1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 58:

      Gần tới hoàng hôn, đội ngũ nhà trai phái tới đón dâu cuối cùng cũng đến.
      Gia cảnh Triệu gia tệ, mướn xe la tới đón dâu. Triệu Kim Thụy mặc áo cưới đỏ thẫm, toa xe cũng khoác lụa hồng, cực kì đáng vui mừng.
      Cùng hộ tống còn có đám bạn bè thân thích Triệu gia bên kia đến hỗ trợ đón dâu.
      Tiếng pháo vang trời, đinh tai nhức óc.
      Ngoài cửa, người đón dâu đến.
      Trong cửa, sân sau cửa bị đám người vây chặt lấy, mặt của những người trong sân đều đầy ý cười.
      Dựa theo quy tắc ở nông thôn, mấy người đến đón dâu phải xông vào mở cửa, mới đón được dâu, mà cửa chính là cửa đầu tiên.
      Nông dân cũng ngâm thơ làm đối gì đâu, hoặc là dựa vào sức mạnh tông cửa xông vào, hoặc là dùng lì xì thu mua. Bất quá những người phụ trách giữ cửa đều ra hình ra dạng ngăn chặn lát, thể để tân lang dễ dàng đón được dâu.
      Người bên ngoài vừa lời hay, vừa nhét lì xì vào trong, người bên trong vẫn muốn mở cửa, lại hỏi tân lang mấy lời kiểu như về sau quần áo ai giặt vân vân....
      Người trong viện đều cười trông chờ, chờ xem tân lang trả lời thế nào. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên trận xôn xao, người ở bên trong đều hai mặt nhìn nhau.
      Cho đến khi bên ngoài ào dậy, mới biết phát sinh chuyện gì.
      Tân lang thế nhưng cáu kỉnh, quay đầu bỏ về.
      Việc này đúng là ——
      ít thôn dân cùng nhóm thân thích chịu trách nhiệm giữ cửa đều lộ vẻ xấu hổ, nhưng cũng biết việc này thể đùa, vội mở cửa viện ra.
      Lúc này bên ngoài náo loạn người ngã ngựa đổ, hoa lụa trước ngực Triệu Kim Thụy còn, thê thảm rơi mặt đất, dính đầy tro bụi.
      Trước xe la, Triệu Kim Thụy tỏ vẻ lên xe muốn , người Triệu gia theo tới đều khuyên gã.
      Trong viện, Tiết lão gia hiếm khi mặc quần áo trang trọng từ trong phòng ra, nét mặt già nua còn chút vui mừng nào, biến thành tức giận.
      Triệu thị vừa vội lại vừa chột dạ, hận thể xông lên kéo Triệu Kim Thụy đánh trận.
      Vốn là việc vui, ai nghĩ tới lại náo loạn thành như vậy!
      Bên ngoài, người Triệu gia vẫn thể khuyên ngăn Triệu Kim Thụy, biết tại sao gã lại cứng đầu cứng cổ, nhất định muốn quay lại tiếp tục đón dâu.
      Chiêu Nhi đứng ở bên trong nhìn ra ngoài, cảm thấy mấy người theo Triệu gia tới bên kia sắp khóc rồi.
      Tiết lão gia tức giận cả người run lên, trong phòng lại truyền đến tiếng Tiết Thúy Nga khóc, xem ra ả ta cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
      Triệu thị gấp đến độ xoay quanh, gọi Tiết Thanh Sơn: "Lão đại, xách thằng nhãi Kim Thụy vào đây."
      Tiết Thanh Sơn tỏ vẻ muốn, kiên nhẫn : "Mẹ, người kệ nó có cưới hay , cưới lại kéo đến Thúy Nga cũng gả được!" Đồng thời trong lòng thầm oán, nhiều người nhìn như vậy, nhà lại chủ động mất mặt cầu nhà trai đến cưới, có xấu hổ chứ.
      Triệu thị lại gọi Tiết Thanh Bách, Tiết Thanh Bách phải vì thể diện mà muốn , ta chỉ cảm thấy tình thế hôm nay, thằng nhóc Triệu gia kia có thể làm như vậy, tiểu muội gả qua sao sống tốt được?
      Trong chớp mắt ta do dự, còn chưa kịp gì, Triệu thị liền mắng: "Lão Tam ngươi là thứ vô tình vô nghĩa trông cậy được, ngươi cứ thế mặc kệ muội muội ngươi." Bà vừa mắng vừa gọi Tiết Thanh Hòe, vừa hô tiếng, bị Tiết lão gia quát mắng: "Bà còn chê chưa đủ dọa người sao!"
      Tiếng pháo cuối cùng cũng dừng, trường đình trệ.
      Chiêu Nhi nhìn nhìn trái phải, thầm than tiếng, nhấc chân ra ngoài cửa lớn, Tiết Đình Nhương muốn kéo nàng, lại giữ được.
      Nàng cực nhanh, khí thế rào rạt, nhóm người đón dâu theo tới đều dám cản nàng, cứ vậy để nàng đến trước mặt Triệu Kim Thụy.
      Triệu Kim Thụy căn bản phản ứng kịp, liền phát trước mặt xuất nương cao gầy, mà nương đó thế nhưng bước đến liền cho gã hai bạt tay.
      "Hoặc là bước vào nhận lỗi đón người! Hoặc là cút ! Nhưng từ nay về sau, Triệu gia trang các ngươi là đối tượng mà Dư Khánh thôn chúng ta cự tuyệt lui tới, sau này tất đất của Dư Khánh thôn ta, cho phép người Triệu gia trang các ngươi đạp thêm bước!"
      Giọng vừa dứt, toàn trường yên tĩnh.
      Ngay cả Triệu Kim Thụy cũng nghĩ tới, có người dám đánh gã, còn dám uy hiếp gã như vậy .
      Có thôn dân Dư Khánh thôn phụ họa: "Đúng, dám bắt nạt nương Dư Khánh thôn chúng ta như vậy, về sau người Triệu gia trang các ngươi, chúng ta gặp kẻ đánh kẻ!"
      "Đúng là quá hiểu quy tắc, mười dặm tám thôn đón dâu có nơi nào như vậy, các ngươi đừng khiến người ta bị bẽ mặt!"
      "Về sau người thôn chúng ta gả cưới với người Triệu gia trang, loại người như vậy, nghĩ cũng biết nơi đó chả phải nơi tốt gì."
      Càng ngày càng nhiều thôn dân xông tới, hôm nay Tiết gia làm việc vui, hầu như người cả thôn đều đến. Chiêu Nhi quăng ra câu như thế, bây giờ lại thấy nhiều người xông tới như vậy, người Triệu gia trang đều thay đổi sắc mặt.
      Nên biết rằng những lời này của nhóm thôn dân phải là đùa, cái thôn bị thôn khác cự tuyệt lui tới, chưa nhắc tới việc người ngoài thấy người thôn này thế nào, quan trọng nhất chính là vấn đề gả cưới.
      Người Dư Khánh thôn có quan hệ thông gia với Triệu gia trang, tất nhiên ảnh hưởng đến thôn khác, bởi vì dưới tình huống còn có đối tượng lựa chọn, ai cũng mạo hiểm để đắc tội với thôn mà gả nữ nhi đến Triệu gia trang hoặc cưới nương Triệu gia trang.
      Huống chi, các nữ nhân xuất giá hoặc nàng dâu cưới vào cửa của Triệu gia trang phải làm sao? Giữa hai thôn quan hệ thông gia cũng ít, chẳng lẽ đôi bên đều đón nương của thôn mình về?
      Bất quá người Triệu gia trang oán người Dư Khánh thôn, chỉ oán Triệu Kim Thụy biết làm người.
      Ngạn ngữ có câu, ngẩng đầu gả nương, cúi đầu cưới vợ, mười dặm tám thôn cưới vợ đều ầm ĩ như vậy, chỉ riêng gã liền quý giá, cố tình giống người ta, ở trường hợp này mà vứt hết mặt mũi.
      Đổi thành người thôn khác đến Triệu gia trang cưới vợ, dám náo loạn như vậy, người Triệu gia trang cũng ra mặt. Trước mặt nhiều người như vậy mà để người ta bắt nạt nương trong thôn của mình, về sau người trong thôn sao còn có thể làm người! Nếu như sau này người khác đều noi theo, nhà ai mà có nữ nhi, sợ sau này bị bắt nạt ai ra mặt hỗ trợ ư.
      Cho nên mỗi khi gặp tình huống này, mặc kệ có mâu thuẫn với cả thôn , đều hề nghi ngờ mà nhất trí đối ngoại.
      Trịnh lý chính bước ra, đưa ngón tay chỉ chỉ: "Các ngươi đây là cho thôn chúng ta mặt mũi!"
      Tiết tộc trưởng cũng bước ra, đứng ở trước cửa, mặt mày lạnh tanh nhìn qua bên này: "Các ngươi đây là để họ Tiết chúng ta vào mắt?"
      Lần này người theo tới đón dâu cũng có mấy người lớn tuổi, sợ người trẻ tuổi hiểu chuyện, náo ra nhiễu loạn gì. Lúc này vội đứng dậy hoà giải: "Hai vị ngàn vạn lần đừng trách móc, thằng nhóc này tuổi còn , hiểu chuyện, chúng ta nhắc nhở nó."
      Vài người Triệu gia trang kéo Triệu Kim Thụy ra xa xa, cũng biết gì, tóm lại là Triệu Kim Thụy đành nhượng bộ.
      chỉ xin lỗi tất cả mọi người, sau khi quay lại cũng vô cùng thành , nhưng vẫn che giấu biểu cảm, biểu cảm cam nguyện lộ rất ràng mặt.
      Sắc mặt người Tiết gia đều được tốt, Tiết lão gia cố mà trưng khuôn mặt tươi cười ra. Sau khi Triệu Kim Thụy dẫn Tiết Thúy Nga trùm lại khăn voan đỏ rời , Tiết gia bên này đến pháo cũng quên đốt.
      Vẫn là Chiêu Nhi nhắc nhở, bên ngoài mới có người châm lửa đốt pháo.
      Tiếng pháo bùm bùm lại vang lên, nhưng lần này hoàn toàn vui mừng như trước, mà u mảnh.
      Chiêu Nhi tiếng động thở dài, cố cười giương giọng hô: "Mở tiệc —— "
      Đám người Cao Thăng giúp đỡ bưng thức ăn, lúc này bưng khay gỗ ra, bắt đầu bày thức ăn lên từng bàn. Đám người Tiết lão gia cũng hòa vào dòng người tiếp đón khách khứa, giữa sân lại lần nữa khôi phục náo nhiệt.
      Mãi cho đến khi các thôn dân đều ăn xong, Chiêu Nhi mới lui về sau, vào trong phòng bếp.
      Tiết Đình Nhương tiến vào theo.
      Chiêu Nhi phức tạp nhìn cái, : "Hi vọng sau này út oán ta."
      Dưới tình huống ấy, người Tiết gia đều lâm vào thế bí, mà thân phận của Chiêu Nhi vừa khéo để ra mặt, vừa đại diện cho Tiết gia, cũng khiến nam nhân trong nhà quá khó xử.
      Kỳ thực ý tưởng của Chiêu Nhi, còn chưa bái đường tính là gì hết, sớm quay đầu vẫn còn cơ hội. Nhưng người khác biết, người Tiết gia lại biết, bụng của Tiết Thúy Nga chờ được nữa, bằng hai nhà cũng vội vàng như vậy mà đãi tiệc.
      " út oán ngươi gì chứ, tự gây nghiệt..."
      Tiết Đình Nhương còn muốn thêm, bên ngoài truyền đến tiếng gọi bọn , hai người đành phải ra ngoài.
      *
      Tiệc tàn, trong viện đầy hỗn độn.
      Chỉ còn mấy nhà thân thiết hỗ trợ dọn dẹp, chờ khi thu dọn hoàn toàn, đêm cũng khuya.
      Cả nhà mệt mỏi vô cùng, tiễn bước người đến hỗ trợ xong, đều tự về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Vừa nằm xuống bao lâu, liền nghe thấy bên phòng chính truyền đến tiếng Triệu thị khóc, mơ hồ còn kèm theo tiếng Tiết lão gia quát mắng.
      đêm yên lặng.
      Ngày kế, người Tiết gia đều dậy rất trễ, cũng vì mấy ngày nay đều mệt đến .
      Hôm nay khí của Tiết gia tốt, Tiết lão gia mặt mày u, mà Triệu thị lại thường xuyên sụt sùi. Đầu tiên là khóc nữ nhi đáng thương, người Triệu gia làm bậy, đến buổi tối sợ ngày mai Triệu Kim Thụy đưa Tiết Thúy Nga về lại mặt.
      vất vả mới đến hôm sau nữa, sáng sớm Triệu thị liền ép buộc mọi người tỉnh dậy.
      chỉ ép buộc người khác, cũng ép buộc chính mình, nửa buổi sáng liền thấy bà nhàn hạ. Liên tục đợi đến giữa trưa, Triệu Kim Thụy mới đưa Tiết Thúy Nga khoan thai mà đến.
      Nhìn ngoài mặt, vợ chồng son hình như rất tốt, mặt Tiết Thúy Nga cũng liên tục xuất nụ cười.
      Thấy vậy, Triệu thị cuối cùng cũng yên tâm, mà những người khác cũng khỏi nhàng thở ra.
      ai nhắc lại vụ việc ngày hôm đó, người Tiết gia là lo lắng Tiết Thúy Nga gả đến Triệu gia, về phần Triệu Kim Thụy, đương nhiên cũng ngốc mà tự tìm thoải mái.
      Hai người mãi cho đến buổi chiều mới quay về, bình thường ngày thứ ba lại mặt, đều đợi trước hoàng hôn mới trở lại nhà chồng.
      *
      Tiết Đình Nhương hưu mộc ngày, lại xin vắng hai ngày, vừa khéo có ba ngày, hoàn thành việc tiễn Tiết Thúy Nga thành thân, cho nên ngày kế liền trở về học quán.
      Bước vào cửa lớn học quán, đường thẳng tới, phát khí trong học quán rất quái dị.
      ràng là thời gian của buổi học sáng, trong quán lại cực kì yên tĩnh. Đến khi về tới phòng trọ, hỏi đám người Mao Bát Đấu mới biết, hai ngày xin nghỉ, trong học quán xảy ra chuyện.
      việc có chút phức tạp, đại khái là Thanh Viễn học quán có mấy học trò vào Giáp, biết thế nào lại có liên hệ với học trò Thanh Hà học quán, hai bên thầm lén hẹn đấu văn, ai ngờ giữa chừng phát sinh tranh cãi, đánh nhau.
      Số người của hai bên chênh lệch lắm, đương nhiên thế lực ngang nhau, kết quả sau đó là hai bên đều có tổn thương.
      Vậy cũng là xong, mấu chốt là sau khi đối phương quay về, đêm đó người lại chết. Việc lúc này liền náo loạn, quán chủ Thanh Hà học quán Cao Hữu Chí lập tức báo quan, mà Thanh Viễn học quán bên này, vẫn là sau khi người quan phủ đến, mới biết phát sinh chuyện này.
      Các đệ tử bởi vì đều là học trò, lại có quán chủ nỗ lực bảo vệ, cho nên tạm thời còn chưa bị bắt đến nha môn tra hỏi, chỉ có người bị nhốt, nhưng có lẽ cũng thể kéo dài được bao lâu.
      đầu khác, bên Thanh Hà học quán có mấy đợt học trò đến cầu lời giải thích, người nhà của cậu học trò chết kia cũng biết được chuyện này, sáng sớm đến trước cửa học quán náo loạn hồi, dưới tình huống này trong học quán đương nhiên tổ chức được buổi học sớm.
      "Bọn họ lén hẹn đấu văn khi nào? Hai bên đều biết nhau, chỉ sợ ở giữa có người chắp nối?" Tiết Đình Nhương hỏi.
      Lý Đại Điền than thở hơi, Trần Kiên giải thích lượt, Tiết Đình Nhương mới hiểu, ra học trò hai quán hẹn đấu văn chẳng phải chuyện hiếm gì, học trò trong quán khác hoặc nhiều hoặc ít đều biết, chỉ giấu tiên sinh cùng quán chủ phía .
      Hai quán liền kề, trước nay đều đối đầu, tháng mười hàng năm xã Hồ Dương trận tỷ thí lớn, để lấy danh hiệu học quán xuất sắc nhất xã. Được danh hiệu đứng đầu, tiếp theo ngân lượng hàng năm triều đình nâng đỡ hỗ trợ trường xã đưa đến học quán.
      Trước đây đều là Thanh Viễn học quán đứng nhất hàng năm, sau này nhảy ra Thanh Hà học quán, từ đây phong thuỷ thay đổi, đổi thành Thanh Hà học quán đứng nhất hàng năm, mà Thanh Viễn học quán trở thành hạng nhì.
      Tục ngữ văn vô đệ nhất, đều là thiếu niên dáng vẻ thư sinh, ai lại đồng ý đứng sau kẻ khác? Cho nên liền nảy sinh việc lén đấu văn này, phần lớn đều là ít học trò học hành tương đối tốt trong hai quán tham gia tỷ thí, cũng mang tâm tình thăm dò đối phương, chuẩn bị cho cuộc tỷ thí lớn.
      Chẳng trách trong mộng mình chưa từng biết việc này, vì trong mộng khi học ở Thanh Hà học quán, học vấn tinh, chỉ đành xếp xó.
      "Quán chủ thế nào?"
      Ba người đều lắc đầu, Tiết Đình Nhương cũng ý thức được việc này nghiêm trọng, chuyện này nếu náo loạn tốt, chỉ sợ từ đây Thanh Viễn học quán bị xoá tên đóng quán.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 59:

      Trong trai xá, Lâm Mạc ngồi ở sau bàn, ông chủ Trần cất bước qua lại ngừng.
      " việc này Cao Hữu Chí nhúng tay, đệ chắc chắn tin. Chỉ trận đấu văn, liền chết mạng người, chắc gã ta sớm có chủ ý này, đều vì buộc Thanh Viễn thể mở cửa."
      Lâm Mạc thở dài hơi : "Mặc Chi hiền đệ vẫn đừng nên quá võ đoán, việc này dù sao cũng dính tới mạng người, dù Cao Hữu Chí có hèn hạ vô sỉ hơn nữa, cũng vạn lần thể lấy tính mạng học trò ra đùa. Ta hỏi bọn học trò, bọn họ quả động tay."
      "Nhưng có hỏi ràng rốt cuộc đánh ai ?"
      "Lúc đó nhiều người hỗn tạp, bọn họ cũng nhớ đánh ai. Người Huyện nha bên kia tuy e ngại mặt mũi, đưa các học trò , nhưng cũng phái người trông coi. Cũng cho phép bọn ta chuyện với nhau, để tránh lén lút thống nhất khẩu cung."
      " cách khác, bảo là huynh đánh, chính là huynh đánh, phải cũng thành phải?"
      Lâm Mạc trầm mặc chút: "Ta hỏi người ở nha môn, đứa học trò bị chết kia tên là Tôn Hạc, lúc đó đúng là có tham gia."
      Ông chủ Trần nhíu chặt mày, ngồi xuống ghế tựa.
      Nếu thế việc liền nghiêm trọng, Cao Hữu Chí có kết nghĩa với Hồ huyện lệnh, mà huyện nha bên kia cũng cho phép người Thanh Viễn chuyện với học trò bị giam. Nếu Cao Hữu Chí muốn làm việc vô lương tâm gì đó, phải là bên kia cái gì chính là cái đó sao, mà Thanh Viễn chỉ cần vô ý chút dẫn đến kết cục xoá tên đóng quán.
      Thậm chí ông chủ Trần hoài nghi đây vốn là Thanh Hà học quán gài bẫy, nhằm buộc Thanh Viễn đóng quán.
      "Bình thường đệ thế nào với huynh? Sao lúc trước lại đồng ý với cầu của đối phương? Trong vòng năm năm thể thi cử, thi hương ba năm lần, năm năm hai lần, huynh có mấy lần năm năm?" Ông chủ Trần tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
      Lâm Mạc bất đắc dĩ cười: "Mặc Chi hiền đệ, việc lúc đó đều có nguyên nhân, ta cũng là vô ý mới trúng quỷ kế của gã. Nhưng lời quân tử hứa, ta tất nhiên thể lật lọng. Hơn nữa thi hương vốn khó trúng, lúc trước ta thi hai lần, đều thi rớt. nắm chắc, sớm vài năm hay trễ vài năm, cũng có gì khác nhau."
      Ông chủ Trần bị tức mà lắc đầu liên tục, : "An Tề huynh, huynh tưởng đệ biết sao, nếu năm đó huynh thiếu niên nóng vội, tích lũy đủ, thể trúng cử, đệ còn tin. Nhưng những năm gần đây huynh chuyên cần biết mệt, tay rời sách, huynh đừng mình làm vậy chỉ là tỏ vẻ, làm cho người ta xem.
      "Trước kia đệ chỉ nghĩ huynh chán ngán thất vọng với khoa cử, mới đành thu dọn hành lý về quê dạy học dạy người, cũng xui rủi gặp lúc tiên sinh rời , Cao Hữu Chí tự lập môn hộ, Thanh Viễn gấp gáp cần người quản lý. Lại vạn lần nghĩ tới trong đó còn có nguyên do, Cao Hữu Chí kia hèn hạ vô sỉ, huynh cần gì phải giữ lời quân tử với gã."
      Nhắc tới chuyện cũ lâu năm này, Lâm Mạc lặng im, nhiều năm trôi qua như đèn kéo quân lướt qua từng cảnh trước mắt ông. lâu sau, ông mới thổn thức thở dài hơi: "Mặc Chi hiền đệ, chuyện cũ đừng nhắc lại, bây giờ quan trọng nhất là mấy đứa học trò bị nhốt kia."
      Ông chủ Trần lòng đầy căm phẫn: "Vậy sao huynh ngẫm lại, lúc này huynh có công danh cử nhân trong người, Cao Hữu Chí tiểu nhân kia có thể nhảy nhót ư? Gã vắt óc tìm kế cản trở huynh thi cử, ngoài việc sợ huynh thi đậu, khiến Thanh Hà học quán còn đường sống ư. An Tề huynh, huynh bảo đệ phải sao mới tốt đây!"
      Trong phòng nhất thời an tĩnh, hai người đều nữa.
      "Thôi thôi thôi, đệ biết huynh muốn nghe việc này, đệ cũng nữa. Nhưng hôm nay quyền chủ động nắm trong tay đối phương, đứa học trò kia cụ thể chết thế nào, chúng ta đều biết được, sao có được biện pháp giải quyết chuyện này? Cho dù cha mẹ đối phương truy cứu, Cao Hữu Chí cũng buông cơ hội phá đổ Thanh Viễn này đâu."
      Lâm Mạc lâu sau mới : "Ta đâu nghĩ đến mấy thứ râu ria này, ta chỉ sợ do ân oán của ta và Cao Hữu Chí, hại mấy đứa thôi."
      Ông chủ Trần đứng lên: "Đệ trước nhờ vả quan hệ , xem có thể nghe được ít tin tức hay , bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là kéo dài, để người huyện nha đưa mấy đứa học trò kia , nếu bị đưa , mọi việc còn trong tầm tay nữa."
      Lâm Mạc hổ thẹn : "Mặc Chi hiền đệ, vi huynh lại làm phiền đệ rồi."
      Ông chủ Trần khoát tay chặn lại: "Phiền gì chứ, đệ đâu có nể mặt huynh, là nể mặt lão tiên sinh thôi." xong, ông chủ Trần bước , để lại Lâm Mạc yên lặng nhìn theo bóng lưng ông ấy, miệng đầy chua xót.
      Ông biết Trần Mặc Chi vì sợ ông hổ thẹn, mới như thế.
      *
      Nhóm Tiết Đình Nhương bàn luận nửa ngày, đều đưa ra được kết luận gì.
      Dù sao bọn họ cũng phải là đương , lại giúp được việc gì, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi tình huống tiếp theo.
      Đến giữa trưa, bốn người cùng đến nhà ăn. Nhà ăn ngày xưa vô cùng náo nhiệt, hôm nay lại cực kỳ hiu quạnh, các học trò phần lớn đều ủ rũ cúi đầu, xem ra cũng có chút tinh thần nào.
      Buổi chiều lại lên lớp, chỉ có trai phu dặn dò các học trò ở phòng trọ tự mình ôn tập. Hai ngày liên tục đều như thế, trong nhất thời lòng người càng hoảng sợ.
      Mao Bát Đấu ra ngoài dạo vòng, rất nhiều phòng trọ, học trò đều thấp thỏm lo âu, sao mà có tâm tư ôn tập.
      Đến buổi chiều, bên ngoài truyền đến trận ồn ào, rất nhiều học trò đều từ phòng trọ ra, liền nghe thấy có người Thanh Hà học quán lại đưa người đến gây loạn.
      Lúc này trước cửa Thanh Viễn học quán, vây quanh hơn mười học trò mặc áo sĩ tử của Thanh Hà học quán, mà trong bọn họ còn có ba người khác. Ba người này quần áo đơn sơ, vừa nhìn liền biết là ở thôn gần đây, trong đó nam nữ hình như là đôi vợ chồng, ngoài ra còn có vị là bà lão sáu mươi.
      Mà náo loạn um sùm trước cửa này, chủ yếu chính là bà lão.
      Bà mặc áo dài vải thô màu chàm, cùng màu với khăn trùm đầu. Lúc này ngồi dưới đất vỗ chân khóc, vừa khóc vừa Thanh Viễn học quán vô lương tâm, hại mạng người vân vân....
      Bên người bà là đôi vợ chồng trung niên, cũng lau nước mắt đau lòng muốn chết.
      "Các ngươi lấy mạng cháu trai ta, đừng cho là bọn ta biết các ngươi mua được quan phủ, bảo vệ bọn người giết hại cháu ta. Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, các ngươi là người đọc sách mà tâm địa độc ác, sách đều vứt vào bụng chó hết rồi..." Bà lão lải nhải mắng, lật qua lật lại đều là những lời này.
      nhiều lắm, nhưng những học trò Thanh Hà học quán vây quanh bà, võ mồm lại sắc bén.
      Cái gì mà có sách, mách có chứng, rồi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lời trong lời ngoài đều ép Thanh Viễn học quán giao ra mấy học trò tham gia ẩu đả hôm đó.
      Mạnh tiên sinh cùng Mạt tiên sinh ở trước cửa ngăn cản, bên cạnh còn có vài trai phu trong học quán.
      Dưới tình huống này, bọn họ trừ giải thích trong vô vọng, cũng biết nên gì. Việc duy nhất có thể làm chính là để những người này xông vào học quán.
      "Bà lão à, chúng ta mua quan phủ, bây giờ mấy học trò kia bị nhốt, do người quan phủ trông chừng, ít ngày nữa chân tướng ràng. Ngài hãy yên tâm, nếu cháu trai ngày vì người Thanh Viễn học quán mà chết, chúng ta tất nhiên cho ngài lời giải thích." Quán chủ Lâm Mạc bước ra khỏi cửa lớn, với bà lão chửi ầm lên.
      Bà lão mở to đôi mắt lèm nhèm nhìn ông, nghe học trò Thanh Hà học quán bên cạnh giải thích, mới biết người này chính là quán chủ Thanh Viễn học quán, cũng chính là người bảo vệ đám học trò kia.
      Bà ta gào tiếng liền xông đến, hết đánh lại đá Lâm Mạc: "Hay cho kẻ lòng dạ đen tối nhà ngươi, thế nhưng còn dám ra đây, là các ngươi hại cháu ta. Ngươi có biết chúng ta nuôi Hà nhi đọc sách khó khăn thế nào , cháu ta là người thông minh, tiên sinh kỳ thi tới cháu ta có thể thi đậu có công danh, giờ đều bị các ngươi hại, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi..."
      Mọi việc nhất thời loạn cả lên, quần áo Lâm Mạc bị xé rách, búi tóc tán loạn, mặt cũng bị cào trúng lộ vài vết máu, bộ dạng có chút chật vật.
      Nên biết rằng trước giờ quán chủ vẫn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, luôn đoan đoan chính chính, cẩn thận tỉ mỉ, bình thường các học trò gặp ông, tuy quần áo cũ kỹ nhưng lại nếp nhăn, sao lại giống như hôm nay 'bị nhục văn nhã' đến vậy.
      Có học trò nhịn nổi nữa, nhào lên.
      "Các ngươi chuyện cứ , sao lại đánh người!"
      "Cho dù nhà các ngươi có người chết, cũng do tiên sinh làm hại, ai làm tìm người đó ."
      Thấy người Thanh Viễn nổi giận, học trò Thanh Hà làm như khiếp đảm, khỏi lui về sau. Lúc này bà lão liền nằm vạ đất, lăn qua lộn lại, vừa lăn lộn vừa kêu: "Đánh người, đánh người rồi, người Thanh Viễn học quán giết người! Vô lương tâm, các ngươi đều là thứ thâm hiểm độc ác!"
      Đám người Tiết Đình Nhương chạy tới cửa trước, liền nhìn thấy tình huống như thế. Cũng may là đường này chỉ có hai học quán Thanh Viễn, Thanh Hà, lại là chỗ hẻo lánh, bằng biết có bao nhiêu người vây xem náo nhiệt.
      "Chậc, sao ta cảm thấy đây giống như án mạng chết người, mà giống du côn vô lại đến lừa bịp tống tiền." Mao Bát Đấu chậc miệng vài tiếng, vỗ cằm .
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương chợt lóe, Lý Đại Điền cùng Trần Kiên liên tục lắc đầu, y đến lúc này mà còn đứng đắn như thế.
      " thể để quán chủ cùng hai vị tiên sinh chịu thiệt, chúng ta mau qua đó xem xem."
      "Đợi chút." Tiết Đình Nhương đột nhiên .
      nhìn quanh trái phải phen, vài bước lớn vào trong, bao lâu lại quay ra, trong tay nhiều thêm chậu hoa. hai lời liền chen vào đám người, ba người Mao Bát Đấu vội đuổi theo.
      Khi đến tận cùng bên trong, dùng sức ném chậu hoa lên đất, chậu hoa vỡ, phát ra tiếng nổ lớn.
      "Im lặng, im miệng hết cho ta."
      Nhất thời là mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn người bỗng nhiên xuất này.
      "Bà lão, trong nhà có người chết?" chỉ vào bà lão nằm dưới đất hỏi.
      đợi bà lão chuyện, bên cạnh liền có học trò Thanh Hà : "Ngươi có biết chuyện hay ? Uổng cho ngươi là người đọc sách, sao ngươi lại như vậy..."
      "Trả lời ta trước, rốt cuộc có phải người trong nhà bà chết hay ?"
      Bà lão bị làm hoảng sợ, ngơ ngốc gật gật đầu.
      "Nhà bà có người chết, bà quay về làm tang , chạy tới nơi này náo loạn làm gì?"
      Lão bà bị cách đúng lý hợp tình lại biết xấu hổ của làm chấn động, mất nửa ngày mới mạnh mẽ trở lại: "Cháu ta bị Thanh Viễn học quán các ngươi ..."
      Tiết Đình Nhương lại ngắt lời bà: "Cháu bà chết ở đâu?"
      Lão bà theo bản năng đáp: "Sáng sớm chúng ta nhận được tin tức từ học quán, cháu ta bị người đánh chết ..."
      "Tức là cháu bà chết ở Thanh Viễn học quán?" Bà lão vừa gật đầu, Tiết Đình Nhương lại : "Nếu chết ở Thanh Hà học quán, bà chạy tới Thanh Viễn học quán chúng ta làm ầm ĩ là sao, đúng là chẳng biết gì!"
      "Quán chủ là học trò Thanh Viễn các ngươi đánh chết ..."
      "Quán chủ Thanh Hà là học trò Thanh Viễn chúng ta đánh chết, liền do chúng ta đánh chết? Chúng ta đây còn phải , người là chết trong Thanh Hà học quán, là bị người trong Thanh Hà học quán đánh chết, vì để thoát tội, nên tận lực vu oan. Bà lão à, bà nhiều tuổi thế rồi, đạo lý này mà cũng hiểu? Chưa từng nghe vừa ăn cướp vừa la làng sao, chúng ta và cháu bà xa oán, gần thù, chúng ta hại chết cháu bà làm gì?"
      "Cái này..."
      "Đúng rồi, cháu bà thực tên Tôn Hạc?"

    3. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Hiệu trưởng quân tử với sai người để học trò "chân tiểu nhân" ra giải quyết giùm vậy 8-|. Kèo này chắc Đình Nhương thắng rồi. Có lẽ là bên Thanh Hà bắt nạt học sinh nào rồi lỡ làm chết mất nên gài kèo đổ vạ cho bên Thanh Viễn đây mà (^^^)
      lamphuonghoang thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 60:

      Nghe vị thư sinh trẻ trước mắt này hỏi như vậy, bà lão theo bản năng : "Cháu ta được gọi như vậy, là do người có học thức nhất trong thôn chúng ta chọn cho. Thằng bé nhà ngươi kỳ cục, lại hỏi vấn đề kỳ kỳ quái quái này."
      Ánh mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của bà lão.
      Nhưng dù nhìn thế nào, biểu cảm của bà lão giống như dối, chẳng lẽ trong đây thực có gì đúng?
      Ngay khi Tiết Đình Nhương rơi vào trầm tư, trong đám người lại nảy sinh biến hóa.
      Người Thanh Hà học quán lại như thương lượng mà đồng loạt xông lên.
      "Người Thanh Viễn các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bà ơi, bà đừng với , người Thanh Viễn học quán cực kỳ gian xảo, ngày đó Tôn Hạc cũng với bọn họ như thế, mới bị mất mạng!"
      "Các ngươi đúng là đổi trắng thay đen, chẳng biết lý lẽ, đừng tưởng ỷ đông người là có thể bắt nạt bọn ta ít người."
      "Chúng ta nhanh thôi, tránh phải chịu thiệt, trở về bẩm lại với quán chủ rồi hãy ."
      Hơn mười học trò Thanh Hà bảy miệng tám lời trận, liền xốc bà lão đứng lên, tựa như trận gió, cuốn mất.
      Thấy nhóm người này cuối cùng cũng rời , tất cả mọi người khỏi thở dài nhõm.
      "Quán chủ, ngài sao chứ?" Mạnh tiên sinh hỏi.
      Lâm Mạc xoa xoa gò má, lắc đầu: "Ta sao."
      Mạt tiên sinh ở bên cạnh thở dài hơi: " sao là tốt rồi."
      Ba người hai mặt nhìn nhau, đều thấy cực kỳ chật vật, nào còn bộ dạng của người đọc sách, trong lòng đồng loạt bi thương.
      "Các ngươi cũng sao cả chứ?" Nhìn học trò bốn phía, Lâm Mạc hỏi.
      "Quán chủ, bọn học trò đều sao."
      " sao là tốt, chúng ta vẫn nên vào trong trước ."
      Mọi người nối đuôi nhau vào trong, khi đến lượt nhóm Tiết Đình Nhương, Lâm Mạc đột nhiên : "Tiết Đình Nhương, ngươi theo ta."
      Đám người Mao Bát Đấu lo lắng nhìn Tiết Đình Nhương, nhưng cũng thể gì, chỉ đành theo mọi người vào bên trong, mà Tiết Đình Nhương lại theo Lâm Mạc đến trai xá.
      Vào trong phòng, Lâm Mạc vào phòng trong sửa soạn phen trước.
      bao lâu sau khi bước ra, quán chủ khôi phục vẻ đoan chính nghiêm túc lúc trước, mấy vết cào mặt cũng phai nhiều. Ông bước đến ngồi xuống trước bàn, nhìn Tiết Đình Nhương: "Vừa rồi ngươi ít nhiều gì cũng giải vây cho mọi người, chỉ là người bị hại vốn đau lòng tuyệt vọng, ngươi nên mượn cơ hội lợi dụng đau xót của bọn họ, để đạt được mục đích của mình, tuy rằng ngươi vốn vì muốn tốt cho tất cả."
      Lâm Mạc thở dài hơi: "Ngươi là người thông minh linh hoạt, có dũng có mưu, duy có điều lại giỏi ngụy biện uy hiếp, khiến người ta nảy sinh chán ghét. Nên biết quân tử ở đời, phải thẳng thắn vô tư. Đất có tính nhu hoà, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật, dối trời, gạt người, dối lòng, lừa đời, mới là quân tử."
      "Ngày ấy Mặc Chi hiền đệ đưa ngươi đến xin học, vốn là muốn nhờ ta nhận ngươi làm đệ tử, tiếc rằng tạm thời ta chưa có tâm tư này. Thường ngày ta thấy ngươi chăm chỉ hiếu học, trí tuệ lại hơn người, ngày sau tiền đồ hẳn . Nhưng ngươi cần ghi nhớ quân tử có việc nên làm có việc nên làm, lợi dụng chút thông minh vặt để đường tắt, ta sợ ngày sau ngươi vì vậy mà hủy việc lớn đời người."
      Cho nên mới Lâm Mạc người này thực biết đối nhân xử thế, người ta tràn đầy nhiệt huyết bước ra giúp đỡ, quay đầu liền bị ông tiếng trước tiếng sau lợi dụng chút thông minh vặt, ngụy biện uy hiếp.
      Nhưng thấy ông lời tha thiết, ân cần dạy bảo, Tiết Đình Nhương cũng sinh chút lòng chán ghét nào, trong lòng cũng biết quán chủ có phán đoán với , đại khái là từ ngày xảy ra việc Mao Bát Đấu giấu sách.
      Từ sau giấc mộng ấy tính tình và cách xử của Tiết Đình Nhương thay đổi lớn, có hai người với những lời với cùng ý như vậy.
      là Chiêu Nhi, là Lâm quán chủ trước mắt.
      thầm khinh thường hết thảy, chỉ là Chiêu Nhi nguyện ý lộ vẻ ôn hoà, bởi vì đó là Chiêu Nhi. Nhưng với người cũng lời ấy lúc này, Tiết Đình Nhương muốn cãi lại vài phần.
      " biết quán chủ cho rằng thế nào mới là phong phạm quân tử ?" đột nhiên hỏi.
      Lâm Mạc sửng sốt, đáp: "Quân tử trước hết cẩn thận về đức. Bằng tất cả mọi cách."
      Lời ấy xuất phát từ “Đại Học”, là hai câu khác biệt. Quân tử trước hết cẩn thận về đức, đại ý là việc trước hết quân tử phải làm, là cẩn thận gia tăng đức hạnh. Mà bằng tất cả mọi cách, có ý là quân tử lúc nào theo đuổi cảnh giới hoàn thiện đạo đức.
      "Ai chẳng biết Người quân tử thản nhiên thư thái, kẻ tiểu nhân thường hay lo lắng ưu sầu, nhưng việc đời lại hoàn toàn tương phản, thói đời luôn là tiểu nhân tùy tiện đắc ý, mà quân tử lại bị hãm hại, chịu đầy sỉ nhục uất ức. Như quán chủ cùng hai vị tiên sinh chịu."
      "Trong sạch vẫn là trong sạch, khổ đau cũng chỉ là khổ đau, chẳng sợ quân tử gặp phải thiệt hại nhất thời, chung quy vẫn có ngày chân tướng ràng, nổi oan rửa sạch."
      "Người chết rồi, chân tướng ràng có tác dụng gì?"
      Lâm Mạc nhìn Tiết Đình Nhương sâu, cũng năng lỗ mãng mà tức giận, ngược lại : "Quân tử lòng đầy đạo lý tự nhiên, chú ý lẽ phải kỷ cương; khi hiểu biết khôn ngoan, thận trọng, lúc ngu muội thà học hỏi; thấy đúng (luật) pháp tuân theo, thấy đúng lý tôn trọng; khi vui hòa thuận lý lẽ, khi buồn yên tĩnh tránh sai; thuận lợi văn minh lịch , cùng cực tiết kiệm kỹ càng. Tiểu nhân lại khác, lòng đầy ngạo mạn xốc nổi, coi trọng phóng túng thiên vị; khi hiểu biết mưu kế tranh đoạt, lúc ngu muội xảo trá làm loạn; thấy đúng pháp xem thường, thấy đúng lý oán giận, lúc vui khinh khi hấp tấp, lúc buồn khuất nhục khiếp sợ; thuận lợi kiêu căng thiên vị, cùng cực tức giận mặc kệ. Người ta : 'Quân tử có hai điều phát triển, tiểu nhân có hai điều hoang phí.' chính là ý này."

      Lời này xuất phát từ “Cẩu tử”, mở đầu vốn còn có câu, ‘Quân tử, tiểu nhân luôn trái ngược’. Lại bị Lâm Mạc lượt bớt. Ý là liệt kê hành vi của quân tử cùng tiểu nhân, để so sánh thấy tương phản.
      Quân tử ý chí lớn lao làm theo pháp luật kỷ cương, luôn chú ý, kính sợ, tiết chế hành vi của bản thân; khi hiểu biết liền thông suốt mọi điều mọi vật, khi mờ mịt đoan chính kính cẩn mà tuân theo chuẩn mực; được trọng dụng cung kính giữ lễ, được trọng dụng kính nể bình tĩnh; lúc vui hoà thuận mà giữ lý, lúc sầu lo bình tĩnh mà rời ; khi thông thuận liền văn nhã mà tươi sáng, khi khốn cùng tiết kiệm mà tỉ mỉ.
      Nhưng tiểu nhân hoàn toàn trái ngược.
      Lâm Mạc vẫn có ý khinh thường, vẫn duy trì tấm lòng uốn nắn bảo ban.
      Tiết Đình Nhương cũng cười: "Bia giương cung bay tới, cây rừng rập rạp rìu vung tới."
      Lâm Mạc dùng lời trong “Cẩu tử” để dạy bảo, Tiết Đình Nhương cũng dùng lời trong “Cẩu tử” để đáp, nhưng cắt câu lấy nghĩa, khiến câu này hoàn toàn mất ý vốn có. Mà biến thành 'Bia ngắm dựng xong, đừng trách mũi tên phóng tới. Cây cối tươi tốt, búa đương nhiên cũng tới theo'.
      Ý của chính là quân tử dù có tu thân dưỡng đức thế nào cũng vô dụng, bởi vì tiểu nhân luôn như con giòi tìm thịt thối, kẻ bị thương tổn cuối cùng vẫn là quân tử.
      Nghe lời đáp ngụy biện này, Lâm Mạc nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày cũng chưa hết ngỡ ngàng.
      lâu sau, ông mới cảm thán: "Đứa nhà ngươi nhìn có vẻ cung kính, kì thực lại đại nghịch bất đạo. Nên biết quân tử có ba điều kính phục: Ngại mệnh trời, kính bề , khâm phục lời Thánh Nhân, tiểu nhân biết mệnh trời mà sợ, cợt nhã bề , khinh miệt lời Thánh Nhân. Chung quy ngày vì ngông cuồng tùy tiện mà dẫn lửa thiêu thân. Thôi, bây giờ ngươi còn tuổi, ngày sau lão phu dạy bảo ngươi cẩn thận hơn."
      Tiết Đình Nhương thầm câu: Cho nên ta phải là quân tử, mà là tiểu nhân. Lời này còn chưa ra miệng, liền nghe được câu cuối.
      Chẳng lẽ là, hiếm khi mới kiêng nể gì mà cố tình gây hấn lộ tâm tình tận đáy lòng, thế nhưng chẳng những gây chán ghét, còn khiến người ta thưởng thức, muốn nhận làm đệ tử?
      Lúc này đến phiên Tiết Đình Nhương kinh ngạc.
      Thấy vậy, Lâm Mạc chợt lóe ý cười: "Đợi việc này giải quyết, vi sư cẩn thận dạy bảo ngươi."
      Này, việc này có thể sao?
      Cho dù thông minh ngụy biện như Tiết Đình Nhương, lúc này cũng có chút đần độn rồi.
      mím miệng, chọt câu: "Thứ quán chủ cần phải để bụng lúc này là nên tự bảo vệ mình thế nào."
      Câu này đánh cho Lâm Mạc đen mặt.
      *
      Tiết Đình Nhương cũng ở lâu, rất nhanh liền rời .
      đường về phòng trọ, trong lòng lại nghĩ đến cảnh trong giấc mơ của mình.
      Lúc trước hỏi bà lão kia như vậy, hoàn toàn là vì trong mộng của từng xảy ra kiện. Kỳ thực từng gặp bà lão này, nhưng bởi vì lúc đó để ý, hơn nữa lúc đó dáng vẻ đối phương tầm thường, nên chỉ liếc mắt cái. May mà lần này ở gần, mới nhớ được người này là ai.
      Trong giấc mộng kia, Thanh Hà học quán từng có học trò bị chết, lúc đó ở học quán khủng hoảng rất lớn, lại bị các tiên sinh cùng quán chủ ép xuống nên các học trò đều dám gì.
      Học trò chết kia, tên là Tôn Hà, phải Tôn Hạc.
      Trong trí nhớ của Tiết Đình Nhương, cái tên Tôn Hạc này, tồn tại. Mà trong giấc mộng kia cũng phát sinh chuyện lần này, hoặc có thể phát sinh mà biết, bởi vì trong mộng, vì bị xa lánh, vẫn luôn lẻ bóng, cũng kết bạn cùng ai.
      Nhưng khi hoàn toàn móc nối những chuyện đáng kể vào nhau, Tiết Đình Nhương liền cảm thấy trong này khẳng định có kỳ quái.
      Nhưng cụ thể là kỳ quái chỗ nào, tạm thời lại được, có điều vẫn ngửi được mùi mưu.
      Sau khi trở lại phòng trọ, nhóm người Mao Bát Đấu liền vây quanh hỏi thăm quán chủ gọi qua làm gì, rồi rút ra kết luận là khen ngợi .
      Tiết Đình Nhương sờ sờ mũi, khen đâu thấy, bị mắng là tiểu nhân có đó. Bất quá việc này khẳng định ra, mà đổi chủ đề mình phát việc, cần mọi người hỗ trợ.
      Cảnh trong mơ, Tiết Đình Nhương tất nhiên nhắc đến. chỉ mình từng gặp bà lão kia, cơ duyên xảo hợp mà biết cháu bà ấy tên Tôn Hạc, mà tên là Tôn Hà.
      Tiếng gọi giống nhau, chữ viết ra lại khác hẳn.
      Cho nên khi Tiết Đình Nhương thốt ra lời này, ba người còn lại cũng đầy nghi hoặc. Nhất là Mao Bát Đấu, lúc này như say máu gà, tràn đầy phấn khởi.
      "Ta ngửi thấy mùi mưu!"
      Bốn người hai mặt nhìn nhau, Trần Kiên hỏi: "Đình Nhương, ngươi có kế hoạch gì?"
      "Lúc trước ta hỏi lão phụ nhân, bà từng tên của cháu bà ấy do người có học thức nhất thôn chọn cho. Kế sách ban đầu, chỉ khi chúng ta tìm được bọn họ là người đến từ đâu, mới tìm được người chọn tên. Riêng những việc khác, khoan hãy bàn đến."
      "Vậy làm thôi. Chỉ là chúng ta nên tìm thế nào, mười dặm tám thôn sao biết được cả nhà họ là người ở phương nào."
      "Khó tìm cũng phải thử xem."
      "Hay là, chúng ta cho quán chủ?" Lý Đại Điền .
      Mao Bát Đấu lập tức : " cho quán chủ làm gì, đây là lúc chúng ta ngăn cơn sóng dữ. Nếu việc này hoàn thành, về sau chúng ta là cứu tinh của học quán. chừng quán chủ khen ngợi chúng ta, nhận chúng ta làm đệ tử, ta nghe người ta quán chủ chưa nhận đệ tử, mấy người Vu Tử Hữu kia tranh cướp cũng đều muốn làm đệ tử của quán chủ."
      Nhắc tới việc này, tự nhiên nhớ tới đám người Vu Tử Hữu bây giờ bị nhốt trong tù.
      Việc đấu văn lần này, do Vu Tử Hữu dẫn đầu, học trò vào Giáp của Thanh Viễn cũng chỉ có hai mươi người, bây giờ khuyết hơn phân nửa. Vu Tử Hữu cùng Vương Kỳ đều dính vào, mà Hồ Liên Thân hôm đó bị tiêu chảy, may mắn tránh được kiếp.
      Việc đó nhắc nữa, bàn xong, bốn người liền thương lượng nên rời quán thế nào.
      Do mấy ngày nay lòng người hoảng sợ, trong học quán có vài học trò vì sợ liên lụy, mở lời lấy cớ trở về nhà trước.
      Những người này đương nhiên bị nhóm học trò ở lại quán xem thường, cảm thấy bọn họ sợ chết. thêm về việc này, nhưng nhờ đó, đám người Tiết Đình Nhương thuận lợi có cơ hội rời quán, bởi vì bốn người bọn họ cùng rời , khiến đám học trò còn thừa lại phỉ nhổ, việc này cần miêu tả nữa.
      Lâm Mạc thu được tin tức này, cười hiu quạnh, lại chợt thấy thoải mái.
      Hành động của Tiết Đình Nhương hoàn toàn đúng với lời lúc trước, tiểu nhân có xu hướng tránh hại tìm lợi. Thôi, xem như hai người có duyên thầy trò vậy.
      *
      Bốn người rời khỏi học quán, nhất thời cũng biết phải đâu.
      tới lui đường, chiếc xe la đột nhiên dừng ở trước mặt bọn họ.
      "Đình Nhi, sao các ngươi lại ở đây, hôm nay trong học quán hưu mộc sao?"
      Là Chiêu Nhi.
      Cao Thăng đánh xe la, mà nàng mặc toàn thân quần áo nam tử ngồi bên. Sau khi xe dừng lại, nàng liền nhảy xuống, chặn trước mặt bốn người.
      Tuy miệng Chiêu Nhi như vậy, ánh mắt lại lộ vẻ nghiêm trọng, ràng hoài nghi bốn người lén chạy ra.
      "A, tỷ tỷ..." Là giọng Mao Bát Đấu.
      Y gãi đầu biết nên gọi thế nào, đừng thấy trước mặt Tiết Đình Nhương y giỏi châm chọc, khi thực đối diện Chiêu Nhi, y cũng dám gọi là vị hôn thê gì đó. sợ bị Chiêu Nhi đánh chết, cũng sợ bị Tiết Đình Nhương trừng cho chết.
      Có y mở đầu, hai người Lý Đại Điền và Trần Kiên cũng thành thành gọi Chiêu Nhi là tỷ. Nhất là Lý Đại Điền, hồn nhiên chú ý mình còn lớn hơn Chiêu Nhi.
      Ba tiếng gọi tỷ này, khiến Chiêu Nhi cười híp mắt, cũng khiến Tiết Đình Nhương đen mặt.
      nhịn cảm giác này xuống, với Chiêu Nhi: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, bọn ta phải lén trốn chơi, mà là có việc."
      "Việc gì?" Chiêu Nhi hỏi, lại : "Lên xe mà , các ngươi đến đâu, ta đưa các ngươi ."
      Đừng thấy lời này có sơ hở gì, ra chỉ là lời thuận miệng, Tiết Đình Nhương cũng nghe ra ý giám sát. Chiêu Nhi chính là như thế, cho dù trong lòng có gì bất mãn với lời cử chỉ của , nếu phải lúc quan trọng cũng gọn gàng dứt khoát ra, phần lớn đều dùng kế quanh co.
      Dưới tình huống này, Tiết Đình Nhương đương nhiên giấu được, bèn ràng tỉ mỉ kể chuyện phát sinh trong học quán và manh mối mà phát .
      "Các ngươi đúng là, loại việc này đương nhiên người hỗ trợ càng nhiều càng tốt, các ngươi lại cố tình giấu giếm." Chiêu Nhi bật cười, câu ‘ trẻ con’ may mà kịp nhịn lại.
      "Cũng phải là muốn giấu giếm, ta nghi ngờ trong học quán có nội gián." Tiết Đình Nhương .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:
      trai Cẩu Nhi: Cho nên ta phải là quân tử, mà là tiểu nhân đó.
      Lâm quán chủ vuốt râu giải thích: Đệ tử ngoan, đúng là cái sai của vi sư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :