1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không biết a tỷ là nam chính - Nhất Khỏa Lục Thụ (update: Chương 32)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 16 – quay đầu

      Khương Văn đem theo cá, hướng theo ánh mắt của tỷ tỷ nhìn sang, cái gì cũng nhìn thấy. Nàng tỏ ra nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

      Khương Trầm Vũ cất bước về phía trước mấy bước, cúi đầu nhìn bùn dưới chân, gương mặt biểu cảm nhàn nhạt, "Có người đến đây."

      Ngoại trừ bùn đất, còn có nhiều dấu chân hỗn loạn. Bởi vì ưa sạch , Khương Oánh hôm qua quét dọn trong căn nhà gỗ lần. Buổi sáng lúc họ rời , mặt đất còn có dấu chân cũng có bùn. Bên cạnh những dấu vết này, mặt đất này còn đặt mấy cái cái gùi, bên trong có lương thực cùng liêm đao*.

      *Liêm đao: thanh đao dài, đầu mũi hơi cong vào giống cái liềm

      Khương Văn cũng nhìn thấy, sắc mặt nàng khẽ đổi, "Chẳng lẽ là người thôn Tiểu Hạnh đuổi tới?"

      Khương Trầm Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, "Đuổi đến nơi sao?"

      Khương Văn : "Nếu vậy hay chúng ta chạy trước ."

      Khương Trầm Vũ: "Nhát như chuột."

      Khương Văn : ". . . Tỷ tỷ sợ sao?" em, giọng điệu này của ngươi rất điêu ngoa a, có bản lĩnh trực tiếp tiến lên đánh đám thôn dân kia .

      Khương Trầm Vũ nhấc khẽ mí mắt, " phải còn có ngươi sao?"

      Khương Văn uyển chuyển : "Tỷ tỷ đánh giá ta cao quá rồi." Nàng tại chỉ yếu như đứa nuôi gà, nào có đủ sức đối phó được với đám người quen việc nhà nông kia?

      Khương Trầm Vũ khẽ cười tiếng, đưa tay nắm lấy khuôn mặt của nàng, "Vẫn còn biết tự lượng sức mình đấy."

      Sức tay của có chút mạnh, lại còn dùng sức giật giật mấy cái. Khương Văn bị đau, đưa tay ôm lấy khuôn mặt của mình, mất hứng : " chút."

      Nàng nhịn được việc nắn nhéo khuôn mặt của mình, nhưng tay chút, đồ hỗn đản a.

      Cảm xúc vừa rồi tay cũng tệ, lại nghe được nàng như vậy, Khương Trầm Vũ nghĩ nghĩ, lại đưa tay nhàng xoa nắn chút. Khương Văn mặc dù nhìn người xanh xao vàng vọt, nhưng làn da lại bóng loáng, xúc cảm mềm mại, khiến người nắn lần lại muốn nắn cái nữa.

      Khương Văn : ". . ."

      Khương Trầm Vũ đáy mắt lộ ra ý cười, muốn mở miệng, đột nhiên lông mày nhíu lại, tựa như nghe được động tĩnh gì. nắm tay Khương Văn kéo về hướng trong lồng ngực của mình, dựa vào cửa nhà gỗ, ngón trỏ nhấn lên môi của nàng, thấp giọng : "Xuỵt, có người đến."

      Khương Văn lập tức vội cuống lên, kịp lo đến tư thế mập mở của hai người lúc này, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.

      "Đại phu chân trần kia muốn tìm loại thảo dược khó kiếm, chúng ta đều đến tận nơi này, mới đào vài cọng, sợ là còn phải lại hướng sâu lên núi tìm xem." tiếng chuyện loáng thoáng từ xa truyền tới gần.

      " Vết thương của Dương Tam thúc có thể kéo dài lâu được, nếu trở về trễ, bọn họ có thể mất mạng!"

      "Có muốn chữa cũng vô dụng, hôm trước ta theo có liếc nhìn được, trừ huynh đệ Trương gia cùng hai vợ chồng mặt sẹo về, ngày đó những người trong thôn cùng mệnh căn tử* đều nhão nhoẹt, còn biện pháp nào chữa khỏi cũng cách nào nối dõi tông đường, về sau sợ là muốn chặt đứt hương hỏa." Các nam nhân từ trong con đường mòn phía bụi cỏ tới, rửa tay ở chỗ con suối trước cửa ra vào, than thở.

      *mệnh căn tử: còn phải nữa ? Là cái chỗ đó đó của nam a

      nam nhân đột nhiên hỏi: "Bọn đều quái kia giết người, sau đó đường trốn vào núi, chúng ta có thể gặp phải hay ?"

      "Chớ có gở mồm, quái kia tại sao lại ở chỗ này, tranh thủ thời gian rửa tay xong làm chút gì ăn , ta sắp chết đói rồi."

      " chuyện quái nữa, ăn cơm rồi ngủ, sáng sớm ngày mai hái thuốc, hái đủ thuốc sớm chút là có thể về sớm hơn chút, còn có người chờ thảo dược cứu mạng!"

      Tổng cộng có năm nam nhân, Khương Văn trí nhớ tương đối tốt, nhận ra bọn đều là người thôn Tiểu Hạnh. Nghe nội dung câu chuyện của bọn , hình như ngày đó sau khi nàng ngất , quái xuất giết vợ chồng mặt thẹo cùng vài thôn dân. Những người may mắn sống sót bị quái làm nát mệnh căn tử.

      Khương Văn : ". . ." quái này, ra tay kiểu gì cũng cụ thể quá vậy.

      như vậy, mỹ nhân tỷ tỷ có lừa mình, quái trong miệng thôn dân thôn Tiểu Hạnh đến tột cùng là cái gì? Nàng trăm mối có cách giải, ngước mắt nhìn về phía Khương Trầm Vũ, ánh mắt mang theo dò xét.

      Khương Trầm Vũ nhìn ra nghi hoặc của nàng, lười biếng : "Đừng nhìn ta, ta biết quái gì."

      Khương Văn nhíu nhíu mày, xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy mấy người rửa xong tay, mang theo thuổng cuốc về phía nhà gỗ.

      Nàng căng thẳng, níu lấy ống tay áo của Khương Trầm Vũ, há mồm dùng thanh nhàng : "Làm sao bây giờ, bọn muốn vào đây."

      Trong phòng có chỗ trốn, khẳng định thể qua cánh cửa duy nhất này được, cửa sổ hẹp càng thể leo ra, quan sát tỉ mỉ, Khương Văn phát các nàng tại đường có thể trốn.

      Nàng cắn răng : "Chờ lúc ta chặn bọn họ, tỷ tỷ ngươi chạy trước, đến xế chiều ngươi chờ ta ở chỗ chúng ta bắt cá, nếu sau buổi trưa hôm sau ta còn xuất , ngươi trực tiếp rời khỏi nơi này."

      xong hồi lâu, nhưng thấy người ôm mình người có phản ứng, nàng nghi hoặc ngẩng lên đầu, nhìn thấy Khương Trầm Vũ miễn cưỡng tựa ở tường, mặt mang ý cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn mình.

      Khương Văn : "Ngươi có nghe được chuyện ta hay . . ."

      Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn ống tay áo bị vò dúm dó, chỉ chỉ ngoài cửa, " kịp, bọn đến rồi."

      Vừa dứt lời, Khương Văn liền thấy cửa trước mắt loảng xoảng tiếng bị mở ra, nếu phải Khương Trầm Vũ kịp ôm nàng tránh , mũi của nàng có thể bị đụng gãy.

      Tránh được màn này cũng khiến các nàng lùi ra khỏi cánh cửa, lộ mặt trước thôn dân thôn Tiểu Hạnh. Hai bên dò xét tướng mạo lẫn nhau, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ. Nàng phản ứng trước tiên, giữ chặt tay Khương Trầm Vũ, nghĩ thừa dịp mấy người trước mắt còn có kịp phản ứng, chạy trước rồi lại .

      nghĩ tới mấy nam nhân trước mắt cũng lấy lại tinh thần, thậm chí phản ứng so với nàng còn nhanh hơn, cầm đồ vật tay ném cái, quay người liền lao đầu chạy về hướng trong rừng cây, hô to như vừa gặp quỷ: " quái a!"

      Trong thời gian nháy mắt, mấy người bỏ chạy mất dạng.

      Khương Văn : ". . ." Nơi nào có quái? Các huynh đệ à, các ngươi đừng dọa ta a.

      Nàng chậm rãi quay đầu, sau lưng thứ gì cũng có, chỉ có mỹ nhân tỷ tỷ vòng tay túm lấy mình. Nàng ngẩng đầu nhìn cái cằm của mỹ nhân tỷ tỷ, lại cúi đầu nhìn tay mình, các nàng cũng phải quái a.

      Khương Văn vừa khốn đốn vừa hoài nghi : "Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi có nhìn thấy quái ?"

      Khương Trầm Vũ nghĩ nghĩ, quái trong miệng bọn chắc là , vì lẽ đó gật gật đầu, lơ đãng : "Có thấy."

      Khương Văn : ". . . Ở đâu?"

      Khương Trầm Vũ: "Ở phía sau ngươi."

      Dù nàng có niềm tin vững chắc vào chủ nghĩa duy vật, tin thế giới có quái*, Khương Văn cũng có chút bị hù dọa, thân thể cứng ngắc, biểu cảm cũng cứng ngắc. Mỹ nhân tỷ tỷ có khả năng là cảm thấy lừa gạt nàng rất vui, đám thôn dân kia cũng quá mức, nàng vì cái gì từ đầu đến cuối đều thấy quái ở chỗ nào?

      (*Mei: rồi thế làm thế nào xuyên sách hả em tôi?)

      Khương Trầm Vũ thấy cằm nàng căng cứng, cả người giống con nhím xù lông, toàn thân như dựng lên hàng phòng thủ, nhịn được bật cười, cười đên thân thể phát run, "Sợ cái gì, kiểu như ngươi, quái cũng chẳng muốn giết."

      Khương Văn : "Bởi vì sao?"

      Khương Trầm Vũ: "Bởi vì quá khó coi."

      Khương Văn : ". . ." Tốt nhất là nên tự rước lấy nhục a.

      Nhưng mà cũng vì Khương Trầm Vũ trào phúng nàng hồi, nỗi sợ trong nội tâm nàng ngược lại cũng giảm bớt rất nhiều, Nàng sờ cằm suy tư lâu, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Trầm Vũ, "Ta luôn cảm thấy, việc này cùng tỷ tỷ có quan hệ."

      Khương Trầm Vũ tay còn khoác vòng qua vai nàng, "Ngươi vu oan cho ta."

      Khuôn mặt tỷ tỷ biểu cảm yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, khiến người ta có cảm giác yếu đuối. Khương Văn nhìn mấy lần, liền bỏ nghi ngờ trong lòng, ngày đó mỹ nhân tỷ tỷ vừa đúng lúc mắc bệnh, toàn thân đau dữ dội, ngay cả nàng đầu ngón tay cũng có thể đâm ngược lại tỷ tỷ, nghĩ thế nào cũng giống quái giết người chặt cúc cu chớp mắt trong miệng thôn dân thôn Tiểu Hạnh kia.

      Nàng đẩy cái tay khoác vai mình xuống, nhíu mày dò xét xung quanh, cuối cùng buông bỏ hoài nghi, rầu rĩ : "Chúng ta thu nhặt đồ đạc rồi cũng thôi, nhỡ đâu bọn ban đêm lại quay lại sao."

      Khương Trầm Vũ ung dung thu tay lại, "Bọn dám quay lại đâu."

      Cái thứ quái kia hẳn là lưu lại trong lòng thôn dân thôn Tiểu Hạnh bóng ma rất sâu, mới có thể khiến cho bọn ném hết toàn bộ đồ đạc , chật vật chạy trốn vào trong rừng cây. Ban đêm núi có sài lang dã thú, các nàng nếu bây giờ rời , cũng có chỗ nào tốt.

      Khương Văn suy nghĩ lát, lựa chọn nghe theo đề nghị của tỷ tỷ.

      Đúng lúc này, Khương Trầm Vũ lại lành lạnh : "Trời sắp tối rồi, ngươi làm cơm, chờ lúc nữa cũng đừng sợ hãi."

      ". . ."

      Khương Văn nhặt cái túi bị ném dưới đất lên, hậm hực ra ngoài giết cá, sau đó rửa vài cây nấm, nấu hũ canh cá nấm. Nàng còn từ trong cái gùi thôn dân thôn Tiểu Hạnh bỏ lại tìm được một ít bột mì, làm phần bánh bao hấp.

      Ăn cơm tối xong, nàng buộc chặt cửa lại, đến bên giường Khương Trầm Vũ, ấp a ấp úng : "Tỷ tỷ, ban đêm ta có thể ngủ cùng ngươi ?"

      Khương Trầm Vũ ngồi ở đầu giường, : "Ngươi có đêm nào mà vụng trộm bò lên giường của ta?"

      Ai nha, bị phát .

      Khương Văn ôm lấy tỷ tỷ, mềm mềm : "Cái này là tỷ tỷ đồng ý rồi nha."

      " được chảy nước miếng, nếu dính vào người ta, ta liền đạp ngươi xuống dưới." vô tình kéo tay của nàng ra, gương mặt chút thay đổi .

      Khương Văn gật đầu như gà con mổ thóc, "Được rồi, tỷ tỷ đại nhân."

      Đám người kia ban đêm quả nhiên quay lại, Khương Văn ngủ giấc đến sáng ngày thứ hai, bị tiếng chim hót líu ríu trong rừng cây đánh thức, nhắm mắt lại duỗi lưng cái, phát giác sau lưng có thứ gì chống vào người mình.

      Nàng mơ mơ màng màng đưa tay, sờ sờ ở sau lưng, "Tỷ tỷ, có phải là trâm gài tóc của ngươi rớt giường , đâm vào người ta rồi."

      Còn chưa sờ đến nơi, bàn tay đột nhiên bị bắt lấy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh lạnh buốt, " được quay đầu."

      Khương Văn mở mắt ra, buồn bực ‘a’ tiếng.

      ---

      Mei: trai xấu tính
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    2. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 17 – Cây trâm gỗ

      Sắc trời còn sớm, ánh nắng sớm mai vàng rực rỡ xuyên thấu rừng cây, chiếu qua cửa sổ hẹp rải khoảng trống trong căn nhà gỗ, ánh nắng có chút chói mắt. Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn chỗ túi váy, lông mày nhíu chặt, biểu cảm có chút u ám, "Nhắm mắt lại, được lộn xộn."

      Khương Văn vừa tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, kêu nhắm mắt liền nhắm mắt, kêu giãy giụa liền giãy giụa. Nàng nằm nghiêng giường, cánh tay bị người tóm ở sau lưng, tư thế nằm giường có chút khó chịu, mặc dù phải thoải mái, nhưng vẫn lầu bầu câu: "Kỳ quái."

      Sau lưng, Khương Trầm Vũ nhìn chằm chằm phần gáy trắng nõn của nàng, chậm rãi buông tay ra. Sau đó xoay người từ giường ngồi xếp bằng thẳng lên, rút từ đầu ra cây mộc trâm, mái tóc đen bóng mềm mại dường như nước chảy đổ xuống hai bờ vai, tay áo rộng lớn che khuất thân dưới, trầm giọng, : "Tướng ngủ của gươi xấu ."

      Khương Văn : "Ta có thể mở mắt quay đầu lại sao?" Mỹ nhân tỷ tỷ tính tình cổ quái, nàng nhìn mãi thành thói quen.

      Khương Trầm Vũ: ". . . Có thể."

      Khương Văn lúc này mới lật người, mở mắt nhìn , nhíu mày mất hứng : " Tướng ngủ của ta ràng rất tốt, cũng có chảy nước miếng mà."

      Khương Trầm Vũ mặt lạnh lùng : "Ngươi lăn vào trong ngực ta."

      Nắng sớm rơi ở người , vì mà dát lên tầng hào quang ánh vàng, nhiều hơn mấy phần tiên khí, lại thay đổi nổi tính xấu của . Khương Văn vừa rồi mặc dù mới ngủ dậy đầu óc hơi mơ hồ, nhưng cũng mất trí nhớ, nàng vạch trần , "Nhưng vừa rồi là tỷ tỷ chủ động ôm ta, còn khoác cánh tay ngang hông của ta."

      Khoan hãy , mỹ nhân tỷ tỷ ôm ấm áp, khiến nàng ngủ nhiều hơn so với bình thường chút, tại còn chưa nghĩ tới việc rời giường.

      Khương Trầm Vũ biểu lộ trầm hơn rất nhiều, "Ta vậy chính là như vậy, cho phép phản bác."

      Khương Văn : "Xì, bá đạo."

      Khương Trầm Vũ cụp mắt, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, "Ngươi có ý kiến?"

      Khương Văn liền vội vàng lắc đầu, " có." Có cũng dám ra, nhỡ đâu mỹ nhân tỷ tỷ thẹn quá hoá giận, đêm mai để cho mình ngủ cùng phải làm sao bây giờ?

      Khương Trầm Vũ chậm rãi lộ ra nụ cười, dùng cây trâm trong tay đâm đâm vào cánh tay của nàng, "Đứng dậy, làm điểm tâm , ta đói."

      Khương Văn : . . . Buổi tối hôm qua ăn nhiều như vậy, mới sáng sớm đói bụng, dạ dày vị này là hang đáy sao? Ngài có thể thông cảm cho ta chút hay , để ta ngủ giấc thẳng cẳng!

      Nàng đối với tính cách ác liệt của mỹ nhân tỷ tỷ cũng hiểu, biết tỷ tỷ đạt được mục đích chắc chắn bỏ qua, cho dù có mạnh mẽ nằm lì giường nhất định cũng thể ngủ được tiếp. Nàng miễn cưỡng từ giường ngồi dậy, hít vào hơi : "Đừng chọc nữa, đau."

      Cây trâm này đâm vào người đau, so ra với món đồ vừa rồi đâm vào người nàng giường lại cảm thấy giống, cây trâm thanh mảnh, nhưng vừa rồi chóp mũi của cái đồ vừa rồi đâm vào eo nàng lại tương đối tròn, giống như là cây gậy hơn. Giờ mới nghĩ tới, vừa rồi thứ đâm vào người mình đến tột cùng là cái gì?

      Trong lòng có chút trầm tư, thêm vào là cảm giác mê man sau khi mới ngủ dậy làm nét mặt của nàng có vẻ hơi ngốc trệ. Khương Trầm Vũ cảm thấy thú vị, tay khoác lên gối, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"

      Khương Văn nhìn nàng, thành trả lời: " nghĩ đến thứ đồ giường vừa rồi đến tột cùng là cái gì."

      Khương Trầm Vũ biểu cảm vi diệu, tay nghịch cây trâm cũng dừng lại, "Ngươi phải mới vừa sao? Là cây trâm."

      Khương Văn khẳng định : " phải cây trâm, cây trâm tương đối mảnh, vật kia tương đối thô."

      Khương Trầm Vũ biểu cảm càng tỏ ra cổ quái, "Ngươi đúng, cây trâm quá ."

      Khương Văn hiếu kì, "Đó là vật gì?" Nếu phải biết mỹ nhân tỷ tỷ là nữ nhân, nàng chắc chắn nghĩ là món đồ kia của nam nhân.

      Khương Trầm Vũ nhìn nàng đầy ý, từ trong tay áo lấy ra cây chủy thủ, giơ lên trước mặt nàng : "Là chủy thủ."

      Khương Văn trừng to mắt, "Cây chủy thủ này ở đâu ra?" Cây chủy thủ này đẹp!

      Khương Trầm Vũ: "Là cữu cữu bên ngoại tặng ta, ta luôn đem nó bên người."

      Khương gia bị tịch thu, thời điểm các nàng bị giam vào đại lao vậy mà bị đám sai dịch kia phát ra! Khương Văn cầm lấy chuôi cây chủy thủ rút ra khỏi vỏ, mặt ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng thán phục.

      Cây chủy thủ trước mắt được làm rất khéo léo, lưỡi dao mỏng, phản chiếu ánh sáng bạc chói mắt. Khi xoay chuyển chớp lên sắc lạnh khiến người cảm thấy tim đập nhanh. Cho dù đối với chủy thủ hiểu , nàng cũng có thể nhìn ra, đây là thanh chủy thủ tốt.

      Dò xét hồi lâu, Khương Văn đưa thanh chủy thủ trở vào trong vỏ, trịnh trọng đưa trở về, dặn dò: "Đây là thanh chủy thủ tốt, tỷ tỷ nhất định phải mang theo người."

      Trong tiểu thuyết cũng chi tiết mỹ nhân tỷ tỷ chết như thế nào, nàng cũng chắc được mỹ nhân tỷ tỷ liệu có thể vượt qua kiếp nạn này. Có thanh chủy thủ này phòng thân, năng lực tự bảo vệ mình của tỷ tỷ cao hơn rất nhiều, chừng cũng có thể bình yên vô đợi đến khi Khương gia được sửa lại án xử sai.

      Khương Trầm Vũ: " Nếu ngươi thích cứ việc cầm ."

      Khương Văn : "Ta cần."

      Khương Trầm Vũ híp mắt, vui : "Ngươi dám cần?"

      Khương Văn : ". . ." Cái chất giọng tổng tài bá đạo này quá quen, tỷ tỷ ngươi cũng là người xuyên sách sao?

      Nàng chìa tay qua cái tay đẹp đến quá phận kia của Khương Trầm Vũ, trực tiếp đặt thanh chủy thủ lên đó rồi nắm bàn tay của tỷ tỷ lại. Nàng đưa tay xoa xoa mái tóc rối do nằm ngủ, xuống giường giày vào, quay đầu lại : "Tỷ tỷ ngủ thêm chút , chờ lúc điểm tâm làm xong ta gọi ngươi."

      Muốn ngủ nướng là được, bằng dậy sớm chút làm điểm tâm, ăn xong điểm tâm lại nằm đồng cỏ ngoài nhà phơi nắng.

      Khương Văn mở cửa gỗ, đứng đón ánh nắng lát, hít hơi sâu bầu khí mát mẻ buổi sớm, mắt nhìn hoa dại đồng cỏ, rồi đến con suối rửa mặt súc miệng, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.

      Sau khi nàng rời , Khương Trầm Vũ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa nhà gỗ, cụp mắt mắt hạ thân bình tĩnh lại, màu mắt u ám thâm trầm.

      Thôn dân thôn Tiểu Hạnh tiếp tục trở lại, nhưng bọn tới chuyến này, có thể là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, những thứ bị bọn vứt lại trong lúc hốt hoảng chạy trốn, phần lớn đều là lương thực, còn có mấy cái đao bổ củi cùng thuổng cuốc. Lương thực đủ cho hai người Khương Văn ăn được chừng mười ngày, cùng với nấm nàng hái, và cá do Khương Trầm Vũ bắt, tiết kiệm chút có thể ăn được nửa tháng.

      Kỳ bọn còn mang theo đệm chăn, chỉ là chăn bẩn thỉu, mùi có chút khó ngửi, riêng gì Khương Trầm Vũ chán ghét, Khương Văn cũng chịu nổi, liền đem chúng ném vào bên trong lùm cây vứt .

      Có lương thực sung túc, Khương Văn liền vội mà rời khỏi nhà gỗ, nàng nằm ườn giả cá muối đồng cỏ ở trước nhà gỗ hơn nửa ngày, chỉ khi đến giờ cơm mới đứng dậy làm cơm. Đến chạng vạng tối, sắc trời đột nhiên trầm xuống, cuồng phong gào rít giận dữ, mưa như trút nước, nàng mới chuyển vào trong nhà.

      Trận mưa này là mưa liên tục, liên miên ngừng mà kéo dài suốt mấy ngày, Khương Văn co người trong nhà gỗ, nhàm chán đến suýt nữa nổi mốc meo, trừ bỏ thời gian ngủ việc nàng làm chính là nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ với tìm Khương Trầm Vũ chuyện.

      Nàng mười câu Khương Trầm Vũ chỉ đáp hai câu, còn tám câu đều thèm nhìn thẳng, quay lưng về phía nàng, ngồi giường nhắm mắt dưỡng thần.

      vất vả sống qua trời mưa, Khương Văn kìm nén được, đeo cái gùi mà dân thôn bỏ lại kia lưng, muốn ra cửa tìm chút đồ ăn. Trời mưa mấy ngày nay, nàng ăn hết rau dại, nấm cùng cá, giờ bổ sung thêm còn gì nữa.

      Lúc ra cửa, Khương Trầm Vũ cũng từ trong nhà gỗ ra, liếc mắt nhìn nàng, hướng nàng tới : "Ta và ngươi cùng ."

      Mỹ nhân tỷ tỷ cũng phải hoàn toàn giúp được gì, chí ít cá kia chính là tỷ tỷ bắt, vì lẽ đó Khương Văn cự tuyệt, vào nhà gỗ lấy cái cái gùi cho .

      Khương Trầm Vũ liếc qua, nhận, mặt tỏ ra "Ngươi vậy mà dám để ta cõng cái cái đồ chơi này lưng " biểu cảm ngạo mạn.

      Hay nha, mỹ nhân tỷ tỷ người đẹp coi trọng vẻ ngoài là rất bình thường a.

      Khương Văn miễn cưỡng, đem cái gùi cất về, hai người lại lần nữa về hướng suối có nhiều cá kia. đường mọc rất nhiều nấm, nàng cũng hái rất nhiều, ước chừng là mất rất lâu, Khương Trầm Vũ cũng thúc giục, mà là tựa ở thân cây bên cạnh đó, có chút hăng hái mà nhìn nàng hái nấm.

      Hái nấm xong, hai người lại tới bờ sông, bắt ít cá bạc, đường trở về, Khương Văn nhìn thấy trong rừng cây cây quả dại, lại hái được rất nhiều quả dại.

      Lần này bởi vì quen đường, thời gian lại giảm mạnh, các nàng có thể chạy về nhà gỗ ăn cơm trưa.

      biết có phải là bởi vì cái gùi nhìn tương đối nặng hay do dáng người nàng gầy, Khương Văn ở phía trước, đầu đột nhiên có chút choáng, tay chân cũng có sức lực.

      Nàng chống tay vào cây ở ven đường, lắc lắc đầu : "Tỷ tỷ, ta hình như có chút choáng đầu."

      Khương Trầm Vũ nhíu mày, đưa tay nhấc cằm của nàng lên, đánh giá hồi hỏi: "Ngươi vừa rồi đụng phải thứ gì?"

      Khương Văn : "Là sao?"

      Khương Trầm Vũ: "Mặt của ngươi sưng thành đầu heo."

      Mới lúc nhìn nàng, khuôn mặt của nàng vừa đỏ vừa sưng, nổi lên rất nhiều nốt phát ban, chen lấn làn con mắt trông chút.

      Khương Văn nhìn tay mình, phía dính rất nhiều vụn màu nâu, nàng cố gắng suy tư lâu, rốt cục nhớ ra, nàng vừa rồi hình như sờ qua Cây sơn độc.

      núi, Cây sơn độc rất phổ biến, có thể làm người bị dị ứng, nàng đời trước chưa từng dị ứng, vì lẽ đó vừa rồi trông thấy cũng để ở trong lòng, nghĩ tới thân thể này vậy mà dị ứng, còn là loại mười phần nghiêm trọng!

      Thấy được biểu cảm của nàng, Khương Trầm Vũ nhíu mày, "Nhớ ra rồi?"

      Khương Văn mặt mũi tràn đầy ủ rũ, ". . . Là Cây sơn độc, có độc, chính là mặt sưng hơn mấy ngày." Nhưng vấn đề là nàng tại tay chân bất lực, đầu có chút choáng, có khả năng về nhà gỗ.

      Khương Trầm Vũ nở nụ cười, ngón tay dài nhọn đâm đâm vào gương mặt của nàng, dáng tươi cười càng tươi, thân thể đều run lên.

      Khương Văn : " cho cười!" Đừng cho là ta nhìn ra, ngươi cười nhạo ta.

      Khương Trầm Vũ nâng cằm lên, dò xét nàng, "Thực là quá xấu, cho ta cười có chút khó khăn."

      ". . ."

      Thấy nàng tức giận, càng lộ ra gương mặt sưng đỏ, Khương Trầm Vũ đưa tay lấy cái gùi lưng nàng, nhấc lên đến lưng mình, sau đó cúi người đem người ôm ngang xốc lên, : "Còn dám mắng ta ở trong lòng, ta liền ném ngươi xuống."

      Khương Văn : ! ! ! Tỷ tỷ làm sao biết?

      Khương Trầm Vũ bước chân thoải mái mà tiến lên phía trước, thuận tiện liếc mắt lườm nàng cái, thấy biểu cảm nàng ngốc trệ, lại trong nháy mắt trở nên thâm trầm, "Ngươi mắng ta ở trong đầu?"

      Khương Văn dứt khoát: " có!"

      --------

      Mei: Nhân tiện, dị ứng Sơn độc chết người nhưng khói khi đốt cây này có thể. Các bé ngoan khi dị ứng nên nhà thuốc nha~
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    3. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 18 – Bé Thu mập

      em hình như có chút đúng lắm, giống như là có thuật đọc ý nghĩ, trong đầu nàng mới nghĩ đến mà tỷ tỷ cũng có thể biết? Khương Văn có chút hoảng sợ, vậy lúc nàng nhìn tỷ tỷ chằm chằm trong lòng kêu kỳ quái, có phải tỷ tỷ cũng biết?

      Khương Trầm Vũ mực nhìn nàng chăm chú, thấy khuôn mặt nàng trong nhay mắt biểu cảm biến đổi, liền biết nàng suy nghĩ cái gì trong đầu, liếc mắt nhìn nàng chằm chằm, " sai, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết hết."

      Khương Văn trầm mặc lâu, ngẩng đầu liếc trộm cái, chỉ thấy được cái cằm trắng nõn bóng loáng với đôi môi mỏng mê người, đột nhiên mở miệng : "Ngươi đoán xem ta nghĩ cái gì?"

      Khương Trầm Vũ vẫn nhìn đường phía trước, hỏi ngược lại: " nghĩ cái gì?"

      Khương Văn : "Ta muốn sờ ngươi a."

      Khương Trầm Vũ: "Ngươi đừng nằm mơ."

      Khương Văn : "Haha, ngươi ngờ được ." Quả nhiên là lừa nàng, kém chút nữa nàng cũng tin, đời này làm gì có cái gì gọi là thuật đọc ý nghĩ?

      Khương Trầm Vũ nheo nheo đôi mắt, biểu cảm có chút nguy hiểm, "Vậy ngươi đoán xem ta nghĩ cái gì?"

      Khương Văn liếc mắt dò xét sắc mặt của tỷ tỷ cái , đàng hoàng : " biết."

      Khương Trầm Vũ đột nhiên dừng bước, nhấc khóe môi, lộ ra nụ cười có ý gì tốt, ngữ điệu kéo rất dài, "Ta suy nghĩ. . . Ngươi là nặng, vẫn nên vứt ngươi xuống cũng được rồi."

      Dứt lời buông tay. Khương Văn cảm giác thân thể đột nhiên bẫng, chưa kịp chuẩn bị tinh thần té xuống đất, nàng lăn lông lốc đồng cỏ mất vài vòng, cuối cùng nằm rạp xuống đất trong tư thế nằm sấp.

      Khương Văn : ". . . Ngươi làm gì vậy?"

      Khương Trầm Vũ cụp mắt, "Đau ?"

      Khương Văn : " đau." Bãi cỏ rất mềm, ngã xuống đau chút nào, chủ yếu là bị hẫng.

      Khương Trầm Vũ: "Xì, vậy mà đau."

      biết có phải ảo giác của nàng hay , Khương Văn từ trong lời của tỷ tỷ vậy mà nghe được chút ý tiếc nuối? Vị em này, ngươi làm người mà.

      Khương Trầm Vũ ngồi xuống ở trước mặt nàng, thấy tóc nàng đầy vụn lá xanh, nàng vẫn nằm rạp mặt đất thở hồng hộc, cảm giác có chút đáng , đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, "Còn chưa chịu dậy, chẳng lẽ là bị ngã đến choáng váng rồi?"

      Khương Văn : ". . . Ngươi mới choáng váng."

      Khương Trầm Vũ: "Biết mắng chửi người, xem ra còn chưa bị ngốc."

      ". . ."

      đúng, thể bị tỷ tỷ dắt mũi, tại chẳng phải nàng nên chất vấn tỷ tỷ tại sao phải thả mình ngã xuống đất sao? Khương Văn hít sâu hơi, "Ngươi vì cái gì đột nhiên thả ta rớt?"

      Khương Trầm Vũ liếc nàng cái, "Thân thể ta yếu đuối."

      Nếu nàng luôn cảm thấy thân kiều thể yếu, mới ngại tiếp tục cho nàng nghĩ như vậy. nhìn nàng vì mình bận trước bận sau, còn thấy thú vị nha.

      Khương Văn nghe được lý do này, trầm mặc lát, mặc dù mỹ nhân tỷ tỷ tính cách ác liệt, nhưng nàng mảnh mai như thế, còn kiên trì bế mình lâu như vậy, cũng nên trách móc quá nặng nề.

      Lời như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua Khương Trầm Vũ, nhìn thấy tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt, lại cảm thấy mình hình như suy nghĩ quá nhiều.

      Khương Trầm Vũ nhìn nét mặt của nàng, bỗng nhiên khóe môi nhấc lên cười cười, đến trước mặt nàng ngồi xuống, váy kéo tới mặt đất, ống tay áo rộng lớn lướt qua mặt cỏ, bàn tay chìa đến trước mặt nàng, "Đứng lên."

      đúng là dễ dụ, cái gì cũng tin.

      (Mei: tôi hết nổi , người ta cái gì cũng nghi nghĩ cưới được vợ về ?)

      Khương Văn lông mày nhăn lại chỗ, đặt tay mình lên, mượn lực để từ dưới đất đứng lên lại bị ôm ngang người bế lên.

      ". . . Ta vẫn nên tự mình thôi."

      Nhỡ đâu chờ lúc nữa, tỷ tỷ lại cảm thấy mệt mỏi, quăng mình xuống đất cái mông của mình cũng chẳng biết có thể chịu được thêm mấy lần đâu.

      Khương Trầm Vũ: "Ngươi có thể động đậy?"

      Khương Văn : ". . ." Nàng được. Thân thể nàng tại nhũn như tôm, toàn thân bất lực.

      Khương Trầm Vũ cười lạnh tiếng, ôm người tiếp tục cất bước lên phía trước. Trận mưa kéo dài qua , núi nhiệt độ chợt hạ xuống, gió thổi tới làm Khương Văn cảm thấy luồn gió mát thổi lên mặt, dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng bất tri bất giác lại ngủ thiếp .

      Lúc tỉnh lại, nàng phát bản thân nằm cái giường trong căn nhà gỗ, đầu xòn thấy choáng như trước, tay chân cũng có khí lực, chỉ là gương mặt sưng còn to hơn trước, còn vừa ngứa vừa đau.

      Nàng hít hơi khí lạnh, giày xuống giường ra ngoài, nhìn thấy Khương Trầm Vũ lười biếng nằm dưới tàng cây, mắt nhắm lại tựa hồ như ngủ thiếp . Sắc mặt tỷ tỷ vẫn tái nhợt như trước đây, mi mắt thon dài khẽ run, bày ra loại mỹ cảm yếu đuối.

      Mặc dù biết tỷ tỷ làm thế nào đưa mình trở về, nhưng quá trình nhất định rất vất vả, Khương Văn trong lòng mềm mềm, thấy mình cõng tỷ tỷ phát bệnh về cũng uổng công, loại tỷ muội tình thân rời này đúng là có thể khiến người cảm động.

      Mặt trời ngả xuống giữa sườn núi, sợ tỷ tỷ cảm lạnh, Khương Văn qua muốn đánh thức người, để tỷ tỷ vào trong nhà ngủ.

      Vừa đến gần liền thấy Khương Trầm Vũ mở mắt ra, liếc nàng cái, : "Ngươi đời trước là heo sao? Ngủ ."

      Khương Văn : ". . ." Nàng thu hồi lời mới rồi, cái gì mà tỷ muội tình thâm, toàn bộ đều là ảo giác của nàng mà!

      Khương Trầm Vũ dò xét nàng, "Khá hơn chút nào chưa?"

      Khương Văn : "Tốt hơn nhiều."

      Khương Trầm Vũ: "Tốt nấu cơm , ta đói."

      ". . ." Nếu có ngày tình tỷ muội của các nàng tan vỡ, đó nhất định là bởi vì em này quá ác miệng.

      Bởi vì nàng chạm phải Cây sơn độc, lại còn ngủ giấc dài, cơm trưa của hai người vẫn trì hoãn cho tới bây giờ còn chưa ăn, chờ Khương Văn làm cơm xong, mặt trời xuống núi, cơm trưa cũng hóa thành cơm tối.

      Buổi chiều ngủ có hơi lâu, ăn xong cơm tối, Khương Văn đứng tại cửa nhà gỗ hóng gió mát lúc, cảm giác bụng còn trướng mới trở về phòng ngủ.

      Khương Trầm Vũ nằm ở giường, thấy nàng vào nhà, hướng nàng ngoắc ngón tay.

      Khương Văn lập tức hiểu ý, cởi giày ra trèo lên giường, tự giác lăn vào trong ngực tỷ tỷ, đem cánh tay của tỷ tỷ khoác lên bên hông mình, sau đó nhắm mắt ngủ, mạch đến sáng.

      Từ sau buổi sáng hôm đó khi ôm nàng tỉnh dậy, mỹ nhân tỷ tỷ tựa như là phát vùng đất mới, mỗi đêm đều muốn dùng nàng làm gối ôm hình người. Khương Văn tỏ ra hiểu chuyện, là nữ hài tử, nàng cũng thích ôm gối ôm ngủ, mà cứ như vậy, nàng rốt cuộc cần lo lắng lúc ngủ ban đêm bị lạnh nha.

      Thấy nàng tự giác, Khương Trầm Vũ biểu lộ hài lòng, đưa người ôm ôm trong ngực, nhắm mắt lại ngủ, chút ý niệm khinh thường. (Mei: giờ ai sàm sỡ ai hả bố, cái gì là khi dễ, ở đâu chiếm tiện nghi??)

      Sáng ngày thứ hai sau khi thức dậy, giường chỉ có mình Khương Văn , nàng ngáp cái mới rời giường, đem mái tóc buộc lại thành bím, rửa mặt xong bắt đầu làm điểm tâm. Lúc điểm tâm làm xong nửa, Khương Trầm Vũ từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm con chim bị thương.

      Con chim này thân màu nâu, lông vũ mềm như nhung, đầu tròn vo, miệng rất là xinh xắn, dáng người càng tròn vo, nhìn xa xa rất giống trái cầu.

      Khương Văn ánh mắt sáng lên, tò mò nhìn con chim mập tay tỷ tỷ, "Con chim này là ở đâu ra thế?"

      Khương Trầm Vũ đưa chim cho nàng, lười biếng ngồi xuống bên cạnh, : "Tiện tay nhặt được, vừa vặn có thể giết để nấu canh."

      Khương Văn hai tay nâng nâng chim mập , tay xoa cái đầu êm êm của nó, trái tìm như uốn tan ra, nghe vậy vô cùng đau đớn : "Ngươi làm sao nỡ ăn con chim mập đáng như vậy?"

      Khương Trầm Vũ: "Chỗ nào đáng , ràng ngốc y như ngươi vậy."

      ". . ." Được rồi, ta coi như ngươi khen ta đáng là được.

      Khương Văn quan sát tỉ mỉ phen, phát đây cũng chỉ là con chim non, cánh giống như bị thứ gì mổ gãy, nàng dặn dò Khương Trầm Vũ để ý đến bếp lửa chút, liền vào nhà dùng thảo dược xử lý vết thương người chim , sau đó cắt ít thịt cá dùng chiếc đũa cho nó ăn.

      Con chim này rất ngốc manh*, phản ứng cũng hơi chậm, nhưng tuyệt đối sợ người, mắt mở to tròn nhìn nàng, ăn được miếng thịt cá lại 'thu' tiếng.

      *ngốc manh: bé ngốc cute nha. Mọi người có từ đồng nghĩa tiếng việt cho Mei xin a

      Nàng lật lật trong cái gùi đám nam nhân kia bỏ lại tìm ra được bộ y phục, lột ra lót ở đáy sọt, làm cho chim cái ổ, đem nó sắp xếp cẩn thận, lúc này mới yên lòng rửa tay ăn cơm.

      Khương Trầm Vũ thấy nàng thích con chim này, ngược lại gì, chỉ là để lại cho nàng nuôi tốt.

      Khương Văn : "Tỷ tỷ vừa rồi vậy là đùa?"

      Khương Trầm Vũ: "Cái thứ thịt đủ nhét kẽ răng, chờ ngươi vỗ béo ăn."

      Khương Văn : ". . . Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

      Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng hồi, bỗng nhiên cúi đầu xích lại gần, nắm cằm của nàng, "Hừ, gan của ngươi lớn a."

      Khương Văn đưa tay đẩy tay của , mất hứng : "Dù sao tại nó là của ta, cho ngươi có ý đồ với nó."

      Khương Trầm Vũ: "Còn phải xem tâm tình ta ."

      Vốn dĩ nhìn thấy nàng nhàm chán, kiếm về để nàng nuôi chơi.

      Từ khi có con chim này, Khương Văn liền nhàm chán như vậy nữa, mỗi ngày đều đào đào rau dại, săn chút, ngẫu nhiên bắt về gà rừng cùng thỏ bổ sung lương thực, thời gian còn lại chính là dùng để trêu chọc chim.

      Con chim này sợ người, sau khi vết thương lành, liền thích nhảy nhót khắp nơi, biến thành cái đuôi của Khương Văn , Khương Văn đặt tên cho nó là Thu Thu.

      núi nhiệt độ khí thay đổi nhanh, thời tiết dần dần chuyển lạnh, ban đêm chỉ dựa vào việc nằm trong ngực mỹ nhân tỷ tỷ còn có thể sưởi ấm, ngay tại lúc Khương Văn phát sầu căn nhà gỗ lại lần nữa có người tới thăm.

      Lần này phải thôn dân thôn Tiểu Hạnh, mà là ba người nam nhân to cao, người khí chất như thổ phỉ.

      Lúc các nam nhân này xuất , hai tỷ muội phơi nắng trực tiếp đối mặt với các gã từ trong rừng cây ra. Bọn sững sờ, lập tức cười haha, "Trong núi này từ lúc nào còn có tới hai nữ nhân?"

    4. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 19 – Người đến xin nước

      Vì cả hai tỷ muội đều thích nằm lăn lóc dưới tán cây bên ngoài nhà gỗ, Khương Văn liền dùng dây leo làm hai cái võng, ở giữa đặt khối gỗ dùng để đồ. tại các nàng nằm mỗi người cái võng, Thu mập đứng mặt khối gỗ, chờ Khương Văn đút thịt cho nó ăn.

      Nhìn thấy có ba người đột nhiên xuất , nàng sửng sốt lát, trong vô thức nhìn về phía mỹ nhân tỷ tỷ bên cạnh, thầm cảnh giác.

      Kệ cho lũ người cười cợt nhìn các nàng trùng trục, chút kiêng kỵ mà đánh giá, ánh mắt cũng cực kì ràng, nhưng Khương Trầm Vũ vẫn lười biếng ngồi dưới tàng cây nhúc nhích, ngón tay hơi cong, nhàng gảy đầu Thu mập cái.

      Thu mập đòi đồ ăn chỗ Khương Văn , bị gảy cái ngây cả người, mất lúc lâu, mới quay đầu hướng về phía 'thu' tiếng.

      Khương Trầm Vũ: "Phì."

      Khương Văn giật ống tay áo của , ra hiệu cho thu liễm chút, ba người này giống người lương thiện, tỷ tỷ tỏ ra vẻ mỹ mạo nũng nịu như vậy, chọc vào bọn rất dễ dàng chịu thiệt.

      Khương Trầm Vũ liếc nàng cái, mặc kệ cho ống tay áo của mình bị bắt lấy, để ý đến, ngược lại còn chậm rãi cầm lấy chiếc đũa, kẹp miếng thịt đút cho mập ăn.

      Thu mập nháy mắt quên mối thù gảy đầu vừa rồi, nhảy nhảy nhót nhót qua, há to mồm ăn hết, cánh lông tơ còn vô huỵch huỵch.

      Nhìn những cử chỉ này, mấy gã lại tức giận, ngược lại bởi vì bộ dạng Khương Trầm Vũ thanh lãnh cao ngạo, con mắt đều dính vào thân thể . Gã râu quai nón cầm đầu nhìn chằm chằm đến mức mắt cũng nháy, thanh thô ráp : "Tiểu mỹ nhân, nhìn thấy có người đến sao?"

      Khương Trầm Vũ vẫn còn cho Thu mập ăn, ngón tay nhàng tỉa tỉa lông tơ của nó, ngay cả ánh mắt cũng muốn bố thí.

      Bị ngó lơ đến mức này, râu quai nón quả nhiên cũng tức giận, tiểu đệ phía sau cười hì hì : "Huynh đệ chúng ta khát nước, muốn xin tiểu mỹ nhân chút nước uống."

      Khương Trầm Vũ rốt cục ngước mắt, mặt thay đổi liếc nhìn bọn cái, ánh mắt lạnh lùng, chỉ chỉ vào con suối bên cạnh.

      Gã tiểu đệ làm bộ mất hứng : " có bát làm sao bọn ta cho Diễm ca uống, còn vào nhà lấy chén giúp chúng ta lấy nước, để chúng ta bưng tới cho Diễm ca?"

      Mấy gã là cố ý, mục đích quấy rối mỹ nhân tỷ tỷ, Khương Văn cũng cho phép loại chuyện này phát sinh, nàng từ võng đứng lên, hắng giọng : "Mấy vị chờ lát, ta giúp các ngươi lấy chén đựng nước."

      Uống xong nước liền mau chóng cút , nếu còn nghĩ đến đánh chủ ý lên mỹ nhân tỷ tỷ, nàng ngại để mấy người mở mang tầm mắt đến cùng nàng có thể đánh cho chúng trận hay . Gần nửa tháng hồi phục, kèm thêm mỗi ngày đều leo núi rèn luyện, thân thể này sớm còn yếu đuối như trước nữa.

      Râu quai nón lườm nàng cái, trong ánh mắt cơ hồ ghét bỏ ra mặt, "Ông đây xin tiểu mỹ nhân lấy nước uống, nha đầu xấu như ngươi xen vào việc của người khác làm gì."

      Khương Văn : ". . ." Cái loại mặt mũi râu quai nón xồm xoàm, dáng dấp có khác gì con tinh tinh, ở đâu ra dũng khí ta xấu? Còn nghĩ sàm sỡ mỹ nhân tỷ tỷ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao.

      Râu quai nón lại quay đầu nhìn chằm chằm Khương Trầm Vũ, đến gần mấy bước, thanh đều trong vô thức nhu hòa mấy phần, "Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng sợ, chúng ta phải người xấu."

      Khương Trầm Vũ bật cười, ánh mắt rơi vào đại đao sau lưng , có chút nhiệt tình hỏi, "Các ngươi muốn uống nước?"

      Thanh của có chút trầm thấp, nhưng gã râu quai nón bởi vì mỹ mạo mà con mắt như có bộ lọc, cũng cảm thấy có điều gì kỳ quái, ngược lại cảm thấy giọng của tiên nữ nên là như thế.

      Bởi vì nụ cười này, ánh mắt râu quai nón nhìn đều như phát sáng, gật đầu rùm rụp.

      Khương Trầm Vũ từ võng đứng lên, giọng trầm: "Được."

      Dứt lời, thản nhiên đứng dậy, cất bước chậm chậm ung dung về hướng nhà gỗ. Đám người râu quai nón ánh mắt theo đuôi , nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh, nhao nhao lộ ra nụ cười ngây ngốc như đám nam nhân si tình.

      Mỹ nhân tỷ tỷ tuyệt đối phải người dễ chuyện như vậy, có thể ngồi tuyệt đối đứng, có thể nằm tuyệt đối ngồi, tính cách cao lãnh kiệt ngạo*, thể tự dưng lại hạ mình lấy nước giúp mấy kẻ kia.

      *cao lãnh kiệt ngạo: cao ngạo, lạnh lùng, hung hăng phục tùng ai

      Khương Văn liếc nhìn bọn cái, bế Thu mập theo.

      Vừa vào nhà, liền thấy mỹ nhân tỷ tỷ khoanh tay trước ngực, người tựa lên tường nhìn mình, sau đó hất cằm lên, " lấy nước cho bọn chúng."

      Khương Văn lấy bát ra, đổ lấy ba bát nước sôi để nguội, buồn bực : "Tâm tình tỷ tỷ hôm nay rất tốt ?"

      Khương Trầm Vũ: "Làm sao ngươi biết?"

      Khương Văn : "Bởi vì ngươi vừa rồi vậy mà nổi cáu ngay tại chỗ."

      Khương Trầm Vũ cười quỷ dị tiếng, "Ngươi sai rồi, ta rất vui."

      Khương Văn : A?

      Khương Trầm Vũ bỗng nhiên xoay người, đưa tay lục lọi ở dưới chân, rất nhanh tìm được vài cọng hoa màu trắng hoa, vò ra nhúng vào trong nước hai lần rồi vứt .

      Thứ vừa vứt dưới chân chính là thảo dược do Khương Văn hái được, chờ sau khi xuống núi đem đổi lấy tiền, vài cọng hoa màu trắng kia gọi là Cà độc dược, hình dáng rất giống cây kim ngân, biệt danh gọi là Mạn Đà La. Vì lẽ đó hoa này có hiệu quả của thuốc mê, liều lượng nặng thậm chí khiến người trúng độc.

      *Cà độc dược (hay được gọi là Mạn đà la): Cà độc dược được biết đến với vai trò là 1 trong 50 vị thuốc cơ bản trong y học cổ truyền. Còn trong Đông Y, vị thuốc này được sử dụng với nhiều công dụng nổi bật: chữa bệnh viêm xoang, hen xuyễn, điều trị , chữa mụn nhọt, nôn mửa...Liều độc tác động nên não làm say, thậm chí phát điên, hô hấp tăng, sốt, cuối cùng thần kinh trung ương bị ức chế và tê liệt.

      Khương Văn hai mắt nhìn , biểu lộ quái dị.

      Khương Trầm Vũ nhấc khẽ mí mắt, "Ngươi muốn cái gì?"

      Khương Văn tha thiết thành khẩn : "Tỷ tỷ, lúc nào ngươi giận ta nhất định phải cho ta biết!" Nếu chén trà độc được đưa đến tay có khi nàng cũng biết.

      Hoa này có độc có thể gây tê liệt, hôm qua lúc nàng hái hoa cà núi có cho mỹ nhân tỷ tỷ, nghĩ tới tỷ tỷ nhanh như vậy liền có thể đem vào sử dụng trong thực tế.

      Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng vài lần, đưa tay gõ lên trán của nàng cái, thâm trầm : "Yên tâm, ngươi chọc ta tức giận, ta dùng thủ đoạn đáng sợ hơn để tra tấn ngươi."

      Khương Văn : ". . ." Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta a.

      Nàng tự giác bưng bát nước lên, chuẩn bị mang , lại bị cái tay tái nhợt nhấn xuống, nàng ngẩng đầu nghi ngờ, nghe thấy Khương Trầm Vũ miễn cưỡng : "Ngươi chỉ có thể bưng trà đổ nước hầu hạ ta, bọn mà cũng xứng?"

      Khương Văn : "Ta đây là vinh hạnh." Tha cho ta , ức hiếp người cũng có cần ức hiếp cách đương nhiên như vậy có được hay !

      Khương Trầm Vũ thận trọng gật đầu, mắt lộ ra vẻ tán thành, " sai, đây là vinh hạnh của ngươi."

      Khương Văn : ". . ." Sợ người biết là châm chọc nha.

      Sau khi hai người rời , râu quai nón nhìn nhìn cửa nhà gỗ, vuốt vuốt cái râu mép của mình, si ngốc nở nụ cười, " đời sao lại có nữ tử mỹ mạo như thế, Từ Diễm ta nhất định phải cưới người về nhà!"

      Tiểu đệ của ở phía sau chần chờ : "Diễm ca, nơi này là nơi đám kia thợ săn ở chân núi hay nghỉ chân, chúng ta ngang qua nhiều lần như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy."

      "Đúng a Diễm ca, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây, có phải là quái núi quái biến ra hay , loại chuyên quyến rũ nam nhân trong truyện xưa ấy?" gã tiểu đệ khác cũng phụ họa .

      Râu quai nón quay đầu lườm bọn chúng cái, " , các ngươi biết cái gì tốt cái gì . Coi như tiểu mỹ nhân phải người cũng là tiên nữ trời!"

      Tiểu đệ ủy khuất : "Tiên nữ coi trọng Diễm ca ngài."

      Râu quai nón vung bàn tay thô qua phía , hung hăng mắng: "Mồm heo mọc được răng chó."

      Tiểu đệ cải chính: "Là mồm chó mọc được ngà voi*."

      *mồm chó mọc được ngà voi: miệng kẻ thô tục được lời nào hay a

      Râu quai nón đưa tay, "Ngươi là ngứa đòn có phải ?"

      Tiểu đệ rụt cổ cái, liền vội vàng lắc đầu.

      Râu quai nón muốn giáo huấn tiểu đệ, lại nhìn thấy tiểu mỹ nhân bưng nước ra, lạnh lùng đặt mặt đất trước mặt để xuống, lại quay người tiến về trong căn nhà gỗ, cứ như vậy tới lui ba lần, trước mặt mỗi người bọn đều đặt bát nước.

      Khương Trầm Vũ lạnh như băng : "Uống ."

      Nàng thái độ lãnh đạm, râu quai nón lại tuyệt nhiên để ý, cứ thế bưng nước lên hơi uống cạn, "Nước của mỹ nhân đưa ngược lại giống nước thường, giống như là trộn mật."

      Khương Văn : ". . ." Đại huynh đệ à, ngươi tỉnh tỉnh lại mau , trong nước phải mật, là độc nha.

      Trong lúc râu quai nón cầm bát cười ngây ngô, mỹ nhân tỷ tỷ cũng cười, ánh mắt lại lạnh băng băng.

      lát sau, ba người đều trồng đầu mặt đất.

      Khương Trầm Vũ qua, dùng chân đá đá vào đám người đất, quay đầu hướng Khương Văn : " lấy dây thừng tới đây."

      Khương Văn : "Tỷ tỷ chuẩn bị xử lý bọn như thế nào?"

      Khương Trầm Vũ: "Trước cứ trói lại rồi sau."

      Khương Văn vào nhà cầm dây gai, thứ này cũng là do mấy kẻ thôn dân thôn Tiểu Hạnh mang đến. Nàng giúp Khương Trầm Vũ trói ba người vào cái cây phía ngoài nhà gỗ, sau đó cầm cả bao quần áo chúng mang theo và đao vào nhà.

      Sau khi làm xong hết thảy, nàng ngẩng đầu sắc trời, thấy còn sớm liền quay người ôm bình gốm múc nước nấu cơm. Đồ ăn nấu xong rất nhanh, hai người ăn cơm xong, Khương Trầm Vũ đùa chim lát rồi lười biếng nằm dài giường, tựa hồ như chuẩn bị nghỉ trưa.

      Khương Văn đứng ở bên giường, đẩy đẩy cánh tay của , cau mày : "Tỷ tỷ định xử trí mấy kẻ kia như thế nào?"

      Cứ trói ở bên ngoài kia như vậy cũng phải biện pháp, nhỡ bọn tỉnh lại, nghĩ ra biện pháp cắt đứt dây thừng các nàng ngủ trong căn nhà gỗ cũng gặp nguy hiểm.

      Khương Trầm Vũ đem người kéo vào trong lồng ngực của mình, vuốt vuốt ngón tay của nàng, để ý : "Ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào, giết hết toàn bộ sao?"

      Khương Văn : ". . . Tội của bọn cũng đến mức đó."

      Khương Trầm Vũ: "Vậy liền thả vào trong rừng cho sói ăn."

      Khương Văn : ". . . tốt lắm đâu."

      Chủ yếu là mấy người kia cũng chưa gây ra tội ác tày trời, trực tiếp giết khẳng định là được, thả ra lại lo lắng bọn trở lại trả thù.

      Khương Trầm Vũ dùng tay che con mắt của nàng lại, "Ngủ dậy rồi tiếp."

      Khương Văn : ". . ." tùy hứng.

      Liều lượng hoa cà độc dược thả trong nước nhiều, công dụng tương đối , đến chạng vạng tối, râu quai nón cũng đồng bọn liền tỉnh lại, gắt giọng giục Khương Văn thả bọn .

      "Nha đầu xấu, nhanh thả tiểu gia ra, nếu ngươi biết tay ta." Râu quai nón tức hổn hển .

      Khương Văn trong tay cầm cây côn, gõ vào đầu mấy cái, mất hứng : "Ngươi ai là nha đầu xấu?"

      Râu quai nón giận dữ, "Nha đầu xấu ngươi lại dám đánh tiểu gia?"

      Khương Văn lại gõ thêm mấy cái mạnh, nam nhân tránh trái tránh phải, làm thế nào cũng tránh khỏi cây gậy trong tay nàng, cuối cùng nam nhân bị đập đến mặt mũi bầm dập, cầu xin tha thứ: " nãi nãi, ta sai rồi."

      Nàng lúc này mới thỏa mãn ném cây gậy trong tay , phủi phủi tay, : " , các ngươi từ đâu tới?"

      Trước tiên cứ làm ràng nội tình trước rồi quyết định xem xử lý bọn ra sao.

      Hồ lão hai má đỏ bừng, trung thực trả lời: "Ta là Ngọc Liên, người của trại Thanh Phong."

      Khương Văn nghi hoặc: "trại Thanh Phong?" Đó là chỗ nào?

      Đúng lúc này, phía sau nàng vang lên giọng lãnh đạm, "Vậy người có biết người tên là Lục Vô Hạ hay ?"

      Nàng quay đầu. Khương Trầm Vũ đứng ở trước cửa nhà gỗ, trong tay cầm cái lệnh bài có điêu khắc 'Thanh Vũ', trong con ngươi lóe ra tia sáng kỳ dị.

      -------------

      Mei: màn kịch của chị:

      trai Triệu Hành: vợ ta chỉ được bưng cơm rót nước cho ta!

      chị Khương Văn : Tổ tông, ngài ngồi yên cho con thay nước cúng a!

    5. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 20 – Ngươi bị thương còn muốn ngủ

      "Ngươi lục lọi đồ của ta?" Râu quai nón biến sắc.

      Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn tấm lệnh bài lộng lấy kia, giọng lạnh lùng, : " , thứ này ở đâu ra?"

      Râu quai nón kinh nghi bất định : "Ngươi biết thứ này?"

      *kinh nghi bất định: biết nên tin hay

      Khương Trầm Vũ trả lời, cất tiếng như ra lệnh, : "Dẫn ta gặp ."

      Râu quai nón cắn răng, : "Ta hiểu ngươi cái gì?"

      Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cười tiếng, chậm rãi : "Ngươi cần giả vờ ngu, ta biết ở tại trại Thanh Phong, hoặc là ngươi dẫn ta gặp , hoặc là ta giết các ngươi, rồi tìm trại Thanh Phong."

      Râu quai nón còn chưa lên tiếng, tiểu đệ phía sau run lẩy bẩy : " phải chúng ta muốn mang ngươi , là trại Thanh Phong cho phép người ngoài vào."

      Nhìn đại đao thân những kẻ này cũng có thể thấy, trại Thanh Phong cũng phải loại trại gì đứng đắn, ước chừng là cái ổ thổ phỉ. Ổ thổ phỉ vậy mà cho phép người ngoài vào, đúng là dạng quy củ kỳ quái.

      Râu quai nón biến sắc, quay đầu hung hăng : "Ngậm miệng!"

      Khương Văn trông thấy mỹ nhân tỷ tỷ khẽ cười tiếng, trong tay liền xuất thanh chủy thủ tinh xảo xinh xắn, hững hờ mà thưởng thức. hướng phía hai tên tiểu đệ của râu quai nón : "Các ngươi trở về cho Lục Vô Hạ, nếu muốn thằng ngu này chết, liền tự mình đến nơi này gặp ta."

      Hai tên tiểu đệ do dự liếc mắt nhìn râu quai nón cái, thần sắc tràn đầy hốt hoảng.

      Râu quai nón bị trói dưới tàng cây, cắn răng : "Tuyệt thể đem hành tung của Lục tiên sinh tiết lộ cho người ngoài, hôm nay coi như ta bại trận ở đây."

      Tiểu đệ biểu lộ bi thống thôi, lao đến bên cạnh râu quai nón, khóc hu hu : "Diễm ca, ta sợ lắm."

      Râu quai nón mắng: "Sợ cái rắm, cùng lắm mười tám năm sau lại là đầu hảo hán."

      (Mei: đầu thai nhanh thế, chen hàng à?)

      Khương Văn nhìn bọn , lại quay đầu nhìn mỹ nhân tỷ tỷ, thấy lộ ra biểu cảm mất kiên nhẫn, nàng mới cắn răng đưa lời đánh gãy khung cảnh ba người kia, "Chúng ta là người Ninh An người nhà họ Khương, phụ thân là Khương Yển Trừng, cùng huynh trưởng của Lục tiên sinh có tình nghĩa năm đó."

      Nàng có ký ức của nguyên chủ, còn đọc qua tiểu thuyết, biết Lục Vô Hạ là Thất công tử của Lục gia may mắn còn sống sót, cũng chính là nam chính Thất cữu cữu trong tiểu thuyết, về sau được nam chính phong làm Thành quốc công, chấn hưng Lục gia. Hóa ra Lục Vô Hạ trong những năm này lại trú ngụ nơi rừng sâu núi thẳm này.

      Cũng kỳ quái, lúc trước Lục Vô Hạ mất tích ở Tương Châu, Hoàng đế vì diệt cỏ tận gốc, sai người tìm tròn ba năm tại Tương Châu. Dù biết mỹ nhân tỷ tỷ vì sao muốn gặp Lục Vô Hạ, nhưng tỷ tỷ làm như vậy nhất định có lý do của mình.

      Râu quai nón biểu lộ mờ mịt, "Vì sao tình nghĩa năm đó?"*

      * Đoạn này ban đầu Mei nghĩ là tình nghĩa nhiều năm, nhưng vì đoạn sau cụ Từ râu quai nón lại hỏi lại “Vì sao cùng năm tình nghĩa”, nên tôi có chút sinh nghi, có thể là nhắc đến cái năm đó đó lúc Lục gia bị đổ oan, Triệu Hành được Khương phụ bí mật ôm về Khương gia. Vậy nên tôi quyết định sửa thành ‘năm đó’

      Khương Văn : ". . ."

      Khương Trầm Vũ lúc này đột nhiên mở miệng, thản nhiên : "Ngu xuẩn, cứ thuật lại dựa theo lời nàng là đủ."

      Râu quai nón vẫn tỏ ra cảnh giác như trước, "Ta làm sao biết ngươi hay giả?"

      Khương Trầm Vũ lạnh lùng nhìn , hỏi ngược lại: " chịu? Vậy các ngươi cứ ở chỗ này đợi làm đồ ăn nuôi sói ."

      "Còn vào nhà?" Dứt lời, ánh mắt của rời về hướng Khương Văn .

      Khương Văn cũng đáp ứng đứng lên, theo ở phía sau vào phòng.

      Đóng cửa nhà gỗ lại, nàng nhìn thấy mỹ nhân tỷ tỷ ngồi ở giường, ánh mắt thâm trầm nhìn mình, sắc mặt khó coi, "Ngươi có phải rất tò mò, ta vì sao lại muốn gặp Lục Vô Hạ hay ?"

      Khương Văn chậm rãi tới, lắc đầu : " tò mò."

      Khương Trầm Vũ nhìn nàng chằm chằm, "Vì sao muốn biết?"

      Khương Văn nghĩ nghĩ, trả lời: "Ai cũng có bí mật của mình, nếu chuyện gì cũng muốn tò mò xen vào, như vậy đổi lại là quá mệt mỏi."

      Khương Trầm Vũ biểu lộ u ám chợt chuyển trời quang, lười biếng nằm dài giường, chống tay lên đầu : "Ngươi biết ? Những kẻ biết bí mật của ta đều chết hết."

      Khương Văn : ". . ." hay giả, đừng dọa ta.

      Khương Trầm Vũ lại chậm rãi : " tại ta tâm tình tốt, có thể cho ngươi biết nguyên nhân."

      Khương Văn khoát khoát tay, "Ta cũng cần." Nàng cũng muốn uống trà độc mỹ nhân tỷ tỷ tự tay đưa đâu.

      Khương Trầm Vũ cười ha hả, cười đến thân thể phát run.

      Khương Văn mặc kệ , đem Thu mập đặt lên mặt bàn, cởi băng vải người nó ra, thấy vết thương khép lại, liền tiếp tục bôi thuốc. Dùng ngón tay xoa xoa cái đầu lông xù của nó, nó thoải mái mà cọ cọ mấy lần, ngửa đầu ‘thu’ tiếng.

      Nàng chơi với chim lát, cảm thấy có chút nhàm chán, đồ ăn trong nhà gỗ còn rất nhiều, cần ra khỏi cửa tìm đồ ăn, đành phải nằm lỳ ở giường ngẩn người.

      Mấy người Râu quai nón thỏa hiệp rất nhanh, sau đêm bị trói dưới tàng cây, mặt ba người bị muỗi độc trùng cắn sưng thành rất nhiều nốt, tinh thần uể oải suy sụp, ngày thứ hai khi Khương Văn vừa làm xong điểm tâm, lúc từ trong nhà gỗ ra, nàng đột nhiên bị râu quai nón gọi lại.

      "Nha đầu xấu. . ."

      vừa mở miệng, liền thấy Khương Văn liếc mắt nhìn, cầm lấy cây gậy gỗ tựa ở bên cạnh, gõ gõ mặt đất mấy lần, "Ngươi lại thèm đòn?"

      Gân xanh trán Râu quai nón nổi lên, cảm giác vết thương mặt lại bắt đầu đau, bất đắc dĩ sửa lời : " nãi nãi, ngươi cho tỷ tỷ ngươi, chúng ta đồng ý."

      Khương Văn ném cây gậy xuống đất, câu chờ, liền quay người tiến vào trong nhà gỗ, đem ý tứ của râu quai nón chuyển lại cho Khương Trầm Vũ.

      Nàng nhìn thấy Khương Trầm Vũ tỏ ra vẻ ngoài ý muốn, ngược lại còn có chút biểu lộ ảm đạm nhàn nhạt, thăm dò hỏi: "Vậy giờ ta thả người nhé?"

      Khương Trầm Vũ: " cần, ta tự ."

      Khương Văn thấy đứng dậy cất bước ra ngoài, tay cầm chủy thủ cắt dây thừng trói hai gã tiểu đệ của Râu quai nón ra, "Các ngươi có thể ."

      Râu quai nón ánh mắt phức tạp nhìn , "Ngươi vì sao muốn gạt ta?"

      Khương Văn gắng gượng, từ bộ mặt mọc đầy râu ria, biểu cảm thấy của tên Râu quai nón kia, nhìn ra loạt biểu cảm từ nét ai oán khó hiểu, thống khổ thất vọng, lại có chút chờ mong.

      Thế nhưng mỹ nhân tỷ tỷ hiểu phong tình, gương mặt lập tức sầm xuống, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn râu quai nón, toàn thân toát ra khí lạnh, "Còn dùng loại ánh mắt buồn nôn này nhìn ta lần nữa, ta liền móc hai tròng mắt của ngươi xuống."

      Râu quai nón là đại nam nhân, nghe như thế trong mắt đột nhiên tràn đầy nước mắt, nhìn mỹ nhân thể tin nổi.

      Khương Trầm Vũ liếc mắt nhìn hai gã tiểu đệ, "Còn mau cút ? Ngày mai trước khi mặt trời lặn các ngươi còn chưa xuất , chuẩn bị đến nhặt xác cho hắ́n ."

      Hai gã tiểu đệ liếc nhau, đột nhiên nhào tới phía hai tỷ muội, muốn bắt các nàng. Khương Văn sớm có đề phòng, lập tức kéo Khương Trầm Vũ ra phía sau mình, nghiêng người tránh thoát, sau đó bắt lấy cánh tay gã quật ngã mặt đất, rồi lại tránh thoát công kích từ bên cạnh, nhấc chân đạp vào lồng ngực của gã còn lại mấy phát.

      Bọn chưa ăn cơm ngày, vốn là đói đến toàn thân bất lực, cộng thêm nghĩ tới Khương Văn biết võ công, đánh hai ba lần liền nằm mặt đất đứng dậy nổi.

      "Tỷ tỷ đừng sợ." Khương Văn quay người an ủi.

      Khương Trầm Vũ ngoài cười mà trong lòng cười nhìn nàng, mặc cho nàng cầm tay mình, rà qua rà lại sàm sỡ , căn bản thèm để hai kẻ mặt đất vào mắt, lạnh lùng với bọn chúng: "Cút ."

      Râu quai nón thấy kế hoạch thất bại, hướng về phía hai gã đất: "Chạy mau! cho phép đem chuyện ta bị bắt cho Lục tiên sinh!"

      Hai gã tiểu đệ từ dưới đất bò dậy, hốt hoảng liếc nhìn Khương Văn , cắn răng : " được nhúc nhích Diễm ca, chúng ta trở lại."

      Dứt lời, chúng giả vờ như nghe được thanh giận dữ khó kiềm chế của râu quai nón, hai người nhanh như chớp chạy khuất vào rừng cây.

      đúng là mòn gót sắt tìm thấy, lúc gặp được lại chẳng tốn chút công phu. Khương Trầm Vũ lại cười tiếng, mắt nhìn người mà bàn tay nắm lấy mình thả, cất bước vào nhà, "Nhanh xới cơm, ta đói."

      Khương Văn bị nàng lôi vào nhà, cười híp mắt đáp tiếng ‘được’.

      Nàng chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, nhìn qua liền biết phải là đồ ăn chỉ cho hai người, Khương Trầm Vũ nhìn thấy, vui : " cho phép chuẩn bị đồ ăn cho ."

      Khương Văn hiểu vì cái gì tức giận như vậy, vỗ vỗ bờ vai của , trấn an : "Tỷ tỷ tìm Lục Vô Hạ nhất định là có chuyện quan trọng, nếu ngươi để người chết đói, kết thù với Lục Vô Hạ cũng tốt."

      "Lại , tốt xấu gì cũng là người ái mộ ngươi. . ."

      Khương Trầm Vũ: "Ngậm miệng!"

      Khương Văn ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng lúc xới cơm vẫn xới nhiều thêm chén nữa, Khương Trầm Vũ nhìn thấy, lúc này ngược lại là gì nữa, mặc kệ cho nàng đem cơm mang sang cho râu quai nón.

      biết có phải là do đói bụng lâu ngày hay , râu quai nón có chút mất tinh thần, thấy nàng đặt bát ở trước mặt mình, vậy mà khiêu khích nàng. Đợi đến giữa trưa lúc nàng tới lấy bát, râu quai nón nằm dưới tàng cây ngủ, bát trống , nàng nhún nhún vai, cầm bát vào phòng.

      (Mei: tác giả à, bị trói ăn kiểu gì vậy?)

      biết có phải nàng bị cảm lạnh hay . Vào buổi tối, bụng của Khương Văn bỗng nhiên đau, co rút từng trận đau đớn, đau đến sắc mặt nàng trắng bệch.

      Khương Trầm Vũ nghe được tiếng nàng hô hấp do đau đớn, lại thấy nàng ôm bụng, nhíu mày hỏi: "Ngươi bị làm sao thế?"

      Khương Văn đau đến mức ôm bụng ngồi xổm mặt đất, mồ hôi lạnh thấm đầy trán, hữu khí vô lực : "Ta đau bụng."

      Khương Trầm Vũ biểu lộ ngưng trọng, đem người từ dưới đất kéo lên, "Ngươi ăn phải thứ gì?"

      Khương Văn : "Ta ăn cùng đồ với tỷ tỷ thôi."

      Khương Trầm Vũ đứng dậy lật lật đống thảo dược nàng đào được, biểu cảm có chút bực bội, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi phải là biết phân biệt thảo dược sao? Đau bụng nên ăn loại nào?"

      Phân biệt được thảo dược có nghĩa là ta tự dưng biết y thuật a, Khương Văn cảm giác bụng dưới lạnh buốt, có chút giống cơn đau do di mụ, nhưng vì nàng chưa bao giờ trải qua thời kì kinh nguyệt trong thân thể này nên bản thân cũng chắc chắn lắm.

      Nàng khoát tay cái, : "Tỷ tỷ đừng lo, có khả năng là đau lúc là ổn thôi."

      Khương Trầm Vũ vẫn như cũ cau mày, tâm tình rất tươi đẹp.

      Đúng như Khương Văn , tối lúc ngủ, bụng của nàng lại đau nữa. Nàng suy nghĩ chút, cảm thấy giống đau bụng kinh, có thể là do nhiễm lạnh lúc ngủ, liền để chuyện này ở trong lòng.

      Ai biết sáng ngày thứ hai, nàng bỗng nhiên bị đánh thức.

      Mờ mịt mở to mắt, đối mặt với gương mặt xinh đẹp bực bội của Khương Trầm Vũ, nàng buồn bực : "Tỷ tỷ sao vậy?"

      Khương Trầm Vũ: "Ngươi bị thương còn có tâm tư ngủ nướng?"

      Khương Văn : A?

      Nàng vuốt mắt từ giường ngồi dậy, muốn có hỏi chuyện gì xảy ra, liền thấy ống tay áo của Khương Trầm Vũ có vết máu màu đỏ sậm, còn chưa kịp nghĩ ra có chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy bối rối, : "Mông của ngươi chảy máu."

      Khương Văn : ". . ."

      __________________
      Mei: Tuần sau công tác hết nửa tuần, nên hôm nay tranh thủ trả bài trước vậy :'(
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :