1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 140:

      Tiết Đình Nhương mang Chu quyển trở về nhà, dọc đường tâm tình ba người đều cực kì trầm trọng.
      Mặc dù Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền biết người sau lưng là ai, nhưng có năng lực lớn thế này, giấu giếm được tất cả giám khảo trong trường thi Thuận Thiên, tất nhiên phải người thường.
      Về đến ngõ hẻm Tỉnh Nhi, tất cả mọi người thế mà đều có mặt, ngay cả Lâm Mạc cũng đến.
      Việc này Tiết Đình Nhương với Lâm Mạc, cũng vì gần đây Lâm Mạc bận quá. Từ lúc khai xuân, ông được giản tuyển vào Văn Uyên Các, nhậm chức Trung Thư Xá.
      Nhìn như gián chức, Biên Tu của Hàn Lâm viện là chính thất phẩm, Trung Thư Xá lại là tòng thất phẩm. Nhưng Trung Thư Xá lại nắm giữ việc viết cáo lệnh, sắc chỉ, soạn chiếu, sắc lệnh về bạc, văn tự về sắt, lại làm việc ở Văn Uyên Các, xem như cận thần bên người hoàng đế, kỳ thực có thể xem là thăng quan.
      bước lên trời cũng khoa trương, từ chức quan sửa sách sử, nhanh chóng biến thành cận thần bên người hoàng đế, mặc dù xuất thân là Thám hoa tiến sĩ lưỡng bảng, sớm hay muộn Lâm Mạc cũng ngày này, nhưng thế này nhanh hơn rất nhiều.
      Chuyện trong đó tiện kể , tóm lại bây giờ Lâm Mạc vô cùng bận rộn, thường xuyên trời chưa sáng vào cung làm việc, trời tối mới trở về.
      "Lão sư." Trông thấy Lâm Mạc, Tiết Đình Nhương có chút kinh ngạc.
      "Khó khăn cho con rồi." Lâm Mạc thở dài, mới : "Mọi việc ta nghe Hoán Chi rồi, bây giờ liệu có manh mối gì , việc này ngươi đừng giấu lão sư."
      Tiết Đình Nhương thẹn thùng cười: "Kỳ thực con thấy lão sư công vụ mệt nhọc, đành quấy rầy thôi. Lại , việc này bây giờ tình thế , cũng biết phải từ đâu."
      Giọng vừa , Mao Bát Đấu liền nhanh mồm nhanh miệng kể hết, bao gồm cả việc bài thi Tiết Đình Nhương bị đổi, cùng với việc đến phủ nha Thuận Thiên tìm đọc bài thi.
      Tiết Đình Nhương thực muốn bịt miệng Mao Bát Đấu, trước kia sao phát miệng Mao Bát Đấu nhanh đến vậy chứ.
      Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ.
      Lúc này Chiêu Nhi đứng lên, : "Dưới chân thiên tử mà bọn họ dám làm vậy sao, chúng ta cáo ngự trạng !"
      "Chiêu Nhi tỷ đúng, chúng ta cáo ngự trạng ." Phụ họa Chiêu Nhi, chính là Cao Thăng và mấy thằng nhóc theo cùng. Mà những người khác, lại gì.
      Tiết Đình Nhương kinh ngạc bật cười: "Chiêu Nhi, nàng xem tuồng nhiều quá rồi đó, nàng nghĩ cáo ngự trạng dễ vậy sao?" Dứt lời, lại : "Ta cùng lão sư còn số việc cần , nàng làm chút rượu và thức ăn đem lên ."
      Đây ràng chính là muốn đuổi khéo những người khác, mọi người cũng biết chuyện tiếp theo thích hợp để bọn họ nghe, liền rời khỏi. Chiêu Nhi có chút muốn , hỏi Tiết Đình Nhương: "Có phải việc rất nghiêm trọng ?"
      " sao đâu, nàng đừng nghĩ nhiều."
      vậy, Chiêu Nhi sao có thể nghĩ nhiều, nhưng vẫn ôm Hoằng Nhi bước ra ngoài.
      Trong phòng chỉ còn lại mấy thầy trò Lâm Mạc, Lâm Mạc vẫn luôn cau mày, gì, nửa ngày mới thở hắt ra: "Việc này, con tính thế nào?"
      Tiết Đình Nhương còn có thể tính toán gì? Kỳ thực lúc trước trong lòng ước chừng có nghi ngờ, mấy việc sau đó bất quá là để xác minh suy nghĩ của mình. Bây giờ rất nhiều việc đều nhất nhất xác minh, lại phát mọi việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
      Đương nhiên việc nghiêm trọng phía sau cũng có nhiều bằng chứng, nhưng chỉ dựa vào giác quan nhạy bén, nắm chắc hơn tám phần.
      Trong triều thế cục rất phức tạp, căn bản thằng nhóc vừa mới vào đời như thể trộn vào. Mà chuyện lần này, phải chỉ có phe Ngô các lão, còn có nhà cái kia đứng sau lưng. Trước mắt Tiết Đình Nhương mới nhìn ra hai phe này, nhưng chỉ bao nhiêu đó, cũng đủ nghiền thành bột mịn.
      Vốn Tiết Đình Nhương ôm hi vọng Bắc Lộc thư viện “lộ diện” vì mình, nghe câu này của Lâm Mạc, càng chứng thực suy nghĩ trong lòng .
      cách khác, chỉ có mình.
      châu chấu đá xe, thể nghi ngờ.
      Thông minh nên thức thời, dù sao lần sau có thể thi lại, bất quá chỉ chờ năm, vốn định gây náo loạn, xử lí như vậy là tốt nhất.
      Chỉ có điều, là cơn tức trong lòng.
      Kỳ thực phải thể nuốt trôi.
      Tiết Đình Nhương mỉm cười nhìn Lâm Mạc, mặt mày trong sáng.
      "Lão sư, tuy con tình thế triều đình, nhưng cũng biết dám công khai như thế, loại người có bối cảnh như chúng ta sao có thể lay động. Dù sao con còn trẻ, lần này đỗ được, lần sau cũng có thể."
      Lâm Mạc nhìn Tiết Đình Nhương, hé môi, lâu sau mới hóa thành tiếng thở dài, vỗ vỗ bờ vai của : "Con có thể nghĩ như thế, chứng tỏ con chín chắn rồi."
      Ông thẳng lưng, nhìn nhìn ra ngoài cửa, : "Cũng còn sớm nữa, lão sư còn có việc. Nếu như lại có cố gì, nhất định phải tới tìm lão sư."
      " biết thưa lão sư."
      Lâm Mạc gật đầu, liền cất bước ra ngoài.
      Trần Kiên nhìn Tiết Đình Nhương: "Đình Nhương —— "
      "Sao vậy?"
      ", có gì. Hàn Lâm viện còn có việc, ta trước."
      Tiết Đình Nhương gật đầu: "Cám ơn ngươi, A Kiên."
      "Cảm tạ cái gì?" Trần Kiên có chút được tự nhiên: "Lão sư dù sao cũng lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều, ta tìm lão sư muốn xin chút kế sách thôi. Được rồi, ta thực phải rồi."
      Dứt lời, Trần Kiên liền vội vã rời khỏi, gấp gáp hiếm thấy.
      Tiết Đình Nhương nhìn bóng lưng ta, khẽ thở dài hơi.
      Kỳ thực sao lại biết, Trần Kiên cố ý mời Lâm Mạc đến, đáng tiếc phải khiến ta thất vọng rồi.
      *
      Trần Kiên ra đến cửa, chiếc xe la treo màn xe màu xám ngừng ở ngoài cửa.
      Là xe của Lâm Mạc, từ lúc ông được giản tuyển vào cung, liền cố ý chuẩn bị chiếc xe, như vậy tiến cung làm việc cũng tiện hơn.
      Xe kia ràng chờ Trần Kiên.
      Trần Kiên lên xe xong, xe la liền chạy .
      "Lão sư, chỉ đành để vậy sao? thể giúp Đình Nhương ư? Chỉ cần ngài câu với bệ hạ, bệ hạ tất nhìn mọi việc, trả cho Đình Nhương công bằng."
      Trần Kiên xưa nay trầm mặc ít lời, lần này cũng vì việc dính dáng đến Tiết Đình Nhương, ta mới kích động hiếm thấy như thế. ta biết Đình Nhương khẳng định bình tĩnh như mặt ngoài, chẳng qua là nỡ.
      nỡ liên lụy ta và lão sư, còn có Mao Bát Đấu, Lý Đại Điền, thậm chí tất cả những người bên cạnh . Cho nên tình nguyện chịu hàm oan, tình nguyện chịu bất bình mà nhín nhịn.
      "Hoán Chi." Lâm Mạc cất giọng nặng nề, tràn ngập mỏi mệt.
      "Lão sư!"
      "Hoán Chi, con nhập sĩ, có số việc Đình Nhương bọn họ biết, nhưng con lại biết. Con cần phải biết tình cảnh tại của chúng ta!"
      Tình cảnh của bọn họ?
      Đúng vậy, tình cảnh tại của bọn họ tốt.
      Nhóm Tiết Đình Nhương còn chưa nhập sĩ, cho nên việc này lan đến bọn họ. Nhưng phe Bắc Lộc từ khi thầy của Thái tử là Phó Hữu Đức từ quan về quê, liền rơi vào cảnh khốn quẫn.
      Các phe phái khác chèn ép ngoài sáng trong tối, chung quy vì truy xét phe Bắc Lộc, nhiều người làm quan trong triều như vậy, sao có thể đắc tội ai. Trước kia nhẫn nhịn là vì Thái tử, vì có Phó Hữu Đức, bây giờ Phó Hữu Đức từ quan, Thái tử còn, phe Bắc Lộc bị đương kim chán ghét, những người khác đương nhiên vui mừng bỏ đá xuống giếng.
      Cho nên Lâm Mạc phải là mặc kệ, mà là quản được.
      Xe la rất nhanh liền đến trước cửa Hàn Lâm viện, Trần Kiên xuống xe, nhưng Lâm Mạc tiến cung, mà bảo phu xe đổi hướng, rất nhanh xe la liền chạy vào trong đám người mờ mịt.
      Xe la dừng trước gian nhà phổ thông, Lâm Mạc xuống xe, sửa sang lại quần áo, mới nâng tay gõ cửa.
      bao lâu sau, cửa mở ra, bên trong bước ra lão bộc chột mắt, dẫn Lâm Mạc vào.
      Càng vào trong, tiếng đàn loáng thoáng càng ràng, khi Lâm Mạc đến trước cửa gian trai xá, tiếng đàn mới im bặt.
      "Vào ."
      Lâm Mạc vào, người mặc trường bào màu xanh đưa lưng về phía ông, ngồi trước bàn đặt đàn bên cửa sổ.
      "Có việc gì?"
      Lâm Mạc giấu giếm, kể mọi việc.
      Ông càng kể càng kích động, đến cuối cùng thậm chí cách nào duy trì bình tĩnh, đánh mất vẻ bình thản luôn giữ trước mặt học trò.
      "Ngươi muốn gì?" Người áo xanh cất giọng lạnh nhạt.
      "Sư thúc!"
      "Đứa đó còn hiểu chuyện hơn ngươi."
      Lâm Mạc nhịn được tiến về phía trước bước: "Vì hiểu chuyện, nên làm lão sư, con cực kì xấu hổ. Lúc trước con ngoan cố thay đổi, lại tự khoe thanh cao, kém chút chịu oan tù ngục, là cứu người thầy này. Bây giờ, đệ tử của con bị hàm oan, con làm lão sư lại chẳng giúp được gì, thậm chí nên lời, con xấu hổ còn mặt mũi gì nữa."
      Người áo xanh khe khẽ thở dài hơi, giọng lững lơ trong khí.
      "An Tề, cần phải hiểu tình cảnh lúc này của chúng ta."
      Câu này vừa nãy ông với học trò của mình, bây giờ nghe lại như bị trào phúng.
      Lâm Mạc suy sụp: "Con hiểu."
      "Nhắc , đây chẳng qua chỉ chờ năm thôi, năm cũng dài. thiên tư xuất chúng, về sau thư viện bạc đãi ."
      "Chỉ vậy ư?"
      "Chỉ vậy thôi." Người áo xanh đứng dậy, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ: "Việc Thái tử bệnh đơn giản, đều do chúng ta sơ sẩy, nhưng nảy sinh sơ suất như vậy, đại sư huynh của ngươi bởi vì việc này mà bị giận chó đánh mèo, chỉ có thể từ quan về quê. Phe Bắc Lộc chúng ta xưa nay tự khoe trung lập, nhưng trung lập lại dễ làm, đều nhờ mọi người nhiều năm qua dốc lòng nỗ lực mới có.
      "Bây giờ Bắc Lộc rơi vào đáy cốc, đồng thời cũng là cơ hội của chúng ta, bệ hạ kiêng kị hai phe Ngô, Từ, người Thẩm gia vì muốn nhập các, lại có liên hệ với Ngô Dung. Nếu bệ hạ muốn hành động, tất nhiên thể đánh vỡ thế cân bằng, cho nên ngươi mới có thể được giản tuyển vào Văn Uyên Các.
      "Đây là cho chúng ta cơ hội, cũng là bệ hạ muốn tỏ ra ngài còn niệm tình cũ, nhưng nếu việc này nhấc lên phong ba, khiến bệ hạ hiểu lầm. Khi đó, đến cả ngươi cũng bị chán ghét, Bắc Lộc ta còn ai là cận thần bên cạnh hoàng đế, đến lúc đó bốn bề thọ địch, Bắc Lộc ta lâm nguy. Cho dù có lấy lại được danh vọng thuộc về mình, cũng chẳng thể giữ nổi."
      xong, người áo xanh im lặng.
      lâu sau, Lâm Mạc mới thở dài chán nản hơi: "Sư thúc, con biết rồi."
      " . Nếu có việc gì, ít đến đây thôi."
      "Dạ."
      *
      Phần Chu quyển kia vẫn tìm được.
      Người của Ngô các lão lật hết chỗ lưu trữ bài thi của phủ nha Thuận Thiên, đến cả Lễ Bộ để tìm, nhưng phần Chu quyển đó dường như chưa từng tồn tại.
      Việc này báo lên, An bá cảm thấy có chút thích hợp, liền báo cho Ngô các lão.
      Ngô các lão cho người đưa Mặc quyển tới, xem xong sắc mặt liền trầm.
      ra là thằng nhóc nông thôn đó! Lúc trước chuyện thông gia với Thẩm gia truyền đến, đương nhiên Ngô các lão có biết về Tiết Đình Nhương.
      Bất quá lão ta để người này trong lòng, chẳng qua chỉ là tú tài nho , Ngô các lão làm quan triều mấy năm nay, vô số tiến sĩ lưỡng bảng a dua xu nịnh, sao lão ta phải để tú tài vào mắt.
      Nhưng thế mà lại là thằng nhóc đó, đường từ tú tài đến cử nhân, thậm chí còn trở thành Hội nguyên, mà bài thi của còn bị đổi cho Ngô Văn Hiên, bây giờ Chu quyển lại cánh mà bay.
      Lúc này Ngô các lão chợt thấy lạnh sống lưng. Chẳng lẽ là Thẩm gia động tay vào? Rốt cuộc Thẩm gia muốn gì?
      Ngô các lão đứng dậy khỏi bàn, qua lại.
      An bá thấy vậy, tuy hiểu ra sao, nhưng cũng biết dường như xảy ra chuyện.
      "Tìm người thăm dò điều tra thằng nhóc đó, càng ràng càng tốt."
      "Dạ."
      *
      Trong ngõ Tỉnh Nhi, Vương Tú bị nhốt ở phòng chứa củi nhiều ngày.
      Ban đầu gã ta ồn ào gây chuyện, liền bị trói tay chân, bịt miệng. Sau đó Tiết Đình Nhương cho gã ta vài việc, gã ta liền dám la lối nữa.
      Lúc đầu Vương Tú lo lắng chẳng phải có đạo lý, từ sau khi yết bảng, bên ngoài đầy lời mắng chửi Vương Tú cùng Dương Quảng Chí, đương nhiên cũng có mắng những người khác, nhưng đều nhiều bằng mắng hai người họ, dù sao lúc trước cược cho hai người họ rất nhiều, dù cược trúng cũng kiếm được mấy đồng, nhưng vẫn luôn có người muốn kiếm chút bạc này.
      tham nhiều, chỉ cầu trúng, khoản lời ít, nhưng tích tiểu thành đại.
      Đáng tiếc hai người nhóm Vương Tú cũng rớt.
      Nhóm người cược bọn họ đỗ, nhắc đến họ với tâm tư chỉ tiếc rèn sắt thành thép, còn tiếc hơn nhìn con cháu trong nhà, lúc này tránh được việc có người truyền chút lời đồn đãi, Vương Tú và Dương Quảng Chí cố ý thi rớt, là vì hai người bị nhà cái sau lưng thu mua.
      Hơn nữa từ sau khi yết bảng, Vương Tú cùng Dương Quảng Chí liền biến mất thấy tăm hơi, càng chứng thực cho mấy lời đồn.
      Cho nên, nay bên ngoài có rất nhiều người tìm nhóm Vương Tú. Chỉ cần Tiết Đình Nhương ném gã ta ra cửa, thêm câu ‘Vương Tú đây này’, phỏng chừng gã ta bị xé sống, đương nhiên gã ta liền dám la lối nữa.
      Chẳng qua Vương Tú bị nhốt lâu rồi, cũng tránh được việc làm ầm ĩ mấy lần, cũng là có cân nhắc. Dù sao cũng thi đỗ cử nhân, sao có thể là thằng ngốc, rơi vào tình trạng này, đều do u mê trong cái danh tuổi thành công.
      "Ngươi định khi nào mới thả ta ?" Thấy Tiết Đình Nhương tới đưa cơm, Vương Tú hỏi.
      lâu tự chăm chút cho mình, Vương Tú lúc này đâu còn sáng láng vẻ vang như lúc được người săn đón. Tóc lâu chưa gội, từng đám tóc bết đầu, còn đầy bụi đất. Lại do ngày ngày khủng hoảng bất an, cũng lâu rồi thấy ánh mặt trời, da mặt trắng xanh bình thường, chỉ còn da bọc xương.
      Tiết Đình Nhương để ý đến gã ta, bỏ cơm xuống, định rời .
      "Ngươi đó, định làm bậy gì hả, ta khuyên ngươi sớm thả ta ra, để ta về Phúc Kiến, hai bên đều an ổn. Mặc kệ sóng gió đầy trời, dù sao cũng dính đến ta và ngươi."
      Tiết Đình Nhương vẫn .
      "Ngươi đừng cho là ta biết ngươi cũng bị bọn họ hại, nhưng trứng chọi đá, cho dù trong lòng khó chịu có tác dụng gì."
      nhiều ngày, mỗi lần Tiết Đình Nhương đến đưa cơm cho Vương Tú, gã ta đều thế, chủ yếu là muốn khuyên Tiết Đình Nhương thả gã .
      Lúc trước Tiết Đình Nhương mặc kệ gã ta, đều vì trong lòng có lo âu, hôm nay tâm tư lại có vài phần muốn trêu tức: "Bên ngoài nhiều người tìm ngươi như vậy, ngươi sợ ta thả ngươi ra, ngươi bị người ta xé sống ư?"
      Vương Tú run rẩy, xem ra cũng có chút sợ, nhưng vẫn mạnh miệng: "Chỉ cần ta , ai nhận ra ta chứ, đợi ta về đến Phúc Kiến, núi cao đường xa, người kinh thành cũng cách nào bắt được. Lời này chỉ đúng với ta, cũng đúng cả với ngươi."
      tới đây, Vương Tú phức tạp liếc nhìn Tiết Đình Nhương: "Ngươi cũng đừng cậy mạnh, chút oán giận này, nuốt được nuốt xuống , cứ moi móc mãi, ngươi sợ đối phương chó cùng rứt giậu giết người diệt khẩu sao?"
      Vương Tú nào đâu biết chuyện xảy đến với Tiết Đình Nhương, chỉ cho rằng Tiết Đình Nhương giống mình, chỉ là gã ta nhận mệnh, đối phương .
      Mà Tiết Đình Nhương nghe thấy lời này, lại sửng sốt.
      nancy1986, Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 141:

      Tiết Đình Nhương nhớ tới Chu quyển trong tay mình.
      Lúc đó chẳng qua là thói quen thích dọn sẵn đường của , lấy được liền vứt bừa vào góc. Nếu mọi việc đúng như suy nghĩ, Ngô Văn Hiên đỗ hội nguyên là do Ngô Tiền thầm sắp xếp. Vì thi Đình, với tính cách của Ngô Tiền, tất nhiên diễn tuồng kịch trước mặt Ngô các lão, mà Ngô các lão vì chính mình, tất nhiên giúp đỡ.
      Dựa theo cá tính của Ngô Dung, nếu lão ta tiếp nhận việc này, làm thế nào?
      Trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương xem như là do tay Ngô các lão bồi dưỡng, thậm chí tâm tính cùng thói quen xử , cũng bị đối phương ảnh hưởng rất nhiều. Cho nên Tiết Đình Nhương tự nhận, đời này có ai hiểu tính tình Ngô các lão hơn .
      Nếu là , dẹp hết tất cả mọi dấu vết có thể lộ ra sơ hở.
      Phần bài thi bị đổi kia, bị xử lý đầu tiên, đương nhiên còn có chủ nhân của bài thi. Nếu chủ nhân của bài thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà câm miệng, dù đối thủ có làm gì, chết vô đối chứng, chẳng ai làm gì được Ngô các lão.
      Sắc mặt Tiết Đình Nhương lập tức thay đổi, Vương Tú còn tưởng dọa được đối phương, muốn hai câu châm chọc, nhưng lời còn chưa thốt, Tiết Đình Nhương liền như trận gió cuốn ra khỏi cửa phòng.
      "Đình Nhương, rốt cuộc là sao vậy?" Chiêu Nhi có chút sốt ruột nhìn Tiết Đình Nhương, sau khi vào phòng chẳng gì mà kéo nàng ra ngoài. Trong tay nàng còn ôm Hoằng Nhi, Hoằng Nhi bị dọa, nhìn cha lại nhìn mẹ, muốn khóc nhưng biết vì sao lại nhịn xuống.
      Lý Đại Điền nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ trong phòng ra.
      "Đình Nhương, sao thế?"
      Tiết Đình Nhương trả lời, chỉ : " gọi A Kiên cùng Tú Lan, cả Bát Đấu nữa, gọi hết bọn họ dậy, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
      "Đình Nhương, rốt cuộc là sao thế? Ngươi quên à, A Kiên ở Hàn Lâm viện vội vàng sửa chữa thứ sách sử đáng ghét kia, là mấy ngày nữa cũng về."
      Lúc này Tiết Đình Nhương mới nhớ tới, Trần Kiên phụng mệnh sửa sách sử triều trước, việc này thời gian, nếu ai nhắc đến, sửa tám năm mười năm cũng phải là thể, dù sao cũng là lăn lộn đến hết giờ. Nhưng nếu có người hỏi, đương nhiên phải ra vẻ, cho nên Trần Kiên vài ngày mặt trời lặn mới về.
      "Rời khỏi nơi này rồi hãy , chúng ta tới chỗ Thăng Tử ở trước . Cẩn thận chút, đừng để người ta trông thấy. Qua đó rồi, ta , ngươi lập tức gọi tất cả mọi người dậy , đừng thu dọn thứ gì hết, trước rồi hãy . Đúng rồi, dẫn Vương Tú theo luôn." Tiết Đình Nhương cực nhanh.
      Thấy vậy, Lý Đại Điền dám chậm trễ, vội vàng chạy gọi người.
      Từ sau khi bọn Cao Thăng đến, Chiêu Nhi liền nghĩ phải tìm chỗ sắp xếp cho bọn họ, dù sao trong nhà này ở ba gia đình, vốn cực kì chật chội, thể chứa thêm người.
      Chiêu Nhi vốn định tìm mua thêm tòa nhà, nào ngờ chếch phía đối diện có tòa nhà muốn bán. Bởi vì đều là hàng xóm, quen biết lẫn nhau, cho nên phải qua tay người môi giới, giá rẻ hơn rất nhiều.
      Hiếm khi có được cơ hội tốt như vậy, Chiêu Nhi liền mua toà nhà đó.
      Chủ nhà phải mấy ngày mới chuyển xong, bọn Cao Thăng vừa chuyển vào ngày hôm qua, người ngoài hầu như biết.
      Bên ngoài trời tối, mọi người vốn ăn cơm chiều, dọn dẹp chút định ngủ, Tiết Đình Nhương đột nhiên gọi bọn họ , lại còn vội vàng như thế.
      Hồng thị vốn có chút ý kiến, nhưng xuất phát từ tin tưởng với Tiết Đình Nhương, Mao Bát Đấu có vẻ vô cùng thận trọng, bà nhẫn nhịn gì.
      Đoàn người rời khỏi nhà từng nhóm, tiết trời tháng ba, còn có chút lạnh, bên ngoài tối đen như mực, chỉ mượn ánh trăng cùng ánh đèn lồng đỏ treo ngoài cửa mấy nhà gần đó, mới có chút ánh sáng.
      Cao Thăng sớm nhận được tin tức, canh giữ trước cửa lớn. Nghe thấy có người gõ, ta mở cửa, thấy mọi người tới, liền nép người để mọi người tiến vào.
      "Đây là sao?" Cao Thăng vẫn hiểu ra sao.
      "Vào trong rồi ."
      Đoàn người tràn vào nhà chính, sau đó Tiết Đình Nhương liền ra e sợ trong lòng.
      "Ngươi là sợ có người giết người diệt khẩu?"
      "Dưới chân thiên tử, ai dám lớn gan như vậy!" Hồng thị theo bản năng hô lên.
      Mao Bát Đấu : "Mẹ, cứ nghe là được, Đình Nhương lo lắng chẳng phải có nguyên nhân."
      "Chẳng lẽ thực có người lớn gan như vậy?" Hồng thị giọng lẩm bẩm.
      Triều đình mở khoa thi chọn sĩ tử, có người cả gan trước mắt bao người bày ra kỹ xảo quỷ dị đó, giết người diệt khẩu hình như cũng phải có khả năng. Vốn mọi người đều còn chút nửa tin nửa ngờ, nhớ tới chuyện này, trong lòng cũng trầm xuống vài phần.
      "Vậy phải làm sao?"
      "Hi vọng việc này chỉ là ta lo lắng đâu. Cũng còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi trước , hết thảy mọi việc đợi ngày mai trời sáng rồi hãy tính."
      đến vậy, mọi người chỉ đành tản . Bởi vì phòng ở quá , lại vào nhiều người như vậy, khiến phòng đủ, mọi người chỉ đành chen chúc, việc vặt này tạm thời nhắc tới.
      Trăng treo lưỡi liềm, bốn phía im ắng như tờ.
      số nhà có treo đèn lồng trước cửa, lúc này treo lâu, dầu thắp bên trong hết, chỉ còn lại cái bóng đen lắc lư theo gió đêm.
      Gió đêm rất lớn, trận mây đen thổi qua, che mất mảnh trăng lưỡi liềm.
      loạt tiếng bước chân thể tra chợt vang lên trong ngõ, dù lúc này có nhà tỉnh giấc, chỉ e cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.
      Mấy người này đến trước cửa nhà, người cầm đầu ghé vào cửa, theo khe cửa nhìn vào bên trong.
      Bên trong tối đen, gã ra dấu tay, liền có người tiến lên, lấy thanh kiếm lưỡi mỏng trong người ra, cắm vào gạt lên, rồi đẩy khẽ, cửa liền mở ra.
      Mấy người này bước chân vào bên trong, khiến người ta giật mình cứ nghĩ có ai đến, chỉ có cổng tò vò mở rộng tối om, cho thấy có khách mời mà đến.
      ...
      Trong căn nhà chếch phía đối diện, cũng tối đen mảnh.
      Chu Sâm trượt xuống khỏi thang, lặng lẽ đến trước căn phòng, còn chưa gõ cửa, bên trong mở, người bước ra.
      "Chu đại ca."
      "Nhà đối diện có người đến, hầu như người đều mang đao."
      Hai người tới dưới tường viện, bò lên thang gỗ, từ bên này có thể nhìn rất động tĩnh nhà đối diện.
      Bọn người này đều mặc áo đen, hai người trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi Tiết gia, lại đến Mao gia cách vách, đáng tiếc cũng công dã tràng.
      Bởi vì tìm được người, những người này có chút nhớn nhác, có người trong đó oán hận : "Lão đại, hay là châm mồi lửa?"
      Nhưng người cầm đầu kia lại lắc đầu, đoàn người lại lần nữa biến mất trong bóng tối, cũng biết là thần thánh phương nào.
      *
      Bên ngoài trời dần mờ sáng, người cả phòng đều ngủ được.
      Chỉ có Hoằng Nhi được Chiêu Nhi ôm trong lòng, là ngủ say.
      Từ đêm qua Mao Bát Đấu nghe được động tĩnh mà bừng tỉnh, ra hỏi câu, liền khiến tất cả mọi người giật mình thức dậy. Suốt đêm mọi người ngủ, đều ngồi trơ ra đó.
      Kỳ thực cũng vì ngủ được, vốn chỉ suy đoán, ai ngờ lại thành .
      Chỉ cần nghĩ có ai đó thần biết quỷ hay bước vào phòng mình, biết lúc nào bị cắt cổ, mọi người liền cảm thấy rét mà run, sao mà ngủ được.
      "Vậy phải làm sao, sao lại gặp phải chuyện thế này? Các con xem, lát nữa chúng ta có nên ra ngoài ?" chuyện là Hồng thị.
      Tiết Đình Nhương đứng lên, : "Đều về phòng nghỉ ngơi thôi, việc này có cách giải quyết."
      "Con có cách giải quyết, rốt cuộc là cách gì? giờ làm hại chúng ta như vậy, chúng ta là bị con liên lụy ..."
      Hồng thị liên miên lải nhải, còn chưa xong, bị Mao Bát Đấu quát tiếng: "Mẹ, mẹ xong chưa, việc này Đình Nhương muốn sao? mới là người bị hại đó! Mẹ về phòng trước ."
      "Nhưng..."
      "Được rồi, bà nó, mau về phòng nghỉ lát, đêm dám ngủ rồi, đúng là mệt ." Mao lão cha đứng lên, Hồng thị còn muốn gì đó, lại bị ông lôi .
      Mãi đến khi hai người ra khỏi cửa, vẫn còn nghe thấy Hồng thị giọng nhắc nhắc lại, mình chỉ hỏi câu, cũng đâu có gì.
      Sắc mặt Mao Bát Đấu rất khó coi, thực tế sắc mặt mọi người trong phòng chẳng ai tốt cả.
      "Đình Nhương, ngươi đừng để trong lòng. Mẹ ta chỉ là nữ nhân nông thôn, có kiến thức, bị dọa sợ, bình thường bà ấy như thế." Mao Bát Đấu giải thích trong vô lực.
      " sao đâu, ta biết thẩm thẩm chỉ nhiều chứ ác ý."
      "Vậy ngươi xem phải giải quyết chuyện này thế nào? Hay là ta tìm lão sư..."
      Mao Bát Đấu bị Tiết Đình Nhương ngắt lời, vẫn cười, như vô cùng thoải mái, trong giọng còn mang theo chút chế nhạo: "Được rồi, phải nghỉ ngơi mà, trước hết nghỉ lát . Trời có sập xuống, cũng chỉ trong lát này."
      "Nhưng..."
      Lý Đại Điền đứng lên kéo Mao Bát Đấu: "Được rồi, đều về phòng ngủ giấc thôi, có chuyện gì đợi lát nữa dậy rồi hãy ."
      Nhóm Cao Thăng, Chu Sâm cũng đều đứng lên, bước ra khỏi phòng.
      Lý Đại Điền quay đầu lại, với Tiết Đình Nhương: "Đình Nhương, ngươi phải nhớ, ngươi chỉ có mình."
      "Đúng, còn có ta cùng Đại Điền và A Kiên, ngươi bảo làm thế nào, chúng ta liền làm theo như thế." Mao Bát Đấu .
      "Được rồi, các ngươi ngủ, nhưng ta buồn ngủ rồi, có việc gì đợi tỉnh dậy hãy ." Tiết Đình Nhương cười mắng, đẩy hai người ra ngoài cửa.
      Chu Sâm dừng bước, quay đầu : "Đình Nhương, có việc cứ tiếng."
      Tiết Đình Nhương gật đầu: "Cám ơn huynh, Chu đại ca."
      "Còn ta nữa, mặc dù mang họ Tiết, nhưng ta là người của Chiêu Nhi tỷ. Hai thằng nhóc theo ta mang họ Tiết, có chuyện gì Đình Nhương ngươi cứ , chúng ta làm." Cao Thăng cũng .
      Hai thằng nhóc bên người ta gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Đình Nhương thúc, mấy thứ tham quan kia lại dám bắt nạt thúc, bắt nạt thúc chính là bắt nạt thôn Dư Khánh chúng ta. Đây là ở kinh thành, nếu ở xã Hồ Dương, người cả thôn chúng ta liều mạng với bọn họ."
      "Liều mạng với bọn họ!"
      "Cút , liều mạng gì chứ, mau về phòng ngủ. Dù có việc cần các ngươi làm, cũng phải tỉnh dậy rồi mới ." Tiết Đình Nhương cười mắng, đợi khi tất cả mọi người trở về phòng, mới đóng cửa.
      quay đầu, Chiêu Nhi ngồi bên giường chờ .
      bước qua: "Mau ngủ ."
      Chiêu Nhi gật đầu, gì.
      *
      Ngô các lão mỗi ngày đều dậy vào giờ Dần.
      Rửa mặt ăn điểm tâm xong là mặc triều phục ngồi kiệu quan nóc màu xanh lục của mình, tóm lại trước giờ Mão nhất định phải đến Ngọ Môn, hơn mười năm như ngày.
      Lâm triều vào giờ Mão, hạ triều gần giờ Tỵ, sau đó bình thường Gia Thành đế giữ vài vị các lão lại nghị . Nghị xong trở lại sảnh lớn của nội các ở phía nam Tử Cấm thành, sắp đến buổi trưa.
      Cho nên khi Ngô các lão nghe tìm được người nên tìm, là giữa trưa.
      Trong nội các, địa vị của Ngô các lão cực cao, nhưng vẫn là thứ phụ, vẫn thấp hơn thủ phụ bậc.
      Bất quá ở nội các bây giờ, Ngô các lão thế lớn, bởi vì Từ các lão già rồi. Người hơn bảy mươi, theo lý sớm nên xin cáo lão về quê dưỡng lão, kì cục là lão già này tham mê quyền thế muốn thoái vị.
      Hôm nay ở trước mặt bệ hạ, Từ các lão lại Ngô các lão là kẻ nhu nhược, bây giờ trong lòng lão ta nổi lửa. Nghe người bên cạnh đến bẩm, tìm được người nên tìm, lão liền vỗ chén trà trong tay.
      thanh giòn vang, trong sảnh vốn lớn của nội các có vẻ cực kì vang dội.
      Lúc này Ngô các lão mới giật mình, trách mắng: "Bảo ngươi pha chén trà mà cũng đánh đổ, quá vụng về!" xong, lại đè thấp giọng: "Tiếp tục tìm, kinh thành lớn như vậy, ta tin tìm thấy người."
      Người thưa chuyện với lão ta vội gật đầu liên tục: "Đại nhân đừng nóng giận, tiểu nhân lại pha cho ngài chén trà khác."
      Ngoài cửa, Thẩm Học cùng Dương Sùng Hoa liếc nhìn nhau, nhưng chuyện, đều tự bưng chén trà trở lại phòng trực của mình.
      Trong phòng trực, Ngô các lão xoa xoa mi tâm, trong lòng có cảm giác tốt.
      Thế mà chạy mất?
      *
      Mười năm gian khổ học tập, khi tên đề bảng vàng, liền nở mày nở mặt.
      Nhưng mở mày mở mặt chỉ có những người đứng đầu, nhiều nhất đều là người thi rớt.
      Những cử tử thi rớt, có người lập tức về quê, người trong túi dư dả ở lại chờ xem tháng tư thi Đình. vất vả mới vào kinh thi lần, tuy bản thân bị rớt, nhưng nhìn thấy tân khoa Trạng nguyên cứ luôn cảm thấy như thiếu chút gì.
      giống như ăn sủi cảo có giấm, luôn cảm thấy kém ngon hơn. Cho nên nhóm lớn ở lại, chờ đến tháng tư thi Đình xong mới rời .
      Gần đây trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt này có vì ăn mừng thi đỗ, có thi đỗ cũng bạc đãi bản thân, mà khiến mọi người ồn ào thảo luận chính là kiện.
      Có lời đồn kỳ thi mùa xuân lần này sở dĩ có rất nhiều người thi rớt, đều do có người thầm động tay động chân.
      Đây đâu phải là việc , mà liên lụy đến việc lớn là gian lận khoa cử.
      Nhất là mọi người trước nay đều ưa đánh giá cao bản thân, luôn cảm thấy người khác đỗ, mình lại rớt, là giám khảo có mắt như mù, là vận khí của mình tốt. tóm lại, trách nhiệm tuyệt đối do bản thân, mà do người khác.
      Số người như vậy ít. Hơn nữa lúc trước từng có lời đồn, sở dĩ Vương Tú và Dương Quảng Chí thi rớt, là vì bị nhà cái mua, khiến cho bọn họ càng hết lòng tin theo. Mặc dù dám lớn tiếng kêu gào, nhưng tin tức này lại thầm truyền cực nhanh.
      Người người đều bàn tán chuyện này, có người tin, có người nửa tin nửa ngờ.
      Nhưng tin tưởng chiếm đa số. Đây đều do họ hết lòng tin tưởng năng lực của Ngũ Đại Tài Tử, nếu là người đỗ cũng thôi , hai người đều rớt, phải ứng theo lời đồn rồi sao, phàm là người được đặt cược nhiều, phần lớn đều thi rớt.
      Vô số người tìm chân tướng, ào ào thông qua tỉ lệ cá cược lúc trước so sánh với kết quả yết bảng, rồi tiến hành đủ loại phỏng đoán. Mỗi ngày đều có người ai đỗ ai rớt, mà lúc trước người cược họ đỗ quả ít.
      Nhưng đến cùng là làm thế nào, ai nên lời, dù sao đúng là cược ít.
      Mà cái số ít này lại càng ngày càng nhiều, cho đến khi tụ tập thành sóng to gió lớn, thổi quét toàn bộ kinh thành.
      Sáng sớm hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân ấm áp.
      đường cái phố Kỳ Bàn yên tĩnh, người bước tới, người này rất trẻ, mặc quần áo cử nhân, thân hình cao ngất như trúc, bước nhanh chậm.
      từng bước về phía trước, như bước sân vắng.
      Hai bên đường cái phố Kỳ Bàn đều là nha môn phủ bộ, dân chúng bình dân đến đây, nhưng thấy dáng vẻ tướng mạo của người này, người khác chỉ nghĩ là đến nha môn nào đó làm việc, nhiều lắm chỉ liếc mắt cái, vẫn quá để ý.
      Hơn nữa nơi này cũng cấm người đến, ai ngờ người này lại đường thẳng đến trước Ngọ Môn.
      Càn Thanh cung, trong ngự thư phòng.
      Gia Thành đế nghị cùng mấy vị đại thần, bỗng nhiên loạt tiếng trống nặng nề vang lên.
      Tiếng trống này cực kì quái dị, thoạt nghe , nhưng lại chấn động tâm hồn, giống như là bị gõ là tim.
      "Thùng, thùng, thùng, thùng, thùng..."
      "Đây là?" Gia Thành đế nghi hoặc ngẩng đầu.
      Mấy vị đại thần bên dưới đều hai mặt nhìn nhau, thậm chí nhóm nội thị hầu hạ gần đó cũng hai mặt nhìn nhau.
      " Thùng, thùng, thùng..."
      Cuối cùng vẫn là Gia Thành đế nghĩ đến, ông đứng lên khỏi Ngự Tọa, nhìn ra ngoài.
      "Đây là —— tiếng trống Đăng Văn?"

      Editor: Đến đây mị ì ạch lội được nửa, cố lên (^^^)(^^^)(^^^)
      Last edited: 17/8/23

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Rồi rồi. tới lúc nhà xuất đầu lộ diện nơi quan trường rồi
      lamphuonghoang thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 142:

      Trống Đăng Văn, còn có tên khác là trống dũng gián (dũng cảm can gián), trống minh oan.
      Trước có Tây Tấn, Thịnh Đường, các triều đại sau cũng đều bố trí trống Đăng Văn.
      Những năm Tống triều thậm chí còn bố trí viện đặt trống Đăng Văn, thụ lí cáo trạng của dân chúng. Cho đến triều trước, Minh Thái Tổ tự mình bố trí trống Đăng Văn, cũng cử người chuyên quản lý, nếu có oan dân khiếu nại, hoàng đế tự mình thụ lí, nếu quan viên chen chân cản trở, đều bị xử tội nặng.
      Mỗi triều đại mỗi hoàng đế đều bố trí trống Đăng Văn, ước nguyện ban đầu là tốt, nhưng cuối cùng đều giữ lại cho có hình thức.
      Nguyên nhân trong đó nhiều lắm, trong những năm Tống triều, thậm chí ngay cả dân chúng mất heo cũng gõ trống Đăng Văn, nhờ hoàng đế tìm heo giúp. Báo quá trời báo!
      Đến triều trước thay đổi thể chế, rộng đường cho dân, lại bố trí Đô Sát viện, sáu bộ, Cấp Trung cùng Thông Chính Sử ty, trống Đăng Văn dần dần phai nhạt. Từ triều Đại Xương đến nay, mặc dù trống Đăng Văn vẫn bố trí ngoài Ngọ Môn noi theo triều trước, nhưng có người chuyên quản lý, chỉ có Cấm Vệ Quân trông giữ Ngọ Môn cứ đúng giờ phái người đến quét dọn.
      Mỗi ngày các quan viên ra ra vào vào Ngọ Môn nhiều đếm xuể, trống Đăng Văn chẳng qua chỉ để trưng bày.
      Nhưng hôm nay, vật trưng bày lại bị người gõ vang.
      ...
      Bây giờ trống Đăng Văn đặt ở ngoài Ngọ Môn, trải qua mấy trăm năm, năm tháng tang thương. Thân trống vốn màu đỏ thắm phai thành màu nâu sẫm, da trống cũng từ vàng nhạt biến thành xám trắng. Nhưng nó vẫn như trước, vững vàng đứng đó chứng kiến triều trước diệt vong, chứng kiến Đại Xương thành lập, chứng kiến nhiều thế hệ quân vương sống rồi chết, cũng chứng kiến đế đô trăm năm này gió vũ mây vần.
      Trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương tựa như rất nhiều quan viên khác, chưa bao giờ chính thức nhìn kỹ mặt trống chịu đủ năm tháng tang thương này, nhưng hôm nay nhìn rất cẩn thận.
      , kỳ thực vốn muốn thế.
      Thức thời, biết thời thế, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, câu này chẳng phải để tự cổ cũ, mà dùng để tự an ủi mình.
      Con kiến còn ham sống, biết thể mà vẫn làm, phải là thông minh, mà là ngu ngốc.
      Thế này hợp với lý tưởng của Tiết Đình Nhương. Kỳ thực cũng biết tại mình có còn là mình nữa , từ lúc có giấc mộng kia, tư tưởng, tính tình, xử của chịu rất nhiều ảnh hưởng.
      Có lẽ lúc trước quả uất nghẹn, nhưng Tiết Đình Nhương cũng phản kháng, phải có câu ‘quân tử báo thù mười năm muộn’ sao?
      Nhưng chút ý tưởng này lại thay đổi toàn bộ trong buổi tối.
      Tiết Đình Nhương nhớ tới ánh mắt lo lắng của Mao Bát Đấu Lý Đại Điền, nhớ tới lão sư nhíu chặt lông mày, nhớ tới Trần Kiên áy náy muốn lại thôi, nhớ tới câu liên luỵ của Hồng thị, còn nghĩ đến Chiêu Nhi ràng lo lắng thôi, lại vẫn cố gượng cười giả bộ sao...
      , Tiết Đình Nhương, xuất thân vi hàn, chỉ là thằng nhóc nông thôn.
      Bái Lâm Mạc làm thầy, học tập nghĩa kinh.
      Tháng hai năm Gia Thành thứ năm, đạt thủ khoa đứng đầu thi Huyện, sau đó liên tục đỗ thủ khoa thi Phủ, thi Viện, trở thành tú tài.
      Tháng tám năm Gia Thành thứ sáu, thi Hương đạt Giải Nguyên, đánh trận liền nổi danh. Bất đắc dĩ gặp lúc ông nội qua đời, trở về nhà chịu tang giữ đạo hiếu năm. Xây tộc học, lập cờ công danh, làm rạng rỡ tổ tông, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu bộ tộc họ Tiết. Tháng hai năm Gia Thành thứ chín, may mắn dự thi ân khoa, vốn nên đạt được Hội nguyên, lại bị người ta nửa đường chặn mất, trong buổi tối đất trời đảo lộn, còn có người muốn chết.
      Đứng trước mặt trống lớn này, trong nháy mắt vô số ý niệm lướt qua đầu Tiết Đình Nhương, cuối cùng dừng ở hình ảnh cuộc đối thoại giữa và Thẩm Tam vào mấy năm trước.
      "Với sách này, ngươi muốn có được thứ gì?"
      đáp thế này: "Công danh, lợi lộc, tài phú, quyền thế."
      ...
      "Chỉ câu liền muốn đổi người, Tiết thủ khoa mua bán cũng quá hời rồi."
      "Ta đảm bảo câu này có thể khiến Thẩm gia ngài nhập các lo, lại cần phải cúi đầu với Ngô gia."

      ...
      Khi đó thoả thuê mãn nguyện, dã tâm bừng bừng, từ lúc nào mà lại trở nên nhát như chuột thế này?
      Có lẽ do cuộc sống quá yên bình, có lẽ do bên người tồn tại quá nhiều ấm áp, khiến nhớ nhung, nỡ.
      Tiết Đình Nhương nhớ tới câu ——
      Nếu ông trời chặn hết đường của ngươi, ngươi phải làm sao?
      Vậy đục thủng trời thôi!
      ...
      với tay cầm lấy dùi trống đặt giá.
      Lúc này, có Cấm Vệ Quân chạy tới, : "Cử tử này, muốn làm gì?"
      Tiết Đình Nhương cúi đầu nhìn dùi trống, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn người này: "Ngươi muốn cản ta?"
      Theo câu này, khí thế của chợt thay đổi, nếu vừa rồi chẳng qua chỉ là cử tử trẻ tuổi, lúc này lại giống...
      Thị vệ Cấm Quân giữ cửa này nhất thời có chút hoảng sợ, cảm thấy mình như trông thấy vị trọng thần nâng tay hô mưa gọi gió, sừng sững nhiều năm triều đình.
      trận gió lạnh thổi tới, gã cảm thấy xấu hổ vì ảo giác của mình, liền nghiêm mặt : "Ngươi nên biết trống này phải liên quan đến chuyện lớn quốc quân, đại tham đại ác, kỳ oan dị thảm, bằng được đánh trống, vi phạm là trọng tội."
      Tiết Đình Nhương cao giọng cười: "Đương nhiên!" Lập tức giơ cao dùi trống, đánh vang rền.
      "Thùng, thùng, thùng..."
      Tiếng trống cực kì quái dị, đứng ở gần nghe thấy tiếng vang, chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ, đất rung lên từng đợt.
      đội Cấm Vệ Quân nghe thấy động tĩnh từ cửa cung chạy tới, nhìn Cấm Vệ Quân đồng nghiệp đứng bên cạnh trống há miệng mấp máy, đột nhiên phát trong tai có từng đợt tiếng vang liên tục, nhưng lại cách nào chuyện.
      "Thùng, thùng, thùng..."
      Càn Thanh cung, ngự thư phòng, đế vương mặc long bào vàng chói nhìn ra ngoài: "Đây là —— Trống Đăng Văn?"
      "Thùng, thùng, thùng..."
      Trong sảnh ở Nội các, Ngô các lão mới từ Càn Thanh cung trở về, còn chưa ngồi xuống, liền nghe thấy loạt tiếng trống.
      Lão ta nghe mà phiền lòng nôn nóng, theo bản năng hỏi: "Có người ở ngoài gõ trống?"
      Ti trực lang Hà Du đứng ở bên ngoài cung kính đáp: "Hạ quan cũng biết ai đánh trống, hạ quan lập tức ra xem thử."
      Lúc này, Dương Sùng Hoa từ Trị phòng bước ra, : " cần xem, đây là có người đánh trống Đăng Văn."
      "Trống Đăng Văn?"
      chỉ Hà Du ngây ngẩn, Ngô các lão trong Trị phòng cũng ngây ngẩn cả người.
      ...
      Cùng nghe thấy tiếng trống, còn có quan viên trong các nha môn phủ bộ phố Kỳ Bàn.
      Bọn họ đều hiểu ra sao, từ lúc Gia Thành đế đăng cơ tới nay, trống Đăng Văn chưa từng vang lên, rất nhiều người đều cực kì bỡ ngỡ.
      Cho đến khi có quan viên khá lớn tuổi, cho họ biết đây là tiếng trống Đăng Văn, bọn họ mới biết chuyện gì xảy ra.
      ...
      Tiếng trống truyền xa, cơ hồ toàn bộ nội thành đều có thể nghe thấy, thậm chí ngoại thành cũng thấp thoáng nghe được.
      "Thùng, thùng, thùng..."
      Càng ngày càng nhiều người biết trống Đăng Văn bị gõ vang.
      Ai vậy?
      Trong lòng tất cả mọi người đều theo bản năng lên câu hỏi này.
      ...
      Trong Trạng nguyên lâu, Lý Đại Điền cùng mấy sĩ tử mắng giám khảo có mắt, đạo trời bất công.
      Trong Hội quán, Mao Bát Đấu bốc phét với người ta.
      Nghe được tiếng trống, người khác hiểu, trong lòng hai người lại trầm xuống.
      Có người từ ngoài cửa bước vào, vừa chạy vừa kêu: "Có người gõ trống Đăng Văn, là muốn cáo ngự trạng đó."
      Còn có người : "Người đánh trống Đăng Văn là cử tử, khẳng định xảy ra chuyện rồi."
      ...
      Ngay cả nhóm Cao Thăng, Chu Sâm cũng nhàn hạ.
      Tin tức trống Đăng Văn bị người đánh truyền càng ngày càng xa, thậm chí có người nhiều chuyện hùa nhau nhanh chân đến xem. Vô số người rầm rập chạy về phố Kỳ Bàn.
      ...
      Chiêu Nhi toàn thân nam trang, che miệng nhìn bóng lưng xa xa ra sức đánh trống kia.
      Tiết Đình Nhương cho nàng theo, là nàng giao Hoằng Nhi cho Tiết Đào Nhi, thầm chạy đến. Nàng thấy đường tới, theo đuôi đến tận đây, cũng dám bước lên, sợ làm hỏng chuyện của , tất cả lo lắng trong lòng lúc này đều hoá thành nước mắt.
      Nàng nhớ tới lời của Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền, nếu có việc lớn thể đánh trống Đăng Văn, khi vang lên, hoàng đế phải vào triều, vì tránh cho có người cố ý náo loạn, trước khi diện thánh, người đánh trống Đăng Văn phải chịu ba mươi trượng của triều đình, chứng tỏ đúng là có việc lớn quốc quân hoặc là có nỗi oan lớn.
      Ba mươi trượng, là muốn lấy nửa cái mạng đó!
      ...
      Vô số tiếng bước chân vang lên.
      Đế vương mặc long bào vàng sáng : "Cho đòi Đô Sát viện, Hình bộ, Đại Lý tự, quan viên của Thông Chính Sử ty, cùng các vị Các Lão đến cổng Thái Hoà."
      "Dạ."
      phố Kỳ Bàn, người càng ngày càng nhiều, rất nhanh trước quảng trường Ngọ Môn to tụ tập đầy người. Càng ngày càng nhiều Cấm Vệ Quân từ cửa cung chạy đến, xếp thành mấy đội ngăn cản những người này, để bọn họ tiến lên.
      Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nơi Ngọ Môn liền biến thành cái chợ ồn ào.
      Mà Tiết Đình Nhương đánh trống mệt rồi, đặt dùi xuống, ngồi xuống nền đất bên cạnh nơi đặt giá trống.
      Có người nhiều chuyện hỏi: "Cử tử kia rốt cuộc có gì oan khuất mà lại đến đánh trống Đăng Văn?"
      ai trả lời, đám người bàn tán ào ào, có rất nhiều người đem việc này cùng mấy tin tức lưu truyền lúc trước, móc vào nhau.
      Lại loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
      Mấy tên nội thị mặc quần áo thái giám vội vàng chạy đến, dẫn đầu là vị tuổi khoảng chừng hơn năm mươi, mặc bộ áo thái giám cổ tròn màu tím, thắt lưng ngọc đái, vừa nhìn liền biết phẩm cấp thấp.
      "Là ai đánh trống Đăng Văn."
      "Bẩm Trịnh công công, chính là người này." Tên thị vệ Cấm Quân vẫn luôn trông chừng Tiết Đình Nhương .
      Trịnh công công nhìn về phía , hỏi: "Ngươi có oan khuất gì?"
      Lúc này Tiết Đình Nhương đứng lên, sửa lại quần áo người: "Học trò có oan khuất, bất quá việc này diện thánh mới có thể ."
      tiểu thái giám phía sau Trịnh công công mắng: "Mắt chó của cử tử ngươi mù sao, Trịnh tổng quản chúng ta chính là tổng quản thái giám bên cạnh bệ hạ, cũng là tổng quản nội thị. thể trước mặt Trịnh tổng quản, ngươi còn muốn trước mặt ai?"
      Trịnh công công quát bảo gã ngưng lại, quay đầu nhìn Tiết Đình Nhương với vẻ mặt vô cùng ôn hoà: "Thấy ngươi tuổi tác lớn, là cử tử, cũng được cho là thiếu niên hùng. Ngươi phải sợ, chúng ta chính là người hầu hạ bên cạnh đương kim, là bệ hạ có lòng sai chúng ta đến xem, sợ có người cố ý làm khó dễ ngươi. Nếu ngươi có oan ức gì, có thể trực tiếp báo với ta, ngươi nên biết quy củ của trống Đăng Văn, bệ hạ trăm công ngàn việc, đừng vì ít việc lông gà vỏ tỏi mà làm to chuyện."
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, vẫn gì.
      Có người trong đám đông đúc kia khen: "Bệ hạ minh thần võ, dân như con!"
      "Đúng vậy đúng vậy, cử tử kia, công công bên cạnh bệ hạ ra mặt rồi, ngươi còn có chuyện gì thể chứ?!"
      "Lại , còn có đông người bọn ta trông chừng, ai dám hại ngươi đâu."
      Trong nhất thời, tiếng người ồn ào và các loại lời khuyên ùn ùn kéo đến, tựa như những người này đặc biệt muốn giựt giây cho Tiết Đình Nhương “lộ diện”. Trong đây thiếu người có rắp tâm khác, nhưng nhiều hơn là những người mang tâm tình xem náo nhiệt.
      Tiết Đình Nhương cuối cùng như hạ quyết tâm, trước tiên lui vài bước, vuốt ống tay áo, cúi đầu về hướng Ngọ Môn : "Cảm tạ Hoàng thánh ân, học trò Tiết Đình Nhương, là nhân sĩ Sơn Tây phủ Bình Dương, tháng hai năm Gia Thành thứ năm, đỗ thủ khoa đứng đầu kì thi Huyện, tháng tư đỗ thủ khoa thi Phủ, tháng tám đỗ thủ khoa thi Viện, học hành cực khổ nhiều năm, cuối cùng cũng có thành tích. Tháng tám năm Gia Thành thứ sáu, đạt Giải Nguyên đứng đầu kì thi Hương, vốn nên vào kinh dự thi, bất đắc dĩ gặp lúc ông nội qua đời, trở về nhà giữ đạo hiếu năm..."
      Theo Tiết Đình Nhương kể ra, đám người đều kinh ngạc thôi.
      Cử tử họ Tiết này tuổi tác có vẻ lớn, lại đạt tiểu Tam nguyên, còn có danh vọng Giải Nguyên. Chỉ là có chút đáng tiếc, thế nhưng gặp lúc trong nhà có tang.
      Nhưng lời kế tiếp của Tiết Đình Nhương lại khiến tất cả mọi người biến sắc.
      "... Năm Gia Thành thứ chín, ta nhận được tin Hoàng thánh ân mở ân khoa, tháng hai đến dự khoa thi Hội năm Ất Dậu, vốn đạt Hội nguyên, lại bị người ta nửa đường cướp mất. Đây cũng liền thôi, nhưng có người muốn giết người diệt khẩu. Học trò chẳng qua chỉ là tiểu tử nhà nghèo, là xuất thân cao quí, hai là có quyền thế để dựa vào, rơi vào đường cùng, mới cả gan đánh trống Đăng Văn, mong bệ hạ thương hại, làm chủ cho học trò."
      "Tiết cử nhân, ngươi có biết ngươi ?" Trịnh công công biến sắc.
      Tiết Đình Nhương lúc này mới thẳng lưng, nhìn về phía Trịnh công công: "Học trò đương nhiên biết mình gì."
      "Ngươi có chứng cớ chứng minh mình vốn đạt Hội nguyên, lại bị người cướp mất, phải chăng chỉ do ngươi đoán?" Trịnh công công lại hỏi.
      Trong đám người, liền có người : "Đúng vậy đúng vậy, ta còn cảm thấy mình đỗ Trạng nguyên đó, ngờ lại rớt."
      trận cười ha hả vang lên, nhưng cũng có nhiều người cười, ánh mắt lóe sáng nhìn thiếu niên cử nhân ở giữa sân. Mọi người cười vài tiếng, thấy ai phụ họa, liền cười nữa.
      "Học trò đương nhiên có chứng cớ. Sau khi học trò thi rớt, từng đến xem văn tuyển của kì thi Hội lần này, phát bài văn của Hội nguyên Ngô Văn Hiên giống bài của học trò như đúc, sai chữ. Học trò hiểu, đến Thuận Thiên phủ tìm đọc bài thi, lại phát bài thi của mình thế mà đổi chủ, phía ghi họ tên quê quán của học trò, nhưng chữ viết cùng giọng văn lại do học trò viết."
      Giữa sân yên tĩnh khiến người ta hít thở thông, Trịnh công công đột nhiên có động tác: "Ngươi chờ ở đây, chúng ta lập tức bẩm báo bệ hạ."
      Đợi Trịnh công công rồi, giữa sân lại lần nữa đầy lời bàn tán.
      Trong đám người, ngươi lời ta câu bàn luận, thậm chí có rất nhiều người quay đầu bỏ chạy, hẳn là trở về báo cho người khác biết việc khiến người nghe kinh sợ này.
      Lúc này, từ cửa cung đột nhiên có hai quan viên bước ra.
      Hai người, người mặc quan phục thêu gà lôi trắng, kẻ mặc quan phục thêu uyên ương, cho thấy phẩm cấp của hai người, là quan ngũ phẩm, còn lại là quan thất phẩm, đều là quan văn.
      thống lĩnh Cấm Vệ Quân bước ra tiếp đón hai người, gọi bọn họ là Tiền đại nhân, Điền đại nhân.
      Tiền đại nhân bước lên phía trước, chất vấn: "Ngươi là cử tử dám cả gan đánh trống Đăng Văn, vì sao đến Thông Chính Sử ty?"
      Thông Chính Sử ty chịu trách nhiệm việc chương, sớ, tấu, phong, hễ bốn phương có việc cần bẩm báo, việc oan khiếu nại, hoặc kiện cáo hợp pháp, đều do bọn họ thụ lí.
      Cho dù Thông Chính ty chịu nhận, còn có phủ nha Thuận Thiên, có Đô Sát viện, người này là Tiết Đình Nhương kiện vượt cấp.
      Tiết Đình Nhương chỉ nhìn đối phương, gì.
      Tiền đại nhân thầm bực bội, mặt lại tươi cười với Điền đại nhân bên cạnh: "Nhìn , đây là tin tưởng chúng ta, cho nên chúng ta làm quan đúng là quá khó khăn mà." xong, khi y xoay mặt nhìn Tiết Đình Nhương, lại còn vui đùa, mà vô cùng uy nghiêm: "Nếu ngươi quyết ý kiện vượt cấp, vậy phải hiểu quy củ khi đánh trống Đăng Văn."
      Quy củ gì, đương nhiên là chịu trước ba mươi trượng.
      Chuyện này trong kinh thành ai biết, khi dân chúng cười ngẫu nhiên nhắc tới trống Đăng Văn, hễ có người đùa mình cùng lắm đến đánh trống Đăng Văn, xin bệ hạ làm chủ, liền có người đâm chọt, ngươi phải chịu được ba mươi đại bản rồi hãy .
      Cho nên ba mươi trượng này, cơ hồ ai biết ai hiểu.
      Thống lĩnh Cấm Vệ Quân kia do dự : "Tiền đại nhân, Trịnh công công bẩm báo bệ hạ, có phải nên chờ Trịnh công công trở về rồi hãy đến việc này?"
      Tiền đại nhân đáp: "Trống Đăng Văn vốn do Thông Chính Sử ty bọn ta quản lý, trước khi diện thánh phải chịu ba mươi trượng, chính là quy củ Thái Tổ để lại. Người này thề thốt oan ức, ai biết có phải bịa chuyện hay , mà dám lấy chuyện lớn trong triều ra đùa, muốn chứng minh giả, đương nhiên phải chịu ba mươi trượng trước."
      "Việc này..." Lời Tiền đại nhân hợp lý, thống lĩnh Cấm Vệ Quân do dự chút, rồi nhiều lời nữa.
      Tiền đại nhân nhìn về phía Tiết Đình Nhương, cười cười, trong mắt lên vẻ uy hiếp: "Ngươi xác định muốn chịu ba mươi trượng này?"
      Tiết Đình Nhương nhìn y cái, hờ hững : "Ta đến, đương nhiên là muốn diện thánh."
      Tiền đại nhân cười lạnh gật đầu: "Được! Người đâu —— "
      Đúng lúc này, trong đám người truyền đến tiếng hô to: " thể để y đánh Tiết cử nhân, bọn họ chắc chắn là trong đám quan viên làm rối kỉ cương khoa cử, bọn họ muốn đánh chết người, muốn tạo cảnh chết đối chứng."
      nancy1986, cuncon, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Đúng rồi, phải la làng kích động dân chúng như vậy để bảo vệ nhà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :