1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 149. Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên.

      Hồ Ngọc Tiên biết rất mối quan hệ giữa Lương Thành Vân và Lương đại phu nhân, nên nàng cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa để cậu nhằm vào bà ấy. chung hôm nay nàng dọa cho bà ấy đủ sợ rồi.


      sao, chỉ là hơi mệt.” nàng đổi chủ đề, “Biểu ca chắc tìm chàng vì Nguyên Nguyên nhỉ, chàng vừa trở về hay là qua đó xem thử, hình như Nguyên Nguyên bị phạt quỳ ở từ đường đấy.”


      Lương Thành Vân còn chưa qua đó, cậu chỉ nghe phía Triệu Tịch Ngôn , giờ cậu định nghe hạ nhân kể tình hình thực tế rồi mới hành động.


      Quỳ quỳ, dù sao có mất miếng thịt nào đâu.


      Đối với Lương Thành Vân, Lương Minh Nguyên làm sao bằng Hồ Ngọc Tiên.


      "Đợi lát nữa, nàng sao chứ? Ta thấy sắc mặt nàng tốt, ta mời thái y xem cho nàng?" Từ khi Hồ Ngọc Tiên mang thai, Lương Thành Vân dám chọc giận nàng nữa, muốn làm gì phải cẩn thận hỏi ý kiến nàng ấy trước khi quyết định.


      Hồ Ngọc Tiên chỉ là quá mệt mỏi, cũng hơi khó ở, nhưng cơ thể vẫn ổn và bụng đau. Nàng đợi hồi, sau khi cảm nhận kỹ càng rồi lắc đầu, " sao, chàng qua xem Nguyên Nguyên sao rồi. Nếu ta cảm thấy khỏe, lập tức sai người gọi chàng về."


      Lương Thành Vân đành đến hậu viện của Lão thân vương phi trước.


      Sau khi Lương Thành Vân rời , Hồ Ngọc Tiên liền được Đào ma ma thận trọng bẩm báo, rằng Lương Thành Vân vừa trở về sai người đưa Lương đại phu nhân về, còn để Lương đại phu nhân bị “bệnh nặng”, trong thời gian tới thể ra khỏi cửa. Ngoài ra, mấy lời dọa dẫm của nàng với Lương đại phu nhân đều bị Lương Thành Vân nghe thấy hết, sót chữ nào.


      Đào ma ma hốt hoảng, "Nô tỳ vốn muốn kể lại, nhưng Thất thiếu gia quá thông minh, nô tỳ vừa câu là ngài ấy liền biết nô tỳ dối. Nô tỳ còn cách nào khác, cầu xin Thất thiếu nãi nãi tha cho lão nô. Lát nữa Thất thiếu gia quay lại, người nên mềm mỏng với ngài ấy chút, đừng ... hai người đừng cãi nhau vì mấy lời đó."


      Vừa rồi Lương Thành Vân chẳng có vẻ tức giận gì cả, hình như vậy.


      Với lại từ khi nàng vào cửa tới giờ, có khi nào cãi nhau với Lương Thành Vân đâu, dù Lương Thành Vân cố ý gây hấn với nàng tới mức nào, nàng cũng chịu đựng được, đương nhiên nàng càng dưng chọc tức cậu ta. Hồ Ngọc Tiên để tâm đến vấn đề này, dịu giọng bảo Đào ma ma xuống nghỉ ngơi. Bà ta thưa lại với Lương Thành Vân là phải, nàng có lý do gì mà nổi giận.


      Ước chừng qua hai khắc, Lương Thành Vân quay lại, còn có Lương Minh Nguyên lẽo đẽo theo sau.


      Thuở Lương Thành Vân mới về nhà, cậu còn cao bằng Lương Minh Nguyên, nhưng chưa đầy bốn năm sau, cậu cao hơn Lương Minh Nguyên chừng hai cái đầu. Cậu mang theo sát khí trở lại, Lương Minh Nguyên ủ rủ cúi đầu theo càng tôn thêm vẻ đáng thương, Hồ Ngọc Tiên cần hỏi cũng biết Lương Thành Vân hẳn là vừa mắng con bé xong.


      Nàng thở dài, đối với em chồng này, nàng có điểm nào hài lòng cả. Ngược lại, hiểu sao nàng luôn có cảm giác có duyên với con bé, chuyện hợp nhau, sở thích cũng tương tự ba phần. Ấy vậy mà cả hai có Lương đại phu nhân ở giữa, Hồ Ngọc Tiên biết mình nên giận chó đánh mèo, song cũng tránh khỏi hơi khó chịu trong lòng.

      “Đại tẩu sao chứ ạ?” Hơn hai năm nay, Lương Minh Nguyên có thể bình tĩnh gọi Hồ Ngọc Tiên tiếng đại tẩu rồi.


      Hồ Ngọc Tiên lắc đầu, bởi vì trở thành chị dâu, nàng cũng trở nên thận trọng hơn.


      “Muội sao? Lão vương phi có làm khó dễ muội ?” Nàng vẫy tay ra hiệu cho Lương Minh Nguyên lại gần, trong bụng vẫn còn hơi thoải mái, nàng dám đứng lên.


      có ạ.” Lương Minh Nguyên đáp, bước nhanh đến.


      Thế hệ con cháu phủ Túc thân vương có con , cũng chỉ có mỗi Lương Minh Nguyên là cháu . Lúc nàng còn ngốc nghếch rất được mọi người thích, lão vương phi cũng thương nàng. Mặc dù bây giờ nàng tỉnh táo lại, nhưng bà ta vẫn còn chút mến với nàng, cho nên chỉ làm màu khiến Lương đại phu nhân sợ hãi, chứ có trách phạt nàng .


      Làm là làm thế, chứ muốn phá hỏng thanh danh Lương Minh Nguyên là .


      Rốt cuộc, nếu để nàng lấy Triệu Tịch Ngôn, chắc chắn giúp sức cho Lương Thành Vân rất nhiều.


      “Đứng im!” Lương Thành Vân khẽ quát Lương Minh Nguyên, lạnh giọng : “Trước khi tới, ngươi với ta như thế nào?”


      Lương Minh Nguyên thầm thở dài, tuy rằng nàng nên oán trách Lương đại phu nhân, bởi Lương đại phu nhân đều muốn tốt cho mình. Nhưng kết quả, cũng vì Lương đại phu nhân mà nàng và Lương Thành Vân càng ngày càng xa cách. Mỗi lần Lương đại phu nhân hiểu lầm Lương Thành Vân, Lương Thành Vân càng ghét Lương đại phu nhân đồng thời cũng ghét lây nàng ít nhiều.


      Nhưng nàng khuyên nổi Lương đại phu nhân!


      Cố nén khó chịu xuống, Lương Minh Nguyên cúi đầu với Hồ Ngọc Tiên và : "Đại tẩu, muội đến đây để xin lỗi tẩu. Thực xin lỗi, vì muội mà khiến đại tẩu ấm ức, lát nữa muội trở về… chuyện lại với mẹ."


      Sao Hồ Ngọc Tiên biết Lương Minh Nguyên khuyên nhủ Lương đại phu nhân vô số lần chứ, nàng nhìn gương mặt bất lực của con bé liền kìm được mà trừng mắt với Lương Thành Vân, sau đó lại vẫy tay với con bé “Muội lại đây, Nguyên Nguyên!"


      Lương Minh Nguyên nhấc chân lên, sau đó chợt dừng lại và nhìn về phía Lương Thành Vân.


      Lương Thành Vân tức điên: "! Kêu ngươi , sao ngươi !"


      Lương Minh Nguyên: "..." Nhân sinh khổ đoản hiểu nổi mà.


      Hồ Ngọc Tiên nắm lấy tay Lương Minh Nguyên, nhìn Lương Thành Vân, thẳng: "Tẩu cũng gạt muội làm gì, mẹ muội quá đáng và phiền vô cùng. Cũng may là tẩu sao, chứ cũng vạ lây cho muội rồi… Mà thôi, cũng lại, có phải lỗi của muội đâu, muội cần xin lỗi về việc này, về phần bà bà ta chắc chắn phụng dưỡng tốt. Còn muội sao? Chuyện muội và biểu ca nên tổ chức càng sớm càng tốt, đừng kéo dài thêm nữa."


      Tất nhiên Lương Minh Nguyên muốn nhanh chóng giải quyết rồi.


      Thứ nhất là Lương đại phu nhân nỡ xa nàng, phải bắt nàng ở thêm vài năm, rằng ít nhất cũng phải đợi đến mười bảy tuổi rồi mới xuất giá như Hồ Ngọc Tiên. Thứ hai, chính là ông nội kêu và Triệu Tịch Ngôn đợi, nàng biết ý đồ của ông nội, sợ xuất giá sớm quá nhị phòng và tam phòng e là phát mưu tính của Lương Thành Vân.


      Đến tại Lương Thành Vân chưa đủ trưởng thành, khó có thể chịu được sóng gió.


      Lương Minh Nguyên định chờ thêm chút nữa, lại nghe Lương Thành Vân đáp: "Ngươi trở về , chuẩn bị xuất giá , để ta thưa chuyện với tổ phụ. Nếu ta đủ bản lĩnh để giành được phủ Túc thân vương thôi, nào có đạo lý nào để muội muội phải hy sinh vì ta, chưa kể Triệu Tịch Ngôn còn trẻ trung gì nữa."


      Chàng ta hơn Triệu Tịch Ngôn sáu bảy tuổi, thế mà sắp làm cha rồi. Còn Triệu Tịch Ngôn còn chưa có cưới xin, ngẫm lại cũng hơi tội nghiệp.


      Lương Minh Nguyên khá do dự, "... Được ạ?"


      Lương Thành Vân cười mỉa, "Sao lại , nhưng ngươi phải nhớ, sau khi thành thân bớt về nhà mẹ đẻ lại, ngươi đừng để bà già kia lại lấy ngươi và mẹ viện cớ đối phó ta."


      Lương Minh Nguyên đỏ bừng mặt, đúng là chính nàng và Lương đại phu nhân thường xuyên mang đến ít phiền phức cho Lương Thành Vân.


      Từ bên này về phòng, Lương Minh Nguyên thể khuyên nhủ Lương đại phu nhân, lần này nàng cứng rắn lên, "Mẹ, mẹ phải biết, những người trong nhà này thích con đều là phù du cả. Lúc họ cần thiết sẵn sàng chỉa mũi nhọn vào con. Chỉ có đại ca là . Mặc dù đại ca gần gũi với chúng ta, nhưng đại ca là huynh trưởng ruột thịt, bất cứ lúc nào cũng giúp đỡ con, chắc chắn bao giờ đâm sau lưng con. Mẹ à, con biết mẹ thương con, nhưng nếu muốn tốt cho con, sau này đừng bao giờ tranh cao thấp với đại ca và đại tẩu nữa!"


      Lương đại phu nhân lẩm bẩm: "Mẹ nào có tư cách tranh cao thấp với chúng nữa, đại ca của con bảo rằng mẹ ngã bệnh rồi, được phép ra ngoài."


      Lúc con trai chưa được tìm về, bà được thoải mái tự tại hơn rất nhiều, vì có trụ cột nên nhị phòng và tam phòng ít nhiều cũng phải khoan dung cho bà. Nhưng từ khi con trai trở về, người ngoài đối phó bà thôi , con trai cũng hạn chế bà, bây giờ Lương đại phu nhân biết mình thích hay ghét người con trai này hơn.


      Lương Minh Nguyên thấy Lương đại phu nhân nghe lọt tai lời mình, khỏi phát cáu, "Mẹ, mẹ có nghe con ? Nếu mẹ muốn tốt cho con, xin mẹ đừng tìm phiền phức với đại ca đại tẩu nữa, hai người họ mãi mãi làm hại con đâu!"


      nàng nhịn được cao giọng, cuối cùng khiến Lương đại phu nhân hoàn hồn trở lại.


      Nhìn thấy con tức đỏ mặt, đôi mắt cũng ươn ướt như sắp khóc, Lương đại phu nhân khỏi hoảng sợ, "Sao con chuyện với mẹ như vậy hả Nguyên Nguyên, mẹ cũng muốn tốt cho con mà thôi!"


      Lương Minh Nguyên nín thở, suýt nữa tức chết.


      lúc lâu sau, nàng lên tiếng, "Nhưng mẹ càng thế, càng làm cho con và đại ca xa cách hơn, là con và đại ca là huynh đệ ruột, vậy mà ..."


      “Xa cách xa cách, đằng nào nó có thèm để mẹ con chúng ta vào mắt đâu!” Lương đại phu nhân tức giận ngắt lời Lương Minh Nguyên, mặt lộ ra vẻ tức giận, “Mẹ là mẹ ruột của nó, dù mẹ nuôi nấng nó nữa, cũng mang nặng đẻ đau nó 9 tháng 10 ngày. Nếu có mẹ liệu có nó ? Nhưng nó hay rồi, đầu tiên thân thiết với Chu gia tam thái thái, sau đó cưới muội muội ruột của ả ta, há lại là thứ nữ! Nó vứt bỏ mặt mũi của mẹ mà con còn phải cùng nó hòa thuận làm cái gì? Áng chừng trong lòng nó có vị trí của mẹ con ta đâu!"


      Nghe xong, Lương Minh Nguyên biết nên trả lời sao.


      Hóa ra Lương đại phu nhân phải biết những chuyện bà làm ảnh hưởng đến tình cảm của họ, có thể bà cho rằng mình làm như vậy là đúng. thế, nàng hiểu khuyên nổi dù bất cứ cách nào.


      Lương đại phu nhân mặc kệ Lương Minh Nguyên có trả lời hay , bà ta nghiến răng nghiến lợi im lặng hồi, bà càng nghĩ càng giận, bà mang nặng đẻ đau ra nó, mà nó dám đối xử với bà ta như vậy!


      Lương đại phu nhân thích đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Lương Thành Vân chỉ nghe lời và biết điều, mà còn gần gũi với những người khác hơn bà, thường xuyên mở miệng đe dọa bà. Hồi đầu bà còn mang tâm lý bù đắp cho nó nhiều, tuy bà thiên vị , nhưng Nguyên Nguyên luôn ở bên cạnh bà suốt mười mấy năm nay, bà có thiên vị con bé chút phải rất bình thường sao?


      Bà ta thiên vị, nhưng đâu có nghĩa là bà ta thương nó.


      Nhưng đối với nó, người ngoài thôi còn quan trọng hơn mẹ ruột là bà!


      Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Lương đại phu nhân tạm thời nén giận, nhìn kỹ Lương Minh Nguyên, thấy nàng có việc gì, bèn thẳng: "Nguyên Nguyên này, tuy con còn nhưng Triệu Tịch Ngôn còn nữa. Nếu lần này xảy ra chuyện như vậy đề cập đến hôn hai đứa là vừa, tránh tổn hại đến thanh danh của con, mắc công Triệu gia để ý phiền lắm."


      Vừa khéo đúng ý của đại ca, Lương Minh Nguyên gật đầu.


      nàng hết lời thuyết phục Lương đại phu nhân. Đại ca cấm mẹ lại rồi, sau này nàng về nhà thăm mẹ thường xuyên hơn là được, bớt chuyện bên ngoài và dặn dò hạ nhân được truyền tin tức từ ngoài vào trong.


      Lương đại phu nhân nắm chặt lấy tay Lương Minh Nguyên, "Nguyên Nguyên, sau này con thành thân với Triệu Tịch Ngôn nhớ kĩ, con phải dỗ dành nó cho tốt, đây là lúc mẹ nương tựa vào con cả đấy. Với địa vị của nó triều đình bấy giờ, hai năm sau nhất định leo cao hơn, đến lúc đó đại ca con chắc chắn dám làm trái ý nó. Con nhất định phải dẫn nó về nhà thường xuyên để đại ca và đại tẩu con nhìn xem, mẹ con chúng ta cần dựa vào hai đứa nó cũng sống tốt đấy thôi!"


      tại đại ca theo Đại hoàng tử, ông nội lại có ý định giao lại phủ Túc Thân Vương cho huynh ấy. Dù cho biểu ca có bản lĩnh đến mấy, đại ca chắc gì sợ.


      Đến lúc này, Lương Minh Nguyên cũng hiểu tại sao ông nội để nàng với mẹ mình, nàng chợt có chút lo lắng, nếu với mẹ ý định cho đại ca kế thừa vương phủ, có khi nào mẹ phá hủy nó ?

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      nàng ngập ngừng : "Sao có thể được? Đại ca chính là đích tôn của Túc Thân Vương, sau này nếu tổ phụ coi trọng huynh ấy để huynh ấy kế thừa phải là thể. Đến lúc đó, bất kể Triệu Tịch Ngôn có làm đại quan, cũng quản được việc nhà người khác. Đại ca mới là người để ý huynh ấy mới phải."


      Lương Minh Nguyên nhìn chằm chằm Lương đại phu nhân, quả nhiên lời vừa dứt sắc mặt Lương đại phu nhân lập tức sa sầm, “Sao có thể như thế được, sao tổ phụ con có thể giao phủ Túc Thân vương cho đại ca con được.” Bà ta thoạt nhìn tin, sau đó im lặng hồi, rồi lại hỏi: "Có phải con nghe được động tĩnh gì đúng Nguyên Nguyên? Tổ phụ của con muốn giao phủ Túc Thân Vương cho nó sao?"


      Lương Minh Nguyên đương nhiên lắc đầu, " phải, con chỉ đoán thế thôi, dù sao đại ca là đích tôn, tại làm việc dưới trướng Đại hoàng tử. Đại ca giỏi hơn các ca ca khác nhiều, sao lại thể chứ."


      Lương đại phu nhân nghe được lời phủ phận, lập tức thở phào nhõm.


      Lần này bà ta im lặng rất lâu, lâu đến mức Lương Minh Nguyên tưởng rằng bà ta nhắc đến chuyện đó nữa bà lại tiếp lời, "Đúng là mẹ rất giận, giận vì đại ca con nghe lời, khó chịu vì nó toàn thân thiết với người khác, tức vì nó có thê tử cần mẹ. Nhưng ... Nhưng đến cùng nó vẫn là nhi tử của mẹ, là cốt nhục duy nhất mà cha con còn để lại đời này. Mẹ có thích đại ca con nữa, cũng mong nó gặp chút bất trắc nào."


      Lương Minh Nguyên khó hiểu, "Mẹ gì thế?"


      Nước mắt Lương đại phu nhân lập tức rơi lã chã, "Con nghĩ tại sao cha con lại chết, còn phải vì chàng là đích trưởng tử của Túc Thân vương sao? Là người có tư cách thừa kế vương phủ. Chàng tài giỏi như vậy cũng tránh được tai họa Tiểu Vân sao có bản lĩnh đó? Mẹ chỉ mong đại ca con có cuộc sống bình thường thôi. Đợi tổ phụ lập xong thế tử, sau đó phân chúng ta ra ngoài, chúng ta sống cuộc sống của mình, còn dính líu gì đến vương phủ nữa."


      “Nguyên Nguyên này.” Bà nghĩ đến mình bị cấm túc, bèn dặn Lương Minh Nguyên: “Nguyên Nguyên mau tìm đại ca và đại tẩu con , phải cảnh cáo hai đứa nó được có suy nghĩ nên có, chỉ cần sống yên ổn qua ngày, đừng có mơ tưởng đến vương phủ. Con với hai đứa nó rằng những thứ thuộc về chúng ta đừng có tranh giành, bằng có kết cuộc tốt."


      Lương Minh Nguyên xác nhận suy đoán, thế nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, "Nhưng mẹ à, cha con là đích trưởng tử, đại ca là đích trưởng tôn vốn dĩ vương phủ này nên thuộc về họ mới phải."


      Lương đại phu nhân ngờ Lương Minh Nguyên lại ra lời này, bà ta sợ tới mức lập tức chạy tới che miệng con mình lại, "Con chớ bậy, bậy Nguyên Nguyên! Nếu lời truyền ra ngoài sao. Con chớ quên, mới sáng nay thôi, bà gia kia phạt con quỳ từ đường, mẹ cách nào cứu được con... "


      Lương Minh Nguyên lớn tiếng, trái lại Lương đại phu nhân lúc này khá kích động. nàng nắm tay Lương đại phu nhân, khẽ: "Đại ca cứu con đấy mẹ, con rồi, trong lòng đại ca có chúng ta. Với lại với bản lĩnh của huynh ấy, nếu chúng ta gặp nguy hiểm hay bị ức hiếp, huynh ấy chắc chắn mặc kệ."


      Tất nhiên với tiền đề là mẹ đừng làm khùng làm điên.


      Theo góc nhìn của Lương Minh Nguyên, Lương Thành Vân thể xem là bất hiếu, cậu đúng là hơi xa cách với Lương đại phu nhân, nhưng bởi vì Lương đại phu nhân thiên vị, bằng sao ra cớ này.


      Xa cách vậy thôi, chứ hễ có thứ gì tốt cậu đều sai người mang đến phần. Mà hễ bà ta có gì khó xử là Lương Thành Vân luôn đáp ứng mà cần nghĩ ngợi.


      Lương đại phu nhân cố nén khó chịu, bà kể lại Lương Thành Vân từng đe dọa bà. Đúng vậy, bà ta là mẹ ruột của nó, trừ phi kiếp này nó quay lại, còn trở về phải phụng dưỡng bà đến cuối đời.


      Nhưng Nguyên Nguyên khác, Nguyên Nguyên chỉ là em . Lương đại phu nhân muốn nhắc tới chuyện này, bà nên tranh thủ lúc mình khỏe mạnh mà gả Lương Minh Nguyên mới được, " phải chuyện đó, con cứ lại với đại ca và đại tẩu con là được. "


      Lương Minh Nguyên đến mức này mà Lương đại phu nhân vẫn cố chấp, đành thôi khuyên nhủ. Mà nàng phải xuất giá, thôi đợi qua cửa nhà họ Triệu, nàng nhờ biểu ca giúp đỡ đại ca.


      Đại ca chịu khổ nửa đời trước, mà với tính cách của huynh ấy, nếu huynh ấy tự tay tiếp quản vương phủ, e rằng sớm muộn gì cũng bị nhị phòng và tam phòng bắt nạt.


      Lương Thành Vân lại quan tâm đến hai mẹ con bà ta. Vì Hồ Ngọc Tiên mang thai nên cậu sai Đào ma ma và Trần ma ma lo liệu mọi việc. Mặc Hồ Ngọc Tiên mang danh đại tẩu giúp đỡ, song thực tế là hai ma ma chịu trách nhiệm lo từ phần đề thân đính hôn rồi tiệc thành thân, chưa tới nửa năm thành công gả Lương Minh Nguyên ra ngoài.


      Cả quá trình xảy ra chóng vánh, đặt ở nhà bình thường chính là để ý đến con , hoặc là muốn nịnh nọt đàng trai. Còn Lương Thành Vân chẳng qua là bởi vì cái bụng của Hồ Ngọc Tiên càng ngày càng lớn, cậu yên lòng để nàng ấy vác bụng bầu 7th còn phải bận tới bận lui.


      Lương Minh Nguyên cũng có buồn bực, nàng muốn lấy Triệu Tịch Ngôn từ rất lâu rất lâu, đến tại mới diễn ra xem là muộn. Có điều nàng hơi lo lắng cho Lương đại phu nhân, trước hôm xuất giá nàng khuyên Lương đại phu nhân nhưng bà ta hề nghe vào, ôm nàng khóc tới nửa đêm.


      Sau hôm Lương Minh Nguyên lấy chồng, ngày sinh nở của Hồ Ngọc Tiên càng ngày càng gần, Lương Thành Vân dứt khoát cấm túc hoàn toàn Lương đại phu nhân, những được ra khỏi phòng, mà ngày Lương Minh Nguyên lại mặt, cậu cũng cho bà ta ra cửa đón con .


      Hoài thai mười tháng, Hồ Ngọc Tiên sinh bé giá.


      Đây là đứa bé có máu mủ ruột rà với Lương Thành Vân, cậu lại phải người trọng nam khinh nữ, nhìn thấy đứa con bé bỏng sau này gọi mình là cha cha, Lương Thành Vân gần như ôm bé vào lòng như ôm bảo bối.


      Trước nở hoa sau kết trái, Hồ Ngọc Tiên hề thất vọng.


      Về phần lão vương phi, nhị phòng và tam phòng đều vui vẻ vì Hồ Ngọc Tiên sinh con . Chỉ có lão vương gia và Lương đại phu nhân là vui, nhưng theo ý của lão vương gia cháu trai cháu dâu đều còn trẻ, còn nhiều thời gian, mà nếu cháu dâu sinh được con trai cũng sao, nạp vài ba thiếp thất là được, phải con vợ cả cũng sao. Chính là Lương đại phu nhân ầm ĩ vài ba trận, có điều Lương Thành Vân cấm túc phải giỡn, thành ra nhiều lắm là bà ta đập nát đồ vật trong phòng. Phủ Túc thân vương của cải phong phú, chút tổn thất đó chẳng tính vào đâu.


      bé lớn lên từng ngày, tình của Lương Thành Vân dành cho con bé ngày càng nhiều. Cậu đặt tên cho con bé là Bảo Châu, đúng kiểu thương như ngọc ngà châu báu. Ngoại trừ Hồ Ngọc Tiên ôm ra, tấc cả hạ nhân ôm con bé cậu đều lo lắng họ làm đau hoặc làm bẩn con bé.


      Lương Thành Vân chê con bé là con mà còn thương vô bờ bến, Hồ Ngọc Tiên tất nhiên rất hạnh phúc. Nhưng năm trôi qua, ba năm trôi qua, năm năm trôi qua, Lương Bảo Châu lớn thành bé mảnh mai đáng , bụng của Hồ Ngọc Tiên vẫn có động tĩnh, khỏi khiến nàng thấp thỏm yên.


      Lúc đó Lương Thành Vân trở thành Túc Thân Vương, nhị phòng và tam phòng chưa ra ở riêng, nhưng nhìn thấy cậu là dám thở mạnh. Lúc bắt đầu, đương nhiên hề sóng yên biển lặng như vậy, song, từ khi Lương nhịn lão gia té gãy chân và Lương tam lão gia bị chặt tay, trong phủ an ổn liền.


      Hồ Ngọc Tiên trở thành Túc vương phi, ở nhà họ Lương nàng có hai, mình lo hết cơ nghiệp đồ sộ của vương phủ. Hơn mười năm trôi qua, nàng là người duy nhất bên cạnh Lương Thành Vân, thế mà cái bụng của nàng vẫn im ru. Ai cũng nhìn chằm chằm bụng của nàng, trừ Lương Thành Vân.


      Lão vương gia tức giận bắt buộc Lương Thành Vân phải nạp thiếp, Lương Thành Vân bèn trút giận, đánh gãy chân con út nhị phòng, trời vừa hửng sáng lập tức đánh sưng mặt đích trưởng tôn tam phòng. Vừa xảy ra chuyện này, lão vương gia dám gì nữa, bởi vì nhị phòng và tam phòng vừa sáng sớm chạy đến chỗ ông khóc lóc kể lể.


      Lương phu nhân cũng tức giận, nhưng tức giận cũng vô ích. Hai năm trước, Hồ Ngọc Tiên thấy bà an phận ít nhiều liền tính để bà ta ra ngoài dạo. Ngờ đâu bà ta vừa được thả, sỉ vả nàng ở trước mặt người ngoài, tất nhiên Hồ Ngọc Tiên còn yếu ớt chỉ vì hai ba câu mà giận dữ, nhưng người được Lương Thành Vân nâng như ngọc ngà châu báu- Lương Bảo Châu .


      thân thiết với bà nội, mà bà nội lúc nào cũng nhìn vừa mắt, trước đây ba cho bé đến gần, bây giờ bé có dịp đến gần bà ta chửi mắng mẹ mình. bé Lương Bảo Châu còn nóng tánh hơn cha mẹ, kìm được bèn lao đến và cắn vào tay Lương đại phu nhân. Vì quá đau nên Lương đại phu nhân theo phản xạ đẩy Lương Bảo Châu ra ngoài.


      Mặc dù kết quả bé chỉ xước da trán nhưng Lương Thành Vân biết chuyện, suýt cậu ra tay với Lương đại phu nhân. May mà có Hồ Ngọc Tiên ngăn lại, nhưng kể từ đó, Lương đại phu nhân muốn gặp mặt Lương Minh Nguyên càng khó khăn hơn.


      Đằng này, trong phủ ai nhắc đến, nhưng Hồ Ngọc Tiên ra ngoài thiếu đối mặt với ánh mắt dò xét của người khác. Chuyện này chẳng có gì, mấu chốt là bởi vì quyền lực của Lương Thành Vân ngày càng lớn, càng ngày càng có nhiều phu nhân hoặc thái thái dắt theo con /cháu của mình đến vun đắp tình cảm với nàng, người nào người nấy đều khen con cái của mình muốn nở hoa, thiếu điều làm chủ thay nàng chọn cho rồi.


      Đúng là Hồ Ngọc Tiên bắt đầu nhen nhóm ý định chọn người.


      chỉ là do áp lực khiến nàng thở nổi, cũng phải chỉ là nhị phòng và tâm phòng cố ý đưa cháu trai qua để làm con thừa tự, mà là nếu Lương Thành Vân vô hậu vương phủ cũng có cách nào giao lại cho Bảo Châu. ngày nào đó Bảo Châu lớn lên lấy chồng, nếu hai người họ mất rồi ai là chỗ dựa cho con bé.


      Hồ Ngọc Tiên biết Lương Thành Vân đối xử tốt với nàng mười năm như , mà nàng cũng muốn nạp nương có xuất thân tốt ở ngoài về cho Lương Thành Vân, nhỡ có ngày lại thành mối lương duyên. Bởi thế nàng chọn nha đầu trong phủ. Trước đây nàng chưa mang thai, tuy rằng bọn nha đầu dám hành động nhưng ý đồ chắc chắn nhe nhóm, có người có lòng nàng cũng chỉ nhịn đau hỗ trợ.


      Hôm đó Lương Thành Vân rất phiền muộn, kể cả lúc Hồ Ngọc Tiên mang thai hoặc tới tháng, hai vợ chồng cũng ngủ riêng, thế mà giờ tự dưng nàng ấy bảo khó chịu trong người mà tách phòng ngủ? Cậu đứng ngoài cửa, ngẩn ngơ nghĩ mãi chẳng hiểu tại sao.


      Cậu gõ cửa, "Nàng khó chịu chỗ nào đấy Tiên Tiên? Ta phái Mã Trung mời thái y, nàng mở cửa , để ta xem trước được ?"


      Giọng Hồ Ngọc Tiên thỏ thẻ, tựa hồ đè nén điều gì đó, " cần mời, nghiêm trọng lắm, chỉ là hôm nay chàng đừng về ngủ, đến thư phòng . Ta sai người dọn dẹp xong xuôi rồi, cũng chuẩn bị xong y phục sáng mai, chàng mau ."


      Trời chớm thu, thời tiết nóng cũng lạnh nên cậu có ngủ thư phòng cũng sao. Nhưng mà ... cậu có cảm giác tự dưng bị đuổi, mấu chốt là mình có làm gì sai đâu?


      đúng! Từ trước đến nay, cho dù cậu làm gì sai, Hồ Ngọc Tiên cũng chịu đựng, chưa bao giờ tức giận hay hắt hủi cậu cả, hôm nay là sao thế nhỉ?


      Lương Thành Vân đoán ra, thể vô cớ đập cửa, liền sai người gọi Trần ma ma đến, bản thân cậu đến thư phòng trước.


      Kết quả cậu đến thư phòng rồi nhưng Trần ma ma vẫn chưa đến, lúc cậu tức giận uống trà giường đôi tay mảnh mai ôm lấy eo cậu.


      Tiên Tiên ở trong phòng, ai đây?


      Lương Thành Vân hề suy nghĩ, dùng sức bóp cổ tay người này nhấc lên, còn mình nhanh chóng đứng lên. Nhìn lại, cậu thấy nữ tử ăn mặc lả lơi nằm giường, hơi cúi đầu, tóc dài buông lơi và bã vai và lưng lộ ra da dẻ nõn nà!


      Đồi phong bại tục!


      Lương Thành Vân nghiến răng, "Ngẩng đầu lên!"


      Nữ tử này từng được hầu hạ trong thư phòng của Lương Thành Vân, trước đây nàng ta từng tiếp xúc nhiều với Lương Thành Vân, lần này nhận ra Hồ Ngọc Tiên có tâm tư, bèn dũng cảm đến gặp Hồ Ngọc Tiên để tự ứng cử.


      Trước kia nàng ta dám hành động khác thường, chỉ có thể mỗi ngày cố tình ăn diện sạch . Còn hôm nay nàng ta cố tình ngâm cánh hoa để tắm, còn cố ý chọn y phục đỏ thẫm để tôn màu da, mái tóc mượt mà buông lơi, nàng ta khẽ ngước nhìn. Nàng ta tập luyện cử chỉ này rất nhiều lần trước gương, biết hành động như thế rất hớp hồn người khác.


      Lương Thành Vân vừa nhìn liền hiểu.


      Nha đầu này có suy nghĩ an phận, cậu nghĩ có nên đuổi ả ta , dù sao cũng tới tuổi. Nếu cậu báo lại, mà hình như Tiên Tiên dạo này rất bận, biết có rảnh xử lý hay ?


      , , nếu nha đầu này có người chống lưng, chắc chắn dám bò lên giường của cậu.


      Trước kia nha đầu này ở trước mặt cậu, cười còn dám cười.


      Hôm nay Tiên Tiên đuổi cậu đến thư phòng, khéo thay thư phòng có người nằm giường…


      Trong chớp mắt, Lương Thành Vân hiểu ra mọi chuyện, cơn giận khó át kìm nổi gân xanh nhảy lên trán. Cậu mặc kệ ả ta, xoay người bước ra ngoài, cậu bước nhanh đến cửa, chẳng may đụng trúng Trần ma ma, vô tình hất bà ngã xuống đất.


      Cậu xem như thấy, vội lướt qua.


      Trần ma ma ngồi dưới đất, kịp cảm nhận cơn đau, bà ta trợn mắt nhìn về phía Lương Thành Vân biến mất. Chết rồi, chết rồi, sợ là vương phi nghe lời khuyên bảo của bà nên đưa người lên giường vương gia rồi.


      Trần ma ma quan tâm đến cái xương già suýt gãy của bà, chỉ vội bò dậy chạy ra hậu viện, nhưng vẫn chậm bước. Lúc bà chạy đến nơi, cái cửa chính phòng bị Lương Thành Vân đạp tung, khi bà vừa bước tới cửa, tiếng la hét của Lương Thành Vân vang vọng ra, bảo bà cút ra ngoài.


      Trần ma ma có lo lắng cũng dám xông vào.


      Trong phòng, Lương Thành Vân nhìn Hồ Ngọc Tiên kinh ngạc đứng lên từ giường. Có lẽ thoải mái nên nàng khóc trận, lúc này đôi mắt còn ửng đỏ, ánh mắt nhìn cậu hình như có hơi thấp thỏm.


      Nhưng điều đó khiến cậu vơi giận, cậu vẫn phẫn nộ như cũ: " phải ta với nàng rồi sao, ta cần ai cả, nàng làm cái gì vậy hả? Giỏi lắm Hồ Ngọc Tiên, nàng xem lời ta như gió thoảng bên tai, ai cho phép nàng đưa người vào thư phòng hả!"

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 150. Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên mím môi, cãi nhau cùng cậu.


      Đợi đến khi Lương Thành Vân cáu kỉnh lại quanh phòng vài lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng bèn mở miệng: "Thiếp 27 rồi, từ lúc sinh Bảo Châu đến nay 9 năm, thiếp chưa từng có mang, e là đời này sinh được nữa."


      “Vậy sao?” Lương Thành Vân gắt lên, “Chúng ta có Bảo Châu còn chưa đủ sao? Chúng ta có Bảo Châu là đủ rồi! Chờ con bé lớn lên rồi xuất giá, tất cả tài sản mang danh nghĩa của ta đều cho con bé hết. Nàng yên tâm, ta nhận con thừa tự, đừng hòng ta cho bọn họ thứ gì!"


      Chỉ có mình Bảo Châu sao đủ?


      Hồ Ngọc Tiên bình tĩnh tiếp: "Thiếp biết chàng thương Bảo Châu, tất nhiên muốn giao hết của cải cho con bé, nhưng chàng bao giờ nghĩ đến việc cho con bé nhiều như vậy, liệu con bé có bảo vệ được hay ? Còn chính chàng nữa, chàng có thể sống được bao lâu, ngày nào đó chúng ta mất , chỉ để lại mình Bảo Châu đời, đến lúc đó con bé phải làm sao đây? Con bé có chuyện biết bàn bạc với ai, gặp khó khăn phải dựa vào ai, nếu phu quân tệ bạc sao, con cái bất hiếu thế nào? Con bé phải làm sao đây?"


      Lương Thành Vân thực chưa từng nghĩ mấy việc này, bỗng chốc biết trả lời sao.


      Hồ Ngọc Tiên bước đến và nắm tay cậu, sau đó : "Thế nên lần này chàng đừng tranh cãi với thiếp nữa, sinh thêm đứa nữa !"


      Lương Thành Vân trầm mặc hồi, cuối cùng : “Cho dù muốn sinh, ta cũng sinh với nàng thôi.” Nhìn nữ nhân khác cậu còn chả thèm nhìn, gì đến việc sinh con. Mà có chăng nữa, đứa con này lại phải chị em ruột rà với Bảo Châu, đừng chuyện hòa thuận với nhau, e rằng mâu thuẫn liên miên dứt.


      Hồ Ngọc Tiên cười khổ: “Thiếp cũng muốn thế, nhưng… 9 năm rồi, thiếp chưa từng mang thai.” Nàng khám biết bao nhiêu đại phu, bọn họ đều bảo cơ thể nàng có vấn đề gì cả, ấy thế lại có mang thai thêm lần nào nữa. Cho dù nàng muốn trị bệnh, cũng biết bệnh gì mà chạy chữa.


      Lương Thành Vân nhìn Hồ Ngọc Tiên, nhịn được mà : "... phải là vấn đề của nàng."


      Hồ Ngọc Tiên sửng sốt, " phải của thiếp? là chàng, lẽ nào được?"

      Lương Thành Vân đen mặt, "Nữ nhân này, nàng gì hả? Ta có được hay , nàng biết sao? Tối hôm qua là ai khóc lóc xin tha hả?"


      “Ngươi, ngươi gì hả!” Hồ Ngọc Tiên lập tức đỏ bừng mặt, song chợt nhớ lại có vấn đề nghiêm túc phải bàn. “Chàng phải vấn đề của thiếp, là vấn đề gì, có chuyện gì thiếp biết?”


      Hồ Ngọc Tiên thâm mong đợi, đương nhiên hy vọng phải vấn đề từ phía mình, nhưng cũng muốn Lương Thành Vân có vấn đề, nhưng nếu phải, là vấn đề của ai chứ?


      Trước ánh mắt chờ đợi của Hồ Ngọc Tiên, Lương Thành Vân cách mất tự nhiên: "Ta nghĩ chỉ cần mình Bảo Châu là đủ rồi, muốn thêm con nữa, nên ... ta uống thuốc."


      Gì? ? ?


      Hồ Ngọc Tiên nhìn cậu chằm chằm, thể tin vào những gì tai mình vừa nghe được.


      “Ngươi, ngươi cái gì, ngươi lại lần nữa!” Giọng nàng run rẩy vì kinh ngạc.


      cũng rồi, Lương Thành Vân tất nhiên giấu diếm nữa, thành : "Ta uống thuốc, nhờ Tiểu Hàn đại phu kê đơn, tất nhiên ảnh hưởng thân thể, chỉ là để nàng mang thai thôi."


      Ta cóc quan tâm thân thể ngươi có ảnh hưởng hay !


      Ngươi, đồ khốn nạn nhà ngươi cho ta biết mà thầm uống thuốc mình?


      Bao năm qua ngươi nhận ra ta luôn muốn sinh thêm con sao? Lúc nào ta cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, luôn có nữ nhân đến trước mặt ta tự đề cử làm ‘muội muội’, bộ ngươi thấy sao?


      Hồ Ngọc Tiên tức run người.


      Hươn mười năm rồi Lương Thành Vân quen với bình tĩnh của Hồ Ngọc Tiên, cho nên tại cũng nghĩ nhiều, tiếp: "Ta nghĩ kỹ rồi, những lời vừa rồi mà nàng cũng có lý. Nếu chỉ có mình Bảo Châu đáng lo . Thế bắt đầu từ hôm nay ta ngừng uống thuốc, vài bữa nữa ta tìm Tiểu Hàn đại phu khám xem sao, chắc chắn bao lâu nữa, nàng mang thai thôi."


      Cậu xong, bèn nhìn Hồ Ngọc Tiên.

      Vừa nhìn thấy, Hồ Ngọc Tiên tức đỏ mặt, chỉ tay về phía cậu mà mắng, đó là lời gào thét mà 10 năm rồi cậu mới được nghe lại: "Lương Thành Vân! Đồ rác rưởi nhà ngươi, ngươi lén uống uống làm hại ta thể sinh con?!"


      Lương Thành Vân sửng sốt trước tiếng gầm của Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên thực rất tức giận, mấy năm nay nàng phải gánh chịu biết bao áp lực, phải cầu y biết bao nhiêu lần, nàng luôn cho rằng chính mình có vấn đề, cuối cùng còn cách nào khác phải nạp thiếp cho . Kết quả sao? Kết quả nàng sao, còn tên Lương Thành Vân này vì muốn có con mà lén uống thuốc!


      Nhìn vẻ mặt sững sờ của Lương Thành Vân, có lẽ Hồ Ngọc Tiên tức điên lên, cũng có lẽ Lương Thành Vân bao nhiêu năm qua càng ngày càng tốt với mình, Hồ Ngọc Tiên thèm để ý gì, vả phát!


      Chát!


      thanh giòn tan, Lương Thành Vân choáng váng, Hồ Ngọc Tiên càng choáng váng.


      Cái tát hề nương tay, lòng bàn tay nàng còn nóng ran và run lên.


      Nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Lương Thành Vân nhanh chóng tạo thành vết đỏ, Hồ Ngọc Tiên bất giác áy náy, nhưng trong chớp mắt, nàng liền nhìn thấy ánh mắt khó tin của Lương Thành Vân, la lên: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chẳng phải trước khi thành thân, ta bảo ta có sở thích đánh người sao, nhất là vả mặt. Ngươi làm ra chuyện như vậy, đánh ngươi cái là gì, theo ta cho dù đánh trăm cái vẫn còn chán!”


      Với chuyện này, Lương Thành Vân thừa nhận cậu làm sai .


      Biết mình làm sai, nhưng trước kia cậu chưa từng nghĩ đổi ý.


      Sở dĩ cậu muốn có thêm đứa nữa là vì muốn trong hai đứa con của mình giống mình. Cậu muốn con mình có cảm giác cha mẹ thương tỷ đệ mình hơn, cũng muốn vì thế mà hiểu lầm cha mẹ. Chính cậu nếm trải mùi vị đó nên muốn các con của mình cũng phải đau khổ theo.


      Cậu muốn dành tất cả tình của cha, tất cả chiều chuộng của cha dành cho Bảo Châu.


      Bởi thế cậu lên kế hoạch bao giờ cho Hồ Ngọc Tiên biết, thậm chí cậu còn sẵn sàng “thẳng thắn” với Hồ Ngọc Tiên rằng cậu thể có con được nữa để nàng thôi trăn trở về việc có con.

      Ấy thế mà hôm nay giấu được nữa.


      Cậu vừa dứt lời nhận cái tát đau đớn.


      Nhưng cậu hề tức giận, cái tát tuy cực kỳ đau nhưng mang lại cho cậu cảm giác “cuối cùng cũng có ngày này”. Nếu là thõa mãn hèn quá, nhưng trong thâm tâm cậu luôn có cảm giác chắc chắn có ngày này, cuối cùng cũng tới.


      Nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên như con sư tử xù lông, cậu cảm giác nàng chưa bao giờ hoạt bát đáng như vậy trong mười năm qua. Trong chớp mắt, cậu như nhìn thấy thiếu nữ Hồ Ngọc Tiên- nàng vừa cọc cằn vừa chân thành lại có tánh sáng nắng chiều mưa.


      Huống hồ cậu hiểu, nàng chỉ làm thế với mình, còn người khác .


      Lương Thành Vân nhất thời nên lời, vừa đưa tay sờ sờ bên má, vừa cười khà khà.


      Hồ Ngọc Tiên nhìn cậu như gã điên, những nổi nóng còn cười như dại, liền vội vàng bước tới, đưa tay sờ trán cậu, nhiệt độ rất bình thường, đành phải hỏi: "Ngươi sao vậy? Ngốc rồi à?"


      Lương Thành Vân đưa tay ra, ôm eo Hồ Ngọc Tiên.


      sinh con nhưng vóc dáng của nàng vẫn được giữ gìn rất tốt, vòng eo thon gọn săn chắc.


      Lương Thành Vân nhìn người trong ngực, nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận, nhìn ánh mắt đầy lo lắng vì phản ứng lạ lùng của mình. Cậu bèn cúi đầu khóa lại đôi môi nàng.


      Hồ Ngọc Tiên bất ngờ, sau đó lại nổi giận, cuối cùng đẩy mạnh lồng ngực tên kia ra.


      Lương Thành Vân khỏe mạnh, hề xê dịch.


      “Xin lỗi nàng, Tiên Tiên.” Cậu trầm giọng giải thích, “Ta sai rồi. Ta nên giấu nàng, nên độc đoán tự quyết, nhưng nhìn nàng…” Nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên bị làm khó làm dễ, dù có muốn giấu giếm cả đời cậu cũng thoải mái. “Ta lo rằng nếu chúng ta có 2 đứa con, nhỡ vô tình chúng ta thiên vị đứa hơn, đứa còn lại ắt hẳn rất đau lòng."


      Vốn Hồ Ngọc Tiên dễ gì tha thứ cho cậu, cậu lừa nàng ta bao nhiêu năm khiến nàng nghĩ nhiều và tự trách bản thân bấy nhiêu năm, tại sao phải dễ dàng tha thứ chứ?

      Nhưng lí do này lại khiến nàng mềm lòng ngay.


      Nàng nhớ đến Lương Thành Vân và Lương Minh Nguyên, hai người cùng mẹ sinh ra, lại là em sinh sôi. Thế mà người lại ở kinh thành hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, muôn ngàn thương, trong khi kẻ còn lại bị đuổi khỏi phủ Túc Thân vương từ bé, suýt chết cháy và rồi lưu lạc giang hồ với nhũ mẫu, đến khi nhận tổ quy tông qua 11 năm.


      Trở về sao? Cũng chẳng được thương.


      ra nhắc đến Lương đại phu nhân, mấy năm nay Hồ Ngọc Tiên cũng nhận ra. quan tâm Lương Thành Vân phải, nhưng nếu so với Lương Minh Nguyên đúng là đáng kể chút nào. Kể ra cũng giống di nương của mình, nếu có chuyện, tự nhiên bà thương hết cả hai, nhưng nếu may nàng tất nhiên trở thành vật hi sinh để bảo vệ cho em trai mà thôi.


      Hồ Ngọc Tiên sao nỡ giận nữa, trái tim nàng muốn tan chảy rồi.


      "Chúng ta có hai đứa con, chúng ta cố gắng cân bằng bao giờ để hai đứa nó có cảm giác bất công như chàng đâu", Hồ Ngọc Tiên khẽ .


      Lương Thành Vân ngờ Hồ Ngọc Tiên lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, vội vàng gật đầu, cậu bỏ qua chuyện này, buông nàng ra và chạm vào mặt mình : "Tiên Tiên, đây là lần đầu tiên nàng đánh ta trong mười năm nay."


      Nhớ chuyện cũ, Hồ Ngọc Tiên ban đầu sợ hãi, sau đó dám.


      Về sau, dường như nàng dần quen bao dung với thuộc tính của cậu.


      Lần này do giận quá mất khôn nên nàng mới ra tay.


      “Vậy sao?” Nàng giả vờ kiêu căng hỏi, “Ta tha thứ cho chàng rồi, bây giờ chàng muốn tính sổ với ta à?”


      Lương Thành Vân thích nhìn bộ dạng hoạt bát của nàng, "Nào, trước khi thành thân nàng bảo có sở thích đánh người, ta cũng đồng ý. Ta cho phép nàng đánh chỗ nào cũng được, trừ mặt ra. Chỉ là ... sáng mai ta còn phải lên triều, nàng mau sai người mang băng đến để xoa dịu vết hằn mặt ta ?”


      Hồ Ngọc Tiên sửng sốt, ngờ cậu nhớ những lời nàng từng .


      Sống mũi cay cay, nàng quay người lại định ra ngoài.


      Lương Thành Vân nắm lấy tay nàng.


      Hồ Ngọc Tiên chút nghĩ ngợi hất tay ra, "Ngươi làm sao vậy, lôi lôi kéo kéo, còn làm phiền nữa ta đánh ngươi bây giờ!"


      Lương Thành Vân cười khẽ, "Lần này đừng vả mặt nhé."


      Hồ Ngọc Tiên phì cười, bước nhanh ra ngoài mà quay lại.


      Kể từ đó, Lương Thành Vân còn phải lo lắng về việc có bị đánh hay .

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 151. Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên.


      Cứ tưởng tử biệt, hóa ra là sinh ly.


      Vốn tưởng rằng dốc hết sức được bên nhau hoặc chưa chắc bên nhau, nhưng khi bên nhau, phát bao khó khăn trắc trở trước kia chỉ là gió thoảng mây bay. Bởi vì so với hạnh phúc hôm nay, tất cả những vất vả trước đó đều chẳng đáng gì.


      Đêm động phòng hoa chúc của Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên đến trễ hơn bốn năm.


      Nhưng với cả hai, trong lòng của họ đều chứa chan niềm vui chứ hề oán hận chút nào.


      Sau ngày tân hôn, tiểu phu thê đều thức dậy rất sớm, bên ngoài trời chưa tỏ, bên trong hai người lại ôm ấp chốc lát. Triệu Tịch Ngôn cẩn thận ôm Lương Minh Nguyên vào lòng, nhìn nàng ngoan ngoãn khéo léo, y nhớ lại khi xưa nàng dựa dẫm vào mình trong kí ức, vừa vui vẻ vừa xót xa làm sao.


      Phải quyết tâm đến mức nào mới khiến thiếu nữ tuổi 15 tự tử?


      Chắc chắn rất tuyệt vọng.


      Đó là cấm địa của y.


      Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của y, y bảo vệ nàng chu toàn.


      giờ nhờ ơn trời ban, y có được nàng lần nữa, chắc chắn che chở nàng cẩn thận.


      "Biểu ca ..." Lương Nguyệt Mai nhu mì kêu y, rồi đẩy y.


      Đêm qua hai người tắm rửa xong cũng mặc quần áo, Lương Minh Nguyên mệt quá ngủ quên, còn Triệu Tịch Ngôn mặc kệ, , y cũng thích gần gũi Lương Minh Nguyên theo cách nguyên thủy thế hơn. Hai người da thịt gần kề, Lương Minh Nguyên nhớ lại đêm qua lăn lộn biết xấu hổ, tự dưng giờ mắc cỡ hết sức.


      Triệu Tịch Ngôn ỡm ờ đáp lại, cúi đầu nhìn người trong lòng.


      Chỉ thấy nàng phụng phịu cặp má hơi phúng phính, má hồng hồng, đôi mắt cụp xuống dám nhìn mình, trông rất e thẹn. Hơn nữa biểu muội xưa nay rất hay bẽn lẽn, chớ chi cả hai vừa cá nước thân mật hôm qua, bình thường chỉ gần nhau chút là hai má nàng ửng đỏ.

      Triệu Tịch Ngôn cười khẽ, nhìn Lương Minh Nguyên như vậy, trong lòng chợt nóng lên.


      Thành , ngoại hình và thân hình của Lương Minh Nguyên quả thực khác là bao với biểu muội năm 15 tuổi. Y là linh hồn bên trong chứ phải thể xác, chỉ cần là biểu muội dẫu Lương Minh Nguyên như hoa như ngọc hay xấu như Chung Vô Diệm, y vẫn , vẫn cưới.


      Phát ra phản ứng cơ thể của Triệu Tịch Ngôn, Lương Minh Nguyên càng thêm khó chịu, nàng đẩy mạnh y. "Biểu ca được đâu, chúng mình phải dậy sớm thỉnh an công công và bà bà."


      Sau ngày cưới, con dâu nhất định phải kính trà cha mẹ chồng.


      Chỉ là Lương Minh Nguyên từ khi biết suy nghĩ lòng của Hồ thị, nàng mất tình xưa nghĩa cũ. Bây giờ nàng vẫn gọi Triệu Tịch Ngôn là biểu ca, song đối xử ông bà theo chuẩn mực của cha mẹ chồng, chứ thân thiết như xưa kia.


      Triệu Tịch Ngôn cũng định thêm hiệp nữa, Lương Minh Nguyên giờ bằng tuổi biểu muội năm đó, nếu so với y càng thêm tuổi. Huống hồ đêm qua y khiến nàng mệt mỏi, y chỉ muốn ôm nàng nằm thế này thôi.


      "Vội gì chứ, chúng ta ngủ thêm chút ." Y vừa vừa sờ vòng eo như ngọc của Lương Minh Nguyên, "Nàng nhức mỏi ? Có chỗ nào thoải mái ? Bên dưới ... còn đau ?"


      Lương Minh Nguyên xấu hổ đến mức vùi mặt vào lòng Triệu Tịch Ngôn, dám ngẩng đầu lên.


      đau, đau, ai nha biểu ca đừng hỏi nữa!” nàng xấu hổ, đấm vài cái lên người y.


      Đêm qua Triệu Tịch Ngôn rất dịu dàng, chi là đau chỉ cần mình nhíu mày cái là biểu ca dừng lại chờ mình. Nếu phải mình nhìn biểu ca nhễ nhại mồ hôi, kìn nén cực khổ e là đêm qua cả hai khỏi viên phòng.


      Thấy Lương Minh Nguyên ra vẻ mạnh mẽ, Triệu Tịch Ngôn thôi nghĩ ngợi.


      Hai người lại nằm khoảng nửa canh giờ, mặt trời ló dạng bên ngoài cửa sổ, Triệu Tịch Ngôn bèn xuống giường trước. Y là con nhà nghèo, mặc dù nay làm quan, có người hầu hạ nhưng vẫn thích tự mình phục vụ mình. Thoáng chốc y tự mình mặc quần áo xong, sau đó cầm đồ được chuẩn bị sẵn cho Lương Minh Nguyên, cũng kêu người vào mà đích thân muốn mặc đồ cho nàng.


      Lương Minh Nguyên ngượng đỏ mặt.


      Có điều lời từ chối chưa ra tới miệng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa inh ỏi.


      "Dậy rồi sao? Biết canh mấy rồi mà chưa dậy hả?" Giọng của Hồ thị vang lên, kèm theo ý bất mãn.


      Triệu Tịch Ngôn khẽ cau mày, đáp: "Dạ thức rồi."


      Hồ thị nghe tiếng con bà đáp, càng hài lòng đập cửa hai cái nữa, "Mau lên, mới ngày đầu làm dâu mà thức trễ đến vậy, biết là quy củ nhà ai. Lẽ nào quý phu nhân Kinh thành đều dạy dỗ nữ nhi vậy sao? Có con cái nhà ai ngủ đến trưa trời trưa trật!"


      Lương Minh Nguyên được sắc phong Quận chúa, địa vị cao quý, ban đầu Tô thị rất ưng.


      Nhưng kể từ khi Triệu Tịch Ngôn đỗ Trạng nguyên rồi vào triều làm quan, từ quan chức dưới trướng Thái tử cũ đến tâm phúc của Hoàng đế đương thời. Hồ thị cảm thấy có cưới Công Chúa con bà cũng tủi thân, chi chỉ là Quận chúa.


      Hơn nữa, bà còn chưa quên mối thù Lương Minh Nguyên dắt Lương Thành Vân đến kiếm chuyện và nhục nhã bà trước đây. Trước kia, bà có cách báo thù, nhưng bây giờ khác, Lương Minh Nguyên vào cửa, làm con dâu của bà, bà muốn đày đọa kiểu gì mà chẳng được?


      Trong phòng, chỉ Triệu Tịch Ngôn đen mặt mà vẻ mặt Lương Minh Nguyên cũng lạnh lẽo.


      nàng ngước nhìn Triệu Tịch Ngôn, Triệu Tịch Ngôn cũng đúng lúc nhìn nàng, "Biểu muội để đó cho ta, ta chuyện với mẹ." Dạo này y cưới vợ được vui quá nên quên béng dặn dò Hồ thị. ngờ lúc tân hôn lại bị mẹ năng thành như vậy.


      Lương Minh Nguyên lại chung lý tưởng với Hồ thị.


      Chỉ là nàng có điểm mấu chốt, nếu bà ta trêu chọc mình, mình đối đãi theo khuôn phép và tôn trọng bà ta theo tiêu chuẩn mẹ chồng. Nhưng nếu Hồ thị chủ động khiêu khích mình, mình nhất định phải phản đòn cho bà ta biết mặt.


      “Biểu ca để muội xử lý cho, nhé?” nàng đơn giản.


      Triệu Tịch Ngôn hơi lo lắng, "Muội có thể xử lý được ?"


      Y hiểu mẹ, trừ phi muốn gây chuyện, chứ quậy là trận gà bay chó sủa.


      Lương Minh Nguyên cười thoải mái, "Đương nhiên, chẳng qua xong chuyện biểu ca đừng trách muội đấy nhé."


      chung, lát nữa nàng biến thành con dâu ác độc.


      Mẹ biết Nguyên Nguyên là biểu muội, do đó đặt điều xấu biểu muội trước mặt Nguyên Nguyên biết bao nhiêu lần. Triệu Tịch Ngôn muốn giấu cũng được. ra nếu tính nghiêm túc, Lương Minh Nguyên là Quận chúa, cháu ruột của Túc Thân Vương, nàng làm dâu nhà y là gả thấp, đúng ra cả y gặp Lương Minh Nguyên cũng hành lễ, chứ chi mẹ. Là mẹ quá đáng!


      Biểu muội từng chết vì y, lại chịu bao tủi nhục như vậy, đương nhiên trách.


      Là mẹ y chủ động kiếm chuyện.


      Y tin rằng chỉ cần mẹ đón đầu, biểu muội nể mặt mình mà để tâm đến mẹ.


      “Tất nhiên trách.” Y lắc đầu đáp.


      Vợ chồng son xem như nghe Hồ thị gì, vẫn mặc quần áo như thường. Nhưng ở bên ngoài, Hồ thị tức mình thôi, định gõ cửa tiếp bị ai đó nắm lấy tay.


      Hồ thị quay đầu lại, nhìn thấy ma ma cao to chắc khỏe, cao hơn bà cái đầu nhìn chằm chằm vào mình. Gặp phải người như vậy, Hồ thị vô thức chột dạ, bảo: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"


      Phí ma ma bật cười, "Triệu thái thái muốn làm gì mới đúng? Triệu đại nhân và Quận chúa vừa động phòng đêm qua. Bà làm bà bà mà mới sáng sớm gõ cửa phòng con cái, có chút phép tắc nào ?"


      Phép tắc? Phép tắc gì?


      Đây là nhà họ Triệu của bà, có con dâu nào ở huyện Thường Châu dám ngủ đến giờ này chưa dậy. Sáng sớm cần phải quét tước nhà cửa, cần chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà hay sao? Buồn cười , phép tắc lễ nghĩa cái gì, ở nhà họ Triệu này, mẹ chồng chính là khuôn khổ của con dâu!


      Con dâu là Quận chúa sao? Vào cửa nhà họ Triệu của bà, phải biết ngoan ngoãn nghe lời!


      Huống hồ con trai của bà là quan cao nắm quyền, bà có chỗ dựa đấy nhé.


      Hồ thị cau mày, nghĩ rằng Phí ma ma chỉ là hạ nhân, kể cả Lương Minh Nguyên cũng phải nghe lời bà, tính chi đứa ở của nó.


      Bà ta đột nhiên rút tay ra, nhướng mày quát lớn: "Phép tắc cái gì, đây là nhà họ Triệu, có phép tắc Kinh thành gì hết, phải nghe theo gia quy nhà họ Triệu của ta! Còn bà, bà là cái thá gì, mà dám bắt bẻ ta, cút cút cút . Cút về chỗ của bà !"


      Phí ma ma là người của Hồ Ngọc Tiên. Hồ Ngọc Tiên khuyên mãi Lương Minh Nguyên đừng lấy biểu ca nhưng thành, lại biết nhân phẩm của Hồ thị nên điều hạ nhân của mình cho em chồng. Phí ma ma chưa quen thuộc với Lương Minh Nguyên và biết tình hình của nhà họ Triệu, giờ bị Hồ thị chửi đâm ra bối rối.


      Song, bà là hạ nhân sống từ trong vọng tộc, chưa từng thấy được phu nhân hay thái thái nào ăn thô tục ngần này, ngay cả các phòng thiếp thất cũng có. Triệu thái thái này ... chẳng trách Thất thiếu nãi nãi căn dặn bà bảo vệ Quận chúa cho tốt, hóa ra gia phong nhà họ Triệu… !


      Quận chúa là khuê các thục nữ yểu điệu, nếu có bọn hạ nhân bà chở che, e là bị bà ta hù chết mất.


      Lòng Phí ma ma dậy sóng nhưng thể ra mặt. Bà giơ tay nắm cổ tay Hồ thị lần nữa. Bà cười tủm tỉm: "Sợ là Triệu thái thái quên mất, ngài đứng đất Kinh thành dưới chân thiên tử. Nô tỳ đương nhiên đủ tư cách quản ngài, nhưng sau lưng nô tỳ là Quận chúa. Nô tỳ biết xấu hổ nhưng sợ làm mất mặt Quận chúa. Bởi mới . Có điều Triệu thái thái phải, lễ nước trước lễ nhà, thái thái bái kiến Quận chúa nhà ta là chí phải."


      Lễ nước lễ nhà là méo gì. Hồ thị hiểu.


      Phí ma ma nắm tay bà ta rất mạnh, bà ta đau đến mức nhíu cả chân mày. "Bà buông ra mau! Nó là thá gì mà ta phải bái kiến nó, ta đường đường là bà bà của nó! Nó gả cho nhi tử của ta, đời này phải..."


      “Triệu thái thái biết kể chuyện cười ghê chưa!” Phí ma ma ngắt lời bà ta, lại mạnh tay hơn, giọng trầm xuống, “Quận chúa là kim chi ngọc diệp, là huyết mạch hoàng gia chính thống, có tước vị, có đất phong và có bổng lộc, bà bất kính với Quận chúa, có khác nào bất kính với Hoàng gia! Triệu Thái thái chắc chán sống Kinh thành rồi, làm lão thái thái nhà quan cũng đủ rồi, nên muốn rời khỏi Kinh thành và cả đời Triệu đại nhân được làm quan nữa?"


      Hồ thị sợ đến mặt đổi màu, quan tâm đến cái đau cổ tay, vội vàng : "Bà, bà bậy bạ gì đó! Bà chớ ỷ ta là bà già nông thôn vô tri mà gạt ta, Tịch Ngôn nhà ta là Trạng nguyên thi cử đàng hoàng, tại Hoàng thượng coi trọng con ta, phải ai cũng kéo xuống được!"


      Phí ma ma thấy bà ta nao núng, cười thầm.


      "Đúng vậy, Triệu đại nhân là tâm phúc của Hoàng thượng, nhưng đó là dựa lòng trung thành và nước của đại nhân. Nếu ..." Bà cố ý dừng lại, "Nếu Hoàng thượng biết được Triệu đại nhân có mẹ già chuyên rẻ rúng hoàng quyền, thèm để Hoàng thượng vào mắt. Ngài xem, Hoàng thượng nghĩ về Triệu đại nhân ra sao? cần ta , chắc ngài đoán được kết cục rồi chứ?"


      Hồ thị lắp bắp: "Kết, kết cục gì?"

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Phí ma ma : " giáng chức đuổi về huyện Thường Châu, nặng lưu đài đến vùng bắc giá rét, hoặc ... xử trảm cả nhà!"


      Dứt lời, bà cười trầm, và buông tay bà ta ra.


      Hồ thị ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Phí ma ma, hồi lâu ra lời. Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng bất chợt mở ra, Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên cùng nhau bước ra ngoài.


      Nhìn thấy Hồ thị ngồi mặt đất, Triệu Tịch Ngôn hơi nhướng mày, liếc nhìn Phí ma ma. Y cũng hiểu Phí ma ma dám đẩy mẹ, chắc là mẹ tự ngã.


      Tại sao?


      Y hơi nghi ngờ, bước lên đỡ mẹ dậy, "Sao mẹ lại ngồi mặt đất thế?"


      Hồ thị nhìn thấy con trai như thấy được cứu tinh, muốn mách lẻo theo bản năng.


      Lương Minh Nguyên bước lên hai bước, đứng trước mặt bà ta, có điều đỡ bà ta dậy mà dạy dỗ Phí ma ma: "Ma ma là, thấy mẹ ta té cũng biết đỡ dậy nữa?"


      Hồ thị choáng váng, tự hỏi tại sao Lương Minh Nguyên đích thân đỡ bà ta.


      Bà ta là mẹ chồng , chưa đủ tư cách ‘được’ con dâu đỡ dậy sao?


      Phí ma ma biết Lương Minh Nguyên và Triệu Tịch Ngôn nhau tình, hồi còn ở vương phủ, Thất thiếu nãi nãi khuyên hết nước hết cái nhưng Quận chúa vẫn quyết tâm gả sang đây. Quận chúa nhà bà thương Triệu Tịch Ngôn như vậy, lẽ nào khó chịu, muốn trút giận thay mẹ con họ Triệu hay sao?


      Song, Lương Minh Nguyên bâng quơ câu như vậy, khiến Phí ma ma thở phào nhõm. Bà cần lo nhiều nữa, Lương Minh Nguyên là chủ tử sáng suốt.


      Bà cười xin lỗi: "Nô tỳ muốn đỡ đấy ạ, nhưng ngài và Triệu đại nhân vừa ra nên chậm trễ, ầy, để nô tỳ đỡ cho."


      Bà ta xong, nhanh tay đỡ Hồ thị lên.


      Hồ thị nghĩ lại ban nãy Phí ma ma chút khách sáo bóp cổ tay mình, sao dám để bà đỡ mình, vội tát bàn tay Phí ma ma theo phản xạ trước khi bà chạm vào người mình.


      Tiếng giòn giã vang lên.


      Bốn người có mặt ở đây chợt im lặng.


      Hồ thị hoàn hồn trước, lập tức biện bạch: "Ta ngồi dưới đất lúc nào, chính bà già mất nết này xô ta té, bây giờ lại tới đỡ ta. Vừa nãy bã chỉ hận thể bóp chết ta đấy." Bà ta vừa chuyện, vừa nhìn chằm chằm vào Lương Minh Nguyên chớp mắt, thấy vẻ mặt Lương Minh Nguyên thờ ơ, chợt hơi bất an, "Con xem là sao hả nhi tức phụ, giỏi , mới vào cửa ngày đối đãi với bà già này như vậy? Cho dù là Quận chúa, nhưng ta là bà bà của , chẳng phải vừa kêu tiếng mẹ đấy sao?"


      Lần đầu tiên Lương Minh Nguyên nhận ra Hồ thị "thông minh" đến thế!


      Đây là bà ta biết đối đầu với nàng có kết quả tốt, biết tìm đồng minh cho bà ta. Nếu phải nàng biết tánh bà ta từ lâu, quen biết với biểu ca thuở , e là biết mẹ chồng vu khống, đặt điều bậy bạ cũng bấm bụng nhận, khó biện giải trước mặt tướng công.


      Tất nhiên bản thân có thể cầu bằng chứng, nhưng khi cần bằng chứng, tướng công cho rằng chuyện bé xé ra to?


      "Phí ma ma bóp mẹ ở đâu? Có nghiêm trọng ? Hay là con mời thái y đến khám cho mẹ nhé." nàng liếc nhìn Triệu Tịch Ngôn rồi .


      Hồ thị tức vui mừng, xem , ả ma ma kia lừa mình chắc luôn.


      là xem bà ta là bà già nông thôn chưa trải đời mà, chỉ là Quận chúa cỏn con vào cửa nhà họ Triệu là người họ Triệu, còn dám thị uy với ai chứ! Tịch Ngôn nhà bà là quan to đấy, thấy chưa, bà chỉ thốt câu, con dâu đâu dám cãi lời, muốn mời thái y cho bà nữa kìa.


      Nhắc mới nhớ, bà ta chưa được nhìn thấy thái y lần nào đâu.


      Hồi còn là thiếu nữ ở huyện Thường Châu còn tốt, đến lúc lấy chồng tốn kém rất nhiều, cha Triệu kiếm được đồng nuôi gia đình, mỗi khi đau đầu nhức óc bà đều cố chịu đựng, dám tiêu pha khám bệnh. Thái y tốt, thái y chuyên khám bệnh cho các Qúy Phi nương nương trong cung, nếu bà được thái y khám lần, mai mốt về huyện Thường Châu, có ai dám khinh thường bà ta?


      Cháu Hồ Ngọc Nhu có tư cách được thái y khám đâu nhé!


      Hồ thị mượn sức Triệu Tịch Ngôn đứng lên, cười hả hê gật đầu.


      Triệu Tịch Ngôn hỏi: "Mẹ, Phí ma ma bóp chỗ nào?"


      Bóp cổ tay, đau lắm!


      Con trai gặng hỏi bà là có ý gì, tin bà đúng , cho là bà láo toét đúng ? Bà ta xụ mặt, đáp: "Con có ý gì, bóp là có bóp, hai phải hỏi ở đâu chỗ nào, chẳng lẽ mẹ láo mấy đứa?"


      Triệu Tịch Ngôn toan mở miệng, song, Lương Minh Nguyên lại kéo tay y lại, nàng nỡ nhìn y và mẹ ruột cãi vã. Nàng và biểu ca là thanh mai trúc mã, biết y hiếu thảo với Hồ thị đến mức nào. Cho dù Hồ thị có quá đáng, song, Lương Minh Nguyên càng sợ Triệu Tịch Ngôn khổ sở sau khi đối đầu với Hồ thị hơn.


      nàng vội cướp lời: " chừng, nhìn trước làm sao yên tâm. Nếu mẹ dối gạt tụi con, lát nữa thái y đến, tụi con bẽ mặt mất. Tất nhiên đến lúc đó mẹ bị trị tội, tụi con có mất mặt chẳng là gì so với mẹ."


      Mất mặt? Trị tội?


      cái gì vậy?


      Hồ thị trừng Lương Minh Nguyên như nhìn quái vật.


      Phí ma ma nhìn gương mặt béo ú tái nhợt của Hồ thị cũng hơi lăn tăn trong bụng, thầm nhủ mình ra tay hơi nặng, ôi nãy giận quá giận mà, mong là đừng để lại dấu vết, nhìn sao cũng thấy Triệu thái thái quen sống sung sướng. Haiz.


      Bà nghĩ nghĩ rồi thầm nháy mắt với Lương Minh Nguyên.


      Lương Minh Nguyên được bà ám chỉ, hiểu rằng bà có bóp Hồ thị chứ phải Hồ thị rảnh rỗi sinh nông nổi.


      Nếu vậy nàng cần khăng khăng nữa, mời thái y đến khám .


      Chỉ là Hồ thị ức quá, dứt khoát xoắn tay áo lên, giang hai tay ra trước mặt nàng, "Nhìn , nhìn cho kĩ , ban nãy mụ ta bóp cổ tay đau muốn chết! Cho ai xem. ... ” Bà ta bỗng im bặt, đỏ bừng mặt.


      Cổ tay bà ta ngăm đen và hề có dấu vết gì.


      Nhắc mới nhớ, khi chưa lấy chồng bà ta cũng được chiều chuộng, sống trong nhung lụa, nhưng lấy cha Triệu rồi, khi Triệu Tịch Ngôn còn nuôi nổi vài người hầu. Có điều Triệu Tịch Ngôn lớn lên từng ngày, nhà họ Triêu chỉ chi thu, lại nuôi hai người đọc sách, tiền bạc cạn dần, nuôi người nhà muốn nổi chi nuôi kẻ ở.


      Hồ thị vất vả cả nửa đời người, da dày thịt béo theo thời gian, dấu nào hằn nổi nữa. Đến Kinh thành được thời gian, Hồ thị ngoài vỗ béo lên, chính là học được thoa son phấn nên thoạt nhìn trắng trẻo.


      Bà ta kêu gào hồi, nhưng chẳng có chút bằng chứng nào. cần ai bà ta cũng xấu hổ muốn độn thổ.


      “Mẹ!” Triệu Tịch Ngôn bất lực, “Hôm nay là ngày đầu con thành thân, mẹ có thể thôi ầm ĩ, im lặng chút được mẹ?”


      Hồ thị oan muốn chết, bà ta bị bóp mà!


      Lương Minh Nguyên cho bà ta có cơ hội khóc lóc kể lể, cười lạnh : "Mẹ hay , mới sáng sớm kể chuyện cười. May mà con lắm mồm hỏi cho ra lẽ, bằng mất mặt con là chuyện , chỉ sợ bẽ mặt phu quân là chuyện lớn, mai mốt lên triều dám ngẩng đầu nhìn mặt đồng liêu."


      Hồ thị giận đến mức giậm chân, ", là thê hiền, sao dám..."


      “Mẹ!” Triệu Tịch Ngôn gằn giọng ngắt lời Hồ thị, “Nhân lúc Quận chúa chưa nổi giận, mẹ mau xin lỗi Quận chúa !”


      Mặc dù lúc đầu y nghe được Phí ma ma và mẹ gì, nhưng Triệu Tịch Ngôn rất thông minh, chỉ hai ba câu của Lương Minh Nguyên là hiểu ý nàng. Tính ra Lương Minh Nguyên sai, muội ấy là Quận chúa, nếu Hồ thị quá đáng, quả thực ảnh hưởng đến y.


      Chẳng qua Lương Minh Nguyên là Quận chúa, phải cháu ruột của Đương Kim Thánh Thượng, còn y là tâm phúc của Thiên Tử đương thời, cho nên thực tế ảnh hưởng gì mấy. Có điều thể cho Hồ thị biết, bằng trong nhà lại xào xáo yên liên miên.


      Ngay cả con trai cũng bắt bẻ mình!


      Hồ thị mấp máy môi, hồi lâu mới giọng với con trai: “Tịch Ngôn, mẹ là bà bà! Nào có nhi tức nào hầu hạ bà bà, cãi tay đôi với bà bà, để hạ nhân đánh bà bà? Tịch Ngôn, con nay làm đại quan, cuộc đời của mẹ chỉ dựa vào con, con dạy được thê tử của con à?"


      Triệu Tịch Ngôn trả lời câu: "Mẹ, nàng họ Lương."


      Họ Lương sao? Họ Lương là có thể mất dạy à?


      Nhìn Hồ thị tức run người, Lương Minh Nguyên cũng lạnh mặt, quay sang quát Triệu Tịch Ngôn, “Triệu Tịch Ngôn, Triệu gia của các người đối xử với ta như thế này sao?” Rồi nàng quay sang căn dặn Phí ma ma, “Ta ở Triệu gia được nữa, bà mau dẫn người thu dọn đồ đạc, chúng ta trở vương phủ. , chúng ta tiến cung, phải tiến cung gặp Hoàng thượng!"


      Hồ thị bực mình, ràng Lương Minh Nguyên gả cho con bà, đêm qua động phòng rồi còn gì. Nó còn trinh nguyên, còn dám bỏ nhà nữa à, phải nữ nhân mất trinh đều sợ nam nhân vứt bỏ hay sao?


      Hôm qua động phòng, hôm nay nó bị đuổi khỏi nhà chồng, biết nhục à?


      Có điều đến lúc Lương Minh Nguyên bảo muốn tiến cung gặp Hoàng thượng, bà ta chợt lo được lo mất. Bà ta sực nhớ lại lời Phí ma ma, chẳng lẽ Lương Minh Nguyên muốn tiến cung tố cáo à?


      Bà ta vội vàng nhìn Triệu Tịch Ngôn.


      Vẻ mặt con trai đầy hoảng hốt, chẳng để tâm đến bà, con trai lon ton chạy đến chỗ Lương Minh Nguyên và : "Nguyên Nguyên, ta..."


      “Câm miệng!” Lương Minh Nguyên lạnh lùng mắng, “Ngươi xứng kêu tên ta?”


      Triệu Tịch Ngôn cúi đầu, có vẻ cam chịu, đành phải cúi đầu cung kính : "Thưa Quận chúa, chỉ là hiểu lầm thôi, nàng đừng bận lòng, đừng vào cung, đừng làm phiền Hoàng thượng, nhé?"


      Lương Minh Nguyên hừ lạnh, liếc Hồ thị.


      Hồ thị đơ người kịp phản ứng, liền liếc mắt nhìn Triệu Tịch Ngôn, khinh thường : "Sao? Sợ bị giáng chức à?"


      Triệu Tịch Ngôn đáp ngay: "Sợ chứ! Ta sợ bị đày ra biên ải, sợ bị tống vào ngục."


      nàng lạnh lùng: "Nhưng ta thấy mẹ ngươi chẳng sợ hãi chút nào. E là bà ta chê Kinh thành nhạt nhẽo, muốn dạo biên cương hoặc muốn cả nhà ba người vào tù ở thử cho có trải nghiệm."


      Triệu Tịch Ngôn chưa kịp trả lời nghe tiếng "bùm", Hồ thị quỳ mặt đất.


      Bà ta quỳ mạnh xuống đất, tiếng vang to đến mức Lương Minh Nguyên giật mình. nàng đương lúc sững sờ, Hồ thị lập tức nước mắt dâng trào, nước mũi tèm nhem lếch lại ôm đùi Lương Minh Nguyên, "Quận chúa, Quận chúa đừng mà. Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, ta bao giờ nữa, ngài muốn làm gì làm, muốn dậy lúc nào dậy, ta hứa với ngài bao giờ lẻo mép nữa. Ngài đừng nữa, hay là ngài và Tịch Ngôn ngủ thêm chút nữa ." Bà quay sang Triệu Tịch Ngôn, "Đừng ngây ra đó làm gì, nhanh lên, còn nhanh dìu thê tử vào phòng nghỉ ngơi!"

      Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên đều vào phòng trong tâm trạng bồi hồi.


      Hồ thị lúc này đứng dậy, cười nịnh với Phí ma ma, sau đó nhanh chân chạy về hậu viện.


      Triệu Tịch Ngôn mở cửa, cùng Lương Minh Nguyên nhìn theo bóng lưng của bà, hai người bất lực nhìn nhau, đồng thời thở dài.


      Rất lâu rất lâu về sau, Hồ thị lại ầm ĩ thêm lần, đó là muốn Triệu Tịch Ngôn nạp thiếp. Triệu Tịch Ngôn gì, còn Lương Minh Nguyên thẳng tay chọn hai nha hoàn có nhan sắc cao đưa cho cha Triệu, ngày hôm sau Hồ thị sợ đến mức lại quỳ xin van nài. Từ đó về sau, bà ta dám tác quai tác quái nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :