Mộng Vô Biên - Dâu Thích Ăn Dâu

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 5: Sức Mạnh Kỳ Lạ.

      “Mẹ! Con làm dâu gia đình bên đó đâu!”

      Chuyện gì diễn ra thế này? Mình ở đâu đây?

      “Hỗn láo!”

      Theo sau câu là tiếng bốp chát kinh hoàng khiến tôi lờ mờ tỉnh dậy.

      Ở giữa căn phòng là hai , người đứng, người nằm sõng soài dưới đất. Còn người đàn bà lớn tuổi ngồi sofa, mái tóc chắc theo thời gian chuyển sang màu muối tiêu. Dù thấy mặt nhưng dựa theo vóc dáng đầy uy nghiêm cùng bộ áo dài màu đỏ được thiêu cách điệu tỉ mỉ từng hoa văn đó, nếu tôi phỏng đoán lầm chắc bà ấy là mẹ của hai kia.

      “Để gia đình mình có được như ngày hôm nay mày biết cha mày phải nợ người ta bao nhiêu tiền hả? Mày giỏi ngon kiếm tiền trả cho cha mày !”

      Người mẹ đập mạnh lên thành ghế, tay nắm chặt mà run lên từng hồi.

      Ánh mắt của bà tràn đầy tức giận như hai đốm lửa đỏ rực bên trong đồng cỏ khô trơ trụi.

      Mỗi đường nét mặt bà trở nên ràng hơn, nhưng phải là nét đẹp, mà là tàn ác đến cùng cực, đôi mắt nâu lên vô vàn đường vân máu, từng nếp nhăn lại khiến cho bà dường như trở nên già hơn so với tuổi của mình.

      “Mẹ! Làm ơn... Con xin mẹ đấy...”

      Nhưng người mẹ vẫn thờ ơ như hề có chuyện gì xảy ra, ánh mắt và giọng điệu hoàn toàn thay đổi. Bà giáng tiếng “Bốp” vào khuôn mặt đầy kiều diễm của , quát:

      “Mày cút ra! Đồ con bất hiếu, chẳng lẽ mày để cha mày chết dưới tay bọn xã hội đen vậy sao? Ổng phải cha mày cũng là chồng tao. Mày cứu cha mày tao cứu chồng tao!”

      “Nhưng...”

      để con mình hết, người mẹ liền cắt lời:

      nhưng nhị gì hết. Oanh, thôi.”

      “Dạ mẹ.”

      xong cả hai quay , nhưng trước khi người chị còn ngoảnh lại cười đầy mãn nguyện để mặc cho mình gục đầu khóc trong tuyệt vọng.

      Những giọt nước mắt hệt những giọt mưa trong ngày u ám, tiếng nấc nghẹn ngào như những lưỡi dao vô hình cứ vào lòng tôi, làm tôi thể khống chế nổi cơn đau trong lòng mình, cảm giác đau đớn dần chạm vào tâm hồn tôi. Nhưng tôi chỉ nằm đó lặng lẽ và cứ như thế trong vài phút, hiểu tại sao mình lại thể có đủ can đảm để an ủi lấy này. Tuy nhiên, dù sao nữa mình cũng phải mở lời thôi thể để ấy khóc như thế mãi được.

      “Nếu là , tôi chạy đến nơi chẳng ma nào hay rồi.”

      “Aaa... ... ... là ai?”

      “À... ... ra chuyện này tôi cũng biết giải thích sao cho hiểu nữa...”

      Bốp!

      cái tát đau điếng khiến tôi bỗng bàng hoàng và thể tin nổi vào những gì vừa mới xảy ra với mình.

      “Đồ Undead!”

      “Undead? Ý là tôi giống bọn zombie đội mồ sống dậy đấy à? . . Tôi là con người bằng da bằng thịt đấy! Máu đỏ da vàng đấy! Haiz, làm sao để tôi chứng minh được đây trời.”

      Tôi thầm nghĩ, ở thế giới này mà có Undead quả cũng chẳng có gì là quá kỳ lạ. có quá nhiều tác giả, tác phẩm viết về chủ đề Fantasic, Isekai,... Mặc dù thế, điều khiến tôi bất ngờ hơn tất cả chính là tại sao người chuyển sinh sang thế giới khác phải là ai khác mà lại chính là mình cơ chứ? kỳ lạ.

      Rầm!

      “Ngươi là gián điệp của gia tộc nào! Sao ngươi lại ở trong Phạm Gia chúng ta!”

      Sau câu ấy, cánh cửa phòng chỉ trong khoảnh khắc vài giây sau đó bỗng bị bật mạnh ra, ào ạt theo sau đó hơn hai mươi lính cận vệ đứng nghiêm trang dọc hai bên phòng.

      “Mẹ thấy con đúng . Con đó muốn cưới trong tứ đại gia tộc mà còn dẫn thằng kia vào tận phòng làm chuyện đồi trụy. mang tiếng gia tộc ta có người con như thế.”

      “Mẹ! Mọi chuyện như mẹ nghĩ đâu.”

      Người mẹ tuy lớn tuổi thế mà thân thủ lại nhanh nhẹn đến ngờ. Chỉ dựa vào cái xoay người hất Ngọc văng ra chiếc tủ đựng đồ khiến chúng vang lên tiếng “Rầm”, còn tôi nằm sõng soài dưới đất, ôm người đầy đau đớn.

      “Mày còn gì để nữa sao! Cái thể loại con lẳng lơ, dẫn trai về nhà như mày mà có tư cách gọi tao là mẹ nữa sao! Còn mau cút khỏi Phạm Gia cho ta, từ nay đừng gọi tao là mẹ mày nữa! Bà Hân này bao giờ có đứa con như mày!”

      Bà Hân quát lớn rồi bồi thêm vào người Ngọc vài cú đá lên người khiến tôi thể nào khỏi xót xa cho ấy nhưng biết sao giờ.

      Dẫu sao tôi cũng chỉ là nhân viên văn phòng quèn bỗng dưng được chuyển sinh đến thế giới xa lạ mà đến ngay cả bản thân mình tên tuổi gì còn chẳng biết làm sao đến việc giải cứu cho người khác chứ.

      “Còn mày nữa! mau mày từ đâu đến!”

      Đùng!

      “Hộc.”

      Tuy mẹ Ngọc đứng cách tôi khoảng nhưng bà lại chẳng cẩn phải tốn nhiều sức, chỉ dùng lực đấm từ xa mà khiến nội tạng tôi như muốn vỡ cả ra. Cảm giác tanh tưởi ngập tràn trong miệng, mặc dù tôi nén lại cái cảm giác đau đớn ấy nhưng đến cú đấm thứ hai, thứ ba, rồi rất rất nhiều lần sau đó nữa đến mức tay chân tôi mất hết cảm giác, tim đập nhanh hơn, hơi thở trở nên rối loạn.

      “Con.. con...”

      ngưỡng mộ. Từ trước đến nay ngươi là người đầu tiên có thế chịu được ba đấm của ta đấy. Để ta xem ngươi có thể chịu được bao nhiêu đấm của gia trưởng Phạm Gia ta nữa!”

      xong bà Hân lại đấm ngừng vào cơ thể yếu ớt của tôi như chơi đùa với bao cát. Lần lượt từ đấm này đến cú đấm tiếp theo, thấy thể trạng tôi có thể hứng chịu thêm ít nhiều nên bà Hân dần dùng lực mạnh hơn. Dù cho con ruột của mình có cầm chân van xin lay động thế nào, bà cũng quan tâm, dường như trong tâm trí bà Hân lúc này chỉ tập trung tiêu diệt kẻ hèn mọn như tôi mà thôi.

      tuyệt vọng bỗng chốc bao trùm lấy tầm nhìn tôi,

      Có lẽ tôi còn nơi nào để lẩn trốn, tôi cảm thấy suy sụp rồi dần dần nhấn chìm tôi vào bóng tối

      “Gia Bảo.”

      A! Giọng này! Là... Là của em mà.

      “Thiên Kim!”

      Tôi hét lớn để níu kéo bóng hình quen thuộc của người con đối với tôi còn quan trọng hơn cả sinh mạng này.

      Phía xa xa, hình bóng em nở nụ cười hiền dịu, đưa tay hướng về phía tôi như mời tôi về nơi em. Tuy nhiên càng chạy theo hình bóng em, tôi càng cảm nhận tuyệt vọng bao trùm lấy bản thân mỗi lúc nhiều hơn. Dường như đó phải là khoảng cách giữa sống và cái chết, cũng chẳng phải là khoảng cách của tình chia ly mà đó là khoảng cách mà mãi mãi tôi chẳng thể nào chạm đến được người mình thương nhất.

      “Xin lỗi.”

      Hai chữ xin lỗi của em bỗng khiến khóe mắt tôi cay xè. Lại khóc rồi, từ khi chia tay em là đêm đêm tôi khóc đến ướt cả gối. Rồi bây giờ chúng ta lại dày vò nhau như thế này hỏi sao tôi có thể sống vui vẻ và sống tốt. Tôi hiểu em nghĩ cái gì nữa rồi, chắc có lẽ em nghĩ tôi vẫn còn em, còn em thấy trống trải nên cần có ai bên cạnh. Tôi nhìn em, cả hai vẫn gì.

      Em đúng, chính tôi phá hủy mọi thứ.

      Bây giờ, hay dẫu về sau. Có lẽ em bao giờ quay lại bên tôi nữa. Đó là điều mà cả em và tôi đều biết chắc. Em làm gì còn can đảm để tự đưa mình vào bi kịch và tổn thương, tôi cũng làm gì còn tư cách che chở cho em.

      người là thói quen.

      Còn người phải chật vật chữa lành cho trái tim.

      thể quay lại, chỉ có thể kết thúc, vĩnh viễn chẳng mong gặp lại nhau thêm phút giây nào nữa.

      Tổn thương này, quá đủ rồi...

      Cảnh vật xung quanh lần nữa dần dần bị bóng đen nuốt chửng lấy, hình bóng em cũng theo đó mà tan biến, chỉ còn lại mỗi mình tôi cùng với nỗi đơn lại bầu bạn với nhau. Hệt ngày xưa em từng bỏ rơi tôi như thế.

      Em, bị khiếm khuyết.

      Em là người khiếm khuyết.

      Em luôn hoài nghi chính mình, cũng luôn tự ti về chính mình.

      Chắc có lẽ mang mình những khiếm khuyết ấy nên khiến cho em dần thu mình lại. Như chú ốc sên, cuộn mình vào lớp vỏ cứng dày cộm để bảo vệ mình. Có lẽ trái tim của em cũng còn muốn có tư tình với bất cứ ai, vì em biết, em xứng với bất kỳ ai. Và cũng ai muốn bên cạnh người như em.

      thể nghe được bất kỳ thanh nào, càng thể về những thứ đẹp đẽ nhất đời này. Em chỉ có đôi mắt, nhưng đôi mắt mang màu u tối và đầy bi thương.

      Đôi mắt em đẹp lắm, chúng như những vì sao thắp sáng bầu trời đen. Nhưng cũng chất chứa những điều gì đó tối tăm và sợ sệt. Có lẽ thứ mà ông trời để lại cho em chỉ là đôi mắt biết , nhưng tha thiết được xua tan những màn đêm trong đôi mắt kia.

      gì ơi, này. Này, làm rơi quyển sách.”

      Mặc kệ giọng phía sau cứ hét lên, đôi chân tôi vẫn cứ thế mà bước . Đến khi có bàn tay vỗ vào vai tôi, tôi mới giật mình mà đứng lại và quay về sau.

      “Sách của này, làm rơi đấy. Nhưng dù gọi mãi, mà tôi cũng chẳng nghe”

      Tôi nhìn em, hình như hiểu được những gì em muốn nên cúi đầu cảm ơn, khiến em đưa ánh nhìn đầy hoài nghi và khó hiểu.

      Và đó cũng là lần gặp gỡ đầu tiên của em và tôi. Cho đến lần thứ hai, thứ ba, và đến khi ở bên em. Tôi mới biết được em mang trong mình khiếm khuyết giống bất cứ người bình thường nào.

      Từ lúc ấy trong mắt tôi em hệt những vì sao sáng trời đêm. Vì khi em đến mang cho tôi chút hy vọng về cuộc đời. Nhưng cũng có nghĩa em ở cao vời vợi, dù thế nào tôi cũng thể đưa tay với lấy em.

      Tình này, đầu tiên là đúng người, cũng xứng với nhau.

      Tôi cho dù giỏi giang, thông minh đến đâu. cũng thể nào giống bao người khác, cất lời em được. Càng thể lắng nghe những câu từ ngọt ngào từ chính miệng em . Hay chỉ đơn thuần là thanh trong trẻo của giọng em, đều là những thứ xa xỉ nhất. Mà ngay cả khi mơ, tôi cũng dám.

      Càng mong rằng em lấy tôi, vì như thế bất công với em.

      Tôi chỉ dám thầm hy vọng, em có thể có cuộc sống thế là đủ rồi.

      Dần dần trước mắt tôi là hình ảnh bà lão ngồi dưới đất run cầm cập trông chẳng khác gì đứa trẻ vừa mới bị bố mẹ quát. Đôi mắt bà in hằn vô sô vết chân chim đó giờ đây lại càng nhiều hơn, đôi ngươi rưng rưng dường như cầu xin tha thứ từ tôi, mái tóc màu muối tiêu ướt đẫm mồ hôi nhưng nghĩ đến viên cảnh lúc nãy mẹ của Ngọc chẳng thèm để tâm đến những gì tôi điều đó quả là điều thể tha thứ được nên tôi lẳng lặng bước qua bà ta, nhàng đến chỗ nằm sõng soài dưới đất, giơ tay ra chữa lành vết thương cho rồi :

      sao chứ. Tôi tên Bảo, rất vui được làm quen. biết tên là gì nhỉ?”

      Về phía ấy mắt chữ A miệng chữ O chỉ biết ngơ ngác nhìn các về thương nhanh chóng phục hồi.

      “Tôi... Tôi tên Ngọc.”

      Kế bên Ngọc chắc là chị khẩu phật tâm xà, lúc nào cũng tìm mọi cách hãm hại em mình. Loại người ấy đối với tôi quả chẳng đáng để tâm là mấy nhưng dù gì là gia đình tôi nghĩ Ngọc cũng nỡ nhìn chị mình phải chịu giày vò sống bằng chết vì thế cũng tiện tay hồi phục cho ả ta, sau này để xem ả ta có đủ dã tâm hãm hại Ngọc nữa , lúc đó giết người diệt khẩu sau cũng muộn

      “Cảm... Cảm ơn.”

      Với ma pháp tại của tôi, chỉ trong chưa đầy nửa cái chớp mắt mà những vết thương và những vật dụng bị hỏng hóc lúc nãy liền được chữa lành trong luồng ánh sáng đầy ấm áp.

      “Ma pháp này!”

      Ngọc như chợt nhận ra điều gì thốt lên nhưng chưa kịp ra bị người mẹ liền cắt lời:

      “Ma pháp phục hồi cấp Thánh! Cậu là ai?"

      ...

    2. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 6: Bố Mẹ?

      ra ngay đến cả tôi cũng biết phải giải thích với bản thân mình từ đâu mình lại có nguồn phép thuật này nữa, huống hồ chi là giải thích cho ba mẹ con họ hiểu. Ngoài việc chỉ biết cười trừ rồi gãi đầu, sau đó đành bịa ra đại thứ viễn cảnh nào đó rồi kể về câu chuyện chuyển sinh của mình Tuy nhiên điều tôi ngờ nhất là hai con người đứng trước mặt tôi đây chẳng những chút nghi ngờ về những gì tôi mà còn răm rắp tin theo từng câu chuyện tôi kể.

      “Mọi là thế ạ.”

      Bỗng chợt bà Hân giật mạnh lấy tay tôi, rồi truyền thứ dòng chảy ấm vào nơi mu bàn tay khiến nơi ấy phát lên ánh kim hình hoa đào.

      “Đây! Đây là...”

      “Ấn ký họ Trần!”

      Chỉ mới nghe thoáng qua con cả của mình mà bà Hân như chợt nhận ra điều gì, liền nắm lấy cổ áo tôi hỏi tiếp như muốn chất vấn mọi chuyện cho ra lẽ:

      “Cậu là con trai trưởng của gia tộc Trần Gia?”

      “Là sao ạ? Bà gì con hiểu?”

      “Đó là điều thể!”

      Chị cả bất giác ngạc nhiên thốt lên như chợt nhận ra điều gì đó.

      “Cậu... Cậu...”

      đến đây bỗng cả ba người ngưng lại chốc lát, sau đó bà Hân liền thở dài hơi rồi chắp hai tay liền phác họa ra trước mắt chúng tôi là hình ảnh cây cổ thụ khổng lồ Yygdrasil chỉ có trong thần thoại Bắc Âu được bà tạo nên vô vùng chi tiết. Sau đó bà Hân bắt đầu chậm rãi giải thích ngọn ngành mọi việc.

      ra những chuyện ta sắp kể cho cậu là điều cấm kỵ ở thế giới ma pháp này, nếu là người thường chỉ nghe thoáng qua thôi cũng đáng tội chết rồi. Ta biết cậu có phải là con trai cả của họ Trần hay nhưng với nguồn ma pháp này quả hối tiếc nếu ta kể cho cậu nghe thêm về thế giới này nhỉ.”

      Rồi bà quay sang dặn dò hai con :

      “Hãy hứa với ta bằng mọi giá các con cũng tiết lộ bí mật này cho người ngoài, nếu ...”

      “Dạ, con hứa ạ.”

      Chắc có lẽ họ biết rằng những lời mà mẹ vừa ra là hoàn toàn nghiêm túc nên vẻ mặt mới căng thẳng đến thế.

      Chuyển sinh con người là loại thí nghiệm chuyển đổi liên quan đến việc tái sinh linh hồn của thực thể vào chiều gian khác. loại thí nghiệm chưa từng có tiền lệ thành công của tất cả Ma Pháp Sư toàn thế giới.

      Ban đầu, các nhà khoa học của thế giới ngầm chỉ có thể tạo ra chúng bằng thứ ma pháp bậc Thánh cấp mang tên “Quang Phổ Thiên Đức Đại Thần” và sau hàng triệu lần thử nghiệm thất bại, cuối cùng họ cũng có được nó bằng nhiều phương thức ma thuật khác nhau và nó cho phép người dùng có cuộc sống mới theo chu kỳ tuần hoàn.

      Và các yếu tố cần để thực ma pháp hồi sinh yếu tố quan trọng nhất, và việc thực ma pháp này cũng rất nguy hiểm, vì nó có thể gây ra những tác động và hệ quả mà các Ma Pháp Sư thể nào lường trước được.

      “Vậy ý bà là...”

      “Đúng vậy, nhưng phải tại cậu cũng có bố có mẹ rồi sao?”

      “Bố mẹ? Con có cả bố lẫn mẹ luôn à?”

      “Ừ. Cậu muốn gặp họ ?”

      “Dạ, nhưng con phải mặc cái này ra ngoài à bà?”

      “Ừ nhỉ, ta quên mất.”

      Bà Hân cười sau đó kéo hai con của mình ra chỗ khác, chỉ còn tôi và căn phòng tân hôn trống trải cùng với vô vàn câu hỏi bủa vây trong đầu.

      mơ hồ, nhưng tại sao mọi thứ lại liên kết với nhau chặt chẽ đến kỳ lạ.

      Vừa thay đồ tôi vừa vò đầu bứt tai trả lời những câu hỏi trong tâm trí mình nhưng dù có đưa ra câu trả lời như thế nào vẫn có đáp án chính xác nào cho vô vàn câu hỏi ấy.

      “Bảo ơi, cậu xong chưa?”

      Bất ngờ tiếng ngõ cửa cùng giọng vô cùng duyên dáng của Ngọc bỗng phá vỡ luồng suy nghĩ của tôi.

      “Xong rồi, xong rồi đây.”

      Tôi nhanh chóng mặc xong chiếc blazer rồi mở cửa ra. Đập vào mắt tôi lúc này là nữ sinh trung học với bộ áo sơ mi được thêu tỉ mỉ cùng với váy xếp ly kẻ sọc ca rô và áo phông tay bên ngoài trông vô cùng phá cách khiến tôi còn nhận ra đây có phải là Ngọc hay nữa mà cứ tưởng đây là người hoàn toàn khác. Để cho chắc chắn, tôi đùa vu vơ hỏi lại đứng trước mặt mình:

      “Bà là Ngọc sao?”

      “Ơ hay. Ông này muốn chết à, tôi đây chứ ai.”

      Thấy Ngọc giơ nắm đấm lên dọa, tôi mới xác thực đúng là Ngọc rồi liền cười .

      thôi, mọi người lại đợi.”

      “Ừ.”

      Dọc bước trong khuôn viên Phạm Gia, được bao quanh bởi hàng rào trắng, tách biệt với thế giới bên ngoài. Và khi bước chân vào, tôi tựa thể được đắm chìm vào thế giới thần tiên.

      Những tia nắng nhàng lan tỏa từng bông hoa, tạo nên gian đặc biệt khác nào bức hoạ. Trước vẻ đẹp ấy, bước chân tôi đành phải nhường nhịn trong gian bé này, lang thang trong từng góc độ, ngắm nhìn từng loại hoa, cảm nhận tuyệt vời đến kỳ lạ của cuộc sống.

      Hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ các loại thảo mộc làm tâm trí tôi như bẫng phần nào, còn suy nghĩ về những chuyện tiêu cực, về cái thứ quá khứ đầy ám ảnh khiến tôi trở thành con người như tại.

      “Oanh với sao?”

      , chị Oanh có việc nên để tôi thay.”

      “À.”

      Trong thế giới thuở xa xưa, có vô vàn thần thoại kể lại rằng ma pháp là do các vị thần hay các sinh vật thần thoại truyền lại cho nhân loại. số câu chuyện kể rằng ma pháp là kết tinh của tập hợp kiến thức và trí tuệ của các vị phù thủy, nhà thông thạo về ma thuật về việc chuyển đổi vật chất giữa các đồ vật với nhau, rồi đến việc chuyển đổi các nguồn năng lượng tự nhiên vào cơ thể con người hoặc con người với các tác nhân xung quanh dựa vào “dòng chảy”.

      “Dòng chảy? Nó có giống với nguồn điện ?”

      “Hahaha, phải, nó phải điện đâu. Dòng chảy ma pháp là khái niệm rất quan trọng trong thế giới ma thuật. Nó đề cập đến sức mạnh tập trung của các pháp sư khi họ sử dụng ma pháp để tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ. Khi các pháp sư sử dụng ma pháp để tạo ra hiệu ứng, dòng ma pháp này bắt đầu chảy ra khỏi thân thể họ và đổ ra môi trường xung quanh. Dòng chảy này có thể tăng cường sức mạnh của các pháp sư khác trong phạm vi cảm nhận được. Các pháp sư khác cũng có thể sử dụng dòng chảy ma pháp này để tập trung ma pháp của mình và tạo ra hiệu ứng lớn hơn.”

      Để chứng minh, Ngọc xòe bàn tay ra, giữa lòng bàn tay nhắn của bỗng xuất vòng tròn màu xanh lục với các kí tự kỳ lạ, rồi từ trong vòng tròn màu xanh lục tung ra vô vàn những tạo hình chim bồ câu bay ngập cả bầu trời như phép màu xảy ra trước mắt, nhưng ở đây họ chỉ xem đó là phép thuật sơ cấp mà bất cứ đứa trẻ nào muốn thành thạo ma pháp cũng phải thực được.

      “Nhưng làm sao để biết được người có “dòng chảy” hay ?”

      “À...”

      Mặt Ngọc dường như ngơ ngác ra trước câu hỏi bất ngờ của tôi, sau đó dừng khoảng vài giây rồi chợt nhận ra điều gì đó, rồi liền triệu hồi chiếc cốc rỗng tay mình, sau đó vừa đổ đầy ly nước vừa giải thích:

      “Cậu hãy nhìn vào cái cốc này. Mỗi sức mạnh nguyên tố của “dòng chảy” giống như màu sắc trong chiếc cốc này vậy.”

      Chiếc cốc chứa nước dần dần thay đổi theo từng cung bậc màu sắc khác nhau.

      "Mỗi ma pháp sư phát ra vầng sáng nguyên tố riêng, dựa vào đó chúng ta có thể biết được ai có “dòng chảy” hay . Cũng như mỗi sức mạnh đều có ưu và nhược điểm riêng nên thể đánh giá việc nguyên tố nào mạnh hơn nguyên tố nào được. Cách duy nhất ta có thể xác định được sức mạnh của kẻ thù là dựa vào “khí” của “dòng chảy.”

      Trong lúc tôi và Ngọc say sưa dạo bước trò chuyện cùng nhau, bỗng bóng đen lao như bay ra với tốc độ chóng mặt đụng trúng cả hai làm cả hai cũng bị cuốn theo đoạn. Đến khi định thần lại Ngọc mới chợt nhận ra đó là mẹ mình, kịp suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng đỡ mẹ mình dậy, lo lắng hỏi:

      “Mẹ! Mẹ sao chứ!”

      “Ừ. Ta ... ”

      Hộc.

      Chưa kịp dứt câu bà phun ra ngụm máu tươi khiến Ngọc khỏi xót xa mà tức giận lớn tiếng:

      “Ai! Là ai làm mẹ ra như thế này, con biết con thay mặt gia trưởng Phạm Gia giết .”

      “Đừng... Ngọc nhi...”

      Như cảm nhận được điều gì đó bất thường tỏa ra bên trong phòng khách tôi liền phản xạ nắm chặt lấy tay Ngọc khuyên hãy bình tĩnh lại, đánh giá tình hình tại xem đối thủ là ai, sức mạnh ra sao rồi hẵng mới hành động.

      “Mạnh miệng. mạnh miệng.”

      Hướng theo giọng về phía phòng khách là người đàn ông dáng vẻ trung niên, mái tóc chải gọn, khuôn mặt góc cạnh như muốn tăng lên vẻ nam tính của ông ta. Điểm nhấn ấn tượng về người đàn ông này trong mắt Bảo ngoài ngoại hình điển trai là bộ vest đen làm ông lịch lãm giờ lại trông thêm lịch lãm hơn.

      Còn người phụ nữ ngồi cạnh bên người đàn ông kia mang trong mình cái thứ khí chất huyền ảo khiến cậu tài nào rời mắt ra khỏi được. Bà ta đơn giản chỉ khoác lên mình chiếc váy đen dài xẻ tà cùng với chiếc túi trắng thôi sao mà quyến rũ đến thế cơ chứ!

      Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ biết thực lực hai người trước mắt tôi đây phải dạng tầm thường. sâu trong dáng vẻ ung dung đấy chắc chắn phải là tuyệt thế cao thủ. Lúc này, với thứ sức mạnh của tôi mà muốn bảo vệ bà Hân và Ngọc quả họ chỉ cần khắc là thổi bay ba người chúng tôi rồi.

      “Trần trưởng, xin ngài hãy dừng tay!”

      Vừa dứt câu mẹ Ngọc dù bị thương nặng vẫn gắng gượng sức đứng ra bảo vệ cho con mình. Còn Ngọc vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi đoán rằng đến ngay cả Ngọc cũng nghĩ là mình làm dâu nhà họ Trần, mà còn đặc biệt hơn là đích thân Trần trưởng đến đây gặp mình nữa chứ.

      “Ngài... Ngài... Là Trần Khải sao?”

      “Bà Hân, tránh ra!”

      “Xin lỗi Trần trưởng, tôi thể.”

      Thấy thế, người đàn ông trước mắt chỉ cười rồi đánh ánh mắt như phi thứ ám khí đầy sắc lẻm sang tôi khiến tôi bất giác phải lùi về sau vài bước để bảo vệ bà Hân và Ngọc.

      “Cậu là con trai của ta sao?”

      “À... ... Cái này tôi nhưng tôi có cái này, ông xem thử xem.”

      Đột nhiên tôi chợt nhớ ra tay mình vẫn còn dấu ấn mà bà Hân từng là “Ấn ký Trần Gia”, tôi nhanh trí lấy ra vừa đề phòng, chậm rãi đến chỗ người đàn ông kia.

      Người đàn ông ngồi ghế chút đề phòng mà nhận lấy, dường như đối với cái khí chất đủ để giết người kia những mánh khóe vặt vãnh cũng tài nào qua mắt nổi ông. Sau khi nhìn qua mu bàn tay tôi lúc bỗng từ bàn tay ông chợt lên thứ ánh sáng màu vàng kim nhấp nháy mấy cái rồi tắt hẳn .

      “Quả nhiên là vậy.”

      Bất giác cơ thể tôi như bị luồng sức mạnh bí hất văng ra ngoài. Trong khoảnh khắc vài giây ngắn ngủi trước khi bị hất văng tôi nhanh chóng triệu hồi tay lá bài cắt phăng phần nào uy lực bí hiểm kia, tay còn lại phóng vụt cây trâm độc bay thẳng đến chỗ người đàn ông ngồi trong phòng khách. Song việc để hiệu chỉnh hai tay hai ma pháp quả tôi “đốt cháy giai đoạn” quá nhanh nên mặc dù cản được phần nào uy lực từ luồng sức mạnh bí kia nhưng tôi vẫn loạng choạng chống tay xuống đất để lấy lại thăng bằng.

      “Chiếc trâm này.”

      Người đàn ông rút chiếc trâm ghim cạnh phần cổ mình, tỉ mỉ quan sát rồi :

      “Khá lắm, khá lắm. Kẻ có thể phá Ma Phong của Hồ Hắc Thiên quả còn ít hơn cả đầu ngón tay, vật mà người trước mặt ta đây chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cậu phá được Ma Phong của Hồ Hắc Thiên mà còn có thời gian tẩm độc vào cây trâm để ám sát ta nữa. Con trai ta quả khiến người khác phải từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ta vậy có đúng , Hồ Hắc Thiên.”

      ...

    3. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 7: Những Bí Mật Mới.

      Người đàn ông đánh ánh mắt nhìn sâu hút vào góc phòng, phía sau mọi người. Từ bên trong bước ra là chàng trai mang mái tóc màu trắng như tuyết xõa dài đến tận gối, bộ vest da bó sát người cùng chiếc áo lông khoác ngoài càng khiến Hồ Hắc Thiên như thể lấn át hết thảy mọi nổi bật xung quanh mà hướng về phía chàng trai ấy. Rồi kính cẩn đáp lấy câu hỏi của chủ nhân mình.

      “Vâng thưa chủ nhân.”

      Thấy thế người phụ nữ cạnh bên chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy tuy chỉ thoáng chốc tuy nhiên lại mang trong mình nỗi buồn vô tận.

      “Con biết khi tỉnh dậy mọi người vẫn còn rất nhiều khúc mắc về con. Vậy nhân tiện đây con giải đáp cho mọi người luôn.”

      Sau đó tôi chậm rãi triệu hồi hai vòng tròn phép thuật ở hai tay, phác họa lên trung từng hồi ức mình từng trải qua từ quá khứ đến tại bằng màu vàng óng ánh tựa như muốn thắp sáng cả căn phòng. Thế nhưng đến khi ma pháp thi triển gần được thành hình bà Hân lại bất ngờ thốt lên:

      “Cái này!”

      “Dạ, chuyện gì thế ạ?”

      “Ma pháp này! Ta chỉ thể đúng lần cho cậu xem, vậy mà cậu lại thi triển nó vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn phát triển nó lên nữa. Cậu làm cách nào vậy?”

      “Con cũng nữa.”

      Tôi cười. thể với họ rằng từ ở kiếp trước mình có khả năng ghi nhớ và sao chép lại bất cứ thứ gì dù chỉ nhìn qua lần. Tôi biết đó là khả năng bẩm sinh hay sao nữa, thế nhưng tôi nghĩ những dòng ma pháp này cũng giống như những con chữ vậy, nếu tách từng phần riêng lẻ ra chúng chỉ là những thuật thức cơ bản, chỉ cần sử dụng “dòng chảy” là có thể thi triển được ngay. Còn khi liên kết chúng lại bằng những cấu trúc câu phức tạp hơn tạo nên những ma pháp cấp cao mà ngay cả người thường cũng có thể sử dụng được.

      Nhìn qua bố mẹ, hai người họ cũng bất ngờ đến mức thể nên lời, chỉ có bóng người phía sau nơi bóng tối kia bỗng cất giọng lên:

      “Kỹ sư ma pháp.”

      “Kỹ sư ma pháp là gì thế ạ?”

      Từ khi chuyển sinh đến đây dường như tôi chỉ mới tiếp cận “bề nổi” ở thế giới đầy rẫy ma pháp này. Nhưng ngay cả thế, tôi cũng thầm hiểu quy luật rằng: “Ở nơi đây chỉ chủ yếu trọng dụng những người mang trong mình ma lực và được giáo dục theo cách đặc biệt. Mặc khác số người có khả năng thi triển các dạng ma pháp phức tạp cùng nguồn ma lực khổng lồ được chính phủ phân ra thành các tầng lớp gia tộc để phát triển nguồn lực cho đất nước. Đứng đầu các đại gia tộc chính là nhà họ Trần với nguồn nhân lực Ma Pháp Sư cấp cao thể đếm xuể trải dài toàn thế giới. Ví như nhà họ Trần đứng thứ hai có bất kỳ gia tộc nào thế giới dám tranh lên hạng nhất.”

      “Họ...”

      “Hồ Hắc Thiên.”

      Quả trong mỗi gia tộc đều chứa mỗi bí mật khó có thể ra. Đặc biệt đối với Phạm Gia đây mặc dù trước mặt người khác vẫn xem nhau như thông gia thân mật, tuy nhiên bên trong thâm tâm mỗi người ở gia tộc đều cầm sẵn con dao tẩm kịch độc, sẵn sàng giết chết bất cứ ai dám hé nửa lời bí mật ấy.

      “Ông chủ, mong ngài thứ lỗi.”

      “Để ta giải thích cho con. Kỹ sư ma pháp là những người có khả năng sao chép và tái tạo lại ma pháp. Ví dụ cụ thể hơn, khi con thi triển Hắc Ưng ta chỉ cần dựa vào cấu trúc ma pháp để triệu hồi lên Ma Điểu để khắc chế và bẻ gãy nguyên tố con sử dụng.”

      Ngoài khả năng sao chép và tái tạo ma pháp đối với các kỹ sư ma pháp phải đánh đổi cái giá vô cùng đắt đỏ để có nguồn “dòng chảy” khổng lồ, bên cạnh đó còn phải tùy vào loại ma pháp thi triển là loại nào, trong điều kiện ra sao. Chính vì thế để triển khai chuỗi những khâu liên kết phức tạp đòi hỏi người thi triển phải là người thành thạo các phép thuật cấp cao, ngoài ra còn phải học vô vàn điều lệ, lý thuyết khác mới được chính phủ cấp bằng và hỗ trợ thực tập trong các tập đoàn quốc tế sau này về phục vụ cho quân đội nước nhà.

      Tuy nhiên ưu điểm của các kỹ sư ma pháp là họ chỉ có thể sử dụng kĩ năng này hai lần trong ngày. Ngoài việc có lợi về mặt kỹ thuật thế nhưng nếu các kỹ sư cố gắng tái kích hoạt vượt quá số lần cho phép ngay tại khoảnh khắc tái kích hoạt đó họ bị chính ma pháp của mình phản lại ngay lập tức. Vì thế số lượng kỹ sư ma pháp ở đất nước chúng ta chỉ đếm các đầu ngón tay.

      Khi các bức tranh kí ức dần bắt đầu thành hình, tôi cũng theo đó kể lại những gì mình trải qua cho mọi người về câu chuyện của mình, song đến tận lúc này tôi vẫn chưa thể công nhận hai người họ là bố mẹ của mình nên việc xưng hô vẫn có phần chưa thể tự nhiên được.

      Kể mãi kể mãi cuối cùng bầu trời cũng mệt mỏi ngả sang ánh hào quang của nền đen, nhường lối cho thời khắc mọi người nghỉ ngơi. Từng tiếng chim ban chiều giờ còn nữa, thay vào đó là tiếng oang oang đứt quãng, cứ vài tiếng vang lên lại ngưng hai giây rồi lại vang lên, cùng với đó tiếng xào xạc xào xạc như có ai đó quét dọn vệ sinh ở ngoài nhà. Dường như ngay đến cả ánh đèn trong căn phòng khách đầy đại cũng chẳng thể nào soi rọi được màn đêm bao trùm khắp cả Phạm Gia.

      Còn tối nay gia đình tôi phải ở lại Phạm Gia hôm, nhưng quả hổ danh là trong tứ đại gia tộc của thế giới, chỉ cần câu tôi căn phòng đầy đủ tiện nghi mà cả đời tôi cũng dám nghĩ đến việc mình sống tại nơi sang trọng thế này cả.

      “Chào Gia Bảo.”

      “Ai! Ai đấy?”

      Bóng người cao cao với mái tóc dài xõa quá eo từ từ đến gần chỗ tôi, mà tay ấy còn cầm thứ gì đó vùng vẫy, cố tìm cách thoát ra. Bước đến đủ gần, ném thứ cầm tay về phía tôi khiến tôi phải giật bắn mình vì ngạc nhiên.

      “Cậu quen thằng nhóc này chứ?”

      “Đây chẳng phải là...”

      Đúng vậy. Đây chẳng phải là tên nhóc lúc nãy đấu cờ với tôi sao? là thần mà, sao lại ra nông nổi này chứ!

      “Ta hỏi cậu có quen !”

      quát lớn rồi ngay lập tức triệu hồi năm sáu vòng tròn màu đỏ phóng kiếm hướng về tôi. Dường như nếu tên nhóc ấy nhanh tay triệu hồi lá chắn bảo vệ tôi chắc cơ thể tôi lúc này có lỗ rồi, tiếp theo đó cậu nhóc liền di chuyển giang hai tay chắn ngay trước mặt tôi rồi :

      “Bạch Tuyết, bình tĩnh lại , chuyện này liên quan gì đến cậu ta!”

      “Ha, vậy ta giết luôn cả hai ngươi.”

      Khuôn mặt lúc này lạnh như băng, mái tóc xõa cũng phản vật lý bay lơ lửng lên, đuôi tóc phát ra vô vàn vòng tròn hướng thẳng về phía tôi và tên nhóc.

      liên quan gì cả!”

      Tại sao tên nhóc này vẫn ngoan cố bảo vệ mình thế? Chẳng lẽ còn định ấp ủ mưu gì ư?

      “Vậy sao?”

      tức tối hỏi, mặc dù vậy thần thái của đứng trước mặt tôi vẫn là thứ gì đó vô cùng khó tả. Nhưng dù ở góc độ nào nàng tên Bạch Tuyết vẫn đẹp đến mức khiến người khác dám nhìn vào vì ganh tỵ. Dù chuyện hay tức giận, ánh mắt tôi vẫn cho phép mình rời khỏi những biểu cảm của này.

      “Ta... Ta...”

      “Ngươi được chứ gì.”

      Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi chưa kịp định hình gì tiếng “Keng” vang lên, kéo theo đó là vô vàn mảnh thủy tinh đa dạng kích cỡ và màu sắc lơ lửng giữa trung rồi tan vào hư vô.

      Đó là ma pháp sao! Nhanh ! Cũng may mình ở phía sau tên nhóc này, chứ thứ thay thế cho những mảnh thủy tinh kia mà tan vỡ chính là mình rồi.

      lúc sau khi làn khói trắng xóa phai dần , tôi bắt đầu mở cặp mắt tưởng chừng như chết của mình ra và chợt giật bắn mình vì những cảnh tượng diễn ra trước mắt, khiến tôi chỉ biết ú ớ chẳng nên lời.

      tình. Tên nhóc này lúc nào cũng vui đùa được. là Thánh vậy mà lúc nào cũng để trông nom hết. vậy còn làm đến mức này nữa chứ.”

      trước mắt chán nản như thể bản thân mình lường trước được hết rồi vậy.

      “Haiz, loài người đúng là phiền phức .”

      Vừa vừa tiến đến gần chỗ tôi hơn. Hương thơm, vóc dáng, ngữ điệu bỗng nhiên lại trở nên quen thuộc đến lạ thường. từ rất lâu rồi dường như tôi dần quên mất dáng vẻ này, vậy mà ngay lúc này đây, hơi ấm ấy lại làm cho hai hàng nước mắt tôi tự dưng rơi lệ chẳng khác gì đứa trẻ mà ôm chầm lấy trước mặt, òa khóc to, to... Như muốn xả hết những gì bất công mà bản thân phải trải qua suốt ngần ấy năm lên đôi vai bé của người con này.

      sao, sao cả. Em ở đây rồi, chàng trai bé của em. Nếu muốn hãy khóc , khóc để những muộn phiền trong lòng tan biến, khóc để bản thân cảm thấy nhõm hơn, chàng trai quý của em.”

      Kim!

      Là em sao!

      Hình bóng này!

      Lần này thể nào nhầm được!

      Kim... Đừng bỏ mà... Kim...

      Tôi quát lớn như muốn níu kéo thứ hơi ấm mình hằng mong muốn bấy lâu nay. Chỉ giây thôi. Tôi chỉ cần ôm em thêm giây nữa thôi là đủ rồi. Tại sao! Tại sao ông trời lại luôn bất công với tôi như thế hả? Tại sao! Tại sao phải là mình? Bạn bè, gia đình, ngay cả đến bản thân mình còn lo xong được huống hồ gì đến việc bảo vệ những thứ quan trọng với mình cơ chứ!

      Aaa...

      “Bảo! Bảo! Bảo!”

      Cũng may mắn sao giọng của Ngọc đánh thức tôi khỏi thứ ác mộng kia. Mà dẫu những chuyện mình vừa trải qua là hay chỉ là cơn mơ nhưng lúc này mặt tôi kề sát ngay mặt với Ngọc rồi.

      ... ... ... Sao ở đây?”

      Khuôn mặt tôi dần nóng ran lên, hiểu sao người con xinh đẹp như thế, ở trong gia tộc quyền quý như thế, tại sao lại ở cùng với mình, chẳng phải nếu là con trong gia đình quý tộc phải biết giữ phẩm hạnh, tuyệt đối được ngủ cùng bất kì người con trai nào sao?

      “Đây là phòng tân hôn mà? Sao tôi được ở đây chứ?”

      “Phòng tân hôn? Nhưng chúng ta cưới nhau đâu?”

      Quả người ta sai, con luôn có thứ hương thơm bí cơ thể. Chúng ngọt ngào, nhàng nhưng mang trong mình vương vấn khó tả khiến người nằm cạnh bên như tôi chỉ muốn ở bên mãi thôi, dù bản năng của thằng con trai khuyên tôi phải giữ khoảng cách và kìm nén thứ thú tính trong người mình nên tôi đành nhanh chóng lái sang chủ đề khác.

      “Mà có chuyện tôi cứ thắc mắc mãi.”

      “Chuyện gì?”

      “Nếu như từ lúc sinh ra đến giờ tôi vẫn trong trạng thái người thực vật chẳng phải gia đình tôi nên kết thúc cuộc sống tôi ngay khi vừa lọt lòng chứ? Tại sao họ lại giữ tôi cho đến bây giờ làm gì?”

      “Chuyện này tôi cũng nữa.”

      Vừa Ngọc vừa lựa trong tủ quần áo cho mình bộ đồ ngủ ưng ý, sau đó xoay xoay vài vòng ướm thử rồi quay qua nhìn tôi, :

      “Đừng quay lại, nếu cậu muốn chết.”

      “Ừm.”

      rồi tôi đành quay sang chỗ khác, nhưng tâm trí vẫn tài nào mường tượng ra viễn cảnh lúc ở cạnh mình mặc đồ. Những đường cong đầy quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy, biết với cơ thể ấy Ngọc quyến rũ được bao nhiêu chàng trai phải chết mê chết mệt vì ấy nữa.

      “Về chuyện vừa nãy cậu hỏi ấy.”

      “À , à , tôi chỉ hỏi vu vơ vậy thôi à.”

      ra tôi cũng muốn biết thêm về mình ở thế giới này, mình là con người như thế nào, sống ra sao, mình có gì mà gia tộc Trần lại muốn mình chết ,... Mà dù họ Phạm có là thông gia hay gì chăng nữa có những điều mà họ Phạm vẫn hiểu hết được. Về phần mình, có lẽ nên hỏi Ngọc quá nhiều, tự thân mình tìm kiếm đáp án vẫn hơn.

      ...

    4. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 8: Trở Về Thực Tại?

      Sáng hôm sau gia đình chúng tôi bắt đầu trở về nhà. ra gia đình tôi có xe riêng nên cũng cần Phạm Gia phải để Ngọc chung làm gì. Tuy nhiên theo như hai bên gia đình mà dù gì cũng là thông gia, chính vì thế nếu tôi ở Phạm Gia hôm, Ngọc cũng phải ở Trần Gia hôm mới hợp tình hợp lý. Mặc dù tôi cố ra sức thuyết phục gia đình Ngọc nhưng cũng thành.

      Ngồi xe, cảnh vật bên ngoài cửa kính trông giống được đổi mới liên tục.

      Những tòa nhà cao tầng chọc trời cao vượt tầm mắt đứng thẳng tít tắp hệt những quân domino nối đuôi nhau thành hình. Những cây cối xanh mượt, tán lá rộng, tạo nên những nét đẹp tuyệt vời của thiên nhiên giữa gian phồn hoa của thành phố.

      “Ngươi thích nơi này à.”

      Trong lúc say sưa với đoạn đường về nhà, bất chợt thanh quen thuộc lại vang bên tai. Lần này dù nhìn tôi vẫn biết là ai.

      “Cũng hẳn, chỉ là ta tập làm quen nơi này thôi.”

      “Hahaha...”

      Tên nhóc ấy lúc nào cũng vậy. Than than thế, nhưng ở nơi này quả khiến tôi vô cùng thoải mái. Ngoài việc có gia thế khủng, tiền tiêu hết, người hầu kẻ hạ khắp nơi, cần phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, chỗ ăn chỗ ở, quả dù có mơ tôi cũng dám mơ đến cuộc sống vương giả như thế này nữa.

      “Con lo lắng gì à?”

      Nhìn theo phía gương, tôi bắt gặp ngay ánh mắt sắc sảo của bố nhìn về phía tôi. Tôi cười rồi lắc đầu trả lời:

      “Dạ, có gì đâu ạ.”

      “Ừ, chúng ta gần đến rồi đó.”

      Chạy thêm đoạn, chúng tôi dừng trước cổng của ngôi biệt phủ vô cùng tráng lệ, mà để cho chắc mình đến nhầm nơi, tôi quay sang hỏi bố:

      “Đây là nhà của con sao?”

      Đáp trả câu hỏi của tôi, mọi người chỉ nhìn tôi và chỉ vào hướng cổng chính. Hai dãy người hầu khoác lên mình những bộ vest đen từ đầu đến chân, bên nam bên nữ cúi thấp đầu, lịch chào chúng tôi:

      “Chào ông chủ.”

      “Ừ, chào mọi người, mọi người vất vả rồi.” – Rồi ông tiếp. – “Vậy để ta giới thiệu qua cho con.”

      Biệt thự Độc Phong đúng như tên gọi đây là căn hộ duy nhất tọa lạc mảnh đất rộng đến cả ngàn héc – ta, được xây dựng gò đồi khá cao. Từ nơi đây có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố, cứ ngỡ đây là nơi trị vì của các vị đấng tối cao nhìn xuống nhân thế. Tất cả mọi thứ đều bé, nhìn dòng xe chạy ngược chạy xuôi chẳng khác gì đàn kiến vỡ tổ.

      Với địa thế nằm giữa khu vườn rộng lớn, ngôi biệt thự này trở thành biểu tượng địa danh của khu vực này bởi vẻ đẹp và sang trọng. Mà chỉ khi đến gần hơn, mới cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt vời của kiến trúc này đều được thiết kế với tinh tế và khéo léo của nghệ sĩ.

      có gì tuyệt vời hơn việc thư giãn trước cánh cửa sổ rộng mở, được ngắm nhìn những bông hoa đầy màu sắc cùng những chiếc lá lung linh, những gì ta cần làm là ngồi và cảm nhận tất cả những gì khu vườn này mang lại.

      Giới thiệu được lúc, bố như chợt nhận ra điều gì đó, liền giơ tay đáp lại rồi tiếp vào trung:

      “Tình báo của Trần Gia sao rồi?”

      Như nghe được câu trả lời, ông ậm ừ vài tiếng rồi kêu tôi nhanh vào trong.

      “Quả nhiên tình báo nhà họ Trần làm việc nhanh .”

      Câu như trêu của Ngọc khiến tôi thắc mắc, ghé sát tai hỏi :

      “Tình báo? Là sao?”

      “Ở mỗi nhà điều ra tổ tình báo cài khắp nơi thành phố để báo cáo tình hình, tùy vào kĩ năng của mỗi tình báo mà tin tức đến nhanh hay chậm. Nếu xét về kỹ năng nhà cậu đứng hai chả ai dám đứng nhất đó.”

      Vừa vừa cười rồi thúc vào hông tôi cú khá đau rồi vội vã kéo tôi lao thẳng vào nhà, mặc cho tôi cố với theo để chậm lại.

      Nụ cười con đẹp đến thế sao? Lại còn nhảy chân sáo tung tăng tung tăng nữa chứ. thể hiểu nổi mà, mà thôi ấy vui là được rồi, còn hơn là cứ u sầu mãi những chuyện chẳng đâu vào đâu.

      Vào bên trong, thị giác tôi bị gian nơi đây dẫn dắt từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, theo lối cầu thang dẫn vào là khu vực tiền sảnh vô cùng rộng lớn, trần cao, các chi tiết hoa văn cổ kính khắp mọi nơi. Chỉ dựa vào đó cũng đủ biết giá trị nội thất bên trong đây đáng giá thế nào rồi, với thiết kế mang vẻ đẹp sang chảnh độc nhất, hội tụ được toàn bộ vẻ đẹp đại, pha chút truyền thống tạo nên gian sống xa hoa và đẳng cấp.

      Nội thất của ngôi biệt phủ được chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết. Từ phòng khách đến phòng ăn đến phòng ngủ, tất cả đều được trang trí với những chi tiết bằng gỗ đẹp và sang trọng.

      Hướng nhìn ra cửa sổ rộng mở và ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn tràn ngập màu sắc là phòng khách là điểm nhấn nổi bật của ngôi biệt thự này. Nó được bao phủ bởi tông màu đỏ truyền thống, tạo nên ấm cúng và tinh tế. Nội thất của phòng khách bao gồm những chi tiết rất thú vị, từ tủ rượu cổ điển đến chiếc đồng hồ để bàn hoàn thiện tác phẩm nghệ thuật này.

      Nhưng điểm nhấn ở đây chẳng phải là giá trị của căn biệt phủ hay vẻ đẹp mà nó mang đến cho người chủ nhân, mà chính là những con người quyền lực nhất của gia tộc họ Trần ngồi chiếc sofa chính diện, bao gồm mẹ tôi – Trần Nhi, người phụ nữ quyền lực nhất thành phố, là cổ đông nắm giữ nhiều quán Bar, Ktv, sòng bạc nổi tiếng và khi bà ký bút cho dù chủ tịch thành phố cũng thể ngăn cản.

      Cạnh mẹ, bố tôi khoác lên mình quân phục với cặp cầu vai hình trống đồng đính kèm bốn ngôi sao vàng mang tước hiệu Đại tướng Quân đội, Trần Khải.

      Bình thường bố thường xuyên tham gia nhiều công việc gia đình hay ở nhà ăn cơm với mọi người mà chủ yếu là để cho mẹ quán xuyến tất cả.

      Lướt qua lượt những thành viên ngồi sofa, tôi liền cúi đầu chào qua lần lượt mọi người cho phải phép:

      “Con, Trần Gia Bảo kính chào.”

      “Hahaha, hổ danh là sản phẩm của Trần Gia ta, vừa mới thức giấc lại hiểu các quy tắc trong Trần Gia ta như ở lâu rồi vậy. Đáng khen, đáng khen.”

      Sản phẩm?

      Thấy mình như nhầm, bố ngồi cạnh bên liền nhắc khẽ Long trưởng lão rồi thế vào:

      “Long trưởng lão lại quá lời, Trần trưởng tôi chỉ mới gặp con trai ngày hôm qua thôi. Tôi cũng chưa chỉ dạy nó được nhiều, có sai sót gì mong Long trưởng lão bỏ qua.”

      “Hahaha, là người nhà, con trai của Trần trưởng cũng chính là con của ta, cậu cần phải khách sáo.”

      “Cảm ơn, Long trưởng lão.”

      Người vừa trò chuyện với bố chính là Trần Thế Long, trong bảy trưởng lão ở Trần Gia. Tuy pháp lực Long trưởng lão nếu kể ra cũng chẳng sánh bằng ai, thế nhưng nhưng mưu thủ đoạn khi ra tay của ông vô cùng nham hiểm, chỉ dựa vào câu của ông có thể đưa đại gia tộc đến bến bờ của diệt vong. Chính vì thế, mà ngay đến cả con người quyền lực như Trần Khải, bố tôi, đành phải miễn cưỡng nhượng bộ ông ta đến vài phần.

      Với uy lực và gia thế của Trần Gia giúp Trần Thế Long nắm trong tay vô vàn mỹ nữ cùng với hơn hàng ngàn “Lầu xanh” lẫn dãy Phố Đèn Đỏ trải dài hết khắp trung tâm thành phố mà các đại gia tộc khác chỉ biết nhắm mắt cho qua chuyện.

      “Con biết tại sao hôm nay Trần Gia ta hôm nay lại họp khẩn đúng .”

      “Dạ con biết.”

      “Về vấn đề tại của con. tại kỹ thuật chuyển sinh khá phát triển đến mức vô cùng tiên tiến. Chúng ta có thể giúp con trở về lại kiếp trước nếu con muốn, nhưng...”

      Ông khựng lúc, nắm lấy tay mẹ như cố kiềm lòng mình để phải lên những cảm xúc từ tận sâu bên trong con tim mình, nhưng những giọt nước mắt đôi gò má lên tất cả nên mẹ đành thay:

      “Thế con có muốn quay về tiền khiếp ?”

      Trần Khải chậm rãi hỏi dường như ông sắp khóc đến nơi rồi nhưng phải kiềm lại. Chắc vì người đại tướng kinh nghiệm đầy mình, người từng trải qua biết bao nhiêu lần lằn ranh sinh tử kề sẵn ngay cổ còn sợ, vậy mà giờ đây lại phải tỏ ra yếu đuối trước mặt con trai mình, thế còn gì là uy nghiêm của người quân nhân như ông nữa, nên ông đành ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong.

      Thấy bố như thế tôi càng trở nên khó xử, cơ thể tôi run lên từng hồi trống cảm xúc, càng lúc càng mãnh liệt hơn.

      Nếu đứa trẻ mất cha mẹ, người ta gọi nó là đứa trẻ mồ côi, đàn ông mất vợ gọi là quan phu, phụ nữ mất chồng gọi là quả phụ. Nhưng có tên gọi nào dành cho những người cha, người mẹ bị mất con – vì từ ngữ nào đủ để miêu tả về nỗi đau đó.

      Nếu là tôi gặp lại con mình sau hàng chục năm nó sống thực vật tôi cũng kiềm được cảm xúc mà khóc lên thôi.

      “Dạ...”

      Câu hỏi của bố khiến những điều tôi hằng giấu kín trong tim bỗng mỗi lúc dần cuồn cuộn lên giống như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.

      biết nên trả lời thế nào để hai người họ buồn nữa.

      “Có” chắc ông bà đau lòng lắm vì sau hàng chục năm nay tôi mới tỉnh dậy, ấy vậy mà giờ đây lại phải đánh mất đứa con quý giá nhất cho đến người làm con như tôi đây cũng nỡ lòng.

      Còn “” là tôi lại kiềm hai hàng nước mắt chực chờ rơi mà sà vào lòng hai người mất.

      Thứ cảm xúc này... Chẳng lẽ là “gia đình” sao?

      Tôi run rẩy, cố để ra từng chữ nhưng sao lại khó vô cùng.

      “Con...”

      “Cậu chủ.”

      Hồ Hắc Thiên để tay lên vai tôi, dường như cậu hiểu cảm xúc của tôi giờ rất hỗn loạn giữa việc chọn ở lại hay ra . Cậu tôn trọng ý kiến tôi và cũng ủng hộ mọi quyết định tôi đưa ra. Quay sang Ngọc, cũng gật đầu ủng hộ.

      Thấy tôi trầm ngâm hồi lâu mà chưa có câu trả lời, còn cách nào khác, cuối cùng bố đành phải tự mình phá vỡ bầu khí tràn đầy cảm xúc trong phòng.

      “Ta biết giờ con cũng quyết định được con đường tiếp theo mình , nhưng dù quyết định con như thế nào bọn ta vẫn luôn ủng hộ con.”

      “Dạ.”

      Ngồi trong thư phòng, tôi vẫn nhớ mãi câu ấy của bố. Chẳng bao lâu rồi mới có người quan tâm mình đến như vậy, bao lâu rồi mới có người chấp nhận con người và tính cách của tôi.

      Ở thực tại trước, tôi dường như từng có gia đình mấy hạnh phúc, những con người từng đối xử với tôi chẳng khác gì món đồ chơi. Còn giờ đây bên cạnh cậu là bố Trần Khải – vị đại tướng vạn người dưới người, mẹ là “bà trùm” trong giới kinh doanh, nắm giữ trong tay khối tài sản tỷ đô, và người thể thiếu trong gia đình họ Trần đó là vị hắc ma đạo sĩ khiêm quản gia trưởng Hồ Hắc Thiên.

      Họ là ai, tính cách như thế nào, tại sao họ lại tin mình đến thế. Vô vàn câu hỏi liên tục xuất trong đầu khiến tôi biết nên phản ứng hay cho cùng là nên đối xử với bọn họ sao cho phải phép, như cách họ quan tâm mình.

      Khi vừa mới bước vào nhà, khí nơi đây mang cho tôi cảm giác vô cùng kỳ lạ, như thể nơi này xây lên phải dành cho tôi vậy.

      Hầu cận khắp mọi nơi lo cho từ bữa ăn đến giấc ngủ, cần đắn đo suy nghĩ mình mặc gì cho ngày hôm sau, khắp mọi nơi bằng siêu xe cực đắt tiền và có tài xế riêng,… Đó là những đặc quyền dành cho các bậc gia đình thượng lưu mà đối với người quen với cảnh nghèo khó, bần hàn như mình làm sao với nỗi đến nơi người ta tính bằng tiền tỷ này.

      “Tưởng ngươi có trò gì hay để ta chơi chứ. Ai ngờ lại chui vào nơi này đọc sách, chán chết.”

      Vẫn lại thanh quen thuộc lúc trầm lúc bổng vang lên nhưng lần này lại bày ra vẻ mặt than vãn như dạy đời người khác vậy.

      “Đừng có bày trò nữa.”

      “Hahaha, thế giới này đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

      “Ý ngươi là sao?”

      ...

    5. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 9: Ác Mộng.

      Lúc tôi quay sang tên nhóc kia biến mất từ lúc nào, thay vào đó là chàng quản gia Hồ Hắc Thiên đứng cạnh mình.

      “Cậu chủ, sao chứ?”

      “Tôi sao. có thể ra ngoài được ? Tôi muốn được yên tĩnh.”

      “Vâng, thưa cậu chủ.”

      rồi Hồ Hắc Thiên tựa như làn sương tan biến vào trong hư vô. Đúng là chàng quản gia bí . Mặc dù tôi có nghe qua mọi người về nhưng quả khi ở cạnh bên tôi mới cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc đến nghẹt thở.

      Hồ Hắc Thiên, chàng quản gia trưởng trung thành và là cánh tay phải đắc lực cho gia tộc của nhà Trần, đồng thời còn là hội trưởng của hội sát thủ nổi tiếng, Thập Tam Nhẫn.

      có thân hình mảnh khảnh, tưởng chừng như chỉ cần cơn gió thoảng cũng đủ thổi bay, thế nhưng sau ngoại hình mỏng manh ấy lại là nguồn sức mạnh mà khó có ma pháp sư nào có thể sánh bằng.

      ví như việc chàng quản gia này từng xóa tên cả quốc gia ra khỏi bản đồ thế giới chỉ vì cấp hộ chiếu cho qua đó ăn sáng, hay việc thợ cắt tóc chỉ vì cắt nhầm sợi mà cả dòng tộc còn ai, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cho đối thủ của sợ đến tè ra quần rồi.

      Trở lại với thư phòng của Trần Gia ở đây chẳng khác gì đại thư viện với vô vàn giá sách với những ngăn kệ gỗ cổ xưa được xếp đều đặn, những cuốn sách được đặt dọc theo từng hàng chờ đợi được khám phá. Từ quá khứ đến tại, từ văn học đến khoa học, từ triết học đến lịch sử - tất cả đều có mặt ở đây.

      Chúng được phân ra thành từng khung tủ ràng, dù bị ố vàng và đóng bụi theo thời gian nhưng từng trang sách đều được giữ nguyên như mới, chứng tỏ kỹ thuật bảo quản tài liệu của Trần Gia có khi còn tiên tiến hơn cả kỹ thuật của người Ai Cập cổ đại nữa. Đến cả hương thơm của từng chất liệu vẫn được in hằn lên từng trang sách. Chúng như khiến tôi đắm chìm vào trong khu rừng của kiến thức.

      Cảm giác khi lắng nghe tiếng sách vuốt mái, hoặc lật từng trang sách cũ trong thứ ánh sáng mờ ảo theo thời gian trôi qua chắc chắn là thể nào quên. Thư phòng của Trần Gia quả là cầu nối giữa quá khứ và tại, mang đến cho tôi bữa tiệc tri thức sâu sắc và vô tận.

      Bất chợt phía ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng của nhiều người, tiếng lạch cạch vang lên từ nhàng đến tiếng đập cửa dồn dập. Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng phía ngoài chiếu vào khiến tôi khó chịu nheo mắt, bóng dáng áo blouse trắng của bác sĩ dập dờn phía trước mắt tôi cho đến khi tôi ngất hẳn.

      Giật mình tỉnh giấc, tôi vội liếc nhìn lại xung quanh xem mình tỉnh hay chỉ là mơ, nhưng kết quả chỉ nhận lại toàn là màu tối đen như mực, tiếng động nào ngoài tiếng kim đồng hồ vang lên từng nhịp, từng nhịp. Dù chẳng vì sao lòng ngực tôi lại đau khôn xiết nhưng tôi lại nén nỗi đau nơi đáy ngực rồi cố chống người dậy khỏi giường, gắng thêm đôi chút bước ra khỏi chiếc giường đầy mùi thuốc khử trùng. Nhưng ngờ đến cả ngồi dậy thôi cũng khiến tôi thấy khó khăn đến kỳ lạ.

      Tôi bò , cố gắng đến gần ai đó để nhờ giúp đỡ. Tuy nhiên, người xung quanh đều nhìn tôi bằng những ánh mắt lạnh lùng hoặc đơn giản là lạ lẫm.

      Cuối cùng, khi ra đến cửa, tôi dùng hết sức lực của mình để mở cánh cửa nhưng dù thế nào nó cũng chẳng mảy may nhúc nhích gì.

      Mãi đến khi cánh cửa được đẩy ra từ phía ngoài và cảm nhận cuối cùng mà ý thức tôi có thể nhớ được là cái nhói lên nơi cánh tay tôi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

      Khi tôi tỉnh dậy lần nữa cũng là vào lúc giữa trưa. Ánh nắng mắt trời gay gắt chiếu thẳng vào phòng. Những tia nắng lấp lánh, rực rỡ trái ngược với khuôn mặt tiều tụy, xám ngắt của tôi, khóe mắt thâm đen cả lên cùng thân thể xác xơ, ốm yếu như người sắp chết.

      Gần đó, có bác sĩ trẻ loay hoay điều chỉnh các thiết bị y tế. ấy đến gần tôi và hỏi với giọng điệu lo lắng: "Cậu tỉnh rồi sao?"

      Tôi gật đầu và nhìn chằm chằm vào bác sĩ. Sau khi kiểm tra tình trạng của tôi, bác sĩ giải thích rằng tôi ngất do suy nhược cơ thể. Khi tôi hỏi vì sao lại ngất, bác sĩ kể lại cho tôi nghe câu chuyện vô cùng đặc biệt.

      Sau đó nữ điều dưỡng bước vào phòng, bước lại gần và gì đó nhưng tai tôi cứ ù , tiếng gió thổi mạnh cứ vờn quanh khiến tôi chẳng nghe được gì. Còn về phía nữ điều dưỡng, dường như ấy cũng quan tâm lắm, cũng chẳng đợi tôi đáp trả cứ thế mà đỡ tôi lên xe lăn, dùng vật gì đó bằng vải nhét vào miệng tôi, ép hai tay tôi lên chỗ để tay và cột lại.

      Toàn thân tôi lúc này được cố định hẳn vào xe lăn, chỉ biết dõi theo vườn hoa rực rỡ sắc màu trong khuôn viên bệnh viện.

      Thứ ánh sáng chói mắt, dáng mọi người qua lại trong vườn. Nữ điều dưỡng dừng trước vườn hoa mai đào, giữ lấy cánh hoa lả lướt bay trong gió, đưa tôi và như tự độc thoại nội tâm với chính mình:

      biết vận tốc của cánh đào khi khi rơi là bao nhiêu nhỉ?”

      Tôi vân vê mảnh hoa trong tay, cánh hoa mềm yếu đặt nơi đầu ngón tay tưởng chừng tôi có thể vò nát chúng bất cứ lúc nào.

      “Chắc cậu cũng biết đâu nhỉ.”

      Nữ điều dưỡng ngưng tầm vài giây rồi tiếp:

      “Đó chính là năm cen – ti – mét giây?”

      Năm cen – ti – mét giây?

      Nếu nhớ lầm từ rất lâu rồi có người từng với tôi điều này.

      Đó những là vận tốc rơi của cánh hoa đào đồng thời cũng mang hàm ý là biểu tượng cho trôi chảy chầm chậm giữa gian và thời gian. Và nếu vận tốc của hoa đào phải là năm cen – ti – mét giây có lẽ nó đẹp như thế. Nếu khoảng cách giữa tôi và em cũng chỉ gói gọn trong năm cen – ti – mét có lẽ tôi chỉ cần bước để đến với em chứ phải là cả đời người.

      Nghĩ đến thế khiến tâm trí tôi như phát điên lên, biết nước mắt rơi từ khi nào mà lại làm ướt đẫm đôi gò má hốc hác, cổ họng phát ra tiếng thét chói tai, thân thể co giật dữ dội, vùng vẫy như muốn thoát ra khỏi chiếc xe lăn, thoát khỏi cái nơi bệnh viện ma quái này. Tôi muốn tìm em, người con của tôi ngày nào.

      Tôi gào khóc, tôi sợ hãi, tôi đau, cái cơn đau như xé tôi ra từng mảnh, khốn cùng nơi thân thể khiến tôi như muốn ngất .

      Mọi người xung quanh thấy thế, bất ngờ chạy đến giữ chặt lấy tôi, bọn họ cứ mãi ồn ào gì đó nhưng bên tai tôi chỉ nghe đường tiếng thở dốc nặng nhọc của gã, những nụ mai đào trước mắt biến hóa bất chợt, mọi thứ cứ ùa về làm đầu tôi đau như búa bổ.

      Những kí ức gớm ghiếc thuở xưa bỗng dần ập đến:

      Bức tường nham nhở vô vàn vệt máu muôn hình vạn trạng, mùi tanh tưởi và cái nham nhuốc khi chính tay mình sát hại người con mà mình từng xem như là cả thế giới, cảm giác hạnh phúc khi kết thúc mạng người. Chúng như bao vây lấy tôi, kích thích tôi phải giết nhiều hơn nữa, phải tạo ra nhiều tiếng la hét, đau khổ, tuyệt vọng hơn nữa. Giọng cười và tiếng của những người tôi từng sát hại cứ mãi vang bên tai khiến tôi như phát điên, cào cấu bản thân mình chỉ mong được thoát ra cơn ác mộng này.

      Cánh mai đào, bay trong gió, và biến mất.

      Chỉ vài giây dạ cả tin mà tôi tự đưa mình vào tay quỷ dữ để rồi giờ đây bản thân chẳng còn bình thường.

      Tâm lý bất ổn cùng những cơn ác mộng ngày đó cứ mãi bám lấy tôi, chúng dằn vặt, đè ép tôi từng đêm, lặp lặp lại những khoảnh khắc hạnh phúc đó khiến tôi cảm thấy bản thân mình dơ bẩn đến đáng sợ.

      Mỗi ngày sống mà cứ như chết.

      Tự thầm vào màn đêm trống trải, tự hành xác bản thân bằng những vật sắc nhọn, mặc cho thân thể đầy những vết sẹo khắc sâu vào thể xác lẫn linh hồn. Vẫn là mỗi đêm mê dại, tự thôi miên chính mình, vẫn là những ngày nổi điên xác định được cùng những lần tìm lối thoát cho bản thân.

      Cho dù có cố tìm cách thế nào chăng nữa tôi vẫn sống, vẫn bị cơn đau nhấn chìm từng ngày, trong căn phòng đầy mùi sát trùng cùng cơn ác mộng mãi chấm dứt.

      Quẩn quanh tai luôn là giọng thào đến từ thể xác và sâu thẳm trong linh hồn là lời cầu xin hèn mọn đến đau lòng mỗi khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại:

      “Làm ơn, tôi muốn chết.”

      “Tôi muốn chết!”

      “Tôi muốn chết ngay bây giờ! Chết ngay lập tức!”

      Tiếng van xin cứ mãi ngắc ngứ nơi cổ họng.

      Nhưng làm gì có ai nghe thấy.

      Xin lỗi...

      Tôi quả thực rất mệt mỏi.

      Tôi cũng biết vì sao mình lại xin lỗi nữa. Chắc là xin lỗi những người xung quanh chịu những tiêu cực từ tôi. Chắc là tôi xin lỗi chính bản thân mình nhiều.

      Xin lỗi vì tôi thể ổn như lời mình từng .

      Xin lỗi vì giữ lời hứa, lại lần nữa tự tổn hại bản thân.

      Xin lỗi vì phải gào khóc trong đêm trong bộ dạng thảm hại nhất. Vì tôi chẳng còn gì cả. Tôi chẳng còn bất cứ ai để có thể dựa dẫm vào nữa rồi. Nước mắt cứ thế tuôn rơi như vậy khiến tôi càng bất lực hơn.

      Mạnh mẽ lên !

      Mạnh mẽ lên để mà sống, sống tiếp và tồn tại cõi đời này.

      Mày dẫu có mệt đến mức muốn đứng dậy, cũng cố mà đứng. ai đỡ mày cả mày cũng phải tự mình đứng dậy. Kể cả đôi chân có rướm cả máu mày vẫn phải .

      Dù cho mày mệt đến mức chẳng thiết tha gì với cuộc đời này, nhưng vẫn phải cố mà sống!

      Tồn tại , đừng nghĩ chuyện mày chết nữa. Mặc cho những vết sẹo bị cứa rách khiến mày đau khổ tột cùng.

      Dù mày còn cách nào khác mày vẫn phải tồn tại thôi. Dẫu cho trước mắt mày là bóng tối vô tận, mày vẫn phải bước mà chẳng cần phải quay đầu lại.

      Vết cắt da thịt, cả những vết sẹo trong trái tim non nớt.

      mày mệt mỏi lắm phải ? Ừ mày muốn buông bỏ tất cả để trốn chạy khỏi thực tại tàn khốc.

      Nhưng sau tất cả, mày vẫn phải sống.

      Rồi lại rằng tốt khi chính mình còn tồn tại cuộc đời này.

      Mày phải sống, dù chỉ là cố gắng tồn tại qua ngày cũng được. ai thương lấy mày, mày phải tự thương lấy mình.

      Đừng buông xuôi mọi thứ, hãy cứ khóc , vì mày vẫn còn sống.

      Mày làm rất tốt rồi,...

      Mở mắt ra tôi thấy mình căn phòng tăm tối, chỉ có chiếc đèn phát sáng yếu ở góc phòng.

      Tôi cố gắng tự an ủi bản thân rằng có gì đáng sợ xảy ra với mình.

      Tuy nhiên, luồng thanh lạnh lẽo vẫn cứ kéo dài. Nó như những tiếng thầm đến từ thế giới bên kia. lạnh lẽo ngấm vào xương tủy, làm cho cơ thể tôi run rẩy. Những giọng còn nguyên vẹn, cứ lặp lặp lại những từ ngữ kỳ dị mà tôi thể hiểu được.

      Tôi đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Từng bước, từng bước tôi , thanh càng trở nên rùng rợn đến mức tôi còn kiểm soát được cảm xúc của mình, hơi thở trở nên nặng nề.

      Bất ngờ, tôi nhìn thấy cánh cửa bí mở ra trước mắt.

      Bước vào trong, là gian tăm tối vô cùng rộng lớn, trong đấy chất đầy những xác chết cùng vô vàn thanh gào thét, van xin đến xé lòng. Nhưng lại có giọng đầy quen thuộc khiến tôi phải chú ý đến.

      “Con người các ngươi buồn cười. rồi hận, khóc rồi cười, những cảm xúc ấy giống như những cơn giông tố trong lòng của những sinh vật mang tên “con người”. Nhưng ngươi khác bọn chúng! Tại sao thế?”

      Giọng này...

      Thứ cảm giác thân thuộc bất giác từ đâu ùa đến, giọng vô cùng thân thuộc, ấm áp, nhàng dường như tôi nghe thoáng qua ở đâu đó trong quá khứ như thể ai kia cố tình thổi thương của mình vào tâm hồn chết dần chết mòn của tôi vậy.

      ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :