1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 98:

      biết là ai thấp giọng hô lên, cắt ngang hết thảy. Lục thiếu gia quay đầu nhìn lại, liền thấy Tố Lan tựa vào thành giường, có máu chảy xuôi thấm vào làn váy màu vàng nhạt.
      Chén thuốc kia chẳng phải thuốc độc, chỉ là thuốc phá thai, cũng là thuốc phá thai mạnh nhất.
      Uống loại thuốc phá thai này, kết cục chính là rong huyết mà chết, đây cũng là lý do Tố Lan lão phu nhân ác độc.
      Khi nàng ta mới vừa vào Thẩm gia, từng nhìn thấy người bị ép uống loại thuốc này, là vợ của Quản vụng trộm với người ta, cẩn thận hoài thai. Quản kia vì trừng trị vợ gã, cũng vì muốn ép gian phu kia ra mặt, liền đổ chén thuốc này cho thị.
      Cuối cùng thị chết, gian phu vẫn thấy bóng dáng.
      Sau đó bọn hạ nhân nghị luận ào ào, nhưng bởi vì Quản kia coi như có chút thể diện ở Thẩm gia, hơn nữa phụ nhân kia quả vụng trộm, căn bản ai dám rêu rao.
      Lúc đó chịu trách nhiệm nấu thuốc chính là nha đầu nhóm lửa Tố Lan mới vừa vào phủ, cả đời nàng ta đều nhớ được cái mùi đó, cho nên khi chén thuốc kia được bưng đến, nàng ta liền biết đó là gì.
      Thế gia nhà giàu đều như thế, nhìn có vẻ giàu sang vinh quang, kì thực bên trong cực kì mục nát. Muốn người ta chết mà còn phải giữ lại thể diện cho mình, cho dù ai hỏi, kẻ sinh non rong huyết liền đủ để bịt miệng mọi người.
      Dù sao chuyện này cũng chẳng sạch gì.
      Tố Lan vẫn mỉm cười, sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt, trắng như giấy: "Thiếu gia, ta xin ngài chuyện có được ?"
      Chân Lục thiếu gia run lên, từng bước tới, ngồi xổm trước mặt Tố Lan.
      "Ngươi ."
      Tố Lan tựa vào cột giường, uể oải : "Ta có muội muội, chỉ có mình muội ấy, còn có tiểu muội phu, ngươi giúp ta quan tâm đến bọn họ được ? Đây là chuyện đầu tiên Tố Lan cầu xin ngài, ngài ngàn vạn phải đồng ý, bằng ta làm quỷ cũng mỗi ngày đến trước giường ngài thổi lỗ tai ngài..."
      Câu 'Thổi lỗ tai ngài' này là có lý do, trước mặt người ngoài Tố Lan luôn an phận như chim cút, nhưng trước mặt Lục thiếu gia lại chẳng chút che giấu vẻ hung hăng của mình, Lục thiếu gia cũng thích nhất vẻ tươi sáng này của nàng ta. Đây là lần hai người náo loạn gây ra chuyện cười, Lục thiếu gia vốn nên răn dạy Tố Lan gan lớn, nhưng gã lại làm thế.
      Có ánh nước loé qua trong mắt Lục thiếu gia, gã cứng giọng đáp: "Ta hứa với ngươi..."
      "Muội cần y quan tâm, muội chỉ muốn tỷ sống tốt! Tỷ nhảm gì vậy, nhanh đứng dậy!" Theo thanh này, Chiêu Nhi giống trận gió cuốn ào vào.
      Nàng tiến vào ôm lấy Tố Lan rồi khóc nấc lên, Tiết Đình Nhương cùng Thẩm Phục theo phía sau.
      Tiết Đình Nhương sắc mặt khó coi, Thẩm Phục cũng tốt chút nào.
      Thất bại trong gang tấc, đây là cảm giác duy nhất của Thẩm Phục.
      Sao lại nhanh tay như vậy! Thẩm Phục biết lão phu nhân cũng vì hạ quyết tâm, biết việc này thể kéo dài, mới có thể xuống tay vào hôm nay.
      "Tỷ xem, muội gì tỷ đều muốn nghe, chỗ rách nát này có gì tốt, lại khiến tỷ mê muội như thế. Giờ muội có tiền rồi, về sau cũng kiếm được rất nhiều tiền, về sau khẳng định càng giàu sang hơn Thẩm gia..." Chiêu Nhi vừa khóc vừa .
      "Lợi hại quá ha? Thấy lúc này ta mất hết sức, muội liền dám trách tỷ... Nha đầu thối lừa đảo, lớn gan rồi ..."
      "Tỷ, tỷ đừng nữa, muội đưa tỷ tìm đại phu, nhất định sao." Tay Chiêu Nhi run rẩy, muốn ôm Tố Lan dậy.
      Tố Lan cười mơ hồ: "Đừng cố sức uổng công, thuốc này cứu được."
      "Tỷ được lời hay à. Để muội, muội sớm muốn chuộc thân cho tỷ, nhưng tỷ cứ vẫn luôn từ chối, chỗ rách nát này có gì tốt, là nơi lòng dạ rắn rết ăn thịt uống máu người ta..."
      Chiêu Nhi ôm vài lần, đều thể ôm Tố Lan đứng dậy, Tiết Đình Nhương bước tới đón lấy người trong tay nàng.
      Hai người cứ kiêng nể gì như vậy, định mang người , nhưng ai dám lên tiếng cản trở. là trường hợp này khiến người ta hốt hoảng, váy Tố Lan đều là máu, khiến người ta nhịn được mà nghĩ rốt cuộc nàng ta còn bao nhiêu máu để chảy đây.
      Nhất là xuôi theo dòng máu này là huyết mạch của Thẩm gia, Lục thiếu gia còn đứng bên cạnh, ai dám .
      Mãi đến khi bước qua cạnh cửa, Chiêu Nhi mới hít sâu hơi, xoay người lại, móc trong tay áo ra hai thỏi bạc ném xuống đất: "Lúc trước nhà các ngươi dùng mười lượng mua tỷ ta, tại ta trả gấp đôi."
      mặt nàng đầy lạnh lẽo: "Trả khế bán thân của tỷ lại cho ta, ta thể để tỷ ấy chết, lưng còn treo cái danh nô tỳ Thẩm gia các ngươi."
      "Các ngươi rốt cuộc đến từ đâu, to gan..." Cuối cùng có người tìm được giọng của mình.
      "Đưa khế bán thân cho nàng ta!" Là giọng của Thẩm Phục.
      Tam công tử lên tiếng, đương nhiên ai dám chất vấn. Đừng thấy lão phu nhân làm chủ hậu trạch, tổ trạch Thẩm gia này bây giờ vẫn do Tam công tử làm chủ.
      Rất nhanh có người đưa khế bán thân đến, Chiêu Nhi cầm lấy xem qua, nhét vào trong tay áo rồi đẩy Tiết Đình Nhương chạy nhanh .
      Tiết Đình Nhương chợt dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Phục: " xin lỗi, Tam công tử, giao dịch này làm được rồi."
      mặt là nụ cười, trong mắt lại chẳng chút ý cười, đồng tử đen thẫm phủ đầy ánh sáng, óng ánh trong suốt, chắn tất cả bên ngoài, ra tia sáng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
      Thẩm Phục thấy lạnh lẽo đến khó hiểu, áy náy : "Việc này là ngoài ý muốn."
      Tiết Đình Nhương gật đầu, gì thêm, liền theo Chiêu Nhi rời .
      Mãi cho đến khi ba người rời khỏi viện, Lục thiếu gia mới hồi phục tinh thần, y tiến lên bước lớn muốn đuổi theo.
      "Ngăn nó lại!" Là giọng của lão phu nhân.
      "Nàng ta cứ để , riêng con được."
      Lục thiếu gia nghiêng đầu nhìn lão phu nhân, cất giọng thều thào: "Tổ mẫu, con chỉ muốn đưa..."
      "Lão lục!" Thẩm Phục hô lên.
      "Ta chỉ nhìn theo cũng được? Người chết, chết rồi!"
      Lão phu nhân khép mắt, chống gậy về phía trước, bước tập tễnh. Khi đến bên khung cửa, bà mới : "Việc vậy rồi đừng để chuyện trước đó thất bại trong gang tấc."
      Lục thiếu gia bật cười, đầu tiên là cười khẽ, dần dần liền biến thành cười to điên loạn: "Đều cút hết cho ta! Cút !"
      "Lão lục!"
      "Cút hết ! Nếu các người còn muốn hôn này thành." Lục thiếu gia cười lạnh .
      " ngày nào đó đệ hiểu được." Thẩm Phục thở dài, tiến lên đỡ lão phu nhân rời , bọn hạ nhân cũng như dòng chảy tuôn ra ngoài.
      Khi xa, có thanh mơ hồ truyền đến: "Ta vĩnh viễn hiểu, hiểu được..."
      Lão phu nhân nhịn được run lên. Thẩm Phục an ủi: "Tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, lão lục xảy ra chuyện gì đâu."
      Lão phu nhân gì, chỉ dừng bước, bà mở to đôi mắt già nua nhìn xa xăm về phía chân trời, nhìn trạch viện kéo dài hút mắt.
      Nơi này là Thẩm trạch, cũng là gốc rễ của Thẩm gia.
      "Chung quy ngày lão lục hiểu được, chúng ta đều chỉ sống vì bản thân mình..."
      *
      Vừa rời Thẩm phủ, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ.
      Là Thẩm Bình.
      "Nhanh lên xe."
      Hai người thèm suy nghĩ, vội lên xe. Tố Lan hôn mê, giống con thú bông rách nát, còn sức sống.
      "Ta đưa bọn ngươi rời khỏi nơi này trước ."
      biết bao xa, cũng biết được bao lâu, xe chạy vào toà nhà, ngừng lại.
      "Thẩm đại ca, bọn ta muốn tìm đại phu, sao ngươi lại đưa bọn ta đến nơi này."
      "Ở đây có đại phu, lát nữa ta tỉ mỉ."
      Ba người đặt Tố Lan lên giường trong gian phòng, Thẩm Bình rất nhanh liền dẫn đại phu đến.
      Đại phu bắt mạch, kê đơn, từ đầu tới cuối đều lặng yên . Trong đầu Chiêu Nhi trống rỗng, Tiết Đình Nhương nghi hoặc nhìn Thẩm Bình bận rộn.
      Mãi cho đến khi đại phu rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người.
      "Có thể rốt cuộc là chuyện gì ?" Tiết Đình Nhương lên tiếng đánh tan yên tĩnh.
      Vẫn luôn nhìn người giường từ khi đại phu rời , Thẩm Bình quay đầu, nhìn thiếu niên còn rất trẻ tuổi trước mắt. Trong mắt thiếu niên là vẻ thông suốt, tựa như hiểu hết thảy.
      "Ta đổi thuốc." Thẩm Bình xoa xoa mặt .
      Đây là bước cuối mà ta chuẩn bị, vạn bất đắc dĩ dùng đến. Nhóm Tiết Đình Nhương rồi, Thẩm Bình bên này liền nhận được tin, lão phu nhân muốn xử lí Tố Lan.
      ta liền cho người động tay vào thuốc.
      Sợ thể gạt được mọi người, cũng quá vội vàng, cho nên thể đổi thuốc, mà là đổ bỏ hơn nửa chén, chỉ để lại cực ít trộn thêm chút nước.
      Cha Thẩm Bình là tổng quản Thẩm phủ, ta lại là gã sai vặt làm việc nhiều năm bên người Tam công tử, chuyện này với ta mà có lẽ rất khó, nhưng chẳng phải làm được.
      ta vốn định khi xử lý việc tang của Tố Lan, liền trộm long tráo phượng đưa người , ngờ lại nhảy ra hai kẻ thọc gậy bánh xe, mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cùng tính toán của ta mưu mà hợp.
      "Bây giờ liền dựa vào vận khí của Tố Lan, đại phu lượng thuốc nhiều, có thể làm tổn thương thân thể, nhưng gây mất mạng. Còn cuối cùng thế nào, phải xem hai ngày kế tiếp."
      Tin tức này với Chiêu Nhi mà , đúng là tin cực tốt. Nàng vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhất thời biết nên làm thế nào.
      Tiết Đình Nhương an ủi: "Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều, Nhị tỷ cũng là cát nhân ắt có thiên tướng."
      "Thẩm đại ca, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi!"
      "Đừng cảm tạ ta, ta chẳng qua chỉ..."
      Lời còn lại Thẩm Bình chưa , mà biến thành tiếng thở dài.
      Mấy ngày kế tiếp, Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương vẫn luôn trông giữ trong nhà.
      Tòa nhà này do Thẩm Bình thuê tạm, vì chuẩn bị ngày này. Kỳ thực bản nhân ta cũng có chỗ ở, nhưng thích hợp đưa Tố Lan tới đó, dù sao vẫn phải che tai mắt người ngoài.
      Tố Lan uống thuốc xong, máu liền ngừng, người tỉnh lại, cũng khoẻ hơn nhiều. Chỉ có điều, đứa bé kia mất.
      Đại phu xem mạch xong, cảm thán Tố Lan có phúc lớn, uống phải loại thuốc độc nạo thai đó, tuy chỉ ít, nhưng có thể giữ lại đứa bé quả là cực hiếm.
      Đại phu nội tình, Thẩm Bình dối ông hai người là vợ chồng, lên lời thốt ra lúc này khiến người ta khó có thể yên lòng.
      Đứa bé mất? Vậy phải làm sao?
      Tố Lan cắn răng bảo đại phu kê cho nàng ta chén thuốc phá thai, đại phu bị dọa , lúc này mới hiểu đâu phải uống nhầm thuốc, ràng là nàng ta muốn sinh đứa bé, mới như thế.
      Bất quá chuyện nhà người ta ông dám xía vào, chỉ có thể ăn ngay báo cho Tố Lan, nàng vừa uống thuốc phá thai, thân thể còn chưa khôi phục, dù muốn sinh đứa bé, cũng thể lại dùng thuốc phá , bằng dẫn đến kết cục xác hai mạng.
      Đại phu rồi, cả phòng ai thốt nên lời.
      biết nên gì, bây giờ người cứu về, đứa bé vẫn còn, thể phá bỏ, chẳng lẽ phải sinh ra rồi trả về cho Thẩm gia?
      Nhưng như thế chuyện Tố Lan chết giấu được, vất vả mới nhảy khỏi hố lửa, chẳng lẽ lại chui ngược trở vào?
      "Tỷ, nếu liền sinh , phải bọn muội nuôi nổi."
      "Sinh ra có cha." Tố Lan mặt biểu cảm .
      Thấy bộ dạng này của Nhị tỷ, trong lòng Chiêu Nhi khó chịu: " cha còn mẹ, có dì có dượng, thiệt chút nào."
      "Mọi người ra ngoài , để ta yên tĩnh lát."
      Chiêu Nhi có chút do dự, Tiết Đình Nhương tiến đến kéo tay nàng, kéo nàng ra ngoài.
      Trong phòng chỉ còn Thẩm Bình, ta vốn cũng định rời , lại vô cùng do dự. Khi đến cạnh cửa, ta đột nhiên đóng cửa lại, quay trở về.
      "Ta làm cha nó, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta." Giọng ta có chút run rẩy, nhìn nữ tử áo trắng ngồi giường: "Tố Lan, nàng đồng ý gả cho ta chứ? Lời này ta từng với nàng, nhưng nàng muốn, bây giờ ta lại lần nữa, ta hi vọng nàng có thể đồng ý. Ta đối xử tốt với con, cũng đối tốt với nàng."
      Tố Lan ngẩng đầu, động đậy, biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng cười khẽ vang lên.
      Tố Lan cười, trong tiếng cười của nàng ta có cảm xúc, chỉ cười thôi.
      Cười xong liền : "Thẩm Bình, ta muốn. Trước kia muốn, tại càng muốn."
      "Vì sao?"
      "Vì sao ư?" Nàng ta giương mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của nam tử, ánh mắt nàng ta run run, lại khôi phục vẻ trong trẻo. Nhưng giờ đây, vẻ trong trẻo này tràn ngập vô tình. " vì sao cả, chỉ là muốn gả cho ngươi."
      Thẩm Bình giống như chịu đấm, người lảo đảo, vất vả mới đứng vững, khốn khổ : "Là vì Lục thiếu gia?"
      Tố Lan nhắm chặt mắt, cất giọng hờ hững: "Nếu ngươi cảm thấy là vì y, là vì y vậy."
      Trong gian yên tĩnh đến nghẹt thở, nửa ngày sau mới có giọng khàn khàn vang lên: "Ta, ta biết rồi". Sau đó là bước chân tập tễnh rời , cho đến khi cửa phòng nhàng đóng lại.
      Đến lúc này, mới có lệ từ hốc mắt Tố Lan chảy ra.
      *
      Tố Lan theo Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương về Dư Khánh thôn, ở lại triền núi .
      Nhà ở đỉnh núi có chút đơn sơ, Chiêu Nhi quyết định xây thêm hai gian, muốn Nhị tỷ có nơi sống yên ổn.
      Khi Thẩm Bình đến tiễn, từ ngày ấy Thẩm Bình chưa từng tìm đến, trong nhà chỉ có bà tử lớn tuổi, chịu trách nhiệm nấu cơm thu dọn. Với tình huống này, Chiêu Nhi vốn có chút cảm kích, cũng nên lời.
      Ngày cứ dần qua, tình hình Tố Lan cũng tốt hơn, bây giờ có thể tự ra khỏi phòng phơi nắng, hơn nữa Chiêu Nhi sợ phí sức mà tìm mọi cách tẩm bổ, mặt nàng ta dần dần cũng có chút hồng hào.
      Với bên ngoài, Chiêu Nhi dối là chồng Nhị tỷ chết, chỉ đề lại nàng ta và đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ. Cao thẩm, Chu thị, Tôn thị cùng với những phụ nhân đến xưởng làm việc, đều tương đối quan tâm đến Tố Lan. Có đôi khi Tố Lan có việc cần mà Chiêu Nhi lại rảnh đến hỗ trợ, các nàng đều gắng giúp tay.
      Đỉnh núi bừng bừng sức sống, luôn đầy tiếng tiếng cười.
      Trong hoàn cảnh này, Tố Lan cũng khôi phục vẻ tươi sáng ngày xưa, đôi khi mấy thằng nhóc Cường tử nghịch ngợm đến chọc ghẹo, nàng ta cũng có thể ưỡng bụng chống hông mắng hai câu.
      Đáng nhắc tới là, Tố Lan lại đổi về cái tên trước kia, đổi thành Vương Chiêu Đệ.
      Vương Chiêu Nhi, Vương Chiêu Đệ, vừa nghe liền biết là tỷ muội.
      Chiêu Nhi từng hỏi Chiêu Đệ, nên biết Nhị tỷ luôn luôn chán ghét tên của mình, còn luôn ghét bỏ nàng vì sao đổi tên, sao bây giờ lại đổi về?
      Vương Chiêu Đệ câu có chút cao thâm, người luôn phải hiểu bản thân mình.
      Buổi tối về nhà, Chiêu Nhi nhớ tới lời này bèn hỏi Tiết Đình Nhương.
      Bây giờ thời tiết ấm áp hơn, nhưng hai người vẫn ngủ cùng chăn.
      Đây là kiên trì của Tiết Đình Nhương, Chiêu Nhi cũng gì. Chiêu Nhi vốn phải người ưa rối rắm, gả cũng gả rồi, rối rắm thêm khác gì già mồm cãi láo, vợ mà ngủ cùng chăn với chồng còn là vợ chồng sao.
      đôi, chính là như vậy, mỗi khi nghĩ đến, Chiêu Nhi vẫn khó nén vài phần ngượng ngùng.
      Nhưng hai người càng thêm gần gũi, nhất là sau khi xảy ra việc Chiêu Đệ, Chiêu Nhi liền bắt đầu ý thức được, nam nhân trước mắt này tuy còn trẻ, nhưng có thể gánh mưa gió. Nếu nhờ , gần đây Chiêu Nhi vừa bận buôn bán, vừa lo lắng cho Chiêu Đệ và đứa bé trong bụng nàng ta, biết mệt nhọc đến mức nào.
      Nghe Chiêu Nhi hỏi, Tiết Đình Nhương thầm than tiếng: "Đây coi như là ý muốn trở về nguyên trạng."
      Chiêu Nhi hiểu: "Trở về nguyên trạng? Việc này liên quan gì đến trở về nguyên trạng?"
      Tiết Đình Nhương giải thích cho nàng, đại khái là trong lòng Vương Chiêu Đệ luôn chán ghét chính mình, càng chán ghét cái tên đó của mình, cho nên sau khi có năng lực, nàng ta liền tự sửa tên.
      Tố Lan, thanh nhã ung dung, sao cái tên Vương Chiêu Đệ quê mùa có thể sánh bằng.
      Cho nên thay vì Vương Chiêu Đệ đổi tên, bằng là nàng ta từ bỏ bản thân trong quá khứ, dùng tư cách 'Tố Lan' mà tới. Đáng tiếc trải qua đủ việc, quay đầu mới phát nàng ta vẫn là Vương Chiêu Đệ, dù mang tên mới Tố Lan, kỳ thực trong xương vẫn là Vương Chiêu Đệ.
      ra đời người cần gì phải so đo, đổi tên cũng thể thay đổi được gì, quan trọng nhất vẫn là con người. Như trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương luôn chán ghét cái tên này của , mà lúc này vẫn là Tiết Đình Nhương như trước kia, chứ chọn tên khác.
      "Chẳng qua chỉ là cái tên, còn phải nhiều lời rối rắm như thế?" Cho nên Chiêu Nhi vẫn luôn là người rất phức tạp, nàng tâm tư đơn thuần, có đôi khi lại rất khôn khéo. Mà nàng khôn khéo, ở phương diện nào đó nàng lại có chút chân chất.
      Có lẽ đây là cái gọi là đại trí giả ngu.
      "Chỉ là đáng tiếc cho Thẩm đại ca, ngươi xem vì sao tỷ ta lại đồng ý?"
      Chuyện này nếu tiếp tục ra, đêm nay chẳng làm được việc gì, trước đây Tiết Đình Nhương bị Chiêu Nhi hố nhiều lần rồi.
      Giải tỏa nghi vấn cho vợ, giải tỏa xong bản thân lại há miệng mắc quai.
      "Ta cảm thấy tại chúng ta nên thảo luận việc này, mà phải làm chút chuyện nên làm."
      "Chuyện gì chứ?"
      Tiết Đình Nhương bỗng chốc kéo chăn lên, che kín hai người.
      bao lâu sau, chăn mềm bắt đầu chuyển động, còn kèm theo tiếng Chiêu Nhi lẩm bẩm nơi này được sờ, nơi kia thể bóp.
      Rầm rì qua lại, lời dần biến mất, đêm còn rất dài.

      Editor: tuần này mình có việc, chắc tuần sau kịp lên chương mới, mọi người thông cảm nhé
      Phuongphuong57500, Yến.Yến, Shikano3 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 99:

      Cày bừa vụ xuân năm nay, Tiết gia lại xảy ra chút chuyện.
      Bây giờ Nhị phòng, Tam phòng, Tứ phòng đều ra ruộng, ở nhà chỉ còn đại phòng và hai ông bà lão. tại người có thể làm ruộng chỉ còn Tiết lão gia cùng Dương thị, cộng lại tổng cộng mười mẫu, hai người căn bản làm nổi.
      Vừa khéo trời còn lạnh, Tiết Tuấn Tài đến học quán, liền ở nhà phụ việc ruộng nương.
      Tiết Thanh Bách nhìn thấy, bèn bàn với những người khác, mọi người biết phải sao. Cũng có chút đồng tình, nên biết rằng ở Tiết gia, Tiết Tuấn Tài luôn sống an nhàn sung sướng, nghe Tiết Thanh Bách , ngay cả Tiết Hữu Tài cũng theo làm chân chạy vặt.
      thấy thôi, nhìn thấy thể ngồi yên mặc kệ. Nhị phòng liền thôi, riêng hai huynh đệ Tiết Thanh Bách thương lượng chút, bớt chút thời gian tận lực giúp chút sức.
      Có thể nhìn ra nay nhà lớn đại phòng đều thay đổi rất nhiều, dù gì cũng là người nhà, có thể giúp liền giúp.
      Vừa giúp gieo hạt mười mẫu đất xong, liền vội vàng bón phân cấy mạ, Triệu thị lại đột nhiên tìm đến, bảo hai huynh đệ Tiết Thanh Bách giúp trồng trọt hai mẫu đất kia của Tiết Thanh Sơn. bây giờ chỉ có mình Tiết Thanh Sơn và Tiết quả phụ, Tiết quả phụ lại lớn bụng, Tiết Thanh Sơn bệnh mãi, trồng trọt nổi.
      Về chuyện Tiết Thanh Sơn bị bệnh, mấy phòng khác đều có nghe .
      Chỉ là chẳng phải bệnh nặng gì, người Tiết Thanh Sơn thường xuyên nổi nhọt lở loét. Loại bệnh lở loét này là bệnh , ở nông thôn quá chú trọng, đều chờ khi vết nhọt khô lại tự khỏi. Nhiều nhất cũng chỉ tìm lang trung ở nông thôn, tùy tiện mua thuốc dán vào là được.
      Tiết Thanh Sơn có tiền mời đại phu, ngoài ra cũng xem là chuyện , liền mặc kệ. Nhưng kỳ quái là, nhọt độc của gã vẫn luôn hết, bên này vừa lành, bên kia lại nổi.
      Thời gian trước Tiết Thanh Hòe từng gặp gã lần, tại Tiết Thanh Sơn cực kì bẩn thỉu, hai người ràng là huynh đệ ruột thịt, nhưng ta kém chút nhận ra gã, đủ để chứng minh nay Tiết Thanh Sơn chả ra người ngợm gì.
      Sau khi Triệu thị tìm hai huynh đệ Tiết Thanh Bách, liền nước mắt ngắn dài kể lể.
      biết chọn thời gian, bình thường hai người thường ít khi ở nhà, lúc này là đầu xuân, ai cũng bận rộn. Ngay lúc giữa trưa, người các phòng đều tụ tập ăn cơm trưa ở đỉnh núi , Triệu thị cố tình chọn lúc này mà đến.
      Bà đổi thái độ, khóc lóc đáng thương, ông lão vốn muốn trồng trọt giúp bên kia, nhưng tuổi lớn mà làm nổi, bà thương cho ông lão, nên mới đến tìm hai con trai.
      Còn Tiết Thanh Sơn dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt với hai người họ, bây giờ gã thay đổi rất nhiều, lại bệnh thành như vậy, lão Tam lão Tứ là huynh đệ nên mặc kệ.
      Triệu thị mắng chửi, khiến người ta thấy ngạc nhiên, nhưng bà như vậy mới khiến người ta khó mà thoải mái.
      đến mức này, nếu từ chối chính là thương cha thương mẹ, là bằng cầm thú. Nhưng nếu xét ra, Tiết Thanh Sơn bây giờ còn là người Tiết gia, gã sống hay chết liên quan gì đến Tiết gia, hà cớ gì Tiết lão gia phải trồng trọt cho gã. Tiết lão gia làm nổi, bây giờ lại thành việc của Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe ư?
      Nhưng Triệu thị đâu phải người biết đạo lý, nhất định thông, chỉ cần hai huynh đệ Tiết Thanh Bách lộ ra chút do dự, bà liền rơi nước mắt.
      Rớt nước mắt xong còn bây giờ hai người sống tốt, tùy tiện giúp tay Tiết Thanh Sơn đâu cần phải tìm đường chết như thế. Còn việc trồng trọt thể chậm trễ, trễ liền mất mùa, năm nay có lương thực, đói chết người.
      Triệu thị rất thông minh nhìn Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương bên cạnh, chỉ chuyện với hai con trai của mình. Đại khái đều do Tiết lão gia từng dặn dò, bà có chọc ai cũng đừng chọc đến Nhị phòng.
      Chưa đến hai huynh đệ Tiết Thanh Bách, mặt Chu thị cùng Tôn thị đều đen, lại ngại bên cạnh còn có nhóm người Cao thẩm, thể biết xấu hổ mà phát tác.
      Cao thẩm rất ngại ngùng, mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện Tiết gia bà cũng biết chút ít. Nhưng chuyện nhà khác thẩm ấy thể xen mồm, lại thấy hai huynh đệ Tiết Thanh Bách cúi đầu , khí có chút xấu hổ, liền vội ở bên giảng hòa: "Lúc này thẩm thẩm đến đây, khẳng định là chưa ăn bữa trưa, mau ngồi xuống ăn chút, chuyện gì cũng quan trọng bằng ăn cơm."
      Thẩm ấy kéo Triệu thị đến trước bàn, lại xới cơm đưa đũa cho bà.
      Triệu thị có chút khó liếc nhìn thẩm ấy, với hai huynh đệ Tiết Thanh Bách: "Nhìn các ngươi ăn uống này, thứ lọt khỏi kẽ tay cũng đủ cho huynh đệ các ngươi sống tốt. Quan tâm người ngoài, lại chẳng thèm quan tâm huynh đệ của mình?!"
      Lời này ra khiến người ta xấu hổ, đây hẳn là Cao thẩm cùng Cao Thăng bọn họ. Nhưng Triệu thị chỉ tên họ, đâu ai có thể phát tác.
      Triệu thị lại còn vô cùng có mắt mà an vị xới cơm, đũa nhắm thẳng đến thịt mà gắp. Chiêu Nhi ức chế quá, muốn gì đó, nhưng nơi này nàng là con cháu, chỉ đành im lặng.
      Dưới bàn, Tiết Đình Nhương nhéo nhéo tay nàng, hai người nhìn nhau, cúi đầu ăn cơm trong bát.
      Triệu thị ăn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt bát cơm ăn xong. Ăn xong liền cầm chén bảo Cao thẩm lại xới cho bà bát, theo bối phận mà , Cao thẩm cũng coi như là vãn bối của bà, Cao thẩm gì, vội xới cơm.
      Lúc này Triệu thị ăn, mà cầm lấy đũa gắp thức ăn vào bát, chỉ gắp thịt, bỏ qua rau cải. Gắp đầy bát, bà mới đứng lên bưng chén : "Chuyện ta các ngươi để ý chút, trong hai ngày này liền làm cho xong , thời gian đợi người. Cơm này ta mang về cho cha các ngươi, đừng ở bên ngoài bước lên trời, lại để ông ấy mình chịu đói."
      ai gì, Triệu thị liền bưng chén rời .
      Mãi cho đến khi bà xa, người cả bàn hai mặt nhìn nhau, Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe xin lỗi Cao thẩm, thẩm dừng trách Triệu thị. Chiêu Nhi đảo mắt, vẫy vẫy tay với Xuyên Tử ở bên cạnh.
      Xuyên Tử bỏ chén xuống chạy tới: "Chiêu Nhi tỷ, có việc ư?"
      Chiêu Nhi vài câu vào tai thằng bé, rồi mới lên tiếng: "Ngươi nhanh , ta để lại cho ngươi bát thức ăn, đừng lo bị đói."
      Xuyên Tử gật đầu, chạy .
      Mọi người biết Chiêu Nhi gì, chỉ có Tiết Đình Nhương nghe được đại khái, trách Chiêu Nhi là nghịch ngợm.
      Chiêu Nhi nghe lời này, có chút lúng túng.
      Gần đây Tiểu Nam Nhân luôn thích với nàng mấy lời trêu chọc, như giọng điệu lúc này, cái từ ‘nghịch ngợm’ này thường là người lớn với trẻ , nhưng hôm nay lại biến thành Tiểu Nam Nhân với nàng.
      Giọng điệu cũng là lạ, Chiêu Nhi cũng thể giải thích ‘lạ’ chỗ nào, vì khiến nàng bỗng dưng nhớ tới mấy lời thô tục giường của .
      Làm cho người ta cảm thấy, nàng như rất yếu ớt, rất mạnh mẽ, nàng cần thương.
      Trong lòng Chiêu Nhi có chút hoang mang rối loạn, trừng mắt nhìn .
      Tiết Đình Nhương cười cười, .
      Hết thảy việc này trong mắt người khác tất nhiên là vợ chồng son ân ái, nhìn màn này, tâm tình vừa bị Triệu thị làm xấu , nhất thời tốt hơn.
      Cả bàn tiếp tục ăn cơm, Chiêu Nhi cũng tuân thủ hứa hẹn chừa thức ăn cho Xuyên Tử. Lúc sắp ăn xong, Xuyên Tử quay về, thở hổn hển, với Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi tỷ, bà nội về nhà mà đến nhà Tiết quả phụ."
      Hay , còn gì phải nữa đây, lúc nãy Triệu thị mang thức ăn về cho Tiết lão gia đều là dối, là đưa đến cho Tiết Thanh Sơn.
      Ha, thể , Tiết lão gia cưới phải Triệu thị như vậy cũng là xui xẻo.
      Cũng phải so đo gì bát thức ăn này, chỉ là hành vi của bà khiến người ta rất khó chịu. Triệu thị là thế, vốn là việc rất đơn giản, lại bị bà kéo tới nông nỗi khó chịu nhất.
      Nếu bà thương xót cho Tiết Thanh Sơn, đến liền thẳng, nhưng bà lại cố tình giấu giếm, giả vờ khóc lóc kể lể hồi, còn lôi cả Tiết lão gia vào, lại kéo luôn đến việc Tam phòng Tứ phòng có tiền phải quan tâm đến Tiết Thanh Sơn. Còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe Cao thẩm, giờ lại bưng chén cơm . là cho ông lão ăn, tránh việc ông ở nhà ai nấu cơm, kì thực đều đổ vào miệng Tiết Thanh Sơn.
      Mặt Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe liền đen thui, Chu thị và Tôn thị càng cần , mặt đầy căm giận.
      "Mẹ xem người ta là đồ ngốc sao."
      "Bà thương Tiết Thanh Sơn, vậy sao trước kia thương cho chúng ta. Lúc chúng ta ăn uống kham khổ, bà ấy giả vờ nhìn thấy ư?!"
      Có Cao thẩm và Cao Thăng ở đây, hai huynh đệ Tiết Thanh Bách đương nhiên thể mẹ mình tốt, chỉ mềm giọng dỗ vợ mình.
      Càng dỗ, hai nàng dâu càng tức, cuối cùng hai người đều tức giận bỏ , hai nam nhân đuổi theo. Mấy người ngồi lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Tiết Đình Nhương quay nhìn Chiêu Nhi, Chiêu Nhi đón được ánh mắt , trong lòng có chút chột dạ.
      Đều do nàng rảnh rỗi kiếm chuyện, nếu nàng bảo Xuyên Tử theo, sao lại có chuyện này.
      Lúc hổ trợ dọn chén bát, Chiêu Nhi ủ rũ : "Ta cố ý."
      "Ta đâu nàng cố ý."
      "Vậy sao ngươi chỉ nhìn ta, đừng tưởng ngươi , cho là ta biết ngươi muốn gì. phải ngươi muốn ta quá rảnh sao?"
      Tiết Đình Nhương ôm chồng bát đũa, bật cười: "Ta đâu có vậy."
      Chiêu Nhi hừ tiếng, rời .
      Được rồi, giận luôn rồi.
      *
      Chọc giận dễ, dỗ dành lại rất khó.
      Mãi cho đến khi xuống núi, Tiết Đình Nhương mới dỗ được Chiêu Nhi.
      Quá trình trong đó có chút phức tạp, dù sao đoạn đường hai người xuống núi, phải suốt hai khắc. Nơi này bốn bề vắng lặng, hoang vu, Tiết Đình Nhương làm thế nào dỗ được Chiêu Nhi, cũng chỉ có trời mới biết.
      Trở lại Tiết gia, liền nhìn thấy Tiết Thanh Hòe định ra ngoài.
      Chiêu Nhi tò mò hỏi: "Tứ thẩm đâu?"
      "Ở trong phòng."
      "Tam thúc Tam thẩm cũng trở về rồi ạ?"
      "Đều ở trong phòng."
      Tiết Đình Nhương liếc nhìn Tiết Thanh Hòe, : "Tứ thúc, kỳ thực việc này cũng dễ giải quyết, bằng cứ tiêu tiền thuê người đến làm. Bỏ tiền ra xong cứ nhắm mắt làm ngơ, cũng tránh được việc Tứ thẩm giận dỗi thúc." Khi nhắc đến hai chữ ‘giận dỗi’, cố ý nhấn mạnh.
      Tiết Thanh Hòe làm như phát , vỗ tay khen: "Chủ ý rất hay."
      ta cao thấp đánh giá Tiết Đình Nhương phen, chế nhạo : "Từ lúc thành thân đến nay, thằng nhóc nhà con biết ngày càng nhiều, chủ ý này tốt, lát nữa ta thương lượng với Tam ca."
      vậy, nhưng ta lại đến phòng của Tam phòng, mà vui sướng hài lòng về phòng nhà mình, để lại Tiết Đình Nhương bị Chiêu Nhi nhìn từ xuống dưới.
      Hai người về phòng, Chiêu Nhi mới hỏi: "Tứ thúc vậy là sao, vì sao lại từ sau khi ngươi thành thân hiểu biết càng nhiều?"
      Tiết Đình Nhương sặc cái, rồi chợt khôi phục vẻ trấn định tự nhiên: "Đây là chuyện của nam nhân bọn ta, nữ nhân các nàng hiểu đâu."
      Chiêu Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn .
      Vào lúc thế này, Tiết Đình Nhương đương nhiên thể dịu mặt, hiền hoà liền cho thấy phu cương vượng. đương nhiên giả vờ bí hiểm, khiến Chiêu Nhi thêm tò mò.
      "Việc này hẳn là có biến, Tứ thúc phải tìm Tam thúc thương lượng, sao lại về phòng mình?" Thấy Tiết Đình Nhương vẫn tỏ vẻ bất động như núi, Chiêu Nhi : "Ngươi thôi, ta đến hỏi Tứ thẩm."
      Tiết Đình Nhương bất đắc dĩ, vội giữ chặt nàng: "Được rồi, nàng đừng rảnh quá mà gây chuyện, ta với nàng là được mà."
      Trong ánh mắt tò mò của Chiêu Nhi, bèn giải thích vẻ bí hiểm lúc trước.
      "Nàng phát khi chúng ta vào cửa, Tứ thúc định ra ngoài lại còn có chút ủ rũ sao? Việc này cho thấy Tứ thẩm giận chó đánh mèo, mà cơn giận vẫn còn chưa tiêu, nên Tứ thúc chịu quở trách."
      Thấy ánh mắt Chiêu Nhi đầy chất vấn, giải thích: "Nàng xem giữa trưa, Tứ thúc có thể đâu, hơn nữa với tính cách của Tứ thẩm, Tứ thúc ra ngoài sao thẩm ấy lại theo phía sau lải nhải dặn dò phen. Về phần lời ta lúc đó, chính là gợi ý cho Tứ thúc. Bà nội đến vậy, mặc kệ thế nào, Tam thúc Tứ thúc đều là con trai của bà, ý tưởng của bọn họ giống chúng ta, cho nên tất vội vàng. Nhưng ràng Tam thẩm Tứ thẩm đồng ý, nên lúc trưa mới giận dỗi bỏ , Tam thúc Tứ thúc chạy theo dỗ, dỗ chỉ vì việc này, cũng là muốn hai người đồng ý chuyện hỗ trợ.
      "Nhưng hiển nhiên là Tứ thúc thất bại, hai vợ chồng giận dỗi, cho nên Tứ thúc sập cửa rời . Nếu có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, thuê mấy người làm ruộng chẳng tốn bao nhiêu bạc, Tứ thẩm phải người keo kiệt, thẩm ấy giận bà nội thiên vị Tiết Thanh Sơn, bằng là đau lòng Tứ thúc ngày ngày bận rộn, còn phải làm công cho người khác."
      "Cho nên mới , cách đó liền đẹp cả đôi đường."
      Tiết Đình Nhương gật đầu.
      Chiêu Nhi dùng ánh mắt kỳ dị nhìn : " mau, tại sao gần đây ngươi biết nhiều như vậy, còn hiểu được chuyện vợ chồng người ta."
      Tiết Đình Nhương , xoay người đến bàn giường lấy nước uống.
      Chiêu Nhi liền đuổi đến bên cạnh hỏi: "Ngươi còn chưa trả lời ta."
      Tiết Đình Nhương đáp, hỏi lại: "Nàng phát gần đây tính tình nàng càng lúc càng lớn?"
      Chiêu Nhi đầy vẻ oan ức: "Tính tình ta lớn? Lớn chỗ nào?"
      Tiết Đình Nhương vẫn , Chiêu Nhi với tay đẩy : "Ngươi , ngươi xem tính tình ta lớn chỗ nào?"
      Ngay khi nàng với tay đẩy, Tiết Đình Nhương liền kéo tay nàng, lôi nàng ôm vào lòng, hai người cách nhau gần, trán kề trán, mũi kề mũi. Chiêu Nhi liền ngửi được mùi mực như có như , chui thẳng vào mũi nàng.
      "Nàng còn chưa chịu tính tình mình lớn? Nàng chút xem gần đây nàng mọn đến mức nào, ta dỗ nàng bao nhiêu lần?"
      Mặt Chiêu Nhi dại ra, Tiết Đình Nhương hôn miệng nàng cái, rồi cười khẽ đè nàng lên giường: "Chẳng qua vợ chồng cãi nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Ta là đại trượng phu, so đo với nàng."
      Lúc này Chiêu Nhi mới phản ứng lại, muốn cất lời, Tiết Đình Nhương đột nhiên bịt miệng nàng, suỵt tiếng.
      "Suỵt gì mà suỵt."
      "Nàng nghe kìa."
      Tiết Đình Nhương làm như phát chuyện lạ, Chiêu Nhi liền bị lừa dỏng tai nghe, chẳng nghe thấy gì, nhưng quần áo nàng lại bị cởi ra.
      "Ngươi làm gì!" Nàng sốt ruột đẩy tay .
      Người này có biết xấu hổ hay , sao cả ngày trong đầu đều chỉ có việc đó.
      "Suỵt, tiếng chút, nàng nghe kìa."
      "Nghe cái gì mà nghe!"
      Sau đó đúng là nghe được vài thanh, rất , như tiếng nữ nhân rên rỉ...
      thanh này Chiêu Nhi cũng lạ, ánh mắt nàng hoảng sợ nhìn vách tường chung với Tam phòng, mặt đỏ như thoa son.
      "Này..."
      Tiết Đình Nhương hết sức chăm chú, vội phân thần: "Kinh ngạc cái gì, phải vợ chồng cãi nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. Nàng có tin , lần tới gặp Tam thúc Tam thẩm, hai người họ bảo đảm rất tốt. Phải là Tam thúc nhìn như trung thực ít , lại thông minh hơn Tứ thúc nhiều."
      Chiêu Nhi có chút tin, nhưng khi thấy đôi mày Chu thị hàm xuân, mặt mày hồng hào, tin Tiết Đình Nhương cũng được.
      Bất quá nàng cũng hơn gì Chu thị, nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Chu thị, nàng cũng đỏ thẫm cả mặt.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 100:

      "Theo lão phu, do người ngươi ẩm độc quá nặng, mới dẫn đến nhọt độc. Ta cho ngươi chút thuốc, lại chuẩn bị mấy tờ thuốc dán, ngươi uống thuốc và dán ngoài da, bao lâu là khỏi." Thầy thuốc lang thang Lưu Tam vuốt chòm râu, nhìn nhọt độc người Tiết Thanh Sơn rồi .
      Triệu thị lo lắng trùng trùng: "Thầy lang à, thuốc này có tác dụng ? Lúc trước con ta cũng tìm khám ở thầy lang, cũng như ngài, thuốc uống rồi, cũng dán rồi, nhưng lại có tác dụng gì."
      Thầy lang vuốt chòm râu: "Đều do ẩm độc người chưa tiêu hết, nếu tiêu hết, chừng khỏi rồi. Có phải mùa đông năm trước từng nhiễm lạnh, nếu có đúng rồi, nguyên nhân là do ẩm độc."
      Triệu thị nhớ tới mùa đông năm trước, Tiết Thanh Sơn luôn oán trách với bà trong nhà quá lạnh, cũng có củi lửa. Vì thế bà giấu ông lão mỗi ngày khiêng củi đến đây, nhiều bà khiêng nổi, cũng quá gây chú ý, chỉ đành cầm theo ít. Sau này lão Tam còn thắc mắc sao trong nhà dùng củi hết nhanh như vậy, trời đông giá rét còn lên núi đốn củi đợt, Triệu thị dám là lấy đưa đến chỗ con trai cả.
      "Thầy lang phải, con trai đáng thương của ta, năm trước vào đông thiếu chút bị lạnh hỏng người."
      "Đương nhiên rồi, người nhiễm lạnh, hơi lạnh trong cơ thể đẩy ra được, uống hết mấy thang thuốc này, cũng đừng quên dán thuốc, lâu khỏi thôi."
      Thầy lang đưa thuốc, cũng biết y kê thuốc gì, là thuốc có sẵn trong rương y xách theo bên mình. Vài túi giấy và mấy miếng thuốc dán, lấy của Triệu thị năm mươi văn.
      Triệu thị đau lòng tức giận, nhưng vì con trai vẫn phải móc ra.
      Kỳ thực tìm thầy lang rẻ hơn tìm thầy thuốc nhiều, trong mắt Triệu thị, mấy thầy thuốc đại phu gì kia chỉ là thứ tham tiền, kê toàn thuốc quý lại vô dụng, tốn nửa lượng đến lượng đừng mong khỏi bệnh. Thầy lang vẫn rẻ hơn, khám lần mấy chục văn là đủ.
      Nghĩ như vậy, Triệu thị đau lòng nữa, giao tiền, sau khi nhận thuốc liền tiễn thầy lang ra cửa, thuận đường còn hỏi khi uống thuốc dán thuốc có gì cần chú ý .
      Khi quay lại, bà liền sai Tiết quả phụ giúp bà dán thuốc cho Tiết Thanh Sơn.
      Nhọt độc người Tiết Thanh Sơn nhiều lắm, cần phải cắt thuốc dán mới đủ dán hết nhọt độc người gã.
      Tiết quả phụ ngại bẩn, tình nguyện, liền lấy cớ Nữu Nữu phải uống sữa, vội ôm con ra ngoài.
      Nữu Nữu được Tiết quả phụ sinh vào mùa thu năm trước, bây giờ cũng hơn nửa tuổi. Trẻ em tuổi này thường vừa trắng vừa mập, nhưng Nữu Nữu lại có chút gầy yếu.
      Vì việc này Triệu thị mắng Tiết quả phụ ít, ả ta có ngực mà có sữa, làm hại cháu của bà phải uống nước cơm sống qua ngày.
      Kỳ thực phải Tiết quả phụ có sữa, chỉ là hơi ít, đủ cho Nữu Nữu. Trẻ bị đói khóc oe oe, Triệu thị trước giờ cháu , nhưng lại thích đứa bé này, năm trước Tiết gia vất vả mới trữ lại được chút lương thực tinh, đều bị bà lén trộm đổi gạo trắng, là để chắt nước cơm nuôi Nữu Nữu.
      Triệu thị muốn dán thuốc cho Tiết Thanh Sơn, Tiết Thanh Sơn chịu, là để tối tự làm. Dù gì cũng là người đọc sách, vẫn còn biết chút lễ nghĩa liêm sỉ.
      Triệu thị cũng ép, thấy Tiết quả phụ ôm cháu ra ngoài, liền bắt đầu chỉ gà mắng chó: "Nhìn , dạng người như thế mà con lại ưa được, sữa cũng có, uổng cho thân thể là nữ nhân."
      Tiết Thanh Sơn giải thích: "Mẹ, mẹ đừng trách nữa, phải do trong nhà thiếu ăn sao. Người lớn ăn no, sao mà có sữa để nuôi đứa ."
      Triệu thị muốn nghe, mắng: "Vậy thịt mẹ đây đưa tới đều chui hết vào miệng con chắc?!"
      Chứ gì nữa, đều chui vào miệng Tiết Thanh Sơn.
      Thức ăn mỗi ngày đều là canh suông nhạt thếch, Tiết Thanh Sơn sao khỏi phát thèm. Tiết quả phụ cũng quá thích mấy thứ mỡ màng đó, nên Tiết Thanh Sơn đều nhét vào miệng. Chỉ là sao có thể ra, hơn nữa lúc này Tiết Thanh Sơn lại cảm thấy người ngứa ngáy, trước mặt mẹ mình mà gãi sồn sột rất xấu, gã liền xúi Triệu thị ra ngoài.
      "Ta nấu thuốc cho con."
      "Đừng! Lúc này đến giữa trưa, phía sau núi khẳng định làm cơm, mẹ ăn chút , thuận đường lại đem đến cho con ít, vừa khéo cũng để nàng ấy ăn chút dầu mỡ, tránh thiếu sữa của Nữu Nữu."
      Triệu thị mắng hai câu, rồi vui vẻ rời .
      Để lại Tiết Thanh Sơn đắc ý nằm dựa giường, bắt chéo chân hát ư ử. Hát lúc, chỗ kia lại ngứa, gã với tay vào áo quần gãi sồn sột.
      *
      Triệu thị rồi, tất cả mọi người thở phào hơi.
      Từ sau lần đó, Triệu thị liền thích đỉnh núi bên này, luôn đến, vào đúng giờ cơm.
      Sau khi đến, mọi người thể ăn mà kệ bà nhìn, chỉ đành khách sáo vài câu. Nhưng bà lại chẳng biết thế nào là khách sáo, tự mình ăn cũng thôi, ăn xong còn vơ vét mang .
      Theo lý, mời mẹ ruột ăn uống chẳng tính là gì, nhưng lần nào bà cũng viện cớ mang thức ăn về cho ông lão, nhưng Tiết lão gia chưa từng ăn được miếng, mà đều chạy hết đến nhà Tiết quả phụ.
      " biết bà lão nhà muội là hiểu hay giả vờ hiểu, bà sợ ngày nào đó lòi ra sao?"
      Vương Chiêu Đệ xưa nay miệng độc, từ lúc có thể xuống giường, nàng ta liền cần chăm sóc đặc biệt nữa, mà cùng ăn với mọi người. Mấy ngày nay nàng ta khôi phục tinh thần, thấy vậy Chiêu Nhi cũng yên lòng.
      Lúc này bàn chỉ có hai tỷ muội Chiêu Nhi, có cả người Tam phòng Tứ phòng, Nhị tỷ thế nào trước mặt mình đều được, trước mặt hai huynh đệ Tiết Thanh Bách cũng như vậy, Chiêu Nhi sợ sinh hiềm khích, vội ngắt lời đến món ăn, chứ làm gì nữa.
      Đúng là làm gì, với việc mua bán của Vương Ký thái hành bây giờ, có trăm Triệu thị vẫn nuôi nổi, mấu chốt chính là trong lòng mọi người đều thoải mái.
      Bữa cơm gián đoạn như thế, rồi cũng qua. Bên này Triệu thị đưa cơm đến nhà Tiết quả phụ xong, liền vui vẻ chạy vội về nấu cơm cho ông lão, nào biết Dương thị làm cơm xong.
      Trước mặt ông lão bà dám mình làm gì, ràng ăn đến mức miệng bóng dầu, còn phải giả bộ chưa ăn chút gì.
      Tiết lão gia nhìn nhìn vết mỡ bên miệng bà, thầm thở dài.
      *
      Tiết Thanh Hòe thương lượng với Tiết Thanh Bách, hai nhà liền kết phường tiêu tiền mời hai người làm thời vụ, trồng hai mẫu đất của Tiết Thanh Sơn.
      Bởi vì sợ bị người trong thôn nghị luận, cho nên người mời đến là người ở thôn Hạ Hà gần đó.
      May mắn lúc trước khi Tiết lão gia chia đất cho Tiết Thanh Sơn cũng quan tâm, chia cho mảnh đất hẻo lánh ở cuối thôn, lúc này liền gây chú ý.
      thuê người, đương nhiên phải làm toàn bộ, từ cày đến sạ rồi cấy, đều do hai người này làm hết.
      Đến hôm cuối vào ngày hẹn trả tiền công, hai người đó lại đến. Tiết Thanh Bách để trong lòng, chỉ nghĩ đối phương nhất thời có việc, nào biết về thôn lại nghe người ta thôn Hạ Hà có rất nhiều người của quan phủ đến.
      Thôn dân thôn Dư Khánh chỉ nghĩ là có người phạm tội, cho nên quan phủ đến bắt người. Ngay lúc cùng nhau vây quanh bàn tán, có thôn dân ra ngoài trở về, sắc mặt tái nhợt, là thôn Hạ Hà có dịch bệnh, cho nên bị quan phủ niêm phong thôn.
      Việc này liền thành náo loạn, hai thôn tiếp giáp, qua lại cũng chưa hết thời gian chén trà. Thôn Hạ Hà có dịch bệnh, thôn Dư Khánh có thể thoát sao? Mỗi ngày thôn dân qua lại giữa hai thôn cũng thiếu, nhất thời người trong thôn lâm vào hoảng sợ.
      Thấy vậy, Trịnh lý chính ngồi yên, chủ động tìm Tiết tộc trưởng thương lượng. Hai người vứt bỏ mâu thuẫn trước đây gọi tất cả thôn dân đến, mấy lời ổn định lòng dân, lại lệnh cho các nhà đóng chặt cửa. Đồng thời cũng lệnh các nhà tự kiểm, gần đây có qua thôn Hạ Hà , hoặc có lui tới với người thôn Hạ Hà , nếu có phải báo tên.
      Những người này tạm thời phải cách ly, nếu xảy ra việc gì tốt, nếu xảy ra chuyện cũng liên lụy đến toàn thôn.
      Trong thôn liền sôi trào.
      Còn chưa biết thế nào, sao muốn nhốt người. Lại nếu là dịch bệnh, sớm lây lan, tại lời này có phải quá muộn rồi .
      Tóm lại, lời nào cũng có, nhưng đây là nơi chôn nhau cắt rốn, đâu ai muốn hại người thân, phần lớn mọi người đều chủ động bước ra, trong này bao gồm cả Tiết Thanh Bách.
      Lúc trước đến thôn Hạ Hà thuê người là y ra mặt, trao đổi bàn bạc với hai người họ cũng là y. Chu thị khóc còn hình người, nhưng cản được. Tiết Thanh Bách vẫn kiên trì muốn bước ra, sao tốt, nếu có sao, y cũng muốn liên lụy cả nhà.
      Đương nhiên cũng có người tự giác, nhưng thôn Dư Khánh lớn như vậy, ai làm gì, nơi nào, hàng xóm cách vách hoặc thôn dân đều biết ít. Bị tố giác, lại có thêm mấy thôn dân bị chỉ ra, dọa người , cũng bị ít người mắng cho.
      Tổng cộng có mấy chục người, bởi vì nơi bố trí, liền bị đưa đến sân phơi lúa mạch.
      Mỗi người lấy từ trong nhà chút rơm rạ, cỏ tranh, đắp lều cỏ, cơm ăn đều do các nhà đưa tới. Còn cố ý đắp bếp để nấu nước mà dùng, thứ thải ra chôn sâu vào đất.
      Có thể xử lý đâu vào đấy như vậy, đều do trong thôn có vài ông lão. Sống nhiều năm, cũng trải qua ít chuyện, cách xử lí dịch bệnh, cũng biết chút ít.
      khí trong thôn Dư Khánh trầm xuống, Tiết gia cũng tốt nổi, dù sao Tiết Thanh Bách vẫn cách li ở sân phơi. Chu thị thay đổi vẻ hiền lành trước đây, ngồi trong sân khóc mắng suốt buổi sáng, cũng chỉ tên họ, nhưng lời trong lời ngoài đều chỉ về phía Triệu thị.
      Bởi vì sợ hãi, tại Chu thị hận Triệu thị sâu. Nếu bà thiên vị ép lão Tam lão Tứ làm ruộng cho Tiết Thanh Sơn, Tiết Thanh Bách đến thôn Hạ Hà thuê người, đương nhiên cũng xảy ra việc này.
      "Tam thẩm, Tam thúc chắc chắn sao, thẩm đừng quá tức giận."
      Tiết Đào Nhi khóc đỏ mắt, cũng giúp Chiêu Nhi khuyên Chu thị.
      Chu thị dựa vào hai người mới đứng lên được, nàng ta cười lạnh nhìn về chính phòng: "Ép , ép chết con thứ hai của mình, giờ kéo cả lão Tam vào. Vì đứa con lớn của ngài, ngài hận thể ép chết hết mấy đứa còn lại, biết có phải là mẹ ruột nữa!"
      Trong phòng chính, Tiết lão gia khoanh chân ngồi giường hút thuốc, sương khói tràn ngập, người biết còn tưởng trong phòng bắt lửa.
      Ông gì, chỉ rít thuốc liên tục.
      Triệu thị cương vẻ mặt già nua ngồi đối diện ông, cũng lời.
      Trong phòng mảnh tĩnh mịch.
      Triệu thị có chút khó nhịn, lau nước mắt uất ức : "Chẳng lẽ bảo ta trương mắt nhìn lão đại chết hay sao..."
      Cả nửa ngày, Tiết lão gia mới thở dài hơi, vẫn gì.
      *
      Chiêu Nhi nhịn được, cố ý đến sân phơi chuyến.
      Xa xa liền thấy sân phơi bị người dùng rào giậu vòng quanh, bên trong mỗi người lều cỏ. Nàng chưa từng thấy cảnh tượng này, vừa nghĩ Tiết Thanh Bách ở bên trong đó, ở nhà ba mẹ con Chu thị ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, cũng biết cuối cùng việc này thế nào.
      Tiết Đình Nhương thở dài, dẫn nàng sang hướng khác, men theo rào giậu đến phía của sân phơi. Bởi vì người nhiều, rất nhiều lều cỏ đắp đến gần rào giậu, vừa khéo lều cỏ của Tiết Thanh Bách nhìn ra ngoài.
      Lều cỏ lớn, cũng chỉ đủ người nằm, Tiết Thanh Bách ngồi trước lều nhìn trời. Thấy Tiết Đình Nhương dẫn Chiêu Nhi đến, y gượng cười tiếng: "Sao các con lại đến, đừng lo lắng cho ta, chút chuyện vặt thôi. Lại , đây chỉ để ngừa vạn nhất, cũng phải thực nhiễm bệnh gì. Chiêu Nhi, bình thường con luôn lạc quan, sao giờ lại ỉu xìu như thế, Tam thúc nhìn quen."
      vậy, đột nhiên phát sinh việc thế này, trong lòng ai cũng dễ chịu. Nhất là khi Tiết Thanh Bách còn là đương , bị nhốt cách ly ở nơi này, cho nên mặc dù y thế, nhưng mi mày vẫn đượm vẻ yên.
      Chiêu Nhi bị trêu bật cười, : "Tam thúc, thúc khoẻ là tốt, thúc cũng yên tâm, Tam thẩm cùng Đào Nhi tỷ và Xuyên Tử, đều tốt cả, mọi người đều chờ thúc bình yên vô trở về."
      Tiết Đình Nhương cũng : "Tam thúc, cấp bách thúc đừng chuyện với những người ở bên trong, chờ quan phủ bên kia có tin tức, việc này cũng kết thúc."
      Tiết Thanh Bách vừa nghe đừng trò chuyện với người ở đây, liền vực dậy tinh thần : "Con Tam thúc cũng biết, thấy lều cỏ của ta đắp khác mọi người sao?"
      Đúng vậy, lều cỏ vốn dựng vây quanh sân phơi, theo quán tính cửa lều của mọi người đều xoay vào giữa, dễ ra vào, nhưng riêng lều Tiết Thanh Bách khác, đưa lưng vào giữa, cửa lều lại nhìn ra rào giậu, chỉ chừa đường rất hẹp để vệ sinh.
      Khi đắp lều ở người ta chỉ nghĩ nên làm thế nào để tiện ra vào, mà quên rằng nếu thực có dịch bệnh, sợ nhất chính là lây lan, cho nên ít tiếp xúc mới tốt. thể , Tiết Thanh Bách tuy là người trầm mặc ít lời, nhưng cũng ngu ngốc.
      Ba người thêm mấy câu, Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương rời .
      đường trở về, Chiêu Nhi thở dài hơi: "Hi vọng mọi việc nhanh chóng trôi qua."
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, : "Mọi việc qua ngay thôi."
      *
      Tiết Đình Nhương sai, quá mấy ngày quan phủ bên kia liền nhắn xuống.
      Công này thuộc về Trịnh lý chính, lão ta chỉ chủ động cùng Tiết tộc trưởng cách ly thôn dân, đợi hết thảy bên này đều sắp xếp tốt, còn chủ động đến huyện nha.
      Lão ta đến huyện nha chủ yếu là vì muốn thám thính tin tức, đồng thời cũng quên biểu lo lắng của mình, cùng với hành động xử lí của thôn Dư Khánh. Từ huyện lệnh khen lão ta xử lí có trình tự, mặc dù lần này là sợ bóng sợ gió hồi, nhưng nếu sau này thực có dịch bệnh, cách xử lí của Trịnh lý chính đúng là cách tốt nhất để bảo vệ phần lớn thôn dân.
      Nên biết ở nông thôn dễ phòng ngừa dịch bệnh, nên khi dịch bệnh xảy ra, quan phụ mẫu sợ nhất chính là điều này.
      Trịnh lý chính thành công thể trước mặt Từ huyện lệnh, cho thấy lão ta lão luyện đến mức nào, chẳng sợ từ lúc Tiết Đình Nhương trúng tú tài, ở trong thôn Trịnh gia dần suy thoái, trải qua trận này, vị trí Lý Chính này của lão ta vững chắc lo.
      nhắc việc này nữa. Chuyện lần này quả là sợ bóng sợ gió hồi, nguyên nhân mọi chuyện là y quán ở trấn đến báo quan.
      Gần đây, y quán này liên tiếp có thôn dân đến khám bệnh hoa liễu, nếu chỉ hai người cũng thôi, nhưng bảy tám người, trong y quán lại ngoài ý muốn biết được các bệnh nhân này có mấy người cùng thôn, sao có thể ngồi yên, đương nhiên phải báo quan trước.
      Sau khi báo quan, Từ huyện lệnh liền sai người niêm phong thôn Hạ Hà.
      phải ông quá thận trọng, mà hoa liễu là bệnh truyền nhiễm, chỉ truyền nhiễm thông qua sinh hoạt vợ chồng, tiếp xúc hằng ngày cũng có thể gây truyền nhiễm. Nhất là sau khi ông điều tra , nguồn bệnh đến từ nữ tử, nàng ta mặt ngoài là thôn phụ, kì thực lại thầm bán thân xác, mấy thôn dân kia bị bệnh hoa liễu, đều do nàng ta lây cho.
      Dưới tình huống này, Từ huyện lệnh thể thận trọng.
      Về phần niêm phong thôn, chủ yếu là để điều tra số người nhiễm bệnh, cùng với những thôn dân từng thậm thụt với nàng ta nhưng tạm thời còn chưa phát bệnh.
      Trịnh lý chính nghe được tin tức quay về thôn, thông báo rộng khắp, nhất thời tất cả thôn dân thở phào nhõm.
      Lúc trước thôn Dư Khánh cách ly thôn dân, là sợ đây là bệnh dịch, còn loại bệnh đường sinh dục này phải sợ, đàn ông nào mà trong nhà có vợ, sao cần mua bán thân xác gì, lại thôn dân đều nghèo khổ, cũng chơi nổi trò này.
      Người bị cách ly ở sân phơi đều trở về nhà, trong thời gian ngắn việc này thành đề tài trêu ghẹo khắp trong thôn.
      Bất quá việc này còn chưa xong hẳn, lần này Trịnh lý chính trở về còn mang theo văn thư bố cáo của huyện nha, nhắc nhở tất cả mọi người đề cao cảnh giác, thậm chí liệt kê đầy đủ biểu của bệnh hoa liễu, để tránh có người từng lén lút mà báo, hại người hại mình.
      Theo báo cáo, số người dính tới nàng ta rất nhiều, chỉ trong thôn, còn có ở thôn khác, nhưng nàng ta căn bản thể ở đâu, chỉ đành thông báo khắp các thôn gần đó, nhắc nhở thôn dân tự đề phòng.
      Mà bệnh hoa liễu biểu rất đặc thù, chính là người xuất rất nhiều nhọt độc. Đương nhiên còn bị sốt, tứ chi bủn rủn, thậm chí có khi còn rụng tóc, nhưng mấy biểu khác đều ràng, cho nên ánh mắt mọi người đều chú ý vào nhọt độc.
      Ngay lập tức, thôn dân người người đều thấy bất an, mà Tiết Thanh Sơn phải chưa từng gặp ai, thậm chí có rất nhiều thôn dân cảm thán sao bây giờ gã lại thành như vậy.
      Lúc này, gã liền bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 101:

      Tiết Thanh Sơn ngồi trong nhà, họa từ trời liền ập đến.
      Chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, còn chưa kịp phản ứng, đám người xông đến trước mặt gã. Trong viện, Nữu Nữu bị doạ khóc oa oa, Tiết quả phụ ôm nữ nhi, cả người phát run.
      Ả như ý thức được có gì đúng, thừa lúc người nhiều hỗn độn, ôm nữ nhi lặng lẽ theo rìa đất trồng rau phía sau chạy .
      "Đây là sao?"
      Trừng mắt nhìn đám người trước mắt, Tiết Thanh Sơn hiểu ra sao.
      Lúc gã nhìn đối phương, nhóm thôn dân cũng nhìn gã. vài thôn dân nhiều ngày chưa gặp Tiết Thanh Sơn, ngờ gã lại biến thành như vậy.
      Trước kia cao mập vẻ vang, hào hoa phong nhã, ra ngoài luôn hơn hẳn thôn dân phổ thông. tại cả người gầy rọp, sắc mặt vàng như nến, mặt cổ có rất nhiều vết sẹo đỏ tím to cỡ đầu ngón tay, như nốt ruồi mọc lên, bây giờ rụng mất, để lại vết sẹo.
      Nhưng nếu nhìn mấy chỗ khác người gã, biết đơn giản chỉ là nốt ruồi, bởi vì có vài chỗ như sinh nhọt độc, mấy nhọt độc đó cũng đỏ tím, còn chảy nước vàng, khiến người ghê tởm.
      ít thôn dân theo bản năng che miệng mũi, có người, đương nhiên có hai, giây lát sau, tất cả mọi người đều bịt kín miệng mũi, bao gồm cả Trịnh lý chính cùng Tiết tộc trưởng đứng ở phía trước.
      Mặc dù Tiết Thanh Sơn bị trục xuất khỏi tộc, nhưng dù gì vẫn là huyết mạch họ Tiết, trước khi Trịnh lý chính dẫn người đến, đương nhiên phải tìm Tiết tộc trưởng. Nhưng với tình thế hôm nay, đến người họ Tiết cũng ghê tởm gã.
      "Tiết lão ca, xem bộ dáng này, chỉ e mắc bệnh hoa liễu."
      Sắc mặt Tiết tộc trưởng đanh lại: "Có phải hay , chờ người bên huyện nha tới chẳng phải biết ư. Nếu là , nên xử lí thế nào liền xử lí, gã bị gia tộc xoá tên rồi. Dù bị xoá tên, họ Tiết chúng ta cũng thiên vị."
      Trịnh lý chính mỉm cười: "Có câu này của Tiết lão ca, ta đây cũng khó xử nữa." Lão ta quay đầu dặn dò: "Tìm vài người, niêm phong tất cả cửa nẻo, chừa lại chỗ đưa cơm, những việc khác cứ chờ huyện nha bên kia đến rồi tính."
      Nhóm người này lại như thủy triều lui ra, Tiết Thanh Sơn bị dọa sững sờ tại chỗ, đến khi gã nghe thấy tiếng người ta đóng đinh đùng đùng lên cửa sổ, mới kịp phản ứng xảy ra việc gì.
      Bệnh hoa liễu?
      Gã bỗng chốc té xuống khỏi giường, mặc kệ cơn đau nhào đến cửa: "Các ngươi nhanh mở cửa, ta bệnh hoa liễu, ta chỉ mọc nhọt độc, các ngươi mau thả ta ra..."
      ai để ý đến gã, trong phòng bỗng chốc liền tối xuống, hầu như tất cả ánh sáng đều bị chắn. Người bên ngoài rời hết, nơi này liền có cảm giác như nấm mồ.
      Tiết Thanh Sơn chưa từng sợ hãi như lúc này, gã dùng sức đấm vào cửa, nhưng chẳng chút tác dụng nào.
      Ngoài cửa viện, đám người định rời , Triệu thị vừa khóc vừa từ xa chạy tới.
      "Đừng nhốt con trai ta, nó chỉ nổi nhọt độc chứ bị bệnh đường sinh dục gì kia đâu!"
      Bà muốn xông vào bên trong, có thôn dân ngăn lại: "Thẩm, thẩm đừng vào mà thêm phiền."
      Triệu thị nhất quyết tha: "Lão đại nhà ta sao có thể bệnh đường sinh dục, mỗi ngày ta đều đến thăm, cũng bón thuốc, mà đâu thấy lây cho ta!"
      Tiết lão gia đứng cạnh, muốn bịt miệng bà mà kịp, gấp đến độ ứa mồ hôi.
      trường liền an tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, có người : "Thẩm, sao việc này thẩm sớm?"
      "Đúng vậy, nếu lây cho chúng ta phải làm sao?"
      Giữa ồn ào toán loạn, có người gọi Trịnh lý chính.
      Trịnh lý chính chuyện cùng Tiết tộc trưởng và mấy thôn dân, kỳ thực lão ta cũng nghe mọi chuyện, nhưng vẫn : "Om sòm cái gì, cứ nhốt người lại rồi sau."
      Tiết tộc trưởng nghe xong, sắc mặt khó coi đến mức dọa người, nhưng chẳng gì.
      Lúc này có thôn dân đến, cách rất xa Triệu thị, : "Thẩm à, thẩm chớ giằng co, tìm chỗ ở yên chờ trước , chờ huyện nha tới rồi ."
      "Liên Hưng thúc, thúc có thể quản thẩm nhà thúc , việc này thể tuỳ tiện chơi được."
      "Đúng vậy đó Liên Hưng, ngươi vẫn nên tìm chỗ cách ly vợ ngươi . Trước đó trong thôn cũng cách ly nhiều người, chẳng nhằm riêng vào ai, là... Ngươi cũng hiểu lí lẽ mà, đừng khiến mọi người khó xử."
      đến vậy, Tiết lão gia sao có thể phản bác, chỉ đành mỉm cười đưa Triệu thị về nhốt lại.
      " chỉ riêng Tiết thẩm tử, mà tất cả mọi người nhà thúc, ai biết mọi người nhà thúc có bị lây ." Trong đám người, biết ai thốt ra câu.
      trường lần nữa yên tĩnh, các thôn dân dám gì, đều đưa mắt nhìn Tiết lão gia, còn có người đưa mắt liếc nhìn đám người Tiết tộc trưởng.
      Gương mặt già nua của Tiết lão gia căng đỏ: ", chúng ta liền trở về đóng cửa ra!"
      Tiết tộc trưởng bước ra khỏi đám người, : "Được rồi, cả nhà cả nhà, Liên Hưng hiểu đại nghĩa, các nhà đều phải học Liên Hưng, phải coi trọng đại cục. Mau trở về , là giả nổi, là giả chẳng được." Câu sau là với Tiết lão gia.
      Có được thái độ này của Tiết tộc trưởng, lúc này các thôn dân thoải mái ít, có người đứng ra hoà giải: "Chỉ mất vài ngày thôi, dù sao cũng là suy nghĩ vì cả thôn, chờ huyện nha đến xem qua, chắc sao đâu."
      "Đúng vậy đúng vậy, tộc trưởng đúng là đại nhân đại nghĩa, cách xử trước nay luôn thoả đáng."
      Mọi người tâng bốc trận, nhưng đến cùng vẫn là họ Tiết bị mất mặt.
      Thôi nhắc đến chuyện Tiết lão gia dẫn Triệu thị trở về, có người chợt hỏi Tiết quả phụ cùng đứa bé đâu rồi. Tiết quả phụ ngày ngày ở cùng Tiết Thanh Sơn, nếu bị lây, ả là người đầu tiên.
      Mấy thôn dân tìm trước tìm sau, vẫn tìm được Tiết quả phụ. Lúc này có người nhớ tới, là trước khi tiến vào, có trông thấy Tiết quả phụ, chẳng lẽ ả thấy khác thường liền thừa dịp chạy mất? Nhưng người phụ nữ ôm đứa bé như thế, có thể chạy đâu.
      Trịnh lý chính rất chú trọng, bảo thôn dân phân công nhau tìm, phải tìm cho được Tiết quả phụ.
      *
      chỉ Tiết lão gia cùng Triệu thị, bốn phòng khác của Tứ gia cũng bị đuổi về.
      Tuy rằng thôn dân thẳng, nhưng thái độ lại rất ràng, sống cùng nhà với Triệu thị, kiêng kị vẫn tốt hơn.
      Chờ khi thôn dân rồi, trong nhà ngập tràn yên tĩnh.
      Mặt Tôn thị trắng bệch đanh lại, muốn , bị Tiết Thanh Hòe kéo lại, hai vợ chồng giằng co mà về phòng.
      Những người khác đều tự trở về phòng, Tiết gia bị bao phủ trong khí u.
      Chiêu Nhi cũng có chút hốt hoảng. Nàng suy nghĩ nhiều, chỉ sống cùng nhà với Triệu thị, trước đó Triệu thị còn nhiều lần đến đỉnh núi ăn chực, nông dân ăn cơm cũng chú ý quá nhiều, còn dùng chung chén đũa, nếu Triệu thị bị lây bệnh, những người khác sao có thể thoát.
      Tiết Đình Nhương như hiểu nàng nghĩ gì, vỗ vỗ tay nàng trấn an: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, sao đâu."
      "Ngươi ..."
      "Nàng cho là bệnh này muốn lây là lây sao, lại trừ hai lần đầu, chẳng phải mấy lần sau đều nấu riêng ư, chờ bà ăn xong, chúng ta mới dọn món mới lên đó thôi."
      Đúng là thế , tướng ăn của Triệu thị quá khó coi, thức ăn trong đĩa, bà gắp hết thịt, chỉ chừa rau dưa.
      Nếu chỉ có người Tiết gia còn dễ bỏ qua, nhưng thêm Vương Chiêu Đệ cùng mẹ con Cao Thăng chẳng thể để thế được. Dù sao Chiêu Nhi cũng tiếc chút tiền này, bèn dứt khoát mỗi bữa đều làm hai phần, chờ Triệu thị ăn xong rời , những người khác liền ăn phần mới.
      Được Tiết Đình Nhương an ủi, Chiêu Nhi cũng bình tâm lại.
      Cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, nàng liền tìm chút việc để làm, nàng tìm quần áo giặt, đưa sách cho Tiết Đình Nhương, bảo đọc sách, tránh rảnh rỗi lại miên man suy nghĩ.
      Chiêu Nhi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Tiết Đình Nhương.
      cầm sách trong tay, ánh mắt lại tối xuống.
      Trong giấc mộng kia, việc này cũng từng xảy ra, nhưng trễ hơn bây giờ chút. Cũng là thôn Hạ Hà xảy ra dịch bệnh trước, cuối cùng mới kéo đến Tiết Thanh Sơn.
      Kỳ thực người Tiết Thanh Sơn sớm có manh mối, ban đầu người trong nhà đều cho là nhọt độc. Nghe Triệu thị , cũng tìm thầy lang khám, căn bản lại chẳng có tác dụng gì. Nhọt độc người Tiết Thanh Sơn lặn , rồi lại nổi lên, nhưng mọi người chẳng nghĩ là bệnh.
      Khi đó mọi người ở riêng, còn ăn uống cùng nhau, chỉ Nhị phòng ăn riêng. Bởi vì náo loạn chống đối đại phòng, Chiêu Nhi cũng thích nén giận, Nhị phòng bèn tự nấu ăn.
      cùng Chiêu Nhi, suốt ngày ở trường học, luôn vội vàng mua bán. Dù như thế, cũng thiếu chút mà bị liên lụy.
      Lúc mọi chuyện xảy ra, ở Thanh Hà học quán, căn bản biết việc này. Đến khi nhận được tin gấp gáp trở về, quá chậm.
      Trừ Tiết Thanh Sơn, Triệu thị, Dương thị, Tiết Hữu Tài, còn có Xuyên Tử cùng Mao Đản ở Tam phòng, đều bị nhiễm bệnh, chỉ mấy người lớn là tránh được kiếp.
      Việc này với Tiết gia mà , chính là đại nạn.
      nhắc đến việc người trong thôn lạnh nhạt ghét bỏ, người nhà cũng nhìn nhau nổi.
      Cuối cùng Tiết lão gia phóng hỏa, chấm dứt tai nạn này. Sau đó, Tiết Tuấn Tài biến mất thấy bóng dáng tăm hơi, Tứ thúc dẫn Tôn thị xứ khác, chỉ Tam thúc Tam thẩm vì gả Tiết Đào Nhi gần đó, nên vẫn còn ở lại thôn Dư Khánh.
      Cho nên mới Tiết Thanh Sơn này chết đáng tiếc, gã gây nghiệt quá nhiều.
      *
      Sau khi Khương Vũ cùng Cao Thăng biết chuyện Tiết gia, liền ôm hết mọi việc bên ngoài.
      Sợ Chiêu Nhi bọn họ thể ra ngoài, ăn ngon mặc tốt, mỗi ngày Cao thẩm cùng Chiêu Đệ đều làm cơm đưa qua.
      Cứ thế hai ngày sau, người bên huyện nha tới.
      chỉ nha dịch, Từ huyện lệnh cũng tới, còn dẫn theo mấy đại phu.
      Bọn họ đến gặp Tiết Thanh Sơn trước, đại phu bắt mạch, Tiết Thanh Sơn quả nhiên bị bệnh hoa liễu. Sau lại đến xem người Tiết gia, sau khi đại phu bắt mạch khám kĩ, người Tiết gia rất may mắn, ai bị nhiễm.
      "Nghe liên quan đến ngươi, bổn huyện liền chạy đến. Đại bá kia của ngươi là..."
      Tiết Đình Nhương cười cười: "Gã bị trục xuất khỏi gia môn, coi là đại bá của học trò."
      Từ huyện lệnh vội cười : "Là bổn huyện sai. May mắn các ngươi đuổi người này khỏi gia môn, bằng biết liên lụy bao nhiêu người."
      đám nha dịch uy phong lẫm lẫm canh ngoài cửa. chỉ thế, người Tiết gia, thậm chí Tiết tộc trưởng, Trịnh lý chính cùng mấy vị Hương Lão, đều chờ ngoài cửa.
      Trong phòng, Từ huyện lệnh cùng Tiết Đình Nhương chuyện trò vui vẻ, như nơi người.
      "Bổn huyện nghe kì thi Hương năm nay Lâm quán chủ cũng dự thi, biết Tiết thủ khoa có định tham gia? Nếu tham gia, cả thầy và trò đều đỗ, thành chuyện mọi người ca tụng."
      "Học trò đương nhiên cũng muốn thi, tại đây xin cảm tạ cát ngôn của đại nhân trước, hi vọng phụ lòng lão sư cùng kỳ vọng của đại nhân."
      Từ huyện lệnh bởi vì còn công vụ, rất nhanh liền rời khỏi.
      Tiết Thanh Sơn cũng lập tức bị mang , nghe bị đưa vào khu Bệnh hủi do huyện thiết lập.
      Khu Bệnh hủi nơi hoang tàn vắng vẻ, chuyên dùng để nhốt bệnh nhân bị hủi. Gần đây có người bệnh hủi nữa, cho nên nơi này sớm bị bỏ hoang.
      Lần này lại kín người hết chỗ, những thôn dân bị nhiễm bệnh hoa liễu đều bị nhốt ở đây, đương nhiên gồm cả Tiết Thanh Sơn.
      Đáng nhắc tới là, nữ tử đầu sỏ gây nên chuyện, khi quan phủ tìm tới cửa, treo cổ tự sát. Cùng treo cổ còn có trượng phu của nàng ta, khiến người ta cảm thấy giận, lại đáng thương.
      Có thể thấy được người bị nhốt nơi đây, tương lai nhất định là tử vong. Có thể là tháng, hoặc năm, tóm lại, người vào đây chẳng ai rời khỏi được.
      Tiết Thanh Sơn hoảng sợ, oán hận, phẫn uất, tuyệt vọng thế nào, chẳng cần nhắc đến, lúc gã bị mang , Tiết gia ai ngăn cản.
      Bao gồm cả Triệu thị.
      Mà trải qua trận này, Triệu thị liền bị bệnh, phải giả bệnh, mà bệnh . Đúng lúc này lại xảy ra chuyện, Tiết quả phụ mất tích bấy lâu được tìm thấy.
      Nhưng phải người sống, mà chết.
      Tiết quả phụ được tìm thấy dưới triền núi, hình như ả trốn tránh nhiều ngày, tóc tai hỗn độn. Xem qua , Tiết quả phụ là trượt chân ngã xuống, gần chỗ ả trượt chân, bọc tã được quấn chặt đặt yên nơi đó.
      Sở dĩ các thôn dân phát Tiết quả phụ, là bị tiếng trẻ con khóc dẫn tới.
      Đứa này cần phải hỏi, đương nhiên là con Nữu Nữu của Tiết Thanh Sơn.
      đứa bé như thế nhất định bị người chán ghét, cha mẹ người chết, người sắp chết, dù bị nhiễm bệnh, cũng ai dám nuôi dưỡng.
      Triệu thị nghe chuyện này, chống thân thể bệnh tật bò dậy, ôm đứa bé về Tiết gia, muốn nuôi bên người.
      Với việc này, Tiết lão gia chưa gì, Dương thị cũng lời nào.
      Mỗi ngày qua , thôn Dư Khánh lại lần nữa khôi phục yên bình vốn có.
      Hôm nay, Tiết Đình Nhương mình đến phần mộ tổ tiên Tiết gia, quỳ trước phần mộ hai vợ chồng Nhị phòng lát, rồi về nhà thu dọn hành lý, định rời khỏi thôn Dư Khánh, lao tới Bắc Lộc thư viện ở Thái Nguyên xa xôi.
      Việc này sớm bàn xong, Lâm Mạc dẫn bọn Mao Bát Đấu trước, mà lại vì việc nhà mà ngưng lại.
      Bây giờ mọi việc giải quyết, cũng nên rời .

    5. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ôi quá có hẳn hai chương lúc!!! <3<3 hơn nữa là ông đại bá nhiều chuyện cuối cùng cũng bị xử lý hẳn. Ta chỉ thắc mắc k biết Nữu Nữu là con đại bá hay là cháu nhà ông Trịnh lý chính vì bà quả phụ cũng đong đưa bên đó. biết chi tiết đấy sau này còn liên quan ha.
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :