1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không biết a tỷ là nam chính - Nhất Khỏa Lục Thụ (update: Chương 32)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 31 – Tình ngay lý gian

      Buổi sáng hôm nay khi Khương Văn mê man xoa đầu ngồi dậy phát bên ngoài bắt đầu mưa. Nước mưa rơi mái hiên, giống như từng hạt châu bị đứt khỏi vòng rớt lộp độp, lăn vào bên trong mương nước trước cửa. Mây đen ngưng tụ ở chân trời, đạo sấm chớp ngẫu nhiên giáng xuống, tiếng sấm trong tầng mây ầm ầm rung động.

      Trong phòng ánh sáng rất tối, Khương Văn dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, thò người đến đưa tay lên trán Khương Trầm Vũ, phát giác trán của tỷ tỷ lạnh buốt, lại còn ngừng rịn ra mồ hôi lạnh, cọng tóc bị ướt nhẹp dính mặt, sắc mặt tái nhợt như người chết.

      Nàng nghiêng đầu lấy cái khăn tay dưới cái gối mình, vén những sợi tóc dính trán Khương Trầm Vũ, lau sạch mồ hôi lạnh mặt.

      Mồ hôi ở cổ càng nhiều, khiến vạt áo ẩm ướt, giống như người mới vớt ra từ trong nước, lau khô mồ hôi ở cổ, khăn cơ hồ có thể vắt ra nước. Ném khăn qua bên, Khương Văn nhíu mày chần chờ lát, cúi người đưa tay muốn cởi cái vạt áo khép chặt kia ra.

      Tay nàng đột nhiên bị cái tay tái nhợt lạnh buốt nắm lấy, Khương Trầm Vũ nhắm mắt, thanh suy yếu gần như thầm : "Ngươi. . . Muốn làm gì?"

      Khương Văn giải thích: " người ngươi toát mồ hôi, ta giúp ngươi lau người, đổi y phục khác."

      Khương Trầm Vũ mi mắt run rẩy, ngón tay chậm rãi vuốt ve cổ tay trơn nhẵn tinh tế của nàng, sau hồi lâu mới : "Đừng động vào ta."

      Khương Văn chần chờ chút, thấp giọng khuyên bảo: “Y phục người tỷ đều ướt hết rồi, dính người hẳn là rất thoải mái, muội giúp tỷ đổi, cũng bớt khó chịu hơn."

      Mi tâm của nhíu chặt, nhiệt độ cơ thể rất thấp, giờ phút này tất nhiên khó chịu giống như ngàn đao băm thây. Khương Văn có cách nào giúp dịu bớt đau đớn, chỉ có thể nghĩ biện pháp để ngủ được thoải mái hơn chút.

      Nhưng kiên nhẫn thuyết phục cũng thể khiến Khương Trầm Vũ thỏa hiệp, nhịn được : "Ồn ào!"

      Khương Văn : "Vậy được rồi, tỷ tỷ ngủ tiếp ."

      Mỹ nhân tỷ tỷ sau khi phát bệnh là khó hầu hạ, nàng ở trong lòng thở dài, hề kiên trì, yên lặng thu tay lại, câu cũng , nhàng linh hoạt nhảy qua người Khương Trầm Vũ, giày vào rồi bắt đầu mặc quần áo.

      Lúc nhắm mắt, thính giác càng thêm nhạy cảm, tiếng mặc quần áo xột xoạt truyền vào trong tai, khiến Khương Trầm Vũ tâm phiền ý loạn. Trong xương cốt truyền đến cảm giác gặm nuốt đau đến mức con mắt cũng muốn mở ra, khớp đầu gối đau như đao cạo, chậm rãi xoay người, u ám co rúc ở giường, nhẫn nại kiệt lực chịu đựng đau nhức người trong tiếng mưa rơi ngừng tí tách theo vào từ ngoài cửa sổ.

      Khương Văn mặc quần áo tử tế, cầm cái ô làm từ giấy dầu, đẩy cửa phòng đóng chặt ra, gió lạnh vù vù phả vào mặt, nàng quay đầu liếc mắt nhìn gian phòng ảm đạm, mở dù vào trong màn mưa.

      Sau khi ra cửa, nàng trực tiếp nhà Thiều Nương, Cẩm Nương cùng Lâm chuẩn bị điểm tâm, thấy nàng bước vào phòng bếp, Cẩm Nương buông xuống cải trắng cầm trong tay, vui vẻ : "Tiểu Khương nương, ngươi tỉnh rồi?"

      Trong phòng bếp khói bếp hun cuồn cuộn, hơi nước bốc lên khắp nơi, Lâm ngồi trước bếp lửa, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, bà cong người đứng lên, lộ ra nụ cười chân hiền lành, "Tiểu Khương nương đói bụng chưa, ta hấp bánh bao, cũng sắp ra lò rồi.”

      Khương Văn lắc đầu, "Ta tới nấu cơm cho tỷ tỷ ta, hôm nay thân thể tỷ tỷ quá dễ chịu, ta muốn cho tỷ chút cháo."

      Điểm tâm Lâm làm đều rất đơn giản, khoai lang với gạo lứt, phối hợp với chút dưa muối, hoặc là hai cái bánh bao lớn, bát canh cải. Mỹ nhân tỷ tỷ lúc sinh bệnh, thích hợp ăn những thứ này.

      Cẩm Nương kinh hỉ : "Khương nương trở về rồi sao! Vậy Lục tiên sinh có phải là cũng quay về rồi phải , ta báo cho Thiều Nương tỷ tỷ!"

      Nàng giống như trận gió chạy vù ra ngoài, Lâm biểu cảm vừa bất đắc dĩ lại có chút từ ái, giúp Khương Văn nổi lửa, sau đó lấy lương thực ra, để nàng chọn lựa.

      Khương Văn nhìn nguyên liệu nấu ăn chút, lấy ra cái đùi gà, mấy cái nấm hương lại múc nửa bát mễ vo sạch , trước dùng nước luộc đùi gà, trần nước lạnh qua rồi xé thịt thành sợi, bỏ vào hầm cháo với nấm hương, mùi thơm nức mũi.

      Nàng tìm cái bình gốm đựng cháo, bỏ vào trong hộp cơm, lấy thêm bát đũa sạch rồi khách sáo vài câu rồi đội mưa trở về.

      cơn mưa thu lạnh, gió lạnh suýt nữa thổi bay cả nàng , gió vù vù lùa vào trong vạt áo, Khương Văn chạy chậm lên bậc thang, váy bị nước mưa thấm ướt nhẹp.

      Đẩy cửa vào, mỹ nhân tỷ tỷ tựa hồ còn ngủ, nàng đặt hộp cơm đặt mặt bàn, động tác nhàng, vào trước giường giọng gọi Khương Trầm Vũ tỉnh lại, "Tỷ tỷ, mau dậy ăn điểm tâm."

      Đệm chăn bỗng nhúc nhích, Khương Trầm Vũ chậm rãi quay người, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: "Ngươi vừa rồi đâu?"

      Khương Văn đỡ dậy, đặt cái gối đầu ở phía sau lưng , dịch dịch chăn mền, hít mũi cái : "Muội nấu cháo cho tỷ."

      Tóc của nàng dính chút hơi nước, chóp mũi cóng đến đỏ bừng, nhưng biểu lộ yên tĩnh ôn hòa. Nàng lấy khăn từ trong tay áo, giống như cho hài tử ăn cơm, cài khăn lên đệm ở trước ngực Khương Trầm Vũ, quay người mở hộp cơm ra, từ bên trong múc ra bát cháo.

      Khương Trầm Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm cái khăn thuê con vịt vàng cài trước ngực, lại ngước mắt nhìn cái thìa đưa đến trước mặt mình, sau đó chậm rãi há miệng nuốt vào.

      Ăn xong bát cháo, Khương Văn thở dài hơi, muốn buông cái chén xuống, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Khương Trầm Vũ nhíu cái, ánh mắt lành lạnh : "Ngươi kiên nhẫn được nữa?"

      Khương Văn : ". . . có."

      Khương Trầm Vũ: "Vậy ngươi vì cái gì thở dài?"

      Khương Văn : "Cánh tay muội mỏi."

      Khương Trầm Vũ lúc này mới nổi nóng nổi, nhìn nàng, cái cằm có chút nâng lên, giọng có chút nào chập trùng : "múc thêm bát."

      Xì, bệnh đến thể cử động, còn vênh mặt hất hàm sai khiến đến dạng này, khiến cho người ta muốn úp cả cái bát trong tay bát lên mặt . Khương Văn yên lặng nhìn , phát giác chính mình vẫn nỡ cái khuôn mặt xinh đẹp kia của mỹ nhân tỷ tỷ, lập tức nhận mệnh lại múc thêm chén cháo nữa, tiếp tục cho ăn.

      Khương Trầm Vũ quét mắt liếc nhìn nàng, mặt thay đổi há mồm.

      Lúc tỷ tỷ lời nào, an tĩnh uống cháo, mi mắt thon dài khiến người đố kỵ khẽ run, làn da trắng lạnh trong suốt, còn rất đẹp.

      Khương Văn thưởng thức cái sắc đẹp này, đột nhiên đặt câu hỏi: "Tỷ tỷ trở về lúc nào thế?"

      Khương Trầm Vũ nuốt cháo trong miệng, "buổi chiều hôm qua."

      Khương Văn lại múc muỗng cháo, đưa đến bên miệng tỷ tỷ, "Tỷ tỷ sáng hôm qua làm cái gì, tại sao lại mắc bệnh?"

      Khương Văn khẽ nâng mí mắt, mặt đổi sắc láo: "Hôm qua có việc, còn chưa định trở về. Còn bệnh của ta, vốn là lúc nào cũng có thể tái phát, có nguyên nhân."

      Khương Văn ừm tiếng, nghĩ nghĩ hỏi: "Tỷ tỷ có gặp tên nam nhân mang mũ rộng vành ?"

      Khương Trầm Vũ ngước mắt, biểu lộ lãnh đạm : "Chưa từng gặp qua."

      Khương Văn lộ ra bộ dạng tiếc nuối, "Tỷ tỷ thế mà thấy được, hôm qua nam nhân kia mặc dù tính khí có chút chó, nhưng dáng dấp lại cực kỳ đẹp!"

      Khương Trầm Vũ suýt nữa bị sặc, biểu lộ vi diệu : "Dáng dấp đẹp mắt, đẹp hơn ta sao?"

      Khương Văn dò xét phen, biểu lộ chân thành tha thiết thành khẩn : " đương nhiên là bằng tỷ tỷ."

      Bọn nam nữ, nhìn kỹ chút, khí chất còn rất giống nhau, nhưng hôm qua nam nhân kia tính tình kỳ quái, còn nghĩ đến giết nàng, cứ như vậy, đương nhiên vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ thơm thơm mềm mềm vẫn tốt hơn rồi.

      Khương Trầm Vũ như thấy vui, chỉ lạnh lùng : "Ta nghe hôm qua chiêu kiếm lấy thủ cấp bảy người, liên tiếp giết hơn mười người, còn cứu được ngươi."

      Khương Văn ho tiếng : "Hoàn toàn chính xác, rất dũng mãnh, nhưng ta cảm thấy có chút biến thái. . ."

      Khương Trầm Vũ: "Biến thái?"

      Khương Văn : " hôm qua trước mắt bao người, thích nữ nhân hình dạng như ta. Ta vừa bé lại gầy như vậy, trước ngực lại phẳng, nam nhân bình thường cũng coi trọng ta, mà nam nhân kia lại thích ta như này, ta hoài nghi phải mù là có bệnh luyến đồng, thích tiểu nữ hài."

      Khương Trầm Vũ: ". . ." Chẳng phải ngươi phải tự hiểu lấy đó là đùa sao?

      khi chuyện, cháo trong chén sắp hết, Khương Văn xem chừng tỷ tỷ no rồi, liền lấy cái khăn trước ngực Khương Trầm Vũ xuống, thuận tiện giúp tỷ tỷ lau miệng.

      "Tuổi của ngươi cũng , rất nhiều nữ tử tuổi của ngươi đều làm mẹ." Khương Trầm Vũ đột nhiên .

      Nguyên bản chính là đùa, nhưng muốn bị ngộ nhận là biến thái, cảm thấy mình còn cần phải giải thích chút. Mặc dù. . . Khương Oánh hoàn toàn chính xác nhìn rất , còn có dáng vẻ của đại nương.

      Khương Văn lộ ra biểu cảm như dám gật bừa.

      Sau khi uống xong cháo, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, Khương Trầm Vũ cũng có sức lực chuyện, nhìn thấy biểu cảm của Khương Văn , ảm đạm , : "Có lẽ, chỉ là đùa với ngươi thôi."

      Khương Văn nghĩ nghĩ, cũng phải có khả năng, dù sao nam nhân kia chỉ là ngoài miệng qua chút, về sau liền theo núi rừng cây phía sau rời .

      Nàng múc thêm cho mình chén cháo nữa, hề tiếp tục thảo luận cái đề tài này, mặt ăn mặt : "Đúng rồi, tỷ tỷ lần này xuống núi hết thảy đều thuận lợi sao?"

      Khương Trầm Vũ ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng, nhịn chút tiếp tục kiên trì đề tài mới vừa rồi, nếu liền nhìn ra quá tận lực. tựa ở gối đầu, lộ ra bộ mặt ngươi biết còn cố hỏi, thản nhiên : "Có ta ở đây, làm sao lại thuận lợi?"

      Khương Văn : ". . ." Thực tự tin nha.

      Khương Trầm Vũ đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, đợi nàng uống xong cháo trong chén, mở miệng : "Lấy cái hộp ở dưới gối ta ra."

      Khương Văn dựa theo lời , đưa tay móc ở dưới gối ra cái hộp hình chữ nhật dài, sau đó ngẩng đầu.

      Khương Trầm Vũ: "Mở nó ra."

      Khương Văn mặt mở ra, mặt hiếu kỳ : "Bên trong là cái gì?"

      Khương Trầm Vũ chuyện, ngưng thần nhìn nàng chăm chú, nhìn ánh mắt của nàng sáng lên, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, lấy ra đôi trâm khảm ngọc hồ lô, quay đầu hỏi: "Đây là cho muội sao?"

      Khương Trầm Vũ lộ ra bộ mặt ghét bỏ, "Tiện tay nhặt mà ngươi cũng thích như vậy sao?"

      Khương Văn đương nhiên vui, nàng phải là cái gì mà tiên tử ăn khói lửa nhân gian, đối với đồ trang sức xinh đẹp tránh được thích thú, cộng thêm đây là của mỹ nhân tỷ tỷ đưa cho nàng.

      Đối với ngữ điệu của Khương Trầm Vũ, nàng thèm để ý chút nào, "Trâm của tỷ tỷ nhìn như thế nào, mau cho muội xem chút."

      Khương Trầm Vũ chậm rãi : "Ta có."

      Khương Văn : "Tỷ tỷ sao lại chọn cho mình kiện?"

      Khương Trầm Vũ: "Quên."

      Khương Văn nghĩ nghĩ, đưa tay lấy cái trâm ngọc hồ lô bên trong gài lên đầu tỷ tỷ, gài cái khác lên đầu mình, cười tủm tỉm : "Nếu như vậy, vậy chúng ta liền mỗi người cái."

      Khương Trầm Vũ nhíu mày, "Rút ra ."

      Khương Văn đưa tay chọc chọc khuôn mặt trắng noãn bóng loáng của , chống tay đỡ cằm, ghé vào bên giường : " đôi trâm, muội và tỷ tỷ người cái, coi như là chúc mừng tình cảm hư tình giả ý tỷ muội của chúng ta có tiến bộ nho ."

      Khương Trầm Vũ nhìn nàng, biểu lộ vẫn thối thối như cũ, nhưng lại cự tuyệt.

      Trời có chút lạnh, Khương Văn nắm tay nhét vào trong chăn sưởi ấm, sau đó đề nghị: "Thời tiết lạnh như thế này, thân thể tỷ tỷ lại thoải mái, bằng muội nằm dài giường đọc sách cho tỷ tỷ nghe ."

      Khương Trầm Vũ cự tuyệt, cũng gật đầu.

      Khương Văn coi như đáp ứng, hứng thú bừng bừng chạy đến dưới cửa, cầm lấy quyển thoại bản hồ cùng thư sinh từ ghế xích đu, nằm dài giường đọc sách cho tỷ tỷ nghe.

      -------
      Có gì tuần sauu tôi nghỉ dưỡng sức ngủ đông, nếu có chương mới chắc hơi muộn xíu xíu
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    2. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 32 – Thuật súc cốt

      Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đọc sách trầm thấp của Khương Văn , thanh của nàng nhu hòa non nớt, hòa vào với tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa, rất dễ ru người ta ngủ, thi thoảng lại có trận gió lạnh thổi qua, khiến cây Tử Vi trước cửa phát ra thanh xào xạc.

      Khương Trầm Vũ nhắm mắt nằm ở giường, giọng thẳng tắp, tỉnh bơ: "Hồ tại sao lại thích tên thư sinh nghèo kia?"

      Đoạn này là đến chỗ thư sinh nghỉ đêm tại miếu hoang, ngẫu nhiên gặp hồ biến thành mỹ nhân, tình tiết hai người vừa gặp thương.

      Tiếng đọc sách nhàng chậm chạp của Khương Văn dừng lại, nghĩ nghĩ hồi đáp: "Đại khái là do tướng mạo thư sinh tuấn, hồ chưa từng gặp nam nhân nào đẹp mắt như vậy, cho nên mới đối với vừa gặp ."

      "Kỳ chính là thấy sắc khởi ý."

      ". . . Cũng thể như vậy."

      "Ngươi giải thích thay , thực chất là bởi vì ngươi cũng là dạng người này."

      Khương Văn cảm thấy mình oan uổng, "Muội nào có?"

      Khương Trầm Vũ mở to mắt, nhìn nàng : "Đừng cho là ta biết, ngươi thèm dãi sắc đẹp của ta."

      “. . . Muội chỉ là biết thưởng thức."

      "Thưởng thức cũng cần động thủ động cước, trèo cửa sổ nhìn lén ta tắm rửa sao?"

      Khương Văn biểu lộ yếu ớt : "Tỷ cũng nhìn lén ta tắm rửa, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng ai. Mà ràng muội vẫn ăn thiệt thòi, cái gì cũng thấy."

      Khương Trầm Vũ trầm mặc lát, biểu lộ thản nhiên, sắc bén vạch điểm mấu chốt, "Vì lẽ đó ngươi thừa nhận bản thân là kẻ trông mặt mà bắt hình dong?"

      Khương Văn lầu bầu : "Tỷ tỷ chẳng phải cũng như vậy sao."

      Khương Trầm Vũ thanh lãnh đạm xa cách, "Ta phải."

      Tốt tốt, phải phải, Khương Văn lười cùng tỷ tỷ tranh luận cái đề tài này, tiếp tục đọc tiếp đoạn tiếp theo, rất nhanh đọc đến đêm hẹn hò của hồ và thư sinh, hai người ở trong miếu sư phó Vu sơn, đoạn này viết cực kì hương diễm, lưu loát viết tới tận hai trang, cẩn thận miêu tả quá trình.

      Thân là kẻ cũng có tuổi, Khương Văn lúc xem đoạn này cũng có chút mặt đỏ tới mang tai, những người cổ đại này kỳ tại số phương diện cũng rất là phóng khoáng.

      Giọng của nàng dừng chút, quyết định bỏ qua đoạn này, để mỹ nhân tỷ tỷ tiếp tục làm tiên tử thanh lãnh như hoa ngọc.

      Nàng lật qua hai trang, chuẩn bị tiếp tục đọc đoạn bên dưới, lại nghe thấy giọng lạnh lùng của Khương Trầm Vũ: "Vì sao đọc tiếp?"

      Khương Văn : ". . . Bây giờ muội tiếp tục đọc."

      Nàng ổn định lại tâm thần, lại đọc vài câu, đột nhiên bị Khương Trầm Vũ đánh gãy lời , " phải đoạn này, ngươi bỏ qua đoạn chưa đọc, đêm qua hồ tới gặp thư sinh, bọn làm chuyện gì, vì sao ngày thứ hai hồ lại thư sinh là oan gia?"

      Khương Văn : ". . ." Tỷ tỷ ngươi có cần phải nghe nghiêm túc như vậy .

      Nàng ho tiếng, muốn bịa đặt cho qua, " thảo luận thi từ ca phú, phong hoa tuyết nguyệt, cũng phải là cái gì trọng yếu."

      Nghe thấy tiếng nàng lí nhí lúc có lúc , Khương Trầm Vũ quay đầu, đột nhiên đưa tay rút thoại bản trong tay nàng ra, lật hai trang trước đó ra, ánh mắt rơi xuống trang sách, lẳng lặng xem.

      mặt cảm xúc, nhìn từng chữ từng câu, biểu lộ lãnh đạm.

      Khương Văn chậm rãi đưa tay, bưng kín mặt mình, là muốn chết, nàng làm sao lại quên mất, bản thoại bản này cùng tiểu hoàng văn (chắc là truyện H) sai biệt lắm, nàng làm sao lại dám cầm tới trước mặt mỹ nhân tỷ tỷ đọc?

      Trong phòng tĩnh mịch trầm mặc, hồi lâu sau, Khương Trầm Vũ lật sang trang kế tiếp, tiếp tục nhìn xuống.

      Khương Văn : ". . ." Đừng xem.

      Hồi lâu sau, xem hết hai trang sách khiến người ta mặt hồng tâm động kia, Khương Trầm Vũ ngước mắt yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng : "Ngươi cả ngày có việc gì, ra là đọc những thứ quỷ quái này?"

      Giọng điệu này vì sao lại giống giáo viên chủ nhiệm cấp ba như vậy? Khương Văn nuốt ngụm nước bọt, hít hơi : "Đây là do tỷ tỷ cầm về từ chỗ Lục tiên sinh, liên quan đến muội. . ."

      Khương Trầm Vũ biểu cảm biến đổi, từ trong miệng lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Già mà kính."*

      *Đại khái là bác Lục lớn tuổi mà đứng đắn :)))

      Khương Văn yên tĩnh như gà, mặt biểu lộ trấn định, nhưng nội tâm lại lệ rơi đầy mặt, loại cảm giác xấu hổ này, giống như lén lút đọc tiểu hoàng văn trong phòng lại bị người lớn phát , khiến người muốn tìm cái lỗ để chui vào, cảm giác giống nhau như đúc.

      Khương Trầm Vũ quét mắt liếc nhìn nàng, tiện tay ném sách qua bên, giọng lạnh lẽo: "Từ mai, ngươi ở trong phòng bắt đầu chép Luận Ngữ, lúc nào chép xong mới có thể ra ngoài chơi."

      Khương Văn kháng nghị : "Đây là tỷ tỷ đưa cho ta."

      Khương Trầm Vũ liếc nàng cái : "Vì lẽ đó ta giờ sửa sai, dạy bảo ngươi tốt."

      Khương Văn : ". . ."

      Nàng tốt nghiệp nhiều năm như vậy, giờ lại phải trải nghiệm lại cái cảm giác chép sách ngày nào, là nhức cả trứng.

      Tới gần buổi trưa, mưa thoáng ngừng lát, bầu trời giống trắng đục tựa như bị bọc trong nước, trong tầng mây le lói rọi ra ánh nắng mỏng manh, Khương Trầm Vũ nhắm mắt lại tựa hồ ngủ thiếp , Khương Văn duỗi lưng cái rời giường, mái tóc rối bù đứng trước cửa sổ, mở cửa sổ ra hít thở khí trong lành.

      Bên trong trại vang lên tiếng gáy, khói bếp lượn lờ bay lên, cùng sương mù núi xa xa hòa vào chỗ, đâu là khói đâu là sương mù. loạt tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa, nàng nhìn thấy Lục Vô Hạ vì giúp Thiều Nương che dù, nước mưa ướt nhẹp bờ vai của mình, nhấc chân bước lên bậc thang.

      Lục Vô Hạ thân áo xanh, Thiều Nương mặc váy áo màu sắc Thu Hương, tóc mai như mây, chỉ cài cây trâm ngọc đơn giản, giống như là đôi bích nhân.

      Nhìn thấy Khương Văn , Lục Vô Hạ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngữ khí ôn hòa : "Khương thất nương. . . , nên gọi ngươi là Tiểu Khương nương, Tiểu Khương nương, chúng ta tới thăm tỷ tỷ ngươi."

      Khương Văn ánh mắt yên tĩnh, mở miệng mang theo ý tứ vặn hỏi, "Tỷ tỷ của ta bất quá chỉ theo Lục tiên sinh xuống núi chuyến, làm sao trở về liền mắc bệnh?"

      Lục Vô Hạ sững sờ, lập tức hỏi: "Tỷ tỷ ngươi có bệnh gì?"

      Hôm qua Hành Chu vội vàng rời , mặc dù mặt cũng có dị sắc, nhưng khí tức của bất ổn, lại lảo đảo, khiến thể lo lắng. Có thể do tính cách cao ngạo quật cường, chịu để lộ ra nửa phần, chính giờ suy nghĩ lại, mới mời Thiều Nương theo mình cùng tìm hiểu ngọn ngành.

      Cách qua cửa sổ, Khương Văn lãnh đạm : "Chuyện này cũng nhọc đến Lục tiên sinh quan tâm."

      Đối mặt với nàng mang theo giọng bén nhọn, Lục Vô Hạ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chắp tay : "Là ta sơ sẩy, thỉnh cầu Tiểu Khương nương để ta gặp Khương nương lát."

      "Ngài chờ lát, ta đến hỏi qua tỷ tỷ của ta rồi tiếp." Khương Văn nhìn , quay người hướng về phía bên giường đến.

      Mỹ nhân tỷ tỷ nhắc, lúc bệnh của tỷ tỷ phát tác, nàng biết tỷ tỷ trách Lục Vô Hạ, mới vừa rồi như vậy, chẳng qua là để cho biết những vất vả của mỹ nhân tỷ tỷ.

      đến trước giường, còn chưa tới gần, Khương Trầm Vũ liền mở to mắt nhìn lại, giọng lãnh đạm đến nhịn được : "Để vào!"

      Thấy mỹ nhân tỷ tỷ dùng chất giọng này, nàng liền biết Lục Vô Hạ phen này gặp tai ương, Khương Văn uyển chuyển : "Chúng ta dù sao cũng ở địa bàn của Lục tiên sinh, tỷ tỷ đừng quá giận dữ, hơn nữa sách này là do tỷ tỷ cầm về. . ."

      Mà …mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi là nương, cùng Lục Vô Hạ thảo luận loại chủ đề này thẹn thùng sao?

      Khương Trầm Vũ quét mắt liếc nhìn nàng, "Ngậm miệng, đừng nhắc lại nữa."

      Khương Văn tiếng, nâng người đỡ dậy dựa lưng vào đầu giường, phía dưới đệm thêm gối đầu, dịch dịch chăn mền. Mỹ nhân tỷ tỷ mỗi lần nằm lên giường đều ngủ giữ nguyên như cũ, xưa nay cởi quần áo, bảo thủ như tiểu lão đầu bảy tám chục tuổi.

      Nghe giọng này, đại khái là mỹ nhân tỷ tỷ muốn truy cứu tình thoại bản với Lục Vô Hạ, là do nàng tự bổ não quá độ.

      Đối với thái độ của Khương Văn , Lục Vô Hạ ngược lại có gì vui, chỉ là mặt lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thiều Nương, sau đó yên lặng : "Các nàng ở cùng chỗ?"

      Mặc dù sớm biết Hành Chu lấy thân nữ nhi, giả thành tỷ muội với Khương thất nương, lúc ở trong núi cũng ngủ cùng giường, nhưng khi đó màn trời chiếu đất, có chút bất đắc dĩ. Bây giờ tới trại Thanh Phong, các nàng lại vẫn ở cùng chỗ, đây phải là phá hỏng thanh danh của Khương thất nương sao?

      Thiều Nương nghiêng đầu nhìn , mắt lộ ra vẻ hiểu.

      Lục Vô Hạ thở dài : "Thôi, Lục gia đằng nào cũng thiếu nợ Khương Yển Trừng, làm sao ngăn được chuyện này?"

      Thiều Nương nghĩ nghĩ, đưa tay ra dấu : Duyên phận như thế, công tử nên tự trách.

      Lục Vô Hạ lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, Thiều Nương dù biết hai người trong phòng phải là tỷ muội , nhưng lại câu khiến tỉnh ra, có lẽ đây chính là duyên phận của Hành Chu và Khương thất nương.

      Tiếng mở cửa phòng kẹt kẹt, Khương Văn kết bím tóc để ở trước ngực, nàng tránh ra để chừa con đường: "Tỷ tỷ của ta thỉnh hai vị vào."

      Đem dù thu lại rồi đặt ở cửa ra vào, Lục Vô Hạ cùng Thiều Nương vào nhà, rất mau nhìn thấy người giường, sau đó thất kinh : "Đây . . . Khương nương đây là thế nào?"

      Làm sao đêm thấy, mặt vàng như giấy, sắc môi tái nhợt như vậy?

      Khương Trầm Vũ quét mắt nhìn , lại hướng Khương Văn : "Các ngươi ra ngoài trước, ta có lời muốn cùng ."

      Khương Văn do dự chút, nhìn thoáng qua Thiều Nương, nhìn thấy Thiều Nương nhìn mình cười gật đầu, thế là liền cùng ra ngoài, tiếng đóng cửa lại.

      Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Vô Hạ về phía trước mấy bước, mi tâm nhíu chặt, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, "Hành Chu, ngươi bị làm sao vậy, vì sao với ta?"

      Khương Trầm Vũ nhàng : "Bệnh vặt, đáng giá nhắc tới."

      Lục Vô Hạ: "là mắc bệnh gì?"

      Khương Trầm Vũ ngước mắt, ngoài cười nhạt : "Ngươi thông minh như vậy, làm thế nào lại nghĩ ra, ta nếu quyết định nam giả nữ trang, tham sống sợ chết, vậy những thứ này cũng tiếp nhận được?"

      Lục Vô Hạ: "Ý của ngươi là. . . ?"

      Khương Trầm Vũ trôi chảy : "Khi ta sử dụng thuật súc cốt, hoặc vận dụng võ công trước hoặc sau khi súc cốt, toàn thân đau nhức kịch liệt ngày, giống như ngàn đao băm thây."

      Lục Vô Hạ dám tưởng tượng, nỗi đau ngàn đao băm thây là như thế nào, hốc mắt ửng đỏ : "Chẳng lẽ có phương pháp trị liệu?"

      Khương Trầm Vũ: "Khóc cái gì, ta chết được."

      Lục Vô Hạ khóe mắt rưng rưng, buồn khổ : "Ngươi chịu khổ, cữu cữu sớm nên tìm ngươi."

      vẫn cho rằng, Hành Chu mất mạng dưới kiếm của Triệu Trinh cùng lúc với ca ca của , vì lẽ đó dám bước vào Trường An nửa bước, chỉ có thể co đầu rút cổ tại trại Thanh Phong, ngày đêm ngủ cùng cừu hận.

      Khương Trầm Vũ biểu lộ u ám bực bội, "Ngậm miệng, ngươi làm ta đau đầu, đại nam nhân khóc sướt mướt, ngươi có biết mất mặt hay ?"

      Lục Vô Hạ lập tức nâng tay áo lau nước mắt, dám để trông thấy lệ quang.

      Khương Trầm Vũ: "Xem xong chưa? Ngươi có thể ."

      Lục Vô Hạ buông ống tay áo xuống, nhớ tới tình vừa rồi thấy trước khi vào cửa, vẫn là nhịn được nhắc nhở câu, "Khương thất nương cho rằng công tử là tỷ tỷ ruột của nàng, vì lẽ đó phòng vệ gì, nếu sau này nàng biết được ngươi là nam tử, ta nghĩ nàng giận dữ."

      Khương Trầm Vũ nhíu mày, " cần ngươi hao tâm tổn trí."

      Lục Vô Hạ: "Ngươi nếu như tâm duyệt Khương thất nương vậy liền thôi, nhưng nếu vô tình, vậy nên chú ý nam nữ cách biệt, thể tổn hại đến trong sạch của Khương thất nương, sau này tốt cho chuyện lấy chồng."

      Khương Trầm Vũ sầm mặt lại, "Ngươi nhảm nhiều quá."

      Lấy chồng? Khương Oánh ngu ngốc kia, gả cho những tên nam nhân cỏ rác tam thê tứ thiếp kia, chẳng phải là muốn bị nữ nhân ở hậu viện ăn tươi nuốt sống sao.

      Gả cái gì mà gả, nếu trong tương lai thành , làm Trưởng công chúa tốt sao?

      Nếu thành, vậy liền chôn cùng , đỡ phải để nàng bị người ức hiếp.
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :