1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sư tôn - Phượng Vũ Niết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Thương tất cả các nhân vật quá
      Hiuhiu
      Cảm ơn editor rất nhiều
      Bạn edit thực rất mượt và cảm xúc.
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 66 Cẩm điệp dệt mộng

      “Trường , mau tỉnh lại!”

      Lục Vân Chân cảm giác trong mộng Mạc Trường giống bình thường, mất lý trí, cuồng táo hung tàn, giống như những mãnh thú《thế giới động vật》lâm vào thời kỳ đặc thù, phân địch ta, phân nam nữ, phân đối tượng, trực tiếp coi là nữ nhân.

      có chút choáng váng, trong đầu ra cảm giác kỳ quái, giống như ký ức xa xăm từng khắc sâu ở trong thân thể—— cư nhiên có chút may mắn đối tượng Mạc Trường phát tác là nam nhân, là chính mình, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, còn có thể giải quyết nội bộ, nếu chính là phạm tội nghiêm trọng, xong việc phải mang theo đồ đệ dập đầu xin lỗi, lấy chết tạ tội……

      Lục Vân Chân tự hỏi giây đồng hồ, sau đó cảm thấy mình là đồ ngốc, dù là nam nhân, tinh thần kiên cường dẻo dai, ý chí và thân thể đều chịu đựng được, nhưng sư tôn bị đồ đệ nổi điên coi thành nữ nhân để dùng, vẫn thực đáng xấu hổ a! Nếu như bị người ta biết loại tình này, còn có mặt mũi gặp người sao?!

      Đây rốt cuộc là cái trận pháp gì? Quá kỳ quái!

      Lục Vân Chân thử dùng sức cào cắn vặn đánh, muốn đối phương dừng lại, chính là, vết thương và đau đớn phản tác dụng, làm dã thú càng thêm phấn khởi, tình trở nên càng thêm hỗn loạn.

      Ngoài hang động phong bế truyền đến tiếng cả trai lẫn cười đùa, hình như là tu sĩ hái thuốc đến gần bên này.

      Lục Vân Chân sợ hãi cực kỳ, gắt gao che miệng, dám phát ra bất kì thanh gì, khẩn trương đến cả người phát run, sợ tình giữa mình và đồ đệ bị phát , vất vả chờ thanh xa, thử đánh thức thần trí Mạc Trường .

      Chính là vô dụng……

      Lục Vân Chân quyết định tự cứu.

      ngừng sờ soạng trong hắc ám, bỗng nhiên sờ được thanh kiếm sắc lạnh băng, lén lút cầm vào tay. Lúc này người Mạc Trường bố trí phòng vệ, lộ ra vô số sơ hở, chỉ cần…… hung hăng kiếm thọc vào, thọc chết hoặc là thọc thành trọng thương, là có thể kết thúc ác mộng.

      Gặp loại chuyện này, chọc thương đối phương, ngăn lại bạo hành cũng hẳn là nên làm?

      Nhưng mà, kiếm nắm chặt, chậm chạp đâm ra.

      biết mình do dự cái gì.

      Mạc Trường thân kinh bách chiến, bản năng chiến đấu thâm nhập cốt tủy, y cảm giác được sát ý, động tác dừng chút, cuối cùng có phản kháng, có giãy giụa, y hơi hơi ngẩng đầu lên, hề che đậy mà lộ ra cổ cùng toàn bộ chỗ yếu hại, thuận theo chờ đợi dao mổ rơi xuống……

      Vui thích mang đến thống khổ, tử vong mới là giải thoát.

      Đây là tâm chân chính của Mạc Trường sao?

      Lục Vân Chân tay cầm kiếm run nhè .

      Trong bóng đêm, có bọt nước lạnh băng từ chỗ cao rơi xuống giữa môi khô khốc, chậm rãi thấm vào, mang đến vị mặn chua xót. chậm rãi vươn cái tay khác, nghiêm túc sờ soạng, thế nhưng ở mặt Mạc Trường sờ được nước mắt biết xuất lúc nào.

      Lục Vân Chân thể tin tưởng hết thảy này.

      Trường của là kiếm linh, ý chí như sắt, sợ đau đớn, dù gặp địch nhân khủng bố đến đâu, đều cười nghiền áp qua, dù trọng thương thế nào, đều chút để ý, chém đứt thịt xương, rút gân lột da, toàn bộ mặt đổi sắc.

      Trường của là kiếm linh, cao ngạo bất quần, trương dương ương ngạnh, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kì khó khăn gì, dù gặp phiền toái nào cũng chịu thua, quật cường tựa như nham thạch. Tâm y rất đơn giản, giống núi tuyết chót vót đại địa mênh mông, sạch thuần túy.

      Trường của vĩnh viễn khóc……

      Kiếm của sao có thể khóc?

      “Sư tôn……”

      Đây là tiếng thanh kiếm phát ra than khóc.

      Lục Vân Chân rốt cuộc thể nhẫn nại, buông lỏng tay cầm kiếm, trường kiếm lại lần nữa rơi vào trong bóng tối, biến mất thấy.

      gắt gao ôm nam nhân cao lớn, chủ động hôn lên đôi môi ôn lương, sau đó từng chút hôn đến lông mi ướt át, nhàng liếm dấu vết của những giọt lệ, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh.

      “Trường , ta tự nguyện……”

      “Cho nên, đừng khổ sở……”

      ……

      Lục Vân Chân bừng tỉnh từ trong mộng là giữa trưa ngày hôm sau, ngủ ở trong phòng khách sạn, nằm ở trong ổ chăn mềm mại, thân thể có gì ổn, chính là còn có ít dư vị lưu lại, khóe mắt mang theo nước mắt.

      Nước mắt cũng phải vì đau mà chảy ……

      Trong mộng, đau đớn tuy rằng rất khó chịu, nhưng còn ở phạm vi có thể kiên cường nhẫn nại, coi như bị thương…… Nhưng hậu kỳ cư nhiên có cảm giác, quá khó có thể chịu đựng, xấu hổ đến muốn sống nữa, liều mạng cự tuyệt, điên cuồng trốn tránh, sau đó bị hung hăng ấn trở về, tựa như người muốn lên núi bị cứng rắn kéo tới đỉnh núi, mạnh mẽ lãnh hội phong cảnh.

      là đáng sợ, thẳng nam sao có thể có cảm giác đối với loại tình này? Còn là bị đồ đệ nhà mình …… Tôn nghiêm mất hết, xấu hổ đến khóc ra ……

      cự tuyệt loại vui sướng mất khống chế này, tình nguyện thừa nhận càng nhiều thống khổ.

      Vì sao lại làm loại mộng này?

      May mắn, cảnh trong mơ thực nhanh trở nên mơ hồ, dư vị tàn lưu trong thân thể dần dần rút , thần trí hoảng hốt khôi phục, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

      Lục Vân Chân lau nước mắt, xoa xoa khóe mắt sưng đỏ, lén lút chui ra ổ chăn, muốn “Hủy thi diệt tích” quần áo cùng khăn trải giường bị làm dơ, hoảng sợ phát Mạc Trường ngồi ngay ở mép giường, dùng băng vải băng bó vết thương tay biết bị làm ra thế nào.

      Mạc Trường đứng dậy: “Sư tôn, người tỉnh?”

      Lục Vân Chân ôm chặt chăn, che khuất chật vật, cả người cứng đờ, sợ bị nhìn ra sơ hở. gập ghềnh hỏi: “, tôi phát, phát sinh chuyện gì?”

      Mạc Trường đen mặt, chỉ chỉ góc tường: “Lỗi của .”

      Lục Vân Chân theo phương hướng ngón tay nhìn lại, Hồ Tuy quỳ bàn phím ở ven tường, diện bích tư quá…… thấy sư tôn tỉnh lại, nháy mắt biến trở về tiểu hồ ly lông xù xù, chớp chớp đôi mắt kim sắc, run rẩy lỗ tai, đáng thương hề hề : “Sư tôn, ta cũng dám nữa.”

      Mạc Trường thấy bán manh xin tha, túm gạt tàn thuốc lên ném qua, hung hăng răn dạy: “Biến trở về , quỳ tử tế!”

      Lục Vân Chân đầy mặt mê mang……

      Hai đồ đệ tốt, đứng quỳ, cãi vã mắng mỏ, cuối cùng đem tình hoàn hoàn chỉnh chỉnh ràng cho . Nhưng mà, hai người sau lưng trộm đạt thành hiệp nghị hợp tác, Mạc Trường đáp ứng thăng cấp làm ba ba, đồng ý giao ra ngọc giản, phối hợp điều tra, Hồ Tuy giúp giấu những chuyện xấu xa đó, để trong lòng sư tôn có khúc mắc mà sinh hoạt, lần nữa khôi phục thời gian vui sướng ở Vô Kiếm Phong năm đó.

      Cho nên, cả kiện bị xóa chút chi tiết, biến thành Hồ Tuy có oán cũ với đại sư huynh, trả đũa, cuối cùng tiêu tan hiềm khích lúc trước. Nhưng mà……lúc hai người đánh nhau, Hồ Tuy bùng nổ dục vọng cầu sinh, mở ra vô số trận pháp Thanh Khâu, loạn ném khắp núi, loại hình gì cũng có, căn bản quá có đầu óc.

      Cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao……

      Lục Vân Chân chính là con cá xui xẻo.

      “Ta an bài xong, nghĩ tới sư tôn người lại theo chân bọn họ chạy ,” Hồ Tuy cảm thấy đặc biệt oan uổng, đặc biệt ủy khuất, “Chúng ta trở lại khách sạn, đại sư huynh gọi được điện thoại cho người, nghe hơi thở tìm đến, phát người ngã ở ven đường, hôn mê bất tỉnh, vội cõng trở về.”

      đường còn đỡ hơn, sư tôn biểu tình cố nén thống khổ, trở về đặt ở giường rồi, liền chui vào trong chăn, bọc đến gắt gao, tựa hồ càng khó chịu.

      Mạc Trường dám chạm loạn vào sư tôn, liền hung hăng đánh đầu sỏ gây tội trận, lệnh cưỡng chế giải trừ trận pháp.

      Hồ Tuy căn bản sư tôn chạm vào trận gì, cũng biết ở trong trận trải qua cái gì, đành phải thử loạn đám, thử vài loại đều đúng, sau đó đến giờ thể hiểu được mà giải khai, xong việc truy tra: “Núi rừng Thanh Khâu có rất nhiều trận pháp cổ xưa, nhiếp mộng, truy hồn, ảo cảnh vân vân, sư tôn có thấy ràng trận pháp sao?”

      Lục Vân Chân nghĩ nghĩ: “Khi tôi vào trận nhìn thấy có chữ ‘ mộng ’.”

      Hồ Tuy phân tích: “Là Cẩm điệp dệt mộng trận? Có thể làm người ta nhìn thấy ký ức sâu nhất, hoặc là cảnh trong mơ khát vọng nhất, đắm chìm ở bên trong.”

      Lục Vân Chân mặt đỏ tai hồng phủ quyết: “Khẳng định phải!”

      Thân là sư tôn, ái đồ như con, tuyệt có khát vọng loại chuyện thể hiểu được này!

      Hồ Tuy chần chờ: “Đó chính là Ác mộng thực tâm trận? nhìn thấy tình sợ hãi nhất, muốn phát sinh nhất ……”

      Lục Vân Chân chút do dự: “Đúng! Chính là cái này!”

      Hồ Tuy tò mò hỏi: “Sư tôn ở trong mộng nhìn thấy gì?”

      Cảnh trong mơ này thể hồi tưởng, liên tục suốt vài ngày, hơi ngẫm lại nội dung liền muốn tự sát.

      Lục Vân Chân xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng vì tôn nghiêm ở trước mặt đồ đệ, mạnh mẽ chống đỡ cảm xúc, mặt ngoài lộ nửa điểm, trấn định : “ có gì, tôi mơ thấy có ma ăn người, thực đáng sợ, liều mạng giãy giụa……”

      Mạc Trường tri kỷ an ủi: “Có ta ở đây, người cần sợ hãi.”

      Lục Vân Chân nghe thấy thanh trầm thấp của y, nhớ tới gia hỏa này ở trong mơ, cả người lại ổn. vùi mình vào trong chăn, ách giọng, “bình tĩnh” : “Tôi có gì đáng ngại, chỉ có chút mệt, còn muốn nghỉ ngơi thêm hồi, hai người ra ngoài .”

      Hai người thấy mỏi mệt hoài nghi. Mạc Trường xác nhận có trở ngại rồi, xách cổ Hồ Tuy, thuận theo rời , biết nơi nào tiếp tục thu thập và dạy dỗ……

      Lục Vân Chân xác nhận bọn họ rời khỏi phòng, vội bò dậy tắm rửa thay quần áo, thu thập khăn trải giường và chăn.

      ngâm mình ở bồn tắm, càng nghĩ càng sợ hãi……

      Mạc Trường là thẳng nam, thành lại hiếu thuận, đối với sư tôn cực kỳ tín nhiệm…… cư nhiên mơ ước thân thể người ta, còn vọng tưởng ra tình tiết bị nghiệt đồ cưỡng bách …… giống như tiểu thuyết tam quan bất chính, cuối cùng thế nhưng bị cưỡng ra cảm giác?!

      phải người, là súc sinh!

      Độc thân cẩu lâu lắm, thấy người nào cũng nghĩ là đối tượng, đến đồ đệ còn buông tha.

      Ổn định! May mắn bị phát biến thái, miễn cưỡng bảo vệ tôn nghiêm của sư tôn …… thương tâm, trong mộng cong cũng thôi, cong cư nhiên còn ở dưới làm thụ, làm sao có thể nhịn? Sư tôn dù thế nào cũng nên là công?! Loại mộng đáng sợ này cần vĩnh viễn quên , nát ở trong lòng, nếu còn mặt mũi gặp Trường ……

      Lục Vân Chân dùng nước lạnh lau mặt, hung hăng thề thốt phen, lấy ra di động xem kiến thức sức khỏe hồi lâu, xác nhận mỗi nam nhân có phản ứng sinh lý bình thường đều có cảm giác, tận lực thèm nghĩ tới tâm tư với Mạc Trường nữa, trong lòng liền thoải mái rất nhiều.

      còn có thể thẳng!

      Lục Vân Chân soi gương thôi miên chính mình, làm xây dựng tâm lý, tiêu phí ít thời gian, dùng ý chí lực ngoan cường của kiếm tu, hoàn toàn áp cái mộng này vào trong lòng, bao giờ suy nghĩ đến nữa.

      phát tin nhắn cho Long Kính Thiên, báo bình an.

      Hồ Tuy cũng phát tin tức cho , gọi ra ngoài chơi.

      giấc mộng, cứ trốn tránh đồ đệ kỳ cục, bị sinh ra nghi ngờ. Lục Vân Chân “bình tĩnh” mà ra khỏi phòng……

      Hoàn cảnh khách sạn biến hóa lớn, chính là làng du lịch núi đá đỏ biến thành làng du lịch gió biển Thanh Khâu, đồng dạng là năm sao, thuộc vào sản nghiệp Hồ tộc, mùa đông có khách, Hồ Tuy mấy ngày này đặt bao hết, mở kết giới nấp, mọi người đều thực thả lỏng mà ra nguyên hình nghỉ ngơi.

      “Sư tôn nếu có cầu, có thể tùy thời tới chơi, nơi này có cổ phần của ta”, Hồ Tuy hào phóng , “Mùa đông cảnh sắc tốt, mùa hè xinh đẹp, trăm hoa nở rộ, nước biển thanh triệt, chúng ta có thể tới bơi lội và lặn xuống nước.”

      tại là lão đại danh nghĩa của Hồ tộc, sản nghiệp Hồ tộc cơ bản đều thuộc về . Những tiểu bản lĩnh hoặc là tộc có huyết thống nhân loại nguyện ý tuân thủ quy tắc, có thể ở chỗ này kiếm cơm ăn.

      Nơi này là thánh địa nghỉ phép của tộc, du khách nhân loại cũng ít.

      Lục Vân Chân cao hứng cảm tạ ý tốt của đồ đệ, vừa mới cũng nghĩ thông, sư huynh đệ chia lìa vạn năm, trong đó khẳng định có rất nhiều hiểu lầm và khó chịu, nghẹn ở trong lòng cũng tốt, phương thức nam nhân giải quyết hiểu lầm tốt nhất chính là đánh trận, đánh xong liền vui vẻ.

      Tuy rằng bị hố…… nhưng ngồi máy bay là , khách sạn 5 sao là , sách Tuyên Võ tiên sinh ký tên là ! Trừ giấc mộng cổ quái thẹn thùng kia, cái khác cũng có vấn đề gì!

      Kim Ngọc Nô vào lúc hỗn loạn phát chân tướng, muốn thông báo cho Mạc Trường , kết quả bị bắt lấy phong ấn, nhốt ở họa quyển, cảm xúc có chút mất khống chế, bị hôn mê.

      Lục Vân Chân có hơi lo lắng: “Đóng phim làm sao bây giờ?”

      Con hoạ bì này chấp niệm quá mạnh với diễn xuất ……

      có việc gì, 《 Ngàn quỷ sơn 》 tuy rằng lấy cảnh ở nơi này, trễ chút vẫn phải quay, ta tiếng với đạo diễn chân chính, cho gã thử vai lần nữa,” Hồ Tuy bảo đảm xử lý tốt việc này, mỉm cười , “Ta bảo người đại diện tìm thêm cho gã mấy nhân vật, thử vai nhiều xem……”

      Lục Vân Chân yên lòng.

      Hồ Tuy lại bắt đầu dụ hoặc: “Sư tôn, vuốt lông sao?”

      Hồ ly vạn năm vứt ra chín cái đuôi to lông xù xù, xoã tung mềm mại, xử lý đến thơm ngào ngạt, xúc cảm tuyệt nhất, thích hợp nhất nằm ở trong lòng ngực sư tôn làm nũng.

      Lục Vân Chân chịu nổi dụ hoặc, cuốn tay áo lên, lập tức phải làm máy chải lông sủng vật.

      Bỗng nhiên, cuồng phong thổi qua trung, Mạc Trường ngự kiếm bay tới, chặn ngang bế lên, cưỡi gió mà : “Sư tôn, , chúng ta chơi.”

      Hồ Tuy biết bay, tức giận đến dậm chân: “Đại sư huynh! Ngươi võ đức!”
      A fangMãi yêu editor thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      hồi ký ức càng làm mình thấy hai bên đều có tình.
      Cảm ơn editor rất nhiều
      A fangheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 67 Ngự kiếm phi hành

      Trời xanh mây, vạn dặm mây.

      Lục Vân Chân đứng ở trường kiếm, dựa vào trong lòng ngực Mạc Trường , biết bay bao xa, dò thân mình vào trong cuồng phong, cẩn thận cúi đầu nhìn lại, dưới chân là biển rộng khói sóng mênh mông, trời nước màu, còn điểm xuyết hai con thuyền đánh cá ở gần bờ.

      Các ngư dân làm ký hiệu, kéo lưới, trong lưới tràn đầy cá lớn, mỗi người đều vui sướng cực kỳ. Bọn họ ném cá chưa trưởng thành về trong biển, cảm tạ biển rộng ban tặng, chim biển cơ linh nhìn chuẩn cơ hội lao xuống, ngậm hai con làm mỹ thực.

      thú vị……

      Lục Vân Chân xem đến say sưa, dẫm lên ba thước thanh phong hơi mỏng, như giẫm đất bằng, ở trời cao vạn trượng, hoàn toàn cảm thấy sợ hãi mà thực hưng phấn.

      Biển rộng trời cao, gột rửa tâm linh.

      Kiếm tu phải lòng dạ bằng phẳng, những cái lung tung rối loạn trong mơ đó, nên buông phải buông, có gì phiền não mà ngự kiếm cái là giải quyết được!

      muốn ở trong lòng ngực đồ đệ an an ổn ổn ngắm phong cảnh, muốn chơi càng kích thích hơn, chính là……

      Mạc Trường nhìn ra ngo ngoe rục rịch: “Sư tôn muốn thử xem sao?”

      Lục Vân Chân ủy khuất: “Tôi biết bay.”

      bị luân hồi giam cầm vạn năm, kiếm thể bẩm sinh vừa mới thức tỉnh, cho dù được pháp trận linh thạch ngày đêm tu dưỡng, nỗ lực tu luyện, cũng là tay mơ mới vừa nhập Huyền môn …… Các phương diện đều kém rất xa, có cách nào ngự kiếm.

      Mạc Trường : “Ta giúp ngươi.”

      Lục Vân Chân mắt sáng rực lên, tràn đầy chờ mong.

      Mạc Trường vươn tay, thay sửa sang lại tóc mái bị cuồng phong thổi loạn, phát gần đây sửa sang, hơi dài quá, tóc mái che tầm mắt, liền cởi xuống dây cột tóc của mình, đơn giản buộc lên đỉnh đầu cho .

      Đầu ngón tay xẹt qua mặt và tai.

      Lục Vân Chân lại có chút tim đập gia tốc, nghiêng mắt đông nhìn tây nhìn, giả bộ nghi hoặc.

      Mạc Trường giải thích: “Ngươi thích cưỡi kiếm bay cao.”

      bậy,” Lục Vân Chân xua xua tay, lúng túng , “Làm người phải ổn trọng, đời này mới lần đầu tiên ngự kiếm, điều khiển an toàn, cẩn thận làm đầu, sao có thể cưỡi kiếm? Cái kia…… Ta phải ngự như thế nào?”

      liều mạng kiềm chế kích động, bảo trì trấn định, nhịn xuống xoa tay trước mặt đồ đệ.

      Bỗng nhiên, Mạc Trường buông tay ra, biến mất thấy.

      Lục Vân Chân mất “Vòng bảo hộ” rắn chắc, mình bị đặt ở trời cao, thiếu chút nữa cho rằng phải ngã xuống, mặt đều bị dọa trắng mắt, kinh hoảng : “Trường ?”

      “Ta ở chỗ này.” Dưới lòng bàn chân, trường kiếm màu đen phiếm ra huyết quang, kiếm khí hung thần tràn ra, hóa thành mấy chục sợi tơ màu đỏ sậm, mềm quấn ở chân , thấm vào trong cơ thể, “Sư tôn, ngươi thả lỏng, để ta vào.”

      Lời này làm Lục Vân Chân nghĩ đến thứ khác, thân thể căng thẳng lát, sau đó lý giải được, ngượng ngùng mà thử buông ra thức hải và đan điền, để kiếm khí khổng lồ của Mạc Trường mềm xâm lấn, thành lập kết nối tất cả kinh mạch, trở thành nhịp cầu.

      Hắc kiếm là bản thể của Mạc Trường , y buông dáng người, bỏ hết tất cả ngạo mạn, thông qua ngự kiếm thuật, hòa hợp nhất thể, lấy hết lực tạm thời cho kiếm tu sử dụng.

      Loại cảm giác này phi thường tuyệt……

      Cơ thể Lục Vân Chân được lực lượng cường đại bao vây, tựa như có được toàn bộ thế giới, cảm thấy mình làm được. Chính là chỗ sâu trong thức hải truyền đến hơi thở và thanh của kiếm, làm ý thức được trong cơ thể có người khác, có chút thẹn thùng.

      “Trường , vẫn là thôi ,” giọng , “Sao có thể ngự đồ đệ nhà mình bay khăp nơi, cứ cảm thấy làm sư tôn……”

      sao.” Hắc kiếm phát ra tiếng vù vù nhàng, Mạc Trường trực tiếp ở thức hải , ôn nhu , “Khi còn bé, sư tôn từng dẫn ta khắp thiên hạ, xem hết trời cao biển rộng; giờ, ta nguyện chở sư tôn như diều gặp gió, quay về cuồn cuộn trời cao.”

      Dùng ôn nhu gieo nhân, kết ra ôn nhu quả.

      Lục Vân Chân bị cảm động đến rối tinh rối mù.

      thể chối từ hảo ý như vậy, vô cùng cao hứng mà bay lên trung, ban đầu còn có chút trúc trắc, thong thả xoay vài vòng, sau đó lại phát ngự kiếm khác lắm xe đạp, học được liền khắc vào trong trí nhớ, chậm rãi thức tỉnh, hơn nữa có Mạc Trường phối hợp dạy dỗ, dễ như trở bàn tay liền nắm giữ phương pháp ngự kiếm.

      Việc này quá vui!

      Mạc Trường thuần thục mở ra pháp trận nấp hơi thở, sợ phàm nhân phát dị trạng.

      Lục Vân Chân xác nhận ai phát siêu tốc, càng bay càng nhanh, càng bay càng lượn, ỷ vào có Mạc Trường làm phòng hộ, vứt an toàn điều khiển ra sau đầu, trực tiếp vọt tới trời cao vạn trượng, lại nhanh chóng lao xuống, nhảy bugi, kích thích ghiền!

      Máy bay hành khách bay ở tầng mây, là quái vật khổng lồ bá chiếm trung, cảm giác bị khiêu khích tốc độ, lập tức đuổi theo, muốn đua cùng người điều khiển, ngươi truy ta đuổi bay đoạn xa, bỗng nhiên nhớ tới hành vi hành vi đua tốc độ là tốt, ảnh hưởng an toàn trung, ngượng ngùng làm cái mặt quỷ với đứa bé trong khoang, ngoan ngoãn trở lại.

      Tuy rằng vào đông, nhưng hôm nay có ánh mặt trời, nhiệt độ mặt biển tồi, chút sợ hãi lao xuống, bay sát nước biển, hất lên hai chuỗi bọt sóng dài, chim biển sợ hãi vồ mồi, ngẫu nhiên có cá heo biển ở bên cạnh vụt qua, phát ra tiếng kêu to nghi hoặc ……

      tựa như đứa , làm rất nhiều trò đùa dai, cười đến cơ hồ dừng được.

      Hắc kiếm cũng ngừng phát ra tiếng vù vù sung sướng.

      Bọn họ bay rất xa, rất nhiều mời, vòng vòng lớn, rốt cuộc trở lại trong thành phố gần Thanh Khâu.

      Mặt trời lặn xuống, đèn rực rỡ lên.

      Lục Vân Chân mệt mỏi, đáp xuống chỗ cao nhất tháp truyền hình, dựa lan can, hít gió thoáng có chút rét lạnh, nhìn thành thị mỹ lệ này.

      tại là giờ cao điểm buổi chiều, cầu vượt người xe như nước, hoặc thông thuận hoặc ùn tắc, tràn ngập lực sinh mệnh bồng bột. Trạm tàu điện ngầm, người đường vội vàng chạy về bốn phương tám hướng, nỗ lực sinh sống.

      nhìn lâu lâu……

      Mạc Trường biết khi nào biến trở về thân người, lẳng lặng đứng ở bên , thay phủ thêm cái áo khoác dày, bọc đến kín mít.

      Lục Vân Chân kéo áo khoác, nhớ tới mình vừa bảo đảm cưỡi kiếm, mặt có chút đau: “Trước kia tôi cứ như vậy?”

      Mạc Trường giọng : “Ừ.”

      Sư tôn đặc biệt thích mang theo bọn họ bay loạn, tốc độ thực nhanh, nhưng Hạ Cẩm Niên thực tán đồng loại hành vi nguy hiểm ý nghĩa này, A Tuy là phế tài, mỗi lần đều say kiếm, nôn đến hoa mắt chóng mặt.

      Vạn năm thời gian, ngàn lần luân hồi.

      Mỗi lần ở bên cạnh, chỉ có y.

      Tim Lục Vân Chân càng nhảy càng nhanh, cảm thấy cưỡi xong kiếm còn thiếu cái gì, sờ sờ ở người, lại thế nào cũng thể nghĩ ra được.

      “Đây,” Mạc Trường từ trong gian giới tử lấy ra mấy chai bia, bẻ nắp chai, đưa đến , “Ta lấy ở chỗ A Tuy, cũng thích uống mấy ngụm, trữ rất nhiều, các quốc gia các nhãn hiệu đều có.”

      làm minh tinh sao có thể uống cồn? Cấp fan nhìn thấy, sụp phòng thoát fan,” Lục Vân Chân quyết đoán tiếp nhận bia, cười đến đôi mắt đều cong lên, “Chúng ta thay phân ưu giải nạn, bảo trì hình tượng, giữ gìn fan.”

      Mạc Trường cười : “Được.”

      Lục Vân Chân giơ chai thủy tinh lên, đưa về phía y, nhàng chạm chạm:

      “Cụng ly!”

      Hương vị chua xót hơi cam, theo yết hầu xuống, rơi vào dạ dày, mang đến cảm giác vui sướng. Cồn chậm rãi phát huy, theo mạch máu lỗ chân lông, tiến vào trong đầu, mang đến từng trận choáng váng.

      “Trường , cảm ơn .”

      Mấy chai xuống, Lục Vân Chân cảm động kéo đại đồ đệ bảo bối, hồ ngôn loạn ngữ, lải nhải, “Hôm nay tôi vui vẻ, đặc biệt vui vẻ…… Tôi thích ở trong thân thể tôi, cảm giác đặc biệt tốt……”

      Mạc Trường thấy sư tôn lung lay, nhích tới nhích lui, sợ ngã từ tháp truyền hình xuống, tính tính tửu lượng, biết sai biệt lắm say, tỉnh lại hoàn toàn quên hết, dứt khoát ôm vào trong ngực, thuận miệng đáp: “Ừ.”

      Lục Vân Chân cảm thấy mình rơi vào nơi an toàn, nơi nơi đều là hương vị quen thuộc, khỏi cọ cọ, yếu ớt như tiếng muỗi : “Trường , tôi thích .”

      Mạc Trường thấp giọng đáp: “Ừ.”

      Khóa liên trong cổ tay siết chặt, ngăn chặn dục vọng ngo ngoe rục rịch. Xiềng xích này phải luyện chế để làm vũ khí, mà là để khi y thể khống chế tâm ma, lại lần nữa bị mê hoặc, sinh ra xúc động thương tổn sư tôn, hạn chế hành động của bản thân, đến mức lại gây thành bi kịch.

      Tư thái và lời của sư tôn đều mê người……

      Nhất định là tâm ma đáng chết lại xuất .

      Loại lời tốt đẹp này là thủ đoạn tâm ma quen dùng, lặp lặp lại xuất trong ảo giác, mỗi ngày đều mười mấy lượt, trước hết nghĩ mọi biện pháp dụ hoặc y sa đọa, lừa y vui mừng như ở đám mây, lại dùng vô tình cự tuyệt và chán ghét, lần nữa đánh y vào vực sâu, khiến cho y áp dụng thủ đoạn giữ lại, lặp lặp lại, cho đến khi hỏng mất.

      Y ở luyện ngục học được cần phân biệt giả, cự tuyệt tất cả dụ hoặc, chỉ cần tin bị lừa.

      “Trường , tặng tôi chuyện vui vẻ như vậy,” Lục Vân Chân lôi kéo y, tiếp tục lải nhải, “Vi sư cũng muốn đưa lễ vật, có muốn đồ vật gì sao? Chỉ cần tôi có thể làm được, đều nỗ lực cho ……”

      Mạc Trường bị tâm ma lần này trêu chọc đến có chút ngứa.

      Sư tôn bây giờ có lực lượng, nằm ở trong ngực, cổ tay trắng nõn bởi vì lộn xộn, bị y chặt chẽ chộp vào lòng bàn tay, chút nào cố sức là có thể bài bố.

      Nhưng mà, thể……

      Y muốn phải những thứ đó.

      Mạc Trường cúi người, nhìn người ôn nhu trong lòng ngực kia, cẩn thận mà sửa tư thế cho càng thoải mái hơn, giọng : “Ta muốn sư tôn…… vĩnh viễn vui sướng……”

      Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, vì chút việc mà cười ngừng, mỗi ngày đều khoái hoạt vui sướng, để bất kì thống khổ nào vào mắt.

      Y rất muốn làm chuyện quá mức với sư tôn, nhưng mà…… Y càng muốn nhìn thấy sư tôn bị thương, cũng muốn nhìn thấy sư tôn thống khổ, từng mất mới có thể minh bạch, nụ cười này đối với y có bao nhiêu quan trọng,

      Cho nên, xiềng xích quấn ở trong tim, lần này…… cho dù chết cũng thể phạm sai lầm.

      Lục Vân Chân mơ hồ nghe thấy lời cảm động, bò dậy, nửa híp mắt, vừa lòng mà nhìn mặt Mạc Trường , cảm thấy đồ đệ nhà mình nhìn thế nào cũng soái, mi giác sắc bén, đường cong đôi mắt thâm thúy, mang theo chút đỏ sậm, mũi cao thẳng, mang theo chút cảm giác hỗn huyết, tựa như chiến thần bất bại trong chuyện xưa.

      Chính là…… hai đạo ấn ký rắn độc thực đáng ghét, quấn bên má trái, làm hỏng cả đồ tốt như vậy, chiến thần sa đọa thành ác ma, nơi nơi đều là hơi thở hắc ám, che lấp hết thảy quang hoa.

      thích……

      Lục Vân Chân vươn tay, muốn lau tội ấn mặt Mạc Trường , liều mạng lau, còn dùng quần áo của mình dính rượu lau, nhưng ấn ký thực ngoan cố, lau thế nào cũng xong.

      Trường của bị làm dơ, có vấn đề.

      Lục Vân Chân tức giận lại khổ sở.

      Mạc Trường an ủi: “Sư tôn, sao.”

      “Có sao,” Lục Vân Chân dùng sức mà bắt lấy mặt y, ngắm nghía trái phải, nghiêm túc giáo dục, “ nên là cái dạng này.”

      Mạc Trường tự giễu : “Ta nên là bộ dáng gì?”

      Lục Vân Chân vùi đầu vào trong lòng ngực y, suy nghĩ hỗn loạn mà giãy giụa hồi lâu ở trong mảnh ký ức, cuối cùng hàm hồ hỗn loạn mà trả lời nửa câu: “ là tốt nhất đời……”

      Thanh thực thực .

      Mạc Trường dựng lỗ tai lên, cũng nghe gì, cảm giác giống như mê, muốn lần nữa chỉnh lại tư thế cho sư tôn.

      Lục Vân Chân cho rằng y muốn chạy trốn, nóng nảy, lập tức nhào lên, túm trở về, hung hăng hôn cái ở má Mạc Trường , sau đó há mồm hết gặm lại liếm tội ấn, tựa hồ muốn cắn rớt thứ đáng chán ghét đó.

      Mạc Trường bị làm cho đầy mặt nước miếng, có chút ngốc, tự hỏi là khí xã hội đại bất lương làm sư tôn lêch lạc, hay là tâm ma quấy phá nghiêm trọng hơn, lại thấy sư tôn từ trong lòng ngực giãy giụa đứng lên, phát biểu tuyên ngôn mới của sư môn:

      “Tôi nhất định nghiêm túc chuộc tội, để Trường khôi phục nguyên trạng, trở nên xinh xinh đẹp đẹp.”

      “Chỉ 10 tỷ vớ vẩn! tính là gì!”

      “Chúng ta kiếm tu sợ cái gì cũng sợ khó khăn!”

      “Thầy trò đồng lòng! Tiền này kiếm được!”

      “……”

      Mạc Trường kịp nghĩ nhiều, vội vỗ tay

      Lục Vân Chân cảm giác mình tuyệt, hình tượng cao lớn, đặc biệt có uy nghiêm của sư tôn! lại lung tung rối loạn vài lần, sau đó muốn ngự kiếm trở về tìm tiểu đồ đệ cũng nữa, trước khi , bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, thu hồi chân:

      “Rượu rồi cưỡi kiếm là hành vi trái pháp luật, phải tạm giữ mười lăm ngày.”

      “Trường , chúng ta phải tìm người lái thay.”

      Mạc Trường thuận theo mở di động, tìm phần mềm người lái thay, tìm kiếm hồi lâu, phát đều là người lái thay ô tô, có ngự kiếm. Sư tôn chết sống chịu lên kiếm, y đành phải cõng con ma men xuống tháp truyền hình, gọi điện thoại cho Hồ Tuy, bảo đối phương phái xe tới đón.

      Hồ Tuy sớm tức điên.

      đen mặt, lái xe việt dã tới, đón đại sư huynh hỗn trướng vương bát đản cùng sư tôn say đáng trở về, an trí vào phòng.

      Ngày kế, Lục Vân Chân tỉnh lại, trong lòng tràn đầy đều là ngự kiếm vui sướng, quá nhớ mất mặt ở tháp truyền hình sau đó. dép lê, vui sướng ăn bữa sáng buffet, thấy hai đồ đệ sớm ngồi ở nhà ăn, mắt to trừng mắt .

      “Sớm,” ngậm miếng bánh mì, chào hỏi, “Làm sao vậy? Hôm nay chúng ta trở về?”

      “Sư tôn,” Hồ Tuy vẻ mặt đau khổ , “Cẩm Niên sư huynh truyền tin tức , qua thời gian muốn tới tìm chúng ta……”

      “Gì?” bánh mì trong miệng Lục Vân Chân rớt xuống.
      A fangMãi yêu editor thích bài này.

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Chắc Cẩm Niên là cụ non nhất trong Vô Kiếm Phong luôn
      Thanks editor rất nhiều
      heavydizzyA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :