1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 101: Nữ tử hán phải biết chịu trách nhiệm

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Sáng hôm sau.

      rung rung hàng mi dày, tỉnh lại từ giấc ngủ say, cảm giác đầu tiên là ấm áp, sau đó là có hơi khó thở.

      Rồi chợt phát mình chôn đầu sâu vào lồng ngực người nào đó, ấp ám với khó thở là chuyện quá bình thường, , trọng điểm phải chỗ này, mà là: Vì! Sao! Tên! Này! Lại! Nằm! ! Giường! !

      Muốn chết à?!

      Gần như Hạ Hoàng Tuyền vừa tỉnh, Thương Bích Lạc sớm tỉnh táo kia nhận ra ngay, cái tên khốn giảo hoạt này đúng ngay giây trước khi đánh người, đột nhiên dùng giọng điệu đáng thương đến lạ : “Em tỉnh rồi à?”

      “…” Cái giọng điệu ai oán này là sao đấy? Hạ Hoàng Tuyền hơi ngơ, xoa đầu ngồi dậy, quyết định hỏi cho trước , “Sao lại ở giường em?”

      Thương Boss lẳng lặng quay mặt , giọng điệu như vợ : “Em quên hôm qua mình làm gì rồi sao?”

      “…!!!” Sấm sét đùng đoàng!

      Hạ Hoàng Tuyền ngờ rằng đời này mình có thể nghe được câu thoại kinh điển như vậy, cái cảm giác quen thuộc như kiểu tên sở khanh sau khi ăn sạch yếu đuối rồi thèm nhận là thế nào hả giời? Hơn nữa người sắm vai đằng trai hình như là phải? Đừng, đừng đùa chứ? phải loại người này đâu?

      Vấn đề là, cảm thấy Thương Bích Lạc dối! Mặc dù chuyện tối hôm qua ấn tượng lắm, nhưng có vài hình ảnh chợt lướt qua trong cơn đau đầu…Có cảnh cười hi hi ha ha đuổi theo chàng trai nào đó tới tận đầu đường, có cảnh túm giai “đôi tay hóa dao phay” định tự mình thái thịt, rồi còn cảnh nâng cằm Ngôn tiểu ca… cuối cùng làm gì thế này!!!

      Hạ Hoàng Tuyền chỉ muốn chết cho xong, nhưng vẫn cố gắng kiên cường giãy giụa hỏi: “Em em em làm gì cơ?”

      Thương Bích Lạc thở dài: “Em nhớ thôi vậy.” xoay người chuẩn bị xuống giường rời .

      “Đừng như vậy mà!” Hạ Hoàng Tuyền phát túm chặt tay áo , “ lòng em yên mất!”

      Thương Bích Lạc nhìn sườn mặt cái, lại thở dài thêm lần nữa: “Em quên chính em đẩy lên giường rồi à?”

      “…………………………………….”

      “!!!!!!!!!!!!!!!!!”

      Đầu lại đau nữa rồi, hình ảnh “ đẩy người” chợt lên trong trí óc. Ối mẹ ơi là này! Hạ Hoàng Tuyền mang vẻ mặt bi thảm thống thiết che mặt, thường “rượu là thuốc độc thấu ruột”, người xưa lừa ! Đáng tiếc, giác ngộ quá muộn, là quá muộn màng…Nhưng mà, nghi ngờ hỏi: “Thế vì sao đẩy em ra?”

      “Em cũng đâu phải biết mình khỏe cỡ nào.” Giọng Thương Bích Lạc nghe uất ức lắm thay, giống như từng cố sức phản kháng nhưng vẫn địch lại.

      Cho nên , ra là thú tính quá độ, đem trước thế này sau thế nọ trăm lần rồi lại trăm lần à?! Nhưng mình thân là nữ tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, Hạ Hoàng Tuyền hít vào hơi, gằn từng chữ : “ yên tâm, em chịu trách nhiệm.”

      “…” Thanh niên quay lưng về phía suýt phì cười, vội ho để che giấu, vốn định trêu chọc thôi, ai mà ngờ lại ngốc đến vậy, nhưng mà có gậy tre đúng là ngốc, “ à?”

      .”

      “Ừm, vậy khi nào chúng ta kết hôn?”

      “…Hả!” Tiết tấu này nhanh quá đấy?! Có thể đợi thích ứng được ?

      “Lỡ như có con làm sao?”

      phụ trách sinh, sinh xong tới lượt em nuôi…” Ấy từ từ! Đoạn đối thoại này sai lắm luôn! Hạ Hoàng Tuyền chợt nhận ra, đúng nhé, tuy rằng có…khụ khụ, kinh nghiệm nào đấy, nhưng kiến thức căn bản vẫn biết , quần áo chỉnh tề, giường sạch , chăn đệm có dấu hiệu bị thay, người hình như cũng thấy chỗ nào khỏe, nhìn kiểu gì cũng thấy chưa xảy ra chuyện gì phải?!”

      Vì thế…

      ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mờ ảo cười đến run rẩy của tên nào đó, cuối cùng cũng ý thức được, bà đây bị lừa rồi!

      “Cái tên khốn này!!!”

      “…Bình tĩnh chút.”

      Vì thế, buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh được bắt đầu bằng trận đánh.

      Vừa đánh xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của Ngôn tiểu ca: “Muội tử, đánh xong chửa, ra ăn cơm.”

      “Ờ!” Hạ Hoàng Tuyền lên tiếng đáp rồi nhảy xuống giường, hiểu sao lại thấy hơi lạnh, run run người, cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, ngẫm nghĩ rồi tới cửa sổ kéo rèm ra, vẻ kinh ngạc chợt ra trong mắt : “Tuyết rơi rồi?”

      “Ừm, tối qua bắt đầu rơi.”

      “…”

      biết có phải do trước đó nghe Thương Bích Lạc chuyện “sông vây đóng băng” (1) , lòng Hạ Hoàng Tuyền đối với trận tuyết rơi này có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại còn dâng lên cảm giác tràn ngập nguy cơ, nhíu mày, giơ tay lên hà hơi, làn hơi bay ra khiến mặt kính đọng lại lớp sương mù màu trắng, cũng quay đầu lại mà : “Hình như có phần thích hợp lắm?”

      “Em bảo chỗ nào cơ?”

      (1) bản gốc là Đái hà: trước kia mình biết nên cứ nghĩ là tên sông kiểu Sông Mang, Sông Đái, giờ mới hiểu nó xuất phát từ câu Tựa núi vây sông, câu để miêu tả địa hình hiểm trở. Sông vây ở đây có nghĩa là dòng sông vây quanh thành, giống như hàng lũy bảo vệ vậy.

      phải ngày xưa có câu “tuyết rơi lạnh, tuyết tan lạnh” à? Trời còn có tuyết rơi, sao lại lạnh như vậy?” Hơn nữa bọn họ còn ở trong phòng, đâu phải ở bên ngoài.

      Lúc ăn cơm, Ngôn Tất Hành cũng than thở, sáng sớm lúc nấu cơm chợt phát nước trong bếp đông cứng cả rồi, may mà trước đó quân đội tiến hành bảo vệ đường ống dẫn của thành phố, hy vọng mùa đông này xuất bi kịch ống nước nứt vỡ.

      Sau khi ăn xong bữa sáng, tuyết rơi từ đêm qua có dấu hiệu ngừng lại, những người ngắm trận tuyết đầu mùa chợt nhận , nó từ bông tuyết nho biến thành tuyết lớn như lông ngỗng, hơn nữa còn càng lúc càng lớn.

      Gió Bắc cũng dần hiu quạnh.

      Gió cuốn tuyết, tuyết rơi mấy ngày liền.

      Mấy người vốn hào hứng muốn chạy ra ngoài cửa đắp người tuyết gần như đều quay về nhà, bởi vì thể đứng bên ngoài được, vị trí địa lý thành phố này tốt bởi vì cách tương đối nó nằm ở phía Bắc, có hệ thống cung ấm khá hoàn chỉnh, chỉ là Giáng Sinh năm trước nhiệt độ cũng tính là thấp, hơn nữa cư dân ở đây đều đến từ phương Nam, họ quen dùng máy sưởi mà hay dùng điều hòa, cho nên mở ra, vào khoảng giữa trưa, quân đội lập tức tiến hành cung ứng máy sưởi.

      Dẫu sao cũng có mấy cư dân chọn phòng chưa chắc có điều hòa, hoặc có nhưng bị hư cũng chưa biết chừng, khác xa với hệ thống sưởi hoàn mỹ.

      Năng lượng sưởi ấm được chọn là đốt than, lúc trước đúng là lãng phí, nhưng giờ có dị năng thúc đẩy thực vật sinh trưởng, nhiên liệu than củi hoàn toàn trở thành tài nguyên có thể tái sinh, cho nên sử dụng chúng ngược lại lại thành phù hợp, còn về ô nhiễm môi trường…Người sắp đông chết rồi, ai rảnh mà quản cái này?

      ngày trôi qua, nhóm người vốn vui sướng vì trận tuyết lớn, còn nhắc mãi gì mà “tuyết lành báo hiệu năm bội thu” đều bị vả mặt cái chát, bởi vì bọn họ phát , mình bị nhốt trong nhà hoàn toàn rồi. Mỗi nơi trong thành phố đều là cảnh tượng tuyết lạnh trắng xóa tựa lông chim, chúng như muốn che trời lấp đất, khi có người muốn ra cửa, liền bị trước đập sau quất.

      Gió quá mạnh che được ô, tuyết quá lớn nhìn thấy đường, trời quá lạnh mặc đồ cũng chịu nổi.

      ra cũng buồn cười, zombie đánh bại được con người, ngược lại còn thúc đẩy con người tiến hóa; còn trận tuyết mà mọi người từ đến lớn nghe, chạm, nhìn thấy biết bao lần lại làm bọn họ lọt hố tới mức biết sao cũng chẳng biết theo kiểu gì.

      Đây có lẽ chính là của thiên nhiên.

      ràng là gần trong gang tấc, quen với tồn tại ấy, nhưng trước sau vẫn thể hiểu .

      Hạ Hoàng Tuyền từng nghe người bạn rằng: “Thứ gọi là khoa học, là dùng đống lý luận khiến người ta nghe tới đầu váng mắt hoa, giải thích mấy tượng mà mình vừa thấy biết là gì trong cuộc sống.” Câu này tuy vừa thiên vị vừa ngây ngô, nhưng giờ nghĩ lại chợt thấy cảm giác khác.

      Mà điều thực khiến thể bỏ qua là…

      Tử khí!

      Gió tuyết mặc dù lớn nhưng mấy dị năng giả vẫn tương đối vượt trội hơn người thường, mấy ngày qua cũng ra khỏi cửa vài lần, cùng nhóm dị năng giả mở cuộc họp, cũng hỗ trợ những người dân bình thường vận chuyển than đá, những người gặp, màu sắc tử khí người toàn bộ đều đậm lên, hiểu ra - zombie tới rồi.

      Tô Giác cũng có chung kết luận với chuyện này, hơn nữa còn thông báo với bên ngoài.

      Dù chưa chắc tất cả mọi người tin tưởng, nhưng chỉ cần có người để chuyện này trong lòng, có lẽ có khả năng cứu lại tính mạng của người.

      “Ui, lạnh quá …” Hạ Hoàng Tuyền đứng ở huyền quan cởi áo mưa trong suốt ra, so với mấy thứ đồ khác, cái này vừa có thể chắn gió vừa có thể chắn tuyết, đúng là dùng tốt ghê, kéo xuống bao tay da, lại gỡ khăn quàng cổ, bỏ cái kính thoáng khí mặt – cái này là Ngôn tiểu ca xới được từ chỗ nào ấy, vẫn còn dùng tốt, giờ ra cửa toàn nhờ vào nó.

      “Cầm.”

      quay người lại, phát Thương Bích Lạc quen tay đưa cho túi sưởi, vội vàng nhận lấy, cọ cọ vào cái mặt sắp đông cứng tới nơi của mình: “Ôi, vẫn là vào phòng ấm hơn…Túi sưởi cũng ấm áp quá …”

      “Vậy đừng ra ngoài nữa.” Thanh niên xót xa nhìn hai cái má đỏ bừng của , vươn tay ôm vào lòng.

      Có lẽ do người quá ấm, Hạ Hoàng Tuyền phản kháng, hiếm khi ngoãn ngoãn nằm trong lòng thở dài: “Còn mấy tiểu khu có đủ nhiên liệu.” Để người chết cóng đúng là tốt, thêm là thời tiết tuy lạnh, nhưng mấy việc như vận chuyển, tặng đồ hay mấy việc khác khó với , thể làm khí hậu khôi phục như thường, vậy thử lần làm chuyện mình có thể cũng tệ.

      chỉ , đa phần dị năng trong thành phố này cũng ra ngoài hỗ trợ, quân đội và bên bọn họ cùng thống nhất hình thức điều hành, Thương Bích Lạc làm trung tâm nên dễ ra ngoài, đương nhiên quan trọng là Hạ Hoàng Tuyền cho ra ngoài, gió tuyết càng ngày càng mạnh, tử khí người tên này cũng dày đặc theo, thực dám để ra khỏi cửa, lỡ như chết bởi zombie mà ngược lại bị gió thổi bay… biết đâu mà tìm?

      Dù có phải trói cũng bắt ngoan ngoãn đợi!

      Tình hình như vậy kéo dài chừng nửa tháng, tuyết đường tích tụ tới mức kinh khủng, dù dọn sạch cũng vẫn còn chất đống, nhưng lại có mấy dị năng giả sáng tạo khác người, ra đường xây ít nhà băng, mệt vào nghỉ lát rồi lại tiếp tục .

      chỉ như thế, đường còn có ít bức tượng điêu khắc bằng băng, còn có mấy tiểu khu của dị năng hệ hỏa đều cần nấu nước, cách mà nhóm dị năng giả xử lý tuyết đọng là trực tiếp nấu lên, làm nóng xong phát cho cư dân uống, uống nước hay rửa mặt đều được, cái này cũng coi như tìm được niềm vui trong nỗi khổ.

      thể , năng lực thích nghi của con người đáng sợ.

      Nhưng mà, ngay khi mọi người càng ngày càng quen với cuộc sống thế này, cũng bắt đầu tạo ra điều kiện thuận lợi, đồng thời tin tức xấu cũng kéo theo.

      Sông vây bị đông đá, zombie cuối cùng kéo tới.
      MollisacTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 102: Quái vật ngược gió tuyết mà đến

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Vùng phụ cận sông vây luôn được giám sát chặt chẽ, cho nên gần như trong nháy mắt khi zombie vượt sông, mấy người biết được tin tức.

      Ngôn Tất Hành gần như trợn mắt há mồm nhìn Thương Bích Lạc: “Cậu đúng là miệng quạ đen!”

      Thương Bích Lạc nở nụ cười rất chi hòa ái với : “Muốn thử ?”

      “…Khỏi!”

      Sau đó ba người và những dị năng giả khác cùng tới vùng phụ cận sông vây, gần đó ít người đứng. Bởi vì khoảng thời gian ở chung, nên hầu hết mọi người đều thân thiết, sau khi gặp mặt tặng nhau cái gật đầu. Hạ Hoàng Tuyền nhìn xung quanh, linh hoạt nhảy lên đài cao bên cạnh, phát rút trường đao bên hông rồi cắm xuống, này gió tuyết lớn hơn nhiều so với mặt đất. Sau khi quan sát lúc, nhìn thấy cách đó xa có điểm đen mờ mờ, tuy có phần thong thả nhưng càng ngày càng gần.

      Rút đao xoay người nhảy xuống!

      “Sao rồi?” Ngay lập tức có người chạy tới.

      Sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền nghiêm trọng gật đầu, “Zombie tới rồi.”

      Nháy mắt xung quanh bỗng chìm vào trầm lặng.

      phải là chưa từng gặp zombie, cũng có sức mạnh rồi, nhưng mà đối với mọi người mà , chạy thoát từ phía nam tới thành phố này phải là đoạn ký ức tốt đẹp gì, hoặc nên , nó trở thành thứ thể chạm đến trong lòng mỗi người, giống như vết sẹo vĩnh viễn khép lại, hơi chút là đau nhói, kéo theo đó còn là nỗi sợ thể diễn tả.

      ra có rất nhiều người vui vẻ vì mình có được dị năng, nhưng cái này có nghĩa là họ trở nên mạnh mẽ, cũng có nghĩa là họ vẫn muốn xảy ra xung đột với zombie. Có sông vây như con lạch trời, mọi người cho rằng họ có thể quay lại cuộc sống bình đạm nhưng an toàn, tiếc là cuối cùng vẫn chẳng như mong muốn. Có được sức mạnh, sao có thể phải mang trách nhiệm?

      “Coi như tệ!” Ngôn tiểu ca đột nhiên mở miệng.

      tệ chỗ nào?” Có người gần đó lập tức hỏi.

      “Còn phải hỏi à?” Ngôn Tất Hành nhún vai, “Nhìn thời tiết này xem, chúng ta thuận gió, còn đám quỷ kia lội ngược gió, hơn nữa tuyết lớn, đấy phải là đám bia ngắm sống sao? Vừa hay cầu lửa của tôi còn chưa thử với bia ngắm di động, hôm nay cuối cùng cũng có thể khai trai.”

      Hạ Hoàng Tuyền quay sang nhìn : “ cũng đúng, muốn thi đấu ?”

      “Cược kiểu gì?”

      khoanh hai tay, ngẫm nghĩ rồi : “Người thua phải bao ba bữa cơm.” Thay phiên nhau nấu cơm gì đó đúng là hành hạ, nhất là dưới tình huống có năng khiếu nấu ăn.

      Thanh niên gật đầu, đột nhiên cười đến là đê tiện: “Nếu em thua, sau này phải giúp giặt tất.”

      “…” sợ người nào đó chặt chân à? Hạ Hoàng Tuyền còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chỉ tay về Thương Bích Lạc bên cạnh, “Được thôi, ấy thay em giặt tất cho .”

      “…” Ai chơi kiểu đấy! Ngôn tiểu ca tuôn đôi dòng lệ, chỉ muốn vả cho mình phát! Miệng tiện ăn hại, miệng tiện ăn hại này!!!

      Vì thế người xung quanh lại bắt đầu xì xầm.

      “Nhìn thấy chưa, cung đấu đấy.”

      “Ừ ừ, thấy rồi, nâng cao đạp thấp, quá đen tối.”

      Hạ Hoàng Tuyền: “…” Nếu nhớ nhầm, và Ngôn tiểu ca vốn chỉ định cho mọi người phấn chấn tinh thần thôi mà? Vì sao lại phát triển tới mức kỳ lạ này? Thôi, túm gọn lại, vẫn nên cho hết thoại , “Quay về thống kê, tinh hạch trong tay ai nhiều hơn người đó thắng.”

      “Được, cứ quyết như vậy !”

      Người xung quanh lập tức cảnh giác, người thức tỉnh dị năng gần như đều là người trẻ tuổi, ai chưa từng đọc qua mấy quyển tiểu thuyết? Tiểu thuyết nhắc tới tác dụng của tinh hạch biết bao lần đấy có biết ? Hơn nữa mấy người này khác với bọn họ, đó là từng về phía nam, nghe dị năng giả dưới trướng bọn họ có biện pháp thần bí để tăng cao sức mạnh, xem ra tám chín phần là cái này.

      Nội tâm mọi người lập tức nóng bừng lên.

      Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành trao nhau ánh mắt “thành công”, sau đó quay sang nhìn Thương Bích Lạc, có thể cách ràng những gì dạy cho , hèn gì lúc đầu tên này lại cầu đừng công khai tin tức về tinh hạch, tám phần là để chuẩn bị cho lúc này rồi, đúng là tên đen tối. Nhưng mà…thôi, kết quả tốt là được.

      Bởi vì do được chuẩn bị từ trước, quân đội lợi dụng lực lượng dị năng giả ở quanh sông vây để thành lập ít thành lũy loại , người vào đó canh giữ gần như đều là người thường, cái này có thể giúp họ tránh khỏi gió tuyết, tiêu diệt mấy con zombie lỡ bị lọt lưới, mà phần việc của nhóm dị năng giả là việc nhân đức nhường ai, đứng ra ngăn chặn đám quái vật nơi tiền tuyến.

      Chẳng nhớ đợi bao lâu, đám zombie cũng chịu khoan thai tới chậm.

      Bời vì trong gió tuyết thời gian dài, người zombie đều phủ lớp băng tuyết dày, nhìn như đám tượng băng di động, có ít zombie cứ bước vài bước bị gió tuyết thổi ngã ra mặt băng trơn nhẵn, chúng dùng khớp xương cứng đờ để bò dậy, đứng được nửa lại ngã xuống, có con phải lặp lại lần thứ mười mấy mới thành công, cũng có con đơn giản bò về trước.

      cảnh trông buồn cười như vậy lại ai cười được, bởi vì, nếu là người bình thường từ bỏ từ lâu, dù có thể kiên trì cũng chỉ có mấy người ít ỏi, nhưng cái đám zombie này…Đúng là làm người ta dại cả da đầu. Rốt cuộc là muốn ăn đến độ nào mới có thể dẫn đến kết quả thế này.

      Có mấy người còn run run tay.

      Sắc mặt vài người dần thay đổi.

      Có vài người thần sắc có chút hoảng hốt.

      Thương Bích Lạc hình như nhàng thở ra ; “Tình huống tồi.”

      “Hử? vậy là sao?” Hạ Hoàng Tuyền quay sang hỏi.

      “Em xem,” Ngón tay Thương Bích Lạc chỉ về trước, “Loại zombie to lớn này tuy là hơi chậm nhưng ổn định, gần như chưa từng té ngã, có thể chống được gió tuyết. Nếu zombie khác sau nó, vậy lúc di chuyển nhàng hơn ít.” Ánh mắt thanh niên bình tĩnh, lời trấn định, zombie ở trong mắt cũng chỉ như những con vật khác, “Có thể thấy chúng vẫn chưa sinh ra trí tuệ.”

      “…Ơ, đúng này.” Đây cũng là chỗ khiến Hạ Hoàng Tuyền lo lắng, bởi vì trước đó vua zombie có trí tuệ của mình, mà sau đó hệ thống cũng từng “zombie tiến hóa ra nhiều loại, zombie cao cấp có khả năng tiến hóa thành trí tuệ”, rất lo, giờ xem ra, cái khả năng này hình như vẫn chưa xuất ?

      Thương Bích Lạc đan tay trước đầu gối: “Sinh vật có trí tuệ khó đối phó, trừ cái này ra, có gì phải lo.” Ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền vừa trực giác vừa bạo lực, đương nhiên câu này thể để nghe thấy.

      Tiếp đó.

      biết ai là người kích ngòi nổ cho cuộc chiến với zombie, vô số người sôi nổi vươn ra lưỡi hái phản kích với đàn quái vật này.

      “Giết!”

      “Cái này là của tôi!”

      “Ha ha, quả nhiên có tinh hạch!”

      Hết đợt thanh này tới đợt thanh khác vang vọng mỗi góc của mặt băng, ít người chiến đấu như vậy, giống như thực rửa sạch sợ hãi trong nội tâm, trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

      Nhưng mà hiểu sao, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy chuyện này cứ có chỗ nào đúng.

      Mà Thương Bích Lạc cũng hơi nhíu mày, hạ mệnh lệnh xuống: “Mọi người được chiến đấu mình, thi hành đội hình chiến đấu hàng ngang, duy trì khoảng cách để chi viện bất cứ lúc nào.”

      Mặc dù có vài người cho là chuyện bé xé ra to, nhưng cuộc sống trong khoảng thời gian này khiến thân thể bọn họ vô thức tuân theo mệnh lệnh của Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền hứa thi đấu với Ngôn Tất Hành vẫn cố thủ bên cạnh Thương Bích Lạc, tuy là như vậy có phần ích kỷ, nhưng đối với …quả nhiên mạng sống của vẫn quan trọng hơn.

      Dị năng phía quân đội áp dụng sách lược tương tự bên Hạ Hoàng Tuyền.

      Cứ như vậy, người thu hoạch được nhiều tinh hạch lại là những “dị năng giả tự do”, bọn họ đứng xen kẽ mặt băng, ngừng săn zombie, trong lúc vô tình tách khỏi hầu hết mọi người, càng ngày càng xa.

      Thương Bích Lạc hơi cúi đầu, đôi tay mang bao tay bị ép đeo vào lên tay vịn, ngón tay đột nhiên dừng lại: “ ổn.”

      Cùng lúc đó, dự cảm xấu lên trong đầu càng ngày càng mãnh liệt, cùng thanh niên trao đổi ánh mắt, tia sét chợt xẹt ngang qua đầu : “ có ai trở về!”

      Đúng vậy, nhóm dị năng giả càng ngày càng xa kia có ai quay về, theo lý mà , sau khi bọn họ lấy được tinh hạch, tích cóp đến số lượng nhất định, hẳn gửi cho người đáng tin cậy như những người khác, bởi vì nếu người mang đồ nặng thể chiến đấu.

      Nhưng mà thế mà lại thấy ai quay lại cả.

      Cái này đúng là thích hợp!

      Thương Bích Lạc nhanh chóng ra quyết định, hạ lệnh với thanh niên nào đó đứng đằng sau: “Gọi bọn họ quay lại.”

      !” Thanh niên tóc ngắn lập tức chấp hành mệnh lệnh, thanh niên tên Nguyễn Hưu sở hữu dị năng cảm ứng hiếm thấy, ngắn gọn là ta có thể kết nối sóng não với người khác để trò chuyện, nhưng số người ta có thể kết nối trong cùng thời điểm rất hạn chế, may mà mỗi tổ đều có đội trưởng, Nguyễn Hưu chỉ cần liên hệ với những người này là được. Trải qua thời gian huấn luyện, ta nhanh chóng tìm được người cần tìm giữa đám người kia, nhanh chóng truyền đạt lời của Thương Bích Lạc.

      Gần như là đồng thời.

      Những người này bắt đầu chiến đấu và rút lui cách có trật tự, tiến vào bờ từng chút theo đội hình gọn gàng mà để lại điểm mù hay điểm yếu. Cùng lúc đó, dị năng giả bên quân đội cũng lui về. Hạ Hoàng Tuyền nắm chắc thời gian, nhanh chóng chạy ra kêu lớn: “Nguy hiểm! Mau quay lại!”

      Câu của khiến nhóm người kia dao động, nhưng mà…Tài vật khuấy động lòng người, có mấy người lựa chọn tin vào , nhanh chóng quyết định quay về; cũng có mấy người hơi do dự lúc, rồi cũng quay về theo; còn có người chọn xem tình hình thế nào, vài người dứt khoát chê cười là “đồ ngốc”.

      Nhưng tàn khốc chứng minh, lời của sai.

      Đầu tiên là cách đó xa có bóng người toàn thân đầy máu đột nhiên chạy tới, ta vừa chạy vừa kêu: “Zombie, có zombie mai phục! Bạn của tôi đều bị bọn nó giết chết rồi!!!”

      Ngay lúc mọi người còn sửng sốt, bóng đen nhanh nhẹn đột nhiên xuất ở sau lưng ta, chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, dị năng giả này bị túm lấy hai chân kéo lên , sống sờ sờ mà bị xé toạc làm đôi, máu tươi, nội tạng nổ tung giữa trung, in hằn lên võng mạc mọi người màu đỏ tươi.

      Bọn họ sợ ngây người, lát sau, có người phản ứng lại, che miệng nôn khan, cũng phải gặp qua cảnh chết chóc, nhưng giống như giờ

      Ngay sau đó, cảnh khiến người xem sởn tóc gáy xảy ra.

      Chỉ thấy con zombie bị chất lỏng xối xuống đầu kia như chưa tỉnh mà ném xuống phần tay chân bị cụt, phát kéo đứt cái đầu còn nguyên biểu cảm kinh hãi của người nọ, dùng sức bẻ ra, trực tiếp móc đại não trong đó ra, nhét vào trong miệng, sau đó ôm lấy cái hộp sọ trống trơn, vẫn chưa thèm mà mút mát, trong lúc hành động, gương mặt xanh đen cứng rắn của nó nhuộm đầy chất lỏng màu trắng hồng, nhìn như đứa trẻ ăn vụng chưa kịp chùi mép, nhưng mà đời có đứa trẻ nào đáng sợ thế này ư?

      Hơn nữa, nó khác với những zombie trước kia, nó ràng ăn uống có lựa chọn. Nhóm dị năng giả đào được tinh hạch từ đầu zombie, zombie cũng bắt chước ăn não của nhân loại, đây thực là trùng hợp ư?

      Mọi người vẫn còn khiếp sợ, bốn phía đột nhiên chuyển động!

      Vô số zombie xuất ở phía xa xa chỗ nhóm dị năng giả rời , cả người chúng phủ đầy băng tuyết, ngụy trang mình thành màu trắng, nhờ gió tuyết và zombie pháo hôi khác yểm hộ mà từng chút chuyển động tới gần con zombie kia, hoàn toàn vây quanh!!!
      MollisacTiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 103: Thời kỳ chiến tranh

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Càng gặp phải khủng hoảng, càng nhìn thấy được bản chất của người.

      Có người chưa đánh thua, có người vì sợ quá mà thể động đậy, có người lại dưới áp lực nặng nề mà bùng nổ sức mạnh, dẫu sao ai cũng muốn chết như vậy.

      Còn chưa kịp nghĩ, Hạ Hoàng Tuyền rút trường đao xông lên, sau đó quân đội và mấy dị năng giả dưới trướng Thương Bích Lạc lần lượt xông lên cứu giúp, cuối cùng khiến mấy dị năng giả đó bị diệt toàn bộ, nhưng mà vì bọn họ chạy quá xa lại phân tán khắp nơi, nên vẫn phải chịu tử thương nặng nề.

      Hay thẳng là thế này…

      Sau khi tiến hóa ra dị năng, trận chiến đầu tiên của con người và zombie kết thúc trong thảm bại.

      Có lẽ nhận ra kế sách của mình mất hiệu lực, zombie dần thối lui, ven bờ đám dị năng giả vừa nằm vừa ngồi trong cơn gió tuyết, há mồm thở hổn hển, số người phát ra tiếng động, cũng có vài người ôm vết thương đau đớn lăn lộn mặt đất…

      Cảnh này đúng là có chút thảm thiết.

      Nhưng ai rảnh ngồi nhìn mà xúc động, gần như là ngay lập tức, Hạ Hoàng Tuyền nhập vào đoàn người chữa thương, giúp đưa người bị thương đưa tới thành lũy ở gần đó, cũng tiến hành trị liệu.

      Cũng vào lúc đó, người thanh niên đẹp trai cách đó xa yên lặng dõi theo bóng , tới tận khi có người tới cạnh ta, rằng: “Ngày nào cũng ngắm còn chưa đủ à?”

      “Có việc gì?”

      “Chỉ tới xem mà thôi, dẫu sao cái cảnh tan tóc này đúng là hiếm thấy.” Người mới tới nở nụ cười hì hì, “Đáng tiếc bản thể quá mềm lòng, căn bản muốn tới.”

      Thương Bích Lạc quay sang nhìn Tô Nhất, mặt mày lạnh tanh: “Đẹp ?”

      “Ồ,” Tô Nhất nghiêng đầu tự hỏi lúc, “Còn kém hơn Hoàng Tuyền nhiều lắm.” tới đây, biểu cảm giống như hưng phấn hẳn, giơ tay lên múa may, “Lúc nãy ấy vọt vào giữa đàn zombie, trái trảm phải chém…” Còn bắt chước động tác rồi tấm tắc dư vị, “Đúng là quá ngầu, quả thực như nữ võ thần vậy.” Tiếp theo, ta cười thành tiếng, “Sau lần này, danh vọng của ấy chắc tăng cao lắm nhỉ? Người đầu tiên xông ra cứu trong tình thế hung hiểm, chà, tiêu đề này tệ đâu!”

      chỉ muốn mấy câu vô nghĩa này thôi à?” Đối với tất cả những chuyện liên quan đến Tô Giác, Thương Bích Lạc đều lười đeo mặt nạ.

      vậy đủ thú vị đâu,” Tô Nhất nhướng mày, “Là thủ phạm tạo nên toàn bộ thảm trạng này, chẳng lẽ nên thể chút biểu áy náy sao?”

      “Thủ phạm?” Thương Bích Lạc hỏi ngược lại, sau đó cười khẽ thành tiếng, “Cái mũ lớn như vậy tôi đội nổi đâu.”

      “Làm người đừng quá khiêm tốn, đội còn ai có thể đội được.”

      “Bản thể của .”

      “…” Tô Nhất nhìn trời, “ có tà tâm nhưng có tặc gan, xong việc sợ còn phải áy náy mất mấy ngày, chậc chậc, mềm lòng yếu đuối đến vậy, chẳng trách cưa được muội tử.”

      Thương Bích Lạc đoán được zombie tiến hóa ra trí tuệ sao?

      Đáp án là .

      Tận mắt nhìn thấy vua zombie có trí óc, sao có thể đưa ra phán đoán “có lẽ là ” được?

      Tuy nhiên mọi chuyện vẫn biến thành như bây giờ, sao lại như vậy? Cái này phải quay về đối thoại trước đó của và Tô Giác, đó là lúc vừa mới có tuyết rơi…

      “Nếu sông vây đóng băng, hủy lớp băng như thế nào?” Tô Giác lúc ấy tới trưng cầu ý kiến của Thương Bích Lạc.

      Nhưng mà Thương Bích Lạc cũng trả lời trực tiếp vấn đề này, còn hỏi ngược lại: “Sau đó sao? Nhốt mọi người lại, cho sống cuộc sống như thú trong lồng mà bọn họ cho là an toàn sao?”

      “…” Tô Giác im lặng.

      có ai hiểu điều này hơn ta, zombie tiến hóa, quan sát trong khoảng thời gian này, mặc dù thông tin thu được nhiều lắm, nhưng những tin tức đó đều minh chứng ràng cho điều này, dù có phá lớp băng zombie có thể lội nước xa, zombie có thể bay lượn chưa chắc xuất .

      Đến lúc đó, chính bọn họ tạo điều kiện cho tiến hóa này.

      Sông vây đóng băng, là nguy cơ cũng là kỳ ngộ, nếu như có thể nhân cơ hội tiêu diệt phần lớn zombie, áp lực sau này chắc chắn hơn rất nhiều.

      ta biết chuyện này, Thương Bích Lạc cũng hiểu, hơn nữa thế này: “Vừa hay có thể đánh vỡ ảo tưởng của số người.”

      Ảo tưởng tự đại.

      Cho rằng có dị năng có thể khống chế tất cả, suy nghĩ như vậy có lợi có hại. Con người tiến hóa, zombie cũng như vậy, nếu còn ôm suy nghĩ cao ngất ngưởng đáng cười này, cho rằng cuối cùng cũng nắm được thắng lợi, đối với ai cũng phải là tốt.

      Tô Giác lại tiếp tục im lặng, ta biết, vài người vì thế mà mất mạng, nhưng chỉ đành chọn cam chịu gật đầu.

      Bọn họ còn câu trong lòng ai ra

      …chỉnh đốn đám dị năng phục kia.

      Chuyện chiến đấu với zombie phải binh tốt là làm được, nó đòi hỏi phải có kế hoạch hợp lý, mệnh lệnh chính xác và hợp tác tập thể, thế lực hai bên tạm thời , giữa mấy dị năng giả tự do cũng phải có xung đột, nếu cứ mặc kệ như này, biết khi nào bọn họ phá hỏng tình thế.

      So với chờ tới khi mọi thứ tới tình huống thể cứu vãn, chi bằng nhân cơ hội này cho bọn họ lời cảnh cáo.

      Quyết định của tập thể là chính xác.

      Hành động mình là nguy hiểm.

      Thuận theo dòng nước mới có thể giữ mạng.

      Thêm nữa…người được cứu sinh ra hảo cảm với người cứu mình, cũng nảy sinh sùng bái với kẻ mạnh.

      Cho nên, mặc dù có vẻ trận đánh đầu tiên giữa con người và zombie bị thất bại, hơn nữa còn tổn thất mấy chục dị năng giả, nhưng chưa chắc có chỗ tốt. Ít nhất bọn họ biết thể xem thường zombie, đặc biệt là những con quái vật tiến hóa ra trí tuệ, còn nữa, lần sau khi có người hô lên khẩu hiệu “Lui lại”, bọn họ dùng đầu óc mà ngẫm nghĩ cho tốt.

      Thương Bích Lạc và Tô Giác đều trông cậy bọn họ tuân theo kỷ luật nghiêm minh, nhưng ít nhất đến nỗi gây thêm phiền phức.

      mặt ý nghĩa nào đó mà , bọn họ vì đại cục, ngầm đồng ý cho những người này chết.

      Theo như lời Tô Nhất , có lẽ bọn họ thực là “thủ phạm” cũng chừng, nhưng những người đó cũng phải có cơ hội lựa chọn, nếu ban đầu nghe lời mà lùi lại tuyệt đối xảy ra chuyện này.

      Thương Bích Lạc cũng sợ phải gánh vác trách nhiệm này, nếu có gì lo lắng có lẽ là sợ biết chuyện này, nhưng mà có lẽ lúc đấy tình hình quá hỗn loạn, cũng biểu diễn tệ, hình như chưa phát ra điều gì.

      đến cùng, điểm xuất phát của cũng chỉ là muốn bảo vệ thành phố này.

      Bởi vì đây là mong muốn của .

      Sau khi phân loại kết quả, ngoại trừ mấy chục dị năng giả tử vong kia, ước chừng có hơn trăm người bị thương ở nhiều cấp độ, tuy rằng chịu đựng nguy hiểm như vậy nhưng cũng thu hoạch được rất lớn, ít người lấy được tinh hạch, cũng lấy cái này để tăng cao sức mạnh.

      So với mấy dị năng giả tự do vì phân chia đồng đều mà cãi nhau, ưu thế về việc có tổ chức lại lần nữa được phát huy, ít nhất vì chút tinh hạch mà phát sinh mâu thuẫn.

      Sau đó, giữa con người và zombie lại xảy ra thêm vài trận chiến nữa.

      Bởi vì nhận được bài học trước đó, nhóm dị năng giả áp dụng hình thức chiến đấu công thủ nhiều hướng, mà có lẽ do ý thức được cùng kế sách có tác dụng với con người, đám zombie giống như những gì Thương Bích Lạc từng , để bảo toàn sức mạnh chiến đấu mà chúng phát động số cuộc tấn công theo kiểu phòng thủ dẫn đầu, nhưng đều bị dẹp lui.

      Sau đó thành phố cũng tổ chức vài lần phản kích, sau khi thu được kết quả nhất định, bọn zombie khôn ngoan lợi dụng vùng đất rộng lớn của phía nam để tiến hành đánh du kích.

      Lần này, bên thể rút về chuyển thành con người.

      Ai tiến công cũng tốt, trận đánh giữa chủng tộc khác nhau này cứ thế rơi vào thế giằng co.

      Nếu là con người với con người, có lẽ có thể đạt tới cái gọi là “hòa giải”, nhưng Hạ Hoàng Tuyền nhận được lời nhắc nhở mấu chốt: con người có thể lợi dụng tinh hạch để tăng sức mạnh, zombie cũng thông qua việc ăn con người để tăng cấp bậc. Mâu thuẫn giữa hai bên vốn thể điều hòa.

      Cùng lúc đó…

      “Nghe ra lệnh cho bọn họ bắt giữ zombie?”

      “Đúng vậy,” đối mặt với vấn đề của , thanh niên e dè mà đáp chắc nịch, “Loại nào cũng có.”

      định làm gì?”

      phải muốn làm gì.” Thương Bích Lạc buông tay, “Là cầu của viện nghiên cứu, vì sao zombie lại tiến hóa, zombie trí tuệ có gì khác biệt gì so với các zombie kia, điểm khác biệt quan trọng nằm ở chỗ nào…Dù chỉ thu được chút tin tức, cũng có thể giúp thay đổi hoàn cảnh trước mắt.”

      “…Ừm.”

      cần đoán, thanh niên cũng biết suy nghĩ trong lòng lúc này là gì, thở dài: “Đừng nghĩ quá nhiều, bắt đầu từ lúc bọn họ chết , còn tồn tại nữa rồi.”

      “…”

      “Dù có được trí tuệ điểm này cũng thay đổi.”

      “Em biết rồi.” gãi mặt, “Đừng xem em là kẻ ngốc!”

      “Ừ, ừ, em phải đồ ngốc.”

      “…Này!” Đá!

      tháng trôi qua nhanh như gió.

      Trận gió tuyết như có thể đem đất trời đông lạnh kia cuối cùng cũng dừng lại, khi mọi người có thể khôi phục lại tầm nhìn, ngược lại cảm thấy có phần quen, đúng là ngược nhiều thành quen mà…

      Sau khi tuyết tan, hệ thống thoát nước của thành phố gặp phải vấn đề lớn, may mà mấy chuyện lung tung rối loạn đó chưa bao giờ phiền Hạ Hoàng Tuyền lo lắng, vẫn như cũ bộ tới bộ lui, tục gọi “Đại vương tuần núi ~”

      Rồi sau đó…

      Nơi góc đường nào đó, Hạ Hoàng Tuyền gặp cậu bé mang khuôn mặt xinh đẹp ngại ngùng, thực tế, nếu phải đối phương có dáng người giống con , chỉ nhìn mặt gần như cho rằng đối phương là con .

      Đa phần con người đều mang tâm trạng thưởng thức với những thứ đẹp đẽ, sau khi cười với đối phương cái theo bản năng, Hạ Hoàng Tuyền tiếp tục bước của mình, bên người truyền tới tiếng : “Cái kia…”

      “Hả?” Hạ Hoàng Tuyền xoay người, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn chăm chú vào đối phương, “Cậu gọi tôi?”

      “…Dạ.” Cậu trai trông chỉ 13 -14 tuổi kia mặt mày đỏ bừng gật đầu.

      “Có chuyện gì à?”

      “Em…Em…” Giọng truyền tới có phần lắp bắp.

      “Gì cơ?”

      “Em…” Cậu trai cắn môi, hình như xây dựng lại tâm lý, sau đó mới : “Em có mấy câu muốn với chị, chị…chị có đồng ý nghe ?”

      “À…” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, cảm thấy đối phương đúng là nhảm, nếu nghe, đứng lại làm gì? Hơn nữa, cái tên này cứ do dự mãi, rốt cuộc là muốn gì?
      KVy, MollisacTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      chẹp. Đúng là nghĩ tới trận đánh này cũng được tính trước rồi. Bánh bao nhân mè đen

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 104: Thiếu niên biến hình gì đó là đáng sợ nhất

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Chính tạm dừng này hình như làm tổn thương trái tim đối phương, ánh mắt thiếu niên nháy mắt lên màu sắc của thất vọng, cậu ta cúi đầu, giọng hỏi: “ được ư?” Bối cảnh xung quanh lập tức tối sầm lại.

      “…” có làm chuyện gì khiến trời giận người oán à? có mà?! bối rối gãi mặt, “Cũng phải là được.”

      “Như vậy…”

      “Nhưng trước đó, có thể cho tôi biết…” Hạ Hoàng Tuyền đánh giá đối phương từ xuống dưới phen, cực kỳ nghi ngở hỏi dò, “Cậu là ai?” Trước kia chắc hẳn chưa từng gặp qua người này đâu nhỉ?

      “…”

      Nhìn chăm chú vào thiếu niên như vừa phải chịu đả kích rất lớn kia, Hạ Hoàng Tuyền câm lặng nhìn trời, lại sai gì rồi? nhớ ra người này mà! Thôi kệ , tóm lại là xin lỗi , “Xin lỗi, xin hỏi cậu có chuyện gì muốn ?”

      Thiếu niên ngẩng đầu, nhấp nhấp đôi môi màu hồng nhạt, mặt lại nụ cười ngại ngùng: “Nhà em ở gần đây, có thể mời chị tới ngồi được ?”

      “Tới nhà cậu?” cái cảm giác quen quen như lời mời gọi đêm khuya này là sao đây?! là người phụ nữ đứng đắn đấy nhé!

      “Vâng.” Thiếu niên gật đầu, “Em và mẹ của em đều từng được chị giúp đỡ, mặc dù đối với chị đó chỉ là chuyện tốn sức, nhưng nhà em vẫn luôn cảm kích chị, chỉ là cho tới giờ vẫn tìm được cơ hội…” Cậu ta có chút khẩn trương nắm chặt tay, tiếp, “Thân thể mẹ em từ lúc có tuyết rơi bắt đầu kém , cho nên vẫn luôn nằm trong nhà.”

      “Chuyện như vậy cần…”

      “Xin chị hãy cho nhà em có cơ hội trả ơn!” Thiếu niên đột nhiên khom lưng, gập xuống theo biên độ rất lớn, giọng cậu ta cũng đầy thành khẩn, “Mặc dù với chị là việc , nhưng đối với nhà em lại là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, nếu thể cảm tạ, lòng bất an. Mẹ em…mẹ em …dù là vì bà ấy…xin chị!”

      Hạ Hoàng Tuyền chú ý có mấy giọt nước lặng lẽ rơi xuống, làm ướt mảnh đất , đó là nước mắt của thiếu niên.

      “Tôi biết rồi.”

      ạ?” Thiếu niên đứng thẳng người, vẻ vui mừng lên đôi mắt vẫn còn vương nước.

      “Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền cười gật đầu, chỉ về phía trước, “Làm phiền cậu dẫn đường.”

      “Dạ, vâng, vâng!”

      Vì thế, Hạ Hoàng Tuyền cứ như vậy mà bước theo sau thiếu niên xa lạ, nhìn chăm chú vào bóng lưng mỏng manh nhưng lại gầy yếu kia, biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên rơi xuống tay trái, nơi có vòng tay Thương Bích Lạc từng tặng .

      “Đẹp đấy.”

      “Hả?”

      “Vòng tay của chị.”

      “Cái này à,” Hạ Hoàng Tuyền cong cong mắt, “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

      Thiếu niên đột nhiên hỏi: “Là món quà quan trọng với chị à?”

      Vấn đề này ngược lại làm Hạ Hoàng Tuyền thấy hứng thú, vì thế hỏi, “Sao cậu lại cảm thấy như vậy?”

      “Dựa vào ánh mắt, lúc chị nhìn nó vô cùng dịu dàng.”

      “Vậy à?”

      “Đúng vậy.”

      Cứ như vậy, thiếu niên và trò chuyện dọc đường , rất nhanh ra khỏi hẻm , đầu hẻm phải nhà cửa mà là con hẻm khác, còn hẻo lánh hơn cả con hẻm trước, nhưng Hạ Hoàng Tuyền lại cảm thấy rất thân thiết với nó, bởi vì từng đánh nhau biết bao lần ở những chỗ như thế này.

      “Xin lỗi, bởi vì đường này gần hơn, cho nên…”

      , sao đâu.” Hạ Hoàng Tuyền lắc đầu, “ hết đường là tới à?”

      “Đúng vậy.” Thiếu niên gật mạnh đầu, gương mặt phi giới tính kia lên nụ cười rực rỡ tựa ánh mặt trời, “ hết đường là tới nhà em.”

      Hạ Hoàng Tuyền cũng nở nụ cười rất từ ái, nhưng chỉ có người quen biết mới phát , nụ cười này giống cái tên xấu xa kia đến mức nào, “Tôi cũng thấy vậy, nhưng mà, mình cậu về có lẽ tốt hơn đấy nhỉ?”

      “…”

      “Dẫu sao phải ai cũng có thể coi địa ngục là nhà mình.” Tay biết nắm chuôi đao từ lúc nào, “Dù tôi tên Hoàng Tuyền, cũng có nghĩa là tôi thích nơi đó.”

      *Bích Lạc: trời xanh, Hoàng Tuyền: suối vàng. Trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị có câu “Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”có thể hiểu là Lên tận trời cao, dưới tận hoàng tuyền, đôi nơi mênh mông, chẳng gặp được nàng.

      “Chị gì vậy?” Thiếu niên kinh ngạc nhìn chăm chú vào , giống như hiểu nổi suy nghĩ của , “Có phải chị hiểu nhầm chuyện gì ? Em…”

      “Có thể xin cậu im lặng ?”

      “…”

      “Mặc dù biết tại sao cậu lại tới làm phiền tôi, nhưng…” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đầy khó chịu, “Trước kia làm chuyện xấu làm ơn điều tra cho , đừng coi người khác là kẻ ngốc!”

      “Xem ra người điều tra quả sơ xuất.” mặt thiếu niên vẫn nụ cười như ánh dương, nhưng lời trong miệng thay đổi hình dạng hoàn toàn, “Hạ Hoàng Tuyền, 18 tuổi, giới tính nữ…”

      Câu chữ được cậu ta liên tục tuôn ra khiến bản thân Hạ Hoàng Tuyền thấy kinh hãi, hóa ra trong lúc vô ý để lộ nhiều tin tức đến vậy ư? Về giả thuyết thân thế được hệ thống xây dựng, về những việc xảy ra trước khi tới thành phố này, quen dùng chiêu thức nào, thích món nào hay tửu lượng tốt v.v…Quả là tỉ mỉ kỹ càng tới mức kinh người.

      “Vũ lực mạnh mẽ, IQ cao, cực kỳ dễ mắc mưu.”

      “…” Lật bàn! (ノಠ益ಠ) Đứa nào tổng kết đấy! Lôi ra ngoài chém!!!

      thích nam sắc, đặc biệt là kiểu người mảnh mai yếu đuối.”

      “…” Này!!! có thể bác bỏ suy nghĩ trước đó ? Cái gì mà tỉ mỉ kỹ càng chứ? Đúng là lừa đảo, lừa đảo!!!

      Thiếu niên đọc tới đây, chợt ngừng giọng, hơi nhíu mày, cho dù là động tác đơn giản như thế, chút ưu sầu lên mặt mày cũng đủ khiến nhóm người đau lòng: “ ràng thích kiểu người như tôi phải sao? Lúc nãy nhìn thấy tôi còn cười dâm.”

      Cái gì gọi là cười dâm hả? chỉ dùng nụ cười bình thường để biểu đạt lòng ca ngợi với cái đẹp thôi có được ? Còn nữa, cái loại diện mạo như tên khốn Thương Bích Lạc kia còn thể đánh là đánh, chỗ nào giống con sói háo sắc hả?!

      “Dừng!!!” cuối cùng cũng nhịn được nữa mà hô dừng, “Mấy người mời nhân viên tình báo quỷ quái gì đấy, lập tức sa thải ! Đầu tiên, tôi là người đại trí giả ngu (thông minh nhưng vờ như đần độn); tiếp theo, tôi phải quỷ háo sắc; cuối cùng đời này tôi chưa từng  qua. Hơn nữa,” nhìn đối phương từ xuống dưới phen, hừ thành tiếng, “Tôi ghét nhất là kiểu nam ra nam, nữ ra nữ!”

      Những lời này như chọc trúng chỗ đau nào đó của thiếu niên, nụ cười mặt cậu ra dần biến mất, biểu cảm hầm hầm có chút dọa người, đôi mắt đen nhánh như biến thành hai cái hố đen, nếu như nhìn quá lâu có lẽ cả người bị hút vào trong, giống như con quái vật lớp da con người.

      Nhưng cái trình độ này chắc chắn đủ để dọa Hạ Hoàng Tuyền, rất bình tĩnh đối mắt với thiếu niên, giống như biết sợ hãi là cái gì.

      “Vốn định hỏi làm sao phát ra, cũng muốn lấy mạng của , nhưng mà,” thiếu niên nở nụ cười u ám, “là tự chặt đứt đường sống của mình.”

      “Vậy ư?” Hạ Hoàng Tuyền trở tay, từ tốn rút trường đao, khóe miệng cũng cong lên tạo nụ cười, “Dù cậu như vậy, tôi cũng giết cậu. Tôi khác với cậu, câu hay vì chuyện mà dễ dàng quyết định lấy mạng người khác. Nhưng mà, có chuyện tôi có thể khẳng định với cậu,” mũi đao chỉ thẳng vào thiếu niên, “Tôi rất ghét loại người như cậu!”

      Dứt lời, trực tiếp cầm đao xông lên.

      Thiếu niên tránh né, trong miệng còn tuôn ra câu nghe rất vớ vẩn: “Chân trái của bị gãy!” Cùng lúc đó, đôi tay đột nhiên xuất dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

      Còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy chỗ mắt cá chân trái truyền tới cơn đau dữ dội, sau đó lảo đảo cái, cả người mất thăng bằng, cũng vào lúc này, thanh niên phi hai con dao găm mang theo tiếng gió sắc bén về phía .

      Bản năng trước nguy hiểm giúp đưa ra lựa chọn!

      giãy dụa mà trực tiếp ngã xuống đất, lăn ngay tại chỗ, thuận lợi tránh được con dao thứ nhất, giơ đao trước ngực chặn con dao thứ hai.

      Chỉ trong nháy mắt, Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng xoay người, quỳ gối dựa vào tường, đây là tư thế vừa công vừa thủ.

      Nhờ vào tư thế này, khẽ dò xét chân trái đột nhiên xuất vấn đề, phát bị gãy như lời thiếu niên , chỉ là có hơi trật khớp, nhưng mà giờ…

      Giây tiếp theo, chợt giật mình.

      Thiếu niên vốn có cơ hội tấn công , thế mà giờ lại che miệng, phun từng ngụm máu tươi.

      Đây là tính huống gì vậy?

      Nhưng mà, tận dụng thời cơ thôi!

      Hạ Hoàng Tuyền nắn chân nhanh, chỉ nghe “răng rắc” tiếng, phần khớp bị lệch về lại chỗ cũ, đứng lên, dậm dậm chân, mặc dù vẫn còn hơi đau, nhưng có vẻ ảnh hưởng tới việc hành động.

      “Khụ…khụ.” Thiếu niên bỏ bàn tay che miệng, đột nhiên nở nụ cười, “Ha ha ha… Ha ha ha…” Cậu ta nhìn chằm chằm vào Hạ Hoàng Tuyền, trong mắt lập lòe ánh sáng khó lường, giống như thú săn tìm được con mồi tha thiết mơ ước, “ hổ là kẻ mạnh nhất thành phố này, chỉ là mong muốn mà phải trả giá lớn thế này, hơn nữa hình như còn thành công hoàn toàn.”

      “Sức mạnh của cậu…” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, “là ngôn linh.”

      Ngôn linh này có nghĩa là sức mạnh câu từ.

      Nó bao gồm rất nhiều thứ, trong số đó là người sử dụng có thể tạo ra số “quy tắc” và thông qua “ngôn ngữ” để thực “nguyện vọng” nhất định.

      Thiếu niên trước mắt chắc chắn có dị năng, mà loại dị năng của cậu ta hình như là loại này. Chỉ là lúc cậu ta sử dụng, bản thân cậu ta cũng phải trả cái giá nào đó. Nhưng mà đây cũng là chuyện bình tường, “Ngôn linh” mà bị hạn chế đạt tới “cảnh giới thần thánh”, đúng là đáng sợ chết được.

      “Đúng vậy.” Thiếu niên nghiêng nghiêng đầu, liếm lòng bàn tay đầy máu tươi, nụ cười càng thêm méo mó, “Như vậy, chúng ta tiếp tục thôi.”

      “Nếu câu nào đủ làm tôi hài lòng, tôi cho cách chết đẹp đẽ.” Vừa thiếu niên vừa xoay lòng bàn tay, giữa kẽ hở mười ngón tay lại xuất vô số “ám khí” có hình dạng khác nhau lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, “Mổ bụng moi ruột, vòng lên cổ rồi treo lên thế nào?!”

      “Tôi cảm thấy khủng khiếp đấy, hơn nữa, nếu ngôn linh của cậu hữu dụng như vậy, trước đó câu “làm đầu óc tôi khôi phục bình thường” xem thế nào ? Hoặc được …”

      “Ít nhất cũng phải làm cho cậu nam nữ ràng chút !”
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :