1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 95: nhị tỷ gặp nạn

      Tim Chiêu Nhi bỗng như rơi xuống đáy vực.
      Nàng nhớ lần trước tới gặp Nhị tỷ để hỏi nàng ấy có muốn đưa gả nàng . Nhị tỷ vẫn xinh đẹp như vậy, đáng tiếc mặt mày lại có vài phần tiều tụy.
      Nàng ấy thể được, còn nha hoàn Thẩm gia thể tùy ý ra ngoài. Bởi vì giọng điệu Nhị tỷ lúc đó tốt lắm, nàng cũng dám hỏi, hơn nữa khi đó bận quá nên nghĩ nhiều. Lúc này nghĩ lại, nha hoàn dù có bán thân, sao mà đến mức thể rời phủ. Hơn nữa bà tử vừa nãy có ý gì, sao lại tại nàng thể gặp Tố Lan?
      Nhị tỷ bị sao rồi?
      Nàng lại nghĩ tới thân phận thông phòng của Nhị tỷ, còn có lời lúc trước của nàng ấy——
      " phải tỷ với muội sao, ta rời phủ sống những ngày cực khổ. tại tuy ta chỉ là thông phòng, nhưng Lục thiếu gia hứa, chờ thiếu phu nhân vào cửa, liền cho ta làm di nương."
      Có phải phu nhân kia vào cửa, địa vị thông phòng của Nhị tỷ khiến đối phương chướng mắt, Nhị tỷ bị người ta đối phó?
      Chiêu Nhi liền hoảng, lại gõ cửa, động tác vô cùng dồn dập, đập cửa ầm ầm.
      Cửa đột nhiên mở toang, Chiêu Nhi kém chút té ngã, Tiết Đình Nhương ở bên cạnh đỡ lấy nàng.
      Vẫn là bà tử vừa nãy, mặt đầy vẻ kiên nhẫn: "Có xong chưa hả, với các ngươi rồi, giờ thể gặp Tố Lan. Các ngươi là người nhà nàng ta? hổ là người nhà! Đúng là..."
      Câu sau chưa xong, nhưng bà tử dùng hành động thể . Mắt bà ta đầy khinh miệt, nhìn Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương từ xuống dưới.
      Chiêu Nhi muốn chuyện, Tiết Đình Nhương kéo nàng ra sau, cười lạnh : "Lời cuối sao ngươi ? Thẩm gia các ngươi dạy hạ nhân chuyện thế sao? Ta cũng có duyên gặp gỡ vài lần với Tam công tử của quý phủ, thấy y nho nhã có lễ, cũng nhìn người dựa theo phú quý nghèo hèn, ngờ hạ nhân quý phủ lại là như thế."
      Bà tử này liền phát hoảng, nhưng thấy hai người này quần áo tư trang đều phổ thông thể phổ thông hơn. Lại , người từng gặp Tam công tử sao lại đến cửa sau tìm người, lại còn tìm nha đầu? Lúc này bà tử đưa ra kết luận là người này đe doạ bà!
      "Dựa vào ngươi? Lại còn quen biết Tam công tử! Ta cũng là ta gặp Vương mẫu nương nương Ngọc Hoàng đại đế nè! Đúng là xúi quẩy, mới sáng sớm có người phát khùng đến sinh . Các ngươi nhanh cho ta, nếu cứ quấy rầy, ta gọi hộ viện tới bắt các ngươi đến gặp quan!" Bà ta vừa mắng, vừa lui về đóng cửa: " nhìn xem nơi này là đâu ư, Thẩm gia là chỗ mà các ngươi có thể đến giương oai sao?!"
      Cửa lớn màu đen lại rầm tiếng, đóng lại trước mắt Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương.
      Chiêu Nhi bất chấp cơn giận, sốt ruột : "Phải làm sao đây? Nhị tỷ nhất định xảy ra chuyện. được, được, ta phải tìm người hỗ trợ."
      xong, nàng liền chạy tới xe la, Tiết Đình Nhương vội đuổi theo. Hai người lên xe, Tiết Đình Nhương hỏi nàng muốn đâu, nàng đến Hòa Vinh Thịnh.
      Đến nơi, vừa lúc Thẩm Bình cũng có mặt.
      Thấy Chiêu Nhi sốt ruột hỏi tình hình Tố Lan, Thẩm Bình thở dài, dẫn hai người đến gian nội thất dùng để đãi khách.
      ra Tố Lan có thai, Tố Lan vừa hoài thai, liền gặp lúc Lục thiếu gia sắp cưới Lục thiếu phu nhân vào cửa.
      Lục thiếu gia Thẩm Chí là con út dòng chính của nhị gia Thẩm gia - Thẩm Học, Thẩm Học làm quan bên ngoài, hai con trai ở lại nhà tổ. Đây là quy củ của bộ tộc Thẩm thị, con cháu chưa đạt được công danh đều phải ở vùng quê đọc sách. Hơn nữa cũng là thay mặt cha chú hiếu thảo với trưởng bối.
      Từ nhiều năm trước Lục thiếu gia định thân, nghe bối cảnh nhà tệ, hai người vốn dĩ phải thành hôn vào năm trước, đáng tiếc nhà đột nhiên có trưởng bối qua đời, nên mới kéo dài đến nay, mà Lục thiếu gia vẫn luôn trì hoãn đến sắp hai mươi, vẫn còn chưa thành thân.
      Thẩm lão phu nhân trước nay luôn thương Lục thiếu gia, cũng cảm thấy cháu trai chịu thiệt, hơn nữa nhà giàu các nơi trước giờ đều có quy củ sắp xếp thông phòng cho nam đinh trong nhà, bà liền lệnh cho người dưới chuẩn bị người hầu hạ Lục thiếu gia. Tố Lan là trong bốn nha hoàn có tên bắt đầu bằng Tố, cứ vậy mà đến.
      Cứ thế mà Tố Lan lên làm thông phòng, nhất thời nước lên thuyền lên, Tố Lan coi như là người đứng đầu trong viện Lục thiếu gia.
      Nếu Tố Lan an phận hầu hạ Lục thiếu gia, chờ ngày gã thành thân, lại lấy lòng Lục thiếu phu nhân, chừng có thể làm di nương. Đáng tiếc nhà phái người thông báo, trước khi thành thân Lục thiếu gia phải đuổi hết thông phòng bên người.
      Kỳ thực nếu như để ý, hoặc coi trọng thể diện nhà , đều làm như vậy. Chỉ là Thẩm lão phu nhân xem việc này quan trọng, bây giờ thấy nhà phái người đến tỏ ý, liền thấy đây chỉ là thông phòng, xử lý xử lý.
      Nhưng ngay lúc này, Tố Lan lại đúng lúc hoài thai.
      Đáng nhắc tới là, tuy nhà giàu có quy củ sắp xếp thông phòng cho nam đinh trong nhà, nhưng còn có điều, chính là thông phòng phải luôn uống canh tránh thai, tuyệt thể phát sinh việc phu nhân phòng chính còn chưa vào cửa, có nha đầu thông phòng hiểu chuyện hoài thai.
      Nhà giàu tuy coi trọng con nối dòng, đồng thời cũng trị gia nghiêm minh. Chưa đến con trai lớn sinh ra là con vợ lẽ, là việc xấu trong nhà, cũng là vả bôm bốp vào thể diện nhà .
      Phàm những người xuất thân gia đình đứng đắn, lại thương nữ nhi, đều cho phép việc này phát sinh. Thẩm gia cũng thể cho phép, nhưng việc này cứ thế mà xảy ra.
      Cho nên Tố Lan bị cấm túc.
      Về phần đứa bé trong bụng, lão phu nhân có ý dùng bát thuốc phá thai để giải quyết hậu hoạn, nhưng hình như Lục thiếu gia đồng ý, bất quá chuyện này ràng do gã quyết định, Tố Lan và đứa bé trong bụng rơi vào tình cảnh khó khăn.
      Nghe xong Chiêu Nhi cảm thấy rụng rời, nàng mạnh mẽ ép bản thân đứng thẳng, hỏi: " thể bảo vệ sao? giữ được con, vậy có thể giữ mạng mẹ ?"
      Thẩm Bình thở dài hơi, giữa mi mày lộ vẻ tiều tụy: "Nếu là việc khác, ta còn có thể giúp ít, nhưng việc này..."
      Kỳ thực phải ta nghĩ cách, sau khi việc phát sinh, ta nghĩ hết biện pháp để giữ mạng Tố Lan. Đáng tiếc ta chẳng qua chỉ là nô tài sinh ra trong Thẩm gia, sao có thể nhúng tay vào việc của chủ nhân?
      Bởi vì cha ta là tổng quản Thẩm phủ, việc mà Thẩm Bình biết rất nhiều, biết kỳ thực lão phu nhân vô cùng tức giận về chuyện này, cảm thấy nhà nhúng tay quá nhiều, cảm thấy bị đối phương coi thường.
      Đáng tiếc quyền thế Thẩm gia bằng nhà , hình như còn có số việc nhờ vả đối phương, cho nên dù Lục thiếu gia náo loạn thế nào, bề vẫn nhả ra, thậm chí cha Lục thiếu gia tự mình gửi thư về, nhắn nhủ hôn này thể xảy ra sai sót.
      biết sao nhà lại biết Lục thiếu gia vì thông phòng mà gây loạn trong nhà, thậm chí còn có ý huỷ hôn, liền lần nữa phái người nhắc nhở, thông phòng này nhất định phải xử lí, hoặc việc hôn nhân này xem như huỷ bỏ.
      Xử lí ở đây đương nhiên phải là xử lí thông thường, bằng sao phải nhấn mạnh như thế. Chiêu Nhi cũng nghe ra, mới có thể hỏi ra lời đó.
      "Nhà bên kia rốt cuộc là người thế nào? Sao lại ngang ngược như thế! Tỷ của ta là thông phòng, đúng là nên có thai trước, cần đứa bé cũng thôi , bây giờ đến mạng cũng phải đền?"
      Thẩm Bình im lặng , nửa ngày mới thốt ra: "Ta chỉ biết là nữ nhi Ngô gia."
      "Ngô gia, Ngô gia kia rất lợi hại ư?"
      "Ngô gia này là Ngô gia nhà Ngô các lão."
      "Các lão? Đó là chức quan rất lớn?"
      Tiết Đình Nhương nhếch miệng, kéo Chiêu Nhi vào lòng: "Các lão quả là chức quan rất lớn, còn lớn hơn hai vị quan lão gia Thẩm gia, cho nên Thẩm gia vẫn luôn nhẫn nhịn, thậm chí đến cả con nối dõi nhà mình cũng cần, huống chi là xử lí nha hoàn nho ."
      Lời giống như kim, đâm vào lòng Thẩm Bình.
      Tiết Đình Nhương sai, việc này cao thấp Thẩm gia giữ kín như bưng, nhưng lão phu nhân cam nguyện, Lục thiếu gia ngừng rít gào hôn này cần cũng được, còn có hai vị Thẩm gia làm quan bên ngoài liên tục gửi thư về, phải thể ý rồi ư.
      Cũng vì vậy mà Thẩm Bình mới tuyệt vọng đến thế.
      "Lời này các ngươi ở đây rồi thôi, sau khi ra ngoài ngàn vạn đừng nhắc đến, tránh rước phải họa lớn." ta có chút mỏi mệt .
      Chiêu Nhi bật khóc, nàng thể nén tiếng khóc.
      Trong lòng nàng, Thẩm gia là con quái vật lớn, kẻ kia càng có quyền thế hơn Thẩm gia, sao nàng có thể cứu tỷ tỷ ra.
      "Làm sao đây, phải làm sao đây?"
      Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Chiêu Nhi cảm thấy tuyệt vọng như vậy, việc này phải cứ nỗ lực, cứ liều mạng là có thể giải quyết. Với những kẻ quyền quý mà , đám dân chúng thấp cổ bé họng như bọn họ chính là sâu kiến, muốn giẫm chết liền giẫm chết, nha hoàn ký tử khế càng cần phải nhắc đến.
      "Ta cầu xin bọn họ!" Nàng lau nước mắt, liền bước ra ngoài, lại bị Tiết Đình Nhương giữ chặt.
      Thẩm Bình đầy vẻ bi ai: "Vô dụng thôi."
      Lục thiếu gia náo loạn đến thế còn vô dụng, gì đến nha đầu nông thôn như Chiêu Nhi.
      "Vô dụng ta cũng phải thử."
      Tiết Đình Nhương lôi kéo nàng: "Nàng đừng kích động, nghe ta ."
      " cái gì? Có chuyện gì về rồi hãy ." Chiêu Nhi vung tay ra.
      "Nàng nghe ta !" Tiết Đình Nhương giữ bờ vai nàng, nhìn ánh mắt nàng: "Nàng đừng kích động, việc này cứ để ta làm."
      "Ngươi có biện pháp?"
      Tiết Đình Nhương gật đầu.
      có biện pháp cũng phải làm, chỉ vì Chiêu Nhi, mà còn vì nợ đối phương ân tình.
      *
      Trong giấc mộng kia, Vương Chiêu Đệ chết, nhưng phải lúc này, mà là sau khi Lục thiếu phu nhân vào cửa.
      Chết rất bất ngờ, sau khi Chiêu Nhi biết, kém chút phát điên.
      Cuối cùng thi cốt đều nhìn thấy, khoảng thời gian đó cũng là lúc và Chiêu Nhi gần gũi nhất, Chiêu Nhi kiên cường xưa nay, lần đầu tiên đau lòng tuyệt vọng đến thế.
      vất vả mọi việc mới qua , ngày nọ đột nhiên có người đến.
      Người đó là gã sai vặt bên người Lục thiếu gia Thẩm Chí của Thẩm gia.
      là trước khi chết Tố Lan cầu xin Lục thiếu gia, mong y nhất định phải quan tâm chăm sóc muội muội Chiêu Nhi và cả muội phu Tiết Cẩu Tử của mình.
      Lục thiếu gia đồng ý, cho nên tới đón Tiết Cẩu Tử vào tộc học của Thẩm gia.
      Khi đó Tiết Đình Nhương biết tộc học Thẩm gia ở Sơn Tây có địa vị thế nào, là nơi có thể so sánh với Bắc Lộc thư viện. Tộc học của Thẩm gia nhận người khác họ, với quyền thế của Thẩm gia ở Sơn Tây, vào tộc học của Thẩm gia, tương đương đứng trước con đường lớn thông tới trời.
      Khi đó Chiêu Nhi chỉ biết Nhị tỷ chết ở Thẩm gia, chết như thế nào, vì sao lại chết, hoàn toàn biết. Nhưng thế cũng cản được việc Chiêu Nhi thống hận người Thẩm gia, sao có thể nhận đối phương bố thí.
      Nhưng lại động lòng.
      Khi đó ở Thanh Hà học quán trải qua những ngày đau khổ, hiểu được rất nhiều việc mà trước kia hiểu, tâm tính cũng có rất nhiều biến hóa. Nhất là khoảng thời gian Chiêu Nhi đau lòng muốn chết kia, vẫn luôn day dứt lòng . Giờ khắc này càng hiểu trở nên nổi bật và quyền thế quan trọng thế nào, chỉ tiếc ý tưởng này của , Chiêu Nhi thể hiểu được.
      Trừ Khương Vũ đây chính là việc lớn nhất tạo nên ngăn cách giữa hai người.
      Chiêu Nhi vẫn luôn cho rằng vào tộc học của Thẩm gia, là vì nịnh nọt bợ đỡ, là vì muốn trở nên nổi bật, cho nên mới chấp nhận bưng bít cái chết của Nhị tỷ.
      Mặc kệ giải thích thế nào, nàng đều tin.
      Trong lòng nàng, chính là tiểu nhân, cho dù sau đó việc này phai nhạt, hai người khôi phục như thường, ngăn cách vẫn như trước tồn tại giữa hai người.
      Tiết Đình Nhương cùng Chiêu Nhi rời khỏi Hòa Vinh Thịnh, nhìn bóng lưng hai người, Thẩm Bình bất đắc dĩ lắc đầu.
      đương nhiên nghe được đối thoại của hai người phía trước, với việc Tiết Đình Nhương có thể cứu Tố Lan, ta tin. tú tài nho , với nông dân mà , tú tài là cực độ. Nhưng với Thẩm gia mà , gã tú tài thực dáng là gì.
      ta cũng từng khuyên Tiết Đình Nhương đừng quá xúc động, bất quá với bộ dạng của đối phương hẳn là nghe chẳng lọt tai.
      "Giờ chúng ta đâu?" Sau khi ra ngoài, Chiêu Nhi hỏi.
      "Đến Thẩm gia."
      "Gấp vậy sao? Ngươi còn chưa là biện pháp gì, chúng ta vội vàng xông vào có được ?"
      "Ta và Thẩm Tam công tử từng gặp mặt hai lần, ta cứ tìm cớ trước xem thử ý của đối phương ." Tiết Đình Nhương cũng , kỳ thực là muốn để Chiêu Nhi lo lắng.
      việc này so ra càng phức tạp hơn tưởng tượng.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ui hồi hộp quá, lần đầu tiên thấy Đình Nhương gặp vấn đề xứng tầm nè (mấy vụ trước ta thấy dễ quá :v ) Mong là cứu được Tố Lan ra.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 96

      Việc này còn phải nhắc đến giấc mộng kia.
      Trong giấc mộng, cứ thế mà vào tộc học Thẩm gia.
      Vào nơi đó, mới biết được bản thân trước đây nông cạn bao nhiêu, mà đệ tử nhà nghèo muốn lấy được công danh khó càng thêm khó. chỉ thua thiệt về gia cảnh, mà còn ở tầm nhìn, tài nguyên.
      Tại tộc học của Thẩm gia, chiếm được tài nguyên mà người thường khó có thể tưởng tượng, thậm chí còn kém người Thẩm gia, sau này mới biết là nhờ ảnh hưởng của Lục thiếu gia Thẩm Chí.
      Thẩm Chí này, trong mắt Tiết Đình Nhương kỳ thực là người vô cùng phức tạp.
      Bất cần đời, lại chống đối những quy củ giáo điều, khí chất khác người Thẩm gia rất nhiều. Tất cả nam đinh bộ tộc Thẩm thị đều xem việc đọc sách thi đậu làm quan là mục đích suốt đời, chỉ mình y chẳng thèm ngó tới. từng cho rằng Lục thiếu gia quan tâm đặc biệt đến , là vì Vương Chiêu Đệ, sau này biết về Thẩm gia, thậm chí khi hiểu được hết thảy quy tắc về trung ương quyền lực, mới biết lý do chỉ có thế.
      Tiết Đình Nhương biết vị Ngô nương có hôn ước với Thẩm gia kia là thần thánh phương nào, lại dù gọi là Ngô nương, kỳ thực cũng chỉ là cháu của Ngô các lão.
      Ngô gia là đại hộ vùng Giang Chiết, nhiều thế hệ lấy việc buôn bán làm gốc, lại chưa từng buông tha ý niệm xếp thế lực vào trong triều. Bắt đầu từ triều trước, Ngô gia lần lượt có người quan, nhưng Ngô gia trở thành thế gia số của triều Đại Xương là ngay khi triều Đại Xương hình thành.
      Những năm cuối triều trước, bạo loạn khắp nơi, nghĩa quân khởi nghĩa khắp chốn, mà hoàng đế khai quốc Đại Xương cũng là trong số đó. Ông ta chẳng qua chỉ là võ tướng, khi đó khởi nghĩa cũng là vì tự bảo vệ mình, ai ngờ lại xây dựng được thế lực phương.
      Lúc đó người Kim chiếm quan ải, dân chúng khắp Trung Nguyên chịu cảnh lầm than, nếu cứ tiếp tục như thế bị ngoại tộc thống trị. Đám đại thần chỉ lo đấu đá, thế gia cùng đám cường hào khắp nơi ồn ào luống cuống, bắt đầu tìm đường lui cho chính mình.
      Mà đối tượng người Ngô gia tuyển chọn chính là Thái Tổ chiếm đóng vùng Giang Chiết.
      chỉ dốc túi, còn hiến lương thực, cống nạp người, có lượng lớn bạc và của cải giúp đỡ, thế lực của Thái Tổ càng lúc càng lớn, người đến nương nhờ xin làm chư hầu cũng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, liên kết với thế lực khắp nơi, cuối cùng đuổi người Kim khỏi quan ải, khôi phục vùng non sông gấm vóc.
      Mà Thái Tổ đương nhiên cũng đăng cơ làm đế, lấy niên hiệu Thừa Thiên.
      Ngụ ý thuận theo ý trời, gặp thời xuất thế.
      Tục ngữ , thỏ khôn chết, nấu cả chó săn, chim đà săn hết, cung tốt chẳng cần, những lời này đâu phải có đạo lý. Mà Thừa Thiên đế lại muốn đối xử tử tế với công thần, muốn học hoàng đế khai quốc triều trước giết công thần chịu miệng đời phỉ báng, đáng tiếc ông ta xuất thân võ biền, khi loạn thế, ai có thể đánh nhau người đó lớn, nhưng lúc cần phải đánh nhau còn vai vế.
      Nhất là khi Đại Xương thành lập, vốn liên kết thế lực khắp nơi, tình huống thế này quả là rắc rối phức tạp.
      Mà ngay lúc đó, Ngô gia lại hợp thời lui bước. Bọn họ xuất thân thương nhân, cứ sắm vai thương nhân của mình là tốt nhất.
      Cũng vì điều này, Thừa Thiên đế vẫn luôn ghi nhớ điểm tốt của Ngô gia, cho đến khi cha Ngô các lão chết, con trai ông ta liền xuất sáng ngời.
      Ngô các lão vừa xuất , liền bày ra thiên phú kinh người, mặc dù đến mức thi đỗ liên tục sáu kì khiến người ta ghé mắt, nhưng cũng là kỳ tài hiếm gặp.
      Thừa Thiên đế nhiều năm đấu trí đấu dũng cùng đám thế gia đại thần, vốn thiếu tai mắt đắc lực, thấy Ngô gia an phận thủ thường, quan trọng nhất là thức thời, mà nhân phẩm tài cán của Ngô các lão đều tệ, đương nhiên cũng đề bạt ít.
      Cứ đề bạt như thế, Ngô các lão cũng từng bước leo đến địa vị cao nhất của thần tử.
      Mà so sánh với Ngô gia, Thẩm gia có chút chiều hướng suy thoái.
      Thẩm gia vẫn luôn an vị tại Sơn Tây, chính là thế gia truyền lưu mấy trăm năm. Lúc hưng thịnh nhất tại triều trước, trong gia tộc có vô số cử nhân, tiến sĩ và quan viên, nhưng đến vương triều này lại chỉ có vị các lão trong giai đoạn Thừa Thiên, lại chỉ tại chức ngắn ngủi ba năm.
      Vị này chính là lão thái gia của Thẩm gia - Thẩm Mộng, cũng là trai tổ phụ của Thẩm Lễ Thẩm Học. Sau khi Thẩm Mộng mất, Thẩm gia càng suy thoái, mãi cho đến đời Thẩm Lễ, mới có chút khí thế vùng lên.
      Nhưng vì rời xa quyền lực trung ương khá lâu, thế lực Thẩm gia sớm bằng khi xưa, nếu sao vì muốn nhập các mà phải nhờ vả Ngô gia.
      Bất quá thái độ Thẩm gia vẫn giữ mức mập mờ, tỏ vẻ muốn định thân cùng Ngô gia, nhưng ở triều, Thẩm gia lại cùng đường với Ngô gia. Lần này bởi vì việc nhập các mà Thẩm gia phải nhờ vả Ngô các lão, mới đến phiên Ngô các lão làm bộ làm tịch, bằng cũng thể lợi dụng nữ nhân kết thông gia để thăm dò Thẩm gia.
      Tiết Đình Nhương tin, Ngô Tiền và đứa con ngu xuẩn mà gã nuôi dạy, có thể thần thông quảng đại biết Thẩm gia xảy ra chuyện. Việc này nếu do Ngô các lão chỉ đường, Ngô Tiền làm như vậy, cũng dám làm như vậy.
      Phỏng chừng trong lòng Thẩm gia cũng biết , cho nên Thẩm Lễ Thẩm Học mới có thái độ thất thường liên tục gửi thư về nhà, chắc là đến thời điểm quan trọng để Thẩm Lễ nhập các.
      Hết thảy việc này, Tiết Đình Nhương đều căn cứ vào giấc mộng kia mà phân tích, tại vấn đề chính là làm sao để phá vỡ cục diện này.
      So với hai gia tộc chỉ giậm chân cái Đại Xương liền run rẩy ba hồi, Vương Chiêu Đệ là nha hoàn ở tầng thấp nhất, tánh mạng rất đáng giá. Mà bây giờ cũng tồn tại ở tầng thấp nhất, sao có thể châu chấu đá xe, cứu Nhị tỷ của Chiêu Nhi ra?
      Tiết Đình Nhương vừa đánh xe, vừa đăm chiêu suy nghĩ, Chiêu Nhi ngồi trong xe, lòng tràn đầy khủng hoảng, đương nhiên chú ý tới điểm khác thường của Tiểu Nam Nhân.
      Khi đến nửa đường, Tiết Đình Nhương ngừng xe ở góc, vào toa xe, có chút bất đắc dĩ nhìn Chiêu Nhi: "Sao lại khóc rồi?"
      Tiết Đình Nhương nghe được tiếng nức nở liền chui vào, Chiêu Nhi thực nhẫn nhịn được, tuy Tiểu Nam Nhân có biện pháp an ủi nàng, nhưng lòng nàng biết đây bất quá chỉ là lời an ủi.
      "Cẩu Nhi, ngươi xem Nhị tỷ có chết ?" Nàng giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm lấy tay áo Tiết Đình Nhương .
      "Ta , ta nghĩ cách, Nhị tỷ chết đâu."
      " sao? Ta cảm thấy mình rất ích kỷ, mọi chuyện Nhị tỷ đều nghĩ đến ta, ta lại nghĩ cho tỷ ấy. Ta ràng có thể quan tâm tỷ ấy nhiều hơn, hoặc nghĩ biện pháp chuộc tỷ ấy ra. Nhưng khi Nhị tỷ bảo ta mặc kệ việc này, ta liền mặc kệ, ta rất tốt."
      "... Đều do ta tốt, nếu phải lúc trước ta Tiết gia tốt ở trước mặt Nhị tỷ, Nhị tỷ cũng làm cái việc thông phòng đáng ghét kia. Ta biết tỷ ấy có tâm tư này, khẳng định là có liên quan đến ta." Chiêu Nhi tựa vào trước ngực Tiết Đình Nhương, khóc ngừng: "Nhị tỷ rất khổ, năm đó trong nhà có năm bé , Đại tỷ và Nhị tỷ tuổi đều lớn, muốn bán Tam tỷ, cuối cùng Nhị tỷ ra mặt bảo bán tỷ ấy. Khi vừa mới bắt đầu đến Thẩm gia, cuộc sống cũng tốt, làm nha đầu nhóm lửa hai năm, tỷ ấy , kỳ thực ta đều thấy được... Tỷ ấy luôn thế, miệng xấu, lại kiên cường, dù trong lòng muốn tốt cho ngươi nhưng ngoài miệng vẫn chê bai, giận dữ là mắng..."
      "... Ta biết Nhị tỷ sai đường, lại biết tỷ ấy nghĩ thế nào, tỷ ấy sợ ngày nào đó lại bị bán , cho nên tỷ ấy muốn trèo lên . Kỳ thực ta cũng thế, chỉ là mệnh ta tốt, gặp được ngươi..."
      Đây là lần đầu tiên Chiêu Nhi nhắc tới chuyện trước khi nàng đến Tiết gia với Tiết Đình Nhương, trước giờ chuyện này Chiêu Nhi giữ kín như bưng. Trước kia hai vợ chồng Nhị phòng hỏi, Tiết Đình Nhương cũng còn nên nghĩ đến, nay trưởng thành càng định hỏi.
      chỉ biết Chiêu Nhi có Nhị tỷ, bị bán làm nha đầu. Kỳ thực nếu ngẫm lại biết, có Nhị tỷ, đương nhiên có Đại tỷ, có cả cha mẹ, nếu , chẳng lẽ Chiêu Nhi từ trong tảng đá chui ra?
      Nhưng trước giờ nàng đề cập tới, hiển nhiên đây là vết sẹo trong lòng nàng.
      Còn câu mệnh tốt gặp được ngươi, là vì lúc trước Chiêu Nhi được hai vợ chồng Nhị phòng đưa Tiết Đình Nhương ra ngoài mà nhặt được. Chính xác là Tiết Đình Nhương nhặt được, là phát Chiêu Nhi té gãy chân nằm ở ven đường, mới với cha mẹ, hai vợ chồng Nhị phòng mới nhìn thấy nàng.
      Chiêu Nhi vì trốn khỏi bọn buôn người, giữa đường nhảy khỏi xe, lại té gãy chân. Té gãy chân mà vẫn muốn chạy, cuối cùng chịu được nữa, mới ngã ở ven đường. Sau đó kẻ buôn người đó vẫn tìm đến, hai vợ chồng Nhị phòng dùng hết ngân lượng đưa con trai lên trấn khám bệnh, mới mua được Chiêu Nhi.
      Chuyện này Chiêu Nhi vẫn nhớ, nhớ đến bé trai mặt mũi trắng bệch yếu ớt chỉ vào nàng té trong bụi cỏ, bên kia có người.
      Cũng nhớ kẻ buôn người dứt khoát muốn kéo nàng , khi đôi phu thê trẻ tuổi do dự nên cứu người hay xem bệnh cho con trai, bé trai , thuốc đắng lắm, muốn uống, uống cũng vô dụng, còn bằng mua nàng.
      Khi đó nàng liền thề độc, đời này nhất định phải báo đáp , phải đối tốt với , đối tốt cả đời. Bây giờ bé trai biến thành nam nhân, nàng cũng thành thê tử của , bên người nàng luôn có kề cận, nhưng Nhị tỷ lại sắp chết.
      "Cẩu Nhi..."
      "Được rồi, đừng khóc nữa, nàng yên tâm, ta nhất định cứu Nhị tỷ ra." Tiết Đình Nhương lau nước mắt cho nàng, trong lòng nghĩ đến cái từ ‘mệnh tốt’ mà nàng .
      Mệnh Chiêu Nhi tốt, cho nên trong mộng phải chịu khổ cả đời, chưa hưởng phúc ngày nào chết. Đời này nhất định khiến nàng nhận được ‘mệnh tốt’ này, cả đời trôi chảy vô lo.
      *
      Xe la rất nhanh liền đến trước cửa Thẩm gia, lần này cửa sau, mà đến cửa hông cạnh cửa lớn.
      Trước đó Tiết Đình Nhương có đến cửa hàng chuyên bán giấy và bút mực, cố ý mua tờ bái thiếp, cũng mượn bút mực viết tên tuổi.
      Xuống xe, liền lấy bái thiếp đến trước cửa hông.
      "Tam công tử từng , nếu rảnh rỗi có thể đến thăm hỏi ngài ấy."
      Nghe xong lời này, người gác cổng nhận bái thiếp bước vào trong.
      Tiết Đình Nhương đứng trước cửa chờ, đợi gần khắc, người gác cổng mới từ bên trong ra.
      "Tam công tử mời ngươi vào."
      Tiết Đình Nhương khẽ vuốt cằm, định tiến vào Thẩm phủ, lúc này Chiêu Nhi lại từ xe bước xuống, theo sau lưng . Người gác cổng kinh ngạc nhìn Tiết Đình Nhương, khẽ cười: "Đây là thư đồng của ta."
      Hôm nay Chiêu Nhi mặc quần áo nam nhân ra ngoài, nên có thể giả mạo thư đồng.
      Hai người theo người gác cổng thẳng vào trong, liền thấy Thẩm trạch vô cùng xa hoa, lại mất vẻ hào hoa trang trọng, đại trạch của thế gia gì hơn điều này.
      Người gác cổng chỉ đưa bọn họ đoạn, liền có người khác đến thay, tựa như phải ai cũng có thể tùy ý lại trong Thẩm trạch.
      Đến trước viện khác, cảnh trí chung quanh lại thay đổi, chỉ thấy cỏ thơm um tùm, nước chảy cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có khóm trúc xanh làm đẹp, giống nơi ở của công tử thế gia mà như nơi cư của sĩ.
      Đến tận đây, hạ nhân dẫn đường lại lui xuống, người hầu áo lam từ bên trong bước ra dẫn hai người vào. Đến trước trai xá, Chiêu Nhi bị giữ ở bên ngoài, Tiết Đình Nhương được dẫn vào trong.
      Khi Tiết Đình Nhương bước vào, Thẩm Phục đọc sách.
      Trong tòa trai xá chứa đủ loại sách, tất cả sách ở đây đều của Thẩm Phục, trong trai xá tôi tớ phơi sách cho ta có hơn mười người, mỗi ngày chẳng làm gì, chỉ cần trông coi đám sách này.
      Vì là nơi chứa sách, dùng để tiếp khách, cho nên Nhàn Vân Trai này giống các phòng bình thường, bố trí rất tráng lệ, ghế bành bàn trà đúng quy củ. Vừa vào cửa liền thấy gian chính phòng thoáng đãng, tất cả cửa sổ đều rộng mở, thông gió và thoáng mát. Kề bên tường là từng hàng tủ sách, hoặc cao hoặc thấp, bố trí thoả đáng. Trong phòng có ghế dựa, chỉ có cái bồ đoàn đặt tùy ý, chắc vì để tiện cho Thẩm Phục đọc sách.
      Thuận tay liền cầm được sách, xoay người là có thể ngồi.
      Tôi tớ đưa Tiết Đình Nhương đến liền xuống, Thẩm Phục gì, chỉ cầm sách xem rất tập trung. Thẩm Phục đọc sách thích có người quấy rầy, cho nên Tiết Đình Nhương cũng lên tiếng, mà nhin khắp chung quanh, rồi chọn chỗ ngồi xuống.
      Gió thoang thoảng, mang theo cái lạnh, nhưng người ngồi trong phòng cảm thấy rét lạnh.
      Bồ đoàn dưới thân Tiết Đình Nhương ấm áp, chắc là trong phòng đốt địa long, dù bên ngoài rét lạnh như đông, bên trong vẫn ấm áp như xuân.
      Đây là hưởng thụ chỉ có ở đệ tử thế gia, dường như việc học tập gian khổ liên quan gì đến bọn họ, trời sinh có những thứ ăn, mặc ở, lại tốt nhất, tầm mắt rộng mở, tài nguyên cũng tốt nhất. Trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương từng khó hiểu từng phẫn hận, nhưng theo thời gian lắng đọng, lại biến thành cảm giác bình chân như vại.
      ngồi đó có chút nhàm chán, liền thuận tay rút quyển từ tủ sách bên cạnh, là quyển ‘bàn về hưng phế của các nước’. Vừa khéo Tiết Đình Nhương sắp thi Hương, học cái này, liền cầm lên xem.
      Xem chốc lát, liền nhập tâm.
      biết qua bao lâu, loạt tiếng sột soạt vang lên, là Thẩm Phục buông sách trong tay, duỗi duỗi người.
      Mặt ta đầy ý cười: " ngờ ngươi cũng là người thích sách."
      Tiết Đình Nhương khép sách, câu rất tầm thường: "Trong sách luôn có hoàng kim."
      Thẩm Phục nở nụ cười. Như nghe thấy động tĩnh trong phòng, có người đến châm trà, mỗi người chén. Thẩm Phục bưng trà lên, hớp ngụm, rồi : "Đó là lời , người đời thích sách sách, ngoài việc họ đạt được gì đó từ sách. Với sách này, ngươi muốn có được thứ gì?"
      ta xong, ngón tay thon dài đưa ra điểm điểm lên quyển sách đặt cạnh mình.
      "Công danh, lợi lộc, tài phú, quyền thế." Tiết Đình Nhương lạnh nhạt đáp, cũng nâng chung trà hớp ngụm.
      Là búp trà Minh Tiền Long Tĩnh tốt nhất, với Thẩm Phục phải trà ngon gì, nhưng với thằng nhóc quê mùa ở nông thôn như Tiết Đình Nhương, chính là cực phẩm.
      Nhưng mặt Tiết Đình Nhương chẳng xao động, vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
      Thẩm Phục nghiên cứu nửa ngày, cũng nhìn ra được điều gì, ta từng điều tra thân thế bối cảnh của kẻ này, chẳng chút nào kì lạ, chỉ là thằng nhóc nông thôn.
      Nhưng Thẩm Phục tiếp xúc với vài lần, lần nào cũng cảm thấy bất thường.
      Nếu thứ đặc biệt duy nhất của kẻ này, chính là xét theo danh phận, đồ tôn của Lỗ Hoàn Khanh, nhưng loại đồ tôn này, Lỗ Hoàn Khanh có dưới trăm.
      Thẩm Phục muốn cười, cho dù bình thường ta cư xử bình dị gần gũi, đến cùng thân phận vẫn còn đấy. Lúc trước thăm dò các kiểu, đến giờ vẫn chẳng dò ra, ta cũng mất hứng thú tiếp tục chu toàn tạo quan hệ nữa.
      " biết lần này tại sao Tiết thủ khoa lại đến thăm?"
      "Tam công tử sai rồi, trước đây từng được Tam công tử ưu ái, về tình về lý học trò vẫn nên đến chuyến. Chỉ là gần đây nhà vợ xảy ra chuyện lớn, thể buông tay, đành thể tới cửa thăm hỏi."
      Cúi xuống, lại : "Đương nhiên vì chuyện lần này, thể học trò cùng Tam công tử cũng coi như có mấy phần duyên phận."
      "Có thể ?"
      "Học trò muốn xin Tam công tử người."
      Chữ xin này khi ra, cho thấy từ đây Tiết Đình Nhương nợ Thẩm Phục ân tình. Kỳ thực từ đáy lòng, Tiết Đình Nhương cũng muốn có nhiều khúc mắc với Thẩm gia, đáng tiếc mọi chuyện đều định sẵn, trong giấc mộng kia vì Vương Chiêu Đệ chết, mới có thể vào tộc học Thẩm gia, mà giờ đây vì Vương Chiêu Đệ, thể có dính dấp với Thẩm gia.
      "Ý định đến đây của Tiết thủ khoa càng khiến ta tò mò, xin người? Xin ai?"
      "Người ta muốn xin là nha hoàn của quý phủ, nàng ta tên gọi Tố Lan."

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 97:

      "Tố Lan?" Thẩm Phục trong nháy mắt liền mờ mịt, nhưng cũng cản trở ta nghĩ nhiều: " ngờ Tiết thủ khoa nhìn trúng nha hoàn trong phủ ta, là do gặp gỡ tình cờ, vừa thấy liền nhớ mãi quên, hỏi thăm nhiều nơi mới biết là người của Thẩm gia ta?"
      Tiết Đình Nhương cười khổ, : "Tam công tử hiểu lầm rồi, người này là tỷ tỷ ruột của chuyết kinh, cũng là thông phòng của Lục thiếu gia ở quý phủ."
      mặt Thẩm Phục vốn mang cười, tươi cười dần cứng lại.
      "Trùng hợp vậy sao?"
      "Mong Tam công tử có thể giúp dàn xếp, chẳng qua chỉ là nha hoàn nho , trước sau gì cũng phải xử lí, bằng cho người này con đường sống, còn hơn xây tháp bảy tầng."
      Thẩm Phục nhìn : "Tiết thủ khoa biết cũng nhiều."
      Tiết Đình Nhương chắp tay, tiếp tục cười khổ: "Lần này ta và chuyết kinh đến đây, là mang tâm tư chuộc tỷ tỷ về nhà. Chuyết kinh mệnh khổ, tuổi chia lìa với gia tỷ, sống ở hai nơi, bây giờ có chút năng lực, đương nhiên muốn cả nhà đoàn viên. Ai ngờ lại phát sinh tình huống này, cũng hỏi thăm nhiều phen, mới biết được chút nội tình."
      Thẩm Phục trầm ngâm chút: "Nếu là nha hoàn phổ thông, Tiết thủ khoa mở miệng, đương nhiên rất dễ giải quyết. Nhưng thân phận nha hoàn này đặc biệt, ta thể tùy ý làm chủ được."
      Kỳ thực Tiết Đình Nhương nhìn ra, thái độ Thẩm Phục dần có phần lạnh nhạt, chỉ là vai vế của đệ tử thế gia khiến ta còn giữ lại vài phần thỏa đáng.
      Vẻ trầm ngâm cũng chỉ là tỏ vẻ, vì thân phận thủ khoa nho này của , cũng gì hơn chút thưởng thức trước kia, là muốn biết khó mà lui, đừng quá dây dưa, tránh việc hai bên trở mặt.
      Nếu Tiết Đình Nhương thức thời, mượn bậc thang này leo xuống, hai bên vẫn duy trì quen biết. Khiến Tam công tử vui, giữ lại chút ưa thích, ngày sau có chút lợi ích. Nên biết rằng Sơn Tây là lãnh địa của Thẩm gia, lợi ích phải tầm thường, nhưng Tiết Đình Nhương có lý do thể kiên trì.
      thầm thở dài, chắp tay : "Tam công tử là khó xử việc Thẩm đại gia nhập các? Nhập các chính là việc lớn của nước nhà, nên dính trắc trở người nha hoàn nho ."
      "Ngươi, biết gì chứ!" Đừng thấy Thẩm Phục tỏ ra trấn định, nước trà trong tay sánh ra ngoài, đủ thấy trong lòng ta khiếp sợ thế nào.
      ta đặt chén trà xuống bên, nhìn chằm chằm Tiết Đình Nhương, ngón tay dính nước trà, nắm chặt ở sau người.
      Tiết Đình Nhương làm như nhận ra lời này sắc bén, cúi mắt nhìn chung trà trong tay: "Trong triều bây giờ, lấy Ngô, Trần, Thẩm, Mạc làm thế chân vạc, có vẻ Ngô thế lớn, kì thực chỉ bằng . Từ lúc Ngô gia xuất Ngô các lão, nhất thời nổi bật, người người dám vượt kẻ đứng đầu này, nhưng nên biết ông ta cũng có nhược điểm trí mạng."
      "Nhược điểm gì?"
      Tiết Đình Nhương cười: "Tam công tử, ta muốn người."
      "Ngươi —— "
      Sau nửa ngày, Thẩm Phục mới : "Chỉ câu liền muốn đổi người, Tiết thủ khoa mua bán cũng quá hời rồi."
      "Ta đảm bảo câu này có thể khiến Thẩm gia ngài nhập các lo, lại cần phải cúi đầu với Ngô gia."
      Thẩm Phục thay đổi vẻ bình thản vốn có, nhìn chằm chằm Tiết Đình Nhương.
      Tiết Đình Nhương cười lạnh nhạt, tựa như báo cho ta biết điều nghe thấy chẳng nhầm đâu. ràng chỉ là thằng nhóc nông thôn, nhưng vào khoảnh khắc này lại lộ ra sắc sảo, kém Thẩm Phục chút nào, thậm chí Thẩm Phục còn thua khí thế.
      Dù sao cũng là Thẩm gia có việc nhờ người. Biết bỏ qua việc mới thành việc lớn, người xưa chưa từng sai.
      Kỳ thực việc lần này gì ngoài việc người Thẩm gia từ tận đáy lòng muốn yếu thế với Ngô gia. Thế gia đại tộc như Thẩm gia, xem thường xuất thân thương nhân của Ngô gia. Đều do gia thế Ngô gia chưa dày, dù bây giờ khí thế Ngô các lão lớn, nhưng thế gia chân chính vẫn khinh miệt.
      Nhưng thực khá tàn khốc, khiến Thẩm gia thể cúi đầu. Nếu trong lòng nghẹn khuất, vẫn mang khinh thường, muốn thực lòng thực dạ nịnh bợ đối phương, Thẩm Lục hẳn thể có thông phòng, cũng thể náo loạn chuyện này đến thế. Bất quá chỉ là mượn chuyện nữ nhân trong nhà, giở chút thủ đoạn mà thôi.
      Ngô các lão hẹp hòi, cố ý gây khó dễ, mà Thẩm gia cũng dựa vào thế hiểm để chống lại.
      Nếu là việc , cũng chỉ là xử lý thông phòng và thai nhi còn chưa thành hình trong bụng thông phòng, là việc lớn, hai bên dùng rất nhiều lời mỉa mai lẫn nhau vô số lần, cuối cùng Thẩm gia bị thua mà chấm dứt.
      "Sao ta biết lời ngươi hay giả."
      "Với thân phận của học trò, cố ý đùa giỡn Tam công tử, khác gì tìm chết?"
      Thẩm Phục thoáng liếc nhìn : "Ta có chút tò mò, thằng nhóc nông thôn như ngươi sao lại biết việc lớn trong triều?"
      Từ đây, việc Thẩm Phục sai người điều tra Tiết Đình Nhương, cuối cùng cũng che giấu nữa.
      Kỳ thực Tiết Đình Nhương cũng ngoài ý muốn, e rằng lúc Thẩm Phục ra lời kia công đường, xuất phát từ lòng trắc . Nhưng đỗ thủ khoa ba lần, đủ để ‘thằng nhóc nông thôn’ như chiếm được chút chú ý nhoi trong mắt Thẩm gia.
      Có lẽ hết thảy đều là hỗ trợ lẫn nhau, sau lưng Chu Tác Tân là người Thẩm gia, Tô Do Giản cũng là như thế. Tiết Đình Nhương mượn Chu Tác Tân bộc lộ tài năng, khiến người Thẩm gia chú ý, cho nên đỗ trạng nguyên ở kì thi Viện, chứng minh thái độ của Thẩm gia.
      Đây là Tiết Đình Nhương tự mình mưu tính, tuy đùa bỡn xảo trá, dựa tình thế mưu lợi nhưng lại định phải báo đáp thực tế gì. Mà Vương Chiêu Đệ lần này là việc ngoài ý muốn, vốn theo kế hoạch của , che giấu thêm vài năm, nhưng hôm nay cũng bước đầu lộ ra sắc sảo.
      Có thể tưởng tượng, ngày sau xuất rất nhiều phiền toái cần thiết.
      "Học trò đương nhiên có con đường của riêng mình, tiện với Tam công tử."
      Quả nhiên lời này vừa ra, Thẩm Phục liền nghĩ tới Bắc Lộc thư viện, nghĩ tới Lỗ Hoàn Khanh, nghĩ tới trước khi thi Viện Lâm Mạc đưa Tiết Đình Nhương chuyến đến Bắc Lộc thư viện.
      Chẳng lẽ đây là quà tặng của Lỗ Hoàn Khanh? Nên biết Bắc Lộc thư viện vẫn luôn dính đến bất kì việc gì triều đình, đây cũng là nguyên nhân chính mà Bắc Lộc thư viện cùng Thẩm gia có thể chung sống ở Sơn Tây.
      Trong lòng Thẩm Phục nhất thời suy tính, lúc này hứng thú muốn từ trong miệng Tiết Đình Nhương biết được câu kia còn, nhưng càng coi trọng quan hệ của Tiết Đình Nhương cùng Bắc Lộc thư viện. Biết đến việc này, chứng tỏ Lỗ Hoàn Khanh thưởng thức , chừng là đối tượng Bắc Lộc chú ý bồi dưỡng.
      Cùng ở Sơn Tây, Thẩm gia vẫn tương đối hiểu phong cách xử nhất quán của Bắc Lộc thư viện. Bắc Lộc mặt dính đến triều đình, mặt khác vẫn liên tục buông việc xếp người của mình vào.
      nha hoàn đổi cơ hội, lại đổi phần ân tình cùng Bắc Lộc. Thẩm Phục ngốc, lợi hại trong đó vẫn tính ra được.
      Dù lời thằng nhóc này là giả, bọn họ vẫn nhất trí với Ngô các lão, tùy tiện tìm người thay vào là được. Thứ đối phương muốn căn bản phải người này, chẳng qua là thái độ của Thẩm gia.
      Khiến Thẩm gia phải cúi đầu xưng thần.
      Trong nhất thời, nhiều suy nghĩ xẹt qua đầu Thẩm Phục, ta sảng khoái cười tiếng: "Được, ta đồng ý với ngươi."
      "Tạ ơn Tam công tử."
      Thẩm Phục coi như quyết đoán, cũng biết cách làm người. Căn bản chưa bảo Tiết Đình Nhương câu kia cho ta, sai người đưa Tố Lan đến.
      bao lâu sau, hạ nhân kia trở về, lại ấp úng, sắc mặt khó xử.
      "Sao vậy? Có chuyện gì cứ đừng ngại." Lúc này Thẩm Phục cùng Tiết Đình Nhương sau khi cò kè mặc cả, trò chuyện vui. Hạ nhân biểu ra bộ dáng này, với cách làm người của Thẩm Phục, đương nhiên làm việc lật lọng.
      "Tam công tử, Tố Lan bị rót thuốc."
      Chợt nghe rầm tiếng, vẫn luôn ở bên ngoài xem tình huống, lúc này thấy có chút kì lạ, Chiêu Nhi nhịn được kề sát vào muốn nghe lỏm, ngờ lại nghe được loại tin tức này.
      Chiêu Nhi té , nông dân lăn lộn từ , nhưng lúc này lại ngã dậy được. Tiết Đình Nhương vội bước qua kéo nàng, kéo dậy nổi, lại ôm lấy, mới ôm được Chiêu Nhi dậy.
      Ánh mắt Chiêu Nhi đông lại, nên lời, Tiết Đình Nhương nhìn mà đau lòng khó chịu, an ủi nàng: "Nàng đừng hoảng hốt, dù có uống thuốc, cũng nhất định chết, chúng ta lập tức đến đưa Nhị tỷ về."
      "Việc này là!" Thẩm Phục cảm thán tiếng, vội vàng đứng lên: "Các ngươi theo ta."
      *
      Tố Lan từ lúc bị nhốt, liền tự nhận thua cuộc.
      thông phòng phá thân bị đưa có kết cục gì, cần cũng biết. Là bẩn thỉu, là giày rách, nàng ta thể gả nữa. Cho dù có người nguyện ý muốn cưới nàng ta, cũng là goá vợ hoặc thân thể tàn tật.
      Với tâm tính của Tố Lan, sao có thể chấp nhận bản thân rơi vào tình cảnh ấy, cho nên liền nước cờ hiểm.
      Nàng cho rằng việc này có thể thành, nhắc tới Lục thiếu gia, cho dù lão phu nhân có chán ghét nàng ta hơn nữa, nhất định cũng bỏ được đứa trong bụng này.
      Nếu có thể ở lại, nàng ta còn có đường xoay người, đáng tiếc có nếu như.
      Quả nhiên là mệnh ti tiện trời sinh, nên vọng tưởng vinh hoa phú quý thuộc về mình.
      Tố Lan yên lặng ngồi trong gian phòng , có ăn liền ăn, muốn ngủ là ngủ. Những lời bọn nha đầu khe khẽ , nàng ta đều nghe vào tai, nhưng lại thờ ơ.
      Nếu là kẻ để ý lời người đáng sợ, tại nàng ta ở trong này. Mặt mũi gì chứ, từ lúc bước bước kia, nàng ta vứt bỏ hết mặt mũi.
      Lục thiếu gia tới lần, lại tới lần nữa, nhưng gì Tố Lan cũng nghe vào tai. Trong mắt nàng ta, Lục thiếu gia bộ dáng tốt, thân phận cao quý, mọi thứ đều tốt, chỉ là tính tình hơi kì quái.
      Từ khi bị nhốt ở đây, Tố Lan như dự liệu được kết cục của mình, cho nên nàng ta đánh mất vẻ lấy lòng xu nịnh của ngày xưa rồi.
      Nên thế nào liền thế ấy, Tố Lan cũng thừa nhận Lục thiếu gia quan tâm nàng ta bao nhiêu, thứ y quan tâm chẳng qua là làm thế nào đối nghịch với người nhà. Làm nha hoàn nhiều năm của Lục thiếu gia, Tố Lan xem như hiểu tính tình chủ tử, các trưởng bối bên càng muốn quản giáo y, y càng muốn phản kháng, nhưng kết quả cuối cùng luôn là thất bại mà chấm dứt.
      Qua được bao lâu, y lại tìm trò chơi mới, tiếp tục chống đối người Thẩm gia.
      "Con đúng là nghiệp chướng sinh ra để đối chọi với nhà này!" Lần nào lão phu nhân cũng cảm thán như vậy, nhưng thương Lục thiếu gia nhất vẫn là bà.
      Tố Lan trước nay ôm hi vọng luôn vì có lão phu nhân, chứ phải Lục thiếu gia, cho nên khi lão phu nhân ra lệnh nhốt nàng ta, liền cho thấy mọi việc còn đường cứu vãn.
      Ngay khi Tố Lan cho rằng mình bị giam đến muôn đời, cửa đột nhiên bị mở ra.
      Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào gian phòng u ám, loạt tiếng quần áo ma sát cùng tiếng bước chân vang lên, Tố Lan ngẩng đầu nhìn lại, đầu là lão phu nhân, theo sau là rất nhiều người.
      Những người này ánh mắt khác nhau, nhưng nhìn đến nàng đều là ánh mắt thương hại.
      đáng thương!
      đáng thương!
      Lúc trước khi bị kẻ buôn người lôi , thôn dân vây xem cũng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng ta, từ thời khắc đó Tố Lan liền quyết định về sau tuyệt để mình rơi vào cảnh đáng thương, ngờ sắp chết, lại trải qua cảnh này lần nữa.
      Nàng ta nhớ tới Chiêu Nhi, muội muội ngu ngốc này, nhìn như khôn khéo, thực ra lại ngốc nhất.
      Kỳ thực rất nhiều lần Tố Lan muốn với Chiêu Nhi, người lương thiện sống được tốt, nhưng mỗi lần trông thấy tiểu muội, nàng ta đều nên lời.
      Nàng ta còn muốn nam nhân lớn chút mới có thể thương người, Tiểu Nam Nhân như vậy, khi nào mới biết thương muội? Chờ khi biết thương muội rồi, chừng muội hoa tàn ít bướm, người ta lại thương người khác.
      Tất thảy Tố Lan đều nên lời, đây đều là mệnh, tối thiểu mệnh tiểu muội tốt hơn mình, dù có hơi kham khổ nhưng vẫn an an ổn ổn.
      Hi vọng thằng nhóc kia phải kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu nàng ta có thành quỷ cũng tha cho !
      bà tử bưng chén thuốc đến, bát đen đặc, toả mùi đắng chát. Tố Lan chép chép miệng : "Đừng độc ác vậy chứ?" xong, nàng ta có chút ghét bỏ liếc nhìn bà tử: "Có thể cho ta mấy viên kẹo mạch nha ?"
      Bà tử ngây ngẩn cả người, chưa từng thấy ai như vậy, sắp chết rồi, còn muốn ăn kẹo.
      "Thuốc đắng như vậy, ngươi uống thử hai hớp coi! Ta muốn kẹo hạnh nhân hoa quế." Tố Lan rất đúng lý hợp tình.
      Bà tử còn do dự, lão phu nhân ngồi giường La Hán bên kia lên tiếng: "Lấy cho nàng ta ."
      Rất nhanh kẹo được đưa tới trước mặt Tố Lan.
      đĩa sứ nho xếp chỉnh tề mấy khối mật vuông vắn màu vàng, bên là những đường vân trắng, thỉnh thoảng còn có hạnh nhân tô điểm.
      giống kẹo, mà giống vật trang trí bằng ngọc.
      Thế gia đại tộc là như thế, mọi thứ đều hết sức tinh xảo hoa mỹ, cho nên bị mê hoặc cũng là bình thường.
      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn về chén thuốc kia, và cả kẹo hạnh nhân bên cạnh.
      Tố Lan dùng ngón tay thon thả nhón viên bỏ vào miệng, nhấm nháp vị ngọt, sau đó bưng chén thuốc kia lên, chút do dự uống hơi cạn sạch.
      Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
      Tố Lan ghét bỏ ném chén thuốc lên khay mà bà tử bưng, dáng vẻ còn lớn lối hơn thiên kim tiểu thư, chán ghét vẫy vẫy tay bảo bà ta nhanh rời , tránh làm nàng ta khó ngửi.
      Tay kia lại vớ lấy kẹo.
      "Sao các ngươi còn chưa ?" Miệng ngậm kẹo ngọt lịm, Tố Lan nhìn chằm chằm cái đám vây quanh người giường La Hán. Nàng ta cười cười, : "Chưa từng thấy các ngươi như vậy, còn thích xem người ta chết sao. Lão phu nhân, tuổi ngài cũng bó to rồi, sao phải tích cực như thế?"
      Vẻ chua ngoa trời sinh của nàng ta trong nháy mắt thể ra hết, nên biết bình thường Tố Lan như thế, bây giờ đại khái biết mình sắp chết, bản tính liền ra.
      Có người mắng Tố Lan lớn mật, lại bị lão phu nhân vung tay ngăn cản.
      Lão phu nhân đâu phải đến để xem người chết, mà vì biết Lục thiếu gia nhất định đến. Người khác ngăn được y, chỉ có thân già của bà mới cản nổi.
      Theo tiếng ‘rầm’ đá cửa, nam tử quần áo hoa lệ như lốc xoáy tiến vào.
      Sau khi đến, y đầu tiên là nhìn chén thuốc, sau đó nhìn mọi người trong phòng.
      "Các ngươi hay , hay !"
      Lại rầm tiếng, là động tĩnh y ném cái bàn . Ném bàn xong, đập nát giá đồ cổ và những thứ đó. Chỉ trong nháy mắt, trong phòng liền hỗn độn, tiếng vang loảng xoảng ngừng.
      Trong phòng trừ Tố Lan, hầu như chỉ có lão phu nhân thờ ơ, hạ nhân khác nhìn như thành đứng đó, nhưng đuôi lông mày cùng khóe mắt đều kinh hoảng ngừng.
      Lại là khoảng lặng khiến người ta đè nén, chỉ nghe tiếng thở hổn hển của Lục thiếu gia.
      "Đập sướng tay chưa?" Lão phu nhân : "Đập xong rồi liền theo tổ mẫu." Bà nương gậy đầu rồng mà đứng lên, run run rẩy rẩy, rốt cuộc cũng già rồi.
      "Tổ mẫu..."
      Lão phu nhân gì, như muốn bước ra ngoài.
      "Tổ mẫu!" Lại tiếng thét vang lên, mặt Lục thiếu gia đầy vẻ đau khổ : "Con chịu đủ rồi, chịu đủ rồi, con là người chứ phải đồ vật, có thể nghe ý kiến của con . Vì sao bọn họ cái gì liền làm theo cái đó, bọn họ muốn thế nào cũng được, sao bọn họ hỏi ý con?"
      "A, máu!"

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Hóng chương sau quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :