1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm Thấy Quý Phi Thật Đáng Yêu - Thước Thượng Tâm Đầu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 14
      EDITOR: Hạ
      Tô Khinh Yểu làm đai buộc trán cũng phải nhất thời hứng khởi.

      Đối với "Trượng phu" của mình, vị hoàng đế bệ hạ Càn Nguyên Cung xa thể với tới, Tô Khinh Yểu cũng coi như là cùng trải qua đời, nhưng nàng lại hiểu dù chỉ chút.

      đến cùng, thời trẻ nàng chỉ là tài tử, chờ đến khi Hưng Võ đế đầy tháng, đại xá thiên hạ, nàng mới được thăng lên tới tiệp dư. Sau đó chính là cuộc sống bình đạm an tĩnh, khi càng lớn tuổi, vị phân của nàng cũng bắt đầu lên, chờ đến khi Kiến Nguyên đế thoái vị, nàng là hi tần.

      Đó là thành chủ vị cung , nếu người khác hỏi nàng bệ hạ thích cái gì, đại khái nàng cũng biết nên gì.

      Dù sao chút tiếp xúc cũng có, bọn họ dường như là hai đường thẳng song song xa nhất trong cung, ngươi con đường của ngươi, ta qua cầu của ta, ngoại trừ hàng chữ ngắn ngủi ngọc điệp kia, cả đời bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với nhau.

      Chính vì thế, Tô Khinh Yểu thấy thấp thỏm chút nào.

      Đúng là nàng quá hiểu biết sở thích cùng tính cách của bệ hạ, nhưng cũng nhìn đời, nàng biết phải đế vương dễ nổi giận, cần chính dân, là hoàng đế tốt nhất của Đại Lương từ khi khai quốc tới nay.

      chưa bao giờ có tùy tiện lăng nhục cung nhân, cũng chưa bao giờ quá khắt khe với cung phi, như vậy là đủ rồi.

      Tô Khinh Yểu cẩn thận thêu miếng đai buộc trán kia, nghiêm túc thêu lên cây thanh tùng, bây giờ đúng là tuổi trẻ, cổ tay nàng linh hoạt, làm còn nhanh hơn so trước kia.

      Cứ như vậy thức đến sau nửa đêm, chờ sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần lên, nàng mới bỏ cái đai buộc trán xuống, nhìn lại xem xét nhiều lần.

      đai buộc trán, nàng chỉ thêu cây tùng ở chỗ thái dương, có trang trí dư thừa nào khác , như vậy khi đeo lên trán, nhìn chính diện thấy rất bình thường có gì đặc biệt, nhưng nhìn hai bên lại thấy rất khéo léo.

      Dù sao Kiến Nguyên đế cũng là nam nhân, đeo đai buộc trán quả là mất hết hình tượng, nhưng nếu có chứng đau đầu, đeo lên chắc chắn có thể giảm bớt chút.

      Tô Khinh Yểu nghĩ : Bệ hạ cũng phải người cẩn trọng đúng ?

      Nàng nghĩ như vậy, khỏi thầm thành tiếng, đúng lúc Liễu Thấm từ trong phòng ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy nàng thức, hai mắt đỏ lên: "Tiểu chủ, sao người gọi nô tỳ dậy hầu hạ!"

      Tô Khinh Yểu rất biết cách trấn an nàng: "Ngươi ngủ rồi, tin mới truyền đến, bệ hạ tới, ta nghĩ hiếm khi mới đến điện Thạch Lựu, nếu biểu tốt chẳng phải là chuyến tay , cho nên mới bận rộn hồi ."

      " Ta làm đồ thêu cũng cần mài mực, đâu có cần ngươi hầu hạ, ngoan, pha trà , ta hơi mệt rồi."

      Liễu Thấm vẫn luôn làm trái lời nàng, nghe vậy chỉ đành pha trà, trong miệng vẫn nhắc câu: "lần sau tiểu chủ cũng được tự chủ trương như vậy nữa."

      " được rồi, đều tuỳ ngươi." Tô Khinh Yểu có lệ câu, lại cầm đai buộc trán lên kiểm tra trong ngoài mấy lần, xác định có vấn đề gì, mới dùng khăn tay bọc lại.

      Uống xong chén trà nóng, nàng mới cảm thấy thanh tỉnh chút, nhìn thời gian còn sớm, ước chừng nửa canh giờ nữa có người tới, nàng liền tới trước giá sách cẩn thận đánh giá.

      Ở đây sách lưu trữ cũng ít, phần lớn đều là thoại bản mà nhóm cung phi tiểu chủ hứng thú, lác đác hai quyển sách khác loại, nhưng tất cả đều dễ hiểu, vừa thấy chính là dụng tâm chọn lựa.

      Tô Khinh Yểu đọc quyển sách y thuật kia rất dễ hiểu, cả quyển cũng nhiều trang, rất nhanh đọc xong.

      Liễu Thấm thấy nàng thích sách, nghĩ chút : " phân lệ của chúng ta cũng có sách, mỗi quý có năm quyển, cũng đến lúc nên lĩnh sách quý này về, tiểu chủ nghĩ xem thích cái gì, chúng ta có thể sử dụng bạc để chọn sách hay."

      Tô Khinh Yểu gật đầu, chọn cuốn (thiên công khai vật )* lại ngồi xuống tiếp tục đọc.

      Thiên Công Khai Vật: cuốn tài liệu khoa học kỹ thuật cổ đại của Trung Quốc do Tống Ưng Tinh viết. Nó được xuất bản lần đầu tiên vào năm Sùng Trinh thứ mười (1637), với tổng cộng 18 chương, được chia thành ba tập: tập thứ nhất, tập trung và tập thứ hai. Thông qua quan sát và nghiên cứu thực địa, tác giả tổng kết cách toàn diện và có hệ thống những thành tựu và kinh nghiệm quan trọng của sản xuất nông nghiệp và thủ công nghiệp Trung Quốc cổ đại, với số lượng lớn hình ảnh minh họa, có giá trị khoa học cao.

      Sau khi uống ấm trà, đọc hơn nửa quyển sách, cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh.

      Tô Khinh Yểu lấy miếng trà kẹp vào trong sách, rồi mới đặt lại quyển sách lên giá, Liễu Thấm thu thập xong, ra mở cửa tẩm điện.

      Người tới đúng là Thính Cầm , nàng ấy dẫn theo tiểu cung nữ quen mặt tới bày đồ ăn. Thấy sắc mặt Tô Khinh Yểu tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, liền biết nàng lại thức cả đêm.

      Trong đầu Thính Cầm cảm thấy tư vị như người mắc lỗi, bên cảm thấy tiểu chủ vừa đơn thuần lại đáng thương, bên lại rất đau lòng cho bệ hạ, như vậy tình cảm đan xen, thái độ của nàng khỏi mang theo chút từ ái.

      "Tiểu chủ đây là lại vất vả cả đêm sao?Thần đặc biệt kêu phòng bếp hầm bát cánh gà thiên ma* cho tiểu chủ, ngài ăn xong trở về phải nghỉ ngơi tốt mới được."

      Thiên ma: (astrodia elata) là loại thảo dược khác hẳn với loại củ ma thông thường mà chúng ta biết, có thể giải thích như khi so sánh khác nhau của củ sâm núi và cây hoa chuông (hoa cát cánh, dùng làm thuốc Đông y). có những tác dụng đặc biệt như:

      - Dưỡng não, an thần, bảo vệ thần kinh và tăng cường trí nhớ.

      - Kháng viêm, tăng cường miễn dịch và hạ huyết áp.

      - Giảm đau, chống co giật và chống oxy hoá

      Tô Khinh Yểu dùng sức gật gật đầu, cười chân thành: "Đa tạ quan tâm, phần săn sóc này của ngài, ta đều ghi tạc trong lòng."

      Thính Cầm đâu cần tuyển thị nhớ thương, nhưng nếu nàng có thể như vậy, liền biết nàng hiểu mình đặc biệt chiếu cố, cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

      Trong cung sợ nhất chính là những kẻ ngốc tự cho mình là đúng, có nhiều lời, có số việc bọn họ thể hoặc làm quá ràng, nhưng nếu đối phương hiểu được dụng ý của bọn họ, như vậy cũng hề thoải mái.

      "Tiểu chủ mau rửa mặt , lát nữa canh nguội mất."

      Tô Khinh Yểu nhìn lướt qua đồ ăn bày đầy bàn tròn, cũng vội rửa mặt, lấy đai buộc trán bọc trong khăn tay đưa cho Thính Cầm.

      "Tay nghề của ta bình thường, cũng chỉ có thể làm thành như vậy, biết bệ hạ có ghét bỏ hay ?."

      Thính Cầm mở ra nhìn, vậy mà là cái đai buộc trán thủ pháp tinh tế, Tô Khinh Yểu được làm được, thức cả đêm để làm. Nàng cẩn thận lật xem, lại thấy đai buộc trán này chỉ rất phù hợp với lông mày của bệ hạ, hơn nữa đường may tỉ mỉ, ở hai đầu còn thêu cây tùng, trong ngoài đều là màu chỉ và vải vóc hôm qua nàng sai người đưa tới đây.

      Đúng là Tô Khinh Yểu thức cả đêm làm xong, khả năng thành phẩm tốt như vậy, Thính Cầm lại tuyệt đối chưa từng nghĩ đến.

      Chép Kinh thư liền chép, việc đó chỉ là tốn thời gian, mà đai buộc trán này liền thể tay nghề thực vô cùng khéo léo mới làm ra được.

      Mặc kệ Sở Thiếu Uyên có thích hay , Thính Cầm lại đặc biệt thích, nàng thích buông tay mà lật xem trong chốc lát, lúc này mới cẩn thận cất : "Tiểu chủ dồn hết tâm tư vào đai buộc trán này, nhất định thần đích thân giao cho bệ hạ."

      Tô Khinh Yểu cười ngọt ngào với nàng, lúm đồng tiền má tựa hồ toả sáng, cả người đều tràn ngập hạnh phúc , vui sướng.

      "Chỉ cần hữu dụng đối với bệ hạ, vất vả của ta đều đáng giá." Tô Khinh Yểu thản nhiên .

      Thính Cầm ra khỏi điện Thạch Lựu, xoay người liền tẩm điện phía trước, hôm nay có buổi lâm triều, Lâu Độ Châu bận việc từ trong ra ngoài.

      Thấy nàng tới, vỗ trán cái: "Ai u, nhìn ta, quên mất sắp xếp ban thưởng cho Tô tiểu chủ."

      Thính Cầm cười liếc nhìn cái: " cũng vội, chừng chuyện ban thưởng có thay đổi."

      Thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâu Độ Châu, nàng cũng giải thích, chỉ tay chân nhàng vào tẩm điện, đứng yên ở ngoài cửa hình bán nguyệt.

      Sở Thiếu Uyên được cung nhân hầu hạ rửa mặt, chờ buộc xong lăng vân quan, mới ngồi vào bàn trà, chậm rãi uống ngụm trà.

      " sao lại tới?" Sở Thiếu Uyên hỏi.

      Lúc này Thính Cầm mới dám trả lời : "Hôm qua Tô tiểu chủ phải làm đại buộc trán cho bệ hạ, sáng nay thần bày thiện, lại ngờ Tô tiểu chủ làm được, đặc biệt dặn dò thần trình lên cho bệ hạ nhìn."

      Vừa nghe hai chữ " buộc trán" này, gân xanh Sở Thiếu Uyên liền nổi lên.

      Thính Cầm thấy sắc mặt đổi, cũng hề sợ hãi chút nào, giải thích : "Đêm qua thần hỏi tiểu chủ, Tô tiểu chủ mẫu thân nàng cũng bị chứng đau đầu, nguyên nhân là bởi vì thường xuyên trúng gió, bệnh này phân biệt nam nữ, đại phu chỉ cần che chút là có thể giảm bớt, so với uống thuốc nhanh khỏi hơn."

      lời này, Thính Cầm còn thêm chút lời hay cho Tô Khinh Yểu, nhưng nghe vào lại giống như hồi tưởng lại việc đó vậy.

      Nhưng Sở Thiếu Uyên có bị chứng đau đầu hay , chẳng lẽ Thính Cầm còn biết sao?

      Vẻ mặt Sở Thiếu Uyên hiểu nhìn chằm chằm nàng cái, lạnh nhạt : " rất thích nàng."

      Thính Cầm cười : "Bệ hạ, thần khoa trương, trong cung các nương nương phi tần, thần hiểu hơn ngài. Phẩm hạnh của các nàng như thế nào, tính cách như thế nào, thần cũng có thể nhìn được tám chín phần mười."

      Nàng dừng chút, giọng đè xuống.

      "Mỗi vị nương nương đều nghĩ cách lấy lòng bệ hạ, cái gì làm gì cũng có, nhưng giống Tô tiểu chủ thức cả đêm tự tay làm lấy, vẫn là người duy nhất. Cho dù là chỉ làm cho chúng ta xem, nhưng nàng đúng là tận dụng hết thời gian, vừa nãy thần nhìn thấy hai mắt nàng cũng khó mở ra được.”

      Nghe nàng , trong lòng Sở Thiếu Uyên ấm áp, biết nàng và Lâu Độ Châu đều là thực lòng chân thành suy nghĩ cho mình, mặt khỏi hòa hoãn xuống.

      " Đưa tới cho trẫm nhìn cái ."

      Thính Cầm lập tức liền vui mừng, bưng khăn tay tiến lên, trình cho xem.

      Trước nay, Sở Thiếu Uyên chưa thấy loại đai buộc trán này, cầm tay nhìn nhìn lại, có thể thấy được đai buộc trán thủ pháp rất tốt, thêu hoa văn độc đáo, tuyệt đối phải lừa người.

      " ngược lại cũng khá đẹp." Sở Thiếu Uyên .

      Thính Cầm đứng ngoài cửa bán nguyệt, khom người .

      Sở Thiếu Uyên tiếp tục lật nhìn, sau khi xem đai buộc trán xong, mới chú ý tới hình thêu khăn tay bọc đai buộc trán rất đặc biệt.

      Khăn tay này thêu hoa mẫu đơn núi đá, con bướm đuôi phượng* bay phấp phới, bay quanh hoa mẫu đơn diễm lệ uyển chuyển bay lượn. Ở bên dưới góc phải chiếc khăn, có chữ "Bảo" nho , kiểu chữ cũng rất đáng .

      Thiếu Uyên ngẩng đầu, hỏi Thính Cầm: " Tên của Tô tuyển thị là gì?"

      Thời trẻ, có ấn tượng gì với nàng, sau đó chuyển vào ở hoa viên Kiến Nguyên, cũng chỉ nhớ được gọi nàng là "Hi tần", cũng còn nhớ được nàng họ Tô, đó là vì cuối cùng chỉ còn hai người họ ở hoa viên Kiến Nguyên, muốn quên cũng khó.

      Nhưng khuê danh của nàng là gì, quan tâm.

      Thính Cầm : "Khuê danh của nương nương là Khinh Yểu, nhàng, yểu điệu."

      Sở Thiếu Uyên vuốt chữ "bảo" khăn tay, ra đây là lần đầu, cảm thấy hứng thú tìm hiểu đối với nữ nhân.

      "Tô Khinh Yểu." Cái tên này được nhắc đến từ trong miệng , nháy mắt liền chui vào tâm khảm.

      Trẫm nhớ kỹ ngươi.

      Bên này Tô Khinh Yểu vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, hôm nay Lâu Độ Châu tự mình tới, mà là trung giám họ La kia tới, có vẻ rất thân thiện nhìn Tô Khinh Yểu: "Thỉnh an tiểu chủ , bộ liễn chuẩn bị xong, tiểu chủ có thể dùng thiện sớm?"

      Liễu Thấm đỡ Tô Khinh Yểu đứng dậy, ba người cùng nhau ra điện Thạch Lựu.

      Mới ra điện Thạch Lựu, ngẩng đầu liền thấy sáu tiểu hoàng môn canh giữ ở hành lang, trong tay mỗi người đều bê ít đồ vật.

      Tô Khinh Yểu ngạc nhiên, hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

      La trung giám thấy nàng ngạc nhiên, khỏi cười : "Đây là chính miệng bệ hạ lệnh ban thưởng, có ba mươi lượng vàng, vải gấm lăng la thước, bộ trang sức Bích Tỉ, bộ trà cụ nhữ diêu. Tiểu chủ, ngài xem có thích , đây đều là Lâu đại bạn tự mình chọn, tất cả đều là tinh phẩm."

      Tô Khinh Yểu sao có thể thích, thực ra nàng thích như điên .

      cái đai buộc trán đổi được nhiều vàng bạc gấm vóc như vậy, là mua bán có lãi.

      Vất vả đêm lỗ, chút cũng lỗ!

      Tô Khinh Yểu chớp chớp mắt, tràn ngập ý chí chiến đấu được khích lệ ra ngoài, nàng xuất thần nghĩ: Lần sau thị tẩm là khi nào đây?


      Quả thực là cách phát tài nhanh nhất!
      Yến.YếnDu Khương thích bài này.

    2. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      chương 15
      EDITOR: Hạ



      đường từ Càn Nguyên Cung về cung Bích Vân, nàng cũng đụng phải người nào.



      Vừa mới vào phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo ngủ, bên ngoài liền truyền đến giọng của Thanh Tuệ : "Tô tiểu chủ có thể thu xếp ?"



      Đêm qua Liễu Thấm được nghỉ, tại nàng ấy tinh thần rất tốt, nghe vậy vội vàng ra ngoài đón tiếp: " tới, phải chăng Huệ tần nương nương có điều gì phân phó?"



      Thanh Tuệ vẫn là bộ dáng ít ít cười như mọi khi: "Huệ tần nương nương chuẩn bị trà sáng, mời tiểu chủ qua uống chén trà."



      Sáng nay, Tô Khinh Yểu vừa "Thị tẩm" trở về, giày vò đêm ngủ, Huệ tần cũng là biết chọn thời điểm.



      Đời trước Tô Khinh Yểu ở cung Bích Vân nhiều năm, nàng hiểu rất bản tính làm người của nàng ta, nghe vậy liền ngăn cản ý muốn khước từ của Liễu Thấm, cười : " Vậy phải để nương nương chờ chút, đợi ta đổi xiêm y xong tới ngay."



      Lúc này khóe môi Thanh Tuệ mới khẽ cong lên: "Vậy làm phiền tiểu chủ, chớ nên muộn để nương nương đợi lâu."



      Chờ nàng ta rồi, Liễu Thấm lập tức xụ mặt xuống : " Cái thứ gì, xú đức hạnh."



      Ngược lại Tô Khinh Yểu tâm tính bình thản, nàng ôn nhu : " giờ nàng ấy là chủ vị, dưới quyền cũng cùng cấp như ta, chỉ là qua ngồi lúc uống ngụm trà, ta vẫn chống đỡ được."



      Hai mắt Liễu Thấm đỏ lên, biết lời nàng là lời , cho dù đau lòng cũng làm gì được.



      " Vậy tiểu chủ ăn miếng lá bạc hà , tinh thần tỉnh táo, xã giao xong rồi lại trở về nghỉ ngơi."



      Tô Khinh Yểu thay bộ sam y tối màu, lại dặm chút phấn dưới mắt, khiến cho bản thân thoạt nhìn tiều tụy, lúc này mới ngậm là bạc hà hậu điện.



      Hậu điện là hướng nam bắc, trước sau thông thoáng đương nhiên là ở tốt hơn so với thiên điện.



      Đông ấm hạ mát, rộng rãi sáng sủa, cũng chỉ có chủ vị hoặc chiêu nghi tiệp dư mới có thể ở.



      Tô Khinh Yểu trọng sinh trở về ngày ngày đều phải tới nơi này thỉnh an, ngược lại đối với thính đường bên trong cũng rất quen thuộc, tới cửa bẩm báo tiếng, bao lâu được gọi vào.



      Huệ tần mặc bộ áo tay ngắn cân vạt vàng, tay áo thêu hình hồ điệp, đoan đoan chính chính ngồi ở vị trí chủ vị, được Thanh Tuệ hầu hạ dùng trà.



      Sau khi Tô Khinh Yểu hành lễ, liền được nàng ta chỉ ngồi ở bên cạnh, thành ngồi xuống.



      " chỗ của ta vừa lấy được trà Minh Tiền Long Tỉnh ngự cung năm nay, ta nghĩ là đồ hiếm có nên vội vàng gọi ngươi lại đây uống thử." Huệ tần hề muốn nhắc tới chuyện nàng vừa thị tẩm trở về, đành phải tự nhủ trong lòng là muốn cho nàng uống trà.



      Tô Khinh Yểu cười cười, lại đứng dậy chắp tay hành lễ, cung kính : "Đa tạ nương nương nhớ thương ta ."



      Tiểu cung nữ bưng trà lên, Tô Khinh Yểu uống ngụm , thấy đúng là cùng vị trong điện Thạch Lựu, trong lòng liền nghĩ: vậy mà Thượng Cung Cục cũng dám lấy hàng kém chất lượng thay hàng lừa gạt người.



      Nàng và Huệ tần từ trước đến nay cũng chuyện được mấy câu, nếu là có Tôn tuyển thị ở đây, còn có thể tạm nghỉ, lúc này thính đường ít người, liền có vẻ vô cùng quạnh quẽ.



      Tô Khinh Yểu uống hai chén, liền buông chén trà: "Nếu phải nương nương nhớ thương, ta còn được uống trà này, tiến cung lâu như vậy rất là tưởng niệm, còn phải cảm ơn nương nương."



      Tuy Tô gia cũng hiển hách, giờ lão đại nhân về hưu, mấy đứa con trai lại có lực, nhưng vẫn có thể uống được trà Minh Tiền Long Tỉnh.



      Huệ tần thấy nàng rất biết điều, liền thong thả ung dung : "Ngươi có thể hầu hạ bệ hạ, là cho cung Bích Vân chúng ta thể diện, đương nhiên là ta nhớ thương ngươi ."



      Tô Khinh Yểu ngượng ngùng cười, cũng tiếp.



      Huệ tần cũng thèm để ý thái độ của nàng,

      tiếp tục : "Nếu bệ hạ thích ngươi, tự nhiên là phúc khí của ngươi, đương nhiên...... Cũng là phúc khí của ta."



      Ý tứ lời này của nàng ta, ý vị sâu xa.



      Đây là muốn nàng hiến tử.( con cái)



      Trước kia thời Hoài đế, trong cung từng xảy ra ba vụ án giết mẹ đoạt con, người liên lụy rất nhiều, cuối cùng dẫn tới Hoài đế tuyệt tự, hậu cung Đại Lương liền huỷ bỏ cung quy cung phi chủ vị phẩm cấp cao được nuôi nhi, nữ của tiểu chủ, mấy chục năm tới nay đều là ai đẻ người đó nuôi.



      Nếu hài tử có thể nuôi đến khi mười tuổi, hoàng tử dọn ra ngoài Ngũ Sở để bệ hạ tự mình quản giáo, mà công chúa cũng phải dọn ở trong Ngũ Sở để Hoàng Hậu quản giáo, từ đây bắt đầu tự mình độc chưởng cung.



      Lúc này Huệ tần cái gì cũng là phúc khí của nàng ta, Tô Khinh Yểu còn chưa thị tẩm, càng tới mang thai hoàng tự, cũng tuyệt đối có khả năng đồng ý việc này.



      "Nương nương tấm lòng từ bi, đặc biệt quan tâm chúng ta, nhưng chúng ta cũng thể cậy sủng mà kiêu, làm loạn quy củ trong cung, làm khó nương nương." Tô Khinh Yểu cười .



      Đây là đồng ý .



      Nếu nàng đồng ý, Huệ tần cũng thể chủ động duỗi tay.



      Quy củ trong cung được đặt ra đó, chỉ cần Tô Khinh Yểu cầu xin Thái Hậu, chắc chắn Huệ tần cũng tốt.



      Nghĩ vậy, nàng ta tức giận đến tái mặt , trầm nhìn Tô Khinh Yểu.



      Tiểu nha đầu này chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà cũng có rất nhiều tâm cơ, nhìn dáng vẻ nàng thẹn thùng đáng ngồi ở đó, trong lòng Huệ tần liền khó chịu.



      Nàng ta hít hai hơi sâu, lúc lâu vẫn chưa lời nào.



      Tô Khinh Yểu thấy nàng ta tức giận, vẻ mặt mờ mịt, nhút nhát, e lệ hỏi: " giờ, nương nương lúc thịnh niên, thân thể khoẻ mạnh, bệ hạ đối với nương nương cũng rất thích, làm sao thiếp so được với nương nương ngài chứ ?"



      Kỳ Tô Khinh Yểu cũng hiểu Huệ tần nghĩ như thế nào.



      Nàng ta vào cung năm đầu Kiến Nguyên, năm nay mới 21-22 tuổi, đúng là thanh xuân niên thiếu. Tô Khinh Yểu tiến cung hai tháng, phát nàng ta có thịnh sủng, cũng thất sủng, mỗi tháng thị tẩm ngày, hơn nữa nàng ta là chủ vị, như thế nào cũng có thể có cuộc sống thoải mái.



      Hà tất phải sốt ruột lấy hài tử của nàng chứ?



      Tự nàng ta nỗ lực sinh đứa phải xong rồi?



      Nghĩ như vậy, Tô Khinh Yểu đột nhiên ý thức được...... Đời trước, dưới gối bệ hạ cũng chỉ có hoàng tự.



      Chẳng lẽ...... Đúng như nàng suy đoán sao? Nhưng nếu là như thế, cũng thể lúc linh lúc linh, lúc tốt lúc xấu chứ?



      Tô Khinh Yểu nghĩ trăm lần cũng ra, hơn nữa vừa mệt vừa buồn ngủ, bị Huệ tần nhìn rất khó chịu, cũng thể nổi giận chạy lấy người.



      Mặt Huệ tần cũng tức đỏ lên.



      Nếu nàng có thể tự sinh, còn cầu cái tiểu tiện bại hoại này làm cái gì!



      Thanh Tuệ vừa thấy tình cảnh sắp khống chế được, sợ Huệ tần lựa lời, lập tức liền nháy mắt ra hiệu cho đại cung nữ Thanh Mai bên cạnh: "Tô tiểu chủ cũng mệt mỏi, ngươi đưa Tô tiểu chủ trở về ."



      Tô Khinh Yểu nghe vậy hai lời, đứng dậy hành lễ: "Đa tạ nương nương ban trà, thiếp lui xuống."



      Dứt lời, nàng nhanh chóng lui ra ngoài.



      Chờ Thanh Mai tiễn người trở về, Thanh Tuệ mới khuyên: "Nương nương cần gì phải nổi giận với nàng ta, chỉ là tiểu nha đầu hiểu chuyện mà thôi."



      Huệ tần liếc nhìn Thanh Mai, vịn tay Thanh Tuệ vào trong tẩm điện, lúc này sắc mặt tái nhợt : "Ngươi nhìn dáng vẻ kia của nàng ta, có thể thấy được là...... được thị tẩm rồi ."



      Thanh Tuệ mím môi, chuyện.



      số lời , nàng cũng dám ra.



      Huệ tần cười khổ : " mỗi ngày cứ như vậy mà trôi qua, đến khi nào ta mới là người đứng đầu? Những việc trước khi tiến cung mà cha ta dặn dò ta, việc ta cũng chưa làm được, đầu chỉ có vị phân Huệ tần, nhưng thực ra cái gì ta cũng chưa có."

      Thanh Tuệ biết phải như thế nào mới khuyên được nàng.



      Thế gian này đối nữ nhân quá bất công, gả tốt chính là chuyện cả đời.



      Đừng nhìn Huệ tần vào cung làm phi, hai năm được phong làm Huệ tần phong quang vô hạn, đương nhiên cuộc sống thoải mái hơn so với số tiểu chủ. Nhưng Thanh Tuệ biết, nàng ấy muốn nhiều hơn thế.



      Thanh Tuệ còn muốn khuyên nàng nghĩ thoáng chút

      , bằng cứ như vậy mà trôi qua, cả đời khỏe mạnh bình bình an an, cũng tệ.



      Nhưng nàng nên lời.



      Nàng phải Huệ tần, có biện pháp thay người khác ra quyết định.



      Chỉ nghe Huệ tần tiếp tục : " , ngươi , ta như này làm người khác ghét sao? Là ta lớn lên quá xấu hay là phẩm hạnh đứng đắn? Nếu đúng như vậy , năm đó khi tuyển chọn sao lại giữ ta lại?"



      Năm đầu Kiến Nguyên, tổng cộng có hai lần tuyển chọn, lần đầu giữ lại mười mấy người, lần thứ hai càng ít người hơn, cuối cùng chỉ có tám người.



      Hậu cung Kiến Nguyên đế nhiều, mà còn còn tính mưa móc cùng hưởng, ngoại trừ quý phi được sủng ái nhất giờ, những người khác cũng kém bao nhiêu.



      Vị phần cao thấp còn phụ thuộc vào nhà mẹ đẻ ở triều như thế nào, có quan hệ gì với việc nàng có được sủng ái hay .



      Quý phi có thể được sủng ái, còn phải là bởi vì phụ thân nàng ta trấn thủ biên quan nhiều năm, cuối cùng chết trận sa trường, vì nước tận trung.



      Có thể , ở trong mắt bệ hạ, nữ nhân quan trọng.



      Nếu ta có thể thị tẩm hai lần thành công cũng đành thôi, tốt là tốt ở chỗ......



      Huệ tần cúi đầu, mặt tối tăm khó hiểu: " sao ta lại được chứ ?"



      Thanh Tuệ nhàng vỗ sau lưng nàng ta, biết phải khuyên giải như nào, chỉ dỗ dành : "Thượng Cung Cục vừa tặng ít đồ mới, nương nương có muốn xem ?"



      Huệ tần gì.



      Mà lúc này hoàng đế bệ hạ bị người khác thương nhớ, vừa hạ triều hồi cung.



      Hôm nay chính nhiều lắm, cũng nhàn rỗi, liền : " Từ Ninh Cung."



      Lâu Độ Châu vội an bài ngự liễn, đưa Từ Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu.



      Khi Sở Thiếu Uyên đến Từ Ninh Cung, Bạc thái hậu dẫn nhóm tiểu cung nữ cắt tỉa cành hoa trong bồn, thấy nhi tử tới, lập tức cười vẫy tay: "Uyên Nhi mau tới, con nhìn hoa này nở có đẹp ?"



      Ngày xuân trăm hoa đua nở, đương nhiên trong hoa viên Từ Ninh Cung muôn hồng nghìn tía, cảnh xuân vũ mị.



      Sở Thiếu Uyên chăm chú nhìn thần sắc mẫu hậu, trong cổ họng có chút nghẹn ngào, nhưng rất nhanh liền đè nén xuống.



      Lúc này Bạc thái hậu cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi, tóc bà đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua mới chỉ ngoài tuổi nhi lập*, vẫn còn rất tuổi trẻ khỏe mạnh.

      “Tam thập nhi lập”: 30 tuổi tự lập, gây dựng nghiệp cho mình, có khả năng nuôi sống bản thân và xác lập vị trí nhất định của mình trong xã hội.





      Bà còn trẻ thủ tiết, dẫn dắt nhi tử duy nhất xây dựng giang sơn Đại Lương, nhưng trước nay chưa từng bi ai oán trách.



      Ở trong lòng Sở Thiếu Uyên, bà là mẫu thân rất tốt, là thể tử tốt của phụ hoàng, cũng là hoàng hậu tốt của Đại Lương.



      đến, cười tiếp nhận cây kéo, giúp bà cắt tỉa cành hoa: "hoa này là đẹp mắt, là do mẫu hậu chăm sóc tốt."



      Biết khen mình , trong lòng Bạc thái hậu cũng vui vẻ.



      Mẫu tử hai người vui vẻ chơi trong chốc lát, Bạc thái hậu mới dẫn vào phòng trà, các cung nhân theo thứ tự lui ra, chỉ còn đại Nhạc Thủy bên người bà và Lâu Độ Châu hầu hạ trong phòng.



      Chờ nước trà nấu xong , Bạc thái hậu mới hỏi: "Hôm qua Thanh Tâm đạo trưởng có điều gì với con ?”



      Sở Thiếu Uyên thấy vẻ mặt bà chờ mong, đành lòng làm bà thất vọng, liền : " ra Thanh Tâm đạo trưởng giống nhau."



      giấu đoạn sửa mệnh đế tinh, chỉ phượng tinh rất quan trọng, cuối cùng còn bổ sung câu: "Đạo trưởng cũng nhìn ra phượng tinh rốt cuộc dừng ở phương nào, chỉ trẫm hãy lòng tìm."



      Bạc thái hậu trầm tư.



      Đây là nhi tử của bà, bà nuôi từ đến lớn , rất hiểu tính cách của .



      Bởi vì mệnh cách mẹ góa con côi, thể giống với đế vương bình thường đều có tam cung lục viện, dưới gối cũng có nhi nữ thành đàn, sợ khắc chết Hoàng Hậu làm bá tánh nhìn ra điều gì, hai mươi mấy tuổi cũng dám lập hậu.



      Nếu phải bà mệnh cứng, bây giờ nhi tử lẻ loi mình rồi.



      Đương nhiên Hoàng đế muốn lập hậu, nam nhân sao có thể có chính thê, Khâm Thiên Giám chẳng lẽ chưa từng đoán phượng tinh sao? Bọn họ tính biết bao nhiêu lần, nhưng tính đến tính , đều đoán được phượng tinh rốt cuộc ở phương nào, nhiều năm như vậy qua , bọn họ cũng bó tay.



      Lúc này Bạc thái hậu vừa nghe như vậy, tự nhiên vui mừng khôn xiết: "Vậy con mau chóng tìm mau!"



      Nghe mẫu hậu như vậy, Sở Thiếu Uyên khỏi đỏ mặt.



      : "cũng đều xem qua, rốt cuộc cũng có ...... Như thế nào."



      ra đều nhìn qua dung mạo của các cung phi đó, nhưng đúng là người đặc biệt, chuyện này bảo tìm như thế nào?



      Bạc thái hậu lại quả quyết: " phải đại sư Huyền Phương , trụ trì chùa Linh ở Tây Xuyên tháng sáu vào kinh sao? Chờ tính qua rồi sau."



      Sở Thiếu Uyên gật đầu.



      Bạc thái hậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhi tử, đột nhiên cười: " đợi nhiều năm như vậy, bây giờ cũng vội. Chúng ta kiên nhẫn chút, chắc chắn thể chờ được người kia."



      Chỉ cần sửa mệnh của nhi tử, cho dù là ai Bạc thái hậu cũng có thể chấp nhận .



      Đành đợi nàng xuất .
      Yến.Yến thích bài này.

    3. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      chương 16
      EDITOR: Hạ

      Sau khi thị tẩm, ngày thứ hai , cung phi phải thỉnh an thái hậu nương nương.

      Tô Khinh Yểu chuẩn bị từ sớm , chọn lấy bộ áo mỏng ngắn tay màu cánh sen phối với váy dài bách điệp, trông cả người hoạt bát, có sức sống.

      Tay nghề Liễu Thấm tệ, trang điểm cũng rất đẹp, đều làm rất gọn gàng, Tô Khinh Yểu ăn hai miếng bánh đậu xanh, an ủi cái bụng cả đêm trống rỗng chút.

      Chờ đến lúc chủ tớ hai người ra cửa, Tôn tuyển thị thỉnh an từ sớm như thường lệ.

      Liễu Thấm xoay người khóa cửa phòng, rồi bồi nàng cùng ra cung Bích Vân.

      Bên người Tô Khinh Yểu chỉ có Liễu Thấm, ra ngoài trong cung ai trông giữ, chỉ có thể khóa cửa phòng, cũng làm chậm trễ tình.

      Nhắc tới cũng khéo, trong cung tổng cộng có hai mươi cung phi thỉnh an, mọi người phân ở các cung khác nhau nên thời gian ra ngoài cũng cố định, vậy mà Tô Khinh Yểu vừa mới ra sau hẻm đông lục cung, ngẩng đầu liền thấy nghi giá của Nghi phi nương nương.



      Sau khi trùng sinh, nàng chưa từng tiếp xúc với vị Nghi phi nương nương này, đột nhiên gặp mặt nhất thời kịp phản ứng, bị Liễu Thấm giật giật ống tay áo, mới nhanh chóng phúc phúc: " Thỉnh an Nghi phi nương nương."



      Ngoại trừ quý phi nương nương, Nghi phi là phi tần vị phần cao nhất, năm nay tuổi nàng cũng chỉ tròn đôi mươi, dung mạo trẻ trung xinh đẹp, nàng cùng quý phi đều dịu dàng như nước, nhưng khí chất khác biệt, bên trong hoạt bát trong sáng.



      Mặt của nàng cũng tròn trịa, từ xa nhìn lại giống như trái đào mùa xuân, có mấy phần giống Tô Khinh Yểu.



      Bởi vì hai người chưa từng gặp nhau, Tô Khinh Yểu hành lễ xong liền tránh sang bên là được, ai biết nghi giá Nghi phi tới trước người nàng lại đột nhiên ngừng lại.



      Đứng dưới ánh nắng, lúc thấy chóng mặt, nhưng Nghi phi , nàng cũng chỉ có thể đứng chờ.



      Tô Khinh Yểu đợi lúc, thấy Nghi phi lên tiếng , trong lòng khỏi thầm: đỉnh đầu đẹp như thế sao?



      Nàng vừa than thở xong, bên người Nghi phi mở miệng: " Vị này là Tô tiểu chủ đúng ? Tiến cung hai tháng, vẫn chưa có cơ hội chuyện."



      Tô Khinh Yểu nhớ tên bên người nàng ta, chỉ nhớ là người tâm tư khó lường, nghe vậy liền phúc phúc: " Vâng, cũng có dịp, được chiêm ngưỡng dung nhan của nương nương."



      Nghi phi giọng cười, giọng cũng tương đối dễ nghe.



      "Miệng lưỡi trơn tru." Nghi phi .



      Dù sao Tô Khinh Yểu vẫn cúi đầu, nàng hơi cau mày, ngoài miệng lại : "Nương nương dạy phải."



      Chưa được hai ba câu, ngõ Như Ý lại có tiếng bước chân truyền đến, Nghi phi có lẽ là nghe thấy được, lúc này mới buông tha nàng: " đứng lên "



      Chờ Nghi phi , Tô Khinh Yểu vẫn chưa nhúc nhích, chờ cho chủ vị thứ hai qua.



      Thừa dịp có người tới , nàng với Liễu Thấm: "Khó trách Tôn tỷ tỷ sớm như vậy, đúng là sợ cái này."



      Các nàng vị phần thấp nhất, nhìn thấy ai cũng đến phải dừng lại hành lễ, nếu như chờ đường , chắc chắn đến trễ. Người cuối cùng đến Từ Ninh cung khó xử, cũng là thể thành kính.



      Lúc này ngang qua chính là hiền phi, ngược lại nàng ta có giày vò Tô Khinh Yểu, ngang qua lúc còn tự mình câu "Muội muội xin đứng lên", liền trực tiếp qua.



      Tô Khinh Yểu nhàng thở ra, lôi kéo Liễu Thấm bước nhanh theo phía sau, đường trầm mặc vào Từ Ninh cung.



      Từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu nàng đến Từ Ninh cung, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quen thuộc kia, cảm giác thấy dường như qua mấy đời.



      Kiếp trước, nàng ở Từ Ninh cung nhưng cũng thường xuyên tới dạo hoa viên Từ Ninh cung , dù sao trong cung chỉ có lão thái thái, Hưng Võ đế cũng bó buộc nàng, liền để nàng vô cùng vui vẻ sống qua ngày.



      Cho nên bên trong Từ Ninh cung, nàng quá quen thuộc nhưng nhìn phía ngoài hoa viên lại khiến nàng hơi hoài niệm.



      Nghĩ tới đây từng là thiên hạ của mình nàng , nàng liền thấy đau nhói.



      Lúc nào mới có thể lại lần nữa chiếm lĩnh hoa viên Từ Ninh đây? Cũng biết đời này bệ hạ có thể sống bao lâu . . . Quên , nghĩ, vẫn là cầu mong khỏe mạnh chút.



      Ngay lúc Tô Khinh Yểu suy nghĩ lung tung, nhóm cung phi liền đến đông đủ.



      Đại Nhạc Thủy bên người Thái Hậu tự mình ra, cười : " vấn an nương nương tiểu chủ, mời vào."



      Nàng xong, các cung nhân mới dám vén rèm chính điện, mời nhóm cung phi vào.



      Chính điện Từ Ninh cung so với chính điện Phượng Loan cung của quý phi hoành tráng hơn nhiều.



      Chủ vị bày ghế dựa phượng mạ vàng chói mắt, hai bên tám chiếc ghế theo vị trí vị phân, cũng hề cảm thấy chật chội. Bởi vì tài nhân và tuyển thị có ghế ngồi, đằng sau còn đặt mấy cái Tú đôn, có thể so sánh với quý phi là tốt.



      mặt Quý phi cười ấm áp, dẫn chư vị cung phi ra phía trước, dựa theo vị phần theo thứ tự ngồi xuống.



      Tô Khinh Yểu sau lưng Tôn tuyển thị, hai người ngồi vào tú đôn trong góc.



      Vừa mới ngồi xuống, cung nhân Từ Ninh cung liền dâng trà, cẩn thận đánh giá, tất cả tiểu cung nữ trong Từ Ninh cung mỗi người đều rất xinh đẹp , người dáng dấp khó coi.



      Tô Khinh Yểu híp mắt nhìn lúc, đột nhiên phát Bạc thái hậu rất biết chọn cung nhân, cung nữ trong Từ Ninh cung từng người rất quy củ, hành vi cử chỉ rất đúng mực, mà tướng mạo cũng đều rất xuất chúng.



      Nhưng dù vậy, lạ khi Bạc thái hậu cũng cho nhi tử thêm mấy người thục nữ tuyển thị.



      Trong cung người người đều biết bệ hạ là người đoan chính, chưa từng ô uế cung nữ, nhưng rất nhiều tiểu nương xinh đẹp tiến cung đều mang tâm tư riêng. Trước đó Bệ hạ ở Ngũ Sở chín năm, chẳng lẽ có người sinh lòng chủ động nhào tới?



      Nghĩ như vậy, tâm tư Tô Khinh Yểu liền bắt đầu lay chuyển.



      Cho nên đến cùng là bởi vì ai dám làm trái Bạc thái hậu, dám quyến rũ bệ hạ, hay là bởi vì người quyến rũ còn ai tồn tại? Tô Khinh Yểu nhàng rùng mình cái, bị ý nghĩ của mình dọa.



      Bởi vì ở Từ Ninh cung, trong lòng có chuyện gì vui, các tần phi cũng thể mặt. Các nàng tốp năm tốp ba giọng thầm chuyện, tỏ vẻ quan hệ vô cùng tốt.



      Tô Khinh Yểu trốn ở phía sau quan sát, phát Quý phi chuyện với Hiền phi bên cạnh, mà Nghi phi chuyện với Huệ tần bên cạnh mình.



      Thấy vậy, Tô Khinh Yểu hơi ngạc nhiên.



      Dựa theo vị phần Huệ tần chỉ là tứ phẩm tần vị, lại ngồi phía trước Thuận tần chính tam phẩm, nàng lặng im quan sát, phát Nghi phi với Huệ tần quan hệ vô cùng tốt, Thuận tần bị chèn ép ngồi sau cúi đầu dùng trà, khỏi ghi nhớ.



      Đúng lúc này, Nhạc Thủy cất giọng hô: "Thái hậu nương nương đến, mau quỳ xuống nghênh đón."



      Nàng dứt lời, nhóm cung phi chỉnh tề đứng lên, cùng nhau quỳ xuống nghênh đón thái hậu.



      Bạc thái hậu là người khá nhanh nhẹn, bà bước nhanh mà cũng cần cung nhân đỡ, trực tiếp ngồi vào chủ vị, mới : " Bình thân."



      Chờ nhóm tần phi đứng dậy, thái hậu mới cười : " tháng gặp, các ngươi đều chơi vui, nhớ lão thái bà ta có phải ?."



      mặt bà mang ý cười, ánh mắt từ ái, hiển nhiên là trêu ghẹo chúng tiểu nương. Quý phi cũng rất thức thời, che miệng cười : "Nương nương sao, nếu phải ngài cho tỷ muội chúng ta tới tận hiếu, chúng ta nhất định mỗi ngày đều canh giữ ở Từ Ninh cung, cửa cung cũng chịu về đâu."



      Nhóm Tần phi có tâm tư gì, ra Bạc thái hậu đều biết . Cũng chính bởi vì hiểu được, mới để các nàng chạy tới chạy lui.



      Bà định ra quy củ tháng thỉnh an lần, cứ như vậy, nhóm phi tần cần tới lui, chính bà cũng thấy thanh tĩnh, còn làm phiền bệ hạ, quả thực mũi tên trúng ba con chim.



      Có quý phi biết chuyện dẫn đầu, thỉnh an cũng xấu hổ.



      tháng liền thỉnh an lần, đương nhiên thể qua loa cho xong, nương nương hỏi thăm ăn ở của thái hậu mấy lần, lúc này mới qua hai khắc, quý phi Thẩm Như Tâm nhìn thời gian hôm nay hơi ngắn, khỏi : "các muội muội mới tiến cung lần trước mới chỉ gặp lần, nương nương chắc nhớ được, bằng gọi các nàng lên lần nữa cho nương nương nhìn chút?"



      Nàng ta cũng biết làm người, kéo người khác ra trình diện đến nửa canh giờ là xong, thái hậu cũng nhớ tới tin tức gần đây Thính Cầm với bà, khỏi động tâm tư.



      "Cũng tốt, lớn tuổi trí nhớ ta tốt, đúng là nên nhìn lại ."



      Thái hậu đồng ý đề nghị của quý phi, cung phi mới tiến cung liền toàn bộ đứng dậy, bắt đầu từ vị phần cao nhất Ngô tiệp dư, lần lượt tiến lên mình thỉnh an.



      Nếu Ngô tiệp dư mới thị tẩm ba lần liền thăng đến tiệp dư, nghe có vẻ quá mức thịnh sủng, nhưng sau đó Tô Khinh Yểu trở về nhớ lại, đột nhiên nhớ tới phụ thân nàng ta tuần tra ở phía nam, nghĩ như vậy liền hiểu.



      Ngô tiệp dư đối với Tô Khinh Yểu tất nhiên là khách khí, nhưng nàng ta lại hoàn toàn khác trước mặt thái hậu.



      Nàng ta cung cung kính kính hành lễ, chờ thái hậu lên tiếng, vừa cười vừa ngượng ngùng.



      Tô Khinh Yểu trong lòng bình luận: kỹ năng diễn rất rất tốt.



      Thái hậu híp mắt nhìn, từ ái : "hài tử ngoan,nhìn rất lanh lợi, phụ thân ngươi tại vất vả, có thể là cả nhà trung lương."



      Có lời khen của thái hậu, Ngô tiệp dư vui mừng suýt nữa nhảy lên.



      mấy vị chủ vị nương nương ngồi lại đều cúi đầu dùng trà, giống như đối với lời khen của thái hậu hề để ý. Tô Khinh Yểu chỉ nhìn lướt qua nét mặt của các nàng , liền biết mấy vị chủ vị trong lòng nhất định là hiểu .



      Các nàng đều biết, Ngô tiệp dư "ngây thơ" có gì phải sợ .



      Bảo các nàng lên làm quen với thái hậu nương nương, để kéo dài thời gian, cho nên mỗi người thái hậu nhận xét hai lời, khung cảnh cũng tốt hơn chút.



      Có kéo dài cũng chỉ có vài người, thời gian uống cạn tuần trà liền đến lượt Tô Khinh Yểu, Tô Khinh Yểu liền bước nhanh về phía trước, phúc vạn phúc với thái hậu: "Thiếp Tô tuyển thị cung Bích Vân, thái hậu nương nương kim an."



      Bạc thái hậu híp mắt nhìn nàng lúc, mới cười : "tổ phụ ngươi là người trấn Tô Long đúng ?"



      Tô Khinh Yểu lại khẽ phúc thân: "Hồi nương nương, đó là nhà ngoại tổ phụ thiếp"



      Thái hậu liền nhớ lại: "Nhà các ngươi ngược lại là gia phong thanh chính, tổ phụ ngươi là quan án sát tốt, đúng là kỳ tài xử án"



      Tổ phụ Tô Khinh Yểu dù chỉ là quan tam phẩm, nhưng ở trong Án Sát sứ ti lại là người nổi danh nhất, trước kia mấy án lớn ở Giang Nam đều do tổ phụ phá, lưu truyền ít giai thoại.



      Đây cũng là lý do Tô Khinh Yểu tiến cung lại được trực tiếp phong làm tuyển thị, nếu chỉ với phụ thân nàng - quan lục phẩm, đến lúc nào mới có thể hết khổ.



      đến tổ phụ nàng, thái hậu lập tức nhiều hơn.



      " đến, ta còn nhận biết tổ mẫu ngươi đấy, năm đó nhà nàng cùng nhà ta cùng ở trong cái ngõ , khi đó nàng lớn hơn ta mười mấy tuổi, nhưng vẫn kiên nhẫn chơi cùng bọn tiểu nha đầu chúng ta ."



      Xuất thân tổ phụ nàng tính là quá cao, nhưng nhân phẩm tốt lại thông minh, tổ mẫu là nhìn trúng điểm này, mới gật đầu đáp ứng cửa hôn này. Quả nhiên sau thành hôn, tổ phụ đối tổ mẫu rất mực thương, trong nhà thị thiếp thông phòng đều có , làm đôi người người hâm mộ.



      Nếu phải các con cũng quá xuất sắc, chừng bị nhà khác ghen ghét rồi.



      Được thái hậu tới, Tô Khinh Yểu cũng từ trong hồi ức dài dằng dặc tìm đến giọng và dáng điệu của tổ phụ, tổ mẫu , thời gian trôi qua quá lâu, cho dù nàng cố sức nhớ lại, cũng thể nhớ lại những chi tiết trong ngõ Hoa Quế.



      Nhưng nàng chưa từng quên dù chỉ chút niềm vui lúc , cả khu vườn tràn ngập mùi hương hoa quế.



      Nghĩ đến đó, Tô Khinh Yểu khỏi đỏ cả vành mắt.



      Thái hậu thấy nàng cúi đầu tiếng nào, lại nghĩ tới tin tức Thính Cầm , khỏi cũng có chút chiếu cố: "hài tử ngoan chắc là nhớ nhà rồi ."



      Tô Khinh Yểu trầm mặc hơi gật đầu.



      Thái hậu nhìn khuôn mặt nàng nhắn, mượt mà, hốc mắt và mũi hồng hồng, lập tức cũng mềm lòng.



      " nếu ta và tổ mẫu ngươi có duyên phận như vậy, liền thành toàn ở người ngươi , truyền ý chỉ của bản cung, " thái hậu dừng chút, tiếp tục , "Phong tuyển thị Tô thị thành tài nhân, ban thưởng ở Bích Vân cung."



      Câu này làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên.



      *



      Tác giả có lời muốn :



      Tô tài nhân: Thăng quan phát tài, ở trong tầm tay!
      Haruka.Me0 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :