1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 145. “Nô tỳ muốn xuất giá, đó thái thái.”


      Hồ Ngọc Nhu đặt tay Hồ Ngọc Tiên vào tay Lương Thành Vân, nhìn cậu cõng người lưng và vững chãi bước xa dần, kìm được khóe mi, nước mắt tuôn rơi.


      Chu Thừa Vũ nắm tay nàng dưới ống tay rộng, hiếm có khi lên tiếng an ủi. Bởi chàng cũng xót xa, lòng vô cùng khó chịu.


      Tất nhiên phải vì Hồ Ngọc Tiên.


      Mà là chàng thông qua Hồ Ngọc Tiên, nhớ đến tiểu nữ nhi mũm mĩm cười toe toét cả ngày. Chàng tưởng tượng đến cảnh 13 năm sau, chàng đứng đây nhìn Chu Yến Yến được thằng nhóc nào đó cõng khỏi nhà, tự dưng mất mát trong lòng, vừa xót xa vừa tê tái.


      Cuộc vui cũng đến lúc tàn. Chu Thừa Vũ vội vàng về phía hậu viện.


      Ban ngày tấp nập kẻ vào người ra, chàng cho phép các con ra tiền viện, dù sao con cháu nhà họ Chu hôm nay tụ tập, đương nhiên chơi rất vui vẻ.


      Lúc Chu Thừa Vũ vào phòng là lúc Chu Yến Yến chê và đẩy Chu Chính Tắc, bé giang đôi tay bé mũm mĩm của mình với con trưởng nhà Tạ Kiều, "Đại ca ca, bế, bế ... A Yến!"


      Chu Chính Tắc tủi thân vô cùng, nhưng cậu bé khóc nhè. Cậu quay đầu nhìn bé trai ăn bánh sàn trải thảm, cậu bước đến bế bé lên. Mặc dù cậu là bé bi cao to khỏe nhất nhà mình, nhưng cu út nhà Tạ Kiều lớn hơn nửa tuổi lại ăn ngon uống kĩ ú nu, cậu làm sao bế nổi?


      Cậu ôm nổi cũng sao, có cách hết, cậu ngồi xổm xuống, trực tiếp kéo chân người ta đến cạnh đại ca ca, sau đó kéo tay áo đại ca ca chỉ xuống, "Bế! Đại ca ca, bế!"


      Ý là đừng bế muội muội người ta nữa, muốn bế bế đệ đệ nhà mình .


      Ôi đệ đệ thúi nhà mình nào sánh bằng tiểu muội muội dễ thương nhà tam thúc chớ!


      Chu đại ca nhìn cu em miệng đầy vụn bánh bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó lắc đầu với Chu Chính Tắc, lại bế Chu Yến Yến lên.


      Chu Chính Tắc thấy vậy, nhíu chặt mày.


      Luôn có kẻ muốn cướp lấy muội muội của cậu. Đừng hòng nhé.


      Cậu ngó tam ca ca- con út nhà nhị thúc, rồi nhanh như chớp giật lấy miếng bánh tay của tam ca ca.


      Chu tam ca ăn vui vẻ, chợt sững sờ nhìn về phía tay múp míp của mình rồi nhìn sang tay Chu Chính Tắc. Cu cậu giống Chu Thừa Hồng nhất, có hơi ngốc ngếch, cu cậu ngẩn người lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra rồi òa lên khóc.


      Chu Chính Tắc nhanh chóng ém miếng bánh , thấy Chu đại ca nhìn sang, vội kéo tay áo và chỉ, "Đại ca ca, bế, tam ca ca."


      Chu đại ca thấy đệ đệ nhà mình gào khóc, đành phải bỏ Chu Yến Yến xuống, chê ghét hỏi: "Tiểu tam tử sao thế?"


      Chu tam ca đáp, chỉ lo gào khóc tức tưởi.


      Chu Chính Tắc thừa cơ hội giơ tay trước mặt Chu Yến Yến.


      Nếu được lựa chọn, bé đương nhiên hất hủi đại ca mặt lạnh nhà mình. Tất nhiên, bé còn chê nhị ca nữa, nhị ca ca lúc nào cũng cười tủm tỉm, cười nhiều đến nỗi khiến người ta sởm tóc gáy.


      Còn giờ đành chịu, chọn lựa khác, đại ca ca quan tâm đệ đệ của mình rồi. bé miễn cưỡng nhào vào đại ca nhà mình. Ấy thế, có đôi tay lớn xốc nách bé lên, sau đó được cái ôm vững chãi.


      hề sợ hãi, vỗ tay cổ vũ rồi quay đầu lại.


      Chu Thừa Vũ điều chỉnh lại sao cho bế bé thoải mái. Bé nhìn thấy cha, nụ cười mặt càng thêm rạng rỡ, "Cha! Cha bế, bế A Yến!"


      Chu Thừa Vũ kìm được hôn má con hai cái, sau đó sờ đầu con lớn. Cậu nhóc này biết giống ai, bề ngoài mang lại cho người ta cảm giác đáng tin cậy, trung thực hết sức, thế nhưng có bụng ý đồ xấu. Tiểu tam nhà nhị ca thôi, dù sao chỉ lớn hơn nửa tuổi, thế mà lão đại nhà nhị ca lên mười, vẫn bị nhóc con nhà chàng qua mặt.


      Chu Chính Tắc bất mãn nhìn chằm chằm cha mình, cậu lại mất cơ hội bế muội muội.


      Chu Chính Quân mặc kệ tâm trạng đại ca, cha đến rồi, cha còn bế muội muội. Cậu vội nhét miếng bánh ăn dang dở vào tay Chu tam ca, còn mình dùng đôi chân mũn mĩm chạy đến ôm đùi cha, "Bế, bế Quân Quân, cha, Quân Quân!"


      Trưởng tử xụ mặt cả ngày, thứ tử lại cười hì hì suốt ngày.


      Hồ Ngọc Nhu dám kêu trưởng tử là Tắc Tắc, nhưng hay trêu thứ tử là Quân Quân. Chu Chính Quân chẳng để ý, lâu dần cậu cũng vui lòng tự kêu là Quân Quân.


      Chu Thừa Vũ bất đắc dĩ, dở khóc dở cười bế lão nhị lên.


      Chu Chính Quân được bế lên, bèn móc miếng bánh ngọt khác cho Chu Yến Yến, "Ăn , Yến Yến."


      Khi Hồ Ngọc Nhu bước vào, đập vào mắt là cảnh tượng chồng và hai đứa vui vẻ cười đùa, còn trưởng tử tội nghiệp đứng dưới đất. Cho dù cậu đứng quay lưng về phía , nhưng nhìn ra ôi bóng lưng đơn làm sao, vứt nỗi buồn tiễn em về nhà chồng, nhanh chóng bước lên bế Chu Chính Tắc vào lòng an ủi.


      Vòng tay mẹ êm ái, còn thơm tho biết bao.


      Chu Chính Tắc lập tức hết buồn.


      Cậu ôm nhanh lấy cổ Hồ Ngọc Nhu, quay mặt ra ngoài, miệng chúm chím cười rộ lên, sau đó vụt tắt ngay. Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng đúng lúc tiến vào, cứ ngỡ mình hoa mắt ấy.


      Tạ Kiều thôi nhìn cậu, dời tầm mắt về phía Chu Thành Vũ cười tươi như hoa trái trai phải . Nhớ lại năm xưa khi nàng còn thích Chu Thừa Vũ, cũng dám tưởng tượng Chu Thừa Vũ có ngày hôm nay, nhìn kiểu gì cũng như tên đần, đâu còn dáng vẻ hào hoa phong nhã năm nào.


      Nàng ta bước tới, nhìn con út vừa ăn bánh vừa giàn giụa nước mắt dưới sàn, ngó sang ba nhóc con nhà tam phòng ăn mặc tươm tất sạch , chợt có chút chạnh lòng. Ôi, phải khen Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu dạy con giỏi .


      sinh thôi, sinh lần ba đứa, đủ trai đủ , con trai tốt hơn... thôi nữa, phải chênh lệch thường đâu! Bất kể ra sao, làm cha mẹ ai muốn thừa nhận con mình kém cỏi cả.


      Ba nhóc con nhị phòng ra về trong tiếng khóc than.


      Chu Thừa Lãng cũng có quy tắc bế con, y vừa vào nhấc cổ áo con trai và quen tay bế vào lòng. Y và Lương Nguyệt Mai trêu chọc Chu Yến Yến lát và sờ đầu Chu Chính Tắc và Chu Chính Quân rồi về nhà.


      Chu Chính Tắc hưởng thụ cái ôm ấp thương của mẹ cũng đủ nhiều, giờ vặn vẹo người, "Xuống ạ."


      Hồ Ngọc Nhu quả thực có hơi mệt mỏi, phải vì yếu đuối, mà vì thường ngày ít bế con. Có Chu Thừa Vũ ở nhà, bọn lẽo đẽo bám dính Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũ có ở nhà, bọn nhóc tự vây quanh nhau chơi, mà mình bế hết ba đứa, nên cố gắng càng ít bế càng tốt.


      Nhưng tại muốn bỏ con xuống.


      là Hồ Ngọc Nhu nỡ để Chu Chính Tắc lẻ loi, hai là so với Quân Quân dễ mến, Yến Yến lúc nào cũng được vây quanh, thương Chu Chính Tắc nhỉnh hơn xíu.


      ràng chỉ sinh sớm hơn 10, 20 phút, nhưng bởi vì là con trưởng, từ có gánh nặng vai. Ngay cả Chu Thừa Vũ lúc nào cũng dịu dàng tình cảm với hai đứa , nhưng với lão đại lại nghiêm túc. Hồ Ngọc Nhu cũng phải trách Chu Thừa Vũ, chỉ là đều là thịt từ người , nên đau lòng, khó tránh khỏi thiên vị ít nhiều.


      “Cho mẹ bế thêm chút nhé, con ăn cơm chưa?” Hôm nay bận rộn, người lớn chưa ăn cơm, muốn cho bọn ăn thêm chút.


      Chu Chính Tắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Hồ Ngọc Nhu, "Mẹ, mệt."


      Hồ Ngọc Nhu sửng sốt trong giây lát, rồi cảm động, hốc mắt cũng đỏ theo.


      Con mới ba lớn chứ, tuổi đẻ là 3, nhưng ra chỉ hơn 2 mà thôi. Còn như thế, mà bé trai thường cẩu thả, thế mà con lại tinh ý như thế.


      kìm được sụt sịt, thỏ thẻ: "Mẹ mệt đâu, giờ chúng ta ăn cơm nhé, nào đến bàn cơm mẹ bỏ con xuống, chịu hông?"


      Chu Chính Tắc thực ra nỡ buông tay đâu.


      Cặp chân mày cau lại, lúc sau miễng cưỡng gật đầu.


      Chu Thừa Vũ nghe hết cuộc trò chuyện của hai mẹ con, trong lòng càng thêm hài lòng về lão đại. Chàng nghĩ đến gánh nặng nửa đời trước của mình, quả hơi mềm lòng với Chu Chính Tắc, thế nên gì khác, chỉ bảo Hồ Ngọc Nhu: "Nếu nàng mệt kêu nhũ nương, đừng cậy mạnh."


      Hồ Ngọc Nhu hồng đôi mắt, khẽ gật đầu.


      Hai người bế con bước vào bước nữa là đến phòng chính, mới thoáng đó thấy Tú Vân vội lao qua bồng Chu Chính Tắc ra khỏi vòng tay Hồ Ngọc Nhu. , "Thái thái để nô tỳ bế ngũ thiếu gia cho ạ!"

      Vì cả nhà ở lại kinh thành, nên thứ tự con cháu được gọi theo gia phả. Con trai của Chu Thừa Duệ đứng thứ tư, nên Chu Chính Tắc theo thứ tự là thứ năm, Chu Chính Quân là lục thiếu gia.


      Hồ Ngọc Nhu thực hết sức rồi, nhìn xuống con trai.


      Chu Chính Tắc đáp ngay: "Xuống, con, ."


      Hồ Ngọc giọng : "Con muốn tự à?"


      Chu Chính Tắc gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu đặt cậu xuống, nắm tay vào vào phòng.


      Tú Vân nhịn được cười, "Ngũ thiếu gia chỉ biết thương người, còn thân thiết với mẫu thân, nhất quyết để nô tỳ bế đây mà.”


      Hồ Ngọc Nhu cũng hay để các con gần gũi Tú Vân, chỉ Chu Chính Tắc lắc đầu : ", thích, Vân ."


      Chu Chính Quân và Chu Yến Yến cũng nhìn qua, cùng nhau thích.


      Hai năm trước A Quỳnh kết duyên với Bùi Thanh, vừa sinh con lâu. Bây giờ Hồ Ngọc Tiên cũng theo chồng rồi. Sau bữa tối, Hồ Ngọc Nhu ngăn Tú Vân lại.


      Tú Vân nay vừa khéo léo vừa dịu dàng, lờ mờ đoán được ý Hồ Ngọc Nhu. Nàng ta ngồi ghế, nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      vẫn giữ ý định ở vậy cả đời sao Tú Vân?” Hồ Ngọc Nhu hỏi.


      Tú Vân suy nghĩ, trả lời ngay, "Dạ thưa thái thái, nô tỳ đổi ý."


      Nàng ta hơn 20, lại qua đời chồng, nếu lại lần lữa khó lấy chồng, phạm vi lựa chọn càng eo hẹp. Hồ Ngọc Nhu cho rằng phụ nữ phải lấy chồng, chẳng qua Tú Vân chưa khôi phục kí ức, sợ ngày nào đó nàng ta nhớ lại, hối hận vì quyết định ngày hôm nay.


      “Nô tỳ muốn xuất giá, đó thái thái.” Thấy Hồ Ngọc Nhu lên tiếng, nàng ta xác nhận lại lần nữa.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 146. "Nơi nào có chàng nơi đó đều là cảnh đẹp của thiếp."


      Đây phải là lần đầu tiên Hồ Ngọc Nhu hỏi và cũng phải là lần đầu tiên Tú Vân từ chối.


      Chỉ là những lần trước Tú Vân từ chối, Hồ Ngọc Nhu để nàng ta gì thêm. Nhưng lần này, im lặng lúc, rồi hỏi han: "Tú Vân có thể cho ta biết tại sao ?"


      tan vỡ của Tú Vân và Lô Quảng có ảnh hưởng đến nàng ta, nhưng nhìn ra được ảnh hưởng tích cực, có lẽ vì Tú Vân thích Lô Quảng cho lắm. đúng ra, nàng ta hề để tâm Lô Quảng, từ khi rời khỏi gã, nàng ta càng vui vẻ hơn. vậy, đâu thể nào được xem là bị đàn ông tổn thương mà sợ tiếp xúc với đàn ông.


      Vậy ... lý do là gì?


      Tú Vân cúi đầu, giấu đôi mắt lấp lánh.


      Tại sao ư?


      Sao nàng ta có thể ra được?


      Hồ Ngọc Nhu thấy nàng ta như thế, chợt có cảm giác kì kì, khỏi dịu giọng, "Tú Vân, có phải có điều gì khó hay , hay là dám ? Nếu có khó khăn hay băn khoăn gì, cứ cho ta biết, ta nhất định giúp cho ."


      Nhất thời khóe mắt Tú Vân hơi cay.


      thể cứ thế này, nếu lý do, thái thái vì mình lo lắng mãi.


      Có lẽ cố chấp mình trở thành nỗi tiếc nuối của thái thái.


      Nàng ta cắn môi, kìm nén xúc động rơi lệ, : "Nô tỳ chưa gặp được người thương nên chưa muốn xuất giá thôi ạ. Nô tỳ ra tin tưởng nam nhân nên muốn xuất giá, thái thái có nhớ Lô Quảng ?"


      Hồ Ngọc Nhu ngạc nhiên, "Sao tự dưng nhớ đến ?"


      Tú Vân : "Nô tỳ nghe A Quỳnh Lô Quảng ra rất thích nô tỳ, thậm chí vì cứu nô tỳ mà đánh mất tư cách hầu cạnh lão gia. Nhưng thái thái nhìn xem, miệng thương nô tỳ nhưng vẫn cưới người khác như thường, ruồng bỏ nô tỳ? Vậy nên nô tỳ muốn thêm bước nữa. Nếu lại lần nữa xuất giá, liệu người tiếp theo có đáng tin ? Nếu đáng tin, có lẽ nô tỳ bị vứt bỏ thêm lần nữa. Mà nếu người đó đáng giao phó, nhưng trái tim nô tỳ nguội lạnh, tội gì khiến đôi bên hạnh phúc.”


      Nhìn nàng ta đâu phải tìm người thương, ràng muốn tìm.


      Nhưng nàng ta ràng, có nghĩa cho dù mất trí nhớ nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ cặn kẽ.


      Trước kia chưa từng muốn tái giá, bây giờ cũng lòng ở giá.


      Cuối cùng Hồ Ngọc Nhu : "Chính cảm thấy tốt thôi vậy. chung ở Chu gia lúc nào cũng có vị trí cho , ta còn sống ta bảo vệ , nếu ta có mất Tắc ca nhi và Quân Quân phụng dưỡng cả đời ... "


      Nghe Hồ Ngọc Nhu , Tú Vân vội vàng lắc đầu.


      “Thái thái chớ thế, thái thái là người có phúc, chắc chắn sống lâu trăm tuổi.” Nàng ta , “Nếu ngày nào đó người ra , e là nô tỳ trước ngài bước.”


      Hồ Ngọc Nhu mỉm cười, bàn cãi.


      Hồ Ngọc Nhu cho nàng ta lui xuống, còn mình tắm cho ba tiểu tổ tông. Hôm nay trời nóng nực, bọn nhóc chạy nhảy lung tung, cả ngày tắm hai ba lần mới chịu. Ban ngày Hồ Ngọc Nhu giao cho gia nhân tắm rửa, đến tối tự tay tắm rửa cho con và kế đó là hôn chúc bọn nhóc ngủ ngon.


      Có điều mình xuể cả ba, kêu hai người vào phụ.


      Trong phòng có con nít ở, sinh động vô cùng, Tú Vân đứng lúc ngoài phòng, mím môi cười. Rất tốt mà, có thể ở lại nhà họ Chu làm việc gì nàng cũng nguyện ý, canh giữ người mình muốn bảo vệ, tốt hơn nhiều so với việc ra ngoài lấy chồng.


      Nhưng khi quay đầu lại, nụ cười môi chợt tắt khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn khuất bóng trước mặt nàng.


      Nàng ta chột dạ hành lễ như thể bị bắt quả tang làm điều gì xấu xa vậy, "Thưa, thưa lão gia."


      Chu Thừa Vũ nhìn nàng ta, im lặng lúc mới : " theo ta!"


      đâu?


      Làm gì?


      Tú Vân hoang mang, dám phản kháng.


      Chu Thừa Vũ cũng xa, chỉ về phía trước mấy bước, đứng ở giữa sân. Mặc dù cách phòng chính đoạn nhưng vẫn nghe loáng thoáng tiếng huyên thuyên của bọn trẻ, có lẽ nghe được điều này nên sắc mặt Chu Thừa Vũ dịu lại, bớt vài phần lạnh lùng.


      “Lão gia” Tú Vân cúi đầu, kính cẩn khẽ thưa.


      Chu Thừa Vũ hỏi: "Ngươi có biết ta kêu ngươi đến làm gì ?"


      ràng là mùa hè, nhưng nàng ta nghe thấy lời Chu Thừa Vũ, lại lạnh toát cả người.


      “Nô tỳ biết.” Chỉ có 4 chữ, nhưng ra lời là cả quá trình.


      Chu Thừa Vũ lạnh lùng liếc nàng ta.


      biết sao?” Chàng hỏi.


      Tú Vân sợ tới run rẩy cả người, nhưng vẫn là : "Nô tỳ ... biết."


      "Tú Vân, thái thái nhớ ơn ngươi, nên nhìn ra nỗi lòng thầm kín của ngươi. Nhưng ngươi cho rằng ta cũng nhìn ra được sao?" Chu Thừa Vũ sao hiểu được ánh mắt như vậy chứ, chàng tiếp tục: "Ngươi cứu vợ con của ta là nhưng đừng quên những gì mình từng làm trước đây. tại ta niệm tình để ngươi ở lại nhưng nếu là ... "


      Chưa dứt câu nhưng ai cũng hiểu.


      Tú Vân quỳ rạp xuống đất tức .


      "Lão gia! Xin ngài yên tâm, nô tỳ dám, nô tỳ chưa từng vọng tưởng hão huyền, nô tỳ ..." Nàng biết gì, Chu Thừa Vũ chỉ cần câu khiến nàng hoảng hồn, căn bản nghĩ ngợi được gì và biết đáp lại ra sao, "Nô tỳ chưa từng vọng tưởng. là nô tỳ chưa từng dám nghĩ ngợi viển vông."


      Nàng ta chỉ là tỳ nữ thấp cổ bé họng lỡ xuất ý tưởng trái luân thường, làm sao dám thốt thành lời. Nàng ta chôn dấu tâm tư dưới đáy lòng, vốn định chết mang theo xuống cát bụi, chưa từng nghĩ đến ngày bày tỏ bởi sợ nhận lại cái nhìn ghê tởm của thái thái.


      Từ xưa đến nay, nàng ta chỉ mong có thể hầu hạ bên người thái thái. Được hầu hạ bên người, chăm sóc người, nhìn người từ xa đủ mãn nguyện lắm rồi.


      còn mong muốn gì hơn.


      Nhưng … chỉ trách mình, trách mình lộ liễu đến mức bị vạch trần.


      Mình quá bất cẩn, để lão gia nhìn ra tâm bản thân.


      Lão gia thương thái thái như vậy, có khi nào tống cổ mình ra khỏi nhà ?


      Nghĩ đến tương lai thể nhìn được thái thái dù xa xa, Tú Vân chợt suy sụp cả người, như bị ai rút hết sức sống, cả người héo hon dưới đất, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, ánh mắt lên vẻ tuyệt vọng.


      Đương thời có đoạn tụ. Chu Thừa Vũ từng nghe qua và từng chứng kiến.


      Nhưng chưa từng nghe hay thấy ‘niềm vui’ giữa nữ nhân với nhau.


      Chàng định xử lý Tú Vân.


      Nếu cho Hồ Ngọc Nhu biết, thế nào cũng cho phép đuổi đại ân nhân Tú Vân ra khỏi nhà. Còn nếu ra, Chu Thừa Vũ luôn tin rằng cho dù biết , cũng có cái nhìn khác về Tú Vân, và hề vì thế mà xa lánh nàng ta.


      Ở góc nhìn của chàng, chuyện này vượt qua khuôn giáo lễ nghĩa, nhưng ở lập trường của Hồ Ngọc Nhu hẳn.


      Nên chàng chưa từng nghĩ cho vợ chàng biết.


      Chàng chờ Tú Vân xúc động qua , dường như thôi khóc, tiếng bọn trẻ tắm rửa xong từ xa. Tú Vân nín khóc, cũng nhận ra bản thân mất khống chế, lôi thôi.


      Lúc này chàng mở miệng, “Về sau ngươi chăm sóc Tắc ca nhi cho cẩn thận, ít xuất trước mặt thái thái lại.” Chàng lạnh lùng bỏ lại câu rồi nhấc chân về phía thư phòng.


      Tú Vân sững sờ nhìn theo bóng lưng lão gia, cho đến khi người vào phòng, nàng ta mới tỉnh ngộ: sau này mình chăm sóc Ngũ thiếu gia ? Nghĩa là bị đuổi cổ ?


      Chẳng những xua đuổi mà được chăm sóc ngũ thiếu gia!


      Ngũ thiếu gia là gia chủ tương lai của tam phòng!


      Tú Vân vội dập đầu liên tục về phía Chu Thừa Vũ rời . Cái nào cái nấy vừa vang dội vừa nặng nề, chừng 7 8 cái, song bởi vì có người bước ra từ chính phòng sang đây nên nàng ta đứng lên bỏ .


      Gương mặt nàng ta đầy ý cười khó mà giấu được.

      ·


      Tối đến, Hồ Ngọc Nhu tắm rửa xong, lên giường.


      Dù cổ đại thua kém đại rất nhiều mặt, nhưng về mặt dưỡng da hề. Bởi phụ nữ là phái đẹp, thích cái đẹp là điều bẩm sinh trăm ngàn năm cũng đổi được. ngồi trước gương, bôi kem dưỡng ẩm rồi xõa mái tóc còn hơi ẩm ướt.


      Mặc dù có nhiều tư tưởng đại ăn sâu bén rể trong đầu , nhưng có số việc phải nhập gia tùy tùng, chẳng hạn như nuôi tóc dài. lấy khăn lau tóc, quay đầu lại thấy Chu Thừa Vũ đặt quyển sách tay xuống, nhìn về .


      Ánh mắt xa xăm như là ngẩn người.


      Hồ Ngọc Nhu hơi khó hiểu, vừa từ phòng tắm ra, người mặc chiếc bộ đồ ngủ bình thường, mái tóc dài buông xõa, có gì đáng xem đến mê mẩn chứ.


      Nhưng ánh mắt này toát lên vẻ si mê như lần đầu Chu Thừa Vũ nhìn mặc áo ngực.


      “Chàng bị sao vậy?” thấy lạ, dứt khoát bước tới hỏi.


      Hai người lấy nhau qua bốn năm, quá quen thuộc, ra rất hiếm khi khiến chàng nhìn đắm đuối. Nhưng hôm nay, dẫu Hồ Ngọc Nhu hề ăn mặc khiêu gợi, nhưng chỉ cần nàng xuất , ánh mắt chàng chẳng thể di dời.


      Chàng suy nghĩ vì sao mình thích Hồ Ngọc Nhu và Tú Vân thích nàng ở điểm nào.


      Nhưng chàng ngờ, hiểu sao mình lại thích Hồ Ngọc Nhu, điều này khiến hơi hoang mang hoảng sợ, nhưng sau đó chợt hoài nghi. Bởi vì chàng nhận ra chỉ cần Hồ Ngọc Nhu đứng đó, chàng đều thích, thích mỗi bộ phận từ mái tóc đến móng chân, như thể chỉ là nàng, chỉ cần thuộc về nàng, chàng đều thích, bất kể là gì.


      Thảo nào Tú Vân lại thích.


      Thích nàng như lẽ đương nhiên. Hiển nhiên là vậy.


      Chỉ là Chu Thừa Vũ ra nhưng điều sến sẩm như thế thành lời, chàng lắc đầu, kéo Hồ Ngọc Nhu vào lòng, cầm khăn và lau tóc cho nàng.


      Sau khi lau xong, chàng vứt khăn , đặt nàng xuống giường và nhoài người lên, gương mặt cả hai gần trong gang tấc.


      Trông chàng ta y như lúc Quân Quân làm nũng xin mẹ ôm ấp mình. Hồ Ngọc Nhu lúc đầu hơi khó hiểu, sau đó lại thấy thích thú, giơ tay nhéo mặt chồng như nhéo má Quân Quân.


      “Chu Thừa Vũ, chàng bị gì vậy?” giọng hỏi.


      có gì.” Chu Thừa Vũ khẽ đáp, cúi người hôn lướt qua môi Hồ Ngọc Nhu, chờ Hồ Ngọc Nhu kịp đáp lại, chàng hôn khẽ lên chóp mũi, trán, và đôi má .


      Dịu dàng và khẽ khàng như báu vật vô giá.


      Hồ Ngọc Nhu được chàng hôn tê dại, cả người ngứa ngáy theo.


      vặn vẹo người điều chỉnh vị trí thoải mái nhất, sau đó sờ eo Chu Thừa Vũ, vuốt ve, "Nhớ thiếp rồi sao?"


      Chu Thừa Vũ vốn dĩ nghiêm túc, giờ bị Hồ Ngọc Nhu khiêu khích, hiểu sao mặt nóng lên. Chàng đề Hồ Ngọc Nhu dưới mình, hôn ngấu nghiến và mang tính chiếm hữu.


      Rốt cục buông ra, chàng thở hổn hển : " biết xấu hổ!"


      Chuyện biết xấu hổ hơn chàng còn làm được, câu được à?


      Hồ Ngọc Nhu cười ha ha hôn lên cằm chàng ta, cố tình hà hơi thỏ thẻ: "Ý chà, biết xấu hổ với nam nhân của mình sao nào? Chàng xem, chàng có nhớ thiếp ? Thiếp chàng nghe, nhớ chàng muốn chết..."


      Nam nhân nào chịu nổi đốt lửa lên người, bèn dập lửa bằng hành động thực tế.


      Sau trận mây mưa, Chu Thừa Vũ lấy nước để tắm rửa cho cả hai. Hồ Ngọc Nhu lười biếng nằm giường, hết sức trêu ghẹo chàng ta, đến cùng người chịu thiệt là bản thân . Lúc khiêu khích còn đỡ, khiêu khích rồi như được bơm máu vậy.


      Chu Thừa Vũ dọn dẹp xong lên giường, vẻ mặt đắc chí ôm người nào đó vào lòng.


      Trời khuya, trong phòng yên tĩnh, Chu Thừa Vũ khỏi thở dài, " mong như thế này đến già. Ta ôm nàng mãi chẳng sáng trời, đôi ta vĩnh viễn bên nhau."


      Khó có khi chàng ta thốt ra lời đường mật. Hồ Ngọc Nhu lập tức vểnh tai lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chàng ta.


      Qủa nhiên, chồng tiếp tục: "Thôi, mặt trời vẫn mọc tốt hơn. Đời người mới được nửa chặng đường, còn nửa đời còn lại. Chúng ta chậm rãi sánh bước bên nhau, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp thế gian."


      Hồ Ngọc Nhu cảm động đáp: "Đúng vậy, nơi nào có chàng nơi đó đều là cảnh đẹp của thiếp."


      xong, trèo lên người Chu Thừa Vũ.


      Trong phòng vẫn thắp sáng ngọn đèn dầu, chỉ có điều ở xa nên trông mờ ảo, do đó nhìn biểu cảm Chu Thừa Vũ. ôm lấy Chu Thừa Vũ và gần như mặt kề mặt với chàng.


      “Chu Thừa Vũ, ta chàng.” nỉ non.


      Hồ Ngọc Nhu bỗng dưng muốn khóc, bên nhau hơn 4 năm và có 3 mụn con, chả hiểu sao vẫn chàng như lúc ban đầu. , có lẽ hơn thế nữa.


      Chu Thừa Vũ ôm chặt eo , nhìn vào mắt , nghiêm túc : "Ta cũng nàng. Nhu Nhu. Ta lòng cám ơn trời cao đưa nàng đến cạnh ta. Bởi vì có nàng khiến cho cuộc sống khổ đau và dằn vặt hơn 20 năm về trước dường như chỉ là cát bụi. Nếu đó con đường chông gai phải vượt qua để tương ngộ với nàng, ta bằng lòng thêm lần nữa."


      Đáp lại chàng là cái ôm bất chợt và nụ hôn bất ngờ.


      HOÀN CHÍNH VĂN

      Thập Điểm Hoa Khai lưu bút ngày 31/07/2017.

      Miru Lim hoàn thành 25/10/2021

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 147. Lương Thành Vân của Hồ Ngọc Tiên.


      Khăn voan đỏ thẫm che khuất tầm nhìn mắt, Hồ Ngọc Tiên ngồi ngay ngắn mép giường, đôi tay của nàng siết chặt và lấm tấm mồ hôi. Phủ Túc Thân Vương có gia nghiệp đồ sộ, hôm nay là ngày nàng và Lương Thành Vân thành thân, khách khứa nườm nượp. Ngay chính phòng tân hôn, nàng vẫn cảm nhận được nhiều người cười với nhau và dường như còn bàn tán về nàng.


      Các nàng ta gì?


      nàng xuất thân thấp hèn, xứng với Lương Thành Vân sao?


      Hay là nàng có tướng mạo tầm thường và tài sơ học thiển, xứng làm quý phu nhân?


      Trong phòng ồn ào, nơi nào cũng có tiếng , tụm năm tụm ba xì xào với nhau thành ra Hồ Ngọc Tiên chẳng nghe câu nào. ràng Hồ Ngọc Tiên biết bọn họ đàm tiếu về mình nhưng chẳng nghe , chẳng biết tốt hay xấu khiến mình càng lúc càng căng thẳng, cảm giác cả người toàn mồ hôi.


      "Ôi, nhị tẩm, tam thẩm, cả các vị tẩu tẩu đừng nữa!" giọng quen thuộc vang lên, vừa có vị thân mật vừa nũng nịu. “Thất tẩu vừa vào cửa, mọi người đừng tranh thủ thất ca ở đây mà hù dọa thất tẩu nữa."


      "Chưa chi mà Nguyên Nguyên thiên vị rồi?"


      "Chứ gì nữa, Nguyên Nguyên này, chúng ta đối với muội tệ! Có khi nào thấy muội bảo vệ chúng ta như vậy đâu. Tân nương của thất đệ vừa vào cửa, muội che chở ghê chưa, ôi sao phân biệt đối xử quá vậy?"


      "Hời ơi, chúng ta tốt với muội ấy có ích gì đâu? Nguyên Nguyên và thất đệ mới là thân huynh muội!"


      Các nàng vừa vừa trêu ghẹo, có điều lời đùa chứa đầy ác ý.


      Hồ Ngọc Tiên hiểu em chồng lòng che chở mình, cũng hiểu em chồng Quận chúa thích mình , chưa bao giờ vênh váo và luôn đối đãi chân thành với mình. Hồ Ngọc Tiên nghe nàng ở phủ Túc Thân Vương luôn được chiều chuộng thương, nhưng khi tận tai nghe thấy, dường như thương đó hơi rẻ rúng phải.


      đôi tay mềm mại và mịn màng nắm lấy tay nàng.


      sao đâu thất tẩu, các thẩm thẩm và tẩu tẩu đều có ý tốt, tẩu đừng sợ.” nàng thế, nhưng lại khẽ nắm lấy tay nàng.


      Hồ Ngọc Tiên ngầm hiểu và vội vàng gật đầu.


      Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười.


      biết ngồi bao lâu, đến khi có người kêu lên "Thất thiếu gia đến", Lương Minh Nguyên nắm chặt tay nàng cái rồi buông ra. Hồ Ngọc Tiên nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, vừa bước vào phòng, tiếng cười cả phòng chợt im bặt, bầu khí bỗng chốc trở nên lạ lùng.


      đôi ủng quan màu đen dừng ở trước mặt, Hồ Ngọc Tiên nhướng mày nhìn, cảm nhận trái tim đập thình thịch liên hồi. Thế là nàng gả vào phủ Túc Thân Vương, gả cho chàng ta- người chỉ mới 12 tuổi giết bốn ác tặc và dùng cái cớ giết người để đe dọa chính mẹ đẻ của mình.


      Hồ Ngọc Tiên tự dưng lạnh sống lưng.


      Chiếc khăn voan được vén lên bất chợt, Hồ Ngọc Tiên ngẩng đầu lên theo bản năng. nàng đụng ngay ánh mắt sâu hút. Đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào nàng, biết có phải là ảo giác hay , nàng nhìn thấy đôi mắt ấy đột nhiên phát sáng.


      Hồ Ngọc Tiên nhớ diễn biến tiếp theo.


      Đến khi nàng hoàn hồn lại nằm giường và ở dưới người nam nhân đó. Nàng nắm chặt ga giường, ngước lên nhìn chàng ta dưới ánh nến đỏ rực, nàng biết rằng đôi mắt tròn xoe bán đứng tâm trạng thấp thỏm lo âu của bản thân từ lâu.


      Ấn tượng của nàng trong lòng Lương Thành Vân là nương bốc đồng lỗ mãng và thích đánh người. Mặc dù sau khi đính hôn nàng ấy sửa lại tính tình ít. Nhưng thực tế, đính hôn đến nay được 2 năm, là cậu bộn bề công vụ, hai là Hồ Ngọc Tiên muốn gặp cậu, thành ra cả hai chung đụng với nhau nhiều.


      Nên lúc này đây, cậu nhìn thấy nàng sợ run người, vẻ mặt hơi tái nhợt và dám câu nào, trong lòng cậu dâng lên cảm giác quái lạ. Chính là cảm giác Hồ Ngọc Tiên khi đánh người, sao mà dễ thương dễ mến đến thế chứ.


      “Nàng sợ à?” Cậu có tâm trạng tốt, cố nén niềm vui hỏi.


      Hồ Ngọc Tiên nhắm mắt lại, gương mặt như hạ quyết tâm, " có!"


      Lương Thành Vân cười đắc ý, cúi xuống hôn lên má nàng.


      “Ừ, đừng sợ, kỹ thuật của ta rất điêu luyện .” Cậu đáp.


      Kĩ thuật điêu luyện?


      Hồ Ngọc Tiên run rẩy, nhưng hỏi ra nghi ngờ.


      Cần gì phải hỏi! Lương Thành Vân là cháu của Túc Thân Vương, nay làm việc dưới trướng Đại hoàng tử, có vài ba thiếp thất và thông phòng là điều bình thường hơn cả bình thường. Nàng vốn chuẩn bị sẵn tâm lý từ khi gật đầu lấy cậu và tính sẵn đường nước bước, sớm hết hi vọng xa vời lấy được đức lang quân hoàn hảo như đại tỷ phu.


      Hồ Ngọc Tiên thể đánh giá được kỹ thuật Lương Thành Vân giỏi hay dở, bởi nàng biết so sánh với ai? Chắc là điêu luyện nhỉ? Nàng nhìn ra được cậu có vẻ gì đau khổ, mà như gió xuân phơi phới chỉ có bản thân nàng cắn răng chịu đựng. Mãi đến khi mọi chuyện xong xuôi, nàng mới phát phần dưới của mình đau nhức quá chừng, cả người mỏi mệt rã rời như muốn chết, muốn bò dậy cũng bò nổi.


      Lúc này, Lương Thành Vân nhận ra có điều ổn.


      giường chảy ra rất nhiều máu, gương mặt Hồ Ngọc Tiên như rút sạch máu. Cậu nhớ lại dường như bản thân chỉ bận tâm sĩ diện nam nhân và sung sướng riêng mình mà quên mất cảm nhận của nàng. Giờ cậu nhìn vẻ mặt nàng, hình như rất khó chịu, cậu biểu tốt ư?


      ra Lương Thành Vân biết biểu tốt hay , cái gọi là kỹ thuật điêu luyện trong miệng cậu chẳng qua học từ sách tranh ảnh và hỏi Mã Trung. Cậu sợ bị nàng khinh thường nên vậy, đồng thời tự khen ngợi bản thân.


      Cậu biết chuyện gì xảy ra, cũng dám hỏi Hồ Ngọc Tiên đau đớn, hoảng hốt nhảy xuống giường và mặc vội quần áo, sau đó ra ngoài.


      Nghe thấy tiếng đóng cửa cái rầm, Hồ Ngọc Tiên im lặng mở mắt ra.


      Bỏ rồi ư?


      Nàng khó hiểu nghĩ, trong lòng chua xót ba phần, bảy phần còn lại là muốn để tâm.


      Muốn làm gì làm. Nàng vừa mệt vừa đau, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ lát.


      Năm ngoái, Lương Thành Vân chuyển chỗ ở, Túc Thân Vương muốn nâng đỡ cậu làm gia chủ đời tiếp theo, đương nhiên phải để cậu ở phòng lớn và rộng rãi, đồng thời cậu sắp cưới vợ nên để chính viện lại cho cậu. Lương đại phu nhân vốn ở chính viện, vì thế dời về hậu viện, Lương Minh Nguyên cũng chuyển sang viện độc lập khác ở bên cạnh.


      Chính viện là chỗ ở của trưởng tử Túc Thân Vương năm xưa, đương nhiên hề . Ông cho Lương Thành Vân thêm năm vạn lượng bạc để cậu phô trương trang hoàng lại chỗ ở. Ông vốn sợ Hồ Ngọc Tiên phải huyết thống ruột rà của nhà họ Chu, e là có nhiều của hồi môn, bởi vậy số bạc đó bao gồm chi phí chi dùng cho nội thất trong phòng.


      Chuyện này tất nhiên dấy lên bất mãn của Lão Vương Phi, nhị phòng và Tam phòng. Nhưng suy nghĩ lòng của bọn họ là e là Túc Thân Vương muốn tước quyền thừa kế của Lương Thành Vân nên mới cưới cháu dâu quyền thế như Hồ Ngọc Tiên cho cậu, bởi hổ thẹn trong lòng nên ổng đền bù nhiều bạc cho cậu trang trí chỗ ở. Do đó, bọn họ chỉ đâm chọt vài câu chứ thực ra làm ra hành động nào đúng chừng mực.



      Suy cho cùng cậu về phủ và trưởng thành, rất khó trừ khử, huồng hồ quyền tranh vị cũng mất, chút bạc đó cho thôi.


      Lương Thành Vân đổi nơi ở lớn, đương nhiên chỉ mình Mã Trung hầu hạ.


      Túc Thân Vương nghĩ cách mua cho cậu thêm vài hạ nhân đáng tin từ bên ngoài vào, tại chính viện của cậu có ít người hầu hạ hơn các viên khác trong vương phủ. Mỗi hạ nhân canh giữ ở vị trí tiêng. Lương Thành Vân ra từ chính phòng, A Kim và Trần ma ma chưa kịp thấy ra đón tổng quản của chính viện- Đào ma ma vụt lên nghênh đón.


      “Thất thiếu gia, có việc?” Bà khẽ hỏi.


      Mặc dù động tĩnh trong phòng lớn nhưng mọi người canh ngoài cửa đều nghe được. Bà đoán Lương Thành Vân lần đầu ra trận, e là giày vò thất thiếu nãi nãi ít, nên bà giọng hỏi, tránh thất thiếu nãi nãi nghe được mất tự nhiên.


      Lương Thành Vân sốt sắng đáp: "Ngọc Tiên chảy nhiều máu lắm đến mức xây xẩm mặt mày. Ta định nhanh chóng mời đại phu đến khám cho nàng ấy!"


      Đào ma ma là ma ma quản sử mà Túc Thân Vương điều cho Lương Thành Vân. Bà là người khéo léo và giỏi giang, rất trung thành với Lương Thành Vân. Giờ phút này bà nghe cậu thế, chẳng biết trả lời ra sao. Trần ma ma bên cạnh lên tiếng, "Tạm thời khỏi ạ thất thiếu gia, chờ nô tỳ vào xem thất thiếu nãi nãi thế nào rồi tính ạ."


      Trần ma ma là người Lương Nguyệt Mai cho Hồ Ngọc Nhu để dạy dỗ quy củ cho Hồ Ngọc Tiên trước khi về nhà chồng. Thứ nhất, Hồ Ngọc Tiên được bà truyền thụ học vấn rất nhiều và hai người dần quý mến nhau; thứ hai, Túc Thân Vương phủ tại phất lên hơn cả hai năm trước, nếu Hồ Ngọc Tiên có ma ma đắc lực bên cạnh được, do đó Hồ Ngọc Nhu cho bà theo Hồ Ngọc Tiên.


      Trần ma ma xong bèn ngoắc tay với A Kim, cả hai nhanh chóng vào phòng và mang nước nóng chuẩn bị sẵn vào luôn.


      Lương Thành Vân nhìn theo, vừa muốn nhấc chân đuổi theo bị Đào ma ma kéo lại.


      “Đào ma ma, ta biết Ngọc Tiên bị sao nữa, ta muốn vào xem sao!” Giọng điệu của Lương Thành Vân hơi vui.


      Đào ma ma già lắm, nhưng cháu trai đến tuổi học rồi. Bấy giờ bà bị lời Lương Thành Vân kích thích mặt nóng hổi, cố nén xẩu hổ mà vội thưa: " cần đâu thất thiếu gia. Ngài nhiều máu ... chắc là do động tác ngài quá mạnh bạo, thất thiếu nãi nãi là lần đầu khó tránh ... ngài bôi thuốc mỡ là được, là chuyện bình thường."


      Đào ma ma lèo, mặt già của bà như bị phỏng, chẳng thèm màng tôn ti chủ tớ nữa, quay mặt thèm nhìn mặt Lương Thành Vân.


      Động tác quá mạnh bạo, đả thương Ngọc Tiên?


      Lương Thành Vân cứng người lát rồi phóng thẳng vào phòng, mặc kệ Đào ma ma. Bước chân cậu hơi rối loạn, chẳng qua Trần ma ma và A Kim chuyện nghe thấy, trái lại cậu nghe xong Trần ma ma , ngẩn ngơ ở cửa.


      "Sao thất thiếu gia lại thô lỗ dữ vậy? Nhìn kìa, ngài bị giày vò ra nông nỗi này mà tiếng nào thế!" Trần ma ma càm ràm Hồ Ngọc Tiên vài câu rồi kêu A Kim đỡ nàng dậy, "Nhanh đỡ dậy tắm rửa nào. May mà nô tỳ chuẩn bị thuốc mỡ sẵn, lát nữa nô tỳ thoa cho ngài. Mà này, nếu đêm nay và ngày mai thất thiếu gia có muốn, ngài nhất định phải từ chối đó!"


      Trần ma ma và Hồ Ngọc Tiên quen thân nhau, tất nhiêu hiểu tính nết nàng. Dẫu hai năm qua nàng có mài dũa bớt góc cạnh, nhưng trong thâm tâm vẫn là tiểu nương dám dám làm. Cho nên Trần ma ma vừa hết hồn xong liền tức giận, thất thiếu gia thương tiếc nàng thôi, chính nàng biết mở miệng hay sao!


      Nhìn xót xa biết bao.

      Mặc dù Hồ Ngọc Tiên biết trước chuyện này từ Hồ Ngọc Nhu, có điều đại tỷ cố nén xấu hổ kĩ càng, nhưng nàng có mặt mũi mà nghe kỹ. Với lại từ 2 năm trước Lương Thành Vân đe dọa Lương đại phu nhân, nàng bắt đầu sợ cậu ta, mà dù sao thành hôn cũng phải làm chuyện này, có đau cũng phải chịu thôi.


      nàng nhìn thấy vẻ giận dỗi gương mặt Trần ma ma, bèn thủ thỉ: "Vết thương nặng lắm à ma ma? Chuyện này ... phải nữ nhân nào thành thân cũng trải qua hết sao? Vừa rồi Lương thất thiếu gia còn bảo kĩ năng của chàng ta rất điêu luyện."


      Trần ma ma đúng là biết chút về tình hình của Lương Thành Vân. Bà ta xuất cung, cả đời thành thân, con cái rồi đến hầu hạ Hồ Ngọc Tiên, đương nhiên bà coi Hồ Ngọc Tiên là chỗ dựa cho phần đời còn lại của mình. Thế cho nên sau khi biết đến Lương gia, đương nhiên bà phải hỏi thăm ràng từng góc cạnh.


      Lương thất thiếu gia này bóc phét kĩ năng gì, cậu ta có cái kĩ năng gì, bên cạnh có lấy thiếp thất lẫn thông phòng. Nghe hai tháng trước Lương đại phu nhân sợ cậu ta trong đêm tân hôn bị xấu mặt nên sai hai nha đầu như hoa như ngọc sang, kết quả là cậu ta vẻ lên mỗi gương mặt quyến rũ đó con rùa và gửi trả lại cho Lương đại phu nhân.


      chung biết cậu ta cái gì với Lương đại phu nhân, dù sao từ đó về sau Lương đại phu nhân cũng dám đưa người nào qua nữa. Vì chuyện này, Túc Thân Vương, lão vương phi hay đám người khác chẳng ai hỏi thêm gì cả, đều xảy ra chuyện mất mặt như vậy, nên chả ai muốn mình bị xem trò hề.


      Chẳng qua đây vừa là việc tốt vừa là việc xấu, tốt ở chỗ cần có người tranh sủng, còn xấu ...Lương thất thiếu gia quá thô lỗ, bà lo cho cơ thể bé bỏng của nương nhà mình khó mà chịu nổi. Rốt cuộc, Lương thất thiếu gia chỉ có mỗi nương nhà bà.


      Trần ma ma cau mày, tóm lại thể kêu Lương Thành Vân nạp thêm người, thôi đành tìm cơ hội bảo cậu ta kiềm chế chút vậy.


      Chỉ là ngờ được, Lương Thành Vân đều nghe thấy hết.


      Cậu ta lạnh lùng bước vào, tiến lên đỡ lấy Hồ Ngọc Tiên từ tay A Kim, nhìn Trần ma ma mà ra lệnh: "Đưa thuốc mỡ cho ta, các ngươi ra ngoài."


      A Kim bối rối, vội liếc sang Trần ma ma.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Trần ma ma nhúc nhích, vẻ mặt mất tự nhiên trong giây lát, bà ta mở miệng, "Thất thiếu gia cứ để nô tỳ , việc này cần phải cẩn thận nhàng mới bôi thuốc cho Thất thiếu nãi nãi được, ngài ấy bị thương rồi."


      Bà e là Lương Thành Vân nghe thấy hết, trong lòng hơi chột dạ kèm sợ hãi. Chỉ là bà hầu hạ nhiều năm trong cung, bất luận bình tĩnh hay quyết đoán ít nhiều bà cũng có, bà nghĩ thầm Lương Thành Vân thích Hồ Ngọc Tiên đến thế, nên mở miệng đề nghị.


      Lương Thành Vân nhớ lại lời ban nãy của Trần ma ma, có chút xấu hổ. Hay , đúng là bài học về quá đáng của bản thân.


      Cậu cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng vì xấu hổ của Hồ Ngọc Tiên, siết chặt nàng vào lòng, "Đừng lo, ta nhàng hết mức có thể, nước cũng chuẩn bị xong rồi, các ngươi ra ngoài !"


      Lương Thành Vân là chủ nhân, giờ lại kiên quyết đến thế, cho dù bà ta có yên tâm cũng dám chống đối nữa. Bà nhìn Hồ Ngọc Tiên, gương mặt nàng ta đỏ như tích máu nhưng lên tiếng giữ người, bà đành thở dài và dắt theo A Kim ra ngoài.


      Nét mặt Lương Thành Vân lạnh lùng, Hồ Ngọc Tiên vừa xấu hổ vừa e dè, nàng lại rất đau nên nhắm chặt mắt, để cậu ta bế tắm.


      Lương Thành Vân khẽ run run, xem ra bản thân mình hơi vô liêm sỉ rồi!


      Biết bản thân mình vô liêm sỉ, nhưng khi thấy Hồ Ngọc Tiên với cơ thể trắng hồng nõn nà trong nước, vừa gần trong gang tắc, cậu lại suýt kiềm chế được, càng khao khát mãnh liệt hơn.


      Có điều cậu dám làm liều!


      Cậu muốn ở bên Hồ Ngọc Tiên trọn đời trọn kiếp, nên thể làm tổn thương nàng, nếu vì thế nàng xa cách cậu sao. Sau khi cắn chặt răng, tắm rửa cho Hồ Ngọc Tiên sạch , Lương Thành Vân dường như mới luyện võ xong, mồ hôi đầy mặt.


      Cậu bọc nàng lại kĩ càng rồi lại cắn răng bôi thuốc, cuối cùng nhìn thấy nàng thiếp , cậu mới đau khổ tắm.


      Tắm 3 lượt nước lạnh, cậu mới vào phòng.


      Lương Thành Vân leo lên giường, rốt cuộc nhịn được liền ôm Hồ Ngọc Tiên vào lòng. Hồ Ngọc Tiên kiệt sức, nữ tử thành thân phải chuẩn bị từ sáng sớm rồi lại bận rộn cả ngày, bởi thế nàng ngủ rất say. Nhưng Lương Thành Vân ngủ được, cậu chàng vừa ôm vừa nắm chặt lấy tay nàng.

      Thế là bàn tay được nắm chặt suốt đêm.


      Lương Thành Vân thực ra nhớ được cảm giác của đêm hôm đó, nhưng sau này hồi tưởng lại vô số lần, chàng cảm thấy đêm đó mình ngủ rất ngon. Giờ khắc này được tay trong tay, Lương Thành Vân cười rất mãn nguyện.


      Chàng cảm thấy, mình rất rất thích Hồ Ngọc Tiên.


      Hôm sau, khi Hồ Ngọc Tiên mở mắt ra trời sáng tỏ, cũng may Lương Thành Vân vẫn còn ở đó, song cậu ôm chặt nàng khiến nàng nhúc nhích được.


      nàng vừa động đậy, Lương Thành Vân liền thức, cậu mở mắt ra nhìn nàng, hỏi: "Còn đau ?"


      Còn xíu.


      Nhưng Hồ Ngọc Tiên lắc đầu, “ sao đâu, đỡ lắm rồi.” nàng liếc nhìn bên ngoài, lo lắng : “ biết là giờ nào, chúng ta phải nhanh chóng dậy bái kiến các vị trưởng bối?”


      Lương Thành Vân cẩn thận nhìn nàng ấy, cũng biết được nàng ấy có đỡ hơn chưa, nghĩ nghĩ hôm nay đúng là cả hai phải gặp mặt người lớn, bèn gật đầu ngồi dậy.


      Hồ Ngọc Tiên trượt ra khỏi giường, bởi vì quá nóng vội nên nhận ra tối hôm qua Lương Thành Vân giúp mình mặc quần áo vào, chỉ là khoác hờ lên người thôi. Khi nàng vừa cử động, các mảnh vải lần lượt trượt xuống, khiến sắc xuân lộ ra bên ngoài.


      Hồ Ngọc Tiên sững người, vòng tay ôm lấy người, vừa tức vừa xấu hổ.


      Lương Thành Vân vừa mở mắt ra thấy cảnh này, lập tức nhướng mày cười. Cậu nghiêng người và ôm lấy Hồ Ngọc Tiên, "Sao thế? Tối qua chính ta tự tay tắm rửa cho nàng, có chỗ nào mà nhìn thấy. Còn sợ gì nữa?"


      Tên vô liêm sỉ này!


      Hồ Ngọc Tiên tức nổi giận, trong mắt ánh lên ngọn lửa, nhưng khi quay đầu nhìn Lương Thành Vân, tắt lửa ngay.


      nàng đáp, chỉ đẩy cậu ta, "Muộn rồi."


      Lương Thành Vân tưởng rằng Hồ Ngọc Tiên định tát mình, dù gì cậu thấy được Hồ Ngọc Tiên bực bội, vậy mà kết quả lại mềm mỏng như vậy. Mà cậu cũng quan tâm, ai lại muốn mới thành hôn ngày đầu bị đánh cơ chứ. Cậu bèn đến gần và hôn lên má Hồ Ngọc Tiên cái, sau đó đứng dậy trước.


      Cậu ở bên ngoài lưu lạc từ bé, rất nhiều việc đều tự mình làm, cụ thể là thay quần áo, nên chả cần hạ nhân thay giúp. Cậu tự mình mặc đồ xong và rửa mặt sạch . Lúc cậu về đến phòng cũng là lúc Ngọc Tiên tắm rửa sạch và chuẩn bị búi tóc, thay đồ.


      Cậu muốn mở miệng ta mặc giúp cho, nhưng nhìn bộ y phục phức tạp, bèn nuốt lời vào bụng. Thay vào đó, cậu im lặng đứng nhìn, đừng Hồ Ngọc Tiên, chính là Trần ma ma và A Kim bị cậu ta nhìn đến khó chịu, vội vội vàng vàng thay xong để ra ngoài.


      Lúc bái kiến các vị trưởng bối, ngoài việc nghe thấy mấy lời trong bông có gai, ai cố ý làm khó dễ, lão thân vương phi cho lễ vật gặp mặt có giá trị, nhị phòng và tam phòng cũng dễ chịu. Chỉ riêng Lương đại phu nhân xụ mặt, lúc Hồ Ngọc Tiên kính trà bà bà cố ý chậm chạp nhận, Lương Minh Nguyên bên cạnh giục bà bà cũng nhận, Hồ Ngọc Tiên cũng thấy ấm ức gì.


      Phủ Túc Thân vương chưa phân gia, mà có cũng đến phiên Hồ Ngọc Tiên lo liệu việc nhà, cho nên cuộc sống sau thành thân của nàng tính ra còn còn nhàn nhã hơn nhiều so với ở nhà họ Chu, ngày ngày tỉ tê với Lương Thành Vân ở phòng của họ là được.


      Hơn nữa Lương Thành Vân hề tốt tính, dễ gần nên cuộc sống của nàng càng thanh thản. Tới ngày lại mặt, sau khi Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ yên tâm, nàng mới biết Hồ Ngọc Nhu hỗ trợ công việc cho Lương Nguyệt Mai, bèn lên hỏi xem có cần mình giúp .


      Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đồng ý, Hồ Ngọc Tiên được mài dũa tốt. Huống gì địa vị con bé bây giờ cao hơn , qua giúp đỡ thành vấn đề.


      xong chuyện đàng hoàng, Hồ Ngọc Nhu thể quan tâm cuộc sống hai vợ chồng son ra sao. xem như nhìn hai đứa lớn lên, mặc dù giờ hai đứa trưởng thành, nhưng vẫn an tâm nổi.


      Hồ Ngọc Tiên suy nghĩ kỹ, hình như cũng gì là ổn. Trong phủ Túc thân vương nàng rất yên tĩnh, Lương đại phu nhân thích nàng nàng cần thỉnh an, hiểu bên chỗ lão vương thi thế nào cũng kêu nàng đừng qua. Phần lớn thời gian trong ngày nàng chỉ ở mình, tuy hơi nhàn rỗi nhưng thực rất thoải mái. Đặc biệt nơi đó là nhà của nàng, nơi mà nàng ở suốt đời còn lại, rất rất có cảm giác an toàn.


      Ngoại trừ việc Lương Thành Vân thỉnh thoảng có hành vi kỳ lạ, giống như cậu nhóc cố tình chọc tức mình, có gì xấu cả. Vốn dĩ nàng còn lo lắng về việc phải ở chung với thiếp thất hoặc di nương của cậu ta, cũng may là Lương Thành Vân có ai cả.


      “Rất tốt ạ, chàng ta rất tốt với muội, muội sống rất tốt ạ.” Hồ Ngọc Tiên đáp, nét mặt hề miễn cưỡng, thậm chí nàng nghĩ sau này có việc để giết thời gian, bất giác cong môi cười.


      Nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên như vậy, Hồ Ngọc Nhu thực yên tâm, "Vậy là được rồi, mai này càng tốt hơn nữa. Nếu muội có việc gì, phải về tìm tỷ và tỷ phu đấy."

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 148. Lương Thành Vân của Hồ Ngọc Tiên.


      Hồ Ngọc Tiên mười bảy tuổi, nên sau khi thành thân với Lương Thành Vân được năm, mang thai.


      Bởi vì nàng có thai, Lương Thành Vân càng ngày càng đề phòng, trong tối cậu nuôi ám về, còn ngoài sáng cho người canh phòng nghiêm ngặt. tại cậu vẫn theo Đại hoàng tử, đương kim thánh thương chỉ có hai đích tử, tuy rằng cả hai đều niên thiếu nhưng tình cảm huynh đệ rất tốt, nhị hoàng tử lòng muốn giúp nâng đỡ huynh trưởng, thế nên cậu ở cạnh Đại hoàng tử, địa vị của cậu tự nhiên tăng lên.


      Mọi người phủ Túc thân vương nhìn cậu càng ngày càng lên. Mặc dù Lương Thành Vân lấy thứ nữ thương hộ nhưng người ta giờ làm việc dưới trướng Công chúa Phúc Yên, rể lại là Binh Bộ Thượng thư, trong lòng họ dần dần lo lắng, lúc này đây, cậu ta có tư cách cạnh tranh.


      Mặc dù Lão vương phi giỏi đấu đá hậu viện, nhưng vô dụng đối với triều đình. Hai người con dâu của bà tuy tồi nhưng cũng chỉ giới hạn ở trạch đấu, Hai đứa quý tử của bà đứa háo sắc đứa nghiện rượu, làm viên quan nhoi muốn làm gì làm, chứ muốn kế thừa phủ Túc Thân Vương, đúng là mơ mộng viễn vông.


      Muốn hai đứa nó đối đầu với Lương Thành Vân, càng là nằm mơ giữa ban ngày.


      Đúng là bà có mấy đứa cháu xuất chúng, có điều có hai thằng cha như dị, mấy đứa con cũng chẳng làm được mấy chuyện ra hồn.


      Chính lúc này lão vương phi cũng phát có điều ổn, lão vương gia hề giao việc chính đáng cho con trai bà, tại chỉ có mình Lương Thành Vân theo Đại hoàng tử, những người còn lại phải an no rững mỡ cũng làm những chuyện gì đâu.


      Bà ta còn cách nào khác đành phải trở về nhà mẹ đẻ bà ta cầu cứu, đồng thời định chơi chút gia đấu.


      Chỉ vì Hồ Ngọc Tiên có thai, Lương đại phu nhân cũng thay đổi cái nhìn về nàng. ngờ lúc này có người nhìn thấy Lương Minh Nguyên qua lại thân thiết với nam tử bên ngoài, làm bẩn thanh danh gia tộc, bị lão vương phi phạt quỳ ở từ đường.


      Đương nhiên, Lương Minh Nguyên ngoan ngoãn phạt, nhưng đáng tiếc Lương Thành Vân có ở nhà, Lương đại phu nhân cũng có khả năng bảo vệ nàng, cho nên cuối cùng bị giam giữ. Lương đại phu nhân vừa lo lắng vừa bất lực, vừa muốn cầu cứu con dâu, ấy vậy mà hạ nhân của lão thân vương phi thầm bên tai bà ám chỉ rằng cớ do Lương Thành Vân mà ra.


      Tất nhiên Lương đại phu nhân tin ngay, nhưng sâu trong lòng con trai bà thua xa con bà. Huống gì mấy năm nay Lương Thành Vân luôn thờ ơ với bà, đừng thăm hỏi hàng ngày, tháng gặp 1 2 lần là nhiều rồi. Dĩ nhiên cậu cản Hồ Ngọc Tiên đến thăm bà, nên bà mới biết con dâu mang thai, có điều niềm vui chưa tới nỗi buồn lên.


      Bà tức giận đến mức lao tìm Hồ Ngọc Tiên.


      Sau khi Hồ Ngọc Tiên vào cửa xa cách với bà, thân thiết, cũng có mâu thuẫn gì. Nhìn thấy bà ta tức giận xông tới, Hồ Ngọc Tiên khỏi kinh ngạc, vì quen thuộc lại sợ dáng vẻ bốc đồng của bà ta vô tình làm bị thương đứa nên nàng vội vàng ôm bụng lui về phía sau.


      Lương đại phu nhân giận giận , nhưng Hồ Ngọc Tiên mang thai cháu bà, bà có giận đến đâu cũng muốn hại cháu cả. Nhưng hành động của Hồ Ngọc Tiên ràng thể mẹ chồng bà đây muốn hại cháu bà!


      Lương đại phu nhân nóng máu, trách con trai được chẳng lẽ được trách con dâu: "Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta muốn hại ngươi, hại đứa bé trong bụng ngươi? Ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lúc Tiểu Vân ở nhà, chính ngươi xúi giục nó để nó đối xử tệ bạc với muội muội nó đúng ? Ngươi có tim hay có mắt, Nguyên Nguyên đối xử với ngươi tốt thế nào, mà ngươi lại xúi Tiểu Vân hủy hoại thanh danh, phá hỏng nhân duyên của con bé?"


      Làm sao nàng biết Lương Minh Nguyên và Triệu Tịch Ngôn xảy ra chuyện gì. Triệu Tịch Ngôn chỉ là Trạng nguyên hai năm trước, tại vào Hộ bộ có thể tham gia chính , tại lại la sủng thần của Thánh thượng. Nếu Lương Thành Vân có người em rể như vậy, khác gì hổ mọc thêm cánh, có vốn liếng kế thừa phủ Túc Thân vương.


      Lương đại phu nhân chỉ quanh quẩn ở hậu trạch cả đời hiểu, nhưng nàng nhìn thấu. Hồ Ngọc Tiên tiếp xúc với các quý phu nhân thường xuyên, vả lại Lương Thành Vân cũng kể hai, nên nàng vừa nghe liền hiểu. Đầu tiên nàng biết Lương đại phu nhân hồ đồ, thứ hai là Lương đại phu nhân trách nàng cũng gián tiếp lên bà ta hề xem Lương Thành Vân là chỗ dựa, cho rằng Lương Thành Vân hãm hại em ruột, đồng nghĩa bà ta hề tin tưởng con trai.


      Vốn dĩ Hồ Ngọc Tiên biết chuyện mẹ con họ từ Lương Minh Nguyên, cảm giác Lương đại phu nhân mặc dù có hơi bất công, nhưng nàng cũng xúc động lắm. Nhưng chính lúc này, Lương đại phu nhân trước mặt mình, nàng bỗng tức giận vô cùng.


      “Ngài tin ta hay tin nhi tử thân sinh của mình?” Trần ma ma và A Kim che chở trước mặt nàng, nàng bình tĩnh hỏi nhưng ánh mắt đong đầy vẻ tức tối.


      Lương đại phu nhân cau mày, "Ngươi dám phải ngươi sao tức phụ lại ăn với bà bà kiểu này? Có tức phụ nhà ai như vậy , ngươi khiêu khích ta đúng ? Ai ai ở nhà này mà biết Nguyên Nguyên đối xử với ngươi ra sao, lúc nào cũng khuyên ta nên tốt với ngươi chút, nhưng ngươi sao? Ngươi biết Tiểu Vân và con bé chó chút hiểu lầm, lại thêm mắm dặm muối khiến cảm tình huynh muội bọn họ rạn nứt, cái đồ đọc phụ!"


      Đúng là bà mẹ chồng thiếu đầu óc nhất thế gian, chỉ ngu mà còn xấu nữa!


      Bởi vì Hồ Ngọc Tiên mang thai, chưa qua ba tháng đầu, nàng dám tức giận vì sợ động thai. Sau khi hít thở sâu vài lần để bình tĩnh, nàng bèn gọi Đào ma ma đứng bênh cạnh, "Đến giờ ta nghỉ trưa rồi Đào ma ma, bà đuổi những người phận ra khỏi đây , ta muốn bị làm phiền."


      Đào ma ma ban đầu chỉ nghe mình Lương Thành Vân, nhưng từ khi có chủ mẫu Hồ Ngọc Tiên, bà cũng nghe lời Hồ Ngọc Tiên. Mặc dù mẹ ruột của gia chủ đến gây , nhưng gia chủ ràng hề thân thiết với người mẹ này, tại chủ mẫu còn mang thai, Đào ma ma đương nhiên biết bên nào nặng bên nào .


      “Dạ, Thất thiếu nãi nãi mau vào nghỉ ngơi . Nô tỳ thỉnh Đại phu nhân ra ngoài.” Bà ta vừa , vừa bước tới chặn Lương đại phu nhân.


      Lương đại phu nhân sững sờ lúc, bà ngờ lại có người dám chuyện với mẹ chồng như thế này. Lúc bà mới vào cửa, mẹ chồng qua đời, tại lão vương phi là mẹ kế, bà ta vẫn rất cung kính. Mãi đến khi chồng bà bất ngờ qua đời, tuy bà có bằng chứng, nhưng đại khái biết là ai làm nên mới bắt đầu xa lánh lão vương phi.


      Nhưng ... Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù, dù cho con trai của bà bị lão vương phi bắt , suýt chút nữa bị thiêu chết, sau đó bị mất tích nhiều năm, bà cũng chỉ là thỉnh an thôi, có vô tình gặp cũng chào hỏi. Suy cho cùng bà vẫn cần phải nuôi con , và phải sống tiếp, còn Hồ Ngọc Tiên sao? tại nó ra lệnh cho người hầu đuổi cổ bà ra?


      Sao nó dám!


      sợ bị chỉ trỏ, sợ khó sống ở nhà họ Lương, càng sợ Tiểu Vân chịu nổi người vợ như vậy mà bỏ vợ sao?

      Hồ Ngọc Tiên thực sợ, nàng xoay người vào.


      Lương đại phu nhân nhìn khuôn mặt già nua mà Đào ma ma chặn mình mà giận suýt xỉu, Hồ Ngọc Tiên dựa vào đâu hả? Nó xuất thân thấp hèn,lại xinh đẹp, ai cho nó can đảm đó?


      Lương đại phu nhân đột nhiên tông vào Đào ma ma, hất bà ta sang bên, xông lên nắm lấy cánh tay của Hồ Ngọc Tiên, "Ngươi đứng lại, ngươi ràng, người liên quan là ai, người liên quan là ai, ta là ai, chính ngươi biết sao!"


      Hồ Ngọc Tiên đề phòng, A Kim và Trần ma ma ở bên cạnh càng ngờ có màn như thế này. Hồ Ngọc Tiên bị kéo, lảo đảo dưới chân và ngã thẳng vào người A Kim. Cũng may là tại bụng nàng lớn và cơ thể cũng chưa nặng nề, A Kim tận tâm che chở cho nàng nên nàng cố giữ chặt ngã.


      Đồng thời nàng bị sợ hãi, gương mặt trắng bệch.


      Lương đại phu nhân như thể để ý, bà ta vẫn nắm lấy tay Hồ Ngọc Tiên buông như cũ, " , ai cho ngươi lá gan chuyện với bà bà của ngươi như vậy hả? Tiểu Vân có biết ngươi như vậy ? Nếu con ta biết chắc chắn bỏ ngươi ngay!"


      Hồ Ngọc Tiên mím môi, đẩy mạnh Lương đại phu nhân ra, ngay tức Trần ma ma đứng trước mặt bà ta, thấy bà ta có vẻ muốn tóm lấy Hồ Ngọc Tiên lần nữa, theo phản xạ bà vươn tay đẩy Lương đại phu nhân ra.


      Lương đại phu nhân té mạnh xuống đất.


      Đau đớn là chuyện , nhục nhã là chuyện lớn. Lương đại phu nhân bà lại bị con dâu đối xử như thế này. Bà ta ngồi bệt xuống đất đứng lên, lần đầu tiên trong đời có ý muốn khóc lóc la lối.


      Hồ Ngọc Tiên kéo A Kim ra xa, "Đừng với ta là bà muốn khóc lóc om sòm giãy đành đạch như mấy mụ đanh đá ngoài chợ. Bà đừng nghĩ làm thế khiến ta bị người đời chỉ trích mà sống nổi? Ta cho bà biết, bà làm thế chỉ sai thêm thôi. Bà làm vậy khiến Thất thiếu gia mất thể diện, mà bà biết rồi đó, bà chọc tức ngài ấy ngài ấy ắt để bà và Nguyên Nguyên có tháng ngày tốt đẹp. Đừng trách ta nhắc nhở bà."


      Lương đại phu nhân vốn mở miệng, nhưng nghe xong lời Hồ Ngọc Tiên , bà ta tức ngậm miệng lại.


      Hồ Ngọc Tiên sờ sờ bụng, lạnh giọng , "Bà bà à, bà nên cầu cho ta có sao . Nếu , đừng Thất thiếu gia, cả ta cũng bỏ qua cho bà đâu!"


      Hồ Ngọc Tiên dứt lời, dứt khoát xoay người rời .


      Lương đại phu nhân sợ hãi được lời nào, thấy bóng lưng của Hồ Ngọc Tiên ngày càng xa dần, bà cảm thấy choáng váng và ù tai, như sắp ngất .


      Nhưng ngay sau đó, đôi ủng quan dừng lại trước mặt bà ta, bà ta vừa ngước lên nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lương Thành Vân.


      "Mẹ, con từng chỉ cần mẹ động đến con mọi việc đều dễ bàn. Nhưng mẹ ... mẹ , lúc nào mẹ cũng tin con vậy. Mẹ xem muội muội tìm được muội phu có năng lực như vậy, càng góp sức với việc con tranh quyền cớ gì con phải phá hỏng đây?" Vừa dứt lời, chàng ta ra hiệu với Đào ma ma rằng: "Gọi hai ma ma khỏe mạnh đến đây đưa đại phu nhân về, đại phu nhân bệnh nặng cần tịnh dưỡng cần ra khỏi cửa. Sau đó, bà đến thư phòng gặp ta, kể cho ta cho đại phu nhân và thất thiếu niaaxi nãi vừa xảy ra chuyện gì."


      Đào ma ma vội vàng đáp lại.


      Bà ấy nhanh chóng đưa Lương đại phu nhân về, lại vội vàng quay lại thưa lại với Lương Thành Vân về tình hình lúc đó, sau đó bà lau mồ hôi trán và lui xuống.


      Thất thiếu nãi nãi vào cửa chưa được năm, bà tưởng rằng mình hiểu tính tình nàng ấy rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ mặt khác của nàng ấy, bà mới nhận ra mình hiểu gì về chủ mẫu này cả. Nhưng khi Thất thiếu gia hỏi, bà nghĩ nghĩ Thất thiếu nãi nãi luôn tốt tính, chắc là do mang thai, bèn ít nhiều lấp liếm chút, tránh để Thất thiếu gia biết rồi hai vợ chồng lại cãi nhau hay.


      Nhưng Thất thiếu gia ngày nay đâu còn là Thất thiếu gia năm đó, bà vừa dối câu cậu ta lập tức phát ra. Đối mặt với ánh mắt sâu thấy đáy đó, bà bèn lắp bắp ra , sau lưng đẫm mồ hôi.


      May mắn thay, chuyện này mới xảy ra lần đầu. Mà Thất thiếu nãi nãi chỉ suýt bị thương nên bà ta bị phạt đánh tay 10 cái, cũng có trừng phạt nào khác.


      Lương Thành Vân về hậu viện ngay, mà là cau mày trầm mặc hồi lâu. Cậu hơi khó hiểu, hai người thành thân gần năm, mà sao… Hồ Ngọc Tiên chưa đánh cậu lần nào?


      Ắt là kiềm chế bản tính?


      Dù vô tình hay cố ý, cậu thường chọc tức Hồ Ngọc Tiên, mỗi lần như thế nàng ấy đều đánh cậu như trước khi thành thân, thậm chí còn thực nổi giận cậu bao giờ, nhưng ràng nàng ấy khó chịu như vậy mà!


      Tất nhiên, dù cãi nhau nhưng sau đó chắc chắn nàng thèm để ý đến cậu lúc lâu. Loại cảm giác này khá khó chịu, lúc đó cậu cảm giác sống nổi, cho nên mỗi lần Hồ Ngọc Tiên lạnh nhạt, cậu biết dỗ nàng thế nào, nhưng lần nào cũng nắm chặt lấy tay nàng buông.


      Có vẻ như có tác dụng , Hồ Ngọc Tiên dường như hết giận rất nhanh, chẳng mấy chốc tha thứ cho cậu.


      Nếu phải hôm nay cậu nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên hăm dọa Lương đại phu nhân ra sao, Lương Thành Vân hoài nghi Hồ Ngọc Tiên trước kia liệu có , cái người có sở thích đánh người và cũng hay đánh cậu trước khi thành thân. Nhưng hôm nay cậu chắc chắn rằng mình nằm mơ, Hồ Ngọc Tiên vẫn là Hồ Ngọc Tiên, chỉ là biết tại sao, dường như nàng còn đánh cậu nữa dù cho có giận đến mức độ nào.


      bị đánh là điều tốt, nhất là bây giờ cậu là tâm phúc của Đại hoàng tử, nếu mà ở nhà còn bị đánh, e là xấu hổ chết mất.


      Thế nhưng, cậu lại onoong thích Hồ Ngọc Tiên đeo mặt nạ như vậy, người cậu thích là nương có sức sống, hoạt bát như trước đây, dám làm làm, muốn đánh người lúc nào đánh lúc đó…


      Lương Thành Vân thể ngồi yên, nhấc chân ra hậu viện.


      Mặc dù Hồ Ngọc Tiên bình tĩnh lại, nhưng vừa trải qua trận sợ hãi nên cơ thể bất giác thoải mái. nàng vừa định ngả lưng giường La Hán Lương Thành Vân bước vào. Lúc mới qua cửa, Hồ Ngọc Tiên nghe lời Trần dạy ma ma dạy, lập chí trở thành hiền thê đức hạnh. Nhưng ở chung lâu rồi, nàng phát Lương Thành Vân rất ít khi nổi điên, bình thường chả để ý tiểu tiết lắm, thành ra nàng cũng dè dặt.


      Nhất là tại mang thai, nàng trở nên yếu ớt hơn, cho nên vừa ngẩng đầu : "Về rồi à, nay về sớm thế."


      Lương Thành Vân nghiêng người ngồi ở mép giường La Hán, vươn tay nhàng sờ lên bụng của Hồ Ngọc Tiên, đáp: "Triệu Tịch Ngôn tìm ta. Nàng sao rồi, có khỏe ? Có khó chịu ? Ta thấy sắc mặt nàng tệ quá."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :