1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [6]


      im lặng, nhếch miệng cười với Chu Thừa Duệ.


      “Đứng lại!” Tề nương tử khách sáo quát.


      Chu Thừa Duệ dừng lại, nhưng ngoảnh mặt lại.


      muốn gì?” Mặc dù hỏi, nhưng từ lời buộc tội mà Tề nương tử thốt ra, Chu Thừa Duệ biết bản thân hiểu lầm, Tề nương tử có lẽ thích .


      chỉ muốn khỏi đây ngay và liền.


      Nhưng lại ngăn cản.


      cũng biết bực mình, nhất là trong hoàn cảnh tại.


      Đương nhiên Tề nương tử biết tức giận, nhưng sợ gì, lười biếng dựa lưng vào ghế : "Ngươi hỏi ta cho ngươi uống thuốc độc gì ư? Bao giờ phát tác, phát tác có phản ứng gì, độc phát mấy lần chết?"


      Chu Thừa Duệ sửng sốt quay đầu lại.


      " hạ độc ta?" dám tin hỏi lại.


      Tề nương tử đứng dậy đáp: "Giờ ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi định làm gì ta? Ngươi phải suy nghĩ ràng. Ta giỏi y thuật, có tài điều chế độc dược, ngươi nếu làm bậy, đùng trách ta kéo theo chết chung!"


      Chu Thừa Duệ cảm thấy hoang đường cực kì, chỉ thích nữ nhân và muốn cưới nàng làm vợ mà thôi. tại biết có lẽ mình hiểu lầm, nhưng chính nữ nhân trước mắt ôm ấp , tạo phản ứng khiến hiểu lầm!


      Đến mức hạ độc ư?


      Cho dù hiểu lầm Tề nương tử thích , từ đầu đến cuối cũng chưa từng có chỗ nào vô lễ với Tề nương tử. Nàng ta cố tình gây đúng ?


      Chu Thừa Duệ giận giận, chợt hơi choáng váng, eo dường như hơi đau, những phản ứng này trước đây chưa từng xảy ra, chẳng lẽ Tề nương tử vừa nhét độc vào miệng ?


      quát khẽ, "Ta định làm gì, cũng chưa từng muốn quấy rối , ta… ta muốn bối rối trước mặt nên tránh mặt !"


      Mặc dù vừa rồi Tề nương tử thực trêu ghẹo nhưng Tề nương tử có ý với , vừa có phản ứng vừa ở chung phòng với nàng ta, xấu hổ đến mức nào.


      giận, nhưng giận bản thân mất mặt, vẫn tôn trọng nàng ta.


      Nhưng nàng ta bị điên phải?


      muốn bối rối?


      Vẻ mặt của Tề nương tử vẻ nghi ngờ, song sải bước tới chỗ Chu Thừa Duệ. Chỉ là chưa gì, Chu Thừa Duệ lùi lại hai bước và tránh như tránh rắn rết.


      Bối rối à?


      Nhận ra mình hiểu lầm , Tề nương tử nhíu mày, muốn lời xin lỗi. Nhưng chợt nhớ dạo gần đây Chu Thừa Duệ nhìn bằng ánh mắt ham muốn và đầy tính chiếm hữu. Còn nữa, nếu có gì, sao ban nãy đẩy ra.


      đẩy.


      hình như còn thoải mái hưởng thụ lúc nữa.


      Tề nương tử khách sáo đáp trả: "Ngươi dám ngươi có ý đồ với ta? Ngươi dám , nếu ta hạ độc, ngươi làm nhục ta?"


      thiếu phụ dắt theo con , ở cổ đại này mỗi bước đầy rẫy cạm bẫy. Tề nương tử vốn tưởng rằng chữa khỏi bệnh cho Chu Ngạn Hữu, Chu Thừa Duệ bảo vệ mẹ con , nhưng ngờ, Chu Thừa Duệ lại có ý đồ với .


      Chu Thừa Duệ tức cười, "Ta làm nhục ?"


      Tề nương tử bị nhìn như vậy, bỗng hơi chột dạ "Sao? Bộ có à? Lúc ta chữa bệnh cho con ngươi, ngươi chẳng đoái hoài thằng bé mà nhìn ta chớp mắt? Ngươi nhìn đến nỗi người ta suýt thủng lỗ! Đường đường là Đại tướng quân, cho dù báo đáp ơn cứu con chớ nên nổi lòng háo sắc? Ngươi mời nhà ta ăn cơm, để nhi tử và nữ nhi nhà ngươi tiếp cận nữ nhi nhà ta. Ta vừa khỏi, ngươi lẽo đẽo theo sau, có ý xấu ư? Nếu , sao ban nãy ngươi đẩy ta ra? Sao lại có phản ứng? Chính là ngươi rắp tâm bất lương!"


      Trong đời Chu Thừa Duệ chưa từng bị ai mắng chửi thế này, mắng chút lý lẽ, nhưng khiến người nghe hận ê răng.


      giơ tay chút nghĩ ngợi, ôm Tề nương tử vào lòng, hơi do dự rồi xoa ngực Tề nương tử cái.


      "Nếu như ta có ý xấu ban nãy đứng im. Ta làm như vậy thế nào cũng có phản ứng tương tự!" , "Còn cái gì nhìn bằng ánh mắt háo sắc? Cái gì mời cơm? Còn phải ngày nào cũng ăn diện đẹp đẽ cho ta ngắm. cái khác, chỉ mỗi hôm nay, mặc y phục do ta tặng, đeo trang sức ta chọn. Nếu có ý với ta, sao ăn mặc thế này? Sử dụng thủ đoạn ti tiện? Ta thấy chủ động ôm cổ ta, lại cọ ngực vào tay ta mới là ti tiện ấy. Ta lòng muốn cưới , nên thấy ra đây, phải ra theo bày tỏ cho biết!"


      Gì?


      phải Tiểu Chiêu tặng quần áo và trang sức này sao?


      phải Khổng ma ma tiện tay để đó, nên mặc đại thôi sao?


      Còn, còn cưới ?


      Nhưng là quả phụ và có con của chồng cũ đó!


      Đàn ông cổ đại chê à?


      đại, mãi kết hôn vì bạn trai nào cũng là thẳng nam ung thư, bản thân bọn họ qua hàng vạn bụi hoa nhưng vẫn cầu bạn còn trong trắng. Vậy mà khi trở thành Tề nương tử cổ đại, những chồng chết mà còn có con riêng, thế mà Chu Thừa Duệ quan tâm chút nào à?


      Tề nương tử hoảng hốt, sau đó chính là nhục muốn chết.


      hiểu lầm ư?


      Nhưng, nhưng dù có chuyện hôm nay, ai bảo ăn diện đẹp đẽ để quyến rũ chứ! Chẳng lẽ phụ nữ được trang điểm đẹp vì bản thân mình sao, con đại ra ngoài gặp gỡ bạn cũng phải ăn mặc đoàng hoàng, trang điểm ra hồn, nào mà phải tiểu tiên nữ chứ?


      Nghĩ thế, chút xíu áy áy của Tề nương tử biến mất tăm.


      nhìn Chu Thừa Duệ, hừ lạnh muốn mỉa mai thêm, chợt nhớ lại gì đó, cúi đầu xuống, thấy Chu Thừa Duệ vẫn để tay lên ngực .


      Ngón tay Chu Thừa Duệ run run.


      Tề nương tử đập phát lên tay , "Sao, năng hùng hồn lắm mà, sao chịu buông?"


      hề có chút xấu hổ bẽn lẽn nào.


      Chu Thừa Duệ buông tay, vẻ mặt lạnh lùng, "Sao, giờ chuyện đàng hoàng được chưa?"


      Tề nương tử ậm ừ: "Cho dù đúng như lời ngươi , nhưng ta trang điểm phải vì ngươi. Nam nhân ấy, đôi lúc phải tự hiểu lấy mình, phải hễ là nữ nhân đều thích ngươi."


      xong, vùng vẫy thoát khỏi ngực Chu Thừa Duệ.


      "Đúng ra là hiểu lầm, ta nên xin lỗi ngươi, nhưng ngươi cũng hiểu lầm ta trước, cũng vừa phi lễ ta, nên chúng ta huề nhau." Tề nương tử rồi tới mở cửa, "Được rồi, ta đây. Mặc dù giữa chúng ta có hiểu lầm khó chịu nhưng mong ngươi xem xét việc ta chữa bệnh nhi tử ngươi, sau này làm khó ta."


      Cứ thế luôn?


      Chu Thừa Duệ trực tiếp bắt tay cổ tay Tề nương tử, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta phi lễ phải chịu trách nhiệm với , gả cho ta nhé?"


      Người đàn ông này quả bận lòng về dĩ vãng của .


      Ừm, hình như cũng để tâm đến những lời chửi bới ban nãy của luôn nhỉ?


      Tề nương tử ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Chu Thừa Duệ, trong lòng thầm nghĩ, e là Chu Thừa Duệ hơi thích . Nhưng phải lấy ư, tại sao phải lấy chồng? Mặc dù ghét Chu Thừa Duệ, thậm chí có cảm tình với , nhưng có ý nghĩ lấy chồng sinh con, cả đời chỉ quanh quẩn hậu viện hầu hạ đàn ông.


      “Nếu ta gả cho ngươi, ngươi gây khó dễ cho ta sao?” hỏi.


      Chu Thừa Duệ lắc đầu.


      Tề nương tử : "Vậy xin lỗi Chu đại tướng quân, ta đây. Nếu Sương Sương nhìn thấy ta, con bé sốt ruột."


      Chu Thừa Duệ vẫn buông tay.


      Thậm chí nhấn mạnh lần nữa nam nữ thụ thụ bất thân, phải chịu trách nhiệm.


      Tề nương tử dường như có thể đọc được suy nghĩ của , vui như nở hoa. Bởi vì cửa chỉ mở nửa, đơn giản đóng cửa lại, sau đó xoay người tùy tiện sờ lên ngực Chu Thừa Duệ hai cái, "Được rồi, bây giờ ai nợ ai nữa, ngươi phi lễ ta, ta phi lễ ngươi, xong rồi, khỏi phải chịu trách nhiệm."


      Chu Thừa Duệ sửng sốt, trong cuộc đời có hạn của , chưa từng gặp nữ nhân nào như . Cái khiến hoài nghi nhân sinh nhất là Tề nương tử luôn lạnh với mọi người, ai biết được nàng có bộ mặt thế này?


      sững sờ nhìn Tề nương tử mở cửa bước ra, sắp khuất, mới chợt nhớ ra mình trúng độc, vội vàng : "Tề nương tử, thuốc giải?"


      Tề nương tử dừng lại, khỏi mỉm cười quay đầu lại, "Là bột mì! Yên tâm bị gì cả!"


      Có vẻ khá tự hào khi lừa được Chu Thừa Duệ, cười tươi kèm theo vẻ hả hê. Chu Thừa Duệ lần đầu nhìn thấy Tề nương tử vui vẻ thích ý như vậy, trái tim chợt đập thình thịch.


      phải suy nghĩ phù hợp ban đầu, phải “thích” theo ám chỉ từng ngày, phải ngây ngất trước vẻ đẹp của , mà là ... cảm giác khó diễn tả thành lời, hình như, rung động rồi.


      Tề nương tử được nửa đường gặp Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu chậm nên biết giữa Chu Thừa Duệ và Tề nương tử vừa ở chung phòng.


      Chỉ là Tề nương tử nở nụ cười khiến nàng lại hiểu lầm rồi, chắc hẳn cha bày tỏ với Tề nương tử, Tề nương tử cũng thích cha nên mới vui như vầy nè!


      Tiểu Chiêu cười với Tề nương tử, xoay người bỏ chạy.


      “Ui, Thanh Sương, ta gọi muội là Thanh Sương muội muội được ?” Khi Tiểu Chiêu trở lại phòng, lập tức kéo Tề Thanh Sương lại hỏi.


      Tề Thanh Sương bị Chu Ngan Hữu giám sát ăn cơm, bé mới ăn phân nửa chén, no căng. Nhưng Chu Ngạn Hữu vẫn cứ nhìn chằm chằm, thấy ăn xong rồi, cả người cao khỏe thẳng lưng nhìn bé trông rất đáng sợ, bé đành ăn tiếp.


      Tiểu Chiêu vừa vào như cứu tinh của bé.


      bé vội vàng đặt đũa xuống, gật đầu : "Được! Được hết!"


      Tiểu Chiêu vui vẻ nắm lấy tay bé, "Sương Sương muội muội, sau này chúng ta sống chung nhà, nhà tỷ lớn lắm, hai chúng ta chịu khó chen chúc vậy. Tỷ có rất nhiều váy áo và trang sức đẹp, tỷ cao hơn muội chút, muội chắc chắn mặc được y phục của tỷ, tỷ tặng muội nửa luôn!"


      “Hả?” Tề Thanh Sương chớp mắt, “Sao Chu tiểu thư tốt với muội thế?”


      Tiểu Chiêu cười tít mắt, đáp, "Bởi vì mẹ muội và cha tỷ sắp thành thân, chúng ta trở thành tỷ muội! chỉ tỷ tốt với muội mà Hữu ca nhi cũng tốt với muội nữa, đúng hông Hữu ca nhi?"


      Chu Ngạn Hữu sửng sốt, nghĩ nếu như Tề nương tử gả cho cha mình, cậu ở chung với Tề nương tử và Tề Thanh Sương mỗi ngày, cậu cười cười: “Tốt quá!” Sau đó cậu lại gắp cái đùi gà cho Tề Thanh Sương, "Ăn !"

        

       

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 156. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử


      Tề nương tử về đến nhà, Tề Thanh Sương nhìn mình chăm chú, cúi đầu nhìn nhìn có vấn đề gì, hỏi: "Con nhìn gì?"


      Tề Thanh Sương lắc đầu, "Con có nhìn gì đâu, tại no quá."


      Tề nương tử sờ sờ bụng con bé, nổi giận đùng đùng nhưng trách mắng. Tề nương tử nhớ lại quãng thời gian con bé sống bấp bênh ở nhà mẹ đẻ, hôm nay lỡ ăn no căng bụng, thể trách!


      Tề nương tử nghĩ cách: kêu nàng dạo tiêu cơm.


      nghĩ về Chu Thừa Duệ thoáng, nhất là khi tắm rửa, khi nhìn thấy dấu tay in đỏ ngực mình, kìm được vừa lắc đầu vừa lầm bầm chửi rủa, sau đó quên bẵng . Có điều hiểu, quên người khó, cái khó là người đó ngày nào cũng xuất trước mặt mình, bằng cách này hoặc cách khác. Muốn quên cũng quên được.


      Hôm sau Chu Thừa Duệ qua xuất , nhưng Tiểu Chiêu và Chu Ngạn Hữu trở thành khách quen. có thể xua đuổi Khổng ma ma có động cơ trong sáng, nhưng bó tay với hai bạn nhà họ.


      Đặc biệt là khi Chu Ngạn Hữu học theo Tề Thanh Sương gọi là mẹ, lần đầu tiên nghe được muốn thót tim, vội hỏi. "Sao con lại gọi ta là mẹ, ta phải mẹ con đâu." Ngừng chút, hỏi thêm: "Ai kêu con gọi ta là mẹ thế? Cha con à?" Mặc dù biết Chu Thừa Duệ là chính nhân quân tử, có điều ràng biết có ý với vẫn cho hai đứa bé sang chơi, khiến khỏi nghĩ lệch lạc.


      Cậu lắc đầu, chỉ vào Tề Thanh Sương và , "Đó."


      Hả? Tề Thanh Sương kêu? Tề nương tử nhìn Tề Thanh Sương với vẻ khó tin.


      Tề Thanh Sương cười ngọt ngào với Tề nương tử: "Mẹ, con muốn có người cha."


      Tề nương tử: "..." nhất định là Chu Thừa Duệ xúi giục!


      Tề nương tử là già ế thế hệ mới, mặc dù chấp nhận có con được thời gian, nhưng chưa học được cách trả lời với câu hỏi muốn có cha của con .


      Thế là xoay người với Chu Ngạn Hữu, đến nhà họ Chu.


      Bây giờ là buổi trưa, hôm nay Chu Thừa Duệ ra ngoài mà luyện võ ở nhà. là tháng mười , Tề nương tử mua áo bông mặc từ lâu, còn vẫn cởi trần luyện quyền, mồ hôi nhễ nhại.


      Tề nương tử phải kiểu phụ nữ thấy đàn ông cởi trần là bụm mặt hét lên, vẻ mặt giận dữ nhìn Chu Thừa Duệ. Đúng có body ngon nghẻ, cơ bụng thôi thúc người ta sờ soạng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh.


      Trái lại khiến Chu Thừa Duệ bị nhìn xấu hổ, đỏ cả mặt.


      vội vơ lấy cái áo bên cạnh mặc vào, sau đó về phía Tề nương tử, chút khách sáo khiển trách , "Nhìn gì dữ vậy, muốn nhìn ra hoa luôn sao? , biết xấu hổ!"


      thích , thích mà nhìn chớp mắt?


      Ơ, sao quen quen?


      Tề nương tử nghĩ nghĩ rồi mặc kệ, quát Chu Thừa Duệ: "Ngươi cái gì với Sương Sương?"


      Trời đất chứng giám, Chu Thừa Duệ gì đâu.


      Hôm qua Tề nương tử ra về, Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi đều vui vẻ hỏi rằng hai người sắp có mẹ rồi đúng , Chu Thừa Duệ khi đó cúi mặt lầm lũi xuống đất. trả lời hai con, nhưng Tiểu Chiêu dường như hiểu tất cả, phải đáp rằng Tề nương tử thích cha mấy đứa.


      Tiểu Chiêu tin, : "Con vừa nhìn thấy Tề nương tử vừa vừa cười như hoa. Chắc chắn người ta muốn kiểm nghiệm tấm chân tình của cha đó. Cha phải kiên trì vào, nếu chỉ lần gục ngã, Tề nương khinh thường cha đó."


      Có lý lắm, tất nhiên tiền đề là Chu Thừa Duệ thích Tề nương tử muốn từ bỏ. hứa hẹn với hai con rằng mình quyết tâm, có điều chưa nghĩ ra quyết tâm bằng cách nào, trước mắt đành quyết tâm chiều chuộng đôi trai nhà mình sang nhà hàng xóm chơi, sau đó về kể lại tình hình nhà hàng xóm.


      Nhưng hề gì với Tề Thanh Sương cả.


      Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Chu Thừa Duệ, Tề nương tử khỏi nhủ thầm lẽ nào lại hiểu lầm nữa. Nhưng nghĩ đến câu muốn có cha của Tề Thanh Sương, rồi Chu Ngạn Hữu và Tiểu Chiêu ngày nào cũng qua qua lại lại, Tề nương tử cảm giác chắc chắn nhầm được.


      “Ngươi còn thừa nhận, muốn ta thẳng ra sao?” Giọng điệu tỏ vẻ nguy hiểm.


      Chu Thừa Duệ vui, nàng ta cứ hết lần này tới lần khác nghĩ xấu . nhìn Tề nương tử từ xuống dưới mấy lần, khiến sợ tới mức khoanh tay trước ngực lùi về sau, sau đó mở miệng: " thích ta, có ý với ta, nhưng hành vi của trái ngược hoàn toàn. Hiểu lầm lần có thể hiểu, nhưng lần 2 sao? Hay là muốn dùng cách này tiếp cận ta?"


      vừa vừa đến gần , hơi nóng cơ thể như lan sang Tề nương tử. Tề nương tử lùi lại hai bước, phát lui vào góc tường, bị khí thế làm cho căng thẳng, lắp bắp hỏi, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"


      Hai người gần sát nhau, Chu Thừa Duệ lại khí thế rào rạt, Tề nương tử bị bao vây góc, bỗng nhớ đến lần trước bị Chu Thừa Duệ sờ mó. Gương mặt lập tức đỏ bừng, tên này lại muốn khi dễ ?


      được, phụ nữ phải có khí phách!


      ra tay trước chiếm lợi, dứt khoát giơ tay đè lên ngực Chu Thừa Duệ cản lại, "Hiểu lầm ngươi cái gì, Chu Ngạn Hữu kêu ta là mẹ! Hơn nữa Sương Sương đòi có cha! phải ngươi dạy, sao mấy đứa biết chứ?"


      Chu Thừa Duệ sửng sốt, Hữu ca nhi kêu Tề nương tử là mẹ?


      Chớp mắt cái, hỏi : "Sương Sương muốn có cha?"


      “Ừa!” Tề nương tử tức giận nhìn Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ cúi đầu nhìn thẳng vào Tề nương tử, "Thế nên chạy đến đây phi lễ ta, muốn ta cưới để Sương Sương có cha?"


      Ai phi lễ ai hả?


      đúng, hình như phi lễ Chu Thừa Duệ …


      Tề nương tử nhanh chóng rụt tay về.


      Nhưng Chu Thừa Duệ dán mắt vào đôi tay rồi lướt xuống ngực .


      Tề nương tử bất chấp tất cả muốn kéo tay Chu Thừa Duệ đặt lên ngực mình, "Nào, nào, nào, chính người cũng sờ, ai nợ ai nữa!"


      Chu Thừa Duệ cười thầm, nhưng sau đó biết nghĩ tới gì, vẻ mặt sầm lại. Mà Tề nương tử kéo được, lại kéo ngã vào lòng mình.


      thản nhiên : " được, ta phải loại người như vậy. Tề nương tử phi lễ hai lần, chịu trách nhiệm vô lý quá đấy."


      Hai lần lúc nào, phải vừa sờ ban nãy thôi sao?


      Tề nương tử chưa kịp phản ứng, bỗng có ba tiếng kinh ngạc thốt lên.


      Tề Thanh Sương: "Mẹ, mẹ, mẹ kiếm được cha cho con rồi!"


      Tiểu Chiêu: “Wow, Tề nương tử, ngài… nhiệt tình…phóng khoáng vô cùng!” xong, con bé quay người bỏ chạy như thể lời đó phải do mình .


      Chu Ngạn Hữu nắm tay Tề Thanh Sương , chậm chạp học theo tỷ tỷ: " nhiệt tình phóng khoáng!"


      Dứt lời, cậu nắm tay Tề Thanh Sương chạy mất.


      Tề nương tử đỏ bừng mặt, tức đến nổi cắn cái lên tay Chu Thừa Duệ. Chu Thừa Duệ cười ha hả, chẳng quan tâm đau tay, mà ôm người vào lòng xoay vòng vòng.


      Tề nương tử bị xoay ù ù cả đầu, thế là mơ mơ màng màng đồng ý thành thân. Chu Thừa Duệ tranh thủ thời cơ mời bà mai rồi cuối năm hớn hở đón tân nương từ nhà hàng xóm về nhà.


      Tề nương tử tái giá, gả cho Chu Thừa Duệ. Bởi vì Chu Thừa Duệ và Tô thị ly hôn nên Tề nương tử phải dập đầu với bài vị nguyên phối, muốn sinh con, Chu Thừa Duệ tỏ vẻ sao cũng được, dù sao hai người đều đủ con trai con .


      Hai nhà ban đầu chỉ cách nhau bức tường, nay tạo cửa thông qua hai nhà. Nhà có con lớn, hai người cho con ở bên đấy, đưa thêm nha hoàn sang. Chu Ngạn Hữu ở chái nhà bên này, vừa ở liền ở năm năm.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 157. Chu Ngạn Hữu và Tề Thanh Sương


      Năm năm sau, Tiểu Chiêu lên mười sáu, Tề Thanh Sương mười lăm tuổi, đều đến tuổi xuất giá. Lúc Chu Thừa Duệ rời khỏi Kinh thành, đúng là định cả đời quay về nữa. Nhưng bây giờ Chu Ngạn Hữu khỏe lại, đương nhiên muốn quay về, mà về, tất nhiên thể gả hai con ở nơi đây.


      bàn bạc với Tề nương tử, cả nhà định lên đường hồi hương.


      Cả nhà gian khổ lên đường hơn tháng, thấy cũng sắp đến Kinh thành nên cả nhà ghé vào quán trà ở ngoại thành, kêu vài ấm trà.


      Tề nương tử đặt lương khô mang theo lên bàn, Tiểu Chiêu than thở: "Sắp tới Kinh thành rồi mà mẹ, ăn chi thứ này nữa. Đại bá phụ đại bá mẫu tốt lắm, thế nào cũng làm nhiều món ngon đợi chúng ta về!"


      Tiểu Chiêu và Yến Yên vẫn thư từ qua lại nhiều năm qua, cũng thường xuyên nhận quần áo và trang sức thịnh hành trong kinh. Bởi thế nên dù cho Tiểu Chiêu nhớ chuyện hồi nhưng vẫn mến bác trai bác nhà mình.


      Tề Thanh Sương chỉ mãi cúi đầu lên tiếng.


      Chu Ngạn Hữu nắm tay Tề Thanh Sương dưới gầm bàn.


      Chu Thừa Duệ chỉ tằng hắng, Tề nương tử trực tiếp đập bàn mạnh tỏ vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào hai người họ rồi : "Làm gì hả? Hai đứa xê ra coi!"


      Trước khi cả nhà khởi hành, Chu Ngạn Hữu và Tề Thanh Sương mất tích hại Chu Thừa Duệ và Tề nương tử lo chết được, kết quả là tìm thấy bức thư trong phòng Tề Thanh Sương. Thư rằng Chu Ngạn Hữu và Tề Thanh Sương bỏ trốn vì tình!


      Hai đứa mất nết! Thế là việc đầu tiên tìm về hai đứa là quất cho no đòn. Cho dù Chu Thừa Duệ cầu xin cho Tề Thanh Sương, cũng vô ích. Nhưng cũng rồi thể rút lời, có điều cha mẹ nào đành lòng nhìn con bị đánh, cho nên cuối cùng tính phần Tề Thanh Sương lên người Chu Ngạn Hữu.


      Nếu bảo Chu Ngạn Hữu thương Tề Thanh Sương, Tề nương tử thể trái lòng gật đầu. Nhưng bất kể hay Chu Thừa Duệ đều thể chấp nhận hôn này, vì và cha Chu Ngạn Hữu thành thân, hai đứa nó thành tỷ đệ, sao có thể đến với nhau được?


      Vợ chồng kiên quyết phản đối, Chu Ngạn Hữu bị thương sao, còn Tề Thanh Sương biết kiếm thạch tín ở đâu, muốn tự sát. May là Tiểu Chiêu phát ra, bằng Tề nương tử chưa có được bản lĩnh thông thiên đến mức cứu người từ địa phủ về.


      Hai đứa đến mức đó, người lớn đành bó tay, chỉ sợ phản đối tiếp, hai đứa nó lại lẩn quẩn trong lòng chầu diêm vương, vợ chồng họ phải sống trong ăn hận cả đời, cuối cùng cắn răng chấp nhận cho đôi trẻ.


      Bây giờ chỉ có thể truyền ra Tề Thanh Sương là cháu nhà mẹ đẻ của Tề nương tử, đính ước cho Chu Ngạn Hữu, nếu biết phải đối đãi bên ngoài ra sao. Dẫu vậy, Tề nương tử nhìn hai đứa nó xáp lại nhau tức ngực, vừa mắng mỏ xong chợt xây xẩm mặt mày, ôm lấy bụng.


      “Mẹ, mẹ sao vậy?” Tề Thanh Sương phát trước tiên.


      Chu Ngạn Hữu và Tiểu Chiêu cũng đổi sắc mặt, "Mẹ, mẹ khó chịu sao?"


      Chu Thừa Duệ vội vàng ôm Tề nương tử vào lòng, "Nàng sao thế?"


      Tề nương tử đương nhiên biết mình có sao, vốn định cả đời đẻ, nhưng ở với Chu Thừa Duệ lâu ngày sinh tình, đến mức muốn sinh con đẻ cái. kiểm tra cơ thể cho phép, nảy sinh ý tưởng sinh thằng cu cho Chu Thừa Duệ.


      Rốt cuộc có thai, hai tháng.


      Nhưng lúc này quan tâm được cái này, vội vỗ mạnh lên vai Tề Thanh Sương, "Kêu mẫu! Dạy bao nhiêu lần rồi hả!"


      Tề Thanh Sương mới phản ứng lại, " ... mẫu sao ạ?"


      Tề nương tử hít hơi sâu, trả lời: "Ta mang thai!"


      Dứt lời, chỉ người nhà họ Chu sửng sốt mà cả người phụ nữ hầu bàn châm trà cho họ cũng ngạc nhiên, sau đó ấm trà tay rơi xuống đất, vỡ tan tành tung tóe khắp nơi.


      "Mang thai? à? Khi nào? Mấy tháng rồi? Sao nàng sớm, nàng có mang mà chạy loạn theo? Sao rồi, đau bụng sao? Con nó ngoan?" Chu Thừa Duệ ngạc nhiên xong liền nhảy cẫng vui mừng, rồi phấn khích hỏi liên tục, nhìn như người lần đầu được làm cha.


      Tề nương tử lườm , "Ngồi xuống, ta làm gì yếu đuối như thế!"


      Chỉ là mang thai mà thôi, ở đại đầy rẫy bà bầu làm đến tháng cuối cùng. Huống hồ còn là đại phu, hiểu cơ thể mình, đương nhiên biết lên đường hồi kinh ảnh hưởng nhiều gì.


      Chỉ là ban nãy tức quá mà, nên đau bụng xíu thôi.


      Nghĩ đến đây, lại vỗ bàn, "Sương Sương, con ngồi xa Hữu ca nhi chút coi!"


      Chu Ngạn Hữu vội vàng : "Mẹ, tại con, tại con xáp lại Sương Sương."


      Chu Thừa Duệ và Tề nương tử đồng thời ném ly tra về phía cậu, "Con im ngay!"


      Chu Ngạn Hữu bắt được ly trà của Tề nương tử nhưng ly Chu Thừa Duệ bay đến quá nhanh quá nguy hiểm, dù cậu nghiêng người tránh được, nhưng khó tránh được xược qua lỗ tai, để lại vệt đỏ.


      Tề Thanh Sương nén xúc động la lên, đứng dậy nhìn Chu Ngạn Hữu đầy lo lắng.


      Tiểu Chiêu quan tâm, nàng nhìn về phía Tề nương tử kinh ngạc và Chu Thừa Duệ, "Sao á, yên lành uống trà, cha mẹ lại vứt hết ly, tiểu nhị mang vài ly trà ra, khát quá !" nàng xong, quay sang vỗ lên đầu Chu Ngạn Hữu cái, “Hữu ca nhi bớt bậy lại, đệ đừng chọc tức mẹ nữa!” Sau đó, nàng dạy dỗ Tề Thanh Sương, “Muội ngồi xuống , đệ ấy da dày thịt béo, có mất miếng thịt nào đâu, lát vào kinh rồi tỷ phải ăn bữa no nê mới được!"


      Tề Thanh Sương vẫn lo cho Chu Ngạn Hữu song ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng nhìn Tề nương tử, rối rắm lát rồi : " mẫu đừng giận chàng nữa, tức giận khiến tiểu bảo bảo trong bụng bị đau."


      Tề nương tử hừ lạnh, muốn để ý con .


      “Còn chưa ngồi xuống, đứng đó làm gì?” Nhưng nhìn Chu Ngạn Hữu, kìm được vỗ bàn.


      Chu Ngạn Hữu đưa cái ly cho , lẳng lặng ngồi xuống.


      Vì trà chưa được mang ra, Chu Thừa Duệ liếc mắt cảnh cáo Chu Ngạn Hữu rồi đứng dậy hỏi. Mà vừa , Chu Ngạn Hữu thu lại vẻ mặt sợ hãi, mỉm cười nhìn Tề nương tử : "Mẹ, lỗ tai của con bị cha ném đau quá! Cha thương con thôi, mẹ cũng xót con nữa! Mẹ xem, con sợ mẹ có ly uống nước nên chụp lại cho mẹ đó!"


      Tề nương tử chữa hết bệnh cho Chu Ngạn Hữu, sau đó lấy Chu Thừa Duệ thành mẹ kế Chu Ngạn Hữu. ban đầu Tề nương tử định sinh con nên đứa nào cũng thương như con đẻ của mình. Chu Ngạn Hữu lại có kí ức về mẹ ruột nên xem Tề nương tử như mẹ ruột của mình.


      Bởi thế Chu Ngạn Hữu cười cười vừa kêu mẹ vừa nịnh vài câu, Tề nương tử hết giận. cúi người kéo lỗ tai Chu Ngạn Hữu qua xem xét rồi : "Yên tâm , sao cả, cha mấy đứa còn biết nặng !"


      Vốn dĩ Chu Thừa Duệ chỉ có đứa con trai mà con bị bệnh từ lúc lọt lòng, thương sao được? Có điều con trai con khác nhau, khó tránh khỏi đôi lúc động tay động chân dạy dỗ.


      Chu Ngạn Hữu để tâm, hơn nữa trong chuyện cậu và Tề Thanh Sương, đúng là cậu mặc kệ phản đối của Tề ThanhSương, ép nàng bỏ trốn theo trai. Đến cùng, dù cho phạm lỗi lớn như vậy, cha mẹ chỉ đánh trận là tác hợp cho cậu và Tề Thanh Sương, biết ơn kịp nữa là.


      Cậu cười cười gì.


      lúc sau, cậu tha thiết nhìn bụng Tề nương tử, hỏi thăm: "Mẹ, mẹ sao chứ?"


      Tề nương tử vuốt ve bụng mình, " sao đâu, khỏi lo!"


      Người phụ nữ vừa làm vỡ ấm trà nhìn thấy tình cảnh này, giờ bà ta ở bên ngoài, che miệng khóc nức nở.


      Đó là phu quân của bà!


      Đó là con trai của bà!


      Phu quân tục huyền, cưới mụ già như vậy mà còn có thai, có biết xấu hổ hay ! Con trai của bà ... Hữu ca nhi của bà hình như bình thường rồi?


      Tô thị che miệng, nước mắt rơi như mưa, cảm thấy mình nhìn sai, con trai được chữa khỏi bệnh. Nhưng tốt sao, vừa nãy bị đánh đau như vậy, người đời sai có mẹ ghẻ là có cha ghẻ!


      Ả dám đánh Hữu ca nhi trước mặt Chu Thừa Duệ, vậy Chu Thừa Duệ còn đánh thêm! Còn nữa, con nha đầu đó gọi ả kia gì mà mẹ gì mà mẫu, lẽ nào ả muốn gả nha đầu đó cho con trai bà?


      Cho dù Hữu ca nhi chưa khỏe lại, nha đầu đó cũng xứng với Hữu ca nhi!


      Hơn nữa rối loạn như vậy, rốt cuộc nha đầu đó là con hay cháu của ả? Nhìn vào gương mặt và số tuổi của ả, trừ Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi, là nha đầu đó là con của ả càng đáng tin hơn!


      Buồn cười , là con của ả với chồng cũ?


      Chu Thừa Duệ trở nên biết đạo lý từ khi nào, để con trai mình cưới con riêng của vợ kế, bàn đến việc đứa đó có xứng với con trai hay dù sao tại cũng là huynh muội rồi, khác nào. .. loạn luân đâu?


      Tô thị ghê tởm đến mức quên cả khóc.


      , bà thể để chuyện này diễn ra được. Hữu ca nhi của bà khỏe rồi. Nhiều năm qua bà chưa làm được gì cho con, bây giờ đúng là lúc bà ra sức vì con! Bà thể để con ả gả cho Hữu ca nhi được, thể để cha ghẻ Chu Thừa Duệ vì nữ nhân mà hủy hoại cuộc đời của Hữu ca nhi!


      Nhưng bà phải làm sao?


      Bây giờ bà có bản lĩnh thay đổi được?


      Thậm chí bà dám nhận con.


      Tô thị nghiến răng, cơ thể run lên bần bật vì xúc động.


      Chu Thừa Duệ tự mình bưng hai bình trà qua, cảm thấy kỳ quái, theo bản năng quay đầu nhìn sang. Người nọ mặc bộ vải thô xanh đậm, tóc được quấn khăn cùng màu, khá gầy, đứng nghiêng người với nhưng mang lại cảm giác quen thuộc vô cùng.


      Tô thị chú ý tới ánh mắt của , biết là vì xấu hổ hay là sợ hãi, vội vàng quay lưng lại. Chu Thừa Duệ nhìn thấy mặt bà ta, nhất thời nhớ ra là ai, nên lắc đầu mặc kệ.


      rồi, Tô thị chợt nghĩ ra cách.


      Chu Thừa Duệ quả thực là kẻ tàn nhẫn máu lạnh, còn nhớ bà, hơn nữa hợp sức hành hạ Hữu ca nhi. Nếu ngày sau ả đàn bà kia sinh ra đứa con trai, liệu Hữu ca nhi của bà có đất dung thân ư?


      , Hữu ca nhi chắc chắn càng thảm hại hơn!


      Chắc chắn con nàng được chia sản nghiệp, vừa được thương vừa có mẹ ruột bên cạnh, Chu Thừa Duệ và ả đàn bà kia nhất định bao dung con bà!


      Bởi vậy bà thể để ả sinh con!


      Đoàn người uống trà, ăn ít lương khô và nghỉ ngơi chút bèn chuẩn bị lên đường. Chu Thừa Duệ đếm bạc định trả tiền, Tề nương tử gạt tay của Tề Thanh Sương và Tiểu Chiêu, cả đường đều mình tự tại, giờ bỗng dưng đứa đỡ đứa dìu, quen nổi.


      Chỉ mang thai thôi mà.


      cười lắc đầu, vừa định nhấc chân, Tô thị nhắm mắt lại chạy vọt tới. Ả chưa bụng tức là chưa đầy ba tháng, nàng điên cuồng đụng vào cho dù kết quả chờ mình là cái chết, miễn là con của ả còn mọi thứ đều đáng giá.


      Ngay khi nàng sắp đến gần, Chu Thừa Duệ trả tiền cho tiểu nhị nên kịp ngăn cản, Tiểu Chiêu và Tề Thanh Sương cười với Chu Ngạn Hữu. Vẫn là Tề nương tử tự tay giải quyết vấn đề, dừng bước và rút chủy thủ ra đâm về phía trước.


      tránh được, còn Tô thị loạng choạng ngã xuống, ngực và cánh tay của bà ta bị chém trúng, bà ta cắn răng nhịn đau, muốn đẩy ả tiếp. Nhưng vừa quay đầu lại, bà ta bị đạp mạnh vào bụng, rồi bị đá văng cao ra ngoài cửa, đau đớn cực kì.


      Tô thị cố gắng hai lần cũng dậy nổi, bất chợt cổ họng tanh tưởi, vừa định mở mắt ra xem ai đá mình hộc máu.


      Nhưng Chu Ngạn Hữu nhảy ra khỏi cửa, từ cao nhìn xuống, bàn chân vừa giơ lên như muốn đạp tiếp, "Bà là ai? Tại sao muốn hại mẹ ta?"


      Mẹ con? Ta, ta mới là mẹ của con đây!


      Mẹ muốn tốt cho con, mẹ ra tay vì con, sao con ... sao con đá mẹ bởi vì ả ta?


      Tô thị được lời nào, chỉ rơi nước mắt liên tục.


      Chu Ngạn Hữu cau mày, vung mạnh chân: "Muốn chết mà!"


      Có điều đúng lúc cậu mới giơ chân, đúng lúc Tô thị há miệng muốn chuyện, Chu Thừa Duệ nhảy ra ngăn cản Chu Ngạn Hữu. Song lại đá văng Tô thị ra ngoài trước khi nàng ta thở phào nhõm.


      Tô thị rớt xuống đất, bất tỉnh nhân .


      Chu Ngạn Hữu bất mãn, "Cha, sao cha đá xỉu bà ta rồi!" Còn ngăn cản cậu nữa chứ? Mụ này biết nhảy đâu ra muốn hãm hại mẹ cậu, cậu chưa trả thù cho mẹ mà.


      Chu Thừa Duệ phức tạp nhìn con trai, sau đó nhìn xuống Tô thị, thể cho Chu Ngạn Hữu biết chân tướng. Có người mẹ đẻ mất nhân tính phải điều tốt với Hữu ca nhi, đúng vậy, lúc này Chu Thừa Duệ nhận ra Tô thị. Thậm chí còn biết mục đích Tô thị ra tay hãm hại Tề nương tử.


      Hồi đó Tô thị có thể sinh lòng ác độc với đại tẩu mới vào cửa, chỉ vì sợ đại tẩu cướp quyền quản gia của mình, sợ mình sống dở chết dở. tại nàng ta hãm hại Tề nương tử, đương nhiên vì sợ Tề nương tử sinh ra con trai trở thành cha dượng, đối xử tệ bạc với Hữu ca nhi.


      người chỉ biết bản thân mình, luôn suy nghĩ xấu và hãm hại người khác.


      Song, đến cùng đều vì Hữu ca nhi, có lẽ Hữu ca nhi biết được chân tướng hổ thẹn nếu tha thứ cho Tô thị, dẫu sao Hữu ca nhi có ngày hôm nay đều nhờ Tề nương tử. Nhưng ... Nhưng Chu Thừa Duệ nỡ khiến Hữu ca nhi bị tổn thương.


      Chu Thừa Duệ viện cớ đuổi Chu Ngạn Hữu và cả nhà lên xe ngựa, chỉ để lại quản gia đến từ Tây Bắc. Chu Thừa Duệ cho quản gia ít bạc và căn dặn ông mua thuốc câm cho Tô thị uống, sau đó theo cả nhà vào kinh.


      biết tại sao Tô thị lại xuất ở đây, nhưng vì Hữu ca nhi, thể giết chết Tô thị. Nhưng có thể khiến Tô thị thể được nữa, Hữu ca nhi bao giờ biết được mình có người mẹ đẻ như vậy!

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 158. Phiên ngoại cuối cùng.


      Ở huyện Trường Châu.


      Sáng sớm, căn nhà ở thành tây mở cửa, người bước ra trước là chàng trai trẻ tuổi đôi mươi, da ngăm đen, mặc chiếc áo ngắn để tiện làm việc, lộ ra lồng ngực và hai cánh tay, chàng trai đóng cửa lại và khom lưng gánh đậu phụ ra ngoài.


      Chàng về về ba bận, đến lần thứ tư, có nữ nhân trông lớn hơn vài tuổi ra theo. Nữ nhân búi tóc có chồng, mặc vải thô, mang theo cái giỏ bằng tre, hơi cúi đầu theo chàng trai, chỉ nhìn nghiêng cũng đủ thấy thiếu phụ có nhan sắc mặn mà. Nhìn vào khoảng cách đủ thân thiết của cả hai cũng đủ biết phải đôi phu thê.


      Cả hai định đóng cửa bỏ bất ngờ bà già chạy ra khỏi cửa, bà già bắt lấy tay thiếu phụ mà rằng: "A Uyển con, con nghe mẹ , hôm nay đừng ra ngoài cửa hàng bán với đệ đệ nữa! lát nữa có bà mối Trương đến cửa, con ở lại nhà cho bã xem để làm mai cho con. A Uyển à, con 25 rồi, nếu còn kéo dài nữa e là người góa vợ cũng chẳng thèm đâu!” Từ khi con về, có hơn 40 50 người đến cửa, đến bây giờ thanh niên ở góa thèm ngó ngàng đến con bà nữa rồi.


      Hồ Ngọc Uyển lộ vẻ bất lực, "Mẹ, con rồi, con ở giá suốt đời! Đời này xuất giá nữa!"


      Bà già đó là Tiết thị, năm đó Hồ Ngọc Uyển về nhà ốm go gầy gò như bộ xương di động, Tiết thị có giận đến đâu cũng nỡ lòng đánh con cái nào. Thời gian trôi qua, hai mẹ con dần dà xóa tan hiềm khích, bà bắt đầu nhọc lòng Hồ Ngọc Uyển lấy được chồng. Chẳng những còn trong trắng, mà còn từng hư thai. Dù cho trong lòng của bà con là châu bảo thể phủ nhận, khó chọn được nhà trai tốt.


      Khi đó Hồ Ngọc Uyển muốn lấy chồng nên lần lữa đến nay. thực tế, chỉ có con bị trì hoãn mà còn có Hồ Phỉ. Suy cho cùng, gia đình có cha ham mê rượu chè cờ bạc, mẹ có tiếng xấu đồn xa, tỷ tỷ ai thèm cưới làm gì có con trong sạch nào bằng lòng lấy Hồ Phỉ.


      Tiết thị chưa bao giờ trách Hồ Ngọc Uyển, nhưng Hồ Lĩnh chỉ còn sót lại đứa con trai duy nhất Hồ Phỉ. Ông ta nhìn Hồ Ngọc Uyển chịu lấy chồng cũng ra tay được, nhưng Tiết thị khác, ông hết đánh rồi mắng để bà ta tạo áp lực cho Hồ Ngọc Uyển.


      Nhìn thấy Hồ Ngọc Uyển vẫn chịu, bà ta khổ sở đở ửng vành mắt, thiếu điều quỳ lạy van xin Hồ Ngọc Uyển, "A Uyển, xem như mẹ cầu xin con, con xuất giá , con có biết..."

      Hồ Ngọc Uyển khó xử chưa lên tiếng, Hồ Phỉ ngắt lời bà, "Mẹ! Mẹ đủ rồi! Tỷ tỷ phụ con trông cửa hàng cửa hàng phải làm sao bây giờ? Cho dù tỷ tỷ xuất giá, chẳng lẽ con nuôi nổi tỷ tỷ của con sao?"


      Đúng là cây đắng sanh trái ngọt. ra đôi trai của Tiết thị và Hồ Lĩnh tệ. Chỉ là năm xưa Hồ Ngọc Uyển bị Tiết thị chiều chuộng quá đà, muốn gì được nấy, nay về đúng đường, sinh sống với Hồ Phỉ rất ra dáng.


      Tất nhiên, Hồ Phỉ mềm lòng ngay thẳng hơn tỷ tỷ nhiều. Năm đó Tiết thị và Hồ Lĩnh gãy chân dọn nhà tồn khá nhiều của cải. Nhưng lúc Văn di nương và Hồ Nam ra , Hồ Phỉ ép Tiết thị lấy ra 1/3 tài sản cho hai mẹ con họ. Đến khi Đào di nương và Hồ Ngọc Xảo muốn ra , Hồ Phỉ lại ra 1/3. Sau đó, Hồ Phỉ cho phép Tiết thị hại Hồ Lĩnh xuống được giường, dè đâu lúc Hồ Lĩnh lại khập khiễng, lại mang hết gia sản nhậu nhẹt cờ bạc.


      Đến lúc này, Hồ Phỉ thể thôi học ở nhà buôn bán lo cho gia đình. May là Hồ Ngọc Uyển về đúng lúc, hai tỷ đệ bắt đầu gầy dựng nghiệp và giấu Hồ Lĩnh và Tiết thị dành dụm được số. Cha mẹ cứ nghĩ hai người thuê cửa hàng bán đậu hũ, chứ ngờ được mua được từ lâu.


      Hồ Ngọc Uyển định ở vậy suốt đời, Hồ Phỉ cũng muốn cưới vợ lúc này. Cậu dành dụm đủ bạc để thi tú tài. Mặc dù bận rộng mưu sinh bao năm qua nhưng cậu chưa từng bỏ bê sách vở, cậu dám tự nhận mình có bao nhiêu tài hoa, nhưng vẫn muốn thử sức với tú tài.


      đến cùng vì nguyên do năm đó, cậu dám thi lên cao, chỉ muốn thi đậu tú tài để có công danh mở tư thục dạy học. Khi đó, cậu mướn người lo liệu cửa hàng đậu hủ với tỷ tỷ, còn mình làm tiên sinh dạy học, rồi hẵng tính đến chuyện cưới vợ sinh con đẻ cái.


      Cha đáng tin, mẹ ... từng gây chuyện ác, Hồ Phỉ chẳng muốn cho họ biết.


      Tiết thị hơi sợ người con trai này.


      Dù rất thương con trai chỉ thua con xíu. Sau khi rời khỏi nhà họ Hồ, bà đánh gãy chân Hồ Lĩnh khiến ông ta từng nằm chỗ, sau này tuy lại khập khiễng, nhưng chúng đều là bằng chứng chứng minh lòng dạ bà ác độc.


      Con trai lên tiếng, bà dám hó hé thêm.


      Hai người xa, Hồ Ngọc Uyển mới thắc mắc, "Lâu lắm rồi mẹ giục tỷ nữa. Sao dạo này tự dưng mẹ tích cực thế, cứ như muốn tỷ gả quách ra ngoài cho xong ý."


      Tức khắc có tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Hồ Phỉ.

      Nhưng cậu mở miệng là: " biết nữa, chắc có kẻ nào rảnh rỗi ba hoa trước mặt bà, kệ ."


      Hồ Ngọc Uyển gật đầu, bỏ qua.


      Thực ra, Hồ Phỉ biết tại sao.


      Kể từ lần trước cậu bỏ mặc cha để bọn đòi chặt mất hai ngón tay ổng, tại ổng hết dám cờ bạc nhưng ở nhà mãi đâm ra chán, rãnh rỗi lại đánh nhau với mẹ. Tất nhiên, hai người đó đánh nhau ngầm, dám để con cái biết. Hồ Lĩnh 10 trận thắng được 7 trận, song Tiết thị phải ăn chay nên Hồ Phỉ quan tâm.


      Kiếp này cha mẹ làm chuyện ác nhiều xuể, đến lúc về già hành hạ lẫn nhau cũng hay.


      Về phần tỷ tỷ, tỷ tỷ từng phạm lỗi nhưng biết lỗi và từng trả giá.


      Chỉ cần cậu còn sống ngày nào bảo vệ tỷ tỷ ngày đó, bất kể có lấy chồng hay .

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :