1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỉ
      Chương 59: Tiểu Biệt Thắng Tôn Hôn
      Editor: Bùi

      Nàng dám thêm gì nữa, im lặng quay đầu xoa nước mắt.

      Lương Chinh biết nàng lo lắng điều gì, nhàng ôm nàng từ phía sau, cằm gác lên vai nàng, thấp giọng: “ có việc gì, ta lên chiến trường cũng hơn mười năm, phải vẫn sống tốt hay sao, đao kiếm tuy có mắt, nhưng nàng còn tin bản lĩnh tướng công của mình sao?”

      Lương Chinh lời an ủi, thực tế, là người ràng nhất, chiến trường, ai đều thể chắc chắn có thể tồn tại trở về.

      Nhưng Tống Lăng cũng phải tiểu hài tử dễ bị lừa dối, quay đầu nhìn , “ sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chiến trường, đao kiếm có mắt, sao chàng có thể biết mỗi lần đều có thể bình an, vạn nhất…”

      tới đây, yết hầu nghẹn xuống, “Nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta làm sao bây giờ.”

      Tống Lăng càng , càng thương tâm, nước mắt từng hạt từng hạt rớt xuống, thế nào cũng ngăn được.

      Lương Chinh nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, lần đầu tiên có loại cảm giác chân tay luống cuống.

      cũng biết nên an ủi nàng thế nào, biết làm sao mới khiến nàng yên tâm, chỉ có thể ôm nàng càng thêm chặt, tiếng lại tiếng trấn an, “ có việc gì, A Lăng, có việc gì.”

      Tống Lăng khóc lâu, mới chậm rãi ngừng được nước mắt, cúi đầu, giọng, “Nếu chàng phải vương gia tốt rồi, chúng ta tìm chỗ bình bình đạm đạm mà chung sống.”

      cần đánh giặc, cần lo lắng hãi hùng, cần sợ hãi ngày nào đó liền còn nữa.”

      Lương Chinh nghe vậy, môi mím lại, lâu biết gì.

      Tống Lăng cũng chậm rãi bình phục cảm xúc, lau khô nước mắt, từ trong lồng ngực tránh ra, quay đầu , “ nữa, vất vả chàng mới trở về, chúng ta ăn cơm trước.”

      , đứng dậy, giúp Lương Chinh mặc y phục, sau đó nỗ lực nở nụ cười, “Ta làm cá hấp chàng thích nhất, còn có canh dưa chuột.”

      khí hơi hòa hoãn chút, Lương Chinh cũng cười, nắm tay Tống Lăng bước ra ngoài, “Mấy tháng ăn đồ ăn A Lăng nhà ta làm, chờ lát nữa để ta thử xem tay nghề nàng có lùi bước .”

      Tống Lăng: “Mới có đâu, chàng ở nhà ta cũng hay xuống bếp.”

      Hai người tới gian ngoài, kéo ghế ra ngồi xuống.

      Trước tiên, Tống Lăng múc chén canh cho Lương Chinh, cẩn thận để tới trước mặt , nhắc nhở, “Uống chậm chút, có điểm nóng.”

      Lại cầm cái muỗng đưa cho .

      Lương Chinh nhận muỗng, nửa giỡn , “Ta ở nhà, nàng nấu cơm cho ai ăn.”

      “Lục Phù a.”

      Lương Chinh nghe vậy cũng ngây ngẩn, lại có chút buồn cười, “Lục Phù? Nha đầu kia lá gan , còn dám khiến nàng tự mình xuống bếp?”

      Nhắc tới việc này, Tống Lăng cũng nghiêm túc hẳn, tay cầm lấy tay Lương Chinh, nhìn vào mắt , “Tướng công, chàng biết, gần đây Lục Phù và tứ đệ giận dỗi, hai người ai cũng để ý tới ai. Cả ngày Lục Phù nhốt mình ở trong phòng, cũng ra cửa ăn cơm, ta tự mình làm đồ ăn cho nàng nàng còn chịu ăn mấy miếng, cả người đều gầy vòng lớn.”

      Lương Chinh nghe vậy, “Trong tin nàng gửi có nhắc tới việc này, nhưng mà hai người bọn họ cũng hay thích đấu võ mồm, có lẽ…”

      “Lần này giống trước! Ồn ào lợi hại lắm, lâu tứ đệ tới vương phủ, hai người giận dỗi nhau.”

      Lại , “Đúng rồi, tứ đệ muốn cưới công chúa Ngụy quốc, chàng biết ? Có thể Lục Phù vui vì chuyện này, tứ đệ cũng là, cả ngày mang theo vị công chúa kia nơi nơi chơi, cũng biết có phải thích nàng ta hay ?”

      “Công chúa Ngụy quốc?”

      “Đúng vậy, là phụ hoàng tự mình chỉ hôn.”

      Lương Chinh nghe vậy nhíu nhíu mày, lúc lâu sao mới , “ có khả năng, điểm tâm tư này của lão tứ, ta so với bất cứ ai đều ràng, có khả năng thích công chúa Ngụy quốc gì đó.”

      “Vậy thích ai nha?” Tống Lăng tò mò, đôi mắt tròn xoe nhìn Lương Chinh.

      Lương Chinh cúi đầu uống ngụm cạnh, sau đó mới ngẩng đầu, “Lục Phù.”

      Tống Lăng: “.....”

      Ăn xong cơm chiều, hai người cùng ra ngoài tản bộ, dọc theo đường Tống Lăng kích động thương lượng với Lương Chinh làm sao để cho tứ đệ hòa hảo với Lục Phù.

      Nàng đường, trở lại phòng vẫn còn .

      Lương Chinh ôm nàng lên giường, nàng vẫn còn kích động, “Nếu chúng ta trực tiếp cho bọn họ , ta tìm Lục Phù , tứ đệ thích nàng, chàng lại với tứ đệ, hai người đều hiểu tình cảm của nhau, phải giai đại vui mừng sao?”

      Nghĩ, lại nhíu nhíu mày, “Nhưng tại, vấn đề là, hôn ước của tứ đệ cùng công chúa Ngụy quốc làm sao bây giờ? Nếu là tứ đệ cưới công chúa kia sao? Chả phải Lục Phù chỉ có thể làm ? Quá ủy khuất nàng.”

      Lại lôi kéo Lương Chinh: “Chuyện này còn đường cứu vãn sao? Cầu tình với phụ hoàng có được ? A!”

      Tống Lăng vừa la lên, ra bị Lương Chinh đột ngột áp xuống dưới thân.

      Lương Chinh thuận thế liền hôn lên cái miệng vẫn luôn lải nhải, sau lúc lâu mới buông nàng ra, buồn cười lại bất đắc dĩ, “A Lăng, hơn ba tháng thấy, nàng xác định tối nay muốn đàm luận việc của người khác cả đêm hay sao?”

      Tống Lăng trợn mắt hạnh, “Sao lại là việc của người khác, là tứ đệ cùng Lục Phù, tứ đệ có quan hệ tốt với chàng như vậy, Lục Phù cũng vào sinh ra tử với chàng, chúng ta càng nên quan tâm bọn họ chứ sao?”

      “Nên quan tâm, nhưng phải là lúc này, rốt cuộc, ta cảm thấy lúc này nàng nên quan tâm ta tốt hơn.”

      Tống lăng cho rằng vết thương vai, đôi mắt chớp chớp, nghiêm trang , “Mới vừa rồi còn giúp chàng đổi dược, chàng yên tâm, ta bó băng vải rất tốt, bị vỡ ra.”

      Lương Chinh: “....” Nha đầu này, còn có thể ngốc nữa sao?

      Trông cậy vào tự giác của nàng là có khả năng, đơn giản trực tiếp, cầm tay nàng đưa xuống hạ thân, đặt ở địa phương nóng bỏng cứng rắn kia.

      “A!” Đột nhiên kịp phòng ngừa chạm tới đoàn nóng bóng, Tống Lăng sợ tới mức kêu tiếng, phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, lại bị ấn chặt, đôi môi nóng bỏng khàn khàn, “Cảm giác được sao?”

      Mặt Tống Lăng đỏ bừng, lời đều ràng, “Cái…cái gì….”

      “Đồ vật cần nàng quan tâm.”

      Tống Lăng xấu hổ mặt mày đỏ bừng, thanh rất nhiều, “Chàng…thương tích vai chàng…”

      có việc gì, ta lại dùng tay.”

      Tống Lăng: “...”

      “Hoặc là…” đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài phần ái muội, “Nàng tới động?”

      cần!” Tống Lặng thẹn hoảng, giơ tay lên che hai mắt của mình.

      Nàng mới cần, cần… mắc cỡ mà…

      Lương Chinh cười được, ôm nàng trở mình, trong nháy mắt, liền biến thành ở dưới, nàng ở .

      Tay phải nắm eo thon, ý cười càng thêm sâu, “Nàng tới, ân?”

      Tống Lăng dùng sức lắc đầu, đôi tay bụm mặt, dám xem biểu tình của Lương Chinh, “Ta cần, ta .”

      sao, ta dạy nàng.”

      …”

      Còn chưa hết lời, Lương Chinh liền cầm tay nàng, đưa tới bên hông .

      Tống Lăng cảm nhận được tay mình đặt bụng của , nàng muốn rút tay ra, nhưng sức lực quá lớn, căn bản cho nàng có cơ hội lùi bước.

      Giãy giụa lát, rốt cuộc vẫn dùng hết can đảm dùng tay khác muốn gỡ tay ra, đôi mắt cẩn thận nhìn về phía Lương Chinh.

      Ý cười trong mắt Lương Chinh còn, dưới ánh đèn mờ, gắt gao nhìn nàng, kích động dưới đáy mắt muốn bộc phát ra tới.

      Tiếng của cũng thay đổi, trở nên càng thấp, càng khàn, từng câu từng chữ ràng vô cùng, “Cởi bỏ đai lưng.”

      “.....”

      Đêm nay, tiểu biệt thắng tân hôn, hai vợ chồng vẫn luôn triền miên tới khi trời sắp sáng, rốt cuộc tinh bì lực tẫn ôm nhau mà ngủ.

      giấc này tới khi mặt trời lên cao.

      Tống Lăng vừa mở mắt liền nghênh đón khuôn mặt tuấn tú cười cười.

      Lương Chinh nhìn nàng, tay chống đầu, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

      “Tỉnh a.” Vừa mới mở miệng, giọng Tống Lăng có điểm ách, theo bản năng chui vào trong ngực .

      Lương Chinh ôm nàng, cúi đầu cười hỏi, “Cảm giác tối qua thế nào?”

      Tống Lăng thẹn thùng, cũng dám ngẩng đầu, tay nhéo bên hông chút, “Đừng .”

      Lương Chinh cười rộ lên, cúi đầu hôn môi nàng, “Tốt, , làm?”

      Vừa , tay thành , bàn tay to nóng sợ tới bên hông nàng, Tống Lăng e ngại vội bắt được bàn tay xấu kia, “ muốn, mệt chết rồi, để ta nghỉ ngơi chút.”

      Lương Chinh dở khóc dở cười, đành đổi tay lên xoa đầu nàng, “Nha đầu nàng, thể lực sao lại kém vậy chứ.”

      Tống Lăng tức giận, giọng thầm , “Ai giống chàng…”

      Thể lực tốt như vậy…

      Cuối cùng Lương Chinh vẫn sợ nàng mệt, bỏ được lại lăn lộn nàng.

      Hai người ôm nhau trong chốc lát, Tống Lăng lười biếng nằm trong lồng ngực Lương Chinh.

      tay Lương Chinh ôm nàng, tay nhàm chán nghịch tóc nàng, thấp giọng, “Nàng bảo nhạc phụ muốn mở quán rượu? Chốc lát chúng ta xem xem?”

      Tống Lăng lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên, “Tốt a, phụ thân ủ vài bình rượu, vừa lúc chàng tới, nếm thử cho phụ thân đánh giá.”

      “Được, ta gọi tứ đệ, nàng kêu Lục Phù.”

      Tống Lăng vừa nghe là hiểu, vội gật đầu ngừng, “Được, ta lập tức .”

      , liền chui ra khỏi chăn.

      Lương Chinh nhìn nàng gấp gáp, nhịn được cười cười, giữ tay nàng, “Đừng nhắc tới tứ đệ, ta sợ Lục Phù chịu qua.”

      “Ta biết a.” Tống Lăng gật đầu đồng ý.

      , liền muốn xuống giường, kết quả vừa cúi đầu, mới phát cả người mặc y phục, bị dọa vội chui lại vào trong chăn.

      Lương Chinh sớm cười ngã người, ngực phập phồng kịch liệt, còn có sức chê cười nàng, “ có việc gì, cứ vậy cũng rất tốt, dù sao ta cũng đều xem qua.”

      Tống Lăng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, dùng sức đạp Lương Chinh chân, “Chàng mau xuống, lấy xiêm y cho ta.!”

      Tống Lăng mặc tốt quần áo liền chạy tìm Lục Phù, Lương Chinh nhìn bộ dáng nhảy nhót của nàng, khỏi nhướng mày.

      A, mới rồi còn kêu có sức lực, lúc này nhưng khỏe vô cùng.

      Tống Lăng còn biết bên này bị người ta nhớ thương, chạy tới tìm Lục Phù, kết quả gõ cửa nửa ngày cũng chưa thấy ai đáp lời.

      Nàng khỏi kỳ quái, “Lục Phù? Ngươi dậy chưa? Lục Phù?”

      Có nha hoàn qua liền đáp, “Nương nương, sáng sớm Lục Phù nương ra cửa.”

      Tống Lăng ngẩn người, quay đầu hỏi, “Nàng nơi nào?”

      “Bẩm nương nương, nô tỳ cũng , chỉ biết sáng nay có vị công tử tới tìm Lục Phù nương, Lục Phù nương liền theo ra ngoài.”

      Tống Lăng trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc hỏi, “Công tử? Vị công tử nào? Ta biết sao? Có phải tứ gia ?”

      Nha hoàn lắc đầu, “ phải tứ gia, vị công tử này chúng nô tỳ đều biết.” Nha hoàn bên cạnh bỗng nhiên chen vào, “Hình như là công tử nhà Triệu viên ngoại thành nam.”
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532



      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỉ
      Chương 60: Triệu Lâm
      Editor: Serena Bùi


      Hai ba bước, Tống Lăng chạy nhanh xuống bậc thang, hỏi nha hoàn kia, “Công tử kia làm gì?”

      “Thưa vương phi, thời tiết hôm nay sáng sủa, vị công tử họ Triệu kia muốn hẹn nương Lục Phù du hồ.”

      “........”

      “Tướng công, tướng công!” Tống Lăng hoang mang rối loạn chạy về tìm Lương Chinh, mới vừa vào nhà, liền đụng phải Lương Chinh muốn ra từ bên trong, trán nàng đập mạnh vào ngực Lương Chinh, tiếng ‘ai da’ vừa bất ngờ lại vừa đau.

      Lương Chinh vội vàng đỡ lấy nàng, “Chậm chút, hoang mang rối loạn làm cái gì?”

      Tống Lăng rảnh để ý cái trán bị đau, lo lắng túm tay Lương Chinh, “Tướng công, tốt, Lục Phù du hồ cùng công tử khác, làm sao bây giờ?”’

      Lương Chinh ngạc nhiên, sau đó cười, “Ta còn nghĩ có việc gì, vừa lúc, phải nàng bảo Lục Phù hay nhốt mình trong phòng sao, giờ nàng ấy ra ngoài giải sầu cũng rất tốt.”

      Tống Lăng kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy, Tứ đệ làm sao bây giờ?”

      Lương Chinh cười , “Chính im lặng , dù sao cũng phải để chịu chút đau khổ này.”

      , liền nắm tay nàng, “ thôi, chúng ta dạo, ăn cơm trước rồi lại qua nơi đó của phụ thân.”

      Tống Lăng cùng Lương Chinh ngủ đến lúc này mới dậy, cơm sáng muộn, cơm trưa cũng thích hợp, ăn trong nhà phiền toái, dứt khoát ra ngoài ăn cơm.

      Lương Chinh nắm tay Tống Lăng ra cửa, hỏi nàng muốn ăn gì.

      Tống Lăng nhìn khắp nơi, chỉ vào tiệm mì ven đường, “Bằng chúng ta qua đó ăn mì .”

      “Được.” Tống Lăng cái gì Lương Chinh cũng nghe cả, hai người tay trong tay bước tới tiệm mì xa.

      Lúc này phải thời gian dùng cơm, quán cũng nhiều khách lắm, hai người ngồi xuống gọi hai chén mì, lại gọi thêm hai chén trà.

      Trong lúc chờ đồ ăn, hai người lại chuyện, “Nếu Lục Phù chết tâm với Tứ đệ, sau đó lại giận dỗi qua lại với vị Triệu công tử kia phải làm sao?”

      “Vậy để lão tứ hối hận thôi.”

      Lương Chinh nhắc nhở Lương Tẫn, thích liền , chính im lặng, trách được ai, đau khổ giờ là tự tìm.

      Tống Lăng nghĩ nghĩ, bỗng nhớ tới lần trước ở nơi đó với phụ thân, Lương Tẫn còn múc cơm cho công chúa kia trước mặt Lục Phù. Nàng ấy bị tức tới phát khóc.

      Tức khắc liền cảm thấy Lương Chinh đúng, gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, nên để Tứ đệ ăn chút đau khổ, ai bảo bắt nạt Lục Phù.”

      Lương Chinh nhìn bộ dáng bênh vực kẻ yếu thở phì phì của kiều thê khỏi buồn cười.

      Như nghĩ tới chuyện gì, hỏi nàng, “Gần nhất nàng đọc sách thế nào?”

      “A?” Đột nhiên bị hỏi tới việc học, tức khắc Tống Lăng hoảng loạn, ấp úng, “, như vậy…”

      Lương Chinh nhìn nàng, “Lá thư lần trước là A Khê viết sao??”

      Tống Lăng gật đầu.

      Chữ A Khê đẹp như vậy, nàng còn có da mặt dày tới nhận đó là mình viết a.

      Tống Lăng rũ đầu, mặt cũng chưa ngẩng lên.

      Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên cười, bả vai nhích lại bên người nàng, cúi đầu ghé sát cười , “Chữ cẩu cuối lá thư là nàng viết ?”

      Tống Lăng ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm.

      Lương Chinh buồn cười, đưa tay nhéo mũi nàng, “ nương ngốc.”

      Tống Lăng tức giận đẩy ra, quai hàm cũng phồng lên, “Ngươi mới chữ cẩu.”

      Lương Chinh bắt được tay nàng, “Tuy rằng chữ khó coi, nhưng tốt xấu cũng chưa viết sai, chờ có thời gian vi phụ tự mình dạy nàng.”

      Tống Lăng bị chê cười, có chút vui, thở phì phì xoay đầu, “Ta cần ngươi dạy.”

      “Nga? Vậy nàng muốn ai dạy?”

      Tống Lăng quay đầu lại, cằm nâng nâng lên, “Ta tự tìm tiên sinh cho mình!”

      Lương Chinh nhướn mày, “Ngô, tìm tiên sinh, ý tưởng cũng tồi, sau đó, tất cả mọi người đều biết, tài nữ đệ nhất thiên hạ thực chất là cái nương đến chữ còn biết nha.”

      “Ai! Chàng chút!” Tống Lăng vội vàng nhìn quanh, đôi mắt liếc mọi hướng, chỉ sợ bị người khác nghe được.

      Nàng che miệng Lương Chinh lại, Lương Chinh thuận thế nắm tay nàng, hôn cái lên bàn tay mềm.

      Lòng bàn tay nóng bỏng, nàng vội rụt tay lại, giương mắt nhìn người kia cười vui vẻ.

      Nàng vừa bực vừa thẹn thùng, nhấp miệng, đánh cái.

      Lương Chinh kéo tay nàng, đưa mặt lại gần, cười , “Ta sai rồi, chê cười nàng nữa.”

      Tống Lăng hừ hừ, “Chàng chê cười ta cũng vô dụng thôi, chữ ta viết khó coi, chàng cũng bị mất mặt.”

      Lương Chinh bật cười, nắm tay nàng càng chặt, “ mất mặt, A Lăng của ta tốt.”

      Tống Lăng nghe thấy ‘A Lăng của ta’ lòng liền ngọt như mật, nâng mắt liếc nhìn .

      Nghĩ thầm, ba tháng gặp, người này càng biết lời ngon tiếng ngọt.

      “Nhị ca, nhị tẩu.”

      Phu thê hai người còn lén lút ve vãn đánh , nơi xa truyền lại thanh quen thuộc.

      Tống Lăng quay đầu nhìn, liền thấy Lương Tẫn lại gần.

      “Nhị ca, nhị tẩu, ra đây dùng bữa sao.” Lương Tân thuận tay kéo chiếc lại ngồi cùng.

      “Dậy quá muộn, lười nấu cơm, liền ra đây, thuận tiện lát nữa qua thử rượu của nhạc phụ.”

      “Thử rượu? Ta cũng , lâu uống.”

      Lương Chinh liếc , “Phải ? phải gần đây mượn rượu tiêu sầu sao?”

      “......” Lương Tẫn nghẹn họng, thanh vài phần, thấp thấp giọng, “Làm gì phải mượn rượu giải sầu, ta có bệnh à?”’

      Lương Chinh cười hừ, “Ngươi bệnh, nghe phụ hoàng chỉ hôn cho ngươi, A Lăng bảo ngươi có vẻ còn rất vừa lòng sao.”

      “Ta….”

      “Yên tâm, lễ vật tân hôn, nhị ca nhị tẩu khẳng định chuẩn bị tốt, ở đây chúc mừng tứ đệ trước.”

      “Nhị ca.” Lương Tẫn lại biết sao, mới vừa thấy hai người ở bên này, còn muốn hỏi thăm Lục Phù chút đâu, làm sao lại bị người này tới nghẹn hai lần, lời cũng mở miệng ra.

      “Đúng vậy, nhưng mà, trước khi chuẩn bị lễ vật tân hôn cho tứ đệ, ta cùng tướng công còn phải chuẩn bị cho Lục Phù trước, có phải hay tướng công?” Đôi mắt nàng chớp chớp đùa cợt, hai người cùng nhau trêu chọc đến là vui vẻ.

      Lương Chinh cười nhìn nàng, ánh mắt sủng nịnh, “Đúng vậy.”

      Lương Tẫn nghe vậy, cả người đều luống cuống rồi, “Hai người , Lục Phù… Lục Phù muốn thành thân?”

      Tống Lăng nghiêm trang gật đầu, “Đúng vậy, đối phương chính là công tử nhà Triệu viên ngoại, lớn lên cũng tuấn tú lịch , đối với Lục Phù cũng rất tốt.”

      Bàn tay dưới bàn của Lương Tẫn nắm chặt, gân xanh mu bàn tay cũng nổi hết cả lên.

      Tống Lăng thấy vậy, lại thả thêm đốm lửa, “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay vị Triệu công tử kia còn tới tìm Lục Phù, lúc này hẳn là hai người du hồ a.”

      Lương Tẫn nghe nổi nữa, đột ngột đứng dậy từ ghế.

      Tống Lăng giả bộ sợ hãi, “Tứ đệ, ngươi làm gì nha?”

      Lương Tẫn đáp, khuôn mặt vẫn luôn trầm xuống, đá văng ghế ra, bước nhanh ra ngoài.

      Nữ nhân ngốc kia, nam nhân bên ngoài có tốt, có thể đối xử tốt với nàng như sao?!

      Gia hỏa có ánh mắt!

      “Lục Phù nương, bánh đậu đỏ này nàng nếm thử, là đại sư phụ tới từ Dương Châu tự làm, ta nếm qua, hương vị tệ lắm.”

      Xuân về hoa nở, hồ Thanh Dương có rất nhiều thuyền chạy chơi, còn có các đoàn ca xướng du dương. Gió xuân thổi nhàng, cảnh đẹp nơi hồ càng thêm đượm tình.

      Triệu Lâm cầm khối bánh đậu đỏ đặt vào tay Lục Phù, nàng nhận lấy, mỉm cười, “Cảm ơn Triệu công tử.”

      Triệu Lâm cả người tuấn tú lịch , khí chất nho nhã, ôn nhuận có lễ, “ nương cần khách khí.”

      Mấy tháng trước, Triệu Lâm ra cửa, kết quả nửa đường gặp cướp, mạng suýt mất, may mà gặp được Lục Phù, nàng cứu mạng.

      Lúc ấy, cả người hơi thở thoi thóp, nữ tử áo xanh giáng xuống từ trời, tay cầm trường kiếm, chớp mắt liền giải quyết toàn bộ bọn cướp.

      Triệu Lâm chỉ kịp nhìn gương mặt nàng, còn chưa kịp chuyện ngất xỉu.

      Sau lại, tìm nàng hơn tháng, mới biết được, ra nàng là thị nữ bên người An Nam vương, trách nhiệm bảo hộ vương gia, khó trách có thân thủ tốt như vậy.

      Triệu Lâm nhất kiến chung tình, muốn cưới nàng làm vợ, lại sợ đường đột, dám .

      Lục Phù bên này ngốc, mấy tháng nay, vị Triệu công tử này đưa nàng trang sức, lại mời nàng dùng bữa, còn mời nàng du hồ xem ca xướng, mặc dù ngoài miệng , nàng lại hiểu tâm ý .

      “Triệu công tử, hôm nay ta ra đây cùng ngài, kỳ là có chút lời muốn .”

      “Lục Phù nương, mời .”

      Lúc Phù mím môi, chần chờ lát, sau đó kiên định nhìn người đối diện, “Triệu công tử, mấy ngày nay, ngươi đối tốt với ta, Lục Phù đều có thể cảm nhận được, cũng ràng tâm ý của ngài, nhưng là…”

      Nàng dứt khoát , “Nhưng là ta có người thích.”

      Triệu lâm sửng sốt, nhất thời biết nên gì.

      “Triệu công tử tuấn tú lịch , ôn văn nho nhã, càng xứng đáng nữ tử tốt hơn, nên vì ta mà chậm trễ chính mình.”

      Mấy ngày nay, Triệu Lâm thường hẹn nàng ra cửa, mỗi lần nàng đều từ chối uyển chuyển, Triệu Lâm lại phái người tặng đồ, nàng ngượng ngùng, lần này nên tới cùng Triệu Lâm.

      Nàng quay đầu, đem rương đặt đồ lên bàn.

      Mở rương ra, là châu báu trang sức mấy ngày nay Triệu Lâm cho người mang qua tặng.

      “Triệu công tử, thực cảm tạ ngài coi trọng ta, nhưng mấy thứ này thể nhận, ngươi lấy về thôi.” Lục Phù đẩy rương về phía .

      Triệu Lâm nhìn đồ bàn, đều là đồ đưa qua, từ món đầu tiên cho tới món cuối cùng, đều ngăn nắp xếp ở bên trong.

      phải người làm khó người khác, nếu Lục Phù có người thương, lì lợm la liếm.

      Trầm mặc lát, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ta có thể hỏi chút, nương Lục Phù thích người nào sao? Cũng để ta biết tự so chút.”

      Ngừng lại, lại cười cười, “Đương nhiên, nếu tiện, cũng có thể.”

      Tâm tư nữ hài cũng dễ dàng chuyện này cùng người ngoài, huống chi nàng là hạ nhân, thích Lương Tẫn, ra chỉ khiến người ta chê cười.

      Triệu Lâm thấy nàng muốn , “Lục Phù nương muốn cũng sao, ở nơi này, Triệu mỗ xin trước chúc mừng Lục Phù nương, ngày thành thân còn hy vọng có thể uống rượu mừng của nàng.”

      Thành thân?

      Trong lòng Lục Phù chua xót, nàng làm sao có thể thành thân. Thêm chút thời gian, đó là đại hôn của Lương Tẫn cùng công chúa ngoại quốc .
      moon, Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỉ
      Chương 61: Hôn
      Editor: Serena Bùi


      Thời điểm Lương Tẫn tìm tới hồ Thanh Dương, từ xa thấy con thuyền của Triệu Lâm về bờ.

      Lương Tẫn biết Triệu Lâm, nhưng từng gặp. Lần trước thấy ở bên ngoài quân doanh, khi đó hẳn là Triệu Lâm đưa trang sức cho Lục Phù, nhìn thấy tức giận tới đêm ngủ.

      Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, Lương Tẫn bay lên, mũi chân điểm mặt nước, vài bước liền thả người lên thuyền của Triệu Lâm.

      Triệu Lâm khiếp sợ mười phần, “Ngươi…”

      Sắc mặt Lương Tẫn rất khó nhìn, mở miệng liền hỏi, “Lục Phù đâu?”

      Triệu Lâm nghe vậy, nhíu nhíu mày, “Ngươi là ai của Lục Phù?”

      “Nam nhân nàng!”

      Khi Lương Tẫn tới, Lục Phù cùng Triệu Lâm, sau đó rời trước.

      “Nàng có nơi nào ?”

      “Địa điểm cụ thể chưa , nhưng nàng muốn tìm bằng hữu của nàng ôn chuyện.”

      Lục Phù ở kinh thành có nhiều bằng hữu, Lương Tẫn vừa nghe là biết nàng tìm ai.

      Con thuyền cũng mau tới bờ, Lương Tẫn vừa nhảy, nháy mắt liền đạp lên mặt đất, chạy nhanh hướng ngoại ô.

      Ngoại ô kinh thành có tiệm cơm , chuyên môn tiếp đãi khách lữ, lão bản là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, rất nhiều vị khách tới ăn là vì muốn tới xem vẻ ngoài mỹ mạo của lão bản nương.

      Rất nhiều người muốn mời mỹ nhân uống rượu, nhưng mỹ nhân tâm cao khí ngạo, ai cũng cho mặt mũi, thích ăn liền ăn, ăn xin cứ tự nhiên. Thời điểm tâm tình nàng ấy tốt đánh đàn sau mành trúc của tiệm cơm, còn lại đa phần đều xuống lầu.

      Mỹ nhân Thải Tuyết, vốn là nữ nhi con nhà giàu có, sau này gia cảnh suy tàn, lưu lạc thanh lâu, ban đầu là bán nghệ bán thân, sau lại bị tú bà bắt buộc tiếp khách, liền muốn tìm cái chết, may mắn khi đó đụng phải Lục Phù tới thanh lâu làm nhiệm vụ, liền cứu nàng ấy ra, chạy về tìm Lương Tẫn mượn bạc mới cứu được nương đó.

      Lục Phù có bằng hữu gì ở kinh thành, vậy mà lại rất thân với Thải Tuyết, hai người tình như tỷ muội, Lương Tẫn liền dùng tiền cho Thải Tuyết mở tiệm cơm , cho nàng có nơi đặt chân.

      nghĩ nàng này còn rất biết làm buôn bán, mấy năm nay tính ra kiếm lời ít, chỉ có kiếm được tiền chuộc thân năm đó, còn tích góp được ít đâu.

      Ngày thường Lục Phù có việc gì, cũng tìm nàng ấy tâm , nhưng lần này tâm tình nàng tốt, mỗi ngày đều buồn bực trong phòng lười ra cửa.

      Thải Tuyết thấy Lục Phù uống rượu liên tục, thực sốt ruột, ấn tay xuống muốn cho uống nữa, “Đủ rồi, đủ rồi, cả bình đều sắp bị ngươi uống hết. Ngươi người này, hồi lâu thấy tới, vừa tới liền uống nhiều như vậy, phải là muốn tới tạp quán ta đấy chứ?”

      “Chút rượu này tính bao nhiêu đâu, trước kia ta theo vương gia xuất chinh, binh lính trong doanh mỗi người đều có thể uống hết bốn năm vò, ta cũng cũng có thể uống!” Lục Phù đẩy tay Thải Tuyết ra, ôm vò ngửa đầu, từng ngụm to mà uống xuống.

      “Ta biết tửu lượng của ngươi tốt, nhưng tốt cũng thể uống như vậy a. Nếu để Tứ gia biết ta cho ngươi uống rượu, còn phải bị ăn mắng sao?”

      Vừa nghe thấy nàng nhắc tới Lương Tẫn, Lục Phù liền hừ mạnh tiếng, “Yên tâm , tại mới lười quản ta a.”

      Thải Tuyết vốn là nương thông minh, vừa nghe thấy lời này, tức khắc liền hiểu vấn đề ở đâu, cẩn thận thử, “Tứ gia chọc ngươi tức giận?”

      Lục Phù lại hừ cái nữa, “Nào dám, người ta chính là vương gia, ta tính cái gì chứ.”

      Nàng lại ngửa đầu muốn uống rượu, nào biết vò rỗng, lại hô to, “Tiểu nhị, lại đem vò lên.”

      Tiểu nhị khó xử, nhìn lão bản nương, Thải Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, rồi lại gật đầu ra hiệu cho tiểu nhị, “Lấy cho nàng .”

      Hai nàng nhận thức nhiều năm, trước nay chưa thấy Lục Phù uống rượu, giờ vừa uống lại còn uống nhiều như vậy, hẳn là trong lòng rất khổ sở mới muốn mượn rượu giải sầu đây mà.

      Tiểu nhị thực mau mang vò rượu tới cho hai nàng, Lục Phù vội mở nắp, ôm cả vò mà uống.

      “Ông trời của ta, ngươi uống chậm chút, cũng sợ sặc.”

      Lục Phù hơi uống ba vò rượu, tuy là tửu lượng tốt, cũng có chút chịu nổi, uống đến ngụm cuối, cả mặt đỏ bừng gục xuống bàn.

      Thải Tuyết xoa xoa giữa mày, duỗi tay muốn đỡ nàng, “Lên lầu nghỉ ngơi lát .”

      muốn, ta , ta còn có thể uống tiếp.” Ngẩng đầu, say khướt chỉ vào tiểu nhị, “Tiểu tiểu nhị lại tới vò.”

      Tiểu nhị nào dám lại mang rượu cho nàng, nhìn cái rồi trốn xuống bếp.

      Đôi mắt Lục Phù trừng lên, “Đến cả tiểu nhị cũng nghe ta.”

      Nàng đứng lên, đẩy Thải Tuyết ra, lung lay tới bàn cách vách, cầm lấy vò rượu của người ta, “Ai, ngươi uống hết sao? Uống hết để ta giúp ngươi uống.”

      Nam nhân kia là người trong giang hồ, thấy nàng như vậy cũng tức giận, cười hào phóng , “Tiểu nương thích uống, cũng đừng kêu ta uống xong cho ngươi uống, nếu ngươi muốn uống, ta lại gọi thêm vò là được!”

      , liền kêu Thải Tuyết, “Ai, lão bản nương, đem lên vò rượu cho muội tử này, ta mời!”

      Hai mắt Lục Phù say lờ đờ, đột nhiên ôm lấy cánh tay nam nhân kia, “Cảm ơn đại thúc, ngươi so với Lương Tẫn quỷ hẹp hòi kia tốt hơn nhiều.”

      Lương Tẫn cho nàng uống rượu, mỗi lần uống chút, liền mắng nàng.

      Vừa lúc, Lương Tẫn từ ngoài bước vào, vừa vặn nghe thấy Lục Phù bậy, theo thanh nhìn qua, liền thấy Lục Phù thân mật ôm cánh tay của nam nhân xa lạ.

      Mặt trầm xuống, bước nhanh qua, đem nàng kéo về, “Lục Phù, có phải ngươi ngứa da hay , ai cho ngươi uống nhiều rượu như vậy?!”

      Lục Phù bị cỗ lực kéo mạnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Lương Tẫn, theo bản năng muốn đẩy người ra, “ cần, ngươi lo cho ta, ngươi là ai a.”

      Nàng dùng sức đẩy Lương Tẫn, Lương Tẫn bị câu , “Ngươi là ai a” tức giận tới ngực cũng đau, đen mặt, “Ta là ai? Ngươi ta là ai?”

      Vừa dứt lời, liền trực tiếp khiêng người lên vai, nhanh chân bước lên lầu.

      Thải Tuyết vội kêu tiểu nhị, “Nhanh, mang thùng nước lên, thuận tiện để phòng bếp ngao chén canh giải rượu.”

      Lương Tẫn khiêng người lên lầu, dùng lực dưới chân đá văng cửa gian phòng.

      Lục Phù vai cũng yên dùng sức đấm đánh, “Ngươi làm gì! Ngươi buông ta ra! Mau thả ta xuống!”

      Lương Tẫn vẫn đen mặt, tới mép giường mới ném người xuống giường.

      Sau lưng Lục Phù đụng phải ván giường, đau đến đầu óc nàng đều thanh tỉnh vài phần.

      Vừa ngẩng đầu liền thấy Lương Tẫn.

      “Ngươi có bệnh! Làm ta đau!” Nàng mắng xong, cũng biết lấy dũng khí từ nơi nào, thế mà xoay người xuống giường, nắm tay chặt vung quyền về phía Lương Tẫn.

      Mí mắt Lương Tẫn cũng chớp, thực nhàng bắt lấy tay nàng, “Võ công của ngươi đều là ta và nhị ca dạy, cùng ta động thủ?”

      Lục Phù trừng , lại giơ cái tay khác qua.

      Đôi mắt Lương Tẫn nhíu lại, bắt chéo hai cánh tay nàng về sau lưng, trong mắt có lửa giận ngập trời, “Ngươi còn dừng lại cho ta?!”

      Đôi tay Lục Phù đều bị khống chế, đột nhiên thấy ủy khuất nảy lên, nước mắt kìm được mà rơi xuống, “Lương Tẫn ngươi bắt nạt ta.”

      Lương Tẫn nhìn nàng, trong lòng nhíu lại.

      Lục Phù vẫn giãy giụa, “Ngươi buông ta ra! Ngươi đại nam nhân khi dễ nương như ta, tính cái gì hùng hảo hán! Mau, buông ra! Buông…”

      Lời còn chưa dứt, cả người bị kéo mạnh vào lồng ngực ai đó, cũng cho nàng cơ hội phản ứng, Lương Tẫn đột nhiên áp nàng tới cạnh bàn, cúi đầu liền nặng nề hôn.

      rất lâu Lương Tẫn gặp mặt Lục Phù, mấy ngày nay đều nhung nhớ vô cùng, lại nghĩ tới Lục Phù ở cùng nam nhân khác, oán hận trong lòng nảy lên, cổ lửa giận kia thực khó dập, đè Lục Phù xuống bàn, nắm chặt đôi tay nàng đưa lên đỉnh đầu, hai người càng thêm kề sát, gật như thô bạo mà hôn nàng.

      Lương Tẫn đột nhiên hôn tới, Lục Phù như mất linh hồn bé, đại não hoàn toàn còn vận chuyển, hai mắt nàng mở to, yên lặng trừng Lương Tẫn.

      Lương Tẫn thấy nàng khiếp sợ nhìn mình, môi cũng dừng, càng thêm trằn trọc làm càn, thấy nàng vẫn mở to hai mắt chịu nhắm cắn cái .

      “A!” Lục Phù ăn đau, theo bản năng hô tiếng, vừa mở miệng bị Lương Tẫn thừa cơ nhanh chóng xông vào, dùng sức dây dưa.

      Cả người Lục Phù choáng váng, nàng cảm giác được Lương Tẫn hôn nàng, thực dùng sức, phảng phất muốn nuốt nàng vào trong bụng vậy.

      Nhưng mà Lương Tẫn lại chưa thấy đủ, cỗ lửa giận trong ngực cách nào phát tiết ra, dùng hết sức hít vào toàn bộ khí trong phổi nàng, đôi tay cũng ôm chặt nàng, hận thể để nàng hoàn toàn thuộc về .

      Lục Phù bị hôn tới hô hấp thuận, đại não thiếu oxy, cả mặt đỏ bừng, nàng vẫn đầu choáng váng suy nghĩ được gì, mọi việc phát sinh quá nhanh.

      Nàng uống say, nhất định là mộng, Lương Tẫn hôn nàng… Lương Tẫn sao có thể hôn nàng?

      “Tứ gia, ta đưa nước ấm tới, trước lau mặt cho Lục Phù, để nàng tỉnh, tỉnh rượu .”

      Thải Tuyết vừa bưng chậu rửa mặt tiến vào liền thấy cảnh ai đó bị đè bàn, còn bị người ta hung hăng ăn môi, tức khắc ngây ngẩn cả người, thau đồng trong tay loảng xoảng cái rớt xuống đất.

      Trong phòng an tĩnh, tiếng vang phát ra quá lớn, vốn dĩ Lục Phù còn đắm chìm trong nụ hôn của Lương Tẫn, giờ này sợ tới mức linh hồn bé về lại rồi, lập tức đẩy mạnh người ra.

      Lương Tẫn hôn người ta kịch liệt, đột nhiên bị đánh gãy, tâm tình buồn bực có thể hiểu, giương mắt hung hăng nhìn người phá hư chuyện tốt của .

      Thải Tuyết bị dọa sợ, chột dạ, “Ta , ta lập tức ! Cái gì ta cũng thấy, các ngươi tiếp tục tiếp tục…”

      liền vội vàng khom người nhặt chậu mặt đất lên, chạy trối chết ra người, ra tới cửa còn tri kỉ kéo cửa đóng lại.

      Lời hành động ‘lạy ông tôi ở bụi này’ quả thực làm người ta xấu hổ thôi.

      Lục Phù cả mặt đỏ bừng ngồi bàn, cắn môi gắt gao, trừng mắt nhìn Lương Tẫn vẫn người mình.

      Lương Tẫn nhìn nàng, khẽ liếm môi, trầm ngâm lát, “Ngươi…”

      Lời còn chưa xong, quyền liền tạp lên mặt , Lương Tẫn kịp phòng ngừa, thiếu chút bị đánh trúng, “Lục Phù ngươi có bệnh phải ? Muốn mưu sát trượng phu sao?!”

      Đôi mắt Lục Phù trợn tròn, “Ai, ai là ngươi…”

      Mặt nàng đỏ bừng, đầu lưỡi như bị thắt lại, hơn nửa ngày mới ra câu hoàn chỉnh, “Có phải ngươi điên rồi hay ?!”

      Đột nhiên hôn nàng, còn hôn nàng mạnh như vậy…

      Lương Tẫn cứng đờ, mở miệng liền hỏi, “Ngươi phải gả cho họ Triệu kia sao?”

      Lần này đến Lục Phù sửng sốt, “Cái gì?”

      Lương Tẫn tức giận, nắm cằm nàng, cúi đầu lại hung hăng hôn cái nữa, nghiến răng nghiến lợi, “ cho gả! Ngươi phải gả bổn vương cũng đoạt lại ngươi!”

      Lục Phù nghe lời này, ngực run lên, thể tin được nhìn , “Ngươi… ngươi lời này, là có ý gì?”

      Ánh mắt đen nhánh của Lương Tẫn nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Ta có ý tứ gì? Lục Phù, ngươi có thể càng ngốc chút hoặc là có phải muốn ta dùng hành động thực tế tới cho ngươi, ta có ý từ gì?”

      Dứt lời, ôm chặt eo nàng, cúi đầu làm bộ lại muốn hôn.

      Lần này Lục Phù phản ứng mau hơn, nàng vội vàng bưng kín miệng mình, cái hôn của liền dừng mu bàn tay nàng.

      Ngước mắt nhìn người phía dưới, ánh mắt sâu thẳm.

      Tim Lục Phù đập thực mau, cả người đều ngẩn ngơ, muốn cái gì, chính là mở miệng, lại phát ra thanh gì.

      Thậm chí nàng hoài nghi có phải bản thân uống nhiều, còn nằm mơ, theo bản năng véo tay Lương Tẫn cái.

      “Ngươi làm gì?!” Đột nhiên bị đau, Lương Tẫn tức khắc kéo ra khoảng cách, dùng ánh mắt nhìn người bệnh xem Lục Phù.

      “Đau sao?”

      “..........”

      Nữ nhân này có phải bị ngốc ??

      Cuối cùng, Lục Phù cũng xác định đây phải mộng, nàng dừng trong chốc lát, ý thức mới dần dần ràng.

      Nàng mím môi, nhìn Lương Tẫn, vẫn là nhịn được nhấc chân đá cái.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532

      TIỂU KIỀU THÊ
      Nghê Đa Hỉ
      Chương 62:
      Editor: Serena Bùi



      Lương Tẫn nghiêng người né tránh, “Ngươi làm gì?”

      Lục Phù trừng , “Ngươi ? Ai cho ngươi hôn ta?”

      Lương Tẫn nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lên bước, đôi tay chống lên bàn sát bên eo nàng, người cũng cúi xuống, đôi môi dán sát bên tai nàng, tiếng trầm thấp, lại mang theo vài phần ý cười chê giấu nổi, “Là ai vừa đáp lại ta?”

      Tức khắc Lục Phù đỏ mặt, tay càng ra sức đẩy , “Ngươi bậy gì đó!”

      Thoát được người, nàng tức khắc nhảy xuống bàn, xoay người muốn ra cửa, Lương Tẫn giữ kéo tay nàng lại, “Cứ vậy mà sao?”

      Lục Phù đành quay đầu lại nhìn , “Làm sao?”

      có gì muốn với ta?”

      Lục Phù nhìn , im lặng lát.

      “Có gì mà ?”

      Lương Tẫn thấy biểu tình như có việc gì của nàng, khỏi nhíu mày kiếm, đều đào tim ra cho nàng nhìn, mà nàng, chút cảm xúc cũng có?

      “Ngươi muốn gả cho họ Triệu kia sao?”

      Lục Phù nghe lại nhắc tới Triệu công tử, nhất thời biết gì, “Liên quan gì tới Triệu công tử?”

      “Vậy vì sao ngươi chịu tiếp nhận ta? Nhiều năm như vậy, Lục Phù, ngươi thích ta chút nào sao?”

      Lục Phù nghe vậy, tim như run lên, yết hầu có chút chua xót, thanh nhàng, lại lộ ra vài phần đau thương, “Thích thế nào, ta cũng chỉ là hạ nhân, ngài là vương gia cao cao tại thượng, ta sao có thể hy vọng xa vời những điều đó.”

      Hơi dừng, lại , “Huống chi, ngươi muốn cưới công chúa, lại những điều này còn có nghĩa gì ?”

      “Ai với ngươi là ta muốn cưới công chúa?”

      “..........”

      “Hôn ước hủy bỏ.”

      Lục Phù kinh ngạc, “ phải do Hoàng thượng tứ hôn sao?”

      “Lần trước ở Bách Hoa lâm, lần đó gặp ngươi cùng nhị tẩu, ta thương lượng lui hôn với Ngụy Doanh, hẳn là việc hòa thân tạm thời gác lại.”

      “Tạm thời?”

      “Yên tâm, Ngụy Doanh thích ta, nàng ta tuổi lớn, chủ ý nhưng ra rất lớn, muốn hòa thân nữa cũng phải là người chính nàng ta tự chọn.”

      Lục Phù nghe được lời này, lòng cũng cảm giác nhõm hơi.

      Lương Tẫn liếc nhìn nàng cái, “Thế nào? yên tâm sao?”

      Lục Phù hơi quẫn bách, nghiêng đầu, “ phải ai đó rất thích vị công chúa kia sao?”

      Lương Tẫn khỏi nhíu mày, “Ta khi nào?”

      “Lần trước ở viện của phụ thân vương phi, phải ngươi khen nàng ta đáng ôn nhu, khiến cho người ta thích, còn luôn gắp đồ ăn cho nàng ta, còn lệnh ta múc cơm cho?”

      Lục Phù hơi ra chứng cứ phạm tội của , Lương Tẫn liền nhớ lại lúc đó vừa xong nàng khóc lóc chạy .

      Biểu tình mặt Lương Tẫn nhiêm túc lên, nắm tay Lục Phù, “Ta coi ngươi là hạ nhân.”

      Lục Phù cắn chặt môi, nhìn .

      Lương Tẫn thấy nàng vẫn tức giận, nhịn được ôm nàng vào lồng ngực, “Lúc ấy ta sai rồi, là vì ngươi ngươi phải gả cho người, ta tức giận, nên cố ý những lời đó mà thôi.”

      Lục Phù ngẩng đầu, ánh mắt nhìn khó tin.

      Cho nên, lần trước khen vị công chúa kia trước mặt nàng, còn gắp đồ ăn cho nàng ta… Đều là vì muốn chọc giận nàng sao?

      Cho nên…

      “Ngươi ghen sao?”

      Lương Tẫn hừ tiếng, “Ngươi thấy sao.”

      Nha đầu lương tâm, bỏ mặc thời gian dài.

      “Hôm nay, nếu ta tới tìm ngươi, có phải ngươi muốn gả cho họ Triệu kia?”

      Lục Phù ràng với Triệu Lâm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng phát ra cũng ghen, cảm giác cũng tồi, vì thế liền cố ý , “Còn phải sao, Triệu công tử đối với ta tốt, lại tặng lễ vật cho ta, lại đưa ta xem diễn, còn dẫn ta du hồ, nam nhân tốt như vậy vì sao ta gả?”

      Lương Tẫn thực tức giận, “Tính cái gì? Ngươi, nha đầu này quá có ánh mắt.” Lương Tẫn tức giận tới mức muốn gõ đầu nàng, “Bổn vương có thể cho ngươi, còn nhiều hơn vạn lần.”

      “Ngươi có thể cưới ta sao?” Lục Phù buột miệng thốt ra, ánh mắt đối diện với , vô cùng nghiêm túc.

      “Vô nghĩa, nương ta thích, ta cưới ngươi, để cho người khác cưới?”

      “Nhưng thân phận của ta…”

      Lương Tẫn đỡ vai nàng, “Nếu ngươi tin, chúng ta lập tức thành thân, buổi tối hôm nay ta liền tiến cung gặp phụ hoàng.”

      Lục Phù quen biết nhiều năm như vậy, bộ dáng luôn nhởn nhơ, rất ít khi có biểu tình chân thành tới vậy.

      Nàng nghĩ nghĩ, mấy năm nay, dù luôn thích trêu nàng, còn hay chọc nàng tức giận, còn nàng giống nữ nhân. Nhưng thể phủ nhận, đối xử với nàng rất tốt, dù có chuyện gì, cũng luôn đứng chắn phía trước. Khi đó nàng theo vương gia lên chiến trường, Lương Tẫn vẫn luôn mệnh nàng sau , bảo vệ nàng.

      Sau lại, có lần nàng bị trọng thương, Lương Tẫn còn vì nàng mà nổi giận trận với vương gia, trách vương gia nên cho nàng tới chiến trường.

      Nàng dưỡng thương ở trong trướng, chạy tới mắng nàng trận, nàng cả ngày cầm đao múa kiếm, có bộ dáng của nữ nhân, cho người đưa nàng về kinh, cho phép nàng theo bọn họ đánh giặc.

      Lương Tẫn, đối xử tốt với người khác, cũng là dáng vẻ hung dữ như vậy.

      ràng, Lục Phù cũng biết đối xử với mình rất tốt.

      Rốt cuộc nghĩ thông suốt, mặt nàng cũng hé ra nụ cười, cầm tay , giọng, “Hôn nhân đại , nóng nảy, ta còn chưa nghĩ muốn gả chồng.”

      Khóe miệng ai đó khẽ run, hơi hơi cúi đầu, trán chống lên trán nàng, cười , “Ta muốn cưới ngươi, làm sao bây giờ?”

      Lục Phù giương mắt nhìn , đối diện đôi mắt mang ý cười, cũng tự giác được cong cong khóe môi.

      ……

      Bên này, Lương Chinh cùng kiều thê phẩm rượu ở nhà nhạc phụ đại nhân, lại bàn bạc kĩ càng về việc khai trương cửa hàng, đến nửa buổi chiều mới về tới nhà.

      Thời gian nhàn nhã còn lại, dưới ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, hai người đều lười biếng dính vào nhau. Tuy rằng còn nhiều công vụ chờ xử lý, nhưng nhất thời, đều muốn làm, chỉ muốn ở bên kiều thê thêm lúc nào hay lúc đấy.

      Lương Chinh người bàn đu dây trong viện, Tống Lăng ngồi đùi , ánh nắng chiếu xuống hai người, đều phá lệ hài hòa tốt đẹp.

      Trong viện an tĩnh, tiếng vang.

      Lương Chinh cúi đầu, vén tóc mai giúp nàng.

      Loại khí này, khiến người ta mê muội mà, Tống Lăng ôm eo trượng phu, có chút cảm khái, “ muốn hạnh phúc như vậy cả đời.”

      Lương Chinh cười cười, “.”

      Tống Lăng bỗng nhớ tới vết thương vai , trong mắt ra lo lắng. Nàng cố gắng muốn nghĩ tới chuyện này, nhưng lại thể khống chế được tâm trí mình.

      Tướng công nàng là vương gia, là đại tướng quân, là nam nhân tùy thời đều phải ra chiến trường đối mặt với sinh tử.

      Là thê tử của , nàng luôn mong muốn có thể luôn ở bên nàng, hy vọng có thể được an toàn mãi mãi. Thậm chí nàng còn ích kỷ mong có thể rời kinh thành cùng nàng, bọn họ tìm địa phương có núi non sông nước, trải qua sinh hoạt bình đạm.

      Ý tưởng này, nàng dám ra, sao có thể vì mong ước của nàng mà vứt bỏ hết thảy công danh, địa vị, vương tước…

      Lương Chinh thấy nàng bất thường, cúi đầu hôn trán nàng, “Suy nghĩ cái gì?”

      Tống Lăng vội che giấu tâm tư, lộ ra tươi cười, “ có gì, nhìn chàng.”

      “Nhìn ta làm gì?”

      “Chàng lớn lên tuấn như vậy, sau này, con của chúng ta khẳng định cũng rất đẹp.”

      Khóe mắt Lương Chinh cong lên, cúi đầu hôn hôn khóe môi nàng, “Đúng vậy, vì hài tử của chúng ta, chúng ta trở về phòng ?”

      “Làm gì?” Nàng chưa kịp phản ứng, theo bản năng nghi vấn.

      Ý cười trong mắt càng sâu, thấp giọng đáp, “Sinh hài tử.”

      Tống Lăng e lệ thôi, trừng cái, “ cái gì đâu…”

      Ban ngày ban mặt…

      Lương Chinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp, thích xoa xoa đầu nàng, “Trêu nàng, đồ ngốc.”

      Thấy thời gian còn sớm, Lương Chinh luyến tiếc, “Ta còn có việc phải vào cung chuyến, phỏng chừng về rất muộn, nàng cần chờ ta, ngủ sớm chút.”

      Tống Lăng nghe vậy ngẩn người, lo lắng, “ lâu như vậy? thể về ăn cơm chiều sao?”

      Lương Chinh ừ tiếng, “Đợt này thân thể phụ hoàng được tốt lắm, trong cung cũng loạn, rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”

      “A? Nghiêm trọng như vậy?”

      “Vẫn có thể kiểm soát được.”

      “Vậy, có cần ta với chàng ?”

      cần, nàng ở nhà đợi, nơi đó của phụ hoàng, ta thăm hỏi giúp nàng.”

      Thực tế, Lương Chinh muốn cho nàng biết. ở tiền tuyến đều biết phụ hoàng bị bệnh, hôm qua trở về, tiến cung báo cáo mới phát tình huống của phụ hoàng cũng lạc quan.

      Bế nàng đứng dậy, lại chỉnh y phục cho nàng, mới cẩn thận dặn dò, “Đợt này, nàng tận lực ở trong nhà, được tùy ý ra cửa.”

      “A? Vì cái gì?” Tống Lăng khó hiểu, nghi ngờ nhìn .

      Phụ hoàng bệnh nặng, thế lực khắp triều đình càng thêm căng thẳng, ai cũng biết kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Nhưng việc triều, muốn để nàng phải lo lắng, “Nàng nghe ta là được, nếu bắt buộc phải ra cửa, chờ ta trở về, ta mang nàng .”

      Tống Lăng thấy chàng nghiêm túc như vậy, tuy rằng biết nguyên nhân, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Ta đây ra cửa, tướng công, chàng nhớ trở về sớm chút.”

      “Vương gia, ngựa tiến cung chuẩn bị tốt.” thanh truyền từ bên ngoài vào, nhắc nhở chủ tử của mình.

      “Chờ chút, ta lập tức ra.”

      Thanh Phong đáp vâng, lập tức lui ra.

      Trong viện, Lương Chinh cúi đầu nhìn nàng.

      Thấy biểu tình của chàng, bộ dáng muốn lại thôi, khiến nàng có chút lo lắng, “Tướng công, làm sao sao vậy? Có phải chàng có việc khó ?”

      có gì.” Lương Chinh trả lời, xong, lưu luyến ôm nàng chặt.

      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532

      TIỂU KIỀU THÊ

      Nghê Đa Hỉ
      Chương 63: Tiến cung
      Editor: Serena Bùi



      Chàng ôm nàng gì nữa, mặt Tống Lăng dán trước ngực chàng, theo thói quen muốn vòng tay ôm eo chàng.

      An tĩnh ôm trong chốc lát, rồi Lương Chinh mới buông nàng ra, nhìn nàng, “Ta đây.”

      Tống Lăng gật gật đầu, “Ta đưa chàng ra ngoài.”

      cần, ta tự được.” Chàng đưa tay lên vuốt ve gò má trắng nõn, khóe môi cong lên chút ý cười, “Nàng ở nhà đọc sách tốt, chờ ta trở lại kiểm tra thành quả.”

      Lúc này Tống Lăng mới cười, “Vậy được, chàng trở về sớm chút, ta chờ chàng.”

      Lương Chinh ừ tiếng, giơ tay nắm bả vai nàng, nụ hôn nhàng rơi xuống trán nàng. Sau đó dứt khoát xoay người nhanh ra ngoài.

      trán còn lưu hơi ấm chàng, Tống Lăng ngẩn ngơ đứng đó lúc lâu cho tới khi còn bóng dáng chàng.

      Nàng cảm thấy phu quân của mình có chút kỳ lạ, nhưng lại ra được kỳ lạ ở nơi nào.

      Nghĩ nửa ngày ra, đành từ bỏ.

      Bên này, Lương Chinh rời viện, liền thấy Thanh Phong chờ bên ngoài tiến lại gần, thấp giọng báo cáo, “Vương gia, toàn bộ các huynh đệ nhận được lệnh, rất nhanh có thể tới.”

      Lương Chinh ừ tiếng, “Kinh thành thái bình, các ngươi nhớ thêm người bảo hộ an toàn cho vương phủ, đặc biệt là vương phi, phái thêm mấy cao thủ ở trong tối bảo vệ nàng.”

      “Vương gia yên tâm, thuộc hạ .”

      ……

      Lương Chinh rồi, Tống Lăng liền nghe lời, ngoan ngoãn về thư phòng đọc sách.

      Tuy vậy, do bản thân có hứng thú với việc đọc sách nên đọc có chút mơ màng muốn ngủ.

      Đầu như gà con mổ thóc, thi thoảng lạ gật xuống.

      Tiểu Điệp đưa điểm tâm lên cho vương phi, liền thấy người ngồi cầm sách đấy, nhưng mắt lại nhắm, bộ dạng lơ mơ.

      Tiểu nha hoàn nhịn được cười, tới bên người chủ nhân, giọng, “Vương phi…”

      “A!” Đột nhiên nghe thấy thanh, Tống lăng bị giật mình, tức khắc tỉnh lại.

      Ngẩng đầu nhìn ra là nha đầu Tiểu Điệp, kinh hồn vỗ vỗ bộ ngực , “Ngươi làm ta sợ muốn chết.”

      Tiểu Điệp che miệng cười, “Phòng bếp đưa lên bánh hạnh nhân ngài thích ăn, ngài dùng chút ạ.”

      xong, liền quay về bàn, cầm đĩa điểm tâm mang tới.

      Tống Lăng cũng có chút đói bụng, thuận tay cầm khối, muốn đưa vào miệng, liền nghe thấy tiếng nha hoàn truyền vào từ bên ngoài.

      nương Lục Phù, ngài trở lại, vương phi tìm ngài khắp nơi.”

      Nghe vậy, tinh thần Tống Lăng càng thêm tỉnh táo, vội vàng buông điểm tâm trong tay, “Lục Phù!”

      Nàng đứng dậy bước nhanh ra ngoài, vừa vặn Lục Phù cũng vào, cả mặt tươi cười hạnh phúc, “Vương phi ngài tìm ta?”

      lâu Tống Lăng thấy nàng ấy cười, đột nhiên nàng ấy vui vẻ như vậy còn có chút kinh ngạc, “Lục Phù, ngươi có việc chứ?”

      Lục Phù và Lương Tẫn vừa trở về từ ngoại ô tửu lâu của Thải Tuyết, Lương Tẫn còn đưa nàng tới vương phủ mới rời .

      Nghĩ đến Lương Tẫn, khóe miệng nàng ấy tự chủ được mà cong lên, hạnh phúc tới biểu cả mặt.

      Tống Lăng nhớ tới nha hoàn sáng nay Lục Phù ra ngoài cùng Triệu công tử, trở về mặt mày vui vẻ như vậy, liền lo lắng, “Lục Phù, phải ngươi đồng ý Triệu công tử kia đấy chứ…”

      Nếu như vậy, tứ đệ làm sao bây giờ?

      “Ngài nghĩ đâu vậy.”

      rồi kéo tay Tống Lăng vào phòng, hai người ngồi xuống bàn trà.

      Tiểu Điệp bước vào pha trà cho hai người liền lui ra.

      Lúc này trong phòng chỉ còn hai người, Tống Lăng còn ngửi được mùi rượu, “Ngươi uống rượu sao?”

      Lục Phù gật đầu, “Ta vừa mới ra ngoại ô, tìm vị bằng hữu…”

      Hơi dừng, thanh vài phần, thẹn thùng , “Tứ gia tới tìm ta.”

      Tống Lăng ngẩn ra.

      Lục Phù rũ mắt thẹn thùng, gương mặt phiếm hồng, Tống Lăng liền nhận ra cái gì, kinh hỉ nắm tay nàng ấy, “Lục Phù! Ngươi cùng tứ đệ hòa hảo rồi sao?!”

      Lục Phù gật gật đầu, nghĩ tới những lời hai người , nhịn được muốn chia sẻ, “Vương phi, người biết ? Tứ gia cưới công chúa kia, hôn của hai người sớm hủy bỏ.”

      Tống Lăng cười rộ lên, “Ta cũng mới nghe vương gia vào sáng nay, còn gặp tứ đệ ở phố, ta liền với , ngươi ra ngoài du hồ với Triệu công tử, lúc ấy sắc mặt vô cùng khó coi, đứng lên liền , phòng chừng là bị ngươi làm tức giận.”

      Còn tức giận sao, bình dấm đều bị đỏ.

      Tống Lăng luôn lo lắng cho hai người, cuối cùng họ cũng hiểu tâm ý của nhau, nàng cao hứng vô cùng, “Buổi tối ta xuống bếp, chờ vương gia và tứ đệ về, chúng ta cùng nhau chúc mừng nhé.”

      Lại , “Nhưng vương gia tiến cung, phỏng chừng phải trễ mới trở về.”

      Lục Phù nhìn Tống Lăng, thấy bộ dáng ngây thơ biết gì của nàng, muốn gì đó, lại sợ nàng nghe xong lo lắng, do dự chút, cuối cùng cũng .

      Thời điểm hai người trở về, Lương Tẫn qua về thế cục trong cung cho nàng ấy. Bệ hạ bệnh nặng, kế tiếp chính là mưa bão truyền ngôi.

      Xưa tới nay, tân hoàng đăng cơ, tránh được trận mưa máu.

      Hơn thế nữa, trước giờ vương gia và Thái tử là đối thủ mất còn, Thái tử kiêng kị Vương gia, lòng muốn trừ bỏ, cho nên, sau này có chuyện gì xảy ra, ai cũng trước được.

      Nhưng bộ dáng cái gì cũng hiểu của nàng, Lục Phù liền biết đây là Vương gia sợ nàng suy nghĩ miên man, nên mới ra.

      Tống Lăng sinh sống từ trong dân gian, hoàn toàn hiểu việc trong triều, nàng suy nghĩ nhiều, buổi tối còn vui vẻ làm rất nhiều đồ ăn muốn chúc mừng Lục Phù và Lương Tẫn.

      Khi Lương Chinh rời cung là buổi đêm rất khuya.

      cùng còn có Lương Tẫn, ban đêm an tĩnh, ai cũng gì.

      Sắc mặt Lương Tẫn rất khó coi, cuối cùng nhịn được, “Phụ hoàng là muốn bức ngươi giao ra binh quyền! Nhị ca, ngàn vạn được đáp ứng! Liền tính ngươi có nghe theo phụ hoàng, mang cả nhà Ích Châu làm vương gia nhàn tản, nhưng Thái tử kiêng kị ngươi như vậy, sao có thể để ngươi sống sót? Chỉ cần binh quyền vừa giao ra, chẳng phải ván đóng thuyền, thịt cá mặc người làm??”

      Lương Tẫn nhớ tới những lời phụ hoàng vừa , ngọn lửa hừng hực trong ngực cháy lên, phẫn nộ tới đỉnh điểm, ‘Mấy năm nay ngươi vì mà bảo vệ giang sơn này, kết quả chính là những lời hôm nay!”

      “Mà Thái tử luôn coi ngươi là cái đinh trong mắt, gai trong thịt, giờ binh quyền trong tay, còn dám làm gì, nhưng khi có, muốn giết ngươi chính là việc dễ như nhấc bàn tay.”

      Những lời này của Lương Tẫn, sao Lương Chinh hiểu.

      Nếu lúc trước còn có chút mong đợi đối với phụ hoàng, qua đêm nay hoàn toàn hết.

      Ông ấy kiêng kị , sợ tương lai Lương Trạm đăng cơ, có tâm mưu phản, tiếc mà ra lệnh thu hồi binh quyền của .

      Giống như Lương Tẫn , giờ Lương Trạm còn kiêng kị, khi có binh quyền, muốn giết , quả thực quá dễ dàng.

      Vốn có tâm muốn tranh vị trí kia, nhưng giờ, mưa gió sắp tới, việc này phải do quyết định ngừng là được.

      Về tới vương phủ, xa xa liền thấy hai thân ảnh hồng xanh đứng chờ ở cửa.

      Vì Lương Chinh cho Tống Lăng ra phủ, nên giờ phút này nàng đứng ở bên trong, nghiêng đầu thăm dò bên ngoài. Đôi mắt tròn xoe đen nhánh, mười phần xinh đẹp.

      Lương Chinh nhìn thấy nàng, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn.

      Liền giục ngựa chạy nhanh vài phần, thực mau dừng lại trước của vương phủ.

      “Vương gia!” Tống Lăng thấy chàng, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy tới.

      Lương Chinh xoay người xuống ngựa, kéo tay nàng, “Thế nào lại ra đây?”

      “Ta chờ mãi thấy chàng trở về, liền muốn ra đây chờ chàng.” xong, nhìn Lương Tẫn phía sau Lương Chinh, “Tứ đệ tới đúng lúc, ta làm bàn đồ ăn chúc mừng cho đệ cùng Lục Phù.”

      Lương Tẫn cười ha ha, hai tay ôm quyền, cúi người về phía Tống Lăng, “Vậy cảm tạ tẩu tử.”

      xong liền đứng thắng cười tiếp, “Tẩu , ta còn cảm thấy đói, tẩu vừa , đúng bụng đói muốn sôi lên.”

      Buổi tối ở trong cung cũng dám ăn, mà bị giận tới no luôn rồi.

      Tống Lăng cười cười, kéo tay Lương Chinh, “Phu quân, chàng cũng nhớ ăn nhiều, ta nấu đồ chàng thích ăn…”

      Tống Lăng kéo Lương Chinh vào trong phủ, phía sau, Lục Phù lo lắng, chần chờ chút rồi vẫn hỏi Lương Tẫn, ‘Thế nào? Hoàng thượng tìm hai người gì?”

      Nhắc tới việc này, mặt Lương Tẫn lại đen, vừa vừa tới việc trong cung.

      Lục Phù khiếp sợ, tự chủ được dừng chân, “Vậy bây giờ phải làm sao?”

      Sắc mặt Lương Tẫn cũng nghiêm túc, nặng nề đáp, “Sợ là có mấy ngày an bình.”

      “.......”

      xong, liền cúi đầu nắm tay Lục Phù, sau lúc lại , “Từ hôm nay trở , nàng phải ở bên cạnh ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cho phép tự tiện hành động.”

      “Ta biết…” aho

      Lương Tẫn nắm tay nàng chặt, im lặng lát, mới thấp giọng tiếp, “Chờ qua việc này, mọi việc đều tốt lên.”

      Tống Lăng làm ít đồ ăn, hai người nam nhân cũng nể tình ăn hết toàn bộ.

      Thời gian còn sớm, cơm nước xong, Lương Tẫn liền đứng dậy cáo từ, thuận tiện đưa mắt ra hiệu cho Lục Phù.

      Lương Chinh đứng dậy, nắm Tống Lăng, nhìn Lương Tẫn, “Hai người các ngươi thôi, gần nhất đều tăng mạnh cảnh giác.”

      “Biết, nhị ca.” Lương Tẫn đáp, liền kéo tay Lục Phù ra ngoài.

      Trong nhà ăn chỉ còn lại hai người, Tống Lăng nghe lời vừa rồi, theo bản năng hỏi Lương Chinh, “Phu quân, “ xảy ra chuyện gì? Vì sao bảo tứ đệ phải cảnh giác?”

      Lương Chinh cười cười, “ chút việc , có gì.” xong, liền nắm tay nàng, “Hôm nay đọc sách sao rồi?”

      Nhắc tới đọc sách, Tống Lăng liền chột dạ, giọng đáp, “ sao cả.”

      Nàng căn bản xem sách nào a.

      Lương Chinh cười cười, “ thôi, về phòng ta dạy nàng.”

      Trở lại phòng rất muộn rồi. là rất mệt, lại muốn ngủ, kéo tay nàng tới bên án thư, “Có muốn học gì ? Ta dạy nàng.”

      Tống Lăng ngẩn người, theo bản năng, “Tướng công, thời gian còn sớm.”

      “Ân, ta biết.” Lương Chinh ngẩng đầu nhìn nàng, “Nàng muốn ngủ sao?”

      Tống Lăng thấy Lương Chinh ngồi ở đó, tựa hồ muốn ngủ, liền lắc đầu, “Ta buồn ngủ, ta bồi chàng.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :