1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến : rồi giải quyết hết thôi, đc cái truyện ko đầu voi đuôi chuột
      Yến.Yến thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 102:

      Bắc Lộc thư viện nằm ở núi Vân Trung, thị trấn Phúc Điền, phủ Thái Nguyên, xung quanh là sông núi hài hoà, cảnh sắc tất nhiên cần phải .
      Cửa lớn của Thư viện ở chân núi, là cửa lớn, kỳ thực chỉ là tảng đá kỳ lạ cao bằng ba người, đó viết mấy chữ to Bắc Lộc thư viện.
      Phía sau tảng đá lớn đó là từng bậc thềm đá, theo con đường này uốn lượn mà lên, nghe đến cuối chính là thư viện.
      Tiết Đình Nhương hết khoảng khắc mà vẫn chưa tới cuối. May mắn hai bên con đường này cảnh sắc tuyệt đẹp, vừa vừa ngắm cảnh, cũng mệt nhọc.
      nhớ trước khi rời khỏi thôn Dư Khánh, xảy ra việc ——
      Kỳ thực việc này trước đó với Chiêu Nhi, vì thế hai người còn giận nhau trận. Theo tâm nguyện của Tiết Đình Nhương, muốn Chiêu Nhi cùng mình đến Thái Nguyên, nhưng Chiêu Nhi lại muốn.
      phải vì , mà bỏ được việc mua bán trong nhà, hai là lo lắng cho Nhị tỷ.
      Chiêu Đệ mang thai, thân thể mới khoẻ hơn chút. Theo ý của Chiêu Nhi, đương nhiên là muốn nhìn thấy cháu mình được sinh ra, mới yên lòng. Dưới nhiều nguyên nhân đan xen, nàng tất muốn theo Tiết Đình Nhương đến Thái Nguyên.
      Bất quá xưa nay Chiêu Nhi tranh cãi với Tiết Đình Nhương, mà đều lý.
      Nàng liệt kê những điều khó xử của mình, lại lần này Tiết Đình Nhương đến Bắc Lộc thư viện, là vì chuẩn bị để tháng tám thi hương, tổng cộng cũng chỉ có mấy tháng, dốc sức còn kịp, sao nàng có thể theo quấy rầy.
      Lại , nàng làm gì? Tiết Đình Nhương đọc sách, chẳng lẽ nàng cứ ở bên cạnh nhìn đọc sách, huống chi trong thư viện khẳng định để nữ tử như nàng bước vào.
      Kỳ thực Chiêu Nhi chẳng phải có đạo lý, chỉ là xét về tình, Tiết Đình Nhương có chút khó tiếp nhận. Đúng ra nàng phải bỏ được mình, tổn hao hết tâm cơ, nàng vẫn như trước chẳng chịu để tâm.
      Tiết Đình Nhương cảm thấy nhất định là trong mộng làm bậy quá nhiều, mới có thể nảy sinh việc này. Suốt buổi chiều, thèm chuyện với Chiêu Nhi, ràng là giận dỗi.
      Với tình huống này, Chiêu Nhi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng có chút áy náy, buổi tối liền cố ý làm bữa ngon hối lộ .
      Đáng tiếc bây giờ Tiết Đình Nhương đâu còn là đứa trẻ, cũng đâu phải dưa táo sức sẹo có thể thu mua, hiệu quả quá ít.
      Ăn cơm chiều xong, Chiêu Nhi lục xem bọc hành lý của Tiết Đình Nhương. Lần này khác trước, liền mấy tháng, mang đủ mọi thứ là được.
      Bên này vội vàng, bên kia mặt vẫn u, rốt cuộc , Chiêu Nhi kiên trì nổi nữa, chỉ đành bước đến bên người .
      "Còn giận sao? Ngươi là tú tài rồi, sao vẫn nhen như vậy?"
      Làm tú tài, được nhen?
      "Lớn rồi còn nhen, lêu lêu mắc cỡ, mặt nhăn hết lại rồi." Chiêu Nhi nhìn , nghiêm mặt trêu chọc.
      Hắc Tử cũng ngồi xổm dưới giường, giương đôi mắt chó đen lúng liếng nhìn .
      Nhìn người chó này, khiến Tiết Đình Nhương hết chỗ , hận nghiến răng nghiến lợi, tay túm lấy Chiêu Nhi, ôm vào lòng vừa gặm vừa bóp.
      "Nàng là đứa vô lương tâm!"
      Chiêu Nhi hắng giọng: "Ta , ta lớn hơn ngươi, phải là người lớn vô lương tâm mới đúng." Nàng mỉm cười, lời chế nhạo.
      Tiết Đình Nhương oán hận gặm miệng nàng cái: "Mặc kệ nàng là người lớn hay trẻ vô lương tâm, tóm lại chính là có lương tâm!"
      Chiêu Nhi với tay đẩy : "Ngươi đủ chưa, đâu phải Hắc Tử, sao cứ thích cắn người."
      Hắc Tử nghe nhắc đến nó, vươn cái đầu lớn dùng mũi đẩy chân Tiết Đình Nhương.
      "Ta cứ thích cắn nàng đó, cắn nàng thành từng miếng , nuốt vào bụng mang ." Tiết Đình Nhương vừa , vừa thuận tay đẩy cái mặt chó của Hắc Tử ra.
      Chiêu Nhi phì tiếng: " quá dọa người rồi."
      Tiết Đình Nhương thèm để ý, cắn cắn gặm gặm rồi hôn lấy.
      Sau nửa ngày, Chiêu Nhi mới đẩy được ra.
      Nàng chống tay, nâng người mình lên: "Được rồi, thế này có được , chờ đến ngày thi, ta Thái Nguyên tìm ngươi."
      Tiết Đình Nhương giễu cợt nàng: "Nàng lại dỗ ta, Nhị tỷ vừa khéo sinh vào tháng tám, nàng có thể đến Thái Nguyên?"
      Chiêu Nhi lúng túng chút, nàng chưa nghĩ tới việc này. Bất quá thể thoái chí, liền đúng lý hợp tình : "Mùng chín tháng tám bắt đầu thi, thi ba đợt, mỗi đợt thi ba ngày, thế nào cũng kéo đến ngày mười tám, lúc đó ta nhất định có thể kịp."
      " sao?"
      "Đương nhiên là !"
      Tiết Đình Nhương hừ hừ, dù là , đến lúc đó cũng có biện pháp trị nàng, cũng thể trở về túm nàng . Kỳ thực cũng muốn trách cứ gì, chỉ là trong lòng thoải mái, muốn nàng dỗ dành chiều chuộng chút, mới dễ chịu.
      "Cứ là ngươi dỗ ta, đúng ra là ta dỗ ngươi ấy. Từ dỗ ngươi đến lớn, dỗ đến khi ngươi thành chồng, vẫn còn phải dỗ."
      Lời vừa xong, liền khiến Tiết Đình Nhương đỏ thẫm cả mặt.
      Bất quá xưa nay da mặt dày, người khác cũng nhìn ra được, hiếm khi Chiêu Nhi mới chột dạ áy náy, đương nhiên phải tranh thủ đòi lợi ích.
      "Nàng cũng được, bất quá phải đồng ý với ta việc."
      "Việc gì?"
      "Đêm nay ta bảo nàng làm gì, nàng cũng phải làm."
      Chiêu Nhi theo bản năng liền thấy xong, nhưng nghĩ đến ngày mai phải , lại mấy tháng, biết ở bên ngoài ăn có no , mặc có ấm , liền mềm lòng.
      "Cũng được, bất quá nếu ngươi quá đáng, ta đồng ý."
      Sau đó Tiết Đình Nhương quả nhiên quá đáng, bất quá lúc này Chiêu Nhi muốn hối hận cũng muộn. lôi kéo nàng, mấy chuyện trước kia muốn thử mà Chiêu Nhi đồng ý, đều làm hết lượt.
      Vì thế, sáng hôm sau thức dậy, Chiêu Nhi thèm nhìn . Đến khi sắp xuất phát, hai người mới mấy câu.
      Từ Hạ huyện đến Thái Nguyên, đường khó , ngồi xe đến Thao châu trước, lại ngồi thuyền từ bến đò Thao châu, dọc theo phần sông uốn lượn thẳng xuống Thái Nguyên.
      Con đường này trước kia Tiết Đình Nhương từng , cũng xem như quen thuộc, chỉ là mình, đường cần tự giữ an toàn, nên phải theo đoàn xe, hoặc tự mình thuê tiêu sư hộ tống.
      Lần này Tiết Đình Nhương theo thương đội đến Thái Nguyên buôn bán, cố ý tìm thương đội này, coi như cũng nắm thông tin. Nào ngờ đoàn xe của thương đội mới ra khỏi Hạ huyện, bị người ngăn cản.
      Là người Thẩm gia.
      Thẩm Phục vốn định phái người đến tìm Tiết Đình Nhương chuyến, nhưng biết hôm nay rời khỏi Hạ huyện, liền cố ý chờ ở ngoài cửa thành.
      Thẩm gia, ở Hạ huyện thậm chí toàn bộ phủ Bình Dương, ai biết ai . xe ngựa chặn đường có kí hiệu của Thẩm gia, đoàn xe đương nhiên dám rời .
      "Tiết công tử, đây là quà đưa tiễn mà công tử nhà ta cố ý chuẩn bị cho ngài, chúc ngài thuận buồm xuôi gió, lần nổi danh."
      kẻ mặc quần áo tôi tớ, dâng hộp gấm lên. Tiết Đình Nhương cũng chối từ, nhận lấy: "Giúp ta tạ ơn công tử nhà ngươi."
      Tôi tớ hành lễ, định lên xe rời khỏi. Gã vừa lên xe, đột nhiên bị Tiết Đình Nhương gọi lại, bèn bước xuống.
      "Công tử còn có dặn dò gì?"
      Tiết Đình Nhương gì, lấy từ trong tay áo tờ giấy cuộn tròn, đưa cho gã tôi tớ.
      "Giao cho Tam công tử các ngươi."
      Tôi tớ này cũng là người khôn khéo, liên tục gật đầu hành lễ, sau đó mới rời .
      Tiết Đình Nhương lắc đầu, rồi nhìn về phía đoàn xe ngựa: "Sao còn chưa ?"
      Người đánh xe dám qua loa, vội hô vang dẫn đầu đoàn xe chuyển động rời .
      Lúc trước thư sinh trẻ tuổi này đến bàn việc cùng Thái Nguyên, việc nhận chở thuê người thuận đường cùng này, chỉ cần đối phương trả tiền là được, cũng hỏi han gì thêm. Bây giờ xem ra là chân nhân bất lộ tướng rồi, khiến người Thẩm gia khúm na khúm núm, vừa nhìn liền biết phải người thường.
      Ôm ý niệm như vậy, suốt đường Tiết Đình Nhương ăn dùng đều cao cấp, việc này cần phải kể.
      ...
      Mà bên đây, Thẩm Phục nhận được tờ giấy Tiết Đình Nhương gửi cho ta.
      Mở ra xem, mặt viết hai chữ to, cấm biển.
      Hai chữ này rồng bay phượng múa, nét chữ tầm thường, nhưng ý trong đó càng khiến Thẩm Phục suy ngẫm nhiều hơn.
      Bỗng nhiên, ánh mắt ta sáng lên, rồi chợt tắt.
      Nếu lời Tiết Đình Nhương sai, cấm biển này cũng có ý gì sâu xa, nghĩa mặt chữ.
      Thẩm Phục là người Thẩm gia, đương nhiên biết ít chuyện người thường thể biết, trong giai đoạn tranh chấp, khi triều trước thu mình im tiếng, bọn hải tặc liền như cỏ mọc sau mưa, triều đình từng xuất binh tiêu diệt rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn thu được hiệu quả. Hơn nữa bọn hải tặc này quá gian manh, triều đình chú ý, chúng liền mai danh tích, đợi khi im ắng, lại ngóc đầu gây hoạ.
      Đương nhiên đây là bề ngoài, kì thực phàm nhà ai có vài phần thế lực triều đình liền biết, đây chẳng qua là thủ đoạn đấu đá của bọn thương gia giàu có vùng Giang Chiết.
      Từ khi xây dựng triều mới tới nay, Đại Xương thi hành chính sách cấm biển, tạm tỉ mỉ. Bên ngoài cấm, nhưng bọn thương buôn biển vẫn lén lút buôn lậu ngừng.
      Buôn lậu vốn là nghề chẳng vẻ vang gì, nhưng dưới cấm đoán của triều đình, lại vẫn phát triển rực rỡ, chứng tỏ sau lưng tất có người quyền cao chức trọng. Mậu dịch biển trước nay đều là món lãi kếch sù, tất cả thương nhân vùng duyên hải đều biết. Triều đình cấm, nếu làm, tất cả đều làm cũng được, nhưng ngươi bị cấm, người khác lại tiền vào như nước, đương nhiên có người ghen tị đỏ mắt.
      Cho nên cướp biển này, bất quá chỉ là vài thương nhân thông đồng với nhau muốn ép triều đình huỷ cấm, nên dùng ít thủ đoạn mà thôi. Đương nhiên cũng là vì bảo vệ bản thân, cướp biển khắp nơi, còn có lượng lớn hàng hóa theo đó chảy vào Đại Xương, lại từ Đại Xương chảy ra ngoài.
      Việc này Thái Tổ đại khái cũng hiểu , mà người Kim tuy bị đuổi đến quan ngoại, nhưng vẫn buông tha cố đánh vào quan nội. Chiến vùng biên quan vẫn luôn căng thẳng, nhưng triều đình có nhiều tiền, cho nên Thái Tổ vẫn luôn có ý tưởng huỷ cấm biển, nhưng ngại triều thần ngăn cản nên nhiều lần thực được.
      Nên biết năm đó Thái Tổ lên ngôi, vốn do kết hợp thế lực nhiều phe, mà trong đó có phần lớn là những phú thương lâu đời ở Giang Nam. Hơn nữa văn phong vùng Giang Nam hưng thịnh, bắt đầu từ triều trước, quan viên phía nam liền nhiều hơn phương bắc, cơ hồ chiếm hơn nửa triều đình.
      Tình hình kéo dài, đến Đại Xương chỉ có hơn chứ kém.
      Nếu mở rộng mậu dịch biển, đập bát cơm của rất nhiều người. Mà sau lưng phú thương là vô số thế lực rắc rối khó gỡ, dù địa vị cao như vua nước, cũng dễ gì vọng động.
      Sau khi Thái Tổ băng hà, Gia Thành đế đăng cơ, vị hoàng đế này kế thừa bề ngoài thô lỗ cương quyết của cha mình, tâm tư lại vô cùng kín đáo, vừa mới đăng cơ, liền thực phương châm xử khác biệt, sử dụng thủ đoạn, chèn ép đám triều thần phô trương ương ngạnh thành dễ bảo.
      Đương nhiên đây vẫn là mặt ngoài, thực tế hoàng đế còn chưa thể làm chủ, tình hình cũng có gì thay đổi.
      Gia Thành đế đăng cơ chỉ mới sáu năm, cho đến nay, vẫn luôn tin cậy Ngô các lão có thừa, cũng chưa bao giờ nhắc đến việc huỷ cấm biển, chẳng lẽ thánh thượng cũng có tâm tư này?
      Nếu là , hoàng đế tất nhiên ở thế đối lập với Ngô các lão.
      Nên biết rằng từ khi Ngô các lão vùng lên, tình thế Giang Nam đổi thay, năm đó Ngô gia suy thoái an phận, bây giờ ở địa vị đứng đầu. Ngô gia thể nhúng tay vào buôn lậu, cách khác, Ngô các lão sớm hay muộn gì cũng đối kháng với Gia Thành đế, mà Gia Thành đế vì chèn ép lão thần quyền khuynh triều dã Ngô các lão này, tất nhiên cần đưa người được việc lên dẫn đầu.
      Mà đối tượng đương nhiên thể là quan viên phía nam, phải là phương bắc, hoặc phía tây, tóm lại ở đâu cũng được, nhưng tuyệt thể là quan viên phía nam, mà Thẩm gia ở Sơn Tây, thậm chí còn có chút ân oán riêng với Ngô gia.
      Cho nên ngoài Thẩm gia còn có thể là ai?
      cách khác, nếu lời Tiết Đình Nhương là , kỳ thực Thẩm gia cần phải làm gì, chỉ cần an an ổn ổn chờ nhập các. Chẳng sợ Ngô các lão quyền khuynh triều dã đến mức nào, đường đường là hoàng đế, muốn sắp xếp đại thần nhập các, sao có thể thành.
      Ngay lập tức, mồ hôi lạnh của Thẩm Phục chảy ròng ròng, nắm tờ giấy trong tay, run rẩy. Tinh thần suy sụp, liên tục ngừng.
      ta vẫn nghĩ Tiết Đình Nhương này chẳng qua chỉ là thằng nhóc nông thôn, sao có thể nhìn thấu bản chất, khái quát toàn cục, mà đưa ra kết luận như vậy.
      Dù là ta, sở dĩ có thể phân tích ra được, đều bởi vì từ khi còn , ta vẫn liên tục được Thẩm gia bồi dưỡng làm người thừa kế đời sau, nên biết rất nhiều chuyện mà những người khác trong Thẩm gia đều biết.
      Dựa vào đâu mà biết, chỉ là thằng nhóc nông thôn thôi mà, thậm chí đời này có thể còn chưa rời khỏi Sơn Tây!
      Mặc kệ trong lòng có phủ nhận thế nào, Thẩm Phục vẫn khủng hoảng từ tận đáy lòng, trong đầu như có thanh ngừng báo với ta, lời Tiết Đình Nhương đều là .
      Cho dù là , cũng chậm rồi, Tố Lan bị xử lí, mà đám hỏi của hai nhà Ngô Thẩm cũng được bàn xong. Cho dù lúc này huỷ hôn, nếu Gia Thành đế thực có ý, chừng vẫn luôn chú ý đến việc này, cách khác, từ lúc Thẩm gia có ý cúi đầu nhờ vả, kỳ thực bị Gia Thành đế thầm gạch tên khỏi danh sách.
      Đến lúc này, Thẩm Phục thậm chí có chút hối hận vì sao mình phải phái người tặng quà đưa tiễn.
      Chẳng qua vì ta quá hiếu kỳ, tò mò câu kia của Tiết Đình Nhương rốt cuộc là gì.
      Kỳ thực dù Tiết Đình Nhương có gì, đều thể cản trở việc kia, nên tiến hành sớm tiến hành. ta chỉ tò mò mà thôi, cũng là thủ đoạn làm thân trước nay của ta, cho đối phương thấy vụ việc kia hề ảnh hưởng việc Thẩm gia nhìn trúng Tiết Đình Nhương, nào ngờ lại nhận được kết quả như vậy.
      Thẩm Phục thậm chí nghĩ, chuyện này có nên báo đến kinh thành, nếu đại bá biết được, có phản ứng gì, nếu những người khác của Thẩm gia biết được, thế nào...
      ta lại nghĩ Tiết Đình Nhương là cố ý, nếu sao trước kia , mà phải đợi người Thẩm gia tìm tới cửa, mới đưa ra thông tin này...
      Bất quá nghĩ gì cũng là chuyện của ta, chẳng ảnh hưởng chút gì đến Tiết Đình Nhương.
      ...
      Cứ thế suốt dọc đường vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ, Tiết Đình Nhương cuối cùng cũng đến sườn núi.
      mệt , đều do xương cốt này còn quá yếu, chỉ mới leo núi lát, mệt đến thở hổn hển.
      Trước mắt xuất tòa lầu lớn, cho dù xét từ cửa lầu hay toàn toà nhà, hầu như khác gì các thư viện phổ thông. Thứ khác nhau duy nhất đại khái chính là tòa thư viện này xây ở giữa sườn núi, và lớn hơn các thư viện thông thường chút.
      Cửa lớn sơn đen, đó treo bảng hiệu chứa mấy chữ to —— Bắc Lộc thư viện.
      Cuối cùng cũng đến.
      từ từ thở ra hơi, sửa sang lại quần áo, cất bước về phía trước.
      Đúng lúc này, cửa hông được mở ra, từ bên trong có vài người bước ra.
      "Ha, Đình Nhương, cuối cùng ngươi cũng đến." Là ba người nhóm Mao Bát Đấu.
      Last edited: 8/4/23

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 103:

      Nhóm Mao Bát Đấu đều mặc nho sam màu xanh thẫm, tay áo rộng.
      Nhìn bề ngoài, ba người cũng khác trước đây, cái khác duy nhất là Mao Bát Đấu gầy hơn chút.
      "Bát Đấu, chẳng lẽ thức ăn trong thư viện ngon, khiến ngươi gầy đến thế?"
      Mao Bát Đấu còn chưa đáp, Lý Đại Điền cùng Trần Kiên nhìn nhìn Mao Bát Đấu, vẻ mặt nhịn được cười.
      "Sao vậy?" Tiết Đình Nhương tò mò hỏi.
      Mao Bát Đấu tay đẩy hai người ra, bước đến nhận lấy bọc hành lý của Tiết Đình Nhương: " thôi, đừng để ý hai người họ, từ lúc ta gầy , phong thái càng hơn trước, hai người này ngày nào cũng ganh tị."
      Lý Đại Điền nhịn được mà bật cười: "Ngươi đúng, ta cùng A Kiên đều ganh tị. Ngươi phong lưu phóng khoáng tuấn vô song, là chàng công tử nhàng tốt đẹp, được chưa?"
      Mao Bát Đấu đẩy gã ta qua bên, kéo Tiết Đình Nhương về phía trước: "Đừng để ý đến thằng nhãi này."
      Ba người cùng vào thư viện.
      Phong cảnh trong Thư viện lại khác hẳn, thay vì trang trọng, lại mang phong cách Ngụy Tấn. Các toà nhà đều cao và rộng, xen kẽ nhiều lớp cây xanh, bó gọn như hình thức hợp viện lưu hành, mà cực kì phân tán. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy cổ thụ che trời, dây leo chằng chịt, khiến người ta giật mình cho rằng đây phải vào thư viện, mà là vào núi.
      Thực tế đúng là như vậy, Bắc Lộc thư viện xây ở giữa sườn núi, kiến trúc đương nhiên thể quá quy củ. Cảnh sắc núi Vân Trung hợp lòng người, nếu chặt cây phá núi, hỏng cảnh quan, cho nên thư viện được xây dựa vào núi, thay đổi bố cục.
      Lần trước đến Bắc Lộc thư viện, Tiết Đình Nhương khám phá cảnh quan, giờ cũng quá kinh ngạc nữa, theo đám người Mao Bát Đấu thẳng vào bên trong, khoảng hai khắc, mới đến trước tòa phòng trọ.
      Tiết Đình Nhương nghĩ, xem ra về sau đọc sách trong thư viện, chưa đề cập tới việc khác, ít nhất có thể cường thân kiện thể.
      Dãy phòng trọ lớn, chỉ có sân viện.
      Trong chính đường, Lâm Mạc chờ họ.
      Lần này đến, Lâm Mạc mình dẫn theo vài đệ tử, mà đưa vợ con cùng. Nhìn thấy sư mẫu Đào thị, Tiết Đình Nhương có chút kinh ngạc, bất quá chẳng gì, mà cung kính gọi sư mẫu. Đào thị cười gật đầu với , bưng khay xuống.
      Lâm Mạc hỏi Tiết Đình Nhương tình hình gần đây, lại hỏi việc nhà sắp xếp thỏa đáng chưa.
      Từ lúc tách ra, nhóm Lâm Mạc quá tin tưởng Tiết Đình Nhương trì hoãn mà đến muộn là vì trong nhà có việc, họ đều cho rằng đôi vợ chồng trẻ mới tân hôn quyến luyến nhau. Bất quá lời này đương nhiên thể giáp mặt mà , Lâm Mạc cũng phải Mao Bát Đấu, chỉ hỏi vài câu, liền bảo Tiết Đình Nhương lui về sắp xếp.
      Nhóm Mao Bát Đấu theo Tiết Đình Nhương về sắp xếp, bọn họ ở Đông sương.
      Đông sương tuy lớn, nhưng mỗi người gian phòng, cuối cùng Tiết Đình Nhương cũng thở phào hơi, cùng ngủ giường ghép tốt.
      Nghiêm túc mà , nhóm Tiết Đình Nhương bây giờ chưa được xem là học trò của Bắc Lộc thư viện, chỉ lấy thân phận học trò Lâm Mạc ở nhờ nơi đây.
      Bắc Lộc thư viện nhận người nghiêm khắc, ba năm nhận học trò lần, mỗi lần chỉ lấy hơn mười người. Mấy năm gần đây, học trò đến Bắc Lộc thư viện xin học ít, nhưng được nhận lại ít ỏi có mấy.
      Qua tháng sau chính là ngày thư viện nhận học trò, là khi người xin học đến ít, dựa theo quy củ của Bắc Lộc thư viện, nếu vượt qua bài thi nhập môn, mới có tư cách vào viện. Ý của Lâm Mạc vốn định để học trò của mình, cũng gia nhập Bắc Lộc thư viện, mới dẫn theo bọn họ đến, đương nhiên cũng là vì kì thi Hương tháng tám.
      Bất quá theo ánh nhìn của Tiết Đình Nhương, lão sư đưa cả nhà theo, dường như định quay về Huyện Hạ. Hỏi Mao Bát Đấu vài lần mới biết, ra nhà lão sư xảy ra chuyện.
      Chính xác mà , là chuyện liên quan đến Lâm Yên Nhiên.
      Lâm Yên Nhiên sớm đính thân, hôn này do ông nội của Lâm Yên Nhiên, cũng chính là cha của Lâm Mạc định xuống. Đối phương là thế giao của Lâm gia, cũng là dòng dõi thư hương, họ Lý.
      Mặc dù là dòng dõi thư hương, chẳng qua cũng chưa bao lâu, chỉ mới truyền từ đời cha đến con. Cha Lâm Mạc là tú tài, Lâm Mạc là tú tài, cha con Lý gia cũng là tú tài.
      Thứ khác nhau duy nhất chính là Lâm gia mở thư viện, mà Lý gia lại vừa làm ruộng vừa học, trong nhà có trăm mẫu ruộng tốt, cũng coi như là địa chủ lớn .
      Hôn này được định ra khi hai đứa bé vừa mới sinh, là lúc thanh danh Thanh Viễn học quán lan truyền rộng khắp, hai nhà đều đồng ý.
      Mấy năm gần đây, Lâm gia suy thoái sau khi Lâm phụ qua đời, mà Lý gia lại dời nhà đến Huyện Uyển, việc lui tới của hai nhà dần phai nhạt. Nhưng Lâm Mạc là người giữ chữ tín, vẫn luôn nhớ đến hôn này, nghĩ rằng với giao tình của hai nhà, tuy ít lui tới, nhưng hôn ước vẫn còn.
      Từ lúc Lâm Yên Nhiên mười lăm tuổi, Lâm Mạc vẫn luôn chờ người Lý gia tới cửa cầu hôn.
      Lại chẳng ai tới.
      Qua năm, ông nhịn được mà gửi thư hỏi, đối phương giải thích là trong nhà nhiều việc bận rộn, đợi việc vặt trong nhà giải quyết xong, liền tới cầu hôn.
      Lại đợi hai năm, đến khi Lâm Yên Nhiên qua mười bảy, đối phương vẫn chưa đến . Lâm Mạc gửi thư chất vấn, đối phương trả lời con trai bận công danh, thời khắc quan trọng, đợi xong hết thảy, Lý gia tới cửa cầu hôn cùng xin lỗi.
      Kỳ thực mọi việc căn bản như lời của đối phương, chẳng qua cha của kẻ đính hôn với Lâm Yên Nhiên vừa trúng cử, từ tú tài lên cử nhân, là khó như lên trời cũng đủ, khi cá vượt long môn, đương nhiên cảm thấy hôn đính ước của con trai có hơi thấp.
      Còn phải sao, gần cuối năm trước, Lâm Mạc nhịn được lại gửi thư chất vấn, cũng thẳng nếu Lý gia vừa lòng với hôn này, cứ huỷ hôn là được, đừng kéo dài như vậy. Đối phương mới trả lời , cũng con trai nhà mình có nơi định hôn, cũng trả lại tín vật đính hôn.
      bàn việc Lâm Mạc tức giận, Đào thị cả ngày rửa mặt bằng nước mắt thế nào, Lâm Yên Nhiên mặc dù miệng chẳng sao, muốn cha mẹ đau lòng, nhưng chỉ qua nửa tháng, gầy sọp.
      trắng ra là, có nương nào để ý việc này, hôn nhân đính ước, nàng ta cũng cho rằng phu quân tương lai chính là người nọ, ai ngờ lại bị từ hôn.
      năm này, người Lâm gia sống tốt, bất quá Tiết Đình Nhương bận hôn lễ, hơn nữa mùa đông khắc nghiệt, đến trấn thăm hỏi cũng quá tiện, mới phát ra.
      Cho đến tháng hai Tiết Đình Nhương thành thân, Lâm Mạc tham gia hôn lễ của học trò xong, liền dẫn theo vợ con và ba cậu học trò, cùng đến Bắc Lộc thư viện. Về phần Thanh Viễn học quán, ông giao lại cho Mạt tiên sinh, bản thân ông nhẫn nhịn nửa đời rồi, bây giờ thể để cuộc sống của con cũng chịu nhẫn nhịn, nhẫn nhịn mãi thành trò cười.
      Nghe mọi việc xong, Tiết Đình Nhương còn chưa gì, Mao Bát Đấu tức giận: "Mắt chó nhìn người thấp, chung quy có ngày bọn họ phải hiểu ra, phải rửa mắt mà nhìn."
      Tiết Đình Nhương liền giận nổi, mà bật cười.
      Lý Đại Điền cũng cười, còn vừa cười vừa hất đầu về phía Mao Bát Đấu nháy mắt ra hiệu cho Tiết Đình Nhương.
      Ánh mắt này, với nhạy bén của Tiết Đình Nhương, cũng có chút hiểu ra sao. Vẫn là khi thấy Trần Kiên cũng liếc mắt rồi cười giận mắng Mao Bát Đấu, mới chợt hiểu ra.
      tiến đến vỗ vai Mao Bát Đấu, : "Xem này, đây đâu phải chuyện của ngươi, sao phải giận đến thế."
      "Sao lại phải chuyện của ta? Chuyện của lão sư chính là chuyện của học trò, có việc đệ tử phải dốc sức!"
      " vì việc khác?"
      Mao Bát Đấu có chút chột dạ, : "Khác gì mà khác, lời ngươi ta nghe hiểu." Y vội vã ngắt lời: "Đúng rồi, phòng ngươi còn chưa sắp xếp xong, ta đến hỏi sư mẫu, lấy giúp ngươi cái chậu rửa mặt."
      xong, y liền vội vội vàng vàng rời .
      Ba người ở lại, Tiết Đình Nhương nhìn nhìn Lý Đại Điền cùng Trần Kiên, hai người cười nhìn , thầm hiểu với nhau.
      Đều nữ làm đẹp vì người mình ái mộ, ngờ Mao Bát Đấu cũng hiểu điều này. Vẫn là Lý Đại Điền chỉ dẫn cho Tiết Đình Nhương, thằng nhãi Mao Bát Đấu này thầm thích nương nhà người ta, lại dám , liền lấp la lấp lửng hỏi nương nhà người ta thích dạng nam tử nào.
      Lâm Yên Nhiên bị y quấy đến phiền, liền càn, bảo là thích người nhã nhặn có lễ, tốt nhất là cao gầy.
      Ha, giờ hay rồi, trừ cao mặt nào cũng giống. Buổi tối Mao Bát Đấu trở về, trong phòng đèn suốt đêm tắt, ngày kế liền bắt đầu nhịn đói, cho hay là y lập chí phải trở thành mỹ nam tử nhã nhặn.
      Ba kẻ hại bạn cười đùa trận, bên kia Mao Bát Đấu căm giận, biết Đại Điền miệng thối kia nhất định là phóng đại đến mức ngay cả người qua đường cũng biết.
      Y muốn làm mỹ nam tử sao? Tỷ của y , tuổi vẫn còn trẻ, tính là trễ!
      *
      Tiết Đình Nhương cứ vậy mà ở lại Bắc Lộc thư viện.
      Nơi này thanh tịnh mà đẹp đẽ, chim hót hoa thơm, nếu chê buồn, đúng là nơi tốt để đọc sách.
      Tiết Đình Nhương ở đây mấy ngày, ai tới cửa, cũng nhìn thấy người ngoài. Hỏi qua mới biết, nơi này chẳng phải thư viện, nhưng có chút giống thư viện chuyên dùng cho gia quyến ở lại.
      Hơn nữa nghiêm túc mà , thân phận của Lâm Mạc ở Bắc Lộc thư viện coi là cao, nhiều năm lại vẫn luôn ở nơi xa huyện Hạ, trong thư viện cũng nhiều người biết, đương nhiên cũng có ai tới cửa chào hỏi.
      Cẩn thận tìm hiểu mới biết, Bắc Lộc thư viện giống những thư viện khác, nơi này chẳng phải vài tiên sinh dạy nhóm học trò, mà là mỗi tiên sinh đều có học trò của mình, theo cách đó, học trò cũng có thể nhận học trò.
      Trong đó lại chia thành sáu nhánh, gọi là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
      Cũng thể trong thư viện giúp kéo bè kết phái, chẳng qua đây là truyền thống lâu đời của Bắc Lộc thư viện. Lúc còn triều trước, thịnh hành cách thức giảng dạy theo kiểu mỗi thư viện đều có học trò tự mình tổ chức học xã, Bắc Lộc thư viện trước đây cũng thế. Sau này triều đình nghiêm lệnh cấm dân gian dạy học, học xã liền ào ào thay hình đổi dạng, mà học xã trong Bắc Lộc thư viện liền biến thành sáu nhánh như .
      Là người cùng chung chí hướng tập trung lại, cùng nghiên cứu và thảo luận học vấn, kỳ thực chính là bình mới rượu cũ. Chỉ là khi triều trước tuyệt diệt và giới cầm quyền cố ý chèn ép, cách giảng dạy này dần mai , các nhánh học tập cũng đơn thuần biến thành sáu nhánh như , chứ có ý nghĩa đặc biệt gì.
      Học trò vào thư viện, có thể tùy ý chọn nhánh để bái sư.
      Như Lâm Mạc là thuộc nhánh chữ Nhân, người đứng đầu nhánh Nhân là sơn trưởng Lỗ Hoàn Khanh, cũng chính là lão sư của Lâm Mạc.
      Lỗ Hoàn Khanh thu nhận tổng cộng bảy học trò, Lâm Mạc đứng cuối, mà trong bảy người học trò này, đều tự mình nhận ít học trò, ai cũng thuộc nhánh chữ Nhân.
      Cho nên mới , về sau nếu Tiết Đình Nhương vào thư viện, hẳn cũng thuộc nhánh chữ Nhân.
      Tiết Đình Nhương nghe nửa ngày, chỉ đưa ra kết luận, sư tổ tương lai là sơn trưởng.
      Việc này sớm biết, chỉ là lần trước đúng dịp, đích thân gặp được sư tổ. Sư tổ là sơn trưởng, làm đồ tôn khẳng định có ưu thế, cũng biết ưu thế này là gì.
      Tiết Đình Nhương rất nhanh liền biết ưu thế là gì.
      Alice Huynh, Yến.Yếnnancy1986 thích bài này.

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ta thắc mắc xíu nhân nghĩa lễ trí tín tổng cộng là 5 nhánh chứ nhỉ :v

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Yến.Yến : bản raw ghi vậy, mình tìm mấy nguồn luôn vẫn vậy
      chắc là có 2 nhánh cùng tên (mình đoán vậy :v ), chứ toàn bộ các chương sau đều là 6 chi (nhánh), chỉ có duy nhất dòng 'nhân lễ nghĩa trí tín' đó là giải thích thôi. Định để 5 nhánh nhưng cứ thấy kì kì, nên kệ 8-|
      Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :