1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 71:

      Tiết Đình Nhương vén rèm cửa tiến vào, liền thấy Chiêu Nhi ngồi quỳ giường, người còn đắp lớp đệm mỏng.
      Hai gò má nàng ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, lại trừng lớn tỏ vẻ tức giận.
      Đáng tiếc lại có vẻ ngoài mạnh trong yếu.
      "Ngươi sách giải trí nào?"
      "Là quyển này!" Chiêu Nhi vỗ vỗ sách trong tay, đầy vẻ hung dữ.
      Tiết Đình Nhương lạnh nhạt sợ hãi: "À, quyển này hả, Bát Đấu mang đến, là lão sư cho."
      Chiêu Nhi bị kinh hãi, lắp ba lắp bắp : "Lão sư? Ngươi chắc chắn lừa ta, Lâm quán chủ sao có thể cho ngươi xem loại sách này!"
      "Loại sách này? Sách này thế nào?" Tiết Đình Nhương vừa vừa xông tới, ngồi xuống bên người Chiêu Nhi, dường như có việc gì lật lật trang sách: "Loại sách này rất tốt."
      "Loại sách này tốt chỗ nào, đây ràng là, là..."
      "Là cái gì?"
      "Là dâm thư!"
      Tiết Đình Nhương khẽ cười tiếng, giọng từ tính khó phớt lờ, dù sao Chiêu Nhi nghe mà cảm thấy vô cùng run rẩy, nhịn được lui qua bên.
      " ngờ Chiêu Nhi còn biết đến dâm thư?"
      Chiêu Nhi dám nhìn mặt : "Sao ta lại biết, sách tốt chính là dâm thư!"
      "Vậy ngươi sai rồi."
      Tiết Đình Nhương đầy nghiêm trang đứng dậy, nhìn nàng : "Có câu ‘nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí’, xấu cũng phải xét là ai xem, ngươi vừa xem cảm thấy sách này kinh thế hãi tục, cực kì ô uế, lại biết sách này nổi danh khắp phố phường, viết sát thực tế dân tình và thực đáng ghê tởm, có quan lại các cấp, dưới có các tầng lớp tiểu dân phố phường, mô tả cặn kẽ mọi tình thái thế gian. Ta học hành, ngày sau đương nhiên phải làm quan, hiểu được thế thái nhân tình, về sau mới có thể nhập gia tuỳ tục."
      (nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí - Cùng vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau)

      Những lời này khiến Chiêu Nhi đầu choáng não căng, luôn cảm thấy có gì đó đúng, nhưng nhìn Tiết Đình Nhương, lại thấy đứng đắn đến mức thể đứng đắn hơn.
      "Nhưng, nhưng đây ràng đúng, đây đâu phải loại sách ngươi , ràng chính là cái loại kia, loại..."
      "Loại gì?"
      " ràng chính là chuyện đó giữa nam và nữ!" Chiêu Nhi vất vả mới được lời này.
      "Chuyện đó?"
      Lại là câu nghi vấn, cuối nhàng nâng lên, Chiêu Nhi cảm thấy lỗ tai tê rần, phát Tiểu Nam Nhân ngồi xuống, hai người cách nhau gần. Bầu khí rất kỳ quái, khiến nàng co quắp khẩn trương đến khó hiểu.
      Nàng được tự nhiên hắng hắng cổ họng, giả bộ như có việc gì : "Ngươi ngồi gần vậy làm gì, nhích qua bên kia chút , nóng quá."
      Tiết Đình Nhương nhìn nàng cái, thành lui về phía sau.
      "Dù sao ngươi xem sách này là nên, lời ngươi và những thứ viết trong sách căn bản giống nhau, sách này ngươi được xem nữa, được học xấu."
      Tiết Đình Nhương bất đắc dĩ thở dài hơi, ánh mắt sâu xa: "Ngươi thế mà tin ta?"
      "Ta đâu có tin ngươi, nhưng thứ ta đọc được và lời ngươi phù hợp."
      " phải ta rồi sao, ‘nhân giả kiến nhân’. Ngươi chỉ cảm thấy lời văn cực kì ô uế, mà thứ ta đọc được chính là trăm ngàn kiện xoay quanh Tây Môn Khánh, ngươi có thấy Tây Môn Khánh nham hiểm, Vương Bà nịnh nọt tham lam, còn có..."
      Chiêu Nhi nghe mà ngây ngốc, chợt nghĩ có phải vì đầu óc nàng thấp kém, cho nên chỉ thấy dơ bẩn?
      Nàng già mồm át lẽ phải : "Loại sách này xem nhiều cũng tốt!"
      Tiết Đình Nhương gật gật đầu: "Đúng là tốt."
      Chiêu Nhi ngờ vậy, theo bản năng hỏi: " tốt chỗ nào?"
      đợi nàng thêm, người nào đó liền lấn tới, đè nàng xuống.
      " tốt chỗ này."
      Á, Chiêu Nhi phản ứng kịp.
      Tiết Đình Nhương khẽ ho tiếng, lúng túng : "Ngươi cũng biết ta còn nữa, trưởng thành chỉ trí não phát triển, những nơi khác cũng lớn lên, có khi tránh được việc có chút suy tưởng, sinh ra ít xúc động cần thiết, mà xem sách này việc đó càng thường xuyên."
      Đầu Chiêu Nhi nổ ầm tiếng, nhất thời nhớ tới đêm đó say rượu làm loạn, lại nghĩ tới vừa rồi khi tiến vào, nàng vừa vặn xem đến cảnh Tây Môn Khánh nổi sắc tâm, lộ ra thứ ...
      Khuôn mặt nhắn vốn ửng hồng, lúc này đỏ ửng như rỉ máu.
      "Ngươi, ngươi ngươi ngươi..."
      Đồng thời, lông tơ lưng dựng thẳng, cả người đều mẫn cảm, tự nhiên cảm giác được thứ gì đó chân nàng.
      "Thứ hai là, thứ kia phải lớn như lừa."
      Nàng nhớ tới lời Vương Bà , càng nhịn được suy nghĩ lung tung so sánh các kiểu.
      "Chiêu Nhi, ngươi có biết mỗi lần nam tử nảy sinh ý niệm, đều đối tượng để suy tưởng. Ngươi có biết đối tượng trong lòng ta là ai ?"
      "Ta, ta ta..."
      Tiết Đình Nhương cười khẽ tiếng, hai người trán kề trán, kề gần, hơi thở càng quấn quýt. Giọng như lẩm bẩm: "Ngươi cũng biết là ngươi sao, kỳ thực ta cũng cố ý, chỉ là kềm chế được, dù sao thiếu niên luôn sục sôi huyết khí."
      Theo tiếng cười khẽ, Chiêu Nhi cảm thấy đùi mình bị cái gì đó chọc vài cái.
      Cảm nhận được nhiệt độ và cứng rắn, nàng cảm thấy mình bị nung đỏ như trứng tôm rồi, đồng thời trong đầu nhịn được lại lên bức vẽ ——
      Nữ tử quần áo nửa tuột, trâm rơi tóc rối bị đè đống củi. Nơi nào cũng chỉnh tề, chỉ là dưới quần, có hai đôi chân trắng mịn như như , nhàng đong đưa.
      "Chiêu Nhi, ta luôn muốn cùng ngươi làm loại chuyện mà Triệu Kim Thụy làm với út..."
      Đột nhiên, ngoài cửa như có sào trúc bị người đụng vào, phát ra tiếng giòn vang.
      Tiếng động liền khiến Chiêu Nhi tỉnh táo lại, tay đẩy lui Tiết Đình Nhương.
      "Là ai trở về, ta ra xem thử."
      Nàng vội vàng xuống giường, vén rèm ra cửa.
      Bên ngoài khí lạnh như băng phả lên mặt, khiến nhiệt độ mặt nàng cuối cùng cũng giảm xuống, nàng giương mắt liền trông thấy Tiết Thanh Sơn lén lút vào Đông sương.
      Vì xác định mình nghĩ sai, Chiêu Nhi còn cố ý nhìn sắc trời. Mới chỉ qua giờ Thân, sao lúc này Tiết Thanh Sơn về?
      Lại chỉ có mình gã, muốn trở về cũng nên là cả nhà đại phòng đều trở về mới đúng.
      Chiêu Nhi theo bản năng lui trở về, đồng thời vẫy lui Hắc Tử cũng muốn bước ra, trốn sau rèm cửa, chỉ lộ khe hở nhìn ra ngoài.
      "Sao vậy?" Tiết Đình Nhương vốn ảo não ‘ai thức thời vậy chứ’, thấy Chiêu Nhi như vậy, nhịn được mà nghi ngờ dò hỏi.
      "Đại bá về rồi, chỉ mình."
      Đầu óc Tiết Đình Nhương tốt hơn Chiêu Nhi nhiều, lúc này liền ý thức được trong này có mờ ám. cũng xuống giường, đến cùng Chiêu Nhi nhìn qua khe hở ra ngoài.
      "Ngươi làm gì đó?" Cảm giác được đè lên lưng mình, Chiêu Nhi với tay đẩy .
      "Đừng động, cẩn thận bị đại bá phát ."
      Chiêu Nhi cảm thấy da đầu sắp bóc khói rồi, chỉ đành cố nén xúc động muốn hét lớn, vẫn dùng tư thế quái dị này nhìn ra ngoài. Nhưng rất hiển nhiên là nàng xem vô sỉ của Tiết Đình Nhương, dường như vì muốn tư thế thoải mái chút, chỉ dựa cả người lên lưng nàng, còn với tay ôm chặt eo nàng.
      Chiêu Nhi như bị phỏng, đầu óc đều nghĩ đến thời điểm Hắc Tử động dục, thường xuyên gấp đến độ lòng vòng xung quanh tìm chó cái. Chẳng lẽ Tiểu Nam Nhân cũng đến giai đoạn này? Mà lúc này ràng còn chưa đến mùa xuân.
      Nàng nhịn được đẩy , lại muốn làm mất mặt , chen lời: "Chúng ta thể cứ nhìn vậy được, ta sai Hắc Tử ."
      xong, nàng tay đẩy ra, vẫy vẫy tay với Hắc Tử bên cạnh, lúc này Hắc Tử liền vui mừng chạy qua. Nàng vén rèm lên, nghiêng đầu bĩu bĩu môi với Đông sương ở đối diện, Hắc Tử liền chạy ra ngoài.
      Hắc Tử hiểu chuyện hơn tưởng tượng, tiến quân thần tốc đến Đông sương, từ rèm cửa tiến vào. Nếu có thể chạy vào, chứng tỏ Tiết Thanh Sơn đóng cửa.
      Chiêu Nhi yên lặng chờ đợi, cũng chỉ giây lát, liền nghe thấy Đông sương truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận.
      Nàng bèn vén rèm bước ra, Tiết Đình Nhương theo sát phía sau.
      Vào Đông sương, liền thấy cánh cửa phòng phía tây mở rộng, Hắc Tử cắn ống quần Tiết Thanh Sơn nhả, mà Tiết Thanh Sơn cầm thứ gì đó trong tay, vừa tức giận mắng vừa vung chân, muốn hất Hắc Tử cắn ra.
      "Hắc Tử, ngươi làm gì vậy?! Đây là đại bá." Chiêu Nhi vội bước đến, ngăn lại.
      Hắc Tử lanh lợi há miệng, thối lui qua bên.
      "Đại bá, bá ngàn vạn đừng trách Hắc Tử, lúc này bá đột nhiên quay về, nó chắc là nhìn mới cho rằng trong nhà có trộm."
      "Trộm gì chứ, bộ dạng ông đây giống trộm sao? Đồ chó này..."
      "Ơ, trong phòng sao lại lộn xộn như vậy, chẳng trách Hắc Tử lại cắn ngài, chắc nó cho rằng ngài là trộm lục lọi đồ đạt trong nhà. Đúng rồi, đại bá cầm gì trong tay vậy?"
      Chiêu Nhi vừa , vừa tò mò với tay giật lấy hầu bao trong tay Tiết Thanh Sơn: "Đây phải là hầu bao của Tuấn Tài sao, đại bá lật tung cả nhà lên, phải là vì tìm thứ này chứ."
      Mặt Tiết Thanh Sơn cứng lại, rồi mạnh miệng : "Ta tìm cái gì, còn cần thứ tiểu nha đầu như ngươi sao."
      Chiêu Nhi ước lượng hầu bao trong tay, khóe miệng nhếch lên: "Đương nhiên có liên quan đến con rồi, nếu con tính sai, bạc trong này đều do con đưa cho Tuấn Tài."
      Tiết Thanh Sơn với tay muốn đoạt lấy: "Đây là tiền công ngươi trả cho Tuấn Tài, là của Tuấn Tài, còn liên quan gì đến ngươi nữa. Mau đưa cho ta!"
      "Đại bá, sao con phải đưa cho người, tính ra , đây là của Tuấn Tài, cũng liên quan gì đến đại bá."
      "Sao lại liên quan, ta là cha của nó!"
      Lúc này, rèm cửa bị người bên ngoài vén lên, có tiếng người truyền vào: "Cha con cũng là, chớp mắt liền mất dạng, biết đâu. Hửm, sao cửa phòng đóng, chẳng lẽ cha con về nhà trước rồi? Mọi người làm gì vậy!?"
      Tiểu Ly 1111, levuong, Rum232 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 72:
      Dương thị kinh ngạc nhìn tình hình trong phòng.
      Lần này thị cùng chồng và con trai về nhà mẹ đẻ, náo được cũng thoải mái. Vốn rất tốt, dù sao đầu năm mới, quan trọng là khí vui mừng, dù có mâu thuẫn lớn đầu năm mới cũng làm ầm ĩ. Ai ngờ giữa trưa, bàn cơm gã và cha thị uống chút rượu, liền bắt đầu người Tiết gia thế này thế nọ, Tiết Thanh Sơn năng lực thế nọ thế kia, thi nhiều năm như vậy, cũng đậu được tú tài, tóm lại là toàn những lời xui tai.
      Đây là tật xấu trước giờ của Dương Trung, vừa nốc rượu liền quản được miệng mình.
      Nếu là trước kia, Tiết Thanh Sơn đều ngồi cười mà nghe, nhưng lần này biết tại sao, lại tranh cãi với Dương Trung. Còn chưa được mấy câu, ném đũa xuống xoay người bước .
      Thấy tình hình như vậy, Dương thị há hốc mồm.
      Nhưng nam nhân này là chồng thị, cha là cha thị, hai phía thị đều phải trấn an. vất vả mới trấn an được bên kia, thị liền vội dắt hai con trai chạy trở về, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
      "Trong nhà sao vậy, có trộm hay sao thế, sao lại loạn thành như vậy?" Lực chú ý của Dương thị rất nhanh bị hỗn độn khắp phòng hấp dẫn.
      Trông thấy Dương thị, Tiết Thanh Sơn tựa như bị phỏng, sắc mặt đột biến: "Sao nhanh vậy ngươi quay về?" vừa dứt, gã như ý thức được mình sai, vội sửa lời: "Ngươi về rất đúng lúc, nhà chúng ta có trộm."
      "Có trộm?" Dương thị lộ vẻ kinh ngạc: "Trộm đâu?"
      Thị nhìn trái phải đều tìm thấy, lại nhìn Tiết Thanh Sơn.
      Tiết Thanh Sơn tức giận đùng đùng tiến lên vài bước: "Còn ở đâu nữa, là bọn họ." Gã lộ vẻ đùng đùng tức giận, trả đũa: "Ta về đến nhà liền thấy trong nhà náo loạn lung tung, mà Chiêu Nhi lục tung nhà chúng ta."
      Dương thị theo bản năng liền cảm thấy là thể, nhưng Tiết Thanh Sơn sao phải dối. Còn Chiêu Nhi sớm ngây dại, ngờ Tiết Thanh Sơn có thể vô sỉ đến vậy.
      Nàng vì Tiết Thanh Sơn vô sỉ mà cảm thấy khiếp sợ, sao trước kia phát gã có thể vô sỉ đến mức này!
      Mà Tiết Đình Nhương nở nụ cười lạnh, bất ngờ khi Tiết Thanh Sơn có loại phản ứng này. Bởi vì trong cảm nhận của , Tiết Thanh Sơn trước giờ luôn phải thứ tốt gì.
      "Đại bá, bá nên chuyện có lương tâm chút, cái gì mà ta lục tung cả nhà bá, rốt cuộc là ai lục lọi bị Hắc Tử xem là trộm mà cắn, bọn con phát mình bá trở về nhà."
      "Ai là trộm trong lòng tự hiểu, nếu phải bắt tận tay, sao ta phải gây gổ với ngươi!"
      Tiết Tuấn Tài bước vào đứng sau lưng Dương thị, luôn nhìn sang bên cạnh, lòng đầy đau đớn. Trong lòng ta chắc hiểu mọi chuyện, nhưng ta chẳng thể gì, chỉ đành vội la lên: "Cha, cha đừng lung tung, sao Chiêu Nhi tỷ có thể là trộm!"
      Tiết Thanh Sơn nhổ nước bọt khinh thường: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn mặt sao có thể biết là trộm chứ." Gã lại trừng mắt với Tiết Tuấn Tài, mắng: "Rốt cuộc ngươi có phải là con trai ta , lời của ông đây mà cũng tin, chẳng lẽ ta lại vu oan cho nó?!"
      đến vậy, Dương thị đương nhiên liền tin, mắng: "Hay cho nha đầu xấu xa nhà mi, cái tốt học, lại học làm trộm. Thứ gì trộm lại trộm đến phòng bà, xem ta ..."
      "Mẹ, mẹ làm gì thế, Chiêu Nhi tỷ thể là trộm, mẹ đừng nghe cha lung tung!" Tiết Tuấn Tài ngăn lại.
      "Ta lung tung gì chứ..."
      Trong phòng náo loạn hỏng bét, lúc này ngoài cửa truyền đến giọng : "Nhà lão đại, làm sao vậy? Các ngươi ầm ĩ gì thế?" Là Tiết lão gia trở về.
      chỉ ông, còn có cả Triệu thị, hai người vừa vào sân liền nghe tiếng ầm ĩ trong đại phòng.
      Theo giọng , Tiết lão gia vén rèm cửa bước vào, kinh ngạc nhìn mọi người.
      "Cha, cha tới đúng lúc, nha đầu Chiêu Nhi làm trộm, dám chạy đến trộm ở đại phòng, còn lật tung cả nhà lên."
      "Chiêu Nhi..."
      Chiêu Nhi tức trắng mặt, cảm thấy mình đúng là bắt chó cày xen vào việc của người khác.
      Nàng giơ giơ hầu bao trong tay lên, : "Mặc kệ mọi người có tin , mọi việc vốn là đại bá lén lút trở về mình, bị Hắc Tử xem là trộm mà cắn, con và Đình Nhương nghe được động tĩnh bước qua, liền thấy đại bá cầm thứ này trong tay. Nếu con tính sai, hầu bao này là của Tuấn Tài, bạc trong đây cũng là do con chia cho Tuấn Tài, sao con phải trộm? Nếu muốn trộm, bằng lúc trước con chẳng chia."
      Tiết Đình Nhương cười lạnh nhìn họ, lại với Tiết lão gia: "Ông nội, con làm chứng cho Chiêu Nhi. Ngài cũng biết Hắc Tử rồi đó, chưa từng sủa bậy, cũng cắn loạn, nhưng hôm nay làm ra việc kì lạ, cắn đại bá."
      Lời này là , Hắc Tử này từ khác bọn chó nhà khác, chó nhà khác đều là có người đến trước cửa liền sủa, mà nó từ nhó chẳng sủa. Trước kia còn bị cho là con chó câm điếc, Triệu thị vẫn luôn ghét bỏ Chiêu Nhi ôm con chó câm điếc trở về, thay vì lãng phí lương thực nên vứt , sau này mới biết phải chú ta biết sủa, mà là thèm sủa.
      Vào ngày mùa năm nào đó, trong thôn có trộm, là bọn trộm, thừa dịp các nhà đều vội vàng ngoài ruộng, lần lượt đến trộm từng nhà.
      Bọn chúng rất có kinh nghiệm, vào thôn liền bắt đầu thuốc chó, cho nên cứ vậy mà im hơi lặng tiếng đến trộm Tiết gia. Lúc đó Hắc Tử ở nhà, nhưng nó vẫn cứ sủa, nhóm người đó còn cảm thấy kỳ quái, sao nhà này nuôi chó.
      Chỉ tiếc xoay mặt liền cười nổi, bọn họ bị đám chó vây quanh. Là Hắc Tử thừa dịp bọn chúng chú ý mà chạy khỏi nhà qua cổng sau, kêu gọi đám đồng bọn.
      Lúc đó, tiếng chó sủa vang trời, bọn chúng muốn chạy cũng chạy được. Lúc này mới phát chó cỏ nông thôn thế mà hung dữ đến vậy, nhào đến là cắn được ngụm thịt. Có thôn dân nghe được động tĩnh chạy về, cứ thế liền bắt được cả bọn trộm bị cắn đầy thương tích.
      Từ đó về sau, người trong thôn mới biết Hắc Tử phải là con chó câm điếc, chú ta chỉ lười sủa thôi.
      Chó sủa là chó cắn, phải tục ngữ sao.
      Nhìn ống quần bị cắn nát của Tiết Thanh Sơn, lúc này mặt Tiết lão gia trở nên cực kì khó coi.
      Dương thị dám tin nhìn chồng, oa tiếng liền bật khóc, thị nhào lên đánh Tiết Thanh Sơn, vừa khóc vừa : "Tiết Thanh Sơn, ngươi là kẻ độc ác tim, ngươi trộm bạc của ta cũng thôi , ngươi lại còn trộm của Tuấn Tài. Đó là số bạc con trai ngươi chịu khổ mấy ngày, đỏ cả mắt, mấy ngày tay bưng nổi bát, mới kiếm được. Ta còn có mặt mũi cầm tiền của con trai, sao ngươi lại nỡ."
      "Ngươi làm gì vậy, đủ chưa hả, mụ chanh chua này..." Tiết Thanh Sơn hoảng loạn tránh né.
      Triệu thị cũng ngây ngẩn cả người, nếu là trước kia thế nào bà cũng che chở con cả, nhưng thấy cháu đích tôn đỏ cả mắt, bà lại thể cất lời.
      "Ngươi đúng là điên rồi, điên rồi!" Tiết lão gia liên tục giậm chân thở dài.
      "Lần trước ngươi gạt ta muốn tìm học quán cho con trai, lấy ở chỗ ta gần mười lượng bạc. Náo đến cuối cùng, ngươi lại bảo Đình Tử hỗ trợ giúp, để Tuấn Tài đến Thanh Viễn. Sau này Thanh Viễn đến được, cũng tìm được học quán, bạc lại còn, ngay cả vật áp đáy hòm, bạc tích trữ mười mấy năm cũng đều đưa cho ngươi. Ngươi xem, tiền đó biến đâu rồi?"
      "Biến đâu gì chứ, đều xài hết rồi."
      "Vậy ngươi xài vào đâu, còn nữa, bạc ngươi lấy ở chỗ cha đâu? là sang năm đóng tiền học cho Tuấn Tài, đừng là, ngươi cũng tiêu hết rồi."
      Việc này còn phải hỏi sao, đương nhiên là thế, bằng sao phải mạo hiểm trộm bạc của con trai.
      "Tên khốn này, đến tiền học của con cũng xài..."
      "Chẳng phải Tuấn Tài có bạc sao."
      "Nếu sao? Nếu phải làm thế nào?"
      Dương thị ngốc, chính xác mà thông minh hơn các phụ nhân khác rất nhiều, học phí là chuyện trước, sau này Tiết Tuấn Tài mới kiếm được tiền, nếu phải về sau kiếm được chút bạc này, có phải sang năm Tiết Tuấn Tài thể đến học quán, dù sao bây giờ đại phòng cùng hai ông bà lão đều trắng tay.
      Tiết Thanh Sơn bị hỏi phiền, cũng bị đánh đến phiền, tay đẩy Dương thị ra: "Sao mà nhiều nếu như vậy chứ!"
      Dương thị đề phòng, bị té ngã đất.
      Tiết Tuấn Tài vội chạy đến, đỡ Dương thị đứng lên, đỏ hồng mắt : "Cha, rốt cuộc cha muốn làm gì!"
      Tiết lão gia bị tức đến cả người run rẩy, rút tẩu thuốc bên hông ra rồi nhào lên đánh: "Lão đại, lão đại, ngươi quá hồ đồ, ngươi..."
      "Được rồi, ông lão, đừng đánh nữa, đánh bị thương sao?" Triệu thị chắn ở phía trước.
      "Đánh bị thương rồi chết thôi, nó đúng là khốn kiếp mà!"
      "Ngươi , có phải ngươi lại lêu lổng với nữ nhân nào , tiền đều đưa cho người khác tiêu?!" Cho nên bàn về ai hiểu gã nhất, đương nhiên chính là người bên gối. Dương thị càng càng cảm thấy có khả năng này, đứng bật dậy, túm Tiết Thanh Sơn buông: "Ngươi thành với ta , có phải ngươi lại ra ngoài nuôi nữ nhân ?"
      Nghe vậy, Tiết lão gia cũng mắng nữa, vội hỏi: "Vợ lão đại, có gì ngươi cứ , sao lại kéo sang chuyện này, lão đại phải là người như thế. Lão đại với ngươi là vợ chồng nhiều năm, có khi nào gây chuyện xấu bên ngoài đâu."
      Triệu thị cũng ở bên cạnh mắng Dương thị: "Ngươi hồ đồ rồi à, sao lại chồng ngươi như thế, nó như vậy ngươi thoải mái ư?"
      Dương thị mắt sáng loe lóe, ánh mắt lại quét về phía Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương, nhưng rất nhanh liền thu hồi, lại : "Mặc kệ thế nào, việc hôm nay nếu ngươi ràng, chúng ta về sao cũng sống yên đâu."
      " ràng, ràng cái gì! Ngươi có thấy phiền !" Tiết Thanh Sơn tay kéo Dương thị ra khỏi người, quay đầu lại mà bước , Tiết lão gia gọi cũng được.
      Việc này cứ vậy cho qua, sau đó Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương trở về phòng, phía Đông sương yên tĩnh khác thường. Mà nơi phòng chính, Triệu thị than thở, đứng trong sân cũng có thể nghe thấy.
      Chiêu Nhi thở dài: "Ngươi đại bá lấy bạc của Tuấn Tài, có phải là để cho Tiết quả phụ ?"
      Tiết Đình Nhương còn suy nghĩ ánh mắt kia của Dương thị, vì sao khi Dương thị Tiết Thanh Sơn nuôi nữ nhân bên ngoài, lại theo bản năng nhìn và Chiêu Nhi, chẳng lẽ trong đó có liên hệ gì ư? Hay Tiết Tuấn Tài chuyện Tiết quả phụ cho Dương thị, Dương thị sợ bọn họ ra, mới biểu như thế.
      Nhưng ngay sau đó Tiết Đình Nhương liền biết là có khả năng, chưa đề cập tới việc Tiết Tuấn Tài căn bản biết ngày ấy cùng Chiêu Nhi theo ở phía sau. Với ánh mắt của , Tiết Tuấn Tài căn bản việc này với Dương thị, đại để cũng là sợ việc này náo lớn, cha mẹ đều khó xử.
      Nếu Tiết Tuấn Tài chưa , Dương thị đương nhiên biết, thế vì sao bá mẫu lại có ánh mắt đó?
      Đến khi Chiêu Nhi hỏi lại lần nữa, Tiết Đình Nhương mới hồi phục tinh thần, : "Việc chưa ràng, có gì hay mà hỏi."
      "Sao ông ta mặt dày thế chứ?" mỗi khi nghĩ đến những việc Tiết Thanh Sơn làm, Chiêu Nhi đều có cảm giác thể tin được.
      "Người với người luôn có khác."
      "Vậy theo ngươi chuyện này chúng ta tiếp tục lừa gạt ? Ta vẫn luôn cảm thấy đại bá mẫu có chút đáng thương, chồng tằng tịu với quả phụ, người biết đều gạt bá mẫu, trong đó còn có cả con trai ruột của mình."
      "Được rồi, ngươi quan tâm bá mẫu làm gì. Tiết Tuấn Tài , đương nhiên có lý do của ta, ta là con trai ruột, sao có thể chỉ trích cha mình, cứ mặc kệ . Lại , dù biết sao? Náo loạn trận? Người ta hướng về bên đó, náo loạn thế nào cũng vô ích thôi."
      Chiêu Nhi thở dài hơi, nữa.
      lát sau, nàng nhớ tới chuyện lúc trước, liền tự nhiên được. Nhưng có mấy lời nàng vẫn muốn : "Việc kia, ngươi sắp phải thi rồi, sách đó tốt nhất ngươi đừng xem nữa. Còn nữa, nếu thực có xao động đó, ngươi hãy nhịn chút, ta thấy Hắc Tử động dục cũng giống vậy, nhẫn nhịn vượt qua."
      xong, nàng liền đứng lên bước ra ngoài, để lại Tiết Đình Nhương đầy vẻ kinh ngạc.
      Việc này có thể nhịn sao, lại còn động dục, đâu phải chó!
      *
      Mùng ba, nữ nhi Tiết gia xuất giá đều trở về.
      Theo nguyên tắc, mùng hai mới là ngày nữ nhi xuất giá cũng con rể về nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ ruột cũng phải về nhà mẹ đẻ, cho nên Tiết gia quyết định là mùng ba.
      Hôm đó, Tiết Thúy Bình, Tiết Thúy Nga xuất giá, cùng với nữ nhi của đại phòng Tiết Mãn Nhi đều quay về.
      Tiết Mãn Nhi là con lớn của đại phòng, bởi vì nhà chồng khá xa ở tận An Dương Hương, cho nên bình thường số lần trở về cực ít, cũng chỉ lễ tết mới thỉnh thoảng trở về chuyến.
      Bởi vì chuyện hôm qua, khí ở Tiết gia cũng tốt, tuy cả nhà đều giấu đầu hở đuôi giả vờ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng đến cùng vẫn lộ ra ít. Bất quá việc này Dương thị cũng thể với con và con rể, quá dọa người.
      Tiết Thúy Nga bụng lớn phệ nệ, tính tính ngày cũng sắp sinh rồi. bàn cơm Triệu thị hôm nào đưa quà sang Triệu gia, nhưng còn chưa hết lời, sau lưng Tiết Thúy Nga liền kêu đau, cuối cùng là muốn sinh.
      Kế tiếp chính là trận người ngã ngựa đổ, lúc này chả biết đâu tìm bà đỡ, trong thôn có người, nhưng người ta ở nhà. Cuối cùng chỉ đành nhờ những người khác giúp Tiết Thúy Nga sinh nở, hai huynh đệ Tiết Thanh Hòe tìm bà đỡ.
      vất vả mới mời được bà đỡ đến, chờ từ sáng đến tối, khi đến giờ Tuất, Tiết Thúy Nga mới sinh được .
      Nghe là bé , sắc mặt Triệu Kim Thụy lập tức khó coi, bất quá vẫn gì.
      Ép buộc suốt ngày, cả nhà mệt , đều tự về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Triệu Kim Thụy trở về nhà mình.
      Trước đó bàn bạc, nữ nhi xuất giá thể ở cữ tại nhà mẹ đẻ, cho nên Tiết Thúy Nga phải quay về Triệu gia. Bất quá tình huống Tiết Thúy Nga lúc này khá đặc biệt, liền ở lại nhà mẹ mấy ngày, sau đó quay về. Triệu Kim Thụy trở về trừ báo tin vui, cũng bảo người Triệu gia đến. Từ xưa đến nay đâu có chuyện nàng dâu ở cữ, mẹ chồng lại ở bên người chăm sóc, lại phụ nữ ở cữ phải bồi bổ, thể thiếu gà vịt thịt cá, mấy thứ này Triệu gia bên kia đều phải bỏ ra.
      Cũng phải Tiết gia muốn bỏ ra, chỉ do đây là truyền thống từ thời cổ xưa, nào có đạo lý Tiết Thúy Nga nối dõi tông đường cho Triệu gia, mà còn muốn nhà mẹ nuôi ăn nuôi uống, đừng Tiết gia mặt mũi, ngay cả Triệu gia cũng bẽ mặt.
      Triệu gia nhà ngươi nghèo đến vậy sao, nghèo đến mức con dâu ở cữ phải ở nhờ nhà mẹ đẻ? Đây chính là lời mắng chửi rồi.
      Vốn nghĩ việc này có sai sót gì, nào ngờ Triệu Kim Thụy rồi liền quay lại. Đợi hai ngày Triệu thị liền thấy thích hợp, sai lão Tứ đến Triệu gia dò hỏi. Tiết Thanh Hòe qua đó, người Triệu gia cũng đến, chỉ là hai ngày này trong nhà bận mừng năm mới, nhất thời tranh thủ được thời gian.
      Theo lý lời này cũng hợp lý, mừng năm mới luôn bận rộn, nhưng bận đến mức con dâu ở cữ cũng ra mặt?
      Triệu thị lại hỏi Triệu Kim Thụy đâu? Tiết Thanh Hòe nhìn thấy.
      Kỳ thực Tiết Thanh Hòe tức nghẹn đầy bụng, chỉ vì là năm mới, em lại ở cữ, ta muốn ra. Triệu gia bận rộn giả, nhưng thèm để ý cũng là , Hồng thị kia vừa nghe là sinh , lời trong lời ngoài đều là ghét bỏ.
      Triệu thị chỉ đành trấn an con , lại vì có thêm đứa bé, Triệu thị nhiều ngày bận rộn phân biệt được ban ngày hay đêm đen.
      Vì thế Tiết Thúy Nga ở lại nhà mẹ đẻ, trong viện Tiết gia vô cùng náo nhiệt, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
      Chuyện út nhà Tiết gia sinh con ở nhà mẹ đẻ, trong thôn sớm có người biết, bây giờ thấy ngày ngày đều có tiếng trẻ khóc, tránh được có người tới cửa.
      "Mẹ chồng Nga nhi đâu? Sao nhìn thấy? Chồng con bé cũng tới?"
      Kỳ thực cũng chỉ là mấy lời buôn chuyện, người khác cũng là có lòng quan tâm, nhưng rơi vào tai người Tiết gia, liền thành đâm chọt. Cứ vậy từ mùng hai, kéo dài đến hết ngày rằm, người Triệu gia vẫn tới, Tiết lão gia nổi giận, sai ba con trai đến Triệu gia, đến việc khác, cứ bắt Triệu Kim Thụy đến trước.
      Ba huynh đệ Tiết Thanh Hòe lời nào liền lái xe đến Triệu gia trang, mạnh mẽ túm Triệu Kim Thụy trở về. Nghe ở Triệu gia trang cũng phát sinh việc ngoài ý muốn, Hồng thị kỳ dị kia thấy người Tiết gia cướp người, liền làm ầm trong thôn, kêu toàn bộ người Triệu gia trang đến, vây quanh xe Tiết gia.
      Ba huynh đệ Tiết Thanh Hòe giải thích nửa ngày mới thoát thân. Tuy xảy ra chuyện gì, Triệu gia cũng tự làm xấu mặt mình, nhưng chuyện này khiến hai nhà Tiết Triệu có khúc mắc, người hai nhà gần như nhìn mặt nhau nữa.
      Sau đó người Triệu gia cũng tới, lại đánh lại mắng, lại cúi đầu nhận sai, lại đón Tiết Thúy Nga trở về. Nhưng Chiêu Nhi nghĩ, sau khi Tiết Thúy Nga trở về chỉ e dễ chịu, mẹ con Hồng thị nhịn tức ở Tiết gia, trở về có thể trút giận lên Tiết Thúy Nga sao?
      Dù sao vừa sang năm mới lại gặp tuồng này khiến Chiêu Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, bớt ăn ít cơm. Nhưng rất nhanh nàng liền có thời gian mà quản, Huyện thái gia dán thông báo công bố, mùng mười tháng hai tiến hành thi Huyện.
      Tiểu Ly 1111, levuong, Alice Huynh3 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 73:

      Đồng thí ba năm thi hai lần, gặp các năm Sửu, Mùi, Thân, Mậu gọi là niên khảo, những năm khác gọi là khoa khảo. Trong đó lại chia thành thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, đỗ thi Huyện, thi Phủ đạt Đồng Sinh, đỗ thi Viện đạt Sinh Đồ, tục xưng chính là Tú Tài.
      (Đồng thí: cuộc thi dành cho các học trò, là các cuộc thi khoa khảo chung)

      Thi Huyện tổ chức tại Huyện Nha, quan chủ khảo chính là tri huyện của bổn huyện.
      Trước khi tham gia cuộc thi, thí sinh cần đến Huyện Nha ghi danh, cũng điền Thân Cung đơn. Thân Cung đơn chẳng những phải ghi tên tuổi, quê quán, tướng mạo bản nhân, còn cần kèm thêm thông tin người nhà ba đời còn sống, chết, làm quan, chưa làm quan... Người dự thi cần phải có gia thế trong sạch, được là con cháu của kỹ nữ, con hát, nô lệ, thể là người chịu tang.
      Trừ việc này, còn cần Ngũ Đồng Kết Bảo, cũng chính là cần năm người cùng thi đảm bảo cho nhau là thông tin cung cấp là chân , giả xuất thân, thi hộ, giấu tang. khi tra ra dối trá, phải chịu trách nhiệm liên đới. Hơn nữa còn cần người là Lẫm sinh của bổn huyện bảo đảm.
      Việc này với người khác có lẽ rất khó, với Tiết Đình Nhương mà lại cực kì đơn giản.
      Lần này số người Thanh Viễn dự thi ít, tùy tiện tìm năm người là có thể Kết Bảo, mà Lâm Mạc chính là Lẫm sinh của bổn huyện.
      Sau khi chạy tới huyện nha ghi danh, Tiết Đình Nhương trở về Thanh Viễn học quán. Mặc dù tại thời tiết rét lạnh, học quán vẫn chưa mở cửa, nhưng học trò dự thi lần này thuộc trường hợp đặc biệt. Kỳ thực trắng ra là trước khi dự thi, tiên sinh cho nấu ăn chế độ ngon nhất, tranh thủ vào cuộc thi Huyện này, có thể khải hoàn trở về.
      Tiết Đình Nhương bận rộn, Chiêu Nhi cũng bắt đầu bận bịu.
      đến đầu xuân, cần lên kế hoạch mua bán, các nơi đều phải chuẩn bị. Nhất là việc mua bán quần áo may sẵn, năm trước Chiêu Nhi hỏi thăm và thu xếp chung quanh, năm nay cũng nên thực rồi.
      Ngày cứ thế trôi qua, Chiêu Nhi bận rộn rất nhiều, cách hai ngày liền đến học quán đưa cơm, chỉ sợ Tiết Đình Nhương ở trường ăn ngon, bồi bổ cho .
      Bởi vậy, người Thanh Viễn học quán đều biết Tiết Đình Nhương có vị hôn thê. Tính cách thẳng thắng bậc nhất, dáng vẻ cũng thuộc hàng nhất đẳng, nấu nướng càng cần phải .
      Đương nhiên cũng có người tốt, nhưng hôm nay trong Thanh Viễn học quán, bốn người Tiết Đình Nhương, Mao Bát Đấu, Lý Đại Điền, Trần Kiên rất nổi bậc. Mà Tiết Đình Nhương lại đứng đầu bốn người, chưa đề cập tới cái ân giải nguy lúc trước, thân là đệ tử của quán chủ, địa vị của liền cách biệt, đương nhiên cũng ai ngốc đến mức thức thời đắc tội Tiết Đình Nhương.
      Xét thấy cách mùng mười tháng hai chỉ còn mấy ngày, Lâm Mạc cho bọn họ nghỉ phép, bảo tất cả về nhà nghỉ ngơi thả lỏng. Chẳng nên quá lo lắng, nhất là khoa cử vốn nên để nước tới rốn mới nhảy, tích lũy tháng ngày, mới có thể nước chảy thành sông.
      Trong mắt ông, để họ dự thi có hơi nóng vội. Tiết Đình Nhương , tư chất trí tuệ, thiên phú trong khoa cử người thường khó có thể tưởng tượng, nhưng ba người Mao Bát Đấu, văn bát cổ học nhiều nhất cũng chỉ được đến năm, căn cơ có chút mỏng manh.
      Bất quá Đồng Thí vốn để luyện tập, có thể đậu tốt, thể coi như để lấy kinh nghiệm.
      *
      Dùng cơm chiều xong, Chiêu Nhi liền tắm rửa trước.
      Hôm nay nàng còn gội đầu, lên giường dùng khăn lau tóc, cũng thuận tay lật sách.
      Sách này lần trước Tiết Đình Nhương để lại, ngày ấy nàng bảo đừng xem sách này nữa, liền ngang bướng với nàng, trước khi còn dám để quyển sách này lại, bảo nàng rảnh rỗi xem, xem hết rồi nhận xét có phải dâm thư .
      Chiêu Nhi vốn để ý đến, nhưng buổi tối khi ở nhà mình, lúc lấy quần áo cẩn thận làm nó rơi ra. Cũng bận bịu gì, nàng liền lật xem, kỳ thực nàng vốn cũng rất tò mò phụ nhân kia và người nọ tằng tịu có kết cục thế nào.
      Vậy mà vừa xem liền bỏ được, chỉ cần rảnh rỗi liền xem, khó tránh việc mặt đỏ tai hồng tim đập gia tốc, nhưng Tiểu Nam Nhân , nhân giả kiến nhân, nàng liền cố nén ngượng ngùng tiếp tục xem.
      Chiêu Nhi xem đến Hồi 27, chính là đoạn Phan Kim Liên say rượu Bồ Đào. xem chăm chú, phía sau đột nhiên người lấn tới.
      " xem gì thế?" Là Tiết Đình Nhương tắm rửa xong quay lại, Chiêu Nhi đọc quá chú tâm nên phát .
      " xem gì cả." Nàng muốn xếp sách nhét vào góc tủ, lại bị Tiết Đình Nhương với tay đoạt mất, "Đừng cất, cho ta xem."
      "Dù sách này xấu, nhưng ngươi sắp phải thi rồi, vẫn nên xem loại tạp thư này."
      Tiết Đình Nhương đưa cho nàng, cầm trong tay lườm cái, lại nhìn nàng. Thẳng đến khi khiến Chiêu Nhi sốt ruột, mới thu hồi ánh mắt xem quyền sách kia.
      Cũng lật sang trang, Chiêu Nhi nhớ tới nội dung mình vừa xem đến, thực loại xúc động muốn xông lên lật trang cho .
      Chờ Chiêu Nhi hong khô tóc xong, cũng còn sớm nữa, Chiêu Nhi hỏi có tắt đèn , Tiết Đình Nhương cũng cự tuyệt, hai người tắt đèn, ngủ.
      Chiêu Nhi có chút xao động khó hiểu, lăn qua lộn lại ngủ được. vất vả mới thiếp , lại có giấc mộng, nội dung trong mộng ly kỳ cổ quái, khiến nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, trong lòng nàng sốt ruột vô cùng, muốn nhanh chóng tỉnh lại.
      Chân vừa đạp, người liền tỉnh.
      Tỉnh lại, liền phát đúng, phía sau mình lại có người.
      Hơi thở triền miên tinh tế, phất qua cổ nàng, mà đối phương lại ngủ, như làm gì đó.
      Rất nhanh, nàng hoàn toàn tỉnh táo, có người sờ nàng, còn là chỗ đó.
      Chiêu Nhi bị vuốt ve đến sinh đau, muốn lại dám , chỉ đành nín thở chịu đựng, dám nhúc nhích, chỉ hi vọng có thể dừng lại.
      Ánh trăng lẳng lặng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu nghiêng vào, để lại vết màu trắng bạc. giường có hai người, người phía trước, người ở phía sau. Cái chăn bị vén nửa, thiếu niên vẫn vùi đầu cử động, trong chăn nóng như lửa.
      Chiêu Nhi rất nhanh liền thấy khó thở, cảm thấy cả người nóng lên, lại vẫn liều mạng chịu đựng.
      Cuối cùng, thiếu niên thối lui, lúc này nàng mới thở dài nhõm hơi.
      muốn lật người giả bộ ngủ say, nào biết còn chưa động có người lại nhào lên.
      "Chiêu Nhi?" Thiếu niên khẽ gọi.
      Chiêu Nhi nhắm chặt mắt, lúc này nếu nàng tỉnh lại, về sau sao có mặt mũi gặp người.
      "Chiêu Nhi?"
      Thiếu niên lại gọi tiếng, vẫn có động tĩnh, dường như thở dài tiếng, sau loạt tiếng vang sột soạt , có gì đó dò xét dựa qua.
      từng chút từng chút chen người vào, giống như chồi non chôn lẫn trong đất nóng lòng “lộ diện”. Cuối cùng, thở phào cái, có vẻ vô cùng thoải mái, ngón tay chậm rãi dời xuống tìm kiếm, theo đường cong phập phồng, đến nơi cao ngất phía .
      Như cọ xát, lại như vân vê, vải bông mỏng manh tựa như có dẫn điện, động tác xoa vuốt càng lúc càng lớn. Đột nhiên lại dừng lại, như sợ đánh thức nàng.
      "Chiêu Nhi?"
      Tim Chiêu Nhi sắp nhảy lên đến họng rồi, cảm thấy mình đúng là quá ngốc, nếu lúc trước đâu có tình hình hôm nay. Nàng nhịn được mà cử động, muốn thứ kia cách mình xa chút, ngờ lại trúng gian kế của đối phương, thiếu niên nhào về phía trước, chôn mình càng sâu.
      "Ta muốn hôn ngươi." Thiếu niên , lầm bầm lầu bầu, lại như với nàng.
      Sau đó liền hôn , vừa mổ, vừa cử động.
      biết qua bao lâu, theo tiếng rên đau đớn, cuối cùng thiếu niên bất động, ôm chặt nàng.
      Chiêu Nhi cứng người như tượng đá.
      *
      Nắng sớm rất tốt, khó được ngày nắng gắt.
      Tuy trời vẫn lạnh, nhưng có chút ấm áp.
      Buổi sáng thức dậy, Chiêu Nhi lấy quần áo trong tủ ra, đến sau rèm thay. Thay xong cũng biết nàng nhét đâu, tóm lại là nhìn thấy được.
      Tiết Đình Nhương lười nhác nằm giường, muốn động đậy.
      Thẳng đến khi Chiêu Nhi gọi ra ăn điểm tâm.
      Sau đó liền dậy.
      Ăn ngon lành.
      Chiêu Nhi cũng khác gì bình thường, chỉ ít . Ăn điểm tâm xong, nàng liền ôm rất nhiều quần áo giặt, đầy bồn lớn.
      Nàng giặt giũ suốt buổi sáng, giặt xong người như lấy lại tinh thần, cười cười với Tiết Đình Nhương, còn hỏi buổi trưa ăn gì.
      Lúc này đến phiên Tiết Đình Nhương mất hứng, ánh mắt khẽ híp nhìn chằm chằm nàng, sau đó liệt kê chuỗi món ăn.
      Chiêu Nhi : "Ngày mai ngươi phải thi rồi, buổi chiều chúng ta phải lên huyện trước, ngươi muốn ăn gì tỷ đều làm cho ngươi."
      Thức ăn làm xong bưng lên, động tác Tiết Đình Nhương dùng bữa cực kì tàn nhẫn, như là có thù với thức ăn bàn.
      Ngươi chờ đó cho ta!
      Tiểu Ly 1111, levuong, Alice Huynh2 others thích bài này.

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Trời ơi bạn học Đình Nhương truyền bá văn hoá phẩm bậy bạ cho Chiêu Nhi nha :)) Thế này có khi chương H cũng k xa lắm nữa nhỉ >:O thi k lo. Ải này Đình Nhương chắc phải qua đơn giản, rực rỡ chói loà ha!!
      lamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 74

      Ăn cơm trưa xong, Chiêu Nhi liền bắt đầu vội vàng thu dọn mọi thứ.
      Thi Huyện tổ chức tổng cộng năm đợt, tức là bọn họ phải nghỉ ngơi trong huyện ít nhất năm ngày. Quần áo và vật dụng thường dùng của hai người, cùng những đồ vật bên người Tiết Đình Nhương đều được kiểm qua.
      Chiêu Nhi chuẩn bị hai bao đồ lớn, còn kèm thêm hai gói đồ để hai người mang theo bên người. Tiết Đình Nhương thấy mà lắc đầu liên tục, tháo gói đồ ra, để lại ít.
      "Quần áo cần mang theo nhiều như vậy, ba bộ là đủ, đệm giường cũng cần mang, khách điếm có. Ngươi mang theo mấy thứ này làm gì, chẳng lẽ định ở lại lâu sao?"
      Kỳ thực Chiêu Nhi cũng cảm thấy hơi ngốc, chỉ là nàng cũng ngờ mình thu dọn nhiều như vậy, lượt lượt bớt bớt xong, hai bao biến thành bao, còn lại Chiêu Nhi nhất định phải mang theo.
      Bên ngoài, Tiết Thanh Hòe chuẩn bị xe xong, lần này do ta chịu trách nhiệm đưa hai người lên huyện. cùng còn có Tiết Tuấn Tài, Tiết Tuấn Tài cũng dự thi, lần này cùng bọn họ.
      Chỉ chốc lát sau, Cao Thăng cũng tới, mọi người chia nhau ngồi hai chiếc xe chạy tới trấn . Vào trong trấn, lại đón Mao Bát Đấu, Lý Đại Điền và Trần Kiên, mới quay đầu chạy lên huyện.
      Lúc này trong huyện là cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh, nơi nơi đều có thể nhìn thấy thư sinh mặc áo sĩ tử, khách điếm lớn các nơi kín người hết chỗ. Chiêu Nhi là người cẩn thận, sớm đặt khách điếm, chẳng qua chỉ đặt hai phòng, bây giờ ngoài kế hoạch là nhiều thêm Mao Bát Đấu cùng cha con Tiết Tuấn Tài.
      Tiết Tuấn Tài tìm chủ quán muốn đặt thêm phòng, vừa khéo chỉ còn phòng cuối cùng, lại tách biệt với phòng bên này.
      Tự thanh toán tiền thuê xong, Mao Bát Đấu chậc lưỡi liên tục: "Tiền thuê phòng cũng quá đắt rồi, ăn thịt người là đây."
      Lý Đại Điền liếc mắt nhìn y: "Nghĩ cũng biết, chừng lúc này ngươi ra ngoài cho dù có tiền cũng có phòng để ở." Bởi vì thư sinh đến dự thi nhiều lắm.
      "May mắn lúc mừng năm mới chúng ta theo Chiêu Nhi tỷ buôn bán thu được chút bạc, bằng chắc đau lòng muốn chết, nhưng mà chỉ gian phòng, chúng ta nhiều người như vậy phải ngủ thế nào đây?"
      "Ngủ đất thôi, có sao ngủ vậy. Ngươi yên tâm, ta tranh giường với ngươi, ngươi ngủ giường với A Kiên, ta ngủ đất."
      Bên nhóm Chiêu Nhi, Tiết Đình Nhương trầm ngâm chút rồi : "Thế này , Tứ thúc cùng Thăng Tử theo đại bá và Tuấn Tài ở phòng, con ở cùng phòng với Chiêu Nhi."
      Tiết Thanh Hòe sảng khoái gật gật đầu: "Được."
      Những người khác đều dị nghị, việc này liền quyết như vậy. Nhưng ánh mắt Mao Bát Đấu có chút quái dị, liếc nhìn Tiết Đình Nhương cùng Chiêu Nhi vài lần.
      Phòng của Tiết Đình Nhương cùng Chiêu Nhi và phòng của đám người Mao Bát Đấu ở cùng dãy, phòng của nhóm Tiết Tuấn Tài cách hơi xa, phòng cũng kém hơn nhiều. Chỉ là bây giờ đâu thể kén chọn, nhất là nông dân giỏi chịu khổ, ngược lại cũng có gì phải soi mói.
      Dàn xếp xong xuôi, mọi người hẹn ra ngoài dạo, là xem tình huống trong huyện, hai là để giải sầu.
      Nhưng người trong huyện quá nhiều, người chen người, dạo lát, mọi người liền mất hứng, dứt khoát trở về đọc sách, xem như trãi nghiệm việc nước tới trôn mới nhảy.
      Mãi đến khi trời tối, mọi người mới dùng cơm. Hầu như mọi khách điếm đều có chỗ ăn cơm, tuy đắt hơn bên ngoài, nhưng hơn ở chỗ tiện lợi.
      Lúc này trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hầu như còn bàn trống, phần lớn đều là mấy người bàn, mà trong đó tất nhiên có ít nhất thư sinh, vừa nhìn liền biết là người nhà cùng. Đương nhiên cũng có mấy thư sinh cùng ngồi bàn, bàn luận viễn vong, người biết còn tưởng là trọng thần nước thương dân trong triều.
      Kì thực chỉ là thói quen đương thời thôi, người đọc sách nếu nghị luận tình hình chính trị đương thời, quả thực cũng ngại mình là người đọc sách. Mấy kẻ quê mùa như Mao Bát Đấu chưa từng gặp cảnh tượng này, nghe say sưa.
      Vừa qua giờ Tuất, người trong sảnh hầu hết đều tan, ngày mai trời chưa sáng liền phải dậy đến trường thi, đều phải nghỉ ngơi sớm chút, bồi dưỡng tinh thần.
      Trở về phòng, lúc này Chiêu Nhi mới ý thức được trong phòng chỉ có cái giường.
      Cái giường này giống giường ở nông thôn, giường ở nông thôn ngủ năm sáu người cũng thấy chật, mà cái giường này người ngủ là vừa, hai người ngủ có hơi miễn cưỡng chút.
      Chiêu Nhi hỏi tiểu nhị mượn đệm chăn, hỏi mới biết là có.
      Đều do người đến tìm nơi ngủ trọ quá nhiều, khách điếm vì muốn kiếm tiền, chỉ cho thuê luôn phòng chứa củi, đệm chăn cũng cho người ta thuê trãi ra đất ngủ, cách khác hai người chỉ có thể ngủ cùng giường.
      Phải làm sao đây?
      Tiết Đình Nhương tí ti khó chịu, chủ động sửa sang giường chiếu, bên này Chiêu Nhi còn hỏi han, tiểu nhị khó hiểu, cảm thấy thiếu niên này quá nhiều chuyện, đâu phải nữ nhân, hai đại nam nhân chen cùng giường có sao đâu.
      "Ngài nghỉ ngơi sớm ạ, tiểu nhân còn có việc." xong, tiểu nhị liền như chạy khiến Chiêu Nhi phản ứng kịp.
      Lúc này Tiết Đình Nhương trãi giường xong, vỗ vỗ: "Còn mau nghỉ ngơi, ngày nào chúng ta cũng ngủ cùng nhau, sao lúc này lại để ý."
      Lúc này đâu phải là lúc đó. Chiêu Nhi chỉ đành bước qua.
      Tiết Đình Nhương cởi áo nằm xuống, Chiêu Nhi chỉ cởi áo khoác. Nàng còn dây dưa, bị Tiết Đình Nhương nằm đó với tay lôi nàng qua, ôm lấy: "Ngủ thế này mới thoải mái."
      Chiêu Nhi theo bản năng giãy dụa: "Ngươi muốn làm gì?"
      "Chẳng làm gì cả. Sao vậy, ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"
      " chịu học điều hay, ngươi càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru!" Chiêu Nhi trách mắng.
      Tiết Đình Nhương gì, Chiêu Nhi nghĩ có phải tức giận , cánh tay của nàng bỗng bị siết chặt, xoay người cái liền đè lên.
      " ta miệng lưỡi trơn tru? Ta liền cho ngươi biết thế nào là miệng lưỡi trơn tru!"
      dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai ngậm lấy miệng Chiêu Nhi.
      Lần này chỉ lướt qua giống trước kia, mà tàn nhẫn hơn nhiều. Chiêu Nhi thở nổi, muốn đẩy , lại có chút sức lực nào, mà ghì người xuống.
      Chiêu Nhi há miệng thở phì phò, đẩy , chút hoang mang, bắt lấy hai tay đè dưới thân nàng. Lúc này Chiêu Nhi mới phát Tiểu Nam Nhân lại khoẻ thế, tàn nhẫn đến thế, cánh tay của nàng bị đè siết đến đau, bởi vì bị ép dưới lưng, khiến bộ ngực nàng đẩy về phía trước, sau đó nàng cảm thấy cổ tê rần, cảm giác mát lạnh đánh tới.
      "Ta luôn muốn làm như vậy!" Miệng lẩm bẩm câu, rời miệng.
      Đầu Chiêu Nhi đặc quánh, nhớ tới tình hình hôm ấy.
      Thịt của nàng bị ăn, bị Tiểu Nam Nhân ăn!
      Ăn tàn nhẫn, hung ác.
      Ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó chui vào, tựa như đêm hôm ấy. Mà Tiểu Nam Nhân đột nhiên lại hóa thân thành con sói hoang, dùng thái độ hung ác cùng cực muốn phá huỷ nàng nuốt vào bụng.
      lâu sau tất cả dư vị mới trôi qua.
      Cả người Chiêu Nhi run rẩy, đồng thời nước mắt cũng trào ra.
      Tiết Đình Nhương còn thở dốc, nghe thấy thanh đúng, kéo nàng muốn nhìn xem.
      "Sao thế?"
      "Ngươi cách ta xa chút!" Nàng như con thú hoảng sợ, rụt người vào trong giường.
      Tiết Đình Nhương thuận theo, hung hăng ôm lấy nàng. Lôi kéo lát, với tay lôi gì đó trong chăn. bao lâu sau, hai cái quần lót bị lôi ra, bị ném xuống chân giường.
      Chiêu Nhi gần như trần trụi, càng mạnh tay đẩy .
      "Được rồi, mau ngủ , ngày mai ta còn phải dậy sớm thi."
      đặt cằm lên gáy nàng, cứ vậy từ sau lưng ôm lấy nàng: "Sợ gì chứ, chờ lần này thi đỗ, chúng ta liền làm tiệc cưới."
      Chiêu Nhi mở miệng.
      lát sau, lại : "Chúng ta vốn là vợ chồng, thân mật trước có làm sao."
      "Kỳ thực nàng cũng thích mà, nếu vừa rồi sao nàng lại có phản ứng."
      "Ngươi cút !" Hết nửa ngày, Chiêu Nhi mới nghẹn ra được câu.
      "Ta cút! Vừa rồi thiếu chút nữa là nàng siết chết ta, nếu ta định... Ta đâu hết, cứ ở đây thôi!"
      Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều dậy.
      ràng trời còn chưa sáng, toàn bộ khách điếm khí vội vàng.
      Tiểu nhị bận ngơi tay, sắp đến giờ, nhóm Tiết Đình Nhương lại vẫn chưa ăn điểm tâm, Chiêu Nhi trực tiếp đến phòng bếp, mượn bếp nấu mì.
      Tuy là mì, nhưng cực kì phong phú, có thịt có rau cũng có trứng.
      Cả nhà ăn bữa nóng hôi hổi, Tiết Thanh Hòe cùng Cao Thăng chuẩn bị xe, đám người Tiết Đình Nhương đều tự kiểm tra giỏ và túi sách đem vào trường thi, sau khi Chiêu Nhi hỏi lại lần cuối, lại kiểm tra mọi thứ cần đem theo xong, mới đẩy cửa bước ra.
      Ngoài cửa vẫn tối đen mảnh, chỉ có mấy ngọn đèn vàng vọt, như xa lại như gần.
      Chiêu Nhi đốt đèn lồng lên trước, mọi người lần mò bước theo leo lên xe.
      Xe la rất nhanh liền chạy ra từ cửa sau khách điếm, về hướng trường thi. Dọc đường ai chuyện, tựa như trong lòng đều yên. Gian khổ học tập nhiều năm, chỉ nhìn theo hướng, tuy trước khi bảo rằng chỉ là luyện tập, nhưng đến nơi đây, ai lại muốn thi lần là đỗ.
      Mao Bát Đấu là kẻ chịu nổi yên tĩnh, vén màn xe nhìn ra ngoài, liền thấy bên ngoài lấp lánh ánh sáng, là đèn đuốc của người đến dự thi. Nhà khá giả chút còn có xe để ngồi, nhà nghèo khó chỉ đành dậy sớm hơn người khác, tự mình đến.
      Trong bóng đêm trừ tiếng bánh xe, còn có vô số tiếng chuyện khe khẽ, hình như là tiếng dặn dò và trấn an khuyên giải.
      Khi đến trước cửa huyện nha, cũng đến canh năm.
      Phóng tầm mắt nhìn trước cửa mảnh rộn ràng nhốn nháo, có người già ba mươi năm mươi tuổi, cũng có trẻ gần mười tuổi mặt đầy non nớt. Theo thể chế Đại Xương, nếu vượt qua hai kì thi huyện, phủ, chính là Đồng Sinh. Nếu đỗ thi Huyện, nhưng đỗ thi Phủ, vậy đạt Đồng Sinh. Năm sau nếu tiếp tục thi, vẫn phải bắt đầu từ thi Huyện.
      "Những người liên quan lui ra phía sau, xe ngựa cũng lui xa chút, mau chừa chỗ trống. Năm mươi người nhóm, cùng quê quán tập trung với nhau, nhanh chút." Có nha dịch hô lên.
      Giữa sân lúc này liền đại loạn, Chiêu Nhi vội nhìn Tiết Đình Nhương, muốn gì đó, lại biết nên gì.
      "Ngươi cố mà thi tốt, ta đây."
      Chiêu Nhi muốn quay đầu, Tiết Đình Nhương lại kéo tay nàng. Thừa dịp náo loạn, kéo nàng đến gần, bên tai nàng câu: "Nàng chờ ta thi đỗ trở về."
      Câu tiếp theo , Chiêu Nhi cũng hiểu ý .
      "Ngươi thi đỗ rồi hãy , ta phải rồi." xong, Chiêu Nhi và xe la liền lẫn vào trong đám người.
      Trước nha môn đèn đuốc sáng choang, có rất nhiều nha dịch giơ đuốc bước ra.
      cái sân lớn trống rỗng, ở giữa đứng mấy trăm thí sinh đến dự thi. Có nhóm năm mươi người đứng chờ, được nha dịch chỉ dẫn từng người bước lên phía trước. Đến nơi có nha dịch phụ trách soát người, kiểm tra có bí mật mang theo vật gì hay .
      Thi Huyện soát người quá chặt chẽ, bọn nha dịch chỉ kiểm tra cái giỏ chút, lại bảo thí sinh cởi bỏ áo ngoài, nhìn xem bên trong hai vạt áo có gì hay , liền cho . Nghe lúc thi Viện, chỉ cởi áo ngoài, còn cần nha dịch cẩn thận kiểm tra, thậm chí còn phải xoã tóc.
      Đám người Tiết Đình Nhương xếp hàng hơi xa, đợi hơn nửa canh giờ mới đến phiên bọn họ.
      Đoàn người cuối cùng được thả , bước vào trong.
      Trường thi của thi Huyện tổ chức ở công đường huyện nha, nhưng công đường huyện nha quá lớn, nên bố trí thêm mấy chỗ lều thi ở hai bên. Đám người Mao Bát Đấu khá ngỡ ngàng, Tiết Đình Nhương bởi vì có kinh nghiệm trong mộng nên chút hốt hoảng.
      Mọi người được đưa đến đứng chờ trước công đường, chỉ nghe được mỗi tiếng hô tên và số thứ tự liên tiếp.
      Đến đám người Tiết Đình Nhương, có nha dịch hô tên: "Xã Hồ Dương, Tiết Đình Nhương, Mao Bát Đấu..."
      Gã đọc tên liên tiếp, đều là học trò Thanh Viễn thi lần này. Đương nhiên cũng có mấy cái tên vô cùng xa lạ, là người bên ngoài đến thi. Tham gia thi Huyện, cần phải có Lẫm sinh bảo đảm, có Lẫm sinh bảo đảm, dù ngươi kỳ tài ngút trời, cũng đành lực bất tòng tâm.
      Cho nên đến giờ phút này, phàm là Lẫm sinh đều vô cùng bận rộn. Đương nhiên cũng tùy tiện bảo đảm cho người ta, phải là người mình hiểu biết lại thân quen. bảo đảm, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, tất phải chịu trách nhiệm liên đới, cho nên muốn mời Lẫm sinh bảo đảm đều khó càng thêm khó, chỉ phải dùng nhiều tiền, còn phải cất công nhờ vả.
      Bất quá vừa khéo nếu lão sư hoặc tiên sinh là Lẫm sinh, vậy tiện lợi rất nhiều.
      Nha dịch đọc tên xong, lại : "Do Lẫm sinh Lâm Mạc bảo đảm."
      Đám người Tiết Đình Nhương cùng chấp tay thi lễ, liền nghe thấy giọng quen thuộc vang lên: "Học trò Lâm Mạc xin bảo đảm."
      Phía thấp thoáng nghe thấy Từ huyện lệnh gì đó với Lâm Mạc, bên này có Thư Lại phát giấy thi cho mọi người, cũng chỉ bọn họ đến chỗ ngồi.
      Lúc này đám người Tiết Đình Nhương liền phân tán, Tiết Đình Nhương theo nha dịch đến trước chỗ ngồi, vận khí của tệ, bị đưa đến lều thi, mà ngồi ở chỗ góc công đường. Trong giấc mộng kia, vận khí rất kém, bị đưa đến lều thi gần nhà xí, chật chội hẹp còn chưa , nhất là phải ngửi mùi hôi thối.
      Sau khi vào chỗ ngồi, liền có nha dịch tuần qua lại, cấm nhìn chung quanh, cấm châu đầu ghé tai thậm chí là dời chỗ, đổi vị trí vân vân…
      Tiết Đình Nhương cầm cuốn giấy trong tay trãi ra bàn, chỉ thấy sáu tờ giấy nháp trắng, và ba tờ giấy làm bài chính thức. nghe thấy bốn phía có tiếng sột soạt, có người bắt đầu vội vàng mài mực, mới lấy nghiên mực và thỏi mực từ trong túi sách, lại lấy ống trúc đựng nước ra.
      Khi tất cả thí sinh vào chỗ, sắc trời cũng dần dần sáng lên, liền có ba tiếng kẻng có tiết tấu vang lên, toàn trường yên lặng.
      Đến lúc này, nếu lại có người châu đầu ghé tai hoặc đứng lên muốn làm gì, liền bị xem là gian lận. Phàm ai dám gian lận khi thi Huyện chỉ có kết quả, bị đeo gông kéo ra ngoài thị chúng, sau đó xét tình tiết nặng , bị xử phạt cấm thi cử cả đời hoặc cấm thi mấy đợt.
      Lúc này Từ huyện lệnh công đường cất lời, ít lời cổ vũ. Phần lớn đều là mấy lời hình thức như cố gắng cùng tuyên dương nghiệp to lớn của triều đình... khoảng khác, vài tiếng kẻng lại vang lên, liền có mấy nha dịch nâng bảng dán đề thi bước xuống.
      Thí sinh tuy đều ngậm miệng, nhưng theo bản năng đều ngẩng đầu nhòm ngó, Tiết Đình Nhương nhanh chậm, vẫn như trước ngồi yên ở chỗ của mình. Bây giờ nhìn ngó có tác dụng gì, trước sau gì cũng đến trước mặt.
      Quả nhiên, nha dịch bê đề bước qua trước mặt , thấy đề thi là…
      Nữ (nhữ) dữ Hồi dã, thục dũ? (Ngươi với Hồi, ai hơn?- Trích Luận Ngữ-Khổng Tử hỏi Tử Cống)
      Tiểu Ly 1111, levuong, Alice Huynh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :