1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 63: Điều trị cho Đường Hạo

      Ăn tối xong, Y La về phòng mình mà đến phòng làm việc của Đường Hạo.

      Đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của bác Đường, Y La kiên trì đứng trong phòng làm việc, dùng ý chí lớn mới làm mình tông cả xông ra khỏi phòng.

      “Bác Đường, bác để trà ở đây rồi ra ngoài .” Đường Hạo nhìn thoáng qua Y La được tự nhiên, với bác Đường.

      “Thiếu gia, cậu …”

      “Nếu tôi cho gọi bác đừng để ai vào phòng.” Đường Hạo cắt ngang lời lải nhải của bác Đường còn chưa ra.

      “Vâng, thiếu gia.” Bác Đường cung kính đáp. Bác Đường rất hiểu tính tình của Đường Hạo, thiếu gia nhà ông mà bướng bỉnh lên chẳng ai có thể ngăn nổi , có thể kiên nhẫn nghe ông vài câu cũng chính là vì nể cái mặt già này của ông mà thôi.

      Chẳng qua là, nếu ông dám gì với thiếu gia nhà ông nhưng vẫn có thể nhắc nhở vị khách nào đó có mắt vài câu “Tiểu thư Y La, đêm khuya, nhớ nghỉ ngơi cho sớm.”

      “Vâng, tôi biết rồi, bác yên tâm.” Sao Y La còn hiểu chứ, nhanh chóng bảo đảm.

      Tuy là thái độ của Y La rất hiểu chuyện nhưng đối với việc đêm khuya mà vẫn phải làm thiếu gia nhà ông nghiên cứu thiết kế gì đó rất là bất mãn, trước khi ra khỏi cửa, bác Đường vẫn nhìn chăm chú Y La lát, sau đó mới khép cửa lại.

      “Phù …” Bác Đường , cả người Y La mới thả lỏng, đặt mông ngồi xuống ghế, lúc nãy sợ bác Đường đến mức dám thở mạnh nữa.

      “Bác Đường chỉ là quá quan tâm tôi thôi, đừng để ý nhé.” Đường Hạo thấy vậy giải thích.

      Đường Hạo vốn phải là người thích giải thích, bình thường bác Đường trong tối ngoài sáng mát mấy người Mạc Tôn, Đường Hạo đều làm bộ biết. Riêng lần này bác Đường mát Y La, Đường Hạo ra mặt giải thích, xem như là nể mặt mũi của Mạc Tôn.

      đâu, tôi biết mà.” Y La vội vàng lắc đầu “ ra cũng do tôi tốt, biết là sức khỏe được tốt mà còn làm phiền xem bản thiết kế, cũng cần thiết là phải xem vào tối nay, nếu … ngày mai chúng ta nghiên cứu sau cũng được.”

      Tiểu Tám sau khi dùng năng lượng tinh thần điều trị xong, Đường Hạo bị hôn mê khoảng thời gian ngắn. Theo như thái độ lúc nãy của bác Đường, nếu lát nữa mà Đường Hạo ngất xỉu, Y La sợ mình giải thích ràng bị bác Đường đánh mất.

      cần đâu, hôm nay tôi ngủ suốt buổi chiểu rồi, buổi tối vốn là tôi ngủ được.” Đường Hạo đẩy laptop đến trước mặt Y La “Máy tính này có thể in trực tiếp ra, in bản thiết kế ra .”

      “A, vâng.” Y La nhận laptop, nhanh chóng đăng nhập email, sau đó tùy tay chọn hai bản thiết kế ra in.

      “Sao chỉ in có hai bản vậy?” Giọng của Đường Hạo bỗng vang lên bên tại Y La, Y La hoảng sợ, chuyển đầu qua mới phát biết từ khi nào, Đường Hạo đẩy xe lăn đến bên cạnh .

      “Tôi … hai bản này tôi cần gấp.” Y La thuận miệng .

      Thực ra là chẳng có dụng cụ nào cần gấp có được , giờ 0017 ở trong tay , sau này chẳng cũng chẳng có loại bom trình độ cao nào phải cầu tháo gỡ đâu.

      cứ in ra hết .” Đường Hạo .

      “A … cần đâu …” Y La thấy hai mắt Đường Hạo tỏa sáng, dáng vẻ nôn nóng, e ngại dám in ra.

      Lúc trước Mạc Tôn với , niềm thích lớn nhất của Đường Hạo chính là nghiên cứu máy móc, gặp được loại máy móc nào mà thấy hứng thú là có thể nghiên cứu đến ăn ngủ. Vốn dĩ chỉ in hai bản thiết kế cho Đường Hạo nghiên cứu sợ bị bác Đường , bây giờ mà in tám bản thiết kế ra, Y La lo rằng biết có thể an toàn rời khỏi biệt thự này hay nữa.

      in tám bản ra luôn .” Lúc này Đường Hạo đến bên máy in, lấy hai bản thiết kế được in ra, vừa xem vừa dặn Y La in nốt các bản còn lại.

      “…” còn cách nào, Y La đành phải in nốt sáu bản thiết kế còn lại.

      Đường Hạo thấy máy in lại hoạt động lập tức cầm bản in lên xem, từng tờ từng tờ . Sau khi xem qua lượt, lại lấy bản thứ nhất lên xem nghiên cứu tỉ mỉ, sau đó cảm thán “Nguyên liệu thiết kế dụng cụ này cần kim loại có thể kéo dài và dát mỏng nhưng lại được dẫn nhiệt nhiều, đồng thời lại thể quá nặng … Ừ … vậy là cần dùng nguyên liệu dùng trong công nghiệp hàng vũ trụ.”

      “Ở chỗ này thêm cái vòng bi mà có thay đổi lớn như vậy à?”

      “Ở đây có thể sử dụng dung dịch nén cắt kim loại.”

      “Số liệu chính xác như thế này, rốt cuộc làm cách nào mới có thể tính ra được?”

      Đường Hạo vừa xem bản thiết kế vừa hỏi, mới đầu Y La còn tưởng hỏi , nghĩ nên trả lời như thế nào, vấn đề này chưa nghĩ xong câu hỏi thứ hai vang lên. Lúc này Y La mới phát , Đường Hạo người ta chỉ có thói quen đặt câu hỏi mà thôi, lúc hỏi đầu cũng chẳng thèm nâng lên chút nào, căn bản là chẳng cần trả lời cái gì cả.

      Y La hơi xấu hổ, ngay sau đó nghĩ, đây phải là thời cơ tốt nhất để tiến hành điều trị cho Đường Hạo hay sao?

      Y La cẩn thận nhìn thoáng qua Đường Hạo thấy Đường Hạo vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bản thiết kế, để ý đến . Y La liền lặng lẽ đứng lên, ra phía cửa khóa lại phòng có người đột nhiên bước vào là gián đoạn việc điều trị.

      “Tiểu Tám, có thể bắt đầu rồi.” Y La ngồi xuống ghế lần nữa, cách Đường Hạo cái bàn, khoảng cách mét, hoàn toàn trong phạm vi mà Tiểu Tám đưa ra.

      “Được, bắt đầu thiết lập kết nối năng lượng.” Tiểu Tám bắt đầu điều trị.

      Như lúc trước , năng lượng tinh thần của Y La quá thấp nên thể dùng để chữa trị cho Đường Hạo được, cần phải dùng năng lượng tinh thần cấp bậc cao hơn mới được. Nhưng năng lương tinh thần của Tiểu Tám và Tiểu Thất lại ràng buộc với năng lượng tinh thần của Y La, nên nếu muốn sử dụng năng lượng tinh thần của Tiểu Tám và Tiểu Thất cần phải thông qua năng lượng tinh thần của Y La mới ra được. Nhưng từ năng lượng tinh thần của Y La mà xuất ra nguồn năng lượng tinh thần cường độ cao gây thương tổn cho tinh thần của Y La. Vì vậy Tiểu Tám dùng năng lương tinh thần của Q trong đầu Y La thiết lập kết nối, như vậy khi năng lượng tinh thần của Tiểu Tám và Tiểu Thất thông qua kết nối phóng xuất ra ngoài ảnh hưởng đến năng lượng tinh thần của Y La.

      “Kết nối thiết lập xong.” Vì 0017 quen với năng lượng tinh thần của Q nên việc thiết lập kết nối do cậu ta thực .

      “Phóng xuất 50% năng lượng tinh thần.” Tiểu Tám phóng xuất năng lượng tinh thần của cậu ta ra.

      “Phóng xuất 50% năng lượng tinh thần.” 0017 cũng lên tiếng.

      Y La cảm thấy ấn đường nóng lên, nguồn năng lượng nhìn thấy, sờ được nhưng có thể cảm nhận ràng từ ấn đường của tỏa ra hóa thành màng lưới bao phủ toàn thân Đường Hạo.

      Lúc đầu Đường Hạo có cảm giác gì, dần dần cảm thấy có gì đó đúng.

      “Hừ …” Đường Hạo khó chịu hừ tiếng.

      Năng lượng tinh thần vẫn từ từ rót vào cơ thể Đường Hạo.

      Đường Hạo cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng lạ, chốc lạnh, chốc lại nóng, tuy rằng phản ứng này mạnh nhưng cơ thể vẫn hiểu , tuy rằng dễ mệt mỏi, thường hay đau nhức nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác như thế này.

      Chẳng lẽ virus đột biến?

      Đường Hạo buông bản thiết kế trong tay xuống, vừa định với Y La báo cho bác Đường bỗng nhiên sau cổ nhói lên trận đau nhức, cả người Đường Hạo như bị rút hết sức lực, ngã bịch lên bàn.

      “Tiểu Tám.” Y La hoảng sợ “ phải cậu là sau khi điều trị mới té xỉu mà.”

      “Thân thể ta có 60% tế bào nhiễm virus, đồng thời việc điều trị vượt quá khả năng chịu đựng của ta nên ta mới bị hôn mê.” Tiểu Tám trả lời.

      “Vậy có vấn đề gì ?” Y La lo lắng hỏi, vượt qua 60%, vậy hơn nửa cơ thể của Đường Hạo đều là virus rồi sao.

      sao đâu, chỉ là thời gian để tế bào mạnh khỏe lâu hơn dự tính chút, chắc cần khoảng ba giờ.” Sau khi tính toán, Tiểu Tám đưa ra con số.

      “Ba giờ?” Y La nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ tối, ba giờ là 11 giờ, hi vọng là bác Đường phá cửa xông vào.

      Cũng may là uy nghiêm của Đường Hạo ở nhà họ Đường là thể coi thường, cho dù bác Đường có lo lắng cho thân thể Đường Hạo như thế nào nữa cũng dám xông vào phòng mà có lệnh của Đường Hạo.

      Trong thời gian bác Đường hai lần gọi điện thoại vào phòng hỏi có cần tiếp thêm trà bánh gì đều được Y La nghe và lấy lý do Đường Hạo tập trung nghiên cứu quá mức mê mẩn mà lừa dối cho qua, cuối cùng an toàn qua ba tiếng đồng hồ.

      Y La xoa xoa mồ hôi trán, tuy là sử dụng năng lượng tinh thần của nhưng hệ thống cần phải dùng não bộ của làm cầu nối trung gian nên sau ba giờ, thể lực của Y La cũng kiệt quệ.

      “Vậy là xong rồi hả?” Y La nhìn sắc mặt Đường Hạo vẫn trắng bệch như cũ, chắc chắn hỏi.

      “Tôi chỉ làm tế bào cơ thể ta khỏe mạnh lên làm cho tế bào của ta có năng lực chống chọi với virus gây bệnh, muốn khỏi hẳn hoàn toàn cần phải trải qua thời gian dài điều trị.” Tiểu Tám “Nếu muốn loại trừ hoàn toàn virus ra khỏi cơ thể ta cần năng lượng tinh thần lớn hơn nữa.”

      cần, cần, như vậy là tốt lắm rồi, để ấy điều trị từ từ thích hợp hơn.” Y La vội vàng ngăn cản “Ngủ giấc mà virus biến mất hết chẳng khoa học chút nào.”

      Tế bào trong thân thể đột nhiên có khả năng chống chọi với virus gây bệnh có thể giải thích là cơ thế biến dị, nhưng nếu qua đêm mà thấy virus trong cơ thể thế thực biết giải thích như thế nào.

      Cho dù như thế nào, thân thể của Đường Hạo được chữa trị, Y La cũng coi như báo đáp ân tình cho . Nghĩ đến bây giờ chừng là bác Đường vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Y La nhanh chóng đứng lên mở cửa.

      “Tiểu thư Y La.” Gần như là cùng lúc với Y La mở cửa, bác Đường có mặt sẵn ngay cửa.

      “Bác … Bác Đường.” Cho dù chuẩn bị tâm lý nhưng Y La vẫn bị hoảng sợ.

      “Thiếu gia đâu?”

      “Ngủ … ngủ rồi ạ.” Y La chột dạ , thực ra hôn mê cũng là ngủ mà phải ta.

      “Thất lễ.” Bác Đường vừa nghe thấy thiếu gia nhà ông ngủ đẩy Y La ra rồi bước vào.

      Y La bị đẩy lảo đảo vài bước, thấy bác Đường chăm sóc Đường Hạo để ý đến , liền nhanh chân chạy như bôi mỡ vào chân. muốn bác Đường tóm lấy hỏi tại sao Đường Hạo lại bỗng nhiên ngủ quên tại chỗ như vậy.
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 64: Về lại Long Thành

      Sáng sớm hôm sau.

      Y La đến nhà ăn ăn sáng thấy Đường Hạo đâu, trong lòng thầm nghĩ biết là Đường Hạo còn chưa tỉnh hay là phát thân thể có thay đổi nên đến bệnh viện kiểm tra rồi, Mạc Tôn ngồi đối diện gọi .

      “Dạ?” Y La nghi hoặc ngẩng đầu.

      “Đêm qua em cùng Đường Hạo thảo luận thiết kế đến lúc nào?”

      “Dạ, khoảng 11 giờ.” Y La nghĩ nghĩ, nhân cơ hội hỏi “ Đường Hạo có chuyện gì ạ? Sao thấy ấy ăn sáng vậy ?”

      “Sáng sớm nay cậu ấy bệnh viện kiểm tra rồi.” Mạc Tôn nhăn nhăn mày .

      Quả nhiên là bệnh viện rồi, như vậy Đường Hạo biết được thân thể của mình có chuyển biến tốt hơn nhanh thôi, Y La chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó khóe miệng nhịn được mà giương lên.

      “Em Y La, trứng chiên ăn ngon vậy sao?” Lão Lang đột nhiên .

      “Dạ? Trứng chiên? Cũng được ạ.” Y La hiểu gì nhìn phần trứng chiên mới cắn được phần.

      thấy em vừa ăn vừa cười làm tưởng phần trứng chiên của em có gì khác với của chứ.” Lão Lang .

      phải … Em nghĩ đến chuyện sắp về Long Thành nên vui thôi ạ.” Y La rồi nhìn Mạc Tôn “Đúng rồi, mua vé máy bay về Long Thành chưa?”

      mua rồi, chúng ta bay tối nay, sáng mai là về đến Long Thành.” Mạc Tôn .

      “Cuối cùng em cũng được về nhà.” Tuy là rời khỏi Long Thành chưa đến tháng nhưng trải qua nhiều kiện sinh tử như thế, Y La đều có ảo giác trải qua mấy đời rồi vậy.

      “Chút nữa ra sân bay em còn phải mua quà cho mấy đứa Quả Quả, Tiểu Thu, chút nữa chị chọn với em nha.” Y La cười với Tiểu Thu.

      “Chị … Chị còn có chút việc, thời gian nữa mới về, em với lão Mạc trước .” Tiểu Thu .

      “Lúc ở Cai rô chị em mình hẹn chị đến nhà em chơi mà, sao bỗng nhiên chị lại có việc gì vậy?”

      “Thực ra cũng có gì.” Lão Lang lau lau khóe miệng “Chính là thân thể Đường Hạo có thay đổi, bọn yên tâm, dù sao với Tiểu Thu cũng bận việc gì nên ở lại thêm mấy ngày nữa.”

      ra là thế.” Y La gật gật đầu cười “Nhưng mà các chị đừng lo lắng quá, đêm qua em thấy sắc mặt của Đường Hạo khá tốt, chắc bệnh tình chuyển biến xấu đâu.”

      “Hy vọng là thế.” Lão Lang nhớ đến sắc mặt xanh mét của bác Đường sáng nay, cảm thấy mấy lạc quan.

      Mọi người ở biệt thự chờ đến buổi chiều, đến giờ Mạc Tôn và Y La ra sân bay vẫn nhận được thông tin gì về Đường Hạo. Tiểu Thu gọi điện thoại mấy lần, bác Đường cũng chỉ là còn kiểm tra, tình huống cụ thể vẫn chưa biết thế nào. Nhưng nghe giọng của bác Đường vẫn bình tĩnh nên mọi người cho rằng thân thể Đường Hạo có chuyển biến xấu.

      Sau khi hẹn gặp ở Long Thành với Lão Lang và Tiểu Thu lần nữa, Y La với Mạc Tôn mới bước lên máy bay bay về Long Thành.

      Qua mười mấy giờ bay, đến giờ năm mươi chiều, máy bay đáp xuống sân bay Long Thành.

      “Cuối cùng ta trở về rồi, ha ha …” Y La đứng ở cửa lớn sân bay, ngửa mặt lên trời cười to.

      Mạc Tôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giơ tay đón chiếc taxi, đưa hành lý lên xe xong mới quay người nhắc người nào đó lên xe.

      “Hai người mới đâu về vậy?” Thực ra nghề lái xe là nghề rất độc, bình thường người mà họ tiếp xúc nhiều nhất chính là hành khách của mình nên các tài xế đều thích tán gẫu cùng khách hàng xe với mình.

      “Dạ, Paris ạ.” Y La cười trả lời.

      “Paris à, thành phố đó đẹp lắm hả.” Tài xế khen “Hai vợ chồng son hưởng tuần trăng mật à.”

      “Nhìn chúng tôi rất giống vợ chồng sao?” Y La hỏi.

      lật xem tin tức điện thoại, Mạc Tôn sửng sốt, khóe mắt khẽ liếc nhìn Y La cái.

      “Giống chứ, hai người có tướng vợ chồng đó, rất xứng đôi.” Tài xế tiếp tục khen.

      “Ha ha …” Y La cười giòn “Bác tài, ấy là trai của tôi, chúng tôi là em.”

      “…” Mạc Tôn chỉ cảm thấy có cục khí nghẹn trong lồng ngực nuốt xuống mà phun ra, suýt chút nữa là nghẹn chết.

      “Ngại quá, ngại quá, ra là em, thảo nào hai người nhìn giống nhau thế.” Tài xế khéo.

      sao, sao ạ …” Y La thấy mình đùa thành công vô cùng vui vẻ, nhìn Mạc Tôn nghịch ngợm nháy mắt.

      Mạc Tôn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng gì, cúi đầu trả lời tin nhắn.

      “Đúng rồi, bên Đường Hạo có tin gì ?” Y La hỏi.

      “Kết quả kiểm tra vẫn chưa có.” Mạc Tôn lắc lắc đầu “Nhưng mà theo như Lão Lang thân thể của Đường Hạo có chuyện gì đâu.”

      “Thân thể có chuyện gì mà phải kiểm tra lâu như vậy, coi chừng là bệnh tình có chuyển biến đó.” Biết mọi chuyện nhưng Y La vẫn giả bộ phân tích.

      “Cũng mong là như thế.” Mạc Tôn cười , lúc nãy tin nhắn Lão Lang gửi đến cũng là thân thể Đường Hạo dường như có chuyển biến tốt hơn, chẳng qua kết quả kiểm tra cụ thể phải đợi hai ngày nữa mới có.

      Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước quán cà phê, Y La lấy hành lý rồi vẫy tay với Mạc Tôn rồi kịp chờ, nhanh chóng xách vali chạy về quán cà phê. Mạc Tôn hết nổi, cũng xoay người về hướng cục cảnh sát.

      “Quả Quả, A Thành, chủ của các em về rồi đây.” Y La hưng phấn đẩy cửa ra vào bước vào quán cà phê, chỉ là nụ cười môi chưa kịp nở rộ cứng lại.

      “Bên phải cách chín mét, phát có bom.” thanh quen thuộc của Tiểu Tám trong nháy mắt khi Y La đặt chân vào quán lại vang lên trong đầu .

      phải chứ, chỉ vừa mới về nhà thôi mà.

      “Chị Y La, chị về rồi.” Quả Quả thấy Y La, lập tức bỏ khăn lau xuống chạy đến.

      chủ, chị còn về là em tưởng cái quán này là của em luôn rồi đó.” A Thành cũng cười, nhận lấy vali tay Y La.

      Lúc này, Y La còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến hai nhân viên đáng của mình, máy móc quay đầu, cẩn thận nhìn về phía bên phải cách chín mét của mình.

      Bên phải khoảng cách chín mét chính là quầy sách thư viện cá nhân của , ở đó có cậu thanh niên trẻ tuổi tuấn tú ôm chú mèo , vui vẻ vẫy vẫy tay chào .

      “Hướng Nhất Trạch???” Đó phải là cậu thiếu niên Cá Heo Hướng Nhất Trạch sao.

      ==

      Y La khoanh tay ngồi đối diện Hướng Nhất Trạch, thấp giọng hỏi “Cậu định làm cái gì đó?”

      “Em đến Long Thành du lịch a.” Vẻ mặt Hướng Nhất Trạch vô tội “Biết chị có mở quán cà phê ở đây nên em đặc biệt đến đây thăm chị.”

      “Cái rắm, tên khủng …” Y La nhìn bốn phía rồi hạ giọng “Có phải là cậu quên cậu là thành phần gì rồi à, đối diện quán cà phê của tôi chính là cục cảnh sát đó.”

      “Chị, chị định báo cảnh sát bắt em á.” Vẻ mặt Hướng Nhất Trạch chột dạ và sợ hãi.

      “Nếu cậu vứt cái đồ trong túi cậu , tôi báo cảnh sát bắt cậu lẫn tang vật.” Y La thở phì phì .

      “Chị phát rồi à.” Hướng Nhất Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ tay Y La, tán thưởng “Đây là đồng hồ radar quét bom à, dùng tốt nhỉ.”

      “Đừng có đánh trống lảng, cậu đem cái đồ quỷ kia đến quán cà phê của tôi làm gì?”

      “Em đến thăm chị mà, còn cái đồ trong túi chính là thiết kế mới nhất của em, em mang đến làm quà tặng chị mà.” Hướng Nhất Trạch cười .

      “Nhà cậu lấy mấy đồ đó làm quà tặng người khác sao.” Y La nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      chỉ có cái này đâu, ở nhà em còn rất nhiều loại, nếu chị thích cái này em có thể lấy cái khác tặng chị cũng được.” Hướng Nhất Trạch hào phóng .

      cần, cảm ơn!” Y La tức giận, giật phắt chú mèo Tiểu Hắc từ lòng Hướng Nhất Trạch lại.

      “Meo …” Tiểu Hắc vui kêu lên tiếng.

      “Đừng trách là tôi nhắc cậu, vị đặc công cục an ninh quốc gia lần trước cứu tôi giờ ở cục cảnh sát đối diện bên kia, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây.”

      “Chị là người tên Mạc Tôn à.” Hướng Nhất Trạch chẳng hề để ý .

      “Sao cậu biết ấy?” Y La kinh ngạc.

      “Các chị gây chuyện lớn từ Zurich đến Cai rô như vậy, vả lại vũ khí và tin tình báo cũng do Thâm Lam bọn em cung cấp, nếu đối phương là ai mà bọn em cũng biết, vậy thanh danh Thâm Lam bọn em chỉ cho có thôi sao.” Hướng Nhất Trạch .

      “Cậu biết mà còn dám tới, cậu sợ ấy bắt cậu à.”

      “Bắt em? Dựa vào đâu mà bắt em, em là công dân lương thiện, cảnh sát đâu thể vô cớ bắt em được.” Vẻ mặt Hướng Nhất Trạch vừa đắc ý vừa vô tội.

      “…” là người xấu đáng sợ, đáng sợ là người xấu có văn hóa a “Vậy cuối cùng là cậu đến đây làm gì?”

      “Em đến khảo sát trường học.” Hướng Nhất Trạch ăn ngay thẳng “Em định sang năm đến Long Thành làm sinh viên trao đổi.”

      “Cậu còn muốn đến Long Thành học đại học á?” Y La điên mất thôi.

      “Trước khi biết chị, mơ ước của em là vượt qua Q, trở thành chuyên gia chế tạo bom số thế giới, nhưng bây giờ Q là người vô dụng, mơ ước của em cũng thay đổi theo tình hình thực tế chứ.” Hướng Nhất Trạch tự hào “Bây giờ ước mơ của em là chế tạo loại bom mà chị có cách nào tháo gỡ được.”

      “Q thành vô dụng?” Y La ra vẻ kinh ngạc hỏi.

      phải là chị làm cho như vậy sao?” Vẻ mặt của Hướng Nhất Trạch là-loại chuyện này hẳn là chị hiểu nhất mà.

      “Cái gì … Cậu … cậu tôi làm gì chứ?” Y La chột dạ .

      “Lúc ở Cai rô, các chị tập kích xe của Q, vì ngoài ý muốn mà Q bị tổn thương não bộ biến thành người vô dụng mê mê tỉnh tỉnh.” Hướng Nhất Trạch .

      sao?” Y La xác nhận lại.

      em với em chắc chắn là sai được.” Hướng Nhất Trạch tự tin.

      Tuy rằng Tiểu Tám trước với nhưng sau khi xác nhận chính xác thông tin Q biến thành người ngốc, tâm trạng Y La vẫn có chút phức tạp, dù sao cũng chính là người biến người bình thường thành người ngốc.

      “Vậy nên hãy tranh thủ thời gian, “ 0017 bỗng nhiên lên tiếng “Nếu cũng thành người ngốc giống như .”

      “Biết rồi, cậu còn để tôi nghỉ ngơi mấy ngày hay sao.” Y La hết chỗ , 0017 này, hoặc là gì, vừa lên tiếng chính là mở miệng giục hủy vũ khí hạt nhân, chính cũng muốn a, nhưng phải chỗ nào tìm mà hủy chứ.

      “Con người trước mắt này có tư chất tồi, nếu hoàn thành hiệp ước, sau khi hấp thu năng lượng tinh thần của xong, tôi kí hiệp ước với cậu ta.” 0017 chuẩn bị sẵn phương án B.

      Cái gì??? Hệ thống chế tạo bom gặp buôn lậu vũ khí? Sao còn nghe khủng bố hơn là gặp Q vậy?

      “Chị, chị suy nghĩ gì vậy?” Hướng Nhất Trạch quơ quơ tay trước mắt Y La.

      “Suy nghĩ chuyện tháo gỡ vũ khí hạt nhân.” Y La còn lấy lại tinh thần, thuận miệng trả lời.

      “Vũ khí hạt nhân? Chị, chị còn biết tháo gỡ cái đó nữa hả?” Hướng Nhất Trạch kinh ngạc.

      “Tôi … à …” Y La cười gượng “Còn phải là chưa bao giờ tháo gỡ sao nên tôi suy nghĩ biết là mình có thể tháo gỡ được hay .”

      “Cũng đúng, con người luôn thích đối mặt với thử thách mà. Kỹ thuật tháo gỡ bom đạn của chị siêu như vậy, mấy loại bom bình thường chắc chắn là làm khó được chị rồi, nhưng mà nếu chị muốn tháo gỡ bom hạt nhân hơi khó đó.” Hướng Nhất Trạch “Đại đa số vũ khí hạt nhân đều được chính phủ các quốc gia giữ gìn rất cẩn mật, phải ở dưới biển sâu cũng là ở trong núi sâu.”

      “Đúng thế ha.” Y La cũng đau đầu về vấn đề này “Đừng là tháo gỡ, muốn tiếp xúc gần quan sát chút cũng thể.”

      ra phải hoàn toàn là có khả năng.” Hướng Nhất Trạch bỗng nhiên .
      A fangChris_Luu thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 65: Tin tức

      “Chẳng lẽ Thâm Lam cũng chế tạo vũ khí hạt nhân?” Y La giật mình nhìn Hướng Nhất Trạch, nghĩ đến khả năng khủng bố nào đó.

      “Cám ơn chị coi trọng bên em như vậy.” Hướng Nhất Trạch nhịn được trợn trắng mắt.

      “Cũng phải, kỹ thuật của cậu còn bằng Q, còn làm được huống hồ là cậu.” Ngay sau đó, Y La tự mình phủ nhận.

      “…” Hướng Nhất Trạch cảm thấy hôm nay còn trò chuyện được gì.

      “Cái kia … Cậu có biện pháp nào có thể tiếp xúc với vũ khí hạt nhân vậy?” Cũng phải có nguyên nhân là do tổ chức Thâm Lam giúp nhiều chuyện trong việc đấu với tổ chức Carlo hay mà Y La quen với việc nhờ Hướng Nhất Trạch giúp đỡ, mở miệng chẳng chút ngượng ngùng.

      “Chị muốn biết à.”

      “Ừ ừ.” Y La gật đầu nhanh chóng.

      “Sao em lại phải cho chị biết.” Hướng Nhất Trạch cười ha ha.

      “Cậu muốn cho tôi biết vậy cậu còn để lộ ra làm gì?” Y La hết nổi.

      “Em thích a.” Hướng Nhất Trạch vô cùng thiếu ăn đòn .

      “Cậu có điều kiện gì .” Y La trợn trắng mắt, biết rằng thằng nhóc này cố ý chơi nhưng việc liên quan đến vũ khí hạt nhân đó, thể cúi đầu.

      “Em ở Long Thành chẳng quen biết ai ngoài chị cả. Vừa xuống máy bay đến quán cà phê chờ chị cả buổi trưa, vẫn chưa kịp ăn gì cả.” Hướng Nhất Trạch ra vẻ đáng thương.

      Y La nổi, xách Hướng Nhất Trạch và quà (bom) kéo ra khỏi quán cà phê, thẳng đến nhà hàng sang trọng nhất Long Thành. Chẳng những mời Hướng Nhất Trạch bữa mà còn là bữa ăn sang chảnh nhất.

      “Quả là chị thực muốn biết vũ khí hạt nhân ở chỗ nào, vậy mà dám bỏ vốn mời em bữa ăn sang chảnh như này.” Ở thời điểm Hướng Nhất Trạch và Y La có liên quan đến nhau, Thâm Lam cũng điều tra hoàn cảnh gia đình của , bao gồm thẻ ngân hàng của Y La có bao nhiêu tiền, thói quen chi tiêu hàng ngày, bữa ăn hôm nay ràng phải là thói quen chi tiêu của Y La.

      “Cũng phải chỉ riêng việc này, thực ra là vì tôi cũng muốn cảm ơn cậu.” Y La tự đáy lòng “Lần này tôi bị tổ chức Carlo theo dõi, nếu nhờ cậu và cậu giúp đỡ, cung cấp tình báo và vũ khí, có khả năng là tôi sớm … cậu biết rồi đó.”

      “Việc này a, chị cần cám ơn đâu.” Hướng Nhất Trạch cười hì hì “Từ trước đến nay, trai em chỉ làm chuyện mà ấy muốn làm, ấy nguyện ý giúp đỡ chị chứng tỏ ấy muốn làm như vậy. Ngược lại, chính là chị giúp trai em đó.”

      Cá Voi cũng muốn dẹp tổ chức Carlo?

      “Thâm Lam các cậu có thù với Carlo à?” Y La tò mò.

      “Chắc là thế a, chuyện nội bộ trong tổ chức đều do trai em quản lý, em chưa bao giờ nhúng tay.”

      qua giờ ăn trưa nên toàn bộ nhà hàng chỉ có bàn khách là hai người Y La, nhà hàng phục vụ món ăn rất nhanh, hai người vừa được mấy câu, đồ ăn được mang lên.

      Xét thấy nội dung chuyện của hai người quá mức kinh khủng, hơn nữa bên cạnh còn có quà kỷ niệm của Hướng Nhất Trạch, Y La vẫn luôn nhấn mạnh với nhân viên phục vụ, trước khi gọi tính tiền, ngàn lần vạn lần cần đến đây chủ động cung cấp dịch vụ chăm sóc khách hàng gì đó.

      “Chị cứ mãi như vậy mới làm bọn họ càng tò mò hơn đó.” Hướng Nhất Trạch cười .

      “Hơn hơn, chỉ cần đến gần đây là được.” Y La cầm đũa lên “Ăn , ăn xong chúng ta tiếp.”

      người đói bụng vì ngồi ở quán đợi cả buổi trưa, người đói bụng vì chưa ăn uống đầy đủ máy bay, hai người cầm đũa lên là rảnh chuyện, ăn liên tiếp đến khi lửng bụng mới ngừng lại.

      “Cậu có biện pháp có thể tiếp xúc với vũ khí hạt nhân, có ?” Ăn uống no nê, Y La nhắc lại chuyện cũ.

      “Đương nhiên là , chẳng những có thể tiếp xúc, mà làm tốt chị còn có thể tháo gỡ nó nữa đó.” Hướng Nhất Trạch làm Y La vô cùng bình tĩnh.

      “Còn có thể tháo gỡ sao?” Y La thể tin nhìn thiếu niên phía đối diện.

      thế giới làm sao lại có chuyện tình cờ như thế được, buồn ngủ mà gặp được chiếu manh như thế này sao? Chẳng lẽ là vì phá hủy kế hoạch chế tạo vũ khí hạt nhân của tổ chức Carlo, vô tình cứu vớt toàn bộ thế giới nên ông trời báo đáp cho ?

      “Vậy, làm thế nào mới có thể … tháo gỡ được vũ khí hạt nhân.” Y La hưng phấn đến mức lắp.

      “Chị, sao bỗng nhiên chị lại hưng phấn thái quá như vậy? Bình thường khi chúng ta giao lưu kỹ thuật tháo gỡ bom qua điện thoại, chị vô cùng miễn cưỡng mà, sao nhắc đến vũ khí hạt nhân là chị lại thay đổi thái độ nhiệt tình hẳn lên thế?” Hướng Nhất Trạch nghi hoặc .

      “Tôi … cái gì … Giống như cậu , tôi tháo gỡ bom bình thường nhiều rồi nên giờ tôi muốn thử thách mình ở cấp độ cao hơn chứ sao.” Y La “Với lại gần đây tôi cũng liên quan đến vũ khí hạt nhân nhiều nên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.”

      phải là …” Hướng Nhất Trạch suy đoán “Tư liệu vũ khí hạt nhân ở chỗ tổ chức Carlo trong tay chị hả. Sau khi chị nghiên cứu xong ngứa nghề?”

      “Sao có thể chứ!” Y La lập tức phủ nhận, bây giờ còn ngây thơ như cũ nữa rồi, nếu giả thiết này của Hướng Nhất Trạch mà lan truyền ra ngoài, còn có được ngày lành sao?

      “Cũng phải.” Hướng Nhất Trạch cũng chỉ đoán mò thôi “Cho dù chị muốn lấy nhưng cục an ninh quốc gia Trung Quốc sao có thể để chị tự tiện như vậy được.”

      Hướng Nhất Trạch nhớ , mấy người mà thầm bảo vệ Y La chính là đặc công của cục an ninh Trung Quốc.

      “Cuối cùng là làm sao cậu mới cho tôi phương pháp tiếp cận với vũ khí hạt nhân đây?” Y La hỏi lại lần nữa “Cậu có điều kiện gì?”

      “Hả??” Hướng Nhất Trạch sờ sờ cằm “Gần đây em vẫn luôn nghiên cứu làm sao mà Q có thể chế tạo ra bom cộng hưởng, em suy nghĩ lâu nhưng vẫn chưa tìm ra phương pháp chế tạo. Em nhớ khi ở Cai rô chị nghiên cứu được tương đối rồi, có phải chị?”

      “Phải.” Đừng là nghiên cứu tương đối, bây giờ 0017 trong đầu , muốn chế tạo ra quả cũng được.

      “Nghe khi ở Cai rô, trong giờ chị tháo gỡ được ba loại bom mới nhất của Q, phải chị?”

      “Đúng thế.” Y La thầm kinh hãi với tốc độ thu thập thông tin của Thâm Lam, chuyện này mới xảy ra được mấy ngày, hơn nữa còn xảy ra trong tổ chức Carlo vậy mà bọn họ cũng có thể biết.

      “Nếu chị cho em biết nguyên lý hoạt động và ý tưởng của mấy loại bom này em cho chị biết phương pháp tiếp cận với vũ khí hạt nhân.” Hướng Nhất Trạch điều kiện.

      cấu tạo và nguyên lý hoạt động cho Hướng Nhất Trạch biết? Y La do dự, vẫn quên Hướng Nhất Trạch là ai.

      cho cậu ta .” thanh của 0017 bỗng vang lên trong đầu Y La “Bây giờ tôi cho biết thiết kế cấu tạo của bom.”

      Giọng 0017 vừa dứt, phương pháp chế tạo bốn loại bom trong nháy mắt xuất trong não Y La.

      “…” Đúng là nôn nóng mà, Y La gãi gãi tóc quyết định để ý Tiểu Thất mà với Hướng Nhất Trạch “Mấy loại bom này tôi mới chỉ tháo gỡ lần, hơn nữa thời gian cũng gấp rút nên chưa kịp nghiên cứu kĩ, tôi chỉ nhớ thiết kế tổng quát thôi còn phương pháp chế tạo cụ thể như thế nào tôi cũng lắm.”

      “Em cũng chỉ muốn chị cho em biết thiết kế tổng quát thôi chứ đâu cần chị cho em phương pháp chế tạo đâu, mà em có muốn chị cũng đâu biết được.” Hướng Nhất Trạch .

      , chàng trai, đúng là tôi có phương pháp chế tạo đây này.

      “Được rồi, để tôi cho cậu thế này.” Chỉ là đại khái mà thôi, cho dù , theo năng lực của Thâm Lam thu thập mấy loại bom đó về cho Hướng Nhất Trạch nghiên cứu thế nào cậu ta cũng tìm ra.

      Nghĩ như vậy, Y La lấy góc nhìn từ việc tháo gỡ bom, viết nguyên lý hoạt động và thiết kế cấu tạo tổng quát, trong lúc đó còn xen vào số ý tưởng nhìn như có vẻ hợp lý nhưng thực ra hoàn toàn sai lầm, thèm để ý đến việc 0017 ngừng chữa lại ở trong đầu cho Hướng Nhất Trạch nghe.

      Do dù như thế, Hướng Nhất Trạch vẫn say sưa nghe, hai mắt tỏa sáng, dáng vẻ ‘được lợi quá, được lợi quá’.

      “Bây giờ cậu cho tôi biết phương pháp tiếp cận với vũ khí hạt nhân được chưa?” Y La nôn nóng hỏi.

      Hướng Nhất Trạch cũng là người sảng khoái, thấy Y La thoải mái trả lời vấn đề của cậu ta lúc này cũng làm khó dễ gì nữa, thẳng “Chị ở biết biên giới giữa Trung Quốc và Triều Tiên năm nay xuất hai lần động đất ?”

      “Hình như tôi cũng xem tin đó rồi.” Y La nhớ lại.

      “Ba năm trước đây có chuyên gia dự đoán, dọc theo dãy núi Trường Sơn hướng về phía biên giới với Triều Tiên có khả năng phát sinh động đất lớn.” Hướng Nhất Trạch “Mà hai trận động đất này mới chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.”

      “Biên giới Triều Tiên có động đất? Việc này có liên quan gì đến chuyện vũ khí hạt nhân?” Y La khó hiểu.

      “Nước Triều Tiên rất , tuy vậy nhưng họ vẫn có năm căn cứ thử nghiệm vũ khí hạt nhân, trong những căn cứ đó trùng hợp nằm vùng biên giới có động đất này.” Hướng Nhất Trạch .

      “Vậy phải …” Y La chỉ cần tưởng tượng đến cảnh động đất xảy ra ngay cạnh căn cứ vũ khí hạt nhân, tức mồ hôi lạnh ứa ra “Trung Quốc chúng ta cũng gặp nguy hiểm sao?”

      “Nếu thực có chuyện xảy ra, biên giới Trung Quốc chắc chắn là bị ảnh hưởng , nhưng thảm nhất vẫn chính là Triều Tiên, chị nghĩ đến hậu quả nếu vũ khí hạt nhân phát nổ .” Hướng Nhất Trạch “Bây giờ bên Triều Tiên sốt ruột tháo vũ khí hạt nhân xuống, nhưng mà kĩ thuật chế tạo vũ khí hạt nhân của họ cũng chưa được thành thục lắm nên việc tháo gỡ bom gặp nhiều khó khăn.”

      “Vậy sao thấy bên họ nhờ bên ngoài giúp đỡ?” Y La hỏi.

      “Giúp đỡ? Triều Tiên vẫn luôn khẳng định với bên ngoài là họ chế tạo vũ khí hạt nhân, bây giờ mà ra phải là chính mình đánh mặt mình sao? Tất nhiên là phải tự mình lặng lẽ tháo gỡ ra rồi mới .” Hướng Nhất Trạch “Chẳng qua, ngày đó, khi bọn họ chế tạo vũ khí hạt nhân đều nghĩ đến ngày chính họ phải tháo gỡ nó, cho nên chế tạo vũ khí hạt nhân cực kì khó tháo gỡ.”

      “Sao cậu lại biết những thông tin này?” Y La nghi hoặc, loại thông tin tối mật của quốc gia như thế này sao Hướng Nhất Trạch lại biết được.

      “Bên em có hợp đồng buôn bán với bên Triều Tiên cho nên cũng biết ít thông tin.” Hướng Nhất Trạch trả lời.

      Y La líu lưỡi, hoạt động buôn bán của Thâm Lam cũng rộng , là từng cá nhân đơn lẻ, lớn đến cả quốc gia cũng là khách hàng của họ, chừa ai.

      “Ý của cậu là tôi tháo gỡ vũ khí hạt nhân của Triều Tiên. Nhưng cho dù là Triều Tiên nôn nóng muốn tháo gỡ vũ khí hạt nhân xuống nước người ta cũng đâu đến tìm tôi đâu.” đâu phải là nhân vật gì nổi danh thế giới, nước Triều Tiên người ta làm sao mà coi trọng được.

      phải là em rồi sao? Vũ khí hạt nhân của Triều Tiên vô cùng khó tháo gỡ, từ lần động đất đầu tiên xảy ra, chuyên gia của họ nghiên cứu biện pháp tháo gỡ nhưng nghiên cứu lâu như vậy vẫn có tiến triển gì.” Hướng Nhất Trạch “Hai tháng trước, khi lần động đất thứ hai xảy ra Triều Tiên rối loạn hoàn toàn. trai em đánh giá, trong thời gian tới Triều Tiên bí mật xin giúp đỡ của Trung Quốc. Làm được phải xin trợ giúp chứ sao. Chị phải là quen biết với cục an ninh quốc gia à? Chị nghĩ cách vào tổ tháo gỡ bom đạn là có thể danh chính ngôn thuận tháo gỡ vũ khí hạt nhân mà.”

      “Trước mắt chắc là Triều Tiên có thể xin giúp đỡ của Trung Quốc hay , cho dù là có sao tôi có thể xin vào tổ tháo gỡ bom đạn cấp bậc cao của cục an ninh chứ?” Y La hết nổi.

      “Chị quen đặc công tên Vương Nghị mà phải ?”

      “Chuyện gì liên quan đến Vương Nghị?” Y La nghi hoặc.

      “Ông nội của Vương Nghị chính là chuyên gia có kinh nghiệm nhất trong nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Trung Quốc.” Hướng Nhất Trạch “Chỉ cần ông ấy đề cử, chuyện chị vào tổ tháo gỡ bom chỉ là chuyện như muỗi.”

      “…”
      bellchuong, Chris_LuuA fang thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 66: Diễn kịch với Mạc Tôn

      Tuy rằng Hướng Nhất Trạch đơn giản nhưng Y La biết muốn tham gia tổ tháo gỡ bom đến Triều Tiên tuyệt đối là dễ dàng. Cho dù ông nội Vương Nghị thực có thẩm quyền này, nhưng lấy lý do gì mà với Vương Nghị đây?

      Chẳng lẽ lại , Vương Nghị, tôi muốn tháo gỡ vũ khí hạt nhân, nhờ ông nội đưa tôi cùng , đây là chuyện cười gì vậy?

      Nếu mà hỏi như vậy tất nhiên người ta điều tra , loại tin tức tối mật như thế này làm sao mà biết được.

      Nhưng cho dù như thế nào chăng nữa, có tin tức còn tốt hơn là có thông tin gì.

      “Em ngẩn người ra làm gì vậy?”

      giọng đột nhiên vang lên làm Y La hoảng hốt cuống quít ngẩng đầu lên mới phát biết từ khi nào mà Mạc Tôn đứng trước mặt à, làm em hết cả hồn.”

      “Em làm gì trái lương tâm hả mà có tật giật mình hả?” Mạc Tôn nghi hoặc

      “Đâu có đâu, em mải suy nghĩ.” Y La , thuận tay khép cuốn sách trong tay lại rồi bỏ lên giá sách.

      Mạc Tôn nhìn lướt qua, vốn chỉ là lơ đãng nhìn qua nhưng khi nhìn thấy bìa của hai cuốn sách nhịn được có chút kinh ngạc “<Vật lý nguyên tử>, “ phát triển của vũ khí hạt nhân>, sao em lại đọc mấy loại sách này?”

      “A, em chỉ bỗng nhiên nghĩ đến nên mới mua về xem thôi.” Y La có lệ.

      Nghĩ đến chuyện mà Y La trải qua gần đây, Mạc Tôn suy đoán có lẽ là việc của tổ chức Carlo làm Y La có hứng thú với vũ khí hạt nhân, hơn nữa Y La là chuyên gia tháo gỡ bom đạn, nghiên cứu phương diện này cũng có gì lạ, vì thế nghĩ sâu hơn nữa.

      “Sao lại đến đây giờ này, cục cảnh sát bận gì sao ạ?” Y La ngạc nhiên hỏi.

      có việc gì bận cả.” Mạc Tôn nửa nửa giả “Chắc là sắp đến Tết rồi nên bọn tội phạm cũng nghỉ đông hết rồi.”

      Y La bật cười “Hôm nay có tâm trạng giỡn nữa à, có chuyện gì tốt hả ?”

      “Nhờ lời chúc của em nên đến đặc biệt cám ơn.”

      “Gì ạ?” Y La hiểu ra sao.

      “Kết quả kiểm tra của Đường Hạo có, bác sĩ tế bào thân thể của cậu ấy tự sản sinh miễn dịch.” Mạc Tôn vui vẻ “Cậu ấy có hi vọng khỏi hẳn rồi.”

      sao! Vậy tốt quá!” Vẻ mặt Y La vô cùng mừng rỡ như là mới biết được tin tức.

      “Đúng rồi.” Mạc Tôn thêm “Đường Hạo nhờ với em, mấy dụng cụ mà em nhờ cậu ấy chế tạo chắc phải đợi thời gian nữa mới có. Trong thời gian này, cậu ấy phải tập trung phối hợp với bệnh viện để điều trị.”

      sao, sao, vội, thân thể quan trọng nhất mà.” Y La liên tục xua tay, dù sao lúc đó cũng phải thực muốn chế tạo những dụng cụ đó, chẳng qua là tìm cớ để ở cùng chỗ với Đường Hạo mà thôi.

      ==

      Đảo mắt qua gần đến cuối năm, theo biến đổi của thời tiết, khí ở Long Thành cũng dần vắng lặng, Y La cũng cho Quả Quả và A Thành nghỉ đông, mình trông coi tiệm cà phê.

      Vốn là Y La định đóng cửa tiệm tạm nghỉ nhưng rồi nghĩ chỉ có người ăn Tết còn bằng tiếp tục mở tiệm cà phê, thỉnh thoảng có hai người khách đến cũng làm cho nhà đỡ vắng vẻ.

      “Đinh linh linh …”

      Nghe tiếng chuông điện thoại kêu, Y La vội vàng để ly cà phê pha dở xuống, xoa xoa tay rồi mới cầm lấy điện thoại.

      “A lô?”

      “Chị ơi, chúc mừng năm mới.” Giọng trong trẻo của chàng trai vang lên xuyên qua điện thoại.

      “Mấy ngày nữa mới đến Tết mà.” Y La cười cười trả lời.

      “Vậy bây giờ thể chúc mừng năm mới ạ?” Hướng Nhất Trạch nghi hoặc, cậu chàng ở nước ngoài nhiều năm nên hiểu lắm về các ngày lễ tết truyền thống của dân tộc.

      “Cũng phải, được rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì ?” Y La hỏi.

      “Em chúc Tết chị mà.” Hướng Nhất Trạch .

      “Đừng lẻo mép, nếu có chuyện làm gì mà cậu lại gọi điện cho tôi.” Quen biết Hướng Nhất Trạch lâu như vậy, thằng nhóc này có khi nào mà vô cớ gọi điện cho đâu.

      ra trong lòng chị em lại là người như vậy, vậy sau này nhất định em phải thường xuyên gọi điện hỏi thăm chị mới được.” Hướng Nhất Trạch cười hì hì .

      “Thăm hỏi đúng , thăm hỏi xong rồi tôi cúp máy nha.”

      “Từ từ, từ từ.” Hướng Nhất Trạch sợ Y La cúp điện thoại, giọng cũng cao lên quãng tám.

      Còn có việc gì? Vẻ mặt Y La – biết ngay mà.

      “Chị, em mật báo cho chị tin đặc biệt quan trọng đó.” Hướng Nhất Trạch ấm ức .

      “Mật báo cho tôi?” Y La cẩn thận suy nghĩ, gần đây đâu có tin tức gì đặc biệt muốn biết đâu, chẳng lẽ là “Bên Triều Tiên có tin gì mới sao?”

      “Đúng thế.” Hướng Nhất Trạch cười “Vừa rồi, bên Triều Tiên đặt hàng bên em số lượng vũ khí rất lớn.”

      phải là bên Triều Tiên vẫn có quan hệ buôn bán với bên cậu à?” Tuy rằng Y La vẫn cảm thấy quốc gia mà có quan hệ mua bán vũ khí với phần tử khủng bố đúng là chuyện thể tưởng tượng được.

      “Lần này giống.” Hướng Nhất Trạch “Trước giờ Triều Tiên đặt hàng bên em với số lượng rất ít và mua rất nhiều chủng loại, mục đích của họ phải để sử dụng mà là vì nghiên cứu. Bọn họ mua của bên em mấy vũ khí tân tiến, sau đó đưa cho người bên họ nghiên cứu, sau đó tự sản xuất.”

      ra là thế.” Nghe Hướng Nhất Trạch vậy, cuối cùng Y La hiểu vì sao Triều Tiên lại mua vũ khí của Thâm Lam.

      “Nhưng lần này khác, lần này bọn họ đặt hàng số lượng lớn vũ khí có tính sát thương cao.” Hướng Nhất Trạch “Số lượng lớn đến nỗi trai em còn do dự biết có nên bán cho họ hay .”

      “Sao Triều Tiên bỗng nhiên mua nhiều vũ khí như vậy? Chẳng lẽ muốn đánh nhau?” Y La suy đoán.

      “Tám chín phần mười.”

      “Nhưng mà tại sao lại như vậy?” Y La chỉ nghĩ đến loại khả năng “Chẳng lẽ là vì vũ khí hạt nhân?”

      “Ngoài lý do này còn vì cái gì nữa.” Hướng Nhất Trạch em , Liên Hợp Quốc cho phép cá nhân quốc gia nào nghiên cứu phát triển vũ khí hạt nhân, vũ khí hạt nhân của Triều Tiên bị kêu gọi ngừng nghiên cứu phát triển từ sớm, nếu bị Liên Hợp Quốc phát chuyện này lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc chắc chắn là bỏ qua cơ hội này.”

      “Trung Quốc là trong những số ít quốc gia muốn chuyện này xảy ra nên Triều Tiên mới mạo hiểm xin giúp đỡ từ Trung Quốc. Nhưng theo tiến triển của tình hình chắc là công tác dỡ bỏ được thuận lợi.” Hướng Nhất Trạch “Chị, nếu thực chị muốn tháo gỡ vũ khí hạt nhân qua đó , đây là cơ hội tốt đó.”

      “Làm sao mà tôi qua đó được?” Y La hết nổi “Làm sao mà tôi giải thích được chuyện từ đâu mà tôi biết thông tin này?”

      “Cũng phải, nếu tin tức này mà ai cũng biết thế giới này loạn lên mất.” Hướng Nhất Trạch tán đồng gật gật đầu “Được rồi, dù sao em cũng báo với chị tiếng, em phải ăn tối đây, em đợi, bye bye chị.”

      Hướng Nhất Trạch ném xuống tin tức ‘kinh thiên động địa’ xong tỏ vẻ mọi chuyện liên quan đến em rồi cúp máy.

      Cúp điện thoại, Y La quên luôn ly cà phê pha dở, ngốc ngốc ngồi bên cửa sổ cùng Tiểu Thất, Tiểu Tám bàn biện pháp xử lý.

      Nhưng mà thảo luận cả buổi trưa, bọn họ tìm được biện pháp nào ‘danh chính ngôn thuận’ đến nước Triều Tiên để thực việc tháo gỡ vũ khí hạt nhân.

      Trừ phi Y La màng hậu quả, chạy đến cục an ninh quốc gia, vô cùng ‘trâu bò’ <<Tôi biết bây giờ bên Triều Tiên có nhu cầu cấp bách tháo bỏ vũ khí hạt nhân, hơn nữa tôi còn biết các ông vẫn chưa tìm ra phương pháp tháo gỡ, mà tôi lại có năng lực này>>

      Nhất thời tỏ vẻ oai phong, sau này cục diện rối rắm ai dọn. (nguyên tác: trang bức nhất thời sảng, xong việc hỏa táng tràng)

      “Ai da, phiền chết, phiền chết.” Y La vò đầu, đập mạnh đầu xuống mặt bàn.

      Mạc Tôn đẩy cửa bước vào nhìn thấy hình ảnh Y La mất khống chế như vậy, còn kinh ngạc thấy người nào đó bỗng ngẩng đầu nhìn lại đây “Là à.”

      Y La nghe tiếng mở cửa tưởng có khách, ngẩng đầu định ra đón khách phát ra là Mạc Tôn, lập tức lại xoài người xuống bàn.

      “Em sao thế?” Mạc Tôn lo lắng hỏi.

      có gì, em chỉ có chuyện phiền phức chút thôi.” Y La sửa sửa tóc “ muốn uống gì ?”

      “Cà phê đen .”

      “Để em làm cho , đợi chút nhé.” Y La đứng lên về phía quầy bar.

      Mạc Tôn cũng theo, thêm “Làm thêm cho sáu ly Cappuccino mang nữa.”

      “Vâng.” Y La vừa vừa bắt đầu xay cà phê. pha ly cà phê cho Mạc Tôn trước, sau đó mới làm tiếp sáu ly Cappuccino.

      “Cám ơn em.” Mạc Tôn nhận cà phê, do dự chút rồi hỏi “Có chuyện gì mà lại làm em phiền não như vậy?”

      “Em …”

      cho ta nghe .” Tiểu Tám bỗng nhiên .

      “Cậu có ý gì?” Y La sửng sốt, chuyện trong đầu với Tiểu Tám “Cậu muốn tôi chuyện vũ khí hạt nhân với Mạc Tôn?”

      “Đúng vậy.” Tiểu Tám phân tích “Trước đây tin tức của tổ chức Carlo là do Thâm Lam cho biết nên Mạc Tôn biết việc quen biết với tổ chức Thâm Lam. Chuyện này thể cho ai nhưng có thể cho Mạc Tôn biết.”

      “Mạc Tôn xuất thân là đặc công cục an ninh quốc gia, mối quan hệ và biện pháp ta rành rẽ hơn nhiều. cứ mình suy nghĩ miên man mãi còn bằng cho ta, để ta nghĩ cách cho .” Tiểu Tám tiếp tục phân tích.

      “Có được ?” Y La do dự “Cho dù tôi cho ấy nhưng ấy vì chuyện tôi muốn tháo gỡ vũ khí hạt nhân mà giúp tôi. Tôi lại thể cho ấy là nếu tôi tháo gỡ vũ khí hạt nhân biến thành kẻ ngốc.”

      “Bảo đảm an toàn cho Triều Tiên, chính là giữ gìn biên giới quốc gia cũng chính là bảo vệ an toàn cho đất nước.” Tiểu Tám “Nhiệm vụ của cục an ninh quốc gia phải là bảo vệ an ninh tổ quốc hay sao?”

      Đúng vậy, nước nhà nguy nan người dân bình thường cũng phải đứng lên, huống chi là người xuất thân từ đặc công cục an ninh như Mạc Tôn.

      Nghĩ thông suốt vấn đề này, Y La ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Mạc Tôn, cân nhắc nên chuyện như thế nào mới được.

      “Em làm gì nhìn ghê thế?” Mạc Tôn hiểu ra sao

      Y La tắt máy pha cà phê, ra quầy bar, ân cần kéo tay Mạc Tôn “, ngồi đây , em có chuyện muốn với .”

      Mạc Tôn chẳng hiểu gì theo Y La ngồi xuống “Có chuyện gì?”

      “Em vừa mới biết chuyện bí mật vô cùng, vô cùng khủng khiếp.” Y La ra vẻ khó xử “Em cũng biết là có nên cho biết , nhưng em lại chẳng biết với ai cả.”

      “Nếu em vậy hãy ra xem nào.” Lời của em ràng là muốn cho nghe, tưởng nghe hiểu chắc.

      “Vậy em nhé.” Y La khụ khụ giọng rồi “Trưa hôm nay, Hướng Nhất Trạch gọi điện cho em.”

      “Cậu ta gọi điện cho em làm gì?” Tuy trong lần thực kế hoạch bên tổ chức Carlo, Hướng Nhất Trạch có công nhưng cũng thể bỏ qua thân phận thực của cậu ta là phần tử khủng bố, có việc gì đừng nên tiếp xúc là tốt nhất.

      “Cậu ấy em di dân , Trung Quốc chúng ta còn an toàn nữa.” Y La cố ý .

      “Cái gì mà là Trung Quốc an toàn?”

      “Cậu ấy Triều Tiên chôn vũ khí hạt nhân ở biên giới, bây giờ sắp phát nổ rồi. Còn bên Triều Tiên nhờ nước chúng ta cử chuyên gia đến tháo gỡ vũ khí hạt nhân cho họ nhưng thành công.” Y La giọng “Cậu ấy còn , trai cậu ấy phân tích bên Triều Tiên có chiến tranh. Em cũng biết có phải là cậu ấy hay , có phải là đầu đạn hạt nhân phát nổ hả?”

      Tuy rằng Y La chuyện lộn xộn nhưng Mạc Tôn chỉ cần nghĩ sâu chút thấy Y La rất có lý. nay Liên Hợp Quốc cấm các nước phát triển vũ khí hạt nhân, tất nhiên là Triều Tiên dám để lộ việc họ có vũ khí hạt nhân. Nhưng nếu vũ khí hạt nhân có nguy cơ phát nổ Triều Tiên ngốc đến mức để nó phát nổ ở ngay trong nước họ.

      Ở trong tình huống này, có hai lựa chọn, hoặc là đưa vũ khí hạt nhân ra ngoài nước, hoặc là tìm quốc gia khác nhờ cùng tháo gỡ vũ khí hạt nhân đó ra. Nhưng hai lựa chọn này đưa Triều Tiên thành cái đích để mọi người chỉ trích, thậm chí phát động dẫn đến chiến tranh thế giới.

      Nếu Triều Tiên bị quốc gia nào đó xâm chiếm, điều đó tất nhiên là Trung Quốc mong muốn nên Triều Tiên mới xin giúp đỡ từ phía Trung Quốc. Chẳng qua nghe ý của Y La việc tháo gỡ này dường như được thuận lợi.

      “Hướng Nhất Trạch với em tin này là muốn em di dân?” Nếu muốn Y La di dân có rất nhiều lý do, Thâm Lam hoàn toàn có thể cho Y La biết tin tức tối mật như vậy.

      “Đương nhiên là phải.” Y La rũ mắt, sợ Mạc Tôn nhìn thấy chột dạ trong mắt mình “Lúc đầu cậu ấy hỏi em có thể tháo gỡ vũ khí hạt nhân được hay , bọn họ cũng mong muốn vũ khí hạt nhân phát nổ.”

      “Sao cậu ta lại hỏi em?” Vũ khí hạt nhân là tồn tại nguy hiểm, Liên Hợp Quốc cấm, người bình thường cơ bản là có cơ hội tiếp xúc, cho dù Y La là chuyên gia tháo gỡ bom đạn cũng có khả năng biết tháo gỡ vũ khí hạt nhân.

      “Bởi vì em biết tháo gỡ nó a.” Y La trả lời.

      Mạc Tôn trợn tròn mắt, dường như thể tin được những gì mà mình nghe.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 67: Vương Nghị khẩn cầu

      Ngày thứ ba, kể từ khi Mạc Tôn biết chuyện vũ khí hạt nhân ở Triều Tiên.

      Y La cẩn thận nhớ lại chi tiết cuộc chuyện buổi chiều hôm đó, mới đầu khi Mạc Tôn mới nghe thấy tin tức này quả nhiên là vô cùng khiếp sợ, nhưng khi Y La có khả năng tháo gỡ vũ khí hạt nhân, Mạc Tôn bỗng nhiên xoay người rời .

      Khi đó Y La còn bối rối biết nên giải thích như thế nào về chuyện biết tháo gỡ vũ khí hạt nhân, suy nghĩ kĩ nên trả lời như thế nào, nhưng trăm triệu lần ngờ đến là, người ta chẳng hỏi cái gì cả, cứ thế xoay người luôn, lần qua ba ngày.

      Điện thoại liên lạc được, Wechat cũng trả lời, khi đến cục cảnh sát tìm người được thông báo là Mạc Tôn xin nghỉ phép.

      tại cảnh sát có thể dễ dàng xin nghỉ phép như vậy sao?

      “Cũng biết là có được hay ta.” Cuộc đời của Y La lần đầu tiên hố người, trong lòng thực cân bằng.

      có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.” Tiểu Tám .

      “Cũng đúng, tin tức kinh khủng như thế, thế nào ấy cũng phải điều tra.” Thực ra trong lòng Y La cũng hiểu nhưng vẫn có chút bất an “Được rồi, cứ qua Tết rồi .”

      Dù sao trong tiệm cũng có khách, Y La khóa cửa, định lái xe đến trung tâm thương mại mua sắm chút đồ Tết. Tuy chỉ có mình ăn Tết nhưng thể thiếu đồ Tết được, huống hồ nhìn những gian hàng Tết đỏ rực đều kích thích dục vọng mua sắm của người dân.

      Y La mua câu đối, song cửa, đèn lồng, em bé cát tường, lại mua cho Tiểu Hắc hai bộ đồ mới và vài món quà dự định tặng cho Quả Quả và A Thành nhân dịp đầu năm, sau đó lại mua mấy phong bao lì xì, ngày mở cửa đầu năm phải có phong bao lấy hên chứ.

      Y La càng mua càng nhiều, sau khi mua những nhu yếu phẩm xong bắt đầu mua sắm đồ mới mặc Tết, nào là khăn quàng cổ màu hồng, áo lông hồng, vớ hồng, bao tay hồng lại thêm cái mũ đỏ rực cho nguyên bộ.

      Vừa mua vừa lải nhải “Năm nay là xui xẻo hy vọng mấy thứ này có thể giúp mình may mắn.”

      Có thể là tâm nguyện muốn đổi vận của Y La quá cấp bách, sau khi thanh toán xong, Y La lấy khăn quàng cổ và mũ đội lên, trang phục mùa đông sắc lạnh xứng với khăn, mũ lông hồng rực làm cả người nhìn tươi tỉnh hẳn lên.

      Y La nhìn gương điều chỉnh mũ lông, lúc này điện thoại di động bỗng vang lên.

      “Mạc Tôn?” Y La lấy điện thoại di động ra, phát là Mạc Tôn lập tức bấm nghe.

      “Em ở đâu?” Mạc Tôn hỏi.

      “Em? Em mua đồ ở siêu thị.” Y La trả lời.

      “Bây giờ em về luôn được , bọn ở quán cà phê chờ em.”

      “Vâng, đợi em chút, em về bây giờ đây.” Y La cúp điện thoại, xách theo túi lớn túi chạy ra bãi đỗ xe, đến khi xe chạy được nửa đường, Y La mới nhớ ra hình như mình quên gì đó.

      “Bọn ? Mạc Tôn đến cùng với ai sao?”

      Mang theo nghi vấn, Y La từ siêu thị về đến quán cà phê, từ xa nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước tiệm cà phê của , người là Mạc Tôn còn người kia chính là Vương Nghị.

      “Vương Nghị, Tiểu Tám, Mạc Tôn đưa Vương Nghị đến, có phải là kế hoạch của chúng ta thành công rồi ?” Y La hỏi xác định.

      “Chúng ta tới rồi biết.”

      “Sao tự nhiên tôi lại hồi hộp quá, làm sao bây giờ?” Y La che ngực lại, giáp mặt lừa dối hai đặc công làm cảm thấy sợ hãi.

      “Tâm lý kém cỏi như thế này mà còn sống được đến bây giờ à?” Từ khi rơi xuống trái đất kí kết hiệp ước với phần tử khủng bố, hơn nữa vẫn luôn sống cùng tổ chức khủng bố, Tiểu Thất tỏ vẻ cậu ta chưa bao giờ gặp được nhân loại nào yếu kém như vầy.

      Y La biết Tiểu Thất thích nên lời của cậu ta để trong lòng.

      Hít sâu hơi, Y La mở cửa xe bước xuống.

      “Vương Nghị, sao lại đến đây.” Y La cười kêu lên.

      “Nữ thân, chúc mừng năm mới.” Vương Nghị cười ha ha, vừa muốn qua cho Y La cái ôm hữu nghị chặt bị Mạc Tôn kéo mũ áo lại.

      “Bàn chuyện quan trọng hơn, chúng ta vào rồi .” Những lời sau là với Y La.

      “Vâng.” Y La hiểu ý, vội vàng lấy chìa khóa mở quán cà phê nhưng tháo biển ‘đóng cửa’ xuống.

      “Hai uống gì?” Y La vừa vừa lại quầy bar.

      cần làm gì đâu, cho tôi ly nước ấm là được.” Vương Nghị trả lời.

      “Vậy các tự nhiên ngồi nha.”

      Chỉ trong chốc lát, Y La bưng ra ba ly nước ấm về phía phòng sách, ở đó Mạc Tôn ôm Tiểu Hắc cho nó ăn, Vương Nghị đánh giá kệ sách của Y La.

      “Các uống nước .”

      “Cám ơn.” Vương Nghị cầm lấy ly nước, uống ngụm rồi “Nữ thần, đọc sách rộng nhỉ.”

      “Em thích đọc sách nên loại sách nào cũng có.” Y La trả lời.

      “Lần đầu tiên tôi thấy có người để cuốn <<Vật lý nguyên tử>> bên cạnh tiểu thuyết ngôn tình đó.” Vượng Nghị rút cuốn <<Vật lý nguyên tử>> ra, cầm tay rồi ngồi xuống đối diện Y La.

      Y La nhìn quyển sách, trong lòng đoán được Vương Nghị gì tiếp theo.

      thực tháo gỡ được vũ khí hạt nhân sao?” Vương Nghị nhìn Y La, bỗng nhiên hỏi thẳng.

      Y La theo phản xạ nhìn qua Mạc Tôn, Mạc Tôn sợ Y La hiểu lầm nên vội giải thích “Là cho Vương Nghị biết, chuyện Triều Tiên mà em với , điều tra, đúng là .”

      Mạc Tôn nhìn qua Vương Nghị rồi tiếp “Ông nội của Vương Nghị là chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu vũ khí hạt nhân, tháng trước, đội ngũ chuyên gia được cử đến Triều Tiên do ông Vương dẫn đầu.

      “A … là sao.” Y La hơi chột dạ nhìn hai người, biết mà còn hỏi “Vậy … Các đến tìm em là?”

      “Kỹ thuật nghiên cứu chế tạo vũ khí hạt nhân của Triều Tiên vốn lạc hậu vài chục năm so với các quốc gia khác, lúc trước khi nghiên cứu chế tạo vũ khí hạt nhân lại quá tập trung vào cái trước mắt nên cuối cùng tạo nên loại vũ khí hạt nhân có tính ổn định.” Là cháu trai đích tôn, tin tức hiểu biết của Vương Nghị tất nhiên là hơn những người khác “Ba năm trước, chuyên gia cục động đất dự báo dọc theo dãy núi Trường Sơn hướng về phía biên giới với Triều Tiên có khả năng phát sinh động đất lớn, mà đầu năm và cuối năm nay, biên giới Trung Quốc Triều Tiên liên tiếp xảy ra hai vụ động đất .”

      “Mà trong những căn cứ nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Triều Tiên lại nằm phạm vi rung chấn của động đất. Sau địa chấn động đất, Triều Tiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu cho người tháo gỡ vũ khí hạt nhân xuống.” Vương Nghị “Nhưng với kỹ thuật nay của bọn họ hầu như là có khả năng, Triều Tiên còn cách nào nên bí mật xin Trung Quốc giúp đỡ, mong chúng ta cử chuyên gia qua chi viện. Vì nguyên nhân tương đối mẫn cảm nào đó, Trung Quốc đồng ý, ông nội tôi dẫn đoàn chuyên gia sang Triều Tiên giúp họ tháo gỡ vũ khí hạt nhân.”

      Lời của Vương Nghị gần như hoàn toàn tương đồng với Hướng Nhất Trạch.

      “Vậy … tháo gỡ được chưa?” Cho dù biết đáp án, Y La cảm thấy mình vẫn phải nên hỏi thăm chút.

      “Thâm Lam sai, quá trình tháo gỡ thuận lợi, gặp khó khăn rất lớn.” Vương Nghị .

      ra bọn họ , em cứ tưởng bọn họ xạo với em.” Y La cười cười.

      “Bọn họ dối mà tin tức của họ còn rất chính xác nữa đằng khác.” Nét mặt Mạc Tôn nghiêm túc “Thâm Lam có vẻ còn sâu hơn là chúng ta nghĩ.”

      “Trước mắt chúng ta đừng động đến Thâm Lam.” Vương Nghị nhìn Y La “Từ nãy đến giờ tôi nhiều như vậy chỉ có ý, đó chính là vũ khí hạt nhân ở Triều Tiên cần thiết phải được gỡ bỏ. Y La, nếu thực có thể tháo gỡ chúng tôi ngay với ông nội, xin lệnh điều động đặc biệt để xin gia nhập.”

      Ngay từ khi bắt đầu kịch bản hố Mạc Tôn, Y La nghĩ đến việc trả lời vấn đề này như thế nào, vì thế chút do dự mà ăn ngay “Về lý thuyết em có thể tháo gỡ nó nhưng em chưa bao giờ tháo gỡ vũ khí hạt nhân thực cả, nên em cũng thể chắc chắn là mình có thể tháo gỡ được vũ khí hạt nhân ở Triều Tiên .”

      nắm chắc được bao nhiêu phần?”

      “Cái này … như thế nào nhỉ?” Y La nghĩ nghĩ rồi ví dụ “Thực ra lúc ở Cai rô, mấy quả bom mà Q thiết kế em cũng chỉ dựa lý thuyết về tháo gỡ bom mà thôi. Lúc đó em cũng nắm chắc mình có bao nhiêu phần thắng, nhưng trước mắt em chưa bao giờ gặp thất bại.”

      Đối với kỹ thuật tháo gỡ bom đạn của Y La, Vương Nghị còn cảm nhận được lợi hại của còn hơn so với người luôn đồng hành cùng là Mạc Tôn. Máy radar dò quét bom do Y La thiết kế được chuyên gia các quốc gia tôn sùng là thiết kế thần thánh, người nào có thể vượt qua. Cũng vì có những việc trước mắt mà khi Y La có thể tháo gỡ được vũ khí hạt nhân, Vương Nghị mới coi chuyện này như câu chuyện đùa, chỉ là …

      “Vấn đề cuối cùng.” Mạc Tôn nhìn Y La, nghiêm túc hỏi “Em học những kiến thức này ở đâu?”

      Hỏi rồi, hỏi rồi, cuối cùng cũng hỏi rồi!

      Trong đầu Y La nháy mắt lên vô số dấu chấm than.

      “Xin lỗi , vì chuyện này vô cùng hệ trọng nên trước khi đến đây, chúng tôi điều tra toàn bộ tư liệu về nhân thân của lần nữa.” Vương Nghị xin lỗi “Về mặt lý lịch của thể hầu như là có vấn đề gì.”

      Đương nhiên là có vấn đề, vì đó đều là a.

      “Nhưng mà người có lý lịch bình thường như vậy thể có năng lực tháo gỡ bom đạn giỏi như được.” Vương Nghị “Y La, chuyện lần này liên quan đến danh dự uy tín của quốc gia, chúng tôi cần phải hiểu biết ràng.”

      “Thực ra … lý lịch của em có phần là giả.” Y La biết, bây giờ trừ phi ra tồn tại của hệ thống, còn nếu chẳng có ai tin tưởng được, nếu như vậy, biên tập câu chuyện có lý “Thực ra khi cỏn rất em biết đến chú họ Tần Dạ Minh, cũng chính ông ấy dạy em về bom đạn.”

      Vẻ mặt của Vương Nghị và Mạc Tôn đều là ‘quả nhiên là thế’, từ kết quả điều tra, điểm đáng ngờ nhất trong lý lịch của Y La chính là chú họ Tần Dạ Minh.

      “Em cũng biết vì sao ông ấy lại dạy em những điều đó, nhưng em chỉ có mình ông ấy là người thân, chỉ cần ông ấy vui vẻ em học thôi, dù sao hoc tập tri thức luôn có ích, vả lại ông ấy cũng bắt em làm điều gì phạm pháp.” Y La “Sau đó ông ấy để em tới Long Thành, nhưng trước khi em tới đây ông ấy xảy ra chuyện. Em cũng định sử dụng kiến thức về bom đạn làm cái gì nên quyết định mở quán cà phê này.”

      Y La đem hết thảy những gì hợp lý về mình đẩy cho ông chú họ Tần Dạ Minh, nguyên nhân có hai điểm, thứ nhất, Tần Dạ Minh và tổ chức Carlo có quan hệ nên bản thân ông ấy cũng có vấn đề. Thứ hai, chú họ chết, ai đối chứng với , người khác muốn điều tra cũng rất khó khăn.

      “Em làm vậy có coi là làm trái pháp luật ạ?” Y La hỏi cẩn thận, khi nghĩ đến lý do thoái thác này cũng chưa kịp nghĩ là nó có hợp pháp hay .

      “…” Hai vị đặc công cục an ninh quốc gia còn gì để .

      “Nếu là vậy bây giờ tôi bay đến Triều Tiên chuyện này với ông nội.” Vương Nghị “Trong thời gian này đừng rời khỏi Long Thành, nếu mọi chuyện thuận lợi, hai ngày nữa có người đón Triều Tiên.”

      “Em phải Triều Tiên sao?” việc diễn ra thuận lợi làm Y La có chút tin được.

      Thế nhưng biểu cảm này của , rơi vào mắt hai người còn lại lại mang ý tứ khác.

      “Y La, việc này liên quan đến quốc gia, nếu có thể làm được, xin đừng từ chối.” Vương Nghị thành khẩn cầu xin.

      Mạc Tôn ở bên cạnh cũng gật đầu mạnh phụ họa.

      Đến lúc này, Y La còn có thể gì, tất nhiên là chỉ có thể “bị ép buộc” cống hiến cho quốc gia.
      A fang, bellchuongChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :