1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      quài, định giật chồng người ta bị người ta mắng cho nghĩ người ta nông dân, vậy chị là gì thế chị Quỳnh :)))) đừng kỹ nữ, nhục nhã người ta :)))
      Yến.Yến thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 158:

      Lệnh tuyển dụng điều động này do trong Các phát xuống.
      Dù triều đình tuyển dụng quan viên, nhưng vẫn theo quy củ trước nay là văn theo Lại bộ, võ theo Binh bộ, mà hai phòng Chế Cáo Nội Các lại nằm trong số đó. Đều do Nội Các bố trí Thư xá vào hai phòng đó, vốn là để hổ trợ chư vị Các Lão đại nhân xử lý chính vụ, lại vì vị trí được coi trọng.
      Ban đầu được coi trọng, nhưng theo vai trò ngày càng lớn của Nội Các trong triều đình, Trung Thư Xá sắm vai thư lại bên người các lão, dần trở nên ‘dễ nhìn’.
      trắng ra, đều do chữ 'Gần'.
      Bởi vì gần đại thần gần hoàng đế, cho nên dù vị trí bé, nhưng lời lại có giá trị.
      Mà Nội Các là nơi nào? Mỗi ngày công bố chiếu dụ đều phát ra từ trong các, cùng với tấu chương từ các nơi bên dưới đưa lên nhiều đếm xuể. Xảy ra chuyện gì, có hướng gió gì, người trong Nội Các đều biết trước, cho nên địa vị Trung Thư Xá đột nhiên cao hẳn lên, đến đâu cũng là đối tượng nịnh bợ của mọi người.
      Thậm chí quan viên cấp thấp các nơi cùng với nhóm tiến sĩ tân khoa, cũng thể cạnh tranh giành giật.
      Danh ngạch của hai phòng Chế Cáo gồm hai mươi Trung Thư Xá, có ai có bối cảnh thâm hậu, hoặc bản thân chính là phe cánh của Các Lão, người bình thường vào được.
      "Xin chúc mừng Tiết tu soạn trước."
      "Cảm tạ Hà trung thư." Tiết Đình Nhương chắp tay thở dài.
      Hà Du tay đỡ cánh tay , tay nhét Lệnh Điều động vào trong tay : "Ngàn vạn đừng như thế, chuyện này Trung Đường đại nhân vẫn luôn nghĩ đến, ngày sau nếu Tiết tu soạn phát đạt, mong đừng quên nâng đỡ phen."
      Dứt lời, gã ở lâu, cười vỗ vỗ bả vai Tiết Đình Nhương rồi bỏ .
      Đợi sau khi gã rời , người Quốc Sử quán cũng mạnh mẽ nhào đến, ào ào chúc mừng Tiết Đình Nhương, thậm chí còn có người ở Thứ Thường quán bên ngoài thò đầu vào hóng hớt.
      "Vạn lần ngờ Tiết tu soạn lại có vận may như thế." Mạnh Hạo Xương , vẻ hâm mộ tràn vào cả lời .
      "Nếu có thể, kỳ thực ta rất muốn đổi với Mạnh biên tu." Tiết Đình Nhương cười khổ.
      Đáng tiếc ai tin lời này của , chỉ nghĩ làm dáng, cố ý như thế. Lư Thân Minh thường ngày cực ít chuyện cùng hai người, lúc này lại hâm mộ đỏ mắt đứng bên, nhịn được : "Khiêm tốn là phản ứng bình thường nhưng nếu khiêm tốn quá mức, có chút tốt quá hoá tệ."
      Lời này quá mức kỳ quái, Tiết Đình Nhương lười tranh cãi với y, chỉ thở dài, gì.
      Chỉ chốc lát sau, chuyện Tiết tu soạn được điều đến Nội Các, truyền khắp Hàn Lâm viện.
      Thậm chí việc Ngô các lão ưu ái dẫn dắt, cũng truyền ra.
      Hà Du chính là người bên cạnh Ngô các lão, Lệnh Điều động là do Hà Du cầm tới, với dáng vẻ vừa rồi của Hà Du, là Ngô các lão còn có thể là ai.
      Việc này khiến mọi nơi bàn tán sôi nổi, đương nhiên cũng truyền đến tai Đào Ấp Đồng.
      là y muốn biết cũng khó, việc vừa xảy ra, liền có người chủ động báo cho y.
      Đào Ấp Đồng nhớ tới hôm tình cờ gặp gỡ trước cửa Hàn Lâm viện, lại nghĩ tới chuyện mình làm hôm đó, trong lòng ghen tị khó nhịn, cười lạnh tiếng : " chừng người ta thầm bám vào quyền thế, chẳng qua muốn người ngoài biết mà thôi."
      Lời này khiến mọi người ngờ vực, nhất là khi thốt ra từ miệng Đào Ấp Đồng.
      Nhớ tới chuyện người này gặp phải, lại nhớ tới Tiết Đình Nhương vốn đắc tội Ngô các lão, nên mới chịu lạnh nhạt. Bỗng nhiên chỉ qua buổi tối, lại được Ngô các lão dẫn dắt, chẳng lẽ đúng như mọi người suy nghĩ?
      Bất quá lúc này, ai dám bàn tán công khai.
      Đây phải vì kiêng kị Ngô các lão, chỉ là Tiết Đình Nhương kia sắp vào Nội Các làm việc, ai muốn đắc tội nhân vật như vậy. Cho nên họ đều liếc nhau, cười mỉa vài tiếng vài câu, rồi tự tản .
      Bỏ qua chuyện đó, Tiết Đình Nhương về nhà liền báo việc này với Chiêu Nhi.
      Bất quá với nàng đủ loại vòng vèo trong đó, Chiêu Nhi còn tưởng chồng thăng quan, có chút vui mừng. Tự mình xuống bếp làm bàn thức ăn chúc mừng.
      Bận rộn suốt hai ngày, Tiết Đình Nhương bàn giao ràng hết mấy việc vặt vãnh trong Hàn Lâm viện, rồi tới sảnh lớn Nội Các nhận chức.
      Sảnh lớn Nội Các nằm ở phía Nam Thành, vào cửa cung, qua cửa Hiệp Hoà ở hướng tây là đến.
      Cửa lớn hướng nam, vào cửa, đối diện chính là ba gian sảnh lớn rộng rãi, ba gian phòng kề đông tây, đều xây rìa núi, ngói lưu ly sơn vàng.
      Nhìn từ phía ngoài, so với cung điện Tử Cấm Thành nguy nga cao vút, xác thực có chút mờ nhạt. Nhưng trong này chính là trung tâm chính trị của toàn bộ Đại Xương - sảnh lớn Nội Các. Cũng tại nơi này, nắm trong tay gió mây biến hóa của triều đình, mà các đời đại thần, cũng tại đây tiến hành đủ loại giằng co với các đời đế vương.
      Đứng trước sảnh lớn Nội Các, Tiết Đình Nhương có chút thổn thức.
      ràng chưa từng đến, nhưng mỗi viên đá ở đây, đều như vô cùng quen thuộc. Ngay cả mùi vị nơi này, cũng là mùi vị lâu gặp.
      "Tiết tu soạn đến rồi?" Hà Du từ trong bước ra đón, tỏ vẻ thân thiết: "Lúc này chưa bãi triều, cho nên các lão còn chưa về, ta đón ngươi vào trước."
      Toàn bộ sảnh lớn Nội Các chia làm mấy bộ phận, ở giữa sảnh lớn tất nhiên cần phải , là Trị Phòng của nhóm Các lão, trái phải hai bên, là phòng Chế SắcCáo Sắc. Phía sau là nhà kho Nội Các, cái này cần phải kể.
      Tuy nhóm Các lão ở đây, nhưng Trung thư trong hai phòng đều đến, giải quyết chuyện trong tay. Tiết Đình Nhương đến mà bọn họ cũng ghé mắt, Hà Du dẫn đến gặp từng người, rất nhiều người chỉ gật đầu rồi thôi, chỉ vài người đứng dậy hàn huyên vài câu.
      Người thông suốt liền , có thể đứng dậy hàn huyên với Tiết Đình Nhương, hẳn đều là thành viên phe Ngô các lão, ràng đối xử với Tiết Đình Nhương như người nhà.
      Người nhà?
      Sau đó Hà Du rời khỏi, trở về phòng Chế Sắc, để Tiết Đình Nhương lại phòng Cáo Sắc. đến ngồi xuống trước cái bàn mình được phân cho, trong lòng có vài phần khó chấp nhận.
      Tuy bây giờ còn chưa biết trong hồ lô của Ngô các lão rốt cuộc chứa thuốc gì, nhưng thể chiêu này của Ngô các lão, khiến có chút khó chịu.
      Khó chịu thứ nhất là vì mục đích, khó chịu thứ hai ràng là vì phá hỏng dự tính của .
      Mấy ngày nay tuy Tiết Đình Nhương vẫn ngồi chịu ghẻ lạnh, nhưng sốt ruột, sớm hay muộn gì Gia Thành đế cũng dùng , chỉ phải xem là sớm hay muộn thôi. Người làm quan, nếu có chút nhẫn nại ấy, đừng làm quan nữa.
      Nhưng hành động hôm nay của Ngô các lão, Gia Thành đế biết nghĩ thế nào? Có phải cho rằng chịu được lạnh nhạt, bèn mắt mày lại với Ngô các lão?
      Hay cho câu người nhà, ràng là rút củi đáy nồi nhà .
      Nghĩ đến đây, Tiết Đình Nhương khỏi nhớ tới Gia Thành đế vẫn luôn có động tĩnh, chẳng lẽ Gia Thành đế quên ?
      *
      Thực ra , Gia Thành đế quên .
      Trước đây ông cũng định hôm nào sai người gọi thằng nhóc này tới, hỏi ít việc. Ai ngờ triều đình liên tục gặp chuyện may, đầu tiên là đại án làm rối kỉ cương, thêm nữa có Ngô các lão gây rối, rồi các đại thần quấy nhiễu nhiều ngày. vất vả mới ổn định, Hà Nam lại xảy ra lũ lớn.
      Chuyện hổ trợ nạn dân, chuyện Hộ bộ có tiền, tra xét đê điều cùng quan viên địa phương cũng là chuyện. Những việc này ai làm, ai hỏi, cứ thế mà chồng chất, Gia Thành đế thể nhớ nổi Tiết Đình Nhương là ai.
      Đến khi nghe nhắc đến cái tên này, Tiết Đình Nhương bị Ngô các lão đưa vào Nội Các.
      Gia Thành đế thầm tức giận, có căm tức, lại có chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
      Tức Ngô các lão, chỉ tiếc rèn sắt thành thép là với Tiết Đình Nhương.
      "Bệ hạ bớt giận, chừng mọi việc lại như vẻ ngoài." Trịnh An Thành đứng cạnh khuyên nhủ.
      " như vẻ ngoài là sao chứ?" Gia Thành đế cười lạnh: "Triều đình thời buổi rối ren, lão thất phu này còn quên trát vàng lên mặt trước người trong thiên hạ. Còn thằng nhóc kia, khắc cũng đợi được? thể thành tài!"
      Gia Thành đế chỉ kém , Tiết Đình Nhương nên ôm đùi Ngô các lão, mà nên đến ôm cái đùi rồng này của ông mới phải. Đủ để thấy, đối với Tiết Đình Nhương ông vẫn rất coi trọng.
      Kỳ thực ngẫm lại, còn phải sao! Thi đỗ Lục Nguyên, chỉ mới hai mươi, có dũng có mưu, đúng là nhân tài.
      "Ngô các lão là các lão bề , Nội Các có thể tùy ý điều động quan viên ngũ phẩm từ Lục bộ, Nội Các có quyền bổ sung người cho hai phòng kia. Nếu Ngô các lão ra Lệnh Điều động, chỉ e Tiết Trạng nguyên cũng dám kháng mệnh. Đương nhiên, đây là ý kiến của bản thân lão nô, mong bệ hạ minh giám."
      Gia Thành đế liếc nhìn Trịnh An Thành, mới hừ hừ : "Sai người giám sát bên kia."
      "Dạ."
      *
      Phía này, mấy vị các lão lâm triều trở về, Tiết Đình Nhương liền lần lượt đến bái kiến.
      Đây là quy củ.
      Bái kiến đầu tiên đương nhiên là Ngô các lão.
      Đây chẳng phải là lần đầu tiên Tiết Đình Nhương gặp Ngô các lão, nhưng lại là lần đầu tiên đối mặt.
      Trong khoảnh khắc này, trong mộng cùng thực có trùng hợp quỷ dị, nhìn người đối diện kia trương gương mặt già cười hiền, ánh mắt Tiết Đình Nhương tối xuống, bái lễ.
      Ngô các lão đứng dậy, tự mình đỡ đứng lên: "Tiết tu soạn quá khách sáo rồi, lão phu còn chưa tiếng cảm ơn với ngươi."
      Tiết Đình Nhương tát nước theo mưa bày ra vẻ khó hiểu, Ngô các lão thở dài hơi, tỏ vẻ thổn thức: "Ngày đó khiến ngươi uất ức, là thằng cháu thên thân kia của ta."
      Lúc này, Phùng Thành Bảo bước ra : "Thứ phụ đại nhân còn lo nghĩ việc đó? Tuy con cháu nhà mình nên thân, đến cùng việc này thực cũng đâu do ngài làm, là về sau ngài mới biết. Vì việc này, ngài bệnh nặng trận, liên tục dâng thư thỉnh tội, thiếu chút từ quan về quê dưỡng lão, chỉ là bệ hạ vẫn mãi giữ lại, ngài mới tiếp tục ở lại trong triều."
      Cúi xuống, y nghiêng mặt nhìn về phía Tiết Đình Nhương, : "Thứ phụ đại nhân lòng mang áy náy, cứ việc này uất ức cho ngươi. Nhưng ngươi cũng biết con người khó tránh khỏi thiên vị, mà tình huống lúc đó, thứ phụ rút dây động rừng, mới đành cam chịu . May mắn bệ hạ nhìn mọi việc, nghiêm tra Khoa thi Hội năm Ất Dậu, mới tra chân tướng, giải oan cho ngươi.
      "Ngươi thi đỗ Lục Nguyên, tên đề bảng vàng, cũng được xem là danh xứng với thực, mà thứ phụ đại nhân vẫn luôn muốn bồi thường cho ngươi. Trong Nội Các có hai phòng Trung Thư, vị trí thế nào, cần ngươi cũng hiểu. Có thứ phụ đại nhân dẫn dắt, ngươi nên học hỏi nhiều, ngày sau quan to lộc hậu là thể thiếu."
      Có người cảm thán có người thổn thức, lại có người toạc huyền cơ, khiến Tiết Đình Nhương thấy mà liên tục cứng lưỡi. Đường đường là hai vị các lão đại nhân lại ra sức diễn như vậy trước mặt , có tài đức gì chứ.
      Cũng là , sân khấu dựng xong rồi, ngươi có diễn hay ?
      Đương nhiên phải diễn, diễn làm sao mà biết trong hồ lô họ giấu thuốc gì?!
      Gương mặt non nớt của Tiết Đình Nhương lộ vẻ khiếp sợ, kinh ngạc rồi phấn khích, thay đổi xoành xoạch như kính vạn hoa. Cuối cùng, hết thảy quy về được thương mà sợ, cúi đầu rồi lại cúi đầu: "Học trò hổ thẹn."
      Phùng Thành Bảo cười : "Ngày đó ta cùng thứ phụ đại nhân là người giám thị, cũng có thể coi là lão sư của ngươi, cái danh học trò ngươi có thể nhận. Ngài phải , thứ phụ đại nhân?"
      Ngô các lão mỉm cười gật đầu, với Tiết Đình Nhương: "Về lời cảm ơn lão phu lúc nãy, nếu có hành động lần đó của ngươi, có lẽ lão phu lún sâu vào bùn lầy, lại tự biết."
      Tiết Đình Nhương lộ ra vẻ hiểu, Ngô các lão cũng vẫn giải thích, chỉ : "Về sau ngươi biết."
      Mọi việc dường như vẹn cả đôi đường, chỉ giải thích được hành vi của Ngô các lão, ngay cả Tiết Đình Nhương cũng được phủ thêm vầng sáng là tấm lòng son lập công lớn.
      Dưới tình huống này, đương nhiên trò chuyện rất vui, Ngô các lão còn khảo sát học vấn của Tiết Đình Nhương, dạy biển học vô biên, càng già càng phải học.
      Mà bên ngoài, bởi vì trong trị phòng của thứ phụ truyền đến tiếng cười hồ hởi, khiến cho khí của cả sảnh lớn Nội Các rất quỷ dị.
      đề cập tới nhóm các lão khác, chỉ riêng Trung Thư Xá của hai phòng Chế SắcCáo Sắc kia, ai việc, sắp tới đây Tiết Đình Nhương đại hồng nhân nổi trội nhất trong cả Nội Các. (đại hồng nhân:người nổi tiếng, được ưa chuộng, được hoan nghênh, vẻ vang)
      Meishou, cuncon, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Dạo này deadline dí quá, mình lại nợ thêm chương rồi, sorry các bạn
      Mong qua tháng sau rảnh để trả nợ
      Tiểu Ly 1111, Yến.Yếncuncon thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 159:

      Phòng Chế Sắc kề sát bên Trị Phòng của Ngô Các lão, khi bên trong có động tĩnh, nơi này đều nghe rất .
      Nên khi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười rộn rã, các Trung Thư Xá hai mặt nhìn nhau, Phùng Thanh đứng lên, đến bên người Hà Du.
      "Tiểu đệ thấy Hà huynh đối đãi cực kì thân thiết với kẻ này, có câu biết có nên hay ." Thấy Hà Du lộ thắc mắc, Phùng Thanh mới : "Hà huynh là người quan trọng bên cạnh thứ phụ đại nhân, bây giờ có thằng nhóc này, chỉ sợ ngày sau ở trước mặt , Hà huynh phải lui bước."
      Biết Phùng Thanh là tiểu nhân, cũng biết lời này của gã có ý ly gián, nhưng trong lòng Hà Du vẫn có vài phần thoải mái.
      Chẳng qua loại thoải mái này tất nhiên thể để lộ, vì vậy y chỉ cười cười, : "So năng lực thôi."
      "Đương nhiên phải so năng lực, ai chẳng biết Hà huynh ở phòng Chế Sắc lâu nhất, cũng được thứ phụ đại nhân tin cậy nhất. Nhưng thời thế lúc này lúc khác, bản lãnh sao so được với tiểu nhân xu nịnh, thằng nhóc này có thể dỗ được Các lão vui sướng như thế, tất nhiên là có bản lãnh. Tiểu đệ cảm thấy Hà huynh vẫn nên để ý nhiều vào, tránh việc La Hán vất vả tu hành nhiều năm sắp thành Phật, lại bị người ta chặn đường cắt mất râu."
      Nếu Hà Du biết Phùng Thanh có khả năng, cũng dám giáp mặt châm chọc mình, cho rằng đối phương cố ý châm chọc.
      Vị trí Trung Thư Xá trong hai phòng Chế SắcCáo Sắc này, người đời ai mà tranh chấp. chỉ bởi vì gần quan lớn, lại ở vị trí quan trọng, mà địa vị cực cao, còn bởi vì đây là nơi mạ vàng.
      Bởi vì địa vị của Nội Các ở trong triều rất cao, tất có chút lui tới với các Ty của Lục bộ, mà Trung Thư Xá chạy việc ở đây trong lúc tới lui, liền có thể kết bạn với rất nhiều quan lớn. Họ đều là quan viên quan trọng trong các Ty của Lục bộ, tương lai khi rời khỏi Nội Các, đều là tài nguyên thể thiếu.
      Xét quan viên các triều đại mà xem, Trung Thư Xá cuối cùng vào thẳng Văn Uyên các cũng ít. Mà Trung Thư Xá rời khỏi Các, thấp nhất cũng bắt đầu từ quan ngũ phẩm, lại đều ở vị trí quan trọng.
      Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, khi rời Các, có người cất nhắc.
      Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà các Trung Thư Xá tìm chỗ dựa vững chắc, có Các lão cất nhắc, làm gì cũng đều là làm ít công to.
      Hà Du làm việc trong Các sáu năm, thời gian dài nhất, từng trải nhất. Những năm gần đây thấy vô số đồng liêu rời khỏi Nội Các, hoặc là vào Lục bộ làm quan, hoặc trở thành quan lớn trấn thủ phương, mà mình vẫn như trước là Trung Thư Xá thất phẩm.
      Bước ra ngoài, người người chăm sóc nịnh nọt, nhưng ngồi lâu ở vị trí này… có ai muốn vĩnh viễn làm chân chạy vặt mà trở thành chủ chứ?
      Gấp, đương nhiên là gấp, nhưng Các lão , thủ phụ chưa lui, việc lớn chưa thành, bây giờ trong Nội Các thể thiếu y, còn hứa hẹn về sau nhất định bạc đãi y.
      Dựa vào điều này, Hà Du kiên trì sáu năm, đến nay vẫn chưa thấy hồi kết.
      Chẳng lẽ gã này cũng muốn lướt qua mình?
      "Đa tạ Phùng trung thư quan tâm, chỉ là việc riêng này, nghĩ nhiều cũng vô ích." Hà Du cười .
      Phùng Thanh liếc nhìn y, thấy đối phương lộ ra vẻ muốn nhiều lời, ngượng ngùng cười tiếng: "Ta chỉ thấy tiếc thay Hà huynh thôi, là ta nhiều lời rồi."
      Dứt lời, gã vội vàng rời , bỏ lại Hà Du ánh mắt sôi trào lâu.
      *
      Sau đó Tiết Đình Nhương lại chào hỏi đám người Dương Sùng Hoa.
      Nhóm Các lão này đối xử với mặn nhạt, ràng là muốn thâm giao.
      Chỉ có người duy nhất thể gặp, là Từ thủ phụ.
      Từ thủ phụ già quá rồi, bây giờ mỗi ngày cần phải đến Nội Các, thậm chí vào triều cũng nhất định phải mỗi ngày. Là bệ hạ cho vinh sủng như thế, người khác đương nhiên cũng thể gì.
      Cuộc sống trong Các của Tiết Đình Nhương, cứ vậy mà bắt đầu.
      Việc vụn vặt mỗi ngày bên trong Nội Các đặc biệt nhiều, nhóm Các lão cứ lệnh xuống câu, hoặc khi có chuyện cần tiếp xúc với các Ty của Lục bộ, đương nhiên nhóm Các lão sao có thể ra mặt, người là người trong hai phòng thư xá.
      Mỗi ngày Tiết Đình Nhương phải thảo các loại công bố chiếu dụ, hoặc lao tới các bộ chuyển giao tấu chương, văn thư. Mỗi ngày trời chưa sáng liền tiến cung, tối rồi mới trở về, về đến nhà ăn cơm xong liền ngã đầu ngủ say, mệt .
      Quan trọng là loại mệt này từ chối được, cũng ai muốn từ chối.
      Để ngươi chạy việc là coi trọng ngươi, nếu để ngươi chỉ ngồi xổm ở hai phòng làm chút việc viết lách, mấy tháng được gặp người ngoài, vậy nên lau nước mắt mà khóc , chứ làm Trung Thư Xá làm gì, cứ trực tiếp đổi nơi làm quan . Hàn Lâm viện thanh nhàn kìa, đừng xúm vào cái nhóm Hàn Lâm đánh vỡ đầu để rời là được.
      Ngày cứ thế dần trôi, chỉ nháy mắt liền vào tháng chín.
      Vào tháng chín, trời liền lạnh xuống, nhưng Nội Các lại chẳng nhàn rỗi mà càng thêm bận rộn.
      Tháng chín là mùa thu hoạch, lúc này các nơi phải nộp thuế bằng tiền và lương thực năm nay về phía kinh thành, bây giờ Hộ bộ nghèo xu dính túi, muốn mượn việc này bổ sung quốc khố.
      Nội Các vội vàng, các Ty của Lục bộ cũng vội, cả tháng chín trôi qua trong bận rộn, cuối cùng đến hạ tuần tháng mười, hết thảy đều sẵn sàng, cũng là lúc nên nghỉ chút, nhưng giờ phút này cũng là thời điểm Hộ bộ kiểm kê hàng năm.
      Kiểm kê gì?
      Đương nhiên là kiểm kê các hạng mục thu chi, lợi nhuận cùng thiếu hụt năm nay của triều đình.
      Mỗi khi đến thời điểm này, cao thấp trong Hộ bộ đều phải bận rộn liên tục. chỉ Hộ bộ, đây cũng là thời điểm trong Nội Các hay đánh nhau nhất.
      Chư vị Các lão đều kiêm trưởng quan các bộ, nếu bộ thiếu hụt nhiều, phải họp thảo luận. Họp lớn họp họp mỗi ngày, quan cao họp, cấp dưới liền phải chạy các nơi.
      Tiết Đình Nhương mặc quan phục ra ngoài làm việc màu xanh sẫm, bên trong còn mặc bộ áo bông mỏng ngắn, mới từ Công bộ trở về, đường này thể ngồi xe cưỡi ngựa, toàn phải bằng hai chân, chạy chuyến, cả người nóng hôi hổi, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
      vén rèm bước vào, mang theo trận gió lạnh.
      Bây giờ bên người cũng có hai người hổ trợ, vừa thấy quay lại, liền có người chủ động bước đến chào, còn có người pha trà bưng tới cho .
      Tiết Đình Nhương ngồi ở ghế tựa, tiếp nhận trà ực hơi như trâu uống nước, rồi : "Thời tiết quỷ ma gì biết, lạnh muốn chết người, lại nóng như chảy mỡ. Vừa chạy chuyến, cổ họng muốn bốc khói, đúng là khó tin."
      "Hay do tối qua Tiết trung thư ăn món gì đại bổ, mới bổ đến nóng người?" Cùng là thư xá trong phòng Cáo Xá, Trình Duy cười trêu ghẹo.
      "Biến ngay, ta ăn đồ bổ gì, sao ta biết chứ." Tiết Đình Nhương cười mắng.
      "Lại , năm rồi giờ này tuyết rơi, nhưng năm nay chỉ thấy lạnh thấy tuyết." Thái Nghiễm đứng cạnh xen vào.
      Lúc này, Thiệu Hậu Minh từ bên ngoài vào, thấp giọng : "Mấy vị Các lão lại gây gổ."
      Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều mang ánh mắt bất đắc dĩ.
      Thái Nghiễm hỏi: "Lần này ầm ĩ việc gì?"
      "Năm nay Binh bộ hạch toán vượt hơn năm trước trăm vạn lượng bạc, phía Hộ bộ cho đóng dấu ký tên, Phùng Các lão liền náo loạn với Dương Các lão. Náo loạn đến mức Từ thủ phụ cùng Ngô Các lão đều phải bước ra chuyện, Phùng Các lão liền viện lí do vì sao Công bộ được cho ký, Binh bộ lại cho, có phải là chèn ép người ta."
      Chuyện như vậy, gần đây thấy mãi thành quen.
      Triều đình có tiền, Hộ bộ đương nhiên cũng có tiền. Năm rồi chi phí các nơi giới hạn, các Bộ các Ty thiếu bạc đều đến Hộ bộ đòi chi. Đợi đến khi cần dùng bạc, Hộ bộ gấp đến luống cuống, mấy bộ khác lại ngoảnh mặt xem là chuyện liên quan đến mình.
      Đại khái Dương Sùng Hoa chịu nhiều phiền phức, năm trước bèn tâu lên xin Gia Thành đế thay đổi quy trình.
      Cuối năm Hộ bộ kiểm kê hạch toán thu chi, các bộ cũng phải báo lên dự toán chi phí sang năm, công khai các khoản giao cho Hộ bộ hạch toán. Có thể thông qua, Hộ bộ liền cho đóng dấu ký tên, thể thông qua, liền trả về cho tính lại.
      Đến năm sau, nếu các bộ chi vượt mức, tự mà chịu, Hộ bộ mặc kệ.
      Biện pháp áp đặt này hiển nhiên làm được, dù gì mọi việc sao có thể tính toán chính xác. Nhưng Gia Thành đế đồng ý, các Bộ các Ty cũng hết cách.
      Bất quá có chính sách, dưới có đối sách. Thế nên, mỗi khi đến hạch toán cuối năm, mọi người đều báo cao hơn, cao được bao nhiêu báo bấy nhiêu, thể báo nhiều, cũng phải báo thêm chút.
      Nếu chỉ hai chỗ cũng thôi, đằng này ai ai cũng vậy, hàng năm đều phải trình diễn trò vui cãi cọ. Kéo đến kéo , cuối cùng dừng lại khi mấy vị Các lão đều ra mặt cùng xử lý, hoặc tiếp tục náo loạn đến trước mặt Gia Thành đế.
      Bất quá mục đích của Hộ bộ đạt được, từ tự mình gánh vác, biến thành mọi người bước ra thương lượng giải quyết. Đây đại khái chính là mục đích của riêng Dương Sùng Hoa.
      "Nếu cứ tiếp tục, phỏng chừng phải Đình Nghị." Trình Duy . (Đình Nghị:họp các quan lớn triều đình)
      Mấy người khác tuy gật đầu, nhưng trong lòng đều nghĩ vậy.
      Quả nhiên khi Phùng Thành Bảo đóng sầm cửa bước ra, ngoài dự đoán liền đến tìm Gia Thành đế, vào buổi chiều, Càn Thanh cung bên kia liền truyền khẩu dụ, ngày mai Đình Nghị.
      *
      Mỗi lần Đình Nghị, Nội Các phải phái Trung Thư Xá theo hổ trợ.
      Năm rồi đều do Hà Du đảm nhiệm, bây giờ Tiết Đình Nhương là đại hồng nhân trước mặt các vị Các lão, đương nhiên phải ai .
      Khi còn nửa canh giờ nữa là Đình Nghị, Từ thủ phụ dẫn đầu, chư vị Các lão liền rời khỏi sảnh lớn Nội Các, về phía Càn Thanh cung.
      Hầu hạ bên người, là Tiết Đình Nhương.
      Tiết Đình Nhương đương nhiên nhìn ra sắc mặt Hà Du tốt, nhưng Ngô Các lão muốn cho mặt mũi, Từ thủ phụ lại trước nay mặc kệ, là ai cũng được.
      Đến Càn Thanh cung, liền có nội thị dẫn mọi người vào.
      Ở điện phụ phía đông Càn Thanh cung, hơn hai mươi cái bàn dài chia thành hai phe, đặt thành hàng. Sau mỗi bàn đều đặt ghế, ở phía cuối cũng có cái bàn dài, chỉ là bàn này hẹp hơn rất nhiều, cũng thấp hơn rất nhiều, chính là chỗ ngồi của Trung Thư Xá phụ trách ghi chép.
      Chính giữa cao chính là long án long ỷ, là vị trí của Gia Thành đế.
      Thời gian dần trôi, từng vị quan to mặc quan bào đỏ tươi, từ ngoài cửa bước vào, ngồi theo vị trí. Bọn họ trò chuyện khách sáo với nhau, mãi đến khi nội thị bước vào trong điện, hô to tiếng ‘bệ hạ giá lâm’, thanh mới ngừng lại.
      Tất cả mọi người đứng dậy, cung kính nhìn theo Gia Thành đế bước vào từ cửa hông.
      chỉ mình Gia Thành đế, còn có Trịnh An Thành cùng Lâm Mạc hầu hạ bên cạnh. Lâm Mạc cũng là Trung Thư Xá làm nhiệm vụ hổ trợ bên người.
      Gia Thành đế đến ngồi sau long án, nhìn lướt qua chư vị đại thần phía dưới, rồi : "Đều ngồi xuống , trong các ngươi ít người lớn tuổi, Đình Nghị lần này biết khi nào mới kết thúc, đều ngồi xuống chuyện."
      "Khấu tạ hoàng thánh ân, bệ hạ nhân từ."
      Theo thường lệ là phen ca công tụng đức, rồi chư vị đại thần ào ào ngồi xuống. Tiết Đình Nhương cũng ngồi xuống, ở nơi dành riêng cho .
      thể bàn này quá thấp, ghế dựa cũng quá cứng, cao cao thấp thấp, thấp hơn nửa thân người, giống như ngựa thiến, ngồi có chút thoải mái.
      Bất quá Tiết Đình Nhương chẳng tỏ vẻ gì, sắc mặt như thường bày giấy mực, yên tĩnh đợi phía bắt đầu.
      "Bắt đầu ." Phía cao, Gia Thành đế .
      Từ thủ phụ là thủ phụ, Đình Nghị đương nhiên do ông chủ trì, ông nhìn nhìn các vị đồng liêu, ho tiếng, : "Hàng năm các Bộ các Ty đều vì chuyện ngân lượng mà đánh nhau, thậm chí còn náo loạn đến trước mặt bệ hạ, đều do ta làm thần tử vô năng. Nhiều lời cũng vô ích, vẫn nên dựa theo lệ thường, mọi người báo chi phí thực tế của các Bộ các Ty lên, rồi cùng bàn bạc, có thể phê chuẩn, Hộ bộ liền hổ trợ, thể phê chuẩn, mọi người lại bàn thêm. Dù sao có bệ hạ ở đây, phải sợ ai thiên vị ai, ai giúp đỡ ai."
      Sau đó các Bộ các Ty liền lần lượt nêu số tiền và mục đích sử dụng, cụ thể từng khoản từng việc.
      Hộ bộ đều ghi lại, chỗ hợp lý liền bị moi ra, nghe có chỗ nào hợp lý, thị lang Hộ bộ - Tả thị lang Bành Tuấn Nghị liền đại diện Hộ bộ nguyên nhân phê duyệt.
      Khi đến Binh bộ, việc này vốn do Binh bộ thượng thư Phùng Thành Bảo kéo ra, y lòng đầy căm phẫn, trợn tròn mắt nhìn Dương Sùng Hoa, : "Chư vị đều biết năm nay người Kim an phận, liên tục tập kích vùng Quảng Ninh, hại Đại Xương ta hao binh tổn tướng. Binh bộ phỏng đoán sang năm người Kim khẳng định tấn công với quy mô lớn, tất nhiên phải có chuẩn bị trước, gia tăng Quân phí là việc cấp bách."
      Tất cả mọi người gì, Gia Thành đế phía : "Chuyện Quốc quân, đúng là quan trọng."
      Dương Sùng Hoa đứng lên : "Nhưng vừa tăng liền tăng trăm vạn lượng bạc, các hạng mục thu nhập từ thuế hàng năm của Đại Xương ta, bệ hạ cùng các vị ngồi đây đều , Hộ bộ lấy ra được khoảng tiền này. phải Hộ bộ cố tình làm khó dễ, so với bây giờ đồng ý về sau lại có tiền, bằng cứ trước, cũng dễ bề có chuẩn bị khác."
      "Vậy sao Công bộ sửa kênh đào, muốn tăng thêm trăm vạn lượng, Hộ bộ ngươi lại có tiền?" Phùng Thành Bảo cười lạnh .
      "Hoàng Hà đổi dòng gây hại dân chúng hai bên bờ sông, chỉ có kênh đào phân chia được khúc sông này. Kênh đào chính là mạch máu của Đại Xương ta, nam lương bắc điều, lương thực đưa đến biên quan, những vật dụng thiết yếu đưa lên phương bắc, thậm chí tơ lụa lá trà của vùng Giang Nam chuyển đến các nơi, đều được vận chuyển bằng kênh đào. sửa kênh đào, thể vận chuyển bằng đường sông, lúc Phùng đại nhân ngươi ngồi trong nhà có cơm ăn, mới biết Công bộ tiêu món tiền này có đáng ." cần Dương Sùng Hoa mở miệng, Mã Kỳ .
      Công bộ thượng thư Mã Kỳ xưa nay trầm mặc ít lời, chỉ khi dính tới chuyện này, ông ta mới nhường ai như thế. Từng nhát vào tim, khiến Phùng Thành Bảo tức giận, mặt hết đỏ lại xanh.
      Bất quá Phùng Thành Bảo dám , ‘cho dù hơn nửa kinh thành có cơm ăn, ta cũng thiếu cơm’, y chỉ có thể tự nhủ, nặng nề nhắc lại quân đội biên quan là chuyện quan trọng.
      "Việc này gác lại , chuyển sang việc tiếp theo ."
      Gia Thành đế lên tiếng, mọi người đương nhiên chỉ đành tạm thời lướt qua, bàn chuyện của các bộ khác trước.
      Cứ thế mà Đình Nghị, nếu có thể tìm ra căn nguyên, liền đưa ra biện pháp giải quyết tại chỗ. Chỉ là ba trăm vạn lượng khuyết thiếu, tạm thời có biện pháp bổ sung.
      Trong đó có Binh bộ gia tăng quân phí, Công bộ cần dùng sửa kênh đào, còn có ít việc vụn vặt khác của các Ty các Bộ, nhìn như râu ria, lại thể thiếu.
      Ba trăm vạn lượng, các loại thuế má hàng năm của triều Đại Xương cộng lại có khoảng bảy tám trăm vạn lượng, địa phương lấy số địa phương cần, thừa lại khoảng sáu phần vận chuyển toàn bộ lên kinh, cũng chỉ còn lại đến bốn trăm vạn lượng. Bây giờ tiền thiếu nhiều đến vậy, triều đình cũng moi đâu ra tiền, nếu cắt giảm phần nào, vào miệng các đại thần đều thành dao động căn cơ xã tắc.
      Đều phải chi, triều đình lại có tiền, nên làm sao đây?
      khí trong điện bỗng chốc đông lại.
      Trời vốn giá rét, trong điện đốt than ấm áp như xuân, lúc này lại khiến người ta cảm thấy buồn bực khó chịu, trong lòng hốt hoảng.
      Gia Thành đế gì, lần nào đến lúc này ông cũng vô cùng trầm mặc, đương nhiên ánh mắt nặng tựa ngàn cân kia, càng khiến người ta yên tĩnh.
      "Sao gì? Minh Thái Tổ bình định thiên hạ thu thuế đất hơn tám trăm vạn, lương thực thu được ba trăm ngàn thạch, vì thế hạ chỉ 'Vĩnh viễn tăng thuế'. Lương thực có thể đổi lấy bao nhiêu bạc? Thu nhập từ thuế hàng năm của hai mục muối trà, có thể đổi lấy bao nhiêu bạc? Đại Xương ta so với triều trước, mất tấc đất nào, vì sao thuế chinh hàng năm tăng, cho dù thể tăng, cớ sao lại thu bằng chi. Các ngươi đều là trọng thần trong triều, thử tính giùm trẫm xem, vì sao lại thu bằng chi."
      Trong yên tĩnh, giọng Gia Thành đế như sấm rền.
      ai đoán được vào cuộc Đình Nghị lần này, ông lại lời chỉ đúng chỗ yếu, cơ hồ vạch bản chất vấn đề bây giờ Đại Xương gặp phải, thẳng ra là chọc thẳng vào tim.
      Ngồi nơi thấp nhất, Tiết Đình Nhương cẩn thận ngẩng đầu nhìn sắc mặt tất cả quan viên xung quanh, lại dời ánh mắt về phía gương mặt mơ hồ của Gia Thành đế long ỷ.
      Vị đế vương kiên cường có thủ đoạn này, định tuyên chiến với các đại thần ư?
      Meishou, Yến.Yếnnancy1986 thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 160:

      Thực tế trong giấc mộng kia, lúc Tiết Đình Nhương vào triều làm quan, thế cục trong triều cũng tốt lắm.
      Gia Thành đế độc đoán lộng quyền, khôi phục quyền tra xét tuần bổ của Cẩm y vệ cùng quyền phê sớ của Tư Lễ Giám, nanh vuốt hoàng quyền hoành hành ngang ngược, bá quan trong triều ai cũng bất an.
      là cá tôm bèo bọt tầng thấp, tầm nhìn hạn hẹp, có cách nào nhìn thấu đại cục. Chỉ biết là chúng quan văn đoàn kết hơn bao giờ hết, có ý chống lại hoàng quyền. Trong lúc đó hy sinh bao nhiêu, bao nhiêu người ngã xuống, lại có bao nhiêu người đứng lên, ai nắm .
      Thực tế đấu tranh với hoàng quyền nào thu được lợi ích gì, trăm năm sau qua ngòi bút của Sử Quan, họ chỉ rơi vào cơn cuồng loạn. Người chặn giết người Phật chặn giết Phật, cảm thấy cổ mình cứng hơn máy chém cứ việc thử xem.
      Trận chiến quân thần này, Gia Thành đế nhìn như thắng, mà thắng.
      Thắng là hoàng quyền tăng cao, thần tử rơi vào thế yếu. thắng bởi vì khi hoàng quyền tăng cao, tất cả thần tử bên dưới lại đoàn kết vững như thành đồng.
      Có thể , thời kì đen tối của Gia Thành đế đến!
      Đúng vậy, những năm này bị ít Sĩ Lâm đời sau gọi là đêm trường đen tối, địa vị quan văn bị chèn ép trước nay chưa từng có, triều đình rơi vào cảnh gió tanh mưa máu, khiến ai nấy thầm run sợ.
      Mà hết thảy chỉ đến khi triều đại Gia Thành kết thúc, mới dừng.
      Vào lúc Tiết Đình Nhương rơi vào hồi ức, chiến tranh quân thần phía mở màn.
      Gia Thành đế đăng cơ gần mười năm, đế vương vốn dĩ đều quá nhẫn nại, có thể nhịn đến giờ này khắc này, đúng là hiếm có. Lúc ông cho là đến thời điểm chuẩn bị tốt, cũng chính là lúc giương nanh múa vuốt.
      Hơn nữa sao Gia Thành đế có thể dại dột tự mình lên sân khấu, đương nhiên phải giấu lưỡi kiếm sắc của mình.
      Từ câu hỏi khó của Gia Thành đế, các đại thần bên dưới thấy thể thoái thác, đành phải đề xuất biện pháp giải quyết.
      Có người phải tăng thuế muối trà, rất nhanh liền có người phản bác thuế muối trà cao, nếu tăng thêm kích động gây oán than. Sau khi tranh cãi phen, muối trà thể tăng thuế, cũng chỉ đành tăng thuế ở ruộng cày.
      Đề nghị này mặc dù cũng có người phản đối, nhưng lại phản đối kịch liệt, ban đầu khi triều đình mới lập, việc thuế má là quan trọng nhất, Thái Tổ từng hạ chỉ ‘vĩnh viễn tăng thuế’, cho nên nhiều năm vẫn tuân theo khuôn cũ.
      Bây giờ nếu tăng thêm ít, hẳn đến mức thể. Khi quyết sách này sắp được tất cả quan viên trong điện nhất trí tán thành, bỗng nhiên, Hữu đô ngự sử Trịnh Vân Kiệt của Đô Sát viện bước ra gây rối.
      Trịnh Vân Kiệt này do tay Gia Thành đế đề bạt lên chức Hữu đô ngự sử, y bước ra buộc tội tri phủ Tô Châu - Khương Vọng dung túng người trong tộc chiếm ruộng tốt của dân thường, khiến dân oán than. Lại toẹt ra là Ngư Lân sách của Hộ bộ có ghi rằng nguồn thuế ruộng từ từ giảm bớt, ruộng tốt chạy hết đâu là vấn đề cần phải bàn .
      có ruộng, đương nhiên thu được thuế, thu được thuế, triều đình đương nhiên có tiền.
      Ban đầu lúc Hộ bộ đưa ra biện pháp xét duyệt thu chi năm tới, Tiết Đình Nhương cảm thấy có chút lẫn lộn đầu đuôi, trừ việc khiến các Bộ các Ty cãi cọ đánh nhau, làm chậm hiệu suất làm việc của triều đình, đúng là chả có lợi gì cho triều đình.
      Hoá ra lí do đều ở nơi đây!
      Cho các ngươi đánh, mỗi ngày đánh nhau vì chút dưa vẹo táo nứt, tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng cũng được, đánh vỡ đầu tốt.
      Cứ nội đấu, càng đấu càng phân thắng thua, nên người phía quyết định. Chỉ có cái bánh, ngươi ăn nhiều, đương nhiên ta phải ăn ít, trong lòng ai cũng chất chứa oán hận. Đến khi oán hận thể giấu nổi nữa, Gia Thành đế ra tay.
      Thuế đâu hết rồi?
      Đương nhiên là bị những thứ quan viên địa chủ trí thức địa phương chiếm hết.
      Xét gốc ngọn , tú tài có thể được miễn sưu cao thuế nặng của năm mươi mẫu ruộng, cử nhân năm trăm mẫu, tiến sĩ ba ngàn mẫu. Mà triều đình cứ ba năm lại chọn sĩ tử lần, mỗi khoa lấy ba trăm tiến sĩ, cử nhân khoảng ngàn năm trăm người, tú tài phải hơn năm sáu nghìn. Đây mới chỉ là khoa, còn có những người gánh vác ước vọng công danh, vẫn tiếp tục thi.
      Bọn họ tổng cộng phải hơn mười vạn.
      Mà các nơi lại thịnh hành đầu hiến, có câu dùng để hình dung, ‘sĩ tử vừa đỗ thi hương, liền nhận đầu hiến trở thành địa chủ’, đủ để thấy được tình thế ác liệt cỡ nào.
      Đương nhiên ác liệt nhất phải là nhóm sĩ tử tầng dưới chót, mà là quan viên các cấp từ tiến sĩ trở lên, chức càng cao, mức miễn thuế càng khủng khiếp.
      Mọi người đều được lợi, lại đúng chế độ của triều đình, đương nhiên lợi ích cứ ào ào mà đến.
      Các quan viên ngồi đây có ai phải là đại địa chủ, cho dù bản thân phải, thân tộc cũng phải. Ví như trong giấc mộng kia, hơn nửa vùng Sơn Tây đều thuộc về họ Tiết.
      Gia thành đế vậy mà lại muốn chọc tổ ong vò vẽ!
      Tiết Đình Nhương che đôi đồng tử tràn đầy kinh ngạc, nghe phía Trịnh Vân Kiệt dõng dạc khiển trách: "Thần từng thấy ở các nơi ven đô, ác đảng đánh nhau sức đầu mẻ trán chỉ vì cái danh đầu hiến... Nếu thể nương nhờ người khác, diễn vở kịch cản trở người đầu hiến, chiếm đất của dân thường..."
      thầm nghĩ hành động lần này của Gia Thành đế có quá nhiều hy vọng.
      Động tĩnh này rất lớn, nhưng người bị tác động cũng nhiều lắm, chọc vào chuyện này, đúng là chọc tổ ong vò vẽ. Đập bể bát cơm người, mọi người nhiều lắm chỉ vây xem, nhưng đập bát cơm của tất cả mọi người, phỏng chừng tất cả mọi người đá chết ngươi.
      Quả nhiên ngoài dự đoán của Tiết Đình Nhương, Trịnh Vân Kiệt vừa xong, liền có người mắng hoang đường vớ vẩn, còn phải nơi nào cũng thế, thể coi tượng cá biệt là nguyên nhân chính khiến quốc khố trống rỗng.
      Ngay sau đó liền có quan lớn đứng lên trượng nghĩa thẳng, nếu phát vấn đề, đương nhiên phải giải quyết, triều đình để người tốt chịu hàm oan, cũng bỏ qua cho người xấu.
      Lời ấy được tất cả mọi người phụ họa, các vị quan lớn đều hô hào nhất định phải tra , nếu là , phải nghiêm trị tha.
      Tra xét từ đâu? Đương nhiên là từ tri phủ Tô Châu – Khương Vọng.
      Sau khi ào ào bàn bạc, liền định ra mấy khâm sai chạy đến Tô Châu tra án, các vị đại thần còn an ủi Gia Thành đế phải chú ý long thể, nên quá tức giận lo lắng.
      Mọi việc dường như tiến triển rất thuận lợi, nhưng nếu nghĩ đây là thắng lợi sai rồi.
      Từ kinh thành đến Tô Châu, đường ít nhất phải nửa tháng, khi đến nơi, hẳn là cuối năm. Mừng năm mới tra án, đây là quy định, khai xuân mới bắt đầu tra, khi điều tra mọi việc rồi, khâm sai còn phải về triều, lúc đó cũng tháng tư sang năm.
      Tiết Đình Nhương cần nghĩ cũng biết, khi đó kết quả thế nào.
      Kết cục của Khương Vọng cần phải , tất nhiên bị nghiêm trị tha. vất vả mới tới nơi xảy ra vụ việc, về cũng mất mấy tháng ròng, cho dù Gia Thành đế có nhớ đến, nhiệt huyết lúc này cũng giảm . Cho dù có điều tra cũng sao, luôn có kẻ chết thay, có lần, có nhiều lần.
      Cứ lặp lại như thế, hẳn Gia Thành đế cũng chán ghét.
      Hình như Gia Thành đế cũng hiểu đạo lý này, bởi vậy mà sắc mặt đặc biệt khó coi.
      Nhưng vì việc nghĩa lúc này, quy củ lúc này, ông chỉ có thể nhịn, thể vì có chút hiềm nghi liền xông đến xét nhà, lúc đó triều đình đại loạn.
      Theo loạt tiếng hô to vạn tuế, Gia Thành đế chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng rời .
      Khi ông rời , các vị đại thần bên dưới mới đảo mắt nhìn nhau, rồi tự tản .
      Tiết Đình Nhương thầm thở dài hơi, thu dọn bàn, cũng theo đó rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :