1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 152. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 1


      Năm đó có rất nhiều lý do thôi thúc Chu Thừa Duệ rời khỏi Kinh thành, tục huyền là trong số đó. Chỉ là ngờ đến được Tây Bắc, con Tiểu Chiêu bám người, còn con trai Hữu ca nhi cần nhìn mọi lúc mọi nơi, dần dà tuyệt vọng đến mức muốn thêm bước nữa.


      Đầu tiên là Tiểu Chiêu nhìn thấy Thanh di nương, nhưng vẫn có người hầu hạ quen thuộc nên ban đầu con bé vẫn thích ứng. Có điều vài ngày lên đường nhưng vẫn thấy Thanh di nương đâu, con bé nhịn được nữa. Có điều Tiểu Chiêu được nhận giáo dục tốt từ tấm bé, khóc lóc ỉ oi mà ngồi vào góc trong xe ngựa, đầu rũ xuống, đôi mắt lóng lánh nước mắt nhưng rơi.


      Chu Thừa Duệ nhìn mà tan nát cõi lòng.


      Chỉ là Thanh di nương thích cho nàng ta cơ hội ra . Mặc dù Tiểu Chiêu tội nghiệp biết bao, nhưng thể trách Thanh di nương được. đành ôm con bé vào lòng và giọng dỗ dành. May là Hữu ca nhi ngoan ngoãn vô cùng, khóc lóc ầm ĩ, biết ganh tị với chị được bế bồng, chỉ mở đôi mắt tròn xoe nhìn, rất ấm lòng.


      Đến Tây Bắc rồi, vì cả nhà định cư ở đây luôn, đương nhiên vào đại doanh. Chu Thừa Lãng chào hỏi cấp của mình, sớm được phân cho tiểu viện tiến. và hai con ở chính phòng, còn vài hạ nhân ở chái nhà và nhà kề.


      Chu Ngạn Hữu khác với các trẻ con bình thường, ngoài việc rất ngoan ngoãn biết khóc lóc hay đòi hỏi. Nếu người chăm sóc cậu đủ tỉ mỉ và quan tâm, biết được cậu đói bụng hay muốn tiểu tiện kịp thời.


      Những lúc này Chu Thừa Duệ căm hận Tô thị thấu xương, song Hữu ca nhi cũng là con trai của , nên hận đến đâu, đều giận chó đánh mèo lên cậu, chỉ càng thương cậu hơn thôi.


      Bởi thế, chỉ cần về phủ, đều tự tay chăm sóc con trai.


      Tiểu Chiêu là con duy nhất của , cũng là đứa con khỏe mạnh nhất. Vả lại, suốt đường , vì để con vơi nỗi buồn mất mẹ, luôn ôm ấp dỗ dành, đến nơi cũng nỡ cho con bé ở với hạ nhân, bèn ở chung chăm lo luôn.


      Nơi định cư là ranh giới giữa Đại Lương và man di, vài ba bữa lại xảy ra trận chiến to . Đến cùng là do Thánh Nhân tại tuổi càng cao, càng mềm lòng và mất dần dã tâm khiến cho bọn man rọi thỉnh thoảnh lại đến thử lòng Đại Lương. chung, bên Đại Lương cũng mất mát gì nhiều, lâu lâu mất vài binh lính, có điều thông qua đó đoạt ít lương thực và vải vóc… lỗ vốn.


      Chu Thừa Duệ hoặc là dẫn người nghênh chiến hoặc dẫn lính tập luyện, ban ngày làm vất vả, tối về giữ hai đứa con, mệt đến mức dư hơi lo nghĩ tìm vợ kế. Ngay cả nha hoàn trong nhà có tơ tưởng, cũng có cơ hội đến gần.


      Kẻ có cơ hội gần gũi như nhũ mẫu và đại nha hoàn của Chu Ngạn Hữu có ích lợi gì? Chu Thừa Duệ ngày nào cũng ngã lưng là ngủ say, các nàng ăn diện lung linh cũng chỉ có bản thân ngắm nhìn chứ Chu Thừa Duệ rảnh ngắm.


      Thời gian thắm thoát trôi qua, mới đó mà Tiểu Chiêu trổ mã thành thiếu nữ be bé, chẳng những hiếu thảo còn biết chăm sóc em. Chính là Hữu ca nhi, cậu bé lớn lên, trí não cũng phát triển theo, có điều chậm hơn đứa trẻ bình thường.


      cậu bé tám tuổi có sức khỏe và kháu khỉnh, sáng nào cậu cũng theo mông Chu Thừa Duệ chạy hai vòng quanh trấn mà hề dừng lại nghỉ ngơi. Trí tuệ của cậu bằng bé lên ba, chưa thể học văn và võ phức tạp, nhưng học vài chiêu thức đơn giản được.


      Cũng may là con trai tệ như những gì Chu Thừa Duệ dò hỏi ở Kinh thành. Con trai lớn lên có bị chảy nước dãi kiểm soát được, cũng có dị dạng, chỉ là lanh lợi và có sức mạnh lớn, được cái là cực kì ngoan ngoãn. Chu Thừa Duệ dạy con đánh hai quyền, bao giờ con đánh quyền cả.


      Chu Thừa Duệ chỉ có thể tự an ủi mình, ầu, được thế còn gì bằng. Thằng bé tập võ từ , nên trưởng thành cao khỏe, chỉ cần ở ngoài chuyện, ai biết cậu có vấn đề, thuần khiết như tờ giấy trắng.


      Ngày con còn thơ, Chu Thừa Duệ bận tất bật, nào là đích thân dỗ dành con, nào rửa tay, tắm rửa, thay tã các kiểu vặt vãnh. Giờ con cái xem như ‘hơi’ lớn, dè đâu cần bận tâm nhiều hơn, may mà Tiểu Chiêu ‘lớn’ rồi, dù sao cũng hợp ở chung, thế là cho con bé gian phòng gian riêng.


      Khổng ma ma sợ Tô thị trả thù, bèn theo Chu Thừa Duệ luôn. Năm đó cả hai đứa bé còn nên bà gì. Nhưng bây giờ tiểu thư và thiếu gia lớn, bà cũng dần vô lực lo liệu việc nhà, hơn nữa nhìn Chu Thừa Duệ lẻ loi quạnh mình hoài, bà đành lòng, lên tiếng khuyên Chu Thừa Duệ vài lần.


      Chẳng qua bà chỉ là hạ nhân, có khuyên cũng chỉ dám ám chỉ bâng quơ vài lần, Chu Thừa Duệ hoặc là nghe hiểu , hoặc nghe cũng như nghe, kết quả cũng để bụng.

      Song, Chu Thừa Duệ bị Khổng ma ma niệm kinh vài lần đâm ra phiền, tiện tránh ở chỗ Tiểu Chiêu, Chu Ngạn Hữu thường theo Khổng ma ma, thành ra bỗng dư dả được chút thời gian dành cho bản thân. Vừa hay Khổng ma ma thầm lộ chút tin tức ra ngoài, thế là xung quanh nhanh chóng có nhiều bóng hồng xum xoe.


      Chu Thừa Duệ phiền lòng đến mức phải đổi thời gian chạy bộ mỗi sáng của hai cha con. Lịch trình của hai cha con là chạy hai vòng quanh trấn, có thể linh hoạt chạy chỗ khác, nhưng Chu Ngạn Hữu khác, phải đúng theo thói quen mỗi ngày mới chịu được, bằng khó chịu cả ngày.


      Nên ngày trước hai cha con chạy bộ mỗi sáng, tại cũng chỉ có thể đổi thành buổi tối, sáng sớm phải được, có điều ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc ban ngày của Chu Thừa Duệ. Nếu chỉ là huấn luyện binh lính con ổn, lỡ mà bọn man di tấn công, lại vì ngủ đủ giấc và mệt mỏi quá độ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Tất nhiên, ra là người cha tốt, sao nỡ để con trai ngủ ngon.


      Hôm nay cả nhà ăn cơm tối xong, hai cha con lại dạo tiêu cơm với Tiểu Chiêu chốc lát rồi cùng chạy bộ.


      Như mọi ngày, Chu Ngạn Hữu tuy còn nhưng rèn luyện nhiều năm, sức bền tệ. Chu Thừa Duệ duy trì tốc độ bình thường, Chu Ngạn Hữu vẫn chạy theo bình thường, định bụng chạy hai vòng, ai ngờ mới chạy được vòng rưỡi trời đổ cơn mưa bất chợt.


      Mùa hè dễ có giông bão, mưa lớn lại kèm theo sấm chớp, Chu Thừa Duệ sợ con dầm mưa sốt, nên ôm con nhanh chân chạy vào ngôi chùa đổ nát gần đó trú mưa.


      Đến được chùa, hai cha con ướt đẫm, dù vào hè nhưng Chu Thừa Duệ vẫn yên tâm. bảo con cởi quần áo lau khô người, rồi ngồi đợi tại chỗ, bản thân tìm trong chùa có củi khô , sau đó tìm đá lửa, đốt lên hong khô quần áo cho con.


      Chu Ngạn Hữu là em bé ngoan ngoãn, cởi quần áo bỏ qua bên, trốn sau tượng Phật. Ở đó có những lá cờ màu vàng và vài tấm đệm hương bồ. Cậu ngồi lên đệm, sẵn tiện cầm vài lá cờ che lên người.


      Cậu ngồi chưa ấm chỗ, nghe tiếng bước chân dồn dập chạy vào, có vẻ như đông người lắm. Chu Ngạn Hữu thông qua lỗ nhìn ra, quả nhiên có vài bóng đen chạy vào. Khi ánh lửa củi sáng lên, cậu nhìn ra bọn họ vừa chống gậy vừa cầm chén sứt mẻ, ồ, cậu biết, họ là ăn mày.


      Nhưng bây giờ cậu có mặc đồ, xem như có mang bạc cậu cũng đâu ra cho bọn họ được. Vậy nên cậu lại ngoan ngoãn ngồi chờ cha về, nhìn những người ăn xin đó tìm đệm bồ, ngồi xuống quanh đống lửa, sau đó than phiền với nhau.


      Cậu nghe hiểu, chẳng qua rảnh rỗi xem thôi.


      lúc cậu nghe ngóng suýt ngủ, bên ngoài tự dưng im bặt, dường như có tiếng bước chân nhàng tiến vào. Cậu nhướng mắt nhìn, đúng có hai người vào, người phụ nữ mặc váy xanh nhạt cúi đầu, bế váy trắng.


      Chu Ngạn Hữu có phản ứng gì, nhưng ánh mắt của đám ăn mày bên ngoài lại sáng ngời. Nửa đêm, ở ngôi chùa đổ nát, có nữ nhân trẻ trung và bé , bọn họ tuyệt vời làm sao!


      Nhất là nữ nhân này nhìn thấy họ chẳng những xoay người bỏ thẳng vào tìm chỗ ngồi xuống. Mặc dù hai người họ ngồi ở xa xa, chung chỗ với họ, nhưng người ta có ý định ở lại qua đêm đêm còn dài, đúng ?


      Đám ăn mày dám làm bậy bạ ở trong thành, nhưng ra ngoài ngoại ô, dù họ có làm gì với nữ nhân và con bé này nữa, cũng có ai biết được mà trả thù. Chắc chắn đây là ông trời nhìn bọn họ trú mưa tội nghiệp quá, nên ban ơn cho bọn họ đấy.


      Bọn họ ai hành động ngay, mà ngồi đó sáng mắt quan sát trước. Bé khoảng chừng mười tuổi, quá, họ ưng lắm. Nữ nhân cúi đầu nãy giờ, vừa ngẩng đầu lên liền thu hút chú ý của bọn chúng: mỹ nhân!


      Ngay lập tức có tên bước qua bắt chuyện.


      Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người ta, người ta cũng lạnh mặt mà cười đon đả tiếp đón: "Bên ngoài mưa lớn quá, ta sợ mắc mưa đổ bệnh. biết các vị có thể san sẻ chút lửa sưởi ấm ? biết trong ngôi miếu hoang này có bình lọ sành nào , nếu nấu được chút được chút nước ấm còn gì bằng. Ta thấy mọi người đều dính mưa, hay là uống chung với nhau?"


      Nữ nhân này khờ hay có ý đồ?


      Có điều đám ăn mày tinh trùng xông lên não, nào suy nghĩ được điều đó. Bọn họ cho rằng nữ nhân này vừa ngây thơ, vừa chu đáo, đúng là được hời. Để nàng ta ấm người rồi, sau đó làm ấm người bọn họ còn gì bằng?


      Thế là bọn họ chủ động lon ton tìm lọ hứng nước mưa, chủ động đốt lửa sưởi ấm hai . Nhìn nàng ta chút ngại ngùng, cả bọn bảy tám người đàn ông vội bu lại xum xoe.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [2]


      Trời lạnh lắm, nhưng Chu Ngạn Hữu nhìn lửa nóng và nước ấm, có hơi hâm mộ.


      Cậu cũng muốn được sưởi ấm và uống nước, cậu khát rồi.


      Cậu hiểu thói đời xấu xa, cũng hiểu rằng quần áo xộc xệch thể ra ngoài, thế nên dùng lá cờ vàng bọc quanh người, quanh tượng Phật ra.


      xuất của cậu khiến tất cả mọi người đều giật mình. Các tên ăn mày ngờ trong đây có người khác, Tề nương tử và con cho rằng chỉ có đám ăn mày mà thôi. Nhưng khi mọi người quay đầu lại, thấy được là thằng nhóc bỗng nhõm, may là phải người lớn.


      Chu Ngạn Hữu bình tĩnh bước đến, cậu biết kì thị ăn mày, cũng hiểu ý đồ của ăn mày nhưng trong đám người, ràng là Tề nương tử và con sạch hơn, nhìn dễ chịu hơn, đương nhiêu cậu đến gần hai mẹ con.


      Tề nương tử và con Tề Thanh Sương đều ngẩn ngơ, thằng nhóc này ở đâu ra?


      Ủa có quen hai người , sao thẳng đến chỗ hai người?


      Tề Thanh Sương rốt cuộc nhận ra Chu Ngạn Hữu mặc quần áo, chỉ quấn vài lớp lá cờ, khỏi muốn la lên. Dè đâu tên ăn mày ngồi đối diện bé vô tình nhặt lên cành cây ném về phía Chu Ngạn Hữu.


      Trí tuệ của Chu Ngạn Hữu như bé lên ba tuổi, nhưng khả năng phản ứng và linh hoạt khá cao, cậu lập tức xoay người sang ngang và tránh cành cây. Cậu nhìn chằm chằm vào gã vài giây, rồi với Tề nương tử: "Con muốn uống nước nóng."


      Lúc này, Tề nương tử cũng nhận ra thằng bé này có vấn đề.


      cười cười, trực tiếp vỗ vỗ chỗ cạnh mình, "Con ngồi xuống đây, nước chín cho con uống."


      Chu Ngạn Hữu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh .


      tên ăn mày hỏi: "Sao, nàng quen à?"


      "Đúng rồi! Thằng nhãi này trốn ở đây nãy giờ chứ gì?"


      "Đuổi nó , ở đây vướng víu tay chân, thái thái này, nàng thấy nó lớn rồi mà ở trần truồng cũng đủ biết nó được bình thường rồi. Đừng để nó ở cạnh!"


      Tề nương tử yên lặng lắng nghe, ý kiến.


      Ngược lại, Tề Thanh Sương nhìn Chu Ngạn Hữu ngơ ngác hiểu gì ngồi bên cạnh, hơi thương cảm. bé thấy mẹ im lặng, bèn tiếp lời: "Là ca ca con đó. Nãy giờ ca ca ở đây chờ mẹ con con về!"


      Bịa giả quá.


      Có điều con bé ngẩng cổ chuyện như gà mẹ bảo vệ gà con, gương mặt nhắn xinh xẻo dưới ánh lửa bập bùng bỗng đẹp đến ngỡ ngàng. Có vài tên ăn mày nhìn say đắm, bọn họ vội vàng liếc mắt trao đổi, con bé còn nhưng cũng có hương vị riêng.


      Hơi ngốc chút. Ờ, ảnh hưởng nhiều lắm.


      Nước chẳng mấy chốc sôi, Tề nương tử đập vỡ bình khác, rót nước vào từng mảnh vỡ, chia cho mọi người.


      Vài tên ăn mày nhận lấy và uống, Tề nương tử cầm mảnh, thổi lát cho nguội bớt rồi đưa cho con , con bé uống hai hớp, sau đó đưa cho Chu Ngạn Hữu. Chu Ngạn Hữu uống hơi cạn, nở nụ cười với Tề nương tử: "Cám ơn ... ma ma."


      Chu Ngạn Hữu được Khổng ma ma chăm lớn, ngày nào cậu cũng kêu Khổng ma ma dài Khổng ma ma ngắn. Cậu biết Tề nương tử họ gì, nhưng tốt với cậu như Khổng ma ma, nên mở miệng kêu ma ma.


      Lúc đầu, Tề Thanh Sương hơi tội nghiệp cậu, vậy mà cậu kêu mẹ mình như thế, giận chứ.


      Tề nương tử khẽ lắc đầu với con , hỏi: "Uống thêm Sương Sương?"


      vui bị mẹ ngăn lại, buồn buồn đáp: " uống nữa!"


      Tề nương tử quan tâm, bản thân uống nước.


      Đám ăn mày uống nước nóng rang người, đến lúc làm chính rồi!


      Bởi vậy, có kẻ mở miệng dò hỏi mẹ con Tề nương tử.


      " biết cớ sao thái thái và nữ nhi lẻ loi đến đây? Phu quân nhà nàng đâu rồi?"

      "Đúng thế, đêm hôm khuya khoắt, nữ nhân và trẻ con ra đường an toàn chút nào."


      "Ôi, phu quân nhà nàng tệ, biết thương thê tử xinh đẹp gì cả, biết nghĩ thế nào?"


      "Trời tự dưng nóng ghê, bốc hỏa còn khó chịu hơn. Ta thái thái nghe, nàng ướt sũng cả người kìa, nào cởi ra hong khô nào!"


      "Đúng đó, đúng đó, để ca ca giúp muội muội cởi cho nhé?"


      Bọn chúng càng càng hạ lưu. Tề nương tử vẫn giữ được nụ cười, nhưng Tề Thanh Sương nổi nữa, con bé đứng dậy, chỉ vào vài người, giận dữ mắng, "Các người, các người chết tiệt, năng kiểu gì hả!"


      Cuối cùng Chu Ngạn Hữu nhận ra có điều bất ổn.


      Vừa rồi Tề nương tử và Tề Thanh Sương tốt với cậu, hơn nữa hai người là phái nữ cần được che chở, nên cậu vội vàng đứng lên. Cậu lo được nắm giữ lá cờ, thoắt cái đứng lên, lá cờ tuột xuống đất, cả người cậu chỉ còn lại quần đùi.


      Đám người đối diện cười ha hả.


      "Ôi, đứa ngu cũng biết bốc hỏa kìa!"


      "Ơi, nó ngu chứ cái đó đâu ngu, sài được!"


      "Vậy cho nó đứa , người lớn thuộc về chúng mình!"


      Thấy Tề nương tử vẫn giữ im lặng, lời bọn họ tất nhiên Tề nương tử biết ý đồ của họ, nàng ta trả lời tức là ngầm chấp nhận. Bọn họ càng càng thô tục, bắt đầu đứng dậy ve vãn nàng ta.


      Tề Thanh Sương bực bội dậm chân, "Mẹ..."


      bé chưa dứt câu, cả người mềm nhũn, ngã xuống.


      Tề nương tử định đứng lên đỡ, nhưng Chu Ngạn Hữu ngây người chợt vọt lên, bắt được cánh tay bé. Song, cậu chưa đỡ vững người, cơ thể cậu cũng mềm nhũn ra, ngã xuống và đè lên người Tề Thanh Sương.


      Suy cho cùng, Tề nương tử là phái nữ yếu ớt, chỉ có thể nhìn con mình bị Chu Ngạn Hữu đè lên, kéo Chu Ngạn Hữu hai cái vẫn xi nhê gì.


      Mấy gã ăn xin lại cười phá lên.


      Bọn chúng đến gần Tề nương tử, vừa định trêu ghẹo hỏi nàng có muốn giúp , cả người bỗng mềm nhũn ngã hết mặt đất.


      Tề nương tử khịt mũi thanh tú, đứng dậy qua bên, đầu tiên là nhấc mạnh Chu Ngạn Hữu lên, sau đó kéo con sang bên cạnh. Ban nãy bỏ thuốc vào nước nên mọi người đều hôn mê, trừ ra. Bây giờ cho con uống thuốc giải, nhưng đưa lên môi con bỗng khựng lại.


      ở đây rồi, cần gì phải khiến con bẩn mắt.


      Vả lại ngày mai khỏi nơi đây, sau này con bao giờ gặp phải ba cái chuyện bẩn thỉu kiểu này.


      Nghĩ nghĩ, Tề nương tử đặt con xuống, nhìn thấy Chu Ngạn Hữu khỏa thân bên cạnh, hề khách sáo kéo cậu xuống kê dưới người con . Trời lạnh lẽo, nếu để con nằm mặt đất, kẻo mai bệnh hay.


      Bận rộn hồi cũng ổn, phủi phủi tay rồi lấy ra chủy thủ từ trong bọc hành lý ném mặt đất. rút nó ra, lôi gã ăn mày gần nhất, và chút do dự đâm vào của quý đối phương. Dù cho hôn mê nhưng cơn đau tê tái khiến gã nhăn mặt, nhíu chặt chân mày.


      Tề nương tử đợi lúc rồi rút chủy thủ lại, thèm nhìn gã nữa mà tới chỗ tên khác, lật người lại và đâm vào giữa hai chân tên đó như vừa rồi.


      Chu Thừa Duệ ôm vài cành cây khô và đá lửa trở về, đập vào mắt là cảnh tượng kinh khủng này.


      Cho dù trải qua bao mưa sa bão táp nhưng thình lình bắt gặp cảnh tượng này vẫn rợn người lúc rồi mới cất tiếng gọi: “, làm gì đó?” Vì quá bất ngờ và kinh hãi, giọng run run. Nhưng vừa dứt lời, nhớ ngay đến con trai mình, vội nhìn quanh trong phòng, "Hữu ca nhi! Hữu ca nhi ơi!" Sau khi kêu hai lần, có đáp lời, lập tức trừng mắt nhìn Tề nương tử, "Có tiểu tử ở đây đâu rồi?"


      Chu Thừa Duệ hiểu tính con trai mình, mình dặn ở đây chắc chắn cậu ra ngoài.


      Vốn dĩ Tề nương tử hơi bối rối, tuy rằng hạ gục thành công vài gã xấu xa, nhưng người vừa hỏi trông khí thế hào hùng, sợ lại gặp kẻ xấu. Có lòng ám tóan kẻ vô tâm, người ta bắt tại trận làm việc xấu, khó bề ám toán được người ta.


      lẽ đây là người nhà của nhóc con đó sao?


      chỉ về phía gần ngọn lửa, "Ở đó!"


      Chu Thừa Duệ nhanh chóng vứt đồ xuống đất, nhìn thấy Chu Ngạn Hữu nằm dưới bé, bé cũng trạc tuổi Tiểu Chiêu, nhưng tương đối gầy yếu nên quan tâm lắm. kéo Chu Ngạn Hữu ra ngoài, gọi con vài tiếng nhưng phản ứng lại, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tề nương tử với ý dò hỏi.


      Tề nương tử vội vã cân nhắc, sau đó khẽ đáp: “Tiểu tử bị dính mê dược, có thuốc giải ở đây.” xong, ném cái bình sứ tay về phía Chu Thừa Duệ.


      Chu Ngạn Hữu có thể trạng đặc biệt, cho dù là thuốc gì, Chu Thừa Duệ cũng dám cho uống bừa.


      nhìn xung quanh căn phòng, thấy đám nam nhân nằm la liệt mặt đất, rồi liếc nhìn chủy thủ đẫm máu tay Tề nương tử, sau đó nhìn xuống Chu Ngạn Hữu trong lòng và bé bên cạnh, đại khái hiểu được chuyện gì diễn ra.


      Đêm hôm khuya khoắt, nữ nhân trẻ trung dẫn theo vào ngôi miếu đổ nát. Nghĩ cũng biết đám nam nhân này sợ là nổi lên sắc tâm, éo le là gặp nữ nhân nhu nhược như vẻ ngoài, ngược lại tàn nhẫn, ra tay hại kẻ xấu trước khi mình gặp bất hạnh.


      Nghĩ đến đây, Chu Thừa Duệ cau mày, cũng đòi công bằng cho con trai, dù sao cũng biết nữ nhân này cố ý, biết tình hình của Chu Ngạn Hữu. Nhưng nhìn những người nằm mặt đất, khỏi lên tiếng khuyên: " và nữ nhi của đều bình an vô , tại sao thả họ , ... hơi ác độc!"


      Tề nương tử nhận ra Chu Thừa Duệ có ác ý, nhõm rất nhiều, nhưng nghe đỡ cho bọn ăn mày, khỏi cười mỉa mai, "Ta và nữ nhi của mình được an toàn là do ta có bản lĩnh, nhìn thấu được ý đồ đê tiện của bọn chúng, nếu ngươi đoán xem ta và nữ nhi của ta có kết cục gì?”


      Chu Thừa Duệ sửng sốt, như thể dám nghĩ đến hậu quả đó.


      thử tượng tượng xem, sau đó chợt hổ thẹn vì đưa ra lời khuyên.


      Tề nương tử kinh ngạc , nếu hoa mắt mình nhìn ra người đàn ông trước mặt xấu hổ. Nhưng xấu hổ cái gì, xem như nên đưa ra lời khuyên chính nghĩa đừng ra tay, cũng đến mức tự làm mình xấu hổ chứ?


      Lạ lùng!

      Tề nương tử lầm bầm trong lòng, sau đó tới chỗ gã thứ ba, giơ tay đâm xuống.


      Chu Thừa Duệ là đấng nam nhi, nhìn nữ tử liễu yếu đào tơ giơ tay chém đao, tự dưng đau đớn ấy ấy dễ sợ. bế Chu Ngạn Hữu lên, muốn ôm con trai về nhà ngay, nhưng vừa bước bước đến ngưỡng cửa, thanh yếu ớt của Tề nương tử vang lên, "Nhi tử của ngươi có bệnh, muốn chữa trị ?"

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [3]


      Chu Thừa Duệ loạng choạng, suýt ngã chổng vó.


      , có thể chữa khỏi?” Chu Thừa Duệ vừa hỏi vừa nhanh chóng quay đầu nhìn Tề nương tử, trong mắt lên ánh sáng hi vọng.


      Tề nương tử giơ chủy thủ lên, giải quyết được 4 tên rồi.


      "Có thể thử, nhưng hứa chữa hết hoàn toàn. Bệnh của thằng bé có lẽ mắc phải từ lúc lọt lòng, rất khó trị dứt điểm và cũng khó khôi phục như người bình thường!" thẳng.


      Chu Thừa Duệ biết tìm bao nhiêu đại phu trong tám năm qua, cho dù thế ngoại cao nhân, đại phu trong thành, hay thầy thuốc nông thôn, đều đưa Chu Ngạn Hữu khám hết.


      Tiếc là chẳng ai dám chữa được cả.


      ngờ lúc mình hết hi vọng, lại có người bảo có thể chữa khỏi!


      Vẫn là nữ nhân, nữ nhân ác độc, đồng thời thông minh.


      ngây người nhìn Tề nương tử, biết có nên đồng ý hay , bởi vì tin.


      Gã thứ năm, thứ sáu và cuối cùng.


      Tề nương tử giải quyết toàn bộ, sau đó cầm chủy thủ tới trước mặt Chu Thừa Duệ.


      “Sao, chữa hay ?” hỏi.


      Chu Thừa Duệ cắn răng, hỏi lại: "Còn tệ hơn nữa ?"


      Tề nương tử lời ít nhiều: "Đương nhiên rồi! Chỉ có tốt hơn thôi!"


      “Được!” Chu Thừa Duệ cuối cùng cũng chấp nhận. Mặc dù ở nơi xó xỉnh, gặp nữ nhân lạ lùng nhưng chắc chắn được tình trạng Chu Ngạn Hữu tệ hơn được nữa, vẫn muốn thử xem. Con trai tội nghiệp biết bao, đều tại người lớn mà thành ra thế này, Chu Thừa Duệ nỡ.


      lát sau, hỏi Tề nương tử, " muốn gì?"


      Quả nhiên là người thông minh!


      Tề nương tử thả lỏng lòng mình, cười với Chu Thừa Duệ, "Ta nghĩ kĩ rồi, nếu thẳng tay móc mắt của chúng ác quá. Nên ta muốn xin ngài chuyện, khiến bọn chúng thể nào báo quan hoặc báo quan cũng kiện thắng."


      Chu Thừa Duệ sửng sốt, lập tức cúi xuống nhìn chính mình.


      mặc quần áo bình thường chạy bộ sao ta biết được, hoặc là ta biết mình?


      Tề nương tử thấy thế giải đáp thắc mắc: "Chu đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng nhưng có nhi tử khờ. phải là bí mật gì cả. Nên ta nghĩ ngài có bản lĩnh này… nếu được, cùng lắm đánh gãy chân bọn chúng. Túm lại, chỉ cần bọn chúng kiện cáo gì ta là được."


      Tề nương tử càng càng đáng sợ. Chu Thừa Duệ bận tâm được mình từng lời xuôi tay, chỉ cảm thấy mở mang tầm mắt.


      Nữ nhân này quả đủ độc.


      Nữ nhân đời đều ác độc như nhau sao?


      Đầu tiên là Tô thị, đại ca và đại tẩu nào có thù oán gì với Tô thị, nhưng Tô thị vẫn ra tay hãm hại con cái huynh trưởng được. Cuối cùng cũng bị quả báo, nhưng lại báo ứng lên đầu con ruột của mình, Hữu ca nhi vô tội làm sao. Còn nữ nhân trước mặt bình tĩnh chặt đứt của quý của người khác, thậm chí thản nhiên ra lời móc mắt, chặt chân bọn họ như tám nhảm chuyện nhà.


      Chu Thừa Duệ thực sợ tiếp xúc với phái nữ, nhất là nữ nhân như vậy.


      Nhưng ta có thể chữa khỏi bệnh Hữu ca nhi!


      Tề nương tử dường như nhìn ra do dự của Chu Thừa Duệ, im lặng lúc, rồi đột nhiên : "May là hôm nay là ta và nữ nhi của ta. Nếu là nữ tử nào khác, ngài có thể nghĩ kết cục ra sao rồi đó. Hôm nay tránh được lần, nhưng với bản chất của bọn chúng, tương lai phạm tội tiếp thôi. Bây giờ ta dạy dỗ bọn họ, tin chắc rằng sau này bọn họ có gặp nữ tử cũng dám tái phạm nữa."


      Tái phạm kiểu gì, của quý cũng bị chém mất rồi, e là có lòng cũng đủ sức.


      Song, dẫu Tề nương tử quá đáng nhưng cũng có lý. Chu Thừa Duệ cũng có con , mặc dù bảo vệ Tiểu Chiêu rất tốt, nhưng dám đảm bảo tương lai Tiểu Chiêu có phút giây sơ sẩy nào. Nữ nhân này có cứu được Hữu ca nhi hay ? Chu Thừa Duệ suy nghĩ lúc, cho dù Tề nương tử có dự tính ra sao với chút việc này mảy may gì với lắm.


      gật đầu, "Được, ta hứa với !"


      Chu Thừa Duệ cõng Chu Ngạn Hữu lưng, nhưng Tề nương tử dù sao cũng là nữ nhân, ra tay chém nhanh nhẹn, dứt khoát chứ cõng Tề Thanh Sương thể nào. Ấy vậy mà cho bé uống thuốc giải cũng tỉnh lại, bất đắc dĩ đành gửi gắm cho Chu Thừa Duệ.


      Nhóc Chu Ngạn Hữu khá nặng nhưng đối với Chu Thừa Duệ, cõng hai ba Chu Ngạn Hữu cũng là gì. cõng Tề Thanh Sương lưng, ôm Chu Ngạn Hữu trước người. Cứ thế, Chu Thừa Duệ và Tề Thanh Sương vào thành.


      Chu Thừa Duệ thu xếp cho mẹ con hai người ở khách điếm gần đó, còn mình ôm con về nhà. rảnh giải thích với Khổng ma ma, sau đó nhanh chóng giẫm bùn chạy ra ngoại ô.


      Chu Thừa Duệ xử lý thế nào, Tề nương tử bận tâm. mang theo Tề Thanh Sương vào khách điếm, vì bé chưa tỉnh lại nên lau người sạch cho con bé, bản thân gọi tiểu nhị xách hai thùng nước lên. Sau khi tắm rửa thoải mái, đóng cửa lại và nằm lên giường, bấy giờ đôi tay run run ôm lấy con .


      ra, sao có thể sợ được, rất sợ là đằng khác.


      Nhưng dù sợ hãi đến đâu, cũng phải tự bảo vệ mình và bảo vệ con .


      phụ nữ xa lạ xứ người bạn bè thân thiết, chồng chết, thiếu phụ bị nhà mẹ ruột buộc tái giá, có ai chống lưng, chỉ có thể dựa vào chính mình.


      May thay, có tài y thuật.


      dẫn con trốn khỏi nhà mẹ, vội vã đến thành trì lạ lẫm, ban đầu vốn muốn nương nhờ đại nhà quan lại hiển quý nào đó. người đàn bà, lại có sắc đẹp ngời ngời, bảo vệ bản thân còn xong huống chi là bảo vệ con . Cho nên chỉ có thể dùng y thuật của mình làm điều kiện để xin tị nạn quý phủ nào đó, sao nữa ai mà cả đời bị bệnh, dù sao với nhà quan lại kiểu vậy, nuôi đại phu cũng là gì, vả lại biết đâu được lúc nào đó phát huy tác dụng bất ngờ.


      ngờ số còn tốt chán!


      chỉ gặp được Chu đại tướng quân, mà tướng quân lòng thương con cái, chưa biết thực hư y thuật của tin tưởng rồi.


      Tề nương tử siết chặt tay.


      nhất định tìm mọi cách chữa khỏi bệnh cho cậu bé, chỉ vì cậu bé mà còn vì bản thân và con Thanh Sương.


      Bệnh của Chu Ngạn Hữu thể chữa khỏi trong tích tắc, nhà của Chu Thừa Duệ ở đây rất , thể thu xếp cho mẹ con Tề nương tử vào ở. Tề nương tử cũng có ý định sống chung mái nhà với họ, sẵn có chút bạc nên nhờ Chu Thừa Duệ mua giúp tòa nhà muốn dọn bên cạnh nhà .


      Tề nương tử dùng phương pháp tắm thuốc và châm cứu trị liệu. vừa thu xếp ổn thỏa ổ ấm của mình liền quanh thành mua thuốc, sau đó dẫn Tề Thanh Sương lên núi hái số thảo dược còn thiếu.


      Trong mười ngày đầu, mỗi sáng Chu Ngạn Hữu đều được Chu Thừa Duệ đưa sang, vì sợ trong quá trình chữa trị cho con trai có cố bất ngờ nên Chu Thừa Duệ xin nghỉ phép, mỗi ngày đều đích thân đưa và đợi về.


      Mặc dù mười ngày liên tục Chu Ngạn Hữu khá hơn chút nào, nhưng Chu Thừa Duệ nhìn Tề nương tử mỗi ngày đều chăm chỉ chuẩn bị thảo dược, đích thân pha nước, kiểm tra nhiệt độ của nước, chờ Chu Ngạn Hữu ngâm nửa canh giờ. Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng nhìn người ta nghiêm túc chăm chỉ khổ cực, cũng nén hoài nghi vào bụng.


      Tề nương tử hề giải thích.


      Như thể nhìn thấy lo lắng của Chu Thừa Duệ, mười ngày qua, ngày nào như ngày nấy, cũng chuẩn bị kĩ càng cho Chu Ngạn Hữu ngâm thuốc tắm. Đến ngày thứ mười , châm cứu được bắt đầu, bởi vì khi châm cứu, đại phu cần yên tĩnh tuyệt đối, gì Chu Thừa Duệ, ngay cả Tề Thanh Sương là trợ thủ của đều bị đuổi hết ra ngoài.


      Cửa chính và cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, nửa canh giờ trôi qua, nhưng vẫn có động tĩnh gì. Chu Thừa Duệ bắt đầu thể ngồi yên, đứng dậy lại lại trong sân, cuối cùng dằn được lòng lo sợ, hỏi Tề Thanh Sương cũng lo lắng, "Tề nương này, trước kia y thuật của mẹ cháu rất cao siêu đúng ? Hồi ở nhà mẹ cháu có thường khám bệnh cho người khác ? Cháu biết mẹ cháu kế thừa y bát của ai ? Sư phụ của mẹ cháu tên gì?"


      Tề Thanh Sương nghiến chặt răng, lắc đầu.


      biết trả lời thế nào, bé vốn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cha và mẹ, cha mẹ trước kia đều buôn bán, biết nhiều về y thuật. Ông bà nội mất sớm, sau đó cha bất ngờ qua đời, gia nghiệp đồ sộ bởi vì có chú bác ruột thịt hay họ hàng gánh vác nên bị nhà ngoại chiếm mất, cả mẹ và bé đều bị đưa về nhà ngoại ở.


      Ban đầu bé nghe mẹ mình bảo nhà ngoại tiếp quản hết cơ nghiệp nhà hai mẹ con, nên đối xử tử tế với mẹ con bé. Chắc chắn nuôi bé lớn lên và tìm mối hôn tốt cho bé, sau đó là lấy nửa cơ nghiệp nhà họ Tề làm của hồi môn cho bé.


      Dù sao nữa đó là của cha bé, cha còn nhân thế, bé lại là con duy nhất, đương nhiên tất cả là của bé.


      Nhưng ai biết được các cậu đạt được gia sản nhà họ Tề, nhưng ở nhà ngoại có ai đối xử tử tế với bé cả. Bọn họ ép buộc hai mẹ con bé ở riêng, ràng bé là tiểu thư nhà họ Tề, nhưng chẳng khác nào ngọn cỏ đáng thương ăn nhờ ở đậu.


      Ăn ngon, ngủ yên, mặc lành lặn, hơn nữa trước đó lâu bé nghe tin sốc: hóa ra vì mẹ vẫn còn trẻ đẹp, nhà trai năm xưa cưới được mẹ nên giờ tình nguyện nạp mẹ làm quý thiếp!


      ra bé cảm thấy mẹ tái giá chẳng có gì sai, có điều mẹ cha sâu đậm nên muốn tìm mùa xuân thứ hai. màng hạ nhân ngăn cản, loạng choạng chạy tìm mẹ, khéo thay bé đúng lúc nhìn thấy mẹ vừa đá ghế treo cổ tự tử.


      Bé sợ quá, xỉu tại chỗ.


      Đến khi tỉnh lại, mẹ bình an vô .


      Chỉ là mẹ sống sót, bắt đầu chống đối lại nhà ngoại, chỉ chọc giận tức bà ngoại, khiến bà bị bệnh mà còn cầm cây quất mấy mợ. Sau vài ngày, mẹ tìm đến bé, với bé trộm được bạc và vài món trang sức đủ cho hai mẹ con bỏ trốn.


      bé tất nhiên sẵn lòng.


      Sau khi hai mẹ con bỏ trốn đến trú mưa trong ngôi miếu đổ nát, chẳng hiểu sao khi thức dậy lại ở khách điếm? Mẹ bảo rằng do mẹ trị bệnh cho người ta, kêu bé làm trợ thủ và dặn dò chớ nhắc lại dĩ vãng.


      Nếu có ai hỏi, cứ đáp mẹ có y thuật cao siêu.


      Tề Thanh Sương hồng mặt, giọng khẽ như muỗi kêu, "Dạ, y thuật của mẹ cháu rất cao siêu ạ, sư phụ của mẹ là thần y."


      Tiểu Chiêu hồi hộp chờ đợi đệ đệ, nghe thế sáng bừng đôi mắt, " sao? Là thần y à, thần y nào thế?"


      Tề Thanh Sương lắc đầu, "Ta, ta biết."


      Chu Thừa Duệ cảm thấy tình trạng của Tề Thanh Sương sai sai, vừa định hỏi Tiểu Chiêu ôm lấy cánh tay , "Cha, nếu y thuật của Tề nương tử được thần y truyền lại, đệ đệ chắc khỏi bệnh đúng cha?"


      Chu Thừa Duệ chưa kịp trả lời Tề nương tử bước ra khỏi phòng. Trông rất mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng đôi mắt đong đầy ý cười, tự tin : " thể so với người thường, nhưng chắc chắn tốt hơn tại rất nhiều!"

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 154. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 4


      Lời của Tề nương tử như cho Chu Thừa Duệ viên định tâm hoàn, trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng, vồn vã hỏi tình hình của con trai mà cám ơn : “Vất vả cho ngài rồi.”


      Mặc dù Tề nương tử chỉ là thiếu phụ bình thường nhưng cứu được Hữu ca nhi, Chu Thừa Duệ tình nguyện tôn trọng . Mà Tề nương tử quả cực khổ, lâu như vậy mới ra với sắc mặt tái nhợt, mồ hôi như tắm, nghĩ cũng biết cực khổ biết bao.


      Tề nương tử gật đầu, đáp: "Ta nghỉ chút."


      Nhà của Tề nương tử đủ cho Tề nương tử và Tề Thanh Sương ở. Chu Thừa Duệ quan sát hai người đều có 10 ngón tay thon thả mềm mại, giống người làm việc nặng. Lúc đầu muốn tặng gia nhân cho hai người nhưng bị Tề nương tử khước từ, cuối cùng cơm canh ba bữa đều do Khổng ma ma sai người mang qua.


      Nhưng bây giờ, nhìn Tề nương tử dứt lời xoay người, quần áo mùa thu vốn dày, nhưng vẫn dính sát vào người, chứng tỏ thấm đẫm mồ hôi.


      Chu Thừa Duệ cau mày, cảm thấy có người hầu hạ là được. Tề nương tử muốn toàn tâm toàn ý chữa trị cho Hữu ca nhi, còn Tề Thanh Sương là tiểu nương, có kẻ hầu hạ sao Tề nương tử có thể an tâm chữa bệnh cho Hữu ca nhi được.


      suy nghĩ chút, để lại Tiểu Chiêu và Tề Thanh Sương, nhanh chóng đuổi kịp Tề nương tử, “Tề nương tử, ngày ba bữa có thể từ bên kia mang sang, nhưng sinh hoạt hàng ngày ai lo liệu là được. Nếu thích đông người chỉ cần bà tử và nha hoàn đủ lo toan cuộc sống hàng ngày cho mẹ con , cũng có thể toàn tâm toàn ý chữa trị cho nhi tử của ta."


      Tề Thanh Sương là tiểu nương và từng là đại tiểu thư hơn 10 năm, cho dù bé có lòng đỡ đần việc nhà vẫn giúp đỡ được gì cả.


      Tề nương tử đúng là giỏi lo toan nhà cửa, nhưng lúc trước Chu Ngạn Hữu chỉ cần tắm nước thuốc, giờ phải châm cứu ít nhất canh giờ/1 lần. Xong xuôi tay chân cũng run lẩy bẩy, hơi sức đâu quét tước nhà cửa, giặt giũ quần áo.


      Mặc dù Tề nương tử sống ở thành nhưng lòng vẫn yên, biết và Tề Thanh Sương trốn nhà ra có bị đuổi theo bắt về hay . ra, trước lúc bỏ trốn rất muốn đầu độc chết nhà mẹ để loại trừ hậu hoạn mãi mãi về sau nhưng nếu thế, trở thành tội phạm mất.


      Cho nên hạn chế ra ngoài ít nhất có thể, trừ khi phải mua thuốc, bằng ở nhà ra. Suy nghĩ duy nhất bây giờ của chính là phải cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho Chu Ngạn Hữu, đến lúc đó, Chu Thừa Duệ chính là chỗ dựa của . Cho dù nhà mẹ có bắt , cũng có người tống cổ thay .


      hỏi: "Có phiền ngươi lắm ?"


      Chu Thừa Duệ lắc đầu : " đâu, phiền chút nào. Nếu chịu, buổi tối ta chọn hai người ít nhất qua đây." nghĩ Tề nương tử muốn có người hầu, sợ là thích ồn ào.


      Tề nương tử giải thích, chỉ : "Có đáng tin ?"


      Ánh mắt Chu Thừa Duệ lóe lên, phát ngay có điều ổn.


      Nhưng gì, chỉ đáp: “Tất nhiên đáng tin, ta điều hạ nhân từ nhà sang đây.” Trong nhà thiếu người, lại mua bên ngoài là được.


      Nghe xong, Tề nương tử khách sáo, cười : "Dạ, vậy xin phiền tướng quân."


      vừa cám ơn vừa gật đầu rồi thẳng về chính phòng.


      Chu Thừa Duệ nhìn bóng lưng của , nỗi hoài nghi càng sâu sắc. Thái độ của Tề Thanh Sương sai sai, Tề nương tử cũng ổn như là né tránh ai đó?


      ôm mối nghi ngờ vào lòng, định quan tâm.


      Nếu Tề nương tử muốn cầu cạnh, tất mở miệng.


      Nếu Tề nương tử có thể chữa khỏi bệnh cho Chu Ngạn Hữu, chỉ cần cầu quá đáng đương nhiên chấp nhận.


      Đây là suy nghĩ của , nhưng Tiểu Chiêu ở cách đó xa nhìn cha mình hình như nhìn chằm chằm bóng lưng của Tề nương tử hơi lâu rồi. Chuyện này ... có gì to tát, nhưng, mấu chốt là Tề nương tử đổ nhiều mồ hôi khiến quần áo bó sát vào người. Ôi nhìn kìa, cái dáng người đung đưa, Tiểu Chiêu cảm thấy mê người quá xá.


      Tề nương tử còn quyến rũ hơn tất cả phu nhân xinh đẹp trong miệng các tỷ muội xã giao của nàng. Cha nàng nhìn mãi theo bóng lưng của người ta đến mức quên mất thời gian, lẽ nào ưng ý?


      Tiểu Chiêu phản cảm việc có mẹ kế. Cha vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc chị em nàng ngần ấy năm. Bây giờ cha sắp đến tuổi tứ tuần, đúng là nên có người nâng khăn sửa túi. Nếu mai mốt nàng và đệ đệ lớn lên dựng vợ gả chồng, chỉ có cha lẻ bóng mình, đáng thương biết bao.


      Chẳng những cha có vợ, mà cũng thiếp thất hay thông phòng luôn!


      Nghĩ đến thiếp thất, Tiêu Chiêu khỏi tối sầm mắt lại.


      Năm đó nàng còn nhưng giờ lớn rồi, mỗi khi nhớ lại khỏi xót xa. Dù di nương thích cha, nhưng lẽ nào thương con chút nào sao, sao có thể bỏ lại nàng, nắm tay cùng người khác chứ?


      Nghĩ thế, Tiểu Chiêu khá khen Tề nương tử.


      Tề nương tử thân mình vẫn dắt theo Tề Thanh Sương, đây là tình mẫu tử mà di nương của nàng có được. Nàng hâm mộ với Tề Thanh Sương. Hơn nữa Tề nương tử giỏi y thuật, trông khá nhân hậu, nếu có mẹ kế như vậy tệ lắm nhỉ.


      chỉ cha có vợ, mình và đệ đệ cũng có mẹ.


      Tiểu Chiêu nghĩ nên báo cho Khổng ma ma biết chuyện này. Nàng là bé, cảm thấy tốt tốt chứ biết nên làm gì, nhưng nếu Khổng ma ma biết, bà chắc chắn nghĩ ra cách.


      Khổng ma ma nghe xong sửng sốt lúc lâu. Bà nhớ đến Chu Thừa Duệ mãi chịu cưới vợ, quả phụ quả phụ, miễn là ưng là được.


      Hơn nữa theo quan sát của bà, Tề nương tử có phẩm hạnh tốt.


      Khổng ma ma cho là khả thi. Đến lúc Chu Thừa Duệ về nhà bảo bà chọn người sang, bà xung phong nhận việc: "Để nô tỳ qua cho lão gia."


      Chu Thừa Duệ ngờ Khổng ma ma chủ động, bảo: "Ma ma có tuổi, bà lại chăm sóc Hữu ca nhi, đổi người khác ."


      Khổng ma ma cười lắc đầu, "Lão gia kìa, nô tỳ có tuổi bao giờ? Nô tỳ còn chờ Hữu ca nhi lớn rồi cưới vợ sinh con, rồi giữ con cho Hữu ca nhi nữa chứ. Tề nương tử chữa trị cho Hữu ca nhi, nô tỳ sang đó hầu hạ nàng ta xem như tỏ lòng cảm kích và chút lòng thành của nô tỳ với nàng ta. Còn Hữu ca nhi, nếu ngài an tâm cứ để Hữu ca nhi bên đó, dù sao nhà bển cũng hơn nhà ta bao nhiêu, khỏi phải chạy qua chạy lại."


      Chu Thừa Duệ nhíu mày suy nghĩ.

      Tiểu Chiêu thấy Khổng ma ma giỏi , vội vào: "Cha, cha nghe theo Khổng ma ma ! Con cũng muốn qua chỗ Tề nương tử thường hơn. Tề nương tử có thể chữa khỏi bệnh cho đệ đệ, là đại ân nhân nhà mình đó!"


      Chu Thừa Duệ khỏi buồn cười, hôm nay sao thế, sao ai cũng khen lấy khen để Tề nương tử vậy?


      Có điều nghĩ kĩ lời của Khổng ma ma, nếu Khổng ma ma ngại mệt, cũng được, cản nữa. Đúng là điều người khác bằng Khổng ma ma, Khổng ma ma là người có kinh nghiệm, làm việc tuyệt đối yên tâm.


      Hữu ca nhi sống bên đó cũng tốt hơn, khỏi mất thời gian chờ lúc lâu sau khi châm cứu mới được về, tránh phiền hà.


      Mọi chuyện cứ được định thế. Khổng ma ma sai tiểu nha hoàn qua đó trước, còn mình được Tiểu Chiêu tiễn ra sau. Hai người ra khỏi cổng nhà họ Chu, thấy xung quanh có ai, Tiểu Chiêu vội vàng dặn dò Khổng ma ma, "Khổng ma ma, đây là cơ hội tốt, ma ma nhất định phải hỏi thăm ý của Tề nương tử nha! Nếu ... Tề nương tử muốn tái giá, ma ma phải tốt cho cha nhé! Ma ma cứ con và Hữu ca nhi rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhất định đừng quên điều này nhé."


      Khổng ma ma mỉm cười và gật đầu, "Được được được, ma ma nhớ rồi!"


      Đáp ứng đáp ứng, nhưng Tề nương tử là người rất kiệm lời, Khổng ma ma qua, bà hỏi câu Tề nương tử trả lời câu, rất khó gợi đề tài. Ghét hơn nữa là Tề nương tử có nhu cầu mở miệng, bà càng khó hỏi thăm về quá khứ Tề nương tử.


      Sao phu quân nhà chết thế? Nhà còn có ai ? Sao lại dắt con tha hương? Ở đây có thân thích nào hay chỉ mình? dự dịnh sau này ra sao, có muốn tái giá ?


      Ngày nào Khổng ma ma cũng hỏi nhiêu đó, còn Tề nương tử trừ châm cứu cho Chu Ngạn Hữu chính là trốn vào phòng điều chế thuốc, chỉ dư mỗi giờ ra ăn cơm. Khổng ma ma có ý dạo tiêu cơm với Tề nương tử nhưng người ta bảo muốn yên tĩnh suy nghĩ công chuyện, cứ thế Khổng ma ma đến lần nào thất bại lần đó.


      Nhưng cũng có điểm tốt.


      Chính là hiểu sao, Chu Thừa Duệ tự dưng cảm thấy Tề nương tử càng ngày càng sắc nước hương trời. Mà Tề nương tử xinh đẹp là vì dù tỉ mỉ, nhưng Khổng ma ma có thẩm mỹ cao lo từng bộ đồ từng cái trang sức cho , phối hợp hoàn hảo khiến Tề nương tử tỏa sáng hơn.


      Chu Thừa Duệ đương nhiên phát .


      Lúc đầu, để tâm đến Tề nương tử nhiều vì tin tưởng vào y thuật của Tề nương tử, thời gian trôi qua, Hữu ca nhi đúng là tốt lên từng ngày. Nhưng giờ, người phái điều tra Tề nương tử trở về báo cáo, tâm trạng hơi khó diễn tả.


      Tề nương tử từng là vợ phú thương- thái thái giàu có rất ít ra khỏi cửa, sau cái chết bất hạnh của chồng, về nhà mẹ đẻ. Vì chồng là nhi nên gia sản nhà họ Tề bị nhà vợ chiếm đoạt hết. Cái này thôi, nhà mẹ đẻ còn ép Tề nương tử nhân lúc trẻ đẹp tái giá, nghe đồn vì tình cảm sâu đậm với người chồng khuất nên chịu khuất phục, chọn cách treo cổ tự tử.


      Kết quả tử tự thành.


      Sau đó hiểu Tề nương tử nghĩ sao, đột ngột dắt con bỏ nhà . Vào cái đêm bỏ đó, Tề nương tử gặp gỡ và nhận chữa trị cho Hữu ca nhi, theo vào thành.


      Dựa theo đó, bị lừa bịp.


      Thế nhưng, Hữu ca nhi chuyển biến tốt đẹp.


      Rốt cuộc là sao?


      Chu Thừa Duệ nghĩ ra được, nên dành thời gian quan sát Tề nương tử. Vừa để ý, bèn nhìn ra Tề nương tử ngày nào cũng tỉ mỉ ăn mặc trang điểm, vốn dĩ đẹp sẵn, thêm lụa là càng trông hấp dẫn hơn. Chu Thừa Duệ vốn có suy nghĩ gì, nhưng lờ mờ nhận ra "tâm tư" của Tề nương tử, khỏi có chút động lòng.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 155. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 5 + 6


      [5]


      Chu Thừa Duệ là nam nhân, là nam nhân bình thường, nên có những lúc có nhu cầu về nữ nhân. Trước kia tìm, là chưa thoát khỏi ám ảnh của Tô thị, hai là hai đứa con đều còn , dám giao cho mẹ kế.


      Bây giờ hai con khá ‘lớn’, Tề nương tử có thể chữa khỏi bệnh của Hữu ca nhi, tìm mùa xuân thứ hai cũng tệ. Trong đêm khuya, cũng hi vọng có người cùng chia sẻ nỗi lòng với mình. Các tiểu nương trước kia được, bọn họ đều lớn hơn Tiểu Chiêu có vài tuổi, chung đề tài cũng có mặt mũi nào với con cái, Tề nương tử vừa khéo.


      Nàng qua đời chồng và từng sinh con, suy bụng ta ra bụng người, thương Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi. Hơn nữa, nàng ta lạnh lùng, tranh với đời, trái ngược hoàn toàn với Tô thị.


      Khuyết điểm duy nhất chính là quá độc ác.


      Mặc dù biết nàng ta tàn nhẫn đúng lúc, nhưng Chu Thừa Duệ mỗi khi nhớ lại đêm đó, vẫn ớn lạnh sống lưng. Mấy gã đó xấu xa, còn mình ép buộc nàng, hai thê thiếp thanh lâu, ba là đối xử tốt với con nàng ta- Tề Thanh Sương, chắc là nàng ta ác độc với mình đâu nhỉ?


      hoàn toàn nghĩ tới phản đòn với Tề nương tử, vì Tề nương tử phải đối thủ của .


      Cho dù bỏ thuốc , Tề nương tử cũng dám làm càn.


      Chu Thừa Duệ nghĩ nghĩ, quan sát Tề nương tử lâu rồi, chợt phát Tề nương tử chỉ có gương mặt ưa nhìn, eo thon, mông vểnh, ngực to… khiến người ta khó lòng dời mắt.


      cho rằng Tề nương tử cố ý ăn diện cho mình ngắm, nếu người ta có ý, mình cũng thấy nàng tốt, thế chờ bệnh Hữu ca nhi khỏi hẳn, hỏi cưới Tề nương tử. Cả hai đều từng cưới gả, con cái cũng hai ba năm nữa làm mai, cần chú ý nhiều lắm, Chu Thừa Duệ quyết định thả bay bản thân.


      Lại , vốn là đóng quân ở biên cương, năm cũng chỉ có chút thời gian ngắn ngủi dành cho Tô thị, sau đó Tô thị mang thai, hai người nảy sinh mâu thuẫn, rồi sinh ra Hữu ca nhi, cuối cùng mưu kế của Tô thị bị bại lộ, tính ra hơn 9 năm, Chu Thừa Duệ chưa có ngủ với nữ nhân.


      Võ tướng hơn ba mươi tuổi, vẫn trong thời kì sung mãn.


      Trước kia nghĩ đến sao, giờ lại có ý tưởng, ban ngày dõi mắt theo Tề nương tử, ban đêm nằm mơ thấy người ta. Chu Thừa Duệ hơn 30 tuổi làm dơ quần, chợt nhận ra mình đói khát quá rồi.


      Đến lúc này bệnh của Hữu ca nhi đến hồi kết thúc. Mặc dù cậu bé đột nhiên lanh lợi như bạn cùng lứa, nhưng bắt đầu thanh tỉnh. Thông qua việc ngâm thuốc tắm và châm cứu, độc được bức ra sạch . Dẫu xuất phát trí tuệ của trẻ ba tuổi, nhưng bắt đầu phát triển nhanh, mở mang tầm mắt và học hỏi tiếp thu như đứa trẻ bình thường.


      Cuối cùng cũng xong.


      Tề nương tử mới rảnh rỗi để ý đến Chu Thừa Duệ.


      Gã khốn khiếp!


      lòng dạ cứu con , lại suốt ngày dán mắt ăn đậu hủ của !


      Tề nương tử vốn là thầy thuốc y học cổ truyền nổi tiếng xinh đẹp, nên sau khi biến thành Tề nương tử ở thế giới này, luôn chê bai mình đủ xinh đẹp, nhưng đối với cánh đàn ông, chút nhan sắc này đủ đổ đốn Chu Thừa Duệ.


      Ánh mắt như chó sói, trừ vẻ sáng rực chính là ham muốn chiếm hữu, suýt nổi khùng. Nhân lúc Chu Thừa Duệ vui mừng chúc mừng con trai khỏi bệnh hoàn toàn và con Thanh Sương xin phép được ăn tiệc nhà họ, Tề nương tử nhanh tay nắm chút bột mì nhét vào hà bao. dặn thêm Tề Thanh Sương, "Con đến Chu gia, nhớ chơi chung với Chu tiểu thư và Chu thiếu gia. Bất kể mẹ có đâu, con cũng được phép rời khỏi tỷ đệ họ, biết ?"


      Tề Thanh Sương thấy Tề nương tử là lạ, thắc mắc, "Mẹ sao vậy? Mẹ định đâu?"


      Sắc mặt Tề nương tử lạnh lẽo, : "Đừng lo, mẹ chỉ chuyện riêng với Chu đại tướng quân."


      Ơ, chuyện thôi sao mà vẻ mặt mẹ dữ dằn thế?


      Tề Thanh Sương rất khó hiểu, nhưng kể từ khi mẹ treo cổ tự tử thành, mẹ hoàn toàn thay đổi. Mặc dù mẹ vẫn thương bé nhưng còn dịu dàng như trước nữa, gặp trắc trở cũng khóc lóc mà trở nên lạnh lùng và trông như có gì khiến mẹ sợ hãi cả.


      Tề Thanh Sương chỉ mới mười tuổi, sao suy nghĩ sâu xa được, bé tưởng mẹ chết thành, bắt đầu đổi tánh.


      Đến Chu gia, hôm nay Tề nương tử mặc quần áo do đích thân Khổng ma ma may. chữa được bệnh của Hữu ca nhi nên Chu Thừa Duệ đặc biệt tặng quần áo và trang sức. Quả , trong mắt Chu Thừa Duệ lúc bấy giờ, đẹp lộng lẫy chưa từng có.


      nhìn Tề nương tử mặc quần áo và đồ trang sức tự mình chọn, đương nhiên vui vẻ, đồng thời nhìn Tề nương tử hết sức tự nhiên, nhân lúc ai chú ý, khen ngợi lòng: "Hôm nay nàng đẹp lắm!"


      Ngài muốn người ta tôn trọng, sao lại buông lời trêu ghẹo ong bướm?


      Tề nương tử nghĩ tới do ăn diện dẫn đến, vốn là đại mỹ nhân dù có dùng đũa búi tóc, cũng đủ làm xinh đẹp thoát tục. Còn tại ở đây, là người đàn bà đôi mươi, sinh con, cho dù trẻ trung nhưng đau buồn vì cái chết của chồng, tự dằn vặt khiến bản thân bơ phờ suy sút, trong ý thức bản thân, dù ăn diện cũng đẹp nổi.


      mỉm cười với Chu Thừa Duệ, nhưng trả lời.


      Tề nương tử ăn lửng dạ, bèn đặt bát đũa xuống, với con : "Con và Chu tiểu thư, Chu thiếu gia ăn cơm cho no. Mẹ ra ngoài lát."


      Tề Thanh Sương ngoan ngoãn gật đầu.


      Tiểu Chiêu : "Nương tử yên tâm, con chăm sóc tốt cho Thanh Sương muội muội."


      Chu Ngạn Hữu cũng gật đầu theo, gì mà gắp miếng thịt gà vào chén của Tề Thanh Sương.


      Con trai con nhà cùng phe à?


      Tề nương tử cảm giác nhà này là lạ làm sao.


      nghĩ thầm, Chu Thừa Duệ nghiêm túc ư?


      Chắc đâu, chỉ là quả phụ tang chồng, còn có con riêng. Chu Thừa Duệ là đại tướng quân hiển hách, sao có thể cưới người đàn bà có thân phận như mình, có biết bao non trẻ chực chờ kia kìa? Bởi vậy, chắc chắn giống đám ăn mày ngày đó, chỉ muốn ve vãn thôi!


      Có điều tận mắt chứng kiến hành động dã man của , rút kinh nghiệm à?


      sợ bị thiến ư?


      Hay là có thân phận địa vị, sợ mình dám?


      Tề nương tử tức giận siết chặt nắm đấm dưới tay áo, dám .


      Có điều suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi tắt trong đầu Tề nương tử. Thực tế, cười cảm kích đáp lại với đôi trai nhà . Sau đó ngẩng đầu lên và nhìn về phía Chu Thừa Duệ, Chu Thừa Duệ tự hỏi định đâu, ngờ nhìn sang.


      Hai người nhìn nhau, Chu Thừa Duệ vô thức muốn quay mặt chỗ khác.


      Ai biết Tề nương tử tự dưng khẽ cười nhìn , khóe mắt khẽ nhếch lên, cười mà như . sững sờ, Tề nương tử liếm môi, sau đó hất cằm nhìn mình rồi xoay người .


      Đây là lần đầu tiên Chu Thừa Duệ gặp nữ nhân to gan như vậy.


      kìm được nóng người, đứng phắt dậy đuổi theo, nhớ dặn dò bọn trẻ dù câu.


      Tề Thanh Sương ngơ ngác nhìn chén của mình, nó được Chu Ngạn Hữu gắp cao thành đồi núi.


      Chu Ngạn Hữu vẫn gắp, nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Tề Thanh Sương, bèn dừng động tác lại, hỏi: " thích ăn hả? Vậy tỷ thích ăn gì, ta gắp cho."


      Tiểu Chiêu rảnh để ý hai người, ánh mắt và trái tim đều nhìn cha nàng mất rồi.


      nàng nhịn nhưng được, căn dặn hai người. “Hữu ca nhi, đệ và Thanh Sương ở lại ăn cơm, tỷ ra ngoài chút xíu.” nàng dặn dò rồi vội vàng chạy ra ngoài.


      Bên ngoài, Tề nương tử bao xa, phát Chu Thừa Duệ theo sau, ta vòng qua bên hông sảnh chính đến viện hẻo lánh. Chu Thừa Duệ theo nhưng thầm nghi ngờ, Tề nương tử bình thường là người đàng hoàng, cho dù biết lòng muốn hỏi han, cũng nhất định tránh tất cả hạ nhân.


      Nghĩ vậy, Chu Thừa Duệ đột ngột dừng lại.


      đời nào?


      Nàng, nàng ta muốn dụ dỗ mình?


      Chu Thừa Duệ biết nên làm gì.


      Tuy mộng xuân vài lần, cũng từng nghĩ tới bày tỏ với nàng hôm nay để cuối tháng có thể thành thân. Đến khi thành thân rồi, muốn làm gì cũng được. Nghĩ nghĩ, gương mặt già đen của Chu Thừa Duệ lặng lẽ đỏ ửng, nếu để ý chẳng ai phát được.


      Tề nương tử trước tất nhiên thấy được, nhưng nghe tiếng bước chân theo.


      Lạ , sao Chu Thừa Duệ theo?


      Tên già dê này, dù hiểu ám chỉ của mình cũng biết đường theo chứ!


      Tề nương tử thêm lát nhưng phía sau có động tĩnh gì. nghĩ đến ánh mắt ngày càng nể nang của Chu Thừa Duệ trong khoảng thời gian này, cắn răng và nhanh hơn. Mãi đến khi cửa phòng ngủ của Chu Thừa Duệ, bị hạ nhân ngăn cản, Tề nương tử mới : "Cản gì, tướng quân nhà các người kêu ta đến, ta vào ngồi chờ, ngài ấy tới ngay."


      Tề nương tử là đại ân nhân của nhà họ Chu, hạ nhân nghe nàng Chu Thừa Duệ đến sau, với lại đây cũng phải cấm địa quan trọng như thư phòng nên dẫu thấy nàng ta khá ‘phóng khoáng’ nhưng vẫn cho người vào. lại tướng quân nhà họ có thê có thiếp có thông phòng, nàng ta phóng khoáng là điều dễ hiểu, nếu leo lên được là tướng quân phu nhân của bọn họ.


      Tướng quân nhà họ là hùng cái thế của dân chúng vùng biên cương, hơn nữa xuất thân từ Kinh thành. ca ca là Hầu gia, chị dâu là Công Chúa, thêm ca ca nữa là Binh Bộ Thượng Thư, chị dâu là tỷ tỷ của Túc Vương phi. Tướng quân của họ ở Kinh thành cũng dễ lấy vợ đấy nhé.


      Tính ra Tề nương tử thông minh !


      Tề nương tử thông minh vào phòng, sau đó đóng cửa lại, vào trong, mà dựa lưng vào tường.


      Chu Thừa Duệ muốn kêu Khổng ma ma mời Tề nương tử ra ngoài, nhưng nghĩ nếu làm vậy mất mặt Tề nương tử. do dự chút, rốt cuộc là nhanh chân đuổi theo, chỉ cần vài câu hai người hiểu, Tề nương tử cần phải thế.


      Chu Thừa Duệ xua tay đuổi hạ nhân xuống, đẩy cửa bước vào phòng.


      chần chừ cần đóng cửa hay , đôi cánh tay mềm mại ôm lấy cổ , sau đó cửa cũng bị đóng cái ‘cạch’ lại.


      Cơ thể mềm mại của nữ nhân áp sát vào cánh tay , bàn tay cổ chỉ đặt hờ nhưng Chu Thừa Duệ vẫn cảm thấy cứng đờ, thể động đậy. muốn đôi tay đó động đậy nhưng sợ động bậy, lúc này định lực của với Tề nương tử được kiên định lắm.


      “Tề… Tề nương tử, nàng, nàng có chuyện gì, đàng hoàng.” hơi lắp bắp, muốn tránh xa Tề nương tử, nhưng rồi lại nỡ, như bị đóng đinh dưới chân.


      Tề nương tử vòng tay qua cổ , hơi nhón chân lên, hơi thở như phả vào tai , "Sao vậy, chàng thích?"


      phải ta thích, mà là ... hợp lễ giáo!


      Cho dù là là vợ chồng, giữa ban ngày ban mặt ăn cơm, tự dưng lại chạy vào phòng ngủ là hợp khuôn phép rồi. Huống hồ cả hai chưa nên duyên vợ chồng, dù có nhắm trúng nhau, làm thế cũng tốt lắm?


      Chu Thừa Duệ nghĩ như vậy, nhưng trong miệng được lời nào, cơ thể thành cực kỳ, thôi giãy dụa.


      Ánh mắt Tề nương tử trở nên lạnh lẽo, nhưng cơ thể rời.


      Lợi dụng lúc Chu Thừa Duệ đơ người đứng im, tay lấy chút bột mì nhét vào miệng Chu Thừa Duệ, tay còn lại nhanh chóng ấn vài cái lên người Chu Thừa Duệ.


      Xong xuôi, vội vã lùi về sau.


      Chu Thừa Duệ kinh hoàng, tức tốc phun bột mì ra, “, cho ta ăn gì?” nhìn Tề nương tử vênh váo thảnh thơi ngồi xuống ghế, bỗng nhận ra mọi chuyện diễn ra đúng lắm, “Có phải Tề nương tử có hiểu làm gì đó ?"


      Tề nương tử mỉa mai, "Hiểu lầm? Hiểu lầm ngươi háo sắc nhìn chằm chằm ta? Hiểu lầm ngươi gì đó với hai con ngươi để bọn xum xoe ta sao? Hiểu lầm ngươi ..." Tề nương tử dời mắt xuống giữa hai chân Chu Thừa Duệ, lại bảo. "Hiểu lầm ngươi tại có phản ứng?"


      Ngay cả vẻ mặt Chu Thừa Duệ đen, cũng có thể nhìn ra đỏ mặt. Trách sao? thích Tề nương tử, Tề nương tử cũng thích , hai người vừa ôm ấp nhau, nàng ta lại cọ ngực lên tay , ... chín năm rồi chưa nếm mùi nữ nhân đó!


      Chu Thừa Duệ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, muốn gì đó, nhưng mình có phẩn ứng , bèn giận dữ muốn xoay người .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :