Mộng Vô Biên - Dâu Thích Ăn Dâu

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      [​IMG]
      Tên truyện: Mộng Vô Biên

      Tác giả: Dâu Thích Ăn Dâu

      Thể loại: Linh Dị, Ma Pháp, Huyền Huyễn, Tâm Lý, Hành Động

      Rating: 16+​
      MỌI NGƯờI LƯU Ý ĐÂY LÀ NHỮNG TRANG WEB CHÍNH THỐNG DO DÂU THÍCH ĂN DÂU LÀ TÁC GIẢ VÀ QUẢN LÝ.
      NHỮNG TRANG CHƯA ĐƯợC CẬP NHẬT LÊN ĐÂY ĐỀU LÀ NHỮNG TRANG ĂN CẮP. MỌI NGƯờI ĐỪNG VÀO ỦNG HỘ NHỮNG KẺ ĂN CẮP ĐÓ NHÉ!!!

      Dẫn nguồn:
      1/https://vietnovel.page.link/?link=h...om.vietnovel.app&ibi=com.vietnovel.origin&d=3 (gốc)
      2/https://vnkings.com/mong-vo-bien.html (gốc)
      3/https://truyenyy.pro/truyen/mong-vo-bien/ (gốc)
      4/https://enovel.mobi/mong-vo-bien.37289/ (gốc)
      5/https://noveltoon.vn/vi/mong-vo-bien?content_id=3465984 (gốc)
      6/https://www.wattpad.com/story/355189568?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=Daunhinho3005&wp_originator=a9F0nmr94+LETTx/ql3IiBdeRsonaaDQnnsTV709O7kY6QU8/0Grr2U7t11D6vqdOih9tBH0QxktzK9QsYBMNrCAv9+elKILb1RmnfPVrh0KzxzFdabkNl9YO264/rS7 (gốc)
      7/https://tinhquan.com/mong-vo-bien (gốc)
      8/https://rookies.vn/truyen/mong-vo-bien
      9/https://awread.vn/b/c7-PIl?friendNid=J6RDXe (gốc)
      10/https://tieuthuyetviet.com/truyen/mong-vo-bien/ (gốc)
      11/https://dembuon.vn/threads/mong-vo-bien-dau-thich-an-dau.130960/ (gốc)
      12/https://osach.net/indite/mong-vo-bien-2947 (gốc)
      13/https://vnkings.com/mong-vo-bien.html
      14/https://kenhsinhvien.vn/t/xuyen-khong-mong-vo-bien.896563/#post-2827428 (gốc)
      15/https://cungquanghang.com/threads/mộng-vô-biên-dâu-thích-Ăn-dâu.35505/#post-443296 (gốc)
      16/https://bachngocsach.vip/truyen/mong-vo-bien/870.html (gốc)
      17/https://truyenhda.com/truyen/mong-vo-bien/ (gốc)
      Văn Án:

      Có lẽ bất cứ ai trong đời từng “mơ”, dù nhiều hay ít, dù ngắn hay dài. Ở độ tuổi nào cũng thế, chúng ta thường có mong muốn biến những giấc mơ đẹp thành thực và bỏ lại những thứ xấu xa.

      Hãy thử nghĩ xem nếu vào ngày đẹp trời nào đó bạn rơi vào vòng lặp giấc mơ vĩnh hằng sao? Ở nơi đó bạn thể biết bạn là ai, bạn là người như thế nào, bạn chỉ là con rối trong vũ trụ của giấc mơ. Mãi mãi thể nào tỉnh giấc.

      Hãy tưởng tượng chúng ta thế giới bất định - nơi các giác quan trở nên vô dụng.

      Ở đó có cây cối nhưng ta thể nhìn hay ngửi, mà cũng chẳng cảm nhận được nó. Và bằng cách nào đó, bất kì, chúng ta vẫn tin là có . Kì lạ và ảo diệu quá phải ? Chẳng phải chúng ta vẫn thường cảm nhận những thứ có bằng tất cả giác quan sao?

      Câu trả lời chính là: Ta ở trong "Mộng Giới" - nơi ta thể nhận biết mọi thực thể xung quanh bằng các giác quan.

      Mỗi chúng ta đều có Mộng Giới của riêng mình. Khi thế giới thực cho ta làm những gì mình thích, mình muốn, mình khao khát. Hoặc đơn giản, khi cuộc sống quá khắc nghiệt với bản thân, ta đến Mộng Giới - nơi cả mơ mộng và ác mộng đều tồn tại ở thế giới.

      Ở đây, chúng ta có thể làm những gì mình thích, mình mong muốn - những điều mà ở cuộc sống thực làm được.

      Những khi tôi viết cũng vậy. Dù là tản văn hay truyện đều cho tôi cảm giác thoải mái, cảm giác mà ở cuộc sống thực tôi bị giới hạn về mọi mặt.

      Ở nơi đây, dù cho là mơ mộng hay ác mộng. Dù cho tốt hay xấu cũng là điều chúng ta khao khát ở thế giới thực.

      Cho dù chỉ là hư ảnh nhưng vẫn cảm thấy rất !
      Last edited: 8/11/23
      Tiểu Ly 1111levuong thích bài này.

    2. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 1: Nhớ Ngày Đó.

      Tiết xuân nhàng phố thênh thang. Trong làn gió heo mây còn vương vấn cái tiết trời cuối đông, đầu xuân. Hương vị ngọt ngào, nhàng nhưng cũng đủ để những người đơn chợt thấy da diết trong chuyển mùa.

      Bất chợt tâm trí tôi bỗng nhớ về mối tình đầu của mình.

      Tôi và em từng nắm tay nhau dạo bước trong những buổi chiều đông, cùng qua những góc phố rêu phong. Cùng nhau ghé quán cafe cũ, nơi chất chứa những bản tình ca da diết, đượm buồn hệt giọt sương trong sáng rơi lên tâm hồn, nhàng và êm dịu.

      Nhớ khi xưa, tôi từng hứa với em rằng đôi ta cùng nắm tay nhau qua những giông bão của tuổi trẻ, cùng trao cho nhau những kỉ niệm khó phai. Hay những khi đông đến dường như tôi chưa bao giờ cảm thấy lòng mình buốt giá.

      Nhưng sau cùng khi đông qua, xuân đến, hoà vào dòng người hối hả, tất bật phố. Trong tiếng lá xào xạc rơi dưới mưa cùng những tán cây run rẩy trong giá rét. Tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo biết bao.

      Nghĩ cũng phải thôi, đâu phải cuộc tình nào cũng có thể dễ dàng quên , đâu phải những kỉ niệm hạnh phúc nào cũng dễ dàng mà bước qua.

      Từ cảnh vật đến con người, những sinh vật toàn vũ trụ này hay bất kể thứ gì đều như ngưng đọng trong thứ khoảnh khắc giao mùa vô cùng đẹp đẽ, rồi lặng lẽ tận hưởng hương vị khí của tiết trời thanh mát khi sang xuân.

      Mới vừa hôm qua thôi, từng đám mây trắng lượn lờ dạo chơi bầu trời bao la xanh thẫm vẫn còn đôi phần e ngại, rón rén lướt qua khu vườn đầy màu sắc vì sợ những loài cây kia tỉnh giấc, ấy vậy mà hôm nay sắc xuân tràn ngập khắp mọi nơi.

      Trời xuân tuy vẫn còn se lạnh, thi thoảng lại rắc lên vai áo người đường những làn mưa phùn nhè , đậu lên búp non còn e thẹn nép mình sau những tán lá xanh.

      Loáng thoáng đâu đó còn có dư của những mặc cảm, những giá buốt hay đôi khi đó chỉ là những nỗi buồn bâng quơ chẳng biết từ đâu đến.

      Nhưng nhộn nhịp của dòng người khi xuân đến cũng sưởi ấm phần nào tâm hồn đơn, mang đến cho ta cảm giác ai đó an ủi, kề cạnh và bầu bạn, tâm , xua tan bộn bề, lo toan trong cuộc sống.

      khí mùa xuân đặc biệt, chúng giúp tô thắm lên sắc hồng rực rỡ của những bông hoa đào, trắng tinh của hoa mơ, hoa mận, tựa hồ như đánh thức “nàng công chúa” tỉnh dậy sau giấc ngủ đông dài.

      Tất cả điều đó như khắc họa nên bức tranh “mùa xuân” đẹp đến nao lòng.

      Tôi ngồi xuống bên ô cửa sổ, tựa lưng vào ghế, phóng tầm mắt ra tận phía chân trời xa xôi. Rồi tôi thầm ước gì trái tim mình cũng có thể nở rực rỡ như những loài hoa ngoài kia.

      Những cánh đào rơi trong gió, đẹp và thơ nhưng chúng chứa trong mình chút nỗi niềm thể ra, cảm giác buồn bã, khiến tôi bất giác nhớ về những tháng ngày mà mình vẫn còn nhau...

      Khi đó, cũng vào mùa xuân như lúc này, cả hai ta tựa lưng vào nhau nhưng chẳng ai ai câu nào, dường như đó là số phận của hai kẻ tự do vùng vẫy trong vòng xoáy cuộc sống dù cố gắng làm mọi cách để thoát ra nhưng chẳng thể nào được. Vì vậy tôi chọn cách im lặng và rồi điều tôi ngờ nhất xảy ra, em rời xa tôi.

      Tôi thầm nghĩ nếu như lúc đó tôi dành thêm phần thời gian để ở bên, quan tâm, lo lắng và em nhiều liệu bây giờ tôi có còn ngồi đơn ở đây hay ?

      Hay rồi cuối cùng vào ngày mưa như trút hết mọi muộn phiền xuống nhân thế, ướt đẫm cả bầu trời. Em đứng trước mặt tôi, cười nhạt. Ánh mắt em bỗng dừng lại khuôn mặt tôi, nhưng còn đong đầy tình như ngày xưa.

      Đôi mắt sưng húp đỏ hoe như khóc rất nhiều của em nhìn xuống đất nhưng chẳng câu nào, chỉ đứng đó lúc dường như đợi tôi mở lời. Rồi cuối cùng sau hồi, giọt nước như muốn tràn ly, em là người bắt đầu câu chuyện trước.

      Em kể về rất nhiều kỉ niệm giữa hai chúng tôi, về những khi tôi làm em buồn, những khi tôi làm em tổn thương hay những khoảnh khắc hạnh phúc của hai chúng ta, và em cũng hứa với tôi rằng em mãi bao giờ quên những giây phút, những kỉ niệm hạnh phúc ấy.

      Em hỏi tôi có tiếc nuối khi mất em ? Tôi trả lời. phải vì tôi chưa từng đau khổ, cũng phải vì chưa từng hết em. Cho đến khi nghĩ về từng câu từng chữ em với tôi, câu nào cũng khiến khóe mắt tôi cay cay, nước mắt tôi như muốn trực trào ra.

      Tôi biết rằng phải do bản thân mình quá yếu đuối, nhu nhược, hay vì chia tay khi còn nên tôi chỉ biết đứng như trời trồng, chẳng biết nên đáp lại cảm xúc của em lúc này như thế nào. Để rồi tôi đành nhìn em xoay người cất bước , dần dần chìm vào dòng người hối hả phố đông, mặc cho thời tiết lúc đó lạnh cắt cả da thịt nhưng tấm lưng bé, gầy gầy của em bỗng khiến cho cảnh tượng lúc đó chẳng khác gì bức tranh mà đẹp đến nao lòng.

      Cơn mưa như khẽ rơi, như cánh tay tôi ôm lấy chính mình. Từng bước chân nặng nề, từng giọt mưa như những giọt nước mắt chảy lăn dài má.

      Mưa rất đẹp, từng giọt mưa long lanh như thủy tinh, nhưng nó là chất lỏng màu, mùi, vị, làm cho người ta chảy máu khi chạm vào, nhưng mưa có thể đồng cảm với con người. Mưa lạnh khi có người đơn. Mưa khóc khi có người buồn. Em cũng giống như mưa, mạnh mẽ, có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại mềm yếu đến mức dễ vỡ.

      Mưa, tượng tự nhiên rất đẹp và chứa nhiều cảm xúc tinh tế. Khi nhìn thấy mưa, người ta có thể cảm nhận được từng giọt nước rơi nhàng từ cao, tạo nên thanh được gọi là “tiếng mưa”. Cảm giác mát mẻ của khí cũng dễ dàng thổi bay những lo lắng và căng thẳng trong cuộc sống.

      Những giọt nước rơi trông hệt như bản nhạc lãng mạn, đưa chúng ta vào thế giới khác, xa rời cuộc sống bận rộn và những áp lực xã hội. Mưa cũng làm cho mọi thứ trở nên tươi tốt và rực rỡ hơn, cây cối được tưới uốn như vũ đạo, sân vườn nhà cửa trông rực rỡ trong ánh sáng màu xanh lá cây.

      Tuy nhiên, phải ai cũng thích cơn mưa. Đôi khi, mưa có thể làm người ta cảm thấy buồn bã, tuyệt vọng xen kẽ với đó là nỗi đơn cùng cực hệt những bông hoa tươi đẹp chịu đựng những giọt nước rơi đầu, những tán cây vàng và úa tàn, tạo nên cảnh tượng nhói lòng biết bao.

      Những mảng màu xám từ trời cũng gợi lên trong tâm trí của chúng ta những suy nghĩ chẳng mấy vui vẻ.

      Có lẽ khi nhìn thấy mưa, chúng ta cũng nhìn thấy phần nào của chính mình. Con người, dù có nhiều niềm vui và hạnh phúc, nhưng bên cạnh đó cũng mang trong mình những nỗi buồn và đơn.

      Hôm nay Sài Gòn lại mưa…

      Cơn mưa lớn nhưng lại dai dẳng thấm đẫm từng cơn đau hệt như lần cuối chúng ta gặp nhau.

      Dưới tiết trời mưa bão khi ấy,

      Tôi biết lần này chúng tôi chia tay nhau rồi. Câu chia tay nhàng làm sao!

      ồn ào, cãi vã hay khóc lóc đến mệt nhoài nữa. Mà nhàng chấp nhận rời xa nhau, cho nhau cơ hội để gặp người khác tốt hơn, phù hợp hơn.

      Em : “Chúng ta chia tay phải vì hết , mà đơn giản là có nhiều lý do khiến chúng ta thể bên nhau được nữa. Sau những lần làm em tổn thương, em lại ít chút. Rồi cuối cùng em cũng có đủ dũng khí để nên lời chia tay . Mặc dù thế, em vẫn cảm ơn vì quãng thời gian hạnh phúc vừa qua. Ở bên cạnh người mới phải hạnh phúc nhé, người con trai em từng .”

      Tôi ước.

      Nếu như, chỉ là nếu như lúc đó tôi chỉ cần tinh tế tý, hạ thấp cái tôi của mình mà ôm em vào lòng, liệu em có rời xa tôi ?

      Và tôi ước.

      Giá như, chỉ là giá như tôi có thể quay ngược thời gian, quay lại những khoảnh khắc mà chúng ta vứt bỏ, nhặt nhạnh hết tất cả hạnh phúc và dành tặng riêng nó cho em. Còn những vết sẹo hằn lên, tôi cố giấu rồi cất chúng vào góc trong tim mình.

      Nhưng kỉ niệm đôi khi lại chính là thứ có thể giết chết cảm xúc của con người. Chúng vẫn ở đó, tạo thành vảy, đóng thành tảng, chết khô trong tâm hồn. Vì quá khứ là vĩnh hằng nên dù còn em bên cạnh nhưng tôi tin những gì chúng ta trao cho nhau, những ký ức đẹp đẽ nhất giữa tôi và em mãi mãi bao giờ phai nhoà.

      Hôm nay phố có mưa bay. Tôi lại gục đầu gục lên bàn sau đêm cắm đầu chạy cho kịp deadline công ty. Dặt dìu bản nhạc lời, đắm chìm vào làn mưa làm nhòa dòng người vội vã phố, ướt mềm mái ngói xanh rêu cũ kỹ, lất phất những góc phố ta từng qua.

      Những lần gặp gỡ tình cờ phố, những cuộc hẹn dưới ánh trăng lấp lánh. Những bước chân cùng nhau qua cánh đồng hoa phượng đỏ rực rỡ, những cái ôm vội vàng.

      Để rồi tim tôi lỡ nhịp, trót người...

      Tiếng chuông gió khẽ vang lên, như thói quen tôi chẳng màng đến những dòng khách vãng lai ra vào quán, tiếng nhân viên chào hỏi lịch . Ngạc nhiên thay tiếng bước chân ấy bỗng dừng ngay cạnh bàn tôi.

      Bàn tay trắng nõn, thon dài gõ cộc cộc xuống chiếc bàn như muốn thu hút lấy chú ý của tôi. Mặc nhiên tôi quan tâm mà vẫn nằm lim dim gối đầu lên bàn.

      Quán cà phê vào buổi sáng lúc này cũng chẳng phải quá đông, ngoài cái bàn chỗ tôi nằm ngủ còn rất nhiều nơi khác mà chẳng hiểu sao vị khách này lại cố chấp đến vậy. Tiếng gõ cộc cộc cuối cùng cũng chịu dừng, thế nhưng chẳng tiếng bước chân nào rời . Dường như vị khách này muốn chơi trò đấu trí với tôi. tình tôi cũng chẳng hề kiên nhẫn để làm ba cái điều vô bổ mà vừa đem lại bất kỳ lợi ích nào cho bản thân mình cả, thế nên mặc dù đầu óc tôi lúc này vẫn còn dư của đống deadline tối qua nhưng phải đuổi người này mình mới có giấc ngủ ngon được.

      …”

      Từ phiền còn chưa kịp ra, miệng tôi kịp dừng lại trước nụ cười của người con đứng trước mặt mình.

      “Chào , lâu rồi mới gặp”

      Là em sao? là em sao? trước mặt tôi ngày xưa nay thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức nếu như phải nụ cười tỏa nắng với cái má lúm đồng tiền đặc trưng kia có lẽ tôi chẳng nhận ra người con ấy nữa.

      Em ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tôi, vẫn nụ cười toả nắng ngày nào, chỉ là sau ngần ấy thời gian em cá tính hơn. Mái tóc dài năm nào được cắt ngắn ngang vai rồi tạo và phối màu lên. Vậy mà đó giờ tôi vẫn nghĩ khuôn mặt ấy chỉ dành cho mái tóc dài, ngờ khi cắt , nhìn em xinh hơn rất nhiều.

      Em, tạo ấn tượng với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi vẫn còn nhớ như in lúc em bẽn lẽn đến quán xin việc. Lúc ấy biết bao nhiêu chàng trai ra ra vào vào quán vô cùng tấp nập chỉ để xin được Facebook của em. Chỉ tiếc rằng khi đó em có người thương rồi. Biết vậy nên tôi cũng chỉ đành thầm đứng từ xa nhìn em hạnh phúc bên người ấy.

      Cho tới khi chia tay chàng trai kia, em buồn tủi, hay đến quán thường xuyên hơn, rồi biết từ khi nào em trở thành vị khách quen của nơi đây. Bỗng đến ngày em chúng ta có lẽ nên gặp nhau nữa rồi biến mất. Dù cho tôi có đến nhà em đứng đợi hàng giờ đồng hồ chỉ để gặp hình bóng quen thuộc, nhưng sau cùng tôi mới biết em dọn từ lâu. Số điện thoại dù có gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ vọng đến giọng của tổng đài như trả bài. Sau những ngày tháng tìm trong vô vọng, dần dần tôi cũng đành chấp nhận và cất hình bóng em vào tận sâu nơi trái tim. Thế mà điều ngờ, bây giờ đây, em đến và xuất trước mắt tôi.

      ...

    3. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 2: Đây Là Đâu?

      “Em đâu suốt bấy lâu nay vậy?”

      Tôi nhìn chăm chú người con ngồi đối diện mình song em cũng chẳng hề trốn tránh câu hỏi của tôi, em liền trả lời:

      “Em về quê có công việc riêng.”

      Câu trả lời kèm theo nụ cười hạnh phúc của em lại khiến lòng tôi chợt nhói lên. Nhưng nụ cười của em, tôi biết dường như trong thời gian vừa qua cuộc sống em chẳng dễ dàng gì.

      Sau câu trả lời của em, chúng tôi bỗng chìm vào im lặng, ai gì, cũng chẳng biết phải bắt chuyện làm sao. phải sau ngần ấy thời gian qua lại khiến tôi xem em thành người xa lạ nhưng tôi sợ, tôi sợ khi phải bắt chuyện mình vô tình chạm đến nỗi đau nào đó mà em muốn ra.

      vài phút lặng im ngắn ngủi mà tưởng chừng như trôi qua rất lâu rồi vậy.

      Tách cà phê bàn của em vơi đôi chút, vậy mà đôi mắt nặng trĩu, mang đầy tâm dõi theo dòng người vội vã ngoài kia. Nhìn em như thế tôi thầm nghĩ, từ bao giờ chỉ thích uống thứ trà sữa ngọt ngào như em lại có thể thích cái vị đắng của cà phê kia được.

      Tôi còn nhớ em từng với tôi, em chỉ thích những hương vị ngọt ngào của cuộc sống, còn đắng như cà phê em ghét lắm. Vậy điều gì trong thời gian vừa qua lại khiến em thay đổi hoàn toàn như thế?

      Những hạt mưa nặng hạt chẳng biết tạnh từ bao giờ. Tán cây thi thoảng đung đưa theo từng cơn gió heo mây, kéo theo những giọt mưa còn đọng lại đổ ào xuống đất. Hóa ra tổn thương dù đến mấy dù có lành cũng để lại vết sẹo trong tim.

      Quán cà phê theo thời gian cũng dần lắng lại. Vài ba khách quen vẫn ở đó. Từng dòng người hết ra rồi lại vào như cuốn phim vô thức lặp lặp lại duy nhất cảnh. Nhưng em vẫn ngồi đây, lặng im. Còn đầu óc tôi lại rối bời với vô vàn suy nghĩ. Khoảng thời gian có em bên cạnh lúc nào tôi lại ngừng nhớ về em, thỉnh thoảng theo thói quen tôi lại bất chợt gọi vào số máy mà tự lúc nào in sâu vào trong tâm trí. Vậy mà giờ đây em ngồi cạnh bên tôi, đến câu hỏi thăm em, tôi cũng dám ra.

      “Dạo này công việc vẫn ổn chứ?”

      Tôi bất ngờ khi chính em là người phá vỡ bầu khí im lặng giữa hai đứa.

      “Ừ.”

      Có lẽ sau chia tay, em còn là bé mang dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên ngày đó nữa. Giờ đây chỉ cần nhìn sâu vào trong đáy mắt em tôi cũng đủ thấy vô vàn vết cắt hằn sâu trong trái tim, nếu em ra liệu có mấy ai thấu hiểu cho những nỗi đau ấy.

      Ngày mình bên nhau, em vui vẻ, hoạt bát lắm. Em cứ như đứa trẻ lên ba, luôn nhõng nhẽo, làm nũng với tôi. Bất cứ điều gì em biết em điều kể tôi nghe đầu tiên, em luyên thuyên đến mức tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Trong mắt tôi, câu chuyện tình về em đẹp như giấc mộng.

      “Chẳng hiểu sao kể từ khi em cố gắng mạnh mẽ, cố gắng che giấu từng cảm xúc nhặt nhất của mình, điều đó dường như càng làm cho em trở thành tâm điểm của mọi chú ý, ai cũng hết lòng khen em đặc biệt. Đúng là điều đó khiến người khác nhõm hơn nhưng còn em? Có ai suy nghĩ cho cảm xúc của em chưa? Chẳng ai cả.”

      Em nở nụ cười chua chát.

      “Dù cho em có đến đâu hay tiếp xúc với bất cứ người nào, ai ai cũng đều lên những câu tràn ngập sáo rỗng. Dù có số người em cố thử mở lòng với họ nhưng rồi đâu cũng vào đấy, em lại càng trở nên vô cảm. Có phải khi em càng hiểu chuyện, càng biết điều là những lần con tim của em lại càng dao động, là lòng em lại tự chủ mà nhớ về . Trái tim em đau đến mức quặn thắt lại mỗi khi mong ai đó có thể cho em quên hình bóng của , nhưng tại sao chẳng có ai có thể làm được điều ấy vậy cả.”

      Tôi biết em chán ngấy với việc phải vờ bản thân mình hiểu biết, cái gì cũng biết, cũng hiểu chuyện thế mà mọi chàng trai bước qua cuộc đời em lại ai biết lý do nào khiến em trở nên như thế này.

      Tôi biết mình ích kỷ nhưng tôi muốn em được làm chính em, thêm lần nữa. Tôi muốn em trở về cái dáng vẻ lần đầu chúng ta gặp nhau, cái dáng vẻ ngây ngô khi em tôi và ở bên tôi. Chứ chẳng phải là cái dáng vẻ hiểu chuyện lạ lẫm này của em.

      biết kể từ khi em thay đổi, có nhiều lúc em từng rất hoang mang, biết mình có sống đúng với con người của mình nữa. Em từng tự ti và trầm cảm về bản thân mình đến mức chỉ muốn kết thúc cuộc sống này càng sớm càng tốt. Nhưng những lúc như thế em bỗng nhớ đến lời từng mà em mới có thể mạnh mẽ ngồi đây tâm với như hôm nay đấy.”

      Em vừa vừa cười với tôi, để ý mới thấy đây có lẽ là nụ cười chân nhất, đẹp nhất từ trước đến nay của em. hạnh phúc làm sao! Khi nhìn thấy mình thương giờ đây chững chạc giữa dòng đời đầy bão giông này. Tôi mừng cho em vì sau những khó khăn vấp ngã, cuối cùng em cũng tìm ra được mục tiêu của đời.

      Thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi qua, mãi cho đến khi những vị khách quen của quán cũng rời . Em bỗng giật mình nhìn lại đồng hồ, rồi vội vã đứng dậy rời . Tôi cũng muốn tiễn em về nhà như ngày xưa nhưng nghĩ lại vị trí bây giờ, tôi và em có lẽ chỉ là hai người bạn xã giao, gặp nhau rồi lại rời xa nhau nên tôi chẳng nỡ nào lời chào tạm biệt. Tôi sợ, sợ lắm, sợ cái cảm giác em đột nhiên đến bên tôi, cùng nhau cười vui đùa rồi đến ngày em lại đột nhiên biến mất.

      Bỗng nhiên từ đâu cái thứ lệ ấm, quen thuộc bảo mà rằng lại tự nhiên chợt làm ướt bên gò má, đến nỗi chẳng hiểu sao mình lại khóc nữa.

      Mình khóc sao?

      Tại sao mình lại khóc cơ chứ?

      Tôi biết nữa.

      Nhưng sau cùng tôi vẫn thầm động viên bản thân bằng những lý do vô cùng ngớ ngẩn rồi vội lấy tay lau đôi gò má vì chuỗi quá khứ đầy đau đớn của mình, tôi cố với lấy chiếc gương gần đó rồi tự nhìn bản thân mình trong gương.

      Vẫn là thằng con trai với mái tóc xuề xòa hai tháng rồi chưa cắt, vẫn là cơ thể mỏng manh như tờ giấy, khuôn mặt xanh xao, gầy gò, đôi mắt chất chứa vô vàn mệt mỏi và đơn, những nếp nhăn xuất khuôn mặt.

      Chẳng suy nghĩ gì nhiều, tôi thử lấy tay cấu mạnh vào da thịt đến mức bật máu xem mình tỉnh hay lại vẫn còn trong cái thứ ác mộng đầy kinh hoàng. Cơn đau vừa bấu nhói lên càng chứng minh lên điều rằng đây là thực và trước mắt tôi lại chẳng phải là căn phòng “ quý” của mình mà thay vào đó là căn phòng tràn ngập màu đỏ với hàng loạt hương thơm của những cánh đào được rải đầy khắp nơi, kết hợp với ánh nến đỏ tạo nên khoảng gian kỳ quái.

      Cảm giác dường như mình bị tra tấn với vô vàn vết thương khắp người, máu chảy đầy từ đầu đến chân, mà tâm trí tôi thể nhớ được gì, hiểu tại sao mình lại nằm ở đây, tâm trí trống rỗng đến tận cùng ngoài cảm giác đau đớn này.

      Tôi hoang mang, cố gắng nhìn quanh nhưng thấy bất cứ điều gì ngoài bóng tối, những tiếng gọi mơ hồ ngân vang trong đầu, nhưng tôi thể hiểu được nó gì, giống như có con người khác tồn tại trong tâm trí cố gắng gọi tên tôi.

      Bất giác tôi bước về phía trước, xoè tay ra để cảm nhận xuất của bất cứ vật gì. Tuy nhiên, chỉ có tiếng gọi đó kéo dài, thanh vang vọng ngoài đó mà thôi.

      cảnh tượng đẫm máu trước mắt khiến tôi như bị choáng ngợp đến khó thở.

      Tường, sàn nhà, bàn ghế, cửa sổ, đồ đạc, thậm chí cả những đoá đào hồng nhạt cắm bàn đều được phủ bởi lớp máu khô. mùi hôi thối từ các vết máu bao phủ cả ngôi nhà, tràn ngập trong tâm trí tôi là cảm giác sợ hãi, hiểu là mình ở nơi nào.

      Nhưng còn đáng sợ hơn khi nhìn ra bên ngoài là bầu trời đen kịt, chút áng mây nào hay cho đến cả sống nhoi cũng thể tồn tại ở nơi này. cảm giác khi tôi nhận ra mình bị dịch chuyển đến thế giới khác.

      Tôi cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi căn phòng nhưng lại bị bao quanh bởi hàng trăm những cánh hoa đào. Chúng tuy rực rỡ là thế, tươi đẹp là thế nhưng đối với tôi lúc này chúng lại khác nào thứ lời nguyền đeo bám tôi đến chết.

      Đến khi tôi bắt gặp cánh cửa trước mắt mình, bỗng dưng nó mở ra mang theo thứ thanh kéo dài đến khó chịu. Ngồi đợi phía trước tôi là cậu nhóc với phong cách phối đồ dị hợm chễm chệ chiếc ghế bành, tay nhàng vuốt ve cành đào.

      Cậu nhóc ấy cười, nụ cười bí hiểm, giọng điệu du dương cùng cách chậm rãi, nhàng làm người nghe mê đắm.

      “Cậu thích mai đào ?”

      Mai đào! Mỗi khi ngắm chúng lại làm tôi nhớ về hình bóng người con ấy. Mỏng manh, yếu đuối nhưng lại mang trong mình vẻ đẹp đến dịu dàng.

      Có lẽ chỉ cần giây bỏ lỡ khoảnh khắc rơi của cánh hoa đào, chúng ta lặng lẽ đánh mất nhau mãi mãi, đánh mất biết bao cảm xúc tha thiết, bồng bột của tình tuổi thanh xuân.

      Và cũng chỉ là có lẽ, tôi bỏ lỡ mùa hoa đào đẹp nhất trong cuộc đời mình.

      Sau khi để thất thần vài giây, cậu nhóc kỳ lạ mới cất lời tiếp:

      “Chúng rất đẹp phải ?”

      Cậu nhóc ấy đến đây ôm bụng cười tràng rồi búng tay. Cú búng tay tạo thành gian màu hồng phủ kín khắp nơi. Hàng loạt thân mai đào khổng lồ từ dưới đất thi nhau đâm chồi nảy lộc khỏi thân cây mẹ rồi lần lượt bung cánh, tỏa ngát hương thơm.

      Hương thơm của mai đào hơi khó để diễn giải bằng các từ ngữ đơn giản nhưng có thể rằng về cơ bản, nó giống như vị thanh của cherry nhưng lại tinh tế hơn, ngọt ngào hơn.

      “Cái cảnh mộng đấy, Nó rất đẹp phải ?”

      “Cảnh mộng! Ta ở trong cảnh mộng sao!”

      “Đúng vậy. Hãy đấu với ta ván cờ, nếu cậu thắng, cậu thoát ra khỏi cảnh mộng này và bắt đầu cuộc sống hạnh phúc với người con cậu từng . Còn nếu thua...”

      “Ta ở đây mãi mãi, đúng ?”

      “Đúng vậy, hahaha...”

      Tiếp theo đó ba mươi hai quân cờ tuần tự mọc lên. Hai bên, mười sáu quân đen trắng mỗi loại,hóa thành hình người nối tiếp nhau sắp xếp ngay ngắn vị trí đâu ra đấy giữa bàn cờ.

      Quân Vua và Hậu ở giữa hàng ô dưới cùng của bàn cờ, các quân như: Mã, Tượng, Xe đứng hai cánh đối xứng nhau. Phía trước mặt là dãy tám quân Tốt cao sừng sững như bức tường bảo vệ cho những quân chính di chuyển.

      Như đọc được suy nghĩ tôi, cậu nhóc bắt chéo chân, :

      “Cậu thấy rồi đấy. Trước mắt chúng ta có ba mươi hai quân cờ: Mười sáu trắng, mười sáu đen. Mỗi quân đại diện cho cá thể độc lập khác nhau và chúng tấn công hoặc phòng thủ tùy theo theo mệnh lệnh của người chơi. Tuy nhiên nếu chúng muốn di chuyển nước của cậu bị vô hiệu và ta là người thực lượt tiếp theo.”

      Phải mất lúc lâu sau tôi mới bắt đầu định thần lại và xâu chuỗi những việc xảy ra với mình lúc này.

      Tôi đánh mắt nhìn xuống bàn cờ nhằm phân tích những nước có thể xảy ra. Nhưng giả sử đây chỉ là ván đấu thông thường, tôi ngần ngại chiến đấu đến cùng để mang lại chiến thắng cho bản thân mình. Mà suy cho cùng điều đó chỉ bị giới hạn trong ván đấu thông thường, còn với trận đấu này, dẫu trong đầu tôi có ra vô vàn nước hiểm hóc thế nào chăng nữa tỉ lệ thắng của tôi vẫn quay về con số tròn trĩnh, như thể có thế lực vô hình nào đó ngăn cản tôi thắng được tên nhóc bí này vậy.

      ...

    4. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 3: Em...

      Mình chết rồi sao?

      ra cảm giác sau khi chết là như thế.

      Có lẽ tiếng khóc của ai đó đánh thức phần hồn lang thang của tôi và kéo về thực tại. Mọi thứ trước mắt ra cách chân , quan tài, vòng hoa và tiếng nhạc lê thê buồn bã.

      Tôi tỉnh lại trong quan cảnh bi ai, xung quanh là tiếng kèn, tiếng khóc ai oán từ bên trong ra cả phía ngoài.

      Chiếc nắp quan tài để mở ra nửa để mọi người ngắm nhìn người mất lần cuối. Kỳ lạ thay người nằm trong quan tài ấy lại chính là tôi. Với khuôn mặt sưng phù hai tay chắp lại với nhau khiến tôi nhịn được mà bật cười thành tiếng.

      “Xấu .”

      Khăn trắng được đắp lên mặt che phần gương mặt méo mó của tôi, có lẽ tránh cho người khác nhìn thấy phải rùng mình. Tiếng khóc lẫn tiếng nhạc lẫn vào nhau tạo nên bầu khí đau thương đến lạ mà tôi lại chẳng phải là người thích những nơi xô bồ thế này. vậy ngoài sân còn có mấy ông già tranh thủ dịp này bày bia bày rượu ra nhậu bữa. Tuy vậy, để giữ cho bầu khi có chút gì đó trang nghiêm, mọi người chuyện nhiều, chỉ ghé sát vào nhau rầm rì đôi ba câu mà tôi nghe , tiếng tụng kinh của sư thầy, tiếng chuyện, nhạc cụ, tất cả mọi thứ lặp lặp lại như đoạn phim hỏng.

      Người đến, người rồi tiếng khóc than, nức nở chưa lần nào dứt.

      Ngày qua ngày, đồ vật của tôi được mọi người xếp đầy cạnh quan tài.

      ra cũng có gì quý giá, có cuốn nhật ký lúc với mấy món quà mọi người tặng được tôi nâng niu trong bàn tay. À, còn cả cây bút bi ba mua cho tôi từ mà tôi chưa bao giờ xài, chỉ cất trong tủ xem đó là điều quý giá nhất.

      Mọi người nhìn và bắt đầu mấy chuyện ngày xưa.

      Họ kể về tính cách của tôi, những kí ức họ trải qua cùng tôi có những chuyện gì, rồi họ bắt đầu về lý do tôi rời , mỗi người ý nhưng ai đoán đúng điều gì cả.

      khí nặng nề đến mức linh hồn tôi chịu nổi, bị cơn gió đẩy ra khỏi ngôi nhà tôi ở nhiều năm.

      Tôi chỉ quẩn quanh mãi ở mấy nơi thân quen, bay bay lại giữa những khí u buồn sau nhiều ngày mình mất.

      Rồi tôi dừng lại trước ngôi mộ của mình, chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên tôi bắt đầu thấy khó thở, như cái lần tôi tự tử dưới sông kia.

      Tôi còn thể xác nhưng cớ sao linh hồn tôi lại có cảm giác đau đớn thế này, như thể tôi bị siết chặt bởi những tổn thương khi còn nhân thế.

      Tôi khóc ngất lên, khóe mắt lờ đờ nhìn được khung cảnh xung quanh rồi tối hẳn .

      Mở mắt ra, tôi thấy mình đứng trước cửa nhà của người con ấy. Chiếc balo ướt sũng, nặng trịch vẫn còn đeo lưng và bó hoa hướng dương dần héo úa theo cơn mưa xối xả, mỗi lúc nặng hạt hơn, cùng với từng đợt gió lạnh lùa qua cũng đủ để khiến những con người đơn phải co rúm lại.

      Mặt đường chỉ lấp ló loe ngoe vài chiếc bóng hắt xuống từ mấy cây cột đèn quá cũ khiến cho dòng người qua đường ở vùng quê này cũng chẳng mấy ai lại vào buổi tối, nhất là vào những lúc mưa như thế này, đôi khi chỉ thấy loáng thoáng vài chiếc xe hơi, xe tải phóng qua làm cho mấy vũng ổ voi, ổ gà bắn nước tung tóe.

      Bầu trời có lẽ hiểu thấu lòng người nên bao trùm lên cơn mưa bức màn buồn. Đến ngay cả những chiếc cống rãnh hai bên đường ầm ầm xả nước mà cũng thể nào tranh kịp với tốc độ của cơn mưa hôm nay.

      Dường như thời gian cũng như từng hạt mưa nặng trĩu, trôi dần trôi dần. Mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua nhưng người tôi mong chờ vẫn xuất , chỉ có những người dưng xa lạ lặng lẽ bước qua tôi rồi đưa ánh mắt tò mò nhìn như kẻ xa lạ mới từ thành phố về quê.

      Đứng dưới cơn mưa tôi thầm nghĩ, chắc là ấy quên mất cuộc hẹn tối nay với tôi rồi nên tôi cũng thôi chờ đợi và tự phóng xe về nhà.

      Sau khi cất xe, thường thời gian này bên ngoài ngõ chả tấp nập người qua lại thế mà hôm nay nó lại thấy ai. Khác với thành phố, những người ở vùng quê đây thường mở cửa tang hoang cả ra, ti vi vẫn còn đó kênh hoạt hình Tom & Jerry khiến tôi cảm giác kỳ lạ, đứng ngồi yên. Tôi nhăn mày, suy nghĩ nhiều ném chiếc balo còn nặng chịch vai sang bên, tay vẫn ôm chặt bó hoa hồng xanh mua lúc nãy, hớt hải phóng như bay ra ngoài cửa.

      Bất chợt luồng suy nghĩ về chuyện gì đó may về người con ấy chạy ngang qua tâm trí tôi.

      Tôi đành mím môi, cố ngăn bản thân suy nghĩ tung lung, vội vàng chen vào đám người phía trước.

      “Ơ Bảo, mày về hồi nào thế?”

      “Bảo về á?”

      “Bảo...”

      Mặc dù cả trăm tiếng văng vẳng bên tai nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm tí nào nghe được mọi thứ xung quanh nữa, tầm nhìn tôi dần mờ , tiếng ồn ào thay bằng mấy tiếng bập bùng lúc lúc .

      “Kim...”

      Lúc này tôi chẳng còn tâm trí để tâm đến bất cứ điều gì khi trước mặt tôi bây giờ đây là cái xác của người con tôi trương phình lên từ bao giờ.

      Em nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, cả người bốc mùi hôi thối. Chiếc áo bà ba mà em thích nhất khi tôi cùng em chợ Sài Gòn, chiếc áo hình hoa hướng dương đính bên góc phải mà em hết lòng nâng niu dám mặc khi làm ruộng vẫn còn đó, nhưng giờ đây em đón tôi về nhà sau những giờ làm việc căng thẳng là cái chết lạnh lẽo của mình.

      “Bảo! Tránh ra con!”

      Mẹ tôi đến giật mạnh tay tôi kéo về sau.

      “Xác của Kim mà mẹ! Xác của Kim mà!”

      Tôi run rẩy, hai hàng nước mắt trực trào ra, mặc kệ những lời khuyên răng của mọi người xung quanh, tôi vẫn tin rằng người con nằm trước mặt mình lại là Kim.

      đó chết rồi mày quan tâm làm gì!”

      Câu của mẹ như nhát dao đâm mạnh vào những tổn thương của tôi khiến tôi quay lại sững sờ nhìn mẹ, Kim là người mà ba mẹ luôn tự hào quý như con ruột trong nhà, nhưng sao giờ đây trong miệng của mẹ lại thành kẻ xúi quẩy từ bao giờ?

      Cả người tôi lạnh run lên cứ như vừa vớt lên từ hầm băng, chưa bao giờ tôi thấy tình thương của gia đình mình lại mỏng manh, kinh tởm đến thế.

      ”Mày nhiều chuyện vừa thôi!”

      ấy là bạn con, ấy như thế nào con cũng phải biết chứ!”

      Tôi quát lên, dùng sức hất tay mẹ ra, cố gắng kìm chặt mọi cảm xúc của mình lúc này để hỏi cho ra lẽ.

      “Mày ngần ấy năm giờ này mới về biết cái gì. Nó làm rồi dụ dỗ mấy thằng con trai trong đấy, ăn nằm cho xong rồi quay clip lại đến mức cả mạng xã hội ai cũng biết. Đến cả mặt mũi gia đình nó còn giữ được vậy mày còn thương cái loại người con đấy làm gì.”

      hiểu nổi người đầu bạc bây giờ lại tiễn kẻ đầu xanh, chỉ giỏi ăn rồi báo cha báo mẹ chứ chả được cái tích gì, mày đấy, đừng có mà học theo con đó.”

      “Thứ con cái mất dạy, đến cả trong trắng còn giữ được, thế mà đó giờ tôi cứ tưởng nó ngoan hiền lắm, ngờ trong xóm mình lại có loại người này.”

      Từng lời gay gắt của những người xung quanh cứ thế mà đập vào tai khiến tôi dường như tôi tin những lời vào tai mình nữa.

      Tôi quay người đến cạnh em nhưng lại bị mẹ đưa tay kéo về nhưng lại dám dùng sức quá mạnh vì sợ mẹ bị thương nên tôi chỉ biết trơ mắt nhìn cơ thể của em bị người ta đặt lên chiếu, cuốn lại vội vàng rồi đem ra bãi đất trống phía sau nhà chôn vội mà thôi.

      Ngay đến cả tôi bây giờ nghĩ lại còn biết trong lúc tuyệt vọng đạt đến tột cùng tôi về nhà bằng cách nào nữa. Tôi bơ phờ ngồi góc trong phòng em, lặng lẽ nhìn từng món đồ kỷ niệm của hai chúng tôi mà hai hàng nước mắt lưng tròng thành tiếng rồi thều thào cất lên từng tiếng nức nở đến mức đến tôi còn nhận ra mình khóc từ lúc nào nữa.

      Rồi tôi chợt nhận ra cuốn nhật ký của em nằm gọn trong góc phòng. Cuốn nhật ký chỉ bằng bàn tay mà tôi tặng hôm Tết dương lịch về vội vã.

      Tôi nhàng cầm lấy vuốt ve trang bìa của cuốn sổ rồi lật ra từng trang từng trang , ngắm nhìn những nét chữ xinh đẹp, mềm mại mà khi còn sống em lưu lại tờ giấy.

      Bỗng nhiên tôi khựng lại, cả người run rẩy, phải vì quá đau buồn mà là vì tức giận khi đọc những dòng chữ em ghi đó.

      Khóe mắt tôi cay cay, cắn chặt môi đến mức chảy máu, gò má lại bắt đầu ướt đẫm sau đó tôi gào khóc lên cách thảm thiết.

      Trời ạ, bọn khốn!

      Từng câu từng chữ em ghi trong đó như những lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi, cào nát cõi lòng và khiến chúng vỡ vụn ra từng mảnh.

      là em bị đám khốn nạn trong buổi tiệc công ty chuốc thuốc rồi thay nhau cưỡng hiếp, em cầu cứu với ba mẹ, trình báo công an trừng phạt bọn khốn nạn đó nhưng cuối cùng tất cả mọi người ai đứng về phía em, ngược lại mọi người lại chửi mắng, đánh đập em thậm tệ vì dụ dỗ con trai nhà người ta.

      Lũ người ấy dùng cơ thể trần trụi chạm vào người em mặc em cố gắng hất vung ra, tìm cách trốn chạy như thế nào chúng vẫn nhất quyết buông tha em. Đêm đó đối với em dường như vừa dài vừa tủi nhục biết bao. Những thanh dâm dục khi xác thịt chạm vào nhau làm cơ thể của đám kẻ điên cũng hưng phấn lên theo. Bọn chúng thèm khát điều gì đó ở em, trong trắng.

      Trong căn phòng vang lên thanh của hoang lạc lấn át cả tiếng nhạc xập xình, mùi mồ hôi của da thịt, tiếng cãi vã tranh nhau lấy phần của đám đàn ông như bọn thú hoang đói khát lâu ngày. Đến mức khi em còn chẳng bọn người ấy làm với em bao nhiêu lần, nhưng nó rất ghê tởm, rất rất ghê tởm, ngôn từ nào có thể diễn tả nỗi.

      vậy bọn chúng còn quay clip lại rồi đăng lên các trang mạng xã hội, ngay đến cả hàng xóm cũng nhận ra em là trong đoạn clip đen đó. Nhưng đến ngay những người biết được vào đêm kinh hoàng ấy, lại chọn cách im lặng nhìn em khóc lóc ỉ ôi, và quát tháo em.

      Cảm xúc của tôi như ngọn sóng thần cuồn cuộn dâng trào, tức điên lên rồi đành ngồi khóc trong bất lực. Tôi thể tưởng tượng được em tuyệt vọng đến mức nào, khi cả người em đầy rẫy những vết thương, khi tất cả mọi người quay lưng hề bảo bọc em, khi em ngày đêm bị đớn đau tàn phá?

      Em mất rồi, người con tôi thương còn thế gian này nữa rồi.

      Người con ấy , mang theo tất cả oan khuất, chỉ mong làn nước rửa sạch thân thể em.

      Nhưng em ơi, nơi đây u ám, bẩn thỉu như thế, liệu dòng nước ấy có trong trẻo bao giờ?

      Tôi gục ngã trước thân xác của em mà gào khóc.

      Tôi nhớ em lắm.

      Nhớ cái lần em , em muốn lên thành phố để có cuộc sống mới, cuộc sống bình yên. Nơi đó có ngôi nhà với chiếc mái hiên, sân sau hay trước cũng được, cùng những đứa trẻ đùa hoa bắt bướm dưới những tán cây cây ăn quả hay vài bông hoa hướng dương rực rỡ.

      Nhưng em mất rồi, vào đúng cái ngày tôi về nhà, ngỡ gặp được em cùng cái ôm nồng ấm, nào đâu thứ tôi nhận về chính là cái xác trương phình của em vừa được vớt lên từ dưới đáy sông.

      ! Sau này nếu có người khác đừng kiếm người như em nhé!”

      “Là sao? Em vậy là như thế nào!” – Tôi quát.

      hoàn cảnh nhà em mang tiếng như thế, còn lại có tương lai tươi sáng rộng mở ở phía trước, vậy sao lại phải bó buộc với mất như em được cơ chứ. phải tung cánh bay xa hết mức có thể, hãy tìm kiếm hạnh phúc mới, cùng người con lòng.”

      ! muốn như thế!”

      ...

    5. Dâu Thích Ăn Dâu

      Dâu Thích Ăn Dâu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      3
      Chương 4: Tôi...

      Chợt giật mình tỉnh giấc, điều đầu tiên tôi nhận ra là mình nằm chiếc giường êm ái kỳ lạ. căn phòng tân hôn với màu đỏ lãng mạn, phù điêu trang trí hoa văn và những bông hoa hồng rải khắp nơi.

      Thoáng nhìn qua căn phòng, xung quanh đều làm từ các loại gỗ được khắc họa rồng phượng. Nội thất trong căn phòng được thiết kế theo phong cách truyền thống, là kết hợp giữa vẻ đẹp sang trọng và tối giản. Những bộ sofa được bố trí gọn gàng, mang lại cảm giác tự tin và quyền lực. Điểm nhấn của căn phòng, chính là những chi tiết thủ công, tinh tế như những bức hoạ vẽ tay, tấm thảm truyền thống với hoa văn kỳ lạ và những đồ trang trí giản dị, mang lại cho căn phòng cổ điển và cuốn hút.

      Những bức tranh tinh tế, tạo nên gian mỹ thuật đầy phong cách. Mỗi bức tranh đều có những nét vẽ tinh xảo, tái những cảnh đẹp thiên nhiên hoặc những hình ảnh tình lãng mạn. Những màu sắc tươi sáng bức tranh tạo nên sống động và tạo cảm giác đẹp mắt cho căn phòng.

      Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm trần như những ngôi sao lung linh, tạo ra gian mộng mơ.

      Càng ngạc nhiên hơn chính là việc tôi còn mình còn sống hay chết rồi trở thành linh hồn vất vưởng tại nơi đây nữa nhỉ.

      Mà đến khi nhìn lại, người tôi thay vì là bộ sơ mi trắng, quần tây chán ngắt ngày nào mà giờ đây tôi lại khoác lên mình bộ cổ phục cưới màu đỏ, lại còn búi phần tóc sau cao lên. Trông còn đẹp hơn cả lúc mình còn làm công ăn lương trong văn phòng nữa.

      Bộ cổ phục đẹp đến mức làm tôi phải bước xuống giường, xoay xoay mấy vòng rồi lại tự ngắm mình trong gương mà thầm khen bản thân.

      Đẹp !

      Phần áo ngoài dài tay được thêu các đường nét uốn lượn, uyển chuyển dọc theo hai bên tay xõa dài xuống là phần thân và đầu rồng vô cùng dũng mãnh. Giữa ngực là cặp chữ song hỷ được khắc gọn trong viên ngọc lục bảo như muốn chứng tỏ lên uy nghiêm của người chủ nhân. Áo hai tà trước, sau, xẻ ở hai bên hông, vạt áo trùm gần đến mắt cá, hai vạt áo cài hai bên, bên trong mặc quần rộng được may bằng vải gấm có vân dưới phần tà cùng những họa tiết có hình chim hạc, vân mây, uốn lượn,… Dưới bàn tay đầy tài hoa và vô cùng khéo léo của những nghệ nhân, hoa văn được bố trí theo hình đối xứng, hề gây cảm giác rườm rà, phức tạp mà lại toát lên phóng khoáng, mềm mại, hòa hợp đến diệu kỳ.

      Trong khi tôi vẫn say sưa với bộ đồ đầy diễm lệ bất chợt tiếng tay nắm cửa nhàng xoay ra khiến tôi giật bắn mình, vội giả vờ nằm xuống giường như chưa có chuyện gì xảy ra.

      “Đâu rồi ta?”

      Tiếng Việt!

      Họ được tiếng Việt sao!

      May quá!

      Nếu vậy dễ dàng hơn trong việc giao tiếp cũng như giúp mình tìm hiểu về mọi thứ nơi đây rồi. Cứ tưởng mình nơi mà hai thứ ngôn ngữ giữa mình với những người xung quanh trái ngược nhau quả rào cản vô cùng lớn. Đó là tôi vẫn chưa tính đến trường hợp bản thân mình có thể được ngôn ngữ và là phần trong xã hội của họ nữa, thế mọi thứ lại càng thuận lợi hơn rồi.

      thanh mỗi lúc gần hơn và tiến hẳn vào phòng. Tuy chỉ mang máng nghe nhưng theo suy đoán giọng này ắt hẳn của tầm tầm độ tuổi mười tám đôi mươi.

      “À! Đây rồi.”

      Cạnh!

      “Nghĩ mà chán . Nay đâu phải ngày gì đặc biệt đâu sao mẹ lại kêu mình thay cổ phục làm gì trời. Mà thôi cứ thay xong cho nhanh thôi mẹ lại chửi nữa.”

      chẳng có thằng con trai nào cưỡng lại được sức hút đầy quyến rũ lẫn tò mò mỗi khi nhìn con thay đồ cả, vẻ đẹp với làn da trắng trẻo, vết muỗi đốt làm tôi cứ thầm nghĩ rằng biết phải dùng biết bao nhiêu loại mỹ phẩm tẩy trắng da hay bỏ ra số tiền để có được làn da như thế nữa.

      Khi chiếc khoá kéo đầu tiên mở ra bỗng khiến tôi ngất ngây với cảnh tượng trước mắt, tác phẩm nghệ thuật đẹp đến hoàn hảo. Dường như cơ thể của ấy là tổng hòa các yếu tố làm nên vẻ đẹp cuốn hút. Từng sợi tóc cho đến dưới chân, từ đôi chân đến làn da đều truyền đạt tinh tế đến tuyệt vời.

      Khoảnh khắc nhàng cởi từng chiếc khuy áo cuối cùng của bộ áo dài màu trắng tinh khôi rồi thả chúng rơi xuống đất, cho đến khi chỉ còn mỗi hai phần đồ lót che phần nhạy cảm nhất của người con bỗng chốc chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà linh tính ngay lập tức mách bảo tôi “Chạy ngay !”.

      Và nếu như phản xạ lúc ấy của tôi chỉ cần nhanh hơn khắc thôi chắc có lẽ tôi bị cuốn sâu vào màn đêm đáy này rồi.

      Mà đó chỉ là nếu và cũng là những nhận thức cuối cùng mà tôi có thể nhớ được trong lúc còn tỉnh táo.

      Lúc nhận thức được, xung quanh tôi được bao trùm bởi dãy sắc hồng của vô vàn cánh đào bay phấp phới khắp nơi, như thể cố tình tô điểm thêm hình ảnh cho khởi đầu mới, cuộc sống mới.

      Song có lẽ đây chưa phải là tất cả, nếu so với các loài hòa khác mùa mai đào thường kết thúc sớm hơn cũng bởi chúng còn mang hàm ý tượng trưng cho ngắn ngủi của cuộc sống, ngụ ý rằng sau những niềm vui nhoi chóng qua nhanh là điều gì đó tăm tối đón chờ tôi ở phía trước.

      Chỉ là tôi vô thức từng bước từng bước tiến về phía trước như bị cuốn theo vẻ đẹp của thứ sắc màu được pha trộn giữa đỏ và trắng kia.

      Đôi lúc còn có những cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm ngọt ngào, nhàng thoang thoảng đâu đó mùi vị của phấn hoa tựa như hồn nhiên, trẻ thơ hệt như chúng đưa tôi đến với thế giới của tràn ngập sắc hồng, thế giới biết bao nhiêu đứa trẻ từng mơ ước đến đây lần.

      Càng tiến sâu tôi càng nghe hơn tiếng trống, tiếng kèn, tiếng cười hồn nhiên, vô tư từ giọng trầm đục của dòng người bàn chuyện lễ hội sắp tới đây tổ chức điều gì. Cho đến các lời thách thức đuổi bắt nhau đụng hết người này đến người khác hay cả khi tôi cố hết sức để né lũ trẻ nhưng vẫn bị chúng đẩy ngã ra đất.

      “Mã D5, F6.”

      Rầm!

      Thứ ánh sáng duy nhất lóe lên rồi vội lướt nhanh qua tôi là hình ảnh thanh gươm quân Mã vội lướt sang, cắt đôi giữa phần đầu và phần thân quân Tướng Đen khiến nó chia làm đôi, rồi rơi xuống sàn tạo thành thứ dư chấn rung động cả vùng.

      Trận chiến vẫn còn tiếp tục sao!

      Ban đầu, nhịp độ trận đấu diễn ra khá chậm và ổn định. Hai người chúng tôi cùng tìm hiểu và đánh giá lẫn nhau thông qua những tính toán vô cùng cẩn thận. Tuy nhiên, chỉ sau vài nước, tên nhóc bí kia mới bắt đầu điều những nước cờ chính xác, táo bạo và dứt khoát đến nỗi khiến cựu kỳ thủ lâu năm như tôi phải chần chừ suy tính để tìm cách đáp trả lấy những những nước ngờ của đối thủ.

      Càng về giữa trận, áp lực từng nước cờ càng lúc càng căng thẳng hơn.

      Tên nhóc ấy ngừng vận dụng chiến thuật tấn công vô cùng hiểm hóc, buộc tôi phải lui quân về thế phòng ngự liên tục, đánh đổi phòng ngự để giải quyết những tình huống chiếu tướng.

      Tôi cố gắng tìm tòi và đánh vào những điểm yếu của tên nhóc ấy. Từng nước vận cờ của tôi lúc này có thể là vô cùng cẩn trọng nhưng vẫn thể tìm được đường chơi phù hợp và chỉ đợi nước sơ suất của tên nhóc ấy là tôi có thể kết thúc ván đấu này.

      Đến khi nhìn lại bàn cờ chẳng những tên nhóc kia hoàn toàn áp đảo tôi về mặt quân số, mà còn chỉ duy nhất nước cờ nữa thôi kẻ từng tự tin chiến thắng áp đảo như tôi đây tâm phục khẩu phục mà đầu hàng ngay tức khắc.

      Sau cùng tôi mới nhận ra rằng những chuyện vừa xảy ra vừa rồi chỉ là giấc mơ, song tôi vẫn tỉnh táo để thực nước di chuyển thốc thẳng quân Mã Trắng giữa lòng địch, ép quân Đen buộc phải chọn giữa việc mất Tướng và thua cuộc – chấm dứt trò chơi, mất Xe hoặc hi sinh Hậu Đen để “mở đường máu” cho quân Tướng trốn chạy. Tuy nhiên tất cả đường lui của Chiến Tướng bên địch bị chặn bởi quân Tốt chuẩn bị phong Hậu của tôi. Theo tính toán nếu tên nhóc kia vẫn còn ngoan cố thí Hậu để “mở đường máu” cho quân Tướng né tránh thế khó lại càng dồn quân đen vào thế trận bủa vây bởi các quân Tốt tưởng chừng như bé của bên tôi.

      Trong tình huống ấy dường như tôi tự tin mà thầm nghĩ đến vô vàn viễn cảnh sau khi mình thoát khỏi cái thứ cảnh mộng đầy quái dị này. Thế nhưng mọi chuyện lại xảy ra vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi đến nỗi tôi cứ tưởng mình mãi mãi chẳng còn cơ hội nào để chiến thắng nữa rồi: Quân Tướng Đen trước đó bị chém lìa rồi mà tại sao lại tự dưng hồi phục lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi chậm rãi di chuyển phần thân của mình đến chỗ chiếc đầu nằm lăn lóc dưới sàn, nhàng nhấc chiếc đầu của mình lên đặt lại phần bị chém lìa ra. Ngay lập tức những vết nứt cổ do thanh gươm quân Mã gây ra cũng nhanh chóng liền hẳn lại.

      “Cái...”

      “Hahaha... Vùng vẫy ! Khóc lóc ! Van xin ! Ta nhượng bộ ngươi vài nước cuối cùng.”

      rồi tiếp tục huy động quân Mã E6 cùng Hậu G4 ngừng lấn át cả phần quân bên tôi. Chúng liên tục phá hủy lần lượt từ quân này đến khác. Biến quân tôi từ thế chiến thắng hoàn toàn bỗng chốc thua trắng tay, còn đến quân cờ nào để chống đỡ.

      “Ngươi...”

      khó chịu. Mình phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này càng sớm càng tốt thôi, chứ nếu trận đấu càng kéo dài người thiệt chẳng ai khác ngoài mình cả.

      Nhưng... Ván cờ này...

      “Hahaha... Ngươi thua rồi. Ta là thần, còn ngươi chỉ là con người thấp cổ bé họng, ngươi mãi mãi chẳng thể nào có cơ hội chiến thắng được ta đâu, nên đừng có cố ra vẻ khoác loác nữa. Ngươi thua ngay từ lúc gặp ta rồi.”

      Sau khi giọng vừa dứt lời, thứ thanh khô khốc, chấn động khắp nơi vang lên khiến những quân cờ bàn chẳng khác gì khúc gỗ què quặt lăn lông lốc ngã ra. Chưa dừng tại đó, vô vàn những vật thể lạ kỳ bay tứ tung khắp nơi, mà theo tôi suy đoán có lẽ chúng là tàn dư của thứ thanh vừa mới phát ra. Có mảnh to, có mảnh , có những mảnh mang hình thù quái dị cứa vào da thịt.

      “Aaa...”

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như cái chớp mắt, quân Vua Trắng bị nứt ra thành từng mảnh vụn rồi tan biến vào trung. Tôi hét lớn lên theo luồng sáng bao trùm cả thị giác. Cho đến khi quầng sáng chói lóa dần dà tan biến, để lại trước mặt tôi bóng hình mờ ảo, cảm giác nhức nhối bao trùm lấy cơ thể tôi hệt bản nhạc độc tấu, những nốt nhạc rối ren xen kẽ nhau.

      Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn về thể xác như muốn chết sống lại, hai dòng nước mắt lúc này muốn trào trực ra thành dòng, phải vì cảm động mà khóc mà chính là khi nhận ra thể xác mình nằm gọn tường theo đúng nghĩa đen.

      “Aaa... ... là ai!”

      vội vã kéo phần phéc – mơ – tuya của chiếc áo mơ mặc dở lên, tay hướng về phía tôi, tay lấy khăn che phần nhạy cảm của mình lại khiến tôi nhất thời biết gì hơn, chỉ chăm chăm ngắm nhìn vào các đường nét nửa hở nửa kín cơ thể mà gương mặt bỗng dưng nóng dần lên. Còn bộ cánh màu đỏ dường như thầm hiểu ý chủ nhân, khéo léo che phủ gần hết những phần nhạy cảm nhất càng làm trở nên vô cùng hoàn hảo trong mắt người đối diện, mà dường như có cố soi xét cũng chẳng dò ra được khuyết điểm nào.

      Tôi biết cạnh bên cổ mình là con dao màu bạc nồng nặc thứ sát khí, dường như chỉ cần tôi có bất kỳ ý nghĩ phản kháng gì trong lúc này lưỡi dao này ngần ngại mà cho đầu tôi rơi xuống đất ngay lập tức.

      “Tôi... Tôi...”

      ...
      Last edited: 1/11/23

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :