to bằng đầu nó, a ô ngụm nuốt xuống, tư thế hung tợn đó giống như ngụm nuốt vào chính là đầu của Nghiêm Di.

      Tiểu Khôi giống như lời Tần Du Du , đặc biệt rất giỏi ăn, sức ăn to lớn đến mức ngay cả người tự nhận kiến thức rộng rãi như Nghiêm Di cũng phải ngạc nhiên, đồng thời cũng phát con thỏ vô dụng này, lại là linh thú trời sinh có gian dị năng.

      Từ khi tỉnh lại, Tiểu Khôi ngừng ăn này ăn nọ, ít nhất nó ăn đồ ăn gấp tám, mười lần thể tích thân thể, mà những thức ăn này lại đều lấy từ cái túi to trước bụng ra! Cái bụng nó tuy tròn vo, nhưng bình thường mà cũng thể chứa nhiều đồ ăn như vậy được, càng kỳ lạ hơn, nó ăn nhiều như vậy, chẳng những bị no chết, ngay cả cái bụng cũng phồng lên bao nhiêu cả.

      Thỏ tuyết mê tung cái, trời sinh bụng có cái túi , nhưng Nghiêm Di cũng chưa từng nghe cái túi đó có thể có sẵn gian dị năng, có lẽ chút biến dị này tạo nên ưu điểm cho con thỏ này.

      Nhưng nếu chỉ có điểm này, cũng hiếm lạ gì lắm, pháp khí dị bảo có gian để chứa vật tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng đến mức khan hiến đến nỗi thế gian khó tìm, ít nhất bản thân Nghiêm Di cũng có nhẫn Tu Di, túi Càn Khôn với năm món pháp khí cùng loại.

      Kể ra con thỏ này đơn giản có lổ tai thính tí, trời sinh có túi gian, tính là khác thường lắm.

      Bị con thỏ chết tiệt này quấy rầy, cũng lại tiếp tục làm gì Tần Du Du nữa, ràng hề để ý đến Tiểu Khôi, dựa vào vách xe nhắm mắt chợt mắt.

      Giữa trưa, đoàn người đừng lại cạnh rừng cây nghĩ ngơi, dùng cơm, Tần Du Du ngủ mấy canh giờ mới thức dậy, đúng lúc thấy mấy người thủ hạ của Nghiêm Di định vào trong rừng săn vài con chim tước, nhớ tới chuyện, mở miệng với người trong đó: "Ngươi tên là Thập Nhị Lang đúng ?"

      "Phải" Thập Nhị Lang vô cùng lo sợ trả lời, dường như nghe Lương Lệnh đề cập qua, Tần Du Du nhớ mặt người, sao lại liếc mắt cái liền nhận ra ? Chẳng lẽ còn ghi hận lúc trước suýt nữa ăn linh thú của nàng?

      "Có thể hái nấm giúp ta được ? Càng nhiều càng tốt, có độc cũng sao cả." Giọng điệu Tần Du Du ôn hòa, có chút ý tứ tìm người xả giận.

      Như vậy thôi? Thập Nhị Lang nhàng thở ra, mặt khỏi lên vài phần tươi cười, luôn miệng : "Được, được! thành vấn đề." xong cung kính khom người, xoay người cùng đám bạn bước nhanh rời .

      Tần Du Du nghiêng đầu với Tiểu Khôi vai nàng: "Người ta đem nấm mang về cho ngươi ăn rồi đó, ngươi đừng giận người ta nữa nha."

      "Được rồi." Tiểu Khôi lắc lắc lổ tai dài, tình nguyện .

      "Nàng nhận ra Thập Nhị Lang?" Giọng Nghiêm Di bỗng nhiên vang lên bên tai Tần Du Du.

      "Đúng." Tần Du Du cảm thấy có hơi lạnh, quái ân công hình như được vui vẻ lắm...

      Nghiêm Di quả rất vui, tiểu nha đầu này nhớ thị vệ với nàng chỉ mới gặp qua lần, lại nhớ vị ân công này cứu nàng mấy lần hơn nữa còn sớm chiều ở chung, thế là thế nào?!

      "Chỉ vì suýt nữa ăn nó?" Ánh mắt Nghiêm Di dừng người Tiểu Khôi, Tiểu Khôi có ý thân thiết cọ cọ cổ Tần Du Du, nhe răng trừng mắt thị uy với Nghiêm Di.

      Tần Du Du nhìn thấy động tác mờ ám này, nghĩ nó sợ hãi cọ cọ mình, vừa thuận tay sờ sờ đầu nó trấn an, vừa thành trả lời: "Cũng phải, là người biểu cảm nhiều nhất trong những người này, còn cười nữa chứ."

      Nghiêm Di ngờ tới đáp án lại như vậy, biết nên tức giận hay đây nữa.

      Lương Lệnh nghe xong đối thoại của hai người, lập tức quyết định chờ Thập Nhị Lang trở về, phải nghiêm khắc nhắc nhở tác hại của việc cười đùa cợt nhả, để mau chóng học được mặt "Trầm ổn bình tĩnh" giống các thị vệ khác mới được.

      Tần Du Du biết mình vô ý đắc tội Nghiêm Di, nhớ tới mình mê man cả buổi sáng rồi, chuyện quan trọng nhất cũng chưa hỏi ràng, vội vàng hỏi: "Chúng ta đâu vậy? Ngươi có biết Y Thánh ở đâu ?"

      " thành Tử Dạ, ta muốn phân phó người truyền tin ra, Y Thánh tự tìm đến cửa thôi." Lúc Nghiêm Di nhắc đến hai chữ "Y Thánh", hình như có hơi thích lắm.

      Tần Du Du nhìn được thầm trong lòng, quái ân công tự tin ghê gớm, lão nhân Y thánh hành tung bất định, các nước biết có bao nhiêu nhân vật quyền thế muốn gặp ông ấy còn khó như lên trời, đến miệng quái ân công, tưởng chừng như thủ hạ nhà mình ấy.

      Nhưng mà thành Tử Dạ, đó phải kinh đô Nguyệt quốc sao? quái ân công nếu xuất thân là hoàng tộc Nguyệt quốc, nhà ở thành Tử Dạ rất bình thường, nhưng đó là chổ của Thánh Bình Thân Vương nguy hiểm mà.

      "Chúng ta đổi nơi gặp Y Thánh có được ?" Tần Du Du rất cẩn thận thương lượng .

      " thể." Nghiêm Di nhanh nhẹn từ chối thẳng, chừa nửa điểm thương lượng.

      "Vì sao chứ?" Tần Du Du chưa từ bỏ ý định .

      "Hơn hai tháng sau thành Tử Dạ phải tổ chức Thánh Thủ Lôi Đài."

      "Ngươi muốn tham gia? Ngươi biết cơ quan thuật sao?" Tần Du Du kỳ quái .

      " biết, nhưng cũng muốn bỏ qua kiện trọng đại này."

      Tốt quá, nếu quái ân công ngay cả cơ quan thuật cũng biết, vậy rất có thiên lý nha. Tần Du Du biết có cách nào cò kè mặc cả, còn may Thánh Bình Thân Vương tuy rằng từng gặp mặt nàng, nhưng lúc ấy nàng dịch dung, giọng cũng cố ý thay đổi nhiều, cho dù đụng mặt hẳn cũng nhận ra nàng.

      Chờ nàng khôi phục tu vi, cần nhìn sắc mặt quái ân công nữa, bây giờ ... Nhịn vậy!

      Thập Nhị Lang có lòng rửa sạch hình tượng ác liệt của mình trong lòng nữ chủ nhân tương lai, mang về bao nấm tươi lớn, Tiểu Khôi từ thủy tới chung ấn tượng sâu sắc với ngựa đỏ rực Trú Vân Phi, đối với Thập Nhị Lang ra nhớ lắm, lúc từng ngụm từng ngụm ăm nấm ngon lành cũng rất hào phóng mà quyết định tha thứ cho .

      Nghiêm Di nhìn thấy Tiểu Khôi ăn liên tục mấy cây nấm độc màu sắc sặc sỡ khiến người ta hết hồn cách tự nhiên như có chuyện gì, khỏi thầm lấy làm lạ, xem ra người con thỏ này cũng có chút môn đạo.
      (Chu: “môn đạo”???)
      Đỗ Thúy Loan, conlu124, minhhanhng7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #0da211']Chương 22: Có điểm kỳ lạ
      Mấy cây nấm Thập Nhị Lang hái trở về đều chứa kịch độc hề ít, cây có thể độc chết con linh thú cỡ lớn, nhưng Tiểu Khôi lại càng ăn càng vui vẻ, lát sau đem bao nấm lớn gấp ba bồn lần thể tích của nó ăn sạch.

      Tần Du Du duỗi tay xoa xoa lổ tai dài tương xứng với thân hình, cười : " ăn no chưa? Chưa ăn no cũng được chạy loạn, bằng lạc đường nguy đó."

      Người vô ý, người nghe gì.

      Thỏ tuyết mê tung gọi là mê tung, ý chúng nó trời sinh giỏi việc lợi dụng địa hình địa thế để trốn tránh kẻ thù theo dõi, tới người con thỏ này sao lại trở thành lạc đường rồi?

      Tiểu Khôi đáp, bỗng nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào lòng chủ nhân la hoảng lên: " mã! Con mã xấu kì lạ đó đến kìa!"

      Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng dáng đỏ rực của Trú Vân Phi lóe lên từ trong rừng chạy đến trước mặt mọi người, trong miệng hô to gọi : "Chủ nhân, phía sau sơn cốc có gốc cỏ màu vàng, hương vị thơm quá, nhất định là linh dược tầm thường! Ta để Đại Chủy lại trông chừng, người mau cùng ta xem !"

      Đại Chủy biết cách ăn , buổi sáng thôi đem Trú Vân Phi suy nghĩ đơn giản dỗ dành đến ngoan ngoãn nghe theo, cùng nó thành tri kỷ. Trú Vân Phi ghét theo xe ngựa chạy quá chậm, vì thế cùng Đại Chủy trước đến vùng săn thú gần đó du ngoạn, ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.

      Nơi này có thể sinh ra linh dược cao lắm cấp bốn, cấp năm thôi, Nghiêm Di quá hứng thú, nhưng thấy Trú Vân Phi bị kích động, muốn đả kích nó quá mức. Mấy ngày nay vì Tần Du Du mà lơ là nó, nó nghẹn bụng oán khí rồi.

      Tần Du Du cùng Tiểu Khôi hai mặt nhìn nau, có chút xấu hổ, vội ho tiếng : " cần gấp gáp tới đó đâu... Gốc thảo dược đó chắc có lẽ... còn nữa rồi."

      Trú Vân Phi trừng lớn đôi mắt đỏ đậm nhìn Tần Du Du phì phò giận dữ : "Ngươi có ý gì?!"

      Tần Du Du lui lại hai bước : "Đại Chủy nó rất thích ăn linh dược, cho nên..."

      Nàng còn chưa xong, xa xa trong sơn cốc, theo hướng Trú Vân Phi chỉ bỗng truyền đến tiếng nổ long trờ lở đất, tiếng thú hỗn loạn điên cuồng kêu vang, khiến người biến sắc.

      "Nguy rồi!" Tần Du Du bỗng nghĩ đến chuyện, Trú Vân Phi cùng Đại Chủy phát gốc linh dược đó có thể cấp thấp, có thú gần đó trông chừng, chờ linh dược lớn lên giữ làm của riêng, Đại Chủy đem linh dược ăn mất, bị thú đó phát , bắt nó nuốt sống mới là lạ.

      Nàng nghĩ đến đó, Nghiêm Di đương nhiên cũng nghĩ tới rồi, quăng lại câu "Nàng ở đây đừng đâu cả" cùng Trú Vân Phi nhanh chạy vào sơn cốc, chạy về hướng tiếng nổ phát ra.

      Trú Vân Phi chân chạy cực nhanh, lát chạy đến bên trong sơn cốc, trước mắt đống hỗn độn, khắp nơi đều bị cổ thụ lớn bị gãy chặn ngang lại, bên trong cát đá bụi đất tung bay, cái bóng lớn, con rắn lưng có đôi cánh lớn xanh biếc gào thét khàn khàn đuổi đánh con chim to màu đen.

      Con chim to đó cần cũng biết đó là Đại Chủy, nó vừa liều mạng đập cánh trốn tránh tấn công của con rắn lớn, vừa cạc cạc kêu lên: "Cứu mạng! Du Du cứu mạng!"

      Xa xa thấy Trú Vân Phi cùng Nghiêm Di chạy tới, Đại Chủy hai lời bay thẳng lại đấy, con rắn lớn có cánh xanh biếc đâu chịu để nó bay , cũng vỗ cánh bay lại đấy.

      Dực Xà Phỉ Thúy (con rắn có cánh màu ngọc bích) cấp năm!

      Nghiêm Di đối diện với khí thế to lớn của con rắn, hơi thở người bỗng nhiên trở nên vô cùng hung ác tàn bạo, cả người phát ra luồng sát khí đẫm máu đậm đặc, hừ lạnh tiếng từ yên ngựa nhảy lên , hai tay duỗi ra bắt lấy hàm răng dưới của con trăn lớn, dùng sức xé toang.

      Soạt! Da thịt bị sức mạnh xé rách trong tiếng vang kinh khủng, tiếng gào thét của con rắn lớn trong nháy mắt trở thành tiếng kêu rên ngắn ngủi, mưa máu bay tán loạn đầy trời, khắc trước còn là con rắn dữ tợn mạnh mẽ thế nhưng từ miệng bị xé thành hai mảnh, miệng vết thương rất lớn thân rắn kéo dài hơn trượng! Khí lực con rắn lớn tạm thời còn chưa hết, ngã dưới chân Nghiêm Di ngừng co rút run rẩy.

      Cả người Nghiêm Di đẫm máu, giống như pho tượng sát thần đứng ở đó, tay chọc xuyên qua giữa đầu rắn, trực tiếp lấy ra viên đan máu chảy đầm đìa tỏa ra ánh sáng xanh ném ra.

      Trú Vân Phi phục hồi tinh thần lại, reo hò tiếng, chạy nhanh tới đem đan ngụm cắn nuốt.

      Đại Chủy đứng ở gốc cây đại thụ ngã đổ gần đó, thấy cảnh giết chóc đẫm máu như thế, nhịn được hơi run rẩy lợi hại.

      "Sát khí quá nặng... Lạ lùng, kiềm chế tu vi chính mình?" Trong mắt Đại Chủy lên tia dị sắc, Tần Du Du lúc trước có đến chuyện Nghiêm Di giết người chớp mắt, cảm xúc lúc đó của nó khác xa cảm thụ sâu sắc như tại tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Di lúc này đây, quả giống người, ràng giống sát thần hóa thân của vô số hung thần ác sát tụ hợp lại.

      Nhưng tình hình này của hình như có chút hợp lý, Đại Chủy nghiêng đầu nhìn Nghiêm Di bất động lát, dường như có hơi đăm chiêu.

      Có lẽ qua khoảng mười lần hít thở, Nghiêm Di bỗng nhiên cả người run lên, máu thịt lộn xộn văng lên người hợp lại thành cục máu từ người bắn ra ngoài, thân áo gấm màu lam trở nên sạch vô cùng, tia vết máu đó đều có, cả người sạch nhàng khoan khoái giống như lúc nãy tất cả đều là ảo giác cả.

      Nghiêm Di lạnh lùng nhìn Đại Chùy bên gốc cây ngây ra như phỗng, gọi Trú Vân Phi định rời , Đại Chủy đột nhiên tỉnh lại, kêu lên: "Du Du!"

      "Ngươi còn muốn đợi mấy con thú lại đây nữa sao?" Nghiêm Di lạnh giọng . Nhìn cảnh vật nơi này, gần đây chắc chắn phải chỉ có con thú Dực Xà Phỉ Thúy đâu, tuy rằng sức mạnh của cho dù đến thêm trăm mấy chục con nữa cũng uy hiếp được , nhưng cần thiết duyên cớ gì vì con chim tham ăn ngu ngốc lãng phí thời gian tinh lực (tinh thần + thể lực), nhất là tình trạng tại thích hợp thường xuyên ra tay thấy máu.

      Đại Chủy vỗ cánh bay đến đậu đầu con trăn lớn, chạm vào cái lỗ lớn do Nghiêm Di khoét ra, đem miệng dò xét vào đó, dùng sức hút lấy mấy ngụm, cảm thấy vừa lòng rồi bay trở về lưng Trú Vân Phi, đắc ý cạc cạc cười to vài tiếng: "Tốt lắm, thôi thôi! Não rắn là thứ tốt nhất đó, lãng phí rất đáng tiếc."

      Trú Vân Phi khó chịu, lắc lắc cái đuôi, tức giận : "Cỏ màu vàng đó bị ngươi ăn rồi?"

      "Đúng vậy, ta muốn vời ngươi, ngươi vội báo tin rồi. 'Cỏ Kim Tơ' chẳng qua chỉ là linh dược cấp năm nho thôi cũng phải cái gì hiếm lạ, ngươi thích trong sơn cốc này còn có gốc 'Rêu Ti' cấp năm, ta mang ngươi tìm là được rồi." Đại Chủy lơ đểnh, lông chim đen nhánh người run run lên, nửa điểm xin lỗi cũng có.

      "Hừ!" Trú Vân Phi vẫn có chút mất hứng, nhưng nó cũng phải con ngựa keo kiệt, hôm nay bất ngờ có được viên đan của thú cấp năm, tâm tình nó cũng tệ, rất nhanh đem việc này buông xuống.

      Tròng mắt Đại Chủy xoay tròn đảo mắt, bay đến đầu Trú Vân Phi, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Di : "Pháp môn mà ngươi tu luyện có quan hệ với sát khí có phải hay ?"

      Tim Nghiêm Di hơi nhảy lên, cuối cùng nhìn thẳng vào con chim đen lớn thoạt nhìn ngoại trừ nhiều, ham ăn cũng còn đặc sắc nào: "Ngươi sao lại nhìn ra được?" Chuyện này ngay cả thuộc hạ thân tín cùng chính chiến sa trường mấy năm cũng chưa từng phát , con chim đen lớn này chẳng qua nhìn ra tay có lần mà thôi.

      Đại Chủy biết mình đoán đúng rồi, lắc lắc đầu buồn rầu mà thở dài tiếng, : "Tầm nhìn của trí giả (người thông minh) sắc sảo, phải người phàm tục các ngươi có thể giải thích được đâu." =D

      Tay Nghiêm Di cầm dây cương bỗng nhiên ngưa ngứa, rất có kích động muốn chưởng đem con chim đen làm bộ làm tịch này đánh dẹp luôn cho xong.
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu1248 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #00aadd']Chương 23: Có nữ cùng xe
      Tần Du Du đứng ngồi yên đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy Nghiêm Di mang Đại Chủy bình an trở về, trong lòng vui mừng, chốc lát quên luôn sợ hãi đối với Trú Vân Phi, chạy mấy bước đến ôm chặt lấy Đại Chủy, oán giận : "Ngươi làm ta cùng Tiểu Khôi lo lắng gần chết!"

      Đại Chủy cười : "Tuy rằng trời ghét người tài trí, nhưng hai con thú nho cũng làm gì ta được đâu."

      Nghiêm Di bị gạt bỏ sang bên, trong lòng buồn hiu, thờ ơ xuống ngựa, vỗ vỗ cổ Trú Vân Phi ý bảo nó tự nghỉ ngơi ăn cơm.

      Lương Lệnh nhìn thấy thầm nháy mắt ra dấu với Tần Du Du, Tần Du Du tỉnh táo lại, hai bước cười ngọt ngào với Nghiêm Di, lấy lòng : "Cám ơn ngươi. May mắn ngươi ở đó."

      "Ừ." Nghiêm Di thản nhiên gật gật đầu, trong lòng lúc này mây chuyển trời quang.

      Tần Du Du biết có cái gì, Lương Lệnh thở dài hơi, ông vẫn là lần đầu tiên thấy chủ nhân vì chuyện của người khác mà ra sức gấp gáp như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người có ảnh hưởng lớn như vậy đến cảm xúc của chủ nhân.

      Ngày thường cho dù là chuyện đích thân Hoàng Thượng phân phó, trong lòng chủ nhân cũng nhanh muốn, hôm nay chuyện này xảy ra với người khác, chủ nhân nhất định phân phó hai thân vệ xem cũng là tốt lắm rồi, tuyệt đối hai lời mà đích thân ra tay.

      Đoàn người yên ổn dùng cơm trưa rồi lại khởi hành, Đại Chủy cùng Tiểu Khôi ăn uống no đủ, dính bên người Tần Du Du vù vù ngủ say, Tần Du Du ngủ cả buổi sáng rồi, chút buồn ngủ cũng có, nhớ tới chuyện, lục lọi lấy ra giấy bút hớn hở mà ngồi bên cái bàn xe viết viết vẽ vẽ.

      "Nàng làm gì vậy?" Nghiêm Di mặc dù nhắm mắt chợp mắt, nhưng nhất cử nhất động của Tần Du Du đều ràng ràng, có hơi tò mò chuyện gì có thể khiến nàng vui vẻ đến như vậy.

      "Ta viết thư cho Phong Quy Vân, ta dọa trúng kịch độc, đồng ý cho cách giải độc, chủ yếu là cho lá thư để yên tâm." Tần Du Du cười đến xảo quyệt mà vui vẻ.

      Trong lòng Nghiêm Di bỗng có chút khó chịu, viết thư cho nam nhân đó có cái gì đáng cho nàng vui vẻ như vậy, cái nam nhân đó lại dựa vào cái gì để nàng nhớ nhung, còn tự tay viết thư như thế?

      Tần Du Du cúi đầu vẽ vẽ lên giấy vài nét cuối cùng, hai tay giữ hai góc giấy viết thư giơ lên cho Nghiêm Di xem.

      Bức tranh nàng vẽ chính là cái đầu heo to, bộ dạng ngốc nghếch hình dáng buồn cười, cái quạt xếp che mặt heo, thư có chữ "Ngu". Bên cạnh giải thích sáu chữ --- độc chết, chết vì ngu!

      Tiểu nha đầu miệng lợi hại, trong lòng Nghiêm Di buồn cười, nhưng mặt vẫn có biểu cảm gì.

      Tần Du Du có được phản ứng cổ vũ, miệng mếu máo, trong lòng thầm phun câu "Tên đầu gỗ", giận dữ lấy giấy viết thư xếp lại, rải tờ giấy trắng khác tiếp tục viết vẽ.

      Nghiêm Di nhìn lướt qua, phát nàng hình như vẽ mũi tên cùng lưỡi dao hình là cây trang bị cho cơ quan ám khí linh tinh, đặt bút vẽ sạch , linh hoạt, bức tranh vẽ ra giống như dùng thước đo suy tính kỹ càng rồi vậy, ở những chỗ quan trọng có thêm đánh dấu kích thước, ràng là định nhờ người chế tạo mấy thứ để bổ sung ám khí cơ quan người nàng.

      "Thợ rèn bình thường e rằng chính xác đến như vậy được đâu." Nghiêm Di giơ bức vẽ nàng vẽ xong đạt ở bên .

      "Gần giống là được, mang về ta lại gia công thêm chút. Ngươi có thể tìm giúp người làm được ?" vừa mở miệng, Tần Du Du lập tức ngẩng lên, vẻ mặt chờ đợi hỏi han.

      "Có thể. Tới thành Tử Dạ, nhiều người tay nghề giỏi. Thư có cần ta sai người thay nàng đưa đến Phụng Thần giáo ?"

      " cần phiền phức vậy, chờ Đại Chủy tỉnh dậy, để nó tìm con bồ câu đưa là được."

      Xem ra con quạ đen đó hình như còn có khả năng điều khiển những con chim khác, Nghiêm Di gật gật đầu, lấy khăn lụa ra, rất thuận tay lau vết mực nho chóp mũi Tần Du Du.

      Với quan hệ thân quen của hai người mà , động tác này qua mức thân thiết rồi, nhưng Nghiêm Di làm rất tự nhiên, biểu cảm lại nghiêm túc đứng đắn quá mức, Tần Du Du ngẩng người, muốn kháng nghị, người ta thu tay về, lấy ra quyển sách nhìn nhìn.

      Hình như là nàng suy nghĩ nhiều rồi? Tần Du Du nháy nháy mắt, lời lên án rầu rĩ đến bên miệng nuốt trở về. Nàng đến bây giờ vẫn chưa hành động của Nghiêm Di đối với mình đến cuối cùng là cố ý hay vô ý đây.

      Từ trấn Bát Tắc đến thành Tử Dạ, phải hơn tháng, Nghiêm Di gần như ngày ngày đều ngồi cùng xe với Tần Du Du, có khi cùng nàng chơi cờ, có khi lại lẳng lặng đọc sách hoặc chợp mắt, Tần Du Du thấm thoát có thói quen cùng sớm chiều ở chung.

      Nàng từ theo sư phụ dạo chơi nơi nơi, ngày ngày có người sắp xếp chăm sóc mọi chuyện như vậy, nhưng ra chút cũng thấy lạ. Nghiêm Di tuy khôi hài nhiều như sư phụ nàng, nhưng đối với nàng cũng chăm sóc giống vậy, cũng có thể gọi là muốn gì được đó.

      Tần Du Du rời khỏi sư phụ năm rồi, đều phải tự mình người mang theo hai linh thú chạy lung tung tìm tung tích của sư phụ, màn trời chiếu đất nếm qua ít gian khổ, sau đó còn bị Phụng Thần giáo đuổi bắt, được hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh nhàn hạ nữa, dần dần khỏi sinh ra vài phần ỷ lại vào Nghiêm Di mà nàng chưa nhận ra, đối với động tác tình cờ quá mức thân thiết của cũng tập thành thói quen.

      Duy nhất việc làm Tần Du Du bất an chính là mỗi đên trước khi ngủ Nghiêm Di đều cho nàng ăn viên thuốc nghe là để tăng sức khỏe kinh mạch, ăn vào lúc sau ngoại trừ ngủ đặc biệt sâu ra có gì khỏe cả. Nàng giờ thể ngưng tụ chân khí, đối với tình trạng thân thể của mình chỉ có thể cảm giác thôi, nàng cũng xác định mình ăn có là thuốc bổ hay là thuốc độc mạn tính (tác dụng chậm) linh tinh gì đây nữa.

      Nghiêm Di mỗi lần đều tận mắt nhìn nàng nuốt thuốc xuống, xác định công dụng thuốc phát tác mới chịu rời , nàng ngay cả việc đưa thuốc cho Đại Chủy lén tra xét xem đến cuối cùng là cái gì cũng có cơ hôi.

      Buổi tối lúc thuốc tác dụng làm ngủ bất tỉnh, ban ngày lại ở bên người Nghiêm Di thể thoát thân, Tần Du Du vất vả nhân cơ hội cùng Đại Chủy và Tiểu Khôi thương lượng cũng đoán ra được Nghiêm Di đến cuối cùng có chủ ý gì, chỉ có thể trong lòng lo lắng sợ hãi ngày nào tính ngày đó thôi.

      Ít nhất Nghiêm Di trước mắt thoạt nhìn giống hạ độc thủ với nàng, muốn hại nàng cũng cần phiền phức mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng uống thuốc như vậy. Nhưng nếu Nghiêm Di chỉ do có ý tốt, hình như hợp lí lắm.

      Hai người bèo nước gặp nhau, tình nguyện thậm chí ép buộc đối xử tốt với người xa lạ như vậy làm gì?

      Tần Du Du ngừng lần muốn đưa Đại Chủy cùng Tiểu Khôi rời , tự mình tìm Y Thánh, nhưng dựa vào tin tức Đại Chủy nghe được từ các con chim khác đường, Y Thánh vẫn hành tung như cũ, ngược lại gần đây có ít tung tích thám tử của Phụng Thần giáo hoạt động.

      Phong Quy Vân hoặc có thể là Phụng Thần giáo, hiển nhiên nhất định phải bắt được nàng.

      Nghiêm Di thả ra tin tức, trong mấy tháng nữa Y Thánh chắc chắn đến thành Tử Dạ tìm , ngừng hơn lần thể thực lực đáng sợ của , Tần Du du còn cách nào, đành phải tạm thời trông chờ ở thôi.
      Chương sau vui lắm nha, há há =D

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #56abcd']Chương 24:
      #56abcd']Mời khanh vào bình
      ("Khanh" này là gọi thân mật giữa vợ chồng / bạn bè nha)

      Ngày hôm đó đoàn người cuối cùng đến thành Tử Dạ thủ đô Nguyệt quốc, Tần Du Du vén màn xe lên nhìn thành lâu cao ngất xa xa phía trước, cửa thành lớn, gần cửa thành có nhiều người đứng chờ như nước chảy, trong lòng mơ hồ dâng lên nỗi lo lắng mờ mịt.

      quái ân công đủ loại hành vi quỷ dị này sau lưng cuối cùng là có mục đích gì đây, hẳn rất nhanh biết thôi...

      Tần Du Du thu hồi tầm mắt, hơi nghiêng đầu bắt gặp Nghiêm Di lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt nhìn nàng có chút thích thú quỷ dị hình dung được, khiến nàng hiểu nên có chút sợ hãi.

      Nàng bỗng nhớ tới chuyện, cười nịnh thương lượng : "Thân phận của ra tiện công khai, ngươi có thể giúp ta giữ bí mật được ?"

      Nghiêm Di gật gật đầu, ràng : "Có thể."

      "Cái đó... Ta cùng Thánh Bình Thân Vương có chút hiểu lầm nho , là thân thích của ngươi phải? Ngươi trăm ngàn lần được ở trước mặt nhắc đến ta, được ?" Tần Du Du tiến thêm bước cầu.

      Nghiêm Di liếc mắt nhìn nàng cái, bỗng nhiên cười : "Được."

      cười còn tốt, nụ cười lúc này làm Tần Du Du hoảng sợ. Biết quái ân công hai tháng rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy cười, ... là... là đáng sợ! (O_O)

      Sao lại có người cười rộ lên lại u khủng bố như vậy được chứ?

      Quả đúng là giữ khuôn mặt lạnh băng, chút thay đổi đó là đúng, nếu rất là dọa người đó nha!

      Tần Du Du sờ sờ tim gam đập loạn, sợ tới mức quên mất suy nghĩ xem nguyên nhân sao quái ân công lại bật cười.
      (Chu: tại sao ư? lát hồi , hớ hớ)

      Sau khi xe ngựa vào thành thêm đoạn đường nữa cuối cùng dừng lại, Tần Du Du mang khăn che mặt, cầm giỏ chứa Tiểu Khôi cùng Đại Chủy lên, được Nghiêm Di dìu xuống xe ngựa, theo đến phía trước.

      Trước mặt là cái sân rộng lót đá trắng, cuối sân rộng là cửa lớn khí thế bất phàm, hai bên đứng đầy thị vệ gia đinh, áo giáp sáng - tinh thần phấn chấn.

      Ánh mắt Tần Du Du ngẩng lên nhìn tấm biển cửa lớn, kinh ngạc đến suýt nữa lảo đảo té ngã.

      Bên tấm biển sắt đen thui khắc năm chữ vàng to , dưới ánh nắng chói chang rực rỡ lấp lánh --- Thánh Bình Thân Vương phủ!

      "Sao lại ?" Giọng Nghiêm Di giống như truyền từ ty tới.

      Tần Du Du cười gượng hai tiếng, quá ôm hy vọng hỏi han: "À, phủ đệ này... Ngươi có phải gặp thân thích , ta, ta lên xe chờ ngươi..."

      Nghiêm Di chậm rãi xoay đầu, từng chữ từng chữ: "Đây là phủ đệ của ta."
      (Chu: há há =D)

      mặt vẫn là biểu cảm mặt than đó, nhưng Tần Du Du cảm thấy cười, so với cười lạnh lần trước còn u đáng sợ hơn.

      Nàng co rút cổ lại, gần như muốn lập tức quay đầu chạy trốn ngay, nhưng là...

      Bàn tay Nghiêm Di biết khi nào nắm lấy tay của nàng, bao chặt kín lấy tay nàng, mạnh nhưng nàng cũng thể giãy ra được.

      Tình cảnh này, Tần Du Du cũng có can đảm ra sức giãy giụa.

      Còn chưa vào Thánh Bình Vương phủ, nàng có thể cảm giác ràng xung quanh vương phủ đó có luồng sát khí đậm đặc, ngoại trừ trước cửa này, gần đó biết mai phục bao nhiêu thủ vệ, chỉ cần nàng có bất cứ cử động kì lạ nào, tuyệt đối trở thành mục tiêu công kích của trăm mũi tên.

      Càng miễn bàn, người nắm lấy tay nàng là Nghiêm Di, nàng cho dù ăn Hóa Nguyên Đan cũng trăm triệu lần phải đối thủ của .

      "Cung nghênh Vương gia hồi phủ!" Trước cửa son đỏ thẫm, giọng vấn an (chào hỏi) của bọn thị vệ gia đinh vang lên ầm ầm, đinh tai nhức óc, Tần Du Du lại cảm thấy giọng đó cách mình rất xa rất xa, như có như , chút chân .

      Nghiêm Di kéo tay nàng cho từ chối, từng bước qua cửa lớn vương phủ, nơi qua vấn an ngừng bên tai.

      Ầm ầm! Hai cánh cửa bằng đồng lớn còn dày hơn viên gạch ở phía sau vững vàng khép lại, tiếng kêu đó vào tai Tần Du Du, giống như người sống nằm trong quan tài nghe tiếng quan tài bị đóng đinh toàn bộ vậy.

      Nàng đúng là trư!
      (Chu thấy để heo hay nên giữ nguyên vậy nha)

      Ngu ngốc xem kẻ thù thành ân nhân, chui đầu vô lưới còn tưởng rằng tìm được cứu tinh nữa chứ!

      Tần Du Du nghĩ xem kế tiếp có thể xảy ra thảm kịch gì, gần như muốn ngồi chồm hổm khóc lớn (nằm ăn vạ o_O). Bây giờ thế này vốn dĩ còn tệ hơn so với nằm trong tay Phụng Thần giáo nữa, người Phụng Thần giáo tuy biến thái, nhưng với nàng ngày trước oán ngày nay thù, nhưng xem như có điều muốn xin nàng, mà nam nhân nắm lấy tay nàng kéo nàng vào hang hùm hố lửa này năm trước từng bị nàng hung hăng mạo phạm.

      Hầm giam (địa lao) trong vương phủ này cho dù có mười loại cực hình chờ nàng, nàng cũng cảm thấy kỳ quái đâu.

      Nàng vì sao lại xui xẻo như vậy chứ!

      Nghiêm Di đối với thái độ "Khoanh tay chịu trói" của Tần Du Du vô cùng hài lòng, nắm tay nàng thẳng đường qua sân trước vào khu nhà phía sau, cuối cùng vào thư phòng.

      Tần Du Du lấy lại bình tĩnh, lén nhàng thở ra --- may là thư phòng phải hầm giam, điều này có nghĩa là còn có đường sống nhàng.

      Với lại, nữ lưu thể chất suy yếu như nàng, nhưng lại là mỹ nhân tuyệt thế, là nam nhân rất khó tàn nhẫn quyết tâm hạ độc thủ với nàng? quái ân công muốn hại nàng cũng cần suốt đường đối tốt với nàng như vậy... Tần Du Du nghĩ nghĩ thấy mình khỏi nảy sinh vài phần may mắn.

      "Chúng ta có thể có chút hiểu lầm nho ..." Hảo nữ ( tốt) sợ thiệt trước mắt (câu này vừa lạ vừa quen ^^) Tần Du Du quyết định thừa lúc đối phương còn chưa nổi giận lập tức nhận sai chịu thua ngay.

      Đến lúc này, nàng có ngốc cũng hy vọng xa vời rằng đối phương nhận ra nàng chính là người năm trước cùng có cái lễ lớn.

      "Hửm? Nàng xác định đó là hiểu lầm ?" Giọng Nghiêm Di lạnh như băng, tràn ngập uy nghiêm.

      Tròng mắt Tần Du Du xoay tới xoay lui, cố gắng tự hỏi nên làm thế nào mới có thể đem chuyện lớn hóa , quan trọng nhất là khiến vị đại hung thần trước mặt này tha thứ, quên chuyện nàng vô ý mạo phạm lúc trước .

      "Cấu kết sơn tặc giặc cướp, chống lại quan quân triều đình, xảo trá thất hứa, ngang nhiên làm nhục hoàng tộc, là hiểu lầm sao?" Nghiêm Di từng bước áp sát, từng tiếng như đao.
      (Chu: wow, chị lợi hại nha, làm ra bao nhiêu đó chuyện O_O)

      " trời có đức hiếu sinh... Bọn họ hoàn lương lâu rồi, ràng là ngươi mưu muốn lấy bảo tàng phía sau sơn trại mà. Hơn nữa, hai quân giao đấu cùng kế cũng là bình thường thôi mà? Ta, ta cũng phải cố ý, ta biết cái ra hiệu bằng tay đó là, là ý ..." Tần Du Du giọng cãi lại .

      "Ý nàng, đây là bổn vương có lỗi?"

      " phải, phải, đều là do ta sai. Vậy... Ngươi muốn thế nào?" Tần Du Du bất đắc dĩ hỏi.

      Nghiêm Di nhìn từ đầu đến chân nàng lần, : "Bổn vương lấy ơn báo oán, cứu nàng cùng linh thú của nàng rất nhiều lần, nàng làm việc cho bổn vương cũng là lẽ thường phải làm."

      Tần Du Du cảnh giác hơn: "Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?"

      "Phía sau hoa viên vương phủ có nhà kho, bổn vương định tìm người tin cậy được để bố trí cơ quan trong đó lần nữa."

      "Chỉ như vậy?" Việc này cũng quá đơn giản rồi? Tần Du Du quả thực thể tin được bản thân là may mắn, nhưng nghĩ lại cảm thấy đúng!

      "Ngươi phải chờ ta bố trí cơ quan xong xuôi hết, rồi giết ta diệt khẩu đó chứ?" Trong lòng Tần Du Du run sợ , thủ đoạn của Nghiêm Di giết người chớp mắt nàng dọc đường thấy chỉ lần, những đế vương công hầu này thích nhất là làm chuyện tá ma giết lừa (chắc giống câu Qua cầu rút ván) đó nha.

      "Yên tâm, giữ nàng lại còn có tác dụng khác lớn hơn nữa."

      "Tác dụng gì?" Tần Du Du hỏi.

      Nghiêm Di nhìn thế nào cũng giống người khoan hồng độ lượng nha, hỏi ràng dự định của , nàng thể an tâm được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :