1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 153:

      Cùng lúc đó, trong sảnh lớn Nội Các rất náo nhiệt.
      Ngô các lão lành bệnh quay lại Các, cho dù chỉ là giả vờ, mọi người cũng phải tỏ vẻ vui mừng.
      Cho nên đám người Các lão thành tinh này, rất biết giả vờ hồ đồ, quan tâm thăm hỏi sức khoẻ Ngô các lão, còn mấy lời như ‘thứ phụ đại nhân nhất định phải giữ gìn thân thể’.
      Sau khi quay về Trị Phòng làm việc, chư vị Các Lão rời , mọi người ở hai phòng Trung Thư Xá liền đến trước mặt Ngô các lão hiến ân cần.
      Hai phòng này là phòng Cáo Xá và phòng Chế Xá, lệ thuộc trực tiếp vào Nội Các, còn được gọi là Thư Biện, chuyên quản lí biên soạn các loại văn thư.
      So với nhóm các lão, những người này càng thêm nịnh bợ, vừa mở miệng ‘Ngô các lão là cánh tay đắc lực của bệ hạ, triều đình thiếu ai cũng thể thiếu Ngô các lão’.
      Nịnh bợ khiến mặt Ngô các lão đầy vui vẻ, vuốt chòm râu cười liên tục ngừng.
      Đương nhiên cũng thể thiếu việc báo cáo tin tức, tỷ như khi có Ngô các lão, xảy ra những chuyện gì, ai có động thái khác thường vân vân….
      Trong Nội Các trừ Từ thủ phụ cùng Đàm các lão, cũng chỉ có Ngô các lão là nhập các lâu nhất, lão luyện nhất, đương nhiên trong Nội Các phe cánh.
      Thấy thời gian đến, Ngô các lão rời khỏi sảnh chính của Nội Các, bước đến Càn Thanh cung.
      Từ Nội Các đến Càn Thanh cung quá gần, nếu như gọi nhập các là 'Nhập thẳng vào Văn Uyên các', liền cho rằng Nội Các được bố trí tại Văn Uyên các mà lầm. Vào triều trước, Nội Các đúng là Văn Uyên các, sau này Đại Xương thành lập, Văn Uyên các thất thế, Nội Các liền từ Văn Uyên các chuyển tới vùng ven phía nam Tử Cấm thành.
      Cũng là từ Nội Các đến Càn Thanh cung, gần như phải từ sườn đông Ngọ Môn thẳng về trước, ngang qua Văn Hoa điện, Văn Uyên các, Tiễn Đình, rồi qua cổng Cảnh Vận, mới có thể đến cổng Càn Thanh. Bất quá mấy vị Các lão cũng quen rồi, còn thấy xa nữa.
      Dọc đường , ngẫu nhiên gặp rất nhiều nội thị và quan viên, họ nhìn thấy Ngô các lão đều rất cung kính, Ngô các lão cũng vuốt chòm râu mỉm cười đáp lại, mãi cho đến khi bước qua cổng Càn Thanh, mới thay bằng thái độ cung kính.
      Ngô các lão đến trước điện Càn Thanh cung, vừa vặn gặp Trung Thư xá Lâm Mạc từ trong điện bước ra.
      Trung Thư xá Lâm Mạc này giống người của hai phòng Trung Thư Xá ở Nội Các, gọi đúng phải là Trung Thư xá của Trung Thư khoa, trực tiếp trao đổi với hoàng đế, còn người của phòng Cáo Xá và Chế Xá của Nội Các, chỉ hổ trợ nhóm các lão hoàn thành các công việc chính.
      Kỳ thực đều là chân chạy vặt, bất quá bởi vì đối tượng phục vụ khác nhau, địa vị đương nhiên cũng khác.
      Bởi vậy mà Ngô các lão còn cố ý mấy câu với Lâm Mạc, thuận đường ân cần thăm hỏi sức khoẻ của Gia Thành đế.
      là cho Lâm Mạc mặt mũi, hai là để biểu lòng trung thành của mình.
      "Bệ hạ long thể an khang. Trung Đường đại nhân, hạ quan còn có chuyện quan trọng phải làm, thể lâu được." Lâm Mạc kiêu ngạo siểm nịnh chắp tay, vội vội vàng vàng rời .
      Để lại Ngô các lão quay đầu liếc nhìn bóng lưng ông, trong mắt chợt lóe vẻ nghiêm túc.
      Sao lão có thể quên cố trải qua lúc trước, tất cả đều vì học trò của người này. Hay cho Lâm Mạc, hay cho Bắc Lộc nhà ngươi, đừng tưởng các ngươi giả vờ vạch ranh giới là có thể xoá sạch liên can trong đó.
      Ngô các lão đâu phải kẻ tầm thường, đương nhiên hiểu đôi khi rất nhiều thứ hề giống vẻ ngoài.
      Lúc này, Trịnh An Thành từ trong điện bước nhanh ra, còn chưa tới trước mặt, mỉm cười.
      "Trung Đường đại nhân, bệ hạ chờ trong điện lâu."
      Thấy nụ cười này, trong lòng Ngô các lão càng cảm thấy yên ổn, cũng cười hỏi han Trịnh An Thành vài câu, liền theo y vào trong điện.
      Đến Ngự Thư phòng, Gia Thành đế dựa bàn phê tấu sớ.
      Ngô các lão bỗng đỏ vành mắt, nhanh hai bước về phá trước, quỳ bộp xuống.
      "Bệ hạ."
      "Ngô ái khanh đến rồi ư? Sao lại... Trịnh An Thành, còn mau đỡ Ngô các lão đứng lên!"
      Trịnh An Thành vội thở dài tiếng, bước đến đỡ Ngô các lão. Ngô các lão đứng lên, tỏ vẻ hổ thẹn, dáng vẻ lại như già nua ốm yếu: "Lão thần xấu hổ, lão thần trị gia nghiêm, gây ra việc lớn đến bực này, bệ hạ lại vẫn thương mến lão thần, lão thần còn mặt mũi nào gặp bệ hạ."
      Gia Thành đế buông bút son trong tay, bước khỏi long án, tới.
      "Ngô ái khanh chính là cánh tay đắc lực của triều đình, dốc sức vì triều đình nhiều năm, chẳng qua vãn bối trong nhà hiểu chuyện, trẫm đâu phải quân vương đạo lý, há lại để việc này liên luỵ đến khanh." xong, Gia Thành đế thở dài: "Chỉ là Ngô đại nhân phải thông cảm cho trẫm, dù sao trẫm cũng là vua nước, phải đối mặt với muôn dân thiên hạ và văn võ cả triều, cho nên mới phán tội lưu đày cháu trai ngươi ba ngàn dặm, mong Ngô ái khanh đừng oán trách trẫm."
      "Lão thần dám! Lão thần còn phải khấu tạ bệ hạ giơ cao đánh khẽ, thương xót cho Ngô gia chỉ có đích tôn, nếu là người khác phải chịu tội lớn xét nhà diệt chín tộc, là bệ hạ giữ danh dự lại cho lão thần, đến mức khiến lão thần mất hết mặt mũi, lão thần ..."
      xong, Ngô các lão muốn quỳ xuống dập đầu với Gia Thành đế, lại bị Gia Thành đế sai Trịnh An Thành đỡ đứng lên.
      Gia Thành đế trở lại ngồi sau long án, : "Bây giờ Ngô đại nhân lành bệnh về Các, cũng là việc vui của triều ta, ai có thể lời tốt chứ. Ngô đại nhân với triều đình luôn giữ lòng son dạ sắt, trời biết đất biết trẫm biết văn võ cả triều đều biết, tuy luật pháp triều đình nghiêm ngặt, nhưng pháp thể vượt quá tình người."
      "Bệ hạ thánh minh!"
      Lần này Ngô các lão quỳ xuống có ai cản lại, cho đến khi lão dập đầu, Gia Thành đế mới như tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng bảo Trịnh An Thành đỡ lão đứng lên. Sau khi quân thần xong chút chuyện riêng tư, Gia Thành đế mới cho Ngô các lão lui xuống.
      "Thứ thất phu!" Đợi Ngô các lão rồi, Gia Thành đế nén giận đập mạnh tấu sớ trong tay.
      "Bệ hạ bớt giận!" Trịnh An Thành vội khuyên nhủ.
      "Sao trẫm bớt giận được?!" Gia Thành đế tức giận thở dồn dập, nửa ngày mới : "Tiên đế thông minh đời hồ đồ nhất thời, giữ tảng đá này lại để đập chân trẫm."
      Lời này kỳ thực là có duyên cớ, lúc trước tiên đế đấu với quan văn, ông ấy làm vua nước, đương nhiên thể tự mình đấu đá, mà phải bồi dưỡng phe cánh hổ trợ mình. Nhưng áp chế xong lớp người trước, lại bồi dưỡng ra đám sâu mọt.
      Đến khi tiên đế phát là quá muộn, sau khi tiên đế dứt nghiệp cưỡi rồng rời , tai hoạ liền rơi lên đầu Gia Thành đế.
      Lời này Trịnh An Thành dám bàn thêm, chỉ đành cúi đầu giả làm chim cút.
      xong, Gia Thành đế cũng biết mình giận chó đánh mèo, bèn sửa lời: "Tiên đế gian nan, đều do quan văn hại nước, gieo họa cho triều trước, bây giờ lại gây hoạ cho Đại Xương ta, ngày nào đó trẫm muốn nghiền xương đám thất phu này thành tro!"
      Làm vua của nước, ra lời ác độc đến vậy, có thể thấy Gia Thành đế cực hận.
      Sao lại hận?!
      Đường đường là vua nước mà cứu trợ thiên tai lại có bạc, phải dựa vào đại thần quyên tiền mới gom đủ ngân lượng. Quốc khố trống rỗng, thu đủ chi, mà các đại thần lại mập chảy mỡ!
      tại tâm nguyện lớn nhất của Gia Thành đế chính là xét nhà diệt tộc nhóm người này. Thậm chí kỳ vọng Thái tử khoẻ lại, cũng cố chấp bằng việc này.
      Đề cập đến đây, Gia Thành đế đương nhiên lại nghĩ tới Thái tử, mày rậm nhíu chặt.
      ", thăm Thái tử."
      *
      Tình hình của Thái tử càng thêm tốt.
      Các thái y dùng hết mọi biện pháp, lại đều bó tay hết cách, lúc này bắt đầu gửi gắm vào các bài thuốc cổ. Mọi bài thuốc đều dùng, trừ giày vò khiến thân thể Thái tử càng suy yếu, đều vô dụng.
      tại bộ dạng Thái tử rất khủng bố, vết lở loét tay mặt bây giờ biến thành từng vết sẹo đỏ tím da, giống như mụn cóc, nhìn mà sợ. Gần đây thậm chí ta có chút khùng điên, mỗi ngày đều la hét khóc lóc, tại Đông cung nhìn như quỷ, nếu phải hết cách, ai muốn bước vào.
      Thậm chí Gia Thành đế luôn coi trọng Thái tử, sau nhiều lần chứng kiến, cũng thể tránh chán nản.
      Tâm tình Gia Thành đế vốn được tốt, bước vào đây càng tốt, bộc phát cơn giận xong liền rời khỏi Đông cung.
      Ra khỏi cửa lớn Đông cung, Gia Thành đế hỏi: "Gần đây Hoàng hậu thế nào?"
      Trịnh An Thành cong lưng đáp: "Gần đây phượng thể của nương nương tốt hơn trước nhiều, Mã tần nương nương thường xuyên dẫn Tam hoàng tử đến thăm nương nương, bây giờ nương nương cũng cười nhiều hơn."
      Gia Thành đế thở dài: "Hoàng hậu cũng là ——" cúi xuống, ông lại : "Đến thăm hoàng hậu."
      Đoàn người liền vòng đến Khôn Ninh cung.
      *
      Nữ tử tên Uyển Quỳnh cũng có chút trí tuệ, rất nhiều thứ Chiêu Nhi chỉ lần liền thông.
      Sau đó khi có khách, Chiêu Nhi tận lực bảo nàng ta thử xem.
      Tuy có vẻ khẩn trương, nhưng vẫn ra khuông ra dạng, hẳn là chỉ sau thời gian nữa, mình nhất định có thể đảm đương phía. Chiêu Nhi rất vừa lòng, cũng bởi vậy mà càng dốc lòng hướng dẫn, Uyển Quỳnh cũng dốc lòng học tập, hai người hòa hợp.
      Giữa trưa Chiêu Nhi về nhà nấu cơm, ăn nghỉ xong lại đưa phần đến tiệm.
      Uyển Quỳnh vừa khen ngợi tay nghề nấu cơm của Chiêu Nhi, vừa tò mò hỏi: "Bà chủ, ngươi mở cửa hàng, chẳng lẽ trong nhà hạ nhân, sao phải tự mình xuống bếp?"
      Chiêu Nhi cười : "Hai ta thân thiết thế, sao còn xưng hô bà chủ, gọi ta là Chiêu Nhi thôi. Ngươi gọi bà chủ, ta nghe quen."
      "Việc này ——" Uyển Quỳnh do dự chút, rồi cũng sửa lời, gọi tiếng Chiêu Nhi.
      Chiêu Nhi tiếp: "Còn hạ nhân gì đó, ta đây đâu phải xuất thân phú quý, bình thường tự làm quen, có hạ nhân cũng gượng gạo lắm."
      "Còn chưa biết phu quân của Chiêu Nhi làm việc gì? Ta thấy ngươi trang điểm kiểu phụ nhân, còn có con trai, hẳn là lập gia đình?" Mắt Uyển Quỳnh sáng loe lóe, hỏi.
      "Phu quân nhà ta? ấy à, chỉ là quan mà thôi."
      Uyển Quỳnh tỏ vẻ giật mình: " ngờ Chiêu Nhi là phu nhân của quan lão gia, vậy ta càng thể gọi ngươi là Chiêu Nhi."
      Chiêu Nhi vội xua tay : "Ngàn vạn lần đừng có gọi phu nhân gì đó, phải rồi sao, phu quân nhà ta chỉ là quan , ta cũng đến mức làm được phu nhân đâu."
      Lúc trước vợ chồng son từng bàn bạc việc này, Tiết Đình Nhương thụ phong lục phẩm Tu Soạn, theo quy chế Chiêu Nhi là chính thê, với chức quan của phu quân, có thể gia phong thành lục phẩm An Nhân.
      Tuy có hạ chức, chỉ cần trượng phu làm quan, cũng vẫn được gọi là phu nhân, nhưng phu nhân quan lớn đúng chuẩn, phải được xưng là cáo mệnh phu nhân. Cho nên Chiêu Nhi mới như vậy.
      " là nhà quan, cần phải có hạ nhân."
      Chiêu Nhi hiểu vì sao Uyển Quỳnh cứ so đo vấn đề hạ nhân, bất quá nàng cũng trả lời thành : "Nhà bọn ta , lại trong nhà chỉ có vài người, sao phải cần hạ nhân hầu hạ. Còn chuyện nấu cơm, hai cha con họ cũng quen ăn cơm do người ngoài nấu, cho nên bình thường ta luôn tự làm. Trong nhà cũng có hạ nhân, nhưng chỉ cần người gác cổng và phu xe, nha đầu có."
      "Chiêu Nhi ngươi đúng là hiền tuệ." Nghe vậy, Uyển Quỳnh cảm thán.
      Chiêu Nhi có chút ngượng ngùng: "Ta đâu đến mức hiền tuệ."
      Đợi Uyển Quỳnh ăn cơm xong, Chiêu Nhi thu dọn bát đũa về nhà. Cùng Hoằng Nhi ngủ trưa nửa canh giờ, thức dậy trở về tiệm, thấy Uyển Quỳnh trông coi yên ổn, Uyển Quỳnh cũng mua bán được vài món, trong tiệm xảy ra việc lớn gì.
      Thấy vậy, Chiêu Nhi càng vừa lòng.
      Sắp đến giờ Thân, Chiêu Nhi nghĩ Tiết Đình Nhương sắp trực xong, hơn nữa đây là ngày đầu tiên nên phải để Uyển Quỳnh về nhà, bảo nàng ta hôm sau vẫn đến cùng giờ đó, rồi đóng cửa tiệm.
      Uyển Quỳnh chối từ, giúp Chiêu Nhi đóng cửa tiệm, mới rời khỏi Phường hoa Vương Ký.
      Nàng ta rời khỏi ngõ hẻm Tỉnh Nhi, thẳng đến ngõ hẻm Thủ Mạt, mới lên chiếc xe ngựa.
      Trong xe ngựa, nha hoàn Oanh Ca chờ, vừa thấy nàng ta liền vội la lên: " nương, cuối cùng người cũng quay lại, nô tì nôn nóng muốn chết."
      Ngô Uyển Quỳnh thèm để ý : "Gấp cái gì, phải bảo ngươi về trước rồi sao, đến buổi chiều mới quay lại đón ta."
      Oanh Ca uất ức : "Nô tì nào dám để nương lại mình. Lại , nếu nô tì trở về bị phát , cũng dễ biện hộ."
      Tức là, Oanh Ca ngồi trong xe ngựa đợi Ngô Uyển Quỳnh cả ngày.
      Thấy vậy, Ngô Uyển Quỳnh : "Vất vả cho ngươi rồi, ngày mai ngươi đừng đợi ở đây nữa, tìm đại trà lâu hoặc tửu lâu ngồi uống trà là được."
      " nương, ngày mai ngài còn muốn đến?" Oanh Ca sợ hãi hỏi.
      Lời này có chút quá giới hạn, Ngô Uyển Quỳnh nhàn nhạt liếc nhìn thị, Oanh Ca sợ tới mức dám gì thêm.
      hồi lâu sau, khi xe chạy, Oanh Ca mới giọng : " nương, ngài cho người dò hỏi thông tin của tân khoa Trạng nguyên, lại tìm được cửa hàng nhà , nhưng người này cưới vợ sinh con."
      Ngô Uyển Quỳnh mím miệng, lạnh lùng nhìn thị: "Ngươi càng ngày càng nhiều!"
      Oanh Ca lộ vẻ cầu xin : "Việc này nếu để lão gia biết..."
      "Cha ta biết. Mặt khác, ngươi đừng nghĩ nhiều, với người này ta chẳng có ý như ngươi tưởng tượng đâu, ta chỉ có vài phần tò mò với thê tử của ."
      "Nhưng..."
      Lời tiếp theo, Oanh Ca lại dám thốt, cũng thầm biết tuy nương tính cách hiền hòa, nhưng nếu chọc nàng ta tức giận, kết quả e là thị thực nhận nổi.
      Cứ thế, sau đó mỗi ngày Ngô Uyển Quỳnh đều đến cửa hàng làm công.
      Qua mấy ngày, Chiêu Nhi liền cảm thấy nàng ta có thể mình trong nom, liền bàn với nàng ta thời gian mở cửa mỗi ngày, giờ thìn Ngô Uyển Quỳnh đến tiệm, giờ thân buổi chiều là có thể tan tầm, thời gian còn lại Chiêu Nhi trông tiệm.
      Về phần tiền công, tháng lượng bạc, bất quá khi bán được gì đó cao hơn giá định, với phỏng đoán của Chiêu Nhi về tiệm nhà mình, tháng Uyển Quỳnh có thể kiếm được từ ba đến bốn lượng tiền công.
      Mức tiền công này với kinh thành mà , là xa xỉ, sống mình cũng coi là dư dả.
      Kỳ thực Chiêu Nhi tính mời thêm hai nữ tiểu nhị, nhưng vì nhất thời chưa tìm được người thích hợp, chỉ đành gác lại.
      Bởi vì mỗi ngày Ngô Uyển Quỳnh đều tan tầm vào giờ thân, mà Tiết Đình Nhương cũng giờ thân tan trực từ Hàn Lâm viện trở về, cho nên hai người chưa từng gặp mặt. Tiết Đình Nhương chỉ biết Chiêu Nhi thuê nữ tiểu nhị, cụ thể biết .
      Hôm nay, Tiết Đình Nhương từ Hàn Lâm viện trở về, chỉ mình Hồ Tam ở nhà. Hỏi qua mới biết, Chiêu Nhi cùng Hoằng Nhi đều ở trong tiệm, cũng để ý mà trở về phòng thay quần áo, ngồi nghỉ ngơi chút, uống chén trà, vẫn thấy hai mẹ con trở về, liền ra tiệm tìm.
      Lúc này Phường hoa Vương Ký bận rộn, hôm nay cũng vừa khéo, ngay khi Ngô Uyển Quỳnh sắp tan tầm, đột nhiên có vài vị khách đến. Dưới tình huống này, đương nhiên nàng ta thể rời , liền ở lại hỗ trợ.
      Người đời trăm ngàn vạn, số người mua gì cũng thoải mái, số khác lại lằng nhằng, mà mấy vị khách nữ hôm nay đúng là lằng nhằng. Mấy món bán ở Phường hoa Vương Ký rẻ, đương nhiên cần phải đắn đo.
      vất vả mới tiễn được ba vị khách, lại tới thêm hai người khác, Chiêu Nhi cùng Ngô Uyển Quỳnh người vội vàng tiếp đón khách, người trông tiệm và đứa bé, thuận đường quên xen vào đưa ra chút đề nghị.
      Cuối cùng giải quyết xong vụ mua bán này, Chiêu Nhi miệng khô lưỡi đắng, ngồi uống nước.
      Tiết Đình Nhương đến.
      "Sao hôm nay ngươi tan trực sớm thế?" xong, Chiêu Nhi vô thức nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, mới phát mình bận rộn quên mất thời gian.
      "Hôm nay bắn đắt lắm à?"
      Chiêu Nhi lại uống ngụm nước rồi mới : "Ừm, hôm nay mua bán tệ."
      "Phải chú trọng việc thuê tiểu nhị rồi."
      Chiêu Nhi hờn giận liếc : "Ngươi hay, đâu dễ như vậy, ngay cả Uyển Quỳnh cũng rất vất vả mới mời được. Nam tiểu nhị dễ tìm, nhưng nữ tiểu nhị..."
      xong, nàng thở dài.
      Tiết Đình Nhương cứ cảm thấy cái tên Uyển Quỳnh này có chút quen tai, lại nghĩ ra, bất quá chẳng để trong lòng. muốn cất lời, đột nhiên giọng vang lên ở cửa.
      "Xem tay con bẩn chưa nè, đợi lát nữa dì rửa cho con."
      Chiêu Nhi cười đứng lên, : "Chỉ vừa chớp mắt, thằng nhóc thối này liền chạy mất, đều nhờ Uyển Quỳnh ngươi trông giúp."
      "Chiêu Nhi, ngươi khách sáo làm gì, vị khách vừa rồi khó ứng phó, nếu có ngươi ra mặt, việc mua bán này coi như thất bại, ta trông giúp Hoằng Nhi có là gì..." nhìn thấy Tiết Đình Nhương, liền mất giọng.
      Chiêu Nhi thấy sắc mặt nàng ta có chút đúng, còn tưởng là căng thẳng khi gặp nam nhân lạ, vội : "Uyển Quỳnh, đây là phu quân nhà ta." Lại với Tiết Đình Nhương: "Đình Nhương, đây là Uyển Quỳnh."
      Lúc này Ngô Uyển Quỳnh khôi phục bình tĩnh, kéo tay Hoằng Nhi cẩn thận đứng đó, nửa cúi mắt gật đầu với Tiết Đình Nhương, chỉ là chuyện.
      Sắc mặt Tiết Đình Nhương bỗng chốc liền thay đổi, đáy mắt quay cuồng mờ mịt.
      Lúc này, Hoằng Nhi bỗng nhào tới: "Cha đẹp trai, hôm nay cha có đem gì ngon về cho con ?"
      Tiết Đình Nhương kịp đề phòng, bất ngờ bị đụng trúng, vì che giấu, thuận thế ôm lấy Hoằng Nhi, rũ mắt chuyện với bé: "Cha có mang đậu phụ vàng về cho con."
      "Hay quá, chúng ta ăn, Tiểu Cẩu Tử đói quá."
      " được ăn nhiều, bằng cơm chiều lại ăn nổi."
      "Dạ mẹ, con biết rồi." xong, Hoằng Nhi lại hối Tiết Đình Nhương nhanh ôm bé ăn.
      Bóng lưng hai cha con biến mất sau cánh cửa, Chiêu Nhi mới ngượng ngùng cười cười với Uyển Quỳnh, : "Đứa này rất nghịch, cả ngày luôn mấy lời lạ lùng."
      Lời này là giải thích việc Hoằng Nhi gọi Tiết Đình Nhương là cha đẹp trai, lời này cũng do lần Tiết Đình Nhương vui đùa với Chiêu Nhi bị nhóc con này nghe được, sau đó Tiết Đình Nhương liền thành cha đẹp trai.
      Ngô Uyển Quỳnh có chút hâm mộ : "Hoằng Nhi đáng ."
      Nghe vậy, Chiêu Nhi nhìn nàng ta cái, gì. Chỉ giả vờ lau bàn, rồi nhàng , cũng còn sớm nữa, bảo nàng ta nhanh về nhà.
      Ngô Uyển Quỳnh lại nhìn về phía cửa, rồi tạm biệt Chiêu Nhi, rời khỏi Phường hoa Vương Ký.
      Khi nàng ta rồi, Chiêu Nhi lại thở dài.
      Nàng có thể nhìn ra Uyển Quỳnh hâm mộ, cũng dám thêm gì, Uyển Quỳnh tuổi trẻ thủ tiết, lại có con cái, đơn là có thể hiểu được. Nàng chỉ sợ mình nhiều, khiến sau khi trở về khó tránh nàng ta cảm thương.
      Chiêu Nhi trông tiệm thêm lát, thấy còn sớm, liền thu dọn đóng cửa hàng.
      Sau khi trở về, Tiết Đình Nhương ôm Hoằng Nhi, cầm quyển sách kể cho bé nghe, thằng bé cũng nghe rất chăm chú.
      Hai cha con kể, nghe.
      Nghe lát, con trai liền hỏi các vấn đề kì lạ, sau đó người cha cũng phiền chán, giải thích cặn kẽ cho bé.
      Chiêu Nhi cười cười, thay sang quần áo cũ bước vào phòng bếp.
      Buổi tối ăn cơm xong, tắm rửa cho Hoằng Nhi trước.
      Trong nhà có xây phòng tắm, bên trong có hai bồn tắm lớn . Cái dành riêng cho Hoằng Nhi, kỳ thực cũng chỉ là cái bồn gỗ .
      Bây giờ vẫn mùa nóng, cho nên Chiêu Nhi chuẩn bị nước ấm, lột sạch Hoằng Nhi ném vào trong chậu, thằng bé vô cùng hào hứng, ngừng vẩy nước, Chiêu Nhi ngồi xổm xuống xoa xà phòng cho bé, bé lại chùi bọt lên mặt Chiêu Nhi, làm cho Chiêu Nhi tức.
      Hai mẹ con vừa tắm vừa như đánh nhau, tiếng cười vang đến phòng chính.
      Phía tây phòng chính, là thư phòng của Tiết Đình Nhương.
      Lúc này ngồi sau bàn, bên ngoài trời tối đen, lại thắp đèn, đắm chìm trong bóng tối khôn cùng.
      Cuối cùng cũng nhớ tới khoảng thời gian bỏ quên trong mộng, ngay tại lúc nhìn thấy người kia.
      Trong mộng, vào Hàn Lâm, cũng chỉ là thứ cát sĩ tầm thường.
      Sau Quán tuyển, liền vội vàng về nhà chuyến, nhưng ở lâu, lại vội vàng trở về kinh thành.
      Mẹ con Chiêu Nhi cùng , vì con trai còn quá , thể lặn lội đường xa, hai là kinh thành bên này còn chưa thu xếp ổn thoả.
      Hơn nữa, quan trường đầy hỗn loạn và vụn vặt, chiếm hết thời gian của .
      Ngô các lão là tòa sư của , tránh được phải tới cửa bái phỏng vài lần, nhất là còn có quan hệ giữa Ngô gia cùng Thẩm gia.
      Tiết Đình Nhương cũng biết vì sao Ngô gia nhìn trúng mình, dù sao khi đó nổi tiếng, người ưu tú hơn , vóc dáng tốt hơn nhiều đếm xuể, nhưng lại có người bóng gió với , Ngô các lão có khuê nữ duy nhất. Tuy từng gả lần, nhưng nhà trai có phúc, thành thân chỉ quá nửa năm, liền ngoài ý muốn bỏ mình.
      Lời này có ý gì, ai ở quan trường mà hiểu .
      Nhưng lúc đó còn non nớt, lại cảm thấy mình có vợ có con, chẳng lẽ lại vứt vợ bỏ con leo cao bám quý? Liền từ chối. Cho dù vô cùng hiểu nếu đồng ý, lợi ích với chính là con đường bước lên mây dọn sẵn trước mặt.
      có nghĩ làm vậy chắc chắn đắc tội với tòa sư, nhưng lại nghĩ tòa sư đường đường là thứ phụ, đến mức so đo với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như .
      Việc sau đó quả nhiên kéo đến, phạm sai lầm bị trục xuất khỏi Hàn Lâm viện, đẩy tới vùng khỉ ho cò gáy nhậm chức Huyện Lệnh.
      Khi đó, tuổi trẻ khí thịnh, thầm biết đây là cố ý trả thù, nhưng ăn hối lộ hai trái pháp luật, tin bọn họ có thể làm gì được .
      Việc này dám với Chiêu Nhi, sợ mất mặt, cũng muốn nàng lo lắng. Cho nên Chiêu Nhi vẫn tưởng ở kinh thành, thực tế rời kinh đến nhậm chức tại thành chốn biên thuỳ.
      Khi đến nơi, mới hiểu ở quan trường có bối cảnh, có chỗ dựa vững chắc khó khăn thế nào.
      Là kẻ xuất thân nhà nông, thầm biết nông dân gian nan vất vả, cho nên từng nghĩ về sau nhất định phải làm quan tốt dốc sức vì dân.
      rất đơn giản, thực tế muốn làm đến cùng lại khó càng thêm khó.
      Nịnh bợ cấp , đối phó Tiểu Lại bên dưới, là việc đầu tiên phải làm.
      lấy lòng thượng cấp, đánh giá thành tích đạt hạng cao, vậy quên việc thăng quan , chừng còn bị giáng chức. Từ xưa có câu , dù ngươi trong sạch như nước, cũng khó tránh vết ố dầu loang. Ý là quan địa phương đều do Lại bộ tuyển chọn phái xuống, ba năm bổ nhiệm lần, đương nhiên bằng ít Tiểu Lại danh tiếng quen thuộc hoàn cảnh địa phương.
      vài 'Đại nhân' nếu thể thấy chi tiết, rất dễ bị mấy người dưới liên thủ chiếm mất quyền lực. Mà Ngô các lão muốn gây khó dễ cho , đương nhiên để đến nơi tốt, nên huyện đến nhậm chức chính là loại hình như thế.
      Khi vừa mới đến, liền chịu thiệt mấy trận.
      Từ ban đầu quyết giữ ý mình, nhưng vì đối phó với đám Tiểu Lại, học được lá mặt lá trái, học được mượn sức chèn ép, còn học được lấy quyền mưu lợi cá nhân.
      Cuối cùng tất cả yên ổn, có thể vững vàng làm Huyện thái gia, cũng thay dân chúng làm được vài việc tốt, lại hết nhiệm kỳ đến kỳ thuyên chuyển.
      Đến nơi mới nhậm chức, lại đối mặt với tình cảnh khác trước là mấy.
      Bây giờ có kinh nghiệm, nên cảnh cáo cảnh cáo, nên mượn sức mượn sức, binh đến tướng chặn, nước lên đắp bờ. Đến cùng thân người mệt nhọc, thỉnh thoảng cũng từng nghĩ nếu lúc trước mình đồng ý, có phải cần phải trải qua hết thảy việc này ? Có phải cũng giống những đồng liêu cùng năm, an an ổn ổn ngồi ở Hàn Lâm viện, uống trà chuyện, chờ thăng quan tiến tước, từng bước lên cao?
      dám suy nghĩ sâu hơn, lúc này gặp nhiều người biết nhiều việc, cũng ý thức được bản thân thay đổi, cũng có tự tin nếu gặp phải lần nữa, mình còn có thể giữ vững tấm lòng giống như năm đó hay .
      Vừa liền hẳn mấy năm, lúc này Chiêu Nhi cũng biết bị đẩy xuống địa phương, lần nữa có ý muốn đến tìm , Hoằng Nhi giờ lớn, lại nhớ được mặt cha mình.
      Trong lòng áy náy khó an, tự biết xấu hổ, lại nghĩ tình cảnh lúc này tốt hơn trước kia ít, liền đưa thư trở về, bảo nàng đến tìm .
      đường Chiêu Nhi đến tìm , xảy ra chuyện trong lúc thuyền.
      Từ đó cách biệt thiên thu.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:
      Có người sợ ngược Chiêu Nhi. Hai Mặt là mẹ ruột, ngược nữ chính (có hả?).
      đời này làm gì có nhất kiến chung tình, Ngô Uyển Quỳnh cũng phải vì nhìn trúng Cẩu Tử mới cố ý đến trà trộn. Có thể vì nàng ta nhàm chán, có thể là tò mò, cũng có thể là hâm mộ.
      Ban đầu nhà ba người Cẩu Tử xuất trước mặt nàng ta, là nhà ba người hạnh phúc, đây là thứ nàng ta có. Lần sau gặp lại, là vì biết người này gây phiền phức cho nhà mình, khiến Ngô các lão - cha nàng ta tức giận, cho nên mới tò mò nhìn cái.
      Rồi đến lúc nhìn thấy Tiểu Cẩu Tử trước mặt mọi người gọi cha, Tiết đình nhương chẳng kiêng dè bên đường nhận vợ con, thậm chí còn ở trước mặt mọi người tháo đoá hoa đầu đưa cho vợ.
      Hành vi này trong mắt các nương, cảm thấy thủ đoạn chọc của Cẩu Tử càng cao, nhưng ra là thể cho vô số nữ tử ném khăn tay ném hoa cho rằng - - ta khinh thường hoa của các ngươi, ta có hoa, hoa của ta là cho vợ con ta, đoá hoa này cho thấy đệ tử nhà nghèo có thể đạt được vinh quang cao nhất. Hoa này chỉ Trạng Nguyên mới có.
      màn này trong mắt nàng ta, là tình , tình thân, tình phụ tử, mà hết thảy nàng ta hoàn toàn có. Nàng ta rất hâm mộ, đồng thời cũng rất tò mò về Chiêu Nhi.

      Editor: từ 150 các chương đều dài, lại toàn từ cổ quan viên thể chế, edit lâu ghê. Có chậm chương các bạn thông cảm he

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      đọc mấy cái thi cử mà nể editor thiệt mà. toàn từ lạ hoắc k luôn
      lamphuonghoang thích bài này.

    3. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chị Uyển Quỳnh được làm được nha! vô phá nhà người ta nha :027:
      lamphuonghoang thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 154:

      Khi nhận được tin tức, dám tin.
      quan tâm triều đình có lệnh cấm quan viên vô cớ rời khỏi nơi quản hạt mà tự mình xa đến nơi xảy ra chuyện để kiểm chứng, lại đối mặt với thuyền hỏng người vong.
      Khoảng thời gian đó, Tiết Đình Nhương quên mất bản thân vượt qua thế nào. Đến khi cuối cùng tìm lại được lý trí, mới tổ chức tang lễ cho hai mẹ con Chiêu Nhi, trở lại địa phận quản hạt, lại bị cấp trách phạt, cũng tấu lên triều đình buộc tội thất trách.
      về kinh báo cáo công tác, tình hình vô cùng gay go.
      Lúc đó, Thẩm gia nhìn như người qua đường, còn bởi vì gấp gáp trao quyền cho cấp dưới để rời kinh, mà có mấy bạn bè giúp sức. gần như mất hết can đảm, kỳ thực đến lúc này, gần như muốn buông bỏ hết thảy, đột nhiên lại có người đến tìm .
      vị cùng khoa với , hai người biết nhau, cũng có vài phần giao tình, nhưng quá sâu.
      Người này cực kỳ ân cần, bày mưu tính kế giúp , bảo đến cầu xin tòa sư Ngô Dung. Còn tòa sư trước nay rộng lượng, tất nhiên bỏ mặc .
      Xuất phát từ tâm tình quỷ dị nào đó, nghe lời khuyên bảo chuẩn bị lễ tới cửa, tuy Ngô các lão lạnh mặt với , nhưng cũng quá ghét bỏ, đồng ý ra mặt vì .
      khắc đó, trong lòng liền có dự cảm, đây là mưu.
      Quả nhiên mượn nước đẩy thuyền cùng Ngô các lão xoá mọi hiềm khích, ngoài mặt lại đúng mức tỏ ra mình xấu hổ và hối hận, sau đó dưới trợ giúp của Ngô các lão thành công ở lại kinh thành, vào lúc mọi thứ nước chảy thành sông, có người chuyện Ngô các lão muốn chọn làm rể hiền.
      có tài đức gì!
      Vấn đề này, trong mộng ngừng tự hỏi, đợi sau khi cưới Ngô Uyển Quỳnh, mới được giải đáp.
      Nàng ta tính tình quỷ dị, nhưng lại có chấp niệm khó mà giải thích với , chấp niệm này rất quỷ dị. Nghiệt duyên này xuất do lần ngẫu nhiên gặp gỡ mà biết, hai nhà Thẩm Ngô lại xem như việc vui mà cam chịu.
      Biết được chân tướng xong, cảm thấy nực cười.
      Bởi vì chút tò mò khó hiểu, bởi vì để hai nhà Thẩm Ngô hợp tác lần nữa, cho nên đời bị ép biến đổi.
      ...
      Chiêu Nhi vất vả mới tắm rửa xong cho Hoằng Nhi, mệt mỏi đến mức đầy mồ hôi.
      Vì muốn tỏ ra mình phẫn nộ, nàng vỗ mông Hoằng Nhi hai cái, lại chọc thằng bé cười ha ha.
      "Tiết Đình Nhương, mau ôm con trai của ngươi !"
      Nghe tiếng la, Tiết Đình Nhương giật mình tỉnh khỏi hồi ức, vội vàng đến phòng tắm.
      Cửa phòng tắm mở ra, quần áo Chiêu Nhi ướt hơn phân nửa, nửa trong suốt dính lên người, đuôi tóc và mặt đều là nước, tôn lên khuôn mặt hồng hào, tựa như đóa hoa sen mới nở.
      Tiết Đình Nhương liền ngây ngẩn cả người, khó nhịn mà nhìn thêm vài lần.
      Chiêu Nhi trừng mắt nhìn , dùng khăn bông lớn bọc lấy con trai, nhét vào lòng : "Nhìn cái gì, mau ôm thằng nhóc thối này ! Ngươi mặc quần áo, lau khô tóc cho nó ! Ta tắm trước, ta tắm xong rồi, mới đến ngươi."
      Giọng nàng hung hăng, lại đầy hoạt bát.
      Hoạt bát khiến Tiết Đình Nhương tưởng như còn đắm chìm trong hồi ức, tim khó nhịn mà đập thình thịch.
      "Sao vậy?" Thấy động đậy, bộ dạng có chút là lạ, Chiêu Nhi nhịn được dùng tay sờ sờ trán , hỏi: "Phát bệnh gì thế?"
      Lúc này mới phản ứng, cố ý nhìn nàng cái: "Ta thấy đẹp."
      Đẹp?
      Chiêu Nhi vô thức cúi đầu nhìn trước ngực, liền thấy lớp vải mỏng manh ngăn được đồi núi trập trùng.
      Nàng thậm chí có thể cảm thấy, bởi vì nhìn chăm chú, mà nơi mẫn cảm kia càng nhô cao, tựa như đóa hoa vui tươi nở rộ, lay động bày ra vẻ đẹp của mình.
      Mặt nàng liền đỏ ửng đỏ, đóng sầm cửa lại.
      Tiết Đình Nhương cúi đầu nhìn nhóc con thịt mềm da trắng trong lòng tò mò nhìn cha mẹ, tâm tình liền vui sướng, nghĩ kia chỉ là giấc mộng mà thôi.
      Bây giờ tình cảnh trong mộng, đương nhiên để mọi thứ lại xảy ra.
      Kẻ nào cũng được!
      *
      Cuối cùng nhà ba người đều tắm rửa sạch nằm giường, Chiêu Nhi cũng mệt chỉ còn nửa cái mạng.
      Nàng cứ mãi xoa thắt lưng mình, Tiết Đình Nhương nhìn thấy, liền xoa cho nàng. Tay to, dùng sức mạnh, xoa rất thoải mái, Chiêu Nhi để mặc xoa.
      Hoằng Nhi thấy vậy, cũng vội xoa cho mẹ, thế nhưng chẳng quen tay, nắm tay cứ vỗ đến vỗ , thuần túy là gây .
      Nhưng Chiêu Nhi lại cười tủm tỉm, còn Hoằng Nhi lớn rồi, biết hiếu thảo rồi.
      Hoằng Nhi biết hiếu thảo là thế nào, cha từng kể chuyện cho bé, biết mẹ khen mình, đắc ý mà càng nỗ lực đấm bóp.
      Đáng tiếc làm tốt như cha, bị Tiết Đình Nhương chỉ huy, bị sai đấm chân cho mẹ.
      Tiết Đình Nhương tán gẫu cùng Chiêu Nhi, lát liền đến Ngô Uyển Quỳnh.
      Chiêu Nhi kể lại hoàn cảnh của Ngô Uyển Quỳnh, rồi cảm thán: "Uyển Quỳnh cũng đáng thương, còn trẻ ở goá, cũng có con trẻ bên người, độc mình."
      Tiết Đình Nhương khẽ hừ tiếng: "Nàng dễ tin người, sao nàng biết nàng ta hay giả, nàng có cho người điều tra chưa?"
      Chiêu Nhi sửng sốt, : "Vậy có, bất quá nàng ấy gạt ta làm gì. Lại , ngươi cho là ta ngốc sao, người lai lịch mà dám nhận vào cửa hàng à, ta xem qua hộ tịch của nàng ta, có cả văn thư bảo giáp nữa. Đúng là người kinh thành, chồng chết, độc mình, cũng có con nối dòng." (bảo giáp: chế độ hộ tịch ngày xưa quản lý theo nhiều tầng. số nhà hợp thành giáp; số giáp hợp thành bảo; giáp có giáp trưởng; bảo có bảo trưởng)
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương tối sầm, Ngô Uyển Quỳnh này chu đáo, hổ là con của Ngô các lão. Việc này với người khác mà có lẽ rất khó, nhưng với thân phận của Ngô Uyển Quỳnh, tuỳ ý tạo ra bản ghi giả là quá đơn giản.
      Sở dĩ nghĩ đến Ngô các lão, bởi vì Ngô các lão để con mình đến cửa hàng làm công, còn dùng thân phận nữ tiểu nhị tiến vào nhà .
      Bây giờ hai nhà xem nhau là kẻ thù mới hợp lý.
      Điều duy nhất có thể dùng để giải thích đây là hành vi cá nhân của Ngô Uyển Quỳnh, Ngô các lão biết chuyện này.
      Còn tại sao Ngô Uyển Quỳnh lại hao tâm tổn sức, làm ra chuyện khó hiểu đến mức này, Tiết Đình Nhương chỉ có thể dùng chấp niệm khó tin để giải thích. Dù sao trong lòng Ngô Uyển Quỳnh nghĩ cái gì, trong giấc mộng kia Tiết Đình Nhương biết, cũng muốn biết.
      Bây giờ cũng thế.
      "Dù sao bình thường ngươi chú ý chút, lòng người khác nhau, mà kinh thành này sâu thấy đáy, đều là ngươi lừa ta gạt, bụng dạ khó lường. Sao nàng biết đối phương phải là đối thủ của nàng, cố ý phái người tới dò hỏi bí mật thương nghiệp?"
      Lời này khiến Chiêu Nhi ngây ngẩn cả người, có lẽ trước kia nàng còn chưa tin mấy thứ như bí mật thương nghiệp, đến kinh thành cũng phải tin. Địa phương lớn người liền nhiều, người nhiều sinh ra cạnh tranh, vì lợi nhuận chuyện gì mà làm được? Chẳng phải người bán hai cái xưởng kia cho nàng cũng thế sao, muốn chèn ép nàng mà thành, bị nàng làm hỏng việc mua bán.
      "Còn nữa, phải trước đây ngươi thương hội kinh thành và thương hội Sơn Tây có người tới cửa thăm hỏi ngươi, nhưng ngươi lại lười giao tiếp với bọn họ?"
      nhắc tới thôi, nhắc tới Chiêu Nhi liền cực kì tức giận.
      Phường hoa Vương Ký dần dần bộc lộ tài năng ở kinh thành, bây giờ Chiêu Nhi cũng tiến vào trong tầm mắt thương hội các nơi.
      Cái gọi là thương hội, ban đầu đều do địa vị thương nhân quá thấp, tập hợp lại nhằm tương trợ lẫn nhau. Rồi phát triển thành vì bảo vệ lợi ích của đồng nghiệp, đồng ngành cũng là đồng hương, lấy hình thức cùng nhau thành lập hội quán hoặc là thương bang, tiến hành lũng đoạn, phân chia, sắp xếp.
      Mỗi thương hội đều có lão đại đứng đầu, mà trong thương hội lại chia thành rất nhiều ngành nghề, tỷ như mua bán lương thực có nhân vật đứng đầu việc mua bán lương thực, phường làm mấy loại giấy bút mực ấn, cũng có nhân vật đứng đầu. Dưới các nhân vật đứng đầu này đều có rất nhiều cá tôm lớn , những người này nắm giữ toàn bộ thị trường.
      Mà Phường hoa Vương Ký đột nhiên nổi bậc, hơn nữa tốc độ xâm chiếm thị trường hoa lụa quá nhanh, khó tránh xâm hại đến lợi ích của người khác.
      Cho nên, vẫn có người ỷ mình ở kinh thành lâu năm, lại có vài phần mặt mũi ở thương hội, liền nhờ thương hội ra mặt vun vào.
      Vun vào là cho dễ nghe, kỳ thực chính là ám chỉ với Chiêu Nhi, mọi việc phải để lại đường lui, ngày sau còn gặp lại nhau.
      Chiêu Nhi như bọn họ, chỉ xuất thân từ gánh hàng rong thôn dã, đến nay làm buôn bán trừ tự mình lần mò, đều dựa vào lời và hành động của Tiết Đình Nhương làm chuẩn mực.
      Sao nàng chịu được việc này, lại vì chưa từng gặp phải, nên cho là đối phương muốn đến lừa gạt, liền đuổi người . Lần sau khi họ đến, theo lời Tiết Đình Nhương, Chiêu Nhi mới biết được thương hội làm gì, mới hiểu được can hệ trong đó.
      Chẳng qua nàng vẫn như trước hoà nhã gì với bọn họ.
      trắng ra là, quy củ đều là nhằm vào người bên dưới, mấy thương nhân lớn cấp cao trong thương hội có ai lũng đoạn thị trường, cũng thấy ai nhảy ra tố cáo là xâm hại lợi ích của người khác.
      Chiêu Nhi chịu được bộ dạng này của họ, nàng trước nay có thói quen thịt đưa đến miệng lại còn nhả ra. Hơn nữa nàng mềm nắn rắn buông, nếu thương lượng thuyết phục, có lẽ nàng vì mọi người mà tuân thủ quy tắc này, cũng khắc chế bản thân mà nhập gia tùy tục, đằng này đối phương xem thường nàng, cho nàng mặt mũi.
      Ngươi nhíu mày trừng mắt, ta còn phải hoà nhã với ngươi ư? Cho nên Chiêu Nhi mới lười quan tâm đến họ.
      Khi Chiêu Nhi biết thương hội làm gì, nàng cũng tự mình cân nhắc, bây giờ việc mua bán hoa lụa của nàng cũng phải chỉ dựa vào cửa hàng lẻ, mà con đường giống Vương Ký thái hành ——
      Từ cửa hàng và tuyến đường, toàn bộ đều được phân tán.
      Phía Kinh thành có quán , hàng rong, cùng tiệm tạp hóa , sau đó từ kinh thành phân tán các nơi, mỗi địa phương hầu như đều cùng hình thức.
      Ngươi muốn bàn chuyện thương hội với quán , hàng rong cùng tiệm tạp hóa khắp hang cùng ngõ hẻm sao?
      Đừng dân chúng phổ thông có biết hay , cho dù biết, người ta cũng lười quan tâm. Thế nên, là ngươi hô to gọi đối phó cái quán , hai là người bán hàng rong có trăm ngàn vạn, có bản lĩnh tự mà quản.
      Cho nên, trong mắt Chiêu Nhi, họ chỉ là hổ giấy, căn bản dọa được người.
      Với suy nghĩ này của nàng, Tiết Đình Nhương rất kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười.
      Kinh ngạc là ý tưởng của Chiêu Nhi trước nay giống người thường, buồn cười là suy nghĩ của nàng cũng có gì sai, mấy thương hội kia kiềm chế cũng chỉ là cửa hàng lớn và thương nhân giàu có, ai lại so đo chút dưa chút táo với đám dân đen chứ.
      Nhưng vấn đề là, chút dưa táo này lại có quá nhiều lợi ích.
      Chút ích lợi này đối với những thương nhân mỗi ngày thu cả đấu vàng mà chẳng đáng là bao, nhưng cũng bị người chú ý.
      Nếu nhắc đến, chỉ e chẳng lâu sau, Phường hoa Vương Ký bị người ta chấn chỉnh, mà đến khi đó có thể phải chịu cảnh toàn bộ thương hội cùng nhau áp chế.
      Vì thế, Tiết Đình Nhương có lòng muốn Chiêu Nhi hiểu được lợi hại trong đó.
      Cho nên, vì đề phòng, cũng là vì muốn bị người ta áp chế cắt đứt nguồn cung quan trọng, Chiêu Nhi bảo Cao Thăng đến Giang Nam, vì muốn tìm được nguồn cung phong phú lại ổn định.
      Kỳ thực Chiêu Nhi nghĩ đến việc này, sản xuất hàng từ vải vóc trong kinh, tương đương cho người ta lột lớp da, Giang Nam là vùng sản xuất các loại tơ lụa, còn bằng xuống tay từ gốc.
      "Ngươi cho rằng Uyển Quỳnh do những người đó phái tới chứ? Vậy bọn họ cũng quá để mắt đến ta rồi! Lại , cài người đến cạnh ta để làm gì, học trộm kỹ thuật bí truyền? Chúng ta đâu có, hoa lụa đó ai cũng có thể làm, thứ chúng ta đoạt chỉ là thời cơ mà thôi."
      Tiết Đình Nhương sờ sờ mũi: "Ta có ý này, chỉ muốn nhắc nhở nàng câu thôi, mọi việc đều phải cẩn thận, dù sao nay khác xưa. Đúng rồi, thương hội kinh thành nàng có thể quan tâm, thương hội Sơn Tây vẫn nên có tiếp xúc. vì muốn có tin tức nhanh nhạy, hai cũng vì mượn sức dựa thế, mọi việc có xấu có tốt, chủ yếu là xem nàng làm thế nào."
      Chiêu Nhi lộ ra biểu cảm khó xử, kỳ thực nàng cũng bài xích tiếp xúc với người ngoài, chỉ là bây giờ có con trai, luôn cảm thấy làm mẹ nên ở cạnh trông nom, mà bên người nàng bây giờ quả có ai để dùng.
      Càng nghĩ càng đau đầu, nàng cũng lười nghĩ thêm về chuyện này, liền gác lại về sau lại . Rồi nghĩ đến chuyện khác, : " mới nhớ, đến hạn chia tiền lãi cho nhóm Tú Lan rồi, ta còn chưa kết sổ đâu."
      Lợi nhuận của Phường hoa Vương Ký bây giờ, từ lúc ba nhà Lý, Mao, Trần dời , nàng chưa hề động đến, ban đầu khi bốn nhà góp vốn, đương nhiên là muốn chia hoa hồng, phần được chia cũng nhiều.
      Lúc trước Chiêu Nhi xây cửa hàng và đề xuất ý tưởng mua bán, hơn nữa tiền các nhà góp vào cũng nhiều, hơn nữa tại việc mua bán chỉ nhờ Chiêu Nhi chống đỡ, lúc trước Chiêu Nhi chia cho mỗi nhà phần, bọn họ đều muốn, nhà chỉ muốn nửa phần.
      Cho dù chỉ nửa phần, cũng là thu nhập xa xỉ, tương đương lúc trước dùng chút tiền còm mua con gà mái có thể đẻ trứng vàng. Chỉ riêng Trần Tú Lan bây giờ vẫn còn chịu trách nhiệm nghiên cứu chế tạo hoa lụa mới cho phường hoa, cùng làm ít chậu hoa rất cao cấp, còn có thể thu thêm phần thu nhập khác.
      Chiêu Nhi nghĩ tới toàn bộ việc này, vẫn luôn bỏ thời gian ra tính sổ sách, đầu cũng đau.
      Nghĩ nếu tự mình làm, có thể hết đêm cũng xong, nàng khỏi có ý ném lên người Tiết Đình Nhương. Nàng với tay chọc chọc cánh tay Tiết Đình Nhương, : "Ngươi xem giúp ta ."
      Nhờ người ta lại chẳng đủ thành ý thế này, Tiết Đình Nhương lười chả thèm liếc nàng.
      Chiêu Nhi lúng túng, suy nghĩ chút liền thấy cam lòng, lại chọc , miệng cũng ngọt hơn rất nhiều: "Ngươi tính nhanh hơn ta, xem sổ sách cũng mau, ngươi là chủ nhà, chuyện trong nhà chẳng lẽ ngươi mặc kệ?"
      Nghe thấy từ ‘chủ nhà’, mặt mày Tiết Đình Nhương linh hoạt hẳn, nhưng vẫn im lặng.
      Chiêu Nhi chăm chú nhìn , lại nhìn sang bên cạnh, nương theo Hoằng Nhi giả vờ khóc: "Hoằng Nhi, con mau lớn hơn , chờ con trưởng thành, liền giúp mẹ gảy bàn tính xem sổ sách, đừng học theo cha con, cha con biết thương người mà."
      "Mẹ, mẹ đừng khóc, Hoằng Nhi lớn nhanh thôi."
      Tiết Đình Nhương tức đến bật cười, thuận tay vỗ cái lên mông cong chắc nịch của nàng: "Ta thương nàng, vậy sổ sách trước kia là ai xem giúp nàng hử?!"
      xong, mở tủ giường, lấy hết sổ sách của Chiêu Nhi ra. Trải lên bàn giường, lấy bàn tính, chuẩn bị giấy và bút mực.
      Lúc này Chiêu Nhi liền bước đến bên cạnh lấy lòng: "Ta biết ngươi là tốt nhất mà."
      Tiết Đình Nhương hừ lạnh đáp lại nàng.
      *
      "Thế ra lúc trước Chiêu Nhi cùng trượng phu thành thân là do vậy."
      Giọng điệu Ngô Uyển Quỳnh có chút là lạ, Chiêu Nhi vô thức cảm thấy kì quái, lại nghĩ ra kì quái chỗ nào. Nàng nhìn mặt đối phương, thấy sắc mặt thản nhiên, tràn đầy cảm thán, sau khi xong lại tiếp tục thêu thùa, liền cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều.
      Kỳ thực Chiêu Nhi cũng quá muốn nhắc đến đề tài này, nhưng khi chuyện với Ngô Uyển Quỳnh, lại nhắc tới chuyện này. Ngô Uyển Quỳnh trượng phu của nàng ta là học trò của cha mình, cha nàng ta là tú tài nghèo túng, thấy y hiếu học, vừa khéo cũng đến tuổi, liền gả mình cho học trò.
      xong chuyện của mình, lại thuận miệng hỏi nàng. Chiêu Nhi thấy bình thường hai người hòa hợp, nhàn rỗi cũng tán gẫu vài chuyện của nhau, liền giấu diếm chuyện mình là con dâu nuôi từ bé của Tiết gia, cũng bởi vậy mới có câu như vậy.
      Chiêu Nhi trước nay thích ác ý suy đoán tính tình người khác, việc qua quay đầu liền quên hết, hai người còn vài chuyện khác, lúc này có khách tới cửa, Ngô Uyển Quỳnh liền vội bỏ lại việc trong tay, đứng dậy đón khách.
      Chiêu Nhi cầm lấy khung thêu của Ngô Uyển Quỳnh xem, thấy đó thêu uyên ương hí thủy trông rất sống động, khỏi cảm thán tay nghề tinh xảo.
      Mà nàng lại làm được, may quần áo, thêu đoá hoa đơn giản còn tạm được, hình dáng phức tạp chỉ đành lực bất tòng tâm. May mà nàng cũng quá rối rắm chuyện này, nhìn lát liền buông xuống.
      Vị khách kia chỉ đến xem, rất nhanh liền rời khỏi, Ngô Uyển Quỳnh rồi quay lại, vừa khéo trông thấy Chiêu Nhi bỏ khung thêu của mình xuống, cười : "Chiêu Nhi, ngươi thích ? Nếu thích, chờ ta thêu xong, giúp ngươi thêu lên váy."
      Chiêu Nhi vội xua tay: " cần đâu, ngươi thêu vất vả như vậy, lại ta cũng mặc được váy áo sặc sỡ như vậy."
      "Hay làm thành yếm?"
      Chiêu Nhi liền ngay: "Uyển Quỳnh, thực cần, quân tử đoạt vật thích của người, mặc dù ta chỉ là nữ nhân, cũng làm được việc đó. Hình này ta thấy ngươi thêu lâu như vậy, vẫn nên để lại cho mình thôi."
      Ngô Uyển Quỳnh thêm nữa, chỉ đáp: "Ta tính may cho Hoằng Nhi bộ quần áo, lúc đó thêu hoa văn hình hổ. Hoằng Nhi trắng trẻo, mặc nhất định rất đẹp."
      "Sao có thể biết thẹn như thế?"
      "Sao phải ngượng ngùng, ta còn phải cám ơn ngươi giữ ta lại làm công ở đây, Hoằng Nhi đáng , ta thích còn kịp, may quần áo cho bé cũng uổng công thằng bé kêu ta tiếng dì."
      Thấy nàng ta nhắc tới Hoằng Nhi mặt mày liền sinh động, Chiêu Nhi do dự chút, : "Uyển Quỳnh, vong phu kia của ngươi cũng vài năm, chẳng lẽ ngươi định tái giá?"
      Ngô Uyển Quỳnh sửng sốt, cúi đầu xuống: "Trong kinh thành này, ta lẻ loi mình, cũng ít giao tiếp với người khác, lại ta cũng định tái giá."
      "Ngươi còn trẻ như vậy..."
      , liền nghe thấy Hoằng Nhi ríu ra ríu rít phía sau cửa, còn kèm theo tiếng của Tiết Đình Nhương.
      Là Tiết Đình Nhương tan trực từ Hàn Lâm viện trở về.
      Tiết Đình Nhương thay quần áo, vẫn là trường bào màu xanh quen mặc, lại bởi vì cao ráo, người lại trắng nõn tuấn tú, nên có dáng vẻ cực kỳ nho nhã.
      Lúc này cúi đầu chuyện với Hoằng Nhi, cha con tay nắm tay, vô cùng ấm áp.
      Hoằng Nhi vừa vào tới, liền nhắm thẳng Chiêu Nhi nhào tới.
      Khoan khoái gọi tiếng mẹ, rồi mới đến trước mặt Ngô Uyển Quỳnh gọi tiếng dì.
      Chiêu Nhi đến bên người Tiết Đình Nhương, cười : "Sao hôm nào ngươi cũng tan việc sớm như vậy, sợ cấp răn dạy ư?"
      Kỳ thực đây chẳng qua là nàng đùa, Tiết Đình Nhương cũng cười : "Cấp thấy ta cần cù cố gắng, có chí vươn lên, khen ta còn kịp, sao lại răn dạy ta. Lại , nếu ta về trễ, phải nàng hoài nghi ta cùng đồng liêu uống rượu hoa, ghen tuông chua lè, buổi tối cho ta lên giường, chẳng phải ta oan ức chết mất sao."
      Lời này của Tiết Đình Nhương có chút đột ngột, bất quá trước nay ở trước mặt nàng đều nghiêm chỉnh, Chiêu Nhi cũng nghĩ nhiều. Chỉ cảm thấy trước mặt Ngô Uyển Quỳnh loại chuyện riêng tư giữa vợ chồng này, đương nhiên cảm thấy có chút lúng túng.
      Chuyện uống rượu hoa kỳ thực là có điển cố, phải nhắc lại lúc Mao Bát Đấu bọn họ còn ở cùng.
      lần Lâm Yên Nhiên náo loạn với Mao Bát Đấu, sau đó bọn họ mới biết ra Lâm Yên Nhiên ngửi thấy mùi son phấn người Mao Bát Đấu, mà loại phấn này Lâm Yên Nhiên có, hỏi ra mới biết hai người Mao Bát Đấu Lý Đại Điền cùng đồng hương uống rượu hoa.
      Kỳ thực chỉ là uống rượu, chứ tìm nương, lại lúc đó hai người muốn mất mặt mũi, mới chuyến. Vì việc này, Lâm Yên Nhiên cùng Mao Bát Đấu náo loạn trận, còn liên lụy đến cả Lý Đại Điền.
      vất vả mới khuyên bảo được hai người trở về phòng, Chiêu Nhi liền hỏi Tiết Đình Nhương có từng uống rượu hoa .
      Kỳ thực chỉ thuận miệng câu, cũng mang chút tâm tư muốn hỏi, Tiết Đình Nhương liền chê cười Chiêu Nhi là vại giấm, hai người trêu đùa trận, sau này mới có trò đùa rượu hoa này.
      Bên này Chiêu Nhi lo lắng bị Ngô Uyển Quỳnh nghe được, bên kia Ngô Uyển Quỳnh hình như cũng cảm thấy xấu hổ, liền kéo Hoằng Nhi đến cạnh cửa.
      Thấy vậy Chiêu Nhi nhàng thở ra, tiếp tục chuyện cùng Tiết Đình Nhương.
      Ngô Uyển Quỳnh cầm đóa hoa cho Hoằng Nhi chơi, ánh mắt khống chế được nhìn sang bên này.
      Liền thấy hai vợ chồng như vì bên người có ai, nên bớt phần kiêng kị. Tiết Đình Nhương thay đổi bộ dạng nhã nhặn thường thấy, mà động tay động chân với Chiêu Nhi.
      Thỉnh thoảng vuốt chóp mũi, hoặc chạm tay vào mặt nàng, quá đáng hơn là ôm eo nàng. Mà Chiêu Nhi như hề phát , hoặc cảm thấy như vậy là bình thường.
      Nàng ta nào biết Chiêu Nhi là bị Tiết Đình Nhương mưa dầm thấm lâu, cho nên mới cảm thấy bình thường.
      "Dì ơi, hoa bị dì bóp méo rồi."
      Lời của Hoằng Nhi khiến Ngô Uyển Quỳnh bừng tỉnh, lúc này mới phát mình vốn thuận tay hái đoá hoa trong chậu, định cho Hoằng Nhi cầm chơi, lại vì dùng sức quá lớn mà bóp hoa biến dạng.
      "Ôi trời, dì hái hỏng rồi, để dì hái cho Hoằng Nhi đóa khác." xong, nàng ta cuống quít ném đoá hoa hỏng vào chậu hoa, lại hái đoá khác.
      Hoa này dùng để trang trí cổng, đều là chút hoa dại, lúc trước khi phá bỏ và xây lại phố Tiểu Hoa nhổ . Chiêu Nhi thấy chúng tươi rốt, bỏ tiếc, liền trồng vào chậu, thường để trước cửa tiệm, cũng chăm sóc, chỉ thỉnh thoảng cắt tỉa chút.
      Vì che giấu, Ngô Uyển Quỳnh lại hái thêm mấy đoá trong chậu, quấn thành vòng hoa cho Hoằng Nhi, để bé cầm chơi. Mà bên kia Tiết Đình Nhương nhìn qua, trong mắt đầy lạnh lẽo.
      "Ngươi nhìn gì thế?" Chiêu Nhi bỗng .
      Gương mặt tràn đầy lạnh lùng liền biến thành gió xuân ấm áp, Tiết Đình Nhương ra dấu bảo Chiêu Nhi nhìn, cũng cười : "Ta nhìn nhóc thối kia, biết cầm hoa rồi lừa bé nhà ai."
      Bên kia Hoằng Nhi cầm vòng hoa , liền vui sướng hài lòng chạy .
      Chiêu Nhi cười cười, : "Ngươi mau chạy theo xem, Uyển Quỳnh cũng phải tan tầm rồi. nếu Hoằng Nhi đói bụng, ngươi cho bé ăn vài thứ trước, lát nữa ta về làm cơm."
      Tiết Đình Nhương gật đầu nhưng , mà kéo Chiêu Nhi vào trong tiệm.
      "Ngươi làm gì?"
      Tiết Đình Nhương chỉ chỉ vào gò má mình.
      Chiêu Nhi lúng túng : "Ngươi đủ chưa, ở ngoài mà."
      vẫn chỉ chỉ mặt mình, lại nhìn ra bên ngoài, tỏ vẻ ngươi mặc kệ ta liền bất động.
      Chiêu Nhi vừa gấp vừa lúng túng, lại sợ bị người ta trông thấy bộ dạng mặt dày mày dạn này của , chỉ e mất hết mặt mũi. Lòng thầm biết cố chấp, muốn làm gì tuyệt đối bỏ qua, vội vã nhón chân thơm má , bấy giờ Tiết Đình Nhương mới thản nhiên ra ngoài.
      Hết thảy người khác thấy, lại bị Ngô Uyển Quỳnh ở cạnh cửa thu hết vào đáy mắt, thấy Tiết Đình Nhương ra, nàng ta vội quay đầu tỏ vẻ nghiêm túc trông chừng Hoằng Nhi cách đó xa.
      Tiết Đình Nhương lướt qua nàng ta, vốn lướt qua, lại lui về sau hai bước, nhìn nàng ta, chỉ : "Chiêu Nhi cho ngươi tan tầm."
      Sau đó liền để lại cho nàng ta bóng lưng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :