1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Cười xỉu :))))))

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 107

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đối mặt với cơn giận dữ của Lục tổng, Trần Hi đành lẳng lặng ăn cơm, dám hó hé gì.

      cảm thấy lời này của Lục Chinh hình như xuất phát từ tận đáy lòng.

      Nhưng có phải Lục tổng cảm thấy đồng cảm với nam thần trong truyện , phải chăng nên nguyền rủa Lục tổng chia tay bạn ?

      Lục tổng khó khăn lắm mới tìm được người , vất vả lắm mới tìm được đối tượng mà người ta lại muốn chia tay, cái này… thảm đấy.

      Trần Hi im lặng kiểm điểm và tự kiểm điểm.

      Thấy Trần Hi gì, Lục Chinh nheo mắt, cũng thêm gì nữa, chuẩn bị quay về vứt hết mấy tiểu thuyết trong thư phòng.

      Đúng là dạy hư học sinh ngoan.

      Cái kiểu vợ mang bầu bỏ chạy gì đó…

      Chạy gì mà chạy.

      Đâu phải kết hôn đâu

      Sinh ra cho ông!

      vừa ăn sáng, vừa đổi chủ đề trò chuyện với Trần Hi, khi biết Trần Hi lo lắng thành tích thi đại học của mình, Lục Chinh cảm thấy có gì phải lo cả, bình tĩnh , “Điểm thi của em phải rất cao sao? sao đâu.”

      Trần Hi muốn học đại học gì, Lục Chinh đều nhớ , đương nhiên cũng nhớ điểm của Trần Hi, thấy gật đầu, im lặng lát rồi hỏi: “Có muốn xem phim ?” đột nhiên mở miệng, Trần Hi lập tức sợ đứng hình, quay sang nhìn Lục Chinh hỏi, “ muốn xem phim với em?”

      “Bộ phim trước đó của Lục Cảnh nghe vẫn còn chiếu.” Lục Chinh lạnh nhạt đáp.

      “Phim của Lục Cảnh…” Trần Hi do dự chút, có chút lung lay.

      ra rất sẵn lòng xem phim của Lục Cảnh.

      Hơn nữa xưa kia có rất ít cơ hội tới rạp xem phim, thấy đó là hình thức giải trí xa xỉ.

      Tiêu tiền tốt đấy.

      “Coi như đóng góp cho phòng vé của nó.” Lục Chinh thấy Trần Hi , lúc này mới giơ tay, gọi điện thoại cho trợ lý Trương, bảo chuẩn bị hai vé xem phim, đợi tan tầm luôn.

      Trợ lý Trương vừa lái xe đường tới làm việc cho lão chủ cấp địa ngục kia, vừa xui xẻo nhận được điện thoại của lão chủ, mặt vô cảm nhanh chóng đặt hai vé xem phim. Làm trợ lý toàn năng, trợ lý Trương đứng đầu trong ngành công nghiệp trợ lý. ta gửi mã vé cho Lục Chinh, lúc này mới tiếp tục lái xe, thuận tiện nhìn Lục Chinh và Trần Hi lại dính với nhau trong phòng làm việc.

      Bọn họ thực xem phim.

      Trần Hi ngờ, Lục Cảnh sợ ma như vậy lại đóng phim kinh dị.

      ấy sợ ạ?”

      “Giả sợ.” Lục Chinh và Trần Hi ngồi trong phòng mà nghe đây là chỗ ngồi tình nhân, nhớ tới trong tiểu thuyết hay miêu tả những có kiến thức kia mỗi khi xem phim kinh dị đều hết chói tai rồi nhào vào lòng người con trai bên cạnh…Dù Lục tổng đối với hành vi nhát gan này chỉ cười nhạt, hơn nữa cảm thấy mình rất thích việc bị con nhào vào ngực hét ầm lên, cũng cảm thấy như Trần Hi mà thân thiết với mình quá cũng khiến mình khó xử… vẫn nên lạnh lùng ôm bắp rang và coca ngồi trong rạp chờ phim chiếu thôi.

      “Ma em cũng sợ.” Trần Hi cầm ly coca, quyết định xem phim điện ảnh như coi phim tài liệu.

      Lục Chinh nín lặng.

      …Quên đấy, này chắc xem phim kinh dị khác xem phim hài cho lắm.

      Đặc biệt phim điện ảnh bây giờ toàn là bệnh mộng du, tâm thần phân liệt các kiểu, tóm lại luôn có đủ loại đáp án kỳ quái để chốt lại là có ma.

      nhìn Trần Hi cong mắt ngồi vùi vào ghế mềm, rất hào hứng xem từ lúc phim bắt đầu chiếu, lại nhìn trái phải, mấy ở chỗ ngồi tình nhân quen cửa quen nẻo nhào vào lòng người .

      Lục tổng đơ mặt nhìn bộ phim điện ảnh này, màn hình lớn, gương mặt đạp trai ngu đần của Lục Cảnh thể đủ loại biểu cảm hoảng sợ, chạy vèo vèo khắp nơi… lần nữa, khi nhân vật chính ràng có thể xoay người bỏ chạy hết lần này tới lần khác tìm tới nơi có chuyện kỳ lạ mà tục gọi là tìm đường chết, Lục tổng quả thể tin nổi bộ phim thiểu năng trí tuệ như thế này lại do giải trí Lục thị quay.

      Có thể thấy Lục Cảnh thường xuyên mất fan cũng chẳng có gì khó hiểu.

      Cái phim ngu đần này sao qua xét duyệt hay vậy?

      Lục Cảnh đáng .” Trần Hi chậm rãi dựa gần Lục Chinh, giọng , “ ấy còn mình sợ ma kìa.”

      Lục Chinh tiếp tục câm lặng.

      “Nhưng mà dù sợ ma, nhưng cái cửa kia kêu kẽo cà kẽo kẹt, sao Lục Cảnh còn phải qua dòm cái mới chịu?”

      Trần Hi cảm thấy Lục Cảnh ở ngoài đời mà thấy cảnh này khéo vắt chân lên cổ chạy mất hút từ lâu, thấy Lục Chinh chả gì, do dự chút rồi thầm: “ Lục Chinh, có phải thấy hơi sợ rồi ?” Đôi mắt xinh đẹp của lóe sáng trong ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh, quay sang nhìn , chậm rãi gật đầu : “Đúng là hơi sợ.”

      nhìn bên cạnh làm kiểu gì, rồi từ tốn dựa mình lại gần, cùng Trần Hi tựa vào nhau, giơ tay cầm đầu ngón tay Trần Hi.

      Trần Hi giật giật, nhìn .

      Trong rạp chiếu phim tối tăm, Lục Chinh cảm thấy mình làm đúng lý hợp tình ghê.

      “Có chút an toàn rồi.” vênh váo qua loa cho xong, thấy Trần Hi muốn lại thôi, hừ tiếng, dùng 120% kiên nhẫn xem hết cái phim kinh dị ngu ngục này, sau khi thấy kết cục chỉ là giấc mơ của nam chính, nghe được mọi người trong rạp đều mắng vốn…Có thể đưa ra lời giải thích có thành ý hơn tí được vậy?

      Nằm mơ á…Sao bảo trong mộng hoa bay đầy trời ?

      Lục Chinh kiên quyết nhận cái phim kinh dị mất não này là do mình đầu tư, lôi Trần Hi ra ngoài giữa mảnh tiếng chửi mắng, nhưng Trần Hi lại thấy phim điện ảnh này rất thành công.

      Tuy rằng Lục Cảnh trong phim thích tìm đường chết, nhưng màn hình lớn phóng to được vẻ đẹp trai của chàng, nghe được rất nhiều tiếng kêu ngạc nhiên nho của mấy , giống như rất hâm mộ.

      Lớn lên đẹp trai như thế, đần chút cũng sao.

      “Em thấy Lục Cảnh hợp đóng phim kinh dị đấy.” Trần Hi bên tai.

      Lục Chinh nhìn cái.

      “Bộ phim tiếp theo của nó vẫn là phim kinh dị.”

      á?”

      “Tự nó chọn.” Lục Chinh hiểu sao Lục Cảnh sợ ma gần chết mà cứ cố tình chọn phim kinh dị là nghĩ gì, chẳng qua dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Hi chỉ đành phê phán chút về diễn xuất của Lục Cảnh, sau đó mới cùng về nhà.

      Ngày trôi qua mau, Lục Chinh cảm thấy ở chung với Trần Hi, mỗi ngày cùng nhau làm, ăn cơm trưa, sau khi tan làm lại cùng nhau dạo phố, xem phim hoặc dạo bờ sông chút rồi về nhà là cuộc sống vô cùng bình thản, lúc đầu từ thỏa mãn hóa thành bình thường nhưng cuộc sống vẫn đầy ấm áp.

      Trần Hi cũng quen với nếp sống này.

      Hàng ngày tới Lục thị làm việc, bận bịu cố gắng tiếp thu kinh nghiệm làm việc mà mình được học hỏi.

      Đơn giản như thế, giống như trợ lý , người mới tiếp nhận cuộc sống làm việc, Trần Hi cảm thấy bản thân vui sướng, hạnh phúc siết bao.

      có gợn sóng gì nhiều, cũng chẳng tranh giành, nhiều lắm là khi trợ lý Trương hỗ trợ học tập số công việc trong tập đoàn, sau đó theo Lục Chinh, nhìn đàm phán với rất nhiều đối tác, đứng sau , thấy mặt đổi sắc thảo luận tất cả, tạo được lợi ích to lớn cho Lục thị. Trần Hi cảm thấy lúc ấy khiến đối thủ lẫn đồng bạn thương trường đều cam bái hạ phong, người đàn ông trầm ổn nội liễm tài giỏi ấy đẹp trai đến khó tả.

      Chỉ khi đứng sau mới phát , hóa ra xuất sắc đến vậy.

      “Đừng nhìn Lục tổng đây thành thạo, ra mệt lắm đấy.”

      Hôm nay Lục Chinh ở trong phòng hội nghị đàm phán, trợ lý Trương và Trần Hi ngồi đợi ngoài phòng khách, nhìn bóng hình Lục Chinh qua cửa kính thủy tinh. Trợ lý Trương với Trần Hi: “Trần Hi, ngày nào em cũng ở cùng Lục tổng, nhất định phải chú ý tới ta nhiều chút. ta có thói quen thức đêm, hay uống cà phê, những cái này đều có ảnh hưởng tốt đến sức khỏe. Với cả Lục Chinh hay có thói quen liều mạng làm việc. Dù em thể khuyên ta nghỉ ngơi sớm chút, nếu em rảnh, hãy nấu cho cậu ta số món dinh dưỡng, làm chút đồ ăn khuya, nếu cơ thể ta chịu nổi đâu.”

      “Em nhớ rồi ạ.” Trần Hi nghiêm túc đáp lời.

      “Cảm ơn em. Trần Hi, giờ chỉ có thể tin vào em.” Trợ lý Trương nhận ánh mắt tin của Trần Hi, tiếp, “Khi Lục tổng ở nhà rất đơn. Em xem, nhị thiếu giờ vắng nhà, người làm cũng thường xuyên xuất , biệt thự chỉ còn mỗi mình Lục tổng.”

      ta đẩy mắt kính, tiếp tục với Trần Hi; “Nếu em sẵn lòng, có thể trò chuyện với Lục tổng nhiều hơn chút.” săn sóc của Lục Chinh với Trần Hi đều được trợ lý Trương nhìn thấy hết, trong suy nghĩ của ta, có qua phải có lại. ta cần Trần Hi phải lấy thân báo đáp Lục tổng hay gì, ta chỉ mong Trần Hi có thể mang tới cho Lục Chinh thêm chút dịu dàng.

      Biệt thự nhà họ Lục rất yên tĩnh, nhàm chán, trợ lý Trương cảm thấy mỗi ngày khi Lục Chinh quay về biệt thự, như thờ ơ với ngôi nhà của mình.

      Trần Hi là khiến Lục Chinh nở nụ cười hiếm có, nếu Lục Chinh thích Trần Hi, vậy trợ lý Trương cũng quyết định thích Trần Hi nhiều hơn chút.

      “Tình cảm của Lục tổng với cha mẹ được tốt.” Trần Hi ở cùng Lục Chinh thời gian dài, bởi vậy số chuyện cá nhân của Lục Chinh, chỉ cần là công khai, phải bí mật mà chỉ có Lục Chinh biết trợ lý Trương ngại tiết lộ chút, chậm rãi với Trần Hi, “Lúc Lục tổng tiếp nhận tập đoàn xảy ra chút xung đột với Lục tiên sinh và Lục phu nhân.”

      Người ta chính là bố mẹ Lục Chinh, thấy Trần Hi gật đầu, ta dừng chút rồi tiếp: “Quá trình khá khó coi, chuyện tranh đoạt nhà giàu vốn tốt đẹp gì cho cam. Cho nên Lục tiên sinh và Lục phu nhân xuất ngoại, giờ ở nước ngoài cũng nhiều năm rồi, quan hệ giữa Lục tổng với bố mẹ tốt đẹp, nhị thiếu theo Lục tổng, cho nên…”

      “Cho nên Lục Chinh làm sai.”

      “…”

      “Nếu Lục Chinh muốn đoạt quyền, nhất định phải có lý do, nên ấy sai.”

      “Em đúng.” Trợ lý Trương phát bé trợ lý này rất có tiền đồ.

      Chỉ thời gian ngắn lĩnh hội được kỹ năng “Sếp mình luôn đúng”, đây là tình tiết đạp trợ lý Trương dưới chân, từ đây thăng chức trợ lý hàng đầu chứ đâu!

      ta đẩy mắt kính, nghĩ cách cố rặn ra biểu cảm “Sếp mãi đỉnh” từ gương mặt lạnh như tiền của mình, bỗng thấy từ xa có mấy người trẻ tuổi hăm hở đẩy xe lăn tới.

      Ngồi xe lăn là người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu xám bạc, khuôn mặt nho nhã tuấn, khí chất khiêm tốn ấm áp, trông như giáo sư đại học vô hại, đôi mắt thoáng vẻ cơ trí. Ông ta mỉm cười với thanh niên cúi đầu chuyện với mình, bỗng nhiên nhìn thấy phòng khách trong suốt bên kia hành lang, có tóc đen xinh đẹp cười vui vẻ với người thanh niên nghiêm mặt.

      Gương mặt trẻ tuổi ấy quen thuộc tới nỗi ông ta phải dừng xe lăn.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 108

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Triệu tổng, Triệu tổng?”

      Mấy người thanh niên hăng hái thảo luận, chợt thấy Triệu Viễn Đông im hơi lặng tiếng, vội vàng cúi người nhìn theo ánh mắt ông ta.

      Dân làm phải có phẩm chất nghề nghiệp thế đấy.

      Sếp mình nhìn gì mình nhìn đấy, hơn nữa lúc nào cũng phải biết tạo ra các kiểu hàm ý khác nhau, tóm được tiếng lòng của sếp mà nịnh.

      Nhưng lúc bọn họ nhìn sang, khỏi phát ra tiếng trầm trồ nho .

      Đó là cực kỳ xinh đẹp, ngây thơ.

      Thấy Triệu Viễn Đông dùng ánh mắt mất hồn mất vía nhìn kia, mấy người thanh niên kia dừng chút, cùng nhau trao đổi ánh mắt sâu sa với cái tin này.

      Hóa ra Triệu tổng nổi tiếng với hình tượng người cha người chồng tốt, luôn quảng cáo rùm beng là gia đình hòa thuận, vợ chồng thương , trước mặt người ngoài luôn giữ vẻ vợ thương con lại thích kiểu con thế này.

      có gì, tôi có việc phải qua…” Triệu Viễn Đông nhìn bé tóc đen đối diện, hiểu sao lại cảm thấy ấy rất quen, nhưng ngoài quen mắt ra, ông ta lại cảm thấy đây phải người con trong kí ức của mình.

      Cảm giác khó hiểu này khiến ông ta phải đẩy xe lăn về phía Trần Hi, nghe thấy trong phòng khách, xinh đẹp kia mấy câu ngây thơ thiếu trải đời, ông ta vô thức đẩy cửa kính, ngơ ngẩn nhìn sofa tò mò nhìn qua.

      Biểu cảm của ông ta dữ dội đến nỗi khiến bé kia phải giật mình.

      Nhưng Triệu Viễn Đông vẫn mặc kệ, vội vàng đẩy xe lăn tới trước mặt bé.

      “Triệu tổng.” Khi ông ta tính mở miệng hỏi số chuyện, chợt có giọng lạnh lùng vang lên, lúc sau bóng người gầy gò nhưng quá mỏng manh ngăn trước mặt ông ta.

      Triệu Viễn Đông giật mình, ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.

      Lọt vào tầm mắt là bộ vest rất tinh tế và gương mặt quá đỗi thân thuộc.

      Trợ lý Trương hạ đôi mắt lạnh nhạt, mặt vô cảm đẩy mắt kính.

      “Trợ lý Trương?” ta là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Lục Chinh, nổi danh nhất là cùng Lục Chinh cấu kết làm việc xấu…Trước đó lâu, Triệu Nguyệt tới Lục thị rồi bị diệt gọn mà về, về nhà liền khóc lóc kể lể trợ lý Trương này chỉ là chó trông cửa mà lại dám làm cả đống chuyện khiến người khác căm hận.

      ta luôn mồm tố cáo cái ác của trợ lý Trương, Triệu Viễn Đông cũng vì nhiều lần muốn khai phá mảng bất động sản mà bị trợ lý Trương ngăn cản nên thể liên lạc với Lục Chinh, bởi vậy cực kỳ ấn tượng với ta. Thấy người thanh niên lại lần nữa ngăn mình lại, gương mặt nho nhã tuấn của Triệu Viễn Đông lên vui.

      Tuy rằng tính ông ta tốt, nhưng cứ bị trợ lý ngăn cản mãi cũng thấy hài lòng.

      “Triệu tổng, có chuyện gì sao?” Người trả lương trăm vạn cho mình đâu phải Triệu Viễn Đông, trợ lý Trương sau này cũng định tới Triệu thị ăn cơm, ai rảnh quan tâm Triệu Viễn Đông vui hay .

      Triệu Viễn Đông thấy tên này cứ đứng lù lù bất động như núi, liền hạ mắt rồi nhìn về phía Trần Hi.

      Mặt ông ta lập tức trở nên cực kỳ hòa ái.

      bé…” Giọng Triệu Viễn Đông hơi khàn, bỗng cảm thấy lòng mình vừa mừng vừa sợ, đủ loại cảm xúc khác nhau tụ lại nơi đáy lòng, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Hi, thể bộ mặt từ ái nhất của mình, rồi run rẩy hỏi, “Ta phải người xấu. Bác, bác muốn hỏi cháu chút, mẹ cháu có phải họ Trần ?” Chút bóng dáng giữa hàng lông mày của bé này chợt giống người mà ông ta từng sâu đậm.

      Mặt mày có chút giống nhưng cũng có chỗ giống.

      Biểu cảm của bé này sáng sủa sảng khoái như người kia, dường như mang theo chút do dự và mất tự nhiên.

      Nhưng hiểu sao Triệu Viễn Đông lại biết, đây có lẽ là đứa trẻ có quan hệ với người phụ nữ mình .

      Quan hệ giữa hai người họ là gì?

      Lòng Triệu Viễn Đông chút xót đến lạ.

      Người con mình phải chăng qua đò sang sông, sau đó có con với người đàn ông khác…

      Nghe Triệu Viễn Đông hỏi mẹ Trần Hi có phải họ Trần , khóe mắt trợ lý Trương khẽ co lại, vô thức đẩy Trần Hi ra đằng sau mình, vươn tay lấy điện thoại từ túi quần, mở lên.

      Trần Hi để ý tới Triệu Viễn Đông nên biết điện thoại mới là sát khí của trợ lý Trương, thế là ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trợ lý tiền bối nhà mình.

      “Cậu định làm gì?” Thấy trợ lý Trương mặt vô cảm mở điện thoại, Triệu Viễn Đông chợt cảm giác chút nguy cơ, dường như nhớ tới em từng khóc lóc kể lể cho mình về cái gì đó.

      Ông ta thấy trợ lý Trương ngăn cản mình như vậy, lập tức thể bộ mặt sa sầm uy nghiêm của tổng tài, với trợ lý Trương: “Chẳng lẽ Lục tổng chưa từng dạy cậu khi đối diện với lãnh đạo công ty khác phải biết giữ tôn kính ư?” Tên trợ lý Trương này đúng là được Lục Chinh dung túng tới tệ hại, còn dám lôi di động ra.

      Triệu Viễn Đông phải người để ý đến truyền thông như Triệu Nguyệt, ông ta nhịn nỗi đau mơ hồ nơi cẳng chân, cười lạnh hỏi: “Sao, cậu muốn đưa tôi lên trang đầu à?”

      Nếu Triệu Viễn Đông lên đầu báo, với tư cách là người thừa kế tập đoàn bị trợ lý Trương hãm hại như vậy, thế Triệu thị và Lục thị phải đánh nhau tới chết mới thôi.

      Cho trợ lý Trương tám lá gan, ta cũng dám làm thế với Triệu Viễn Đông.

      Nhưng mà trợ lý Trương thấy Triệu tổng nghĩ nhiều rồi, ta cũng định đưa Triệu Viễn Đông lên đầu báo, thế là từ tốn lắc đầu, thản nhiên , “Đưa Triệu tổng lên đầu báo có chỗ nào tốt, tôi làm thế.”

      ta dừng chút, mặt lạnh tanh tiếp, “Tôi chỉ muốn chia sẻ cho Triệu phu nhân nhìn chút, lúc Triệu tổng ở bên ngoài dã nhìn trộm bé ngây thơ vô tội như thế nào.” Câu này dày đặc ác ý, lúc Triệu Viễn Đông giật mình, Trần Hi cũng sợ đứng hình. Đây là lần đầu thấy trợ lý Trương sắc bén thế này, đương nhiên người biết còn có Lục nhị thiếu, đến Triệu đại tiểu thư còn hận thể khóc lóc thảm thiết trước thủ đoạn mạnh mẽ này mà.

      Trần Hi bỗng chốc phát , chuyện mình cần học từ trợ lý Trương còn rất nhiều.

      “Cậu!” Triệu Viễn Đông đúng là tức chết, nhưng khi nhìn vẻ mặt đơn thuần thà của Trần Hi, ông ta vẫn nhịn được vội vàng hỏi, “ bé à, bác, bác là người ở Triệu thị. Bác có ác ý gì, chắc bác có quen mẹ cháu đấy.”

      ràng thế giới có biết bao người giống nhau, đường mà gặp người giống người mình quen chưa chắc có liên quan đến nhau. Nhưng bản năng Triệu Viễn Đông cảm giác được, Trần Hi tuyệt đối phải người xa lạ. gương mặt tuấn đầy khẩn thiết, nhưng Trần Hi lại chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn Triệu Viễn Đông cái, nghiêm túc lôi kéo góc áo trợ lý Trương.

      “Có muốn báo cảnh sát ?” Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi lôi kéo thiếu nữ xuân .

      Bác biết mẹ cháu, cùng bác nào hay vân vân và mây mây. Tưởng Trần học bá mít đặc chuyện này à.

      “Em đủ mười tám rồi.” Trợ lý Trương mang vẻ mặt phức tạp đáp lời.

      Con qua tuổi vị thành niên, bên mấy chú công an cũng quản được.

      Dù có quản được tới ngày đó, người đầu tiên vào đồn ngồi cũng thể là Triệu tổng.

      “Vậy thôi.” Trần Hi gật đầu, cảm thấy Triệu Viễn Đông buồn cười đến khó hiểu, rồi lại thấy bất kỳ quan hệ nào liên quan đến ông ta đều bẩn thỉu như nhau, bởi vậy với trợ lý Trương, ‘Cuộc họp của Lục Chinh chắc xong rồi, chúng ta thôi.”

      hờ hững với Triệu Viễn Đông, nhưng ông ta lại càng thêm nôn nóng. Ông ta vất vả di chuyển xe lăn, muốn theo Trần Hi, bấy giờ thấy Trần Hi có vẻ gì là thiện cảm với mình, vội vàng , “ bé, ta, ta…” ông ta gấp đến độ lên lời, Trần Hi đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn mình.

      “Phiền đấy. Đúng là lão già biết xấu hổ.”

      Mắt kính trợ lý Trương rớt tại chỗ.

      Trần học bá biết nhiều thế nhỉ, ai dạy hay thế?

      “Cháu, cháu cái gì?”

      “Ông mà còn theo tôi, tôi đưa ông lên đầu báo giờ.” Trần Hi lấy cái điện thoại cũ rích 600 tệ của mình, khi Triệu Viễn Đông còn ngớ người nhắm ngay mặt ông ta mà quay phim, lạnh lùng , “Để cả thế giới này biết ông già dầu mỡ như ông cứ bám đuôi đứa con như thế nào. Còn nữa, ông đúng là kinh tởm. Tôi đâu quen biết ông, ông còn thấy hỏi họ mẹ tôi là chuyện đương nhiên ấy à.” Trần Hi dừng chút, từ tốn nhả từng chữ vào bộ mặt hoảng hốt của Triệu Viễn Đông, “Sao ông ra đường lớn cho người khác biết bố ông họ gì ?”

      Bố ông ta họ Triệu.

      Trợ lý Trương vẫn đơ mặt đẩy kính, trong lòng đưa ra đáp án đầy đơn giản này.

      Triệu Viễn Đông ngờ mấy bé bây giờ lợi hại thế, nhìn Trần Hi hồi lâu mà được gì.

      Trong giọng của đầy căm ghét, giống như kiếm đâm sâu vào đáy lòng ông ta.

      , phải như thế này.

      Ông ta chỉ nhịn được thôi, bởi vì bé này rất quan trọng, mẹ của

      chuyện với ông đúng là mắc ói.” Trần Hi hứ tiếng, tôi chắc chắn vợ của ông biết đâu nhỉ. đường ngăn lại buông, đây là vấn đề đạo đức cá nhân. Xem ra ông chỉ là người thích ra vẻ đạo mạo, còn là tiểu nhân đạo đức thối nát.”

      Tính được như Khương Noãn, cáu lên là giơ tay đánh người gần chết mới thôi, dù rất muốn bảo Triệu Viễn Đông vĩnh viến biến cho khuất mắt.

      Mấy người trẻ tuổi bên Triệu thị thấy thế xúm vào đây, ỷ vào người đông thế mạnh, ngăn trợ lý Trương và Trần Hi trong phòng khách.

      “Triệu tổng, đây là lễ nghi của Triệu thị sao?” Trợ lý Trương nhíu mày hỏi.

      Triệu Viễn Đông lại cứ ngẩn ngơ nhìn Trần Hi, mãi lâu sau mới lẩm bẩm: “ rất giống.”

      Thấy Trần Hi ngây người nhìn mình, đôi mắt Triệu Viễn Đông bỗng long lanh lệ, nở nụ cười hoài niệm với Trần Hi: “Cháu rất giống người ta thích năm xưa. ấy cũng kiên cường như thế này, cái miệng lúc nào cũng chịu thua ai, nhưng ra ấy là người rất…” ra là người rất dịu dàng. Nhưng khi Triệu Viễn Đông vừa tới đây, chợt thấy mặt mình đau rát, thân thể lung lay, suýt ngã xuống khỏi xe lăn.

      Ông ta che lại bên mặt bị tát, nhìn Trần Hi chết đứng.

      “Dù tôi có giống ai, hay dù cho người ông mong nhớ là ai, nhưng nhìn người lại nhớ người khác, với ai cũng là sỉ nhục.” Trần Hi đột nhiên muốn nữa.

      bước tới, chân dùng sức sút ngay bụng dưới của Triệu Viễn Đông!

      Triệu tổng ôm cái bụng đau co lại xe lăn, bé này mà tung cước chuẩn đến nỗi khiến mình muốn tắc thở luôn.

      “Sao dám làm thế với Triệu tổng!” Người bên Triệu thị lập tức xông tới.

      “Sếp tôi là Lục Chinh!” Trần Hi làm chuyện xấu đứng giữa bọn họ, vênh váo ngẩng cao đầu, “Mấy người thử chạm vào tôi cái thử xem! muốn sống hả?!”

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 109

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đám cấp dưới theo Triệu Viễn Đông toàn đám lâu la, thấy cái khí thế sợ ai người Trần Hi mà giật cả mình.

      Trợ lý Trương đúng là ngờ tới, chỉ trong thời gian ngắn Trần Hi học được cái tính cáo mượn oai hùm.

      Làm tốt lắm!

      “Chúng tôi là người của Lục thị,” ta bình tĩnh .

      Hoàn toàn phớt lờ cơn đau đớn của Triệu tổng.

      Dù sao cũng là Trần Hi động tay, với người luôn trung thành với Lục Chinh như trợ lý Trương, chỉ sợ còn lo chân Trần Hi đau vì Triệu Viễn Đông thịt già ấy.

      Hơn nữa, Triệu thị vây quanh họ là có ý gì? Muốn lên trời hả?

      ta cũng là trợ lý mạnh mẽ, tay lôi thanh niên trước mặt mình ra, chuẩn bị xung đột.

      Trong khoảng khắc, hai bên giương cung bạt kiếm.

      “Dừng tay…” Triệu Viễn Đông ăn cước này tuy đá vào chỗ hiểm nhưng cũng thấy suýt chầu tổ tiên. trán ông ta toát đầy mồ hôi lạnh, tay chật vật che bụng, tay ngăn người của mình được ra tay với Trần Hi.

      Ông ta vốn định nở nụ cười tỏ vẻ sao với Trần Hi, bỗng nghe bên ngoài phòng khách truyền tới giọng lạnh lùng hỏi: “Các người làm gì ở đây?” Lục Chinh dẫn theo vài người đứng ở cửa, đôi mắt lạnh băng nhìn qua, hiểu sao Trần Hi lại thấy cực kỳ tủi thân, trong ánh mắt ngày càng bình tĩnh của trợ lý Trương, lập tức nhào vào lòng Lục Chinh, chỉ vào Triệu Viễn Đông ôm bụng ngồi xe lăn, gấp gáp vui mừng , “Mắc ói!”

      “Lục tổng…”

      “Rất mắc ói?” Lục Chinh lạnh lùng hỏi

      …Trò đùa này thú vị tí nào đâu.

      Triệu Viễn Đông hít sâu hơi, lau mồ hôi lạnh đầu, cố nở nụ cười với Lục Chinh đầy vất vả.

      “Lục tổng, làm phiền đến việc làm ăn của cậu rồi, ngại quá.” Ông ta ngờ Lục Chinh cũng có mặt ở công ty này, nhưng khi thấy là người bên cạnh Lục Chinh, ông ta lại thấy đúng là vui mừng ngoài ý muốn.

      Ông bỏ qua thân mật giữa Trần Hi và Lục Chinh, lặng lẽ nhíu mày, lòng có chút khinh bỉ với Lục Chinh…Dẫu sao Lục Chinh cũng hơn 30, thế mà dây dưa bé.

      Nghĩ đến Triệu Nguyệt vì Lục Chinh mà gần như bỏ lỡ tuổi xuân, Triệu Viễn Đông chỉ thấy chẳng đáng cho em mình.

      Nhưng lúc này ông ta thể để lộ cái gì, chỉ đành miễn cưỡng cười với Lục Chinh, “Tôi chỉ cảm thấy bé này có chút giống người quen trước đây của tôi.”

      “Ông cảm thấy?” Lục Chinh đột nhiên cười lạnh.

      buông Trần Hi bên cạnh ra, chậm rãi tới trước mặt Triệu Viễn Đông nhíu mày, từ cao nhìn xuống, nhướng mày hỏi, “Ông cho rằng ông là cái gì, dám đụng tới người của tôi? Rác rưởi.”

      Thấy Triệu Viễn Đông mặt xanh hơn tàu lá chuối, từ tốn cúi người, khi thần kinh Triệu Viễn Đông hãy còn căng như dây đàn, giọng , “Ông là cái đếch gì.”

      Còn “Tôi cảm thấy”. Triệu Viễn Đông có phải biết mình là cái thứ gì ?

      Ở trong mắt Lục Chinh, đây là bãi phân chó.

      thờ ơ khinh miệt như thế khiến lửa giận trong lòng người ta bốc cháy bừng bừng, đặc biệt người bị khinh bỉ lại là người đàn ông luôn đứng cao, đúng là khiến Triệu Viễn Đông hận thể đấm vào mặt phát. Nhưng Triệu Viễn Đông vẫn cố nhẫn nhịn, mãi lâu sau mới chậm rãi , “Lục tổng, tôi hi vọng cậu hiểu thế nào là tôn trọng người khác.”

      “Ông là người à?”

      “Cậu cái gì?!”

      “Tôi rất tôn trọng người. Nhưng trước nay tôi lười tôn trọng ông.” Giọng Lục Chinh trầm thấp, đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm dừng lại người Triệu Viễn Đông.

      Ông ta chỉ thấy cả người rét run, run sợ thôi.

      Loại cảm giác như bị sinh vật phía chuỗi thức ăn nhìn chằm chằm khiến Triệu Viễn Đông có chút xấu hổ. Tuy rằng ông ta lớn hơn Lục Chinh mấy tuổi, nhưng dù là người thừa kế Triệu thị ông ta phải tự nhận thân phận mình đủ để được ngồi chung mâm với Lục Chinh.

      Thế nhưng Lục Chinh cứ mang giọng điệu lẫn câu từ tới mỉa mai ông ta, khiến lòng ông ta cực kỳ bực bội. Nghe thấy Lục Chinh thấp giọng cười khinh, sắc mặt Triệu Viễn Đông cũng sầm xuống, lạnh lùng , “Nếu Lục tổng thể tôn trọng tôi, vậy tôi cũng tôn trọng Lục tổng đây nữa.” Giọng của ông ta mang theo uy hiếp, Lục Chinh cười nhạo tiếng.

      “Tôi muốn xem thử ông dám tôn trọng tôi thế nào.”

      “Lục tổng chỉ vì miếng đất kia mà muốn trở mặt thành thù với Triệu thị sao?” Triệu Viễn Đông dừng chút, kiềm lại giọng, với Lục Chinh, “Lục tổng, miếng đất đường Hòe An…”

      “Mặt ông bị sao vậy?” Lục Chinh đột nhiên hỏi.

      Triệu Viễn Đông xoa má trái sưng đỏ, do dự chút, nghĩ tới tính tình Lục Chinh tốt, có lẽ vì vậy mà giận chó đánh mèo lên bé kia, bởi vậy gì.

      Nhưng nhân viên bên kia của Triệu thị tức giận bất bình thay, “Lục tổng nên chỉnh đốn công ty của mình chút. bé này thèm quan tâm đến lợi ích của Lục thị, đánh Triệu tổng của Triệu thị chúng tôi. Có biết như vậy tạo thành ảnh hưởng gì, tạo thành bao nhiêu tổn thất ?”

      vốn cáo trạng, lại thấy Lục Chinh quay đầu im lặng nhìn Trần Hi mím môi đứng ở cửa.

      “Em đánh?” nhướn mày hỏi.

      Trần Hi gật đầu mạnh, trông chả sợ gì cả, hoàn toàn lo mình bị Lục tổng ghét.

      “Đáng đánh.”

      “Cho nên Lục tổng nhất định phải quy định… Gì cơ?!”

      “Tôi đánh rất tốt. Lần sau ông còn năng lỗ mãng với thư ký của tôi, chuyện này phải chỉ cái tát đâu.” Lục Chinh chậm rãi nâng người lên, ánh mắt rơi vào đôi mắt Triệu Viễn Đông rồi lại đảo qua mặt Trần Hi, cười lạnh tiếng, đột nhiên dùng sức đấm vào má phải của Triệu Viễn Đông!

      Quyền này thế như sấm sét, mang theo tiếng gió vù vù, cái này còn lợi hại hơn cái bạt tai mềm như bông của , Triệu Viễn Đông kêu rên tiếng, tiếng kêu thảm thiết chưa kịp phát ra ngã quỵ đất, xe lăn bị lật, ông ta trầy trật quỳ sàn, che lại má phải, lúc sau bỗng nhổ ra ngụm máu.

      Nhân viên Triệu thị sợ cứng người.

      Bọn họ nhìn Triệu tổng quỳ rạp sàn, hai bánh xe lăn chuyển động chật vật trong gian, bỗng chốc biết gì.

      “Nếu ấy đánh má trái để tôi gom bên này cho cân.” Lục Chinh chỉnh lại tay áo vest, chậm rãi nhấc người đàn ông trung niên nằm đất còn ho khan, từ tốn , “ ấy phải người hứng là đánh người, ông cái gì ghê tởm tới độ khiến ấy nhịn được phải đánh ông? Nếu ấy đánh ông, vậy chứng tỏ ông nhất định đúng. Triệu Viễn Đông, chắc bố ông chưa cảnh cái ông nhỉ. Tôi từng với ông ta rồi, nếu ông còn dám làm phiền người của tôi trước mặt tôi đây, tôi đánh gãy nốt cái chân còn lại của ông.”

      nhàng vứt Triệu Viễn Đông còn lắc lư yếu ớt xuống đất, đột nhiên cầm xe lăn bên cạnh lên.

      Xe lăn khung thép ấy được người đàn ông nhấc lên đầy nhàng, sau đó đập mạnh lên người Triệu Viễn Đông.

      Triệu tổng chỉ cảm thấy trong thân thể mình như truyền tới tiếng xương gãy lớn, ngực đau buốt, hồi lâu sau nằm bất tỉnh nhân đất.

      “Bỏ qua cảnh cáo của tôi đây chính là kết quả.” Lục Chinh lạnh lùng với mấy tài trẻ tuổi hãy còn run bần bật, ngây như phỗng của Triệu thị.

      Trợ lý Trương thấy nhiều nên trách, đẩy mắt kính với Trần Hi, “Đừng lo, Lục tổng hung tàn như vậy với người nhà đâu.”

      Lục Chinh lúc trẻ là kẻ hung tàn, chẳng qua dường như mấy năm nay phủ thêm tấm áo vest ngụy trang được vẻ cao quý của tổng tài, bởi vậy xã hội thượng lưu dần quên truyền thuyết lưu truyền về lão đại Lục gia hồi đó...Đương nhiên, số Triệu Viễn Đông cũng đủ xui, ra Lục tổng tu tâm dưỡng tính nhiều năm rồi…Lớn tuổi ấy mà, cố sống thiện lành hơn.

      Nhưng trợ lý Trương ngờ Triệu tổng lại chủ động đụng vào nắm đấm của Lục Chinh.

      Lục Chinh đẹp trai quá.” Trần Hi thầm, thấy lúc này cởi bỏ áo vest, áo sơ mi mỏng manh ôm lấy bờ ngực cường tráng, mắt sáng lấp lánh.

      Trợ lý Trương gật đầu, cảm thấy mình hiểu hết.

      Người tình trong mắt hóa Tây thi gì đó chứ đâu.

      Hiểu mà!

      Thấy Lục Chinh tiện thể xắn tay áo, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ, trợ lý Trương lại nhìn sang Triệu tổng bất tỉnh nhân , ngẫm nghĩ lại mới thấy đoạn video mình vừa ghi lại cho Triệu tổng đúng là có ích.

      ta khinh thường đám gan chuột nhắt của Triệu thị, đám tài kia thấy Lục tổng hai lần ra tay mà dám chạy tới giải cứu chủ, thế là từ tốn tới trước mặt đám ấy, nâng cằm. Động tác này như vẽ đường cho hưu chạy, lập tức khiến cả đám nổi cáu, trong đó có tên nhanh chóng gọi điện báo công an.

      “Cố ý gây thương tích, đợi ngồi tù !”

      “Ngại quá. Lục tổng chúng tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm.” Trương trợ lý chậm rãi với thanh niên vẻ mặt hoảng hồn, thậm chí còn quên gọi điện thoại.

      Trợ lý phó tổng của mấy tập đoàn khác chỉ thế này thôi à?

      Trợ lý Trương cảm thấy mình có thể bỏ xa họ cả tám con phố.

      Tám con phố này ta mong năm sau tăng lương bổ sung vào.

      , gì?”

      Trợ lý Trương lại càng thấy trợ lý của Triệu Viễn Đông ăn hại quá, bình tĩnh lấy điện thoại, thong thả quơ quơ trước mặt rồi , “Triệu tổng quấy rồi nữ nhân viên của Lục thị chúng tôi trước. Lục tổng vì bảo vệ nhân viên dưới quyền nên mới ra tay, cái này gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Hơn nữa mấy người sao tự mình hỏi Triệu tổng, nay mất mặt như thế, có muốn làm loạn tới Cục cảnh sát . Để người nhà, vợ con đều biết ông ta làm gì bên ngoài?” Thấy mấy thanh niên kia sợ ngây người, trợ lý Trương cảm thấy công việc của mình độ này càng ngày càng có kĩ thuật, liền khinh thường thu lại điện thoại.

      ta cố ý nhắm vào ai, nhưng mà ta muốn , mấy tên tài đối diện mình đều là rác rưởi.

      “Còn chưa đưa bệnh viện? Hay mấy người muốn đợi Triệu tổng chết luôn.” ta lạnh lùng .

      Mấy thanh niên nãy còn hăm hở chợt nhớ ra, vội xóa số công an, trực tiếp gọi số xe cứu thương, chưa tới lúc sau, Triệu Viễn Đông được đưa lên xe cứu thương, nhanh chóng biến mất.

      “Lục tổng, giờ làm sao?” Lục Chinh ràng đánh gãy xương sườn Triệu Viễn Đông, tuy là vừa rồi trợ lý Trương trông như quan tâm, nhưng giờ chẳng còn người ngoài, thấy nhân viên công ty vừa ký hợp đồng vô cùng lịch mà vòng qua phòng khách này, ta mới thấp giọng , “Có muốn tôi…” ta có thể liên hệ với mấy công ty truyền thông để đánh đòn phủ đầu, khiến danh dự của Triệu Viễn Đông mục nát trước, nhưng Lục Chinh lại cười nhạo cái , “ cũng đáng để tôi chèn ép . Đồ ăn hại.”

      giơ tay, gọi Trần Hi ngại ngùng đứng ở cửa nhưng mắt nhìn mình sáng chói tới trước mặt mình, cong cong khóe miệng, giơ tay xoa đầu .

      “Đánh tốt lắm.”

      Xác nhận qua ánh mắt, nhìn đại hùng này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 110

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Được đồng tình của Lục tổng, Trần Hi gật đầu.

      do dự chút, gãi gãi mặt.

      “Em cũng phải vô duyên vô cớ đánh ông ta đâu. Bởi vì sỉ nhục mẹ em.” Người đàn ông này sao có thể dùng giọng điệu hoài niệm để về người cũ cơ chứ?

      Trần Hi cảm thấy lúc ông ta dùng bộ dạng tràn đầy tình cảm nhớ về chuyện xưa, đối với mẹ loại nhục nhã cực hạn.

      “Biết thế đánh gãy thêm hai cái xương sườn nữa.” Lục Chinh khẽ nhíu mày.

      Trợ lý Trương nghe thấy lời này, lòng thấy có phần ổn, lặng lẽ lùi về sau hai bước, tránh khỏi những bí sử hào môn này.

      Dù rằng ta hứng thú với chuyện nhà Trần Hi, nhưng nhớ tới mấy lời của Triệu Viễn Đông, trong lòng vẫn đoán ra được ít. Huống chi trước đó lâu, Lục tổng còn chạy qua chạy lại cướp mấy công ty con của Triệu thị về cho Trần Hi, giớ ngẫm lại hóa ra có lý do cả. Trợ lý Trương đương nhiên thiên vị Trần Hi, cảm thấy Trần Hi làm đúng.

      Đánh đánh thôi, chả lẽ còn cần hỏi lí do?

      Chẳng qua vì chuyện này mà tâm trạng Trần Hi tốt lên được, héo rũ theo Lục Chinh, thầm: “Em thích ông ta.”

      phải muốn tránh mặt Triệu Viễn Đông mà ghét phải có bất kì quan hệ gì với ông ta.

      Người như Triệu Viễn Đông, khi dính phải như kẹo mạch nha, rất khó dứt sạch.

      Nghĩ tới cảnh mai sau bị Triệu Viễn Đông dùng bộ dạng mắc ói đấy làm phiền là lại thấy vui.

      chỉ có mẹ, có ông ngoại…Lục Chinh, Khương Noãn, có nhiều người nữa, nhưng lại chẳng có bố.

      cũng cần bố.

      Bởi vì có Lục Chinh là đủ rồi.

      Do chút phàn nàn này của Trần Hi, nên Lục Chinh hiển nhiên biết ý nghĩ trong lòng Trần Hi với mình, nheo mắt, gì thêm, nhưng sắc mặt lại có chút u.

      Mãi lâu sau mới với Trần Hi, “Em là người bên cạnh . Chỉ cần chuyện em muốn, ai đủ sức để ép em.”

      Thấy Trần Hi ngẩng đầu, cắn môi nhìn mình, ánh mắt đẹp đẽ ấy lên tin tưởng, cong cong môi chậm rãi , “Dù có phát thân thế của em, Trần Hi, em phải nhớ có ở đây là đủ rồi.”

      Chỉ cần ở cạnh Trần Hi, dù Triệu Viễn Đông biết hết sao?

      Lục Chinh hoàn toàn quan tâm Triệu Viễn Đông, ôm lấy bả vai Trần Hi ra ngoài, thản nhiên , “Đừng để thứ này trong lòng. Ảnh hưởng tới cuộc sống của em.”

      “Em biết rồi.” Trần Hi gật đầu.

      “Em 18 tuổi, dù có muốn tìm em về cũng chả có cách nào.”

      *theo luật Trần Hi là người thành niên, đủ 18 tuổi nên cha mẹ có nghĩa vụ chăm nom hay giữ tư cách là người giám hộ, trường hợp Trần Hi muốn ở cùng Triệu Viễn Đông pháp luật tham gia vào được.

      “Nhưng nếu ông ta…”

      em kiện . Bắt mỗi tháng đưa 200 tiền phí nuôi dưỡng.” Lục Chinh hừ tiếng , “Lục thị có nhiều luật sư, chúng ta cứ từ tốn chơi.”

      Cho là Trần Hi chỉ là quyền thế nên Triệu thị muốn bắt nạt sao cũng được à? Thế giờ Lục Chinh dạy cho Triệu thị biết, thế nào là đối đầu trực diện… chưa thấy tên nào dám lớn tiếng trước mặt mình đâu.

      Nhớ tới bộ dạng thê thảm của Triệu Viễn Đông được khiêng ra ngoài, Lục Chinh cúi đầu nhìn bàn tay to của mình, cảm thấy có chút hài lòng. muốn hỏi thử trong lòng Trần Hi, hình tượng hùng này có đủ cao lớn , nhưng thấy tâm trạng của Trần Hi bị Triệu Viễn Đông làm ảnh hưởng, nên đành thôi .

      gặp phiền phức chứ?” Trần Hi cũng sầu lo cho mình quá, mà lo Triệu Viễn Đông báo cảnh sát .

      dám. Em tin , chuyện hôm nay dám cho người của Triệu thị biết.”

      “Vì sao ạ?”

      thèm đường Hòe An, mà phải nhờ nhà mẹ vợ mới có được khoản tiền lớn. Nếu hôm nay để vợ biết chuyện xinh đẹp mà bị đánh, em thấy liệu tiền của có tan thành mây khói ?”

      Lục Chinh là người cực kỳ bình tĩnh, dù rằng lúc đánh Triệu Viễn Đông nghĩ tới cái này, chỉ thấy Trần Hi khó chịu là giơ tay lên đánh người thôi. Nhưng giờ chậm rãi nghĩ lại, liền biết chuyện này giống như chuyện Triệu Viễn Đông bị ngã gãy chân ở đường Hòe An, rắm cũng dám đánh cái.

      Nếu Triệu Viễn Đông có thể tìm cho mình lý do hoàn mỹ, vậy Lục Chinh để chuyện này trong lòng.

      Trần Hi được Lục Chinh an ủi, quay người cái liền vứt Triệu Viễn Đông ra sau đầu.

      cảm thấy mình hết sức tin vào Lục Chinh, cho nên nếu Lục Chinh sao, vậy đúng là sao .

      Chẳng qua Triệu gia loạn hết lên.

      Triệu Viễn Đông lại nhập viện, lần này còn bị gãy hai cái xương sườn, tính là bị thương nặng, hơn nữa theo bác sĩ chỗ bị thương cực kỳ tàn nhẫn, bị gãy rất kinh người, người Triệu gia sao có thể thờ ơ.

      Triệu phu nhân rơi nước mắt bầu bạn bên người chồng hôn mê thở thoi thóp sau phẫu thuật, muốn hỏi chồng mình gặp chuyện gì, nhưng những người theo Triệu Viễn Đông ra ngoài đều ngậm miệng , hỏi thêm chỉ qua loa là lúc đàm phán kinh doanh xảy ra tranh chấp với người khác.

      Nhưng Triệu phu nhân tin lời này, bà cảm thấy Triệu Viễn Đông trong kinh doanh luôn là người nho nhã ôn hòa, sao có thể nổi lên tranh chấp với người khác, vì hợp đồng nào mà bị đánh thế này? Hơn nữa dám đánh Triệu Viễn Đông là người thừa kế Triệu gia đến gãy xương sườn, người này chắc chắn phải người thường.

      Bởi vì mấy người này cứ cố che giấu nên Triệu phu nhân càng muốn tìm hiểu chuyện này.

      Bởi vậy, bà vừa đấm vừa xoa, cuối cùng từ miệng người trẻ tuổi có phần bất an biết được, Triệu Viễn Đông có xung đột với Lục Chinh.

      Đương nhiên, vị tâm phúc của Triệu Viễn Đông dám vì Triệu tổng đùa giỡn bên cạnh người ta, chỉ là tranh chấp mảnh đất sắp được khai phá kia.

      Cái lý do này Triệu phu nhân lập tức tin ngay, bởi vì trước khi Triệu Viễn Đông khởi động lại hạng mục khai phá, đúng là quan hệ giữa Lục thị và Triệu thị rất tệ. Bà thấy Lục Chinh có phần quá đáng, thậm chí còn hận thể chất vấn Lục Chinh, đây cùng lắm chỉ là chuyện thương trường, vì sao cứ nhất định phải dùng cách bạo lực để giải quyết.

      Gần đây quan hệ giữa bà với Khúc phu nhân rất tốt, cho nên lại cùng Khúc phu nhân ngồi trong phòng làm việc của Thẩm Dung xoa khóe mắt gì mà khóc lóc kể lể.

      Thẩm Dung thấy rất phiền, nếu phải Triệu thị cũng là khách lớn của bệnh viện mình ấy muốn mời Triệu phu nhân ra ngoài mà khóc.

      “Chị đừng khó chịu. Lục Chinh cũng xem như có chừng mực, tuy là gãy xương sườn, nhưng chịu khó nghỉ ngơi là được.” Khúc phu nhân khô cằn khuyên bảo.

      Bà vừa tìm được thi thể mấy người bạn của Tưởng Dịch, nhớ tới trường tai nạn lúc đó, Khúc phu nhân thấy trong lòng thoải mái. Thảm trạng ấy làm bà vô thức nhớ tới năm con ma kia, ngờ gặp phải tai nạn xe nghiêm trọng đến thế, mà tâm trạng đám ma ấy lại bình thản tới vậy, biến thành lệ quỷ kéo Tưởng Dịch chết chung.

      Nhưng bà vội nhặt xác, thông báo cho người nhà, còn thêm phối hợp điều tra, ở bệnh viện vội đến hoa cả mắt, giờ nghe thấy nguyên nhân bị thương của Triệu Viễn Đông, Khúc phu nhân nhớ tới lời năm con ma đó trước khi cảm ơn bà và Tưởng Dịch rồi biến mất.

      Vì sao ngày đầu tiên xuất ở biệt thự Lục gia.

      Bởi vì Lục tổng này đại hung.

      Vị tổng tài tiên sinh này nếu phải tự tới thư phòng đọc sách, phòng khách ở lầu khiến đám ma miễn cưỡng chịu đựng hôm sau bọn họ cũng chắc chắn dám vào.

      Ngay đến ma còn chứng minh đại hung, Khúc phu nhân giờ chỉ hận mình vĩnh viễn đừng chọc đến Lục tổng.

      Cho nên bà thể nghĩ ra.

      Triệu Viễn Đông rảnh quá hay gì mà chọc Lục Chinh? Ra mặt thay em à?

      Nhưng mà Triệu Nguyệt độc thân lâu như vậy, có tí xu quan hệ nào với Lục Chinh người ta đâu.

      Tâm tư của Khúc phu nhân giờ có thay đổi, bởi vì nhận được trợ giúp của Trần Hi, cho nên muốn tham gia vào chuyện của Lục gia cho lắm, cũng muốn cùng ai lung tung về Lục Chinh…Vừa được người ta cứu ba cái mạng quèn, quay lại xầu về người ta, làm người ai làm thế?

      Cho nên bà thở dài hơi, đứng lên lấy từ ngăn tủ Thẩm Dung mấy hộp…sữa bò? Khúc phu nhân nhìn hộp sữa trong tay, lại quay sang kinh hoảng nhìn Thẩm Dung nay gần ba mươi. Bác sĩ Thẩm cũng nhìn về đây, thấy Khúc phu nhân cầm sữa bò, vội vàng đứng dậy với bà, “Chị Tưởng, chỗ em có cà phê, chị pha , chỗ sữa này là chuẩn bị cho Trần Hi.”

      “Trần Hi thường tới đây à?”

      “Trước kia hay tới, tháng nào em ấy cũng tới chỗ em trả tiền.” Thẩm Dung có phần tiếc thương cho Trần Hi ăn mặc cần kiệm, cho nên lúc Trần Hi tới, thỉnh thoảng giả đò vô tình đưa cho Trần Hi hộp sữa bò để bổ sung dinh dưỡng.

      “Trả tiền?”

      có gì, trước đó người nhà em ấy bị bệnh nằm viện, em là bác sĩ chữa trị.” Thẩm Dung ậm ờ đáp lại, thấy Khúc phu nhân nhàng gật đầu, lúc này mới với Khúc phu nhân, “Chị Tưởng, em còn có việc.”

      “Chị chỉ ngồi chỗ em chút thôi, Viễn Đông chắc cũng tỉnh rồi.” Triệu phu nhân là người cực kỳ biết ý, thấy Thẩm Dung thực có hứng với sống chết của Triệu Viễn Đông, có chút áy náy , “Xin lỗi nhé Thẩm Dung. Chị ra…chỉ cảm thấy sau khi Viễn Đông về nước gặp phải đủ điều may.”

      nhàng thở dài hơi, có chút đau lòng, nhưng nhớ tới lời Thẩm Dung trước đó, liền lên chút nhu hòa , “Đúng rồi, bé Trần Hi đấy ra cũng đáng . Năm nay bé ấy thi đại học, thành tích ra sao?”

      “Nghe ý của tiểu Khúc thi tệ.” Cuối cùng cũng cần về Triệu Viễn Đông, Khúc phu nhân cũng thở dài nhõm hơi, mừng rỡ câu cho đại ân nhân của mình, “Con bé rất tài giỏi. Giờ mới bao lớn, thế mà được làm thư ký của Lục tổng. Còn biết trừ tà, làm người cũng tốt, trước nay phải kiểu người giả tạo.”

      Khúc phu nhân nhớ như in khi Trần Hi dùng biểu cảm chân thành trình bày cho mình biết cái gì là quan hệ tiền bạc.

      Nhưng chính vì Trần Hi là kiểu con như thế, nên Khúc phu nhân ngược lại còn thấy Trần Hi cực kỳ ưu tú, bà khoe được tiểu Khúc nhà mình, vậy khoe chút về Trần Hi vậy.

      “Này vượt trội quá rồi. Thư ký của Lục Chinh á? Mắt cậu ta cao lắm.” Năng lực công việc đủ mà dám làm thư ký của Lục Chinh chỉ có cái kết.

      Bị sút đạp ra khỏi Lục thị.

      Dù mấy năm nay Triệu phu nhân ở nước ngoài nhưng cũng nghe được tiếng xấu của Lục tổng.

      “Trần Hi từ khi học cấp ba là học bá, hơn phân nửa kỳ thi đều đứng đầu, đôi khi có hơi tụt hạng, nhưng chưa bao giờ rơi khỏi tốp 10.” Khúc phu nhân ngẫm lại tiểu Khúc có người bạn là học bá đúng là điều đáng tự hào, cười với Triệu phu nhân lên hứng thú, “Đặc biệt bé ấy còn moi tim đào phổi với bạn mình. Tiểu Khúc nhà em, đến em cũng từ bỏ, đợi sau khi nó thi đại học đưa ra nước ngoài du học, chính Trần Hi là người kéo nó cùng cố gắng học tập, hề khinh thường tiểu Khúc, rất để tâm đến tiểu Khúc.”

      Giờ bà nghĩ lại mới thấy mình lúc đó đúng là cư xử phải.

      Nhưng nhìn bộ dạng từ chối của Trần Hi và Lục Chinh là biết, người ta muốn giao hảo với mình rồi.

      bé đó tốt như vậy ư?” Triệu phu nhân kinh ngạc hỏi.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :