1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Đúng là chấp niệm kì dị, cưới về rồi mặt nặng mày với nhau cả đời, thích chị Uyển
      lamphuonghoang thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Meishou : cưới về rồi giống như thờ á, Nhương xử ông bố, bà Quỳnh ổng cho có chồng mà như ở goá. Đời trước ảnh ko ưa nhà hộ Ngô rồi, lúc chết ảnh đâu có thêm đứa con nào

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 155:

      Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu nghiêng dọc trong ngõ, cắt nền đất thành từng mảnh.
      Vừa khéo Tiết Đình Nhương lại vào nơi ánh mặt trời rực rỡ, dưới ánh nắng vàng nhạt, bóng lưng màu xanh cao ngất như trúc, tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng.
      biết vì sao lại khiến mắt Ngô Uyển Quỳnh đau xót.
      Nàng ta theo bản năng nâng tay che mặt, bên trong vang lên tiếng Chiêu Nhi gọi nàng ta, nàng ta vội vàng đứng lên, nhưng bước vào, đứng ở cửa với Chiêu Nhi tiếng rồi vội vàng rời . Bỏ lại Chiêu Nhi còn giữ khăn thêu của nàng ta.
      Suy nghĩ chút, Chiêu Nhi nén lại ý định muốn gọi, dù sao ngày mai lại đến, mang về cũng được.
      Vẫn tại nơi cũ, Ngô Uyển Quỳnh lên xe ngựa.
      Oanh Ca ngồi trong xe.
      Cũng biết đây phải là việc lâu dài, cho nên Ngô Uyển Quỳnh cố ý chọn toà nhà của hồi môn của mình, khi làm việc Oanh Ca cùng phu xe A Ngũ đợi trong nhà, chờ nàng ta tan tầm liền qua đón.
      Oanh Ca nhìn ra nương nhà mình có khác thường, hỏi: " nương, ngài làm sao vậy?"
      Ngô Uyển Quỳnh vuốt vuốt mặt, : " có gì, chỉ là phơi nắng nên có chút choáng váng."
      Oanh Ca đau lòng vô cùng, giọng oán giận: " nương, ngài xem ngài tính toán cái gì."
      Tính toán gì?
      Ngô Uyển Quỳnh nhìn nhìn tay mình, hai tay vốn trắng mềm hoàn mỹ, lại vì làm công đợt này, khó tránh khỏi trở nên thô ráp.
      Thô ráp thế này, nếu là trước đây nàng ta dễ gì bỏ qua. Nhưng nàng ta từng lén nhìn tay Chiêu Nhi, đó là đôi tay còn bằng tay nha đầu bên người nàng ta, đầy vết chai, mu bàn tay màu da đều, có mất chỗ nhạt màu hơn, vừa nhìn là biết sẹo bỏng lâu ngày.
      Rửa tay nấu canh.
      phải nàng ta chưa rừng làm, nhưng đều phải tự mình đứng bếp, chỉ sai bảo, mọi thứ đều do hạ nhân làm. Nàng ta từng thấy dầu trong bếp văng tung toé, sợ tới mức tránh xa, sau này hạ nhân trong phòng bếp đều bị phạt, về sau nàng ta cũng tới gần bệ bếp.
      đôi tay như thế, lại có người như báu vật.
      Có lẽ người khác quá chú ý, Ngô Uyển Quỳnh lại chỉ nhìn thấy lần, Tiết Đình Nhương thừa dịp ai chú ý vụng trộm vuốt tay Chiêu Nhi, như người ta ngắm vuốt vật trang trí làm từ ngọc thạch cao cấp nhất.
      Rốt cuộc nàng ta tính toán gì?
      Sống chết rời, cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
      Ngô Uyển Quỳnh buông tay, lặng lẽ giấu vào trong tay áo.
      Kỳ thực nàng ta cũng biết mình tính toán điều gì.
      Trước khi xe đến Ngô phủ, Ngô Uyển Quỳnh liền được Oanh Ca hầu hạ thay quần áo khác. Bỏ lớp áo vải bông thô ráp, thay áo hoa, từ quả phụ nhoi Uyển Quỳnh, trở thành đại nương nhà họ Ngô - Ngô Uyển Quỳnh.
      Ngô Uyển Quỳnh vào phủ từ cửa sau, vừa vào viện của mình, liền có người đến mời, lão gia mời nàng ta qua chuyến.
      *
      Trong Ngô trạch, nơi được bảo vệ cẩn mật nhất, chính là thư phòng của Ngô các lão.
      Bất quá loại cẩn mật này, với Ngô Uyển Quỳnh là tồn tại.
      Nàng ta vừa đến trước cửa viện, liền có người mời nàng ta vào. Bước vào liền thấy Ngô các lão ngồi sau bàn, trước mặt là quyển gì đó.
      Thấy con bước vào, Ngô các lão đưa quyển kia cho nàng ta.
      Ngô Uyển Quỳnh sửng sốt chút, rồi mím miệng, như hiểu việc gì.
      Quả nhiên sau khi nàng ta mở ra, liền thấy đó ghi thân thế bối cảnh của nam tử, kèm theo phát hoạ .
      Nữ tử trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có công chúa hoàng thất, mới được dùng phương thức này để chọn phu quân.
      "Con thấy người này thế nào?"
      Dù là hỏi nhưng kì thực là Ngô các lão nhìn trúng, tư liệu của người này mới có thể đặt trước mặt Ngô Uyển Quỳnh.
      Nàng ta xem kỹ lần ——
      Người Sơn Đông, hai mươi ba tuổi, cha mất sớm, mẹ ốm đau giường, bây giờ dưỡng bệnh ở quê nhà, tới kinh thành được. Người này xuất thân bần hàn, cũng thông minh trí tuệ, tuổi còn trẻ đỗ tiến sĩ, bây giờ là thứ cát sĩ của Hàn Lâm viện.
      Hơn nữa người này tướng mạo kém, thậm chí có thể được gọi là dáng vẻ đường đường.
      Ngô Uyển Quỳnh thầm than, cha nàng ta hẳn là phải mất rất nhiều tâm sức, mới tìm được người như vậy.
      Quả nhiên vừa nghĩ thế, liền nghe cha nàng ta : "Có vừa lòng ? Quỳnh nhi yên tâm, cha khiến con uất ức."
      Thấy con gì, Ngô các lão lại : "Người này xuất thân bần hàn, cha, tuy có mẹ nhưng có cũng như , con phải lo lắng có mẹ chồng ở chung. Diện mạo y đoan chính, tuấn tú lịch , có thể coi là thanh niên tài tuấn. Năng lực cũng xem như kém, có thể dựa vào bản thân thi đỗ tiến sĩ, về sau nếu ta mất, cũng có thể nâng đỡ Ngô gia."
      Ngô các lão cố ý như vậy, là có duyên cớ.
      Xét thị hiếu của Đại Xương lúc này, phần lớn nam tử đều mười bảy mười tám liền thành thân, hơn hai mươi tuổi tất nhiên làm cha. Tuổi xấp xỉ Ngô Uyển Quỳnh, xuất thân là tiến sĩ Nhị bảng, tiền đồ vô lượng, dáng vẻ còn đường đường. Lại có cha mẹ thân quyến, việc Ngô gia vô hậu xem như được giải quyết. Cho nên Ngô Uyển Quỳnh suy nghĩ sai, Ngô các lão có thể chọn được người như vậy, kỳ thực mất rất nhiều tâm huyết.
      Ngô Uyển Quỳnh có chút bi thương : "Cha, vạn vạn lần đừng như thế, thân thể cha khoẻ mạnh, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, cũng —— nhất định có thể nhìn thấy Ngô gia chúng ta tiếp tục phồn vinh hưng thịnh."
      Ngô các lão cười : "Cha cũng ước gì như thế, tốt nhất là có thể trông thấy cháu ngoại được sinh ra, nếu có thể tự mình nuôi dạy nó trưởng thành, tiếp quản được trọng trách của Ngô gia ta, cha chết cũng sáng mắt."
      Sở dĩ là cháu ngoại, mà là cháu trai, đều vì từ đầu tới cuối Ngô các lão tính chọn người ở rể. Chọn người ở rể, đó là chuyện nhân tài tuyệt đối làm, Ngô các lão cũng , lại chẳng muốn làm. Bất quá chọn ra người tài, cho dù ở rể, cũng khác gì ở rể.
      Ngô Uyển Quỳnh hé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Nguyện vọng này của cha khẳng định có thể đạt thành."
      "Nếu con thấy được, vậy liền chọn người này. Hai ngày nữa ta liền bảo Ngô An sắp xếp để y tới cửa chuyến, cũng để con nhìn xem, như vậy cũng có thể yên tâm." Ngô các lão vừa xong, cúi đầu tiếp tục xem công báo bàn.
      Ai ngờ, Ngô Uyển Quỳnh lại hốt hoảng : "Cha, ngài có thể để con suy nghĩ chút ?"
      Ngô các lão đoán được nữ nhi vậy, ánh mắt từ công báo nâng lên, nhìn con .
      Ngô Uyển Quỳnh có chút khẩn trương, dường như có chút lo lắng.
      Thấy con như vậy, Ngô các lão cũng thấy có chút đành lòng, thầm nghĩ có phải mình quá gấp rồi , liền thở dài hơi, : "Uyển Quỳnh, con còn nhớ đến Tử Kỳ?"
      "Cha, có, con chỉ ——" Ngô Uyển Quỳnh hít sâu hơi, cười cười: "Con chỉ là chưa có chuẩn bị, muốn suy nghĩ kỹ."
      "Sao phải nghĩ kỹ? phải trước đây con đồng ý sao?" Ánh mắt Ngô các lão nghiêm khắc hẳn, lời thấm thía: "Quỳnh nhi, con nên biết tình cảnh Ngô gia chúng ta."
      Môi Ngô Uyển Quỳnh run run: "Con biết, con chỉ... cha để con suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm chút..."
      Ngô các lão thở dài hơi: "Vậy , con cũng đừng suy nghĩ lâu quá, nên biết, tuổi con còn ."
      "Dạ, cha."
      Ngô Uyển Quỳnh rất nhanh rời , Ngô các lão cũng có điều suy nghĩ.
      Nửa ngày sau, lão mới gọi An bá tới: "Gần đây nương có gì dị thường ?"
      An bá sửng sốt.
      *
      Quốc Sử quán trừ Tiết Đình Nhương là Tu Soạn, còn có hai vị biên tu khác, Bảng nhãn Lư Thân Minh cùng Thám hoa Mạnh Hạo Xương. Bọn họ giống như Tiết Đình Nhương, mặc dù cần chen chúc cùng những Thứ Cát Sĩ kia ở Thứ Thường quán, nhưng vẫn là bị bỏ rơi cùng ngồi đợi kỳ ngộ.
      Thường ngày trong Quốc Sử quán rất nhàn nhã, đôi khi yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ, nhưng mỗi ngày qua đều có ai tới. Đương nhiên, Quốc Sử quán cũng chỉ có ba người bọn họ, ngoài ra còn có mấy Thư Lại, là người chuyên trách hỗ trợ bọn họ sửa Sử.
      Hôm nay, Tiết Đình Nhương đứng dậy đến Hầu Phòng pha trà.
      Vừa đến trước cửa liền nghe thấy bên trong có người bàn tán, bàn tán sinh động như .
      hắng hắng cổ họng, giọng bên trong liền ngừng lại.
      Khi bước vào liền trông thấy, vài Thư Lại tự pha trà. Thấy Tiết Đình Nhương, bọn họ như có chút chột dạ, gật đầu gọi tiếng Tiết tu soạn, rồi ào ào rời khỏi.
      Chỉ còn người ở lại, là biên tu Mạnh Hạo Xương.
      Ở Quốc Sử quán mấy ngày nay, Tiết Đình Nhương xem như có vài phần hiểu biết với hai vị cùng khoa này, có nhân duyên tốt như Lư Thân Minh, bởi vì dáng vẻ Mạnh Hạo Xương quá đẹp, bình thường được nhóm người vênh váo tự đắc mới vào Hàn Lâm ưa thích, hơn nữa tính cách người này có chút đặc biệt, cũng chịu lạnh nhạt như .
      Bất quá Mạnh Hạo Xương vẫn có nhóm Tiểu Thư Lại làm thân, bằng cũng thể hàn huyên trong Hầu Phòng.
      "Tiết tu soạn uống trà?" Mạnh Hạo Xương đen gầy cười xấu hổ, giúp Tiết Đình Nhương pha trà: "Muốn uống Long Tỉnh hay Mao Tiêm?"
      "Long Tỉnh ."
      Mạnh Hạo Xương pha trà đưa đến, rồi ha ha muốn chạy: " còn việc gì ta trước, ngươi tự tiện, tự tiện nhé."
      Người vừa bước đến cạnh cửa, Tiết Đình Nhương như tùy ý hỏi: "Vừa rồi mọi người chuyện gì vậy?"
      Nghe vậy, Mạnh Hạo Xương bèn dừng bước, mặt mày tươi rói bước qua: "Tiết tu soạn nghe sao?" ta giả bộ giật mình.
      Thấy bộ dạng này của ta, Tiết Đình Nhương thầm cười khổ. Đây là chỗ đặc biệt trong tính cách của Mạnh Hạo Xương, chính là rất thích thị phi, cho rằng Bát Đấu xem là ưa thị phi, nhưng người này còn vượt xa hơn.
      Đến tình trạng nào ư?
      Mạnh Hạo Xương bình thường có việc gì, liền loanh quanh khắp Hàn Lâm viện, nơi đến được đều phải đến, mọi nơi xung quanh ta đều biết. Nếu chỉ dạo quanh cũng thôi, thế nhưng người này lại rất thích bát quái với người ta, kém gì phu nhân nhiều chuyện ở nông thôn.
      Ví như vị Thị Giảng học sĩ nào đó ở nhà có ba tiểu thiếp, trong đó có tiểu thiếp là ngựa gầy Dương Châu, hoặc ví như vị Hàn Lâm nào đó vừa ợ hơi vừa đánh rắm, đánh rắm xong còn thừa nhận, mà đổ cho người khác. (ngựa gầy Dương Châu: là bé có chút xinh đẹp được dạy dỗ thành tiểu thư khuê các (hoặc lầu xanh) sau đó bán làm món đồ chơi cho quan lớn)
      Làm người có ai muốn lộ khuyết điểm đâu, ngươi xem nhân duyên của ta có thể tốt ?
      "Ta nên nghe gì?"
      Mạnh Hạo Xương nâng chân, hưng phấn đến mức mặt đen càng đỏ ửng, kéo Tiết Đình Nhương ngồi xuống. Khi nắm kéo tay áo đối phương, ta mới ý thức được đây phải là ở nông thôn, cũng thể ngồi ở bậc cửa, liền kéo đến chỗ ghế đặt dựa vào tường.
      Tại đây, Mạnh Hạo Xương kể cho Tiết Đình Nhương kiện lan truyền ồn ào huyên náo ở Hàn Lâm viện hai ngày nay.
      Nguyên nhân cụ thể là gì, tin tức do ai truyền ra, đều . Tóm lại, có lời đồn Ngô các lão định chọn vị tên là Đào Ấp Đồng ở Hàn Lâm làm rể.
      Vì chuyện này mà tình cảnh chán nản ở Hàn Lâm viện khơi dậy trận sóng gió lớn.
      Người đọc sách đều muốn vào Hàn Lâm, nhưng khi vào Hàn Lâm rồi, mới biết được chỗ xấu hổ của Hàn Lâm.
      Chỗ xấu hổ chính là, người đời đều vào Hàn Lâm tiền đồ rộng mở, ngay cả bọn họ cũng thấy vậy. Nhưng thực tế, muốn nở mày nở mặt ở Hàn Lâm, cuộc sống cực kì kham khổ. Công việc vốn chỉ thanh nhàn, đương nhiên bổng lộc cực ít, cũng phải là chức quan quan trọng, lễ than lễ băng. Ở kinh thành này, bảy việc khi mở cửa, mọi thứ đều tốn bạc, muốn ăn miếng thịt cũng phải kiềm chế.
      (lễ than lễ băng(than kính băng kính): tặng than mùa đông tặng băng mùa hè;
      Bảy việc khi mở cửa: trích từ câu tục ngữ TQ: ‘Khai môn thất kiện : sài, mễ, du, diêm, tương, thố, trà.’)

      Đối với ít người ôm khát vọng vào Hàn Lâm để leo lên đỉnh cao đời người, đều cực kì thống khổ cùng gian nan.
      Loại đau khổ này Tiết Đình Nhương chưa từng trải qua, dù là trong mộng hay thực, bởi vì có hiền thê Chiêu Nhi bên cạnh, mọi thứ có dù tinh tế, thể so với nhà giàu sang quý, nhưng mọi thứ đều thực dụng thoải mái.
      Nhưng loại khổ này, Tiết Đình Nhương có thể hiểu, càng Hàn Lâm tiền đồ rộng mở, cũng phải tuỳ người. Nếu lăn lộn nổi, ba năm sau được giữ lại, bị đẩy rời kinh, thậm chí dù được giữ lại, cũng có thể bị bỏ quên cả đời.
      Về phần chịu khổ đến khi phát đạt, giai đoạn này có khoảng cách bao xa, ai biết được. Bởi vậy khi nghe có người phong quang phát đạt, mọi người luôn đặc biệt vui mừng bàn tán say sưa.
      Loại bàn tán say sưa này đương nhiên là hâm mộ xen lẫn ganh tị, từ vẻ hâm mộ mặt Mạnh Hạo Xương, Tiết Đình Nhương liền nhìn ra gì đó, chỉ là ngờ lại đúng là việc đó.
      Trong lòng Tiết Đình Nhương nổi lên cảm giác quỷ dị, nhất thời thể là quỷ dị chỗ nào, nhưng lại có cảm giác lịch sử tái diễn.
      "Loại việc này sao Mạnh huynh lại biết?" tò mò hỏi.
      "Đương nhiên là nghe người ta , bất quá ta cũng từng hỏi Đào Ấp Đồng, mặc dù y thẳng, nhưng thái độ của y, có thể coi là cam chịu." Vừa xong, Mạnh Hạo Xương chép chép miệng, lại : "Vận khí thằng nhóc này tốt, nghe người ta nhà Ngô các lão chỉ có duy nhất nữ nhi, lại xinh đẹp hơn người, còn là tài nữ hiếm có."
      "Chỉ có điểm tốt, chính là chết chồng, chẳng qua dù như thế, đời này của thằng nhóc Đào Ấp Đồng cũng xem như trọn vẹn." xong, Mạnh Hạo Xương liếc nhìn Tiết Đình Nhương: "Theo ta thấy, Tiết tu soạn tuấn tú lịch hơn y nhiều, sao Ngô các lão lại nhìn trúng ngươi?"
      Có thể thấy tuy dáng vẻ Mạnh Hạo Xương hơn người, nhưng lại rất tỉ mỉ. Nếu có thể hơn người, chừng ôm được mỹ nhân về chính là ta.
      Tiết Đình Nhương vội đáp: "Đào thứ thường còn chưa cưới vợ, ta có vợ có con."
      "Vậy cũng..." Mạnh Hạo Xương còn muốn gì đó, lúc này Lư Thân Minh từ ngoài cửa vào đến, xem bộ dáng cũng là đến pha trà.
      Hai người liền theo bản năng đứng lên, cuối cùng Tiết Đình Nhương cũng hiểu vì sao lúc nãy tất cả mọi người đều như bầy chim bay mất, đây quả chính là bản tính con người.
      Bất quá bình tĩnh hơn nhiều, như có việc gì : "Ta trước bước."
      Lúc gần ra cửa, thấy Mạnh Hạo Xương lại lôi kéo Lư Thân Minh, thậm chí nhịn được mà thầm đoán, việc này có phải do ta lan truyền, bằng thể giải thích được, sao mới chỉ buổi tối mà đến người qua đường cũng biết.
      Bất quá, ai trả lời được.
      nancy1986, Tiểu Ly 1111, Meishou2 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 156:

      Tổng thể mà , Tiết Đình Nhương vui khi việc này thành.
      Gây tai họa cho người khác, luôn tốt hơn gây tai họa cho mình.
      Chỉ là đến nay Ngô Uyển Quỳnh vẫn mỗi ngày đều đến phường hoa làm việc, khiến có chút đau đầu. hi vọng nàng ta có thể biết khó mà lui, chứ phải náo loạn trở mặt, dù sao phải biết đại nương nhà Ngô gia mới đúng.
      Thấy đến giờ Thân, Tiết Đình Nhương thu dọn Trị Phòng, muốn tan trực.
      Khi đến cửa Hàn Lâm viện, vừa vặn gặp đám người, là nhóm người cùng khoa với vừa vào Hàn Lâm.
      Bị vây ở giữa là nam tử trẻ tuổi vô cùng tuấn, là Đào Ấp Đồng trong lời đồn gần đây. Thấy y khí phách vô cùng, định gì đó với người bên cạnh.
      Vừa thấy Tiết Đình Nhương ra, những người này liền im lặng.
      Đào Ấp Đồng vốn cúi người, thấy người bên cạnh dị thường, mới xoay người lại. Trông thấy Tiết Đình Nhương, y hơi sửng sốt, rồi lại nâng cằm, gật đầu: "Tiết tu soạn."
      "Chào Tiết tu soạn."
      Những người khác đều ào ào thi lễ, chỉ Đào Ấp Đồng nhúc nhích. Tiết Đình Nhương liếc nhìn Đào Ấp Đồng cái, mới gật đầu, cũng gì mà lướt qua nhóm người rời .
      Chờ rời , Đào Ấp Đồng mới khinh thường hừ tiếng.
      Có người cố ý lấy lòng, đến gần : "Đào huynh sao phải so đo với thứ người này, đừng thấy đỗ lục nguyên mà ngại, tuy được phong hàm tu soạn, nhưng ai chẳng biết chỉ là kẻ ăn ngồi rồi. ghẻ lạnh này, e là phải chịu cả đời, sao có thể so với Đào huynh."
      mặt Đào Ấp Đồng tràn đầy kiêu căng, chỉ cười cười, chẳng gì.
      Thái độ ‘chẳng gì’ này, là Đào Ấp Đồng mới học được gần đây, kỳ thực trước kia y cũng biết, nhưng với xuất thân cùng gia thế của y, sao có tư cách tỏ vẻ với người khác. Nhưng hôm nay khác, mà y cũng phải là y của ngày xưa.
      hăng hái tràn ngập lồng ngực y, y nhìn quanh bốn phía, cất cao giọng: "Chọn ngày bằng đụng ngày, ta mời chư vị uống rượu, thế nào?"
      "Sao lại để Đào huynh mời, là bọn ta mời Đào huynh mới phải."
      Nhóm Hàn Lâm vừa , vừa cùng rời .
      Cách nơi đó xa, bên đường có ngừng chiếc xe ngựa.
      Trong xe ngựa, Ngô Uyển Quỳnh cầm khăn che mặt khóc, nhìn An bá ngồi đối diện : "An bá, người xem xem, đắc thế liền càn rỡ, cha ta lại muốn ta gả cho kẻ như vậy."
      Nguyên phối Ngô phu nhân của Ngô các lão chết sớm, Ngô phu nhân tại là vợ kế, cũng là người tính tình yên tĩnh yếu đuối, ít nhất ở trước mặt Ngô các lão cùng Ngô Uyển Quỳnh là như thế. Mà từ Ngô Uyển Quỳnh gần gũi nữ trưởng bối, Ngô các lão bận việc triều đình, rất nhiều thời điểm An bá như là trưởng bối của nàng ta.
      Cho nên chuyện lần này, Ngô Uyển Quỳnh xin An bá giúp đỡ.
      màn vừa rồi, An bá đương nhiên cũng nhìn , thấy vậy thở dài, khuyên nhủ: " nương, nếu ngài muốn, liền với lão gia câu, hẳn lão gia cũng phản đối."
      "Nhưng cha ta..."
      " nương, nếu ngài khó mở miệng, lão nô với lão gia, lão gia tất nhiên biết đây là cái hố lửa, mới ép nương nhảy vào. Đều do lão gia nóng vội, nương ngàn vạn đừng oán trách lão gia."
      "Sao ta có thể oán cha, ta biết ông ấy đều vì tốt cho ta. Nhưng người này quá là…!" Lời còn lại, Ngô Uyển Quỳnh , nhưng có thể thấy vẻ xem thường đầy mặt.
      " nương à, Đào Ấp Đồng còn trẻ, người trẻ tuổi khó tránh bộp chộp, khi đắc ý thiếu kiên nhẫn, cũng là chuyện đương nhiên."
      "Nhưng người nọ lại ?" Ngô Uyển Quỳnh nhất thời nóng vội, vô ý .
      An bá dừng chút: " nương là người trẻ tuổi kia?" Ánh mắt ông ta ý vị thâm trường, nhìn Ngô Uyển Quỳnh : " nương, sao ngài biết kẻ này, ngài có biết là ai ?"
      Ngô Uyển Quỳnh cười cười lấp liếm, cúi đầu cầm khăn lau nước mắt: "Sao ta biết được, ta chỉ thấy ràng nghe được lời những người đó , lại có phản ứng khác hẳn."
      "Thực chỉ như thế?"
      Hàm nghĩa trong lời An bá rất ràng, Ngô Uyển Quỳnh sửng sốt, cuống quít : "An bá, có phải thúc hiểu lầm gì , sao ta có thể quen biết ..." Lời còn lại, khi nhìn thấy ánh mắt An bá, cuối cùng im lặng.
      lát sau, nàng ta mới giọng hỏi: "An bá, có phải thúc biết gì rồi ?"
      An bá thở dài hơi: " nương, ngài cũng biết là ai mà?"
      Ngô Uyển Quỳnh gì.
      " chính là Tiết Đình Nhương, chính là kẻ làm hại lão gia thiếu chút mất hết mặt mũi, làm hại Ngô gia chúng ta thiếu chút thanh danh đời bị người phỉ báng, sao ngài lại có liên lụy với người như thế? Nếu lão gia biết ——" An bá tỏ vẻ vô cùng đau đớn: " nương đúng là hồ đồ."
      "An bá, có phải Oanh Ca gì với thúc hay ?"
      " nương, việc này còn cần Oanh Ca với lão nô?"
      Đúng vậy, Ngô phủ có chuyện gì mà An bá biết? Cho dù biết, ông ta là tổng quản Ngô phủ, còn là tâm phúc của Ngô các lão, nếu ông ta mở miệng hỏi, Oanh Ca thậm chí là A Ngũ cũng dám .
      Ngô Uyển Quỳnh cứng mặt: "An bá, thúc việc này với cha ta?"
      An bá lắc đầu: "Lão gia từng hỏi, nhưng lão nô chưa gì cả. nương, ngài thể tiếp tục sai lầm."
      Ngô Uyển Quỳnh càng cứng mặt, miệng cũng nhếch lên, tuy lời, nhưng biểu cảm mặt lại thể được mâu thuẫn sâu trong lòng nàng ta.
      " nương, ngài nên biết kẻ này hại lão gia tổn thất trầm trọng, chẳng phải là lương duyên tốt."
      "Dù phải là lương duyên tốt, cũng tốt hơn người kia gấp vạn lần!" Thốt ra miệng xong, Ngô Uyển Quỳnh mới chợt nhận ra lời vừa , nhưng lúc này chẳng thể thu hồi, chỉ đành bướng bỉnh duy trì im lặng.
      An bá bất đắc dĩ nhìn nàng ta: " nương, lời nên lão nô , ngài suy nghĩ cẩn thận . Lão nô chăm chút ngài từ bé, sao lại hại ngài. Dù kẻ này đối đầu với Ngô gia, cũng có vợ con, chẳng lẽ nương muốn làm thiếp cho người?"
      đến mức này, Ngô Uyển Quỳnh thể tiếp tục im lặng, chỉ đành giọng : "An bá, lời thúc ta đều biết, việc này thúc đừng với cha ta, ta tiếp tục nữa."
      An bá có chút lo lắng nhìn nàng ta cái, lại chỉ có thể gật đầu.
      *
      Tiết Đình Nhương về đến nhà, vẫn như trước thay quan phục ra, rồi đến cửa hàng.
      Khiến người ta ngạc nhiên là, hôm nay Ngô Uyển Quỳnh lại đến.
      Chẳng lẽ cuối cùng cũng hết hy vọng?
      như có việc gì hỏi thăm, mới biết trong nhà Ngô Uyển Quỳnh có việc, xin nghỉ ngày.
      Chiêu Nhi nhìn cái, tò mò hỏi: "Gần đây ngươi rất kì quái, sao lại để ý đến Uyển Quỳnh như thế?"
      Tiết Đình Nhương thầm căng thẳng, lại làm như có việc gì: "Có sao?"
      Chiêu Nhi gật đầu: "Đương nhiên là có, trước kia ngươi như vậy, dù là khi Yên Nhiên và Đào Nhi còn sống cùng, cũng thấy ngươi hỏi thăm thường xuyên như vậy. Chẳng lẽ ——" Chiêu Nhi nheo mắt, rồi lại trừng lớn đánh giá dưới người : "Chẳng lẽ ngươi có tâm tư gì với Uyển Quỳnh?"
      Lời này vốn là đùa, nhưng sau khi xong, chỉ trong lòng Tiết Đình Nhương thoải mái, mà đến cả Chiêu Nhi cũng có chút thoải mái. Bởi vậy mà ánh mắt nàng dần trở nên quái lạ, nhịn được lại nhìn Tiết Đình Nhương.
      Tiết Đình Nhương vội kéo nàng lại: "Nàng nghĩ đâu vậy, ta là người như thế sao?"
      "Ngươi có phải là người như thế hay , sao ta biết được? phải Tuồng hay diễn rằng, vài người sau khi làm quan liền nạp tiểu thiếp cưới vợ bé, còn động tay động chân với nha hoàn trong nhà, chừng còn muốn vụng trộm với quả phụ trẻ phố bên. Uyển Quỳnh là quả phụ, xinh đẹp lại hiền lành, có khi ngươi nhìn trúng người ta sao?"
      Tiết Đình Nhương bị Chiêu Nhi thốt nên lời, nhịn được hỏi: "Nàng chỉ toàn xem hát tuồng gì đâu thôi, chuyện gì cũng dám diễn, ta nhớ nàng đâu có thích kịch, sao lại xem tuồng?"
      "Còn phải mấy gánh hát diễn sân phơi hoặc trong thôn sao, đều diễn loại tuồng này, hồi ta thường xem."
      Loại tuồng này Tiết Đình Nhương biết, đều do diễn nổi trong thành, gánh hát lang thang đành phải khắp nơi dựng đài diễn tuồng kiếm ăn. Ít người, hoá trang cũng đơn sơ, lại vô cùng thô tục, đều diễn mấy vở ác bá ức hiếp phụ nữ đàng hoàng, quan gia chia rẽ uyên ương chiếm đoạt dân nữ, hoặc là ít chuyện tình đau khổ ở nông thôn.
      Mở đầu và diễn tiến tất nhiên là đau khổ, nhưng kết cục nhất định là ác có ác báo, thiện có thiện báo.
      Lúc còn rất Tiết Đình Nhương ưa loại kịch này, nhưng cản được phần lớn dân chúng tầng dưới chót ưa thích. Nhất là nông dân, nam nữ già trẻ đều thích xem, biết chỗ nào có diễn tuồng, thậm chí họ còn kết đội mười dặm đường để xem.
      "Nàng xem quá nhiều tuồng rồi!" Tiết Đình Nhương oán hận vỗ mông nàng cái, Chiêu Nhi vội túm tay , còn ở trong tiệm, chứ phải ở nhà, được xằng bậy.
      xong, Tiết Đình Nhương lại hỏi có phải Chiêu Nhi ghen tị , tất nhiên Chiêu Nhi thừa nhận.
      Hai người ngươi tới ta phen, câu chuyện lệch xa khỏi chủ đề. Khi trêu đùa xong, thấy sắc trời bên ngoài, hai người vội vàng thu dọn đóng cửa tiệm, mà ngờ vực của Chiêu Nhi còn chưa kịp xuất , biến mất còn bóng dáng.
      Nhưng Tiết Đình Nhương có việc gì liền tìm ‘ngược’, buổi tối ngủ lại hỏi chuyện này, còn hỏi Chiêu Nhi nếu ngày nào đó mình cưới vợ bé, nàng làm sao.
      Chiêu Nhi rất sảng khoái đáp: " phải rất đơn giản sao, ta dắt theo Hoằng Nhi, hai mẹ con ta sống cùng nhau. Về phần ngươi, ôm vợ bé của ngươi mà vui vẻ thôi."
      "Nghĩ cũng đừng hòng." Tiết đại Trạng nguyên rảnh rỗi tìm ngược, chỉ đành thở phì phì đè vợ hư dưới thân, muốn bình ổn lo lắng trong lòng.
      *
      Phía bên kia, Ngô Uyển Quỳnh nghỉ ngày xong, hôm sau lại đến làm việc.
      Chiêu Nhi vẫn đợi nàng ta, nhưng vẫn nhớ câu chuyện hôm qua, liền khỏi chú ý đến đối phương.
      Nữ nhân luôn giỏi tìm đối thủ cho mình, Chiêu Nhi tự so bản thân với Ngô Uyển Quỳnh, so tới so lui, phát mình trừ giỏi kiếm tiền, hình như chẳng thể bằng người ta.
      Vì thế, Chiêu Nhi trước giờ trang điểm sơ sài, cuối cùng bắt đầu để tâm đến chuyện này.
      Đáng tiếc cũng chỉ được ba ngày, rất nhanh nàng liền mặc kệ.
      Hôm nay, Chiêu Nhi cầm nắm hạt dưa ăn, chuyện phiếm với Ngô Uyển Quỳnh.
      Vừa vặn nhắc tới chuyện Tiết Đình Nhương kể với nàng, là vụ việc lan truyền kia ở Hàn Lâm viện.
      "Ngươi thử xem, có ngạc nhiên ? Đều do chúng ta đủ phú quý, nếu thân phận ta đủ sang quý, cũng có thể giống nương Ngô gia kia, có thể tùy tiện chọn nam tử trong thiên hạ."
      Nàng phát sắc mặt Ngô Uyển Quỳnh có chút quái dị, quá tinh tế tiếp tục : "May mắn Ngô nương kia nhìn trúng cha Hoằng Nhi, bằng ta nhất định cãi nhau với ."
      "Vậy nếu nương Ngô gia nhìn trúng cha Hoằng Nhi sao? Chiêu Nhi, ngươi làm gì?"
      Chiêu Nhi bật cười nhìn nàng: "Uyển Quỳnh, phải ngươi tưởng chứ, ta chỉ đùa thôi. Ngô nương nhà các lão kia quý giá cỡ nào, sao lại nhìn trúng cha của Hoằng Nhi nhà ta? Tuy tuổi của cha Hoằng Nhi lớn, nhưng cũng làm cha, còn có vợ, trừ phi đầu nương Ngô gia bị cửa kẹp, mới nhìn trúng cha Hoằng Nhi."
      "Mọi việc luôn có lỡ như."
      Chiêu Nhi trừng mắt nhìn: "Lỡ như đầu nương Ngô gia bị cửa kẹp?"
      Ngô Uyển Quỳnh hít sâu hơi, cố cười : "Lỡ như nhìn trúng."
      "Vậy nàng ta mặt dày biết xấu hổ."
      "A!" Ngô Uyển Quỳnh ngờ Chiêu Nhi lại mắng người.
      Thấy nàng ta quá sợ hãi, Chiêu Nhi ngượng ngùng cười cười: "Nếu việc này xảy ra ở thôn chúng ta, chính là mặt dày biết xấu hổ. Ai biết đều phỉ nhổ, mắng nàng ta câu mặt dày biết xấu hổ, đoạt chồng người ta, nào có vinh quang gì!"
      Ngô Uyển Quỳnh ngồi yên, vội vàng đứng lên, với Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi, ngươi trông tiệm lát nhé, ta phải đến cung phòng."
      "Ngươi ."
      Khi bóng dáng Ngô Uyển Quỳnh sau cánh cửa, trong mắt Chiêu Nhi mới chợt lóe như có đăm chiêu.
      Tiểu Ly 1111, cuncon, nancy19862 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 157:

      Ngô Uyển Quỳnh đầy phiền chán rời khỏi cung phòng, bên tai vẫn là câu mặt dày biết xấu hổ kia.
      Nàng ta vẫn biết Chiêu Nhi là nông dân, nhưng bình thường thấy lời cử chỉ của nàng, nhìn ra chút thô bỉ nào, sau chuyện hôm nay mới thấy đúng là nông dân.
      Nàng ta tâm nặng nề về phía trước, bởi vì nhìn đường, thế nên khi đụng vào người ta mới có phản ứng.
      "A!"
      Nàng ta được đỡ lấy, ngẩng đầu mới phát là Hồ Tam.
      Ngô Uyển Quỳnh vẫn luôn dám nhìn thẳng mặt Hồ Tam, bình thường nếu có thể trốn liền trốn, lần này lại chạm mặt trực tiếp, vì hoảng hốt, xém chút nữa tim nàng ta ngừng đập.
      Chiêu Nhi ở tiệm nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hét, liền chạy tới, mới phát tình huống này.
      "Uyển Quỳnh, ngươi sao chứ? Hồ Tam có ác ý, y chỉ, chỉ..."
      "Chiêu Nhi, ta sao." Ngô Uyển Quỳnh vội vàng : "Đều do ta, nhìn đường, nên cẩn thận đụng trúng Hồ Tam."
      Hồ Tam gì, nới bàn tay đỡ Ngô Uyển Quỳnh, khập khiễng rời .
      Chiêu Nhi cảm thấy có chút xấu hổ, Hồ Tam tuy hơi xấu xí nhưng là người chịu khó, bình thường cũng nhiều. Uyển Quỳnh này là, đâu phải chưa từng nhìn thấy, lại náo loạn đến vậy.
      Bất quá lời này nàng thể thẳng, đúng lúc này, giọng bỗng vang lên: "Thế này là sao?"
      Là Tiết Đình Nhương mới quay về.
      " có gì, Uyển Quỳnh cẩn thận đụng trúng Hồ Tam, hình như..."
      Ngô Uyển Quỳnh ngắt lời nàng: "Chiêu Nhi, ta sao, ta về tiệm trước." xong, nàng ta vội vội vàng vàng rời .
      Lúc này Chiêu Nhi mới kể mọi việc, Tiết Đình Nhương nhìn nhìn Hồ Tam cách đó xa, lại nhìn Ngô Uyển Quỳnh, biết thế nào, ánh mắt lại có nhiều hứng thú.
      Nhưng chỉ chợt lóe qua, rất nhanh liền biến mất.
      "Ngươi theo với Hồ Tam tiếng, bảo y đừng để trong lòng. Uyển Quỳnh cố ý, chỉ có chút nhát gan, ta xem thử." Chiêu Nhi .
      Tiết Đình Nhương chút để ý gật đầu, biết nghĩ gì.
      Chờ Chiêu Nhi rồi, mới đến bên người Hồ Tam cúi đầu chẻ củi trước phòng bếp.
      "Chiêu Nhi bảo ta với ngươi, đừng để trong lòng, lá gan nữ nhân đều ."
      Hồ Tam ừm tiếng mơ hồ , động tác cũng ngừng.
      Tay nghề chẻ củi của y rất tốt, mười thanh như , người bình thường thể chẻ được như thế. Tiết Đình Nhương nhìn chăm chú, chẳng gì, định rời , Hồ Tam đột nhiên .
      "Nàng kia phải người tốt, bình thường luôn cố ý hoặc vô tình dẫn dắt lời bà chủ."
      Tiết Đình Nhương hứng thú hỏi: "Sao ngươi biết?"
      Động tác trong tay Hồ Tam dừng chút, : "Tiểu nhân nghe được, tiểu thiếu gia cũng , chỉ là tiểu thiếu gia còn , hiểu gì."
      Tiết Đình Nhương gật đầu: "Ngươi với ta kiện, ta cũng cho ngươi việc, nàng ta là người Ngô gia."
      Chợt nghe loảng xoảng tiếng, búa trong tay Hồ Tam rơi mặt đất.
      Bình thường Hồ Tam trực diện gặp người, luôn cố ý hoặc vô tình nửa cúi đầu, lúc này hẳn do vô cùng kinh ngạc, nên lộ cả khuôn mặt dưới ánh mặt trời.
      Nghiêm túc mà , kỳ thực Hồ Tam xấu, dáng vẻ tương đối thô kệch, mắt sâu mũi cao, có thể thấy là người rắn rỏi. Đáng tiếc lại bị đao kéo từ khóe mắt trái đến cằm, sẹo dài khoảng bảy tấc, hủy cả khuôn mặt.
      Vết sẹo này suýt chút tổn thương đến mắt trái y, khiến người ta thấy mà ghê người. Gương mặt vốn đoan chính, vững vàng, sáng sủa, giờ lại như dạ xoa.
      "Ngài biết được gì?"
      Tiết Đình Nhương dừng bước, cúi người: "Ta chẳng biết gì cả."
      "Vậy vì sao ngài lại nhắc tới Ngô gia?"
      "Ngô gia và ta có oán. Ta như vậy, cũng là muốn cho ngươi biết, ta vẫn luôn giám sát." Trong giọng của Tiết Đình Nhương mang theo ý cười, xong câu đó, liền vào nhà.
      Để lại Hồ Tam vẫn nhìn cánh cửa, sắc mặt thay đổi.
      Lúc này, trong cửa truyền đến giọng du dương: "Hoằng Nhi ở nhà Đại Ny cách vách, ngươi dẫn thằng nhóc về . Thằng nhóc xấu xa này, cha về rồi cũng biết trở về."
      Nửa ngày sau, Hồ Tam mới cử động, khập khiễng ra cửa.
      bao lâu sau, khi y dẫn Hoằng Nhi trở về, trong phòng lại có Tiết Đình Nhương.
      Hồ Tam đóng cửa lớn, theo Hoằng Nhi chạy như bay đến hậu viện, lướt qua hoa viên , liền đến cửa sau của cửa hàng.
      Hoằng Nhi chui vào, Hồ Tam đứng yên nơi cửa sau, liền nghe thấy ông chủ nghiêm chỉnh trêu đùa bà chủ, Hồ Tam cần nhìn, cũng biết sắc mặt nữ nhân họ Ngô kia chắc chắn rất khó coi.
      Hồ Tam vào Nam ra Bắc nhiều năm, loại nữ nhân này gặp nhiều rồi.
      Người như thế đáng thương lại đáng giận, luôn mơ ước thứ thuộc về người khác. Đương nhiên đây là suy nghĩ trước đây của Hồ Tam, hôm nay lại bởi vì câu của Tiết Đình Nhương mà y thay đổi ý tưởng, nhịn được mà suy đoán mục đích nàng ta đến Tiết gia.
      Buổi tối, Chiêu Nhi dắt Hoằng Nhi tắm rửa, Tiết Đình Nhương ở thư phòng đọc sách.
      Trời tháng tám có chút khô hanh mùa thu, nhưng hôm nay lại vô cùng oi bức, cho nên cửa sổ thư phòng mở rộng, gió lạnh từ bên ngoài phất vào, có chút mát mẻ.
      Hồ Tam yên lặng vào, trừng to mắt, nhìn Tiết Đình Nhương.
      "Ta có nên tin tưởng ngài ?"
      "Ngươi ngàn vạn đừng tin tưởng ta, ngay cả chính mình ta còn tin nổi." Ngồi sau bàn, Tiết Đình Nhương chỉ mặc quần áo văn sĩ, vạt áo cũng mở rộng, nhìn có chút phóng đãng khó kềm chế. trắng ra là, bị nóng.
      "Vậy ta còn có thể tin ai?" Từ khi đến Tiết gia, đây là lần đầu tiên Hồ Tam vẫn luôn im lặng như vàng lộ ra thái độ mê mang đến vậy.
      "Ngươi vẫn là nên tin tưởng chính ngươi thôi."
      "Ông chủ, ta có số việc muốn cùng ngài."
      Đúng lúc này, bên ngoài tiếng sấm ầm vang, ngay sau đó phía chân trời u ám xẹt qua mấy tia sét, mưa to hề dự liệu mà tầm tã kéo đến.
      Trong tiếng mưa rơi và tiếng sấm, truyền đến tiếng Chiêu Nhi gọi, Tiết Đình Nhương đứng lên : "Được rồi, ngươi vẫn nên đợi lát rồi hãy ."
      *
      đêm mưa to xối xả, khiến khí lạnh hẳn .
      Buổi sáng thức dậy, trời u, Ngô Uyển Quỳnh quấn chặt áo choàng, Oanh Ca đỡ nàng ta, hai người vội vàng bước ra ngoài.
      Mới ra đến sân, trước mặt xuất vài người, đầu là Ngô các lão mặt tối sầm, An bá có chút do dự đứng phía sau Ngô các lão.
      Ngô Uyển Quỳnh thầm căng thẳng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
      Ngô các lão hung hăng nổi trận lôi đình, ra lệnh cấm túc con , rồi mới rời khỏi viện của Ngô Uyển Quỳnh.
      Trở lại thư phòng, tức giận trong lòng lão vẫn chưa tiêu, mắt như đốm lửa nhìn An bá.
      "Loại chuyện này mà ngươi cũng dám giúp nó gạt ta?"
      An bá cười khổ: "Lão gia bớt giận, từ lúc nương trở về từ Hà gia vẫn luôn rầu rĩ vui. vất vả ngài ấy mới muốn ra ngoài chút, lão nô thể ngăn cản. Hơn nữa có A Ngũ theo, lại có danh vọng của Ngô gia chúng ta, nương sao có thể xảy ra chuyện gì, cho nên lão nô mới sơ sẩy, ai ngờ xảy ra loại chuyện này."
      Kỳ thực An bá vốn định , nhưng lần đó Ngô Uyển Quỳnh hứa với ông ta xong, lại vẫn làm theo ý mình. An bá lại khuyên lơn trận, ngoài miệng nàng ta đồng ý, nhưng vẫn chứng nào tật nấy, An bá nhịn được mới bẩm với Ngô các lão.
      "Nha đầu này u mê rồi, đường đường là đại tiểu thư nhưng lại đến cửa hàng ai biết đến để làm công, cửa hàng kia lại của Tiết gia. Đúng nực cười, nực cười vô cùng!"
      Ngô các lão tức giận bước vòng vòng, mất hẳn phong phạm các lão uy nghiêm thường thấy.
      "Lão gia, nương cũng chỉ..."
      Ngô các lão vung bàn tay to lên, trách mắng: "Ngươi đừng giải thích giúp nó, nha đầu kia bị ta chiều hư rồi, khiến gan ngày càng lớn, dám làm ra chuyện gièm pha như thế, ta cứ thắc mắc sao nó cứ ra sức khước từ hôn kia, ra là vì như thế."
      An bá gì, đến khi Ngô các lão trút hết giận ngồi xuống sau bàn, mới : "Lão gia, kỳ thực ánh mắt nương cũng tệ ."
      "Ánh mắt tệ?"
      "Lão gia ngài ngẫm lại xem, từ lúc mở khoa thi chọn nhân tài đến nay, tổng cộng chỉ có hai người thi đỗ lục nguyên, Tiết Đình Nhương xem như là thứ hai sau trăm ngàn năm qua, lại còn chưa đến hai mươi tuổi. Có tài hoa, trí tuệ cũng kém. thằng nhóc nhà nghèo, đơn thân độc mã mà có thể kích động khiến toàn bộ kinh thành thần hồn nát thần tính, kéo xuống biết bao nhiêu quan to triều đình, mấu chốt là đến nay vẫn bình yên vô . Chỉ riêng phần mưu lược, chẳng thể khinh thường."
      An bá cúi xuống, thấy Ngô các lão nghe liền tiếp: "Lão nô phải tâng bốc người khác hạ uy phong của mình, chẳng qua là nghĩ, nương thích, mà phía sau kẻ này lại có người khác, phải lại thành thích hợp sao. Đào Ấp Đồng kia so cùng, còn đáng xách giày cho , trách được nương thích y.
      "Đương nhiên lão nô cũng có lòng riêng, là đau lòng cho nương. Việc hôn nhân lần trước nương quá tình nguyện, cuối cùng cũng gả, đáng tiếc gia quá có phúc, náo loạn khiến nương buồn bực lâu. Lão nô tuy là nô tài, nhưng vì chăm nương từ bé, đành lòng."
      nô tài như An bá còn đành lòng, Ngô các lão chỉ có duy nhất con , sao lại đau lòng. Chỉ là thể nhẫn tâm. Mà khi lão nghe khuyên nhủ phen, khỏi có chút trầm mặc.
      "Sao thằng nhóc này có ai chống lưng chứ, phải còn có Bắc Lộc thư viện sao?" Sau nửa ngày, Ngô các lão mới .
      "Lão gia, trải qua chuyện lúc trước, chỉ e chỗ dựa còn, kết thù tốt."
      Đây là , ai mà hận chứ, sư môn giúp, lão sư cũng khoanh tay đứng nhìn, mà bản thân , chỉ sẩy chân liền khó còn đường sống.
      "Ngay cả Bắc Lộc cũng hận, sao có thể hận Ngô gia?"
      An bá cười lạnh nhạt: "Nhưng người gây chuyện đâu phải là các lão, mà là cha con Nhị lão gia, thậm chí đến lão gia còn xém chút bị liên luỵ."
      Đây cũng là tình hình thực tế.
      "Lại , khi đó là nghé con mới sinh sợ hổ, nay ngày ngày vùi trong vũng bùn, chịu lạnh nhạt lâu như vậy, hẳn lúc này hiểu chỗ đáng quý của quyền lợi."
      Nếu lại cho Tiết Đình Nhương thêm cơ hội lựa chọn, chắc chắn đắc tội Ngô các lão. Người ngồi cao luôn có ưu thế, căn bản cần phải gì làm gì, người bên dưới liền càng có tầm nhìn hơn tưởng tượng.
      "Hơn nữa phải lúc trước lão gia luôn có nên đề bạt thằng nhóc họ Tiết , là làm cho người trong thiên hạ xem, hai cũng là bày tỏ với bệ hạ ——" lời còn lại, An bá , nhưng Ngô các lão sao lại .
      Tựa như tất thảy vấn đề, đều còn là vấn đề nữa.
      Ngô các lão đột nhiên bật cười, cười xong, lão có chút cảm thán: "Ngô An, ta thực hối hận, lúc trước nên vì luyến tiếc ngươi, mà giữ ngươi bên người. Nếu ngươi cũng có thể thi đỗ công danh, có ngươi ở trong triều giúp đỡ, sao ta phải mệt mỏi thế này."
      An bá cười khiêm tốn: "Lão gia, đừng ngài luyến tiếc Ngô An, Ngô An cũng luyến tiếc ngài. Có lẽ với việc , lão nô còn có thể được hai câu, còn việc lớn, sao lão nô có năng lực chứ."
      Ngô các lão gật đầu, lại phất phất tay: "Ngươi xuống , việc này vội, ta cân nhắc."
      "Dạ, lão gia."
      An bá chậm rãi lui ra, suy nghĩ cũng khỏi bay xa.
      Năm đó ông ta làm thư đồng cho đại công tử Ngô gia, cũng có cơ hội đọc sách, thậm chí ông ta học hành cũng tệ.
      An bá biết vừa rồi Ngô các lão chỉ cảm thán mà thôi, kỳ thực là nhất thời cảm thán. Người càng thông minh, lão càng giữ rịt bên người, bởi vì Ngô các lão là người nhen, sao lại cho phép hạ nhân bên người thông minh hơn mình.
      Đáng tiếc ——
      Đáng tiếc năm đó ông ta tuổi, biết che giấu tài năng, đến khi hiểu được, trễ.
      Ông ta được, vĩnh viễn được.
      *
      Người có đôi khi gặp phải chuyện kỳ quái như vậy đó.
      Khiến Tiết Đình Nhương nhớ tới câu hát, câu hát từng xuất trong mộng của --
      ‘Nhìn thấy nhà cao cửa rộng, tiệc sang khách quý, lại thấy cửa nát nhà tan.’
      Lúc này Tiết Đình Nhương có tâm tình quỷ dị, nghe Mạnh Hạo Xương sinh động như tám chuyện, Đào Ấp Đồng ở Thứ Thường quán kia, bây giờ hồn xiêu phách tán đến cỡ nào, hiểu sao liền nghĩ đến câu hát kia.
      ra hết thảy trước đó, đều do Đào Ấp Đồng hiểu lầm.
      Đào Ấp Đồng vốn mang theo tâm tình khẩn trương, thời khắc nghênh đón may mắn đến, nhưng lại sụp đổ, y nhịn được liền hỏi người lúc trước nhắc đến việc này với y.
      Ai ngờ đối phương lại mỉa mai, y cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, con duy nhất của Ngô các lão mà y cũng muốn trèo cao?!
      Đào Ấp Đồng chịu nổi đả kích, liền ngã bệnh, việc này đương nhiên giấu được, bị đồn ra.
      vất vả mới lành bệnh, trở lại Hàn Lâm viện, cảnh ngộ như lật trời, lúc trước bao nhiêu người nịnh nọt, bây giờ liền có bấy nhiêu người chê cười y.
      Tiết Đình Nhương muốn thừa nhận kỳ thực cũng nằm trong nhóm này.
      Ai bảo thằng nhóc kia còn trẻ mà biết làm người, còn chưa đâu vào đâu, lỗ mũi hếch lên đến tận trời.
      *
      Trời tháng tám, càng ngày càng lạnh.
      Cởi áo mùa hè, khoác áo mùa thu.
      Mà cùng lúc đó còn xảy ra kiện, Ngô Uyển Quỳnh biến mất tăm.
      Sở dĩ như vậy, bởi vì đột nhiên nàng ta đến Phường hoa Vương Ký, Chiêu Nhi tưởng nàng ta xảy ra chuyện nên kịp thông báo, nhưng hôm sau vẫn tới, Chiêu Nhi liền nóng nảy.
      Trong tay Chiêu Nhi có địa chỉ nhà Ngô Uyển Quỳnh, là ở tây thành. Nàng liền bảo Hồ Tam đánh xe đưa nàng chuyến, nào ngờ đến nơi, có nhà, nhưng chẳng có người này.
      Chiêu Nhi bối rối rồi.
      "Ta rồi, bảo nàng cẩn thận mọi việc, ta ở trong triều vốn thiếu đối thủ, ở trong kinh nàng cũng ít cạnh tranh, tìm tiểu nhị tìm tiểu nhị, phải xác nhận mới yên tâm mà dùng. Bây giờ nàng xem, phải xảy ra chuyện sao, nếu Ngô Uyển Quỳnh bắt Hoằng Nhi của chúng ta , nàng phải làm sao?"
      Lời này khiến Chiêu Nhi đổ mồ hôi lạnh, nàng đương nhiên biết Ngô Uyển Quỳnh thích Hoằng Nhi, mà bình thường nàng ta cũng hay dẫn Hoằng Nhi chơi khắp nơi, nếu đối phương có ý xấu bắt Hoằng Nhi. Chiêu Nhi nghĩ, đúng là trời sập.
      Bình thường Tiết Đình Nhương Chiêu Nhi, nàng luôn đáp lại, chỉ riêng lần này nàng lại gì.
      Hôm sau, nàng liền dứt khoát đến Chợ Người.
      Chỉ mua những tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, chẳng sợ nha đầu tuổi này giá cao nhất, nàng cũng cắn răng mua vài bé.
      Với việc này, Tiết Đình Nhương đồng ý.
      ngàn vạn lần, gì yên tâm bằng việc nắm khế ước bán thân trong tay, còn với Chiêu Nhi, buôn bán càng lớn, vấn đề nhân lực thể giải quyết, bây giờ nên suy nghĩ rồi.
      còn thay Chiêu Nhi đề ra biện pháp, bảo Chiêu Nhi chọn trong đám nạn dân kia ít bé trai thông minh lanh lợi, tốt nhất là có thể mua vài bé trai về. Đừng chọn tuổi quá , chỉ chọn tuổi mười mười hai, dạy bọn họ vài chữ đơn giản, cũng học gảy bàn tính, là có thể đảm nhận vai trò tiểu nhị.
      Người xuất chúng có thể bồi dưỡng thêm, nhiều năm sau bọn họ chính là Quản lớn dưới tay Chiêu Nhi, thậm chí có thể trở thành chưởng quầy phòng thu chi.
      Vì việc này, gần đây Chiêu Nhi rất bận.
      Cũng vào lúc này, Tiết Đình Nhương gặp phải chuyện lớn làm thay đổi đời người.
      Phía có lệnh, tạm thời đến phòng chế sắc của Trung Thư xá ở Nội Các, phải đến Nội Các báo danh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :