1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến: đại án đó, chắc tầm chục chương mới xong cái vụ thi cử để đc làm quan
      Last edited: 7/8/23
      Yến.Yến thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 138:

      Chiêu Nhi theo bản năng muốn đuổi theo, nào biết Hoằng Nhi trong lòng lại oà khóc.
      Nàng chỉ có thể vừa lo âu nhìn bóng lưng Tiết Đình Nhương hoà vào đám người, vừa nhờ Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền nhanh chạy theo trông chừng, cũng quên dỗ con trai.
      Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền lập tức đuổi theo, ba nữ nhân ở lại lo lắng trùng trùng nhìn biển người mờ mịt.
      Ba người trở về, mới ra khỏi cửa Sùng Văn, liền gặp hai người mà các nàng ngờ được.
      Là hai mẹ con Mao Như Ngọc cùng Hồng thị.
      Hỏi qua mới biết, ra trước tết nhóm Chiêu Nhi có gửi thư về Sơn Tây. là vấn an chúc tết, hai là do người đủ, Chiêu Nhi muốn nhờ người bất kì là Cao Thăng hoặc Tiết Thanh Hòe đến hỗ trợ.
      ngờ hai ông bà Mao gia vẫn luôn lo lắng, nhớ thương con trai và con dâu ở kinh thành, hơn nữa lời Đào thị trước đây, Hồng thị cũng nghe lọt tai. Dù sao trong nhà chỉ mở tiệm tạp hóa, hai người cũng chỉ có trai , bây giờ nữ nhi xuất giá, đương nhiên con trai ở đâu, hai người ở đó.
      Cho nên, qua năm mới liền đóng cửa hàng, sắp xếp lên kinh.
      Chu Sâm và Mao Như Ngọc đương nhiên lo lắng cho cha mẹ mình, liền tự đưa bọn họ lên kinh. Mặt khác Cao Thăng cũng tới, còn dẫn theo Hắc Tử cùng hai thằng nhóc lanh lợi trong thôn.
      Bọn Chu Sâm đến ngõ hẻm Tỉnh Nhi, nghe hôm nay yết bảng, nhóm Tiết Đình Nhương đều ra cửa, liền chạy đến, thuận đường cũng muốn nhìn thấy náo nhiệt của kinh thành. Ai ngờ còn chưa đến cửa Sùng Văn, Hắc Tử đột nhiên liền chạy vào trong đám người, đoàn người sốt ruột sợ Hắc Tử lạc, liền trông thấy hai người Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền.
      Hỏi ràng tình huống, Cao Thăng liền dẫn người cùng nhóm Mao Bát Đấu đuổi theo, Chu Sâm sợ bọn họ gặp chuyện may, liền cũng theo.
      Thấy có giúp đỡ, lòng Chiêu Nhi mới bớt lo âu.
      Tuy rằng nàng cũng biết nếu thực có chuyện, ở địa giới kinh thành này nhóm Cao Thăng cũng chẳng giúp được gì, nhưng dù gì người đông thế mạnh luôn khiến người ta tâm an.
      đề cập tới nhóm Chiêu Nhi bên này quay về ngõ hẻm Tỉnh Nhi, đầu khác nhóm Mao Bát Đấu rất nhanh liền đuổi kịp Tiết Đình Nhương.
      "Đình Nhương! Sao ngươi lại vội vội vàng vàng như vậy?"
      Tiết Đình Nhương chỉ nhất thời nghĩ đến liền mình. lúc liền nghĩ, cũng sợ nhóm Chiêu Nhi lo lắng, nhưng thời gian đợi ai, cũng chỉ đành làm xong rồi mới trở về. Bây giờ thấy bọn Mao Bát Đấu đuổi theo, bọn Cao Thăng cũng tới, nhanh chóng chào hỏi, còn tự mình có chuyện muốn làm, đồng thời chân cũng dừng lại.
      " ra là muốn tìm người, ta còn tưởng ngươi muốn đến Lễ Bộ đại náo trận chứ." Nghe Tiết Đình Nhương xong, Mao Bát Đấu nhàng thở ra.
      Tiết Đình Nhương bật cười: "Ta vẫn cần mạng mà. Được rồi Bát Đấu, ngươi dẫn bọn Thăng Tử về trước , lần này, nên có quá nhiều người."
      "Để ngươi mình, ta lo lắng."
      Chu Sâm lên tiếng: "Thế này , các ngươi về trước, ta cùng Đình Nhương."
      Chu Sâm biết chút công phu quyền cước, lại thường xuyên áp tiêu, ứng biến khi gặp chuyện vẫn hơn nhóm Mao Bát Đấu nhiều lắm.
      "Nếu vậy, Chu đại ca hãy cùng ta."
      Thấy vậy, Mao Bát Đấu cũng gì nữa, dẫn bọn Cao Thăng vòng trở về.
      Tiết Đình Nhương cùng Chu Sâm thẳng đến Trạng Nguyên lâu.
      Lúc này Trạng nguyên lâu náo nhiệt, vừa rồi liên tục có người tiến đến báo tin vui, trước cửa vây đầy người đến xem náo nhiệt. Hai người xuyên qua đám người bước vào trong, trong tửu lâu còn náo nhiệt hơn bên ngoài, đứng giữa sảnh lớn là ba sĩ tử mặt mày tươi rói, rất nhiều người vây quanh, hẳn là người đỗ tiến sĩ lần này.
      Tiết Đình Nhương dừng lại, mà bước đến chỗ trọ phía sau.
      Phía sau cũng người đến người , luôn có khách đến ở ra ra vào vào, cho nên hai người bị chú ý. Vừa bước vào sân, liền thấy có người cúi đầu ra ngoài, chẳng qua phương hướng của gã lại là cửa sau.
      Tiết Đình Nhương kéo Chu Sâm dừng bước, đợi người nọ xa, hai người mới theo sau.
      *
      Vương Tú giấu giấu giếm giếm bước , cách đó xa là tiếng người ồn ào.
      nhìn đến, lòng đầy đơn về phía trước.
      Đương nhiên là mất mác, nhưng gã càng biết tình huống tại của mình quá tốt, bây giờ mọi việc còn yên ổn, phải nhanh lấy bạc rời kinh, tránh có thêm thị phi.
      Rất nhanh gã đến nơi, cánh cửa lớn sơn đen kia vẫn khép chặt như trước. Gã dám cửa chính, mà vòng đến cửa sau.
      Gõ vài cái, có người mở cửa, gã với người đó vài câu, liền được cho vào.
      Vương Tú bị dẫn đến nơi ghé vào lần trước, cũng ở đây, gã chịu nỗi nhục trước nay chưa từng có, tôn nghiêm cũng bị giẫm đạp. Nhưng mạnh bằng người sao có quyền oán hận, chỉ oán gã nên đến nơi đó, còn bị mê hoặc, biết lượng sức mà đánh bạc với người ta.
      Khi tỉnh táo lại, quá trễ rồi, chỉ đành mặc người sắp xếp.
      May mắn chỉ có lần, đợi ba năm sau vẫn còn có thể rửa mối nhục này. Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Tú thư thái hơn chút.
      Căn phòng rộng rãi và xa hoa, tất cả bài trí đều hết sức xa xỉ. Giữa phòng bày cái ghế nằm, từ góc độ này của Vương Tú, chỉ có thể nhìn thấy người nằm ghế đầu đội khăn mềm, nhưng thể nhìn thấy dung mạo đối phương.
      "Chuyện ngài bảo ta làm, ta làm rồi, bây giờ đến phiên ngài thực lời ." Vương Tú có chút bất an , ánh mắt lập lòe nhấp nháy.
      Đối phương cười tiếng.
      ràng chỉ là tiếng cười cực kỳ ngắn ngủi, lại khiến Vương Tú nghe ra vài phần trêu tức, vài phần xem thường, vài phần khinh bỉ. Mặt gã liền đỏ lên, muốn gì, lại có người bước từ ngoài vào, trong tay bưng cái khay, đến trước mặt gã.
      khay là xấp ngân phiếu, ánh mắt Vương Tú sáng lên, túm lấy xấp ngân phiếu.
      Người nằm ghế vẫn chuyện, gã thấp thỏm hô: " thanh toán xong, ta trước đây."
      Vương Tú nghĩ e là khó rời , kỳ thực nếu trong tay còn bạc, Vương Tú dám tới nơi này, ngờ gã thẳng ra cửa, lại ai ngăn cản.
      Cánh cửa sơn đen đóng lại sau lưng, yên tĩnh như trước đó.
      Vương Tú thở dài nhõm hơi, sờ sờ ngân phiếu trong người, bước chân nhanh hơn. Gã ra khỏi ngõ hẻm, đến đường cái ồn ào náo nhiệt, đột nhiên đối diện với người quen.
      "Vương huynh."
      Vương Tú sửng sốt, chắp tay: "Tào huynh."
      "Vương huynh định đâu à?" Còn chưa xong, đối phương như hiểu cười cười: "Ta cũng định , hay chúng ta cùng ?"
      ", ta ..."
      đợi gã hết, đối phương ngắt lời: "Được rồi, Vương huynh cần phải giả bộ, ta thấy nhiều ngày ngươi đến, còn nghĩ tới ngươi, ngươi biết đâu, hôm qua vận may ta tệ, đại sát bốn phương, đánh đến nhà cái kia mặt còn chút máu. Chẳng những thắng lại hết số tiền trước đó, còn thắng thêm ngàn lượng, dù ngươi cũng sao, giữa trưa rồi, ta mời ngươi uống rượu, thế nào?"
      Tào huynh này mặt đầy ý cười, vừa kéo vừa mời, Vương Tú từ chối được, chỉ đành theo.
      Thấy vậy, Tiết Đình Nhương khẽ thở dài, lại cùng Chu Sâm lần nữa theo sau.
      Hai người này tìm tửu lâu ăn cơm, bàn đầy rượu và thức ăn, nhìn ra được Tào huynh này cũng phải người keo kiệt. Lại như biết thân phận Vương Tú, bởi vì Tiết Đình Nhương thấy từ đầu tới cuối gã ta đều nhắc đến việc yết bảng hôm nay.
      Hai người uống rượu xong, liền rời khỏi tửu lâu, hai người Tiết Đình Nhương chỉ có thể đuổi theo lần nữa, cho đến khi trông thấy hai người họ vào sòng bạc, Tiết Đình Nhương mới hiểu vì sao Vương Tú lại rơi vào hoàn cảnh như thế.
      Tiết Đình Nhương cùng Chu Sâm vào sòng bạc, chờ liên tục từ buổi chiều đến buổi tối, may mắn trong sòng bạc người đến người , mới gây chú ý. Thỉnh thoảng bọn họ cũng giả vờ là khách đánh cược vài lần, Tiết Đình Nhương còn thắng hơn mười lượng bạc, thời gian khác đương nhiên dùng để theo dõi Vương Tú.
      Tiết Đình Nhương trơ mắt nhìn Vương Tú giống như điên ngừng móc ngân phiếu trong người ra, cược từ trời sáng đến khi trời tối, lại từ trời tối cược đến đêm khuya, cuối cùng đến khi hết bạc, lại như nổi cơn điên mà gây loạn, bị bọn tay sai trong sòng bạc ném ra ngoài cửa.
      Vương Tú chật vật nằm sấp mặt đất lạnh như băng.
      Đầu tháng ba trời còn lạnh, khuỷu tay gã rất đau, ngồi dậy ngay được.
      Trong đầu gã hỗn loạn, tài nào tin được mình lại rơi vào tình trạng này, sao gã lại u mê mà tiếp tục đến đây. Về phần Tào huynh nào đó, sớm bị gã ném ra sau đầu, trong lòng còn hy vọng.
      biết nằm sấp bao lâu, đến khi chịu lạnh nổi run rẩy vài cái, gã gắng gượng đứng lên. Lúc này, mới phát cách đó xa có hai người đứng.
      "Vương Tú."
      "Ngươi, ngươi là?"
      *
      Mỗi lần qua kì thi Hội, Lễ Bộ đều dán những bài văn trúng tuyển khoa này ở trường thi.
      Đây là quy củ nhất quán.
      Nhất là bài văn của Hội Nguyên, càng thể quên.
      Trước của lớn của trường thi Thuận Thiên, rất nhiều người vây quanh, chẳng qua so với khi yết bảng, người ít hơn nhiều.
      Trước bài văn của Hội nguyên Ngô Văn Hiên, người đứng xem nhiều nhất.
      Từ sau khi yết bảng, tên của Ngô Văn Hiên liền nức tiếng gần xa.
      Hội nguyên thi Đình, đỗ cũng là truyền lư, như đinh đóng cột trở thành Thứ Cát Sĩ. được vào Hàn Lâm viện, đây chính là giấc mộng của tất cả người đọc sách trong thiên hạ, bây giờ người này dễ dàng mà đạt được, đương nhiên khiến người ta hâm mộ thôi.
      là Hội nguyên, đương nhiên phải có bài văn tương ứng. Vì thế, rất nhiều người đều vì bài văn này của Hội nguyên mà đến.
      Tiết Đình Nhương cũng đến.
      cơ hồ sót chữ mà xem hết ‘bài thi của Ngô Văn Hiên’ lần, trong lòng đầy cảm giác nên lời.
      Sở dĩ như vậy, thứ nhất bởi vì đời hẳn có ai quen thuộc với bài thi này hơn , thứ hai là vì Ngô Văn Hiên.
      Bài thi này do viết, bây giờ lại gắn tên của Ngô Văn Hiên.
      cho rằng lòng mình tất phẫn nộ, ngờ bản thân lại bình tĩnh hơn tưởng.
      "Đình, Đình Nhương, đây phải là lời văn của ngươi sao, ta nhớ ngươi từng..." Mao Bát Đấu kinh ngạc nên lời, Tiết Đình Nhương nhanh bước che miệng y lại, cũng nhìn y lắc đầu.
      Ba người tìm nơi bốn phía người, Mao Bát Đấu mới luôn câu kế tiếp: "Ta nhớ lúc trước khi hỏi ngươi đề thứ nhất, ngươi từng cách phá đề, còn đọc lại lần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
      Mao Bát Đấu trí nhớ kinh người, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu trước nay y để bụng đến việc đọc sách nhưng vẫn thi đỗ. Y cùng Lý Đại Điền, sở dĩ có thể đỗ, ngoài nhờ Lâm Mạc dạy dỗ, cũng thể thiếu phương pháp nhập gia tuỳ tục mà Tiết Đình Nhương chỉ, cho nên Tiết Đình Nhương rất điểm này.
      Biết thể gạt, Tiết Đình Nhương cười khổ gật đầu.
      Mao Bát Đấu nửa ngày mới được thành lời: "Bọn họ lớn mật, chẳng những mua được bọn Vương Tú cố ý thi rớt, còn dám trộm long tráo phượng!" Y có chút nôn nóng qua lại, nhìn như bị bệnh thần kinh. Tâm tình của Mao Bát Đấu, Lý Đại Điền có thể hiểu, trong lòng ta kinh hãi cũng kém hơn Mao Bát Đấu.
      Lúc trước Tiết Đình Nhương cùng Chu Sâm mang về người, người khác biết, nhưng Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền lại nhận ra đây là trong số Ngũ Đại Tài Tử đại danh đỉnh đỉnh, Vương Tú của Phúc Kiến.
      Sau khi Tiết Đình Nhương mang người về, mới cho bọn họ mọi chuyện.
      ra ban đầu Tiết Đình Nhương đến đó cược Vi Họ, liền nhìn ra manh mối. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà gần đây nhiều ngày đến Trạng Nguyên lâu, lúc đó hoài nghi Vương Tú té gãy tay trái là cố ý.
      Về phần vì sao Vương Tú lại như thế, bất quá là vì tìm cho mình lý do thỏa đáng, lấy cớ này làm cho việc mình thi rớt trở thành đương nhiên.
      ràng là tới dự thi, lại cố tình hao hết tâm tư khiến mình thi rớt, đây là vì sao?
      Thiên hạ rộn ràng vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi, Vương Tú cũng thế, chỉ là nguyên nhân của gã phức tạp hơn ít.
      Vương Tú vốn muốn , nhưng Tiết Đình Nhương hai ba câu, liền khiến gã mặt chút máu, kinh hãi nên lời. Sau đó đương nhiên ra hết mọi chuyện.
      ra lần này Vương Tú thi cũng mang hùng tâm tráng chí, đáng tiếc lại xảy ra chuyện may. Khi gã làm quen kết bạn, lại cẩn thận mà nghiện đánh bạc, ràng thua ít, cũng tự cảnh cáo mình được đến nữa, lại luôn quản được mình. Chuyện trong đó tạm kể , tóm lại Vương Tú nợ sòng bạc số tiền rất lớn.
      Sòng bạc tìm gã đòi nợ, gã trả nổi, đối phương liền uy hiếp muốn phát tán chuyện nợ sòng bạc ra ngoài. Vương Tú đương nhiên muốn giữ thanh danh, lại sắp đến ngày thi, nếu việc này bung ra, gã có thể dự thi hay cũng được.
      lúc gã cùng đường, có người tìm gã, chính là nhà cái cược Vi Họ lúc trước.
      Người nọ bảo gã cố ý thi trượt, khi đó đối phương chỉ thay gã trả hết số nợ, còn cho gã số bạc lớn. Gã rơi vào đường cùng, chỉ đành đồng ý.
      Sau khi thi Hội kết thúc, gã xem yết bảng, quả nhiên có tên. Chút mong chờ cuối cùng mất , gã bắt đầu tính toán cho tương lai, gã sợ mình bị mọi người thóa mạ, cũng sợ xảy ra chuyện, muốn về quê trước, lại vì rỗng túi mà nghĩ tới số bạc người kia hứa, liền tới lấy tiền.
      Chuyện sau đó, bọn Tiết Đình Nhương đều biết.
      Nhưng việc Tiết Đình Nhương thi rớt và Vương Tú, thậm chí nhà cái sau lưng kia có liên quan gì?
      Với Vương Tú còn có thể giải thích, dù sao người đặt cược Vương Tú rất nhiều, nhà cái phải nhả ra lượng bạc lớn như vậy, đương nhiên nỡ, mới mua Vương Tú định đen ăn đen.
      Nhưng ràng ai đặt cược Tiết Đình Nhương, việc này nhóm Mao Bát Đấu có biết.
      Nguyên nhân cụ thể Tiết Đình Nhương muốn tỉ mỉ, chỉ đến thời điểm bọn họ biết, vì thế mới xảy ra việc hôm nay đến trường thi xem văn tuyển.
      "Bọn họ làm thế nào? Trường thi trông coi nghiêm ngặt, bài thi lại che tên tuổi, sao có thể trộm long tráo phượng đổi bài thi của ngươi? Hơn nữa, vì sao bọn họ phải làm như vậy, có lợi gì?" Mao Bát Đấu thể nghĩ được nguyên do.
      Y nghĩ ra, có nghĩa Tiết Đình Nhương .
      Trong giấc mộng kia, '' kiến thức uyên bác, loại việc gì mà chưa thấy chưa nghe. Ít nhất nếu là thao tác của , ít hơn năm biện pháp trộm long tráo phượng, còn để người ta biết được.
      Về phần vì sao những người đó phải hao tâm tổn trí, đều vì cái tên 'Ngô Văn Hiên' này.
      Nếu trong mộng của sai, Ngô Văn Hiên là con trai của Ngô Tiền, cũng là cháu trai của Ngô các lão.
      Ngô gia ít con nối dòng, đến thế hệ này của Ngô các lão, chỉ còn hai huynh đệ Ngô Tiền. Mà Ngô các lão hẳn làm xấu đến cùng cực nên gặp báo ứng, hậu trạch thê thiếp vô số, lại chỉ có con .
      Tình huống của Ngô Tiền cũng khác lắm, bất quá Ngô Tiền con nhiều, chỉ có độc nhất đứa con trai là Ngô Văn Hiên.
      Ngô Tiền luôn muốn đưa Ngô Văn Hiên làm con thừa tự cho Ngô các lão, thành người thừa tự hai nhà, nhưng Ngô các lão lại đồng ý, đều do Ngô Văn Hiên này là thằng công tử bột suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng. Ngô các lão tự khoe thanh danh tốt, sao có thể đồng ý nhận người như vậy làm con thừa tự, nếu nhận về sau tất cả của Ngô gia đều phải giao cho Ngô Văn Hiên.
      Nhưng Ngô Tiền lại buông bỏ ý niệm này.
      xem như là xui xẻo, bởi vì giống Ngô Văn Hiên, cùng chọn đề Xuân Thu, mới vô tội bị liên can.
      Suy nghĩ càng sâu, vô số ý niệm xẹt qua đầu óc Tiết Đình Nhương.
      thở dài hơi, : "Chúng ta tạm thời nhắc việc này nữa, đến Thuận Thiên phủ tìm đọc bài thi của ta trước ."
      nancy1986, Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 139:

      Theo quy củ, hai kì thi Hương Hội cho phép thí sinh tìm đọc bài thi.
      Trong mười ngày sau khi yết bảng, thí sinh thi rớt có thể đến phủ nha tìm đọc bài thi. Ở Thuận Thiên đến phủ nha Thuận Thiên, ở các tỉnh đến nha môn Bố Chính Sử, nếu có dị nghị, có thể khiếu nại vượt cấp. Nhưng nếu thẩm tra phát sai sót, thí sinh kiện vượt cấp bị xử phạt, dựa theo tính chất của việc, phạt huỷ thi Hội hoặc cấm thi ba khoa. Người cố ý gây , tất bị huỷ công danh.
      Bài thi khoa thi Hội năm Ất Dậu đưa tới nha môn phủ Thuận Thiên, mấy ngày nay số sĩ tử đến tìm đọc bài thi rất nhiều, người ở phủ nha Thuận Thiên bận liên tục. Lúc đám người Tiết Đình Nhương đến, có rất nhiều sĩ tử vẫn chờ, ba người đợi gần nửa canh giờ, mới đến phiên bọn họ.
      Tiết Đình Nhương báo tên của mình, Thư Lại phụ trách tìm bài thi tỏ vẻ kiên nhẫn bước vào gian phòng bên cạnh.
      bao lâu sau liền bước ra, ném hai bài thi cho .
      Đúng là bài thi của Tiết Đình Nhương, phần là Mặc quyển, cũng chính là Nguyên quyển. phần khác là Chu quyển, cũng chính là bài sao chép cung cấp cho giám khảo chấm.
      "Đừng làm hư hao, xem xong trả lại." xong, Thư Lại liền đứng ở bên nhìn ba người. Sở dĩ làm thế, cũng vì đề phòng bài thi có hư hao hoặc bị thay đổi, dù sao bài thi này phải lưu trữ nguyên vẹn.
      Tiết Đình Nhương cầm lấy Chu quyển xem trước, còn chưa mở niêm phong bài thi, liền nhìn thấy ở chỗ sau lưng bài thi, bị người đánh hai chấm, ba gạch xiên.
      Chẳng trách Thư Lại tỏ vẻ xem thường, đại khái cũng vì nhìn thấy điều này. người bị ba gạch xiên, lại tỏ ý bất bình, còn dám tới tìm đọc bài thi, quả thực khiến người ta muốn mắng câu ‘về lấy nước tiểu mà soi thử mặt mình’.
      rất nhanh liền xem xong Chu quyển, kỳ thực Chu quyển chả có gì để xem, dù xảy ra vấn đề vấn đề hẳn phải xảy ra Mặc quyển.
      lại mở niêm phong xem Mặc quyển.
      Giấy của bài thi Hội khác bài thi Hương, gần giống giấy viết tấu chương. Trừ trang đầu tiên trống rỗng, đó có dấu ấn khoa thi Hội năm Ất Dậu, cùng với thông tin tên tuổi, quê quán của thí sinh, phía sau là ba xấp giấy đỏ, hai xấp tờ, xấp tám tờ.
      Ba phần bài thi ứng với ba đợt, thi xong ghép cùng nhau, cuộn thành quyển.
      Trước tiên Tiết Đình Nhương xem tờ giấy cùng ghi thông tin tên tuổi quê quán, đúng là thông tin của , nhưng mở ra xem những trang sau, bài thi lại phải là chữ viết của .
      Chữ người này xấu, đáng tiếc văn vẻ lại rất lung tung, ông gà bà vịt.
      Thấy vậy, Tiết Đình Nhương thầm hiểu đối phương làm thế nào mà trộm long tráo phượng.
      Phương pháp này quả rất đơn giản, chỉ cần cắt trang đầu, đổi cho nhau, là có thể khiến thần biết quỷ hay.
      Đương nhiên, nếu thí sinh tìm đọc bài thi của mình, lộ nguyên hình.
      Bất quá đời vốn có kế sách vẹn toàn, nếu phải trong mộng từng trải qua, lại tin tưởng vào bản thân. Chỉ e đổi thành người khác, lúc này hẳn u sầu lên đường về quê.
      Hai người Mao Bát Đấu cũng đứng cạnh xem cùng, đương nhiên nhìn ra giấy phải là bút tích của Tiết Đình Nhương. Bất quá có chuyện trước đó, lại ở phủ nha Thuận Thiên, bọn họ dám lớn tiếng ồn ào.
      "Xem xong chưa? Nếu xem xong rồi nộp lại đây." Tiểu Lại đứng bên cạnh , hẳn kiên nhẫn nhìn ba người này đọc nghiêm túc đến vậy.
      Có gì hay mà xem, chữ mình viết chẳng lẽ còn nhận ra?!
      Mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, cầm hai phần bài thi bước đến gần, thấp giọng : "Đại ca, ngài xem thế này được ?" lộ ra nụ cười gượng ngại ngùng: "Tiểu tử đây lần đầu tham dự kỳ thi mùa xuân, trong nhà vốn chờ mong vạn phần, ai ngờ lại rớt. Quê của Tiểu tử phải kinh thành, cha mẹ trong nhà cũng biết chữ, ta muốn đem bài thi này về, để người già trong nhà mở mang tầm mắt, cũng chu toàn cho tấm lòng khăng khăng mực của họ."
      Tiểu lại liếc : " được, Mặc quyển phải giao lên Lễ Bộ."
      Tiết Đình Nhương vội : "Ta cần Mặc quyển, chỉ cần Chu quyển thôi, ngài xem có được ? Dù sao cũng thi xong rồi, dù Lễ Bộ có lưu trữ bài thi, cũng chỉ niêm phong Mặc quyển, đâu chú ý đến Chu quyển. Nhất là ta cũng phải tài tử vang danh, ngài xem có thể dàn xếp hay ?"
      xong, xoay người che , nhét tấm ngân phiếu vào tay Tiểu lại.
      Tiểu lại chỉ nhìn màu sắc lộ ra, liền biết là ngân phiếu trăm lượng.
      trăm lượng?
      Kẻ quê mùa ở nông thôn này cũng có tiền, chắc là sĩ tử nhà Tiểu Địa chủ ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó.
      "Việc này..." Gã kéo dài giọng.
      Thấy vậy, Tiết Đình Nhương lại nhét thêm tờ, lúc này Tiểu lại mới tươi cười. Gã gì, bước sang bên cạnh bước, Tiết Đình Nhương liền ngầm hiểu, lặng lẽ nhét Chu quyển vào trong tay áo, sau đó cung cung kính kính thi lễ với Tiểu lại, dâng Mặc quyển lên.
      Tiểu lại gì, cầm Mặc quyển rời .
      Hết thảy mọi người đều phát , lại bị Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền thu vào đáy mắt.
      Mãi đến khi ra khỏi cửa lớn phủ Thuận Thiên, Mao Bát Đấu mới hỏi: "Đình Nhương, ngươi lấy Chu quyển để làm gì?"
      Đương nhiên là có chỗ hữu dụng, trước nay Tiết Đình Nhương làm việc đều chừa lại đường, mặc dù bây giờ còn chưa quyết định nên làm gì, nhưng vẫn chuẩn bị tốt mọi thứ trước.
      biết là, sau khi rời khỏi lâu, người bên Lễ Bộ liền đến, muốn bài thi được đưa qua sớm.
      Vốn là mười ngày, bây giờ mới chỉ bảy tám ngày, bất quá Lễ Bộ , người phía dưới đương nhiên thể cãi.
      *
      Ở Ngô phủ nơi ngõ hẻm Thảo Mạo bình thường, là phủ của đường đường đấng Các Lão.
      Tòa nhà dạng tam tiến, so với đại trạch xa hoa hoặc ngũ tiến hoặc là trang viên biệt viện gì đó của hoàng thân quốc, càng chẳng có gì để so sánh. (tam tiến, tứ tiến, ngũ tiến…: dạng nhà cổ của TQ, gọi tuỳ theo số dãy nhà (viện, sân) được xây)
      Nhưng người ở nơi đây, cũng bất luận kẻ nào dám khinh thường.
      Đây là phủ của Ngô các lão.
      Ngô các lão tuy là thứ phụ, lại chèn ép được Từ thủ phụ mình bậc, Từ thủ phụ già nua, qua hai năm nữa hẳn phải trí sĩ. ràng sau khi Từ thủ phụ trí sĩ, Ngô các lão thuận lợi ngồi lên vị trí thủ phụ, ai dám khinh thường lão ta. (trí sĩ: về hưu)
      Lúc này Ngô các lão tức giận, là giận sôi máu cũng đủ, lão ta nổi cơn thịnh nộ, mặt lại biểu cảm, chỉ có nét mặt già nua kia khẽ run rẩy, cùng ánh mắt độc ác thỉnh thoảng xẹt qua mắt, mới thể được tâm tình lấy gì làm bình tĩnh lúc này của lão ta.
      Kỳ thực Ngô các lão già, chỉ mới đầu năm mươi, sắc mặt hồng hào, gò má tròn đầy, chỉ mái tóc cùng chòm râu xám trắng, chứng minh kỳ thực lão ta còn trẻ nữa.
      "Ngươi ta nghe, ai cho ngươi làm vậy, vì sao làm việc mà động não! Ai cho ngươi lá gan gửi thư cho Hầu Văn Thanh, là ai cho ngươi lá gan đưa thằng nhóc phế vật Ngô Văn Hiên lên vị trí Hội nguyên?"
      Đứng ở trước mặt lão là người trung niên tuổi hơn bốn mươi, thể trạng mập mạp, tướng mạo có chút giống Ngô các lão, nhưng ràng khí thế bằng đối phương, mặc áo choàng gấm màu xanh thêu hình đồng tiền, ngón tay đeo ban chỉ ngọc bích, có vẻ vô cùng giàu sang phú quý. ràng thể trạng khổng lồ, lại rụt bả vai, bộ dáng e ngại, khiến người ta cảm thấy đáng thương lại buồn cười.
      Người này là đệ đệ duy nhất của Ngô các lão, Ngô Tiền.
      Đừng thấy Ngô Tiền ở trước mặt Ngô các lão giống đứa bé, mắng liền mắng, chừa chút mặt mũi nào mà lầm. Kì thực ở vùng Giang Nam, chỉ cần giậm chân cái mặt đất liền rung ba cái.
      Ngô Tiền bình sinh ai cũng sợ, chỉ sợ duy nhất vị ca ca ruột Ngô Dung này.
      chỉ vì trước khi qua đời, phụ thân gọi y đến bảo nghe đại ca làm chủ, sai đâu đánh đó, càng vì trước mặt y trước giờ Ngô Dung luôn uy nghiêm. Từ bị dạy dỗ quen rồi, bây giờ cháu chắt có, cũng thay đổi được.
      "Đại ca, chẳng phải lúc đó đệ muốn cho ca niềm vui bất ngờ sao. Chẳng phải ca niềm vui bất ngờ chính là trước đó biết, mọi việc xảy ra mới biết, mới gọi là bất ngờ sao." Giọng y , bộ dạng chột dạ hụt hơi.
      "Đây là niềm vui bất ngờ? Đây là ngươi muốn chọc đại ca ngươi tức chết! Ngươi có biết khi thi Hội kết thúc, còn có thi Đình, đến khi diện thánh, ngươi bảo Ngô Văn Hiên phế vật kia phải làm sao? Ngươi có biết bây giờ Từ thủ phụ sắp thoái vị, ánh mắt cao thấp trong triều đều nhìn chằm chằm vào ta? Ngươi cho ta niềm vui, ngươi là gây phiền cho ta, Hầu Văn Thanh cũng là đồ ngu xuẩn, bẩm báo trước mà giấu ta làm ra việc này."
      Kỳ thực Hầu Văn Thanh cũng vì muốn tranh công, đáng tiếc công đâu thấy, lại vuốt trúng đuôi ngựa.
      Ngô Tiền lộ ra vẻ muốn khóc, : "Kỳ thực ban đầu bọn đệ đâu nghĩ tới cái danh Hội nguyên, chỉ cần thứ tự kém là được, nào ngờ tùy tiện tráo bài thi, lại vớ trúng Hội nguyên. Đại ca, đệ biết sai rồi, chẳng phải vì sợ gặp chuyện may, đệ liền chạy nhanh tới tìm ca sao."
      Ngô Tiền nào đâu tự đến, mà do Ngô các lão nghe thấy lời đồn, mới sai người gọi y đến. Lúc gọi, y còn chịu đến, Ngô các lão liền nổi giận, sai người trói y đưa đến, y mới khúm núm mà đến.
      "Lại , cho dù có người nhìn chằm chằm sao, thần biết quỷ hay. Hiên nhi ở kinh thành có danh vọng, đâu ai biết về nó, chờ sau khi thi Đình, đệ liền giả vờ nhà có tang, để nó về Tô Châu đợi thêm hai năm, chờ hết nổi bật quay lại làm quan."
      Ngô Tiền giọng thêm câu, lời còn chưa dứt, cái nghiên mực liền bay vèo tới, sượt qua tóc y đập lên bức tường phía sau, khiến y sợ tới mức câm nín.
      "Kế hoạch của ngươi hay nhỉ, mọi mặt đều nghĩ tới. Có tang? Ngươi vốn định để ta chết, hay ngươi chết?"
      "Đại ca, đệ..."
      Thấy mặt Ngô các lão căng đỏ như gan heo, Ngô Tiền vội chạy đến, vừa giúp lão ta hít thở, vừa nhận sai: "Đại ca đừng nóng giận, đệ biết sai rồi, về sau dám nữa, đệ chỉ nghĩ Hiên nhi là độc đinh duy nhất trong nhà chúng ta... Đệ từ giỏi đọc sách, chỉ đại ca là hạt giống đọc sách tốt, đệ chỉ muốn Hiên nhi cũng được như đại ca, ngàn vạn đừng giống đệ... Đệ cũng là nhất thời sai đường mới làm ra việc hồ đồ..."
      Ngô các lão rất khó khăn mới bình tĩnh được, lão ta bưng cốc trà lạnh bàn uống ngụm, mới khôi phục bộ dạng bình thản ung dung thâm trầm thường có.
      "Được rồi, ngươi đừng khoe mẽ trước mặt ta nữa, đừng tưởng ta biết ngươi nghĩ gì trong bụng. Cút, đừng ở trước mặt ta gây chướng mắt!"
      Ngô Tiền cút ngay.
      Y biết, việc này xem như xong, còn chuyện sau này, đại ca y xử lý ổn ổn thỏa thỏa. Tuy rằng thỉnh thoảng y cũng có chút phục, nhưng vẫn luôn tin tưởng khả năng của đại ca mình.
      Ngô Tiền nhịn được lộ ra nụ cười, được tùy tùng đỡ lên xe.
      Trong xe thế nhưng ngồi người, nam nhân trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi.
      Người này ăn mặc như văn sĩ, đội khăn vuông Bình Định, để râu ba chòm. Bộ dáng hào hoa phong nhã, khí chất có chút hợp với Ngô Tiền đầy hơi tiền.
      "Ông chủ, biết… ——" văn sĩ chắp tay .
      "Xong rồi." Ngô Tiền lộ vẻ đắc ý, lại : "Hoài Thanh cứ ưa buồn lo vô cớ, người khác biết thế nào, chứ đại ca ta làm khó ta."
      Lục Hoài Thanh : "Các lão xưa nay uy nghiêm, tiểu nhân chỉ sợ ông chủ gặp phiền phức."
      Lục Hoài Thanh này chính là thực khách trong phủ Ngô Tiền, là thực khách, kỳ thực có chút giống phụ tá, bình thường hay hiến kế cho chủ nhà, nhắc nhở việc quan trọng. Lục Hoài Thanh làm thực khách của Ngô Tiền nhiều năm, rất được tin cậy, mà lần này sở dĩ Ngô Tiền đến Ngô phủ còn mang Lục Hoài Thanh theo, cũng vì kế sách lần này đều do Lục Hoài Thanh nghĩ ra. (thực khách, môn khách: là những người được cung phụng trong các phủ quan lại)
      Gồm cả việc giấu giếm chuyện Ngô Văn Hiên thi. Ngô gia có thế lớn ở vùng Giang Nam, đây lại là đại bản doanh của Ngô các lão, chỉ dựa vào thư tay Ngô Tiền mượn danh Ngô các lão, Ngô Văn Hiên liền đường thuận lợi trôi chảy từ tú tài leo đến cử nhân. Mà thi Hội lần này, từ đầu Ngô Tiền biết quan Chủ khảo là người của Ngô các lão, nhất định chính là Hầu Văn Thanh - môn sinh của Ngô các lão.
      Y đương nhiên cứ thế mà tiếp tục đưa thư tay, thậm chí tự mình từ Giang Nam chạy tới kinh thành.
      Kỳ thực Ngô các lão mắng Hầu Văn Thanh là kẻ ngu xuẩn là có chút sai rồi, Hầu Văn Thanh biết tòa sư có con trai, mà Ngô gia cũng chỉ có độc đinh là Ngô Văn Hiên. cách khác, Ngô Văn Hiên sớm hay muộn cũng được đưa đến làm con thừa tự dưới tên Ngô các lão, gã ta đương nhiên phải thuận nước đẩy thuyền.
      Chỉ là lòng tham của Ngô Tiền quá lớn, muốn con trai đỗ Hội nguyên. Hầu Văn Thanh cũng sợ xảy ra chuyện, vừa ra khỏi trường thi liền cố ý sai người đưa thư chào hỏi Ngô Tiền. Chỉ là gã Ngô Tiền này, cần dùng người xum xoe, cần liền trở mặt, cũng để trong lòng, đến khi Ngô các lão nghe thấy lời đồn, mới cho người trói y đưa đến.
      "Tiếp theo còn việc của chúng ta nữa, đợi tháng tư thi Đình xong, chúng ta trở về Giang Nam."
      "Dạ, ông chủ."
      *
      Ngô Tiền rồi, nữ tử bước vào thư phòng.
      Nàng ta mặt trái xoan, mày lá liễu, dáng người mảnh mai, tư thế yếu ớt. Nhưng nhất cử nhất động lại thong dong tao nhã, vừa nhìn liền biết là tiểu thư khuê các xuất thân thấp.
      Người này chính là con duy nhất của Ngô các lão - Ngô Uyển Quỳnh.
      "Cha, nhị thúc rồi?"
      hạ nhân cúi đầu vào, dùng tốc độ cực nhanh thu dọn nghiên mực rơi vỡ đất, rồi vội vàng lui xuống. Ngô Uyển Quỳnh đến bàn pha trà, lại tự tay châm cho Ngô các lão chén trà.
      Ngô các lão nhận trà, hớp ngụm, mới gật đầu.
      "Con nghe Oanh Ca , nhị thúc chộp cho Văn Hiên cái danh Hội nguyên, mới khiến cha giận dữ đến thế."
      "Nha đầu con ít hỏi thăm chuyện thư phòng cha bên này thôi, nương nên có bộ dáng của nương." vậy, mặt mày Ngô các lão lại chẳng có thái độ trách cứ, tựa như chỉ thuận miệng câu.
      Ngô Uyển Quỳnh cũng cười cười, coi là : "Nữ nhi cũng là nghe cha nổi giận, mới lo lắng hỏi nhiều vài câu. Cha, cha đừng trách An bá, vì biết là con hỏi, y mới cho Oanh Ca."
      Ngô các lão khẽ hừ tiếng gì, hiển nhiên là định truy cứu.
      Thực tế Ngô Uyển Quỳnh là con duy nhất của Ngô các lão, cực kì được sủng ái, cho nên chuyện trong phủ, nếu Ngô Uyển Quỳnh muốn biết, cũng ai muốn giấu.
      "Nhị thúc cũng đúng là quá mức, cha suốt ngày chỉ muốn giấu nổi bậc, thúc ấy lại muốn huênh hoang."
      "Nhị thúc con là muốn ta hạ quyết tâm nhận Văn Hiên làm con thừa tự, để nó thừa tự hai nhà. Y cho rằng ta biết, y ở Giang Nam định thân cho Văn Hiên hai nhà, chính là muốn làm việc này."
      ra lời này, Ngô Uyển Quỳnh đương nhiên tiện nhúng tay.
      Nàng ta là đứa con duy nhất của Ngô các lão, đáng tiếc lại là con .
      Ngô các lão cũng nghĩ như vậy, khỏi than thở câu: "Nếu lúc trước con cùng Tử Kỳ có thể sinh được đứa con trai hoặc , cha bây giờ cũng phải phát sầu như vậy."
      Nhà mình vẫn luôn hơn nhà khác, cho dù là cháu ngoại. Với quyền thế của Ngô các lão, sợ thể kéo cháu ngoại về Ngô gia làm người thừa kế. Đáng tiếc bụng của Ngô Uyển Quỳnh giỏi, đứa cháu ngoại này đương nhiên chỉ là suông.
      Ngô Uyển Quỳnh gượng cười, chuyển đề tài: "Vậy việc kia phải làm sao? xảy ra chuyện gì chứ ạ?"
      Ngô các lão hiểu khúc mắc của con mình, đương nhiên mượn nước đẩy thuyền thêm nữa, đáp: " sao, cha tự có sắp xếp."
      xong, lão ta giương giọng gọi người, từ ngoài cửa bước vào nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi.
      Người này là An bá, cũng là quản gia của Ngô phủ.
      "Bài thi kia lấy được chưa?"
      An bá do dự chút, : "Thưa lão gia, lấy được. Chỉ là tìm thấy Chu quyển, biết là phủ nha Thuận Thiên đưa đến Lễ Bộ, hay là người bên Thuận Thiên phủ làm mất, lão nô cho người tìm."
      Ngô các lão hơi nhíu mày, cũng để trong lòng: "Tìm được cho người chép thành hai phần, rồi trả lại Lễ Bộ, đừng để xảy ra sai sót."
      "Dạ, lão gia."
      Dặn dò xong, Ngô các lão nghĩ tới rất nhiều việc mình còn phải làm, liền với Ngô Uyển Quỳnh: "Trở về phòng , nhị thúc con làm ra việc đó, nên để xảy ra sơ hở, mọi mặt đều phải chu toàn. Ta thấy sắc mặt con có chút tốt, gần đây lại ho, nên chú ý nhiều đến thân thể."
      "Cảm ơn cha quan tâm, con biết mà, con xin phép trở về phòng."
      Ngô Uyển Quỳnh vừa xoay người, bị Ngô các lão gọi lại.
      Lão ta do dự chút, : "Con về nhà cũng lâu rồi, cũng chịu tang Tử Kỳ ba năm, cha định bàn việc hôn nhân cho con."
      Ngô Uyển Quỳnh dừng chút, gì.
      "Chuyện cũ qua, lưu luyến nhiều cũng vô dụng."
      "Nhờ cha làm chủ."
      Ngô các lão gật đầu, phất phất tay, Ngô Uyển Quỳnh bèn rời khỏi phòng.
      Ra cửa, trận gió lạnh phất đến, Ngô Uyển Quỳnh khỏi quấn chặt quần áo, Oanh Ca bước đến phủ thêm áo choàng cho nàng ta, rồi đỡ nàng ta rời khỏi.
      Ngô Uyển Quỳnh thẳng về phía trước, trong lòng lại nghĩ đến lời cha nàng ta .
      Kỳ thực nàng ta chẳng lưu luyến người chồng mất, chẳng qua chỉ muốn lập gia đình.
      nancy1986, Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      tưởng là có lý do gì sâu xa bị chọn trúng hoá ra là xui thôi :v cái bà uyển quỳnh nghe chừng cũng k tốt đẹp gì mấy, nhân duyên của bả đừng rơi vào đầu nam9 với hội bạn nam9 nha -_-

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến: xui ở đây là do đỗ thủ khoa, chung ông nào thủ khoa là bị tráo bài thôi
      Bà Quỳnh đó kiếp trước là vợ sau của anh9 đó, vì bà đó mới bị chửi là giết vợ bỏ con đó
      chung chuyện còn dài, từ từ lòi ra hết
      Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :