1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 84: kế hoạch B tróc quỷ
      Phút chốc, mặt Diệp Thiếu Dương phủ đầy Huyết thi trùng, vô số độc trùng chui vào mũi, vào tai, vào mồm .

      "Diệp Thiếu Dương!". Tạ Vũ Tình gần như muốn khóc thét.

      Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cắn mấy con Huyết thi trùng chui vào trong miệng, phun mạnh ra ngoài, mùi tanh hôi chua cay lan tràn trong cổ họng , sặc đến chảy cả nước mắt, vừa khẽ hé mắt, đống Huyết thi trùng lại chui vào bên trong, đau đến mức khiến cả người giật bắn.

      " cần lo cho tôi, hãy bảo vệ thông đạo!". Diệp Thiếu Dương cắn răng hét lớn.
      Khóe mắt Tạ Vũ Tình ươn ướt, cứ ngỡ rằng Diệp Thiếu Dương chết.

      Diệp Thiếu Dương quát to, giơ cao bảo kiếm chém đứt đôi Huyết thi, sau đó vội vàng buông kiếm xuống, cố nhịn đau đớn lấy từ bên hông ra lá bùa, cắt đầu ngón tay, dựa vào cảm giác viết tờ Hóa thi phù, dán lên gáy, miệng lầm rầm niệm chú, trong nháy mắt, Huyết thi trùng càng nhúc nhích điên cuồng hơn.

      Quá nhiều thi trùng tiến vào hai mắt và hai lỗ tai, dù mình có máu Thiên sư bảo hộ để Huyết thi trùng thể làm tổn thương các cơ quan, thế nhưng cảm giác đống thi trùng bò lúc nha lúc nhúc trong người cũng vô cùng đau khổ, thể dùng từ ngữ để hình dung.
      Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống đất, cố nén đau, răng cứ cắn “Tách tách” mấy con Huyết thi trùng, đại khái mười giây sau, cảm giác được chúng bắt đầu tan thành máu loãng rồi chảy xuống gương mặt, mũi cũng ngửi thấy nhiều mùi tanh hôi hơn, chịu nổi nữa liền khom lưng ói.

      Máu loãng có chứa độc thi, vừa chảy qua da liền khiến đau đớn khó chịu, Diệp Thiếu Dương cắn răng kiên trì, chờ đến khi toàn bộ Huyết thi trùng đều hóa thành máu loãng mới tháo bùa xuống, cố sức lắc đầu, hét lớn: "Mau mang nước lại đây!"

      Tiểu Mã xách mấy bình nước khoáng chạy tới, Diệp Thiếu Dương đổ từ đầu mình xuống, súc miệng liên tục, hơi dội hết năm bình nước khoáng, cảm giác được khuôn mặt trở nên khoan khoái hơn mới nằm ngửa xuống đất há mồm thở dốc, nắm tay Tiểu Mã, khẩn trương hỏi: " mau, tôi có bị hủy khuôn mặt ?"

      Tiểu Mã nghiêng đầu quan sát, : "Chỉ hơi sưng chút!"

      Diệp Thiếu Dương yên lòng, chỉ cần bị hủy dung có chịu bao nhiêu đau đớn cũng được.

      "Á!"

      Diệp Thiếu Dương giật mình vì tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc ngồi bệt dưới đất, khóe môi chảy vệt máu tươi, con quỷ thủ lĩnh trước mặt nàng dần dần tan rã, hóa thành tinh phách bay mất.

      " sao chứ?". Diệp Thiếu Dương ân cần hỏi han.

      Nhuế Lãnh Ngọc vội lau máu miệng, quay đầu lại : "Sao ngươi còn chưa câu hồn, lẽ nào ngươi muốn chúng ta giết hết lệ quỷ trong sào ư?"

      "Kế hoạch A thực được, đổi sang kế hoạch B.". Diệp Thiếu Dương đứng lên hít sâu hơi, xoa dịu chút cơn đau nhức, quay đầu bắt chuyện với Tiểu Mã: "Cậu qua đây!"
      "Có chuyện gì tốt?". Tiểu Mã hơi đoán ra, chạy tới hỏi.

      " đúng là chuyện tốt!". Diệp Thiếu Dương chỉ thi thể của Phùng Tâm Vũ nằm trong bát quái: "Cho cậu danh chính ngôn thuận làm sắc lang, hôn sờ mó ôm ấp nàng, chuyện nào hèn hạ cứ làm, mau lên!"

      Tiểu Mã trợn mắt : "Cậu đùa chứ?"

      "Ai đùa với cậu!". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Đồng thể quỷ thi trừ trường hợp thi thể rữa nát muốn cho ai đụng vào, cách khác, bất kỳ con quỷ nào cũng vô cùng quan tâm tới thi thể của mình, lưu luyến nó nhất ở dương gian, quyết để cho người ta khinh nhờn phá hỏng, chuyện này giống như chuyện bị người ta đào mộ tổ tiên lên, tuyệt đối thể nhẫn nhịn.”.

      Thi thể của nàng được bảo tồn tốt như thế, khẳng định nàng rất quan tâm tới nó, cho nên bây giờ cậu hãy giở trò gian tà với nàng, tôi tin nàng có thể nhịn được.".

      Tiểu Mã nghe xong còn trợn mắt to hơn: "Đệt mợ, cậu ác quá!"

      "Đây cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu dụ được hồn phách của nàng ra, hậu quả rất nghiêm trọng. Đến lúc đó nàng trốn thoát, cậu biết có bao nhiêu người chết ? Cơ mà cậu cũng đâu có mất gì!". Diệp Thiếu Dương dẫn dắt từng bước: "Nàng xinh đẹp như vậy, thân thể mềm mại như vậy, chiếm chút tiện nghi là lỗ vốn, chẳng phải cậu tha thiết mơ ước được ôm sao?"

      Tiểu Mã liên tục xua tay, lắp ba lắp bắp : " được đâu, dù gì nàng cũng là thi thể, vả lại hồn phách của nàng kinh khủng như vậy, tôi có hứng thú!". Sau đó quay đầu lại nhìn mấy người Tạ Vũ Tình, : "Hơn nữa ở đây lại nhiều người, tôi cũng biết xấu hổ chứ bộ, chỉ sợ tương lai ngóc đầu lên được, hay là cậu làm ?".

      Diệp Thiếu Dương đảo mắt liếc Tiểu Mã, tôi mà làm Nhuế Lãnh Ngọc và Tạ Vũ Tình thèm để ý tới tôi mất.

      "Cho cậu vạn nhé!".

      Tiểu Mã do dự chút, lắc đầu: " được, phải vấn đề tiền bạc! được đâu…”

      "Oh, hóa ra là được!". Diệp Thiếu Dương cười gian xả.

      Tiểu Mã tức giận phồng má.

      Đe dọa dụ dỗ Tiểu Mã được, Diệp Thiếu Dương hết cách, đành : "Nếu giở trò với nàng, vậy sỉ nhục nàng . Cậu tiểu lên người nàng, đảm bảo nàng chui ra!”.

      "Đệt!". Tiểu Mã nhảy dựng lên: "Càng được a, ở đây nhiều người nhìn như vậy…".

      "Qua bên kia tiểu, OK?”. Diệp Thiếu Dương túm lấy vai cậu, cả hai ra xa, tiến vào chỗ tránh nạn. Tiểu Mã che bộ hạ, : "Phải tiểu sao?"

      "Tôi cũng hết cách, vì sợ Mao Sơn Truy Hồn Lệnh dùng được nên chuẩn bị sẵn!”. Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra chai nước, bên trong có chứa chất lỏng màu vàng.

      Tiểu Mã lập tức há mồm: "Đây là... nước tiểu của cậu?"

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt, trả lời: "Tôi đâu có ghê tởm như vậy, đây chỉ là nước trà để dọa nàng thôi. nào, chúng ta mau trở lại."

      Ra khỏi chỗ tránh nạn, Diệp Thiếu Dương cố ý làm động tác kéo quần, giả bộ mắng: "Cậu vô dụng quá, nhờ chút cũng xong, phải để tôi tự làm! Mai mốt đừng có đòi tiền tôi đấy!”.

      tới bên người Phùng Tâm Vũ, Diệp Thiếu Dương đặt tay lên Quỷ Môn của nàng, thông linh với quỷ thi, hồn phách Phùng Tâm Vũ ở lân cận, có thể nghe thấy mình chuyện.

      Diệp Thiếu Dương thay đổi biểu tình mỉm cười, nghiêm mặt : "Tâm Vũ muội muội, đạo môn chúng ta có quy củ, thể làm ô uế thi thể, bất diệt tinh hồn, ta cũng muốn khinh nhờn thân thể của , thế nhưng vì phải phá giải sào, tránh cho sinh linh đồ thán, ta thể làm. Nếu như còn có chút tâm huyết hãy quy hồn thi thể, chúng ta đại chiến trận.".

      Thi thể Phùng Tâm Vũ có phản ứng.
      Diệp Thiếu Dương thở dài, thầm nhủ trong lòng: Tam Thanh chứng giám, mặc dù chỉ là nước trà nhưng dẫu sao hành vi này cũng có tổn hại đến thiên uy Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương làm như vậy vốn có ý khinh nhờn, chỉ vì đạo nghĩa trảm trừ ma...

      "Phùng Tâm Vũ, xin lỗi!". Diệp Thiếu Dương xong giơ tay lên mở nắp, đúng lúc đó, tiếng gầm to ở Bát Môn Sinh Tử Đạo vang lên.

      Diệp Thiếu Dương sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, hồn phách của Phùng Tâm Vũ phiêu đãng lơ lửng trung, bốn phía xung quanh tản ra luồng khí màu tím đen, hai mắt đỏ vằn như máu oán độc nhìn mình.

      "Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng là Mao Sơn chính tông, tại sao dám làm ra những chuyện ô uế?". Phùng Tâm Vũ khẽ mở miệng , người ở đối diện, thế nhưng thanh phả sát bên tai của Diệp Thiếu Dương.

      Nàng cuối cùng cũng xuất !!!

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 85: bất ngờ nhập hồn
      Diệp Thiếu Dương hít hơi sâu, chắp tay : "Ta là phán quan nhân gian, có nhiệm vụ hàng trừ ma, tránh cho quỷ bọn ngươi làm hại loài người, mặc kệ sử dụng biện pháp gì, chỉ cần có thể thành công, ta làm hết!".

      Phùng Tâm Vũ hừ tiếng: "Các ngươi luôn mồm bảo bọn ta mưu mô nham hiểm, vậy còn Mao Sơn chính tông các ngươi cũng dùng thủ đoạn có khác gì bọn ta?"

      Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đương nhiên giống nhau, ngươi giết người, còn ta giết quỷ."

      "Ra vẻ đạo mạo.". Phùng Tâm Vũ thở dài, bổ sung câu: "Lừa gạt y như Đạo Phong…". Lời còn chưa dứt, nàng trực tiếp bay vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, tiến đến Tử môn, trận pháp lập tức dâng lên liệt hỏa trùng trùng vây lấy Phùng Tâm Vũ, sau đó bị quỷ khí người nàng dập tắt sạch .
      Nàng coi ai ra gì bay thẳng vào Sinh Tử Đạo.

      Nhìn tu vi của Phùng Tâm Vũ cao cường, Diệp Thiếu Dương líu hết cả lưỡi.

      Bên kia, ba đường Cát môn cũng có mấy con lệ quỷ và tà linh mạnh mẽ bay tới, Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong phải dồn sức ứng chiến, thể giúp đối phó với Phùng Tâm Vũ.
      Thế nhưng Diệp Thiếu Dương cũng mấy lo lắng, nhanh chóng quay trở lại trước thi thể Phùng Tâm Vũ, lần thứ hai thi triển Mao Sơn Truy Hồn Lệnh, truy hồn Phùng Tâm Vũ trong sào. Nàng dựa vào khí cường đại trong sào mà đối kháng với tiên pháp, nay lại vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, được trợ lực từ khí, chỉ có thể sử dụng tu vi của chính mình để đối phó với tập kích trong Tử môn, vì thế sức mạnh của nàng có phần suy giảm.

      Diệp Thiếu Dương nắm lấy cơ hội câu hồn nàng. Nhắm mắt, bắt đầu làm phép.

      Quả nhiên, hồn phách của Phùng Tâm Vũ như bị sợi dây thừng khống chế kéo về phía trước, chớp mắt liền bay ra khỏi Tử môn, cách thi thể chỉ còn đầy ba mét, đúng lúc đó, Phùng Tâm Vũ chợt khẽ đảo mắt qua Tạ Vũ Tình đứng kế bên sợ hãi, thân hình bỗng nhiên lắc cái, chui vào trong cơ thể Tạ Vũ Tình.

      Chỉ thấy Tạ Vũ Tình run rẩy cả người, ánh mắt trở nên lạc lõng, nụ cười quỷ dị chậm rãi lên khóe môi.

      "Tiêu rồi!". Diệp Thiếu Dương hét to, cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lao tới.

      Tạ Vũ Tình ngẩng đầu chờ đợi, hé môi, phát ra thanh của Phùng Tâm Vũ: "Đến đây , đánh chết ta và này, chúng ta chôn cùng với nhau, ta đơn đâu!".

      màn phát sinh làm mọi người sợ ngây ra, trong lúc nhất thời ai biết nên làm gì, đến cả Tần Phong luôn bình tĩnh cũng mất chính kiến.

      Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn "Tạ Vũ Tình", lẩm bẩm : " thể nào, sao ngươi lại có thể nhập vào người ấy? thể, chuyện này vốn thể!"

      Quỷ hồn nhập thân vốn là chuyện rất bình thường, thế nhưng tam hồn thất phách của Phùng Tâm Vũ bị tiên pháp vây khốn lúc câu hồn, tuyệt đối có khả năng nhập vào thân thể người khác, trừ phi... Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên cả kinh, nghĩ đến cách: Tạ Vũ Tình phải là người thuộc tính thuần , ngũ hành thuộc thủy, Phùng Tâm Vũ là mệnh kim, kim sinh thủy, Phùng Tâm Vũ muốn nhập vào thân thể nàng cần phải tốn nhiều tu vi, bởi vì kim sinh thủy.
      Quả nhiên, "Tạ Vũ Tình" ngửa mặt lên trời cười to, rằng: "Diệp Thiếu Dương, uổng công ngươi là bạn của nàng, đến ngũ hành nàng thuộc hệ thủy cũng biết, ha ha ha..."

      Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt chìm xuống đáy cốc, đúng rồi, là mình sai lầm, mình quên mất điểm này, bây giờ nghĩ lại, Tạ Vũ Tình ràng là thủy quá thịnh, cho nên mới lấy tên là “Vũ Tình”…

      Bất quá, giờ còn thời gian để trách cứ bản thân, Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nhìn "Tạ Vũ Tình", : "Đừng tưởng rằng như vậy ta câu hồn ngươi!". Sau đó cắn răng cái, từ bên hông rút ra Đinh Diệt Linh, mở tay trái, cắt đường sâu vào tay, cơ hồ chạm đến khớp xương.

      Diệp Thiếu Dương cảm thấy đau nhức, lại cắt tiếp đường, sau đó cắt thêm đường nữa, cuối cùng cắt ra chữ "Linh", máu chảy như suối, thế mà vẫn hoàn toàn để ý.

      "Mao Sơn Diệt Linh Quyết!". Lão Quách thầm hít khí, chiêu này y từng nghe qua lúc ở sư môn, đó là trong những đại bí thuật của Mao Sơn, chỉ có Thiên sư mới có khả năng thi triển, dùng máu của Thiên sư để hút tất cả những quỷ hồn và tà linh va chạm được vào lòng bàn tay, thể chạy thoát. Đối với những quỷ hồn dưới đẳng cấp quỷ khấu, chiêu ấy rất khó chịu.

      Có điều, khi thi triển Mao Sơn Diệt Linh Quyết chân khí tiết ra ngoài, tổn thất hơn nghìn năm đức, bởi vậy những Thiên sư phàm là chuyện hiểm nguy dùng tới.

      Tay phải Diệp Thiếu Dương nặn pháp quyết, điểm xuống huyệt vị cổ tay trái, tạm thời cầm máu, về phía "Tạ Vũ Tình".

      Ánh mắt "Tạ Vũ Tình" toát ra vẻ kinh dị, oán hận : "Giỏi cho Diệp Thiếu Dương, ta khiến cho này còn mảnh hài cốt!". xong quay người lại chạy ào vào Tử môn của Bát Môn Sinh Tử Đạo!

      Tất cả mọi người sợ ngây người.

      Diệp Thiếu Dương cũng vô cùng cả kinh, lập tức hít vào hơi, cắn răng : "Mọi người được vào!". Sau đó cũng chạy vào Sinh Tử Đạo.

      Đột nhiên, cánh tay bị ai đó nắm lấy, vừa nhìn lại, đó là Nhuế Lãnh Ngọc.

      "Ta muốn nhắc nhở ngươi, khi tiến vào Tử môn có thể cứu được nàng, lại còn phải chết theo nàng. Ngươi nghĩ kỹ , có đáng hay ?”. Nhuế Lãnh Ngọc bình thản , thế nhưng ánh mắt lại lộ ra chút lo âu.

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Tôi mặc kệ có đáng hay , nếu như vào, Tạ Vũ Tình phải chết, ít nhất tôi vào còn có tia hi vọng!”.

      Nhuế Lãnh Ngọc nhìn ánh mắt của , thở dài, buông tay ra.

      Diệp Thiếu Dương lập tức xông vào Tử môn.

      ngọn lửa mạnh mẽ như liệt hỏa địa ngục từ dưới đất bốc lên ngùn ngụt, đốt cháy y phục của . Ngọn lửa thiêu đốt vô cùng bỏng rát, phút chốc thiêu rụi tất cả trong vòng bán kính của nó. Diệp Thiếu Dương đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, thế nhưng mồ hôi cũng nhanh chóng bốc hơi mất.

      Diệp Thiếu Dương đọc lần Băng Thanh Quyết để giảm bớt nhiệt lượng xung quanh, thế nhưng pháp chú chỉ có thể làm cho thân thể mình bị thiêu hủy, đau đớn vẫn chưa mảy may giảm bớt.

      Diệp Thiếu Dương đau đến mức mỗi tế bào thân cũng run rẩy, cố gắng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Vũ Tình chạy băng băng về phía trước, trong mắt lên ngọn lửa còn nóng hơn liệt hỏa liệt ngục thiêu đốt, đó là ngọn lửa của lòng tin, ngọn lửa của niềm hi vọng dứt.

      Tôi nhất định... cứu được !

      Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chống xuống mặt đất, cắn chặt răng, từng bước về phía trước.

      Bởi vì có hồn phách Phùng Tâm Vũ bảo hộ nên thân thể Tạ Vũ Tình bị ngọn lửa thiêu hủy. May mắn hơn nữa là nàng vừa mới nhập thân, thể hoàn toàn thi triển hết tu vi, lại còn phân lực ứng phó với liệt hỏa địa ngục, thực lực tự nhiên giảm bớt, có công phu đối phó với Diệp Thiếu Dương. Nàng vẫn chạy đến đường cùng của Tử môn, quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương lê từng bước trong ngọn lửa, nàng cực kỳ kinh ngạc, nghĩ tới nghị lực của lại mạnh mẽ như vậy.

      "Tốt, để ta chống mắt lên xem ngươi kiên trì được tới đâu!". Phùng Tâm Vũ lạnh lùng cười, mục đích của nàng rất ràng, lợi dụng Tử môn để thiêu sống Diệp Thiếu Dương, giết được tên đại kình địch đó rồi dễ dàng nghênh chiến với các tên địch nhân khác, tỷ lệ đào tẩu vô cùng lớn.
      Đau đớn khiến đôi mắt Diệp Thiếu Dương mờ hẳn , nhìn con đường phía trước, chỉ hoàn toàn dựa vào ý niệm để chống đỡ. tới nửa thời gian, đột nhiên tràng thanh leng keng vang lên, Đạt Ma thiền trượng bỗng nhiên rung động, bát môn biến hóa, Tử môn thay đổi, liệt hỏa địa ngục trong nháy mắt biến mất, ngọn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến nhiệt độ khí chợt giảm xuống, xung quanh tựa hồ ngưng đọng thành sương.

      Quỷ Vực Hàn Băng!

      Vừa mới diễn ra liệt hỏa nóng rực lại chuyển thành hàn băng lạnh giá, băng hỏa trùng thiên trong nháy mắt biến hóa làm Diệp Thiếu Dương thống khổ tới cực điểm, cả người cứng ngắc, cóng đến mức kinh mạch đều đóng băng, hai chân cứng đờ, lập tức trở thành băng nhân. nhanh chóng đọc lần Noãn Tâm Quyết để huyết mạch toàn thân bị đóng băng, thế nhưng đau đớn vẫn giảm thiểu.

      Ánh mắt Diệp Thiếu Dương kiên nghị nhìn chằm chằm vào “Tạ Vũ Tình”, các đốt ngón tay cứng đờ như lão nhân tuổi xế chiều, thong thả mà chật vật lê từng bước chân về phía trước.

      Tình cảnh này được đám đông chứng kiến hết, nhất là Nhuế Lãnh Ngọc, thân là pháp sư, nàng biết Diệp Thiếu Dương chịu đựng thống khổ gì, trong lòng lên ý niệm thể tin được: đời này, có người kiên cường như thế?

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 86: tôi phải cứu
      Diệp Thiếu Dương ngừng niệm Mao Sơn Diệt Hồn Quyết, vẩy máu của mình lên cơ thể của Tạ Vũ Tình, máu rất nhanh chảy khắp toàn thân, chỉ còn lại đường tâm mạch là bị hồn phách Phùng Tâm Vũ gắt gao khống chế.

      Phùng Tâm Vũ tử thủ tâm mạch chút buông lỏng.

      Dưới sức mạnh cường đại, cơ thể Tạ Vũ Tình bắt đầu tiến hành đấu tranh, Phùng Tâm Vũ tiêu hao tu vi, Diệp Thiếu Dương tiêu hao… máu Thiên sư.

      Thân thể Diệp Thiếu Dương càng lúc càng lạnh dần, cảm giác ngất xỉu cũng càng ngày càng gia tăng, thế nhưng vẫn kiên định đưa máu của mình cuồn cuộn chảy vào cơ thể Tạ Vũ Tình.
      Sâu trong ý thức của vang lên giọng tràn ngập oán hận và khiếp sợ của Phùng Tâm Vũ: "Vì muốn cứu nàng mà đến tính mạng ngươi cũng cần?"

      Diệp Thiếu Dương dùng ý thức hồi đáp: "Ta vào nhất định phải cứu được ấy, trừ phi ngươi giết chết ta, nếu hãy đấu tới cùng, nhiều như vậy làm gì?”.

      Hồn phách của Tạ Vũ Tình bị trói chặt trong góc tâm thức, tuy rằng mất quyền khống chế bản thân nhưng nàng vẫn nhìn thấy, vẫn nghe thấy tất cả mọi thứ. Chứng kiến Diệp Thiếu Dương liều lĩnh xả thân vì mình, nàng cảm động dứt, kêu khóc : "Thiếu Dương, ta biết ta chết, ngươi cứ mặc ta, hãy mau ra ngoài giúp ta báo thù..."
      "Đừng nữa, tôi bảo cứu nhất định cứu !".

      Dưới áp lực liên tục của máu Thiên sư, Phùng Tâm Vũ cuối cùng cũng thủ được nữa, bất phục : "Diệp Thiếu Dương, sao ngươi để cho nàng ta chết , ngươi thấy có đáng ? Hay là ngươi thích nàng?"

      Diệp Thiếu Dương chỉ trả lời: " liên quan tới ngươi, ta thích ngươi!".

      xong để ý đến Tạ Vũ Tình đau khổ cầu xin, càng rưới nhiều máu hơn vào trong kinh mạch Tạ Vũ Tình, thiêu đốt tu vi Phùng Tâm Vũ. Rốt cuộc, Phùng Tâm Vũ cũng chịu nổi hét to tiếng, tâm mạch thất thủ, bị máu Thiên sư đánh trúng, ép chui ra. Diệp Thiếu Dương lập tức thi triển Tỏa Hồn Quyết kéo mạnh hồn phách của nàng, hút vào trong lòng bàn tay, nhanh chóng phong ấn.

      Sau đó vẽ tờ Noãn tâm phù dán lên gáy Tạ Vũ Tình.

      Hồn phách của Tạ Vũ Tình phục hồi như cũ, yếu ớt tỉnh lại, lẩm bẩm : "Lạnh quá..."

      Diệp Thiếu Dương mất khá nhiều máu, cả người mềm nhũn, tuy nhiên vẫn cắn răng ôm chặt lấy nàng, cố gắng bế nàng ra ngoài. Tạ Vũ Tình vùi đầu vào lòng , cảm nhận được lồng ngực mạnh mẽ của bảo vệ, nghe tiếng tim đập mênh mang, dù thân thể lạnh giá nhưng vẫn cảm thấy thời khắc này ấm áp.

      "Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương…". Nàng yếu ớt gọi: "Ta muốn chết…"

      "Có tôi ở đây, chết đâu!". Diệp Thiếu Dương cũng vô cùng thống khổ, nỗ lực cười hiền hòa với nàng, cố gắng nâng đôi chân cứng ngắc ôm nàng ra ngoài.


      "Ngươi... Vì sao lại cứu ta?". Tạ Vũ Tình thào hỏi.

      "Đừng hỏi vì sao, là bạn tôi, tôi thể để chết!"

      Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, thiền trượng đột nhiên vang hưởng, cảm thấy thân thể dần ấm lên, bát môn lại lần nữa tuần hoàn, Diệp Thiếu Dương thở phào nhõm, chỉ cần phải là hàn băng hay liệt hỏa cái gì cũng đều tốt.

      Ý niệm trong đầu vừa sản sinh, xung quanh đột nhiên vang lên tràng quỷ khóc ma hú, vô số quỷ ảnh màu xám đen xuất ngập kín thông đạo.

      Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình: Xui rồi, lần này tuần hoàn là Kinh môn Chủ Quỷ Sát, những con quỷ này đều là oan hồn nhiều năm trước chết ở đây, được luân hồi, oán khí sâu đậm, bị Bát Môn Sinh Tử Đạo hấp dẫn đến Kinh môn, chúng nó được pháp lực trận pháp thúc đẩy, bị trận pháp ảnh hưởng, trái lại còn tăng cường tu vi.

      Mỗi con đều dồn oán niệm và thù hận lên hai người, trong ý thức chỉ có ý niệm tồn tại, đó là xé xác bọn họ.

      Diệp Thiếu Dương tay ôm Tạ Vũ Tình, tay rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cắn chót lưỡi, phun ngụm máu vào thân kiếm, sau đó chém liên hồi vào lệ quỷ và oán linh, vô số lệ quỷ bị chém đến hồn phi phách tán, trong lúc nhất thời trận pháp vang lên tiếng khóc liên tục, tinh phách bay lượn.

      Nhưng lệ quỷ vẫn còn rất nhiều, giết nhóm lại có nhóm khác đến ngay, Diệp Thiếu Dương có cơ hội để thở dốc.

      Tạ Vũ Tình nhìn đám quỷ ảnh đen kịt trước mặt, có chút tuyệt vọng rằng: "Thiếu Dương, ngươi mau , mình ngươi nhất định có thể thoát ra khỏi thông đạo, cần lo cho ta..."

      "Có tôi ở đây, sao đâu!". Diệp Thiếu Dương tra Long Tuyền Kiếm vào vỏ, lấy từ bên hông ra mấy hạt đậu đồng, phóng vào bốn phía, lệ quỷ trúng đòn lập tức bốc hơi, phát sinh ra những tiếng kêu thảm thiết, sau đó xông về phía .

      Lão Quách bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này, vô cùng khó hiểu: Đậu đồng có tác dụng mạnh đối với lệ quỷ, Diệp Thiếu Dương cũng tới mức nghèo, vì sao lại bỏ Long Tuyền Kiếm, sử dụng đậu đồng?

      Lúc này, Diệp Thiếu Dương mới cao giọng kêu lên: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, Tát Đậu Thành Binh!".

      Chỉ trong nháy mắt, tất cả đậu đồng như nghe được mệnh lệnh, Đùng…đùng…đùng ba tiếng nổ, mỗi hạt như trái bom làm nổ tung lũ lệ quỷ xung quanh, biến tất cả thành luồng khói .

      Lão Quách trong lòng kinh hãi, Tát Đậu Thành Binh là thuật Mao Sơn vô cùng khó luyện, đến Thiên sư cũng dễ dàng thi triển, huống chi Diệp Thiếu Dương vừa mới đấu pháp xong, pháp lực giảm sút, vậy mà vẫn sử dụng được chiêu này, là khiến y vô cùng bội phục.

      Dưới thần uy của Tát Đậu Thành Binh, phía trước cuối cùng cũng mở ra con đường, đợi lệ quỷ phía sau tràn đến, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao về phía trước.

      "Đừng ngây ra nữa, mau tới giúp !". Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, phi thân bay lên, Toái Hồn Trượng trong tay đảo qua đập nát mấy con lệ quỷ, lão Quách cũng cầm trong tay Đào Mộc Kiếm vọt tới, Tiểu Mã ở phía sau bắn súng hỗ trợ, chỉ để lại Tần Phong ứng phó lệ quỷ tại ba cửa Cát môn.

      Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, tay ôm Tạ Vũ Tình, tay chém giết lệ quỷ, cước bộ lảo đảo, cơ hồ muốn té ngã, thế nhưng trong ánh mắt lại ánh lên tia kiên nghị, tự tin thể nào phá hủy.

      Nhìn ánh mắt như vậy, nàng đột nhiên lại muốn người nằm trong lòng Diệp Thiếu Dương, là mình.

      Tạ Vũ Tình cảm nhận được hô hấp của càng ngày càng gấp, động tác giết quỷ cũng chậm dần, biết tiêu hao thể lực đến cực hạn, lại khuyên nhủ lần nữa: "Thiếu Dương, ngươi thả ta xuống, đừng chết chung với nhau, ta... muốn!"

      "Tôi còn chưa ăn bánh bao thịt heo của , thể chết!". Diệp Thiếu Dương cúi đầu thè lưỡi nhìn nàng.

      Ý thức của Tạ Vũ Tình bắt đầu mờ mịt, trực giác mơ hồ cảm thấy mình phải chết, có mấy lời nếu như yên tâm, mới xốc lại tinh thần, chật vật : "Kỳ thực, ngươi là người tốt, cũng rất... tuấn tú."

      "Cám ơn khích lệ!". Những lời này làm tinh thần Diệp Thiếu Dương chấn động, vứt bỏ mệt mỏi, tiếp tục giết quỷ.

      Tạ Vũ Tình nuốt ngụm khí, quyết định, : "Chúng ta quen biết bao lâu, liều chết cứu em, em rất vui, ra em rất..."
      "Cái gì?". Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn nàng, nàng hôn mê.

      Diệp Thiếu Dương liều mạng giết quỷ, rốt cuộc mở ra con đường máu, tụ họp với Nhuế Lãnh Ngọc.

      Nhuế Lãnh Ngọc : "Ta cản bọn chúng, ngươi mau !”.

      Diệp Thiếu Dương khách khí phi thân chạy ra ngoài, Tiểu Mã vội vàng chào đón, tiếp nhận Tạ Vũ Tình từ trong tay , cẩn thận đặt xuống đất, xoay người, mắt đỏ ngầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, cậu có sao ?"

      Diệp Thiếu Dương hít vào hơi, chân mềm nhũn, ngã xuống đất, Tiểu Mã nhanh chóng đỡ lấy, cười với , rằng: "Sau này ai mà với tôi Bắc Cực lạnh nhất, Xích Đạo nóng nhất, tôi tát vỡ mồm nó!”…

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 87: thập phương câu diệt
      Nhuế Lãnh Ngọc lui về phía cửa trận, vung Toái Hồn Trượng ngăn cản đám lệ quỷ, kiên trì hồi lâu bát môn tuần hoàn, Thương môn đổi thành Sinh môn, tất cả lệ quỷ đều bị trận pháp ngăn chặn, nháy mắt liền biến mất.

      Diệp Thiếu Dương thở phào nhõm, nghỉ ngơi bao lâu cái bóng xinh đẹp trong tay Diệp Thiếu Dương giãy ra, bay về phía trước.

      " được để cho nàng tẩu thoát!". Diệp Thiếu Dương kêu to.

      Nhuế Lãnh Ngọc rút súng diệt hồn bắn Đoàng…đoàng vào lưng Phùng Tâm Vũ. Súng diệt hồn linh lực siêu cường, có thể bắn phát nát lệ quỷ, thế nhưng khi trúng người nàng chỉ hơi tê tê chút, nàng vẫn tiếp tục bay về phía trước, bất quá Tần Phong nhanh hơn, triển khai tốc độ tà linh, xông tới, ngăn chặn Phùng Tâm Vũ.
      "Tiểu Vân đâu?". Tần Phong hỏi: "Ta cảm nhận được nàng ấy ở gần đây!"

      Phùng Tâm Vũ lạnh lùng cười: "Ngươi để ta , ta giao Tiểu Vân cho ngươi. Bằng chúng ta cùng chết, hồn phi phách tán.".

      Tần Phong ngẩn ra, lập tức do dự.

      "Tần Phong, được để nàng ta mê hoặc!". Nhuế Lãnh Ngọc chợt mất bình tĩnh, khẩn trương kêu lên. Nếu như Tần Phong để cho Phùng Tâm Vũ , mọi chuyện đến đây là hết.
      Tần Phong nhắm mắt lại.

      Phùng Tâm Vũ cười lớn bay , đột nhiên, luồng linh lực từ người Tần Phong tỏa ra, ngăn cản đường của Phùng Tâm Vũ.

      Phùng Tâm Vũ cứng đờ, lạnh lùng : "Ngươi cần nàng ta nữa sao?"

      Tần Phong mở mắt, giọng bình thản mà kiên định: "Ta tin tưởng Tiểu Vân cũng muốn ta làm như vậy, cùng lắm nàng hồn phi phách tán, ta đợi nàng tụ hồn hai trăm năm, ba trăm năm nữa!”.

      Phùng Tâm Vũ ré lên, khí trong cơ thể nháy mắt tăng vọt, nàng giơ hai tay, gào thét: "Được lắm, tới đây , cho ta thấy tu vi nghìn năm của ngươi!". Sau đó khẽ nâng tay phải, luồng hắc khí như độc xà tấn công Tần Phong.

      Tần Phong cũng vung tay áo xông tới.

      Tà linh nghìn năm đối chọi với quỷ thủ lĩnh, đại chiến hồi, Nhuế Lãnh Ngọc cũng xông vào trợ chiến. người, quỷ, tà linh chiến đấu với nhau.

      Tất cả mọi người há mồm trợn mắt, quan sát cảnh chiến đấu hùng tráng.

      Phùng Tâm Vũ hổ danh là quỷ thủ lĩnh, lấy địch hai vẫn rơi vào thế hạ phong.

      Diệp Thiếu Dương nhìn mà líu hết cả lưỡi, tu vi mạnh như thế, lỡ như nàng hợp nhất quỷ thi, trở thành Quỷ Mẫu La Sát, vậy mình có vào trợ chiến cũng phải đối thủ của nàng.
      "Diệp Thiếu Dương, ngươi ngồi xem chúng ta biểu diễn đó ư?". Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu trách cứ .

      "À quên, tôi mới là vai chính!". Diệp Thiếu Dương khôi phục lại ít pháp lực, lao tới trước thi thể của Phùng Tâm Vũ, ngồi khoanh chân, nắm hai tay nàng, thi triển Mao Sơn Truy Hồn Lệnh.

      Phùng Tâm Vũ đại chiến chợt thét lên, tam hồn thất phách dần dần bị hút vào bên trong thi thể. Mà Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong lại từng bước dồn ép, căn bản còn cơ hội nhập vào Tạ Vũ Tình, chẳng mấy chốc hồn về thể xác.

      Thi thể Phùng Tâm Vũ bất chợt mở mắt, thoát khỏi ràng buộc của Diệp Thiếu Dương, đứng lên, thân thể bắt đầu tản ra luồng khí tức vô cùng ngạt thở.

      Nhuế Lãnh Ngọc kêu to: "Mau, nàng sắp trở thành quỷ thi!"

      Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, hai tay kết ấn, đọc lần Thiên Hỏa Chú, lập tức đám lá ngải và cỏ lau dưới chân Phùng Tâm Vũ bốc cháy ngùn ngụt, từ bát quái vị phóng ra tám luồng hỏa diễm, vẻ mặt Phùng Tâm Vũ vô cùng thống khổ, thế nhưng nàng vẫn cười dữ tợn, giang hai cánh tay, phát ra oán khí mạnh mẽ đối đầu với tám ngọn hỏa diễm.

      tờ Định hồn phù từ người nàng bay xuống, tiếp theo là tờ thứ hai...

      "Ngươi thể vây khốn được ta!". Phùng Tâm Vũ tập trung oán khí vào tờ bùa thứ ba, tiến hành trùng kích, thế nhưng tờ bùa thứ tư nhanh chóng bay xuống…

      Tần Phong và Nhuế Lãnh Ngọc đứng bên lo lắng nhìn, dám tiến lên, trận pháp hình thành, giờ chỉ có mỗi Diệp Thiếu Dương là có khả năng điều khiển trận pháp, người khác tiến vào phá hỏng trận pháp.

      Diệp Thiếu Dương cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bình tĩnh nhìn Phùng Tâm Vũ, giơ cao bảo kiếm, nhắm mắt lại, miệng lầm rầm niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp. Pháp do tâm sinh, sinh sinh bất tức. Long chiến vu dã, thập phương câu diệt, thiên la duy võng, địa diêm ma la..."

      Phùng Tâm Vũ bên kia hóa giải hết bùa chú, hai tay đan vào nhau, tập trung toàn bộ oán khí trong cơ thể, vọt tới bên người Diệp Thiếu Dương...

      “Thất Tinh xuất vỏ, trảm tru tinh; tất cả tà ma, hóa thành yên trần (1)! Thái Ất Tam Thanh, cấp cấp như luật lệnh!". Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên mở mắt, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lăng chém vào cường đại oán khí, dừng lại giây, sau đó bổ đôi oán khí, đạo kiếm quang từ đỉnh đầu Phùng Tâm Vũ bay thẳng xuống dưới...

      (1) Yên trần: khói bụi

      kiếm này tiêu hao gần hết pháp lực của Diệp Thiếu Dương, đôi chân cơ hồ muốn rã, ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, thi thể Phùng Tâm Vũ bị chém làm hai nửa, máu trải dài mặt đất, hồn phách của nàng vẫn còn đứng ở đây, thân ảnh dần dần trở nên trong suốt, chỉ còn lại màu nhàn nhạt, y phục rách nát, lộ ra vết thương đầy máu ngay giữa bụng.

      Điều đó chứng tỏ tu vi của nàng tận, cho nên mới ra chân thân. Diệp Thiếu Dương thở phào, trầm ngâm nhìn nàng, rằng: "Tất cả kết thúc!"

      Trong ánh mắt của Phùng Tâm Vũ hề có tà ác và thù hận, chỉ có tuyệt vọng.

      lúc sau, nàng mới thào rằng: "Đúng vậy, tất cả kết thúc, thế nhưng ta cam lòng..."

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Có gì mà cam lòng, cừu nhân của ngươi đều bị ngươi giết, thậm chí bị nhốt vào quỷ trận chịu khổ dằng dặc bảy mươi năm, thù cũng báo được, ngươi còn cam lòng, vậy những người vô tội bị ngươi giết phải tìm ai để lý lẽ đây?"

      Phùng Tâm Vũ lắc đầu: "Thù ta sớm báo, có gì để bàn cãi, ta giết quá nhiều người, đến ty ắt phải chịu cực hình, thứ duy nhất ta cam lòng chính là... Đạo Phong lừa ta."

      Nàng cúi đầu, qua hồi lâu mới lẩm bẩm tiếp: "Ta nhất niệm thành ma, chỉ vì báo thù mà muốn giết sạch người trong thiên hạ, cho đến khi gặp Đạo Phong... Lúc đó, ta sẵn sàng vì mà buông bỏ chấp niệm, buông bỏ tất cả, chỉ muốn làm du hồn bình thường ở bên cạnh . bảo cứu ta ra, dẫn ta khỏi nơi này, đáng tiếc, trở lại…"

      Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, ra nàng và Đạo Phong có chuyện, hơn nữa còn là... chuyện tình cảm.

      " đạo sĩ Mao Sơn và nữ quỷ? thể được!". Nhuế Lãnh Ngọc giật mình.

      Giới pháp thuật có quy tắc, mặc kệ thuộc môn phái nào, chỉ cần là pháp sư đều thể có tình cảm với quỷ , đây là chuyện giới pháp thuật khinh thường nhất. Huống chi Đạo Phong lại là đệ tử nội môn Mao Sơn, đạo môn điển hình, cho nên bình tĩnh như Nhuế Lãnh Ngọc khi nghe thấy cũng hết sức khó tin.

      Diệp Thiếu Dương cười khổ: "Ta tin ngươi , việc này người bình thường làm được chứ Đạo Phong chắc chắn làm được, là người duy nhất dám phản bội lại cả đạo môn, bất quá bị trục xuất ra khỏi sư môn, làm gì cũng còn liên quan đến Mao Sơn nữa!"

      xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Phùng Tâm Vũ: "Ta muốn giải thích thay cho Đạo Phong, nhưng chuyện tới tìm ngươi phải là do muốn, mà là vào chỗ thể ra được!”.
      "Chỗ nào?". Phùng Tâm Vũ lập tức xúc động.

      Diệp Thiếu Dương : "Chỗ mà các pháp sư toàn thiên hạ cũng dám vào!"

      Phùng Tâm Vũ há mồm: "Chẳng lẽ là... làm sao ngươi biết?"

      "Ta đoán, còn có Cửu Thành (2) có thể xác định.". Diệp Thiếu Dương biết nàng hiểu ra, Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong cũng biết, bởi vì chỗ mà các pháp sư toàn thiên hạ dám vào, đó là…

      (2) Cửu Thành: loại văn kiện ghi chép lại, tương tự như chiếu thư, dùng để đưa tin, thông báo, có thể là bia đá hoặc giấy.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 88: giấc mộng sau cùng
      Phùng Tâm Vũ ngầm thở dài: "Có lẽ ta trách lầm !".

      " cũng vô ích!". Diệp Thiếu Dương chật vật đứng lên, về phía nàng: "Ta siêu độ cho ngươi!"

      "Chờ chút!". Tần Phong ngăn cản, hỏi Phùng Tâm Vũ: "Tiểu Vân đâu?"

      Phùng Tâm Vũ thản nhiên vén tóc, nhìn Tần Phong: "Giúp ta chuyện, ta cho ngươi gặp Tiểu Vân. Trước khi ta xuống ty, hãy tạo cho ta giấc mộng!”.
      Tần Phong chần chừ lát, gật đầu, vung tay áo lên, hóa thành làn khói chầm chậm vờn quanh nàng. Phùng Tâm Vũ khẽ nhắm mắt, biểu tình từ từ bình tĩnh, vô cùng an tường, bên môi lên nụ cười dịu dàng của thiếu nữ.

      Bộ dáng điềm tĩnh thanh thuần này của nàng so với bộ dáng dữ tợn kinh khủng trước kia dường như là hai người khác nhau.

      Ừ, đây mới là hình dạng nàng vốn có. Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài.

      "Ngươi xem, nàng ta mơ cái gì?". Nhuế Lãnh Ngọc thầm hỏi.
      Diệp Thiếu Dương nhàng phun ra hai chữ: "Đạo Phong."

      Trong lúc Phùng Tâm Vũ vào giấc mộng, Diệp Thiếu Dương ngồi xuống điều tức vòng chu thiên, khôi phục pháp lực gần phân nửa, mở mắt, đúng lúc thấy Tần Phong biến ảo thành hình, tay ôm mặc đồ nữ sinh, gương mặt kích động.

      "Trần Lâm!". Tiểu Mã nhất thời kêu lên, về phía trước hai bước, sau đó dừng lại, si ngốc nhìn nàng: " là em... Trần Lâm, em... có khỏe ?"

      Trần Lâm cười gật đầu với Tiểu Mã.

      Tần Phong lại bảo Diệp Thiếu Dương: "Hãy tiễn nàng lên đường."

      Phùng Tâm Vũ vẫn còn ngủ say, vẻ mặt ngọt ngào có chút e thẹn, dường như nàng muốn ngủ mãi tỉnh dậy.

      Bởi vì nàng thân là quỷ thủ lĩnh, sát khí quá nặng, Dẫn hồn phù thể dẫn độ nàng, chỉ có thể dùng Vãng Sinh Chú siêu độ.

      Diệp Thiếu Dương tới, nhàng đặt tay lên đỉnh đầu của nàng, tụng niệm Vãng Sinh Chú, sau đó : "Trần về trần, đất về đất, dương tuần hoàn, sinh tử dứt, thưởng phạt phân minh, sổ sách của Diêm Vương rất công bằng, Phùng Tâm Vũ, hãy an tâm rời khỏi..."

      Thân ảnh Phùng Tâm Vũ dần dần mờ nhạt, sau đó hoàn toàn biến mất.

      Mọi người đều thở phào nhõm, cuối cùng cũng siêu độ thành công Phùng Tâm Vũ, toàn bộ lệ quỷ và tà linh cũng bị chém giết gần hết, sào tồn tại suốt bảy mươi năm mà khiến vô số người lỡ sa vào chết oan uổng, cuối cùng còn nữa.


      "Xong rồi!". Diệp Thiếu Dương duỗi người xoay sang chỗ khác, chợt phát Tần Phong biến mất, lập tức nhíu mày hỏi: "Tần Phong đâu?"

      Đoàn người ngắm nhìn bốn phía, chẳng ai biết y đâu.

      Tiểu Mã nghi ngờ: "Cậu tìm y làm gì?"

      "Hỏi thừa, đương nhiên là siêu độ hồn phách Trần Lâm rồi, sao có thể để nàng ta lưu lại nhân gian!"

      Tiểu Mã giờ mới hiểu ra, cười cười: "Thôi, bọn họ cũng rồi, tìm được y rồi hãy ."

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu, với Nhuế Lãnh Ngọc: "Tôi rất mệt nên xin phép về nghỉ trước, làm phiền dẫn Quách sư huynh vào trong kiểm tra, thuận tiện thanh trừ chút khí, có được ?"

      Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu bước qua Sinh môn, nhổ xuống thiền trượng, dọn dẹp Bát Môn Sinh Tử Đạo, sau đó cùng lão Quách vào trong. Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã cõng Tạ Vũ Tình hôn mê, cả ba rời khỏi sào.

      Lưu Minh theo phía sau bọn họ, vừa mới chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh khủng ly kỳ, đến bây giờ ông vẫn còn chưa tỉnh hồn, vẻ mặt vẫn hết sức đờ đẫn.

      Diệp Thiếu Dương nhìn ông, : "Lưu hiệu phó, có chuyện này tôi muốn dặn ông, những gì ông từng thấy chớ có ra ngoài, tránh cho người ta hoài nghi sợ hãi.".

      Lưu Minh cười khổ: "Yên tâm, tôi nghĩ có cũng chẳng ai tin đâu, lại còn bảo tôi bị tâm thần nữa!".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu, rằng: "Còn nữa, nhớ trả phí dịch vụ. Gửi qua thẻ cho tôi!”.

      "Yên tâm yên tâm!". đến chuyện tiền nong, Lưu Minh lập tức sôi nổi hẳn, xoa xoa tay, cười hì hì : "Diệp tiên sinh, gần đây trường học của chúng tôi kinh tế đình trệ, có thể thu bớt chút xíu hay ?"

      Diệp Thiếu Dương đảo mắt, lão già này gian trá cũng ngang ngửa lão Quách, nên nhiều lời với lão, bèn : "Tính với sư huynh tôi , xem huynh ấy lấy bao nhiêu, tôi giảm cho ông 20% rồi đó!”.

      Lưu Minh lập tức vui vẻ ra mặt.

      "Tiểu Diệp tử, Phùng Tâm Vũ giết nhiều người như vậy, đến địa phủ có bị phạt hay ?". Tiểu Mã đột nhiên hỏi.

      " lời vô ích, ít nhất nàng ta phải thụ mấy trăm năm cực hình."

      "Thảm như vậy sao?". Tiểu Mã líu lưỡi, lẩm bẩm : "Nàng cũng bị người ta làm hại mà!".

      Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Lẽ nào đời chỉ có mình nàng ta thê thảm nhất? Những người mấy năm nay vô duyên vô cớ bị nàng ta sát hại như Trần Lâm, Liêu Thanh Thanh thảm sao? Phạt nàng thụ hình mấy trăm năm tệ rồi, may là tôi dễ tính đấy, việc đến nước này nên muốn nghiêm khắc quá mức, nếu đổi lại là sư phụ tôi, ông đánh nàng hồn phi phách tán, đến ty tiến vào luân hồi đường súc sanh mấy trăm năm, lúc tụ hồn cũng bị phạt ít."

      Tiểu Mã thè lưỡi lên tiếng. lát sau, mới nghĩ tới việc gì đó: "Phải rồi, còn hồn phách của Đông Dã kia sao?"

      Diệp Thiếu Dương : "Bị Phùng Tâm Vũ nhốt trong Quỷ Sát Trận của nàng, tôi siêu độ Phùng Tâm Vũ xong, đồng thời cũng siêu độ luôn cho gã!"

      Tiểu Mã suy nghĩ chút, cuối cùng cũng hỏi vấn đề thắc mắc: "Tôi hiểu lắm, giả như Phùng Tâm Vũ lạm sát người vô tội, chỉ giết mỗi Đông Dã và tên sắc quỷ đại tá kia thôi có bị phạt cực hình ?"

      "Đương nhiên, người sau khi chết đến ty, ưu khuyết điểm lúc sinh tiền tự có phán quan suy xét, người giết người bị áp giải đến núi đao địa ngục chịu phạt, đâu thể để cho mình tự ý động thủ!? Giả như mỗi con quỷ chết oan đều tự tay đâm chết cừu nhân, vậy nhân gian há chẳng phải loạn sao?"

      Tiểu Mã trầm ngâm : "Ừm, cái này cũng giống luật pháp nhân gian!"

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Nếu cậu bị người ta dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giày vò cho đến chết, hồn phách rời thân thể, sau đó vì phẫn nộ mà giết chết cừu nhân của mình, khi chủ động đến ty thụ án được xét giảm bớt hình phạt. Luật pháp phủ cũng nghiêm khắc như những lời nhân gian lưu truyền đâu, phải có tình người."

      Trở về mặt đất, Diệp Thiếu Dương hít hơi sâu, tuy rằng mệt mỏi, cả người đau đớn khó chịu nhưng tâm tình trở nên thoải mái hơn, quay đầu nhìn lại ký túc xá SỐ 4, mỉm cười, với Lưu Minh: " lát nữa ông bảo sư huynh tôi vào làm pháp , đuổi hết khí, sau đó có thể tái sử dụng tòa nhà này, xảy ra bất cứ chuyện gì nữa!"
      Lưu Minh cám ơn trăm nghìn lần.

      Lưu Minh lái xe đưa ba người về nơi ở, sau đó rời .

      Diệp Thiếu Dương sắp xếp cho Tạ Vũ Tình nằm trong gian phòng, kiểm tra sơ sơ, mạch đập nàng ổn định, thân thể có vấn đề gì, mới dặn Tiểu Mã: "Tôi phải ngủ giấc, hai tiếng sau nàng tỉnh dậy, cậu ở đây trông chừng nàng, chờ nàng tỉnh lại, dặn nàng nhanh chóng dẫn người đến kho khí giới lập công trạng, phía dưới đó chắc chắn có nhiều thứ tốt để cho nàng lập đại công."

      xong tới gian phòng khác, cởi đồ, trực tiếp nằm xuống giường, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm nhét vào dưới gối, đọc lần Tĩnh Tâm Chú rồi ngủ. Trong giấc mơ, thấy mình tới sơn cốc phong cảnh tú lệ, gió xuân ấm áp, thoang thoảng mùi hương hoa.

      Diệp Thiếu Dương vẫn chưa ý thức được đây là giấc mộng, vẫn du đãng thưởng thức mỹ cảnh, nhàn nhã rong chơi, đột nhiên, phía sau có người gọi mình: "Diệp pháp sư."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :