1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Huhu muốn tự bổ não 500 chữ cảnh nhà bếp quá
      lamphuonghoang thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 152:

      Ngay lúc Tiết Đình Nhương sững sờ, Chiêu Nhi cất lời.
      "Chúng ta đâu cần, ngươi đừng gấp vậy chứ, người này bị thương, vì sao chữa trị, ngươi sợ người này mất mạng sao?"
      Rất hiển nhiên lời này của Chiêu Nhi khiến kẻ môi giới cực kì khinh thường, bất quá gã đối chọi với Chiêu Nhi, cũng gì, chỉ cười làm lành. Chiêu Nhi thầm hiểu, thêm.
      Bởi vì muốn đưa họ đến xưởng nên Chiêu Nhi mướn thêm chiếc xe, mà hai chiếc xe la của kẻ môi giới thể chở được người bị thương kia, liền để y lên xe của Chiêu Nhi.
      Dọc đường , Hoằng Nhi vô cùng tò mò với người này, mà người này vừa té ngã, bất tỉnh nhân . được nửa đường, Chiêu Nhi đưa y đến y quán trước , bị Tiết Đình Nhương ngăn lại.
      "Y bẩn như thế, y quán nhận."
      Lời này là , Chiêu Nhi chỉ đành đè nén lo âu, đưa những người này đến xưởng trước, để bọn Tiết Hồ hỗ trợ dàn xếp, sau đó lại cho người mời đại phu.
      Nhân lúc này bèn tìm người lau rửa vết bẩn cho y, rửa sạch bụi đất mặt mũi và cạo sạch chòm râu bẩn thỉu mới phát mặt người này bị thương.
      Là vết đao chém, bởi vì xử lý kịp thời, miệng vết thương khô, lúc này kết vảy thành đường dữ tợn màu đỏ sậm, giống con sâu thịt vắt ngang mặt, nhìn mà ghê người.
      Y chỉ bị thương ở mặt, phía sau lưng cũng có vết đao, chân cũng té gãy, biết làm sao mà người này sống được.
      Sau đó nghe những nạn dân kia kể lại, người này đúng là bị kẻ môi giới kia nhặt về.
      Kẻ môi giới tham tài, thấy người té xỉu ở bờ sông vẫn còn hơi thở, cho rằng người nọ trượt chân rơi xuống sông may mắn chết, ai ngờ nhặt về mới phát là bị thương nặng như vậy. Người môi giới vài lần muốn vứt người này , lại ngại nạn dân đồng bệnh tương liên đau khổ cầu xin, mà người này cũng dựa vào nhóm nạn dân, ngươi ngụm nước ta miếng bánh mà chống đỡ đến bây giờ.
      Đại phu trị thương cho xong, lại kê vài thang thuốc, mới dần khoẻ hơn.
      Thấy người này như hấp hối, bị giằng co như thế nửa ngày cũng có dấu hiệu tỉnh lại, Chiêu Nhi thực sợ y chết. Nhưng đại phu lại , người này rất kiên cường, nếu chết chết từ lâu, chứ kéo dài đến bây giờ.
      Lúc này nàng mới yên lòng.
      Cao Thăng nhận được tin cũng tới, Chiêu Nhi giao việc sắp xếp những người này cho ta, rồi cùng Tiết Đình Nhương trở về nhà. Qua phen lăn lộn như thế, trở lại ngõ hẻm Tỉnh Nhi là buổi chiều, Chiêu Nhi vội làm cơm. Ăn cơm xong nhà ba người liền ngủ, vốn chỉ định chợp mắt lát, nào ngờ tỉnh lại trời tối đen.
      Vì thế ngày cứ vậy mà trôi qua.
      Buổi tối, Cao Thăng đến chuyến.
      ta người kia tỉnh, chẳng qua hỏi gì y cũng . Cao Thăng còn với bộ dạng người này, cùng với vết thương người, giống dân chúng bình thường, hỏi Chiêu Nhi nên xử lí thế nào.
      Theo ý Cao Thăng, người như vậy đương nhiên thể giữ lại, nên gây phiền phức cho mình. Chiêu Nhi cũng đồng ý với Cao Thăng, có ý chờ người này khoẻ lại, cho y rời .
      Nhưng Tiết Đình Nhương lại tỏ ra vô cùng hứng thú với người này, còn ngày mai qua xem thử. Cứ như thế, buổi sáng hôm sau thức dậy, Chiêu Nhi làm cơm, nhà ba người ăn cơm xong, liền chuẩn bị ra ngoài.
      Xưởng ở phía tây thành, cách thành đông hơi xa, Chiêu Nhi liền mướn chiếc xe.
      Lúc đến xưởng, trong xưởng bắt đầu làm việc, Chiêu Nhi đứng ở cửa nhìn vào bên trong, thấy rất nhiều thợ thủ công gấp gáp dệt lụa hoa.
      Bây giờ Phường hoa Vương Ký mua bán rất tốt, sau khi nhóm Cao Thăng đến, có bọn họ giúp đỡ liên hệ thương hộ rồi vận chuyển hàng hoá, Chiêu Nhi nghiễm nhiên thẳng tiến thành thương nhân đứng đầu ngành hoa lụa.
      Nhưng người vẫn luôn đủ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Chiêu Nhi đồng ý mua bọn họ. là do đành lòng, hai nữa cũng vì muốn bồi dưỡng cho mình thêm ít thành viên, như vậy cũng cần suốt ngày vì đủ người mà phát sầu.
      Chiêu Nhi chỉ nhìn nhìn lúc, rồi bước ra sân sau.
      Sau xưởng là viện rất lớn, bình thường dùng để làm nhà kho, cũng dùng để ở. Nhóm nạn dân được sắp xếp đến đây, giường chắc chắn đủ dùng, may mà lúc mùa hè, có thể linh động được. Nếu là mùa đông, chỉ nghĩ đến việc sắp xếp cho họ thôi cũng đủ đau đầu.
      Người bị thương nọ được sắp vào gian phòng riêng, lúc Chiêu Nhi đến đó, hình như Tiết Đình Nhương chuyện với y. Nàng cũng để trong lòng, mà đến thăm nhóm nạn dân.
      Sau khi sửa sang trận, nhóm nạn dân xem ra tốt hơn hôm qua nhiều.
      Quần áo vẫn cũ nát lam lũ, nhưng tối thiểu người dơ bẩn. Lúc này Chiêu Nhi mới phát đám người kia phải đều là nam nhân, còn có mấy phụ nhân, có già có trẻ, lớn tuổi nhất khoảng hơn bốn mươi, ngoài ra còn có hai đứa bé, nam, nữ, đều khoảng bảy tám tuổi.
      Thấy Chiêu Nhi nhìn chằm chằm vào bọn họ, phụ nhân gầy yếu có chút kích động, ôm bé : "Bà chủ yên tâm, chúng ta đều có thể làm việc, con ta cũng biết làm việc."
      Nàng ta là sợ Chiêu Nhi ghét bỏ họ. Bởi vì hôm qua khi kẻ mội giới bán người, vẫn luôn ngụy trang là tráng đinh, mấy phụ nữ trẻ em đều là vàng thau lẫn lộn trộn vào. Kỳ thực hôm qua Chiêu Nhi trông thấy bên trong có trẻ , bất quá nàng chẳng gì.
      "Đại tỷ yên tâm, ta đuổi các ngươi , cứ xếp xong chỗ ở . Về phần làm việc, đợi mọi người khoẻ lại rồi hãy ."
      Những người này nhìn như khoẻ mạnh, thực tế thân thể đều mục rỗng.
      Là bị đói.
      Tuy kẻ buôn người cho bọn họ ăn, nhưng chỉ ăn cầm hơi, đói chết là được, sao có thể được ăn uống no đủ. Hơn nữa vừa gặp đại nạn, những người này còn chưa hoàn hồn, sao Chiêu Nhi có thể làm được chuyện bắt họ làm việc.
      Trong mang ơn của mọi người, Chiêu Nhi đến nhà kho lớn.
      Tâm tình của nàng có chút sa sút, dân chúng luôn cùng cực, nhất là nông dân, cả đời kiếm cơm nhờ trời, trời già vừa nhăn mặt liền khiến bọn họ cửa nát nhà tan, vợ con ly tán. Nhưng nàng lại chẳng làm được gì, sợ là cưu mang những người này, cũng vượt quá khả năng của nàng.
      "Chiêu Nhi tỷ."
      Lúc Chiêu Nhi ra, vừa vặn gặp Cao Thăng, hai người tìm chỗ chuyện, kỳ thực là thương lượng việc bố trí những người này.
      Cao Thăng biết Chiêu Nhi tỷ có lòng tốt, cho nên thấy nàng đưa nhiều người như thế trở về, ta cũng gì. Hơn nữa ta cũng nghĩ, về sau làm buôn bán luôn cần dùng người, ra ngoài thuê người, sao yên tâm bằng dùng người có khế ước bán thân.
      Nếu được, bọn họ cũng có thể kéo việc bán rau dưa đến kinh thành, thế cũng có thể giúp họ no căng bụng.
      Ý tưởng của Cao Thăng và Chiêu Nhi mưu mà hợp, hai người thương lượng tỉ mỉ phen, lại bàn chút chuyện buôn bán, Chiêu Nhi mới tìm Tiết Đình Nhương.
      Phía bên này, Tiết Đình Nhương nhìn Hồ Tam trước mắt, tâm tình cũng yên.
      Trong giấc mộng kia, Hồ Tam là tâm phúc của 'Tiết Đình Nhương', Tiết Đình Nhương đó bơ vơ mình, đoạn tuyệt người thân, người gần gũi nhất, cũng chỉ có tùy tùng Hồ Tam bên người.
      Hồ Tam theo Tiết Đình Nhương vài thập niên, khi chết, hậu cũng do Hồ Tam xử lí.
      Nhưng trong mộng, ban đầu Hồ Tam chẳng phải người của Tiết Đình Nhương, là Tiết Đình Nhương giúp y báo mối thù lớn bằng trời, Hồ Tam mới thề sống chết theo.
      Giờ giống nữa, tại vận mệnh cách giấc mơ kia ngàn dặm, chỉ vận mệnh của Tiết Đình Nhương thay đổi, ngay cả Hồ Tam vốn vài năm sau mới xuất , cũng lộ diện.
      Lúc Tiết Đình Nhương mới gặp Hồ Tam, Hồ Tam mang thù sâu hơn biển, mà cả hai lại cùng kẻ thù. Lúc đó, Tiết Đình Nhương là rể hiền mà Ngô các lão xem trọng tin tưởng nhất, còn Hồ Tam lại là tù nhân ám sát thành nên bị bắt.
      Người của Tiết Đình Nhương bắt được Hồ Tam, hỏi ra thấy hai người có cơ duyên, Tiết Đình Nhương liền thu nhận Hồ Tam vào dưới trướng.
      Khi Tiết Đình Nhương gặp Hồ Tam, Hồ Tam hủy dung, què chân. Xét tình huống lúc này, rất hiển nhiên là lúc Hồ Tam vừa bị hủy dung què chân, rốt cuộc xảy ra sai sót gì mà việc vốn nên xảy ra vào mấy năm sau, lại xuất ?
      Tiết Đình Nhương nghĩ mãi xong, mà Hồ Tam vẫn luôn dùng ánh mắt đề phòng nhìn , cũng định gì.
      Nghĩ đến chuyện Hồ Tam gặp phải, Tiết Đình Nhương định truy hỏi nữa.
      Dù sao bây giờ phải là khi đó, với tính tình của Hồ Tam, tại cũng thể gì với . Lại , cũng thể giải thích vì sao mình lại biết những việc kia, ngược lại biến khéo thành vụng.
      Cho nên Tiết Đình Nhương chỉ hỏi lai lịch của Hồ Tam, Hồ Tam cũng bịa ra việc nhà gặp thiên tai, chỉ còn mình y, lại do vận khí tốt gặp phải kẻ xấu, mới bị thương để làm lí do thoái thác.
      Vừa khéo lúc này Chiêu Nhi đến, nghe vậy thở dài, bảo Hồ Tam nên nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt.
      *
      Những ngày kế tiếp, Tiết Đình Nhương vẫn luôn bận rộn.
      Đầu tiên là dự Quỳnh Lâm Yến, được thưởng triều phục Trạng nguyên cũng thụ phong làm tu soạn Hàn Lâm viện, cùng vai trò Trạng nguyên đại diện tiến sĩ tân khoa dâng biểu tạ ơn, sau đó lại đến Quốc Tử Giám 'Bái hạt trâm hoa' .
      Sau khi hết bận mấy việc vụn vặt này, lại đến việc lập Danh Bia Tiến Sĩ.
      Ngoài viện Khổng miếu Quốc tử giám lập hơn trăm bia tiến sĩ, từ triều Nguyên tới Đại Xương, trong đó thời Nguyên ba triều đại, Đại Minh bảy mươi bảy triều đại, mà Đại Xương cũng có hơn ba mươi triều đại.
      Bia tiến sĩ chia thành ba bộ phận chân bia nóc bia và thân bia, đáy bia bằng đá xanh trắng, bên khắc tất cả thông tin về tên tuổi quê quán của các tiễn sĩ cùng khoa.
      Đây chính là vinh dự cao nhất của người đọc sách. chỉ lưu danh sử sách, ít nhất đứng trước bia tiến sĩ này, nhìn thấy văn bia mấy trăm năm trước, tuyên khắc loạt tên, cho dù có rất nhiều người ai biết, nhưng lại khiến tất cả mọi người khỏi cảm thấy kính nể.
      Càng cần phải đến rất nhiều danh thần lưu danh sử sách có ghi bia, bọn họ hoặc là lưu danh thiên cổ, hoặc là tiếng xấu muôn đời, nhưng đều là người tài thời. Bây giờ bản thân những người này lại được đứng cùng hàng với họ! Tưởng tượng thấy nhiều năm sau, mình biến thành nắm đất vàng, nhưng đời sau vẫn có thể từ bia tiến sĩ chiêm ngưỡng phong thái mình lúc đương thời, tất cả mọi người đều có cảm giác hăng hái, hào khí xuyên mây.
      Đền đáp triều đình, phụ hoàng ân!
      Khi bia tiến sĩ được dựng lên, với Tiết Đình Nhương dẫn đầu, tiến sĩ tân khoa đều tuyên thệ.
      Nghe từng lời dõng dạc, Tiết Đình Nhương khỏi có chút cảm thán, hoàng quyền giỏi lung lạc lòng người, bắt đầu từ lúc thi đỗ, từng màn từng cảnh đều khỏi dần tiếp diễn.
      , ràng trải qua hai lần, lúc này cũng có tâm tình xúc động nhiệt huyết cam nguyện dốc sức.
      Chỉ biết cảm xúc này có thể kéo dài bao lâu, có lẽ vài năm sau, những nhân tài mới gia nhập triều đình quên mất ước nguyện ban đầu, trở nên gấp gáp quẩn quanh mưu cầu cho địa vị của mình.
      Ai mà biết được?
      *
      Khi hết thảy hoàn thành, kết quả Quán tuyển cũng được công bố.
      Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền quả nhiên có trong danh sách, cách khác bọn họ được vào Hàn Lâm viện, chỉ có thể như dự đoán trước đây, hoặc là vào Lục bộ bắt đầu từ tầng chót, hoặc rời kinh nhận chức quan phụ mẫu địa phương.
      Đương nhiên ở lại kinh thành là tốt nhất. Tục ngữ dưới chân thiên tử dễ thăng quan, nhưng đây chỉ là với người có chỗ dựa có phương pháp, có chỗ dựa có cửa có đường, cũng chỉ có thể bị đẩy khỏi kinh thành. Mong đợi duy nhất là được đến địa phương tốt, chứ phải nơi khỉ ho cò gáy.
      Bất quá bây giờ chuyện này, có chút sớm. Cho dù rời kinh, cũng phải chờ có ghế trống, mới dễ bổ sung.
      Hai người Mao Bát Đấu cũng đến lúc này mới biết, cho dù đỗ tiến sĩ, cũng có nghĩa là có thể kê cao gối ngủ. Trong kinh bây giờ còn rất nhiều tiến sĩ, cử nhân cùng những người hết năm về kinh báo cáo công tác nhưng chưa được đề bạt.
      Những người này được gọi là quan viên dự khuyết, cũng chính là có chức vụ, được nhận bổng lộc triều đình, chỉ đợi đến khi bổ nhiệm, mới được gọi là mệnh quan triều đình.
      Trong nhóm dự khuyết lại chia thành mấy cấp, cao nhất chính là người rời khỏi Hàn Lâm viện, lập tức bổ nhiệm khi có ghế trống, tiếp theo là xuất thân tiến sĩ, cứ thế mà sắp xếp.
      Về phần người xuất thân thấp hơn, hoặc biết ‘đường ’, hoặc có tiền tài mở đường, chỉ có thể chờ đợi từng năm. Có đôi khi chờ được vài năm, mới được bổ nhiệm, nếu vẫn ngồi , cuộc sống vô cùng kham khổ.
      May mắn Mao Bát Đấu giỏi giao tiếp, gần đây ở kinh thành cũng kết giao cánh bạn bè, mấy ngày nay y cùng Lý Đại Điền luôn vội vàng lại khắp nơi, vì việc bổ nhiệm.
      Nghe Trần Kiên cũng giúp bày mưu tính kế.
      Mà cùng lúc này, Tiết Đình Nhương cũng từng bước tiến vào Hàn Lâm viện.
      *
      trắng ra Hàn Lâm viện chính là nơi cho nhóm tiến sĩ rèn luyện, trong đó lại chia thành Thứ Thường quán, Khởi Cư Chú quán cùng Quốc Sử quán.
      Thứ Thường quán là nơi học tập của Thứ Cát Sĩ bình thường, Khởi Cư Chú quán chấp chưởng việc chính vụ hàng ngày của Hoàng đế, ghi lại lời cùng nơi chốn lại của Hoàng đế, còn Quốc Sử quán là nơi biên soạn Quốc Sử.
      Tiết Đình Nhương nhậm chức Tu Soạn, đương nhiên ở Quốc Sử quán. Vốn cho rằng là cộng của Trần Kiên, nào ngờ trước khi Tiết Đình Nhương nhập quán, Trần Kiên liền thăng làm Tả Trung Duẫn của Tả Xuân phường.
      Chiêm phủ vốn là nơi tổ chức dạy dỗ Thái tử, sau này trở thành nơi nhóm Hàn Lâm dời đến. Kỳ thực trắng ra chính là bây giờ các ngươi chưa được nhậm chức, cứ chờ ở đây trước, chờ đến khi triều đình cần các ngươi, đương nhiên ngươi có đất dụng võ.
      Dù sao đây cũng là quá trình mà tất cả tầng lớp quan cao ở kinh thành phải trải qua.
      Hàn Lâm xưa nay quý giá, đương nhiên thể đánh đồng với . So với Trần Kiên, còn được thăng cấp là Thị Đọc Học Sĩ, cùng quan hàm với Thị Giảng Học Sĩ và Thường Thị bên cạnh Hoàng đế. Như khi thi Hương giám khảo chọn tệ mà loại, những người bọn họ cũng bị tuyển chọn, cho dù sau này thả ra ngoài kinh, cũng bắt đầu từ Tri Phủ.
      Đương nhiên, với con đường lên chức này của Trần Kiên, có dấu hiệu bị thả ra. Có lẽ qua vài năm vào Lục bộ, bắt đầu từ Thị Lang, lại chịu khổ thêm hơn mười năm, có thể nhập các.
      Bề tôi sau khi hoàn thành thử thách rất ít khi bị đẩy khỏi kinh thành, đương nhiên phải có, nhưng phải tuỳ tình huống.
      Đây là thông tin mà với tầm mắt mình Tiết Đình Nhương biết được, vì Trần Kiên mà vui vẻ tận đáy lòng, bất quá với tiệc vui Trần Kiên thăng quan, có mặt, mà nhờ Mao Bát Đấu tặng lễ.
      giống Trần Kiên, những ngày Tiết Đình Nhương làm việc ở Hàn Lâm viện gian nan rất nhiều.
      Gian nan vì gì khác, chính là ai nguyện kết bạn với . Nếu đổi thành người khác, với hào quang sáu giải nguyên của Tiết Đình Nhương, người nguyện ý kết bạn cùng xu nịnh như cá Diếc qua sông, nhưng lại bị lạnh nhạt. Ở Hàn Lâm viện, ai trò chuyện với , nhiều lắm chỉ bàn việc công, ngoài ra chẳng nhìn đến.
      May mà chẳng phải thẳng nhóc vắt mũi chưa sạch, nên quá để ý việc này.
      Mỗi ngày đều đúng hạn điểm mão, đúng giờ liền đến Hàn Lâm viện làm việc, mà cái gọi là sửa sách sử cũng chỉ là cái danh, chỉ cần Gia Thành đế nghĩ đến việc này, ai chú ý, mỗi ngày ở Quốc Sử quán chỉ uống trà đọc sách, nhàn nhã thảnh thơi viết văn làm chương.
      Mà những Thứ Cát Sĩ ở Thứ Thường quán, vào Hàn Lâm viện phải đối mặt Quán Khảo sau tháng, nên vô cùng khẩn trương cấp bách, lại ngày ngày thong dong.
      Cũng bởi vậy mà Tiết Đình Nhương bị mập ^o^.
      Sáng sớm, sau khi ăn điểm tâm, Tiết Đình Nhương phải đến Hàn Lâm viện điểm mão.
      Chiêu Nhi lấy quan phục đưa cho .
      Chờ mặc xong, nàng nhìn trái ngó phải, luôn cảm thấy có chỗ thích hợp, nhìn kỹ mới phát eo và nách quan phục có hơi chật.
      "Ngươi mập rồi." Chiêu Nhi lên án.
      Tiết Đình Nhương có chút lúng túng, cãi lại: " phải mập, là ta lại cao hơn."
      "Cao hơn sao?"
      Chiêu Nhi xong, khoa tay múa chân đo chút: "Hình như có cao thêm chút."
      Trước kia Tiết Đình Nhương đứng chưa bằng Chiêu Nhi, sau vài năm, lại cao hơn hẳn. Hình dáng trở nên cứng cáp, hầu kết cũng ràng hơn rất nhiều, khung xương lớn, xem ra cuối cùng cũng giống nam tử trưởng thành.
      Nhưng vẫn trắng nõn như trước, trải qua nửa mùa hè, Chiêu Nhi bị phơi đen ít, nhưng lại trắng nõn.
      Dù thỉnh thoảng phơi nắng cả ngày, cũng chỉ ửng đỏ, chứ cẳng đen chút nào.
      "Xem ra phải thay quan phục mới cho ngươi rồi, mới phát được bao lâu đâu!"
      Theo quy chế, quan phục của mệnh quan triều đình đều do triều đình phát xuống, mỗi loại bộ, chia thành triều phục, bổ phục cùng thường phục.
      Mà mấy bộ quần áo này phải mặc liên tục, nếu bị bẩn, cũ nát, phải đến nơi chuyên làm quan phục để làm. Bởi vì độc quyền, bộ quan phục nhìn bắt mắt, lại vô cùng sang quý, đến mấy chục lượng bạc.
      "Mọi người đều sau mười tám cao nữa, sao ngươi lại cao thêm?"
      Tiết Đình Nhương híp mắt, với tay kéo nàng: "Chẳng lẽ nàng hy vọng chồng nàng vừa dài vừa cứng?" (Đồng nghĩa nhe mọi người, mà ý Nhương đúng là vậy đó, mình thề ^^)
      Bộ dạng này của , Chiêu Nhi quá quen rồi, vội xin khoan dung: "Đâu có, ta đương nhiên hi vọng ngươi vừa cao vừa khoẻ."
      Tiết Đình Nhương ha ha tiếng, thả nàng ra, vuốt ống tay áo, rồi cầm lấy túi, bước khỏi cửa phòng.
      Trong viện, Hoằng Nhi chơi.
      Đứa này tràn đầy tinh lực, hôm nào cũng dậy sớm, sau đó chẳng yên được khắc. Mỗi ngày Chiêu Nhi đều dồn hết sức lực trông nom, mệt hơn con nhà khác nhiều. May mà bây giờ có Hồ Tam hỗ trợ, mới yên tâm chút.
      Đúng vậy, bây giờ Hồ Tam từ xưởng chuyển đến ngõ hẻm Tỉnh Nhi.
      Vết thương cửa ta lành rất nhanh, chỉ cần nửa tháng có thể xuống giường. Những nạn dân kia qua khoảng thời gian điều dưỡng, tất cả mọi người, ngay cả bé tên Hoa Đào, cũng có thể đến xưởng giúp mẹ nấu cơm cho mọi người, đại nam nhân như ta sao có thể an tâm ăn ngồi rồi.
      Nhưng ta mặt có sẹo, lại què chân, làm việc khác đều có chút trở ngại, cuối cùng Tiết Đình Nhương đề nghị ta đến ngõ hẻm Tỉnh Nhi, làm người gác cổng kiêm phu xe cho Tiết phủ.
      Chiêu Nhi vốn có chút quá quen, nhưng Hồ Tam trầm mặc ít lời, làm việc cũng chịu khó. Hơn nữa Hồ Tam biết đánh xe, khi nàng ra ngoài có người đưa đón, cũng tiện hơn nhiều.
      Quan trọng nhất là Hoằng Nhi đặc biệt thích ta, nên nàng chẳng thể gì.
      Hoằng Nhi cực thích Hồ Tam. Nếu là trẻ con bình thường, sớm bị mặt Hồ Tam dọa chạy, nhưng thằng bé chẳng sợ hãi chút nào.
      Xem kìa, sáng sớm thằng bé ngồi đào đất trong sân để bắt giun, cầm gậy đào khắp nơi, Hồ Tam đâu cả, đứng bên trông chừng.
      Thấy Tiết Đình Nhương ra khỏi phòng, còn mặc quan phục, Hoằng Nhi liền biết cha phải lên triều.
      "Cha, lúc về mua cho con hạt dẻ rang nhe." Hoằng Nhi ngồi xổm trước chậu hoa, ngẩng đầu lên .
      "Biết rồi."
      Hồ Tam qua mở cửa viện, chờ Tiết Đình Nhương rời khỏi, mới đóng cửa. Tiết Đình Nhương nhìn ta cái, ta cũng nhìn Tiết Đình Nhương.
      Hồ Tam luôn cảm thấy hình như Tiết đại nhân nhìn ra gì đó.
      Nhưng sao tới bây giờ vẫn hỏi ta?
      Vừa nghĩ đến tâm tư của mình, Hồ Tam vừa khập khiễng đến bên người Hoằng Nhi.
      Hoằng Nhi bắt con giun trong đất, nhìn rất ghê, thằng nhóc con này vô cùng nhiệt tình, đào được vài con, xếp thành hàng mặt đất.
      Nếu có con giun nào thức thời bò xa, bé dùng gậy kéo trở về, luôn muốn chúng nó xếp hàng, còn muốn xếp cho ngay ngắn chỉnh tề.
      "Hồ Tam, thúc xem đám giun này có đem câu cá được ?"
      "Tiểu thiếu gia, đợi chiều hãy nhé. Chờ khi hết nắng gắt, đến cái hồ bên đường gần miếu Hỏa Thần được ?"
      "Được nha! Con tìm cái bình đựng đám giun này, tránh chỏ chúng khỏi chết hết." xong, Hoằng Nhi liền nhảy lên, chạy về phía phòng bếp.
      Chiêu Nhi nghe được con trai chuyện bên ngoài, vội đứng trước cửa hô lên: " được lấy cái bình mẹ rửa sạch, con đập vỡ biết bao nhiêu rồi. Con chỉ còn cái chén đặt dưới bệ bếp thôi, lấy đó mà dùng."
      "Nhưng cái chén kia có nắp, bọn giun chạy trốn."
      "Vậy cũng được, chỉ có thể dùng cái chén kia, được động đến bất kì cái bình nào của mẹ." Chiêu Nhi phụng phịu , nhìn đôi mắt đầy vẻ cầu xin của Hoằng Nhi.
      Thấy vậy, cuối cùng Hoằng Nhi cũng bỏ qua khổ nhục kế, chạy lấy chén đựng giun.
      Chiêu Nhi bật cười lắc đầu, biết đứa này học ai, càng lớn càng gian xảo, biết uy hiếp, biết lấy lòng, còn biết giả vờ đáng thương.
      Chiêu Nhi cảm thấy khi bản thân còn đâu lắm chuyện như vậy, cho nên đây đều là học từ cha bé.
      Nàng dặn dò Hồ Tam phen, rồi ra phía trước mở cửa tiệm.
      Bây giờ các nhà đều tách ra, Lâm Yên Nhiên, Tiết Đào Nhi thể đến hỗ trợ, cho nên trong tiệm đều do nàng quản lý. May mà bây giờ Phường hoa Vương Ký chỉ dựa vào cửa hàng, nàng cũng chỉ mở cửa nửa ngày, đến buổi chiều liền đóng cửa.
      Kỳ thực Chiêu Nhi cũng biết thế là được, mở cửa hàng, cửa hàng lại nổi tiếng, sao có thể tùy ý như vậy. Nhưng nàng thiếu người hỗ trợ, chỉ đành mình chống chọi.
      Nàng thậm chí còn định huấn luyện Đồ thẩm trong nhà phen, có thể mình lo phía là tốt nhất.
      Đồ thẩm chính là phụ nhân trong nhóm nạn dân lần này, thẩm ấy có thể giặt quần áo nấu cơm chăm trẻ, sao thể giúp nàng trông tiệm chứ. Chiêu Nhi nhắc đến việc này, nhưng Đồ thẩm lại hoảng hốt, sợ làm hỏng việc mua bán, vì thế Chiêu Nhi cũng miễn cưỡng.
      May mắn gần đây nàng kết bạn với thiếu phụ trẻ, thiếu phụ này là quả phụ, lại có người thân, thấy trước cửa tiệm của nàng dán thông báo tuyển nữ tiểu nhị, liền đến hỏi.
      Nàng chuyện với nàng ta, thấy nàng ta năng phóng khoáng, có thể thấy giáo dưỡng tệ, chỉ có chút hướng nội. Nàng ta xử lý việc nhà xong đến, hôm nay là ngày hai người hẹn.
      Chiêu Nhi vừa mở cửa tiệm, còn chưa bán được gì, nàng ta đến.
      Người này diện mạo rất đẹp, tuy mặc quần áo màu nhạt, cũng khó giấu nhan sắc. Lần nào gặp, Chiêu Nhi cũng cảm thán, người tốt như vậy sao vận mệnh lại khó khăn.
      "Uyển Quỳnh tỷ, ngươi đến rồi."
      Nữ tử có chút co quắp, : "Bà chủ, đừng gọi ta là tỷ tỷ, gọi Uyển Quỳnh là được."
      Chiêu Nhi hồn nhiên cho là đúng cười : "Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta đương nhiên phải gọi ngươi tiếng tỷ tỷ. Đến đây, thừa lúc còn sớm, lại chưa có khách, ta hướng dẫn cho ngươi chút việc trong tiệm. Kỳ thực ngươi đừng quá mức khẩn trương, cửa hàng chúng ta bán hàng cho phụ nữ, lui tới giao tiếp cũng đều là nữ nhân. Mỗi thứ đều định giá, đương nhiên cũng có thể thêm bớt chút, cái này ngươi có thể làm chủ, sau đó với ta tiếng là được..."
      *
      đầu khác, Tiết Đình Nhương đến Hàn Lâm viện.
      Hàn Lâm viện ở bên cạnh phủ nha Lục bộ, phương hướng song song, lại sâu hơn ít. Cùng có ba cánh cửa lớn, cửa cuối cùng to nặng được gọi là cửa Đăng Doanh, ngụ ý là vào cửa này như đến châu Đăng Doanh, là vào chốn bồng lai.
      Thực tế đúng là như thế, so với các nha phủ lớn của Lục bộ, Hàn Lâm viện tựa như chốn bồng lai, ràng thân ở hồng trần thế tục, lại siêu phàm thoát tục. Nơi này giống phủ nha triều đình, mà như nơi thư viện chuyên nghiên cứu học thuật.
      Bất quá hôm nay có chút dị thường, từ khi Tiết Đình Nhương vào cửa, bởi vì tai tương đối thính, nghe có người Ngô các lão lành bệnh quay về nội các.
      Kỳ thực cũng phải Tiết Đình Nhương thính tai, mà do những người này bịt tai trộm chuông thầm các kiểu, nhưng vừa thấy Tiết Đình Nhương đến liền vội vàng im miệng. Như ràng biết Tiết Đình Nhương cùng Ngô các lão có thù cũ, sợ nghe thấy.
      Nhưng thứ nên nghe, người ta nghe được rồi.
      Tiết Đình Nhương vào Trị Phòng, Trị Phòng riêng.
      tự pha cho mình chén trà trước, rồi mới đến ngồi trước bàn, cầm quyển sách lên xem, nhưng chú ý lại đặt trang sách.
      Vậy là trong cuộc chiến của quân thần, thần vẫn thắng?
      Ngô các lão giỏi!
      Khi sắp đến giữa trưa, có người giải thích nghi hoặc cho .
      Là Trần Kiên.
      Trị phòng bây giờ của Tiết Đình Nhương, chính là phòng Trần Kiên từng dùng. ta dùng lý do đến lấy đồ, mà quay lại Hàn Lâm viện.
      Khác với Tiết Đình Nhương, Trần Kiên bây giờ thăng quan, có thể thấy về sau tiền đồ vô lượng. Cho nên Tiết Đình Nhương ngồi trong Trị Phòng, liền nghe thấy bên ngoài có người khách sáo hàn huyên với Trần Kiên.
      lát sau, Trần Kiên mới vào đến.
      "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?" Tiết Đình Nhương đứng dậy đón khách.
      Trần Kiên cũng chậm trễ, ý định của mình, lại khẽ : "Hôm nay Ngô các lão trở về nội các, ta sợ ngươi nghe bên ngoài đồn đãi, trong lòng khó an, liền cố ý đến chuyến."
      "Ngồi , rồi hãy ."
      Tiết Đình Nhương pha cho ta chén trà, Trần Kiên ngồi xuống xong mới : "Hà Nam có lũ lụt, Hộ bộ lại còn bạc để cứu trợ, phe Ngô các lão nhờ người đưa lời đến trước mặt Thánh thượng, Ngô gia nguyện ý dốc hết gia tài bỏ ra hai mươi vạn lượng bạc giúp đỡ triều đình cứu tế. Ngô các lão lại dâng sớ cầu xin thương xót, là Ngô gia chỉ có nam đinh là Ngô Văn Hiên, xin Thánh thượng xót thương mình lớn tuổi con trai, cho Ngô gia giữ lại gốc rễ."
      Tới đây, Trần Kiên tiếp, nhưng Tiết Đình Nhương lại hiểu .
      Kỳ thực việc này khẳng định đơn giản như Trần Kiên , có thể làm được đến thế này, đại khái cũng chỉ có Ngô các lão mới đủ năng lực. giữ mặt mũi cho triều đình, lại nể mặt Gia Thành đế, muốn đạt được ý tưởng của mình, lại muốn động can qua, phải dốc sức, phải suy nghĩ hơn người.
      Nhưng Ngô các lão làm được, Gia Thành đế cũng cam chịu, đây là thực lực.
      Nếu , sao Ngô các lão có thể quay lại Nội các.
      Kỳ thực từ sau vụ án lớn ‘Gây rối kỉ cương khoa Ất Dậu’, nếu bị liên luỵ, xét nhà xét nhà, lưu đày bị lưu đày, chặt đầu cũng chặt đầu. Nhưng việc xử lí Ngô gia thậm chí là Ngô các lão, vẫn được nhắc đến, Tiết Đình Nhương vẫn luôn hiểu được.
      Gia Thành đế cứ kéo dài, là cam lòng, cũng vì mặt mũi của mình.
      Bây giờ Ngô các lão mượn cơ hội chủ động cầu hòa, mặt mũi gì cũng đều cho Gia Thành đế, ông tất nhiên phải chịu thua, hơn nữa còn vì triều đình xã tắc.
      Bất quá có thể tưởng tượng, trong lòng Gia Thành đế lúc này nhất định vẫn còn lửa giận. Nhưng rất hiển nhiên giữa triều đình xã tắc cùng vinh nhục cá nhân, đương nhiên phải chọn thứ quan trọng.
      "Bệ hạ nổi giận, cũng quay đầu ném tấu sớ xin tội của Ngô các lão, là triều đình thể có Ngô các lão, giang sơn xã tắc thể thiếu lương thần, bảo Ngô các lão mau mau về Các."
      Cho nên Ngô các lão quay lại, nếu gặp lúc này hẳn là rất hăng hái.
      "Việc này là lão sư với ta, cũng là lão sư bảo ta tới với ngươi tiếng. Lão sư , ngươi đừng để trong lòng, trước mắt bao người, cho dù lão muốn làm gì, cũng thể công khai." Trần Kiên lại .
      Tiết Đình Nhương gật đầu: "Giúp ta cám ơn lão sư, cũng cám ơn ngươi A Kiên."
      Trần Kiên thở dài hơi: "Đừng cảm tạ ta, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho ngươi lúc này. Kỳ thực ngươi cũng đừng quá để ý, phe Ngô các lão gặp khó khăn, tổn thất ít người, tại vọng động, cũng dám vọng động. Chỉ là ngươi vẫn nên dè dặt cẩn thận, tránh đối phương đánh lén. Bây giờ ngươi đợi ở Hàn Lâm viện cũng tốt, lão đến mức duỗi tay qua bên này."
      Tiết Đình Nhương im lặng.
      Hai người còn thêm lát, Trần Kiên mới vội vàng rời , ta vốn lấy cớ tới tìm đồ, cũng thích hợp ở lâu.
      Đợi ta rồi, Tiết Đình Nhương cầm lấy tờ giấy, đó có vài chữ.
      Lần lượt là Hà Nam, Ngô các lão, Hồ Tam.
      chấp bút khoanh vòng lên chữ Hà Nam, lại khoanh vòng chữ Ngô các lão, sau đó lại nối đường giữa hai vòng. Kinh ngạc nhìn hồi lâu, liền đứng dậy đốt cháy tờ giấy.

    3. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Thôi ròi, Uyển Quỳnh tỷ tỷ là thấy lành ít dữ nhiều rồi -_-

    4. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      @Yến.Yến chỉ sợ là với tính nhà có khi cũng chỉ mình chị Quỳnh tự nhảy nhót thôi :))))))))
      Yến.Yến thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Máy tính mình chết nguồn rồi, ko biết sửa kịp để cuối tuần edit ko nữa.
      Cho nên thông báo trước khả năng nợ chương sang tuần sau, các bạn thông cảm nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :