1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ui vụ này chắc là liên quan đến nhà con trai lý chính rồi nè. haiz, đúng là thi cử cổ đại k trông chờ công bằng cứ giỏi là đỗ được. May mà Tiết đình nhương có hào quang nam chính :v
      lamphuonghoang thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      chuyện thi cử còn dài bạn à
      Bởi vậy ở phần giới thiệu mình mới là lắm chông gai, học mệt, thi còn mệt hơn. Thi mệt, muốn đậu càng thêm mệt. Thi đậu rồi, làm quan càng mệt, phải chọn phe, phải đấu đá
      Truyện này chuẩn quan đấu luôn, nên mình thấy mới lạ, dù buff nam chính hơi nhiều :3 :3 :3
      Yến.Yến thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 117:

      Hắc Tam tên phải Hắc Tam, mà họ Thôi, có đại danh, nhũ danh là Tam tử.
      Bởi vì đen, nên người trong thôn đều gọi là Hắc Tam.
      Hắc Tam và mẹ gã chẳng phải người địa phương, mà lưu lạc đến thôn Dư Khánh. Bởi vì là đôi nhi quả phụ, hơn nữa lúc trước mẹ Hắc Tam từng cứu vợ Trịnh lý chính là Điền thị, thôn Dư Khánh mới thu nhận hai mẹ con bọn họ.
      Mấy năm gần đây mẹ Hắc Tam phải dựa vào bản thân khai khẩn vài mẫu đất hoang, mới nuôi lớn được Hắc Tam.
      Trong nhà vốn nghèo, Hắc Tam cũng nên cố gắng ít, nào ngờ người này lại hết ăn lại nằm. Lười cũng liền thôi, còn thích trộm vặt, vì việc này Thôi quả phụ chảy biết bao nhiêu nước mắt, tạ tội biết bao nhiêu gia đình trong thôn. Vì Thôi quả phụ xưa nay nhiệt tình chân chất, nhà ai trong thôn có việc cần hỗ trợ bà đều chạy trước chạy sau, nên các thôn dân cũng ngại so đo với Hắc Tam.
      Mấy năm nay, Hắc Tam trưởng thành ít, thay đổi bản tính, nhưng vẫn hết ăn lại nằm như trước. Chẳng qua là việc nhà người khác, chỉ cần trộm đến nhà mình, các thôn dân cũng thích lo chuyện bao đồng.
      Bất quá theo Chiêu Nhi biết, Hắc Tam bây giờ đổi thành trộm thôn khác, bởi vì xuống tay cẩn thận, ít khi bị bắt, nhưng là tên du thủ du thực có tiếng của vài thôn gần đây.
      Kỳ thực ngày ấy cũng là tình cờ, Trịnh lý chính dẫn theo thôn dân bắt Tiết Thanh Sơn, việc này đương nhiên gọi Hắc Tam. Nhà Hắc Tam ngay sau lưng nhà Tiết quả phụ, gã ngồi dưới mái hiên nhà mình phơi nắng, liền thấy Tiết quả phụ lén lút ôm đứa bé chạy ra ngoài.
      lúc quá nhàm chán, Hắc Tam tò mò theo ở phía sau, càng theo càng cảm thấy kỳ quái. ràng Trịnh lý chính muốn đến nhà Tiết quả phụ bắt người, sao ả ta lại chạy tới nhà Trịnh lý chính.
      Nấp ở cửa sau nhà Trịnh lý chính, Hắc Tam xem được vở tuồng.
      Bởi vì sợ bị phát , gã nấp khá xa, liền thấy Trịnh Cao Phong cùng Tiết quả phụ lôi kéo, mà Tiết quả phụ lại khóc đến đau lòng. Sau đó biết hai người gì, gã nhìn thấy Trịnh Cao Phong phía trước, Tiết quả phụ phía sau, hai người cùng rời khỏi.
      Đến khi quay về gặp người trong thôn khắp xung quanh tìm Tiết quả phụ, Hắc Tam cũng lắm miệng, thẳng đến khi nghe thấy tin Tiết quả phụ chết.
      Đến lúc này, Hắc Tam mới ý thức được có gì đúng, bất quá gã vẫn định ra.
      Gã và mẹ gã đều là người họ khác, có thể đặt chân ở thôn Dư Khánh, đều nhờ vào Trịnh lý chính. Người mà lúc trước mẹ gã cứu, chính là mẹ ruột Điền thị của Trịnh Cao Phong. Lúc đó Điền thị mang thai đứa con trai , lại cậy mạnh ra ruộng gọi chồng và con trai về nhà ăn cơm, giữa đường vỡ ối, lúc đó đường cũng chẳng có ai, vừa may gặp Hắc Tam và mẹ gã.
      Cho nên mấy năm gần đây, giao tình của Điền thị cùng Thôi quả phụ vẫn rất tốt, Hắc Tam ăn ít cơm của Trịnh gia. Bình thường nhìn thấy Trịnh Cao Phong, đều gọi thúc dài thúc ngắn.
      Bỏ qua giao tình, gã và mẹ gã còn muốn ở lại trong thôn, thể đắc tội Trịnh lý chính. Nhưng hôm nay gặp lúc nguy cấp, Hắc Tam đương nhiên kể ra toàn bộ những điều mình biết.
      Trong phòng lặng ngắt như tờ, dù Hắc Tam gã tận mắt thấy Trịnh Cao Phong đẩy Tiết quả phụ xuống vách núi, nhưng Tiết quả phụ ngã chết, Nữu Nữu bình yên vô , việc này dường như cũng khó đoán.
      "Chiêu Nhi tỷ, điều ta biết ta đều hết rồi, ngươi để ta ."
      "Thả ." Chiêu Nhi chán ghét liếc nhìn Hắc Tam, : "Còn dám tái phạm, ta liền sai người đánh gãy chân ngươi."
      Hắc Tam được cởi trói, chẳng dám lời nào, liền chạy mất.
      "Tiết quả phụ vậy mà lại bị Trịnh Cao Phong giết, rốt cuộc là vì sao?" Trong yên tĩnh, giọng Tiết Cường vang lên.
      Việc này còn cần phải sao, khẳng định là Tiết quả phụ nắm thóp uy hiếp Trịnh Cao Phong, đối phương mới có thể xuống tay. Về phần uy hiếp gì, liên tưởng đến lúc trước Tiết Thanh Sơn bị tra ra nhiễm bệnh hoa liễu, hầu như cũng khó tưởng tượng.
      Tiết quả phụ chắc chắn là sợ, mới có thể cầu xin Trịnh Cao Phong giúp mình, thậm chí uy hiếp y. Nhưng sao Trịnh Cao Phong lại để Tiết quả phụ liên lụy, nhắc tới thanh danh gì đó, chỉ riêng việc bị nghi ngờ mắc hoa liễu, cũng đủ khiến y sợ hãi.
      Về phần vì sao Trịnh Cao Phong giết Tiết quả phụ, lại tha cho Nữu Nữu.
      Chiêu Nhi, Chiêu Đệ cùng hai huynh đệ Tiết Thanh Hòe, khỏi nhớ tới vụ việc Triệu thị hỏi bộ dạng Nữu Nữu giống ai.
      Chẳng lẽ —— Nữu Nữu kỳ thực là con của Trịnh Cao Phong?
      " thể để Hắc Tam rời . Các ngươi bắt Hắc Tam trở về, ta với Đường gia." Tiết Cường dặn dò mấy đứa trẻ cùng lứa, rồi tự mình chạy như bay.
      dính đến mạng người, Chiêu Nhi bọn họ chắc chắn thể tùy ý xử lý. Hơn nữa hai nhà Tiết Trịnh xưa nay đối đầu, trong tộc từ già tới trẻ đều việc này, cho nên ai ngăn cản Tiết Cường.
      Mọi người đều thở dài nặng nề, biết lần này trong thôn xảy ra rắc rối lớn.
      *
      Sáng sớm hôm sau, Tiết tộc trưởng liền triệu tập người toàn thôn.
      Vốn theo lý, ông là tộc trưởng bộ tộc Tiết thị, quản lý họ Tiết liền thôi, thể quản đến những người khác. Nhưng từ lúc Tiết Đình Nhương đỗ tú tài, uy vọng của Tiết tộc trưởng trong thôn dần dần vượt qua Trịnh lý chính. Cho nên vừa triệu tập, cơ hồ người toàn thôn đều đến.
      Mặc kệ là xem náo nhiệt, hay vì điều gì khác, chỉ cần có người đến là được.
      Vừa bắt đầu Tiết tộc trưởng chuyện gì khác, chỉ chuyện Hắc Tam lên đỉnh núi trộm cắp, Thôi quả phụ khóc thế nào cần nhắc tới. Trịnh lý chính muốn vài lời hay, nào ngờ họng súng của Tiết tộc trưởng liền đổi mục tiêu.
      Ông bảo đám Tiết Cường kể lại chuyện hôm qua, Chiêu Nhi cùng Cao thẩm làm nhân chứng.
      Nghe xong lời kể, phía dưới bỗng chốc liền sôi trào.
      Họ Trịnh họ Tiết vu khống, họ Tiết cãi lại, phía dưới tranh cãi ầm ĩ, cơ hồ sắp đánh nhau. Nhưng Trịnh lý chính đứng ở , sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.
      "Mặc dù Tiết quả phụ phải là người Tiết thị chúng ta, nhưng dù gì ả cũng từng là nàng dâu Tiết thị, sau này lại ở cùng Thanh Sơn. người sống khoẻ, cứ vậy mà chết , Trịnh gia các ngươi nên giải thích ràng ."
      "Đúng, giải thích cho chúng ta !"
      "Quá độc ác, dù gì cũng thể giết người!"
      "Giết người bị chặt đầu!"
      Phía dưới đám người họ Tiết xúc động .
      "Ngươi muốn giải thích gì chứ?" Trịnh lý chính hung tợn trừng mắt nhìn Tiết tộc trưởng, hung hăng như gà chọi.
      "Lý Chính làm lý chính nhiều năm như vậy, có gì , còn cần ta dạy sao?"
      Đúng lúc này, Trịnh Cao Phong đột nhiên bước ra, bùm tiếng quỳ gối giữa sân: "Tiết thúc, thúc đừng làm khó dễ cha ta, người do ta giết, muốn gặp quan, muốn chặt đầu gì đều được."
      Vốn là hán tử cao lớn, đột nhiên cong lưng uốn gối. Điền thị khóc chết sống lại, nhào sang bên cạnh, là muốn chém cứ lấy đầu bà, tiện nhân Tiết quả phụ kia là do bà đẩy xuống.
      Lúc này thốt ra lời đó, ràng là bao che, đương nhiên chẳng ai tin.
      "Mẹ, mau về . Người là do con giết, con cũng biết lúc đó sao lại lú lẫn đầu óc, ả ép con quá mức, con chỉ nghĩ thể để ả náo loạn cuộc sống của chúng ta..."
      "Đứa con ngốc này, có việc gì mà thể giải quyết chứ, sao có thể giết người..."
      Hai mẹ con ôm đầu khóc rống, khiến người ta khỏi thổn thức.
      Khóc lát, Điền thị đột nhiên đứng lên, đánh Trịnh lý chính.
      "Ông , ông đừng đứng đây giả chết, nếu do ông... Ông là muốn thấy Phong tử chết sao?"
      Trịnh lý chính muốn túm tay bà mà được, lão ta đột nhiên giậm chân, quát: "Được rồi, ta kể mọi chuyện!"
      Lời này là với Tiết tộc trưởng.
      *
      Sau đó, Trịnh Cao Phong bị bắt lên quan, Trịnh lý chính lại phải nhường ra vị trí lý chính.
      Kỳ thực ai cũng hiểu ý trong đó, Tiết tộc trưởng muốn chẳng qua là vị trí Lý Chính, còn cái chết của Tiết quả phụ, dù sao cũng chỉ là cái cớ.
      người vốn bị mọi người chán ghét, chết cũng chết rồi, ai thèm để ý.
      Việc này khi Tiết tộc trưởng ngồi lên vị trí Lý Chính chấm dứt. Từ Huyện Lệnh bên kia cũng làm khó, nghe là Trịnh lý chính chủ động nhường, lại biết Tiết tộc trưởng chính là đường gia của Tiết Đình Nhương, việc này cứ vậy mà giải quyết.
      Mọi việc cứ thế mà qua, nhưng với người Tiết gia mà , chỉ mới bắt đầu.
      Triệu thị đầu tiên là chịu nổi, biết việc này liền chạy đến Trịnh gia hỏi, ‘Nữu Nữu có phải là con của Trịnh Cao Phong ?’.
      Trịnh Cao Phong nhận giết người rất nhanh, nhưng với việc Nữu Nữu có phải con gã hay , lại chịu nhận. Gã cũng biết bản tính của Tiết quả phụ, ả mang thai con của Tiết Thanh Sơn, quay đầu lại là con của gã, đương nhiên gã bán tín bán nghi.
      Nghi lại chiếm đa số, nhưng đến cuối cùng mấy phần tin tưởng này vẫn có tác dụng, cho nên gã để lại Nữu Nữu. Thậm chí khi biết đứa bé được Triệu thị ôm về, gã còn thầm thở phào nhõm.
      Nhưng buông tha buông tha, nhận về lại là chuyện khác. Nhất là khi chuyện của gã và Tiết quả phụ lộ ra, vợ gã liền gây loạn, nên Trịnh Cao Phong cũng có khả năng nhận Nữu Nữu.
      Trịnh Cao Phong thừa nhận, Triệu thị cũng chỉ đành trở về. Nhưng sau khi trở về trông thấy Nữu Nữu tuyệt giống Tiết Thanh Sơn, cũng giống Tiết quả phụ, mối nghi ngờ vẫn nhen nhóm trong lòng.
      Sau đó Triệu thị lại đến Trịnh gia náo loạn trận, lại như trước thu hoạch được gì. Bà bắt đầu đối xử tệ với Nữu Nữu, trước kia ôm trong tay sợ ngã, giờ lúc tốt lúc . Lúc tốt, Nữu Nữu chính là cháu bà, lúc tốt, Nữu Nữu chính là thứ con hoang.
      Nữu Nữu chỉ là đứa bé vừa dứt sữa, nào biết cái gì, mỗi ngày Tiết gia đều ầm ĩ đến chướng khí mù mịt. Tiết lão gia vất vả lắm mới khoẻ lại, thêm trận này lại bệnh thêm, lần này càng nghiêm trọng, người xuống nổi giường.
      Nhưng lúc này, Triệu thị lại cố tình ngó lơ.
      riêng gì Triệu thị, Tiết Thúy Nga cũng thế, hai mẹ con đều làm như thấy.
      Gần đây hai huynh đệ Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe rất mệt mỏi, bận việc bên ngoài, còn phải hầu hạ cha mình ăn uống vệ sinh.
      Tiết lão gia bây giờ thể động đậy, nhưng việc này con dâu lại thể hầu hạ, chỉ đành để hai huynh đệ thay nhau. Hôm nay đến phiên Tiết Thanh Hòe, Tiết Thanh Bách chạy ra ngoài làm việc, bây giờ hai huynh đệ mỗi người ngày, ở nhà, ra ngoài.
      Chiêu Nhi vốn bảo để hai người nghỉ ngơi trước, nhưng Vương Ký thái hành thiếu người, chỉ đành gắng gượng.
      Tiết Thanh Hòe mệt , buổi sáng dậy trễ chút, sau đó bị tiếng khóc của Nữu Nữu đánh thức. Thức dậy liền thấy, trong nhà bóng người, chỉ ông lão và đứa bé, chưa biết , ngồi giường thể động đậy.
      Nữu Nữu khóc tím tái mặt mày, Tiết lão gia cũng đái dầm, Tiết Thanh Hòe ôm lấy Nữu Nữu, thả vào trong kiệu gỗ, đổi đệm chăn cho ông lão. Đợi ông lão nằm yên ổn, ta mới hỏi mẹ đâu.
      Tiết lão gia cũng biết vợ mình đâu, mở mắt thấy người. Ông nghẹn cả đêm muốn tiểu, định gọi con trai, lại thương con vất vả, muốn ta ngủ nhiều thêm chút, nào ngờ Nữu Nữu đói tỉnh.
      Vừa nghe đứa bé khóc, lòng ông liền sốt ruột, sốt ruột liền tè dầm.
      Mặt ông lão lúng túng đỏ bừng, hàm hồ mắng: "Mặc kệ bà ấy, chết ở đâu cũng mặc kệ."
      vậy, hai người sống sờ sờ lại biến mất, vẫn phải tìm. Cuối cùng vẫn là người bên gối nên hiểu Triệu thị, ông lão chừng là tìm Tiết Thanh Sơn.
      Lại là Tiết Thanh Sơn!
      Hai huynh đệ nhờ thêm người tìm dọc đường , chỗ tập trung bệnh hủi kia ở xã Hồ Dương, mà ở xã An Dương. Nghĩ hai nữ nhân bộ chậm, liền chia làm hai đường, đánh xe chạy nhanh đến chỗ tập trung bệnh hủi, chậm tìm khắp dọc đường.
      đến khi trời tối tìm được Triệu thị, chỉ mình Triệu thị, thấy Tiết Thúy Nga.
      Triệu thị dáng vẻ bê bối, người biết còn tưởng là bà lão ăn mày, vừa nhìn thấy Tiết Thanh Bách bà liền khóc, Tiết Thúy Nga bị người bắt cóc.
      Trời chưa sáng bà liền cùng con rời , Tiết Thúy Nga vốn muốn , là Triệu thị sống chết kiên quyết lôi ả ra cửa. Hai người rành đường, bất quá Triệu thị thường xuyên tìm người hỏi thăm, biết chỗ tập trung bệnh hủi tại xã An Dương.
      Xã An Dương quá xa, chỉ dựa vào hai chân ít nhất phải hơn nửa ngày, quan trọng là họ biết đường. Tiết Thúy Nga đề nghị gọi xe, hai người liền đứng ở ven đường cái, gặp xe liền gọi, sau đó có chiếc xe kéo họ lên, cũng đưa họ đến xã An Dương, nào biết đến giữa đường, người đánh xe kia đột nhiên lật mặt, đẩy Triệu thị xuống xe, bắt Tiết Thúy Nga .
      Đây là cái Triệu thị gọi là Tiết Thúy Nga bị bắt cóc.
      Kẻ bắt cóc, hẳn vốn là bọn buôn người, hoặc giữa đường nảy ra suy nghĩ đó, chỉ già trẻ, đều là nữ nhân, trong mắt người xấu chính là con dê béo.
      Về phần Triệu thị, đối phương hẳn là ngại bà vừa già vừa bẩn, lãng phí lương thực, dù sao cũng bán được, liền vứt bỏ bà.
      Tiết Thanh Bách nghe mà biết sao cho phải, thế mà Triệu thị còn bảo con trai đưa bà đến chỗ tập trung bệnh hủi, muốn tìm Tiết Thanh Sơn hỏi cho ràng. Lúc này Tiết Thanh Bách nghe theo, mà dẫn bà trở về, lại cho người thông báo với Tiết Thanh Hòe, nhanh chóng quay về.
      Chờ khi Tiết Thanh Hòe về tới, đối mặt chính là ông lão bị chọc tức đổ bệnh lần nữa.
      Mời đại phu đến, nhưng Tiết lão gia tỉnh lại, đại phu bảo bọn họ nên có chuẩn bị, chỉ e người cứu được.
      Từ đây, Triệu thị mới biết sợ, nhào lên người ông lão khóc lóc.
      Tiết tộc trưởng nhận được tin tức mà đến, giận sôi lên, cho người nhốt Triệu thị. Lại nhờ đại phu nhất định phải giữ mạng cho Tiết lão gia, được ngày nào hay ngày ấy.
      Lúc ấy Tiết Đình Nhương thi đợt ba, Tiết tộc trưởng biết khoa cử có quy tắc gì, chỉ biết nếu trong nhà có người chết, liền thể hoàn thành kì thi. Dù sao mặc kệ thế nào, cho dù phải giấu, cũng để Tiết Đình Nhương thi xong .
      Sau này khi Tiết lão gia trút hơi tàn, Tiết tộc trưởng vẫn như trước sai người mỗi ngày vào ra hỗ trợ, giả bộ như Tiết lão gia bị bệnh, người còn chưa chết.
      Mãi cho đến cuối tháng chín, thấy giấu được nữa, Tiết tộc trưởng mới sai người báo tang.
      Cho nên khi Tiết Đình Nhương về đến nhà, đối mặt chính là khắp phòng lụa trắng cùng mùi thi thể hôi thối che giấu được. Đây là còn nhờ Chiêu Nhi dùng giá cao mua băng, mua liên tục, mới có thể duy trì.
      Vốn theo lý nên sớm phát tang, nhưng Tiết tộc trưởng người đọc sách trọng đạo hiếu, nếu khi Tiết Đình Nhương thi, lại đưa ông nội chôn, làm hỏng thanh danh của .
      Bên này vội vội vàng vàng bái tế, bên kia liền đưa Tiết lão gia chôn. Chôn trong phần mộ tổ tiên Tiết gia, quan tài vừa bỏ xuống, người báo tin vui trong huyện liền đến.
      Giải Nguyên! Giải Nguyên lão gia! Tiết Đình Nhương thi đỗ, cuối cùng Tiết gia cũng có người đỗ cử nhân!
      Bởi vì nghe Tiết Đình Nhương ở núi, người báo tin vui liền cùng Từ Huyện Lệnh tìm lên núi.
      "Báo tin vui, huyện Hạ xã Hồ Dương, Tiết Đình Nhương Tiết lão gia, thi đỗ hạng nhất - Giải Nguyên kì thi Hương ở Sơn Tây năm Gia Thành thứ sáu!"
      thanh vốn tràn ngập vui sướng, bởi vì trong nhà Giải Nguyên lão gia có tang, mà có vẻ thu liễm vài phần. đỉnh núi đầy bia mộ, lại báo tin vui cho người quỳ trước quan tài sắp chôn, người báo tin vui là lần đầu gặp phải, có chút khiếp sợ.
      Nếu có Từ Huyện Lệnh theo, cho dù có nhiều tiền thưởng, người này cũng quay đầu bỏ chạy.
      Tiết tộc trưởng lộ vẻ đau thương, ôm lấy khuôn mặt già nua: "Liên Hưng, ngươi hẳn ngậm cười nơi chín suối. Ngươi vẫn luôn kiên trì chờ đợi, phải đều vì hôm nay sao."
      Từ Huyện Lệnh an ủi: "Lão nhân gia, nén bi thương."
      "Đại nhân, ngài cố tình đến đây chia sẻ niềm vui, ngặt nỗi bà vợ của lão đệ đệ nhà ta hiểu chuyện, chọc tức đệ ấy đến..."
      Lời thừa lại, Tiết tộc trưởng , Từ Huyện Lệnh cũng biết là gì. Tiết Thúy Nga bị người bắt mất, đến nha môn báo án.
      Cùng với cảm thán, Từ Huyện Lệnh thể thừa nhận ông lão này là người thông minh, thời thời khắc khắc đều bảo vệ thanh danh của Tiết Đình Nhương, sợ người ta hiểu lầm ông nội bệnh nặng, làm cháu trai lại giữ đạo hiếu mà bỏ thi. Hoặc ông nội vốn chết rồi, nhưng trong nhà vẫn luôn giấu giếm.
      Bất quá mặc kệ thế nào, Từ Huyện Lệnh cũng có hứng thú muốn biết, ông chỉ biết tiếc nuối cho Tiết Đình Nhương.
      Vốn với trình độ của Tiết Đình Nhương, tháng hai năm sau thi, nhất định có thể đỗ tiến sĩ. Bây giờ lại vì người có hiếu, đành dời đến kì thi sau, nhưng nếu bỏ qua, phải chờ đến ba năm.
      "Đình Nhương, ngươi cũng cố nén bi thương." Từ Huyện Lệnh bước lên phía trước, vỗ vỗ Tiết Đình Nhương áo tang khoác vội, dường như cực kì đau thương đứng trước mộ phần.
      "Tạ ơn đại nhân cố tình đến đây chuyến."
      "Nên mà."
      Đến giờ lành, quan tài phải hạ thổ, đoàn người liền về hướng chân núi.
      Tiết Đình Nhương song song cùng Từ Huyện Lệnh, vừa , vừa chuyện.
      " biết sau này có tính toán gì ?"
      Tiết Đình Nhương cười thản nhiên, : "Trong lúc để tang, thể lại khắp nơi, mà nội tử bây giờ lại hoài lục giáp, ta ở nhà giúp nội tử dưỡng thai. Đương nhiên học vấn cũng thể bỏ quên, đành đợi khoa thi lần sau vậy."
      "Với tài hoa của ngươi tất dễ như trở bàn tay mà thi đỗ tiến sĩ."
      "Tạ ơn lời may mắn của đại nhân trước vậy."

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 118:

      Hôm nay, đầu thôn Dư Khánh khí thế ngất trời.
      ràng lúc ngày mùa, nhóm thôn dân lại ra ruộng, mà chạy hết ra đầu thôn. Có thôn dân ở thôn gần đó tò mò đến xem, phát các thôn dân đúng là vội đào đất, biết là đào cái gì.
      Thứ được đào ra hình dạng kì quái, dù sao với kiến thức của các thôn dân cũng biết đó là cái gì, hỏi người ta cũng , chỉ mấy ngày nữa biết.
      Chờ hai ngày sau lại đến xem ——
      Ha, đầu thôn dựng lên cột cờ cao gần năm trượng (1trượng = 4mét). Nền cột cờ là đá, phía có hai lỗ hình thoi, cột cờ dùng gỗ sam rất to làm thành, nửa phần dưới của cột cờ cũng tạc hai cái lỗ, giống hệt lỗ nền cột đá, ở giữa dùng đinh gỗ cố định cột cờ cùng đá giữ cột cờ.
      Khiến người ta thấy lạ nhất là, cột cờ kia lại giống cột cờ, phía cái đấu vuông tám góc.
      Nhiều người biết đây là cái gì, chỉ những ai có kiến thức mới biết, đây là thôn Dư Khánh xuất nhân vật vượt trội.
      Vào hôm treo cờ công danh, thôn Dư Khánh vô cùng yên tĩnh, có đốt pháo mời rượu, cũng có bạn bè cạn chén, chỉ có bộ tộc họ Tiết xuất , chen chút vây quanh ở đầu thôn.
      Dưới cột cờ bày bàn thờ, bên chứa đầy đồ cúng. Tiết Đình Nhương cùng Tiết tộc trưởng đứng đầu, bên cạnh còn có mấy ông lão lớn tuổi, hai người dâng hương cúng bái, có người bê đến cái khay chứa chén nước sơn đỏ, cùng cây bút lông sói.
      "Đình Nhương, con tới đây! Theo lý cần trưởng bối có danh vọng trong tộc tặng chữ cho con, nhưng Tiết gia chúng ta căn cơ mỏng, con là người có tiền đồ nhất trong tộc, chữ cũng đẹp nhất, cho nên con viết . Hi vọng từ con trở , Tiết gia chúng ta ngày càng thịnh vượng, có thêm vài người đọc sách có công danh, tạo phúc cho hậu bối quê nhà."
      Tiết Đình Nhương chối từ, khẽ vuốt cằm, rồi cầm lấy bút lông sói thấm ướt nước sơn đỏ.
      Cán bút hơi to, giống bút từng dùng, nên có chút thuận tay. Bất quá tay vẫn rất ổn định, đưa bút hơi cẩn thận, chờ nước sơn thừa nơi bút lông hết, mới nâng mạnh tay viết lên đá kẹp cột cờ.
      bao lâu sau, đá kẹp cột cờ liền xuất hai hàng chữ to ——
      Khoa thi Hương năm Bính Ngọ Gia Thành thứ sáu, Tiết Đình Nhương đỗ hạng nhất Giải Nguyên. Dựng vào mùa thu năm Gia Thành thứ sáu.
      Chữ như rồng bay phượng múa, có khí thế phá tan mây bay đến tận trời. Bất quá phần lớn người ở đây đều biết chữ, cho dù biết chữ cũng rất hời hợt, đương nhiên nhìn ra hàm ý trong chữ này. Chỉ biết là rất đẹp, nhìn rất khí thế.
      "Treo cờ!"
      Theo tiếng la, có hồi kèn vang lên.
      Bởi vì Tiết Đình Nhương có tang, thể mở tiệc ăn mừng, nhưng hôm nay là việc lớn, Tiết tộc trưởng thương lượng lâu với người trong tộc, nhất định phải tạo ra chút khí thế. Kèn trống thế này, là kết quả sau khi thương lượng.
      Theo tiếng kèn vang lên, dân các thôn gần đó đều mơ hồ nghe thấy, nghĩ biết phát sinh chuyện gì, liền thấy cách đó xa có gì đó từ từ dâng lên.
      Bởi vì cách quá xa, nhìn lắm, chỉ biết là ở phía thôn Dư Khánh, liền có người tò mò tìm đến. Nhất là người ở thôn Thượng Thuỷ cùng thôn Hạ Thuỷ, gần thôn Dư Khánh nhất, người còn chưa đến, trông thấy ở đầu thôn Dư Khánh sừng sững thứ kì lạ gì đó.
      Phía treo cờ lớn có đỏ có vàng, cờ thêu mấy chữ to ——
      Khoa thi Hương năm Bính Ngọ Gia Thành thứ sáu, hạng nhất Giải Nguyên.
      Ồ, thôn dân hiểu Giải Nguyên là gì, nhưng có người biết về cột cờ, cũng có người biết chữ, biết đây là thôn Dư Khánh có người đỗ cử nhân.
      Nhất thời, tin tức này lan với tốc độ lốc xoáy, truyền khắp mười dặm tám thôn.
      Thôn dân các thôn đều kéo nhau đến xem cột cờ công danh, lại được người khác giải thích, tất cả đều biết cột cờ công danh dùng để làm gì. Tú tài thể dựng, chỉ khi đỗ cử nhân, đỗ tiến sĩ, trong nhà có quan lớn, mới được dựng cái cột cờ.
      Đây là vinh quang của Tiết gia, trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.
      Trước kia người Tiết gia có đãi ngộ như vậy, bây giờ ra ngoài chữ 'Tiết' trong Tiết cử nhân, người khác liền vô cùng xem trọng. chỉ thế, về dự tiệc, thăm nhà, đều được đãi ngộ hạng nhất, ngồi chiếu .
      Đương nhiên còn có nhiều người muốn gặp lần để xem Tiết cử nhân trông như thế nào, nhưng mọi người đều , vốn huyện muốn bày tiệc rượu ăn mừng cho Tiết cử nhân, người tộc Tiết thị cũng định như vậy, nhưng may, ông nội của Tiết cử nhân vừa qua đời.
      Người đọc sách đặc biệt chú ý lễ nghi hiếu đạo, cho nên bây giờ Tiết cử nhân đóng cửa ở nhà.
      Mọi người vừa nghe thế, đều có cảm giác kính nể, vì thế thanh danh Tiết cử nhân là người con người cháu ‘đại hiếu’ cứ thế mà truyền . Thậm chí đến Từ Huyện Lệnh cũng nghe thấy.
      Bây giờ cờ công danh ở thôn Dư Khánh, thành quang cảnh nổi tiếng.
      Thường xuyên có thôn dân nghe thanh danh mà đến xem, người ở thôn gần đó, bởi vì gần thôn Dư Khánh, cũng cảm thấy vô cùng vinh quang. Trong nhà có người thân bạn tốt đến chơi, luôn muốn dẫn người ta đến xem, là mở mang tầm mắt, hai cũng là dính chút tiên khí của cử nhân lão gia.
      Đương nhiên, cái này chẳng qua là mặt mũi, đối với nông dân mà , có gì càng thực tế hơn làm ruộng mà nộp thuế.
      cử nhân có thể miễn sưu cao thuế nặng của năm trăm mẫu đất, tất cả người trong bộ tộc Tiết thị chỉ sở hữu tổng cộng hơn hai trăm mẫu.
      Dựng cột cờ công danh bên này vừa xong, Tiết tộc trưởng liền vội vàng lo liệu việc đất đai. Chỉ mấy ngày sau, xấp khế đất dày liền giao đến tay Chiêu Nhi.
      Chiêu Nhi bây giờ thai gần bảy tháng, bụng rất lớn, nàng ngồi giường làm quần áo cho đứa bé trong bụng, đột nhiên bị nhét cho xấp khế đất mà hoảng hốt.
      "Cái gì thế này?"
      Nàng lật khế đất trong tay, mỗi tờ khế đất diện tích đều lớn, đa phần chỉ là vài mẫu, nhiều nhất là khế đất nhà Tiết tộc trưởng, có gần hai mươi mẫu.
      "Ngươi lấy cái này từ đâu, phải là cướp đoạt đấy chứ?"
      Tiết Đình Nhương vốn muốn làm nàng vui vẻ, ngờ lại bị là cướp, tức giận thở phì phì : "Phu quân nhà nàng lưu lạc đến mức phải cướp sao, đều do đường gia đưa tới."
      "Để làm chi?" Chiêu Nhi khỏi nghĩ việc xấu nào đó, trừng lớn mắt : " phải là có chuyện khuất tất, cần ngươi ra mặt chu toàn, nên mới ra giá cao như vậy thu mua ngươi?"
      "Nàng nghĩ đâu vậy!"
      đem mấy việc như 'Đầu hiến' gì đó, năm mười với Chiêu Nhi.
      Cái gọi là đầu hiến, chính là gia đình nhà nông, vì tránh thuế, đem khế đất đến nương nhờ quan lại quý tộc được miễn thuế, để được che chở. Đại Xương sưu cao thuế nặng, nông dân quanh năm suốt tháng mệt chết mệt sống, khi thu hoạch hơn phân nửa lương thực đều phải đem nộp thuế.
      Đây cũng là lý do Tiết lão gia tâm tâm niệm niệm muốn Tiết gia bồi dưỡng ra người có công danh, là mục đích căn bản nhất. Mà trong đầu hiến còn có vọng hiến, tự hiến, đây là người có quyền thế xâm chiếm đất đai của dân chúng bình dân. Bởi vì do người trong tộc đầu hiến, ý nghĩa căn bản giống hai loại kia, Tiết Đình Nhương liền giải thích nhiều.
      "Vậy theo ý ngươi, cái này đều là của chúng ta?" Chiêu Nhi như trước vẫn chẳng chút nhiệt tình.
      Tiết Đình Nhương gật đầu, xét theo cái nhìn của quan phủ, đúng là như thế.
      " thể làm thế được, ngươi đừng vì mình thi đỗ, liền bắt nạt người trong tộc. Cho ta hết, bọn họ ăn cái gì uống cái gì, tuy bây giờ ngươi thi đậu, cũng thể quên nguồn gốc."
      Chiêu Nhi chính là Chiêu Nhi, giống những nữ nhân khác. Nếu là nữ nhân nhà khác, sớm vui ngừng được, chỉ riêng nàng là như vậy.
      Nàng tiền, tham tiền, nhưng rất có nguyên tắc, làm việc thương thiên hại lý. nên cảm thấy việc này có thể khiến nàng vui, khiến được nàng vui, lại còn nhận oán trách.
      Bất đắc dĩ, chỉ đành tỉ mỉ mọi chuyện, còn giải thích thế nào là đầu hiến, vọng hiến, tự hiến cho nàng nghe, lại giải thích người trong tộc đầu hiến cho mình càng khác biệt thế nào.
      "Theo lời ngươi , những quyền quý ỷ thế hiếp người kia phải là quá xấu sao, dân chúng có đất, phải sống thế nào." Chiêu Nhi càng càng kích động, nhỏm dậy ngồi quỳ giường : "Ta trước với ngươi, ngươi ngàn vạn đừng làm loại chuyện này, việc này rất tổn hại công đức."
      "Được rồi được rồi, nàng mau ngồi vững lại, chuyện là được, sao phải nhỏm dậy."
      Trấn an để Chiêu Nhi ngồi xuống xong, Tiết Đình Nhương mới : "Ta đương nhiên làm loại chuyện này."
      "Thế mới được."
      Sau đó Chiêu Nhi tiếp tục may quần áo, Tiết Đình Nhương lại thay đổi thái độ cho nàng đụng đến kim chỉ lúc trước, tựa như xem việc này mà bước ra cửa phòng.
      thẳng theo đường lên đỉnh núi , tháng mười trời khá lạnh. Xa xa, những cánh đồng trồng cao lương, tất cả lương thực đều thu hoạch xong, chỉ còn rơm rạ thấp bé chỉnh tề, cũng bởi vậy mà tầm mắt càng có vẻ trống trải.
      Từ rất xa, liền nhìn thấy lá cờ lớn đón gió bay phấp phới, tự chủ được mà theo đường cuối thôn ra ngoài.
      Trong giấc mộng kia, đại khái bởi vì cuộc đời Tiết Đình Nhương quá mức phức tạp, cũng gặp quá nhiều bất công, trong lòng luôn chất chồng oán khí. Cho nên sau khi đắc thế, có được tấm lòng thương dân chúng.
      Lúc đó phàm là quan to trong triều, có ai mà có đất đai ngàn vạn, đương nhiên cũng ngoại lệ.
      Người người đều Tiết thủ phụ thanh liêm chính trực, ai biết là địa chủ lớn nhất vùng Sơn Tây. Mà nhóm thanh quan được dân chúng ca công tụng đức kia, có ai là đại địa chủ?
      Thanh danh, chẳng qua chỉ là làm cho người ta xem!
      Lúc này, trong đầu Tiết Đình Nhương có hai người đánh nhau, cảm thấy Chiêu Nhi quá chuyện bé xé ra to, lại như thấu hiểu.
      Đầu óc rất loạn, nhớ tới rất nhiều chuyện.
      Có trong mộng, cũng có ở thực, vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua,
      Trong hoảng hốt, Tiết Đình Nhương bước đến dưới cột cờ.
      Có người đứng đó, là hán tử nhà nông, dắt theo bé trai.
      Hình như hán tử này vừa làm ruộng xong, vai khiêng cái cuốc, chỉ vào cột cờ, gì đó với đứa bé.
      Tiết Đình Nhương đến gần thêm chút, mới nghe thấy .
      "... Nhìn thấy , đây là cờ công danh của Tiết cử nhân."
      " cao lớn cha nhỉ, oai phong!"
      "Oai phong chứ, là cử nhân lão gia mà! Chờ đầu xuân sang năm, cha cũng đưa con đến trường, con phải chăm chỉ đọc sách, làm vẻ vang cho nhà chúng ta."
      "Có phải về sau thành cử nhân lão gia, con cũng có thể dựng cái cờ lớn oai phong như vậy."
      "Vậy con phải thi đỗ mới được."
      Hán tử với đứa bé mấy lời giới hạn, thấy thiếu niên tới, cười cười có chút ngượng ngùng.
      "Cậu thiếu niên này, cậu là người trong thôn này ư?"
      Tiết Đình Nhương gật đầu.
      Hán tử hâm mộ chép chép miệng: "Vậy tốt quá, cậu họ Tiết chứ?"
      Tiết Đình Nhương lại gật đầu.
      "Họ Tiết càng tốt nhỉ. Ai da, cậu biết đâu, chúng ta nghe Tiết gia sinh ra cử nhân lão gia, người trong họ tộc đều cần nộp thuế, đúng là hâm mộ muốn chết. Nhà ta cũng có đứa bé, là con nít ranh, cả ngày náo loạn muốn học, học.
      " hộ nông dân phổ thông như ta, nhìn trời ăn cơm, quanh năm suốt tháng nộp thuế, chỉ cố để có cái ăn uống, sao có thể đưa đến trường học tốt. Bất quá từ lúc nghe chuyện của Tiết cử nhân, ta định đập nồi bán sắt cũng đưa thằng bé học. Người đọc sách rất tốt, người đọc sách có tiền đồ, giống ta, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cho nên, thừa dịp rảnh rỗi liền dẫn thằng bé đến xem, nhìn xem cờ lớn của Tiết cử nhân, cũng có thể dính chút phúc khí, về sau làm rạng rỡ tổ tông."
      Hán tử có chút lộn xộn, thằng bé thấy cha chuyện với người ta, cũng ngoan ngoãn đứng cạnh nhìn.
      Bất quá hầu như thằng bé đều nhìn lá cờ và cột cờ cao ngất, tựa hồ trong đó có gì hấp dẫn lắm.
      "Ta thấy lệnh lang thông minh lanh lợi, về sau tất có tiền đồ."
      "Người trong thôn ta đều như vậy, nếu sao ta có thể bỏ tiền đưa nó học."
      Tiết Đình Nhương thấy thằng bé nhìn cột cờ chớp mắt, ngồi xổm xuống vẫy vẫy tay với nó: "Xem thích lắm sao? Xem gì thế?" Vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn theo.
      "Con nghĩ Tiết cử nhân khẳng định rất lợi hại."
      " chỉ là cử nhân, chưa là quan, chưa lợi hại."
      "Người đừng thấy con , mà cho là con biết. Cha con , Tiết cử nhân rất lợi hại, đọc sách rất lợi hại, về sau làm quan lớn."
      "Con muốn đọc sách sao?"
      "Muốn."
      "Sao lại muốn?"
      "Con muốn làm rạng rỡ tổ tông cho nhà con, muốn làm quan lớn, muốn miễn thuế." Đứa bé như bi bô tập , ra nhận thức trong đầu mình.
      "Rốt cuộc là vì miễn thuế hay vì làm quan lớn?"
      "Vì làm quan lớn, cũng vì miễn thuế, làm quan tốt. Cha con , nếu tất cả các quan lớn đều là quan tốt, chúng ta cần phải nộp thuế. Đúng rồi, ca ca, người sau khi Tiết cử nhân làm quan lớn, quan tốt chứ? Vậy chúng ta có phải cần nộp nhiều thuế như vậy..."
      "Thằng nhóc nhà con gì vậy, đừng hưu vượn!" Hán tử vội bước lên, vừa kéo con trai, vừa áy náy với Tiết Đình Nhương: "Bé con hiểu chuyện, hưu vượn, xin đừng để những lời này truyền đến tai Tiết cử nhân."
      "Thúc, ta đâu."
      Hán tử gật đầu với , rồi vội vàng kéo con trai .
      Rất xa, vẫn còn nghe thấy hán tử chuyện với con trai: "Thằng nhóc quỷ nhà con, hưu vượn gì vậy, nếu Tiết cử nhân nghe thấy..."
      "Tiết cử nhân là người tốt, khẳng định bắt nạt chúng ta."
      "Sao con biết?"
      "Bởi vì đại ca ca kia là người tốt, phải cũng họ Tiết sao. Cha, vừa rồi con thấy đại ca ca kia như muốn khóc, mắt hồng hồng ..."
      "Thằng nhóc thối nhà con lại hưu vượn, sao ta phát ..."
      "Mắt ca ấy đỏ mà..."
      ràng có mặt trời, lại cảm thấy vô cùng chói mắt, đứng tại chỗ, Tiết Đình Nhương che mắt, nhìn về phía lá cờ công danh.
      "Cẩu Tử muốn đọc sách sao?"
      "Muốn."
      "Sao lại muốn?"
      "Con muốn làm rạng rỡ tổ tông, làm người có tiền đồ nhất Tiết gia, về sau làm quan tốt, chúng ta cần phải nộp thuế ..."


      Editor: đoạn cuối đọc xúc động <3 <3<3

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 119:

      Tiết Đình Nhương đứng yên lâu dưới cờ công danh, cho đến khi có thôn dân nhìn thấy tới.
      "Sao Tiết lão gia đứng ở đây? Cờ này có chỗ nào đúng ư?" Là người cùng tộc, nhưng hôm nay mặc kệ cùng tộc, hay người họ khác, khi nhìn thấy Tiết Đình Nhương, đều gọi là Tiết lão gia.
      Giống như từ lúc thành cử nhân, liền còn là Tiết Đình Nhương, là Tiết Cẩu Tử nữa.
      Nghiêm túc mà , người trước mắt này, phải gọi là thúc.
      Trong tộc nhiều người, đôi khi Tiết Đình Nhương cũng phân ai là ai, nhưng đại khái vẫn nhớ được, liền : "Thúc, gọi lão gia gì chứ, lúc con còn cởi truồng chạy khắp thôn, phải ngài cũng từng gặp sao."
      Hán tử trung niên gãi gãi đầu, cười : " gọi lão gia, gọi là gì? Tộc trưởng , thi đỗ chính là lão gia, bảo chúng ta thể xưng hô rối loạn."
      "Đình Tử hay Cẩu Tử đều được, ngài thích gọi thế nào gọi."
      "Vậy ta gọi là Đình Tử nhé, sao có thể gọi theo nhũ danh, cử nhân lão gia đâu thể gọi là Cẩu Nhi. Đúng rồi, lá cờ này bị gì chứ? Tộc trưởng bảo chúng ta trông chừng, chỉ cần chỗ nào tróc chút nước sơn, cũng phải báo ngay cho ông ấy."
      ", sao hết, con chỉ xem thôi. Thúc, con về trước, trò chuyện sau nhé."
      "Ừ, ừ." Hán tử cười hề hề nhìn Tiết Đình Nhương xa, mới lẩm bẩm: "Theo ta, tộc trưởng nghiêm túc quá rồi, Tiết lão gia người ta, đúng, là Đình Tử, cũng đâu khó khăn đến vậy."
      Tiết Đình Nhương chậm rãi thẳng về thôn, may mắn lúc này giữa buổi chiều, đường đất trong thôn có nhiều người. Lúc ngang qua cửa nhà Tiết tộc trưởng, đột nhiên dừng bước, nhìn từ đường Tiết gia cách đó xa, nhớ tới cảnh tượng sau khi mình làm quan, năm đó về quê tế tổ trong giấc mơ kia.
      Năm đó ở lại thôn mấy ngày, người trong tộc sợ hãi , nhưng lòng lại tràn đầy khinh thường .
      Kỳ thực cũng chán ghét những người này, vận mệnh vẫn luôn trắc trở của đều do nơi này, vì nơi này, cần ngậm đắng nuốt cay, vì những người này, gặp hết thảy những việc đó, vì hết thảy việc đó, Chiêu Nhi chết.
      Nên dù mặt treo nụ cười thỏa đáng, trong lòng lại tràn ngập chán ghét. Cho nên khi người trong tộc mong đợi xin được che chở, đương nhiên là đồng ý...
      "Đình Tử, sao lại đứng đây, tới tìm đường gia sao, mau vào ."
      Là con trai cả của Tiết tộc trưởng, Tiết Kim Tuyền.
      Xét bối phận, Tiết Đình Nhương phải gọi y là thúc.
      Tiết Đình Nhương chào tiếng thúc, liền vào, còn chưa đến nhà chính, Tiết tộc trưởng tự mình bước ra.
      "Sao lại đến vào lúc này? Vì chuyện trước đó đường gia cùng con sao, con suy tính xong rồi? Kỳ thực trong lòng con cần phải bứt rứt, đường gia hỏi thăm rồi, cử nhân lão gia nơi khác đều làm như vậy. Chúng ta cho bọn họ ích lợi, đương nhiên bọn họ cũng trả lại cho chúng ta lợi ích, đôi bên cùng có lợi."
      "Cha, hai người vẫn nên vào nhà rồi hãy ."
      "Pha trà đem lên ." Tiết tộc trưởng dặn dò.
      Tiết tộc trưởng có bình trà, bình thường uống cũng tiếc, chỉ khi trong nhà có khách quý, mới bảo người nhà pha trà. Bây giờ Tiết Đình Nhương cũng được cho là khách quý, người khác đến cũng có đãi ngộ như , có thể khiến Tiết tộc trưởng tự mình ra đón.
      Hai người vào phòng ngồi xuống, Tiết Đình Nhương ngồi bên phải chủ vị.
      Tiết tộc trưởng tiếp tục bàn chuyện trước đó: "Bây giờ tuy con giữ đạo hiếu, nhưng khắp nơi đều cần dùng tiền, chờ mãn tang lên kinh dự thi, phải gặp gỡ giao tiếp, có chỗ nào cần đến bạc? Đứa con đây còn quá trẻ, chuyện tốt đưa đến cửa lại do dự, chúng ta làm việc đúng luật pháp mà."
      "Đường gia, phải đâu, con chỉ thấy..." Tiết Đình Nhương cúi xuống, mới : "Con chỉ cảm thấy cuộc sống mọi người đều khó khăn."
      "Ai mà khó, con cũng khốn khó, nhà ai nuôi được cử nhân mà dễ dàng? Chẳng qua bây giờ con lớn, là cử nhân lão gia, việc này chính là chủ ý của đường gia, việc còn lại là do con thôi."
      Tiết Đình Nhương nhìn Tiết tộc trưởng, biết thế nào lại nhớ đến Tiết lão gia.
      cười thản nhiên, : "Đường gia, người thấy thế này được , nếu bọn họ đưa đất đến, con nhận, về phần địa tô định nộp cho con miễn . Bốn phần quá cao, thu hai phần thôi, hai phần này con cũng nhận, mà lấy ra xây cái trường làng trong thôn chúng ta, mời thêm hai tiên sinh, trong thôn hoặc thôn gần đây có trẻ con muốn đọc sách, đến đó mà học. Cũng cần nộp học phí gì cho con đâu, coi như tạo phúc cho quê nhà."
      "Việc này ——" Tiết tộc trưởng trầm ngâm lát.
      Nửa ngày sau mới thở dài : "Con đúng là đứa trẻ lương thiện mà. Thôi, đường gia cũng nhiều nữa, con hãy suy nghĩ cặn kẽ, đây là phần tiền lớn, về sau có rất nhiều công dụng."
      "Đường gia, con nghĩ kỹ rồi." Tiết Đình Nhương cười ngại ngùng, : "Lại , nhà con bây giờ đâu thiếu chút tiền ấy, nhưng mọi người chẳng đủ."
      "Thôi, con thế, ta liền làm theo vậy."
      Thương lượng chi tiết cùng Tiết tộc trưởng xong, Tiết Đình Nhương liền quay về.
      Trở về phòng, Chiêu Nhi may quần áo nữa, mà nằm nghiêng giường xoa thắt lưng.
      Tiết Đình Nhương bước qua, với tay vuốt cho nàng: " với nàng có việc gì liền nằm, đừng ngồi lâu, nàng cứ nghe, đau thắt lưng rồi đó."
      Chiêu Nhi liếc cái: "Chỉ may quần áo thôi, đâu có yếu ớt đến vậy."
      Từ lúc vào sáu tháng, Chiêu Nhi luôn bị đau thắt lưng.
      Ngồi lâu đau lưng, nằm lâu lưng cũng đau, nhất là lúc vừa thức dậy, lần nào cũng phải từ từ nhích người mới đứng lên được, giống như trong xương có gai. Nhóm Cao thẩm đều , đây là vì đứa bé lớn lên, đè ép, chờ sinh xong tốt hơn.
      Chiêu Nhi nằm nghiêng nơi đó, để Tiết Đình Nhương vuốt lưng cho nàng.
      "Sao vậy? Sao chuyện?"
      " sao hết."
      "Ta lại thấy ngươi có việc đấy, vừa rồi đâu?"
      Tiết Đình Nhương cười cười: " dạo trong thôn chút, còn đến nhà đường gia chuyến."
      "Đường gia tìm ngươi làm gì? Đó là lão hồ li, ngươi ngàn vạn đừng bị bán còn đếm bạc cho ông ấy."
      "Đường gia đâu có tệ như nàng ?"
      Chiêu Nhi thay đổi tư thế: "Cũng quá xấu xa gì, nhưng là tộc trưởng, lại như ta tưởng tượng. Dù sao ta cảm thấy đường gia có làm mấy việc khiến người ta lời khó , thể ."
      Tiết Đình Nhương hiểu ý của nàng, phải rằng Tiết tộc trưởng rất toan tính thiệt hơn, nhưng vì phát triển của toàn tộc, Tiết tộc trưởng phải lấy 'Đại nghĩa' làm đầu. Ví như chuyện giữa Tiết Tuấn Tài cùng lúc trước, ví như thấy có tiềm lực, liền liên tục giúp chèn ép trong nhà, cũng ví như chuyện Tiết quả phụ, náo loạn nhiều như vậy, đều vì vị trí lý chính.
      Ở cùng người như vậy, người bình thường đều cảm thấy bất an. Ông ấy có thể vì ích lợi lúc này mà vứt bỏ người khác, về sau có thể vì đại cục mà vứt bỏ ngươi. Đương nhiên cũng phải có cách đề phòng, liên tục duy trì ưu thế khiến ông ấy phải luôn dựa vào ngươi là được.
      "Gần đây, trong thôn cùng vài thôn xung quanh, có dân chúng chủ động tìm tới cửa đầu hiến."
      Chiêu Nhi lại thay đổi tư thế: "Ta thắc mắc sao hôm nay ngươi cứ chuyện này với ta. Có phải đường gia vẽ cho ngươi ý tưởng ôi thiu gì, khiến lòng ngươi bất an?"
      Lời này ra quá gây tổn thương, kỳ thực lúc trước Tiết Đình Nhương căn bản để vào lòng, đỗ cử nhân, người khác đến đầu hiến phải là đương nhiên sao. Nhưng trong lòng cũng phải có do dự, mới phát sinh chuyện sau đó.
      Chiêu Nhi nửa nằm sấp nơi đó, thoải mái dễ chịu tựa vào gối mềm: " phải trước đó ta rồi sao, ngàn vạn đừng làm loại chuyện này, ai cũng đều khốn khó."
      "Ta khước từ rồi." xong, lại : "Đây chính là phần tiền rất lớn, hàng năm chúng ta có thể thu vào ít, mà ta lại khước từ. Kỳ thực cũng xem là khước từ, chỉ từ chối việc bọn họ nội địa tô cho ta thôi."
      "Từ chối từ chối thôi."
      "Vốn có thể kiếm được chút tiền giúp trong nhà, về sau chúng ta cũng coi như là đại địa chủ."
      "Chúng ta bây giờ thiếu chút ấy, cần ngươi vì chút bạc, làm những chuyện xấu vô lương tâm kia."
      Tiết Đình Nhương biết ngừng tay khi nào, mà từ phía sau ôm lấy nàng, chôn mặt vào cổ nàng: "Bởi vậy, ta lại thành vô dụng, ta là nam nhân trong nhà, phải nuôi sống cả nhà mới đúng."
      " ra ngươi rối rắm đến rối rắm , đều vì việc này? Chúng ta ai nuôi sống cả nhà mà như nhau."
      "Sao mà giống, nên là ta nuôi nàng mới đúng." lóng nga lóng ngóng , tức giận mũi thở khì khì làm nàng nhột, liền với tay đẩy , lại đẩy .
      Chiêu Nhi bật cười : "Ngươi được ta nuôi nhiều năm rồi, giờ mới so đo phải là hơi trễ rồi sao?"
      Hơ, đúng nhỉ.
      Cho nên già mồm cãi láo?
      Chỉ là đại lão gia lại được nữ nhân nuôi, hình như có gì đúng.
      Trước kia Tiết Đình Nhương luôn cảm thấy mình nên thi đạt công danh làm rạng rỡ tổ tông, chờ khi có công danh có bạc, về sau Chiêu Nhi có thể an an ổn ổn ở nhà sống những ngày cẩm y ngọc thực. Bây giờ công danh có, thành cử nhân lão gia, nhưng lại phát mình vẫn có bạc, còn cần Chiêu Nhi nuôi.
      Tiết Đình Nhương gì, chỉ bất động chôn ở cổ nàng. Chiêu Nhi thấy như thế, cố sức xoay người lay mặt , nhưng cố tình để Chiêu Nhi nhìn, hai người lôi qua kéo lại hồi lâu, Chiêu Nhi mới thành công nhìn thấy mặt .
      Sắc mặt rất hoàn hảo, chỉ là có vẻ rất để ý việc kia.
      Lúc này Chiêu Nhi mới nghiêm túc: "Sao lúc này lại so đo?"
      Tiết Đình Nhương than thở: "Trước kia luôn nghĩ có công danh có bạc, bây giờ mới thấy phải như thế."
      "Được rồi, nếu vì bạc mà đánh mất lương tâm, những thứ bạc kia cần là được. Lại , tại ngươi mới là cử nhân, cũng coi là có công danh, trước khi ngươi chưa thi đỗ tiến sĩ, cứ thành ở nhà để ta nuôi." Chiêu Nhi vỗ vỗ đầu .
      Tiết Đình Nhương túm lấy tay nàng: "Giờ ta lớn rồi, đừng vuốt đầu ta."
      "Cứ vuốt đó." Chiêu Nhi cười hì hì, lại với tới. Tiết Đình Nhương lại túm tay nàng, lần này bỏ xuống, mà kéo lên miệng cắn ngụm.
      "A, đau quá." Chiêu Nhi hít hơi.
      "Đau sao?"
      vội nhìn, Chiêu Nhi lại cho xem, cuối cùng tránh được, mới cười là lừa .
      *
      Lúc đó Tiết Đình Nhương gì, sau đó quay đầu suy nghĩ.
      Đột nhiên phát , cho dù có công danh, thậm chí lên làm quan lớn, nhưng có là quan lớn cũng có bạc được, trừ phi làm quan tham.
      ra bạc quan trọng đến thế, lần đầu tiên Tiết Đình Nhương thực hiểu được.
      Vì thế, suy nghĩ nên kiếm bạc từ đâu.
      Cân nhắc mấy ngày, hôm nay Tiết Đình Nhương cầm tờ giấy vội tới gặp Chiêu Nhi.
      "Đây là?"
      "Công thức."
      Hai công thức này do Tiết Đình Nhương nhớ lại lâu, mới viết ra được. Trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương chẳng có đam mê gì, thanh tâm quả dục giống người sống, duy chỉ có thứ, thích thu thập các loại công thức
      từng góp nhặt cả thùng công thức, ai tới cửa có việc cầu xin, đưa bạc bằng đưa công thức. Sau vài lần, mấy người có trái tim thất khiếu lung linh kia liền nhìn ra. Nhờ người trợ giúp, đương nhiên phải dốc sức, công thức càng tốt càng hiếm, Tiết thủ phụ càng thích. (trái tim thất khiếu lung linh: gắn với truyền thuyết Tỷ Can – tiểu thuyết Phong thần diễn nghĩa)

      Có người từng vụng trộm quan sát, chỉ thấy Tiết thủ phụ sưu tầm công thức, lại thấy dùng công thức này để mở tiệm. Thậm chí đầu tư vào tiệm của người khác cũng có, ít người đều cực kì thắc mắc Tiết thủ phụ sưu tầm công thức làm gì.
      Chỉ có Tiết Đình Nhương biết, chỉ sưu tầm theo bản năng. Bởi vì có người từng , nếu nàng có công thức, khi làm buôn bán khẳng định vô cùng dễ dàng.
      Trong rương công thức kia, thường xuyên hý hoái hai cái. là công thức làm giấy, còn lại là công thức làm giấm chua. Chọn công thức làm giấy là vì dùng công thức này, trang giấy làm ra trắng nõn trơn nhẵn, sớ giấy nhẵn nhụi, thấm mực lem, lại toả ra mùi thơm nhàn nhạt, quan trọng nhất chính là bị mối mọt.
      Giấy này tên là giấy Cửu Lý Hương, chính là người bên dưới biết thích sách, cố ý hiếu kính mà có. Nên biết rằng sách sợ nhất là mối mọt, vài người đọc sách vì phòng ngừa mối mọt, mà dùng mọi biện pháp, nhưng giấy Cửu Lý Hương lại có thể giải quyết tốt vấn đề này.
      Giấy này phẩm chất hảo hạng kém giấy Tuyên Thành, lại có thể phòng ngừa mối mọt. Công thức này là do ông chủ của nhà kinh doanh giấy, dốc lòng suy xét mấy mươi năm, mới nghiên cứu chế tạo thành. Lại gặp việc lớn chết người, cuối cùng chỉ đành dâng công thức còn chưa ra mắt, cứu mình mạng.
      Còn công thức làm giấm có từ đâu cũng nhớ , sở dĩ thường xuyên hý hoái, gì ngoài việc ăn giấm luôn đúng vị.
      Tiết Đình Nhương tưởng nhớ lâu, cũng chỉ nhớ hoàn chỉnh hai công thức này, nếu biết công thức có thể kiếm tiền, nhất định xem nghiêm túc, sau đó nhớ thêm vài cái.
      "Công thức này ở đâu ngươi có?"
      "Xem trong sách."
      "Có thể làm giấy? Còn có thể làm giấm chua?" Chiêu Nhi vẫn có chút tin.
      Sau đó Tiết Đình Nhương liền kéo nàng làm.
      nhắc tới giấm chua kia, trong mộng Tiết Đình Nhương từng tự tay làm giấy Cửu Lý Hương, cho nên nắm được đại khái các bước, chỉ cần xem thao tác cụ thể. Vật liệu là vỏ cây Dướng của Hồ Quảng, cùng vỏ cây Thanh Đàn ở châu Tuyên, mấy thứ này đều tìm ông chủ Trần của Đông Ly Cư mà lấy được. Sau đó ngâm nước theo đúng tỉ lệ, dùng chùy gỗ giã nát sợi cứng, dùng nước vôi đánh thành tương, rồi đem chưng nấu, tẩy rửa.
      Phải ngâm tẩy ba lần, sau đó lại hai lần dùng nước tro chưng nấu, tẩy rửa, cuối cùng giã nát thành tương, thêm nước cây mây, đào, dương, cùng với tương của cỏ Cửu Lý Hương mà Tiết Đình Nhương nhờ người ta tìm được, là có thể làm giấy. Lưới lọc giấy phải dùng sợi trúc mỏng như sợi tóc bện thành, khi làm giấy phải lay mạnh lưới lọc, cuối cùng là ép giấy lên lưới, sau khi thành hình, hong khô.
      Trong lúc người khác còn chưa hiểu, Tiết Đình Nhương nhiều lần tự mình làm thử.
      Chiêu Nhi liền phát biết làm thứ này, ra khuông ra dạng, Tiết Đình Nhương đều dùng lý do từng làm trong thư viện để giải thích.
      Đợi khi trang giấy hoàn thành, hơn mười ngày sau.
      Hôm đó, ông chủ Trần cũng tới, ông nghe Tiết Đình Nhương muốn ở nhà làm giấy, cũng để trong lòng. Nhưng nhận thấy vật liệu muốn, đều là thứ người trong nghề mới biết, liền khỏi nảy sinh tò mò. Vừa khéo hôm nay rảnh rỗi, lại nghe cảnh trí nơi đỉnh núi của Chiêu Nhi tệ, liền ngồi xe đến xem.
      Lúc ông ấy đến, vừa khéo là thời điểm giấy thành hình.
      Vì hong khô loại giấy này, Chiêu Nhi cố tình dời giường đất ra, giấy này hong ngày đêm, cũng cố điều chỉnh độ ấm, nếu giường quá nóng, trang giấy khô vàng cong vênh.
      Tiết Đình Nhương tự tay lấy tờ, nâng tay quan sát, vừa khéo ông chủ Trần vào đến, liền để ông xem thử.
      "Trần thúc, thúc thấy giấy này thế nào?"
      Ông chủ Trần nhận lấy, để trong tay kéo, vuốt, thậm chí xé góc nhìn thử: "Trắng nõn mềm dai, mặt ngoài trơn bóng nhẵn nhụi, xét mặt ngoài tệ. Bất quá giấy này, còn phải xem độ thấm mực thế nào."
      Tiết Đình Nhương liền mời ông thử mực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :