1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 130:

      " là đồi phong bại tục!"
      Ở đầu đường ồn ào chen chúc, chiếc xe ngựa ngừng bên đường, lúc này trong xe ngựa truyền đến tiếng thoá mạ như vậy.
      Oanh Ca giọng xì tiếng, thu hồi tầm mắt.
      Ngồi bên người ả là nương mặc áo màu hồng cánh sen trang trí các lớp hoa vải chồng lên nhau, quần màu trắng. Nàng ta da trắng hơn tuyết, dung mạo tuyệt diễm, lại mất vẻ đoan trang tú lệ, đầu vấn tóc Vân Kế, chỉ cài cây trâm ngọc bích, thanh lệ xuất trần.
      ràng trang điểm theo kiểu nương, nhưng lại búi tóc phụ nhân, khiến người ta khó phân biệt thân phận.
      Nàng ta cùng Oanh Ca nhìn về hướng, chính là tồn tại đáng chú ý nhất gần đó.
      Vốn Oanh Ca vui đùa muốn nàng ta nhìn xem, bên kia có gã mập, lại cưới được vợ kiều, đúng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu. Nhưng nương lại nhìn cặp vợ chồng son mập gầy, mà là nam nhân cõng đứa bé.
      Hẳn là thiếu niên.
      Tuổi còn rất trẻ, cưới vợ sinh con.
      nhà ba người này diện mạo đều tầm thường, nhất là trượng phu cực trẻ tuổi kia, nhã nhặn tuấn tú, cao ngất mà thong dong, như gốc trúc xanh sừng sững nơi núi rừng, lịch tao nhã, trời quang trăng sáng.
      ràng người này mặc thân áo vải, xem ra gia cảnh cũng tính là giàu có, lại khiến người ta nhìn ra dáng vẻ bình tĩnh cao quý.
      nương mặc áo màu hồng cánh sen trang trí các lớp hoa vải chồng lên nhau nhìn thấy rồi thôi. Người này mặc dù tướng mạo xuất chúng, dù sao nàng ta phải chưa từng nhìn thấy người xuất chúng hơn cả , sở dĩ nàng ta nhìn thêm vài lần, bất quá là vì cõng đứa bé lưng có chút đặc biệt, mà mặt mày đứa bé sau lưng lại vô cùng giống .
      Nhìn sang phụ nhân bên cạnh, duyên cớ mà có cảm giác nàng kia bôi nhọ đôi cha con này. Nhưng lại thể dáng vẻ nàng kia xấu, thể mô tả, dù sao vẫn vừa mắt nàng ta.
      Nàng ta định thu hồi tầm mắt, liền thấy trượng phu kia đột nhiên cười, đưa kẹo hồ lô trong tay về phía miệng vợ mình. Nàng kia xấu hổ và e ngại cắn ngụm, nàng ta liền cảm thấy màn này có chút chói mắt.
      hiểu sao, trong lòng có chút thoải mái, mày liễu cũng nhíu lại.
      " nương, chúng ta thôi. Đều chợ Hoa Nhi hội chùa náo nhiệt, theo nô tì thấy, cũng chỉ thường thôi, còn náo nhiệt bằng tiết Thượng nguyên hàng năm. Ngài ra ngoài cũng lâu rồi, nếu để phu nhân biết, nô tì bị răn dạy."
      Nghe vậy, nương thu hồi ánh mắt, có chút kiên nhẫn liếc nhìn nha đầu kia: "Vậy thôi." Vốn muốn ra cửa hít thở khí, nhưng người nhiều đường chật, hỏng hứng thú rồi.
      Oanh Ca vội với phu xe, xe ngựa chuyển động, dần dần chạy vào trong đám người.
      màn này ai trông thấy, chỉ giống như người đường tựa dòng chảy đường cái, đều là khách qua đường vội vã.
      ...
      Tiết Đình Nhương còn muốn đút kẹo vào miệng Chiêu Nhi, Chiêu Nhi lại nhất định ăn nữa.
      Vì trốn tránh, còn nhanh về phía trước.
      Chợ hoa này hổ là chợ hoa, hoa gì cũng có, từ trân phẩm đến hoa dại ven đường đều có thể thấy được, đúng là cả biển hoa.
      Có Hợp Hoan, Tử Vi, Thạch Lựu, hoa Lài, hoa Hồng, Điểu La, Lục Nguyệt Tuyết, Thạch Trúc, Bán Chi Liên, cái gì cần có đều có cả. Đặc biệt nhóm lái buôn lại có suy nghĩ tuyệt diệu, vốn chỉ bán cành hoa, bọn họ còn trồng vào trong chậu. Những cây hoa kia cũng bị thu nhiều lần, vừa thấy như vật sống, mà giống ngọc thạch điêu khắc thành.
      Chiêu Nhi ngạc nhiên, nhịn được với tay muốn chạm vào, bị lái buôn ngăn lại.
      "Đừng đụng vào, đụng hỏng rồi, bồn hoa này của ta ngươi đền nổi đâu!"
      Lời này ra có chút khinh thường, Chiêu Nhi thuận miệng liền hỏi giá bao nhiêu, lái buôn báo ra giá, Chiêu Nhi rất tiền đồ mà sợ ngây người.
      Như cũng nhìn ra nữ tử này biết chuyện, lại lái buôn này cũng cố ý xem thường người ta, là vật sang quý, nếu đụng hỏng, mấy tháng vất vả của gã liền uổng phí.
      Lái buôn có chút xấu hổ giải thích hai câu, Chiêu Nhi cũng trách móc. Nếu sớm biết vật này là , còn mắc như vậy, nàng cũng thuận tay sờ loạn.
      Lúc này, Tiết Đình Nhương cõng Hoằng Nhi cũng theo đến, hỏi nàng sao vậy. Chiêu Nhi chuyện vừa xảy ra, chỉ cây hoa này đẹp, nhưng quá đắc.
      chậu như vậy lại bán năm trăm lượng bạc, dân chúng bình dân như nhóm Chiêu Nhi sao có thể mua nổi.
      Bất quá Tiết Đình Nhương cũng ngốc, có thể đoán được phát sinh việc gì, liếc nhìn lái buôn kia, rồi kéo Chiêu Nhi rời .
      Lái buôn khỏi rùng mình cái, cảm thấy ánh mắt nam tử vừa rồi rất lạnh, lại có chút doạ người. Bất quá gã nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mình nhìn nhầm, lại tiếp tục rao hàng.
      "Bồn hoa chỉ có giá năm trăm lượng, cũng rao hàng ở chỗ này." Vừa về phía trước, Tiết Đình Nhương vừa với Chiêu Nhi.
      Chiêu Nhi trừng mắt nhìn: "Ý ngươi là, cây hoa kia là giả?" Nàng có chút tin, vừa rồi nàng sờ, cánh hoa kia mềm mại, thể là giả.
      "Cũng phải giả, bất quá phương thức trồng đúng, sống lâu. Lúc này nàng thấy tươi tốt, nhưng mười ngày sau hoa liền tàn, nhưng cây chết, chỉ là nở hoa nữa."
      "A, vậy ý ngươi là, người nọ lừa đảo?"
      Tiết Đình Nhương khẽ cười: "Cũng phải là lừa đảo, bồn hoa thượng phẩm cần phải chăm sóc mấy năm, nhưng tiểu thương như bọn họ sao có thể tốn mấy năm để chăm sóc chậu hoa, chỉ e đói chết nhà già trẻ. Cho nên bọn họ liền đầu cơ trục lợi, chỉ dựng được vẻ ngoài, đạt được tinh túy, chỉ thu giá cao, nhưng quá cao liền bại lộ. Cho nên thứ này bán vô cùng rẻ tiền, cũng chỉ mấy trăm lượng, chậu thượng phẩm chân chính cũng phải dưới mấy ngàn lượng."
      Chiêu Nhi đầu tiên là kinh ngạc, sau lại nghi hoặc: "Sao mà ngươi biết?"
      Tiết Đình Nhương dừng chút, đáp: "Ta nghe người ta ."
      Chiêu Nhi gật gật đầu, lại lâm vào trầm tư. Nửa ngày sau, mới ngẩng đầu lên : "Ngươi xem, nếu chúng ta làm ra chậu hoa giả như vậy, có thể bán được bao nhiêu bạc?"
      Tiết Đình Nhương có chút hiểu.
      Chiêu Nhi lại : "Ta là buôn bán loại cây hoa thế này, mà là toàn bộ đều giả. Bồn hoa và đất có thể là , nhưng hoa và cây dùng vật khác thay thế, ví như hoa có thể dùng voan gấm hay tơ lụa, thân cây cành cây có thể dùng gỗ..."
      Nàng càng ý nghĩ trong đầu càng nhiều, cũng càng háo hức: "Có người nguyện ý tiêu mấy trăm lượng mua loại hoa giả chỉ nở lần kia, chúng ta làm hoa giả, khẳng định có người đồng ý mua. Chúng ta cũng nhất định chỉ làm loại, có thể làm đều làm, cũng có thể chỉ cây hoa, có thể là các loại khác nữa. Thậm chí trâm hoa, quyên hoa, chỉ cần có thể đều làm, lo gì bán được!"
      Dưới ánh mặt trời loang lỗ, Chiêu Nhi hai mắt tỏa sáng, bên trong như giấu vô số chấm lóe sáng.
      Tiết Đình Nhương có chút hoảng hốt, trước mắt như xuất hình ảnh, trong cơn rét đậm, tuyết lớn bay tán loạn, có vô số hoa muôn hồng nghìn tía nở khắp phố lớn ngõ , lan khắp các nhà các phủ.
      Nàng lại tìm được con đường mới?
      hiểu sao, có chút chờ mong.
      Lúc này, bọn Mao Bát Đấu tới.
      Mao Bát Đấu còn la hét sao Tiết Đình Nhương chờ bọn họ, Chiêu Nhi dừng việc kể ý tưởng lại, có vài phần sốt ruột khó nén: "Chúng ta dạo nữa, trở về , ta có vài việc muốn ."
      "Chuyện gì?"
      "Có ý tưởng buôn bán."
      đường rất đông, người chen người, nhóm Mao Bát Đấu sớm muốn dạo nữa. Nghe Chiêu Nhi vậy, cả nhóm dứt khoát dẹp đường về phủ.
      Về đến nhà, Trần Tú Lan ngồi dưới mái hiên nhìn ra ngoài, vừa thấy bọn họ vào, muội ấy liền theo bản năng trốn vào phòng. Sau đó cảm thấy bản thân đúng, lại sợ hãi bước ra, chào hỏi mọi người.
      Tiểu nương bộ dáng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, rất gầy, tóc vừa khô vừa vàng, ốm yếu trơ xương, nhìn liền thấy xót.
      Thấy Trần Tú Lan như vậy, Chiêu Nhi có chút đau lòng. Nhưng có biện pháp, đến ở lâu như vậy, Trần Tú Lan vẫn sửa được tính sợ người.
      Trước đây nàng biết, sau này nghe Tiết Đình Nhương mới hiểu, Trần Tú Lan như vậy là có nguyên nhân.
      Cha Trần Kiên là Đồng Sinh, cũng là người đọc sách duy nhất trong thôn. Vốn Trần gia an ổn hoà thuận vui vẻ, nhưng từ lúc cha Trần Kiên sinh bệnh, tình hình liền hoàn toàn thay đổi. Đầu tiên là trong nhà dốc lòng chữa bệnh cho cha ta mà chỉ còn bốn bức tường, sau khi cha Trần Kiên qua đời, những thân thích trước kia luôn tươi cười chào đón liền trở mặt.
      Tóm lại, nỗi khổ của nhi quả phụ, ba mẹ con Trần Kiên đều trãi qua hết. Sau này mẹ Trần Kiên vất vả lâu ngày thành bệnh mà qua đời, chỉ còn lại Trần Kiên cùng muội muội Trần Tú Lan.
      Khi này, nhà của Trần gia chả còn lại bao nhiêu. Dù như thế, Trần Kiên vẫn kiên cường muốn đọc sách, bởi vì trước khi cha và mẹ lâm chung, vẫn tâm tâm niệm niệm nhắc nhở ta đạt được công danh, rạng rỡ tổ tông.
      Nhưng Trần Kiên đến học quán đọc sách, thể dẫn muội muội theo, đành để muội muội ở nhà mình. Ban đầu Trần Kiên biết, vẫn là sau này có lần ngoài ý muốn mới biết được muội muội thường xuyên bị bắt nạt, mà người bắt nạt muội muội, đều là đường huynh muội, đường tỷ đệ thân thích.
      Kỳ thực tại Trần Tú Lan tốt hơn rất nhiều, trước kia khi ca ca ở nhà, muội ấy luôn bước ra ngoài, bây giờ ít nhất dám mình ra khỏi cửa phòng, cũng dám tiếp xúc với những người khác.
      "Tú Lan, muội giúp ta trông Hoằng Nhi được ? Chiêu Nhi tỷ có việc muốn bàn với nhóm Đào Nhi tỷ."
      Trần Tú Lan ngoan ngoãn gật đầu, từ trong tay Chiêu Nhi tiếp nhận Hoằng Nhi. Hoằng Nhi vừa xuống đất liền chạy loạn, muội ấy cũng liền thành thành theo phía sau trông chừng.
      Chiêu Nhi thầm than, cũng biết tình huống này thể thay đổi sớm chiều, thu hồi tâm tư bước vào phòng, với nhóm Tiết Đào Nhi ý nghĩ của mình.
      *
      Chiêu Nhi xưa nay thuộc phái hành động, muốn làm liền làm.
      Việc thêu thùa của Tiết Đào Nhi cùng Lâm Yên Nhiên đều tệ, về phối màu và chọn vật liệu đều có thể cho nàng rất nhiều gợi ý. Mà làm quyên hoa cũng có bí mật gì, mọi người đều biết làm, ba người vừa thương lượng vừa cải tiến, thí nghiệm rất nhiều lần, có thành cũng có bại, cũng loại bỏ rất nhiều ý tưởng, tóm lại là bận rộn nhiều ngày.
      Trần Tú Lan thấy mọi người vội đến vậy, cũng nhớ lời ca ca là phải hỗ trợ nhiều trong nhà, chuyện nhiều với nhóm Chiêu Nhi tỷ, liền ở bên cạnh trợ giúp.
      Thấy nhóm Chiêu Nhi tỷ vì ghép đóa hoa mà phí nhiều công sức, muội ấy ngồi xem bên cạnh liền suy nghĩ. Xem hai ngày, hôm nay muội ấy đột nhiên đề nghị: "Chiêu Nhi tỷ, muội thấy dán vải thế này tốn nhiều công sức, còn phải sấy khô mới thành hình, nếu đều tay, làm hỏng mất. Tỷ xem nếu dùng vật gì đó làm khuôn, sau đó bịt vải lên , thứ đó có thể căng mặt vải, muốn mềm liền mềm, muốn cứng liền cứng, như vậy làm đường viền hoa cũng tiện..."
      Thấy Chiêu Nhi nhìn chằm chằm mình, muội ấy liền khiếp đảm, vội : "Muội chỉ vậy thôi, góp ý bậy bạ, Chiêu Nhi tỷ đừng để trong lòng."
      "Đợi chút, muội dùng thứ muốn mềm liền mềm, muốn cứng liền cứng gì đó căng vải..."
      Trần Tú Lan khẩn trương xoa xoa tay: "Muội chỉ nghĩ lung tung ..."
      Chiêu Nhi ngắt lời muội ấy, hỏi Lâm Yên Nhiên: "Yên Nhiên tỷ, tỷ xem có thứ gì giúp căng vải, lại vừa mềm vừa cứng ?"
      "Cái này —— "
      "Hơn nữa có thể tùy ý thay đổi hình dạng?"
      Lâm Yên Nhiên suy nghĩ, do dự : "Nếu để căng vải, khiến ta nhớ đến bàn căng khi thêu, thứ đó làm từ gỗ hoặc tre trúc. Muội dùng trúc có được ? Trúc rất dẻo, chỉ là ——" nàng ta cúi xuống, khó xử : "E là thể tuỳ ý thay đổi hình dạng."
      Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ ra thứ có tính chất như Trần Tú Lan .
      Trần Tú Lan càng co quắp, cảm thấy bản thân tự gây họa, liên tục với Chiêu Nhi là mình suy nghĩ lung tung. Nhưng Chiêu Nhi lại rất kiên trì, thấy mọi người đều nghĩ ra, nàng đương nhiên là nhớ tới Tiết Đình Nhương.
      Nàng vội vã tìm Tiết Đình Nhương.
      Nghe xong lời Chiêu Nhi, Tiết Đình Nhương trầm ngâm: "Kỳ thực đặc tính như nàng , rất nhiều thứ có thể, vàng bạc cũng được này. Thế này , đợi lát nữa ta ra ngoài chuyến, đến tiệm thợ rèn hỏi xem có loại nàng cần ."
      Sau đó, Tiết Đình Nhương liền ra cửa.
      Khoảng nửa canh giờ sau trở về, đưa cho Chiêu Nhi cuộn tròn.
      Cả cuộn tối đen, mảnh như sợi tóc. Tiết Đình Nhương thứ này gọi là dây kẽm, tiệm thợ rèn làm được.
      Chiêu Nhi lấy được thứ này liền vui sướng, xoay người bước .
      Đưa cho nhóm Tiết Đào Nhi xem xong, mọi người liền làm thử. Trong đó động tác của Trần Tú Lan nhanh nhất, ban đầu ý nghĩ vốn của muội ấy, đương nhiên nghĩ ra thao tác cụ thể.
      Liền thấy muội ấy dùng sợi kẽm quấn thành vòng, lại chừa đoạn, sau đó chọn mảnh vải vừa khung, che lên vòng kẽm. Muội ấy làm liên tục mấy cái, mỗi cái đều giống nhau, khi làm xong hơn mười cái, muội ấy cuốn lại tạo thành hình dạng nụ hoa, sau đó ghép các cánh hoa khác kề bên nụ hoa, cuối cùng dùng phần kẽm thừa quấn lại.
      Cột chắc xong, muội ấy liền dùng tay nắn uốn cánh hoa, điều chỉnh vị trí.
      Bởi vì cánh hoa dùng sợi kẽm tạo hình, cho nên rất dễ uốn, đôi tay gầy của muội ấy nâng lên hạ xuống, giây lát liền làm ra đóa hoa giả. Đoá hoa hoàn chỉnh màu hồng phấn, vô cùng mềm mại, cánh hoa như cong như thẳng, y như . Chẳng qua là, có lá xanh, cũng có nhụy hoa.
      "Chiêu Nhi tỷ, tỷ xem như vậy có phải đơn giản nhiều , cần mọi người nhiều lần dán, sấy, cuốn biên, cánh hoa này muốn uốn thế nào cũng được. Về phần lá cây và nhụy hoa, muội cảm thấy làm như mọi người bàn là được, đương nhiên cũng có thể cải tiến thêm."
      Vừa tay Trần Tú Lan vừa cử động. Muội ấy cầm lấy nhụy hoa cùng lá xanh nhóm Chiêu Nhi làm ghép vào hoa, đoá hoa nhất thời càng như .
      Kỳ thực vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu nhóm Chiêu Nhi trừ trình tự làm hoa quá rườm rà, định hình là quan trọng nhất.
      Bây giờ quyên hoa ở chợ bán, đều làm từ vải.
      Hoặc lớn hoặc , giá rẻ, đóa hoa lớn đắt hơn hoa gấp mấy lần. Hết cách, đều do vải mềm mại, hoa lớn đương nhiên cánh hoa cũng lớn, dễ định hình.
      Mà muốn định hình, chỉ có thể hồ rồi sấy.
      Nhưng thế làm hoa cứng ngắc, đâu còn là hoa ‘’, làm hoa mọi người cần tiến hành xử lý qua nhiều bước. Ví như dùng bàn ủi làm phẳng cánh hoa, dùng lửa sấy cho cánh hoa cuốn khúc, thường làm đóa hoa hoa phí rất nhiều tâm, sức.
      Mà biện pháp này của Trần Tú Lan, có thể giải quyết khó khăn trong đó, hơn nữa tốc độ chế tác cũng tăng lên rất nhiều.
      "Tú Lan, tay muội thực khéo!"
      Đám người Chiêu Nhi tán thưởng, đại khái lần đầu tiên Trần Tú Lan đụng tới tình hình này, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
      "Muội chỉ rảnh rỗi làm gì mà suy nghĩ lung tung thôi."
      "Ý tưởng này của muội rất tốt, sao lại là suy nghĩ lung tung? Chúng ta tại ở giai đoạn lần mò, phải suy nghĩ nhiều thứ. Về sau muội liền cùng làm hoa với bọn tỷ, có ý tưởng gì muội cứ việc ra, chúng ta thương lượng, tranh thủ làm tốt việc mua bán ở cửa hàng..."
      Những ngày kế tiếp, nhóm Chiêu Nhi vùi đầu làm hoa.
      Mà Trần Tú Lan đại khái vì lần đầu tiên được giao trọng trách, còn được mọi người khích lệ, vô cùng hưng phấn nên vô cùng để bụng. Mỗi ngày trong tay muội ấy đều quấn kẽm, kết vải, cột đủ loại hoa. Muội ấy cũng dám mình ra đường, là vì muốn xem các loại hoa , để bắt chước kiểu dáng.
      Vì thế, muội ấy lại đưa ra cho Chiêu Nhi ý tưởng làm ra cánh hoa có màu loang dần.
      Cùng màu hoa, nhìn thế nào cũng đủ , sở dĩ hoa được mọi người thích, liền vì nó dù cùng chủng loại, nhưng mỗi đóa hoa lại giống nhau như đúc. Từ mỗi lá cây, đến mỗi cánh hoa, bởi vì ánh mặt trời khác hướng, màu sắc cũng có khác biệt rất .
      Mà khác biệt này, chính là mấu chốt khiến đoá hoa có đủ ‘’ hay .
      Bởi vì nữ quyến trong nhà để bụng việc làm hoa giả, mấy nam nhân cũng tránh được mà chú ý chút. Vì lấy lòng vợ mình, nhóm Mao Bát Đấu đọc sách rất nhiều, cũng cho ra nhiều gợi ý.
      Các nhà hòa thuận vui vẻ, mà trong thời gian vui vẻ này, dần dần đến đầu tháng tám.
      Đến ngày Thuận Thiên phủ mở cuộc thi Hương, Lý Đại Điền nhận được đãi ngộ chưa từng có, mọi người cùng đưa ta vào trường thi. Trước khi vào Lý Đại Điền còn trêu đùa, nếu thế này mà còn đậu, ta còn mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão. (Giang Đông phụ lão: nghĩ bóng về bà con bác người thân trong làng, vùng nào đó)
      Cuối cùng quả nhiên thi đỗ.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:
      Chiêu Nhi: Ta chỉ bán rau, sau này ta còn muốn làm nữ vương bán hoa giả.
      Trần Tú Lan: Ta chỉ biết làm hoa.
      Tiết Đình Nhương: Ta là dâu nơi hậu viện, nàng muốn gì ta đều có thể biến ra, sá gì vài cọng kẽm?
      Trần Kiên: Muội muội vui tươi sáng sủa rồi, là tuyệt vời.
      Tiểu Ly 1111, Yến.Yếnnancy1986 thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 131:

      Ngay lúc toàn bộ kinh thành đều ồn ào huyên náo chuyện thi Hương ở phủ Thuận Thiên, khí ở Đông cung lại trầm lắng đè nén.
      Kẻ thất phu giận dữ máu tươi ba thước, thiên tử giận dữ thi thể trăm vạn. Mặc dù chưa đến mức đó, nhưng từ lúc Thái tử xảy ra chuyện, toàn bộ Tử Cấm thành đều có khí khiến người người bất an.
      Tình trạng của Thái tử ngày càng nghiêm trọng, lúc trước chỗ phát bệnh còn ở nơi bị quần áo che lấp, bây giờ lan tràn tới tay mặt. Khuôn mặt vốn trắng nõn tuấn tú, giờ đầy nhọt độc đỏ tím, vết lở loét khiến người ta đành lòng nhìn thẳng, cực kì ghê tởm.
      người vốn khoẻ mạnh, bây giờ mặt mũi khác gì quái vật. Mà càng nghiêm trọng phải nơi mặt mũi, mà là nơi thể lộ ra kia.
      Ban đầu thái tử kêu khóc tức giận mắng chửi, cuối cùng còn sức lực, chỉ có thể ngày ngày nằm giường kéo dài hơi tàn. Đương nhiên cũng có lúc tỉnh táo, liền đánh chửi nô tài bên người, toàn bộ Đông cung tràn ngập hỗn loạn.
      Nhóm thái y vào ra, ra vào, vẫn có biện pháp giải quyết.
      Hoa liễu, đó là bệnh nan y, trị được.
      Nhưng thể trị được, bởi vì những thái y ra bị chém. Chỉ đành kéo dài, thử hết mọi cách, chẳng những khởi sắc, thân thể Thái tử lại ngày càng suy yếu.
      Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt, dựa vào cung nhân bên người rời khỏi tẩm điện Thái tử. Mấy ngày nay bà gầy sọp , phượng bào vốn vừa người bây giờ rộng thùng thình.
      Thái tử là con trai độc nhất của bà, nếu Thái tử xảy ra chuyện, bà cũng sống nổi.
      Mà khi vừa bước khỏi cửa lớn Đông cung, bà liền đẩy tay cung nhân đỡ mình, từng bước trở về cung.
      Ngoài cửa cách đó xa có cung tần đứng đợi, thấy hoàng hậu, nàng ta theo bản năng bước lên phía trước, cho đến khi cách hoàng hậu ba thước mới dừng lại.
      Vành mắt nàng ta đỏ bừng, như khóc như , vô cùng đáng thương: "Nương nương, điện hạ sao rồi?"
      cần hoàng hậu đáp, từ sắc mặt mọi người có thể nhìn ra, nàng ta cầm khăn khóc thút thít: "Sao lại thế, sao có thể như thế! Nên làm gì mới tốt..."
      Hoàng hậu gì, nhưng cung nữ bên người bà lại vô cùng phiền chán khi thấy Mã tần khóc sướt mướt, giọng trách mắng: "Mã tần nương nương, ngài đừng khóc nữa, lúc này trong lòng nương nương phiền, ngài đừng gây thêm phiền."
      Mã tần vội kéo khăn lau nước mắt, rồi : "Tì thiếp nín khóc, tì thiếp nín ngay đây..." Nàng ta vốn mong manh mảnh mai, bởi vậy càng có vẻ chật vật chịu nổi.
      Hoàng hậu nâng tinh thần, liếc qua cung nữ, mới vẫy vẫy tay với Mã tần, đợi nàng ta đến gần, mới mỏi mệt : "Ngươi đừng để ý đến nàng ta, bổn cung biết ngươi có lòng, chỉ là bổn cung..."
      "Nương nương ngài đừng vậy, tì thiếp xuất thân hèn mọn, hiểu quy củ. Vì nóng vội mới rối loạn trong lòng, chọc nương nương vui, về sau tì thiếp nhất định nhớ kỹ."
      "Bổn cung phiền muộn nhiều ngày, cũng quên cám ơn ngươi, nếu nhờ ngươi ở trước mặt bệ hạ tốt cho bổn cung, lúc này bổn cung cũng thể đến thăm Cách nhi." Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng ta, .
      Mã tần càng kinh sợ, cúi đầu giọng : "Nương nương, ngài ngàn vạn đừng vậy, kỳ thực bệ hạ vẫn luôn quan tâm đến nương nương, chẳng qua ngày đó tức giận nhịn được, cho nên khi tì thiếp vừa thoáng ra, bệ hạ liền huỷ bỏ lệnh giam cầm."
      Lời này ra khiến khuôn mặt hoàng hậu mềm mại chút, thậm chí vẻ mặt cung nhân bên cạnh cũng lộ ra vài phần ôn hoà với Mã tần.
      "Gần đây tam hoàng tử vẫn khoẻ chứ?" Hoàng hậu vừa bước chậm rãi, vừa hỏi.
      "Tam hoàng tử vẫn khoẻ, tạ nương nương quan tâm. Chỉ là Tam hoàng tử vẫn luôn nhớ mong điện hạ, nhưng bệ hạ cho người tới thăm, Tam hoàng tử chỉ đành ở trong cung ngày ngày chép Kinh Phật cầu phúc cho điện hạ, mong Thái tử điện hạ có thể sớm ngày khoẻ mạnh, bình an cát tường."
      "Thay bổn cung cảm ơn Tam hoàng tử, nhắc chú ý thân thể, bây giờ vào thu, trời lạnh sương dày, đừng để bị cảm."
      "Tì thiếp nhất định nhắc nhở Tam hoàng tử, tạ nương nương quan tâm."
      Thấy sắp đến Khôn Ninh cung, hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng ta, : "Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi , cần theo cạnh bổn cung."
      "Dạ, nương nương."
      Hoàng hậu cùng đám người bên cạnh xa rồi, Mã tần vẫn cung kính đứng yên tại chỗ.
      Cung nữ Thu Hồ nhịn được mà cùng hoàng hậu: "Nương nương, Mã tần này coi như cung kính. Từ lúc Thái tử chúng ta xảy ra chuyện, ma quỷ quái đầy cung đều sắp lật cả trời, cũng chỉ Mã tần cùng Tam hoàng tử còn nhớ đến Thái tử chúng ta, nhớ đến nương nương ngài."
      Hoàng hậu thở dài hơi, khỏi xoa xoa mi tâm, nửa ngày mới : "Bọn họ là thấy Thái tử xong rồi, liền rục rịch."
      "Cũng xem thử mình có cái mệnh kia !" Thu Hồ mắng.
      Đương nhiên là có! Trước kia có, bây giờ sắp có!
      Trước kia Thái tử an khang, địa vị hoàng hậu được củng cố, đương nhiên ai dám gây loạn gì, nhưng từ lúc Thái tử xảy ra chuyện, những ma quỷ quái nấp kia liền tác oai tác quái. May mắn Gia Thành đế có lệnh, nếu ai dám hồ ngôn loạn ngữ về chuyện Thái tử, đều giết tha, việc này mới truyền ra ồn ào huyên náo, nhưng lòng người lại nhấp nhỏm.
      Hoàng hậu thậm chí hoài nghi, lần này Thái tử gặp chuyện may đều do những người đó tác quái sau lưng, bằng hoàng nhi tốt của bà, sao lại chạy đến nơi đó tìm hoan mua vui.
      Cũng nhờ việc lần này, hoàng hậu mới biết hoàng nhi ôn hòa có lễ, rộng lượng thương người, lại có ham mê này và bệnh này của con trai là nhiễm ở nơi dơ bẩn đó. Nhưng là mẹ ruột, đương nhiên cảm thấy con trai mình đúng, đều do thái giám nô tài bên người Thái tử dụ dỗ. Những kẻ liên can bên người Thái tử, sớm bị đánh bị giết, nhưng cũng cứu vãn được gì.
      Lại mắc đúng loại bệnh nan y đó!
      Hoàng hậu chỉ cần nghĩ đến là tim liền như bị dao cắt.
      "Nương nương, nô tì cảm thấy Mã tần cùng Tam hoàng tử trước nay kính cẩn nghe theo nương nương, người xem có muốn ——" người chuyện là cung nữ tâm phúc Thu Yến bên người hoàng hậu, trước nay là người ổn trọng.
      Thu Hồ liền trách mắng: "Thu Yến, ngươi gì vậy, ngươi, ngươi..."
      "Được rồi, hai ngươi đừng ầm ĩ nữa! Việc này bổn cung tự có quyết định!"
      *
      Mùa đông Kinh thành trước nay lạnh sớm, chỉ mới qua tháng mười, trận tuyết rơi.
      Toàn bộ kinh thành bị phủ lớp trắng tinh, tựa như mặc quần áo bạc, ngọn cây tất cả đều vươn lớp tuyết dày.
      Mùa đông Kinh thành lạnh hơn Sơn Tây bên kia rất nhiều, Chiêu Nhi sớm đốt giường lò, mỗi ngày đều chui ở trong phòng đâu cả, Tiết Đình Nhương viết văn, nàng liền làm quyên hoa.
      Bây giờ trong phòng nhiều nhất chính là các loại quyên hoa, chứa đầy mấy phòng. Nhóm phụ nhân người người ngừng tay, ngay cả nhóm Tiết Đình Nhương học hành mệt mỏi, rảnh rỗi cũng có thể giúp kết mấy đoá hoa.
      Hoằng Nhi là bé trai lớn, thích những thứ màu sắc sặc sỡ, mẹ cùng các thẩm thẩm làm xong, bé liền lấy chơi. Chỗ này nhét đóa, chỗ kia ghim bông, có lần còn cắm hoa lên mũ của mình, khiến mọi người cười vang, đều về sau Hoằng Nhi lớn lên khẳng định thành Trạng nguyên, chỉ có Trạng nguyên mới cài hoa đỏ thẫm.
      Người vô tâm, người nghe có ý, Tiết Đình Nhương suy nghĩ càng nhiều.
      ràng Hoằng Nhi còn chưa đến hai tuổi, liền ôm con trai dạy bảo, nam tử hán đại trượng phu thể cài hoa, hoa là để cho nữ nhân cài.
      Nhưng Hoằng Nhi nào nghe hiểu được, lúc đó biết, sau đó thấy hoa tươi thắm vẫn thích, nhưng lại làm Tiết Đình Nhương tức, mà Chiêu Nhi hiểu giận cái gì.
      Sao nàng hiểu được nỗi lo trong lòng Tiết Đình Nhương.
      Hôm nay Trần Tú Lan cầm chậu hoa hồng đến, chậu hoa này muội ấy làm lâu, vừa mới hoàn thành, liền khẩn trương ôm đến cho nhóm Chiêu Nhi xem.
      đám người vây quanh bàn tròn, chính giữa đặt chậu hoa hồng nở rộ tươi thắm.
      chậu hoa màu hồng phấn, cánh hoa vốn hồng phấn đậm, đến phần đài hoa dần hoá trắng, lại phải trắng nõn, mà là trắng phấn. Cánh hoa hơi cong, tầng tầng lớp lớp, càng vào sâu bên trong cánh hoa càng nhiều, ôm chặt vào nhau. Ở giữa là nhụy màu vàng, cũng quá , chỉ cố ý nhìn mới thấy được giữa nụ hoa.
      Lá non xanh mượt, hoa tươi thắm nở rộ, chỉ nở rộ, còn có nụ hoa sắp nở, giữa cành lá còn có vài nụ hoa e ấp, trong chậu hoa nở rộ vài bông lớn . Trong chậu hoa đắp đất, có thể mơ hồ ngửi được mùi đất, còn có mùi hoa như có như . Ngửi kỹ, mới phát đây là mùi hoa hồng.
      Dù là hình dáng hay mùi hương, đều nhìn ra đây là chậu hoa giả.
      Nhưng nó chậu hoa giả, do Trần Tú Lan tốn rất nhiều tâm sức mới làm được.
      Tiết Đào Nhi hỏi sao lại có mùi, Trần Tú Lan đỏ mặt : "Muội cố ý tìm ca ca xin bạc, mua bình nước hương hoa hồng. Đúng rồi, muội còn làm chậu, mọi người đợi chút, muội lấy." xong, muội ấy liền vội chạy.
      Đám người Chiêu Nhi đều thắc mắc là gì, chỉ có Trần Kiên lộ ra nụ cười thấu hiểu.
      lâu sau, Trần Tú Lan ôm chậu đến.
      Trong chậu kia là gốc cây đa thu , thân cây cao khoảng thước, cành uốn cong hình giao long. Cành lá như mây, từng tầng từng tán, xanh ngát tươi non.
      Là bồn cảnh cây đa thịnh hành đương thời.
      Bởi vì bồn cảnh khéo léo lung linh, có thể bày biện mọi nơi, được các văn nhân nhã sĩ vô cùng thích. Dù là dân chúng, có chút bạc cũng mua hai bồn bày trong nhà, học đòi chút văn vẻ.
      Bất quá trước đây cũng từng , loại bồn cảnh này vô cùng hao tâm hao lực, nhưng nhất định có thể dưỡng sống, dần dần trở thành vật trang trí nhà phú quý mới có thể chăm được.
      "Tú Lan, đây cũng do muội làm?"
      Trần Tú Lan ngượng ngùng đỏ mặt, : "Cái này làm đơn giản hơn nhiều, dùng sợi kẽm tạo hình thân cây, lại dùng vỏ cây cắt sửa dán lên, về phần lá cây dùng vải, chỉ cần nhuộm màu là được."
      Mọi người đều tán thưởng, chỉ có Chiêu Nhi cảm thán đẹp có đẹp, nhưng quá mất công sức. Bất quá ngẫm lại, nếu có thể bán được giá, cho dù phí công sức cũng đáng.
      Ban đầu kế hoạch của Chiêu Nhi là làm ra chậu hoa bán lấy lời, nhưng khi làm mới phát quá hao phí tinh lực. Nhất là chậu hoa cần hoàn chỉnh, mọi mặt đều phải như , mới đạt được tuyệt diệu. Loại này tất nhiên bán rẻ, dân chúng bình thường sao có thể mua nổi, mà Chiêu Nhi còn tính toán con đường bình dân.
      Bất quá phải Chiêu Nhi có cách nào, nàng cố ý tìm người làm theo cầu số bình hoa, cần phẩm chất, chỉ cần mỹ quan. Sau đó các nàng liền cắm hoa giả vào trong, vừa đẹp mắt lại có vẻ phong nhã. Còn có giỏ hoa, chính là cột hoa giả thành bó, trang trí trong rổ , giỏ nho , gấm hoa rực rỡ, nhìn liền thích mắt.
      Tuyết vừa ngừng, phường vải Vương Ký liền đổi bảng hiệu buôn bán.
      Bây giờ phường vải mua bán cũng tệ, hàng xóm láng giềng xung quanh hiếm đến cửa hàng cắt vải may quần áo, hoặc là trực tiếp đến mua hàng may sẵn gì đó. Ở lâu, hàng xóm láng giềng cũng đều thân thiết, thấy phường vải đổi bảng hiệu, có người cho là phường vải đổi chủ, ngang qua tránh được hỏi hai câu, có người trả lời, đổi chủ, chỉ đổi bảng hiệu.
      Việc mua bán của phường vải Vương Ký tốt lắm, mọi người xung quanh đều biết.
      Bất quá chủ tiệm rất tốt, mấy vợ nhắn, dáng vẻ xinh xắn, tay cũng khéo, mặt luôn tươi cười, mọi người đều nguyện ý đến ủng hộ chút. Lúc này thấy cửa hàng đổi bảng hiệu liền hiểu được, đều chờ khi khai trương lại, nhất định tới ủng hộ.
      Chờ thêm hai ngày, quả nhiên bảng hiệu thay đổi, biến thành phường hoa Vương Ký.
      Mọi người thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là định bán hoa? Nhưng nay trời băng đất tuyết, làm gì có hoa mà bán. Bất quá cửa hàng đóng cửa, bọn họ nghi hoặc cũng có ai để giải thích.
      Khi đến đây lần nữa, là do tiếng pháo hấp dẫn mà đến.
      Trong mùa đông khắc nghiệt, có cửa hàng nào khai trương, tiếng pháo này có vẻ càng vang dội. Chẳng trách có người từ trong nhà ra xem, liền phát phường vải Vương Ký trước kia thay hình đổi dạng.
      Nhưng thay đổi thế nào, mọi người đều chẳng nên lời, mà khi nhìn thấy, mặc kệ nam nữ già trẻ, theo bản năng liền chạy sang.
      ...
      lúc thời tiết rét đậm, trời băng đất tuyết.
      Lọt vào tầm mắt trừ màu trắng, chính là bụi đất.
      Phàm là có thể nhìn thấy màu sắc tươi sáng, mọi người nhịn được mà nhìn thêm cái, nhất là vào lúc này, phường hoa Vương Ký lại bán hoa.
      Hoa gì cũng có!
      Nhìn trước cửa hàng, bình hoa lớn cao nửa người, bên trong cắm từng cành hồng mai, đỏ tươi như lửa, ngạo nghễ đứng thẳng; còn có hoa sen, cũng cắm trong bình hoa, bình hoa phấn trắng, hoa sen trắng hồng vàng tím, nở lá sen non trong xanh ngắt, thỉnh thoảng còn có đài sen, làm cho người ta cảm thấy đến vùng sông nước Giang Nam.
      tường trong cửa hàng còn treo dãy lẵng hoa, hoa gì ngươi muốn đều có, chỉ có, còn có rất nhiều, toàn bộ phường hoa đầy ắp hoa tươi.
      Khai trương hôm đó, chủ tiệm tặng hoa.
      Chỉ cần là nữ tử, câu nệ già trẻ, đều nhận được đóa hoa.
      Hoa lớn, chỉ to bằng nắm tay em bé, lại rất bắt nắt, màu sắc tươi sáng, cũng giống hoa cài đầu bình thường, chỉ có hoa, có lá, nhìn là biết quyên hoa. Nhưng hoa này nhìn như , sau khi nhận mọi người lật qua xem, mới biết là hoa giả.
      Nhưng dân chúng mặc kệ là hoa hay hoa giả, tặng tốn tiền, nhìn lại tươi thắm, đương nhiên cứ đeo trước . Mấy cụ bà tuổi lớn cũng nhận, về nhà đưa cho con cháu đeo.
      Bên này phường hoa mới mở cửa bao lâu, bên kia có vài nàng dâu thích đẹp đeo hoa rêu rao khắp nơi.
      Thấy nhiều người đeo, có người liền hỏi: "Sao vào thời tiết này còn có hoa bán?" Đây là nghĩ rằng hoa .
      Thấy vậy, người cài hoa khỏi đắc ý đáp: "Đương nhiên là có, bên phường hoa Vương Ký, hôm nay bán, chỉ tặng, chỉ cần là nữ tử vào trong tiệm, đều tặng!"
      Chuyện tốt như vậy, sao phải do dự, đương nhiên là hỏi nơi chốn, rồi rủ rê bạn dè cùng đến.
      Ngày khai trương đầu tiên chỉ tặng trăm đóa hoa, tặng hết mới thôi, nhưng cũng thành trận tranh đoạt, hoa tặng xong. Chủ tiệm , ngày mai còn tặng, vẫn là trăm đóa, sau đó cửa hàng liền đóng.
      Giành được vui mừng, cực kỳ đắc ý. giành được ủ rũ, luôn cứ nhớ mong.
      Vì thế suốt ngày này, phố lớn ngõ thành đông bên này đều nghe người ta nhắc đến phường hoa Vương Ký tặng hoa gì đó, đều là mấy nữ nhân lắm mồm , đương nhiên ngươi truyền ta ta truyền ngươi, mọi người đều biết.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 132:

      Qua hôm sau, phường hoa Vương Ký còn chưa mở, trước cửa bị người vây quanh.
      Mãi đến khi qua nửa giờ Thìn, cửa mới mở ra từ bên trong, là nương cao gầy. Nhìn thấy trước cửa có nhiều người như vậy liền giật mình, nghe là tới nhận hoa, liền vội mọi người đợi chút, chờ nàng mở cửa tiệm.
      Cửa của tiệm là ván cửa, phải dỡ lần lượt từng tấm, cũng may tốc độ của nữ chủ tiệm chậm, bằng có người muốn bước lên hỗ trợ.
      Chủ tiệm vào lấy hoa ra, có hai phụ nhân khác trang điểm kiểu nàng dâu trẻ hỗ trợ. Lại là trận tranh đoạt, trăm đóa hoa liền hết.
      Có người đợi nửa ngày, thậm chí từ hôm qua tới, lại lấy được mà nóng nảy.
      Nữ chủ tiệm bèn mai kia còn tặng, ngày mai lại đến.
      Nhưng người này chờ được, Lưu Thúy Thúy nhà cách vách đeo hoa, dáng vẻ thị ta còn chả đẹp bằng mình, chỉ do mình chậm bước, liền đành nhìn thị khoe khoang trước mặt mình, mà mình còn phải chờ đến mai, hơn nữa ngày mai nhất định là có thể tranh được.
      Vậy tiêu tiền mua thôi, có nhà ai thiếu chút bạc mua hoa đâu, liền buộc chủ tiệm bán hoa cho nàng ta.
      Vừa nghe bên này muốn mua, nhất thời rất nhiều người hỏi giá, ào ào muốn mua.
      Cứ vậy ngươi lời ta câu, chủ tiệm chịu nổi, chỉ có thể là bán. Tiệm nàng vốn muốn tặng ba ngày, còn chưa định bán.
      Nhìn ra được chủ tiệm định bán, còn bảo người nhanh lấy, ở trong tiệm, mà để ở xưởng, đám người mua hoa liền đứng trước cửa chờ, chi chít là người.
      Có người từ đường cái ngang qua, thấy người xếp hàng dài ra đến ngõ, liền tò mò hỏi bán cái gì, vừa nghe bán hoa, liền nghĩ thời tiết này còn có hoa để bán?
      Kỳ thực thời tiết này phải có hoa bán, chỉ là cực hiếm, kịp đến tay dân chúng, mà đều dốc hết đến chỗ quan to quý nhân. Có người chẳng thèm ngó tới, có người tò mò, người đều thích náo nhiệt, liền đứng xem.
      Bởi vì người nhiều, cũng quá chật chội, sợ chen hỏng hết hoa trong tiệm, chỉ đành xếp hàng ba. Chờ ba người phía trước mua xong, ba người sau liền bước tới, cứ thế mà làm.
      vất vả mọi người mới xếp thành hàng, Chiêu Nhi mồ hôi đầy đầu, cứ thế nàng cùng Tiết Đào Nhi đứng ở trước cửa trông chừng sắp xếp, Lâm Yên Nhiên cùng Trần Tú Lan ở bên trong bán hoa.
      Trần Tú Lan là do Chiêu Nhi thấy quá nhiều người, nên cố ý gọi tới. Kỳ thực sau cửa còn có mấy nam nhân, nhưng vì bên ngoài đều là nữ nhân, để nam nhân tiếp đón cũng tốt, mới gọi bọn họ ra hỗ trợ.
      đóa hoa cài tóc bán mười văn, lớn bằng nắm tay trẻ . Cũng có hoa lớn hơn, lớn nhất cỡ bằng miệng chén, loại hoa này bán trăm văn.
      Quả là đẹp chịu nổi, rất sống động, đỏ gây chú ý, xanh non trong, ngay cả nhuỵ hoa cũng vàng tươi. Kinh thành dù sao cũng là nơi dưới chân thiên tử, phàm là thứ tốt nơi đây đều có, là nơi thịnh hành nhất cả nước, cũng là nơi nhiều hàng hoá nhất.
      Cho nên đừng thấy nhóm nương, nàng dâu trước mắt này người người quần áo phổ thông, nhưng người ta có thể tiếp thu mấy thứ mới mẻ gì đó mới lưu hành.
      nàng dâu nhìn trúng đóa mẫu đơn lớn bằng miệng chén, hỏi giá là trăm văn, mấy ngày đầu khai trương ưu đãi, lấy tám mươi văn. Mặc dù hơi đứt ruột, nhưng vẫn cắn răng mua lấy.
      Lâm Yên Nhiên cầm hoa đưa tới, vốn là muốn tìm túi đựng cho nàng ấy, suy nghĩ chút liền cười cười với nàng dâu kia, bảo nàng ta cúi thấp đầu, với tay cài lên búi tóc sau đầu nàng ta.
      Nàng dâu này kỳ thực vóc dáng vô cùng phổ thông, mắt , da dẻ tái nhợt, chỉ được ở chỗ trắng nõn. Mặc áo kép màu hồng cánh sen, váy màu xám bạc, trắng trong thuần khiết. Nhưng hoa vừa cài lên đầu, nhất thời liền khác hẳn.
      Sao lại khác biệt đến vậy?
      đóa mẫu đơn đỏ bừng tươi thắm, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, ung dung mà mất vẻ đẹp đẽ quý giá, hoa này cài ở vị trí dựa vào phía dưới phía sau đầu nàng ta. Hoa hơi nghiêng, còn hơi rủ xuống, chút nghiêng lệch này khiến nàng ta có thêm chút vẻ lười nhác.
      Xoay người cái, từ chính diện chỉ có thể nhìn thấy nửa đóa mẫu đơn, nhưng vẫn nhìn ra nửa đóa hoa này vô cùng xinh đẹp, khiến mặt nàng ta tăng thêm vài phần quyến rũ, vài phần tươi xinh, nhất thời cả gương mặt bừng sáng.
      Ban đầu chỉ có thể xưng là bộ dạng xấu, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy là nàng dâu xinh đẹp.
      Chiêu Nhi thuận thế cầm gương đồng đến, cho nàng ta tự xem.
      " nương, ngài nhìn xem, có đẹp ? Đừng chê hoa nhà chúng ta giá cao, hoa này rất đẹp, là thứ tốt đó. Chỉ bằng đóa hoa này, ngài ra đến đầu đường, liền thành tiêu điểm trong nhóm nương."
      Nàng dâu kia mượn gương soi, hơi nghiêng đầu nhìn bên trái, lại nghiêng nghiêng nhìn bên phải, càng nhìn càng vui, nhịn được mà mỉm cười, trách Chiêu Nhi trẻ con ngang cũng ngoái đầu, còn gọi nàng ta là nương.
      "Ngươi soi đủ chưa? Soi xong rồi tránh ra, bọn ta còn chờ mua đó."
      "Đúng vậy đúng vậy."
      Nàng dâu này hừ tiếng, trả gương cho Chiêu Nhi, lấy từ trong túi ra khối bạc vụn đưa cho nàng. Vừa nhìn liền thấy khối bạc vụn này cũng khá to, theo lý còn phải trả tiền thừa, nhưng nàng ta lại vô cùng hào phóng khoát tay, cứ vậy mà đeo đóa hoa, thướt tha lướt ra ngoài.
      đến trước mặt nàng dâu vừa mới hối thúc kia, còn cố ý nâng nâng đoá hoa đầu, hừ tiếng, cho đối phương ánh mắt xem thường, rồi mới rời .
      Bộ dạng kia đáng giận, đáng giận đến mức nàng dâu kia tiến vào : "Hoa nàng ta mua, bán cho ta đóa!"
      Có lớn, đương nhiên muốn mua , giống như có vật tốt, trong mắt đương nhiên nhìn tới vật kém hơn. Vốn đều muốn đến mua loại hoa , cuối cùng loại này lại bán cực ít, nhưng loại lớn hơn bán được ít, nhất là dạng hoa lớn cỡ miệng chén kia.
      Đương nhiên cũng có người tới mua hoa, lại nhìn trúng bình cắm hoa đào, loại hoa này bán giá hơi cao, ba bốn trăm văn lọ, vậy mà bán được hai mươi bình, đều mua về bày trong nhà cho đẹp mắt. Càng cần đến lẵng hoa to chừng hai bàn tay, giá rẻ hơn hoa cắm, lại vô cùng xinh tươi đẹp mắt, nữ nhân nhìn thấy liền rời mắt. trăm năm mươi văn giỏ, đặt ở đâu cũng đẹp.
      Mua bán tốt khiến mọi người vội đến vội , Chiêu Nhi cũng tham nhiều, cảm thấy vừa đủ, liền báo hết hoa. Kỳ thực nàng chuẩn bị rất nhiều, lại cố ý như vậy.
      Nghe vậy, người còn chờ bên ngoài đều thất vọng thôi. Rất nhanh Chiêu Nhi lại cho các nàng hi vọng, ngày mai lại đến, ngày mai có hàng mới.
      Nhóm người thất vọng mà về, sau khi trở về tất nhiên là thiếu tung hô phường hoa Vương Ký, riêng nhóm người quảng cáo di động kia càng cần phải .
      Nữ nhân vốn thích hoa, lại tránh được việc so bì nhau, ngươi có đương nhiên ta cũng muốn có, ta có ngươi có, ta liền muốn khoe khoang trước mặt ngươi. Thường xuyên qua lại, vô hình trung lại thành quảng bá phường hoa Vương Ký.
      Bây giờ nếu việc gì sôi trào nhất thành đông, đương nhiên là hoa của phường hoa Vương Ký, thậm chí mấy thành khác đều nghe thấy, ào ào đến mua.
      Chỉ hơn nửa tháng, trong kinh thành liền nổi lên phong trào cài hoa.
      chỉ cài hoa, còn muốn búi tóc cài hoa lớn, là muốn đeo hoa của phường hoa Vương Ký, như vậy ra ngoài mới khó coi hơn người khác.
      Chiêu Nhi cũng ngờ chỉ ý tưởng trong đầu mình, lại tạo nên phong trào, bất quá kiếm được nhiều tiền tất nhiên cần tỉ mỉ.
      Nhưng Trần Tú Lan có chút u sầu, bởi vì lực chú ý của mọi người đều bị hoa cài đầu hấp dẫn, bồn cảnh muội ấy tỉ mỉ làm lại ai hỏi thăm. Chiêu Nhi bảo muội ấy đừng gấp gáp, cứ từ từ, cẩn thận nâng cao tay nghề của mình, là vàng ngày nào đó toả sáng, chẳng qua cần phải có thời gian.
      Ngay khi phường hoa Vương Ký làm cho trời băng đất tuyết kinh thành tăng thêm vài phần tươi thắm, trong triều cũng xảy ra chút việc, khiến người chú ý nhất là thi Hội tuyển chọn quan viên tháng hai sang năm.
      Thi Hội giống thi Hương, cấp bậc rất cao, thi đỗ lớn gì cũng là quan, chủ phó khảo thi Hương đều khiến người ta tranh vỡ đầu, giám khảo thi Hội càng cần phải .
      Vì thế, triều lại nảy ra sóng gió, đề cập tới mấy nhóm quan to trong tối ngoài sáng tranh giành, mà lúc này, Tế Tửu của Quốc Tử Giám kiêm thầy giáo của Thái tử Phó Hữu Đức dâng thư từ quan về quê.
      Sau khi Thái tử gặp chuyện may, Phó Hữu Đức đầu tiên là bị nhốt trong cung về, rời cung rồi vẫn luôn đóng cửa ra. Chẳng qua ông ta luôn khiêm tốn, ngược lại cũng khiến người ta chú ý nhiều. Lần này từ quan về quê cũng thế, sớ vừa dâng hôm trước, hôm sau liền được phê chuẩn.
      Cơ hồ khiến nhiều người chú ý, vị này là lão thần làm quan nhiều năm, cứ vậy u ám kết thúc con đường làm quan của mình.
      Ngày ông rời kinh ai đưa tiễn, có lẽ cũng có ngầm đưa tiễn, nhưng bên ngoài ai biết. Mà Lâm Mạc nhiều ngày cứ đăm chiêu, Tiết Đình Nhương thầm nghĩ e là có kết quả. Quả nhiên mấy ngày sau, Lâm Mạc gọi đám học trò đến, với bọn họ đại sư bá từ quan về quê.
      Việc đó có ý gì, đám người Mao Bát Đấu cũng , có lẽ chỉ cảm thấy trong đó có gì ổn, dù gì với việc triều đình bọn họ đúng là ếch ngồi đáy giếng, đều lắm, đương nhiên cũng hiểu được lợi hại trong đó.
      Chỉ riêng Trần Kiên như đầy tâm trạng, mà Tiết Đình Nhương nghe xong, thầm thở dài.
      *
      Khi làm vật gì đó, đương nhiên thể thiếu việc có người giả mạo.
      Ngươi ăn thịt, người khác uống canh, thậm chí có người cố ý nhằm vào, muốn cướp cả thịt. Phường hoa Vương Ký bán chưa đến tháng, ở chợ liền có hàng nhái.
      Khởi điểm chẳng qua do ít tiểu thương thấy phường hoa Vương Ký bán chạy, liền lén tìm xưởng làm hàng nhái. Kỳ thực loại hoa này cũng khó làm, mua hai đóa về cắt ra, xem xét tỉ mỉ là có thể làm ra, vì thế liền có người làm nhái.
      Bởi vì các tiểu thương rải rác trải rộng toàn thành, cũng bán ra ít. Mà các tiểu thương khác thấy người bốn phía kiếm tiền, đương nhiên liền chạy theo.
      Mọi người đấu nhau mọi thứ, vì tranh đoạt mối làm ăn thậm chí còn ép giá, ngươi bán bảy mươi văn, ta liền bán sáu mươi lăm văn, luôn muốn đoạt việc mua bán của ngươi. Thậm chí còn có người giả mạo là hoa của phường hoa Vương Ký bán giá cao, chiêu số chồng chất.
      Cứ vậy ngươi tới ta , những người chờ mua hoa liền vui vẻ, đương nhiên vì mua giá rẻ.
      Phường hoa Vương Ký sau trận phát đạt, cuối cùng chững lại. Bình thường mỗi ngày chỉ bán hai trăm đóa, cung đủ cầu, bây giờ nửa cũng bán xong.
      Lâm Yên Nhiên cùng Tiết Đào Nhi liền nóng nảy.
      Nhất là Lâm Yên Nhiên, nàng ta sốt ruột, Mao Bát Đấu liền sốt ruột theo. Nàng ta liền bảo chồng mình thăm dò, sau khi nghe ngóng trở về càng sốt ruột, Mao Bát Đấu bị véo mấy cái, quả thực là đau cũng vui.
      Trong lúc vui vẻ, Mao Bát Đấu ôm đồm mọi việc, tự mình phá mấy gian hàng của tiểu thương, Lâm Yên Nhiên lại vội vàng kéo y. Vì chút việc ấy, vợ chồng son giận dỗi trận, quả thực khiến người ta nhìn nổi.
      Chẳng qua đều do sốt ruột, muốn tìm biện pháp cướp lại việc mua bán, Chiêu Nhi chút hoang mang, bị hỏi han quá nhiều, mới mình tự có biện pháp, bảo các nàng đừng nóng vội.
      Vào buổi tối, Chiêu Nhi lôi kéo các nàng làm hoa, còn cố ý dặn các nàng làm cẩu thả, chỉ có hình dạng, cần chất lượng. Bình thường mọi người làm hoa, vì muốn giữ danh tiếng, phát triển cửa hiệu, đều là tốt còn muốn tốt hơn, bới lông tìm vết. khoác lác mà , mua đóa hoa ở phường hoa Vương Ký, chỉ cần bảo quản tốt, đeo vài năm cũng thành vấn đề.
      Bây giờ bị cầu làm cẩu thả, tốc độ tay của mọi người đương nhiên rất nhanh, chỉ mất đêm, liền làm ra hơn trăm đóa.
      Sáng sớm hôm sau, Mao Bát Đấu bị phái ra ngoài, cố ý tìm mấy tiểu thương bán hoa chào hàng.
      Bây giờ hoa của phường hoa Vương Ký dễ bán, hơn nữa giá bán cũng thấp, rất nhanh liền bán được ra ngoài. Mao Bát Đấu thậm chí còn thoả thuận tốt với mấy tiểu thương, ngày mai còn đưa cho bọn họ.
      Nhóm Lâm Yên Nhiên nghĩ mãi ra, nhưng hỏi Chiêu Nhi lại , chỉ có thể buồn bực làm theo lời nàng. Liên tục mấy ngày như vậy, việc mua bán của phường hoa càng kém, nhưng thấy Chiêu Nhi vẫn luôn bình tĩnh, các nàng cũng thể truy vấn.
      Cùng lúc Chiêu Nhi cũng bảo các nàng làm thêm dạng hoa mới, ở trung tâm cánh hoa gắn thêm lá vàng hoặc lá bạc. Đương nhiên như vậy chính là vẽ rồng điểm mắt, đoá hoa nhất thời càng thêm khác biệt.
      Nhưng nhóm Tiết Đào Nhi lại thể là khác biệt chỗ nào, tóm lại điểm thêm chút này, đoá hoa càng thêm lóa mắt. Hai đóa hoa giống nhau như đúc đặt cạnh nhau, gắn lá vàng liền sáng rỡ hơn loại gắn.
      Cứ làm liên tục như vậy, mấy ngày sau ai cũng chịu nổi, chỉ Mao Bát Đấu kháng nghị vợ mình gầy , ngay cả Tiết Đình Nhương cũng dùng ánh mắt trừng Chiêu Nhi.
      Chiêu Nhi vô cùng chột dạ, gần đây nàng vội, cho nên Hoằng Nhi đều do Tiết Đình Nhương chăm. Nhất là mấy ngày nay, buổi tối nàng vội vàng làm hoa, làm xong về phòng, trượng phu và bé con đều ngủ.
      Thấy cứ tiếp tục như thế là được, nàng chỉ có thể đổi phương pháp, bảo Mao Bát Đấu ra mặt tìm xưởng, lấy giá cực kì rẻ làm hoa hàng nhái.
      Tuy giá ép tới cực thấp, nhưng vì số lượng quá nhiều, hơn nữa gần qua năm mới, đều muốn thừa dịp mừng năm mới kiếm trước chút, bên xưởng cứ mãi lo lắng lợi nhuận.
      Thứ gì cũng cần tiền vốn, vì giá bị ép xuống, xưởng muốn kiếm tiền, thứ làm ra càng ẩu.
      Mà hoa hàng nhái làm ẩu này, liền mượn tay Mao Bát Đấu chảy về phía chợ. Chiêu Nhi bọn họ chẳng những kiếm được văn tiền, ngược lại như cấp thêm nhân lực vật lực.

    4. May Nguyen

      May Nguyen Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      93
      Truyện hay thanks editor
      lamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 133:

      Nhóm Lâm Yên Nhiên hiểu nổi, còn có loại hô hào lỗ vốn thế này sao?
      Nhất là loại hô hào chỉ lỗ vốn, còn có thu nhập thế này.
      Người ta hô hào lỗ vốn còn có thể tập hợp sức người, nhưng hôm nay khen ngược, bởi vì ở chợ hàng nhái của phường hoa Vương Ký quá nhiều, chỉ hoa đẹp giá rẻ, còn vì vậy mà khiến việc mua bán của các nàng ngày càng kém, thậm chí cả buổi sáng cũng bán được mấy đóa, chỉ đành ôm hàng hết mùa đông.
      Mà ngay lúc này, Chiêu Nhi lại bảo các nàng tăng giá, hoa trước kia bán tám mươi văn, bây giờ trở về đúng giá, bán trăm văn.
      Có vài người vì danh tiếng tới mua, vừa nghe hàng hoá vẫn thế, nhưng tăng hai mươi văn, lập tức quay đầu bước phải ít, còn có người giáp mặt liền gây gỗ với nhóm Chiêu Nhi.
      "Ta các ngươi đúng là muốn tiền đến điên rồi, ngươi cho là hoa của các ngươi là độc nhất sao? biết bên ngoài có bao nhiêu người bán kìa, ta nghe hoa của phường hoa Vương Ký đẹp, mới cố ý tìm đến, các ngươi lại muốn lừa khách hàng. Với cách mua bán này của các ngươi, cứ chờ đóng cửa ." thiếu phụ trẻ thở phì phì .
      Bên người nàng ta là thiếu phụ trẻ mặc áo khoác đỏ thẫm, lôi kéo nàng ta, : "Được rồi, ngươi ầm ĩ làm gì, ta sớm với ngươi cứ chọn đại nhà mua là được, ngươi lại muốn xa như vậy, còn mang thêm tức. Theo ta thấy, hoa trong phường hoa này cũng chỉ vậy thôi, cần mua hàng, bên ngoài ba mươi văn đóa ngươi mua, lại muốn trả gấp mấy lần mua loại này."
      "Ta cũng đâu..."
      "Được rồi được rồi, nhanh thôi."
      Lúc này, nữ chủ nhân từ bên trong bước ra, nàng dong dỏng cao, mặc áo kép màu đỏ quả hạnh, váy màu tím nhạt thêu hoa văn lá trúc. ràng hai màu này tương phản nhau, nhưng mặc người nàng lại gây ra cảm giác xinh đẹp chói loá vô cùng.
      Nàng búi thuỳ kế, là búi tóc cực kì đơn giản, chải chuốt gì, chỉ có búi tóc thuỳ kế thả dài sau đầu, đuôi búi tóc hơi rớt ra ít. Cũng đeo hoa, nhưng phải loại hoa đỏ thẫm, mà là đóa oản liên màu tím nhạt.
      Nhờ đóa oản liên này, màu sắc váy áo nàng chẳng còn tương phản nữa. Hai màu chiếu rọi lẫn nhau, ngược lại còn khiến màu đỏ hạnh kia càng như vẽ rồng điểm mắt.
      Nữ nhân đều thích những thứ đẹp mắt, đường, quần áo người ai mẫu mới, váy đẹp, cho dù hài thêu đóa hoa đẹp mắt cũng có thể coi trọng chút. Nếu thực thích, liền ngầm ghi nhớ, sau đó cũng làm bộ quần áo như vậy, hoặc tự mình thêu đóa hoa như vậy hài.
      Đây đều là thiên tính của nữ nhân, ai cũng thích đẹp.
      Cho nên vốn bị bạn mình thúc giục rời , thiếu phụ trẻ này vẫn khỏi do dự quay đầu nhìn vài lần.
      Chiêu Nhi mỉm cười bước ra phía trước, cười tủm tỉm gọi tiếng đại tỷ, lại hỏi nàng ta có phải đến phường hoa Vương Ký mua hoa .
      phải vô nghĩa sao? mua hoa chạy đến đây làm gì?
      Thái độ của thiếu phụ này coi là tốt, nhưng Chiêu Nhi chẳng mảy may muốn cãi vã, lại hỏi nàng ta sao nghe theo bạn, mua mấy thứ hoa giá thấp kia, mà tình nguyện dùng nhiều tiền đến Vương Ký mua hoa.
      "Ngươi hỏi cũng kỳ quái, bất quá cũng chỉ mấy chục văn tiền, ta muốn mua đương nhiên phải mua thứ tốt." Có thể thấy gia cảnh thiếu phụ trẻ này tệ, mặc áo khoác gấm, ít nhất cũng là gia đình bậc trung.
      Chiêu Nhi lập tức tươi cười xán lạn, vỗ tay : "Ta cực thích nghe lời này của đại tỷ, cũng để phường hoa Vương Ký chúng ta biết kiên trì của mình uổng phí. sợ nhiều hai câu với ngài, giữa hoa với nhau, cũng có bất đồng rất lớn. Loại hoa này do Vương Ký chúng ta làm ra đầu tiên, hao phí vô số tâm huyết, người khác thấy chúng ta bán được, liền chạy theo phong trào. Cùng là đóa hoa, lúc trước chúng ta bán tám mươi văn, bây giờ bán trăm văn. Cùng đóa hoa, bên ngoài bán sáu mươi bảy mươi văn, đến bây giờ ba mươi văn cũng có thể mua được."
      "Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ người hoa giống đại tỷ đều phân biệt được tốt xấu? Cũng phải kẻ ngốc, vì sao phải bỏ nhiều tiền cho người ta? Là vì hai thứ giống nhau!"
      Nàng vẫy vẫy tay, bảo Tiết Đào Nhi cầm hai đóa hoa đến.
      "Ngài xem."
      Chiêu Nhi nâng hai đóa hoa trong tay đưa cho thiếu phụ trẻ kia xem, cùng kiểu dáng, cùng kích cỡ, thậm chí vừa nhìn qua cũng giống nhau như đúc. Nhưng nhìn kỹ lại, liền thấy khác biệt.
      Đều là màu đỏ tươi, đóa trong đó lại cứng nhắc, mà đóa khác lại đỏ sinh động. Lúc này mới phát đóa trong đó đều cùng màu, đóa khác mặc dù cũng đỏ, nhưng đậm nhạt đồng nhất, nên đậm cực đậm, nên nhạt liền cực nhạt, nhạt dần về đài hoa, cho nên mọi người nhìn thấy mới cảm thấy sinh động.
      Lại nhìn hình dáng, đoá cánh hoa có chút hỗn độn, mà đóa khác lại gọn gàng ngăn nắp, mặc dù đều xếp nếp có độ cong, nhưng độ cong này xem ra tự nhiên hơn.
      Ngay cả nhụy hoa cũng khác nhau, càng cần nhắc đến lá xanh mặt, màu xanh sắp biến thành màu đen, u trầm buồn, bên xanh ngắt tươi tắn, mềm mại non trong.
      Chiêu Nhi ước lượng hai đóa hoa trong tay, cười : "Đúng là giống nhau, bao gồm cả chất liệu vải. Giá rẻ gió thổi nắng phơi mấy ngày, phai màu, hoa của chúng ta lại . trăm văn có thể mua được đóa hoa đẹp, sao phải để ý mấy văn tiền chênh lệch, phường hoa Vương Ký chúng ta hoặc là làm, nếu làm đương nhiên phá hư bảng hiệu của mình."
      Hai thiếu phụ trẻ hai mặt nhìn nhau, cho dù muốn tiết kiệm tiền, cũng thể ở trước mắt chủ tiệm mở to mắt dối, hai đóa hoa giống nhau.
      Chiêu Nhi đưa đoá hoa trong tay cho Tiết Đào Nhi, sau đó quay đầu mỉm cười với hai người: "Đại tỷ ngài hãy nhớ kỹ, mặc kệ ai nhái hàng, ai xấu người đó hổ thẹn thôi. Đây cũng là lí do việc mua bán của chúng ta bị những người bán hàng nhái kia chèn ép , lại vẫn như trước bán về giá gốc. Bởi vì hàng hoá tiêu phí nhiều tâm sức của chúng ta, nó đáng giá đó."
      "Vậy hay là, ta mua đóa?" Thiếu phụ thiếu tiền kia khỏi do dự với người bên cạnh. Chỉ là thiếu phụ trẻ áo đỏ bên cạnh còn có chút do dự.
      Lúc này, Tiết Đào Nhi cầm cái khay ra, lớp vải nhung màu đen, cài năm sáu đóa hoa.
      Bởi vì những đoá hoa này cực kì loá mắt, liền hấp dẫn ánh mắt hai người.
      Chiêu Nhi nhận lấy, : "Đây và đoá hoa ta đeo đầu, đều là mẫu mới của tiệm. Mẫu đơn hoa lệ cao quý tuy tốt, nhưng cũng thể phủ nhận hoa sen cao thượng vươn lên khỏi bùn lầy rất đẹp, rồi cả hoa lan tươi đẹp thơm tho tự mình nở rộ, hoa lài tươi mát hấp dẫn người xem. Với trang điểm của hai vị đại tỷ, hẳn bình thường cũng vô cùng chú trọng dáng vẻ bản thân, nên biết là mặc quần áo màu gì, phối với dạng hoa gì, cũng cần có rất nhiều chú ý."
      "Có gì cần chú ý ngươi mau với chúng ta."
      "Ta cảm thấy bộ quần áo này của ngươi rất đẹp."
      Cho nên mới , nữ nhân vừa động đến vấn đề 'Đẹp' này, liền ngừng, cũng kiên trì được.
      Chiêu Nhi kinh ngạc : "Đại tỷ cảm thấy bộ quần áo này của ta tệ? Cũng khéo là, chỉ e ngài biết, phường hoa Vương Ký chúng ta trước kia bán vải và quần áo may sẵn, chỉ là mấy tỷ muội nhà mình nhàn rỗi tập tành mua bán, quần áo này của ta đều do hai tỷ muội khác may, gồm cả phối màu cùng kiểu dáng, đều do các nàng..."
      Nàng vừa , vừa dẫn theo hai người lướt qua loạt báu vật ở phía sau. Phía sau còn chừa lại góc, tường treo từng bộ quần áo may sẵn, trong đó cũng có bộ quần áo mà Chiêu Nhi mặc người.
      Sau nửa canh giờ, hai thiếu phụ trẻ cảm thấy mỹ mãn rời .
      Hai người thay đổi từ đầu đến chân, chỉ hoa cài đầu, quần áo người cũng thay mới hoàn toàn. Lúc còn với Chiêu Nhi về sau còn đến ủng hộ, về phần sau khi trở về có đau lòng hay biết được.
      Tóm lại, quần áo toàn thân này cũng tiêu hết mỗi người gần hai lượng bạc.
      Đợi hai người rồi, Trần Tú Lan hâm mộ : "Chiêu Nhi tỷ, tỷ giỏi thuyết phục, vốn chỉ đến mua hoa, cuối cùng trừ hoa còn mua cả quần áo."
      Chiêu Nhi cười tủm tỉm : " vì Chiêu Nhi tỷ của muội biết thuyết phục, mà quần áo do muội, Đào Nhi tỷ và Yên Nhiên tỷ may rất đẹp. Đương nhiên hoa do Tú Lan làm cũng rất đẹp, cho nên mới hấp dẫn được họ."
      "Vậy Chiêu Nhi tỷ này, về sau mỗi khi khách đến, chúng ta đều phải so sánh hoa tốt xấu cho họ xem? Muội sợ phí võ mồm, chỉ cảm thấy có số người so đo mấy chục văn tiền kia." Tiết Đào Nhi xen vào câu.
      " cần đâu, muội chờ xem ."
      *
      Liền giống như lời trước đó của Chiêu Nhi, mặc kệ ai nhái hàng, ai xấu người đó hổ thẹn.
      Nữ nhân ở cùng nhau đều thích so sánh, cho dù bản thân thể so, cũng có người so giúp ngươi. Chỉ cần so sánh, tốt xấu phải lòi ra sao.
      là mùa đông, gió lạnh thấu xương, trời còn thường xuyên rải bông tuyết, tránh được hoa cài đầu dính nước. Cho dù sau đó hong khô, nhưng vải xấu dính nước phai màu, bản thân phát , nhưng so sánh với người khác liền ràng.
      Mà hoa của phường hoa Vương Ký cho dù dính nước cũng sợ, chỉ cần làm theo lời bà chủ, hoa dính nước cứ lấy vải lau rồi để khô ngày là được.
      Hôm sau đeo đầu, vẫn như mới.
      đoá giống tàn hoa bại liễu, đoá vẫn kiều diễm nở rộ, tàn hoa bại liễu chỉ có thể tự bụm mặt chạy , sau khi trở về liền tự mắng mình ham món lợi , mắng tiểu thương lừa người càng cần phải .
      Cũng có hoa cài đầu bỗng nhiên rỉ sét, ràng hong khô nhưng vẫn có vết rỉ sét lộ ra vải. Loại hoa này đương nhiên thể đeo nữa, người tìm tiểu thương lí lẽ đòi tiền cũng thiếu.
      Rồi có người bị sợi kẽm trong hoa lộ ra cắt bị thương đầu và mặt, đều do xưởng vội giao hàng, kịp quấn sợi kẽm trong hoa.
      Bên này bởi vì hoa hàng nhái mà ồn ào huyên náo, bên kia phường hoa Vương Ký lại cho ra lô hàng mới.
      Lần này chỉ mẫu đơn, phù dung, còn có thủy tiên, hoa lài, hoa lan, hải đường đều là kiểu mới. Đợt hoa này đeo đầu, liền tươi mát thoát tục. chỉ thế, hình dáng cũ kĩ trước kia cũng thay đổi, tươi tắn rực rỡ long lanh, nhìn mà lóa mắt.
      Vì chuyện này, đương nhiên đám người lại dũng mãnh chạy trở về phường hoa Vương Ký.
      Việc mua bán ở phường hoa lại náo nhiệt lần nữa, đồng thời bảng hiệu của phường hoa Vương Ký cũng từ đây mà phát đạt nổi danh.
      Những phụ nhân kia thế nào?
      Mặc kệ ai nhái hàng, ai xấu người đó hổ thẹn!
      hổ thẹn sao được! số người vốn cắn răng mua đoá hoa đắt để đeo, cũng chẳng phải thích đeo, bất quá người ta có, mình đương nhiên cũng muốn theo phong trào. Bây giờ bị người ta trào phúng là mua nổi đừng mua, còn mất mặt hơn khi chưa mua.
      Đương nhiên cũng có người rất thích, mua nổi cũng mua ở tiểu thương, tích cóp đủ tiền, để trước khi đón giao thừa mua đóa hoa về đeo.
      Bất quá có vài thứ tồn tại, khẳng định nhất định có đạo lý, tuy những xưởng hàng nhái kia đa phần đều thê thảm, nhưng vẫn còn vài nơi sống được, nhưng việc làm ăn thể gọi là nhộn nhịp, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
      Chính vào lúc này, các nơi ở kinh thành đột nhiên xuất ít tiểu thương bán hoa.
      Hoặc ghé hết nhà này đến nhà kia mở quang gánh cho chọn hàng, hoặc bày sạp . Nơi dễ thấy nhất sạp treo bảng hiệu, đó ghi mấy chữ to, phường hoa Vương Ký cung cấp hàng, cùng hàng cùng giá, gạt già lừa trẻ.
      Đương nhiên có người tin, tiểu thương liền tích cực kéo người đến phường hoa Vương Ký hỏi.
      Hỏi ra, quả nhiên là hàng của phường hoa Vương Ký, tất nhiên mọi người vui vẻ, người mua hoa tránh phải xa, người bán hoa cũng buôn bán có lời.
      Bởi vậy, nhóm tiểu thương được phường hoa Vương Ký chuyên cung cấp hàng, bước ra ngoài liền xếp hạng cao. Nếu nhà ai bán hàng xén là những vật dụng làm đẹp của nữ nhân, có hoa của phường hoa Vương Ký để bán, có bảng hiệu, chính là lạc hậu, bị người ghét bỏ.
      Tin tức này truyền mười, mười truyền trăm, chỉ qua mấy ngày, trải rộng toàn bộ kinh thành, chỉ là các tiệm ở châu huyện phủ xung quanh kinh thành liền giống như châu chấu, từ bốn phương tám hướng chạy đến phường hoa Vương Ký, thứ mong ngóng gì khác ngoài quyền cung cấp hàng hoá từ phường hoa Vương Ký.
      Đương nhiên nhóm Chiêu Nhi phải ai đến cũng chấp nhận, mà phải trãi qua lựa chọn, lấy nhân phẩm tốt và gạt già lừa trẻ làm tiêu chuẩn, thậm chí đặc biệt quy định mỗi địa phương, nơi được cung cấp hàng thể bán vượt quá địa phương mình, cứ vậy cũng tránh được việc đấu đá nhau, mất việc mua bán còn hỏng thanh danh.
      Trong lúc này, phường hoa Vương Ký cũng bàn đến việc xây dựng xưởng đầu tiên của mình.
      Trước đó thấy phường hoa Vương Ký bán hoa, cùng các loại quyên hoa tấp nập, có xưởng liền dốc sức làm giả. Đều do ông chủ lòng dạ xấu xa, muốn lấy số lượng và giá thấp xâm chiếm toàn bộ thị trường, nhưng tiền vốn trong đó, có cách nào giảm giá, mọi người lại thi nhau ép giá. Chỉ đành mua vào lượng lớn các loại nguyên liệu lăng la tơ lụa, sợi kẽm gì đó, dùng số lượng để giảm tiền nguyên liệu, lại ngàn vạn ngờ cuối cùng kẹt cứng trong tay.
      Thấy nơi bán nguyên liệu đến đòi tiền hàng, thậm chí ép đến cửa, ông chủ cùng đường, chỉ đành phải bán xưởng, lúc này vừa vặn liền đưa đến tay phường hoa Vương Ký.
      Cũng bàn chuyện như thế với phường hoa Vương Ký còn có hai nhà, nhưng xưởng lớn bằng, có người bán, Chiêu Nhi liền mua, nghiễm nhiên mang tư thái thương nhân đứng đầu việc mua bán quyên hoa, đương nhiên việc này là chuyện về sau.
      *
      Trận chiến quyên hoa này, Chiêu Nhi thắng đẹp đến cực điểm, khiến người ta thán phục.
      vất vả mọi việc mới ổn định, mọi người đều có thể dừng lại nghỉ ngơi chút, chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, tình trạng của Chiêu Nhi bên này cũng tốt lắm.
      Hết cách rồi, là vì Tiết Đình Nhương cảm thấy mình bị bỏ rơi.
      Đều do gần đây Chiêu Nhi bận quá, đừng thấy mọi thứ đơn giản, kì thực khi làm lại cực kì rườm rà. Bởi vì nhân lực có hạn, rất nhiều việc nàng phải tự thân dốc sức.
      Từ đó, khỏi vắng vẻ Tiết Đình Nhương cùng con trai.
      vất vả mới bận rộn xong, cuối cùng nàng cũng rảnh rỗi, liền dành thời gian chơi với con trai. Con trai vui mừng, nhưng cha nó .
      vui liền giận dỗi, ràng buổi tối Hoằng Nhi ngủ bên, lại muốn giở trò, khiến Chiêu Nhi đau hết cả đầu. Ban đầu nhường nhịn, nhưng càng nhường thằng nhãi này càng quá đáng, cuối cùng Chiêu Nhi tức giận, liền ỉu xìu đeo dính.
      Cho nên, tối nay lúc đến giờ ngủ, nhà ba người tắm rửa xong lên giường, Tiết Đình Nhương liền thương lượng với con trai, bảo thằng bé ngủ mình.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tiết đình nhương: Con trai, đêm nay con tự ngủ .
      Hoằng nhi: Mặc kệ, con muốn ngủ với mẹ.
      Tiết đình nhương (nhăn mặt): Bảo con ngủ mình, cứ ngủ mình .
      Hoằng nhi oà tiếng liền khóc, hô lên: muốn, con muốn ngủ với mẹ!
      Tiểu Ly 1111, nancy1986Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :