1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN
      Triệm Y
      Chương 33: Bắt Đầu
      Editor: Serena Bùi

      Suýt chút bị cuốn vào đáy mắt sâu hút của , đối mắt với người nọ, tuyệt đối giỡn.

      Hai đời cũng chưa từng bị người chỉ trích như vậy. Được người ta khen ngợi trở thành thói quen, thình lình bị đổ tội, muốn trong lòng khó chịu, đó là gạt người.

      Lại tiếp, dù có mất mạng, cũng liên quan nửa phần tới !

      Nếu phải làm khó người khác, lúc này nàng còn có mỗi ngày đều an an ổn ổn trong Đào Hoa ổ, tốt tốt lành lành dưỡng thân mấy năm rồi chờ gả chồng đâu. Cả đời cũng gặp phải thích khách hành thích, càng phải ở trong phòng chát bùn gặm bắp ngô.

      Buông mi mắt, Khương Viện chậm rãi rút tay về, động tác chầm chậm lại mang theo vài phần khó chịu, muốn người ta nhìn ra bản thân chật vật.

      Nửa đường lại bị bóp chặt cổ tay. Năm ngón tay người nọ đặt tay nàng, kéo lại cánh tay, mắt hẹp dài đảo qua, làm Xuân Lục Phù đều sợ tới mức cầu xin thay nàng, tuy nhiên, dường như hai người càng ngày càng lùi trốn vào góc thùng xe.

      Khương Viện kinh ngạc nhìn hai nha hoàn bên bảo vệ chủ tử muốn giúp nàng thoát khỏi , bên lại sợ tới mức mặt đều trắng bệch. ràng hai người quản được bản thân, theo bản năng tránh xa , khuôn mặt còn trắng hơn tờ giấy. So với chủ tử là nàng, bàn tay bị nắm, càng giống như các nàng mới là người gặp ‘độc thủ’.

      cửa thả màn che, trong xe kín. Ngón tay thon dài có lực, bàn tay to rộng, vuốt ve qua lại da thịt nàng, mặt có biểu cảm gì, lộ ra thần sắc khó lường.

      Mà cổ tay nàng trắng nõn như tuyết, dám nhúc nhích chút nào. Cổ tay tinh tế bị khống chế, ống tay áo hai người rơi xuống, thân mật giao nhau. Của là hoa lan thêu chìm, nổi bật sa lụa hồng phấn của , ấm lạnh đan xen, vừa đối lập cũng xứng đôi.

      Trong xe lặng tới cực điểm, lời nào, nàng càng thêm thấp thỏm. Trong lòng yên, đoán được suy nghĩ của . Chỉ cách khoảng chỗ ngồi, lại như giá rét tháng ba bên cạnh, khí lạnh nhè rót vào lòng.

      Vẫn là Xuân và Lục Phù có ánh mắt. Người này dù phải ác quỷ, động chút là giận dữ, nhưng cũng kém quá xa...

      Thất nương ngầm bực tính tình ổn định, đảo mắt có thể nhăn mặt, còn đôi mắt hư của người kia nữa, dù tay bận cũng vẫn cứ ung dung dạy dỗ nàng quy củ.

      là người Triệu quốc công phủ, liền thể để người khác khinh nhục ( khinh thường + nhục nhã). Nếu làm mất mặt mũi phủ Quốc công, còn bằng để bổn thế tử tự mình chấm dứt tánh mạng của ngươi.”

      Khương Viện sợ hãi nhìn , đầu óc như chong chóng đảo quanh.

      Khương gia sẵn sàng góp sức cho Cố thị, đúng là gia thần của Cố thị. Vì thế, xem như nàng là người của Triệu quốc công phủ? Sâu hơn nữa, tạm thời nàng còn được tính là thủ hạ của thế tử. Nếu nàng biết cố gắng, bị người đè đến đầu, chính là làm mất mặt mũi .

      Tưởng tượng như vậy, chỉ cảm thấy bóng dáng người này dường như dài hơn, càng kéo càng xa, càng nhìn càng cao lớn. Lúc đầu, trong lòng còn ấn tượng với hai từ ‘hòa khí’, giờ xem ra, có chút dính dáng nào tới .

      Giống như tượng Phật trong điện thờ, người người đều ‘từ bi vô cùng’. Địa vị cao tới mức khiến người ta nhìn tới mỏi cổ, phần lớn đều mang theo mùi vị vì tốt cho ngươi, mọi lý do từ chối đều có tác dụng gì cả.

      Ngoan ngoãn gật đầu cái, ý bảo bản thân hiểu ý tứ của . Thất nương thử động động cổ tay, nghĩ tới thả, như cũ di chuyển được.

      Đây là lại có chuyện gì hài lòng nữa? Rảnh rỗi nàng nhờ Khương Dục gửi phong thư, tình hôm nay, cần nhân lúc người nọ mềm lòng, thể kéo dài.

      Ngoại trừ nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, giờ này Khương gia chịu được bất kỳ gợn sóng nào nữa. trông đợi được gì vào đại phòng, tuyệt đối thể để nhị phòng có sai lầm gì.

      Nhìn nàng trầm ngâm là biết, thời điểm cần quyết đoán nữ tử này chút do dự, điểm này ngược lại rất tốt.

      Thông minh như nàng, nếu sau sinh tử của bản thân mà vẫn ngây thơ mờ mịt biết mầm tai họa ở đâu, có chút phòng bị nào, hiển nhiên cần dạy nàng nữa.

      Bất quá, xem biểu tình này, có lẽ chỉ hiểu được ba phần dụng ý của . Thời cơ đúng, đành phải tạm gác lại, ngày sau tỉ mỉ với nàng.

      Xuân mở to con ngươi, cái chớp mắt cũng có, nhìn chằm chằm theo dõi động tĩnh giữa hai người. Mới rồi còn thấy quanh thân thế tử tối tăm đáng sợ, giờ tầm mắt nhìn nương nhà mình cũng hòa hoãn hơn rồi.

      Thế tử gì nàng nghe hiểu lắm, cũng may nương nhà nàng thông minh lanh lợi, chọc thế tử tức giận nữa, có thể chạy thoát kiếp.

      Xuân , vì sao nam tử có bộ dạng xuất chúng, phần lớn đều xấu tính. Chu đại nhân như vậy, thế tử gia còn hơn. Ngay cả nhị gia trong phủ cũng vật, ngoại trừ nương, rất ít cho người ta sắc mặt tốt.

      Lục Phù trầm ổn như Xuân , từ sớm choáng váng. Ngơ ngác nhìn đoạn cánh tay trắng sứ lộ ra bên ngoài của Thất nương, trong đầu đều là thế tử gia hủy hoại danh dự của nương nhà mình, ngày sau phải làm sao cho phải.

      Bị hai cái nha hoàn nhìn thẳng chút giấu diếm ánh mắt, Thất nương như ngồi đống lửa, như đứng đống than, lỗ tai hơi hơi nóng lên. Đuôi mắt Cố Diễn nhìn thoáng qua, hai nha hoàn bên cạnh dường như cũng hoàn hồn, loạn nhìn khắp nơi, thái độ giấu đầu lòi đuôi, xấu hổ tới mức làm Khương Viện càng thêm cứng đờ.

      muốn tìm biện pháp thoát khỏi tay , lại thấy người này ung dung như thường nâng chung trà nàng vừa dâng, còn nguyên, đưa tới nơi hai bàn tay nắm chỗ. Rồi hoàn toàn để ý mà buông tay nàng, ý tứ gì cũng cần nữa.

      “Là trà tốt, có tác dụng an thần.”

      Thất nương cầm chung trà lên, chầm chậm đưa tới bên miệng. ngụm ngụm nhấp, quên mất người nọ cũng vừa dùng qua.

      An thần... Ở trước mặt , dù bị ám sát cũng kích thích như vậy. Dao gác cổ, chút liền xong. Thế tử thay đổi thất thường, tất cả đều do tâm tình quyết định. Vừa rồi còn chất vấn ‘giữ nàng có tác dụng gì’, sau đó liền hù dọa ‘chấm dứt cái mạng nàng’, còn bây giờ loanh quanh lòng vòng, mời nàng dùng trà.

      An an tĩnh tĩnh dùng trà, hai nha hoàn trong góc còn ngoan ngoãn hơn nàng. Lưng dựa sát thùng xe, hận thể ra ngoài xe ngựa ngay lập tức.

      Đặt chung trà xuống, tay còn việc gì để làm, Thất nương cụp mi rũ mắt, sợ lại nhìn qua đây, liền đặt cánh tay lên hai đùi, đến đau đớn ở đầu vai cũng để trong lòng.

      Bộ dáng này ở trong mắt Cố Diễn, chủ tớ ba người, đều là cái tính tình. Suy nghĩ chút, nhấc chân tới hòm xiểng. Trong xe đột nhiên có tiếng động, ba người đồng thời nhìn sang, lại thấy thế tử để quyến sách trong tay xuống, tùy ý cầm chiếc hộp mà Quản đại nhân ôm trong lòng lên.

      Động tác này bất nhã, tới lượt làm, lại lộ ra khí độ ung dung của người cao nhìn xuống.

      Thất nương cảm thấy bản thân mình bệnh cũng . Thế nhưng lại thấy thế tử rộng lượng, còn có cử chỉ thong dong của , cảm nhận được loại mỹ cảm khác thường.

      “Miêu ——” tiếng mèo đột ngột kêu lên, trong cái trợn mắt há mồm của Khương Viện, ánh mắt như thấy quỷ của Xuân Lục Phù, hòm xiểng động vài cái, liền nhảy ra con vật sống, con vật hướng tới chân người nọ nhảy qua.

      Đợi đến khi ràng cái thân thể tròn vo. Thất nương còn câu lệ như vừa rồi, mắt trừng trừng, trong miệng có cái tên, cố tình nàng đều dám gọi ra tiếng.

      Nếu gọi tiếng A Li, ràng là công khai bắt cóc con mèo của Thập Nhất nương, đường đường là thế tử, lại tham lam sủng vật của tiểu nương, người này có thể lại mặt biến sắc hù dọa nàng?

      chờ nàng lấy được chủ ý, người đối diện chút kiễn nhẫn, xách con mèo dưới chân lên, cũng mặc kệ Thất nương có nguyện ý , ném nó lên bàn con ở giữa, đầu ngón tay dùng khăn tay lau sạch, lại phủi phủi tay áo, trầm giọng , “Khi rời mang theo .”

      Khương Viện híp mắt nhìn A Li chằm chằm, chưa bao giờ để ý tới nó như lúc này, thân thiết như lúc này =. –

      là ‘kẻ thù nhìn nhau, hết sức đỏ mắt’. Mọi tai họa, đều từ con mèo này mà ra. có A Li, hôm nay nàng cũng được thế tử ‘coi trọng’ như vậy.

      người mèo, sinh ra hợp. Thất nương còn chút nhẫn nãi, con mèo A Li lại trợn trắng mắt muốn bạo phát, đôi mắt mèo xanh mượt nhìn nàng, mắt thấy lại sắp có họa.

      Trong lúc này, nam tử tay áp xuống lưng mèo, con ngươi hẹp dài nheo lại, A Li run run lỗ tai, thực mau nằm sấp xuống, còn nghe lời hơn cả con thỏ.

      Thất nương nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp, chính mắt nàng nhìn thấy A Li cúi đầu nghe theo , thấp giọng thầm câu ‘đồ nhu nhược’. Lại trộm nhìn khuôn mặt người nọ, có biểu cảm gì cả nhưng ánh mắt mang theo nghiền ngẫm, rất có thâm ý nào đó. Theo bản năng nàng liền tránh ánh mắt này, hồi lâu sau, gương mặt bất giác đỏ lên...

      Cái ‘đồ nhu nhược’ kia, cột sống của nàng, giống như cũng thẳng hơn ai cả.


      thongminh123Tôm Thỏ thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN
      Triệm Y
      Chương 34: Tai Họa Gõ Cửa
      Editor: Serena Bùi


      đường tới huyện thành Nghi Bồ, vừa vặn qua ranh giới Thái Long quận, tới quận Quảng Bình.

      Xe ngựa ngừng trước cửa huyện nha, người bên đường qua lại ít ỏi, sớm qua thời điểm tan tầm. Khương Viện nhìn qua góc cửa sổ, phía chân trời mây cuốn đỏ rực, viền đỏ bọc vàng, rộng lớn mênh mông, đẹp sao tả xiết.

      Cũng chỉ thay đổi hai bên đường, gương mặt của ông trời cũng thay đổi theo. Đoàn người quen cảnh mưa rào, lúc này cũng bị chấn động.

      Bên ngoài cửa huyện nha, huyện lệnh huyện Nghi Bồ sớm đứng chờ cùng huyện úy tá sử. Vừa thấy tọa giá của thế tử từ xa, đám người trước cổng liền làm lễ bái. Khương Viện nhìn tư thái cung kính của huyện lệnh, cổ đều rúc sâu xuống đất.

      Chu Chuẩn xuống ngựa bước lại đây, ném roi ngựa cho người hầu phía sau. Trầm giọng bẩm báo, khom người vén rèm xe lên.

      Người nọ thân quan bào, cúi người bước ra ngoài.

      Thuộc hạ bên ngoài liền thấy thế tử bước ra, đạp lên ghế con bên xe, đứng im. Khuôn mặt hắt nắng hoàng hôn, càng thêm tuấn dật.

      Dáng người thế tử cao thẳng, đứng hồi cũng thấy người bước xuống đất. Quản Húc cầm bình thuốc cho Thất nương tới bên cạnh, cũng mở miệng thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ.

      Ánh mắt Cố Diễn xẹt qua chúng thuộc hạ quỳ sát bên dưới, liền thu ánh mắt, Chu Chuẩn quen cửa quen nẻo, to kêu ‘Miễn’.

      Trong huyện đám tiểu lại, nào gặp qua trường hợp như này. Đầu cũng dám nâng, chắp tay trước ngựa lui sang bên. Chỉ còn lại huyện lệnh đại nhân chờ để dẫn đường.

      Vốn Khương Dục định qua đỡ Khương Viện xuống, lại ngại thế tử đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có hai vị đại nhân, có nơi đặt chân, đành phải kiên nhẫn chờ.

      Thất nương thấy mọi người đều xuống xe, lại đợi chút rồi xuống, cũng phải nàng làm bộ làm tịch phô trương. Vội vàng ôm A Li ngoan chặt, khi Lục Phù vén rèm lên, nàng muốn xuống từ phía bên kia xe.

      Lúc này, ai cũng dự đoán được, thế tử phủ Quốc công mới rồi lời, thế nhưng đột nhiên duỗi tay tới trước mặt tiểu nương. Người nọ ánh mắt vững vàng, hơi hơi nghiêng người. Người sáng suốt vừa nhìn là biết thế tử muốn đỡ nàng xuống.

      Nhất thời Khương Viện phản ứng kịp, ánh mắt nhìn như bình tĩnh dừng khớp xương ràng của bàn tay to kia. Ánh mắt tới lui cánh tay , liền thấy vạt áo người nọ thêu nhành hoa khúc, tầng tầng lớp lớp, giống như cây cỏ vụn vặt đan xen lẫn nhau. Phức tạp rắc rối nhưu vậy, tuyến thêu tinh mịn, màu sắc nội liễm. Giống như bản thân , tinh xảo, nhưng thích phô trương.

      Ánh chiều tà dừng hai người trầm mặc nhìn nhau, thần thái như vậy, trong mắt người ngoài, lập tức thay đổi hương vị.

      Khương Dục nhíu mày, biểu tình thay đổi trong mắt đẹp. Khương Nam với Khương Nhu đều cảm thấy khiếp sợ, đều , từ khi nào Thất muội trong phủ có thể diện lớn như này.

      mặt Trương Sâm còn ấm áp như lúc trước, ngưng mắt nhìn hình ảnh trước mắt, hai người giằng co , lại biết thời điểm Thất nương bị thương, người nọ có biểu khoan dung động lượng như nào. Tính tình của thế tử thế nào, trong lòng mọi người đều có ước lượng ràng. Hành với thất nương như vậy, giống với Ngũ nương. lần còn là ngoại lệ, lần tiếp theo, khiến người ta suy nghĩ.

      Lúc này, đầu óc Thất nương trì độn, nơi nào lo lắng ánh mắt người khác. Trong mắt trong đầu là bàn tay còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, đột nhiên nhớ lại vừa nãy, hai người ở trong xe, bàn tay này nắm lấy tay mình. Dường như cho nàng hay tầng thân phận quan trọng của ‘người phủ Quốc công phủ’.

      Lúc đó, đầu ngón tay thấm hơi lạnh, ký ức vẫn còn mới mẻ. Giờ đối diện với ánh mắt trầm tĩnh, đôi con ngươi như muốn hút người ta vào, Thất nương bị nhìn tới giật mình, chút suy nghĩ, tay đẩy A Li trong ngực qua.

      ...

      Hậu viện huyện nha, sương phòng bì kịp như trong quận thủ phủ, nhưng vẫn còn cái bộ dáng bên ngoài. Huyện lệnh tặng nô tỳ cho Thất nương có người sai sử, Xuân liền mang theo Lục Phù mở tay nải, đem đồ vật nương quen dùng bày biện. Hai người trộm ngắm liếc người nằm uể oải giường, nghẹn hồi lâu, cuối cùng nhịn được.

      “Tiểu thư, làm sao nô tỳ lại thấy mới vừa rồi thế tử duỗi tay ra phải muốn ôm A Li?”

      “Đúng vậy, nô tỳ cũng thấy thế tử có ý tứ đó. Trước đó, phải thế tử còn , khi ngài rời liền mang A Li theo luôn ? Thế nào đột nhiên đổi ý, cố ý chờ ở bên ngoài duỗi tay đòi mèo?”’

      Hai người, ngươi câu, ta câu, nhắc mãi khiến Khương Viện phiền chán đem đầu chôn sâu vào đệm giường. cần hai người nhắc nhở, chỉ là ánh mắt khoảnh khắc kia, cực nhanh rồi thuận tay xách cổ A Li, cứ vậy xoải bước rời , chữ cũng kiệm. Khương Viện liền biết, dường nhưu trong lúc vô ý nàng lại chọc phải rồi.

      Ủ rũ ôm chăn, nàng nghĩ ra: Người nọ có ý muốn cất nhắc, vì sao lại lạnh lùng sắc bén như thế, nhắc nàng nhận thân phận của bản thân?

      “Tiểu thư, bộ dáng ngài như vậy là muốn nằm bao lâu? Mới rồi Quản đại nhân vừa truyền lời, thế tử cùng vài vị gia dùng cơm ở nhà trước. Ngài cùng Ngũ nương muốn cùng dùng chung, hay đưa mỗi phòng?”

      Lục Phù bày đồ, bớt thời gian quay đầu lại hỏi.

      “Mệt mỏi, quấy rầy thanh tịnh của Ngũ tỷ.” Nghĩ tới Khương nhu cũng có tâm tư ứng phó nàng đâu.

      Xuân lấy chén đĩa trong hòm xiểng ra, càng thêm đau lòng, “Tiểu thư, bộ chén sứ men hoa xanh mà ngài thích, cái cũng lỡ dùng. giờ cũng chỉ còn có cái chén sử , ngài xem có bày ra ?”

      Hôm nay, xe ngựa bị hỏng, đồ vật bên trong bị đập hư ít, cũng may, đồ trang sức thái thái cho người làm rất tinh xảo, ngoại trừ ít trâm và nhẫn, châu bảo khảm phía có chút lỏng, còn lại đều dùng được.

      Vừa nghe tới đồ vật bản thân thích còn, Thất nương càng buồn bã, hữu khí vô lực. Xiêu xiệu vẹo vẹo nằm giường, nhớ tới bộ chén sứ kia là quà sinh nhật quận thủ đại nhân đưa cho, mí mắt buông xuống, rầu rĩ vui.

      Đổi thân người, còn chưa nằm hẳn xuống, đột nhiền liền bật dậy, làm Xuân Lục Phù kinh sợ đều quay lại nhìn nàng.

      Cố ý tránh tầm nhìn hai người, Khương Viện duỗi tay vào trong áo sờ cái, xoa xoa cái túi tiền hai cái, chỉ giây lát mặt trắng bệch.

      Xong rồi, hôm nay, chỉ làm vui, còn gây họa nữa rồi. Bản thân bị đụng sao, lại liên lụy tới cây trâm đầu Thái Tuế giá trị liên thành kia, còn bị vỡ thành mấy đoạn…

      “Xuân , lúc trước ra cửa với thái thái. Ngọc trâm cổ truyền của Tường Phúc lâu kia, bán bao nhiêu tiền?” Đồ vật tùy thân của , đồ bên ngoài tự nhiên thể so sánh. Hỏi như vậy, cũng chỉ là thêm tia hy vọng cho bản thân.

      Xuân nghiêng đầu, trầm ngâm lúc, đột nhiên vỗ tay cái, chậc lưỡi tấm tắc, “Tiểu thư, sao đột nhiên ngài nhớ tới cây trâm đó. Nghe chưởng quầy , dưới ba vạn lượng bạc trắng, chính là người biết nhìn hàng, làm bẩn bảo bối kia.”

      Rồi, hoàn toàn có cách nào. Trong lòng Thất nương nặng nề thêm, tay nắm chặt, gấp gáp suy nghĩ.

      Làm sao mỗi khi gặp người nọ, mọi việc đều được suôn sẻ? Hay do mệnh cách của thế tử quá quý, ép tới đầu người tầm thường như nàng thể ngẩng lên, đến thở dốc đều phải gian nan!

      Suy nghĩ lúc lâu liền biết bản thân giấu được việc này. Bình thường là tìm nàng, lần này, cho dù nứt đầu mẻ trán, nàng cũng phải ngoan ngoãn đưa tới cửa…

      Vì thế, đêm tôi nay, Thất nương chờ hai nhà hoàn ngủ sâu, liền thầm bên tai hai nàng lượt, xác định hai người tỉnh lại giữa chừng, liền khoác áo gấm bên ngoài, nhàng đẩy cửa ra ngoài, dựa vào chân tường, sờ soạng tìm phương hướng.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình cố đọc bản convert mà ko nuốt trôi! Bạn @1900 ơi, sớm trở lại nhé

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      @Mengontinh_Ranluoi
      Truyện được team khác edit tại truyendd nhé các nàng.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :