1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Mặc dù biết là nam chính chưa sao đâu mà tui vẫn treo tim dùm đám Đình Nhi vụ soát phòng :))) Đúng là cứ phải tự tin 8-|
      khúc gay cấn editor cố lên nha :v:v:v
      Alice Huynhlamphuonghoang thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 50:

      Sau đó thế nào, Chiêu Nhi cũng nhớ .
      Nàng chỉ biết đầu mình trống rỗng, lớn tiếng câu: "Ta ra vườn hái rau, lại đến phòng chứa củi ôm chút củi đốt." Rồi vội vội vàng vàng mất.
      Bên phòng chứa củi vang lên loạt động tĩnh hoảng hốt, như có tiếng nam nhân kêu lên, thanh này vô cùng kỳ quái, như cực kì thống khổ.
      Dưới tình hình này, Tiết Đình Nhương đương nhiên đứng đây được, liền xoay người ra trước viện.
      Trong phòng bếp, Chu thị và Tôn thị bận rộn, đứng bên ngoài vào: "Tam thẩm Tứ thẩm, Chiêu Nhi ra vườn sau hái rau giúp mọi người."
      Chu thị và Tôn thị bận ngất trời, đương nhiên biết sau vườn xảy ra chuyện gì, Tôn thị cười tiếng: "Có ta với Tam thẩm con là đủ rồi, sao còn cần Chiêu Nhi hỗ trợ?"
      từ phòng sau có hai người trước sau chạy ra, vì trong viện có người, nên ai chú ý việc này, chỉ có Tiết Đình Nhương thầm biết là đôi uyên ương hoang dã kia.
      Sau đó Tiết Đình Nhương trở về phòng, Chiêu Nhi lại hiếm khi nhiệt tình, giúp làm cơm trưa.
      Trong nhà có khách, đương nhiên thể như thường, rau dưa phải lên được mặt bàn, còn phải nhiều. Mỗi lần trong nhà có khách, đều phải làm hai đợt cơm. Từ đầu tới cuối Chiêu Nhi đều lộ diện, luôn bận rộn trong bếp, đợi đến khi người Triệu gia đều rời , mọi thứ đều thu dọn sạch , Chiêu Nhi mới rời khỏi phòng bếp.
      Nàng cũng nhàn rỗi, lại ép Hắc Tử tắm rửa. Từ Hắc Tử đều được Chiêu Nhi tự tay tắm cho nó, trời lạnh tắm trong phòng, trời nóng ra sông tắm.
      Chiêu Nhi nấu thùng nước lớn, dắt Hắc Tử ra vườn sau, tắm rửa hơn nửa canh giờ mới về phòng.
      Lúc này nàng tỏ vẻ bình tĩnh, tựa như chưa xảy ra chuyện gì, mặt đầy ý cười, còn vài chuyện với Tiết Đình Nhương.
      Thấy Chiêu Nhi như vậy, trong lòng Tiết Đình Nhương vô cùng bất đắc dĩ.
      Đến tối, Tiết Đình Nhương liền phát chăn của Chiêu Nhi cách mình hơi xa, trước kia nàng luôn để ý mấy việc nhặt này.
      gì, hai người đều tự thu dọn, trèo lên giường liền nằm xuống.
      ...
      Chiêu Nhi có giấc mộng, tình hình trong mộng rất kỳ quái, nàng thế mà lại mơ thấy Tiểu Nam Nhân.
      Tiểu Nam Nhân hình như trưởng thành, trở thành nam tử nhã nhặn nho nhã. Vóc dáng cao, vai cũng rộng, gầy trơ xương, mà gầy nhưng khỏe mạnh rắn chắc.
      Vì sao nàng lại biết, bởi vì Tiểu Nam Nhân để trần.
      Mà hình như nàng cũng trống trơn, nàng hình như trở nên yếu có sức phản kháng, bị Tiểu Nam Nhân đặt lên giường động mạnh từng cái. giống cảnh tượng nàng trông thấy lúc sáng! Nữ tử áo lót nửa mở, tóc mai rối loạn trâm cài rơi rớt, bị đặt đống củi, ngoài ra mọi thứ đều chỉnh tề, nhưng dưới quần lót, đôi chân trắng nõn như như , nhàng đong đưa.
      Chiêu Nhi cảm thấy rất khó chịu, người cũng rất nặng, vừa nóng vừa nặng, nhưng làm thế nào cũng đẩy thoát. Mơ mơ màng màng lại mơ thấy mình như bước vào trong nước, từng cuộn sóng dập dềnh cọ rửa thân thể nàng, nàng theo sóng nước lát bay tới trời cao, khi lại té vào đáy nước.
      Nhưng nàng vẫn sợ hãi, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ ...
      Khi ngủ dậy là nắng sớm mờ mờ, Chiêu Nhi cảm thấy thân thể mình rất nặng.
      Cảm giác như thân thể bị rót đầy nước, căng cứng, còn hơi nhức buốt, nhưng phải kiểu muốn nhà xí. Bên người rất yên tĩnh, Tiết Đình Nhương hình như còn ngủ, nàng lật người, lại đau muốn khóc.
      Trong chăn, Chiêu Nhi với tay sờ sờ ngực mình, căng tức sinh đau.
      Tình huống này phải Chiêu Nhi chưa từng gặp, mấy năm trước hai khối thịt trước ngực nàng bổng nhiên sinh đau, bước bị đau, chạm vào cũng đau, may là sau này nàng dùng vải quấn lấy, liền tốt hơn đôi chút.
      Sau đó, qua thời gian, liền đau nữa.
      Bất quá mỗi lần đau, hai khối thịt trước ngực nàng liền to thêm vòng.
      Chẳng lẽ là muốn to nữa?
      Chiêu Nhi chui đầu vào trong chăn, vụng trộm nhấc cái yếm lên nhìn thoáng qua, biết thế nào lại nghĩ tới tình huống hai khối thịt của Tiết Thúy Nga bị Triệu Kim Thụy ăn hôm qua.
      Trước kia nàng chỉ biết phụ nhân sinh đứa bé, cho bé con mút sữa, ngờ rằng nam nhân cũng có thể mút, còn mút ngon đến như vậy.
      Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của người nào đó ——
      "Ta nữa, sang năm hai ta có thể thành thân, sau đó cũng có thể làm chuyện Triệu Kim Thụy vừa mới làm cùng út."
      Chẳng lẽ Tiểu Nam Nhân cũng muốn gặm ngực nàng, cho nên mới như vậy? Nàng đột nhiên lại nghĩ tới giấc mộng đêm qua, trong mộng ăn ngon tham, bị cắn mút đến sưng đỏ, còn...
      Trời ơi, sao nàng lại nghĩ đến việc này.
      Chiêu Nhi lại xoay người, dùng chăn che mặt mình, cho đến khi ngộp thở, mới lộ mặt ra ít.
      Bên ngoài gà lại gáy, Chiêu Nhi cần nhìn sắc trời, chỉ biết đến lúc phải dậy.
      nghĩ như vậy, bên cạnh đột nhiên có động tĩnh.
      Sáng sớm yên tĩnh, trong phòng mọi thứ đều yên ổn tốt lành, Hắc Tử nằm bò dưới giường, đuôi phe phẩy từng cái.
      "Khụ, ngươi tỉnh rồi? Nên dậy thôi, ăn cơm xong còn phải đến học quán."
      Bên kia cúi đầu ừ tiếng, gì thêm, đến khi Chiêu Nhi lại gọi , mới đột nhiên có động tĩnh.
      "Chiêu Nhi, ngươi lấy quần đến cho ta." Tủ giường nằm bên phía Chiêu Nhi.
      Chiêu Nhi ngồi dậy: "Quần gì, quần ngoài?"
      "Quần lót."
      "Quần lót? phải hôm qua thay rồi sao."
      "Bảo ngươi lấy ngươi cứ lấy ." Giọng có chút vui, Chiêu Nhi cũng hỏi nữa, rút cái quần trong ngăn tủ ném cho , tự mình khoác áo xuống giường.
      Nàng sột soạt vài cái liền mặc xong, cũng nhìn : "Ngươi dậy , ta làm cơm."
      Cửa két hai tiếng, trong phòng chỉ còn mình Tiết Đình Nhương, mới ngồi dậy.
      bao lâu liền xuống giường, vốn định xếp đệm chăn, biết vì sao lại ném mọi thứ vào chỗ.
      đẩy cửa bước ra ngoài, lúc này mặt trời ló ở phương đông, khí còn thấm lạnh, trong tiểu viện nhà nông yên tĩnh khoan thai.
      Nơi phòng bếp có chút động tĩnh, nhìn thoáng qua bên kia, rồi xoay người vào trong nhà cầm bàn chải chà răng và chậu rửa mặt.
      Kế tiếp, như vở kịch được kéo màn, người Tiết gia liên tiếp thức dậy, trong viện nhất thời náo nhiệt hẳn lên, tiếng múc nước và chuyện dứt bên tai.
      Chiêu Nhi rất nhanh làm xong điểm tâm, ăn cùng Tiết Đình Nhương, lúc rửa chén, Cao Thăng đánh xe đến.
      "Chiêu Nhi tỷ, Đình Nhương thu dọn xong chưa?"
      Cao Thăng thức dậy sớm, ra ngoài thu mua xe nông sản, bởi vì Tiết Thanh Hòe cũng ra ngoài bận rộn, cho nên sớm dặn y lúc lên trấn, tiện đường tới đón Tiết Đình Nhương.
      "Xong rồi, Thăng Tử ăn chưa? Chưa ăn ta làm cho ngươi ít."
      "Ăn rồi, ăn từ sớm, Chiêu Nhi tỷ đừng bận rộn."
      Vừa chuyện xong, Tiết Đình Nhương cầm túi xách, cùng gói đồ sớm đóng gói cẩn thận bước ra. Nếu là trước kia, thế nào Chiêu Nhi cũng dặn dò hai câu, hôm nay lại gì.
      "Ta nhé?" Vẫn là Tiết Đình Nhương chủ động mở miệng.
      Chiêu Nhi gật gật đầu.
      lại nhìn nàng, rồi mới trèo lên xe la. Cao Thăng chào Chiêu Nhi, đánh xe la rời .
      Nhìn theo bóng xe, Chiêu Nhi phát ngốc trước cửa lát, cho đến khi xa xa có thôn dân về phía này, nàng mới như tỉnh mộng lấy lại tinh thần.
      Nàng lắc lắc đầu, trở về nhị phòng.
      giường rối loạn, nàng vỗ vỗ hai cái gối, đặt qua bên. Lúc xếp chăn của Tiết Đình Nhương, từ bên trong rơi ra cái quần lót.
      Là quần lót mà lúc nãy Tiết Đình Nhương thay.
      "Cũng đâu có bẩn gì, sao phải thay chứ?" Chiêu Nhi lẩm bẩm, ngay khi nàng giũ quần ra, mùi hương rất kỳ quái truyền vào chóp mũi.
      Đương nhiên phải mùi nước tiểu, cũng phải mồ hôi, mà là loại mùi rất kỳ quái. Nàng nghĩ mãi ra, định ném qua bên, đột nhiên đụng đến vệt ướt.
      Dinh dính, nàng mở ra nhìn, đến khi thấy chỗ ướt, liền có cảm giác bị chùy sắt đập cho choáng váng hôn mê.
      Cụ thể nghe ở đâu nàng cũng nhớ , nhưng biết khi các bé trai lớn lên, dấu hiệu chính là làm dơ quần. Bé trai làm dơ quần, biểu thị cho việc nghĩ đến đại nương.
      Nghĩ đến đại nương? Dơ quần!
      Cho nên, Tiểu Nam Nhân nghĩ đến đại nương?
      Đại nương nghĩ đến là ai? Bên tai nàng lại vang lên giọng ——
      "Ta nữa, sang năm hai ta có thể thành thân, sau đó cũng có thể làm chuyện Triệu Kim Thụy vừa mới làm cùng út."
      *
      Bụng của Tiết Thúy Nga thể chờ, cho nên hôn lễ được định vào hai mươi tháng sau.
      Thời gian còn chưa đến tháng, phải chuẩn bị áo cưới và của hồi môn, toàn bộ người Tiết gia đều vì việc này mà cuống cuồng bận rộn.
      Đầu tiên là của hồi môn, Triệu thị muốn làm cho Tiết Thúy Nga hai cái tủ, nhưng thời gian gấp gáp, đến trấn mua tủ đóng sẵn quá đắt. Chỉ vì chuyện làm tủ này, Tiết Thanh Hòe cùng Tiết Thanh Bách phải khẩn cấp chạy ra ngoài vài chuyến.
      Xe la của Chiêu Nhi cũng bị trưng dụng, may mắn trước đó vì trong tay có tiền, mua thêm chiếc xe la cho Cao Thăng dùng khi chạy mua bán, bằng việc mua bán thế nào cũng chịu ảnh hưởng.
      Bất quá Chiêu Nhi cũng với Triệu thị và Tiết Thúy Nga, muốn dùng cũng được, nhưng chỉ được dùng vào buổi chiều. Vì thế rướt ít oán trách từ Triệu thị cùng Tiết Thúy Nga, bất quá trước giờ Chiêu Nhi chả thèm để ý.
      Những ngày bận rộn chậm rãi trôi qua, thời gian này Tiết Đình Nhương cũng về nhà hai lần, nhưng Chiêu Nhi lại thay đổi thói quen mà ở nhà vào mấy ngày này, luôn tỏ ra bận rộn, thường xuyên thấy được bóng người.
      Bất quá gần đây nàng bận , bởi vì từ khi đám người Cao Thăng gia nhập, việc mua bán của bọn họ mở rộng đến thôn An Dương cách vách. Nơi đó vừa vào giai đoạn bắt đầu, Chiêu Nhi lo lắng nên quan tâm nhiều hơn chút.
      Hơn nữa gần đây nàng luôn có suy nghĩ muốn mua đất, liên tục dò xét xung quanh xác định mục tiêu. Giá đất rất cao, trong tay nàng chỉ có chút tiền, căn bản mua được mấy mẫu, mà đất nàng cần lại rất nhiều.
      Hôm nay khi quay về, lúc ngang cuối thôn, ánh mắt Chiêu Nhi đảo qua sau núi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
      Trong hai ngày kế tiếp, nàng như có tâm , lại như rất hăng hái, luôn dắt Hắc Tử ra sau núi, biết là làm gì. Gần đến ngày Tiết Đình Nhương hưu mộc, nàng cố ý mua rất nhiều thức ăn, lại quét dọn sạch cả phòng.
      Chiêu Nhi là người gọn gàng, mắt chứa được hạt bụi, nhưng gần đây vì bận quá, cả phòng mấy ngày thu dọn. Đợi đến chạng vạng Tiết Đình Nhương trở về, liền nhìn thấy phòng ở sáng sủa sạch , và người nào đó ngồi trong phòng cười đặc biệt rực rỡ.
      Tiết Đình Nhương rất hiểu Chiêu Nhi, biết là nhất định nàng có chuyện cần giúp.
      Quả nhiên, lúc ăn cơm chiều, Chiêu Nhi liền mọi việc với .
      "Ngươi muốn mua triền núi phía Hậu Sơn?"
      Hậu Sơn được gọi là núi, vì các triền núi nối tiếp nhau, sâu thêm xa nữa mới đúng là núi lớn Đại Sơn. Bất quá Dư Khánh thôn quen gọi là núi Hậu Sơn.
      Mà nơi Chiêu Nhi nhìn trúng chính là triền núi xa xa, tiếp giáp với phần mộ tổ tiên của hai họ Tiết Trịnh, nơi này ở ngay cuối thôn, trước mặt có con đường đất nối thẳng ra ngoài. Triền núi cũng quá dốc, bởi vì hàng năm đều bị thôn dân chặt cây làm củi đốt, đất trụi lủi được mấy cây, chỉ là có ít bụi gai, cỏ dại và rễ cây mục nát, bỏ hoang từ lâu.
      "Ta luôn nghĩ, thu mua nông sản của người khác sao có thể lâu dài, bà con chòm xóm đều trồng để mình ăn trước, dư mới đem bán. Mà giống nông sản lại quá ít, thứ muốn có, thứ muốn lại quá nhiều. Nếu chỉ mua bán , thu mua nông sản cũng đủ rồi, nhưng nếu muốn làm lớn, ta cảm thấy trong tay chúng ta sản xuất được nông sản mới là vững chắc."
      "Cho nên ngươi muốn mua triền núi Hậu Sơn?"
      Chiêu Nhi gật gật đầu, cũng giấu diếm: " tại trong tay ta có bao nhiêu bạc, mua được mấy mẫu, triền núi Hậu Sơn có người đến, ngay cả nhóm thôn dân đốn củi cũng ghét bỏ mấy bụi gai thèm đốt. Dù hoang vu hoang vu , nhưng nếu mua trồng rau liền khác, nông sản quý bằng lương thực, chỉ cần gieo giống xuống đất là có thể phát triển, chỉ là phải thương lượng với người đứng đầu thôn."
      "Ngươi muốn ta bàn với Trịnh lý chính?"
      "Ta muốn , nhưng dù sao ta cũng là người họ khác, lại là nữ, e là Trịnh lý chính quan tâm đến ta, ngươi khác."
      "Khác chỗ nào?"
      Ánh mắt Chiêu Nhi lóe lóe, đột nhiên miệng như hũ nút, gì nữa.
      "Rốt cuộc là giống chỗ nào?"
      Chiêu Nhi vẫn gì, Tiết Đình Nhương nhìn nàng nữa mà cầm lấy đũa dùng bữa. Mãi cho đến khi ăn hết nửa chén cơm, Chiêu Nhi mới ngẩng gương mặt đỏ bừng, : "Dù sao ngươi muốn , cũng phải ."
      nhíu mày, liếc nàng cái.
      Nàng vỗ bàn giường, hô lên: "Ngươi là nam nhân duy nhất trong nhà, ngươi ai !"
      Tiết Đình Nhương chén bỏ xuống, nhoài người qua, nhìn nàng: "Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận ta là nam nhân của ngươi?"

      Editor: Theo như mình nhớ, thỉnh thoảng Chiêu Nhi cũng mơ thấy kiếp trước, nhưng thường là gắn với tình huống cụ thể, kiểu như “sao quen thế?”, hoặc “tình huống này xảy ra như vậy” ... Người ta hay dùng từ tiềm thức hoặc “ngày nghĩ nhiều đêm mơ thấy” để giải thích.
      Còn Nhương mặt ngày càng dày, đầu ngày càng gian.
      Tóm lại là, tiếp tục theo dõi nhé, chuyện hay còn ở phía sau.....
      Tiểu Ly 1111, levuong, Alice Huynh2 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 51:

      Ngọn đèn hắt ánh vàng, trong phòng rất yên tĩnh.
      Nhưng trong khí như giấu ngọn lửa, có thể bùng lên bất kì lúc nào thiêu người sạch . Mặt hai người cách gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
      Chiêu Nhi biết nên thế này, nhưng mặt cũng nóng bừng, như bị quệt nước ớt.
      Sớm biết thế lúc nấu cơm nàng bỏ thêm ớt, xem khiến nàng cay đến mức nào này.
      Ánh mắt nàng loe lóe nhấp nháy, muốn nhìn thẳng , giọng cũng ấp úng: "Ngươi vốn là nam nhân duy nhất trong nhà."
      Nàng đưa tay đẩy ra, giả bộ cầm đũa ăn cơm, lại bị Tiết Đình Nhương nắm chặt cổ tay.
      "Ngươi còn chưa trả lời ta."
      "Trả lời cái gì?"
      "Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận ta là nam nhân của ngươi?"
      "Ngươi vốn chính là nam nhân duy nhất trong nhà." Nàng cúi đầu, vẫn nhìn .
      " giống, nam nhân trong nhà và nam nhân của ngươi là hai dạng khác nhau."
      " giống chỗ nào?" Chiêu Nhi hỏi theo bản năng, ra liền có xúc động muốn vả miệng mình.
      Quả nhiên Tiết Đình Nhương chợt mỉm cười, nhìn nàng : "Nam nhân trong nhà có thể là trưởng bối, là huynh đệ. Mà nam nhân của ngươi, có thể ngủ cùng chăn, có thể giống Triệu Kim Thụy và út."
      Chiêu Nhi nhất thời bùng nổ, bỗng chốc quỳ thẳng dậy, đẩy tay ra, đồng thời nhìn chằm chằm : "Cẩu Nhi, ngươi học hư rồi. Ngươi thành với tỷ , ai dạy ngươi mấy thứ này? Là nghe được mấy hán tử trong thôn lời thô tục, hay trong trường học có bạn xấu, dạy hư ngươi?"
      Phản ứng của nàng rất ngoài dự kiến, Tiết Đình Nhương nhất thời ngẩng ra.
      Thừa dịp này, Chiêu Nhi liên tục như nổ pháo: "Ngươi còn , đừng nghĩ mấy thứ kia được , việc cấp bách bây giờ là ngươi phải học giỏi, uổng phí nhiều năm khổ sở đọc sách. Chuyện thành thân cưới vợ đều là chuyện sau này, phải thứ ngươi tại cần nghĩ đến, ngươi đừng quên nguyện vọng của cha, đừng quên trước khi lâm chung mẹ luôn lo lắng. Nguyện vọng lớn nhất của hai người bọn họ chính là ngươi có thể vượt qua Tiết Tuấn Tài, thi được công danh, làm người có tiền đồ nhất Tiết gia, ngươi đừng lẫn lộn đầu đuôi."
      Lời này cực kì cỗ vũ lòng người, nếu Tiết Đình Nhương có giấc mộng kia, khẳng định bị lời này lừa , suy nghĩ đến mấy chuyện có hay này.
      Nhưng nằm mộng, nhờ trong mộng mà biết nữ tử trước mắt này rất gian xảo, cũng rất thích giả ngu. ép nàng đến đường cùng, nàng nhìn thẳng vào .
      Nhưng cũng muốn miễn cưỡng nàng.
      Tiết Đình Nhương nhìn nàng sâu, biểu cảm đột nhiên chuyển thành uất ức: "Chiêu Nhi, chẳng lẽ ngươi muốn làm vợ ta?"
      Trạng thái này biến đổi quá nhanh rồi, khiến Chiêu Nhi phản ứng kịp.
      Nàng kinh ngạc nhìn Tiểu Nam Nhân, liền thấy nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn ngập bất lực cùng hốt hoảng, lại giấu nhè khát vọng.
      Đôi môi mỏng của quật cường mím thành đường, quai hàm hơi bạnh ra, cánh mũi phập phồng, nhìn là thấy uất ức. Giống như khi còn , ràng muốn nàng dẫn chơi, lại quật cường muốn , luôn muốn nàng phải đoán.
      Ngay cả năm đó khi cha mẹ mất, cũng như thế mà nhìn mình. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ , mình gào khóc, lại giọt lệ, chỉ kéo lấy mình, mắt nhìn thẳng : "Chiêu Nhi, chỉ còn lại hai chúng ta."
      Nàng mỉm cười theo quán tính.
      Dù khó khăn hơn nữa, khi đối mặt với , nàng luôn mỉm cười.
      "Sao có thể, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
      "Ta cảm thấy trong lòng ngươi vẫn luôn muốn làm vợ ta, chẳng lẽ ngươi muốn vĩnh viễn ở cùng ta?" Tiết Đình Nhương đột nhiên nhích lại gần, ôm lấy thắt lưng Chiêu Nhi, chôn mặt vào hõm vai nàng, bộ dạng vô cùng yếu ớt.
      Chiêu Nhi nhìn được mặt , chỉ nghe cất giọng rầu rĩ: "Ta biết, ta biết Khương Vũ ca thích ngươi, gã muốn cưới ngươi làm vợ, cho nên ta thích gã, rất chán ghét gã. Ngươi rời khỏi Tiết gia làm vợ Khương Vũ ca sao? Mọi người đều vợ vĩnh viễn ở cùng hán tử, ngủ cùng giường, đắp cùng chăn, ta muốn ngoài ta, ngươi ngủ cùng chăn với người khác."
      Chiêu Nhi nghe mà đầu đặc sệt như hồ dán, nửa ngày mới túm được trọng điểm: "Ngươi, sao ngươi biết nhiều như vậy? Còn biết Khương Vũ ca thích ta? Chẳng lẽ huynh ấy tới tìm với ngươi?"
      "Khương Vũ ca , ngươi phải là vợ ta, chỉ vì nể mặt cha mẹ mới miễn cưỡng đồng ý. Còn nếu ta thương xót ngươi, nên tìm cho ngươi nam nhân biết thương ngươi, ngươi nuôi ta đọc sách rất vất vả..."
      Ở nơi nàng nhìn thấy, Tiết Đình Nhương lộ ra nụ cười mỉm, giọng vẫn uất ức: "Chiêu Nhi, ta thương ngươi, ngươi đừng ."
      Chiêu Nhi nhếch khóe miệng, ngực phập phồng, giọng cực kì cứng rắn: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta rời ."
      Nàng mà, sao Tiểu Nam Nhân lại đột nhiên thay đổi, ra xảy ra chuyện. Tiểu Nam Nhân luôn luôn mẫn cảm khép kín, tuy trưởng thành hơn trước kia ít, nhưng trong lòng Chiêu Nhi, vẫn là đứa bé lớn xác, chả trách sao gần đây luôn với mình mấy lời kỳ kỳ quái quái.
      "Vậy ngươi vẫn là vợ ta chứ?"
      "Đương nhiên!"
      "Hai ta vĩnh viễn ở cùng nhau, luôn rời xa."
      "Được!"
      Tuy rằng ta dùng thủ đoạn, nhưng lời Khương Vũ , ta chả thêm bớt tí nào. Ngươi đồng ý, vậy vĩnh viễn đừng hòng thay đổi.
      "Ta an tâm rồi."
      *
      Đây chỉ là chuyện nhặt, nhưng vì chuyện này, Chiêu Nhi tránh né Tiết Đình Nhương nữa.
      Tuy Tiết Đình Nhương biết việc này tương đương với trở về như lúc ban đầu, Chiêu Nhi vẫn xem là nam nhân có thể dựa dẫm, nhưng so ra vẫn tốt hơn việc cứng rắn ép buộc.
      Trải qua giấc mộng kia, muốn ép buộc nàng, chỉ đành quanh co dẫn dắt.
      Đương nhiên cũng phải là có tiến triển, ít nhất tại Tiết Đình Nhương có thể đúng lý hợp tình cầu Chiêu Nhi ngủ cùng chăn. cần phải lấy cớ mọi cách giống trước kia, chỉ cần ra, nhìn nàng, nàng tự nhiên đồng ý hết thảy cầu của .
      Nếu có chút do dự, chỉ hỏi câu ‘chẳng lẽ ngươi muốn làm vợ ta’, nàng lập tức tuân theo hết thảy.
      Tuy rằng vô sỉ, nhưng Tiết Đình Nhương lại chút chột dạ, thậm chí còn nghiện.
      Nghiện đến mức khi hưu mộc kết thúc, muốn về học quán.
      "Chuyện kia ngươi đừng gấp, gấp thành. Nếu người khác mua sao, nhưng là họ Tiết, ta sợ Trịnh lý chính ở giữa gây khó dễ. Bất quá ngươi yên tâm, lần này ta về học quán bắt đầu nhờ người làm, ngươi cứ theo biện pháp ta mà tìm người trước, còn lại cứ tùy cơ ứng biến."
      Chiêu Nhi gật gật đầu, đưa túi xách cho , lại lấy gói đồ và sọt giường.
      Trong gói đồ chứa quần áo Tiết Đình Nhương cần dùng tắm rửa trong mấy ngày ở học quán, trong sọt là hai lọ rau ngâm cùng đậu phụ xào ớt do Chiêu Nhi tự tay làm, dùng ăn với cơm hoặc mì đều rất ngon.
      Vốn Chiêu Nhi chỉ mang ít cho Tiểu Nam Nhân, vì muốn thay đổi khẩu vị. Nào biết mang lại cực kỳ được hoan nghênh, Mao Bát Đấu ôm lấy lọ là muốn buông, cuối cùng từ mười ngày lọ, biến thành mười ngày bốn lọ, lại vẫn như muối bỏ biển.
      Bất quá trong nhà cũng nhiều, mấy thứ này Chiêu Nhi ướp vào mùa thu năm trước, cũng được bao nhiêu. Chiêu Nhi biết Tiểu Nam Nhân có mấy người bạn tốt, bọn họ thích ăn, liền mang nhiều chút cũng sao. Nhưng Tiết Đình Nhương lại keo kiệt muốn mang nhiều, bốn lọ là cực hạn.
      Tiết Đình Nhương nhận lấy cái sọt trong tay nàng, nàng đưa, vẫn giành lấy.
      Cầm lấy rồi lại muốn , cứ đứng đó nhìn nàng.
      Chiêu Nhi nghi hoặc nhìn : "Sao vậy? Thăng Tử chờ bên ngoài kìa."
      "Ta muốn ." Đây là lời .
      "Sao lại muốn ? phải ngươi thích đọc sách nhất sao?"
      "Ta muốn ngủ cùng ngươi, học quán chỉ có thể ngủ mình."
      "Đừng lớn tiếng!" Chiêu Nhi vội nhìn nhìn ra cửa, sau đó trừng mắt nhìn : "Ngươi hứa với ta thế nào? Việc này thể ra."
      vô tội đáp: "Ta chỉ với ngươi, đâu có cùng người khác. Lại , ngươi là vợ ta, hai ta ngủ cùng chăn phải là chuyện hiển nhiên ư."
      "Chúng ta còn chưa thành thân, dù sao ngươi cũng thể ! mau, dây dưa nữa muộn mất, ngươi hứa rồi, phải học giỏi, được nghĩ tới mấy chuyện kia, biết chưa?"
      Lần này Tiết Đình Nhương phản kháng, mà thành gật gật đầu: "Chiêu Nhi yên tâm, ta nhất định thi đỗ tú tài, để ngươi được làm vợ tú tài."
      Cúi xuống, lại : "Chờ ta thi đỗ tú tài, hai ta thành thân, có được ?"
      "Chờ ngươi thi đỗ tú tài rồi ."
      "Ta xem như ngươi đồng ý."
      Sau khi tiễn Tiết Đình Nhương rồi, Chiêu Nhi mới nhàng thở ra.
      Nàng cảm thấy Tiểu Nam Nhân ngày càng khó dỗ, trước kia lầm lì mẫn cảm, nàng luôn nghĩ nếu có thể thay đổi tốt rồi. Bây giờ thay đổi, lại trở nên càng khiến nàng đau đầu.
      Khi chững chạc, khi lại yếu ớt ngây thơ, tâm tư xoay như chong chóng.
      Chiêu Nhi nghĩ đến mấy chuyện xảy ra trong hai ngày qua, cảm thấy mình chắc bị quỷ nhập, mới đồng ý với mọi cầu của .
      Suy nghĩ mãi mà vẫn thông, nàng liền nghĩ nữa, dù sao mười ngày sau Tiểu Nam Nhân mới trở về, nàng có thời gian từ từ nghĩ. Nhớ tới lời trước khi , Chiêu Nhi thầm sắp xếp mọi thứ, quay đầu khóa cửa, rồi ra ngoài.
      đến cửa lớn, nàng đột nhiên thay đổi chú ý, quay đầu đến Tứ phòng.
      "Tứ thẩm, con tìm thẩm có chút chuyện."
      Tiểu Ly 1111, levuong, nancy19862 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 52:

      Vừa qua buổi cơm trưa, trong thôn đột nhiên có người đến.
      Xe ngựa rộng rãi đầy khí thế, tiến vào từ đầu thôn, hình ảnh này hợp với Dư Khánh thôn, lập tức đưa tới tò mò của rất nhiều thôn dân.
      Xe ngựa lát, thấy người qua đường liền dừng lại, người trong xe cúi xuống, hỏi đường xong, lại về phía trước.
      Đợi xe ngựa lướt qua, đám thôn dân liền vây lấy thôn dân bị hỏi đường, hỏi: "Hắc Lão Bát, người đó đến làm gì?"
      Hắc Lão Bát có chút sững sờ, được hỏi tiếp, mới trả lời: "Tìm Lý Chính, hình như định mua gì đó trong thôn chúng ta?"
      "Rốt cuộc là mua gì?"
      "Sao ta biết! Ta nghe người trong xe mua triền núi gì đó, sao lại muốn đến cái nơi chim ỉa nổi này biết?."
      "Mua núi? Ha, được, phải đến chỗ Lý Chính xem thử."
      Chỉ trong khoảnh khắc, tin tức truyền khắp thôn ‘có quý nhân đến nhà Lý Chính’.
      Rốt cuộc quý đến mức nào?
      Dù sao xét theo khí thế, đúng là có chút quý.
      Mà quý nhân kia hình như đến để mua núi.
      *
      Trong nhà Trịnh lý chính, chủ vị mà người bình thường khó có thể ngồi, có hai người ngồi.
      người đương nhiên là Trịnh lý chính, nười khác là thằng nhóc mập mặc bộ quần áo màu xám thêu hoa văn bằng chỉ vàng. Dáng vẻ cũng lớn, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng kiểu cách lại .
      riêng quần áo chói mắt người, tay còn đeo vài chiếc nhẫn đá quý. Hôm nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời theo cổng tò vò chiếu nghiêng vào, rọi lên chiếc nhẫn, chói khiến Trịnh lý chính lóa mắt.
      Lúc này nhóc mập lườm bát trà trước mặt lộ vẻ ghét bỏ, đến khi tùy tùng bên cạnh y nháy mắt, y mới thốt ra lời trong miệng.
      Trịnh lý chính liên tục dùng khóe mắt liếc nhìn, biết lời này khẳng định phải lời hay. Ai bảo bọn họ ở nơi thâm sơn cùng cốc, uống trà đều dùng bát trà sứ thô, tinh tế như tách trà sứ có nắp.
      " biết vì sao tiểu công tử lại đến đây?" Vì biểu bản thân cũng là Lý Chính có mặt mũi, Trịnh lý chính cố ý chậm từng từ.
      Nào ngờ vị tiểu công tử mập này lại nể mặt, cánh tay mập phẩy hai cái, : "Vương, Lưu..."
      Ở bên cạnh, tùy tùng của y vội vàng dùng khẩu hình nhắc nhở, y vẫn hiểu, cuối cùng phiền chán mắng: " thẳng , làm cái quỷ gì vậy, ông ta là cái gì chính?" Tay mập đeo nhẫn có hạt đá quý to như viên đá cuội, chỉ thẳng vào gương mặt nhăn nheo của Trịnh lý chính.
      Tùy tùng vô cùng xấu hổ, mặt già của Trịnh lý chính cũng cương cứng: "Kẻ hèn này họ Trịnh, tiểu công tử cứ gọi ta Trịnh lý chính là được."
      "À, Trịnh lý chính!" Tiểu công tử mập vỗ tay cái, với tùy tùng: " với lão, ta họ Mao."
      Nếu đối phương ăn mặc ra hình ra dạng, thêm đoàn người theo, Trịnh lý chính chắc đá văng kẻ này. Lão ngồi đối diện, y còn muốn tùy tùng chuyển lời, chẳng lẽ đây là tác phong của quý nhân?
      Tùy tùng nghe thấy, bèn mỉm cười với Trịnh lý chính: "Thiếu gia nhà ta họ Mao, chính là tiểu chủ nhân của hiệu buôn Mao gia. Tiểu chủ nhân vâng lệnh lão gia, lần đầu ra ngoài làm việc, có gì đúng, mong Trịnh lý chính thông cảm nhiều hơn."
      Nhìn xem, đây mới là tiếng người.
      Lúc này Trịnh lý chính cũng mỉm cười đối thoại với tùy tùng, hai người ngươi tới ta lúc, Trịnh lý chính có chút hiểu biết với tiểu thiếu gia trước mắt.
      Theo lời họ, hiệu buôn Mao gia là hiệu buôn lớn nhất Hạ huyện, cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong phủ Bình Dương. Mà Mao gia có quy định, con cháu trong nhà sau khi thành niên phải ra ngoài du ngoạn, thể bản thân có năng lực tiếp quản gia nghiệp. Đây là lần đầu vị Mao thiếu gia này đến xã Hồ Dương, vậy mà nhìn trúng triền núi sau lưng Dư Khánh thôn.
      Còn lý do tại sao Mao thiếu gia lại nhìn trúng loại triền núi chim thèm ỉa này, vị tùy tùng chỉ cười, vẫn giữ kín như bưng. Bất quá theo suy đoán của Trịnh lý chính, khẳng định là thiếu gia nhà giàu tự nhiên nảy ra ý tưởng muốn tìm chỗ chơi đùa thôi.
      Lão ta cũng cần gì thêm, chỉ cần biết đối phương muốn mua núi, lại ra giá thấp.
      ràng chính là con dê béo chưa trãi đời, lại ở đây giả làm con sói ba đuôi với lão, ông đây ăn muối còn nhiều hơn mi ăn cơm đó!
      Trịnh lý chính thầm nghĩ, cười đến càng hiền hòa: "Vậy biết quý thiếu gia định trả bao nhiêu bạc? Nên biết rằng, triền núi kia tuy ở trong thôn chúng ta, nhưng nơi này cũng do mình ta làm chủ. Trong thôn nhiều người như vậy, nếu số bạc quá ít, chia xuống mỗi người được mấy văn, chỉ e ——" Trịnh lý chính lộ vẻ hơi khó xử, đáng tiếc vẻ khó xử này lộ ra quá ít, ràng là treo giá.
      Mao thiếu gia ngông nghênh, xì mũi xem thường Trịnh lý chính nghèo kiết hủ lậu: "Ngươi với lão, thiếu gia đây có rất nhiều bạc."
      Tùy tùng quay đầu với Trịnh lý chính: "Thiếu gia nhà ta , ngài ấy có rất nhiều bạc."
      "Vậy biết có thể cho mức giá, để trong lòng lão đây có tính toán, cũng dễ trao đổi với các thôn dân."
      Mao thiếu gia với tùy tùng: "Ngươi với lão, bổn thiếu gia bỏ ra năm trăm lượng."
      Năm trăm lượng?
      Trịnh lý chính bị dọa rớt luôn tẩu thuốc, đây đúng là con dê béo, coi tiền như rác.
      Mao thiếu gia coi trọng triền núi kia, diện tích cũng tầm năm mươi mẫu, quan trọng nhất đây là núi hoang. Bởi vì gần thôn, mấy năm trước bọn họ đều đến đây đốn củi, chỉ đốn chứ trồng, bây giờ núi trừ những bụi gai vướng víu, cũng chỉ là rễ mục.
      Trịnh lý chính vốn nghĩ bỏ ra trăm lượng là nhiều, ngờ đối phương lại ra giá cao như vậy.
      Năm trăm lượng!
      Đất này nằm trong thôn, người trong thôn có thể làm chủ bán , mà triền núi này còn bằng đất hoang, tùy tiện nhét chút tiền cho huyện nha bên kia, là có thể làm khế đất. Ngay khi Mao thiếu gia ra mức giá năm trăm lượng, Trịnh lý chính cấp tốc tính toán, đến huyện nha làm khế đất phải tốn bao nhiêu, chia cho thôn dân bao nhiêu, giữ lại trong tay mình bao nhiêu.
      " muốn bán?"
      "Bán, đương nhiên muốn bán!"
      "Vậy tốt, chỉ là có cầu, thôn các ngươi phải chịu trách nhiệm xử lý bụi gai và rễ mục núi."
      *
      Mao thiếu gia rất nhanh liền rời , Trịnh lý chính vẫn còn ngồi trong phòng sững sờ.
      Cho đến khi có thôn dân lục tục đến Trịnh gia hỏi thăm, Trịnh lý chính mới lấy lại tinh thần. Lão sai con trai là Trịnh Cao Phong đánh chiêng, kêu gọi người cả thôn đến chuyện.
      bao lâu sau, cái chiêng đồng to treo dưới gốc cây hòe già trước từ đường Trịnh gia bị gõ vang, vì thế ngủ trưa cũng ngủ nữa, ở nhà làm việc cũng bỏ luôn, đều chạy đến viện lớn nhà Trịnh lý chính.
      Trong viện đủ đứng, liền đứng ngoài sân, tường cây đều đứng đầy người, phải là ba lớp trong ba lớp ngoài cũng đủ.
      Có người tò mò hỏi là việc gì, cũng có người kể việc nghe được lúc trước cho người khác, vì thế Trịnh lý chính còn chưa gì, nội dung lão muốn bị truyền lung tung.
      Trong nhà chính của Trịnh lý chính, lúc này đón nhóm người khác, mấy Hương Lão của Dư Khánh thôn đều đến, đều là người có uy tín danh dự trong thôn.
      Trịnh lý chính theo quy củ việc này cho Hương Lão, chờ bọn họ thương lượng quyết định, đầy đắc ý bước ra ngoài chuyện này.
      Chuyện tốt như vậy, lại do Trịnh lý chính lão đây làm giúp người trong thôn. Còn lý do vì sao đợi Hương Lão đồng ý ư, chuyện tốt như vậy còn đợi đồng ý? đám củi đốt bán được năm trăm lượng, huống chi triền núi kia trong lòng thôn dân còn bằng đám củi!
      Quả nhiên khi Trịnh lý chính ra, thôn dân ngoài hoan hô, căn bản đều phản đối.
      Dư Khánh thôn có hơn hai trăm hộ, khấu trừ số bạc phải đưa đến huyện nha, mỗi nhà được chia ít nhất cũng hai lượng bạc.
      Hai lượng bạc! Nơi nông thôn này, sống tiết kiệm chút, ăn lương thực nhà mình trồng, năm cũng chỉ tiêu hai lượng bạc, còn là bạc trời rơi xuống! Về phần xử lý bụi gai núi, trong thôn nhiều người như vậy, mỗi người lên nhặt nhánh liền thu dọn sạch , chỉ là chuyện !
      Nên khi Chiêu Nhi ra ngoài trở về, liền nghe người Tiết gia phấn chấn chuyện sáng mai cùng mọi người lên núi.
      Hai vợ chồng đại phòng là vui mừng nhất, Tiết Tuấn Tài ở trường học phải tốn tiền, nhưng tìm hai ông bà lão lại có bạc. Sính lễ Triệu gia bên kia cho có sẵn tiền, đáng tiếc Tiết Thúy Nga keo kiệt, cứ giữ khư khư sính lễ.
      Vì việc này, mấy ngày nay đại phòng và phòng chính bên kia xung đột ít.
      Sau khi ầm ĩ trận, Tiết Thúy Nga bỏ lại câu, nếu ông bà lão dám lấy sính lễ của mình trợ giúp đại phòng, ả chạy ra ngoài gặp người liền , ca ca tẩu tẩu tham sính lễ của muội muội, việc này mới xem như dừng lại.
      Ngay lúc cần bạc, bạc liền đến cửa, chả trách hai vợ chồng đại phòng vui sướng.
      Chu thị của Tam phòng lại trầm mặt, Tứ phòng chả sao, căn bản trộn vào. Bất quá lần này đợi Tiết lão gia chuyện, Chu thị rất lưu loát tỏ thái độ, nam nhân nhà mình trồng trọt quá mệt mỏi, việc núi tham gia.
      Tam phòng tham gia, Tứ phòng cũng trộn vào, Nhị phòng cần phải , vậy là chỉ còn Đại phòng!
      Tiết lão gia vui mừng, hai vợ chồng đại phòng cũng sung sướng. Sung sướng xong quay đầu nghĩ lại, Tam phòng Tứ phòng đều tham gia, đến lúc đó ai làm việc? Trong thôn quy định, nhà ít nhất phải có hai người.
      Tiết lão gia cũng có chút lo lắng, nhưng may mà quyết định sai, lên tiếng ai nhận bạc người đó làm. Hai vợ chồng Đại phòng được lời hứa, trở về lại oán trách nhau, đối phương tỏ vẻ quá sớm, nên mơ hồ mà chia việc trước, lúc nhận bạc hãy bàn lại.
      nhắc bên này nữa, ngày kế Dư Khánh thôn liền rơi vào trạng thái náo nhiệt hiếm gặp.
      Các nhà các hộ, nam nữ phụ lão cả thiếu niên cũng đều ra trận, khiêng các loại nông cụ cuốc, xẻng lên núi. Ngay cả nhóm trẻ con bảy tám tuổi như Mao Đản, cũng người người tay cầm cái cuốc đào rau dại, theo phía sau hỗ trợ người lớn nhà mình.
      Ngày đầu tiên lên núi là mệt nhất, phải chặt bỏ những thứ bụi gai bề bộn, chặt xong rồi các nhà chia nhau ít làm củi đốt.
      Hôm sau lại làm nửa ngày, triền núi mới xem như thoáng đãng.
      Đến đây vẫn chưa xong, còn phải đào hết rễ trong đất, đây mới là việc khó khăn nhất, phải tỉ mỉ đào sạch , bằng sót lại dù chút ít, bụi gai hoang dại liền có thể mọc dài khắp núi.
      Tổng thể mà , tuy rằng nông dân lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng đến làm việc đều thành , cực ít người giở thủ đoạn.
      Khi họ làm, Chiêu Nhi lên núi xem chuyến, có chút im lặng.
      Sau khi xuống núi, nàng gọi Tiết Thanh Hòe, Khương Vũ cùng Cao Thăng đến, bọn họ bàn bạc lát, rồi mới tản .
      Triền núi cuối cùng cũng xử lý xong, may mà vào lúc nông nhàn, bằng nhanh như vậy.
      Vừa xử lý xong, có thôn dân thúc giục Lý Chính phát tiền. Trịnh lý chính hai ngày nữa quý nhân kia qua xem triền núi, rồi mới giao bạc, bảo nhóm thôn dân đừng gấp.
      Nhưng đợi hai ngày, lại đợi thêm hai ngày, vẫn thấy quý nhân đến, Trịnh lý chính có chút hoảng.
      Đều do ngày ấy lão kinh ngạc, vui vẻ nhận lời, lại quên cầu đối phương đặt cọc trước, thậm chí đâu để tìm đối phương cũng biết.
      Nhưng ngoài mặt Trịnh lý chính khẳng định , có thôn dân hỏi, chỉ đành bảo quý nhân bận rộn, gấp khỉ khô gì.
      Cứ vậy mà ngày hai ngày, hết ba lại bốn ngày, quý nhân cũng thấy cái bóng, lúc này trong thôn hoàn toàn bùng nổ.
      bực bội chắc chắn là giả, cho dù mồ hôi nông dân đáng giá, vậy cũng nên làm công.
      Ngay lúc trong thôn ào ào bàn bạc, lời đồn truyền ra khắp nơi. là Trịnh lý chính cố ý sai bảo mọi người dọn triền núi hoang kia, lúc trước Trịnh lý chính có nhắc, núi hoang quá khó coi, nếu có thể sử dụng, dù trồng được mấy cây, cũng có thể tạo phúc cho bọn hậu bối. Mà khi thôn dân nghe thấy, lại nghĩ việc nhà mình còn chưa xong, trong thôn nhiều người như vậy, nhà nào làm cũng là việc lớn, cho nên vẫn luôn bỏ đó.
      Còn có lời đồn, quý nhân giao bạc cho Trịnh lý chính, nhưng lão ta tham, chia cho các mọi người.
      Liên tục có thôn dân tự tìm tới hỏi Trịnh gia việc này, tình huống này chưa bao giờ phát sinh, cho thấy uy nghiêm của Trịnh lý chính trong thôn bắt đầu dao động.
      Ngay khi Trịnh lý chính gấp đến độ khóe miệng nổi bọng nước, giận đến độ mỗi ngày nằm giường bảo vợ dùng khăn thấm nước lạnh đắp trán, Tiết Đình Nhương hưu mộc về nhà.
      đến nhà tộc trưởng Tiết gia chuyến trước, sau khi bàn bạc hết buổi sáng mới cùng Tiết tộc trưởng đến nhà Trịnh lý chính.

      Tác giả có lời muốn :

      Đừng thấy chuyện này vụn vặt, chuyện mua núi có ảnh hưởng lớn đến nghiệp của Chiêu Nhi, chuyện này xử lý tốt sau này phiền toái rất nhiều (xử của nông dân giống người thành phố, rất nhiều nơi đều tự mình xử lý chuyện trong thôn, ví như lời hợp liền kéo bè kéo lũ đánh nhau, thôn này đánh với thôn kia, chỉ vì tranh nguồn nước, vì sao đều nông dân trọng nam khinh nữ, bởi vì việc nhà nông chỉ nam làm được, nữ đủ sức, ngoài ra còn do tập tính thích bị ức hiếp), mà quan trọng nhất là việc này góp phần để suy nghĩ riêng của nam nữ chính tác động lên nhau.

      Tôi từng , đời trước Tiết cẩu tử phải là người tốt, là loại người vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn. phúc hắc cũng đúng, thuận ta sống nghịch ta chết cũng có thể dùng để giải thích. Mà giấc mộng này bắt đầu ảnh hưởng đến hành vi của , đời trước và Chiêu Nhi càng lúc càng xa, cũng bởi vì rất nhiều quan điểm của hai người hợp.
      Đời này cũng tồn tại vài vấn đề, bất quá cứ yên tâm, đều giải quyết. Hai người ở cùng nhau, nhau thương nhau, ngoài ngươi lui bước, ta nhường ít sao?
      chiều ngu ngốc, tồn tại trong truyện của tôi đâu.
      Tiểu Ly 1111, levuong, nancy19862 others thích bài này.

    5. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ôi trời ơi ta thích cái gian manh này quá :))) Nhưng mà cứ tỷ tỷ đệ đệ thế này bao giờ mới đương thắm thiết đây :'(
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :