1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 161:

      Việc này cứ vậy mà giải quyết được gì, đương nhiên vì có khả năng.
      Đến gần cuối năm, Tả ngự sử Trịnh Vân Kiệt của Đô Sát viện bị buộc tội nhận hối lộ, công kích đối thủ.
      Chứng cớ rất chắc chắn, có vật chứng, cũng có nhân chứng.
      Đại Lý tự tới cửa tra xét, khi lục xét kê biên, tìm được quyển sổ trong thư phòng, đó ghi lại nhận được quà cáp từ ai, giúp ai làm những chuyện gì.
      Đúng là nghe rợn cả người!
      Đô Sát viện vốn đảm nhiệm việc duy trì trật tự của bá quan và các việc của đề đốc, nếu tra kỹ ra, Trịnh Vân Kiệt biết tội còn cố phạm, tội càng thêm tội.
      Từ đây, triều đình như bị bao phủ trong lớp màn, cuối cùng với cách thức chật vật như vậy mà thoát ra. ra bọn quan viên cao cao kia đâu tốt đẹp như trong tưởng tượng, đều kết bè kết cánh, đấu đá nhau, hỏi trắng đen trái phải, chỉ lo đấu tranh đảng phái.
      Kỳ thực việc này lộ ra, chả có lợi cho ai, chẳng qua kẻ đứng mũi chịu sào lại là Gia Thành đế.
      Trước đó, Trịnh Vân Kiệt thề son sắt buộc tội các nơi thôn tính đất đai, lên án mạnh mẽ tri phủ Tô Châu - Khương Vọng làm quan bất nhân. Bây giờ tuông ra loại chuyện này, ai biết lời y hay giả, có phải bị người ta mua chuộc mà cố ý mưu hại hay .
      Triều đình rối loạn lung tung, quan viên dính líu công kích lẫn nhau, cả triều chướng khí mù mịt. Mỗi ngày vào triều mặt Gia Thành đế đều u, chỉ nhìn liền biết chất chứa cơn giận ngập trời.
      Thấy vậy, mấy quan viên cấp thấp đều cúi đầu làm người, cấp chém giết lẫn nhau, nhóm tôm tép bọn họ sao có thể xen vào.
      Mà cùng lúc đó, khí trong Nội Các lại hài hòa hiếm thấy.
      Bình thường mấy vị Các lão xanh vỏ đỏ lòng, thường xuyên khích bác, bây giờ gặp nhau lại vô cùng hòa thuận, thỉnh thoảng còn có thể cùng ngồi uống trà.
      Về phần Tiết Đình Nhương, bây giờ nghiễm nhiên là người đứng đầu hai phòng Trung thư. Đương nhiên có ít người đố kỵ đỏ mắt, nhưng làm sao được khi Ngô Các lão nguyện ý cất nhắc, bình thường làm gì cũng đều sai bảo , thường xuyên ra ngoài nên các Ty Lục bộ đều biết .
      cũng nhân tiện mượn vị trí để 'Lấy quyền mưu lợi tư', chuẩn bị đường ra cho Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền, giúp quyết định việc đưa hai người rời kinh làm quan địa phương. Đương nhiên là ra mặt, mà chỉ ra tay thúc đẩy. Việc này với Tiết Đình Nhương tính là khó, thậm chí có thể chỉ là cái nhấc tay.
      Có quyền lại dùng, hết hạn thành phế thải, ai biết có thể làm đại hồng nhân ở Trung Thư Xá được bao lâu. Biết việc này đến, sâu trong lòng Tiết Đình Nhương luôn có cảm giác gấp gáp khó hiểu.
      Ngay lúc Tiết Đình Nhương tung hoành trong Nội Các, Trần Kiên hầu như cũng nhàn hạ, biết bắt đầu từ lúc nào, khi Từ thủ phụ xuất trước mặt người khác, bên người luôn dẫn theo Trần Kiên.
      Tiết Đình Nhương có chút giật mình, nhưng ngoài ý muốn, trong và ngoài giấc mộng luôn có vài việc trùng hợp lạ thường. cố ý chọn buổi tối gặp Trần Kiên, hai người gì với nhau ai biết được, bất quá sau đó chạm mặt, hai người vẫn như dĩ vãng, chỉ là người xa lạ.
      Năm Gia Thành thứ chín trôi qua yên ổn, luôn xảy ra vài việc ồn ào hỗn loạn, khắp kinh thành như bị bao phủ trong lớp sương mờ u khó tan, như điềm báo trước cơn bão lớn.
      Mà đúng lúc này xảy ra kiện - Thái tử qua đời.
      Ngày mười sáu tháng giêng Thái tử qua đời, ngay sau hôm dân chúng khắp thành ăn mừng tiết Thượng nguyên cả đêm. Hôm đó Gia Thành đế nán lại Đông cung lâu, thậm chí vì việc này mà bãi triều ba ngày, văn võ bá quan đều dâng sớ khuyên giải an ủi, triều đình đau buồn khắp chốn.
      Từ khâm liệm Thái tử đến lúc tang xong xuôi, khi quay về triều, văn võ bá quan phát Gia Thành đế hao gầy ít.
      Khuôn mặt vốn cương nghị, bây giờ góc cạnh càng thêm ràng, hai bên mũi xuất nếp nhăn sâu, khóe miệng luôn nhếch, tựa như già hơn mười tuổi.
      Nghĩ lại , Gia Thành đế siêng năng triều chính, giờ lại đầu bạc tiễn người đầu xanh, có chút già nua cũng là bình thường.
      Chỉ riêng Tiết Đình Nhương, trong mắt chứa đầy kinh hãi, trong lòng ngừng rít gào, chính là lúc này, ra là vậy. Trong giấc mộng kia, lần đầu yết kiến Gia Thành đế, Gia Thành đế cũng có tướng mạo như vậy.
      Tiết Đình Nhương dự cảm sai.
      Mười tám tháng hai, tri phủ Tô Châu - Khương Vọng bị áp giải về kinh, từ đây triều tràn ngập gió tanh mưa máu.
      Theo lý án này vốn nên Tam tư hội thẩm, nhưng Cẩm Y vệ lại ra tay, cướp Khương Vọng . (Hình Bộ phụ trách tư pháp, xem xét điều tra các vụ. Cụ thể do Đại Lý Tự chịu trách nhiệm điều tra, xét xử. Nếu là án lớn do Hình Bộ, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự cùng xét xử, gọi là Tam tư hội thẩm.)
      Việc này xảy ra khiến cả triều đình chấn động, mấy vị đại thần ào ào dâng tấu tố Cẩm Y vệ vượt thẩm quyền, nên để Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện cùng thẩm tra xử lý, dù là Thuận Thiên phủ cũng được, nhưng nhất định thể là Cẩm Y vệ.
      Cụm từ 'Cẩm Y vệ' luôn khiến chúng quan văn vô cùng mẫn cảm, mối hoạ Hán Vệ triều trước rành rành trước mắt, khi đó giết hại bao nhiêu trung lương, Cẩm Y vệ tựa như thanh đao treo đầu chúng quan viên, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
      Đáng tiếc cho dù các đại thần có dùng lý lẽ gì, Gia Thành đế cũng thèm để ý. Sau khi Khương Vọng bị đưa , rất nhiều mệnh quan triều đình bị liên lụy, kinh thành vừa nghe đến Phi Ngư phục liền biến sắc. (Phi Ngư Phục là quan phục Hoàng Đế ngự ban, chỉ quan viên Nhị Phẩm trở lên mới được mặc. Phi Ngư là loại động vật trong thần thoại, đầu rồng, có cánh và đuôi cá. Ngoài ra, chỉ có Cẩm Y Vệ, thân quân của Hoàng Đế mới được mặc loại trang phục này.)
      Hai mươi lăm tháng hai, hơn ba mươi quan viên lớn quỳ ngoài cửa Thái Hoà, tận lực khuyên nhủ Gia Thành đế thu hồi mệnh lệnh ban.
      Đế vương bỏ mặc.
      Ngày kế, từ hơn ba mươi biến thành hơn năm mươi quan viên, Gia Thành đế vẫn mặc kệ.
      Hôm sau nữa, năm mươi quan viên gia tăng đến trăm, tiếng khóc ngoài cửa Thái Hoà rung trời, lúc này Gia Thành đế động sát khí, ra lệnh phạt Đình Trượng.
      Lúc này ông nghĩ mình như Minh Thế Tông, mong rằng dùng Đình Trượng có thể khiến nhóm sĩ phu phục tùng, đáng tiếc hình thức nhất thời chỉ có hiệu quả nhất thời.
      Lúc này, rất nhiều quan lớn thể ngồi yên được nữa, ào ào ra mặt dâng sớ. Ngô Các lão dẫn đầu mấy vị đại thần Nội Các, cùng đến trước cửa Thái Hoà. Đến Từ thủ phụ tuổi già sức yếu, cũng được Trần Kiên đỡ, lê bước mà đến, Gia Thành đế ở Càn Thanh cung cuối cùng cũng biến sắc.
      Cẩm Y vệ phải thả đám Khương Vọng ra, giao cho Đại Lý tự, Hình bộ, Đô Sát viện Tam tư hội thẩm, khác biệt duy nhất là trong cung phái nội thị tới theo sát toàn bộ quá trình.
      Trận này lắng xuống, Khương Vọng còn quan trọng, chẳng qua chỉ là cuộc chiến kéo dài của quân thần.
      Lại chẳng ai chiến thắng, bá quan thắng, Gia Thành đế cũng thắng.
      Thứ nên tồn tại vẫn như trước tồn tại, vấn đề chưa thể giải quyết vẫn giải quyết, nhìn như gió êm sóng lặng, kì thực vẫn lo lắng trùng trùng.
      Tháng ba mùa xuân, nên là lúc mưa xuân tới tấp, nhưng trời lại đổ mưa.
      Tiến vào tháng tư, kinh thành vẫn có dấu hiệu đổ mưa.
      chỉ như thế, khắp vùng phía Bắc, thậm chí cả Hà Nam, Cam Túc, Sơn Tây, tất cả đều mưa.
      Mưa xuân quý như vàng, câu này phải giả, có nước mưa, hoa mầu vụ mùa năm nay biết phải làm sao? Dân chúng ào ào kêu trời, triều đình lại im như thóc.
      Vào lúc này, đương nhiên lời đồn liền phát sinh.
      biết bắt đầu từ khi nào, có lời đồn truyền khắp phố phường, là vì bệ hạ trách mắng bá quan trước cửa Thái Hoà, cho nên ông trời mới đổ mưa.
      Ngay cả Chiêu Nhi khi nghe được những lời này, cũng khỏi líu lưỡi.
      "Trời đổ mưa, với việc thánh thượng có đánh mông bọn quan lại kia , có quan hệ gì?! Bọn họ điên rồi!"
      Tiết Đình Nhương cũng cảm thấy bọn họ điên rồi, vất vả Gia Thành đế mới yên tĩnh, mặc kệ xếp cờ im trống hay chưa, ít nhất tạm thời gây , nhưng êm đẹp được mấy ngày đâu, thế nào cũng phải gây ra vài việc.
      Ép Gia Thành đế đến nổi điên, chỉ e có người gặp tai ương.
      cũng nhóm quan văn muốn làm gì, đây là muốn gậy đánh gục Gia Thành đế, tránh để về sau ông lại gây .
      Nhưng Gia Thành đế là người sống sờ sờ, còn ngồi ngôi cửu ngũ, đừng thấy đám người vung tay với ông là thắng, nếu là chống , biết ai chết đâu.
      Tạm thời chưa có ai chết, nhưng giám chính giám phó của Khâm Thiên Giám thay đổi mấy người.
      Đến hôm mùng tháng tám tư, Gia Thành đế kiên trì được nữa, ban chiếu tự trách.
      Ngay lập tức, bá quan mừng rỡ, còn việc trời đổ mưa, đâu ai nhớ đến.
      *
      Mà ngay dịp này, Gia Thành đế cũng đổ bệnh.
      Nhóm Thái y chẩn đoán, Gia Thành đế vất vả lâu ngày thành bệnh, hơn nữa còn gặp chuyện Thái tử mất sớm, đau buồn tích tụ, bởi thế bệ hạ mới phát bệnh.
      theo kiểu bình dân, từ khi Gia Thành đế đăng cơ tới nay, rất cần cù việc nước, lại gặp đả kích, mới bệnh nặng trận như thế.
      Thánh thượng bị bệnh, bọn quan viên phía dưới đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn, mấy vị các thần Nội Các ào ào yết kiến an ủi, lời trong lời ngoài đều khuyên Gia Thành đế cần quá quan tâm việc triều chính, có nhiều cánh tay đắc lực thế này, triều đình xảy ra nguy cơ gì.
      Nhưng vấn đề là, Gia Thành đế bị bệnh, Nội Các đưa ra Phiếu Nghĩ, ai phê chu tấu sớ. (Phê chu: hoàn đế phê tấu sớ bằng mực đỏ nên gọi là phê chu)
      Phiếu Nghĩ là khi tấu chương các nơi đưa lên, trước lúc đưa đến cho hoàng đế phê chu, Nội Các viết đề nghị phê duyệt lên giấy, dán vào tấu chương được trình lên. Phiếu Nghĩ dùng để cung cấp ý kiến cho hoàng đế, quyền quyết định vẫn do hoàng đế.
      Đương nhiên nếu ý kiến khi hoàng đế phê chu khác với Nội Các, Nội Các có quyền tiến hành tranh luận bác bỏ. Bất quá việc đó hiểm khi xảy ra, nếu xảy ra, cũng là lúc thần tử trở mặt với hoàng đế.
      tại vấn đề phải ở đây, mà là Gia Thành đế sai người xây lại Tư Lễ Giám, đưa Trịnh An Thành lên làm thái giám chủ trì Tư Lễ Giám, tạm phụ trách việc phê chu.
      Đúng vậy, tạm phụ trách.
      Trải qua loạt chuyện trước đó, Gia Thành đế cũng ý thức được thể cứng đối cứng với bọn người này, chỉ có thể dùng cách quanh co.
      Nhóm quan văn xưa nay thích dùng cái danh ‘đại nghĩa’, cho nên lần này Gia Thành đế cũng dùng ‘đại nghĩa’ để đối phó. Long thể của ‘quân phụ’ nhiễm bệnh, ngươi dám buộc ông chủ trì việc nước, dám cần phải phê chu, chỉ dùng phiếu nghĩ của Nội Các ư?
      Nếu dám tán thành câu, trước là bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu, sau là mưu toan đảo điên triều chính, ý đồ độc chiếm quyền uy triều đình.
      Tội này quá lớn, ai gánh nổi, chỉ đành cứ để như vậy.
      Vì thế, Tư Lễ Giám phai mờ khỏi dòng chảy lịch sử khi triều trước diệt vong, lại lần nữa trang điểm bước lên sân khấu.
      *
      Kỳ thực đối với quan phía dưới mà , ai phê chu quá quan trọng.
      Phủ nha các Bộ vẫn thế, giờ mão đến điểm mão vẫn thay đổi, căn bản chả ảnh hưởng gì.
      Người trong hai phòng Trung Thư Xá ở Nội Các cũng vậy, có lẽ bọn họ hiểu được lo lắng trong lòng nhóm Các lão, lại chẳng thể đồng cảm, khác biệt duy nhất chính là trước đây Phiếu Nghĩ được đưa đến Càn Thanh cung, bây giờ đưa qua Tư Lễ Giám.
      Lúc này Tư Lễ Giám chưa có phủ nha của mình, nên tạm thời đặt ở dãy phòng gần cửa Trinh Thuận, kề bên tường thành.
      Bất quá bên trong lại muôn hình vạn trạng, lúc Tiết Đình Nhương đưa Phiếu Nghĩ có xem qua, thứ nên có đều có, thiếu chút gì, hoàn toàn giống cái danh tạm thời.
      Kỳ thực tất cả mọi người đều biết, tạm thời phụ trách chỉ là ngụy trang, trắng ra Gia Thành đế cho rằng chỉ dựa vào sức của người đấu lại các đại thần, cho nên nuôi dưỡng lực lượng hổ trợ.
      Trước có Cẩm Y vệ chưa diệt mà vong, sau bèn có quan Lễ Giám ngang trời xuất thế.
      Đây là hai vũ khí mà các hoàng đế triều trước dùng để tập trung hoàng quyền, đối phó quan viên.
      Trong mộng Tiết Đình Nhương từng nghiên cứu nguyên nhân căn bản triều trước diệt vong, trừ mối hoạ đảng phái phân tranh, còn do Hán Vệ sụp đổ. Mọi thứ đều theo hướng vật cực tất phản, hoàng quyền quá mức, mất khống chế, độc tài. Mà nhóm thần tử nắm quyền quá lớn, áp chế hoàng quyền, tất sinh loạn.
      Cho nên cả hai đều mạnh, dò xét nhau, kiềm chế nhau, mới có thể mở ra thái bình thịnh thế.
      Đây là căn cứ vào tầm mắt và kinh nghiệm hai đời của Tiết Đình Nhương, mới nhìn ra lợi hại trong đó, bất quá hiển nhiên lúc này hết thảy đều do quản.
      tại gặp phải vấn đề, chính là cuối cùng Ngô Các lão cũng ngả bài với .
      Việc ngả bài này đương nhiên thể do Ngô Các lão tự mình ra mặt, mà do Hà Du luôn ở cạnh Ngô Các lão trước kia ra mặt.
      "Tiết trung thư, dù sao ngươi cũng là người thông minh, ý của ta chắc ngươi hiểu được." Hà Du bưng chén rượu mỉm cười , đáng tiếc ý cười chưa đến đáy mắt.
      Tiết Đình Nhương tỏ vẻ kinh sợ, dáng vẻ có chút lơ mơ: "Lời của Hà trung thư quá thâm sâu, có thể cho phép ta suy nghĩ cẩn thận ?."
      "Việc này còn cần suy nghĩ cẩn thận ư, đây là Các lão cất nhắc ngươi, ngươi nên thức thời mới phải."
      Tiết Đình Nhương nhìn khuôn mặt tươi cười của Hà Du, trong lòng có chút u ám.
      Xét theo bình thường, nhân vật mà Hà Du phải đảm trách, lời như vậy. câu , người khác nhau có ý khác nhau, Hà Du đây là muốn chọc giận ?
      Chỉ trong chốc lát, ngàn vạn suy nghĩ xẹt qua đầu Tiết Đình Nhương, cũng thu hồi ý cười mặt: "Hà trung thư là uy hiếp ta?"
      "Ta đây đâu dám."
      "Nhưng ta nghe trong lời ngươi, ràng có ý uy hiếp." Tiết Đình Nhương bị Hà Du chuốc vài chén rượu, lúc này khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng: " sợ với ngươi, dù ngươi tới, hay cả khi Trung Đường đại nhân tự mình đến, ta vẫn giữ thái độ như vậy, Tiết Đình Nhương ta có vợ có con, nhận nổi Trung Đường đại nhân nâng đỡ như thế."
      "Tiết Đình Nhương, ngươi phải chịu trách nhiệm với những lời vừa rồi."
      Tiết Đình Nhương phẩy tay áo cái: "Ngươi nghĩ ta giống bọn người kia, sống hai mặt ư?" xong, liền xoay người rời .
      Hà Du lại lộ ra nụ cười đắc ý.
      ...
      Trong thư phòng Ngô phủ, Ngô Các lão mặc quần áo ở nhà ngồi sau bàn.
      " như thế?"
      Hà Du tỏ vẻ sợ hãi lại khó nén phẫn nộ: "Trung Đường đại nhân, hạ quan ngàn vạn dám lừa gạt. Ta chọn lúc rảnh rỗi, cố ý hẹn qua nhà uống rượu, chỉ muốn bàn xong việc này. Ai ngờ kẻ này biết điều, còn gì mà đừng là ta đến, cho dù Trung Đường đại nhân tự mình đến, vẫn giữ thái độ đó."
      " biết điều!"
      Hà Du ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt giận dữ tái mét của Ngô Các lão, tiếp tục đổ dầu vào lửa: " mình có vợ có con, nhận nổi Trung Đường đại nhân nâng đỡ như thế. Trung Đường đại nhân, ngài ngàn vạn đừng bực bội vì kẻ biết điều này, tức giận hại thân."
      Ngô Các lão liếc gã, gật đầu, gọi An bá đến tiễn gã .
      Người rồi, Ngô Các lão cho người gọi Ngô Uyển Quỳnh tới, kể mọi chuyện, lại : "Con là con duy nhất của ta, được chiều chuộng từ . Cha chưa từng xuống nước vì thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như thế, lần này cha vứt cả cái mặt già này, tự mình ra mặt tạo cơ hội. Nhưng con nhìn , xem coi có thái độ gì."
      "Cha!" Mặt Ngô Uyển Quỳnh trắng bệch, cúi đầu xuống.
      "Qua chuyện này, con đừng mong nữa. Con thích Đào Ấp Đồng, cha chọn cho con người khác. Được rồi, con trở về phòng , cha còn có việc phải làm."

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 162:

      Ngô Uyển Quỳnh cúi đầu, để An bá dẫn ra ngoài.
      Mấy ngày nay nàng ta bị nhốt trong phòng, thân thể thêm hao gầy, quần áo trước kia giờ rộng thùng thình, nhìn mà đành lòng.
      " nương, ngài mau về ." Đưa Ngô Uyển Quỳnh đến cửa viện, An bá thở dài hơi.
      Ngô Uyển Quỳnh gật đầu, gì, về phía trước.
      vài bước, nàng ta đột nhiên xoay người, chạy đến trước mặt An bá.
      "An bá, cha ta giúp ta, bây giờ chỉ bá mới có thể giúp ta."
      An bá có chút luống cuống: " nương, lão nô là nô tài, có biện pháp giúp ngài."
      "Có, chắc chắn có." Ngô Uyển Quỳnh gật đầu lung tung, nước mắt trong suốt theo gò má gầy yếu, rơi xuống từng giọt. "An bá, ta còn nhớ khi mẹ ta rời , cha ta bận rộn việc quan, thể chăm sóc ta, về sau ta nhất định có mẹ kế, chừng mẹ kế đay nghiến ta. Còn nếu ta có việc, hãy tới tìm bá, bá chác chắn giúp ta. An bá, bây giờ cũng chỉ còn bá là có thể giúp ta."
      Trong mắt An bá chợt lóe nổi thống khổ, cúi đầu nhìn nương đứng trước mặt, trước mắt lại xuất hình ảnh nữ tử đơn mà tái nhợt kia.
      Ngô Uyển Quỳnh giống mẹ.
      Chỉ là chuyện này bây giờ người trong Ngô phủ ít biết, thậm chí Ngô Các lão cũng quên, chỉ duy nhất người quên được.
      An bá hít sâu hơi, giọng: " nương, ngài nên biết dưa hái xanh ngọt, có lẽ về sau ngài hối hận về ý tưởng lúc này của mình."
      Ngô Uyển Quỳnh nhếch miệng: "Ta biết, nhưng ta..."
      "Việc này thể giải quyết lần liền xong, nương có nhẫn nại, lão nô lại chưa chắc có thể hoàn thành, nương nên chuẩn bị tâm lý."
      "Ta biết."
      " nương mau trở về phòng , bằng lão gia biết được lại tức giận."
      An bá thế, Ngô Uyển Quỳnh thầm hiểu đây là đồng ý.
      An bá nhìn như người hầu, nhưng ông ta lại là tâm phúc của Ngô Các lão, là tổng quản Ngô phủ. Chuyện Ngô Tiền có thể làm, ông ta cũng có thể làm, chuyện Ngô Tiền làm được, ông ta vẫn làm được.
      Nghĩ đến đây, Ngô Uyển Quỳnh yên lòng, trở về viện của mình.
      Nhưng An bá nhìn bóng lưng nàng ta, lâu vẫn dứt được.
      *
      Tiết trung thư thất sủng.
      Sở dĩ mọi người có được kết luận này, là vì Hà Du yên lặng lâu lại lần nữa hoạt bát sinh động.
      Mà cùng lúc đó, Tiết Đình Nhương bị Ngô Các lão vắng vẻ, thường ngày mọi việc luôn gọi Tiết trung thư, bây giờ Tiết trung thư như biến mất khỏi miệng Ngô Các lão.
      Trong Nội Các, ai cũng tinh tường, bởi vậy mà Tiết Đình Nhương bắt đầu những ngày ăn ngồi chờ.
      Mọi ngày Tiết Đình Nhương đều làm những việc vinh quang nhất, bây giờ im lìm ngồi trong phòng Cáo Sắc thảo các loại văn thư. Mọi người ở Trung Thư Xá rất thích thượng đội hạ đạp, việc gì trong tay cũng sai bảo , hơn nữa Hà Du cố ý chèn ép, trước kia Tiết Đình Nhương chạy gãy chân, bây giờ mệt rụng tay.
      Nhìn như chẳng khác gì, kì thực khác nhau rất lớn.
      Trời lại nóng hơn, năm nay trời nóng có chút khác thường.
      Trước kia Chiêu Nhi biết băng là cái gì, năm nay nóng đến bực bội, Tiết Đình Nhương vừa quạt lát, nàng liền sai người mua băng với giá cao.
      Có băng hạ nhiệt, thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là tiêu tiền như đổ nước, may mà bây giờ nàng xót chút tiền này.
      Tay Tiết Đình Nhương sưng lên, trở về liền bảo Chiêu Nhi lấy rượu thuốc xoa bóp cho .
      Chiêu Nhi vừa xoa, vừa mắng người Nội Các chả ra gì, trước kia bóp chân, giờ lại xoa tay, toàn thứ người gì đâu, để yên cho người ta sống nữa.
      Nàng khúc mắc trong đó, Tiết Đình Nhương cũng định kể với nàng.
      Tóm lại là, quan trong Nội Các, đều gắn liền với hai chữ vất vả.
      "Theo ta thấy, Trạng nguyên như ngươi cũng quá uất ức rồi, còn bằng bọn Bát Đấu, rời kinh làm quan , vui vẻ lại tự tại."
      Đầu năm, Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền liền đưa gia quyến rời kinh.
      Rời liền thành cách núi ngăn sông, biết khi nào mới có thể trở về. Bất quá trong triều loạn cào cào hết cả, Tiết Đình Nhương ước gì bọn họ có thể ở ngoài nhiều hơn hai năm, cách xa những hỗn loạn này, chờ ngày gió êm sóng lặng lại trở về cũng muộn.
      lại thể , nếu có thể, cũng muốn . Hơn nữa nếu bây giờ rời , trong lòng lại có chút cam, tóm lại là rất phức tạp.
      "Nàng cứ bảo rời tốt hơn, nhưng nếu chỗ ta đến lại là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, cuộc sống càng gian nan."
      Chiêu Nhi cho là đúng: "Có gì mà gian nan chứ, lúc trước ngươi ở thôn Dư Khánh còn sống được. Sao vậy, làm quan được hai ngày liền chịu được khổ ư? Lại , bây giờ chúng ta có tiền, sống ở đâu mà là sống?"
      Tiết Đình Nhương nghe xong sửng sốt, suy nghĩ lại thấy cũng phải.
      thực như trong mộng, cũng đâu có nhiều thâm thù đại hận gì, cũng có kẻ thù, nhưng hôm nay kẻ thù vẫn chưa thành thù, nhiều lắm chỉ là đối đầu. Mà sức mạnh của đối phương quá lớn, lại quá bé, đối phương vẫy tay cũng đủ khiến tan thành tro bụi, bởi vậy mà người ta cũng chẳng có tâm tư đối phó .
      thuộc phe quan văn, cũng phải người của Gia Thành đế. tại cao nhất cũng chỉ là quan Trung Thư Xá thất phẩm, lại vì biết điều mà bị ghẻ lạnh, biết lưu lạc đến góc tường nào.
      cần gì phải cố ý phủ lên người mấy thứ ngổn ngang trong mộng, gần đây trong triều liên tục xảy ra những chuyện đau nước thương dân, lo lắng đến mức tóc cũng sắp bạc, kỳ thực hết thảy chả liên quan cái thá gì đến .
      Trời sập, còn có bề chống đỡ!
      Nghĩ như vậy, Tiết Đình Nhương thay suy sụp trước đó thành tinh thần tỉnh táo, với Chiêu Nhi: "Hay ta tìm cách, tìm chỗ để rời kinh?"
      Chiêu Nhi cúi người thoa rượu thuốc tay, trong lòng liền hiểu đụng phải chuyện gì, chẳng trách bấy nay cứ có tinh thần như vậy. Chẳng qua đương nhiên nàng hỏi, mà gật đầu: "Vậy phải xem ngươi muốn thế nào, ta sao cũng được."
      Tiết Đình Nhương xoay lưng, chôn mặt đùi Chiêu Nhi, hít lấy hương thơm người nàng, lẩm bẩm câu: "Ta vốn muốn nỗ lực, giành lấy cho nàng cái danh cáo mệnh phu nhân."
      "Làm phu nhân, ta có thể mọc ngà voi chắc? thể, vậy ‘phu nhân’ và ‘an nhân’ có gì khác nhau."
      "Nàng là bé ngốc, khác nhau rất lớn."
      "Ta chẳng thấy khác chỗ nào, ta chỉ biết quan lớn chẳng ai còn trẻ, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, so bì với người ta làm gì, phải là tự tìm phiền phức sao?! Theo ý ta rời kinh làm Huyện Lệnh cũng tệ, ngươi xem Từ Huyện Lệnh đó, chẳng phải người ta sống rất tốt ư, đến đâu cũng được tôn xưng là Huyện thái gia rồi Huyện tôn đại nhân, oai phong biết bao. Oai hơn mỗi ngày làm chân chạy vặt trong Nội Các nhiều."
      Chiêu Nhi lời thô lý thô, chẳng sai chút nào.
      Giữa tôm tép trong Nội Các với ông lớn ở bên ngoài, đến cả thẳng ngốc còn biết nên chọn thế nào. Năm nay mới hai mươi, theo đám lão hồ li kia đấu trí đấu dũng làm gì? Giang sơn xã tắc quá mức nặng nề, vị trí chưa thích hợp chớ nên toan tính, việc này phải do Gia Thành đế và nhóm Các lão kia chịu trách nhiệm, chứ phải thằng nhóc ăn bữa hôm lo bữa mai như gánh.
      Tiết Đình Nhương nằm đùi Chiêu Nhi, bắt nàng dùng nĩa ghim dưa lạnh đút cho , cả người thoải mái, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
      đảo mắt, bị Chiêu Nhi trông thấy, hỏi có ý tưởng đen tối gì.
      "Ta sao lại có ý tưởng đen tối chứ?"
      "Ngươi đừng giả vờ, từ đến lớn, mỗi lần ngươi như vậy đều có mưu ma chước quỷ." Vẻ mặt đó sao có thể lừa gạt Chiêu Nhi.
      Tiết Đình Nhương với tay đoạt lấy nĩa bạc trong tay nàng, ném lên bàn giường, quay đầu hôn tới.
      "Ta có thể suy nghĩ đen tối gì chứ, mưu ma chước quỷ của ta đều dùng người nàng."
      Chiêu Nhi đẩy , hô lên: "Đừng, cẩn thận bị Hoằng Nhi bắt gặp bây giờ."
      Tiết Đình Nhương mặc kệ, kéo quần lót dưới váy Chiêu Nhi: "Bắt gặp bắt gặp, nếu nhóc con có hỏi, chúng ta liền là muốn sinh muội muội cho nó, phải thằng nhóc luôn muốn có muội muội sao. Lại , có bọn Tiểu Hồng trông chừng, lúc này thằng bé chả tới được đâu."
      "Vậy cũng được, là ban ngày ..."
      "Đâu phải lần đầu..."
      *
      Trời ngày càng nóng, như thiêu như đốt.
      Tử Cấm thành vốn ít cây, nhất là Ngoại Đình, Tiết Đình Nhương đến Tư Lễ Giám chuyến, bị phơi nắng muốn say.
      lúc giữa trưa, trong Tư Lễ Giám có người, Tiết Đình Nhương vừa bước vào, liền gặp thái giám, đối phương chào : "Tiểu Tiết đại nhân, lâu gặp."
      "Ra là Hỉ công công, ngài định đâu ư?"
      Thuận Hỉ dẫn bước vào trong, vừa vừa : "Ta có thể đâu chứ, loanh quanh thôi. Ngươi tới tìm Trịnh công công à? Cha nuôi ta ra ngoài rồi, hầu hạ bên cạnh bệ hạ."
      "Ta tìm Trịnh công công, chỉ rảnh rỗi loanh quanh thôi, nghĩ lâu chưa gặp Hỉ công công, liền cố ý đến thăm."
      "May mà ngươi còn nhớ đến ta, rảnh đúng ? bận việc cùng ta vào trong nhà tránh nóng , hôm nay nóng như quỷ ấy, mà chút mưa cũng thấy."
      Tiết Đình Nhương theo Thuận Hỉ vào phòng, hai người ngồi lên giường đất.
      Bây giờ Tư Lễ Giám đủ nhân viên, người chủ trì, chấp bút, Tuỳ Đường thái giám, theo đó mà trang bị. Thuận Hỉ vì có cha nuôi là Trịnh An Thành, được cái danh Tuỳ Đường thái giám. Nhìn tưởng oai phong, kỳ thực cũng chỉ là chân chạy vặt như Tiết Đình Nhương, là dạng ăn ngồi chờ.
      Chỉ là bị ghẻ lạnh như Tiết Đình Nhương, mà do toàn bộ Tư Lễ Giám đều bị ghét, cho nên tình cảnh có vẻ vô cùng khó xử.
      Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì Nội Các.
      Gia Thành đế vốn lấy lý do mình dưỡng bệnh, để Trịnh An Thành tạm thời giữ việc phê chu, nên mới xây lại Tư Lễ Giám. cách khác Tư Lễ Giám là ty lệ thuộc, biết khi nào bị loại bỏ.
      Đương nhiên đây là cái nhìn của người ngoài, chuyện cụ thể trong nội bộ, ai biết được. Do vậy mà bây giờ tạo nên tình huống thế này, mọi việc Nội Các bên kia chỉ trao đổi với Trịnh An Thành, cũng chỉ tìm Trịnh An Thành, những người khác trong Tư Lễ Giám đều được để vào mắt.
      Tổng thể là thế, cũng có ý là, chờ long thể bệ hạ tốt hơn, đám hoạn nô các ngươi nên ở đâu cút về chỗ đó.
      Tình huống này tạm thời ách nào biến chuyển, chỉ chờ thời gian, hoặc chờ Tư Lễ Giám chậm rãi bộc lộ tài năng, mới có thể từ từ thay đổi. Hiển nhiên lúc này Gia Thành đế muốn giẫm vào vết xe đổ Cẩm Y vệ lúc trước, hết thảy đều từ từ toan tính.
      Mà ngoại lệ duy nhất bên phía Nội Các, chính là Tiết Đình Nhương. có giấc mộng kia gợi ý, đương nhiên hiểu rất nhiều việc người khác biết được, cho nên đối với Tư Lễ Giám, mặc dù chống lại cấp , nhưng hành vi thường ngày đều để lại đường lui cho mình.
      Thuận Hỉ đây, cũng chính là đường lui.
      Hai người vừa ngồi xuống, biết từ đâu chui ra thái giám, pha trà cho hai người.
      Thuận Hỉ thoải mái hỏi gần đây Tiết Đình Nhương bận rộn việc gì, sao lâu rồi gặp.
      Hai người tuổi xấp xỉ, tuy kẻ là thái giám, kẻ là quan viên cấp thấp, nhưng tính tình của Tiết Đình Nhương, đầu trâu mặt ngựa từ xuống dưới đều có thể kết giao, đây là bản năng, cũng là năng lực.
      Nghiêm túc mà , cùng Thuận Hỉ xem như thân thiết, lúc Thuận Hỉ còn hầu hạ tại ngự tiền Càn Thanh cung, hai người rất thân quen. Nghe vậy cũng giấu đối phương, chợt cười khổ, nhắc đến cảnh ngộ của mình.
      "A, nhìn ra, mấy lão đại nhân này trở mặt còn nhanh hơn bọn thái giám chúng ta."
      Tiết Đình Nhương cười khổ lắc đầu, : "Ngươi xem, với người bình thường chúng ta, đây vốn là kết thù lớn, đột nhiên lại biến thành như vậy, ta cũng nghẹn hồi lâu. Cho nên bây giờ, ta có thể yên tĩnh rồi, tránh khỏi cả ngày lo lắng đề phòng, sợ có chuyện lớn trong tương lai."
      Khuỷu tay Thuận Hỉ chống lên bàn giường, lộ ra ý cười, xáp lại gần Tiết Đình Nhương: "Tiểu Tiết đại nhân, ngươi còn hiểu sao, mấy lão đại nhân này đều khôn như quỷ. Người ta đâu giống chúng ta, cần danh giá cần mặt mũi, cho nên ngươi càng đắc tội, người ta càng nâng đỡ ngươi, như vậy mới cho thấy họ rộng lượng. Chẳng lẽ lại giống chúng ta? Hôm nay ngươi đắc tội ta, ngày mai ta liền hận thể hả giận phen. Người ta chúng ta như thế gọi là loại tiểu nhân, là khó coi, là kiến thức hạn hẹp, thể đánh đồng."
      Cho nên mới , trong cung khắp nơi đều có nhân tài, Thuận Hỉ đúng là có lý.
      Tiết Đình Nhương cười khổ: "Nếu bàn về quân tử cùng tiểu nhân, ta lại thích loại tiểu nhân như Hỉ công công . Nếu người được thế, rộn lòng, cần lo lắng biết khi nào đắc tội, sau đó biết khi nào gặp tai ương."
      Thuận Hỉ cười ha ha, vỗ vỗ cánh tay Tiết Đình Nhương: "Tiểu Tiết đại nhân, có ai từng với ngươi, ngươi là diệu nhân ?" (diệu nhân: người khéo léo, tài năng… chung là đặc biệt)
      Tiết Đình Nhương tỏ vẻ nghiêm trang: "Có, chuyết kinh từng ."
      Nghe vậy, Thuận Hỉ lại bật cười, cười ngừng được. Nửa ngày sao, y mới dừng lại, hớp ngụm trà, : "Phu thê tiểu Tiết đại nhân tình thâm, khiến người ta hâm mộ. Theo ý ta, có số người biết thức thời, luôn tuân theo bề , cũng hỏi xem người ta có vừa ý hay , cứ nghĩ ai cũng ưa thích ả già khắc phu nhà lão."
      Với lời của Thuận Hỉ, Tiết Đình Nhương cũng kinh hãi.
      Thái giám là loại người như vậy, có thể nhún nhường cực thấp, cũng có thể khoe khoang diễu võ giương oai. Người mất khả năng con cháu, chính là có dòng họ có tổ tông, người như vậy chớ nên đắc tội, kinh nghiệm này trong mộng dạy cho Tiết Đình Nhương.
      lặng im lặng rồi : "Dù ta và Hỉ công công ở cùng nơi, nhưng vẫn có thể đàm đạo đôi câu. Nội Các bây giờ, ta chỉ sợ ở được mấy ngày, chừng hôm nào đó phải rời , về sau chi e khó gặp lại, cho nên hôm nay đến đây, cũng là muốn từ biệt Hỉ công công."
      Thấy Tiết Đình Nhương khó nén đơn, Thuận Hỉ an ủi: "Theo ta thấy, tiểu Tiết đại nhân đừng quá lo lắng, ngài đỗ Lục Nguyên, là nhân tài hiếm có. Bệ hạ bận rộn chính vụ, chưa quan tâm được, chừng ngày nào đó ngài nhớ đến, thăng chức rất nhanh."
      Tiết Đình Nhương cười ha ha, hùa theo: "Vậy ta xin nhờ phúc lời tốt đẹp của công công."
      "Nào có nào có."
      Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Tiết Đình Nhương mới cáo từ, mà Thuận Hỉ cũng thu dọn, sát chân tường trốn ánh mặt trời, đến Càn Thanh cung.
      Trong Càn Thanh cung, Gia Thành đế vừa ngủ lại, Trịnh An Thành đứng trước giường ở Đông Noãn các, thuận tiện phê chu các tấu chương bàn giường.
      Quyền phê chu lúc này, tuy do Trịnh An Thành đảm trách, nhưng thực tế vẫn do Gia Thành đế quyết, chẳng qua bút tích đổi sang người khác mà thôi.
      Ở nơi này, thái giám nào dám ngồi, với tư thế kỳ quái này, Trịnh An Thành phê sớ nửa canh giờ.
      Thuận Hỉ vào đến, vội đuổi tiểu thái giám hầu hạ bút mực bên cạnh , tự mình mài mực cho cha nuôi. Y theo lệ thường, kể lại chuyện trải qua hôm nay.
      Nhắc tới Tiết Đình Nhương, y khỏi có chút cảm xúc, cảm thán câu ‘tiểu Tiết đại nhân xui xẻo’.
      Trịnh An Thành liếc con nuôi cái, tiếp tục viết lên tấu chương, nội dung đó, Gia Thành đế qua, ông ta thầm nhớ kỹ.
      "Cha nuôi, cha giúp tiểu Tiết đại nhân chút . Ta thấy lão thất phu họ Ngô kia, chỉ sợ cho gây khó dễ cho ." (lão thất phu: tương đương với’đồ vô học’, là câu mắng chửi)
      "Ngươi rất quan tâm nhỉ, mở miệng ra là tiểu Tiết đại nhân."
      "Còn phải do tiểu Tiết đại nhân luôn thân thiện, chưa bao giờ coi thường chúng ta sao?. Tuy con còn trẻ, làm việc đều cần cha nuôi nhắc nhở, nhưng về việc nhìn người, mắt con đây vẫn có chút năng lực. Đám đại nhân ấy, mỗi lần đến Càn Thanh cung, mặt đầy ý cười vô cùng ôn hoà, kỳ thực trong mắt đều là khinh thường, nhưng tiểu Tiết đại nhân như vậy. thế nào nhỉ —— "
      Thuận Hỉ gãi gãi đầu: "Trong mắt tiểu Tiết đại nhân, chúng ta là người, chứ phải loại hoạn nô con cháu."
      Dường như từ hoạn nô này làm Trịnh An Thành tức giận, ông ta thuận tay liền đẩy Thuận Hỉ ra, vịn tay áo gác bút son lên nghiêng mực, lấy khăn trong người ra lau tay.
      Trong quá trình đó, mắt đầy ánh sáng lạnh.
      Thuận Hỉ thấy mặt cha nuôi đầy lạnh lùng, sợ tới mức rụt cổ: "Cha nuôi, con sai rồi."
      Trịnh An Thành hừ tiếng.
      Ông ta tức giận đương nhiên vì Thuận Hỉ, mà vì lúc trước khi đấu đá với đám lão thất phu trong Nội Các, bị đối phương chọc tức.
      Cái đám lão già đáng chết kia, ngày nào dạy bọn họ bài học.
      Ông ta bước qua bên, rút phần tấu chương trong đó ra, ném vào lòng Thuận Hỉ.
      Thuận Hỉ biết chữ, y mở ra xem, hô lên kinh ngạc: "Sao lại đẩy tiểu Tiết đại nhân đến nơi đó."
      Trịnh An Thành liếc y cái, : "Thu hồi bộ dạng giật mình đó của con lại, kẻ này là nhân tài trong lòng hoàng đế, phải là người để ngươi đồng cảm."
      Thuận Hỉ cười khan tiếng: "Cha nuôi, con chẳng phải... Cũng là..."
      "Bất quá ngươi vẫn có thể kết giao với , bệ hạ muốn mượn chúng ta để phân chia chống đỡ triều đình với Nội Các, nếu chúng ta có quan viên thân thiết trong triều, về sau thuận lợi hơn nhiều."
      "Cha nuôi, con đây nhớ kỹ lời ngài."
      Trịnh An Thành nhìn y cái: "Được rồi, , nhìn bộ dạng sốt ruột khó nén của ngươi kìa, dạy mãi chẳng nên."
      Thuận Hỉ cười hì hì, chạy nhanh như chớp.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 163:

      Từ miệng Thuận Hỉ, Tiết Đình Nhương biết được nơi sắp bị cử , liền tự mình suy xét.
      Nếu nhớ lầm, nơi đó cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì.
      Nếu bị đẩy tới vùng khỉ ho cò gáy, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút cực khổ, nhưng nơi kia tình thế phức tạp, cẩn thận mất mạng.
      Để xác minh lại cho , Tiết Đình Nhương cố ý đến kho lưu trữ của Nội Các, lật xem ít tư liệu có liên quan.
      Xem xong liền câm lặng.
      Mà rất nhanh Lệnh Điều động đưa xuống, hôm đó Tiết Đình Nhương còn ở sảnh lớn Nội Các, vừa nghe đại hồng nhân Tiết trung thư bị đẩy rời kinh làm Huyện Lệnh nho , tất cả mọi người đều cười thầm.
      Khó tránh khỏi mấy lời an ủi giả mù sa mưa, Tiết Đình Nhương đều tiếp chuyện hàn huyên, thu dọn đồ đạc của mình, rồi bái biệt các vị Các lão.
      Đây là thủ tục thể thiếu, giống nhóm trung thư, nhóm Các lão lại cực kì cho mặt mũi, theo lời bọn họ Tiết Đình Nhương đâu bị giáng chức đẩy rời kinh, mà trở thành rường cột nước nhà, là thần tử lương đống gánh vác xã tắc.
      Kỳ thực đều là lựa lời mà , may mà thể như vậy, mới khiến tình cảnh vốn xấu hổ còn xấu hổ nữa. May mà Ngô Các lão ở Các, tránh được kẻ thù gặp nhau, Tiết Đình Nhương cầm mấy thứ vụn vặt của mình, rời khỏi sảnh lớn Nội Các mà làm việc hơn nửa năm.
      Khi đến vẻ vang mặt mũi, lúc u buồn ảm đạm.
      Tuy rằng có tâm tình này, nhưng vẫn lường trước mọi người theo vậy mà đối xử với , liền vờ chán nản rời .
      Khi gần đến Hiệp Hoà môn, Tiết Đình Nhương dừng chân, quay đầu nhìn đền đài lầu các cách đó xa.
      nghĩ, ngày lại trở về.
      *
      Kế đến là sắp xếp hành trang chuẩn bị khởi hành.
      Từ khi nhận Lệnh Điều động đến khi nhậm chức, có thời gian ba tháng. Mà từ kinh thành chạy tới Chiết Giang, đều đường thuỷ, nhưng cũng khó . Khoảng tháng là có thể đến, cho nên Tiết Đình Nhương cũng vội.
      Việc mua bán ở Kinh thành, chỉ đành giao cho Cao Thăng. May mà bình thường Chiêu Nhi nhúng tay nhiều lắm, phần lớn đều do nhóm Cao Thăng làm, nên sợ nảy sinh sai sót.
      Về huyện Định Hải mà lần này họ đến, trừ nhà ba người Tiết Đình Nhương, còn dẫn theo nhóm Hồ Tam và Tiểu Hồng.
      Nhóm Tiểu Hồng là các nha đầu Chiêu Nhi mua về lần đó, lấy tên lần lượt là Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Lam, Tiểu Tử. Lam và Tử ở kinh thành hỗ trợ trông cửa hàng, Hồng và Lục Chiêu Nhi muốn đưa theo.
      Sau khi sắp xếp, liền muốn khởi hành.
      Tiết Đình Nhương cũng từ trong nhóm dân chạy nạn kia, chọn mười hán tử độc thân, làm tùy tùng. Lần này, ngăn sông cách núi, mà vùng duyên hải Chiết Giang cũng yên bình, tuỳ tùng bên người nhiều chút, cũng an tâm hơn.
      Chiêu Nhi biết huyện Định Hải là chỗ nào, nhưng từ những sắp xếp chuẩn bị của Tiết Đình Nhương, có thể thấy nơi đó chẳng thái bình.
      Khó tránh trong lòng có sầu lo, nhưng ngoài mặt nàng chẳng gì.
      Trước khi , Tiết Đình Nhương còn bảo Hồ Tam dạy nhóm tuỳ tùng ít chiêu thức võ nghệ đơn giản, thậm chí còn chuẩn bị đao cho mỗi người. Lúc này Chiêu Nhi mới phát bình thường mình ngốc, Hồ Tam do nàng kéo về, nhưng Hồ Tam biết võ nghệ, nàng lại biết.
      Hồ Tam y chỉ biết vài chiêu võ vẽ, Chiêu Nhi nhìn nhìn Tiết Đình Nhương, lại nhìn nhìn Hồ Tam, quyết định tin tưởng y. Lúc này, Tiểu Hồng gọi Chiêu Nhi, là bên ngoài có người tìm nàng.
      "Ai vậy?"
      "Con hỏi người ta, người ta chịu , là nữ nhân."
      ...
      Chiêu Nhi rồi, Tiết Đình Nhương tiếp tục chuyện với Hồ Tam.
      "... Chiết Giang Phúc Kiến là vùng buôn lậu hung hăng ngang ngược nhất, đương nhiên là phải che đậy, mặt ngoài thường giả trang thành cướp biển vùng duyên hải bốn phía để ngụy trang, khiến triều đình sinh chán ghét, cấm thương nhân lén lút rời bến tiến hành giao dịch... Mấy năm gần đây cấm biển ngày càng gay gắt, bất quá vì trong triều có quan to muốn kiếm lời, liên thủ áp chế cho huỷ cầm biển... Huyện Định Hải chẳng qua là vùng duyên hải , có nơi hoặc người buôn lậu hay , ai biết ai hiểu."
      "Ở đâu?"
      "Song Tự đảo." Tiết Đình Nhương chỉ chỉ lên bàn, ra giá mời người vẽ bản đồ. Loại việc này người khác làm được, nhưng thứ này trong Nội Các, nhà kho Nội Các lại có rất nhiều.
      chỉ hai điểm đó, vừa khéo đối diện huyện Định Hải, hai phía đối diện nhau.
      "Triều trước nghiêm lệnh cấm buôn bán với nước ngoài, tất cả buôn bán bên ngoài đều lấy hình thức triều cống để tiến hành, thuyền đến triều cống được gọi là thuyền cống. Trong những năm Gia Tĩnh, xảy ra kiện người Oa tranh cống, hai đội cống sứ nội chiến, xung đột đến mức cửa thành cháy gây vạ đến cả cá dưới ao, đường đón khách quý của Thuyền ty thành phố Chiết Giang bị hủy, kho phía đông bị cướp. Người Oa cống sứ thậm chí đuổi giết đến tận Thiệu Hưng, đốt giết đánh cướp ven đường, Gia Tĩnh tức giận, hạ lệnh đóng cửa Thuyền ty của thành phố Chiết Giang.
      "Bởi vì Thuyền ty đóng cửa, khiến rất nhiều hàng hóa tồn đọng, lúc đó vừa may Ninh Ba gặp thiên tai lớn, bị người ở giữa giật dây, thương nhân địa phương liền coi đây là cứ điểm tiến hành hợp tác cùng cống thuyền người Oa, song phương theo nhu cầu, ăn nhịp với nhau, sau đó nơi đây liền trở thành cảng buôn lậu nổi tiếng gần xa. Cho đến khi nơi đây bị triều đình phá huỷ, tồn tại tổng cộng hơn hai mươi năm, từng có tài liệu ghi lại, miêu tả thế này, ‘Mười mấy năm qua, phú thương tăng vọt, liên kết kiếm lời, thuyền ngoại ban đầy biển’."
      Hồ Tam nghe mà mắt sáng loe loé, Tiết Đình Nhương cúi xuống, tiếp: "Bởi vì có lợi nhuận khủng khiếp, nơi đây thành phần hỗn tạp, các hải thương, cướp biển nhiều kể xiết, vì tranh đoạt hàng hóa và việc làm ăn, khắp nơi thường xuyên xảy ra vũ lực, thậm chí có cả cướp đường cướp hàng, treo cờ lên làm buôn bán, kéo cờ xuống làm cướp bóc. Sở dĩ sau này nơi đây bị phá huỷ, nguyên nhân cũng do vọng tộc địa phương - Tạ thị xảy ra tranh chấp lợi nhuận với thương nhân Hồng Di.
      "Tạ gia là vọng tộc địa phương, trong tộc từng có người làm quan, Tạ thị vì lũng loạn hàng hóa, dùng thủ đoạn ép giá và đe dọa báo quan, mà chọc giận nhóm hải thương và đám thương nhân Hồng Di ở đảo Song Tự. Bọn họ tập kích Tạ thị, thiêu hủy nhà cửa, cũng giết cả người. Tạ thị vì trả thù, liền báo quan có giặc Oa hại người."
      " cách khác là hề có giặc Oa, kỳ thực cái gọi là giặc Oa, đều là bọn họ tự gây ra?" ánh mắt Hồ Tam chợt lóe, hỏi.
      Tiết Đình Nhương gật đầu: "Đương nhiên là có, nhưng cũng chỉ năm bè bảy mảng, đủ gây sợ hãi. Mà sau kiện tập kích, triều đình phái tuần phủ Chu Hoàn tới Chiết Giang Phúc Kiến, người này điều động thủy sư Phúc Kiến, lần phá huỷ cảng Song Tự, thương nhân buôn lậu chiếm cứ đảo lúc ấy bị thương nặng. Sau đó, bởi vì Song Tự bốn phía giáp biển, lẻ loi nguy ngập, khó có thể lập Doanh Thủ Vệ, hơn nữa binh Phúc Kiến vốn là mượn, mà binh Chiết Giang lại đều bị mua chuộc, Chu Hoàn liền hạ lệnh tập hợp đất đá, lấp đầy cửa ra vào cảng Song Tự. Từ đây, cảng Song Tự liền phai mờ khỏi dòng chảy lịch sử."
      "Ý đại nhân là gì?" ánh mắt Hồ Tam chợt lóe, kinh ngạc : "Có phải nơi đây tro tàn lại cháy?"
      Tiết Đình Nhương gật đầu: "Vọng tộc địa phương thèm dãi món lãi buôn lậu kếch sù, ít hải thương lớn hoặc thị tộc có người làm quan trong triều, hoặc thu mua quan viên trong triều vì chuyện này, thế nên tiên đế nhiều lần muốn huỷ cấm biển đều được. Ngoài mặt khi có giặc cỏ tập kích ven bờ, triều đình vì dân chúng mà nhiều lần dời sâu vào đất liền, kì thực chỉ để cung cấp tiện lợi cho bọn họ. Cửa cảng Song Tự bị chặn, mấy năm nay sớm bị người đào ra, chỉ để ai biết mà thôi."
      "Vậy đại nhân —— "
      "Việc này lành dữ khó đoán, ta cụ thể với ngươi là để báo cho ngươi biết, có hay , do tự ngươi định đoạt."
      "Tiểu nhân có thể sao?" Hồ Tam đột nhiên hỏi, chợt lại : "Huyết hải thâm thù của Hồ gia ta, vẫn trông cậy vào đại nhân mới báo được, chẳng sợ lần này là đầm rồng hang hổ, Hồ Tam cũng theo đại nhân chuyến."
      Tiết Đình Nhương cười thản nhiên: "Ta hoàn toàn có người chống lưng, lại thế lực, bất quá già trẻ cả nhà, cũng hơn mười người. Bây giờ toàn bộ trông cậy vào ngươi, việc này là lành hay dữ khó mà trước, nhưng trong tay có người đắc lực, vẫn thuận lợi hơn ít."
      "Việc này cần đại nhân , tiểu nhân cũng biết."
      Tiết Đình Nhương gật đầu, Hồ Tam liền ra ngoài.
      đến cửa, Hồ Tam đột nhiên xoay người hỏi: "Vì sao đại nhân lại tường tận như thế?"
      Tiết Đình Nhương cười đáp: "Ta có người báo mộng, ngươi có tin ?"
      Hồ Tam bất đắc dĩ, Tiết đại nhân này khi ổn trọng, khi lại đứng đắn, khiến người ta nhìn được. Bất quá Hồ Tam tin mấy lời nhảm nhí này của , chắc là có người chỉ dẫn, Tiết đại nhân mới hiểu tường tận như thế.
      Thế là tiếp đó, Hồ Tam tiếp tục thao luyện hơn mười hán tử đáng thương, bên này Tiết Đình Nhương ngồi suy tư lát, mới nhớ tới nửa ngày chưa nhìn thấy Chiêu Nhi.
      ở trong phòng giương giọng hỏi: "Thái thái đâu rồi?"
      Tiểu Hồng ở bên ngoài đáp: "Có người tìm thái thái. Lão gia, để ta xem."
      " cần, để ta ." xong, liền đứng dậy.
      ...
      Ngoài cửa, Chiêu Nhi cười lạnh : "Ngươi nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn gì?"
      "Ta nhiều như thế, ngươi còn hiểu?"
      "Ta nghe hiểu! Ta chỉ biết số người đầu óc có vấn đề, còn nhớ những lời trước đây với ngươi ? Họ Ngô kia đầu bị cửa kẹp, là thứ biết xấu hổ! Quá đê tiện rồi nên mới nhìn chồng người khác chằm chằm bỏ, nam nhân khắp thiên hạ chết hết cả rồi sao?"
      "Ngươi —— "
      "Nếu ngươi quen biết họ Ngô kia, nhớ với ả câu, có bệnh nên sớm trị, điều trị trễ, chỉ e càng nghiêm trọng. Đúng rồi, ta quên ngươi cũng họ Ngô, chừng hai ngươi là thân thích."
      Cái người ngày nóng bức còn khoác áo choàng quấn mình kín mít kia, cả người tức giận phát run.
      Chiêu Nhi nhìn ả cái: "Về sau có việc đừng đến, ta quen biết ngươi." xong, nàng liền xoay người muốn .
      Người nọ ở phía sau nàng phát ra tiếng cười lạnh, : "Bớt miệng lưỡi , chung quy ngày chôn mình nơi khốn cảnh quá lâu liền hối hận, khi đó ngươi còn mặt mũi nào mà đối mặt với ?!"
      Chiêu Nhi quay đầu nhìn ả, ánh sáng trong mắt lấp lánh, tràn ngập tự tin cùng khinh thường: "Vì sao ta lại có mặt mũi đối mặt , là chồng ta, ta là vợ , đôi ta nâng đỡ lẫn nhau đường tới, trải qua mưa gió, loại tiểu thư nhà giàu như ngươi sao có thể hiểu. Nếu có ngày thực muốn trèo cao, ta đương nhiên thoái vị nhường hiền, bất quá ngươi yên tâm, tuyệt đối phải là ngươi, đến khi đó ngươi hoa tàn ít bướm, thành bà lão, muốn tìm cũng tìm người trẻ tuổi."
      xong, Chiêu Nhi liền đẩy cửa bước vào, lại đóng sầm cánh cửa.
      Nhất thời tâm tình nàng khó yên, cho đến khi có bóng đen bao phủ nàng.
      "Sao lại thế này, ai tìm nàng?" Là Tiết Đình Nhương.
      "Còn có thể là ai, là khuê nữ của đại di mẫu của tiểu thúc của thẩm thẩm nhà Đại Ny nhi, nhà nàng ta muốn đến tiệm làm công, ta ngại phụ nhân kia lôi thôi, liền từ chối. Thế mà, hôm nay lại đến, lôi kéo ta nửa ngày."
      Việc này Tiết Đình Nhương có biết. nhìn Chiêu Nhi, lại nhìn cửa lớn khép chặt, bình thường khi có việc gì, Chiêu Nhi ban ngày ban mặt đóng chặt cửa lớn như vậy.
      Bất quá Chiêu Nhi kéo đến chuyện khuê nữ của đại di mẫu của tiểu thúc của thẩm thẩm nhà Đại Ny nhi, cũng thể nghi ngờ bám vào chút chuyện đó.
      "Đúng rồi, khi nào chúng ta khởi hành?"
      "Mười ngày nữa, còn đủ thời gian."
      Chiêu Nhi nhìn cái, bỗng dưng : "Ta kiểm tra hành lý, thứ mang theo ít. Ra ngoài rồi, lâu như vậy, phải mang đủ đồ theo."
      xong, nàng liền gấp như lửa đốt bước vào nhà, để lại Tiết Đình Nhương nhìn bóng lưng nàng mỉm cười.
      Mười ngày sau, cả nhà Tiết Đình Nhương lặng lẽ khởi hành.
      Tạm biệt bạn bè người thân, tạm biệt kinh đô đế vương, vừa là cách trăm sông ngàn núi, biết khi nào mới có thể trở về.

      Editor: bước ngoặc mới trong cuộc đời Tiết nam chính xuất .
      Con đường làm quan bắt đầu...

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Bà Quỳnh mặt dày ghê còn dám đến kêu Chiêu Nhi nhường chồng hay gì -_- Bị mắng k oan tí nào. Mong Tiết nam chính làm quan thuận lời chứ đừng bị chị Quỳnh dí nữa ^_^
      lamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 164:

      Huyện Định Hải vốn là huyện Vọng Hải, nhiều lần đổi tên, cho đến triều trước, mới sửa thành Định Hải.
      Biển có yên (Định Hải) sóng mới lặng (Ninh Ba), ngụ ý gì với phủ Ninh Ba cần cũng biết.
      Nhưng hôm nay huyện Định Hải lại chẳng phồn vinh như triều trước, mà vô cùng tiêu điều.
      Cả nhà Tiết Đình Nhương theo kênh đào Thông Châu về phía nam đến Chiết Giang, ở lại Thiệu Hưng khoảng thời gian, rồi mới đổi thuyền lao tới Định Hải. Khi đến huyện Định Hải, chỉ còn mấy ngày là đến hạn ba tháng, xem như sớm cũng trễ.
      Trước mắt việc điều chuyển quan huyện, là quan viên hai bên giáp mặt chuyển giao con dấu, rồi quan viên tiền nhiệm mới có thể rời . Chờ khi Tiết Đình Nhương đến nơi, Hồ Tam sai người đến huyện nha thông báo trước, lại bị Tiết Đình Nhương cản trở.
      Đoàn người cứ cứ , xem tận hứng phong cảnh xa lạ bên đường, hết ba bốn ngày, mới tới thành huyện Định Hải.
      Định Hải là huyện lớn, quản hạt mười xã chín mươi sáu thôn làng, khoảng ba vạn hộ, hơn mười vạn dân.
      Dân chúng địa phương mưu sinh bằng nghề đánh cá làm ruộng, Định Hải có ruộng muối xung quanh, Định Hải là huyện sản xuất muối có tiếng, chiếm toàn bộ khắp bốn thành gần Ninh Ba phủ, có danh xưng là xã làm muối, cho nên dân chúng bên dưới cũng được coi là giàu có.
      Đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài, thực tế từ dựng triều Đại Xương tới nay, triều đình mấy lần hạ lệnh dời sâu vào đất liền, đầu tiên là cưỡng ép dân chúng khắp quần đảo Chu Sơn dời vào đất liền, trong hai mươi lăm năm Thừa Thiên, lại dời thêm năm mươi dặm. Bây giờ dọc vùng duyên hải chẳng còn gặp được thuyền đánh cá, thậm chí ruộng muối cũng bị ép ngừng sản xuất.
      Suốt dọc đường , có thể thấy nhóm dân chúng phần lớn đều rỗi việc, có quần áo tả tơi hoặc vải thô áo tang, mà quần áo gọn gàng, ai ngoài dân của phủ thành.
      Dù là Chiêu Nhi, cũng nhìn ra chút manh mối, phố vẫn luôn có người mang đao kiếm bên người, vừa nhìn liền biết phải người lương thiện.
      Muốn biết được tập tính dân tình, thẳng đến huyện nha là vô dụng, phải xâm nhập vào dân chúng.
      Đề nghị này là do sư gia Bao Nghi Hưng mà Tiết Đình Nhương thuê được ở Thiệu Hưng lúc trước đề nghị, Tiết Đình Nhương theo lời y, cũng nghe nhiều xem nhiều hơn, vội đến huyện nha bàn giao.
      Cứ quan sát như thế, quả nhiên là có thu hoạch, cuối cùng trong mộng hay thực, Tiết Đình Nhương đều chưa từng tới Chiết Giang.
      Với Chiết Giang, với huyện Định Hải, thậm chí với những hải thương buôn lậu kia, chẳng qua chỉ nghe người ta kể lại. Thậm chí trong mộng từng nhận ít lợi lộc từ họ, nhưng chỉ là vàng bạc, mà nội tình.
      Nay là quan phụ mẫu, Gia Thành đế lời ném tới nơi này, tất nhiên là có thâm ý. Mà phần thâm ý này phải do Tiết Đình Nhương tự mình phá giải, mở đường máu giữa bốn bề thọ địch.
      Còn vị sư gia Bao Nghi Hưng này, là Tiết Đình Nhương cố ý đến Thiệu Hưng trước để mời.
      Thiệu Hưng địa linh nhân kiệt, là nơi có rất nhiều sư gia giúp phát triển quan trường địa phương, có câu , vô Thiệu bất thành nha (nha trong nha môn). Vừa nghe hiểu.
      Trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương từng trải qua nổi khổ người ngựa, lần này nhầm vào vết xe đổ.
      Cho nên trước khi đến huyện Định Hải, phải đến Thiệu Hưng chuyến, là người nhà phải sợ, dù sao ai có thể đoán được lại quẹo đến Thiệu Hưng. Mà thiên hạ đều rộn ràng vì lợi, chỉ cần có thể ra giá cao, hứa về tương lai tươi sáng, là có rất nhiều trợ tá chen chúc tới.
      đến tiền, Tiết Đình Nhương thiếu. Về phần danh vọng, chỉ cần cái hào quang gặp người thi đỗ lục nguyên thứ hai từ cả nghìn năm, cũng đủ hấp dẫn rất nhiều người.
      Cho nên đừng thấy Bao Nghi Hưng chỉ đơn giản đứng đây, thực tế y có thể đến bên người Tiết Đình Nhương, là trải qua phen tranh đoạt, mới túm được cái danh vọng sư gia làm thuê cho tri huyện Huyện Định Hải.
      Ngoài ra còn có hình danh sư gia, tên Hầu Vạn Khiêm, cũng là tri thức có tài ở Thiệu Hưng. Bây giờ hai sư gia này, cạnh tranh vô cùng, nhìn có vẻ hiền lành khiêm tốn, kì thực vì tranh đoạt vị trí đứng đầu bên người Tiết Đình Nhương, hai người giao đấu vài hiệp. (hình danh sư gia: quan lại chuyên về hình )
      Hết thảy Tiết Đình Nhương đều thầm hiểu , mà Chiêu Nhi chỉ thấy, hôm nay sư gia mập mạp xuất , ngày mai lại đến sư gia gầy teo.
      Hai vị sư gia vì muốn giành được tán thưởng của ông chủ, dốc sức chín trâu hai hổ, lớn là chuyện cũ triều trước, là cuộc sống, các loại thời vụ của dân địa phương, cứ thế hạ bút thành văn.
      Dù sao theo ý Chiêu Nhi, tháng hai mươi lượng bạc này, tiêu cũng đáng.
      Đúng vậy, hai sư gia đều mời với giá cao, giá còn cao hơn tiền lương tri huyện của Tiết Đình Nhương, nên biết mệnh quan thất phẩm, bổng lộc mỗi tháng tính chung lại, còn bằng hai sư gia này.
      "Dân chúng bình thường có thể tùy ý mang theo đao kiếm, chẳng lẽ quan phủ quản?" Chiêu Nhi kinh ngạc .
      Bao Nghi Hưng giải thích: "Thái thái có điều biết, nơi đây giống đồng bằng, thường xuyên có cướp biển quấy rầy biên giới, mang theo đao kiếm, cũng là vì tự bảo vệ mình, nên quan phủ thể quản."
      "Cướp biển quấy rầy?" Đây là lần đầu Chiêu Nhi nghe đến chuyện cướp biển, khó tránh kinh ngạc. Nàng nhìn nhìn Bao Nghi Hưng, lại nhìn Tiết Đình Nhương.
      Tiết Đình Nhương thầm trừng mắt với Bao Nghi Hưng, rồi đáp lời Chiêu Nhi: "Nàng đừng nghe bậy, đây chẳng qua chỉ là tượng cá biệt, giữa ban ngày ban mặt, cướp biển ở đâu ra..."
      Lời còn chưa dứt, liền nghe trong đám người vang lên trận xôn xao.
      "Giặc Oa đến, chạy mau..."
      Đoàn người dại mặt ra, trơ mắt nhìn các cửa hàng phía sau ầm ầm đóng cửa, vài chủ quán lề đường quơ lấy mấy thứ quan trọng quầy, xoay người bỏ chạy.
      Chỉ trong chốc lát, đường cái bóng người, chỉ còn lại mặt đất hỗn độn cờ hiệu quảng cáo lay động ngừng, cho thấy trước đó nơi này có rất nhiều người.
      "Chạy hết rồi, hay chúng ta cũng chạy?" Chiêu Nhi , với tay lôi Tiết Đình Nhương.
      Nhưng lúc này quá chậm, chợt nghe thấy loạt tiếng vó ngựa, cùng với đó còn có tiếng thét kỳ quái, từ xa xa bay đến.
      Bọn người này ăn mặc quái lạ, đa số đều tóc tai bù xù, nhìn mặt, người mặc quần áo kỳ kỳ quái quái, còn có tiếng guốc gỗ côm cốp kèm. Bọn họ cầm trong tay vũ khí sáng bóng, đao kiếm côn bổng đều có, còn có mấy kẻ cầm dao phay biết cướp được ở nhà nào.
      Chỉ có hai người cưỡi ngựa cầm đầu, cầm Oa kiếm dài sắc bén trong tay.
      Xong rồi! Chiêu Nhi thầm nghĩ, theo bản năng ôm chặt Hoằng Nhi vào lòng, lại duỗi tay kéo Tiết Đình Nhương đến bên người.
      đường cái, chỉ có đội người ngựa của bọn họ là bắt mắt.
      hàng hơn mười người, có già có trẻ, còn có con chó cùng vài nương. Chiêu Nhi thấy những người đó dừng bước, mở to ánh mắt đáng sợ nhìn qua.
      "Nơi này có Hoa nương..." Trong đám người, biết là ai, cất giọng kỳ quái.
      Bao Nghi Hưng sợ tới mức chân nhũn ra.
      Thiệu Hưng tiếp giáp Ninh Ba, ngày thường chỉ nghe nơi này thường xuyên có cướp biển lên bờ quấy rối, ai ngờ lại xui xẻo như vậy. Vừa đến nơi, liền đụng phải.
      Bất quá y cũng biết là muốn chạy cũng kịp nữa, đành cố lớn gan, tiến lên bước : "Biết điều các ngươi nên chạy nhanh , biết lão gia nhà ta là ai ?"
      Những người đối diện bật cười. Những người này cười giống dân thường, khó nghe đến cực điểm, giống tiếng quạ kêu, lại như cú khóc. Chiêu Nhi sợ dọa đến con trai, vội với tay bịt lỗ tai bé, đáng tiếc chỉ có tay, che hết được.
      Lại , Hoằng Nhi cũng cho nàng che, lay tay mẹ, lộ ra đôi mắt to, tinh thần sáng láng nhìn bọn người kỳ lạ kia.
      Cười xong, có người cất giọng quái dị: "Vậy ngươi biết nhóm chúng ta là ai ? Lá gan cũng lớn nhỉ. Ta thấy ngươi mập đấy, giết lấy thịt đem hầm, chắc có thể ăn no."
      Mặt Bao Nghi Hưng liền trắng toát, trắng mặt còn có Chiêu Nhi và mấy nữ quyến. Về phần bọn Hồ Tam, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nhóm người này, trừ Hồ Tam, mấy tùy tùng khác đều có chút khiếp đảm, nhưng ràng bây giờ e sợ giải quyết được vấn đề.
      Chỉ riêng Tiết Đình Nhương tựa như nghe thấy những lời này, cũng nhìn bọn chúng, mà nhìn về phía ngã tư cách đó xa, miệng lẩm bẩm sao còn chưa tới.
      kì lạ như thế, đương nhiên những người đối diện trông thấy, trong đó có người nhịn được hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
      Người này được tiếng Hán, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bị đầu lĩnh trừng mắt.
      Rất nhanh bọn họ liền biết Tiết Đình Nhương nhìn cái gì.
      Ngay chỗ ngã tư, người mặc quan phục Bổ Tử thêu cò trắng vội vàng chạy đến. (bổ tử: áo quan phục gọi bổ tử)
      Người này chính là tri huyện Lưu Tất Xương của huyện Định Hải, theo phía sau là đội lớn đội nha dịch, sai biệt lắm khoảng ba mươi bốn người.
      Lưu Tất Xương chạy kịp thở, người vừa đứng vững liền hung hăng trừng mắt nhìn nhóm cướp biển kia, rồi : "Tiết tri huyện, bản quan đến trễ, khiến ngươi hoảng sợ rồi."
      Còn kịp thở mà ra lệnh cho những nha dịch phía sau: "Còn đánh cho ta! Bọn chúng dám can đảm quấy nhiễu Tiết đại nhân, bắt được phải giết tha."
      Theo tiếng quát mắng, bọn nha dịch liền miệng hô giết, rút đại đao bên hông, lao về phía đám giặc Oa kia.
      Hai bên túm tụm lại, đánh túi bụi.
      người Oa mập mạp té xuống ven đường, phát ra tiếng rầm vang vọng, gã hô to tiếng: "Ta bị thương!"
      Có rất nhiều người cũng kêu như vậy, đầu lĩnh giặc Oa kia trầm liếc nhìn đám quan binh, ra lệnh: "Lui!"
      Sau đó đoàn giặc Oa liền nhanh như chớp thối lui.
      Nha dịch huyện Định Hải đuổi theo rất xa, đến khi bên này Tiết Đình Nhương khách sáo trò chuyện vài câu với Lưu Tất Xương, mới có người trở về bẩm: "Bẩm đại nhân, bọn giặc Oa kia quá gian xảo, biết giấu ngựa ngoài thành, thuộc hạ vô năng, để bọn họ trốn thoát."
      Phía sau gã còn có vài nha dịch khập khiễng theo, hình như bị thương , có vẻ dốc hết sức lực.
      Lưu Tất Xương thở dài tiếng: "Thôi, các ngươi cũng vất vả rồi, phải ngươi vô năng, mà tụi giặc Oa đúng là lẫn như chạch. Ta nhất định báo lại việc này với Định Hải vệ, cầu bọn họ xuất binh tiêu diệt bọn chúng."
      Sau khi thở ngắn than dài xong, y với Tiết Đình Nhương: "Tiết đại nhân, mau cùng về nha môn thôi, ngươi bị hoảng sợ rồi, để ta chuẩn bị bữa tiệc cho ngươi đón gió tẩy trần."
      Tiết Đình Nhương ra hiệu bằng ánh mắt cho Hồ Tam, sai y bảo vệ mẹ con Chiêu Nhi, rồi dẫn đầu theo Lưu Tất Xương thẳng về hướng huyện nha.
      Nha môn huyện Định Hải cách nơi này xa, hai người vừa vừa chuyện.
      Tiết Đình Nhương hỏi: "Lưu đại nhân, chẳng lẽ nơi đây thường xuyên xảy ra loại chuyện này? Ta thấy hình như bọn vừa rồi phải người nơi đây, cách dân chúng tránh né cho thấy đây phải lần đầu gặp phải chuyện này, nên biết nơi này là huyện Định Hải, chứ chẳng phải làng quê ."
      Lưu Tất Xương cảm thán: "Tiết đại nhân có điều biết, bọn họ chỉ cướp vài thứ, chứ bình thường chẳng làm ai bị thương. Bởi vì Định Hải tiếp giáp bờ biển, thể thiếu việc vài ngày lại có cướp biển lên bờ cướp bóc phen. Hơn nữa bản quan đường đường cũng là tri huyện, đáng tiếc binh lực huyện nha có hạn, đúng là giật gấu vá vai."
      "Ồ, ra là vậy." Ánh mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, hỏi thêm nữa.
      Sau đó, Lưu Tất Xương liền đơn giản giới thiệu phen về tục lệ, thời vụ của dân cư địa phương. được nửa, liền đến nha môn huyện Định Hải.
      Huyện nha này chẳng khác huyện nha bình thường khác, nhưng vì đây là vùng duyên hải, thể thiếu bão sóng linh tinh, cho nên huyện nha được xây rất chắc chắn, vừa nhìn liền biết công sức đổ ra rất lớn.
      Trước huyện nha có bức tường, sau bức tường là đền thờ, đền thờ hướng vào cửa lớn bên trong, hai bên cửa lớn là bức tường hình chữ bát (八). Tường chữ bát dùng để dán ít công văn như bố cáo, cáo thị, cái gọi là bát tự nha môn cũng từ đây mà có.
      Sâu vào bên trong nữa chính là Nghi Môn, ở giữa là cửa chính, hai bên là cửa hông. Sau Nghi Môn là khu nhà lớn nhất huyện nha, trong khu nhà có xây đình , gọi là 'đình Giới Thạch', đó khắc mười sáu chữ to ‘Bổng lộc của ngươi, dầu mỡ của dân, ngược đãi dân chúng, trời cũng chẳng tha’.
      Dưới Giới Thạch là đường lát đá theo hướng bắc, đến Nguyệt đài, đài là công đường phá án của Huyện thái gia.
      Sau Công đường còn có Nhị đường Tam đường, hai bên là sáu phòng làm việc của huyện nha, cùng với khu chăn ngựa, phòng thu chi, kho hàng đều đặt tại đây. Phía sau Tam đường chính là nội nha, là chỗ tri huyện ăn ở. Huyện thừa, Chủ Bộ cũng ở đây, chia sang hai bên trái phải. (Huyện thừa: quan giúp việc, Chủ Bộ: quan chuyên ghi chép sổ sách)
      Lưu Tất Xương đón Tiết Đình Nhương đến Tam đường, nơi đó sớm chuẩn bị bàn rượu và thức ăn phong phú.
      Huyện thừa, chủ bộ cùng các quan lại huyện Định Viễn đều ngồi hai bên trái phải, trừ hai vị sư gia Bao Nghi Hưng cùng Hồ Tam, nhóm Chiêu Nhi được đón vào nội nha nghỉ ngơi.
      Sau trận ăn uống, Tiết Đình Nhương cùng những người này túm tụm lại.
      uống ít rượu, gương mặt nhã nhặn đỏ bừng, thấy vậy Lưu Tất Xương cũng khuyên nữa, sai người đỡ đưa về nội nha. Còn việc chuyển giao quan ấn, chỉ đành chờ ngày mai.
      Đợi Tiết Đình Nhương rồi, sắc mặt Lưu Tất Xương trở nên trầm.
      "Chuyện của bọn họ chẳng biết phải làm sao đây, gặp tri huyện mới đến nhậm chức mà náo loạn thành như vậy, làm hại bản quan tốn bao nhiêu võ mồm, mới khiến hời hợt bỏ qua."
      Huyện thừa mặt đầy chua sót : "Đại nhân, việc này chúng ta thể khống chế, ai ngờ họ Tiết kia lại đột nhiên làm vậy, đến huyện thành rồi, mới sai người truyền tin."
      "Đúng vậy, chúng ta căn bản chuẩn bị kịp."
      Lưu Tất Xương liếc nhìn bọn họ: "Việc này các ngươi tự xem mà làm, dù sao qua ngày mai, bản quan phải rời khỏi nơi này. Về sau huyện Định Hải tươi sáng hay u tối, yên bình hay hỗn loạn, đều chẳng dính dáng gì đến bản quan."
      Mấy người bên dưới hai mặt nhìn nhau, lặng yên tiếng động lui xuống.
      Tiểu Ly 1111, Yến.Yếnnancy1986 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :