1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 134:

      Nay Hoằng Nhi cũng sắp hai tuổi, biết bắt chước bộ dáng người lớn.
      Tuổi này trẻ em rất thích truy vấn, thấy cha để bé ngủ mình, liền hỏi lại.
      "Sao Hoằng Nhi phải ngủ mình, con muốn ngủ với mẹ."
      "Hoằng Nhi trưởng thành, trưởng thành thể ngủ cùng mẹ nữa." Tiết Đình Nhương ân cần dụ dỗ.
      Hoằng Nhi suy nghĩ chút, thỏa hiệp: " thể ngủ với mẹ, vậy con ngủ với cha." xong, thằng bé dùng đôi mắt nhìn Tiết Đình Nhương, tỏ vẻ cha thấy con ngoan chưa.
      Tiết Đình Nhương căng mặt: "Con cũng thể ngủ với cha, trưởng thành luôn phải ngủ mình."
      Nghe vậy, mặt bánh bao của Hoằng Nhi nhíu lại, nhìn cha, lại nhìn mẹ.
      Chiêu Nhi nỗ lực duy trì bộ dạng đứng đắn, làm bộ thấy vẻ mặt xin giúp đỡ của con trai.
      Thấy thể xin giúp đỡ, Hoằng Nhi bắt đầu tự mình suy nghĩ, biểu cảm khuôn mặt nhắn cực kì phong phú, lúc nhíu mày, lúc hé miệng, như rất buồn lo.
      "Cha, cha thể như vậy." Thằng bé muốn thuyết phục Tiết Đình Nhương.
      Vị cha ruột nào đó hứng thú, tỏ vẻ nghiêm trang nhìn bé: "Kỳ thực cha chỉ muốn tốt cho con."
      "Sao lại tốt? Tuy Hoằng Nhi rất lớn, nhưng vẫn còn là đứa bé, có đứa bé nhà ai ngủ với cha mẹ đâu."
      "Con thấy đứa bé nhà ai ngủ với cha mẹ?"
      "Đại Mao với Nhị Mao cách vách, đều ngủ với mẹ. Còn có Đại Ny Nhi nhà cách vách cách vách nữa, cũng ngủ với mẹ."
      Đây là mấy bạn Hoằng Nhi vừa quen biết lâu, trong mấy đứa nhóc thằng bé nhất, chẳng qua lại được chào đón nhất, bởi vì Đại Ny Nhi thích chơi cùng Hoằng Nhi.
      Đại Ny Nhi là cháu nhà họ Hoàng cách vách, năm nay mới bốn tuổi.
      Bởi vì Đại Ny Nhi, Đại Mao và Nhị Mao nhà họ Lưu cách vách đương nhiên cũng phải thích chơi cùng Hoằng Nhi, bằng Đại Ny Nhi để ý đến bọn họ.
      "Bọn họ đều lớn hơn con mà vẫn ngủ với mẹ."
      Tiết Đình Nhương mắc nghẹn, bé con nghiêm túc liền cực kì nghiêm túc, nhất thời hết lời chống đỡ. Bất quá cũng định bỏ qua, mà tiếp tục khuyên bảo: "Đại Ny Nhi là bé , con là bé trai, thể đánh đồng. Còn Đại Mao và Nhị Mao, con thích chơi với bọn chúng sao?"
      Hoằng Nhi lắc lắc đầu, bé thích chơi cùng Đại Mao và Nhị Mao đâu, bọn họ chảy nước mũi lau, bẩn chết.
      Tiết Đình Nhương biết con trai nghĩ gì, bởi vì trước đây Hoằng Nhi chỉ than thở lần, cũng từng với Chiêu Nhi chuyện Đại Mao và Nhị Mao chảy nước mũi lau, vô cùng ghét bỏ.
      "Con có biết vì sao bọn họ thích lau nước mũi ? Là bởi vì bọn họ lớn như vậy còn ngủ với mẹ."
      Hoằng Nhi bị dọa , hồ nghi nhìn Tiết Đình Nhương: " sao?"
      "Đương nhiên." Tiết Đình Nhương gật đầu.
      Chiêu Nhi nỡ nhìn, chỉ có thể giả bộ kéo chỉnh đệm chăn, quay lưng bận rộn.
      "Vậy phải làm sao? Con muốn biến thành con sên đâu."
      "Cho nên đêm nay con phải bắt đầu ngủ mình."
      Hoằng Nhi bị lừa, gục đầu ủ rũ, hiển nhiên là còn giãy dụa.
      Tiết Đình Nhương tiếp tục thuyết phục: "Con xem, cũng phải cho con ngủ với mẹ, chỉ ngủ cùng chăn thôi. Con còn , mình chăn là được."
      "Cha sao?" Hoằng Nhi đột nhiên hỏi.
      "Ta đương nhiên ngủ cùng chăn với mẹ con."
      "Vì sao cha được ngủ cùng mẹ, Hoằng Nhi lại được, chẳng lẽ cha sợ biến thành con sên?"
      Vấn đề này khó trả lời, Tiết Đình Nhương chỉ có thể kiên trì: "Con giống cha, con chưa lớn. Chờ khi con trưởng thành, có thể ngủ cùng vợ."
      "Ngủ cùng mẹ." Hoằng Nhi sửa lại.
      " phải mẹ, là vợ, về sau Hoằng Nhi lớn lên cũng có vợ, đến lúc đó con có thể ngủ cùng vợ."
      "Nhưng ràng là mẹ mà!"
      Chiêu Nhi nhịn được cười chui vào chăn, Tiết Đình Nhương thẹn quá thành giận tay nhét Hoằng Nhi vào trong chăn, sau đó thổi đèn, mới chui vào chăn.
      Trong bóng đêm, ánh mắt Hoằng Nhi sáng quắc.
      "Mau ngủ ."
      "Cha, hay là cha kể chuyện cho con nghe ." Việc kể chuyện này, kỳ thực chính là chia Tứ thư Ngũ kinh ra mà kể, vì mấy ngày nay có Chiêu Nhi, đây là vũ khi lợi hại giúp Tiết Đình Nhương dỗ con trai ngủ.
      "Vậy con mau nhắm mắt lại."
      như vậy, lúc Tiết Đình Nhương kể chuyện, Hoằng Nhi vẫn thường xuyên mở mắt, đắp chăn nhìn qua bên này. Kể lúc, Hoằng Nhi còn chưa ngủ, Tiết Đình Nhương mệt nhọc.
      vất vả mới dỗ được thằng nhóc ngủ, Tiết Đình Nhương cũng mệt .
      Chiêu Nhi lại ở trong chăn phì cười, oán hận vuốt thắt lưng nàng, thấp giọng : "Thằng ranh con này khẳng định là cố ý."
      "Ai bảo ngươi..." Mấy chữ sau, Chiêu Nhi được, cũng cách nào nghe .
      "Nàng gì?"
      Trong chăn, Chiêu Nhi đỏ mặt đẩy : "Mau ngủ , đừng đánh thức con."
      "Có phải nàng ước gì đánh thức thằng bé?"
      "Nào có, sao có thể."
      "Nếu nghĩ thế, chắc là nghĩ..."
      Chăn phủ lên, chỉ thấy bên trong cử động mà chẳng thấy gì thêm. Cho dù động, biên độ cũng rất .
      biết qua bao lâu, Chiêu Nhi chịu nổi nữa, vén chăn hít thở. Nhưng vừa thở hơi, liền lạc giọng.
      "Ngươi, chút..."
      "Vừa rồi là ai bảo ta mạnh chút?"
      Ngay sau đó người này liền bị che miệng, ánh trăng vằng vặc, đêm còn rất dài.
      *
      Càng gần giao thừa, kinh thành càng náo nhiệt.
      chỉ vui vì năm mới, còn có rất nhiều sĩ tử nơi khác ào ào đuổi tới kinh thành.
      Thi Hội vào tháng hai, nhưng sĩ tử thi là muốn tìm nơi đặt chân ổn định, cho nên rất nhiều người đều đến sớm. Hầu hết vì sợ đường bất trắc mà chậm trễ, đến sớm vẫn tốt hơn đến trễ, hơn nữa cũng là muốn đến sớm chút hỏi thăm tình thế kinh thành.
      Mỗi khi đến thời điểm này, nhóm sĩ tử thi đều vô cùng nhiệt tình, trừ lui tới hội quán các nơi kết bạn cùng hỏi thăm tin tức, đương nhiên cũng thể thiếu nhờ quan hệ chạy chung quanh đến chào hỏi các vị quan to hiển đạt.
      Còn việc rốt cuộc quan chủ khảo là ai, sớm có người thầm suy đoán. Thậm chí có người còn cố tình viết báo, báo liệt kê tất cả quan viên trong triều có khả năng trở thành quan chủ khảo, thậm chí ngay cả nhóm cử tử thi, cũng liệt kê ra ít nhân vật nổi bật.
      Trong kì thi Hội lần này, những người này đương nhiên có khả năng lớn đỗ tiến sĩ.
      Tờ báo vô danh, ba ngày ra tờ, chỉ lén lưu thông, nhưng hầu như các cử tử ai cũng có.
      Tiết Đình Nhương có tên bảng.
      Chịu thôi, thứ nhất mỗi lần thi hội đều là lúc tài tụ họp, Đại Xương rừng vàng biển bạc, Tiết Đình Nhương có thể lấy được Giải Nguyên ở Sơn Tây, cũng có thể tính là nhân vật đứng đầu, nhưng ra khỏi Sơn Tây, ai biết là ai. Hơn nữa Sơn Tây vốn phải là đất văn chương, mà các đời vùng Giang Chiết đều là địa phương giàu có, nơi giàu có mọi người cơm no áo ấm, đương nhiên người đọc sách cũng nhiều, mà người đọc sách nhiều, người nổi tiếng cũng nhiều.
      Từng có câu, Giang Nam tài tử Sơn Đông nắm, Tây Bắc đất vàng chôn đế vương.
      Đương nhiên phải tiêu biểu!
      Vùng Giang Chiết trước nay là tỉnh mạnh về khoa cử, tài tử Giang Nam nhiều, cũng khiến trong ngoài triều đều biết. Cho nên Tiết Đình Nhương có tên bảng, cũng là việc có thể hiểu.
      Còn có nguyên nhân khác, đó là vì Tiết Đình Nhương thích ra ngoài tụ tập.
      Các sĩ tử khác đều kết bạn khắp nơi, tiệc trà xã giao, hội thơ, tiệc rượu, hội đồng hương đều đến, thậm chí ngay cả Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền cũng tránh được mà đến hội quán Sơn Tây chào hỏi làm quen, chỉ có là thờ ơ.
      Cái gọi là hội quán, chính là chỗ đồng hương đồng nghiệp tụ hội.
      Ban đầu hội quán chỉ có loại, là vì cử nhân lên kinh thành dự thi. Các cử nhân này hoặc vì gia cảnh bần hàn, hoặc vì giọng quê hương bị người kỳ thị, hơn nữa ngàn dặm xa xôi mà đến, tránh được việc phải chịu dân bản xứ bắt nạt. Vì thế số đồng hương làm quan hoặc buôn bán ở kinh thành, xuất phát từ tình nghĩa đồng hương, liền thành lập hội quán hỗ trợ cử tử lên kinh dự thi.
      Đương nhiên trừ tình cảm đồng hương, người có thể lên kinh dự thi, cũng coi là rồng giữa lớp người, quen biết thêm người, giúp thêm người là kết thêm phần thiện duyên. Tốt bụng giúp người, dù làm quan hay làm buôn bán, đạo lý này vẫn biết, chính là loại đầu tư hình.
      Sau này hội quán lại chậm rãi tham gia thương nghiệp, loại hội quán phường hội này, hãy khoan nhắc tới. Mà nhóm Mao Bát Đấu đến hội quán Sơn Tây, là nhằm vào cử nhân đến dự thi.
      Ở hội quán các tin tức vụn vặt đặc biệt nhiều, mà thằng nhãi Mao Bát Đấu này xưa nay luôn thích giúp vui. Nhất là buồn suốt mùa đông, cũng xác thực buồn đến hoảng, đương nhiên như mèo ngửi được mùi cá, đặc biệt hưng phấn.
      Đương nhiên cũng phải có lợi, ít nhất từ trong miệng y nghe được ít tin tức.
      Ví như cử tử nào đó lén lút bái phỏng vị quan lớn nào đó, lại cẩn thận bị người bắt gặp; ví như ai đó phẩm đức đặc biệt xấu, huỷ cả tiếng tăm; lại ví như ai đó có phương pháp, có thể bái phỏng được người trong nhóm quan viên có khả năng là chủ khảo đợt này.
      Chủ yếu là việc thứ ba ở , kỳ thực sở dĩ các sĩ tử nhảy lên nhảy xuống chạy khắp nơi, phần rất lớn đều vì nguyên nhân này.
      Khoa cử khó khăn, khó như với lên trời.
      Có người bắt đầu học từ khi bi bô tập , thi đến khi tóc trắng xoá mà vẫn chưa đỗ được tú tài. Có người thiếu niên thành danh, lại ngã xuống ở cửa tiến sĩ này, ba năm lần, đỗ lại đến, vừa thi vài thập niên. chỉ nhân lực vật lực, thậm chí là tinh thần cùng tinh lực đều dốc hết vào.
      Mỗi khoa thi có mấy ngàn thí sinh, lại chỉ lấy ba trăm vị trí. thi đỗ đều về nhà, ba năm sau lại đến.
      Gian nan như thế, vì sao nhiều người vẫn làm biết mệt? Đều do khi đỗ tiến sĩ, liền cá chép vượt long môn, từ đây làm rạng rỡ tổ tông, thay đổi địa vị cũng phải là việc khó.
      lợi ích lớn như thế, tránh khỏi có người xuất tâm tư sai lệch.
      đề cập tới các loại thủ đoạn gian lận, việc bàng môn tả đạo dù sao rất nguy hiểm, chỉ vô ý liền bị lưu đày hoặc huỷ tư cách dự thi. Cho nên lưu hành nhất lúc này là thông quan, cũng được gọi là cửa sau.
      Dù sao kì thi hội này, quan chủ khảo cũng chỉ có thể nằm trong những người đó, căn cứ theo ít nhân tố khác mà lượt bớt , còn lại cũng chỉ vài người. Có quan hệ có đường lối, liền có cách thức, quan hệ đường lối, dù thế nào cũng phải tìm phương pháp.
      Nếu vẫn được, liền dốc sức nhờ vào vận số mà chọn người. Nếu có thể được người đó hướng dẫn hai, mà người nọ cuối cùng lại được lựa chọn làm chủ khảo, chừng lần này có thể thay đổi vận mệnh.
      Hơn nữa ở kinh thành, dạng người nào đông nhất, đương nhiên là quan viên, quan viên có thân thích con cái, luôn có cơ hội để người ta bắt lấy.
      Đương nhiên, người dùng loại bàng môn tả đạo này dù sao vẫn là số ít, càng nhiều là vì giao tế.
      Đương thời có ba loại quan hệ vững chắc nhất, cùng quê, cùng năm, cùng tòa sư.
      nhắc đến cùng quê, cùng tòa sư, quan hệ cùng năm là chỉ người dự thi cùng khoa. Lui về bước mà , cho dù mình đỗ, nhưng là cử nhân, thân phận đương nhiên khác xưa, nhất định có rất nhiều giao tế cùng người quan trường. Nếu có bạn bè giao tình tốt đỗ tiến sĩ, lại thành quan viên, đây đều là cái lợi về sau.
      Mùa xuân năm nay, kinh thành vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt này kéo dài đến sau mười lăm tháng giêng là đến đỉnh điểm. Khi ngày càng nhiều cử tử vào kinh, trong kinh thành liền kín người hết chỗ, đủ loại tin tức khiến người ta kịp xem, có xu thế ngươi diễn tuồng ta hóng chuyện.
      Đồng thời, ván bài có tên là 'Vi họ' cũng thầm tràn lan khắp kinh thành.
      Cái gọi là Vi Họ, chính là ứng với họ của các sĩ tử thi mà các cược, mua trúng thắng, mua trúng thua.
      Trước khi mở cược, có nhà cái đưa ra quy tắc, ví như thế gia vọng tộc Triệu Tiền Tôn Lý, hoặc là mở, nếu như mở, tỉ lệ cược tất nhiên cực . Mà những họ ít tiếng tăm đương nhiên tỉ lệ cao hơn rất nhiều.
      Loại lấy họ để cá cược này, kỳ thực cũng khiến quá nhiều người chú ý, khiến người ta chú ý nhất là cược đúng tên người.
      Loại báo lập bảng danh sách kia chính là nhằm vào việc này, người có tiếng tăm bảng, đều là tài tử nổi danh dự thi lần này, những người này đều nằm trong phạm vi cá cược. Đương nhiên cũng có thể chọn người có tên bảng, vẫn cho cá cược, những người này tỉ lệ cược rất cao, thậm chí có thể đạt tới đền hai trăm. Cũng chính là nếu cược người này lượng, khi yết bảng người này đỗ , nhà cái phải trả hai trăm lượng.
      Tình hình này là nghe mà rợn cả người, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được là dưới chân thiên tử lại có việc như thế xảy ra.
      biết là, triều đình vẫn luôn cấm đoán, mà nhà cái dám mở cược ở kinh thành, khẳng định là có chống lưng, mới dám làm lớn đến thế.
      Chuyện này Tiết Đình Nhương nghe được từ miệng Mao Bát Đấu, thằng nhãi này chịu được yên tĩnh, có người quen biết y dẫn y đến chỗ cá cược, y liền dẫn Lý Đại Điền cùng .
      đến đó quan trọng, sau khi trở về trong lòng lại trĩu lo âu.
      Chịu thôi, lần này mở cược căn bản có y cùng Lý Đại Điền, Tiết Đình Nhương là có, đáng tiếc nằm ở cuối danh sách, căn bản ai chú ý, đương nhiên cũng ai chọn cược.
      Sở dĩ Tiết Đình Nhương có mặt trong danh sách, hẳn cũng bởi vì danh vọng Giải Nguyên ở Sơn Tây của , đáng tiếc lần trước Giải Nguyên này thi Hội đỗ, lại có tài danh gì, ít người biết, người khác cũng đâu quan tâm có tang hay , đương nhiên tỉ lệ cược cho là rất lớn.
      Tỉ lệ cao nhất là đổi hai trăm, Tiết Đình Nhương là đổi trăm, chỉ nhìn tỉ lệ cược của , liền biết ai cũng xem , coi khả năng đỗ tiến sĩ cực thấp, đây phải là nguyền rủa ràng sao!
      "Sao bọn họ có được danh sách cử nhân thi, chẳng phải chỉ quan phủ mới có ư?" Chiêu Nhi phát ra nghi vấn.
      Còn phải hỏi ư, đương nhiên phía cá cược thầm lại với quan phủ bên kia, kỳ thực cũng có thể hiểu, nếu móc nối được, sao dám ở kinh thành mở trò đánh cược.
      Nghe Mao Bát Đấu giải thích, Chiêu Nhi liền cảm thán: "Những người này to gan lớn mật."
      Đâu chỉ to gan lớn mật!
      Tiết Đình Nhương cười lạnh tiếng.
      Đột nhiên, nâng cao tinh thần an ủi Mao Bát Đấu: "Kỳ thực ngươi có thể nghĩ khác , tỉ lệ cá cược cao, cược trúng càng được nhiều tiền."
      Đầu óc Mao Bát Đấu xưa nay xoay chuyển tương đối mau, liền phản ứng lại: "Đình Nhương, ngươi là muốn đặt cược cho mình?" xong, y bật cười: "Ha, sao ta lại quên điểm ấy, ngươi mà thi, chắc chắn đỗ. Bọn ta liền mua cược ngươi đỗ, để những kẻ mắt chó nhìn người thấp kia sáng mắt ra."
      Tiết Đình Nhương vội kéo y: "Sao ngươi cứ chưa đỗ ông Nghè đe hàng Tổng như thế, cho dù cược, cũng cược như thế."
      "Ý ngươi là gì?" Mao Bát Đấu tò mò hỏi.
      "Cá cược là chuyện vốn nên cực kì kiêng dè, nhưng bọn người này ——" Tiết Đình Nhương dừng chút, mới : "Vẫn nên để ta cùng các ngươi chuyến rồi hẵn ."
      Tiểu Ly 1111, nancy1986Yến.Yến thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 135:

      Nơi cá cược là vùng lân cận miếu Dược Vương, phố có gì đáng chú ý.
      Nhìn qua chẳng thấy có gì, kì thực dù muốn cũng thấy được. Thứ nên biết đương nhiên biết, nên biết tất thể biết.
      Theo Tiết Đình Nhương biết, mở sòng cá cược thế này nhà cái lớn dưới năm nhà, nhà cái càng vô số kể.
      Vì giấu tai mắt, mỗi lần trước khi thi Hội bắt đầu, nhà cái thuê rất nhiều người giăng lưới xung quanh. Mặc kệ có phải người cá cược hay , cũng mặc kệ thân phận gì, chỉ cần dẫn người đến, trước khi rời nhà cái tặng chút phí vất vả.
      Bởi vì nhà cái ra tay hào phóng, cho nên rất nhiều người nguyện ý làm việc này. Từ ít cử tử dự thi, cho tới dân chúng bình dân, thậm chí thổ địa, khất cái, xe ngựa cho thuê ở nơi này, nơi nơi đều có người của bọn họ.
      Trong bầu khí này, thêm nhũng người ở tầng lớp khác, coi như toàn dân đều cược.
      Mặc kệ cược nhiều hay ít, có mức nào cược mức đó, trúng tốt, trúng cũng ảnh hưởng toàn cục. Đương nhiên đây chỉ là với người bình thường, kì thực với đám ô hợp bên trong, biết che đậy bao nhiêu việc bẩn thỉu.
      Sở dĩ Tiết Đình Nhương biết được, là vì năm đó sau khi lại lần nữa hồi kinh, từng cố ý để tâm việc này. Thậm chí mượn việc này quật ngã đối thủ, mưu lợi cho mình.
      Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Tiết Đình Nhương cũng nghĩ nhiều, theo Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền vào trong tòa nhà nơi phố .
      Tòa nhà này cũng rất tầm thường, trước cửa có người coi giữ, đến gần liền có người chủ động mở cửa.
      Vào bên trong, cảnh sắc liền thay đổi.
      Bên ngoài vắng lặng vô cùng, chả nhìn thấy gì, mà bên trong lại cực kì tráng lệ, người biết còn tưởng rằng đây là sòng bạc nào đó.
      Giữa ban ngày, bên trong lại đèn đuốc sáng trưng.
      Trong viện rất lớn, chia ra hai tầng cao thấp.
      Ở đối diện có ba mặt tường, chính giữa tường treo rất nhiều tấm bảng màu đen chữ đỏ, phía đều viết tên. mặt tường phía tây dán rất nhiều trang giấy, nhìn gần mới biết phía đều ghi thành tích của các cử tử, là để cho mọi người tham khảo.
      mặt tường phía đông chỉ còn hơn phân nửa, treo đầy biển tên, là tên số cử tử đáng chú ý. khi có người đặc cược cho bọn họ, nhà cái treo biển tên người đó lên tường.
      Giữa sân người lui tới rất nhiều, còn thường xuyên có người từ bên ngoài tiến vào.
      Mọi người ăn mặc đủ kiểu, có già có trẻ, có dáng vẻ văn sĩ, có sĩ tử mặc áo cử nhân, có dân chúng phổ thông, cũng thể thiếu những người nhìn như thương nhân phú hộ. Còn có cả những kẻ nhìn như du côn địa phương, thỉnh thoảng dưới quần áo lộ cả hình xăm, chỉ có người ngươi thể nghĩ tới, chứ có người ngươi thể nhìn thấy.
      Từ đó có thể thấy nơi này phải mới mở ngày ngày hai, nhà cái bối cảnh rất lớn, lại có tiền trang Vinh Thịnh hỗ trợ đổi bạc.
      Việc này cho thấy, chỉ cần giữ thẻ cược của nơi này, khi trúng, cần qua nhà cái, có thể trực tiếp đến tiền trang Vinh Thịnh đổi bạc.
      Đây cũng là thủ đoạn mượn sức người của nhà cái, quan phủ bảo đảm cho loại cá cược này, người mua đương nhiên sợ nhà cái đen ăn đen, nhưng thông qua tiền trang liền khác, nhà cái chạy, tiền trang vẫn có thể gánh vác. Nhiều người có thế lực cũng cam đoan đặt cược rất lớn, dù gì đây cũng là dưới chân thiên tử. Mà theo hiểu biết của Tiết Đình Nhương, có rất nhiều quan lớn cũng thầm sai người đặt cược, người như thế thiếu.
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương tối xuống, nhìn xung quanh sân viện to này.
      Bên trong vô cùng ồn ào, rất nhiều người tụm năm tụm ba, bảy miệng tám lời bàn luận gì đó. Hàng loạt thanh trộn lẫn vào nhau, biến thành thanh ầm ầm chấn động.
      "Đình Nhương."
      Là Mao Bát Đấu gọi , Tiết Đình Nhương nhìn qua.
      "Ngươi thấy sao? Chúng ta có nên đặt cược ?"
      Hoàn cảnh rất dễ ảnh hưởng đến mọi người, thấy cảnh tượng này, ai cũng nhịn được mà nóng lòng muốn thử.
      "Nếu ngươi muốn cược, phải thể. Bỏ ra chút đánh cược, coi như là chơi cho vui thôi."
      Mao Bát Đấu oán giận : "Ngươi bảo ta cược nhiều ta cũng có bạc, ngươi có biết Yên Nhiên quản ta chặt thế nào , là cử nhân lão gia có thể diện mà hầu bao trống trơn, trong túi cũng chứa hơn mười lượng bạc."
      Miệng oán giận, nhưng mặt y lại chẳng thấy chút oán giận nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có chút ngọt ngào, khiến người ta nhìn muốn đánh.
      Lý Đại Điền muốn ra tay, bởi vì thằng nhãi Mao Bát Đấu này mọi việc nghe theo Lâm Yên Nhiên, náo loạn khiến Đào Nhi trước nay hiền lành, bây giờ cũng quản ta. phải ta muốn Đào Nhi quản, chỉ tức thằng nhãi Mao Bát Đấu này vì nữ nhân mà hại huynh đệ.
      Vừa chuyện, ba người liền cùng đặt cược.
      Nơi đặt cược ngay dưới mặt tường chính giữa, bày hai cái bàn dài, có mấy người ngồi sau bàn.
      Bước đến gần, bắt mắt nhất là loạt bảng tên treo mặt tường chính giữa. chỉ lớn hơn bảng tên treo bên dưới, chữ bên cũng lớn hơn rất nhiều, chỉ bước ngang qua là có thể trông thấy.
      Có năm bảng tên treo đó, là tên các sĩ tử nổi bật nhất kì thi Hội lần này.
      Gồm Dương Quảng Chí quê Thiệu Hưng, Tề Chính Văn quê Hàng Châu, Triệu Phẩm Hà quê Gia Hưng, cùng với Vương Tú quê Phúc Kiến, Trác Hạc Quân quê Tô Châu. Tỉ lệ của năm người này là thấp nhất, chỉ ở mức gần đền , cách khác ngươi mua lượng, thắng cũng chỉ nhận được lượng, kiếm được ít.
      Nhưng đặt cược ở mấy người này lại nhiều nhất, vì tỉ lệ đền thấp, liền chứng tỏ rất nhiều người tin rằng họ đỗ. Tuy kiếm được tiền, nhưng ít ra lỗ, rất nhiều người có suy nghĩ này.
      Mà tỉ lệ đền đổi theo số lượng đặt cược, thường xuyên thay đổi. Tiết Đình Nhương xem chút, tỉ lệ thấp nhất là loạt cùng, sau đó càng xuống tiền đền càng cao.
      Thấp nhất là đền , cao nhất là đền bốn, mà mặt tường phía đông kia, bởi vì đều treo cử tử ít được lưu ý, có cái tên có tỉ lệ đạt tới đền tám mươi.
      Mao Bát Đấu lấy bạc ra, mua ít Vi Họ trước, cũng chính là đặt cược theo Họ.
      Bởi vì Lý là họ lớn trong nước, có trong danh sách cược, nhưng Mao và Tiết là họ có số lượng đông, y liền chia ra mà cược. Họ Tiết cược nhiều nhất, y có tổng cộng mười lượng bạc, chia ra hai họ, y cược họ mình ba lượng, mà họ 'Tiết' liền cược bảy lượng.
      Quản nhà cái còn trêu ghẹo y, Tiết là họ , sao lại cược họ Tiết.
      Mao Bát Đấu vừa nháy mắt với Tiết Đình Nhương, vừa đáp: "Đây là chữ may mắn ta cố ý đến miếu xin, từng đốt hương khai quang, giết gà dâng lễ, mua Tiết nhất định trúng."
      Quản kia cười , theo gã biết lần này họ Tiết thi chỉ có mấy người, lại cũng phải nhân vật đứng đầu. Bất quá có kẻ ngốc đến đưa tiền, gã đương nhiên từ chối.
      Kì thực kẻ ngốc như thế cũng nhiều, vì xin điềm tốt, trước khi thi luôn cố ý cược họ của mình, Quản thậm chí đoán người này mang họ Tiết.
      nghĩ vậy, bên cạnh đưa tới thỏi bạc, : "Ta cược họ 'Tiết' hai mươi lượng."
      Là Lý Đại Điền.
      ta vừa xong, còn nhíu mày nhìn Mao Bát Đấu, ý rất ràng là ‘ngươi chẳng hào phóng bằng ta’, mặc dù Đào Nhi nhà ta quản chặt, nhưng vẫn thương ta nhất, so túi tiền, ta nhiều hơn ngươi.
      Mao Bát Đấu bị tức muốn ngã xuống, còn chưa trả lời, Tiết Đình Nhương lên tiếng.
      cười cười, lấy từ trong tay áo ra tấm ngân phiếu, : "Các ngươi cược họ 'Tiết', ta đây cũng cược chút, cược nhiều, cược trăm lượng."
      Quản liền lấy ra tờ giấy có con dấu của nhà cái và con dấu lớn của tiền trang Vinh Thịnh, viết số tiền đặt cược, lại điền số tiền thắng cược, mới đóng con dấu lên .
      Con dấu khắc bốn chữ to: Tài Vận Hanh Thông. Rồi giao cho đám người Tiết Đình Nhương.
      Theo quy củ, gã còn phải mấy lời như nếu trúng có thể đến tiền trang Vinh Thịnh đổi tiền, bất quá lời này chỉ gã để trong lòng, đám người Tiết Đình Nhương cũng muốn nghe.
      Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền kẹp hai bên , kéo Tiết Đình Nhương sang bên cạnh.
      "Ngươi mau, sao lại có nhiều bạc như vậy?" Mao Bát Đấu ghen tị đỏ cả mắt.
      Y biết ba người đều phủi tay làm chủ, cái gọi là phủi tay làm chủ chính là mặc kệ mọi thứ cũng quản tiền, cần dùng tiền tìm vợ mà lấy. Trước khi y lời ngon tiếng ngọt mãi, mới đổi được mười lượng bạc, Lý Đại Điền đổi được hai mươi lượng, sao Tiết Đình Nhương lại có trăm lượng nhiều đến vậy.
      "Chiêu Nhi nhà ngươi biết?"
      Mao Bát Đấu thầm xoa tay nghĩ, có phải Tiết Đình Nhương giấu quỹ riêng , y cần phải mật báo với Chiêu Nhi. Ai bảo thằng nhóc này lúc trước xấu y, sau lưng y bậy, còn mượn miệng Chiêu Nhi truyền đến tai Yên Nhiên, nếu nhờ tài năng của y, lại biết diễn khổ nhục kế, Yên Nhiên khẳng định gả cho y.
      Y vẫn luôn tìm cơ hội trả thù, đáng tiếc tìm được thời cơ thích hợp. Vừa nghĩ mình có thể tự tay trả thù, mà Tiết Đình Nhương bị Chiêu Nhi kéo lỗ tai mắng, y liền hưng phấn.
      Thằng nhãi này là nhập tâm quá mức, lấy thủ đoạn Lâm Yên Nhiên xử lý y, áp dụng hết lên đầu Tiết Đình Nhương.
      Sao Tiết Đình Nhương biết Mao Bát Đấu nghĩ gì, ung dung nhàn nhã : "Chiêu Nhi , bọn họ coi thường người ta, bảo ta đừng tay, thua người thua trận, cho nên khi ta liền nhét vào hầu bao ta, cũng nhiều, chỉ mấy trăm lượng thôi."
      Mấy trăm lượng!
      Đừng Mao Bát Đấu, ngay cả Lý Đại Điền cũng đỏ mắt.
      Nhưng ghen tị cũng phải chịu, ai bảo tại bọn họ đều chịu vợ nuôi, tìm vợ xin bạc đương nhiên chột dạ hụt hơi.
      "Đời trước của ngươi hẳn đạp trúng vận phân chó, đời này mới cưới được Chiêu Nhi."
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương tối , : "Ý ngươi là Yên Nhiên tốt?"
      Mao Bát Đấu vội : "Ta đâu vậy, ngươi đừng xuyên tạc lung tung."
      Ba người trêu chọc nhau trận, lại nhìn nhìn khắp xung quanh, ngẫu nhiên Mao Bát Đấu còn gặp mấy cử tử từng quen biết, chuyện với nhau trận.
      Thừa dịp Mao Bát Đấu chuyện với họ, Tiết Đình Nhương lại cá cược ít.
      Mấy khoản cược này là lọc ra từ bức tường phía đông, nhưng vẫn cược chính mình.
      Sau khi rời khỏi, Mao Bát Đấu còn tò mò hỏi , rốt cuộc có cược cho bản thân .
      Tiết Đình Nhương , bây giờ chưa phải thời điểm.
      Kì thực trong lòng Tiết Đình Nhương còn cất giấu ít lo âu, bất quá lo âu này ra miệng.
      *
      Đến mùng sáu tháng hai, bề cuối cùng ban chiếu về giám khảo kì thi Hội năm Kỉ Dậu.
      Trừ hai vị quan Chính Phó chủ khảo, còn có mười tám giám khảo khác, khác thi Hương là mấy. Có khác là quan Nội – Ngoại Liêm, quan viên được chọn lộ ra sớm, chỉ đến ngày tuyên chỉ mới thông báo.
      Sớm có người canh giữ đường cái ngoài Ngọ Môn, liền thấy từng đội Cấm Vệ Quân từ trong cung chạy ra, thẳng đến phủ của các quan viên có tên thánh chỉ.
      Các quan viên này vội vàng mặc quan phục, cầm lấy hành lý người nhà chuẩn bị, được vội vàng đưa đến Ngọ Môn nghe tuyên chỉ. Sau khi tạ ân, được ở lại, mà bị Cấm Vệ Quân đưa đến trường thi, người biết còn tưởng là áp giải phạm nhân.
      Lúc này, ven đường đứng đầy người, trừ dân chúng đương nhiên thể thiếu cử tử dự thi.
      Đợi đoàn người khuất, đám người liền tan, tin tức lấy tốc độ cực nhanh chảy vào các nhà các phủ, đương nhiên đây đều là chuyện lén lút.
      Mùng bảy tháng hai, Tiết Đình Nhương lại cố ý cùng hai người Mao Bát Đấu đến chỗ đánh cược.
      So với lần trước, nơi này càng gặp náo nhiệt. Người phụ trách nhận tiền đặt cược từ bốn năm người mở rộng đến mười mấy người, thường xuyên có người ăn mặc bình thường vội vàng tiến vào, cược xong lại vội vàng rời , người biết còn tưởng vội việc gì.
      chuyến này, Tiết Đình Nhương vẫn đặt cược.
      Ra khỏi cửa, nhìn chân trời xám trắng phía xa, lo âu trong lòng càng thêm nặng.
      Mãi cho đến buổi tối, sắc trời tối đen, lại lần nữa ra ngoài, lúc này chỉ mình, gọi Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền.
      Hơn nửa canh giờ sau, từ bên ngoài trở về, Chiêu Nhi ra đón. Có chút lo lắng nhìn , hỏi: "Ngươi làm sao thế? Sao lại mất hồn mất vía như vậy, ngươi vừa mới đâu?"
      "Ra ngoài hít thở chút."
      Chiêu Nhi hỏi nhiều, : "Vậy nhanh ngủ , Hoằng Nhi ngủ rồi, ngày mai ngươi còn phải dậy sớm."
      Mùng tám tháng hai, chưa đến canh ba, nhóm Tiết Đình Nhương liền dậy.
      Bận rộn rửa mặt ăn điểm tâm xong, hành lý đều chuẩn bị tốt, xe ngựa cũng thuê trước. Chuyển hết hành lý lên xe, đoàn người vội vàng lao tới trường thi.
      Lý Đại Điền cùng Mao Bát Đấu đều tới đây, cũng đều quen thuộc. Tuy Tiết Đình Nhương chưa từng đến, nhưng trong mộng đến rồi, lại có hai người dẫn đường, cũng có cảm giác xa lạ.
      Khi xe ngựa đến nơi thể được nữa, ba người liền xuống xe.
      Lần này có kinh nghiệm trước kia của Mao Bát Đấu, Lâm Yên Nhiên chuẩn bị cho Mao Bát Đấu cái đòn gánh, Chiêu Nhi cùng Tiết Đào Nhi cũng đều tự chuẩn bị cho chồng mình. Có đòn gánh, đống lớn hành lý cũng sợ bê nổi.
      Ba nam nhân đều tự cáo biệt thê tử nhà mình, gánh hành lý, tiếp tục về hướng trường thi. Mao Bát Đấu vì trả thù lời nhạo báng trước kia, còn cố ý lần này có ba Sa Tăng. Ba người vừa vui cười vừa tức giận mắng nhau, tất nhiên là cần tỉ mỉ.
      Đến trường thi, điểm danh, soát người, vào Long Môn, giống hệt thi Hương. Chờ sau khi tất cả thí sinh đều vào bàn, cửa lớn trường thi lần nữa khép chặt, kì thi Hội năm Gia Thành thứ chín từ đây bắt đầu.
      *
      Quá trình thi Hội khá giống thi Hương, đều thi ba đợt, đợt ba ngày.
      Ngày đầu tiên vào bàn, sau ngày được thả ra, ngày kế lại đến đợt thứ hai, cứ thế tiếp tục.
      Đến mùng mười, mấy người Chiêu Nhi buôn bán nữa, mướn xe ngựa đến chờ. Tiết Đình Nhương ra ngoài trước, rồi đến Lý Đại Điền, cuối cùng là Mao Bát Đấu.
      nhiều lời, đoàn người vội vàng về nhà, ba người ăn chút, ngã đầu liền ngủ. Tỉnh lại vẫn ăn, rồi ngủ tiếp, cơ hồ có thời gian chuyện phiếm. Qua hôm sau, giống như hôm mùng tám, lại lần nữa lao tới trường thi.
      Cứ vậy sau ba đợt thi, đừng ba người Tiết Đình Nhương bị lột lớp da, ngay cả nhóm Chiêu Nhi cũng mệt . May mắn cuối cùng cũng thi xong, chỉ chờ tháng ba yết bảng.
      Những ngày kế tiếp, nhóm sĩ tử thi tiến vào giai đoạn thả lỏng chưa từng có. Lại diễn ra các loại tiệc trà xã giao hội thơ tiệc rượu, nhất là nơi trăng hoa ở ngõ hẻm Bát Đại, thể thếu chuyện lưu luyến quên lối về.
      như trước đây, lần này Tiết Đình Nhương thân thiện hiếm thấy, mỗi ngày đều lôi kéo hai người Mao Bát Đấu ra ngoài.

      Editor: có cảm giác bình yên trước cơn bão
      Last edited: 31/7/23

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 136:

      Ở Trạng Nguyên lâu đường Thanh Hoa Tự, lúc này chưa từng ngớt tiệc tùng.
      dám lấy tên là Trạng Nguyên lâu, đương nhiên từng có Trạng nguyên ở. Trạng Nguyên lâu chỉ có Trạng nguyên, còn có hơn mười vị Trạng nguyên. Tửu lâu này lâu đời, lưu truyền từ triều trước tới nay, cũng vang danh vô ích.
      Mỗi lần đến kỳ thi mùa xuân, sĩ tử các nơi đến kinh thành dự thi, đều đến chiêm ngưỡng phen, chủ yếu là dính chút may mắn. Nếu trong túi dư dả, thí sinh tất chọn Trạng Nguyên lâu là nơi ở lại đầu tiên.
      Hết cách rồi, đều do người đời tin tưởng là ở lại Trạng Nguyên lâu đỗ Trạng nguyên, chẳng sợ Trạng Nguyên lâu giá cao, dù so với tửu lâu cùng dạng đắt gấp hai lần.
      Trạng Nguyên lâu chiếm diện tích khổng lồ, phía trước là tửu lâu cao ba tầng, phía sau tửu lâu mới là chỗ ở. Trạng Nguyên lâu chỉ đắc ở tiền trọ, thức ăn trà rượu cũng đắc hơn nơi khác, nhưng người vào đây ăn cơm uống trà vẫn nườm nượp như cá diếc qua sông.
      Trừ để dính chút may mắn, đương nhiên cũng là vì những người có thể ở lại Trạng Nguyên lâu.
      Có thể ở đây giàu cũng sang, nếu cũng là những đại tài tử vang danh. Đều do ông chủ Trạng Nguyên lâu biết buôn bán, hàng năm mời vài vị được công nhận là tài tử ngủ lại Trạng Nguyên lâu, chỉ có thể ngủ ở phòng thượng đẳng, còn miễn phí tiền phòng.
      Bây giờ thi Hội vừa qua, chính là thời điểm các sĩ tử vô cùng thả lỏng.
      Hoặc hẹn với hai người bạn uống trà, hoặc là uống rượu, khi này đương nhiên thiếu chuyện trời đất, từ từ trao đổi.
      Mấy ngày này đối tượng chủ yếu mọi người nghị luận chính là hai người trong nhóm ngũ đại tài tử —— Dương Quảng Chí quê Thiệu Hưng cùng Vương Tú quê Phúc Kiến.
      là hai người đó xui xẻo, biết là do cực thịnh tất suy, hay vướng phải vận xấu. Đại khái bị tâng bốc lâu quá, tai hoạ ập lên thân, người trước khi vào trường thi đột nhiên bị cảm, người khác thảm hại hơn, ở trường thi té gãy tay.
      Nhưng tài tử hổ là tài tử, dù vướng cảnh ngộ thê thảm như thế, hai người vẫn kiên quyết kiên trì thi hết ba đợt. Nhất là Vương Tú, vào đợt đầu gã liền té gãy tay, vì thế gã ôm cánh tay bị thương kiên trì đến hết đợt , mới ra ngoài trị thương.
      Hai người bị nặng gì, chỉ chịu chút đau khổ, nhưng mang trạng thái ấy thi đợt đầu, trong lòng những người có chút hiểu biết với kỳ thi mùa xuân, đều khó tránh khỏi cảm thấy hai người này nguy rồi.
      Quả nhiên, thi Hội xong, hai người đóng cửa ở trong phòng nhiều ngày ra. Mà hai người lúc trước được tâng bốc bao nhiêu, liền có bấy nhiêu người thầm cười nhạo họ.
      Tai nghe sĩ tử bàn trà bên cạnh thấp giọng bàn tán, Tiết Đình Nhương bưng trà, hớp ngụm.
      Mao Bát Đấu trước nay luôn ngồi yên được, sớm chạy đến bàn khác chuyện với người quen, chỉ còn Lý Đại Điền ngồi ở đây cùng .
      "Đình Nhương, chúng ta ngồi đây cũng lâu rồi, muốn về ?" Lý Đại Điền hỏi.
      "Về làm gì? Cũng giữa trưa rồi, ở lại dùng cơm ."
      Thức ăn của Trạng Nguyên lâu tất nhiên rẻ, chẳng qua mấy người Tiết Đình Nhương vẫn chi tiêu nổi. Ba người kêu vài món, lại gọi bầu rượu, vừa ăn vừa uống vừa nghe Mao Bát Đấu chuyện phiếm.
      , đột nhiên xung quanh yên tĩnh.
      Tiết Đình Nhương theo ánh mắt mọi người nhìn qua, liền thấy sĩ tử tuổi chừng hơn hai mươi bước đến.
      Người này sắc mặt tái nhợt, mặc áo bông màu xanh, cánh tay trái cột vải bố màu trắng, nhìn là biết bị thương, chính là người xui xẻo cùng cực trong miệng mọi người - Vương Tú.
      Gã bước vào cũng chuyện, chỉ nghiêm mặt ngồi xuống trước cái bàn. Ngồi ở bàn đó là vài cử tử người Phúc Kiến, ban nãy bàn luận chuyện của Vương Tú cũng ít, lúc này thấy Vương Tú đến, nhất thời thay đổi thành vẻ mặt nịnh bợ, khiến người ta thấy vô cùng trơ trẽn.
      Bởi vì người trong lời bàn tán xuất , mọi người đương nhiên thể mượn lừa mắng hoà thượng, liền tán gẫu chuyện khác.
      Bên bàn Vương Tú, nam nhân trung niên ước chừng hơn ba mươi tuổi thấp giọng với Vương Tú: "Vương hiền đệ, đừng để ý hạng người đội cao đạp thấp. Đừng bây giờ còn chưa yết bảng, cho dù khi yết bảng ngươi có tên, cùng lắm ba năm sau thi tiếp, với văn chương của ngươi, đỗ tiến sĩ đương nhiên dễ như trở bàn tay."
      "Cảm tạ Lý huynh trấn an." Vương Tú thở dài, cố cười : "Vận khí của ta đúng là có chút tốt."
      đến vậy, người ngồi cùng bàn đương nhiên ngươi lời ta câu an ủi. bao lâu sau, từ xa Tiết Đình Nhương liền thấy Vương Tú thay đổi vẻ hậm hực thành cười cười với người ngồi cùng bàn, giống như bình thường.
      Bên này, Mao Bát Đấu thấp giọng : "Người này cũng kỳ quái, chả lẽ đầu bị cửa kẹp rồi. Gì mà tài tử, chẳng lẽ gã nhìn ra mấy người gã quen biết, vài kẻ trong đó là thứ ngụy quân tử?"
      Tiết Đình Nhương khẽ cười: "Có lẽ người ta thích ở cùng tiểu nhân."
      vậy đúng là vô địch rồi, ngay cả Mao Bát Đấu cũng cãi được, nhưng ánh mắt Tiết Đình Nhương lại sáng loe lóe.
      Sau đó tận lực thả chậm tốc độ dùng cơm, bàn phía Vương Tú dùng xong, mọi người rời , cuối cùng quả nhiên là ghi nợ cho Vương Tú.
      Mấy ngày kế tiếp, Tiết Đình Nhương hầu như đều ở Trạng Nguyên lâu, mỗi ngày đều đến. Đương nhiên cũng có nơi khác, cũng dự ít tiệc trà xã giao thi thơ tiệc rượu. Duy chỉ có chỗ , chính là mỗi khi đêm đến, ít sĩ tử tụ năm tụ ba đến ngõ hẻm Bát Đại, nghe hát khúc uống rượu gì đó.
      Tiết Đình Nhương thế nào cũng , mặc kệ người khác lôi kéo hay khích tướng thế nào. Ngay cả Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền cũng vậy, mỗi khi đêm đến, ba người liền thành thành trở về ngõ hẻm Tỉnh Nhi.
      *
      Trong trường thi Thuận Thiên, ở chỗ đông nam nội thành Sùng Văn môn.
      Toà trường thi có lịch sử lâu đời, từ triều trước là nơi thi Hội ở kinh thành, thậm chí còn là nơi thi Hương của vùng Thuận Thiên. Kiến trúc cao lớn nguy nga, ngay ngắn trật tự, đương nhiên trường thi ở địa phương khác thể so sánh được.
      Lúc này ngoài trường thi Thuận Thiên vẫn canh gác nghiêm ngặt. Mà trong trường thi, sau khi trãi qua các bước sắp xếp, che tên, sao chép cùng đối chiếu, tất cả bài thi của kì thi Hội lần này liền qua tay Ngoại Liêm giao vào tay Nội Liêm.
      Hai quan Chủ - Phó khảo và mười tám giám khảo, cùng đến sảnh lớn.
      Bài thi được chia đều thành mười tám phần, dưới giám sát của quan Chủ - Phó khảo, các giám khảo tiến hành rút thăm. Rút thăm xong, giám khảo liền ôm xấp bài thi, về phòng chấm của mình.
      Trong phòng chấm thi trừ giám khảo, còn có bốn quan Duyệt bài thi, các quan Duyệt bài thi đến từ quan viên ba tỉnh sáu bộ bên dưới, cùng thuộc trong nhóm Liêm quan.
      Bởi vì bài thi nhiều, đều do quan Duyệt bài thi xem trước, thích hợp giữ lại, bài nào lỗi chính tả nhiều hoặc câu văn lủng củng, thậm chí phạm kiêng kị, đều bị đánh rớt. Cuối cùng lấy ra ba mươi bài xuất chúng, lại dự phòng thêm hai mươi bài, đưa đến cho giám khảo chấm bài thi.
      Sau khi giám khảo chấm bài thi xong, giữ lại bài mình cảm thấy thích hợp rồi đưa lên Tiến Quyển cho quan Phó khảo, quy trình giống như thi Hương.
      Lúc này trong phòng Xuân Thu, quan Duyệt bài thi Đậu An Chuẩn khẩn trương duyệt bài.
      ta duyệt bài nhiều ngày. Tổng cộng mười tám giám khảo, gần sáu ngàn bài thi, tức là mỗi giám khảo được chia hơn ba trăm bài, mà số bài thi này đều do ta và ba vị quan Duyệt bài thi đồng liêu cùng xem.
      Hơn ba trăm bài thi, kỳ thực mỗi người chia phần, cũng tính là nhiều lắm. Nhưng quan Duyệt bài thi trách nhiệm nặng nề, người càng ở tầng thấp càng phải cẩn thận. Bởi vì cuối cùng bài thi đều giao cho Lễ Bộ xem lại, nếu trong đó có sai lầm, người trong cả phòng đều bị truy cứu trách nhiệm.
      Mà bị truy cứu trách nhiệm trước hết là quan Duyệt bài thi bọn họ.
      Cho nên bọn họ chỉ duyệt bài phần mình. Mà chia bài thi ra duyệt lần, nếu gặp khó có thể đối chiếu bài thi, bốn người cùng quyết định chọn lọc.
      Đậu An Chuẩn cầm bài thi lời văn rỗng tuếch bỏ qua bên, xấp đó đều là bài thi bị đánh rớt.
      Trương Hổ bên cạnh nhìn ta cười cười, đứng lên pha trà, thuận đường cũng pha cho ta chén. Hai người ngồi uống trà, vừa việc chấm bài thi nhiều ngày nay.
      Đều nghiêm chỉnh xuất thân khoa cử, văn chương bài thi tốt xấu gì, đương nhiên họ có tư cách bình luận.
      Bất quá cũng nhiều lời, quan Giám sát thường xuyên bước vào các phòng kiểm tra, nếu trông thấy quan Duyệt bài thi làm việc mà uống trà nhảm, đương nhiên bị ghi lại.
      Đừng thấy ở trường thi họ gì, người bị ghi lại bị trình lên Lễ Bộ, lại từ Lễ Bộ chuyển xuống nha môn phủ bộ sở tại, lúc đó mặc dù đến mức gặp hoạ lớn, nhưng tiền đồ vẫn bị ảnh hưởng.
      Hai người bỏ chén trà xuống, tiếp tục chấm bài. biết qua bao lâu, liền nghe thấy Trương Hổ bỗng vỗ đùi hô: "Văn hay!"
      thanh này cực kì vang dội trong phòng chấm thi yên tĩnh, chỉ Đậu An Chuẩn bên người y ngẩng đầu lên, hai quan Duyệt bài thi bên kia cũng nhìn lại.
      Đại khái cũng vì có chút mệt mỏi, ba người đều đứng lên bước tới, Trương Hổ cầm bài thi trong tay đưa cho bọn họ, mấy người cùng xem.
      "Giản dị hoa mĩ, nhưng mỗi chữ lại như châu ngọc."
      "Công chính vững vàng, pháp luật dày đặc."
      Đậu An Chuẩn cũng vuốt chòm râu : "Mỗi từ mực thước, có thể so với văn cổ, phải người đắm mình nhiều năm trong sách vở thể viết ra."
      Mọi người đánh giá nhất trí như thế, trước nay chưa từng có trong phòng Xuân Thu, thấy vậy giám khảo Bành Bảo Nghĩa ngồi cũng khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
      "Đại nhân, bài này có thể đưa vào đầu Tiến Quyển."
      "Ồ?" Bành Bảo Nghĩa buông bài thi trong tay, hô lên nghi vấn. Cười : "Hiếm khi mới thấy mọi người nhất trí, cầm đến để ta nhìn xem."
      Đậu An Chuẩn dâng bài thi cho Bành Bảo Nghĩa, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
      Bành Bảo Nghĩa xem ngay, mà xem xong bài thi xem được nửa lúc trước. Ông tham gia duyệt bài lúc ban đầu, nhưng cần xem lại những bài thi bị bốn quan Duyệt bài thi đánh rớt. Đương nhiên cũng phải xem hết, mà chọn ngẫu nhiên. Ba trăm bài thi, ông cần theo đó duyệt và chọn năm mươi bài.
      Bất quá vẫn thấy được quan Duyệt bài thi trong phòng đều cực kì có trách nhiệm, ông xem nhiều bài, đều phát sai sót.
      Bành Bảo Nghĩa cầm lấy bài thi kia, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt liền hấp dẫn ánh mắt ông, cứ thế mạch xem nhiều trang, giống như đói khát, cho đến khi xem hết, mới thở dài hơi.
      Tim ông kiềm được mà nhảy lên, đây là sau khi đọc được bài văn hay, cộng hưởng với cảm giác kìm lòng đặng.
      Từ văn đoán người, trong đầu ông thậm chí tự chủ được mà xuất hình ảnh, nam tử khí độ phi thường du dương trầm bổng trình bày quan điểm của mình. Thái độ bình thản, lại có chứng có cứ, vẫn mất phong độ quân tử, làm cho người ta tin phục.
      Khí thế tốt, phong độ hay.
      Ban đầu nghe Đậu An Chuẩn đánh giá cao như thế, ông thầm cho là đúng, bây giờ xem ra câu ‘Mỗi từ mực thước, có thể so với văn cổ’ phải là khoác lác.
      ngôi sao sáng dần dần ló dạng!
      biết là ai đây?
      Bành Bảo Nghĩa nhịn được thầm đoán, là Triệu Phẩm Hà quê Gia Hưng, hay là Vương Tú quê Phúc Kiến? Hoặc là Trác Hạc Quân quê Tô Châu?
      Văn của mấy người này Bành Bảo Nghĩa từng xem qua, chẳng phải văn phong của bọn họ.
      Suy nghĩ nửa ngày, Bành Bảo Nghĩa cũng nghĩ ra được, dứt khoát thèm nghĩ nữa. Bất quá bài thi này ông để hẳn riêng bên, nhìn vào liền biết là đãi ngộ đặc biệt.
      Ba người Đậu An Chuẩn vẫn luôn thầm nhìn qua, thấy vậy đều cười, thầm nghĩ e là người đứng đầu xuất phát từ phòng bọn họ.
      Lại qua thêm hai ngày, tất cả bài thi trong phòng xem như duyệt xong. Kế tiếp cần đến quan Duyệt bài thi nữa, mà là giám khảo cùng Chủ - Phó khảo cùng xem xét.
      Bành Bảo Nghĩa dẫn theo Thư Lại bê tất cả bài thi đến trước Hoành Giám đường, ở đó ông cùng hơn mười vị giám khảo khác hoàn thành việc duyệt bài thi tiếp theo, so sánh bài thi rồi điền bảng.
      Lúc này, ở hành lang gấp khúc đối diện cũng có hai người tới, chính là vị giám khảo khác đưa bài thi của phòng mình đến. Bên người ông ta cũng là gã Thư Lại, bê cái khay lớn, khay là từng xấp bài thi chỉnh tề.
      Bởi vì bài thi hơi nhiều, cho nên xếp thành hình tháp, cùng là bài thi, vị trí giống như bên này của Bành Bảo Nghĩa.
      Đây là thói quen bất thành văn của các vị giám khảo, nếu quan Duyệt bài thi bên dưới chấm bài, cảm thấy bài văn có thể đứng đầu phòng, mà giám khảo cũng tán thành, đặt lên cùng.
      Cứ như vậy, đổi bài chấm cho nhau duyệt, giám khảo phòng khác cũng có thể thầm so sánh, nếu giám khảo phòng khác cũng tán thành, cùng nhau Tiến Quyển cho quan Chủ Phó khảo.
      Khi đó vị trí tiến sĩ là chắc chắn.
      Giám khảo phòng đối diện cũng là phòng Xuân Thu, mười tám giám khảo chia tên theo Ngũ kinh, Tứ thư nhắc tới, thí sinh chọn đề kinh gì, bài thi chia đến phòng đó.
      Mặc dù Xuân Thu tính quá hấp dẫn, thế mà ít, trong mười tám phòng có ba phòng Xuân Thu.
      Giám khảo phòng này họ Tôn, tên Dục Hải, là Thị Chiếu ở Hàn Lâm viện. Bành Bảo Nghĩa vào Hàn Lâm viện là tiến sĩ Ngũ kinh, cho nên hai người coi như là đồng liêu.
      Hai người đến gần, liền mỉm cười chắp tay hành lễ chào nhau.
      Chẳng qua vẫn chuyện với nhau, mà song song qua hành lang gấp khúc, đến Hoành Giám đường.
      Hai người bọn họ dứt khoát, đáng tiếc Thư Lại phía sau được thế. Hai Thư Lại vốn cao tay bê bài thi, lúc ngoặc qua hành lang gấp khúc, khuỷu tay hai người đụng phải nhau, bài thi tay rơi đầy đất.
      "Sao lại cẩn thận như thế!" Tôn Dục Hải trách mắng.
      Hai Thư Lại cũng dám nhiều lời, vội ngồi xuống nhặt bài thi.
      Bành Bảo Nghĩa đỡ thay bọn họ: "Tôn đại nhân đừng sốt ruột, dù sao các bài thi này đều phải duyệt lần nữa, cho dù trộn lẫn cũng sao."
      "Chỉ e khiến người ta thêm phiền phức."
      Cái gọi là thêm phiền phức chính là, nếu đúng trình tự, cho dù duyệt lại, đối phương cũng có thể căn cứ sắp xếp của bài thi, rất nhanh liền chia theo cao thấp, mặc dù đến chính xác với đối phương, ít nhất xem như vẫn tương đối đúng.
      Nếu trình tự xáo trộn, liền phải xem lại từ đầu, nhất là khi xảy ra khả năng bài thi giám khảo phòng khác nhìn trúng, lại chọn đỗ, chỉ bản thân mà còn khiến đối phương thêm rất nhiều phiền toái.
      " sao, sao."
      Bài thi rất nhanh liền thu dọn xong, hai người lại lần nữa dẫn theo Thư Lại bước , đến chỗ ngoặc, hai người chắp tay chào nhau, liền chia đường mà .
      Như vậy là vì tránh né, giống như ở trường thi, cho dù là đồng liêu, cũng phải hạn chế chuyện với nhau, tận lực trò chuyện, để tránh khiến người khác nghi kỵ.
      Tuy chia đường mà , nhưng hai người vẫn trước sau đến Hoành Giám đường, đợi tất cả mọi người đều đến, cửa lớn liền đóng chặt sau lưng.
      Tiểu Ly 1111, Yến.Yếnnancy1986 thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 137:

      Quan Chủ khảo Hầu Văn Thanh ngồi , y hơn bốn mươi tuổi, nuôi bộ râu đẹp, nhàng mà đầy chính khí.
      Y được phong làm học sĩ Thị Giảng ở Hàn Lâm viện, là tiến sĩ năm Thừa Thiên thứ hai mươi bốn, lần này nhận được thánh ân của Gia Thành đế, được chọn làm quan Chủ khảo khoa thi Hội Ất Dậu - năm Gia Thành thứ chín.
      Ngồi phía bên phải dưới y bậc, là quan Phó khảo Lại Bộ thị lang Khương Tư Chu. Người này lớn tuổi hơn Hầu Văn Thanh chút, ngồi dưới bậc là bởi vì trước nay giám khảo chỉ chia chủ phó, chứ phân chia theo chức quan.
      Chờ giám khảo các phòng mang bài thi vào xong, cửa lớn Hoành Giám đường liền đóng lại.
      ràng là giữa ban ngày, trong sảnh lại đèn đuốc sáng trưng.
      Cửa đóng, chỉ mở ra lần nữa khi việc chấm bài thi kết thúc. Những ngày kế tiếp, gần hai mươi vị đại nhân này đều ăn uống vệ sinh ở đây, may mà Hoành Giám đường rộng lớn, thiếu gian.
      Trong sảnh bày hai mươi cái bàn, cái bàn lớn đặt phía , bên phải dựa vào bàn lớn của quan Phó khảo. Hai hàng bên dưới mỗi bên là chín cái bàn dài. Mười tám giám khảo, quan Chủ Phó khảo, cùng ở trong sảnh.
      Sau khi trao đổi hết bài thi cho nhau, phòng Xuân Thu trao đổi với phòng Xuân Thu, phòng Thư Kinh trao đổi với phòng Thư Kinh, nếu số phòng lẻ, liền sắp xếp chia đều cho nhau.
      Bành Bảo Nghĩa trao tất cả bài thi của phòng Xuân Thu vào tay Tôn Dục Hải, bởi vì Xuân Thu còn phòng lẻ, hai người liền chia ra phần, để trao đổi cùng phòng còn lại.
      Đợi hết thảy đều sẵn sàng, Hầu Văn Thanh đứng sau bàn lớn phía trịnh trọng : "Các ngươi làm quan nhiều năm, nhận bổng lộc vua, đừng quên nhiệt huyết ban đầu, đừng làm việc cảm tính, nhận hối lộ, phải chọn nhân tài theo lẽ công bằng."
      Trường hợp thế này, đều mấy lời như vậy, về phần có nghe hay , nhất là có nghe thấu hay , vậy chỉ có trời mới biết.
      Bất quá mọi người vẫn chắp tay hành lễ, đều : "Xin tuân theo lời đại nhân nhắc nhở."
      Sau đó ngồi xuống chấm bài thi.
      Vừa ngồi xuống là ngồi cả ngày, nhiều lắm chỉ đứng dậy uống trà ăn cơm vệ sinh, còn phải vội vội vàng vàng.
      Trong Hoành Giám đường có viện Nội Cung, là nơi để nhóm giám khảo ăn cơm uống trà, ngày ba bữa đều được sắp xếp, chẳng qua tháng ba yết bảng sắp tới, ai cũng dám chậm trễ, đều ăn uống tuỳ tiện cho xong. Thậm chí đến buổi tối, vẫn khêu đèn đọc đêm, nếu quan Chủ khảo lên tiếng can thiệp, tất cả đều cẩn trọng mất ăn mất ngủ.
      Trong lúc đó đương nhiên thiếu việc giám khảo Tiến Quyển lên , Bành Bảo Nghĩa thấy Tôn Dục Hải cũng giống mình, ông ta Tiến Quyển mấy lần, trong đó có lần quan Chủ Phó khảo đều vô cùng tán thưởng, liền nghĩ nhất định là bài thi mà hôm ấy mình nhìn trúng.
      Xem ra Hội Nguyên lần này xuất phát từ phòng ông ta chấm rồi. Có thể trở thành Hội Nguyên, dù kì sau thi tệ cũng được truyền lư, với ông về sau đây cũng là nhân mạch, đương nhiên trong lòng vui sướng. (truyền lư: được gọi vào diện kiến hoàng đế)
      Qua mấy ngày như thế, tất cả bài thi đều thẩm duyệt xong, tổng cộng lấy ba trăm quyển, ba mươi quyển dự bị. Ba mươi quyển dự bị kỳ thực là để ngừa vạn nhất, nếu ba trăm quyển chính xuất sai sót, dự bị được điền vào danh sách ba trăm, chỉ có tên ở Phó Bảng.
      Phó bảng được gọi là Minh Thông Bảng, khi triều trước Vĩnh Lạc còn hưng thịnh, người có tên Minh Thông Bảng, xem là cống sĩ, nhưng phải gọi là Phó Cống, là cơ hội làm quan mà triều đình ban cho ít cử tử, nếu là người có khát vọng, đều được xem xét. Bất quá Phó Cống có thể chọn nhiều mục tiêu, có thể chọn tiếp tục thi Hội, đương nhiên cũng có thể chọn đến các tỉnh học làm quan. Giống như Giáo Thụ ở phủ huyện, là chức như quân sư can gián, đa số đều xuất thân Phó Cống.
      Lúc này, tất cả quan Nội Ngoại liêm của khoa thi Hội năm Ất Dậu đều tập trung tại sảnh, trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều chuẩn bị tâm thế sẵn sàng đón quân địch.
      Mười tám vị giám khảo xem ba trăm quyển chính, để sắp xếp thứ tự sau kì thi Hội.
      Nhắc tới việc này phải đến tiêu chuẩn chấm bài thi Hội, bởi vì có người thích rau xanh cũng có kẻ ưa củ cải, bài văn đâu phải ai cũng thích. Từ quan Duyệt bài thi đến khi vào tay quan Chủ khảo, đều qua tay năm sáu người, theo từng cấp mà đưa lên. Từng quan Duyệt bài thi đều ghi lại ý kiến của mình lên bài thi, ý kiến này lấy 'Khoanh tròn', 'Chấm', 'Gạch dọc', 'Gạch nghiêng' để biểu .
      Nếu Tiến Quyển, tất phải ghi lời bình dán lên bài thi được đưa lên.
      Trong đó 'Khoanh tròn' là tốt nhất, 'Chấm' là thứ đẳng, 'Gạch dọc' là xem lại lần nữa, 'Gạch nghiêng' là đứng cuối.
      Thứ tự bài thi dựa vào đây để phán đoán, nếu các bài thi đều là 'Khoanh tròn', chia được cao thấp, lúc này cần có quan Chủ khảo nêu chủ ý, đương nhiên cũng có khi cần hai mươi vị giám khảo duyệt lại lần, bình luận lần nữa.
      Ba trăm bài thi rất nhanh liền chia ra tốt xấu, mức độ đều nhau nằm chung nhóm, thứ tự được ghi bài.
      Mỗi nhóm có mấy chục bài, lại phải chia thành ba cấp Thượng, Trung, Hạ. Đến lúc này, các giám khảo thầm hiểu hết các bài thi trong phòng, đương nhiên vì tranh thứ tự mà mặt mũi đỏ bừng.
      Ở ghế , trước mặt Hầu Văn Thanh đặt mấy bài thi, mấy bài thi này đều 'Khoanh tròn', cho thấy đều là nhất đẳng, bây giờ trong nhóm nhất đẳng phải sắp thứ tự. Thấy bên dưới tranh nhau khí thế ngất trời, y bật cười : "Được rồi, nếu các ngươi phân được cao thấp, liền duyệt lại lần nữa là được. Chỗ ta cũng có những bài chia được cao thấp đây, mà đâu có tranh chấp như các ngươi."
      Lời này ý chế nhạo, có thể thấy là tâm tình tệ. Kỳ thực tâm tình y tệ cũng là bình thường, hôm nay điền bảng xong, ngày mai yết bảng. Yết bảng xong, bỗng nhiên có thêm ba trăm môn sinh, đương nhiên tâm tình sung sướng.
      Nhưng các giám khảo khác, phòng của bọn họ chỉ có thể đỗ hơn hai mươi thí sinh, đương nhiên phải so đo thứ tự cao thấp cho phòng mình.
      Thầm suy xét, dường như cũng ý thức được bản thân có chút mất phong độ. Tác phong các vị giám khảo bên dưới thay đổi, mặc dù vẫn tranh biện, nhưng ầm ĩ như cái chợ bán thức ăn như lúc nãy.
      Người đời chỉ biết quan viên triều đình ai cũng uy nghiêm khí thế, mà đâu biết bọn họ lại có bí mật thế này. Quan văn rất hay sinh , ầm ĩ triều đình, ầm ĩ trong nha môn phủ bộ, mọi người cũng thành quen. Đừng thấy lúc này ầm ĩ vô cùng, tranh chấp xong lần sau gặp lại, vẫn cười hề hề thi lễ chào nhau, xem việc này như chưa từng xảy ra.
      Rất nhanh, các giám khảo phân ra kết quả, mà Hầu Văn Thanh sớm phân chia cao thấp cho các bài thi trước mặt mình.
      ai dị nghị, dù sao cũng là quan Chủ khảo. Nếu quan Chủ khảo còn thể làm chủ chút việc ấy, ngươi làm quan Chủ khảo làm gì?
      Xếp thứ tự xong, bèn điền Thảo Bảng, giám khảo theo thứ tự điền số hiệu của bài thi trúng tuyển lên Thảo Bảng.
      Điền Thảo Bảng xong, tiếp theo cần Nội Ngoại liêm cùng nhau tiến hành Hủy Quyển, thẩm tra chính xác từng Chu – Mực quyển, mở niêm phong, cũng viết tên thí sinh lên Chu Quyển, viết thứ tự trúng tuyển lên Mực Quyển của thí sinh. Cuối cùng mới y theo thứ tự điền tên họ thí sinh, quê quán lên Chính Bảng.
      Khi mở niêm phong đến bài thi hạng nhất, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, bởi vì tên của thí sinh này có chút xa lạ.
      Ngô Văn Hiên? Đây là thần thánh phương nào?
      Trong lúc nhóm thí sinh dự thi nghiên cứu dự đoán giám khảo thi Hội, kỳ thực những người này cũng nghiên cứu nhóm cử tử, cho nên với vài cử tử nổi bật, trong lòng cũng có ít nhiều suy đoán.
      "Xem ra lần này gây ra chú ý bất ngờ đây." biết là ai câu như vậy.
      Hầu Văn Thanh vuốt râu cười, : "Xưa nay người nổi bật cũng có thể là hư danh, có thể khiêm tốn mình, mới là chính đạo."
      Lời này có chút hàm nghĩa, người ở đây đều Hầu Văn Thanh điều gì. Còn phải sao, lần này trong nhóm cử tử nổi bật, lại có hai người thi rớt.
      "Hầu đại nhân phải." Có người phụ họa.
      Bên dưới có vài người gì, nhưng mắt lại sáng loe lóe, đều duy trì im lặng.
      Tuy Hội Nguyên lần này là nhân vật ai biết tên, khiến người ta có chút ngoài ý muốn. Nhưng dù sao người ta cũng là tên xứng với thực, đương nhiên cũng có ai dị nghị.
      Điền xong Thảo Bảng và Chính Bảng, nhóm giám khảo liền rời .
      Bọn họ bây giờ vẫn chưa thể rời khỏi trường thi, ngày mai Lễ Bộ phái người đến lấy bài thi xong, mới có thể rời khỏi.
      Hầu Văn Thanh trở lại phòng mình, theo bên cạnh y là người ăn mặc như Thư Lại.
      Thư Lại này cũng là trong nhóm quan Giám Thị, theo bên người Hầu Văn Thanh làm nhiệm vụ giám sát, nhưng xem ra, là có quen biết Hầu Văn Thanh.
      "Đại nhân, có sơ hở gì chứ?"
      Hầu Văn Thanh lắc đầu.
      Lúc này gã mới thở dài nhõm hơi, mặt lộ ý cười: " như thế, cũng dễ bẩm báo lại cùng các lão."
      *
      Năm Gia Thành thứ chín, mùng hai tháng ba.
      Hôm nay là ngày Lễ Bộ yết bảng, trời còn chưa sáng, liền có người chờ trước trường thi Thuận Thiên.
      Tuy rằng yết bảng xong có người báo tin vui khắp xung quanh, nhưng thời điểm này rất nhiều người vẫn hi vọng có thể chính mắt nhìn thấy bản thân có tên Hạnh Bảng.
      Trong phố Tỉnh nhi, lúc này rất náo nhiệt.
      Bởi vì vô cùng tin tưởng Tiết Đình Nhương, cách khác trong ba người có ít nhất người có thể đỗ, cho nên cả Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền đều mang sắc mặt vui mừng.
      "Đình Nhương, ngươi mau , nếu chậm nữa chen vào trường thi được đâu."
      "Chen được đừng chen, dù sao đỗ đỗ, đỗ sớm cũng vẫn chẳng đỗ." Tiết Đình Nhương thản nhiên.
      "Lời này của ngươi kỳ quái, sao ta nghe ra có chút suy sụp tinh thần vậy, chẳng lẽ Tiết Giải Nguyên ngươi cũng có thời điểm trong lòng yên?" Mao Bát Đấu chế nhạo.
      "Ngươi nghe nhầm rồi."
      Cuối cùng vẫn chậm, bởi vì ba người nhóm Chiêu Nhi cũng . Nguyên nhân là do Lâm Yên Nhiên đề nghị, Chiêu Nhi cùng Tiết Đào Nhi tán thành, dứt khoát giao cửa hàng cho Trần Tú Lan trông, ba người sửa sang chút rồi cùng nam nhân nhà mình ra cửa.
      Nữ nhân đều tương đối bận rộn, hiếm khi mới được ra ngoài chuyến, đương nhiên muốn trang điểm xinh đẹp phen. Chiêu Nhi vốn quá quan tâm việc này, gần đây bị Lâm Yên Nhiên cùng Tiết Đào Nhi tác động, cũng có chút chú ý đến vẻ ngoài của mình.
      Ba nam nhân chờ đến mức sắc mặt biến thành màu đen, ba nữ nhân mới quần áo gọn gàng ra cửa.
      thể trang điểm vẫn rất hữu dụng, ba người cân sức ngang tài, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Lúc này ba nam nhân liền thay đổi sắc mặt, nhất là Mao Bát Đấu đặc biệt có tiền đồ, nhào qua giữ chặt tay Lâm Yên Nhiên, mang vẻ mặt của Trư lão ca nhìn Lâm Yên Nhiên cười.
      "Bát Đấu đúng là có tiền đồ!" Tiết Đình Nhương giọng , quay đầu với Chiêu Nhi: "Nàng mặc thế này rất đẹp."
      "Đẹp sao?" Đừng thấy Chiêu Nhi hỏi dò, kì thực đuôi lông mày hếch lên.
      Cuối cùng hàng sáu người, còn thêm đứa bé, ra cửa.
      Đứa bé đương nhiên là Hoằng Nhi, thằng bé vẫn ngồi trong gùi, do cha cõng. Với thái độ xem yết bảng của Tiết Đình Nhương, phỏng chừng khắp thiên hạ chẳng được mấy ai.
      Quả nhiên đến trước trường thi Thuận Thiên liền rước lấy rất nhiều ánh mắt.
      Lúc Tiết Đình Nhương bọn họ đến, bảng yết, trước cửa trường thi người chen tấp nập, kim cũng chui lọt.
      Đoàn người lực bất tòng tâm, cuối cùng Mao Bát Đấu bốc lên, bảo Tiết Đình Nhương bỏ Hoằng Nhi xuống, ba nam nhân cùng chen vào.
      Trong đám người, luôn có người vây quanh, chân chạy như điên, hẳn là người báo tin vui.
      Có người là kêu cha gọi mẹ, mắng trời trách đất; có người tuổi bó to, râu ria đều trắng, khóc bù lu bù loa, từ trong đám người chen ra ngoài.
      Hoằng Nhi tò mò hỏi: "Mẹ ơi, ông kia bị sao vậy ạ?"
      Chiêu Nhi sờ sờ khuôn mặt nhắn của con trai, giọng : "Ông ấy gặp chuyện đau lòng, cho nên mới khóc."
      "Thế ông gặp chuyện đau lòng gì ạ?"
      "..."
      *
      Trong đám người, ba người Mao Bát Đấu mất sức chín trâu hai hổ, mới đụng đến Hạnh bảng.
      Kỳ thực đều do Mao Bát Đấu lợi hại, thể trạng y như thế, sức lực lại rất lớn, là tồn tại mà người và thần đều tránh. Y vất vả lắm mới chen tới trước, liền kéo theo Tiết Đình Nhương cùng Lý Đại Điền.
      Ba người đứng ổn, nhìn người tức giận mắng nhiếc bên cạnh, liền bắt đầu xem từ đầu Hạnh bảng.
      Khi trông thấy đầu viết mấy chữ to 'Quê Gia Hưng, Ngô Văn Hiên', Tiết Đình Nhương liền sững sờ tại chỗ. Đương nhiên xem tiếp nữa, vẫn là Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền gọi , mới tỉnh táo lại.
      Mao Bát Đấu sắc mặt quái dị, có chút phẫn nộ, có chút nản lòng, muốn lại thôi.
      Phẫn nộ và muốn lại thôi đều là vì Tiết Đình Nhương, bởi vì y xem lướt từ đầu đến cuối lần, căn bản nhìn thấy tên của Tiết Đình Nhương.
      Về phần nản lòng là vì chính y, y cũng nhìn thấy tên mình, cả Lý Đại Điền cũng vậy.
      Dù sao với trình độ của hai người họ, Mao Bát Đấu cũng nắm chắc mình đỗ. Y từng tự phỏng đoán cho mình, rằng mình đỗ tiến sĩ, nhưng khi nào lại biết. Chắc phải thi vài lần, cũng có thể phải thi hơn mười năm.
      Nhưng Tiết Đình Nhương cũng đỗ, điều này khiến y khó mà tin được. Từ tiên sinh đến các sư bá trong Bắc Lộc thư viện, tất cả đều nhìn nhận Tiết Đình Nhương giỏi hơn Trần Kiên chút, lý nào Trần Kiên đỗ Trạng nguyên, Đình Nhương đến cả tiến sĩ cũng đỗ?!
      "Đình Nhương, ngươi đừng vội, chắc chúng ta xem sót thôi, chúng ta xem lại, xem lại lần nữa, chừng thấy." Mao Bát Đấu cười gượng gạo an ủi, lại oán trách người bên cạnh: "Đều do người nhiều, lại quá ầm ĩ, chúng ta mới bình tĩnh xem được, ngươi đúng , Đại Điền?"
      Lý Đại Điền bên cạnh vội gật đầu : "Đúng vậy, đúng vậy."
      Tiết Đình Nhương tươi cười: "Được rồi, Bát Đấu, đừng xem nữa, ta đỗ đâu."
      Khi Mao Bát Đấu chuyện, xem từ đầu tới cuối Hạnh Bảng lần, đúng là có tên . chỉ , Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền cũng có.
      vậy, Mao Bát Đấu vẫn cứng rắn xem lại lần nữa, mà Tiết Đình Nhương rời khỏi đám người.
      Chiêu Nhi vừa giải thích xong với con trai sao ông kia lại khóc, liền thấy Tiết Đình Nhương bộ dạng là lạ rời khỏi đám người.
      Lòng nàng lộp bộp tiếng, theo bản năng hỏi: "Thế nào rồi?"
      Lúc này Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền ra theo, hai người muốn gì đó, lại nhìn Tiết Đình Nhương.
      Thấy vậy còn có gì ?
      Chiêu Nhi cười cười: "Có phải rớt hay ? đỗ thôi, sao các ngươi phải thế?"
      Lúc này, Tiết Đào Nhi cùng Lâm Yên Nhiên cũng có phản ứng, vội ở cạnh phụ họa, cũng vài lời trấn an, chủ yếu là để an ủi chồng mình.
      Chiêu Nhi đến trước mặt Tiết Đình Nhương, đưa Hoằng Nhi cho : "Mau ôm con trai ngươi , ta ôm lâu như vậy, mệt đâu."
      Nàng duỗi người hạ cánh tay, cười : "Ngươi biết đâu, vừa rồi Hoằng Nhi hỏi ta ‘Vì sao ông lão kia khóc’, ta ông ấy gặp chuyện đau lòng mới khóc. Xin ngươi ngàn vạn đừng khóc nha, nếu khóc , ta biết phải giải thích sao với con trai."
      "Chiêu Nhi..."
      "Được rồi, đỗ đỗ, cũng đâu phải là trời sập. đỗ mới là bình thường, ngươi biết thời gian này ta luôn suy nghĩ, nếu ngươi đỗ , ta khẳng định té xỉu, bây giờ cần lo lắng rồi. Nhanh thôi nào, chúng ta mau về thôi, Tú Lan trông tiệm mình, lại bây giờ cũng sớm nữa, phải về làm cơm trưa thôi. Hôm nay ăn gì được nhỉ? lâu ta chưa làm bánh kẹp thịt cho ngươi, hôm nay làm cho ngươi chút được ? Lại hầm cho ngươi nồi thịt dê, ngươi thích ăn cái này nhất..."
      biết vì sao, mắt Tiết Đình Nhương có chút ẩm ướt.
      Chiêu Nhi vẫn luôn như thế, dù muốn an ủi cũng , chỉ biết dỗ như dỗ trẻ con, dùng ăn ngon uống tốt để đền bù cho , mới khiến nín khóc.
      Kỳ thực hồi rất thích khóc, là cái túi lệ, mỗi lần khóc Chiêu Nhi đều cứ vậy mà dỗ .
      Bỗng nhiên, nỗi lòng lo lắng bấy lâu của Tiết Đình Nhương chợt an tĩnh. ít dây dưa trong lòng , đột nhiên cũng ràng.
      kéo Chiêu Nhi lại, : "Nàng về trước, ta có chút việc, khi nàng nấu cơm xong, ta về đến." xong, nhét Hoằng Nhi vào lòng Chiêu Nhi.
      "Ngươi đâu?"
      Đáp lại nàng chỉ là bóng lưng của Tiết Đình Nhương.
      Last edited: 12/8/23
      nancy1986, Tiểu Ly 1111Yến.Yến thích bài này.

    5. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      gòi gòi, chắc là bị tráo bài thi ròi. biết có lật được vụ này k hay là lại phải đợt lần sau thi tiếp đây :-/
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :