1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Yêu Tinh - Cố Tranh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU TINH
      Cố Tranh
      Thế giới Tống Tải (12): Chân tướng
      Editor: Serena Bùi


      “Vì thế… Là tôi lừa sao?” Văn Kiều nhìn chằm chằm, “Tôi lừa cái gì? Cho đến tận bây giờ tôi vẫn . Cái mũ này, sao có thể chụp lên đầu tôi như vậy? Nga, bởi vì phát mình nhận nhầm người năm đó, lại muốn thừa nhận sai lầm của mình, liền đem cái tội này đổ lên đầu tôi sao?”

      phải…” Lệ Thừa Trạch thấp giọng cãi lại.

      Ngày này Văn Kiều chờ mong lâu.

      muốn thay thế nguyên thân, ra mọi khổ sở ủy khuất của ấy.

      Đương nhiên, ở thế yếu. luôn cường thế, gắt gao mà đè ép bọn họ dưới chân.

      Nên, sao lại để cho bọn họ có cơ hội cãi lại cơ chứ?

      ta cứu , liền nâng ta lên. Lệ Thừa Trạch, hai tháng trước, là ai cứu khỏi bọn bắt cóc?” Văn Kiều vừa châm chọc vừa bi thương , “Sớm biết vậy, khi đó tôi nên cứu , cũng có kết quả như bây giờ, vị hôn phu trước cùng người con khác ở bên nhau, còn muốn lấy nội tạng của mình nữa.”

      Trong đầu Lệ Thừa Trạch bỗng rung động ngơ ngác, những ký ức chôn giấu trong đầu lập tức quay cuồng.

      Đúng là vậy…

      Ngày đó, Văn Kiều cứu .

      Đôi tay của , chưa từng làm việc nặng, nhưng sau ngày đó, đều là vết thương lớn .

      Thân mang bệnh, còn cố gắng cứu .

      Lúc ấy, còn thề, phải đối xử tốt với cơ mà.

      Đầu quay cuồng, dường như muốn loại bỏ đoạn ký ức này.

      tại, người tôi thích là An An.” Lệ Thừa Trạch dứt khoát , “Bỏ qua gút mắc của chúng ta, ấy phải đổi tim cho , tại thân thể khỏe, nhưng ấy …”

      Khóe miệng Lệ Viễn hơi hơi gợi lên, lộ ra ý cười châm chọc, nâng cằm, “Thân thể Vu tiểu thư sao chứ?”

      “Bởi vì giải phẫu đổi tim, làm tăng gánh nặng của thận, khiến bên bị suy kiệt…”

      “Đổi tim? Tim Vu tiểu thư phải vẫn ở trong ngực ấy sao?”

      ấy đổi tim cho Văn Kiều rồi.”

      “Cháu trai, mày bậy gì thế?” Ánh mắt Lệ Viễn lạnh lùng nhìn thẳng qua, “Trái tim của Văn tiểu thư, là tao tìm đươc từ bé bị tai nạn xe cộ bất hạnh qua đời. Mày còn biết xấu hổ hay sao, lại muốn lấy công lao này đặt lên người Vu An An?”

      , phải vậy! Ngươi láo, muốn thay đổi để giúp ta sao?”

      Lệ Viễn gõ gõ lên tay vịn, giọng chút độ ấm, “ cho mày biết, việc mày bao dưỡng Vu An An, ý đồ muốn đổi tim cho Văn tiểu thư, tao sớm biết. Lúc ấy tao cũng tìm được trái tim thích hợp nên an bài để bác sĩ phẫu thuật. Lúc ấy tao còn suy nghĩ, sai lầm ngu xuẩn vi phạm đạo đức thế này mà mày cũng dám làm. vậy còn cho rằng mình vĩ đại, sau đó có hậu quả xấu lại muốn để Văn tiểu thư gánh vác.”

      Lúc này mới thấy Lệ Viễn cười cái, “Vì vậy, tao liền nghĩ, cũng đừng ra làm gì, coi như quạt chút gió cho củi thêm lửa. Sau đó, tao liền có cơ hội.”

      Lệ Thừa Trạch như bị đánh quyền mạnh vào đầu.

      cắn răng, lạnh lùng nhìn Lệ Viễn, “ có khả năng…”

      “Ngươi gặp qua người nào vừa phẫu thuật thay tim, có thể lập tức lên giường với người khác sao?” Lệ Viễn giơ tay chỉ Vu An An, “Chẳng phải thời gian hai người thân mật còn rất lâu hay sao?”

      Lời đều bị Lệ Viễn ra, bác sĩ nam ở đó cũng tái mặt, sau đó sắc mặt cũng trầm xuống, giọng khàn khàn, “Sau khi làm giải phẫu xong, có khả năng vận động kịch liệt nhanh như vậy, đương nhiên cũng có khả năng mang thai. Vu tiểu thư có thể có con nhanh như vậy…”

      “Chứng minh từ đầu tới cuối Vu tiểu thư đều khỏe mạnh.” Văn Kiều tiếp lời.

      Sau đó, làm bộ dáng mệt mỏi giơ tay xoa huyệt thái dương.

      có khả năng!” Vu An An giọng kêu lên.

      Cả người ta run rẩy, chẳng sợ người ở trong chăn cũng vẫn thấy lạnh từ xương.

      Sao lại có thể như vậy chứ? Sao lại như vậy? Nhất định Văn Kiều thay đổi tim của ta!

      Văn Kiều lấy tim của ta rồi! Văn Kiều sai! Văn Kiều là kẻ ác độc! Văn Kiều là kẻ lừa đảo! Văn Kiều cướp mọi thứ của ta!

      Lâu nay Vu An An đều cho rằng bản thân mình cao thượng, đạo đức tốt.

      Dù Văn Kiều có giỏi mọi mặt, nhưng tim tốt, là dùng trái tim của ta mới có thể sống sót.

      Vì điểm này, làm Vu An An cảm nhận được ưu tú của bản thân. Làm ta cảm thấy chỉ cần mình ra tay, Văn Kiều dám làm gì cả. Bởi vì Văn Kiều là người hại ta.

      “Mày xem, Vu tiểu thư kích động như vậy, cũng có vấn đề gì, chứng tỏ thân thể ta rất khỏe mạnh nha.” Lệ Viễn lại chậm rì rì mà đâm thêm nhát.

      Giọng điệu này vô cùng nhàng. Bởi vì biết, qua hôm nay, Văn Kiều hoàn toàn xé rách quan hệ với cháu trai ngoan của , hai người có cái gọi là tương lai nữa.

      “Băng gạc, lúc ấy tôi làm phẫu thuật xong còn thấy trước ngực mình có băng gạc!” Vu An An cao giọng, sắc mặt ta đỏ bừng, cả mặt đầy mồ hôi.

      “À, chẳng qua tôi muốn cháu mình nghĩ lầm thôi, nó nghĩ cuộc phẫu thuật thành công chứ sao. Chẳng lẽ hy vọng mình bị moi tim à? Lúc đó tôi làm vậy, là vì muốn tốt cho thôi. Rốt cuộc tôi giống , có ham mê lấy tim người khác.”

      Cả người Vu An An run rẩy, “ có khả năng, tôi cảm thấy tim mình đau quá, đau quá…”

      Văn Kiều cũng che giấu thất vọng cùng bi phẫn mặt, nàng nhìn Lệ Thừa Trạch, lại nhìn Vu An An, “ nghe qua điển cố Nghi Người Trộm Rìu sao? và Lệ Thừa Trạch đều là loại người. phát mình bị Lệ Thừa Trạch đưa lên bàn giải phẫu, tức giận nhưng lại nỡ ta, liền đem mọi tội lỗi đổ lên đầu tôi, trong đầu luôn luôn nghĩ là tôi lấy tim của , người sai là tôi. Sau đó có thể tiếp tục ở bên ta. Lệ Thừa Trạch phát mình nhận sai người, lại chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, vì vậy lại đổ tội cho tôi, cho rằng tôi lừa .”

      Lúc này giọng điệu Văn Kiều vừa thất vọng, vừa châm cọc, “Hai người đôi trời đất tạo lên.”

      Tra nam xứng tiện nữ.

      Nguyên nhân là vậy sao?

      Bác sĩ nhắm mắt, bất đắc dĩ lại đau buồn nhìn Vu An An, “ ra người lừa gạt người khác chính là .”

      , , tôi …” Vu An An bất lực biết biện minh thế nào cho mình, thân mình càng run rẩy, thậm chí ta còn thấy cơ thể mình toàn thân đều đau đớn.

      “Bản báo cáo kia đều là tôi tạo ra, bởi vì tôi cho rằng ta bị hãm hại.” Bác sĩ đau đầu, cắn rứt lương tâm ra chân tướng, “ ta bị suy kiệt thận gì cả, đương nhiên, nếu tôi kiểm tra cũng có thể phát tim ta có bị đổi hay .”

      Bác sĩ là người chính nghĩa, lựa chọn nghề y, là hy vọng có thể giúp đỡ người khác.

      Nhưng tại, thực tế cho ta biết, cái ta gọi là y đức, tự cho chính nghĩa, lại bị người ta lừa gạt, khiến bản thân ta trở nên ngu ngốc như vậy.

      Xấu hổ và giận dữ khiến ta căm giận chính mình, càng giận diện mạo sen trắng kia.

      Nháy mắt có quá nhiều thông tin được tuôn ra. Lệ Thừa Trạch tức giận lại phẫn nộ, lại biết nên làm sao.

      “Ta muốn về nhà.” Văn Kiều cúi đầu bi thương .

      Lệ Viễn nghĩ thương tâm, vì thế duỗi tay ôm lên, “Được, trở về, đưa em trở về.”

      cảnh này đánh sâu vào thị giác của Lệ Thừa Trạch. chút nghĩ ngợi liền hô lên, “Đứng lại!”

      Văn Kiều quay đầu nhìn , “Bây giờ còn muốn lấy thận của tôi nữa sao?”

      Những lời này hóa thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng chọc thẳng vào ngực .

      Lệ Viễn ôm Văn Kiều ra ngoài.

      Những người còn lại vẫn canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, nét mặt lạnh nhạt còn có chán ghét, chế giễu, bọn họ đều nghe câu chuyện trong phòng, chưa bao giờ thấy người ghê tởm như vậy… Còn muốn hại Văn tiểu thư hay sao?

      Lúc này Vu An An nắm chăn chặt, ta tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt. “, nhất định Văn Kiều đổi tim của tôi, là ta sai, phải tôi, tôi là người bị hại, là người bị hại…’’

      Từ sau khi ra ngoài phòng bệnh, Văn Kiều vẫn luôn im lặng.

      Lệ Viễn nhịn được xoa tóc , thấp giọng, “Đừng khổ sở, chúng ta đều cho Vu An An cơ hội, chỉ cần ta nghiêm túc điều tra, phát mình bị đổi tim. Nhưng ta vì ghen ghét phẫn nộ mà làm ra việc vô đạo đức như vậy… Càng tới, ta còn cầm ngàn vạn. ta phải người vô tội. Em đừng suy nghĩ tới bọn họ nữa.”

      Văn Kiều tránh né .

      Lúc này cùng hệ thống líu ríu về đôi tra nam tiện nữ kia.

      lần nhận sai người, lại lần hiểu lầm tôi. Lòng tự trọng của nam chính kia hẳn bị đạp đổ, tam quan cũng suy sụp rồi nhỉ.” Văn Kiều cười hì hì.

      “Xé rách toàn bộ cái mà bọn họ cho là lương thiện, lại còn trước mặt bao người nữa…” Hệ thống dừng chút, giọng, “Lão đại lợi hại!”

      “Sau đó sao?”

      “Trước khi Lệ Viễn đánh gục Lệ Thừa Trạch, lại ngược thêm chút .” Văn Kiều nghĩ nghĩ rồi tiếp, “Đột nhiên phát mình vẫn vị hôn thê trước, nhưng chính mình làm ra sai lầm thể tha thứ, vị hôn thê trước ở bên người đàn ông khác, từ đây đầu mọc lùm cây xanh rì. Ngược hay ?”

      “Lệ Thừa Trạch có thể ý thức được điều này sao?”

      “Đương nhiên rồi. tại, chỉ cần nhìn thấy Vu An An, chắc chắn nhớ tới tôi.”



      Lệ Viễn mang Văn Kiều về Văn gia, lại kiếm đợt hảo cảm trước mặt cha mẹ Văn hồi. Tranh thủ cơ hội thường xuyên hẹn Văn Kiều ăn chơi.

      Lạ lần hội yến…

      ít người lại gần kính rượu Lệ Thừa Trạch, những người này cũng biết chuyện Lệ gia, tươi cười chúc phúc, “Chúc mừng Lệ đại thiếu. Chuẩn bị làm cha rồi. Gần đây Lệ thị lại nhận được hạng mục lớn, song hỷ lâm môn a!’’

      Người này vừa dứt lời, Lệ Viễn liền bước tới, bên cạnh còn có Văn Kiều.

      Hôm nay Văn Kiều mặc thân váy dài trắng, làn váy dài kéo dài mặt đất. Lệ Viễn bên cạnh cũng thân tây trang màu trắng.

      Lệ Thừa Trạch thừa biết người chú này của mình, ta là người lạnh lùng trầm, chưa bao giờ mặc đồ màu sáng như vậy.

      Sắc mặt Lệ Thừa Trạch đen rồi.

      Song hỷ lâm môn chó má!

      Làm cha cái rắm!

      Lệ Thừa Trạch nghe tới đứa , liền nghĩ tới Vu An An, lại nghĩ tới lời Văn Kiều hôm đó, toàn là dao chọc thẳng vào tim , nhắc nhở ngu xuẩn của , lỗi lầm bao giờ được tha thứ…

      Mà hai người cùng xuất trước mặt ta, tim càng như bị đâm tới nát bét vậy.

      Đàn ông luôn như vậy, thời điểm ta áy náy, mọi thứ đều được khơi ra, quá khứ, chính ta mới là người luôn bên Văn Kiều…

      Lúc này, dường như Văn Kiều bị trẹo chân.

      Trước mặt mọi người, Lệ Viễn ngồi xổm xuống, để Văn Kiều chống lên vai mà đứng vững, sau đó mới nâng chân lên, ung dung chỉnh lại dây giày, nâng niu như thể trân bảo.

      Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều sôi trào.

      Thời trẻ Lệ Viễn cũng nổi danh trong cái vòng tròn này, mà sau khi trở về, thanh thế chút giảm bớt. Tất cả mọi người đều biết lão nhị Lệ gia lãnh đạm cấm dục, lại là người đặt nặng quy củ.


      Điển cố [ NGHI NGƯỜI TRỘM RÌU ]: “Có người bị mất cây rìu, bèn nghi ngờ đứa con của người hàng xóm ăn cắp. Do đó, ta thường xuyên theo dõi cậu thanh niên ấy, thấy nó đường giống y như người ăn cắp cái rìu của mình, nghĩ thầm:

      – Bước phát ra thanh nào cả, xem ra là tay điêu luyện.

      Rồi hôm ông ta nghe cậu thanh niên chuyện với người khác, liền nghĩ:

      mà phát ra thanh the thé, dường như sợ người khác nghe thấy, là gian xảo.

      Ông ta cảm thấy dáng của cậu thanh niên giống tên trộm, thành tiếng giống tên trộm, tóm lại, toàn thân từ xuống dưới, nhất cử nhất động, có chỗ nào giống kẻ trộm.

      Sau này, ông ta tìm thấy cây rìu bị mất, ra là khi chặt củi núi, do cẩn thận làm rìu rơi xuống khe núi.

      Ngày hôm sau, ông ta lại nhìn thấy cậu con trai người hàng xóm, liền cảm thấy dáng của khác gì người thường, lời cũng bình thường, chẳng giống tên ăn trộm tí nào cả.”

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU TINH

      Cố Tranh
      Thế giới 1. Tiểu Thuyết Tổng Tài.
      Chương 13: Hối Hận Muộn Màng
      Editor: Bùi

      Nếu ngươi muốn ấy ngồi xổm xuống điều chỉnh dây giày cho ngươi, xách váy cho ngươi, còn bằng đâm dao. Đương nhiên, khả năng ấy giết ngươi trước khả thi hơn.

      “Đúng là vạn tuế ra hoa rồi?”

      “Hai người này có chuyện tốt gì đây!”

      “Hay là tranh đấu giữa hai chú cháu nhà người ta?”

      Có người mịt mờ nhìn thoáng qua Lệ Thừa Trạch, mỗi người liếc cái nhìn ta, cũng đủ để khiến ta đáng thương cỡ nào. Lý trí cho ta hiểu mình giải trừ hôn ước với , nhưng phương diện tình cảm… ta cảm thấy từ đầu tới chân mình đều xanh rì mảnh rồi.

      Cái tên Vu An An cũng bị vứt ra sau đầu trong nhất thời.

      Tự tôn của người đàn ông nào chấp nhận được khiêu chiến như vậy, huống chi là người đàn ông quyền lực như ?

      Lệ Thừa Trạch bước lên, trực tiếp ngăn cản hai người.

      Đúng lúc Văn Kiều và hệ thống vừa đếm ngược xong.

      “Ngươi , tôi bảo trình độ kiên nhẫn của quá phút là giỏi, nhưng mà…”

      Hệ thống tỏ vẻ, “Phục , phục rồi.”

      “Tôi với , phải người…”

      ấy phải người tốt?” Văn Kiều đánh gãy lời , “Ít nhất ấy muốn thận của tôi.”

      Sắc mặt Lệ Thừa Trạch trắng nhợt, sau đó lại trầm. cắn răng, bàn tay nắm chặt, bởi vì dùng nhiều sức mà phát run lên, “Kiều Kiều, em đừng vì giận dỗi với mà…”

      phải giận dỗi.” Lần thứ hai Văn Kiều đánh gãy lời , biểu ra mình muốn nghe lải nhải, “ đáng để tôi giận dỗi.”

      Sắc mặt ta đen tối đứng ở nơi đó, cả người tản ra hơi thở dễ chọc.

      Văn Kiều cũng thèm nhìn tới người này nữa, xoay người liền rời .

      Lệ Viễn vẫn theo sát xách váy cho , ràng là gương mặt điển trai lãnh đạm, lại nên bộ dáng đáng thương khó chịu.

      Văn Kiều chọn vị trí liền ngồi xuống cùng Lệ Viễn.

      cầm miếng bánh kem ăn , Lệ Viễn liền cầm chén rượu hỗ trợ. Đám người xung quanh ngừng bát quái nhìn qua, nhưng lại dám nhìn chằm chằm, chỉ sợ Lệ Viễn vui.

      Cùng ngày, sau khi chấm dứt yến hội, Lệ Viễn liền loan truyền tin tức đính hôn với Văn Kiều.

      Ba mẹ Văn bóng gió hỏi hồi lâu, Văn Kiều đành , “Sau khi suy nghĩ kỹ, con cảm thấy ấy là người phù hợp với con.” xòe bàn tay ra đếm, “Đầu tiên, quá khứ ấy cao lãnh cấm dục, cũng có quan hệ lung tung rối loạn. Thứ hai, thân phận ấy, so với tưởng tượng của chúng ta đều lợi hại hơn, đối với Văn gia ta là cuộc liên hôn thương nghiệp rất tốt. Thứ ba, Lệ Thừa Trạch có dấu hiệu hối hận, trừ Lệ Viễn dễ chọc ra, những người khác khó mà chống cự lại được. chừng con lại phải quay lại với . Cuối cùng a…”

      Văn Kiều nhớ lại bộ dáng mặc quân trang của Lệ Viễn ngày đó.

      cười cười, “ ấy soái, dáng người cũng tốt!”

      Mẹ Văn nghe vậy cũng muốn cười ngất.

      Bọn họ là người trong vòng tròn này, từ hướng gió gần đây, tự nhiên biết thân phận Lệ Viễn đơn giản. Nhưng càng biết ràng, lại càng nhịn được mà lo nghĩ cho con .

      Con mình chịu đủ khổ do Lệ Thừa Trạch mang lại, Lệ Viễn cũng là người Lệ gia, có thể trong xương cốt người Lệ gia đều giống nhau hay ?

      Ba Văn thấp giọng , “Chúng ta chỉ có mình con, liên hôn thương nghiệp rất quan trọng, nhưng quan trọng tới mức đánh đổi hạnh phúc của con mình… Trước kia, là ba mẹ nhìn nhầm Lệ Thừa Trạch. Ba mẹ hy vọng thân thể con khỏe mạnh, hôn nhân hạnh phúc…”

      hạnh phúc.” Văn Kiều khẳng định, “Con cảm thấy ấy rất thích con, đối tốt với con.”

      Muốn con tinh suy nghĩ tình và hôn nhân quá khó khăn.

      Đối với Văn Kiều, sinh sống hài hòa, ngoại tình, quan tâm lẫn nhau. Đây chính là hôn nhân hạnh phúc. Dựa suy nghĩ của nguyên thân thân thể này, cũng vậy. Rốt cuộc trong cái vòng này, muốn có được hôn nhân hạnh phúc quả là lạ lùng.

      Mẹ Văn thở dài, “Được, con tốt, vậy là tốt. Ba mẹ vĩnh viễn là hậu thuẫn cho con.”

      Trong nguyên tác, Vợ chồng Văn gia là nhân vật chuyên bị vả mặt, vả mặt con họ xong là đến họ. Nhưng tự mình trải nghiệm, lại khác hoàn toàn.

      học theo bộ dáng của nguyên thân, dựa vào người mẹ Văn làm nũng hồi.

      Sau đó liền có người làm tới thông báo, Lệ Thừa Trạch ở ngoài cửa.

      Đương nhiên Văn Kiều gặp rồi.

      ta đứng đợi bên ngoài biệt thự tầm hai giờ, sau đó vì công việc bận rộn mà thể .

      Trong cổ nghẹn nhiều lời muốn với Văn Kiều.Tất cả đều khiến yên tâm, thậm chí còn mắc chứng khó ngủ.

      Lệ Thừa Trạch bắt đầu nằm mơ, ta thường xuyên mơ thấy ngày đó Văn Kiều cứu .

      Mười ngón tay dính nước, còn có bả vai trắng nõn, và cả khuôn mặt cũng đều bị thương.

      Thậm chí, có thể nhìn thấy, cố hết sức kéo , từng giọt từng giọt mồ hôi chảy lên mặt .

      Mỗi ngày Lệ Thừa Trạch đều tìm Văn Kiều, nhưng đều được gặp.

      Vì thế, ta càng gặp nhiều cơn mơ hơn.

      Giấc mơ này dần dần thay thế giấc mơ ngày thơ ấu, mỗi ngày lại khắc sâu. Khi đó, mọi cử chỉ của đều chi tiết, phóng đại vô hạn trong đầu .

      đắm chìm trong cảm động vô bờ. màng tất cả mà cứu .

      Khi đó, hẳn là rất

      lừa .

      sai rồi.

      Lúc này, Lệ Thừa Trạch mới phát , mình chỉ có cảm kích và trân trọng với bé ngày xưa cứu . Nên, khi cho rằng bé ân nhân ấy, cũng phải . Chỉ là sau này, khi bệnh nặng, người như thay đổi người khác, mị lực của lúc nào hấp dẫn . Có lẽ, lúc ấy, rồi.

      Đáng buồn, là còn chưa , nhất quyết chui vào hố của Vu An An.

      lần tỉnh lại từ trong mộng.

      Lệ Thừa Trạch ngồi dậy bước xuống giường, tới trước gương.

      rửa mặt, chờ khi nhìn vào trong gương, mới thấy bộ dáng bản thân, sắc mặt tiều tụy, đáy mắt càng có tơ máu nồng đậm.

      Đột nhiên, nhớ tới lần trước muốn giải trừ hôn ước với mình, cha Lệ đồng ý cho .

      Nếu lúc đó giải trừ hôn ước tốt.

      Lần thứ hai, Lệ Thừa Trạch lại lâm vào tuần hoàn chết.

      nghĩ, đều do người bên ngoài quấy nhiễu, bức bách, mới khiến mất .

      Lúc ấy Văn Kiều , còn tích cực tìm trái tim phù hợp, có phải nghĩ nếu có thể khỏi hẳn, tiếp tục ở bên ? Buồn cười, hiểu lầm buồn cười mà, còn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên đầu , đem mọi thứ đổ lên đầu !

      Lệ Thừa Trạch ra phòng khách, mở TV lên.

      cũng ý thức mình làm gì cái, nhưng ít nhất nơi này có thanh, khiến cảm thấy độc nữa.

      Nhưng vừa mở TV ra, kênh giải trí liền tự động mở tin ngắn.

      <<Hôn thiên kim hào môn>>

      Phóng lên ảnh chụp của Lệ Viễn và !

      Nỗi ghen ghét lại hối hận như lửa xông lên, khiến cả người Lệ Thừa Trạch đau đớn.

      tùy tay cầm đồ vật bên cạnh, ném thẳng về phía màn hình TV.

      “Bang” tiếng, màn hình nứt ra, rồi đứng im, thế nhưng ảnh chụp của hai người họ vẫn ràng như cũ, Lệ Thừa Trạch bước nhanh tới, kéo TV nện xuống sàn.

      Chờ thư ký tới, thấy TV bị nát linh kiện tán loạn.

      Lệ Thừa Trạch ngẩng đầu, nhìn thư ký của mình, ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí còn có oán hận.

      “Nếu lúc trước ngươi , Vu An An mới là bé kia, có lẽ mọi chuyện như bây giờ…”

      Cùng lúc đó.

      Trong bệnh viện xa xôi, Vu An An nhìn chằm chằm màn hình di động, khuôn mặt ngơ ngác nhìn tin tức của Văn Kiều, thời gian hôn lễ của tới gần, lại thấy tin tức Lệ Thừa Trạch và Lệ Viễn tranh giành tình nhân, ghen ghét đố kị vô cùng…

      Trong đầu ta liền nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên thấy Văn Kiều.

      Đại tiểu thư cao cao tại thượng, với bảo vệ, “Để ấy lại đây.” Ngữ khí nhàng lại hào phóng.

      Vì thế, mình qua đó.

      Văn Kiều nhìn ta, hỏi, “Vào đây ?”

      Vì thế, mình cũng bước vào.

      Từ thời khắc ấy, mình thay đổi.

      Bắt đầu ghen ghét, thậm chí tưởng tượng những thứ thuộc về mình.

      vẫn là đại tiểu thư ôn nhu lương thiện, còn mình lại là người có khuôn mặt xấu xí.

      ta nhớ tới câu kia của Văn Kiều.

      phải mọi người sinh ra đều là thiên chi kiêu tử. Nhưng mất đạo đức, tam quan, biết xấu hổ. Vậy đáng sợ.”

      Vu An An ôm đầu, ta sai rồi.

      Mọi thứ đều sai rồi!

      Tinh thần Vu An An gần như hỏng mất, bởi vì vị bác sĩ kia hay tiếp xúc với Vu An An, nên nhiều lần đều được hộ sĩ liên hệ kéo tới thăm khám cho ta, trong đầu đều xấu hổ vô cùng, cũng kém Vu An An chút nào, lúc này làm gì còn ý nghĩ muốn gặp ta. Chỉ là, rốt cuộc, cũng nỡ, tình huống thảm, mà dưới góc nhìn của , người sai lầm lớn nhất là Lệ Thừa Trạch.

      Vì thế, bác sĩ này gọi điện cho Lệ Thừa Trạch.

      Lúc này, ta tự ngược, đắm chìm trong quá khứ.

      biết tha thứ cho , mỗi khi nghĩ tới sai lầm trong quá khứ, đều đau lòng, hận thể giết chính bản thân mình để giải tỏa đau đớn.

      Nhận được điện thoại của bác sĩ, mấy giờ sau mới chạy tới bệnh viện.

      Giống như Văn Kiều phỏng đoán, hai người này vừa thấy mặt, cũng chỉ nhìn thấy hối hận vô tận của bản thân.

      Bọn họ đều nhớ tới Văn Kiều.

      Đều tiên Vu An An nhớ tới sai, sau đó là điều tốt của , giỏi giang của … Và cả tự ti của bản thân.

      Gặp mặt, còn nùng tình mật ý, ngay cả ngược luyến thâm tình khi xưa, gút mắt tới tới , đều có… Chỉ còn chật vật, tức giận và hoảng hốt.

      “Bác sĩ nới trạng thái thân thể tôi tốt lắm…” Vu An An mím môi .

      Nhưng phản ứng của Lệ Thừa Trạch lại là, “ lại làm báo cáo giả cho sao?”

      Sắc mặt Vu An An chuyển hồng, lại tái nhợt, ta biết nên biện giải cho bản thân thế nào. Trong đầu bỗng lên, hình như từ ngày gặp gỡ , ta như bị mù quáng. Bên ngoài vỏ ngoài tình ngọt ngào này, là bên trong, nỗi tủi hổ của ta. Cũng phát ra, bộ dáng đáng bị phỉ nhổ của bản thân.

      ta biết tại sao mình lại biến thành bộ dáng như bây giờ.

      Trước kia, mỗi người từng tiếp xúc với ta, đều khen ta ngây thơ tốt bụng. tại, ta còn gánh được hai từ này ư? Ý thức muộn màng này khiến cả người ta rét run.

      Bên này, Văn Kiều lười biếng tán dóc với hệ thống.

      “Nếu tôi là ta, tôi dừng lại, ngăn chặn tổn hại kịp thời. Sinh đứa bé ra, cầm tiền nuôi trẻ. Nếu lo lắng bị liên lụy, liền giao đứa bé cho cha nó, cầm tiền tiêu sài. Đủ để phải lo nghĩ tới cơm áo lâu. Chút tình tình thống khổ, qua mỗi ngày, tự nhiên quên thôi. phát người càng xuất sắc so với Lệ Thừa Trạch, còn có dáng người chữ T …”

      Hệ thống mau chóng ngăn lại, “Sao lại tới đề tài phù hợp với trẻ em rồi…”

      Văn Kiều nghĩ nghĩ, “Bởi vì tôi là tinh thành niên, còn là tinh tu luyện ngàn năm a.”

      Hệ thống: “.....”

      Lúc này, Lệ Viễn bưng đồ ăn tới.

      Lệ Viễn muốn đắm chìm trong quá khứ, nên rủ xuất ngoại giải sầu, Văn Kiều chợt nhớ tới kiện bị chết khi bị khủng bố tập kích ở nước ngoài, vô cùng sảng khoái mà đồng ý.

      Từ xa Lệ Viễn thấy gương mặt tươi cười yên tĩnh của .

      Trong lòng buông lỏng, hận thể khiêng người về nhà luôn.

      Nhưng dám.

      Càng thích, càng dám tùy ý. Cho nên cũng nghĩ , não Lệ Thừa Trạch sao lại phát triển như vậy? Chẳng lẽ, ngoại trừ gen biến dị là , Lệ gia đều được truyền thừa gen tra nam sao?

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU TINH
      Cố Tranh
      Thế giới đầu tiên: Tiểu thuyết tổng tài
      Chương cuối: Kết thúc viên mãn
      Editor: Bùi

      “Phong cảnh nơi này đẹp ?”

      Văn Kiều gật gật đầu, “Thực đẹp, em rất thích.”

      “Có việc, muốn trước với em.”

      “Điều gì vậy? .”

      “Chờ khi về nước, hẳn Lệ gia phá sản… Rất có thể cha con họ bị giam cả đời trong ngục.” Lệ Viễn xong, cẩn thận xem sắc mặt .

      Văn Kiều giật mình, đáy mắt có khiếp sợ, có lo sợ yên, còn có khổ sở. Nhưng có cảm xúc khác.

      Lệ Viễn nhàng thở ra.

      Chỉ cần vì việc này mà sinh lòng đồng tình, lại quay đầu với Lệ Thừa Trạch là được.

      Tuy rằng nghĩ với tính cách của nhai lại cỏ lần hai, nhưng mối tình đầu, khó mà trước điều gì.

      “Vậy còn ?” Văn Kiều hỏi.

      Lúc này Lệ Viễn ngây ra, gương mặt luôn lạnh lùng kia, khó mà thấy được loại cảm xúc mới mẻ.

      Giọng điệu khàn khàn đáp lại, “ bị liên lụy.”

      chỉ bị liên lụy, Lệ gia đổ, những báo được thù riêng, trong công việc còn có thăng tiến nữa.

      Rất ít khi Văn Kiều chủ động quan tâm như vậy, Lệ Viễn ngồi ngẩn ngơ nửa giờ, đồ ăn trong tay bị ăn sạch lúc nào , đáy lòng mềm mại mảnh.

      Rốt cuộc cũng nhịn được.

      “Văn Kiều…”

      “Ân?”

      “Em nguyện ý gả cho sao?”

      Những lời này quá mức đột ngột.

      Lệ Viễn xong cũng cứng đờ cả người, nhưng sau đó, đành chờ phán quyết của , cố gắng thuyết phục, “ giống Lệ Thừa Trạch, từ lúc bắt đầu, là ngưỡng mộ đơn thuần, sau đó. Nếu em muốn…”

      Lệ Viễn vừa vừa mỉm cười, “ tiếp tục theo đuổi em.”

      Bàn tay tự chủ được nắm chặt lại, biểu thị người đàn ông cũng tránh được khẩn trương lo được lo mất trước người con mình .

      vẫn gì, tiếp tục thổ lộ, “Gần hai mươi năm phụng hiến cho nghiệp, thời gian vài chục năm nữa, đều có thể chậm rãi theo đuổi em.”

      hồi, tình Lệ gia sắp phá sản cứ vậy mà bị vứt ra sau đầu.

      Văn Kiều có phản ứng đặc biệt gì, thái giám lại vội hơn vua, hệ thống gấp gáp, “Lão nam nhân cấm dục lâu, đột nhiên lời âu yếm a, thủ đoạn cao minh.”

      Văn Kiều sớm coi trọng bộ dáng quân trang, đôi chân dài kia, vòng eo kia, còn có cơ bụng kia… Tuy rằng tinh ngàn năm nhưng cũng phải động niệm!

      cầm ly nước chanh uống ngụm, mắt đẹp rũ xuống, cười mỉm, “Được nha.”

      Lệ Viễn lần nữa ngẩn ngơ.

      “... Được cái nào a?”

      “Gả cho .” Văn Kiều đáp lại vô cùng hào phóng.

      Lúc này Lệ Viễn lấy lại được bình tĩnh, nhanh chóng ngay, “Được, chúng ta về nước chuẩn bị hôn lễ ngay!”

      Cái gì đương, đính hôn… Còn bằng kết hôn đâu. an tâm!

      hỏi vì sao em đồng ý sao?” Văn Kiều tò mò hỏi lại, rốt cuộc nơi này là tiểu thuyết tổng tài Mary Sure, Lệ Viễn phản ứng như nghĩ.

      “Nhất định là em có hảo cảm nhất định với , còn mức độ thế nào, tại muốn biết. tin có ngày đạt tới mức cao nhất.” Đáy mắt Lệ Viễn có tin tưởng vô cùng, biểu lộ tình chân thành đối với người con trước mặt.

      Văn Kiều cười cười, “Được.”

      Xem như là hoàn thành ủy thác của nguyên thân .

      Có người toàn tâm toàn ý thương .

      Sau đó, Lệ Thừa Trạch bị bắt giam, có núi dựa, Vu An An cũng có tiền. Lần này, cần nguyên thân phải hao hết tâm tư cách xa bọn họ, mà bọn họ như chó nhà có tang, hoàn toàn rời xa sinh sống của nguyên thân.

      Có được sinh hoạt của bản thân.

      Văn thị phát triển tốt, thay thế nguyên thân hiếu thuận ba mẹ.

      Viên mãn?



      Bởi vì Văn Kiều đồng ý lời cầu hôn của Lệ Viễn, nên kế hoạch kế tiếp của Lệ Viễn được thay đổi hoàn toàn, đêm đó họ trực tiếp lên phi cơ tư nhân.

      Nửa giờ sau, Lệ Viễn và Văn Kiều tới sân bay.

      Hành lang tới phi cơ dài, Văn Kiều vừa muốn bước lên, Lệ Viễn ở phía sau dán lưng tới, dùng chút lực liền bế được người lên.

      Cấp dưới của Lệ Viễn nhìn vậy khỏi phát ra tiếng kinh hô, càng có người hiểu chuyện chụp ảnh cho bọn họ, Lệ Viễn cũng vô cùng kịp thời chậm lại chỉ mong có tấm hình đẹp. Hơn ba mươi năm nhân sinh, ngoại trừ lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ bí mật, còn chưa từng vui vẻ như hôm nay, thậm chí, hận thể chia sẻ niềm vui này để cả thiên hạ đều biết.

      phi cơ.

      Văn Kiều vẫn luôn vùi trong lồng ngực của Lệ Viễn, tim đập thực mau, bế ngồi xuống ghế sopha, sau đó, nhịn được nắm gáy , cúi đầu hôn lên môi mềm.

      Nụ hôn từ nhàng, dần dần cuồng nhiệt.

      Văn Kiều nhịn được, hơi hơi mở miệng, cuốn đầu lưỡi của lại càng làm khó mà nhịn được. tiến quân thần tốc, càn quét lãnh địa thơm mát thuộc về mình.

      Ngày hôm sau, hai người về tới Ninh Thành, ba mẹ Văn ngồi với Lệ Viễn cùng bàn bạc hôn .

      Mà hình ảnh đôi tình nhân ôm nhau lên phi cơ cũng được đăng tải lên mạng.

      Cùng lúc đó, Weibo quân cũng phát sóng tin tức khủng bố tập kích ở nước ngoài, thời gian chỉ chênh lệch chút sau khi hai người họ lên phi cơ.

      Hệ thống sợ hãi trong lòng, hỏi Văn Kiều, “ đồng ý lời cầu hôn, là vì quấy rầy kế hoạch của ta, làm những người kia trở tay kịp sao?”

      Văn Kiều thần bí chớp mắt, “Ngươi đoán .”

      Lệ Thừa Trạch thấy tin tức của họ xong, ghen ghét tới mực trực tiếp lên xe tới Văn gia, muốn gặp Văn Kiều.

      Nhưng khi cửa lớn mở ra, người ra từ cánh cửa lại là Lệ Viễn.

      Ánh mắt hai người dán chặt vào nhau, chút phong độ lễ tiết ngày xưa đều còn.

      “Ta cùng Kiều Kiều kết hôn vào mồng 8 tháng sau. Đương nhiên, đưa thiệp mời cho ngươi. Ngày vui như vậy, ngươi xứng xuất .”

      Trước mắt Lệ Thừa Trạch như biến thành màu đen.

      miễn cưỡng hỏi, “Kết hôn nhanh như vậy? Ngươi có lệ đối với cuộc hôn nhân này như vậy?”

      phải có lệ, mà là gấp chờ nổi. Kiều Kiều tốt đẹp quá mức, nếu phải vì buổi hôn lễ long trọng, để người khắp thiên hạ đều biết, ta hận thể ngày mai kết hôn ngay. Ta giống ngươi…”

      Những lời này, vừa ra là chọc đúng tâm.

      Lệ Thừa Trạch liền nghĩ tới trước kia, mình cũng gấp chờ nổi muốn cưới Văn Kiều, nhưng chỉ chớp mắt, người được lấy , thay đổi…

      Lệ Thừa Trạch cảm thấy chân mình như nhũn ra, như chẳng thể đứng nổi.

      Ngay từ đầu, tới Văn gia, muốn dùng mọi thủ đoạn để gặp Văn Kiều, để nhận sai, còn gặp Lệ Viễn đánh nhau trận, với ta là phải cạnh tranh công bằng để đoạt lại Văn Kiều…

      Nhưng kế hoạch thay đổi hoàn toàn.

      câu, “mồng tám tháng sau kết hôn” đủ để suy sụp cả người.

      Nếu Lệ Viễn chỉ , “Ta và Kiều Kiều ở bên nhau” hay “Ta cùng Kiều Kiều chuẩn bị đính hôn”, vậy vẫn còn chút hy vọng.

      Nhưng Lệ Viễn lại , bọn họ muốn kết hôn… Hôn kỳ đều định.

      Văn Kiều đồng ý nhanh như vậy, gạt bỏ mọi bước của , thay vì Lệ Viễn qua loa cuộc hôn này, chi bằng Văn Kiều muốn chặt đứt toàn bộ tình cảm của , quay đầu lại.

      có việc gì khiến bị đả kích hơn điều này.

      là thiên chi kiêu tử, trước nay chỉ có người khác xin lỗi , trước nay chỉ có vứt bỏ người khác…

      Lúc này, Lệ Thừa Trạch mới cảm nhận được sợ hãi.

      xoay người, hốt hoảng lên xe.

      Đôi tay run rẩy mãi mới lấy được điếu thuốc nhét vào trong miệng, qua hồi lâu mới thấy đau, thậm chí còn có mùi máu tươi.



      Đảo mắt liền tới ngày mồng tám.

      Lệ Thừa Trạch vẫn trộm lẻn vào.

      Bên kia, Vu An An lặng lẽ rời bệnh viện, bảo vệ chút mặt mũi còn xót lại. Tạm thời, ta còn chưa nghĩ tới nên xử lý đứa bé trong bụng thế nào, nhưng ta vẫn như trong cốt truyện, kết bạn với nam số ba. Kẻ này là thiếu gia nhà giày vừa về nước, tính tình cao ngạo, lại đối xử với Vu An An rất đặc biệt.

      Có người dời chú ý của ta, ta cũng quên mất những việc xấu hổ lúc trước, trừ bỏ cái tên Lệ Thừa Trạch, đôi khi nghe tới, vẫn thấy đau đớn chút. ta cũng còn khoa trương mà nghĩ tới đây là di chứng của việc đổi trái tim nữa. ta rất ràng, người đó là người ta nên .

      ta theo nam ba này, cũng lặng lẽ tới tiệc cưới của Văn Kiều.

      ta biết bản thân dựa tâm lý gì mà tới nơi đây…

      Sau đó, ta liền nhìn thấy. Văn Kiều mặc váy cưới trắng tinh khôi, chúng tinh củng nguyệt đứng ở nơi đó, và cả người đàn ông tên Lệ Viễn kia, cũng mặc lễ phục màu trắng, tay cầm hoa, tay đỡ làn váy cho Văn Kiều. Vậy mà chẳng ai nghĩ là người hầu đâu. Bởi vì quá mức xuất chúng. Chẳng sợ xách váy sau Văn Kiều, nhưng ánh mắt chan chứa nỗi niềm thương hạnh phúc ấy, lại vô bờ bến.

      Kẻ thiếu gia này vừa mới về nước, ràng gút mắt hào môn trong nước, cười , “Lệ Viễn là người lợi hại, nghĩ tới ta vừa có nghiệp vừa có tình , xem ra, thiên kim Văn gia so với ta còn lợi hại hơn.”

      Vu An An chết lặng, đúng vậy, Văn Kiều rất lợi hai, từ lúc bắt đầu lợi hại.

      Còn ta, vì sao ta lại chấp nhất muốn đối đầu với Văn Kiều.

      Tầm mắt Vu An An chuyển loạn, có chút khiếp sợ.

      Ngay lúc này, ta nhìn thấy Lệ Thừa Trạch.

      vẫn mặc thân tây trang, chỉ là khuôn mặt tiều tụy, tóc dài cũng chẳng màng xử lý. còn cao cao tại thượng như Lệ đại thiếu gia lúc ban đầu, ngược lại, như người đàn ông khổ sở vì tình. nhìn Văn Kiều, ly rượu trong tay rạn nứt, cắt qua đầu ngón tay mà cũng biết.

      Vu An An còn chưa từng thấy như vậy, cho dù khi Lệ Thừa Trạch mới phạt ta là bé cứu khi xưa, cũng chưa từng biểu lộ như vậy. Thâm tình của , gút mắt, thống khổ, trước nay đều chỉ thuộc về Văn Kiều. Còn ta, ta thua hết thảy, thua thân cũng thua tâm.

      cũng chẳng khá hơn, chính tay đẩy người con mình thích ra, chờ tới khi ấy bên vòng tay của người khác, mới chậm trễ nhận ra nỗi lòng mình.

      Vu An An nhịn được cười lên tiếng.

      Đột nhiên, ta thấy vui sướng.

      Nước mắt mặt ta rơi xuống, tươi cười lại nhiều hơn.

      ta làm sai, nên bị báo ứng.

      làm sai, nên báo ứng tới trễ mà thôi.



      Lệ Thừa Trạch chết lặng bước theo dòng người, cũng biết bản thân tới đâu, đột nhiên có người tiến tới ngăn cản .

      nhận ra, đều là cấp dưới của Lệ Viễn.

      Những người này bao vây , lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Lệ đại thiếu, phiền toái ngươi theo chúng ta, Lệ lão tiên sinh đợi ngươi…”

      “Cái gì?” Lệ Thừa Trạch bừng tỉnh, nhăn mi hỏi lại.

      “Lệ thị nhiều lần buôn lậu, lại trốn thuế, bị kiện hình . Đương nhiên, quan trọng nhất là, cha ngươi có quan hệ cùng bọn phản quốc.”

      Lệ Thừa Trạch hoàn toàn biết gì, tròng mắt đỏ tươi, gắt gao trừng những kẻ này, “Lệ Viễn muốn hại ta? Quan báo tư thù?”

      “Răng rắc” tiếng, đó là thanh còng tay.

      Văn Kiều như có sở cảm, nhìn thoáng qua bên này, sau đó, dịch ánh mắt lại lên người Lệ Viễn, vươn ngón tay ra, để Lệ Viễn đeo nhẫn lên ngón áp út.

      Đau đớn chút sau án bắt cóc hay đau ngực chút do cầu mà được? Chỉ chút đó sao có thể đủ?

      muốn ở trong ngục giam nghỉ ngơi cả đời, hoàn toàn mất hy vọng sinh sống, lại còn bị tình địch đẩy ngã…

      tới cùng, nguyên thân gặp phải mọi chuyện, đầu sỏ gây tội là Lệ Thừa Trạch.

      Bất quá, có lẽ cả đời này Vu An An cũng thể quên được năm tháng, ta từng phá vỡ ranh giới đạo đức liêm sỉ bản thân.

      Cũng như Văn Kiều suy nghĩ, Lệ Thừa Trạch bị bắt giam, mỗi ngày sống đều đen tối, thậm chí giữa lằn ranh sống chết, đều nghĩ tới Văn Kiều, trước sau, đều tin tưởng Lệ Viễn đối xử tốt với Văn Kiều…
      Last edited: 3/7/22

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :