1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 68: Quân lệnh trạng

      Quân lệnh trạng: các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.
      Đêm ba mươi.

      Ăn xong bữa cơm tất niên, Y La ôm Tiểu Hắc xem chương trình đón đêm giao thừa, vừa tán gẫu cùng Tiểu Thất, Tiểu Tám, thuận tiện tìm hiểu phong tục đón giao thừa ở thời đại tinh tế.

      “Ở chỗ các cậu có ăn Tết ?”

      “Ở chỗ các cậu ăn Tết như thế nào?”

      “A, chỉ có ngày Tết thôi sao, chỗ các cậu còn có ngày lễ nào ?”

      “Ở chỗ các cậu cũng có tổ chức lễ đón giao thừa như thế này ?”

      “Ở thời đại các cậu có minh tinh ?”

      “Ở chỗ chúng tôi chưa bao giờ xem loại tiết mục nhược trí như thế này cả.” Tiểu Thất bị Y La làm phiền chịu nổi, nóng nảy .

      “Vậy con người ở chỗ các cậu, khi buồn chán làm gì?” Y La nhịn nổi tò mò hỏi.

      “Con người ở đó đều có lý tưởng và nghiệp, căn bản là có thời gian để mà buồn chán.” Tiểu Thất .

      “Vậy mà buồn chán à? Vậy mới là buồn chán muốn chết.” Y La bình luận.

      “…” Tiểu Thất hết chỗ .

      “A, thiếu chút nữa quên, các cậu là hệ thống, chắc là hiểu thế nào là buồn chán đâu, nên lời của mấy cậu tôi thể hoàn toàn tin tưởng được.” Y La còn thêm.

      “…” Tiểu Thất bỗng nhiên có thể hiểu được vì sao trong thời gian ngắn như vậy mà Tiểu Tám có thể tiến hóa ra tình cảm, vì vừa lúc nãy, nó cũng có cảm giác được phẫn nộ và bực bội.

      “leng keng!”

      Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Y La nghi hoặc đứng lên, ôm Tiểu Hắc ra cửa, nhìn qua mắt thần.

      “Là đây, em mở cửa .” Dường như Mạc Tôn biết Y La ra xem lên tiếng.

      Thấy Mạc Tôn, Y La vội vàng mở cửa, tò mò hỏi “ à, sao lại tới đây? Hôm nay các phải trực ban sao?”

      Đầu tiên Mạc Tôn nhìn thoáng qua bộ đồ ngủ lông xù của Y La, sau đó mới “Em thay quần áo , chúng ta phải .”

      “Phải ? đâu ạ?” Y La sửng sốt chút rồi hiểu ra” Triều Tiên sao ?”

      “Ừ.” Mạc Tôn gật đầu.

      hôm nay ạ? Hôm nay là tất niên mà.” Y La .

      “Tối tất niên làm sao?” Mạc Tôn nghi hoặc nhìn Y La.

      phải … em …” Y La lắc lắc chú mèo trong tay mình “Em ai trông Tiểu Hắc được a?”

      “Em đưa chìa khóa phòng cho , nhờ người chăm mèo cho em.” Mạc Tôn chìa tay trước mặt Y La.

      “A.” Đầu tiên Y La nhét Tiểu Hắc vào lòng Mạc Tôn, rồi lấy chìa khóa trong hộc ở sảnh chờ đưa cho Mạc Tôn “Vậy để em thay quần áo với chuẩn bị ít đồ đạc.”

      “Em thay quần áo là được, cần phải mang gì đâu, qua bên kia đều có người chuẩn bị rồi.” Mạc Tôn dặn dò.

      Y La gật gật đầu, xoay người về phòng, đến khi thay quần áo xong ra Mạc Tôn thả Tiểu Hắc vào ổ mèo, tắt TV ở phòng khách.

      “Em xong rồi.” Y La .

      thôi, máy bay chờ.” Mạc Tôn rồi mở cửa phòng ra trước.

      Máy bay chờ? còn có thể để cho máy bay chờ sao? Y La kinh ngạc.

      Vì là việc có tính chất đặc thù nên quốc gia điều báy bay quân đến Long Thành đón người, từ Long Thành bay thẳng đến biên giới Triều Tiên, mở đường bay chuyên dụng, ba tiếng đồng hồ là có thể tới Triều Tiên.

      cùng em à?” Thấy Mạc Tôn ngồi chung máy bay, Y La vui mừng kinh ngạc .

      “Ừ, phụ trách hộ tống em qua đó.” Mạc Tôn nhìn thoáng dây an toàn người Y La “Dây an toàn cài sai rồi.”

      xong, Mạc Tôn ghé lại gần, duỗi tay tháo dây an toàn Y La cài, cài lại lần nữa.

      “Tốt quá, có cùng, em yên tâm hơn rồi.” Vốn có chút thấp thỏm, thấy có Mạc Tôn cùng tức khắc Y La cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

      Mạc Tôn nhìn vẻ mặt tươi cười của Y La, mặt cũng nở nụ cười nhạt “ cùng em đến Triều Tiên, khi nào vào tổ tháo gỡ đầu đạn Vương Nghị cùng với em nên đừng lo lắng quá.”

      “Vâng.” Y La gật đầu.

      Máy bay trực thăng bắt đầu khởi động, cánh quạt lớn bắt đầu tăng tốc, trong tiếng nổ vang, thân máy bay đột nhiên rung chuyển bốc lên khỏi mặt đất, bay lên trung. Thành phố Long to lớn dần dần trở nên bé, cuối cùng hóa thành vùng ánh sáng lấp lánh, rồi biến mất trong tầm mắt. Máy bay bay qua thành phố này rồi đến thành phố khác, đảo mắt bay qua hơn nửa Trung Quốc.

      Đại khái bay được hơn hai giờ, bỗng nhiên trong khoảng trời đêm đen nhánh, bỗng xuất những mảnh sáng pháo hoa.

      “Pháo hoa kìa.” Y La kích động nhìn dưới chân “Đây là lần đầu tiên em được ngắm pháo hoa ở góc độ này đó, nhìn thú vị hơn đứng dưới đất ngắm nhiều ha.”

      “Giao thừa rồi.” Mạc Tôn nhìn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đúng lúc qua mười hai giờ “Chúc mừng năm mới.”

      “Chúc mừng năm mới!” Y La cười chúc lại.

      “Đây chắc là thành phố Liêu Ninh tỉnh D, qua sông Yalu này là chúng ta đến Triều Tiên rồi, em nhìn , bên kia kìa.” Mạc Tôn chỉ phía bên kia sông Yalu, bên đó cũng mảng pháo hoa tưng bừng.

      “Tất cả mọi người chúc mừng năm mới đó.” Bầu khí vui sướng này làm gì nhiễm chút u ám của vũ khí hạt nhân, Y La cảm thán “Trước đây em vẫn từng nghĩ, công dân phải có quyền hiểu tất cả, nhưng đến giờ em mới nhận ra, nếu việc gì cũng hiểu đôi khi tâm trạng lại chẳng có nổi chút niềm vui nào.”

      “Người dân có thể có được tâm trạng vui mừng, sung sướng nữa hay đều trông cậy hết vào em đó.” Mạc Tôn nhìn Y La, cũng cảm khái.

      Đúng vậy, nếu đầu đạn hạt nhân phát nổ, hai thành phố ven sông này chỉ sợ bị san bằng trong chớp mắt.

      yên tâm, nhất định em cố gắng tháo gỡ nó xuống.” Y La đảm bảo.

      “Được.” Mạc Tôn cười đáp lại, nét mặt là tin tưởng vô điều kiện.

      Mười lăm phút sau, máy bay trực thăng ngừng tại ven rừng nào đó biên giới Triều Tiên, hai người vừa mới xuống máy bay liền được đội lính với vũ trang hạng nặng tiếp , đưa lên xe Jeep quân dụng vào sâu trong rừng.

      Suốt hành trình, Mạc Tôn đều theo Y La cách vô cùng chặt chẽ, dùng thân thể che tầm mắt của đội lính với Y La. Nửa giờ sau, hai người nhìn thấy khoảng sáng trong khu rừng u, rồi trong chốc lát, chiếc xe dừng lại trước tòa kiến trúc màu xám.

      “Lão Mạc, Y La.” Hai người vừa xuống xe nghe vang lên giọng quen thuộc.

      “Là Vương Nghị.” Y La nhận ra giọng Vương Nghị.

      Mạc Tôn nhìn về hướng Vương Nghị, đưa Y La theo.

      “Tôi chờ mọi người hơn nửa giờ rồi, Y La, mau theo tôi.” Vương Nghị chưa xong đưa tay kéo Y La vào trong, dáng vẻ rất nôn nóng.

      Mạc Tôn lập tức sát hai người, nhưng vừa mới đến cửa tòa kiến trúc bị hai người lính Triều Tiên chặn lại.

      “Mạc Tôn.” Y La kéo Vương Nghị, ra hiệu cho là Mạc Tôn bị ngăn lại.

      Vương Nghị quay đầu nhìn thoáng qua rồi “Lão Mạc được vào, chỉ có chúng ta vào thôi.”

      “A? Mạc Tôn thể vào cùng sao?” Bỗng nhiên bị tách khỏi Mạc Tôn, Y La chợt cảm thấy bất an.

      “Đây là căn cứ quân quan trọng của Triều Tiên, bọn họ tùy tiện để người khác vào đâu, vì thế lão Mạc chỉ có thể đứng ngoài chờ chúng ta.” Vương Nghị giải thích.

      “Vậy … ấy có chuyện gì chứ?” Bên ngoài đều là binh lính của Triều Tiên nhìn rất là đằng đằng sát khí, Y La có chút yên tâm hỏi.

      đâu.” Vương Nghị đưa Y La tiếp vào trong “Chúng ta mau thôi, các chuyên gia chờ rất lâu rồi.”

      Y La chuyện nữa, theo Vương Nghị bước nhanh vào trong. Tòa kiến trúc màu xám này thoạt nhìn lớn nhưng bên trong lại cất chứa những bí mật, đường bên trong vô cùng phức tạp thông xuống lòng đất. Đường phức tạp như vậy nên Y La chỉ xoay vài vòng là hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể bị động theo Vương Nghị vào trong. được khoảng mười phút, hai người đến trước cánh cửa bằng sắt màu xám rất lớn, Vương Nghị duỗi tay đẩy cửa ra.

      Lập tức mười cặp mắt sắc bén đều tập trung lên người Y La.

      Y La nhìn hơn mười vị chuyên gia giáo sư trong bộ đồng phục thống nhất với ánh mắt sáng quắc chằm chằm nhìn , khỏi căng thẳng lên.

      “Ông nội, đây là người mà cháu kể với ông có khả năng tháo gỡ vũ khí hạt nhân, Y La.” Vương Nghị đưa Y La còn căng thẳng đến trước ông lão râu tóc bạc trắng, “Y La, đây là ông nội của tôi.”

      “Cháu chào ông, ông nội Vương.” Y La chào hỏi theo Vương Nghị

      “Vương Nghị cháu có thể tháo gỡ đầu đạn hạt nhân sao?” Ông Vương nhìn kĩ Y La, cặp mắt kính dày nặng cũng ngăn được ánh mắt sắc bén của ông.

      “Cháu chỉ là cháu biết lý thuyết cách tháo gỡ.” Y La trả lời cẩn thận.

      “Cháu là người mà Vương Nghị và Mạc Tôn dùng quân lệnh trạng để tiến cử.” Ông Vương “Nhưng để quyết định cháu có thể được tham gia đoàn tháo gỡ đầu đạn hạt nhân ta cần phải thử thách cháu .”

      “Quân lệnh trạng? Ông có ý gì ạ?” Y La khó hiểu nhìn Vương Nghị.

      có gì, đó chỉ là đảm bảo.” Vương Nghị nhàng.

      “Cái gì đảm bảo, đảm bảo cho cái gì?” Tuy rằng Y La phải là quân nhân nhưng cũng hiểu ‘quân lệnh trạng’ phải là điều mà người lính có thể tùy tiện lập.

      “Nếu cháu thể chứng minh giá trị của cháu, hai người đó phải gánh lấy tội tiết lộ bí mật quốc gia trình diện trước tòa án quân .” Ông Vương trả lời thay cho Vương Nghị.

      “Cái gì??? Tiết lộ bí mật quốc gia? ràng là cháu cho …”

      “Là tôi và Mạc Tôn cho biết.” Vương Nghị lập tức cắt ngang lời Y La, trong ánh mắt khiếp sợ của tiếp tục “Vì chúng tôi đều tin rằng có thể tháo gỡ đầu đạn hạt nhân này, bảo vệ nhân dân hai bên bờ sông Yalu an toàn.”

      Y La hiểu, đây là vì Vương Nghị và Mạc Tôn muốn bảo vệ , che giấu việc biết được tin tức nên ôm hết trách nhiệm lên người mình. Tin tức này ràng là cho bọn họ biết nhưng khi họ báo cáo cho bên quân đội lại đảo ngược tất cả.

      “Y La, đây là phương án tháo gỡ đầu đạn hạt nhân của bên Triều Tiên lập ra lúc trước, cháu nhìn xem rồi cho ta biết vấn đề nằm ở chỗ nào.” Ông Vương ra hiệu cho trợ lý của mình trình chiếu tài liệu phương án tháo gỡ vũ khí hạt nhân lên màn hình lớn.

      Những công thức nhằng nhịt ngay lập tức xuất màn chiếu, nhìn giống như ‘sách Trời’ (Thiên Thư) là Y La nhìn hoa hết cả mắt.

      đừng căng thẳng, xem từ từ thôi.” Vương Nghị trấn an Y La.

      Y La nhìn thoáng qua Vương Nghị, lại nghĩ đến Mạc Tôn còn đợi ngoài cửa. bỗng nhiên ý thức được rằng, nghĩ mọi việc quá đơn giản. Lúc trước khi quyết định ‘hố’ Mạc Tôn để kéo Vương Nghị làm tham gia vào tổ chuyên gia, suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất quên nghĩ đến chuyện việc này liên lụy như thế nào đến hai người bọn họ.

      “Bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng, chỉ cần tháo gỡ được vũ khí hạt nhân đương nhiên là hai người họ có chuyện gì.” Tiểu Tám lên tiếng.

      “Đúng vậy, cậu rất đúng.” Y La chuyển ánh mắt lên màn hình lớn, nét mặt trở nên kiên định “Tiểu Thất, nhờ cậu.”

      Đây là thiết kế chế tạo đầu đạn hạt nhân, đương nhiên là cần hệ thống chế tạo bom mìn-Tiểu Thất lên sân khấu.

      Căn bản là Tiểu Thất cần nhìn thấy hết bản thiết kế màn chiếu, nó chỉ cần nhìn được những tài liệu trọng tâm liên quan đến vũ khí hạt nhân là có thể giải mã được phần tài liệu tương đương với kỹ thuật chế tạo vũ khí hạt nhân của thời đại này. Sau đó bộ tài liệu càng hoàn thiện và toàn diện hơn về vũ khí hạt nhân được tự động hiển thị trong đầu Y La.

      “Bây giờ tôi lặp lại cái đó.” Tiểu Thất dặn dò “Đầu tiên, ở công thức thứ 97 của họ bị sai, sai số nhiều hơn 0.0006 giờ khiến cho việc sử dụng năng lượng cuối cùng khác biệt, khác biệt này tạo nên đầu đạn hạt nhân vô cùng ổn định …”

      Tiểu Thất ngừng, Y La cũng ngừng lặp lại, dưới ánh mắt thể tin được của loạt chuyên gia, chỉ quét mắt cái lên màn hình máy tính là có thể tìm chính xác nguyên nhân của vấn đề. Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi giờ mười lăm phút, Y La giải thích toàn diện và triệt để từ quá trình thiết kế đến chế tạo ra đầu đạn hạt nhân.

      “Trước đây cháu đọc những tài liệu này rồi à?” Ông Vương khỏi hoài nghi.

      “Dạ, ạ.” Y La lắc đầu.

      “Vậy tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà cháu có thể tìm chính xác vấn đề của đầu đạn hạt nhân? Mười mấy người chúng ta cũng cần phải mất ba ngày mới có thể tìm ra mấy vấn đề này.” Ông Vương thể tin .

      “Cháu có khả năng tương đối phương diện tính toán ạ nên tốc độ tính toán nhanh hơn so với người thường khá nhiều.” Y La giải thích “Với lại trước khi tới đây, Vương Nghị với cháu đầu đạn hạt nhân này có tính ổn định kém nên lúc nãy cháu chú ý nhiều hơn đến phần công thức ảnh hưởng đến tính ổn định của đầu đạn hạt nhân.”

      “Vậy cháu có thể tháo gỡ nó xuống ?” Có thể phát vấn đề có nghĩa là thiên tài, có thể giải quyết được vấn đề đó mới là thiên tài. Nhưng vừa rồi Y La biểu quá mức xuất sắc làm ông Vương khỏi chờ mong.

      “Cáu cần phải thăm dò đầu đạn hạt nhân thực.” Y La cầu.

      “0018, kế tiếp giao cho cậu.” Tiểu Thất với Tiểu Tám.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 69: Phương án tháo gỡ vũ khí hạt nhân

      Vũ khí hạt nhân được tạo thành từ ba bộ phận: phương tiện vận chuyển và bốc xếp, bệ phóng và đầu đạn hạt nhân, mà phương tiện vận chuyển và bốc xếp lại chủ yếu có máy bay, tàu ngầm, tên lửa là ba phương tiện lớn hợp thành.

      Vũ khí hạt nhân ở Triều Tiên lấy tên lửa làm phương tiện vận chuyển, trọng lượng ước chừng năm tấn, sức công phá tương đương 2.600 tấn thuốc nổ TNT. Nếu các bạn đọc đến đây mà vẫn chưa tưởng tượng được sức công phá của vũ khí hạt nhân có thể tưởng tượng đến quả bom hạt nhân phát nổ tại Hiroshima, mà quả bom hạt nhân đó mới chỉ tương đương cới 2.100 tấn TNT mà thôi.

      Y La đứng trước thang máy, nhìn vũ khí hạt nhân cao bằng tòa nhà ba tầng, có cách nào có thể tưởng tượng được nếu nó được thả xuống phát sinh chuyện gì.

      “Vũ khí hạt nhân khác với các loại bom bình thường, nó sử dụng sức công phá bên trong quả bom để hủy hoại mọi vật mà sử dụng vật chất bên trong làm kíp nổ cho khí xung quanh. Đó chính là sử dụng phản ứng nhiệt hạch, bằng các phương trình hóa học đốt nguyên tử trong khí, lúc đó khí xung quanh quả bom hạt nhân đều biến thành chất nổ và liên tục phản ứng ra ngoài, tạo thành phạm vi ảnh hưởng rộng lớn thể tưởng tượng được.” Tiểu Tám cảm nhận được nghi vấn của Y La, nhanh chóng giải thích.

      ra là thế.” Khi đầu đạn hạt nhân được phóng ra, nó chỉ đơn thuần phát nổ mà còn làm cho mấy trăm km khí xung quanh nó cũng biến thành bom.

      “Y lão sư, đây là bản thiết kế cấu tạo vũ khí hạt nhân.” Trợ lý bên Y La đưa cho cái ipad, đó hiển thị cấu tạo 3d của vũ khí hạt nhân trước mắt, bao gồm: đường truyền, trang bị kíp nổ cùng với lò phản ứng hạt nhân hỗn hợp của Plutonium-239 và Uranium-235.

      nay các vũ khí hạt nhân thế giới đều dùng Plutonium-239 và Uranium-235 làm hỗn hợp trong lò phản ứng, nên thành phần tỉ lệ của hai chất này trong lò phản ứng là vô cùng mấu chốt, nó ảnh hưởng đến sức công phá và tính ổn định của vũ khí hạt nhân. Vũ khí hạt nhân của Triều Tiên chính là vì thành phần tỉ lệ của hai chất hợp lý nên mới tạo nên tính ổn định như hiệ giờ.

      “Đầu đạn này dùng chất nổ bên trong làm kíp nổ để dẫn dắt phản ứng nhiệt hạch nhưng Plutonium-239 và Uranium-235 trong lò phản ứng rất bất ổn. Chúng ta có cách nào tháo gỡ kíp nổ mà làm ảnh hưởng đến lò phản ứng hạt nhân.” Ông Vương giải thích với Y La về những bất cập trong việc tháo gỡ đầu đạn hạt nhân.

      cách khác, chỉ cần có biện pháp làm lò phản ứng hạt nhân ổn định lại có thể tháo gỡ trang bị kíp nổ, phải ạ?” Y La hỏi.

      “Về lý luận là đúng như thế.” Ông Vương “Nhưng tại, ngay cả kĩ sư thiết kế vũ khí hạt nhân này cũng thể tính toán được trạng thái giờ của hai loại nguyên tử trong lò phản ứng.”

      Vấn đề nguy hiểm của vũ khí hạt nhân ngoài việc khi phát nổ tạo sóng xung kích ra xung quanh với phạm vi rộng lớn, mặt khác, sau khi phát nổ tạo năng lượng phóng xạ kéo dài giảm. khi đầu đạn hạt nhân được đưa vào lò phản ứng có khả năng kiểm tra tình trạng của nó lần thứ hai, nếu bị rò rỉ nhiệt hạch hậu quả dám tưởng tượng được. Nên các kĩ sư chỉ có thể dựa tài liệu lúc đầu và suy đoán trạng thái của các nguyên tử hạt nhân lúc sau.

      “Cháu cần phải quan sát đầu đạn hạt nhân lúc.” Y La cầu.

      Ông Vương gật đầu với cấp dưới, thang máy lập tức bắt đầu lên, dừng lại ở vị trí song song với đầu đạn hạt nhân.

      “Trọng lượng của đầu đạn hạt nhân khoảng 500kg, thành phần tỉ lệ ban đầu của hai nguyên tử theo tài liệu ghi lại là 99:1” Ông Vương .

      “Dạ.” Y La cái hiểu cái gật đầu lấy lệ với ông Vương, mặt khác Tiểu Tám sớm bắt đầu rà quét đầu đạn hạt nhân.

      “Số liệu thu thập, thời gian cần khoảng năm phút.” Tiểu Tám .

      Vì để Tiểu Tám có thời gian, Y La khi cúi đầu nhìn ipad, khi ngẩng đầu nhìn đầu đạn hạt nhân, giả bộ dáng vẻ nỗ lực suy nghĩ gì đó.

      “Số liệu thu thập xong, phân tích số liệu, cần ba phút.” thanh của Tiểu Tám lại vang lên.

      “Số liệu phân tích xong, thiết lập kế hoạch tháo gỡ đầu đạn.”

      Chờ sau khi phương án được thanh lập, Y La xoay người nhìn ông Vương “Ông Vương, cháu thử tính toán trạng thái của hai nguyên tử trong lò phản ứng tại.”

      “Cháu có biện pháp tính ra sao? Chúng ta cũng tính thử nhưng số liệu thu thập được quá ít, hơn nữa đủ chính xác nên vẫn chưa tính ra được.” Ông Vương .

      “Cháu nghĩ ra phép tính mới hẳn là có thể tính ra, ông Vương, làm phiền ông chuẩn bị cho cháu phòng làm việc.” Y La

      “Cháu có công thức tính mới? Được, được, để ông cho người chuẩn bị phòng làm việc cho cháu ngay.” Ông Vương kích động “Nếu cháu có thể tính ra được trạng thái tại của hai nguyên tử vậy việc ổn định lò phản ứng có hi vọng, nhưng mà …”

      “Nhưng gì ạ?” Y La hỏi.

      “Chúng ta thể lường trước được khi nào động đất xuất nên thời gian của chúng ta còn nhiều lắm.”

      ngày, cháu chỉ cần ngày thôi.” Thực ra Tiểu Tám kết quả cho từ nãy rồi, nhưng đó là tốc độ tính toán của hệ thống, phải não người, Y La cần phải cho mình thời gian hợp lý để đưa ra kết quả.

      ngày là đủ rồi sao??” lượng phép tính khổng lồ như thế mà chỉ dựa vào người trong ngày là thể nào tính ra.

      “Cháu cần hai siêu máy tính, hơn nữa trong ngày này, ai được đến quấy rầy cháu.” Y La tiếp tục đưa ra cầu, vì biết, lúc này càng đưa ra nhiều đòi hỏi càng hợp lý cũng càng làm cho ông Vương yên tâm.

      “Được, ta mọi người chuẩn bị cho cháu.” Ông Vương kích động đến nỗi thanh cũng run rẩy, người còn chưa ra khỏi thang máy gấp gáp phân phó cho cấp dưới, thanh vang dội to lớn, làm người khác thể nhận ra đây là ông lão tám mươi tuổi.

      Phòng làm việc và siêu máy tính nhanh chóng được chuẩn bị, trước khi Y La bước vào phòng làm việc, ông Vương cứ mãi dò hỏi xem có cần trợ lý hỗ trợ hay , cho dù chính ông làm trợ lý cho cũng được. Nhưng mà Y La nào dám muốn, luôn uyển chuyển từ chối, đem mọi người nhốt hết ở ngoài cửa.

      nhóm chuyên gia với vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc, người nào bỏ , tất cả đều bất an mà hưng phấn tụ lại trước cửa phòng làm việc, vừa nhìn chằm chằm vào cửa vừa giọng bàn luận.

      “Thực ấy có thể tính ra được hả?”

      ngày là đủ rồi? Sao có thể chứ?”

      “Vị này tên là Y La, hôm qua ấy chỉ nhìn thoáng qua là có thể phát vấn đề của vũ khí hạt nhân ở đâu, người thần thông như thế nhỡ đâu có cách sao?”

      “Vậy sao ấy cho chúng ta vào hỗ trợ, có chúng ta hỗ trợ phải là càng nhanh có kết quả à?”

      “Có lẽ công thức tính của ấy rất đặc thù, ấy muốn cho chúng ta biết.”

      Mọi người bàn luận sôi nổi, số người cảm thấy Y La thể nào tính được kết quả trong ngày được, chỉ làm màu mà thôi, số người lại chuyện quan trọng như này có khả năng Y La lấy ra đùa giỡn, suy đoán có lẽ công thức mà Y La nghĩ ra muốn cho người khác biết.

      Nhưng mặc kệ cho người khác nghĩ như thế nào, cách cánh cửa, Y La thực tính toán.

      Nếu với ông Vương là muốn tính toán phương pháp tách hai nguyên tử trong lò phản ứng hạt nhân, muốn diễn phải diễn hết nguyên bộ. Đầu tiên Y La mở hai siêu máy tính lên, dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Tám, đưa vào chuỗi các công thức tính toán dài dằng dặc mà chính nhìn cũng chẳng hiểu gì, sau đó nhấn nút enter, làm hai siêu máy tính tự mình tính toán. Tốc độ của hai siêu máu tính này có thể tính được tỉ tỉ công thức trong giây, nên chỉ cần công thức tính có vấn đề chỉ cần ngày số liệu của lò phản ứng hạt nhân hoàn toàn có thể tính ra.

      Sau khi thiết lập cho hai siêu máy tính xong, Y La lại bắt đầu sử dụng bản giấy nháp bàn, theo như công thức mà Tiểu Tám cập nhật trong đầu , sao chép ra, lưu lại chứng cứ những công thức mà tính toán ra.

      “Tốt lắm, dựa theo tốc độ này, khoảng hai mươi tiếng sau, hai siêu máy tính này qua ba lần sửa đổi cho ra kết quả cuối cùng.” Sau khi Y La chép gần xong, Tiểu Tám lên tiếng.

      “Sau khi có kết quả tính toán có phải là chúng ta có thể tháo gỡ được vũ khí hạt nhân ?” Y La hỏi.

      “Đúng thế, dựa kết quả tính toán, sử dụng số lượng quy định chất xúc tác làm thay đổi tính chất của nguyên tử trong lò phản ứng hạt nhân, làm các chất này ổn định lại, sau đó có thể sử dụng phương pháp cắt kim loại, tách rời đầu đạn hạt nhân khỏi kíp nổ.” Tiểu Tám .

      “Có phải chỉ cần lấy trang bị kíp nổ ra là hoàn toàn gỡ bỏ vũ khí hạt nhân ?” Y La lại hỏi.

      “Đúng vậy.” Tiểu Tám “Chỉ cần lấy trang bị kíp nổ ra, hiệp ước tinh thần của chúng ta được tính là hoàn thành, nhưng trang bị kíp nổ này phải đích thân do lấy ra.”

      “Tôi biết rồi.” Y La nghĩ nghĩ lại hỏi “Vậy sau khi tháo gỡ vũ khí hạt nhân, mấy cậu gửi tín hiệu ngay cho hành tinh mẹ à?”

      “Đúng vậy, theo tính toán thời gian khi phi thuyền gặp nạn, mấy hệ ngân hà gần đây nhất định có các đội hộ vệ truy tìm chúng tôi, nếu mọi chuyện thuận lợi, lâu năm, nhanh tháng, tôi và 0017 có thể rời khỏi địa cầu.” Tiểu Tám .

      tháng a …” Từ ngày đầu tiên gặp Tiểu Tám, Y La tìm mọi cách để thoát khỏi cái gọi là hệ thống tháo gỡ bom đạn này. Bây giờ sắp thoát khỏi nó, Y La bỗng nhiên cảm thấy nỡ. Nhưng dù nỡ, trong lòng Y La hiểu hơn ai hết, chỉ khi nào Tiểu Tám và Tiểu Thất rời khỏi địa cầu, mới có thể trở lại làm người bình thường lần nữa.

      Từ từ … người thường?

      Y La nhìn bàn đầy các giấy tờ tính toán cùng với hai siêu máy tính ngừng tính toán, phát vấn đề siêu cấp khủng bố “Trước vấn đề mà đoàn các chuyên gia đều bó tay mà gỡ bỏ được vũ khí hạt nhân, còn thuận tiện để lại công thức tính toán vô cùng ‘trâu bò’, có phải là tôi được phong thần hay ?”

      “Dựa theo trình độ phát triển của địa cầu nay của các , công thức này chắc chắn cần phải ba mươi năm nữa mới tính ra được.” Tiểu Tám nghe được lời của Y La, đơn giản mà thô bạo , đúng như Y La đoán, qua việc lần này, bạn học Y La đưa lĩnh vực nghiên cứu vũ khí hạt nhân đứng đỉnh thế giới.

      Việc này làm sao mà qua đây.

      “…” Bỗng nhiên Y La cảm thấy đau dạ dày “Bây giờ tôi ‘trâu’ như vậy là dựa vào cậu và Tiểu Thất, nhưng sau này hai cậu vỗ mông rời khỏi địa cầu, nếu bọn họ lại đến tìm tôi tôi phải làm sao chứ?”

      Cho dù Tiểu Thất và Tiểu Tám có truyền lại những kiến thức có liên quan khắc vào đầu , nhưng cho dù biết những tri thức đó phải người nào cũng biết sử dụng nó. Giống như bạn có thể học thuộc lòng quyển sách nhưng có nghĩa là bạn hiểu hết những điều mà quyển sách đó viết.

      khi trong lĩnh vực nghiên cứu vũ khí hạt nhân tồn tại như vị thần, vậy sau khi Tiểu Thất và Tiểu Tám , Y La phải giải thích như thế nào khi bỗng nhiên trở nên bình thường như vậy?

      Do đó, khi Tiểu Thất và Tiểu Tám rời , Y La cần lý do hợp lý làm thiên phú tháo gỡ bom đạn của cũng đồng thời biến mất thấy.

      ==

      24 giờ sau, khi Y La mở cửa phòng làm việc ra, ngoài cửa sớm đứng đông đảo đội ngũ chuyên gia của hai nước Triều Tiên là Trung Quốc. Trong chớp mắt khi Y La mở cửa, bọn họ kịp chờ mà vọt chạy vào, đợi Y La tự mình tuyên bố kết quả, những chuyên gia này đứng trước màn hình chiếu lớn, mê hoặc nhìn từng phần từng phần công thức tính toán.

      Cả đám người với nét mặt kích động, cả người run rẩy, hoặc nhìn chằm chằm bản giấy nháp hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đám đông như là phát điên, run run đến nên lời.

      “Thực là tính ra được rồi, tính ra được rồi kìa.” Cũng biết là ai hét lên câu như vậy làm phòng làm việc lớn bỗng trở nên sôi trào.

      Bọn họ như si như say nhìn công thức tính hoàn toàn mới, trong giây lát như quên thực. Cũng may là tuy ông Vương cũng bị công thức mới hoàn toàn hấp dẫn nhưng vẫn còn lý trí. Ông để Y La giảng giải cho mọi người nghe lần nữa quá trình giải toán, sau đó cùng các chuyện gia suốt đêm thảo luận, cuối cùng bỏ phiếu nhất trí trăm phần trăm với phương án tháo gỡ đạn mà Y La đưa ra.

      “Ông Vương, cháu hi vọng là cháu là người thực việc tháo gỡ kíp nổ.” Y La .

      được, khi lấy kíp nổ ra cần phải tiếp xúc gần với lò phản ứng hạt nhân, quá nguy hiểm.” Ông Vương phủ nhận ngay lập tức.

      “Vì nguy hiểm nên cháu mới phải , kết quả này là cháu tính toán ra nên chỉ có cháu mới là người hiểu tình trạng của lò phản ứng hạt nhân, cháu lấy kíp nổ mới là người thích hợp nhất. Hơn nữa, cháu là chuyên gia tháo gỡ bom đạn lại càng thích hợp hơn với mọi người ở đây.”

      “Cháu có thể chỉ huy từ xa, cháu là người quá quan trọng đối với giới khoa học, ta tuyệt đối thể để cháu mạo hiểm được.” Ông Vương nghiêm túc cự tuyệt , đến gần lỡ bị nhiễm rò rỉ hạt nhân sao.

      Quá quan trọng đối với giới khoa học? Chỉ câu này, Y La có thể tưởng tượng được đãi ngộ mà mình có thể gặp phải khi rời khỏi Triều Tiên, quả thực là muốn khóc, quả nhiên là đóng kịch quá đà bị sét đánh mà.

      “Ông Vương, phương án này của cháu đeo lưng tính mạng của mấy trăm ngàn dân cư hai bên bờ sông Yalu, cháu thể mạo hiểm, cháu phải tự mình tháo gỡ.” Y La kiên trì.

      Ông Vương nhìn Y La kiên trì cách khác thường, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Y La sai, là người hiểu vũ khí hạt nhân hơn ai hết ở đây, cũng là hiểu về việc tháo gỡ đầu đạn hơn ai hết.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 70: Kết cục

      Sau khi phương án gỡ bỏ đầu đạn hạt nhân được lên kế hoạch cụ thể, việc triển khai thực đơn giản hơn nhiều.

      Chuẩn bị đủ lượng chất xúc tác, khống chế tốt thời gian và hàm lượng, từng chất theo thứ tự rót vào lò phản ứng hạt nhân. Vì thể đứng gần lò phản ứng để quan sát, nên sau khi đưa chất xúc tác vào, tất cả những phản ứng xảy ra các chuyên gia đều dựa phương trình mà tính toán suy luận ra. Cũng vì có cách nào tận mắt nhìn thấy nên vẫn tồn tại những vấn đề xác định được như cũ.

      “Lò phản ứng hạt nhân ổn định lại rồi.” Tiểu Tám báo cho Y La.

      Ánh mắt Y La lay động, quay đầu nhìn ông Vương.

      “Sao thế cháu?”

      “Ông Vương, lò phản ứng chắc hẳn là ổn định rồi.” Y La chia sẻ thông tin với ông Vương ngay tức .

      “Theo tính toán của ông thời gian cũng đủ để lò phản ứng ổn định rồi, nhưng đây chỉ là dự đoán thôi, còn thực tế như thế nào chúng ta vẫn có cách nào đảm bảo.” Ông Vương sầu lo.

      Đội ngũ chuyên gia đứng phía sau ông Vương sôi nổi gật đầu đồng tình, tuy rằng lúc nãy bọn họ tính toán lại lần nữa, cảm thấy lượng chất xúc tác sử dụng có vấn đề nhưng dù sao đây cũng là vũ khí hạt nhân. khi xác định lò phản ứng ổn định bắt đầu tiến hành tháo gỡ, nhưng khi xảy ra việc ngoài ý muốn tất cả bọn họ ở đây đều phải ‘ bụi’.

      “Ông Vương, tính toán của con chắc chắn đúng mà.” Y La vô cùng tự tin .

      Tất nhiên là ông Vương hề biết tự tin của Y La là do hệ thống tháo gỡ đạn phía sau , nhưng đối với hậu bối có tư chất tài hoa hơn người, thiên phú xuất chúng như này, tự đáy lòng của ông Vương vẫn luôn thưởng thức.

      “Bây giờ cháu muốn tiến hành gỡ bom luôn sao?” Ông Vương hỏi.

      “Lúc này lò phản ứng ở trạng thái ổn định nhất.” Y La gật gật đầu.

      “Được, để ông báo cho mọi người rút lui.” Việc Y La quyết định thực tháo gỡ bom, hai người bàn bạc thảo luận xong. Lúc này Y La nhắc lại chuyện này, Ông Vương phản đối gì nữa. Nhưng mà để tránh cho việc nhiễm phóng xạ rò rỉ, trước khi tháo gỡ đầu đạn hạt nhân cần sơ tán phần lớn các chuyên gia và các nhân viên có nhiệm vụ ra khỏi căn cứ.

      Kế tiếp, ông Vương ra ngoài sắp xếp sơ tán những nhân viên có nhiệm vụ cùng với công tác chuẩn bị cho việc tháo gỡ bom. Còn Y La dưới hướng dẫn của nhân viên chuyên nghiệp, sang phòng bên cạnh thay bộ đồ chống nhiễm phóng xạ vừa dày vừa nặng vào.

      Mặc bộ đồ chống nhiễm phóng xạ dày nặng vào người, Y La cảm thấy cả người cồng kềnh, ngón tay còn linh hoạt như trước có chút lo lắng hỏi “Tiểu Tám, tôi mang bao tay có ảnh hưởng đến việc tháo gỡ đầu đạn ?”

      đâu.” Tiểu Tám “Tôi xem bản thiết kế của vũ khí hạt nhân này, kíp nổ bên trong đặt sâu lắm, chút nữa, chúng ta cắt vỏ thép đầu đạn ra, chỉ cần cắt dây nóng ngắt điện có thể rút kíp nổ ra. Nhưng vì lò phản ứng ổn định trong thơi gian dài nên sau khi cắt vỏ thép ra lượng lớn phóng xạ tràn ra, bộ quần áo này cũng thể cách nhiễm xạ cho trong thời gian dài nên thời gian để thực quá nhiều, sau khi cắt vỏ thép nhiều nhất chỉ có thể ở đó được mười phút.”

      “Được, tôi nhớ kỹ rồi.” Y La nhìn giàn giáo lớn ngoài cửa kính, tính toán thời gian từ giàn giáo xuống rồi vào phòng cách ly, chắc tầm khoảng năm phút, cho nên thời gian để lấy kíp nổ ra chỉ có năm phút đồng hồ.

      Hai giờ sau, khi Y La từ trong phòng ra, nhìn thấy ông Vương và Vương Nghị vẫn còn ở trong căn cứ ngạc nhiên hỏi “Ông Vương, Vương Nghị? Sao hai người còn chưa rời ?”

      “Ta là tổng phụ trách ở đây, thời khắc quan trọng như này sao ta có thể ra ngoài được chứ.” Ông Vương hợp tình hợp lý .

      “…” Tổng phụ trách bên Triều Tiên người ta ra ngoài từ lâu rồi.

      Vương Nghị cười ha ha “Tôi đồng ý với lão Mạc chăm sóc cho , bây giờ mà tôi ra ngoài lão Mạc làm thịt tôi.”

      Tuy rằng khi tháo gỡ đạn, cần họ hỗ trợ, Y La cũng biết lần tháo gỡ đạn hạt nhân này cũng gặp gì nhiều nguy hiểm, nhưng với hành động sợ nguy hiểm cho bản thân, kiên quyết kề vai sát cánh cùng chiến đấu của hai ông cháu họ Vương làm trong lòng Y La cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Sơ tán xong, công tác tháo gỡ cũng chuẩn bị thỏa đáng, Y La nhìn hai ông cháu họ Vương vẫy vẫy tay, xoay người ra khỏi cửa bước vào thang máy.

      Trong khoảng khắc khi Y La bước vào thang máy, toàn bộ căn cứ được đặt trong trạng thái phòng bị cấp độ , đóng các cửa có thể thông đến vũ khí hạt nhân, chỉ để lại cách cửa thông với phòng cách ly để Y La ra vào.

      Thang máy từ từ lên, cuối cùng ngừng lại ở vị trí đầu đạn hạt nhân, Y La mở thùng dụng cụ dưới chân, bắt đầu tiến hành tháo gỡ đầu đạn.

      cầm công cụ chuyên dụng cắt thép, dưới hướng dẫn của Tiểu Tám, Y La bắt đầu cắt tấm thép đặc biệt bao quanh đầu đạn hạt nhân.

      “Loảng xoảng!” Y La cắt ra miếng thép ném qua bên.

      “Bây giờ bắt đầu thời gian đếm ngược mười phút.” Tiểu Tám có nhìn thấy sợi dây điện màu đỏ được cố định phía vách bên trong ? Cắt đứt nó.”

      Lúc này Y La vô cùng bình tĩnh, vững vàng vươn tay, dùng cây kéo trong tay cắt đứt sợi dây điện màu đỏ.

      “Đóng buồng đốt lại, bây giờ cắt đứt hết những sợi dây điện còn lại .”

      Y La theo lời, lần lượt cắt đứt năm sợi dây điện còn lại.

      “Rút đầu đạn ra.”

      Cuối cùng cũng đến thời khắc cuối cùng, Y La vươn tay, túm chặt sợi dây điện, sau đó kéo mạnh ra ngoài.” ‘Bang’ tiếng giòn tan, chiếc hộp màu đen chưa bằng nửa bàn tay được rút ra. Y La nhận ra đây là đầu đạn bên trong vũ khí hạt nhân, nhìn thấy nó trong bản thiết kế vũ khí hạt nhân.

      Tháo gỡ thành công!

      Y La cầm đầu đạn, hướng ra cửa kính phía sau vẫy vẫy, sau đó nhìn thấy ông Vương và Vương Nghị vô cùng kích động đến mức tay chân luống cuống cả lên.

      Y La cười cười, dám ngừng lại nhiều, ấn nút thang máy xuống, từ đỉnh bắt đầu hạ xuống, rồi đến gần cửa thoát hiểm thông với phòng cách ly.

      Quá trình tháo gỡ vũ khí hạt nhân chấn động tâm thần (kinh tâm động phách), nguy hiểm ngay khi Y La bước vào phòng cách ly được hóa giải hoàn toàn. Tiếp theo chính là việc tháo gỡ bộ phận giá đỡ và vận chuyển vũ khí hạt nhân cùng với xử lý nguyên tử nhiệt hạch. Nhưng những công việc kế tiếp này bên Triều Tiên xử lý như thế nào, Y La biết, vì lâu sau khi Y La bước vào cửa thoát hiểm, bỗng nhiên ngất xỉu.

      Y La bị hôn mê, cứ thế suốt bảy ngày.

      Bảy ngày sau, khi Y La tỉnh lại đập vào mắt là nét mặt mệt mỏi của Mạc Tôn.

      Thấy Y La tỉnh lại, đầu tiên Mạc Tôn vô cùng mừng rỡ, sau đó lập tức nhấn vào cái nút đầu giường, gọi đến đống bác sĩ mặc quân phục bên trong khoác áo blouse trắng bên ngoài.

      Sau đó là các hạng mục kiểm tra thể đếm xuể.

      Ngày thứ hai, bệnh viện bắt đầu các bài kiểm tra về trí lực.

      “Tôi biết cái này, nhưng làm sao để tính ra cái này vậy?”

      “Cái này nhìn rất quen, nhưng chỉ cần nghĩ thêm là tôi lại đau đầu.”

      “Công thức này tôi biết, kết quả tính ra là, a, đau đầu quá …”

      Trải qua hơn ba mươi phút trắc nghiệm trí lực, các chuyên gia hình như đưa ra kết luận nào đó, châu đầu vào bàn luận sau đó rời , lúc sau ông Vương với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.

      “Ông Vương, Mạc Tôn, cháu bị làm sao vậy ạ?” Y La biết còn cố hỏi. Đúng vậy, chính là biết còn cố hỏi, đợt hôn mê bảy ngày trước chính là do Y La cố ý vì ngày hôm nay.

      “Tiểu La à, ta với cháu chuyện này, cháu nhất định đừng quá xúc động nhé.” Ông Vương thở ngắn than dài .

      “Ông Vương, có chuyện gì ông cứ ạ.” Y La bình tĩnh .

      “Sau khi cháu lấy kíp nổ ra bị ngất xỉu trong phòng cách ly, hơn nữa khi cháu hôn mê vẫn chưa kịp cởi bộ đồ chống nhiễm xạ, bác sĩ khả năng là đại não của cháu bị thiếu oxy, hơn nữa lại liên tục vài ngày ngủ nghỉ, não bộ sử dụng quá độ, làm cho cháu …” Ông Vương nên lời.

      “Có phải đại não của cháu bị ảnh hưởng gì rồi ?” Y La thấy ông Vương chậm chạp chịu ra thay cho ông.

      “Cháu biết rồi?” Ông Vương kinh ngạc hỏi.

      “Lúc nãy khi các bác sĩ trắc nghiệm trí lực, cháu đoán được.” Y La nỗ lực giả vờ khổ sở “Có rất nhiều thứ cháu ràng là hiểu hết nhưng chỉ cần nghĩ sâu hơn chút là đau đầu.”

      “Sau khi cháu hôn mê, sóng điện não rất là rối loạn, bác sĩ thậm chí còn dự đoán rằng cháu biến thành ngốc nghếch, nhưng cũng may là thời gian cháu bị thiếu oxy dài lắm, chỉ có bộ phận não bộ bị ảnh hưởng, từ nay cháu có cách nào suy nghĩ, tư duy sâu và trong thời gian dài. Cháu đáng lẽ là thiên tài, lúc trước ta nên để cháu trực tiếp thực việc tháo kíp nổ.” Ông Vương càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận, nếu lúc trước ông kiên quyết cho Y La tháo gỡ đầu đạn hạt nhân làm sao tổn thất thiên tài như vậy chứ.

      “Ông Vương, Y La vừa mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều.” Mạc Tôn thấy nét mặt của Y La thoải mái lên tiếng.

      “Được, được, vậy cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, mai mốt ông lại đến thăm cháu.” Ông Vương , thở ngắn than dài rồi rời .

      Y La nhìn nét mặt tiếc hận của ông Vương bỗng nhiên cảm thấy có phần áy náy.

      “Em …” Mạc Tôn thấy nét mặt của Y La lại nghĩ là khổ sở, nhịn được lên tiếng an ủi “Em đừng quá khổ sở, em làm chuyện rất là vĩ đại rồi.”

      “Nhưng mà, nếu em khôi phục được như cũ chắc là sau này ngay cả loại bom bình thường em cũng tháo gỡ được đâu.” Y La đơn .

      làm được thôi, phải là em vẫn muốn được làm người bình thường sao? Như vậy cũng hay mà.” Mạc Tôn “Em còn thiên phú này gặp việc nguy hiểm gì nữa, khi nào về Long Thành em cứ tiếp tục mở tiệm cà phê.”

      đúng.” Y La hơi hơi mỉm cười, bỗng nhận ra, thực ra Mạc Tôn rất hiểu .

      Y La ở lại bệnh viện quân khu quan sát tuần, đội ngũ các chuyên gia não khoa cao cấp trong và ngoài nước sau khi hội chẩn thống nhất kết luận như sau: đại não của Y La vì thiếu oxy bị hư tổn nghiêm trọng, với trình độ y khoa thế giới nay có cách nào khôi phục được. nay, đại não của Y La chỉ có suy nghĩ số vấn đề đơn giản, còn năng lực nghiên cứu sáng tạo. Cho dù có thể hiểu được số vấn đề nhưng có khả năng đào sâu suy nghĩ cách logic.

      Đơn giản mà là về sau Y La chỉ có thể sinh sống như người bình thường, có tư duy thiên tài. Rất nhiều điều vốn có kiến thức nhưng cũng phải trải qua quá trình học tập lâu dài sau này mới có thể nắm vững và hiểu .

      Vì thế, ông Vương tức giận đến mức ăn cơm ba ngày, vô cùng hối hận vì chính tay ông chôn vùi ngôi sao mới trong lĩnh vực nghiên cứu vũ khí hạt nhân.

      lần nữa trở nên ‘bình thường’, Y La cũng lần nữa trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường.

      ==

      Nửa năm sau, vào đêm nọ, Y La bỗng nhiên bừng tỉnh giữa cơn ngủ mơ.

      “Tiểu Thất, Tiểu Tám?” Cảm nhận được hai nguồn năng lượng tinh thần bỗng nhiên hoạt đông mạnh hơn trong đầu, Y La bỗng dự cảm điều gì đó.

      “Y La, chúng tôi phải đây.” Giọng của Tiểu Tám vang lên “Phi thuyền của hành tinh mẹ đến gần rồi.”

      “Bây giờ các cậu phải luôn sao?” Tuy rằng nửa năm trước, khi Y La còn hôn mê, hệ thống nhà mình dùng năng lượng do tháo gỡ vũ khí hạt nhân có được để gửi tín hiệu về hành tinh mẹ và được biết rằng trong vòng khoảng năm có phi thuyền đến đón bọn họ trở về. Nửa năm qua , Y La vẫn luôn trong trạng thái chuẩn bị, nhưng đến thời điểm Y La vẫn cảm thấy nỡ.

      thôi.” 0017 lên tiếng thúc giục.

      “Tiểu Tám.” Y La vội vàng gọi.

      “Chuyện gì vậy?” Tiểu Tám ngừng việc rời lại.

      “Tôi rất vui vì quen biết cậu.” Ngàn vạn lời muốn cuối cùng chỉ gói gọn trong câu này.

      phải gặp được tôi là chuyện xui xẻo nhất đời của hay sao?” Tiểu Tám cười khẽ hỏi, cậu ta vẫn quên lúc mới gặp Y La cầu xin cậu ta thay đổi ký chủ đâu.

      “Nhưng nếu như gặp cậu, cuộc đời tôi trải qua những chuyện phi phàm như vậy. Với lại …” Y La “Cậu cứu được rất nhiều người, tôi thay mặt họ cám ơn cậu.”

      Việc tháo gỡ bom được Y La thực , nhưng cứu vớt nhân loại vẫn là công của Tiểu Tám nhiều nhất.

      “Hai người xong chưa, còn , bên phi thuyền đến cưỡng chế thu về, đến lúc đó chừng ấy biến thành ngu ngốc thực đó.” Cảm nhận được tín hiệu triệu hồi lần thứ hai, Tiểu Thất kiên nhẫn nhắc nhở.

      Câu 0017 biến thành ngu ngốc thực , là ý chỉ nửa năm trước khi Y La ở Triều Tiên bị hôn mệ suýt nữa biến người người ngốc. Thực ra lần hôn mê đó là do Y La và Tiểu Tám bàn bạc với nhau từ trước. Đầu tiên là dùng năng lượng tinh thần làm nhiễu loạn sóng điện não của Y La, giả tạo biểu đại não bị tổn thương, sau đó làm Y La hợp tình hợp lý trở thành người bình thường.

      “Chúng tôi phải rồi.” Tiểu Tám cũng cảm nhận được tín hiệu triệu hồi của phi thuyền.

      “Tạm biệt, Tiểu Tám, Tiểu Thất, nhớ nhớ đến tôi nha.” Y La cười .

      Vừa dứt lời, Y La cảm nhận trong đầu mình trống . Y La sửng sốt chút rồi bừng tỉnh, chân trần chạy ra ban công phòng khách, ngửa đầu nhìn lên thấy ngôi sao sáng bất thường bầu trời, cho đến khi ngôi sao này hoàn toàn biến mất trong màn đêm đen.

      ==

      Lại năm nữa qua , cùng với thời gian nửa năm trước từ Triều Tiên trở về là qua năm rưỡi. năm rưỡi này, Y La cuối cùng cũng quay lại cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, có bom, có đuổi bắn nhau, có phần tử khủng bố, thanh niên nào đó thường xuyên đến tiệm cà phê ra nước ngoài, thậm chí ngay cả tên trộm cũng gặp qua.

      năm rưỡi qua, Y La sinh hoạt vô cùng bình thường, mỗi ngày bán ở quán cà phê, đếm tiền, thỉnh thoảng siêu thị mua sắm, năm du lịch đôi ba lần, ngày tháng trôi qua đúng như mong ước của .

      Cho đến khi …

      “Trung tâm thương mại Hoàn Long phát con tin bị cài bom, đối tượng nghi vấn là nam giới khoảng hơn 20 tuổi, trước mắt cảnh sát đánh gục, khống chế đối tượng nghi vấn, nhưng bom người con tin vẫn chưa được gỡ bỏ.”

      “Ai báo tin cho họ vậy?” Nhìn bản tin đưa tin, Mạc Tôn nóng giận mắng.

      “Lão đại, bây giờ tin tức truyền thông phát triển đến mức nào rồi chứ, chúng ta làm sao có thể giấu họ được.” Tiếu Bân cười khổ “Lúc nãy cục trưởng gọi điện , chúng ta nhất định phải cứu được con tin.”

      “Còn phải xem có tháo bom được xuống hay rồi hãy chứ.” Bên này. Mạc Tôn còn chưa xong, bên kia chuyên gia Lưu trưng vẻ mặt đau khổ “Đội trưởng Mạc, đây là loại bom mới nhất, tôi có khả năng tháo gỡ được.”

      Chúng tôi cần ông để làm gì!! Mạc Tôn cố nén xúc động muốn chửi người, nhìn con tin mặt xám như tro tàn cách đó xa, nghĩ thầm, chẳng lẽ lần này phải ném ta xuống biển .

      “Để em thử xem.”

      Mạc Tôn xoay người, khi thấy ai đó sửng sốt “Y La??”

      tới đúng là Y La trùng hợp dạo phố gần đây.

      “Em … có thể làm được ?” Mạc Tôn chần chừ nhìn Y La “Đại não của em …”

      “Em cũng chắc lắm, nhưng để em thử xem sao.” Y La cười “Loại bom này nhìn mấy phức tạp, chắc là tốn tế bào não mấy đâu.”

      Y La xong, cầm kéo về hướng con tin.

      Còn năm phút nữa bom phát nổ, Y La ngồi xổm trước con tin, chăm chú quan sát đường dây điện, đây là lần đầu tiên, hướng dẫn của Tiểu Tám, Y La thực việc tháo gỡ bom.

      Y La cầm kéo, để lên sợi dây màu xanh, hơi chần chừ, rồi liếc nhìn Mạc Tôn vừa đến bên cạnh . “ đến đây làm gì?”

      “Trợ giúp cho em.”

      “Bây giờ kỹ thuật gỡ bom của em như trước, có thể em cắt sai.” Y La nhắc nhở.

      “Nếu em cắt sai, cũng cùng em.” Mạc Tôn chút do dự.

      Y La sửng sốt, ánh mắt lóe lên, dường như nhận ra điều gì đó.

      “Tôi này hai vị, đây là bom, phải pháo hoa, có thể đừng khoe ân ái trước mặt tôi .” Con tin đau khổ “Tôi đủ xui xẻo lắm rồi, muốn đến lúc chết mà còn làm bóng đèn đâu.”

      “Khụ … xin lỗi.” Y La miệng xin lỗi nhưng trong mắt tràn ý cười, và Mạc Tôn liếc nhìn nhau, rồi quyết đoán bóp mạnh cây kéo trong tay.

      “Cạch!” Sợi dây màu xanh bị cắt đứt, chỉ để lại sợi dây tơ hồng màu đỏ vui mừng.

      (Hết)
      A fangChris_Luu thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :