1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 185: có tiền đồ
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      "Hoàng thượng, mời dùng" Trong ngự hoa viên, Hoàng thượng mặc bộ y phục tơ lụa với những đường thêu cát tường và những hoa văn màu xanh đậm lười biếng dựa vào đằng y (ghế mây), bộ dáng cười tít mắt này khiến cho vị thiên tử tôn quý càng thêm gần gũi, bình dị.

      Nắng hè chói chang, ở trong ngự hoa viên cũng cảm thấy được chút gió, các cung nhân phải để ít đá băng ở các đình viện chung quanh, tay liên tục phe phẩy chiếc quạt hương bồ (quạt làm từ lá cây hương bồ) mới làm cho vị thiên tử kia cảm giác được chút hơi mát.

      Triệu Ngôn Ngọc cùng hoàng thượng đánh cờ, mới vừa kết thúc ván, liền tự tay làm kem tươi quả mơ dâng lên.

      Hoàng thượng nhíu mày nhìn đồ Triệu Ngôn Ngọc trình lên: "Đây là?"

      "Giải nắng tiêu nhiệt, hoàng thượng thử chút biết." Triệu Ngôn Ngọc cười , thái độ cung khiêm (cung kính, khiêm tốn) mà trước đó chưa từng có.

      "Hôm này ngươi ân cần ít đó, giống với ngươi mọi ngày." Hoàng thượng nhìn cát băng (ý chỉ kem tuyết) bàn, trước kia ông chưa từng thấy thứ như thế này nên có chút tò mò mà nếm thử muỗng, ánh mắt ngạc nhiên sáng vụt lên mang theo chút vui mừng: "Chỉ mới ăn miếng, mà mát từ đầu tới chân"

      Nhìn thấy bộ dạng sống động của Hoàng thượng, khoé mắt Triệu Ngôn Ngọc khẽ giật giật: "Đây là đồ ăn vặt ở quê vi thần, Hoàng thượng thích là được rồi."

      ra món kem tươi này là do mẫu thân thường làm cho bọn ăn lúc hè, nếu phải vì lấy lòng vị « đại gia » này, còn lâu mới bằng lòng dâng vật phẩm giải nhiệt độc đáo này của Triệu gia lên.

      "Ừ, các người học làm thế nào, lát nữa hãy dâng lên cho thái hậu ít ." Hoàng thượng liếc Triệu Ngôn Ngọc cái, quay lại với cung nhân bên cạnh.

      "Còn phải nhờ Triệu đại nhân chỉ điểm." Lam công công được xem là thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thường cười với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc đáp tiếng, ngược lại nhìn về phía Hoàng thượng, lộ ra nụ cười xán lạn hiếm thấy: "Hoàng thượng, người muốn vi thần làm chuyện, vi thần tận tâm tận lực làm thoả đáng, biết hoàng thượng có hài lòng ?"

      Hoàng thượng nhìn Lam công công ý bảo lui ra, sau đó thanh thản vui vẻ nhấm nháp kem tươi quả mơ, đối với lời Triệu Ngôn Ngọc vừa ngoảnh mặt làm ngơ.

      Tiểu tử thúi, đây là thái độ thỉnh cầu mà cần có sao? Bình thường phân phó làm ít chuyện, đều làm mặt lạnh như băng, bộ dạng như tình nguyện. Hôm nay biết vì chuyện gì mà chủ động lấy lòng nịnh nót.

      "Ngươi là thần, vì trẫm làm việc là chuyện đương nhiên, mặc dù thái độ của ngươi ra hồn, nhưng trẫm căn bản vẫn rất vừa lòng với những chuyện ngươi làm mấy ngày nay." Hoàng thượng cười như cười, dáng vẻ rất miễn cưỡng.

      mặt Triệu Ngôn Ngọc vất vả lắm mới nở nụ cười xán lạn nhưng vẫn cứng đờ, "Hoàng thượng, tuổi thần còn ."

      " bậy trẫm cũng là già rồi, ngươi tuổi cái rắm gì" Hoàng thượng mới vừa qua tuổi bốn mươi nên khi nghe Triệu Ngôn Ngọc lời này, sắc mặt hoàn toàn đen thui, tiểu tử này có ý gì, mới mười bảy mười tám tuổi thôi, liền lại dám là tuổi còn , vậy trẫm tính cái gì đây?

      "Thần còn chưa lấy vợ sinh con" Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt , lão hồ ly này ràng đáp ứng , chờ sau khi làm xong chuyện ông giao phó, tứ hôn cho và A Hoàn, kết quả lão hồ ly quên hết cam kết như chưa từng tới, coi như đến chuyện này, nhưng nay Tề Chính Khuông cũng sắp đến An Nam rồi, nếu lúc này gả, cũng biết phải chờ đến khi nào mới có thể cưới A Hoàn vào cửa.

      "Này còn chưa tới tuổi trăng tròn (mười tám tuổi) đâu, ngươi đương gì chứ." hoàng thượng cười .

      "Hoàng thượng. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc mấp máy môi, trầm giọng , "Nam tử đều là trước Thành gia sau lập nghiệp, gia chưa thành, sao dám tới lập nghiệp."

      vốn mong muốn được làm Trạng Nguyên gì, lại càng muốn ở lại Hàn Lâm viện, cho dù giờ Hoàng thượng rất tín nhiệm những người trẻ tuổi và trở thành người tâm phúc, Triệu Ngôn Ngọc cũng chẳng lấy làm cao hứng, bất cứ lúc nào cũng muốn vung hai tay cầm kiếm tiêu dao giang hồ. Nếu như Hoàng thượng thành toàn cho , đương nhiên cũng bán mạng vì triều đình nữa.

      Đây là đàm phán, cũng là uy hiếp.

      "Sao ngươi lại có chút tiền đồ như vậy" hoàng thượng tức giận hỏi, "Ái khanh à, Tề đại nhân căn bản hy vọng ngươi làm con rể của , ngươi cần gì phải cố chấp như vậy. Nhân gian nơi nào mà có hương thơm cỏ lạ, trẫm cảm thấy Tô Loan tồi, nếu còn có Linh Nguyệt, ngươi thấy thế nào?"

      Nếu Tề Chính Khuông dễ chuyện như vậy, lúc đầu còn cần cầu xin cái gì, sớm tới cửa cầu hôn rồi, Triệu Ngôn Ngọc trong lòng suy nghĩ, "Hoàng thượng, Tô Loan Quận chúa và Linh Nguyệt Quận chúa đều rất tốt, nhưng thần và tiểu sư muội tương đối thích hợp hơn."

      "Hừ, hai vị Quận chúa rất tốt, nhưng so ra vẫn kém Tề tiểu thư, có phải ngươi muốn như vậy ?" Hoàng thượng hỏi.

      "Thần dám" mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ra trước mặt lão hồ ly này.

      Hoàng thượng đột nhiên bất đắc dĩ thở dài, "Ái khanh à, phải là trẫm muốn tứ hôn cho các ngươi, chỉ là. . . . . . tiểu sư muội của ngươi quyền thế quá mạnh, nếu trẫm tứ hôn cho ngươi, bên Thái hậu và Thái Quốc cữu trẫm cũng khó bề ăn , Tề Hoàn ra thích hợp làm con dâu của trẫm hơn. . . . . ."

      Triệu Ngôn Ngọc đột nhiên đứng lên, "Vậy thần tự mình cầu hôn với Tề Lão Thái Gia."

      "Ngươi, ngươi quay lại" thiếu chút nữa là hoàng thượng phun kem tươi ở trong miệng ra, tiểu tử thúi này có chút kích thích mà cũng chịu nổi, nhiều như vậy, chỉ cần tỏ ra mềm yếu chút, tỏ thái độ trung thành, này phải thành công rồi sao? Lại tự mình tìm Tề Lão Gia, như vậy phải khiến Tề Lão Gia hiểu lầm rằng còn được hoàng thượng tin dùng nữa sao?

      "Hoàng thượng?" Triệu Ngôn Ngọc mặt biểu cảm nhìn ông, bộ dạng kiêu ngạo cũng tự ti.

      "Trẫm cũng tứ hôn cho ngươi, ngươi gấp gáp cái gì chứ." Hoàng thượng hừ tiếng.

      Triệu Ngôn Ngọc đợi ông câu thứ hai, lập tức vén áo quỳ xuống, "Thần tạ hoàng thượng thành toàn, hoàng thượng minh."

      Hoàng thượng trừng mắt nhìn thần tử quý nhất trước mặt, nhất thời im lặng, lát sau mới phất phất tay, "Đứng lên , ngồi xuống chuyện."

      Cũng phải ông nghĩ làm khó Triệu Ngôn Ngọc, chỉ là ít ngày trước ông nghe ở chỗ Thái hậu, ra là Lục hoàng tử cũng có ý với Tề Hoàn, ra lòng riêng, ông muốn Tề Hoàn gả cho Lục hoàng tử, chỉ là Tề lão thái gia chắc chắn đáp ứng.

      Hừ, là tiện nghi tiểu tử thúi Triệu gia này.

      Triệu Ngôn Ngọc lần nữa nhập tọa, khóe miệng lên nụ cười thản nhiên.

      Hoàng thượng nhìn mặt trời chói chang ngoài đình, nhíu mày, "Chuyện tứ hôn trẫm vẫn nhớ kỹ, nhưng Tề Hoàn vẫn chưa đến tuổi thành hôn, ngươi gấp cái gì."

      Nếu phải sợ Tề Chính Khuông đem tiểu sư muội gả gấp, tự nhiên cũng sốt ruột như lúc này, đây phải là còn biện pháp sao?

      "Đính hôn trước cũng được." Dù sao phải xác định trước mới yên tâm.

      Hoàng thượng trừng mắt liếc cái, "Nhi nữ tình trường, chút tiền đồ cũng có"

      Triệu Ngôn Ngọc còn lời nào để .

      "Ngươi xem khí trời hôm nay có hơi kỳ lạ , kinh đô cả tháng có mưa rồi, tiếp tục như vậy e là có thiên tai." Hôm nay nhìn bản tấu Khâm Thiên Giám, ông vẫn cảm thấy bất an.

      Xem thiên tượng này, tựa hồ còn chút giọt mưa nào, chớ chi là phía tây Hoài Giang, nơi đó nghe hơn mấy tháng có mưa, nước sông Trường Giang và Hoàng Hà giảm xuống từng ngày, phải tượng tốt.

      Triệu Ngôn Ngọc ngẩng đầu nhìn màu xanh thẳm trời, lúc này phải là giữa trưa, nhưng mặt trời tương đối gắt, quả thực là muốn hoà tan hết nước ở đây rồi: "Mùa hè năm nay giống những năm trước, hoàng thượng, e là phải chuẩn bị trước cho tốt."

      Hoàng thượng ngồi thẳng người, vẻ mặt nặng nề, "Ngươi cũng nhìn ra thiên tượng khác thường rồi hả ?"

      "Nắng hè chói chang, vốn là mùa có nhiều mưa nhất, nhưng giọt mưa cũng có, dù là ai cũng cảm thấy có vấn đề, hoàng thượng hôm nay cố ý đến Ngự Hoa Viên thưởng thức ánh mặt trời, chắc cũng nhìn ra vấn đề." Triệu Ngôn Ngọc , cảm thấy kỳ quái, trời nóng như vậy, lão hồ ly này ở trong điện nghỉ hè, cố tình chọn Ngự Hoa Viên cùng đánh cờ chuyện, dụng ý như thế nào, cần suy nghĩ cũng biết.

      "Hôm nay thấy Bạc Thuỷ Tri Phủ dâng tấu chương, bên Hoài Tây năm nay vẫn có mưa, gần đây dân chúng dính phải bệnh dịch, triều đình tính toán mở kho lương cứu giúp, phải để những người dân ở Hoài Tây có miếng ăn, nếu ở tình huống thiếu nước thiếu lương, nhân tâm bất ổn, bệnh dịch lan tràn, hậu quả thiết nghĩ tưởng tượng nổi, trẫm cho ngươi chuyến qua đó, phụ trách toàn bộ quá trình chẩn lương lần này." Hoàng thượng nhìn Triệu Ngôn Ngọc .

      Triệu Ngôn Ngọc thần sắc hơi hơi nhạt, mở kho lương phát chẩn đối với dân chúng mà chuyện tốt, nhưng ở khâu trung gian phải qua quá nhiều trạm kiểm soát, có nhiều khi, những lương thực chân chính đưa tới tay dân chúng lại còn bao nhiều, năm đó ở Vương gia thôn chính là ví dụ.

      Đây đối với Triệu Ngôn Ngọc mà nhiệm vụ gian khổ, phải bảo đảm những lương thực này cả viên đá cũng phải đưa đến Hoài Tây, trung gian còn phải vượt qua nhiều ngăn trở. . . . . . E là dễ dàng như vậy.

      "Thần nhất định làm hoàng thượng thất vọng" Triệu Ngôn Ngọc gối quỳ xuống, trong mắt lóe lên tia bén nhọn, vừa vặn, có thể thuận tiện tìm ra những người năm đó tham gia vào kiên ở Vương gia thôn, bi kịch như vậy, tuyệt cho phép xảy ra nữa.

      Hoàng thượng hài lòng gật đầu cái, lập tức sai Lam công công truyền lệnh triệu Nội Các đại thần vào cung nghị , thương lượng chuyến Hoài Tây chút, ngoại trừ chuyện mở kho lương phát chẩn, trong đó quan trọng nhất còn có biện pháp ngăn cản bệnh dịch lan tràn.

      Với khí trời này, khi bệnh dịch được khống chế, hậu quả. . . . . . e rất đáng sợ.

      Triệu Ngôn Ngọc nhận thủ dụ của hoàng thượng, liền đến thái y quán, hỏi thăm về vấn đề bệnh dịch, hai thái y đối với bệnh dịch có nghiên cứu nhiều đến lúc đó cùng nhau đến Hoài Giang, nên lúc này bắt tay vào chuẩn bị dược liệu.

      Hoàng thượng thương lượng với các vị đại thần về chuyến Hoài Giang xong, định trở về tẩm điện nghỉ ngơi cung nhân ở Thọ Khang cung vội vàng tới báo, là Thái hậu đột nhiên té xỉu, thái y ở thái y quán cũng bó tay.

      Hoàng thượng vội vàng chạy tới Thọ Khang cung.

      Thái y chẩn mạch cho Thái hậu là Lý thái y, ông và hai thái y khác liếc mắt nhìn nhau, dám mạo muội kê đơn.

      "Thái hậu rốt cuộc là bệnh gì?" Hoàng thượng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của bọn họ, trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi, "Phải cho trẫm biết."

      "Hồi hoàng thượng, Thái hậu đây là. . . . . . thận hư mệt, gan úc hóa hỏa, máu nóng thịnh dẫn đến bệnh, gần đây khí trời nóng bức, thái hậu nương nương lại ăn nhiều dưa băng và trái cây, dẫn đến nhiệt ở bên trong thấp, đờm ướt tắc nghẽn, gan phong nội động (gió lạnh hoạt động bên trong người), dương gặp nhau. . . . . ."

      "Nếu biết bệnh, sao còn cứu?" Hoàng thượng tức giận hỏi.

      "Đúng, đúng" Lý Thái y thấy hoàng thượng nổi giận, sợ hãi vội vàng quỳ xuống, "Thần châm cứu cho thái hậu ngay."

      "Đợi chút" hoàng thượng đột nhiên gọi ông lại, "Ngươi cần phải châm cứu cho Thái hậu thi châm? Trước kia ngươi từng đến xem mạch cho Tề Lão Thái Gia, bệnh của Tề Lão Thái Gia và thái hậu là giống nhau?"

      "Hồi hoàng thượng, đúng là giống nhau." Chỉ là ông chưa từng châm cứu cho Tề lão thái gia, khi nhìn thủ pháp châm cứu của cháu Tề Lão Thái Gia, biết được thủ pháp khác với ông từng học, cho nên mới cảm thấy do dự.

      "Mau cho triệu Tề Hoàn vào cung." Hoàng thượng .
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 186: Hôn nhân đại
      Eidt : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Lục thị vốn định để những chuyện lớn chuyện trong nhà cho Tề Hoàn xử lý, nhưng nghĩ thấy Uông thị là trưởng bối trong nhà, vả lại trước đây cũng từng thay Lục thị quản lý mọi chuyện, liền đem quyền hành giao cho bà, Tề Hoàn tự nhiên theo Uông thị tranh cái trọng trách này, nàng còn mừng rỡ nhõm.

      Tề Hoàn tiễn phụ mẫu xong quay về nhà liền đến gặp Kính đệ đệ, từ ngày Tề Hoàn và Kính đệ đệ trò chuyện với nhau, Kính đệ đệ hay buồn bã như trước, mà bình thường còn chủ động ra ngoài dạo, ngoại trừ đối với Tề Hoàn sắc mặt vẫn bình thường.

      Kính đệ đệ có thái độ đó với nàng, Tề Hoàn cũng quan tâm, dù sao chỉ cần Kính đệ đệ ở Tề gia, nàng cũng lo lắng Tề Như dám ở Ngô gia làm càn, cho nên những ngày của Kính đệ đệ cũng trôi qua suôn sẻ.

      Lúc trở vào nhà, Ân vào cho nàng biết, Triệu Ngôn Ngọc uyển chuyện với Lão Thái Gia.

      Tề Hoàn tò mò những chuyện Lục thị với Triệu Ngôn Ngọc ít ngày trước, nên dẫn Bạch Hủy cùng đến uyển, muốn tìm Triệu Ngôn Ngọc hỏi vài câu.

      Triệu Ngôn Ngọc đem chuyện hôm nay hoàng thượng thuật lại cho Lão Thái Gia lần, Lão Thái Gia hừ hừ, "Hoàng phi nào có tốt như vậy, hoàng thượng biết ý của ta, dễ dàng tứ hôn cho A Hoàn và Lục hoàng tử."

      Bất kể như thế nào, ông vẫn là lão sư của hoàng thượng.

      Sau khi bọn họ tình trạng khí trời này khiến cho người ta lo láng, Tề lão thái gia mới biết được hoàng thượng gần đây lo lắng chuyện gì, mặt cũng lộ ra lo lắng, "Lão phu sống ngần này năm, ba mươi năm trước cũng từng thấy qua thiên tượng thế này, khi đó xảy ra đại tai. . . . . . Hi vọng những ngày này có mưa, nếu nỗi lo lắng của hoàng thượng thành ."

      Triệu Ngôn Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, "Con cũng phải mau tới Hoài Tây thôi."

       Tề lão thái gia  gật đầu cái, liền thấy Lục Chi báo đại tiểu thư tiến vào đây.

      Nhưng Tề Hoàn còn chưa kịp có dịp chuyện riêng với Triệu Ngôn Ngọc cung nhân chạy tới báo, muốn triệu Tề Hoàn lập tức vào cung, là Thái hậu đột nhiên té xỉu, hoàng thượng cho mời nàng vào cung chẩn bệnh cho thái hậu.

      Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là nghi ngờ và lo lắng, Thái hậu té bất tỉnh, Thái Y Viện có nhiều thái y như vậy chẳng lẽ có ai có thể trị hết sao? Lại phải mời tiểu nương như nàng vào cung trị bệnh sao?

      Đây phải có vấn đề gì chứ ?

      " như vậy, A Hoàn, con mau vào cung , để Ân chung với con." Tề lão thái gia trấn định , nghĩ thầm hoàng thượng chắc đến nỗi lấy thân thể Thái hậu ra mà đùa được.

      Tề Hoàn đáp tiếng, trở về để Ân mang theo hòm thuốc, cùng nhau theo công công truyền lời vào cung.

      Triệu Ngôn Ngọc mắt thấy Tề Hoàn bị hoàng thượng cho mời vào cung, thể ngồi yên được "Lão Thái Gia, con tiến cung xem chút."

      "Vào cung làm chi? Chẳng lẽ hoàng thượng còn có thể đối phó với tiểu thư như A Hoàn sao? Ngươi nên làm gì làm cái đó , chớ lo lắng vớ vẩn, chắc là Thái hậu ngã bệnh , nếu hoàng thượng mời A Hoàn vào cung." Lão Thái Gia bình tĩnh .

      Gương mặt tuấn tú của Triệu Ngôn Ngọc vẫn căng thẳng, làm sao có thể yên tâm cho được

      "Ngươi trở về trước , ta thấy tối nay A Hoàn phải ở lại trong cung rồi." Tề lão thái gia  .

      còn phải trở về thương lượng với phụ thân chuyện tình Hoài Tây, nhưng yên lòng, cố tình mời tiểu sư muội vào cung, nhưng chỗ kia phải muốn vào là vào được……

      "Lão Thái Gia, nếu A Hoàn trở về, kính xin người sai người với con tiếng." Triệu Ngôn Ngọc .

      Lão Thái Gia cười liếc cái, "Trở về thôi."

      Triệu Ngôn Ngọc chân mới vừa đạp cửa Triệu gia, bị Triệu phu nhân cho gọi, "Hôm nay là ngày Tề phu nhân bọn họ An Nam, sao con lại ra đưa tiễn, mặc dù Tề Chính Khuông với phụ thân con hợp, nhưng lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai là vô cùng quan trọng, sao con lại biết nắm lấy cơ hội như vậy."

      "Con phải chuyện với hoàng thượng. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc bất đắc dĩ nhìn mình  mẫu thân, tài ăn của phải coi là tệ, nhưng mỗi lần gặp phải mẫu thân đại nhân, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

      "Sao? Hoàng thượng khi nào tứ hôn cho con và A Hoàn?" Triệu phu nhân nhíu mày hỏi, là cái thời đại này tốt rồi, muốn kết hôn còn phải băn khoăn nhiều như vậy, nếu có thể “lên xe trước rồi mua vé bổ sung ” (Phong Du : kiểu như ăn cơm trước kẻng ^^) là tốt, nhưng mà làm vậy tốt với thanh danh của A Hoàn, cho nên thể để ý tưởng lệch lạc dạy cho nhi tử biết được.

      Huống chi A Hoàn tuổi còn như vậy. . . . . .

      là đau buồn a, Triệu phu nhân ngửa đầu nhìn trời.

      "Còn chưa có, A Hoàn mới vừa được cho gọi cung rồi, thái hậu nương nương ngã bệnh." Triệu Ngôn Ngọc buồn bực .

      Triệu phu nhân sửng sốt, quay đầu nhìn , "Thái hậu ngã bệnh tìm A Hoàn vào cung? A Hoàn cũng phải là thái y, chẳng lẽ thái y trong thái y quán đều chết hết?"

      "Mẫu thân, con cũng muốn biết nguyên nhân đây ạ." Triệu Ngôn Ngọc thở dài .

      Triệu Bỉnh Đức lúc này sải bước vào, vừa thấy Triệu Ngôn Ngọc cũng ở đây, khỏi ngẩn ra, "Về rồi?"

      "Phụ thân." Triệu Ngôn Ngọc thi lễ cái, "Nhi tử có chuyện thương lượng với người, là về Hoài Tây."

      "Ừ, ta cũng muốn tìm con chuyện này." Ánh mắt Triệu Bỉnh Đức loé lên khi nhìn Triệu phu nhân, cười gượng mấy tiếng, "Vào thư phòng rồi ."

      Triệu phu nhân kéo cánh tay của ông, nhíu mày nhìn : "Thư của lão phu nhân hôm nay đến, è hèm, cái gì?"

      "Ách. . . . . ." Triệu Bỉnh Đức nuốt ngụm nước bọt, tầm mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc nhờ giúp đỡ " ra cũng có gì, chung cũng chỉ việc nhà thôi, Lão Thái Gia và lão phu nhân tháng sau muốn đến thành Cẩm Châu, có thể qua mấy ngày nữa đến kinh thành, chỉ vậy thôi."

      "Chỉ vậy thôi?" Triệu phu nhân nghi ngờ nhìn trượng phu của mình, tính tình của lão phu nhân thế nào bà là người hiểu nhất, nếu chỉ những chuyện vặt trong nhà, sao trượng phu mình lại có bộ dạng chột dạ như vậy.

      Triệu Bỉnh Đức ho tiếng, "Chỉ. . . . . . chỉ có vậy."

      "Mẫu thân, con và phụ thân còn có chuyện quan trọng thương lượng đấy." Thấy được ánh mắt Triệu Bỉnh Đức nhờ giúp đỡ, Triệu Ngôn Ngọc thể làm gì khác hơn là lên tiếng giúp tay.

      "Vậy chàng đưa thư cho thiếp, thiếp phải hồi cho lão phu nhân." Triệu phu nhân .

      Triệu Bỉnh Đức có chút nhức đầu, liếc Triệu Ngôn Ngọc cái, nghĩ dù sao cũng giấu được bao lâu, liền , "Lão phu nhân , thay Ngôn Ngọc định mối hôn ."

      "Định cho Ngôn Ngọc mối hôn ?" Triệu phu nhân cười như có như nhìn Triệu Bỉnh Đức, "Lão phu nhân coi trọng tiểu thư nhà nào? phải là cháu ruột của lão phu nhân chứ ?"

      "Phải . . . . . Là Tĩnh Trúc." Triệu Bỉnh Đức dám nhìn thẳng vào mắt Triệu phu nhân, quay mặt sang bên.

      Gương mặt tuấn tú của Triệu Ngôn Ngọc trầm xuống, "Mẫu thân, phụ thân, hai người cứ tiếp chuyện của hai người , con vào thư phòng chờ."

      "Đứng lại" Triệu Bỉnh Đức hét muốn đếm xỉa đên chuyện của nhi tử, "Đây là chuyện cả đời của con, sao lại quan hệ tới con? Ta thấy Tĩnh Trúc và con cũng rất xứng, hồi con cũng gặp nó, bằng. . . . . ."

      "Phụ thân, chuyện cả đời của nhi tử cần tổ mẫu quan tâm." Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng , còn biết ý định của tổ mẫu sao, ban trước kia làm chủ bắt nhi tử của mình lấy cháu mình, bây giờ lại bắt cháu trai mình lấy cháu mình, đây phải là đối nghịch với mẫu thân sao?

      Triệu Bỉnh Đức quát : "Con lời này là có ý gì, lão phu nhân vì hôn của con nên mới tới kinh thành, con há có thể để tâm đến tâm ý của lão phu nhân sao?"

      "Lão phu nhân quan tâm đến tâm ý của nhi tử chàng rồi sao?" Triệu phu nhân lạnh giọng cười tiếng, lão thái bà nghĩ như vậy có thể cướp nhi tử của bà sao? Thực là quá đơn giản, bà làm mẹ dù sao cũng phải nghe ý kiến của con mình, lão thái bà mấy năm này gặp cháu trai, còn tưởng Ngôn Ngọc nghe lời sao?

      "Hôn nhân chuyện lớn như vậy, phải đều là do trưởng bối. . . . . . làm chủ sao?" Triệu Bỉnh Đức chột dạ .

      Triệu phu nhân cười cười, "Tại sao mấy năm trước chàng những lời này? Vậy chàng còn lấy ta làm chi?"

      "Mẫu thân, phụ thân, nhi tử quấy rầy hai người chuyện." Triệu Ngôn Ngọc mím môi, tránh cho cẩn thận bật cười thành tiếng, đợi Triệu Bỉnh Đức mở miệng, nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Triệu Bỉnh Đức vì những lời Triệu phu nhân mà quẫn bách, quay đầu lại vừa thấy thê tử cười như có như nhìn ông, sau lưng mồ hôi lạnh giọt.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Tề Hoàn lâu vào cung, trước vì để tránh phiền toái, giả bộ bệnh ở nhà, coi như lục Hiền phi nhiều lần sai người tìm nàng, cũng bị Lục thị kiếm cớ tay trở về.

      Lần này vào cung, tâm tình nàng vẫn thấp thỏm khẩn trưởng như cũ, mỗi lần vào đây, tâm trạng nàng khỏi bị đè nén.

      Cung nhân dẫn nàng tới Thọ Khang cung, vừa vào cửa, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa điện, nàng tửng ở uyển gặp Hoàng lão gia, dĩ nhiên chính là hoàng thượng.

      "Dân nữ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an." Tề Hoàn chỉnh đốn trang phục thi lễ, lo lắng trong lòng cuối cũng cũng bình ổn, nếu hoàng thượng ở chỗ này, như vậy nhất định là ngã bệnh .

      "Miễn lễ, mau vào châm cứu cho Thái hậu." Hoàng thượng lúc này lòng như lửa đốt, vung tay lên để Tề Hoàn bình thân, vội vàng vào tẩm điện chữa bệnh cho thái hậu

      Tề Hoàn dám chần chờ, cúi đầu vào.

      Lý Thái y kết quả chẩn đoán cho Tề Hoàn, Tề Hoàn giật mình trong lòng, nếu quả là dương khang như Lão Thái Gia, thời gian lâu như vậy châm cứu cho Thái hậu, sợ rằng. . . . . .

      Nàng vội vàng ngồi vào ghế cạnh giường, bắt mạch cho Thái hậu.

      Quả nhiên, mặc dù bệnh chứng khác với Lão Thái Gia, nhưng mạch tượng lại như nhau.

      "Ân ." Tề Hoàn để Ân tiến đến, "Chuẩn bị kim châm."

      Lý Thái y từng thấy Tề Hoàn châm cứu cho Tề lão thái gia, biết nàng dùng rượu mạnh thay thế lửa để trừ độc kim châm, liền sai cung nhân chuẩn bị rượu mạnh.

      "Lý đại nhân, xin các vị ra ngoài trước." Tề Hoàn khẽ với Lý Thái y.

      Chốc lát, trong tẩm điện, chỉ còn lại Tề Hoàn và Ân , còn có hai cung nữ hầu hạ Thái hậu.

      Tề Hoàn để các nàng giúp tay cởi xiêm áo của Thái hậu ra, lúc này lễ nghi gì cũng mặc kệ, trước tiên phải cứu Thái hậu tỉnh lại rồi , về phần sau . . . . . . chỉ có thể cầu nguyện cho vận khí của thái hậu nương nương.

      Tay nàng vê kim châm, cách phong trì, Khúc Trì chừng ba dặm, chờ đúng huyệt vị đâm vào. . . . . .

      qua canh giờ, Tề Hoàn mới thu hồi những kim châm người Thái hậu.

      Sắc mặt Thái hậu tựa hồ vàng như nến nhưng bây giờ khá hơn chút.

      Hai cung nữ vẫn ôm mối nghi ngờ và cảnh giác với Tề Hoàn bây giờ lập tức vui mừng, ánh mắt nhìn Tề Hoàn giống như trước nữa.

      Tề Hoàn lại có cảm thấy nhõm, nàng và Ân nháy mắt với nhau, sau đó cùng đứng dậy ra bên ngoài, đợi hoàng thượng mở miệng hỏi quỳ xuống trước.

      Hoàng thượng cả kinh, "Thái hậu tỉnh chưa?"

      "Hồi hoàng thượng, chưa tới khắc, thái hậu nương nương tỉnh lại, chỉ là. . . . . ." Tề Hoàn do dự cúi đầu.

      "Chỉ là cái gì?" Hoàng thượng nhìn chằm chằm nàng hỏi.

      Tròng mắt Tề Hoàn bình tĩnh như nước hồ thu, giọng , "Thái hậu nương nương trong người đều nóng, vẫn điều trị cẩn thận, bỗng nhiên phát bệnh. . . . . . Sau khi tỉnh lại, khó tránh khỏi tay chân tê dại, hành động bất tiện."

      Hai hàng lông mày của Hoàng thượng nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Tề Hoàn hồi lâu, mới , "Ngươi trước tạm ở Thọ Khang cung, điều trị thân thể cho Thái hậu."

      Nàng có thể sao? Tề Hoàn trong nội tâm cười khổ, dập đầu thi lễ, "Dân nữ tuân lệnh."
      tart_trung, duyenktn1, truth20510 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 187: Hoàng hậu gây khó dễ
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tin tức Tề Hoàn bị ở lại trong cung khi truyền tới tai Triệu Ngôn Ngọc là vào buổi tối rồi, nếu phải cửa cung đóng, nhất định hai lời vào cung tìm người ngay.

      Triệu phu nhân mặc dù cũng lo lắng cho đồ đệ, nhưng nếu Thái hậu ngã bệnh, hoàng thượng giữ người ở lại trong cung cũng là bình thường, nếu như lỗ mãng vào cung, ngược lại đối với A Hoàn tốt.

      Nghe Triệu phu nhân khuyên, Triệu Ngôn Ngọc mới miễn cưỡng nhịn được kích động nửa đêm xông vào cung.

      Triệu Bỉnh Đức biết được Triệu Ngôn Ngọc lo lắng cho tiểu nương Tề gia kia, sắc mặt khó coi, " phải chỉ ở trong cung mấy ngày sao? Sao phải khẩn trương như vậy?"

      Triệu phu nhân cùng ông chiến tranh lạnh, nghe được lời này, chỉ vứt ánh nhìn khinh thường qua, thẳng bước vào phòng.

      vất vả mới đợi được trời sáng, Triệu Ngôn Ngọc lập tức chạy vào cung.

      Lúc này trời vẫn còn sớm, nhưng lại cảm thấy chút khí trời mát mẻ của buổi sớm mai mà vẫn là cái bóng bức khô ráo, làm lòng người xốc nổi hơn.

      Coi như vô cùng lo lắng muốn gặp tiểu sư muội, nhưng vẫn phải lâm triều trước, sau đó cầu kiến hoàng thượng. . . . . .

      Hoàng thượng sao lại biết suy nghĩ này của Triệu Ngôn Ngọc, mặc dù muốn mở miệng mấy câu, nhưng nghĩ đến thân thể của Thái hậu, lại rãnh rỗi nhạo báng nữa, chỉ phất phất tay , "Thái hậu bị bệnh, tiểu sư muội ngươi phải ở lại mấy ngày, ngươi an tâm Hoài Tây , trẫm bảo đảm, nhất định để nàng thiếu sợi tóc, khi ngươi trở về, đem nàng bình an mà trả cho ngươi."

      Hoàng thượng như vậy, Triệu Ngôn Ngọc tự nhiên mang A Hoàn nữa, thể làm gì khác hơn là cầu xin hoàng thượng, để cho trước khi Hoài Tây có thể gặp mặt tiểu sư muội lần.

      Cái cầu này rất đơn giản, hoàng thượng sảng khoái đáp ứng.

      Tề Hoàn sắc thuốc cho Thái hậu, vì bảo đảm độ lửa có sai phạm, nàng đều tự mình sắc thuốc cho Thái hậu, Ân cũng ở bên cạnh giúp nàng.

      Vốn là Ân thể ở lại trong cung, nhưng Tề Hoàn lúc châm cứu cần có Ân giúp tay, nên hoàng thượng mới để Ân ở lại.

      Tối qua Thái hậu tỉnh lại rồi, đúng như dự liệu của Tề Hoàn, bởi vì chữa trị kịp thời, người mặc dù tỉnh táo, nhưng tứ chi cứng ngắc, ngay cả chuyện cũng ràng, cả người còn có vẻ có chút choáng váng.

      "Tiểu thư, bệnh Thái hậu có thể trị hết ?" Ân nhìn chung quanh vòng, thấy những cung nữ kia cách họ khá xa, liền hạ thấp giọng hỏi.

      Đôi mày thanh tú của Tề Hoàn chau lại, chậm rãi lắc đầu, "Ta cũng biết."

      Nàng có thể khống chế dương kháng của Lão Thái Gia, nhưng chữa khỏi. . . . . . nàng dám khoe khoang khoác lác, có thể làm cho bệnh tình của Thái hậu biến xấu cũng tệ rồi.

      Ân còn định hỏi chừng nào xuất cung, nhưng thấy Lưu Ly bên cạnh Thái hậu tới, lại khép miệng lên tiếng nữa.

      "Tề tiểu thư, thuốc tốt lắm sao?" Lưu Ly bước lạo xạo tới, ôn nhu hỏi Tề Hoàn.

      "Có thể." Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn nàng cái, hơi cười cười, những cung nhân ở Thọ Khang cung đối với Tề Hoàn rất ôn hòa, có lẽ là bởi vì nàng rất được hoàng thượng xem trọng thôi.

      Tề Hoàn lọc thuốc cho đổ vào chén, giao cho Lưu Ly cầm, cùng vào tẩm điện.

      Sáng sớm hoàng hậu tới thỉnh an Thái hậu, lúc này ngồi giường chuyện với thái hậu, mặc dù Thái hậu mấy câu, nhưng nhìn thần sắc lo lắng của hoàng hậu, là làm cho người ta cảm thấy bà ta rất quan tâm thái hậu nương nương.

      Nhìn thấy Tề Hoàn vào, hoàng hậu mỉm cười nhưng đôi mắt lại lạnh mấy phần, bà ta đưa tay nhận lấy chén thuốc từ tay Lưu Ly, đút từng miếng từng miếng vô cùng tỉ mỉ cho Thái hậu, còn dùng khăn tay lau nước thuốc tràn ra khóe miệng.

      Tề Hoàn yên lặng đứng ở bên, bộ dạng phục tùng dễ bảo, đối với hành động hiếu thuận của hoàng hậu hề làm gì.

      Thái hậu uống thuốc xong, Tề Hoàn phải khơi thông huyệt đạo tứ chi cho bà, hoàng hậu đứng lên nhường chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Hoàn.

      "Thái hậu nương nương, người cảm thấy thế nào?" Tề Hoàn biết nguyên nhân hoàng hậu ghét mình, còn phải vì thái tử lấy được nàng, cộng thêm Tề Chính Khuông đột nhiên xin chỉ An Nam sao? Nếu như phải ở trước mặt thái hậu, đoán chừng sắc mặt của bà ta càng khó coi hơn nữa.

      Thái hậu trả lời, chỉ cười cười gật đầu với Tề Hoàn cái, ánh mắt vô cùng từ ái.

      Hoàng hậu ở bên cạnh đứng yên lát, thấy Thái hậu căn bản muốn đáp lời mình, liền khom người, mang theo nha hoàn rời khỏi tẩm điện, trước khi , còn lạnh lùng quay lại nhìn Tề Hoàn cái.

      Xoa bóp cho huyệt đạo ở tứ chi của Thay Thái hậu nửa canh giờ, Thái hậu ngủ, Tề Hoàn gật đầu với Lưu Ly ở bên cái, lặng lẽ lui ra ngoài.

      Nhưng ngờ Hoàng hậu lại ở đại sảnh chờ nàng.

      "Hoàng hậu nương nương vạn phúc." Mi tâm Tề Hoàn nhảy dựng, thấp người thi lễ với hoàng hậu.

      " ngờ, Tề tiểu thư chẳng những nhân duyên rất cao, ngay cả y thuật cũng cao minh như vậy, khó trách khiến cho nhiều nam tử trẻ tuổi ở kinh thành mê luyến xoay vòng vòng. Bổn cung xem thường ngươi." Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ghế thái sư, dè dặt nâng chiếc cằm cao quý, gương mặt mỹ lệ trắng nõn của mang theo lạnh lùng khinh bỉ mỉm cười.

      Tề Hoàn cúi đầu, "Hoàng hậu nương nương quá khen."

      Hoàng hậu đặt tay lên cánh tay cung nữ bên cạnh đứng lên, ưỡn thẳng lưng tới trước mặt Tề Hoàn, đưa ngón tay dài sơn màu đỏ chót nâng cằm Tề Hoàn lên, "Cũng phải dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, sao dám bày ra điệu bộ cao như vậy?"

      "Dân nữ tư sắc bình thường, dám với cao." Tề Hoàn kiêu ngạo tự ti .

      " dám với cao? Là tâm quá lớn thôi." Hoàng hậu cười lạnh, dùng sức hất tay ra, móng tay dài xẹt qua cằm Tề Hoàn, khiến cho da dịt mềm mại của nàng kéo lê đường màu đỏ.

      Tề Hoàn bị đau, lại cắn chặt môi lên tiếng, sắc lạnh trong mắt chợt loé lên, ngay sau đó lại khôi phục như lại gương mặt bình tĩnh.

      " phải y thuật của ngươi cao minh sao? Đúng lúc, tới đây bắt mạch cho Bổn cung, Bổn cung gần đây cảm thấy trong lòng thoải mái, ngươi hãy thay bổn cung trị khỏi bệnh này ." Hoàng hậu lại ngồi xuống lần nữa, lạnh lùng liếc nhìn Tề Hoàn, đưa tay khoác lên mặt bàn.

      Nơi này là Thọ Khang cung của Thái hậu. . . . . . Hoàng hậu lại dám phách lối ở chỗ này đối phó nàng? Tề Hoàn có chút giật mình, chẳng lẽ Tiểu Tống hoàng hậu này có não sao? Vẫn còn nghĩ Thái hậu sau này cứ như vậy sao, hậu cung to như vậy có Thái hậu, coi như hoàng hậu là lớn nhất, cho nên, bà ta cho là ai dám làm gì bà ta sao?

      Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn hoàng hậu cái, biết bất kể bà ta có bệnh hay , nhất định cũng mượn cơ hội này trừng trị nàng, là. . . . . . Nếu như nàng ở chỗ này đối nghịch với hoàng hậu, biết Lão Thái Gia có thể giữ được nàng hay ?

      "Còn qua đây, chẳng lẽ Bổn cung có tư cách để cho Thần Y như ngươi đến khám bệnh à?" Hoàng hậu lạnh giọng hỏi.

      " dám" Tề Hoàn giọng , nghĩ thầm nếu như hoàng hậu lên tiếng kêu nàng châm cứu, nàng nhất định châm cho bà ta thành câm điếc.

      Tề Hoàn từ từ đến bên cạnh hoàng hậu, khoé mắt liếc thấy cái nhìn lạnh lùng bao hàm ý xấu trong mắt của hoàng hậu, thầm than tiếng, đúng lúc nàng định định đưa tay bắt mạch . . . .

      "Hoàng hậu nương nương, Lam công công phụng chỉ hoàng thượng, mời Tề tiểu thư tới Ngự Hoa Viên chuyến." cung nữ Thọ Khang cung kịp thời xuất , kính cẩn thi lễ, thông báo với hoàng hậu.

      Đôi mắt sắc của Hoàng hậu trầm xuống, lạnh lùng quét qua Tề Hoàn, " thế, ngươi hãy tới Ngự hoa viên gặp hoàng thượng , sau đó đễn chỗ của bổn cung, chẩn mạch cho Bổn cung."

      "Dạ, nương nương." Tề Hoàn cúi đầu, che giấu tia may mắn trong mắt.

      Tề Hoàn rời khỏi Thọ Khang cung, liền nhìn thấy Lam công công ở bên ngoài chờ nàng, khách khí thi lễ, "Tề tiểu thư, hoàng thượng sai nô tài dẫn đường cho người."

      "Làm phiền Lam công công." Tề Hoàn chỉnh đốn trang phục thi lễ, mỉm cười trả lời.

      Lam công công giương mắt, dừng lại mặt Tề Hoàn lát, ngay sau đó cúi đầu, ở phía trước dẫn đường cho Tề Hoàn.

      Tề Hoàn từng tới Ngự Hoa Viên, mặc dù đối với hoàng cung này quen thuộc lắm, nhưng vẫn nhận ra được Lam công công tựa hồ dẫn mình đến Ngự Hoa Viên.

      "Lam công công, chúng ta đâu vậy?" Tề Hoàn nghi ngờ hỏi, hoàn cảnh xa lạ xung quanh, trong lòng cảnh giác.

      "Tề tiểu thư hãy yên tâm, nô tài đây là phụng chỉ hoàng thượng dẫn người tới đây." Lam công công cười, sau đó giọng , "Triệu đại nhân muốn gặp người đấy."

      Ánh mắt Tề Hoàn vừa động, mặt lên thần sắc mừng rỡ, là Triệu Ngôn Ngọc?

      Lam công công dẫn Tề Hoàn tới Dưỡng Tâm điện dừng lại ở ngoài cửa điện, "Tề tiểu thư, nô tài ở lại đây, mời người vào trong, Triệu đại nhân ở bên trong chờ người đấy."

      "Làm phiền Lam công công." Tề Hoàn cười , đẩy cửa vào.

      Đẩy cửa vào, lúc cửa vừa khép lại, Tề Hoàn cảm giác mình rơi vào vòng tay ấm áp dày rộng, bên tai truyền đến tiếng cười quen thuộc.

      Triệu Ngôn Ngọc ở sau lưng ôm Tề Hoàn, cười khẽ bên tai nàng, "Tiểu sư muội."

      "Huynh lại dám ở chỗ này làm loạn?" Tề Hoàn cười khẽ tiếng, vỗ vỗ vào cánh tay ôm chặt eo mình của .

      "Ngày mai huynh phải rời khỏi kinh thành, muội còn nhẫn tâm đánh huynh như vậy?" Triệu Ngôn Ngọc buông tay ra, vừa vặn xoay người nàng lại, mỉm cười nhìn mặt nàng.

      Tầm mắt rơi vào vết thương ở dưới cằm nàng gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trầm xuống, giống như có hàn băng ngàn năm bao phủ, giọng mang theo lạnh lẽo : "Người nào? Là ai làm muội bị thương?"

      "Ngày mai huynh phải đâu?" Tề Hoàn lại chỉ quan tâm đến nơi , vừa mới trở về có mấy ngày, sao lại phải rời kinh thành nữa rồi.

      "A Hoàn, cho huynh biết, là ai làm muội bị thương?" Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng nâng mặt của nàng lên, khóe miệng mặc dù treo nụ cười tươi, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh đáng sợ.

      Xem ra dù nàng có muốn gạt bỏ, cũng nhất định phải hỏi ra nguyên cớ, Tề Hoàn than , "Hoàng hậu nương nương mới vừa tới thăm Thái hậu."

      Ánh sáng lạnh trong mắt Triệu Ngôn Ngọc chợt lóe, "Hoàng hậu?"

      "Huynh yên tâm, muội cẩn thận xử lý, để cho bà ấy có cơ hội làm tổn thương muội, hôm nay chỉ là ngờ mà thôi." Nàng đúng là ngờ hoàng hậu lại dám ở Thọ Khang cung công khai làm khó nàng, căn bản là để Thái hậu ở trong mắt.

      "Ngày mai huynh phải Hoài Tây, bên kia xảy ra dịch bệnh, chờ sau khi huynh trở về, hoàng thượng tứ hôn cho chúng ta." Triệu Ngôn Ngọc ở trong lòng lặng lẽ tính toán với hoàng hậu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén dần dần dịu lại, mỉm cười nhìn Tề Hoàn.

      Mặt Tề Hoàn ửng đỏ, cau mày , "Bệnh dịch? Huynh đến đó nhất định phải cẩn thận, sau khi ra ngoài về, nhất định phải rửa tay trước mới có thể ăn, bát đũa cũng phải để người ta rửa ở nước cực sôi. . . . . ."

      "Dạ, nương tử, huynh nhớ rồi." Triệu Ngôn Ngọc cười , tâm mềm mại như có dòng nước chảy qua.

      Tề Hoàn liếc cái, có chút được tự nhiên mà từ trong ngực lấy hà bao (túi) thêu được nửa ra, "Cái này. . . . . . Vốn là muốn thêu đưa cho huynh, nhưng mà thêu còn chưa được tốt, chờ sau khi huynh về, nhờ sư phụ chuẩn bị cho huynh ít dược thảo phòng dịch bệnh, mỗi ngày đều phải mang theo."

      Hà bao thêu được nửa này nàng vẫn luôn mang theo, hôm qua vội vã vào cung, quên để nó ở nhà rồi, muốn lúc này đưa cho , là vì tường vân còn chưa thêu xong, có chút ngượng ngùng khi lấy ra.

      Triệu Ngôn Ngọc cười đến mức thấy răng thấy mắt, "Được, huynh nghe lời muội."

      Bên kia, sau khi Lam công công dẫn Tề Hoàn đến cửa điện, liền quay trở lại chính điện thông báo với hoàng thượng, hoàng thượng nghe xong lời Lam công công , trầm giọng , "Nếu thân thể hoàng hậu bệnh , để cho nàng ở tại cung mình dưỡng bệnh cho tốt, sai Lý thái y đến xem bệnh cho nàng."

      "Dạ, hoàng thượng."
      tart_trung, duyenktn1, truth2059 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 188: Thái hậu
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Hoàng hậu vẫn còn ở Phượng Nghi cung chờ Tề Hoàn tới bắt mạch cho bà, dĩ nhiên phải bà ngã bệnh , chỉ là trong lòng thoải mái, thoải mái này là vì Tề Hoàn biết điều, là vì Tề Chính Khuông dốc sức cho Tống gia bọn họ, nếu phải bận tâm Thái hậu có giao tình với Tề gia, sớm đối phó với tiểu tiện nha đầu Tề Hoàn rồi.

      Nhưng giờ hay rồi, Thái hậu trở thành phế vật, nào có thể bao che Tề Hoàn? Hôm nay cho dù bà thể lột da tiện nha đầu kia cũng phải làm cho nàng hiểu rằng, đắc tội với thái tử và Tống gia có kết cục như thế nào.

      tin Tề gia ngày càng suy tàn còn có thể làm gì, cho dù Tề Lão Gia có là đế sư của hoàng thượng sao ? Lão ta thoái lâu như vậy, vả lại còn có quyền có thế, chẳng lẽ lại dám chống đối với bà sao ?

      Càng nghĩ càng sảng khoái, hoàng hậu ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa điện, phân phó cho cung nữ bên cạnh " xem Tề Hoàn tới đây chưa?"

      Cung nữ vâng dạ, vừa mới tới cửa thấy Lam công công bên cạnh hoàng thượng dẫn theo Lý thái y tới.

      "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng biết được người khoẻ, nên cố ý truyền Lý thái y đến bắt mạch cho người, cũng truyền lệnh để người ở Phượng Nghi cung nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể, cần mệt nhọc đến chăm sóc thái hậu nương nương nữa." Lam công công khom người, giọng vô cùng khiêm tốn.

      "Bổn cung biết, ra Tề tiểu thư của Tề gia lại kim quý như vậy, ngay cả bổn cung muốn nhờ Tề tiểu thư chẩn mạch mà cũng cần có đồng ý của hoàng thượng." Hoàng hậu xong nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Tiện nhân, lại tố cáo trước mặt hoàng thượng.

      Lam công công , "Tề tiểu thư hề nửa câu trước mặt hoàng thượng, nhưng mà vết thương mặt Tề tiểu thư khiến người khác vô cùng chú ý."

      Ông là thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng từ thuở , ông là người hiểu hoàng thượng nhất ở trong cung cũng quá đáng. giờ hoàng thượng coi trọng ai nhất ? Khẳng định phải là thái tử giống phế vật kia. Cũng phải là ông nóng lòng muốn nịnh bợ Triệu Ngôn Ngọc và Tề Hoàn, nhưng giờ hoàng thượng coi trọng Triệu Ngôn Ngọc như thế, kẻ thức thời đều phải bán phần nhân tính của mình, có vậy đối với tương lai mới bất lời.

      Huống chi hoàng thượng đối với Tề Lão Thái gia vẫn rất tôn kính, Tề lão thái gia  mặc dù để ý tới triều chính, nhưng như vậy cũng có nghĩa là quyền thế.

      Cho nên khi nghe cung nữ ở Thọ Khang cung hoàng hậu gây khó dễ cho Tề Hoàn, ông lập tức thâm báo cho hoàng thượng, cũng coi như là giúp Tề Hoàn những ngày tới ở Thọ Khang cung thanh tĩnh hơn.

      Hoàng hậu tất nhiên là tin lời Lam công công , sớm đem phẫn nộ tính lên người Tề Hoàn, bà quét Lam công công cái : "Vậy làm phiền Lam công công ngươi tự mình chuyến này rồi."

      Lam công công thầm than trong lòng, vị hoàng hậu nương nương này biết xem xét thời thế, thi lễ cái, liền lui xuống.

      "Bổn cung tin mình có năng lực trừng trị nha đầu thúi Tề gia này." Mắt phượng xinh đẹp của hoàng hậu loé lên tia lạnh, trong mắt lên sát khí.

      Tề Hoàn vẫn ở Dưỡng Tâm điện cùng Triệu Ngôn Ngọc lời từ biệt nên cũng biết mình thành cái đinh trong mắt hoàng hậu khiến bà thống hận, nàng vừa nghe Triệu Ngôn Ngọc phải Hoài Tây, nơi xảy ra dịch bệnh, trong lòng khỏi có cảm giác bất an, dặn dò nhất định phải chú ý cẩn thận thân thể, lại lần nữa nhắc nhở nhờ sư phụ chuẩn bị nhiều dược thảo phòng bệnh dịch mang theo người.

      Triệu Ngôn Ngọc gật rồi lại gật, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng sáng.

      "Cứ như thế , huynh nên về sớm chút." Tề Hoàn biết nên cái gì, nơi này là hoàng cung, có rất nhiều lời muốn nhưng nàng cũng thể ra miệng được.

      "Hoàng thượng có khi nào để muội về nhà ?" Triệu Ngôn Ngọc nhìn vết thương dưới cằm nàng, giọng hỏi.

      Tề Hoàn , "Thân thể Thái hậu nương nương vẫn còn chưa khoẻ, huynh đừng lo lắng cho muội, muội ở Thọ Khang cung có chuyện gì đâu, thời gian sớm rồi, muội cần phải trở về, Thái hậu chắc tỉnh rồi."

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, trong mắt là vẻ đành lòng, "Nếu có người khi dễ muội, cần khách khí cứ khi dễ lại, chớ để mình uất ức."

      "Biết rồi." Tề Hoàn cười khẽ tiếng.

      Đưa mắt nhìn Tề Hoàn ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Triệu Ngôn Ngọc mặt lạnh đến chánh điện tìm hoàng thượng, về phần chuyện gì, thể biết được.

      Trở lại Thọ Khang cung, Thái hậu tỉnh lại lâu rồi, được Lưu Ly đút cháo tổ yến, nhìn thấy Tề Hoàn trở lại, lộ ra nụ cười ôn hòa, nâng cánh cách khó nhọc ngoắc ngoắc nàng.

      "Thái hậu nương nương, người tỉnh rồi." Tề Hoàn cười tới, cầm tay Thái hậu.

      "Cảm giác. . . . . . Tốt lắm. . . . . . chút." Thái hậu lúc chuyện, miệng hơi lệch sang bên trái, miễn cưỡng mới có thể ra câu, nhưng mà tốt hơn trước kia nhiều.

      Tề Hoàn thở phào nhõm, xem ra phương thức nàng trị liệu còn chính xác, coi như thể hoàn toàn chữa khỏi dương cang cho Thái hậu, nhưng ít nhất có thể để bà khôi phục năng lực chuyện, chừng vài ngày tới có thể bộ.

      "Thái hậu nương nương, lát nữa con châm cứu cho nguời lần, người hãy thả lỏng tinh thần, như vậy mới có thể sớm hồi phục." Tề Hoàn dịu dàng , nàng biết Thái hậu đối với nàng có ác ý, từ lần gặp đầu tiên người cho nàng cảm giác như vậy, cho nên nàng lòng hi vọng Thái hậu có thể sớm ngày hồi phục.

      Thái hậu nhìn nàng, bàn tay nắm tay Tề Hoàn hơi dùng sức, mặt lên tia giận dữ, bà nhìn Lưu Ly, "Đem. . . . . . cái kia . . . . . bạc hà cao. . . . . . đến đây."

      Lưu Ly đáp tiếng, lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra bình sư màu xanh lá cây.

      "Để cho con chịu. . . . . . uất ức rồi." Đôi tay Thái hậu run dữ dội hơn, vốn định tự mình bôi thuốc lên vết thương mặt Tề Hoàn, lại phát mình căn bản cách nào nắm được bình Bạc Hà cao này.

      Tề Hoàn cười giúp tay, nắm tay Thái hậu nhàng bôi lên vết thương, "Thái hậu, chỉ là vết thương mà thôi, có gì đáng ngại, ngày mai khỏi."

      Thái hậu gì, nếu như bà bị bệnh nằm đây, biết rằng có người mong muốn bà nhanh chóng thăng thiên.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Hoàng hậu ở lại Phượng Nghi cung điều dưỡng thân thể hai ngày, lại bắt đầu mỗi ngày tới Thọ Khang cung thỉnh an, bất quá sau vài lần đến, phát bệnh tình Thái hậu mỗi ngày chuyển biến tốt hơn, bà thể thu tâm tình phóng túng, tận tâm tận hiếu hầu hạ, mà mỗi lần bà muốn tìm cơ hội trừng trị Tề Hoàn, lại luôn bị Thái hậu chặn lại.

      Phát ra che chở của Thái hậu và Hoàng thượng dành cho Tề Hoàn, hoàng hậu đành phải tạm thời bỏ qua cho nàng, dù sao còn nhiều thời gian, sợ tương lai có cơ hội đối phó nha đầu thúi này.

      "Ngươi mỗi ngày đều phải xử lý chuyện lớn trong cung, vốn cũng nhõm gì, cần mỗi ngày đến đây thỉnh an ai gia." Trải qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể Thái hậu tốt hơn rất nhiều, chuyện cũng ràng ít.

      Trừ hoàng hậu, Lục Hiền phi và Mộ Dung Quý Phi cũng thường xuyên đến Thọ Khang cung , vì Thái hậu dưỡng bệnh cần thanh tịnh, nên ngăn cản các phi tần khác đến Thọ Khang cung mỗi ngày.

      Chỉ có vị hoàng hậu này, dường như thế nào cũng nghe, vẫn mỗi ngày theo giờ mà đến thỉnh an.

      chỉ lần nghe Thái hậu như vậy, hoàng hậu lại giống như nghe hiểu, cười cười tới đỡ cánh tay Thái hậu, "Mẫu hậu đúng rồi, mỗi ngày đến thăm người, con mới được thoải mái nhất."

      Thái hậu vẻ mặt lãnh đạm, chút lưu tình đẩy tay Hoàng hậu ra, "A Hoàn, đỡ ai gia về trong phòng , ai gia mệt rồi."

      Vốn nghĩ là tâm tình tốt nên ra ngoài tản bộ, ngờ lại gặp hoàng hậu tới thỉnh an, sắc mặt thái hậu lại trở nên tốt.

      Hoàng hậu có chút xấu hổ, biết nhẫn nại của thái hậu đối với bà đến cực hạn, bày ra vẻ tươi cười " Để thiếp thân đưa mẫu hậu về. . . . . ."

      " cần, ngươi tự trở về ." Thái hậu lạnh lùng .

      "Dạ, thiếp thân cáo lui." Hoàng hậu cắn răng, đem tất cả oán khí nuốt vào trong bụng.

      Rốt cuộc Hoàng hậu cũng cáo lui rời , Thái hậu lúc này mới hừ tiếng, để Tề Hoàn theo bà dạo trong đình viện chút, nửa tháng này, nếu phải nhìn thấy bộ dạng phách lối của hoàng hậu, có lẽ thái hậu có thể hồi phục nhanh hơn rồi, ai cũng cần chính là đấu chí và tâm tình tốt.

      Tề Hoàn đối với các loại uẩn khúc trong hậu cung chỉ có thái độ bàng quan, dù sao kể từ lần hoàng hậu đả thương nàng, vẫn có cơ hội đối phó nàng, mấy ngày này nàng trải qua cũng tương đối thanh tĩnh, chỉ là biết lúc nào mới có thể rời khỏi nơi này, lại càng biết Triệu Ngôn Ngọc giờ thế nào.

      Khí trời càng ngày càng nóng, hơn nữa giọt mưa cũng có, ở Hoài Tây chắc lại càng khó chịu hơn.

      "Ai gia thấy con lòng yên, suy nghĩ đến tiểu tử Triệu gia kia à?" Thái hậu thấy vẻ mặt sầu lo của Tề Hoàn, mỉm cười trêu ghẹo.

      Tề Hoàn thần sắc ngượng ngùng, giọng , "Chỉ là biết bệnh dịch ở Hoài Tây có khống chế được , đừng làm cho dân chúng chịu khổ."

      "Tiểu nha đầu con khẩu thị tâm phi" Thái hậu cười , "Có phải rất muốn xuất cung ?"

      "Con. . . . . . Con cũng muốn gặp tổ phụ." Tề Hoàn giọng .

      "Được rồi, ngày mai để cho con trở về, thân thể ai gia khá hơn nhiều, có Lý Thái y bọn họ ở đây, có chuyện gì đâu." Thái hậu .

      Tề Hoàn trong nội tâm vui vẻ, nàng ước gì rời khỏi nơi này sớm chút, nhưng lại yên tâm về thân thể Thái hậu, "Nhưng mà, vẫn còn phải châm cứu cho người."

      "Con phải ba ngày châm cứu lần sao? Vậy ba ngày vào cung vào cung lần châm cứu cho ai gia cũng được." Thái hậu ,

      "Dạ, thái hậu nương nương." Tề Hoàn tiếp tục già mồm nữa, nàng rất muốn xuất cung hỏi thăm tin tức của Triệu Ngôn Ngọc, ở trong cung này nàng giống như bị giam lỏng, cái gì cũng biết.

      Thái hậu cười cười, "Trở về thôi, ai gia mệt rồi."

      Tề Hoàn đỡ Thái hậu trở về tẩm điện nghỉ ngơi, sau đó Thái hậu ra hiệu ra, nàng mang theo nụ cười lui ra ngoài, chuẩn bị đem tin tức tốt này cho Ân .

      "Tề tiểu thư." Mới vừa ra khỏi điện, Tề Hoàn nghe thấy giọng trầm mạnh từ xa truyền tới.

      Nàng quay đầu lại nhìn sang, khẽ mỉm cười, cúi người thi lễ với nam tử mặc y phục màu đen: "Lục hoàng tử."

      Lục hoàng tử tới, bóng dáng cao lớn che phủ người Tề Hoàn, đôi mắt thâm thuý như biển sâu nhìn nàng : "Thái hậu hôm nay sao rồi?"

      "Tốt hơn nhiều rồi, người vừa mới ngủ." Tề Hoàn , mấy ngày trước nàng cũng gặp Lục hoàng tử, nhưng lúc đó cùng với những hoàng tử khác, cũng tìm nàng chuyện nhiều, ngờ hôm nay lại mình tiến cung vấn an thái hậu.

      "Những ngày qua, vất vả cho nàng rồi." Lục hoàng tử nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, đáy lòng chẳng biết tại sao lại có chút rung động tế nhị, nhưng nghĩ đến những lời phụ hoàng với mấy ngày trước, khiến khó tránh khỏi cảm thấy mất mác.

      " dám nhận, Lục hoàng tử, nếu có chuyện gì khác, dân nữ phải sắc thuốc rồi." Giọng Tề Hoàn nhàn nhạt.

      Lục hoàng tử giật mình, " ."
      tart_trung, duyenktn1, truth2059 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 189: Giông bão sắp tới
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Lục hoàng tử chưa bao giờ dài dòng dây dưa đa sầu đa cảm, tính tình cương nghị, làm việc , đối đãi với người khác vô cùng lạnh lùng, cho nên lúc này lòng dâng lên nỗi phiền muộn mà chính cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Loại cảm giác này theo mấy ngày rồi, là từ lúc phụ hoàng với , chuẩn bị tứ hôn cho A Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc, cảm thấy có chút chán nản mất mác sao giải thích được, hôm nay nhìn thấy nàng, cảm giác càng thêm ràng.

      ra cũng có lúc vì nữ nhân mà cảm thấy mất mác. . . . . .

      cho là đời này người nào mà động lòng, nhưng quả động lòng.

      Lúc ở Thái phủ, biết được nàng dịch dung, lại thấy nàng có cá tính, lại dũng cảm giống những người thường, ngay chính cũng phát rằng, mình động lòng.

      Nhưng, cũng chỉ là động lòng và thích thôi.

      liều chết mà níu lấy, càng cưỡng ép người khác, nhìn ra được, người trong lòng nàng phải là . Làm sao có thể là được? Bọn họ gặp nhau cũng chỉ vài lần, mà nàng và Triệu Ngôn Ngọc. . . . . . là sư huynh muội.

      Triệu Ngôn Ngọc. . . . . . Mặc dù tâm tư thâm trầm, khiến cho người ta khó hiểu, nhưng chung quy vẫn là người đáng tin cậy, tất nhiên vì tư tình mà giận lây sang người khác.

      Thôi, việc đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy.

      Lục hoàng tử nhìn về hướng Tề Hoàn lần nữa, xoay người bước vào Thọ Khang cung.

      Thái hậu vốn tưởng ngủ nhưng ra chờ , mặt mày thoạt nhìn thấy chút mệt mỏi nào.

      Tề Hoàn trở về phòng của mình, với Ân tin tức buổi sáng nhận được là có thể rời cung, Ân nghe vậy, cũng hết sức cao hứng, chủ tớ hai người mặc dù ở cung bị ai gây khó dễ, nhưng cảm giác được tự nhiên, dù sao đây cũng phải là nhà mình.

      Gần tối, hoàng thượng tới thăm Thái hậu, biết Thái hậu muốn cho Tề Hoàn xuất cung, tất nhiên giữ người lại, ban thưởng cho Tề Hoàn ít, còn hết lời ca ngợi, dù sao ở độ tuổi của Tề Hoàn có được y thuật như vầy cũng là rất hiếm, tựa hồ trong mắt hoàng thượng, lần này nếu có Tề Hoàn, chắc chắn bệnh tình của Thái thể khỏi nhanh như vậy được.

      ra trong lòng Tề Hoàn nhất, Thái hậu có thể khôi phục được nhanh như vậy, chủ yếu vẫn là ý chí của bà.

      Về phần y thuật của nàng. . . . . . Nếu phải nàng được trọng sinh, trí nhớ đối với phương diện này vô cùng mẫn cảm, làm sao có thể học được bản lĩnh từ sư phụ đây?

      Ngày hôm sau, trước khi Tề Hoàn xuất cung gặp Linh Nguyệt Quận chúa, nàng lời nào mà kéo Tề Hoàn , để nàng trở về.

      Thái hậu biết hai tiểu nha đầu này giao tình tốt, cười cho các nàng chuyện riêng.

      Tề Hoàn vốn muốn xuất cung sớm chút, nhưng ngờ lại thấy vẻ mặt buồn bực của Linh Nguyệt, tựa hồ tâm tình tốt, liền cùng nàng ra ngự hoa viên dạo.

      Nhưng hai người khá lâu mà Linh Nguyệt vẫn trầm mặc , đôi môi luôn hé ra nụ cười xinh đẹp nay luôn mím chặt lại

      "Sao vậy? Có tâm à?" Tề Hoàn kéo nàng vào đình ngồi, rồi bảo Ân và nha hoàn của Linh Nguyệt đứng canh, đừng để cho người khác đến gần.

      Linh Nguyệt nhìn Tề Hoàn vẻ muốn lại thôi, ngay sau đó lại cúi đầu, vặn vặn ngón tay của mình, do dự biết nên mở miệng thế nào.

      Tề Hoàn chưa bao giờ thấy bộ dạng của Linh Nguyệt buồn bực vui như vậy, trước kia bất kể có chuyện gì, nàng đều để trong lòng, nào giống như hôm nay, trừ phi là tiện mở miệng.

      Bỗng nhiên, ý nghĩ loé lên trong đầu Tề Hoàn, mỉm cười nhìn Linh Nguyệt, "Có phải muốn hỏi tin tức về đại sư huynh của ta ?"

      Chuyện Quan Lãng trở về Quan gia trang chỉ có mấy sư huynh muội bọn họ biết, những người khác biết gì nhiều, huống chi là Linh Nguyệt, chắc là những ngày ở kinh thành tìm thấy Quan Lãng cho nên trong lòng có hơi sốt ruột đây.

      Nghe thấy tên Quan Lang, Linh Nguyệt rốt cuộc kìm nổi uất ức trong lòng, hốc mắt hơi đỏ lên, "Có phải ghét bỏ ta , coi như muốn tránh ta, cũng cần đến mấy tháng cũng thấy mặt chứ, ta đối xử với như thế mà."

      Tề Hoàn biết giữa Linh Nguyệt và Quan Lãng tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ có thể giải thích thay Quan Lãng, "Đại sư huynh có việc gấp trở về Quan gia trang, ngươi đừng nghĩ nhiều quá."

      " rời khỏi kinh đô rồi. . . . . ." Linh Nguyệt cắn cắn môi, giống như càng thêm thương tâm, " cũng muốn với ta tiếng, ghét ta đến vậy sao?"

      "Làm sao được, chắc đại sư huynh quên thôi." Tề Hoàn vội vàng an ủi nàng, trong lòng nhịn được oán giận Quan Lãng, rốt cuộc làm gì Linh Nguyệt mà khiến cho quận chúa xinh đẹp động lòng người lại thần hồn điên đảo vì như vậy.

      " phải quên, căn bản là dám. . . . . . dám nhận tâm ý của ta, ta biết để ý cái gì." Vẻ mặt bi thương của Linh Nguyệt chợt biến, thanh phẫn nộ.

      "Các ngươi. . . . . . Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tề Hoàn nhìn chung quanh, thấy chỉ có Ân và nha hoàn thân cận của Linh Nguyệt, biết nếu xung quanh có người tiếp cận, lấy nhĩ lực của Ân nhất định có thể nghe thấy, cho nên yên lòng giọng hỏi Linh Nguyệt.

      Linh Nguyệt lại chịu nhiều lời, chỉ hỏi, "Khi nào quay lại?"

      Tề Hoàn lắc đầu cái, Quan Lãng trở về Quan gia trang chủ yếu là muốn tránh Đại Nguyệt quốc đuổi giết, nếu như ngày giải quyết được chuyện của Đại Nguyệt quốc, có lẽ Quan Lãng cũng quay lại.

      "Ta hiểu rồi." Đáy mắt Linh Nguyệt thoáng qua tia kiên quyết, muốn trốn tránh nàng, nàng để cho được như nguyện.

      "Linh Nguyệt, ngươi. . . . . . đối với Quan Lãng là nghiêm túc?" Tề Hoàn kinh ngạc nhìn thần sắc Linh Nguyệt, đoán ra nàng muốn làm gì.

      "Hôm đó cứu ta, ra con người của rất tốt, mọi chuyện vốn vẫn tốt, bình thường có việc gì cũng tìm ta những chuyện lý thú giang hồ, nhưng biết từ lúc nào, tới tìm ta nữa, ta biết, cảm thấy là người giang hồ, mà ta là Quận chúa, căn bản thích hợp. . . . . ." Giọng Linh Nguyệt thấp dần, giọng rất đơn, hôm đó ở hội Hoa Đăng gặp phải thích khách, nàng may bị dòng người xô ngã, là bảo vệ nàng, nàng mới bị thương, sau, biết sao dần dần thích .

      Tề Hoàn nghe vậy, đại khái phỏng đoán đến đêm hội Hoa Đăng hội đó, Quan Lãng và Linh Nguyệt xảy ra chuyện gì chỉ cần nhìn gò má ửng đỏ của Linh Nguyệt, cần cũng tỏ.

      Đồng thời nàng nhớ đến kiếp trước của Linh Nguyệt, nếu như duyên phận là thứ trong chốn u minh thần bí, vậy biết duyên phận của Linh Nguyệt và Quan Lãng  như thế nào đây? Nếu như bọn họ là đôi, vậy sao kiếp trước Linh Nguyệt lại gả cho Triệu Ngôn Ngọc?

      Những điều này đều có đáp án.

      Tề Hoàn cũng biết, kiếp trước Triệu Ngôn Ngọc lấy Linh Nguyệt, quả có liên quan đến Quan Lãng, về phần Quan Lãng. . . . . . Nếu như Tề Hoàn biết sau khi Quan Lãng Đại Nguyệt quốc có hậu quả gì, lúc ấy nàng khẳng định bất luận như thế nào cũng để cho .

      Linh Nguyệt hạ quyết tâm, mắt khôi phục sáng rỡ, nàng ngẩng đầu cười với Tề Hoàn, " phải ngươi vội vã muốn về sao? Ta ngăn ngươi nữa, mau trở về ."

      "Ngươi sao?" Tề Hoàn hỏi.

      "Ừ" Linh Nguyệt gật đầu cái, " sao."

      Tề Hoàn biết nàng nghĩ gì, khuyên nhủ, "Đừng xúc động quá mà làm chuyện hồ đồ, mình tiểu thư ngươi. . . . . . đừng tuỳ tiện rời khỏi kinh thành."

      "Biết biết, ta làm chuyện điên rồ." Linh Nguyệt cười .

      Nghe thấy nàng bảo đảm như vậy, Tề Hoàn thể làm gì khác hơn là nửa tin nửa ngờ gật đầu, "Vậy ta về nhà trước, nếu như ngươi cảm thấy phiền muộn, cứ tới tìm ta."

      Linh Nguyệt cười đáp ứng.

      Tề Hoàn vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp uống nước, Uông thị liền cười khanh khách tới tìm nàng, còn tưởng rằng trong nhà có chuyện gì, ra là Uông thị thấy Tề Hoàn ở trong cung hơn nửa tháng, lần này được ban thưởng nhiều như vậy, trong lòng hâm mộ, liền dẫn nữ nhi của mình vội tới chúc mừng Tề Hoàn, cũng muốn Tề Hoàn bình thường nếu có rảnh, mang theo các vị tiểu thư khác trong nhà vào cung thỉnh an Thái hậu hoặc các vị nương nương.

      Uông thị chỉ có nữ nhi, nhưng dù sao cũng là thứ, là người cho tới nay ở bên người bà ta nuôi lớn, Tề Huệ và Uông thị tình cảm coi như tệ, chính là vì chuyện lúc trước với Triệu Ngôn Ngọc, nên Tề Huệ có hơi ghét Tề Hoàn, nếu gặp ở nhà cũng tìm đường tránh.

      Nhưng mà tin tức hoàng thượng tứ hôn cho nàng và Triệu Ngôn Ngọc truyền ra ngoài, nên Tề Huệ tiểu thư có muốn chết tâm cũng được, đối với Tề Hoàn vẫn oán hận như trước, cảm thấy nếu có Tề Hoàn, chừng hoàng thượng tứ hôn cho nàng rồi.

      Tề Hoàn có hơi sức để đối phó với mẫu nữ Uông thị, cho nên mấy câu với bà ta, rồi chưa thỉnh an Lão Thái Gia, chút do dự đuổi bà ta ra khỏi cửa.

      "Hừ, bất quá cũng chỉ lấy tên Hàn Lâm Viện chuyên biên soạn thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ." Uông thị dẫn Tề Huệ , ngoài miệng phục thầm.

      nay chức quan của Triệu Ngôn Ngọc quả cao, nhưng người ta là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng, tương lai tiền đồ có giới hạn, huống chi hôn của Tề Hoàn và là do hoàng thượng chỉ định, quả là hơn nhiều người rồi, Tề Huệ ở trong lòng nghĩ thầm.

      Tề Hoàn đến uyển thỉnh an Lão Thái Gia, rồi hết cho Lão Thái Gia biết những chuyện xảy ra lúc mình ở trong cung, biết Thái hậu bình yên vô , Lão Thái Gia tựa hồ rất hài lòng.

      Sau đó lại hỏi tới Triệu Ngôn Ngọc.

      Lão Thái Gia , "Bệnh dịch ở Hoài Tây chỉ phát ở hai thôn, lần này triều đình đưa nhiều thái y đến như vậy, miễn cưỡng cũng khống chế được bệnh, nhưng mà. . . . . . nếu khí trời cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng chẳng lạc quan được."

      Tề Hoàn cau mày, "Còn Tam sư huynh thế nào rồi ạ?"

      " có thể như thế nào? người luyện võ, thân thể vốn cường tráng, con còn lo lắng gì nữa." Lão Thái Gia cười .

      Tề Hoàn nhìn ánh nắng gay gắt ở bên ngoài, nàng biết Triệu Ngôn Ngọc là người luyện võ, dễ dàng bị lây bệnh, nhưng vì sao vẫn cảm thấy lo lắng.

      Qua vài ngày, hoàng thượng lại mở kho lương đem số lương thực đến Hoài Tây, thái tử quỳ xin gánh trọng trách này, cũng bảo đảm nhất định giữ lương thực đưa đến tận tay dân chúng.

      Hoàng thượng trong lòng ràng chuyện Ngô thế tử lần trước cùng thái tử ra có quan hệ gì lớn, chèn ép những này qua, cũng xê xích gì nhiều, liền phê chuẩn thỉnh cầu này của .

      Sau khi thái tử rời kinh đô năm ngày, nắng chiếu khắp kinh thành rối cuộc cũng biến mất, thay vào đó mà mây đen kín, nhưng có trời mưa, giọt mưa cũng có.

      Hôm sau, mây đen che nửa bầu trời, những người đường cũng cảm thấy buồn bực khó chịu.

      Hai ngày nữa trôi qua, bầu trời kinh thành giống như có tấm vải đen che kín, giống như cái lồng hấp, thấy được mặt trời, ban ngày cũng như đêm tối.

      Đây hẳn là trời bắt đầu mưa, nhưng cơn mưa này lại khiến cho người ta cảm thấy mơ hồ.

      Lúc này, bên Hoài Tây truyền về tin tức, ra ba ngày trước ở Hoài Tây bắt đầu có mưa, cơn mưa như vậy, có thể là trăm năm khó gặp.
      tart_trung, duyenktn1, truth2059 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :