1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      đúng là thứ bùn loãng ko thể trát tường, thà bỏ mẹ con văn di nương lại còn hơn, mang theo còn mắc công ngó chừng

    2. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      Ko biết khi LMN gặp HNN phản ứng ntn nhỉ

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 119. Nhưng ... nhưng đó ràng là A Nhu, chân mày đó, đôi mắt đó, phải A Nhu là ai?


      [1]


      Triệu Tịch Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Thừa Vũ lát, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt cười mà như khóc, nhấc chân bước .


      Mà ở nhà họ Triệu, Hồ thị nhiệt tình tiếp đón Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân. Trước đây Lương Minh Nguyên đến vài lần, còn Lương Thành Vân đến thăm lần đầu. Tuy rằng vị ca ca của Tiểu Quận Chúa trông hơi ốm yếu hơn nàng, tính tình lại quái gở bất cần, nhưng bà cho rằng Lương Minh Nguyên là Quận Chúa, đồng nghĩa là cậu chính là Quận Vương, thế nên bà càng nhiệt tình với cậu hơn.


      Lương Thành Vân thèm để ý đến bà ta.


      Bà ta nhiệt tình, thẳng là tràn đầy nịnh hót, người như vậy hẳn là phải người tốt. Cậu hơi hoài nghi, Lương Minh Nguyên thích đến nhà họ Triệu là do bị hai mẹ con nhà họ dỗ dành à?


      Tân khoa Trạng Nguyên thoạt nghe rất oách, nhưng so với Tiểu Quận Chúa duy nhất của Túc Thân Vương phủ chẳng là gì cả. Với thân phận địa vị của Lương Minh Nguyên, hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn.


      Cậu rằng, Hồ thị ăn bơ vài lần cũng tỉnh ngộ ra, chuyển sang tập trung hết mình vào Lương Minh Nguyên. Lương Minh Nguyên hơn Hồ Ngọc Nhu về mọi mặt, tuy là dung mạo chưa nẩy nở, nhưng có là gì, sau này Tịch Ngôn có thể nạp thiếp cơ mà.


      Bởi vì Triệu Tịch Ngôn đậu Trạng Nguyên, đúng là có nhiều mối muốn làm mai cho Triệu Tịch Ngôn. Hồ thị có tiếp xúc vài nhà, nhưng xuất thân đều cao bằng Lương Minh Nguyên, bà ta đợi mãi vẫn thấy Hoàng Đế ban hôn cho con trai, đành thôi hi vọng cưới dâu Công Chúa rồi mặc sức hất hàm sai khiến, quyết định lòng tác thành cho con trai với Lương Minh Nguyên.


      Quận Chúa nương nương cũng dư sức đè đầu cưỡi cổ Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ rồi còn gì! Chỉ là trước hết bà ta phải dạy dỗ Quận Chúa nương nương mới được, bà muốn có con dâu ngỗ nghịch nghe lời.


      Hôm nay bà ta định muối trứng vịt muối, bây giờ Lương Minh Nguyên đến, bà nhanh chóng mang trà bánh cho Lương Thành Vân, sau đó đưa Lương Minh Nguyên vào bếp, "Ta cho con xem đồ ngon nè!"


      Nếu phải vì muốn gặp Triệu Tịch Ngôn, Lương Minh Nguyên thực rất muốn chuyện với Hồ thị, nàng đâu phải thấy được bà ta đánh giá mình, nhìn tàn nhẫn máu lạnh của bà ta và mong muốn mình chết . Lương Minh Nguyên muốn đối phó bà ta, nên tự tưởng tượng ra cảnh mình và Triệu Tịch Ngôn thành thân, sau đó nhất định chọc tức và quằn quại bà ta.


      Vào nhà bếp, nàng đứng sang bên và nhúc nhích.


      Hồ thị rửa sạch trứng vịt muối rồi lau khô, cũng chuẩn bị sẵn bùn đất trộn với cát vàng, muối, dầu và nước, bà cười với Lương Minh Nguyên: "Chỉ cần bọc trứng vịt muối bằng bùn này, rồi bỏ chúng vào vại , sau khoảng tháng rưỡi là có thể ăn được trứng vịt muối, ăn với cháo, ây, ngon hết sảy luôn đó."


      Cha Triệu là thích ăn món này nhất, nên dù giờ thân phận thay đổi, Hồ thị vẫn mua trứng vịt về muối. Biết sao được, hai cha con cùng thi, nhưng con đậu Trạng Nguyên tiền đồ rộng mở, cha lại thi rớt, bà phải dỗ dành chồng mình.


      Lương Minh Nguyên chỉ cười gật đầu, .


      Hồ thị vốn có tâm lý khoe khoang, thấy Lương Minh Nguyên im lặng

      như vậy, thầm vui. Có điều mặt lộ ra, bà vẫn vẻ nhiệt tình vẫy tay, "Lương đại tiểu thư, con có muốn tới học chút , để ta dạy con!"


      Lương Minh Nguyên nhíu mày, nhưng vẻ mặt chán ghét : "! Bẩn quá, ta học đâu!"


      Nụ cười mặt của Hồ thị cứng đờ, nha đầu này dám vậy, là nữ tử, lại muốn vào cửa nhà bà, mà dám năng với bà ta như vậy!


      Chỉ là ngại thân phận của Lương Minh Nguyên, bà dám mở miệng dạy dỗ, có giận cũng phải cắn răng nuốt vào bụng. Nghĩ nghĩ, đợt trước bà ta có kể cho Lương Minh Nguyên về Hồ Ngọc Nhu, bà ta cúi đầu và lầm bầm: "Trước đây A Nhu như vậy, A Nhu rất ngoan ngoãn và học hỏi nhanh. bao giờ con bé ghét chê cái gì cả.” Bà để ý Lương Minh Nguyên lên tiếng, muốn nhịn cũng nhịn được: "Nếu phải vì thói hư vinh bám víu Huyện lệnh Chu Thừa Vũ, ta chỉ cần dâu con như vậy hài lòng..."


      Bà ta cúi đầu như tự lẩm bẩm cho mình nghe, thực tế giọng điệu hề .


      Lương Thành Vân ngồi mình rất nhàm chán, vì vậy cậu chậm rãi dạo tới bên cạnh bếp lò, vừa khéo nghe lời bà ta.


      Cậu bước vào phòng bếp với vẻ mặt cau có, Hồ định thốt lên "Quân tử xa nhà bếp" mà cha Triệu thường , Lương Thành Vân hỏi, "Bà Chu Thừa Vũ huyện lệnh Trường Châu huyện?"


      Hồ thị gật đầu đáp: "Chính , ngài biết sao?"


      Lương Thành Vân trả lời mà nhìn Hồ thị bằng ánh mắt hung dữ, "Ý của bà là thê tử A Nhu của , gả cho vì thói hư vinh?"


      Nhìn vẻ mặt của Lương Thành Vân, Hồ thị hơi căng thẳng. Bởi vì biết Lương Thành Vân nghe được bao nhiêu, nếu cậu ta nghe tất cả ... liệu cậu ta có tức giận ? Có ngăn cả Lương Minh Nguyên đến nhà họ Triệu, hoặc thậm chí ngăn cản hai nhà kết thông gia với nhau?


      Bà ta bỗng hối hận, sao tự dưng khen ngợi Hồ Ngọc Nhu trước mặt Lương Minh Nguyên làm chi. Hồ thị dè dặt liếc nhìn Lương Thành Vân, vội vàng giải thích: "Đúng vậy, tuy rằng nàng ta và Tịch Ngôn nhà ta đính ước từ bé, nhưng hai đứa có tình cảm, có thầm gửi gắm mà chỉ vì lệnh cha mẹ hai bên thôi. Sau đó, nó ham giàu sang, đoạt hôn của muội muội để gả cho Chu Thừa Vũ. Từ đó về sau, hai nhà chúng ta còn liên lạc với nhau, nên Lương công tử và Lương tiểu thư chớ để trong lòng."


      Mụ ác độc này dám Nhu Nhu tỷ ham hư vinh, đoạt hôn của muội muội! Lương Thành Vân dù biết , nhưng chắc chắn thể nào. Nhu Nhu tỷ rất tốt bụng, phải người như vậy!


      Mụ độc ác này dám vu khống Nhu Nhu tỷ, là quá đáng!


      Lương Thành Vân nghĩ, cậu có sẵn bụng tức, vui trong lòng. Bước vào bếp, cậu đá đống trứng vịt muối rửa sạch và phơi khô sang bên, những quả trứng vỡ vụn rơi khắp sàn nhà khiến Hồ thị giật mình thét lên. Khoảnh khắc kế tiếp, Lương Thành Vân trực tiếp nắm cánh tay và tóc của bà ta, đẩy mạnh bà ta về phía trước, ấn thẳng đầu xuống bùn đất.


      Cảnh tượng bất ngờ khiến Hồ thị bị ngớ người, khi mặt bà ta bị đè xuống vại bùn và thở được, bà vẫn nghĩ ra mình vô tình xúc phạm Lương Thành Vân ở đâu.


      Lương Minh Nguyên cũng sợ hãi.


      Lương Thành Vân làm gì vậy?


      Mặc dù nhìn Hồ thị ngồi mặt đất, cả người chật vật, nhưng nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt bà ta khiến nàng hơi sảng khoái. Nhưng càng đành lòng, Hồ thị dù quá đáng đến đâu bà vẫn là mẹ ruột của biểu ca!


      Lương Thành Vân làm như vậy, sau này sao nàng có thể vào nhà họ Triệu nữa?


      Nếu biểu ca biết được...


      Lương Minh Nguyên bối rối, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân bình thản. Là biểu ca, là biểu ca về rồi!
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      [2]


      nàng lao ra khỏi nhà bếp.


      Khi Triệu Tịch Ngôn nhìn thấy chiếc xe ngựa đậu ở đầu ngõ, y biết ngay Lương Minh Nguyên đến, vừa vào nhà quả nhiên nhìn thấy nàng. Chẳng qua tiểu nương trông hết sức hoảng hốt, vừa trông thấy mình sững người và luống cuống tay chân.


      Y nhìn thoáng qua nàng, phát góc váy lấm tấm bùn đất.


      “Sao Lương đại tiểu thư lại ở đây?” Y khẽ nhíu mày, “Có chuyện gì thế?”


      "Ta ... ta ..." Lương Minh Nguyên căng thẳng biết nên gì, quay đầu nhìn vào trong nhà bếp, thầm cầu xin nhưng tiếng khóc vang trời vẫn vang vọng từ trong bếp ra.


      Và Lương Thành Vân cũng bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.


      Triệu Tịch Ngôn hơi kinh ngạc, Lương Minh Nguyên đến mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Lương Thành Vân, là đệ đệ của Lương Minh Nguyên? Y đoán thế, dẫu nghe thấy tiếng khóc của Hồ thị nhưng cũng vội. Y hiểu tính mẹ mình, cho dù người khóc là mẹ mình, nhưng có lẽ người người khơi mào mọi chuyện cũng là bà.


      Y chỉ nhướng mày chờ Lương Thành Vân hoặc Lương Minh Nguyên giải thích.


      Hiển nhiên, Lương Thành Vân hề có ý giải thích, thậm chí thèm nhìn Triệu Tịch Ngôn, cậu nắm tay kéo Lương Minh Nguyên khỏi.


      Lương Minh Nguyên bị kéo chỉ có thể lảo đảo về phía trước, nhưng mặt xoắn xuýt, biết nếu bỏ là xem như hết. Lương Thành Vân đối xử với Hồ thị như vậy, dù cho Triệu Tịch Ngôn có tốt tính đến đâu cũng ngoảnh mặt làm ngơ.


      “Triệu công tử, đây là đại ca của ta, chúng ta…” Lương Minh Nguyên ấp úng chưa kịp xong, Lương Thành Vân kéo mạnh nàng khiến bất thình lình vấp chân, ngã nhào xuống đất.


      Mà Lương Thành Vân phòng bị, thế là cũng ngã theo.


      Nhìn Lương Minh Nguyên ngã, Triệu Tịch Ngôn đến đỡ theo bản năng, nhưng Lương Thành Vân rất cảnh giác, cậu dùng lưng chặn Triệu Tịch Ngôn, thô lỗ kéo em lên.


      Lúc này Hồ thị chạy ra khỏi bếp, bà biết Lương Thành Vân cao quý, cũng dám quá lên. Bà ta vừa chỉ vào hai người vừa mách lại Triệu Tịch Ngôn: "Con phải làm chủ cho mẹ, Tịch Ngôn ơi! Con nhìn mẹ đây nè, nhìn nè, Lương thất thiếu gia phân trắng đen đối xử với mẹ như này. Con phải đòi công bằng cho mẹ!”


      Cha Triệu nghe ồn ào cũng chạy ra xem thử, ông rất tức giận khi nhìn thấy Hồ thị chật vật, nhưng nghĩ đến thân phận của Lương Minh Nguyên mà bà từng thầm , cơn giận bỗng chốc tan biến.


      Ông hắng giọng bảo: "Con hỏi ràng Tịch Ngôn, chắc có hiểu lầm đâu đây."


      Hồ thị ngay lập tức trở nên bất mãn, mặt bà ta đầy bùn cát vàng quay đầu nhìn chằm chằm vào cha Triệu, cha Triệu đành lòng nhìn thẳng, bèn ngoảnh mặt .


      Lương Thành Vân có ý định giải thích gì cả, đứng dậy kéo Lương Minh Nguyên, vẫn xoay người muốn .


      Lương Minh Nguyên giãy giụa, nhìn bộ dạng Hồ thị, rồi vội vàng giải thích với cha Triệu và Triệu Tịch Ngôn, "Đại ca của ta được nhị đệ của Chu huyện lệnh Trường Châu cứu. Ban nãy Hồ bá mẫu vài câu hay về thê tử của Chu huyện lệnh nên đại ca nhất thời nóng nảy lỡ tay. Đại ca của ta nhớ ơn của thê tử Chu huyện lệnh, phải hạng người trong miệng của Hồ bá mẫu, chứ cố ý nhằm vào Hồ bá mẫu đâu."


      Lương Thành Vân ngừng lôi kéo Lương Minh Nguyên, cậu ngờ Lương Minh Nguyên lại thích Triệu Tịch Ngôn đến thế nhưng vẫn giải thích hộ cậu. Hơn nữa, lời này chính là tố cáo Hồ thị. Cậu vội mà nhìn Hồ thị, "Lần sau bà mà xấu Nhu Nhu tỷ nữa, trừ khi ta nghe được, chứ nghe được lần nào ta trừng trị bà lần đó!"


      Hơi quá đáng rồi.


      Lương Minh Nguyên vội vàng giật giật ống tay áo cậu, sau đó vội vàng nhìn về phía Triệu Tịch Ngôn.


      Nhưng thấy Triệu Tịch Ngôn có dấu hiệu tức giận, ngược lại nhìn về phía Hồ thị khiến bà ta giật mình lùi về sau. Ngay cả cha Triệu cũng bất mãn, là dĩ vãng, bây giờ con trai của ông có mối nhân duyên tốt đẹp, sao cứ nhắc chuyện cũ làm gì?


      Hồ thị ngờ bà ra nông nỗi này mà cả chồng lẫn con ai bênh vực mình. Nỗi sợ qua , nỗi bất bình dâng trào trong lòng, còn gào thét mà khóc , nước mắt bà ta ào ạt chảy xuống.


      Triệu Tịch Ngôn quay đầu lại, để ý tới Lương Thành Vân, chỉ với Lương Minh Nguyên: "Mong Lương tiểu thư đừng bao giờ ghé thăm hàn xá nữa. Nơi này vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, phải nơi dành cho những tiểu thư khuê các như ngài. Ngài thong thả, Triệu mỗ tiễn."


      buông lời lạnh lùng, nhìn Hồ thị mà xoay người bước thẳng vào phòng chính. Cha Triệu là mỉm cười áy náy với Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân, nắm lấy cổ tay Hồ thị, kéo người vào nhà bếp.


      Sau khi Lương Thành Vân kéo Lương Minh Nguyên ra khỏi cửa tiểu viện nhà họ Hồ, Lương Minh Nguyên cầm được nước mắt, chúng thi nhau rơi xuống. Lần này Triệu Tịch Ngôn tuyệt tình hơn bao giờ hết, e là cả đời muốn gặp nàng nữa.


      Nàng cắn chặt môi, đột nhiên quyết định hết cho Triệu Tịch Ngôn biết.


      Nếu biết , Triệu Tịch Ngôn bao giờ từ chối mình nữa.


      “Đại ca, buông ra!” nàng giãy dụa vẫn thoát ra được, đành phải : “Muội có chuyện phải với Triệu công tử, đại ca buông ra !”


      Lương Thành Vân giận hết sức, "Người ta đuổi muội mà muội còn tìm, được phép ! Muội biết xấu hổ nhưng ta biết!"


      Lương Minh Nguyên bèn giơ chân giẫm lên chân Lương Thành Vân, Lương Thành Vân đau đến mức buông tay, nàng xoay người chạy về phía nhà họ Triệu.


      Chạy đến cửa, nàng bỗng đụng đến lồng ngực.


      Lương Minh Nguyên định lùi lại, có bàn tay cầm chặt tay nàng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc hầu bao trắng thuần thêu khóm trúc xanh được Triệu Tịch Ngôn siết chặt.


      Trái tim Lương Minh Nguyên đập loạn xạ.


      Triệu Tịch Ngôn hỏi, "Cái này ở đâu ra?"


      Sau khi Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân rời , y bước ra để đóng cửa, chợt thấy chiếc hầu bao. Y cũng có cái hầu bao sẫm màu, ngoại trừ màu sắc hai chiếc hầu bao giống nhau như đúc. Triệu Tịch Ngôn chắc chắn, cho dù Hồ Ngọc Nhu còn thích , cũng bao giờ tùy tiện thêu hầu bao tặng người khác.


      Lương Minh Nguyên vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm, biểu ca vẫn còn nhớ!


      nàng hạ quyết tâm ra nên lập tức : “Chính là ta thêu!” Nhưng trong lòng nàng sợ sệt, nếu biểu ca chấp nhận sao?


      nàng vừa dốc hết can đảm, bây giờ vừa được buông tay, bèn chạy .


      Triệu Tịch Ngôn vẫn cầm chiếc hầu bao của Lương Minh Nguyên, thay vì đuổi theo, y lại chạy vào phòng, mở chiếc rương , lấy ra chiếc hầu bao được giữ gìn như bảo bối.


      Ngoại trừ màu sắc, quả giống nhau như hai giọt nước!


      Tại sao, tại sao nàng ta có thể thêu như đúc được?


      Đây là chiếc hầu bao tự tay A Nhu thêu cho y. Khi đó nàng hào hứng hỏi y muốn thêu gì, y ... tự tay vẽ khóm trúc xanh cho nàng.


      Sau khi thi Hương, Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Nhu gặp nhau rất ít, mà mỗi lần gặp nàng như cực hình với mình. Y hề tin A Nhu thay lòng đổi dạ, nhưng nhìn thấy nàng và Chu Thừa Vũ mặn nồng với nhau, y buộc phải tin tưởng.


      Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có phải do y quá chìm đắm vào buồn bã đau thương, thay vì quan tâm A Nhu hay ? Nhưng ... nhưng đó ràng là A Nhu, chân mày đó, đôi mắt đó, phải A Nhu là ai?


      ý tưởng hoang đường xông thẳng lên đầu Triệu Tịch Ngôn, mặc dù y phải người mê tín, nhưng kìm được cầm hai chiếc hầu bao lao ra cửa.

      ·


      Vì lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu, nên Chu Thừa Vũ trở về sớm hơn thường lệ. Mặc dù vui vì Triệu Tịch Ngôn, nhưng thể ra.


      Thậm chí chàng còn mua nhánh dành dành từ bà lão đường trở về.


      Những bông hoa dành dành trắng tinh tươi mới, hương thơm thoang thoảng, khi chàng vừa mang chúng vào phòng, Hồ Ngọc Nhu ngửi thấy liền. Nhớ hồi , Hồ Ngọc Nhu tự mình trồng hoa dành dành nhưng sống nổi, trồng cây nào chết cây đó. Cuối cũng khi nào thích quá qua nhà hàng xóm xin nhánh về cắm.


      “Hoa ở đâu đó?” dựa vào giường, cười hỏi.


      Chu Thừa Vũ ngồi xuống mép giường, đưa hoa cho vợ, "Mua đường về, nàng có thích ?"


      biết là do mới hái hay là được tưới nước, những đóa hoa lung linh đáng , tay của Hồ Ngọc Nhu lớn bằng tay nên chàng nên chỉ rút đóa thôi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mỉm cười gật đầu, "Thơm lắm, thiếp rất thích."


      Hiếm có người đàn ông nào mua hoa tặng , đừng là thích, dù thích cũng phải ra vẻ thích.


      Ai lại khong thích nhận quà cơ chứ.


      Chu Thừa Vũ cười, đưa tay nựng má , ánh mặt trời ấm áp của hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, khiến sắc mặt của trông khá hơn.


      "Buổi chiều thế nào? Có khó chịu ?" Chàng hỏi.


      sao cả, thiếp khỏe hơn rồi, chàng đừng lo.” Hồ Ngọc Nhu trả lời, rồi lại rút thêm đóa khác từ tay chàng. “Cắm cho thiếp hai đóa này cạnh giường nhé, kêu A Hương kiếm bình cắm các đóa hoa còn lại .”


      Chu Thừa Vũ ra ngoài giao hoa cho A Hương, sai người dọn cơm chiều, dọn bàn đặt bên cạnh giường, chàng ngồi cạnh giường ăn chung với Hồ Ngọc Nhu.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 120. Chúng ta nên sinh bao nhiêu đứa Nhu Nhu nhỉ?


      Vì phải nằm giường dưỡng bệnh nên Hồ Ngọc Nhu dám ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, tối nay ăn cháo gà xé phai và súp gà, thêm hai món chay. Cố gắng bổ sung đủ dinh dưỡng chứ cần vỗ béo.


      Ở cổ đại có đẻ mổ, nên dám nuôi cho béo bụng.


      Nghĩ đến hôm nay Tạ Kiều ám chỉ thẳng thắn, Hồ Ngọc Nhu cẩn thận nhìn vẻ mặt Chu Thừa Vũ trong lúc ăn cơm, mặc dù biết Chu Thừa Vũ có thể biết, nhưng nếu chính miệng thừa nhận, vẫn có hơi hồi hộp.


      Chu Thừa Vũ gắp trứng gà bỏ vào chén Hồ Ngọc Nhu, chợt phát ra Hồ Ngọc Nhu nhìn mình chằm chằm mình, bèn dùng đũa gõ vào chén nàng, "Sao vậy? Vẫn luôn nhìn ta, lẽ nào ... sắc đẹp thay cơm?"


      Hồ Ngọc Nhu bật cười.


      "Chàng tự luyến vừa thôi, ai thèm nhìn chàng chứ? Thiếp tập trung suy nghĩ thôi." .


      suy nghĩ gì đó?” Chu Thừa Vũ húp hớp cháo, “ cho ta nghe thử, nếu nàng nghĩ ra, ta phân tích cho.”


      Hồ Ngọc Nhu im lặng lúc, cuối cùng lấy hết can đảm : "Lần trước chúng ta chuyện dang dở, thiếp muốn tiếp."


      Chu Thừa Vũ bất giác siết chặt chiếc đũa trong tay, trong giọng lộ ra vẻ căng thẳng, "Ừm, nàng , ta nghe đây."


      Trông chàng thế này, Hồ Ngọc Nhu khỏi căng thẳng hơn, " ra, ra chàng biết đúng ? Thiếp thực ... ra ..."


      Hồ Ngọc Nhu chợt có chút bế tắc, Chu Thừa Vũ dứt khoát đặt chén đũa xuống, nghiêm túc nhìn , trong mắt lên khích lệ.


      Hồ Ngọc Nhu cắn răng, quyết tâm : "Đúng vậy, thiếp phải là Hồ Ngọc Nhu."


      Mặc dù trong lòng đoán trước, nhưng sau khi nghe thẳng ra, Chu Thừa Vũ vẫn cảm thấy hoang đường vô cùng. chàng dừng lại lúc trước khi , "Vậy ... nàng là ai? Sao lại trở thành ...nàng ta, nàng..." thầm biến mất, đúng ?


      Nghĩ đến khả năng này, Chu Thừa Vũ bỗng sốt ruột.


      là ai? là người của trăm ngàn năm sau, phải giải thích kiểu gì? Khi Hồ Ngọc Nhu biết giải thích thế nào, giọng của A Hương vang lên, "Thưa lão gia, phu nhân, có Tân Khoa Trạng Nguyên Triệu Tịch Ngôn xin cầu kiến bên ngoài."


      Tại sao Triệu Tịch Ngôn lại đến đây?


      Hồ Ngọc Nhu có chút cảm kích vì cần giải thích, kinh ngạc nhìn Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ cũng biết lý do, ràng ban chiều với nhau ở phủ Thái Tử còn gì. Triệu Tịch Ngôn đến giờ này làm gì nữa?


      “Để ta xem.” Chu Thừa Vũ hiển nhiên mất hứng, chàng đứng lên rồi vỗ vỗ vai Hồ Ngọc Nhu, “Nàng cứ ăn cơm trước , lát nữa ta trở về lại tiếp.”


      cần biết Hồ Ngọc Nhu có thân phận gì, nhưng là vợ chàng và mang thai con chàng. Bất kể đời này ra sao, chàng bao giờ để rời xa mình.


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, khi Chu Thừa Vũ bước ra khỏi cửa buồng, bất chợt nhớ đến gì đó, lên tiếng ngăn cản, "Nếu huynh ấy có chuyện gì, hoặc là có tâm trạng tốt, chàng hãy với huynh ấy rằng cứ đến phủ Túc Thân Vương và tìm Tiểu Quận Chúa Lương Minh Nguyên hẳn ."


      Hồ Ngọc Nhu đoán được ý đồ Triệu Tịch Ngôn đến.


      Tô thị bị bỏ trong đêm, tất cả của hồi môn đều được gửi trả về nhà họ Tô, e rằng vụ bê bối giật gân như vậy oanh động khắp Kinh thành. Tô đại nhân và Chu Thừa Vũ đều là quan trong triều, Triệu Tịch Ngôn e là nghe được tai tiếng từ đồng liêu nên đến đây, chắc vì ra mặt cho .


      Nếu đúng như vậy cứ !


      Người trong lòng vốn đâu phải , mà là Lương Minh Nguyên.


      Dù sao Chu Thừa Vũ , tác thành mối tình sâu đậm của Lương Minh Nguyên và Triệu Tịch Ngôn là kết thành lương duyên, chuyện tốt đấy nhé.


      Chu Thừa Vũ dừng chân ngay, quay lại nhìn Hồ Ngọc Nhu. Đôi mắt chàng ta ràng là lộ vẻ kinh hoàng. Lai lịch của Hồ Ngọc Nhu khiến chàng bất ngờ thời gian, theo ý của nàng, chính là ngầm thừa nhận Lương Minh Nguyên ra… là nàng ban đầu sao?


      Chu Thừa Vũ, người hiểu biết sâu rộng và có tố chất tâm lý rất mạnh, nhưng vẫn bình tĩnh nổi trước hàng loạt thông tin bùng nổ trước mắt. Cuối cùng, chàng ta biết bước ra khỏi nhị môn và đến gặp Triệu Tịch Ngôn bằng cách nhau. Chỉ là khi đối mặt với vẻ mặt bồn chồn của khách mời mà đến, chàng nhanh chóng bình tĩnh lại.


      Người gác cổng là người của nhà họ Chu Kinh thành, biết về gút mắt giữa Triệu Tịch Ngôn với nhà họ Chu, nên khi Triệu Tịch Ngôn cầu kiến là thông báo càng sớm càng tốt. Mặc dù A Hương hầu hạ Hồ Ngọc Nhu trễ, nhưng vẫn biết ít nhiều. Nàng ta nghĩ rằng Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ăn cơm, biết Triệu Tịch Ngôn khách được chào đón và mời mà đến, nên sai người báo lại với Triệu Tịch Ngôn.


      Nhưng ai biết Triệu Tịch Ngôn luôn phong độ và lễ phép, hôm nay lại luống cuống gấp gáp. cho y vào cửa y càng xông vào. Người ta là Trạng Nguyên lang, hạ nhân tự nhiên dám ngăn cản mạnh tay, chỉ chặn người trước cổng, đợi đến khi Chu Thừa Vũ chạy tới, Triệu Tịch Ngôn ủ rũ mặt mày ở nhị môn.


      Chu Thừa Vũ lập tức nỗi bão: "Triệu đại nhân, có lý nào tự tiện xông vào Chu gia ta!"


      Triệu Tịch Ngôn nhìn Chu Thừa Vũ mà có chút sững sờ, cho đến khi ánh mắt của y lọt vào tầm mắt của Chu Thừa Vũ, mới sửng sốt bàng hoàng. Mặc dù trong lòng y hoảng hốt và sợ hãi, nhưng mong muốn biết được chân tướng thôi thúc bản thân sải bước tiến lên, nắm chặt tay áo Chu Thừa Vũ.


      "A Nhu đâu? Cho ta gặp A Nhu!" Giọng y run run. Mặc dù nhớ kỹ giọng, nhưng tâm tình y kích động khiến giọng cao vút lên.


      Dáng vẻ y thích hợp chuyện bên ngoài.


      những người xông vào phủ mà còn có bộ dạng nhất định phải gặp được Nhu Nhu, nếu chàng dám đuổi thẳng y ra cửa, sợ vỡ lỡ ra, khéo người khác chỉ trở A Nhu, khiến nàng vương phải tai tiếng.


      Chàng nén giận, kéo Triệu Tịch Ngôn vào thư phòng.


      Vào thư phòng, thấy Hồ Ngọc Nhu đâu, Triệu Tịch Ngôn cố tình khẽ nữa, "Cho ta gặp A Nhu, ta có chuyện cực kì quan trọng muốn gặp A Nhu!"


      Chàng đóng cửa lại, quay lại đấm vào bụng Triệu Tịch Ngôn cái. Cú đánh đột ngột và mạnh mẽ, Triệu Tịch Ngôn bất ngờ bị đánh lui mấy bước, ngã xuống đất.


      Triệu Tịch Ngôn đau nhíu chặt mày, nhưng ngẩng đầu lên kèm theo vẻ mê mang như cũ, "Chu Thừa Vũ, cho ta gặp A Nhu, ta có chuyện rất rất quan trọng muốn hỏi nàng!"



      Vẻ mặt ấy, giọng điệu ấy khiến Chu Thừa Vũ nóng giận cũng nhận ra bình thường.


      Chàng lắc cổ tay, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cứ hỏi thẳng ta, khỏi phiền nàng!"


      Triệu Tịch Ngôn tin Chu Thừa Vũ biết, nếu suy đoán của y là đúng, Lương Minh Nguyên mới là biểu muội của y. Lương Minh Nguyên còn chẳng dám thẳng với y sao người trong hậu viện kia sẵn lòng với Chu Thừa Vũ?


      Y lắc đầu, "Ngươi biết đâu, ta nhất định phải đích thân hỏi ."


      Chu Thừa Vũng trông y như vậy, tới gần, nhìn y từ cao xuống, cơn giận tích tụ thành hơi lạnh, hóa thành sát khí. "Triệu Tịch Ngôn, ngươi đừng được nước lấn tới!"


      Trước ánh mắt của Chu Thừa Vũ, Triệu Tịch Ngôn kìm được run rẩy.


      Ý gì?


      Có nghĩa là Chu Thừa Vũ rất quan tâm vị ở hậu viện, nếu y quá đáng, chàng ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Chắc là ta biết , đúng ? Nếu biết , nếu ta biết nàng ta phải A Nhu chân chính, mà là ... hồn ma bóng quế biết từ đâu đến...


      , , Triệu Tịch Ngôn đột nhiên bác bỏ ý nghĩ của mình.


      Cho dù người đó có phải A Nhu hay , người đó từng có ân với mình. ràng người đó thẳng với mình xem như ‘nàng’ chết, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ lúc đó A Nhu của chàng chết rồi sao?


      Người nọ tính sổ với lời thù hận của mẹ mình, cứu mạng cả nhà ba người bọn họ, nếu có người đó e rằng mình chết từ lâu rồi. Cho nên, bất kể người đó là ai, y đều có tư cách để trách móc.


      Nghĩ thế, y càng dám với Chu Thừa Vũ.


      Nếu Chu Thừa Vũ để tâm, y có lỗi với nữ ân nhân cứu mạng cả nhà mình. Nhưng hỏi ...chỉ có cách đến thẳng phủ Túc Thân Vương hỏi Lương Minh Nguyên, nếu nàng là A Nhu của y , nhận lại y.


      Triệu Tịch Ngôn muốn đứng dậy.


      Chu Thừa Vũ bước sang bên, lạnh lùng : "Nếu ngươi nghi ngờ, đến hỏi thẳng Tiểu Quận Chúa Lương Minh Nguyên đấy, lúc đó biết được chân tướng nhanh hơn."


      Triệu Tịch Ngôn định đứng dậy, nghe thế, kinh hãi ngã trở lại.


      “Ngươi… sao ngươi biết được?” Y ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Vũ đầy vẻ khó tin.


      “Tất nhiên phải biết.” Giọng điệu vừa rồi của Triệu Tịch Ngôn cho rằng mình biết, thành công tiếp tục chọc tức Chu Thừa Vũ.


      Triệu Tịch Ngôn biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao.


      Lúc này, y đột nhiên muốn biết xấu hổ viện cớ cho mình nữa, y A Nhu đến thế, nhưng lại phân biệt được A Nhu giả. Trái lại là Chu Thừa Vũ và A Nhu... hai người ngày xưa chưa từng giao thoa, nhưng chỉ thời gian ngắn tin tưởng nửa kia hết lòng, thậm chí có thể cả bí mật cho nhau nghe.


      Triệu Tịch Ngôn dám tìm Lương Minh Nguyên xác minh, nên chạy mạch đến nhà họ Chu.


      Và bị Chu Thừa Vũ công kích bằng lời , y càng có dũng khí.


      Y chẳng những thể nhận ra A Nhu, mà còn tuyệt tình từ chối A Nhu, thậm chí nhiều lần đuổi A Nhu ra khỏi nhà họ Triệu ... giờ phút này y còn có dũng khí hỏi Chu Thừa Vũ làm sao xác nhận. Y có chút hình tượng ngồi mặt đất, cúi đầu, lưng khom, lúc sau, bả vai khẽ run rẩy.


      Triệu Tịch Ngôn là nam tử hán, là "tình địch" của chàng, cho dù bây giờ có dáng vẻ thiết tha với đời, nước mắt tuôn trào, Chu Thừa Vũ cũng hề thông cảm cho y chút nào.


      “Ta tin tưởng nhân phẩm của Triệu đại nhân. Nếu ngươi muốn ở lại cứ ở lại!” xong, Chu Thừa Vũ xoay người rời .


      Triệu Tịch Ngôn ngẩng đầu cho đến khi Chu Thừa Vũ ra khỏi cửa, hốc mắt quả nhiên ươn ướt.


      đường về hậu viện, Chu Thừa Vũ bước rất chậm. Chàng sớm nghi ngờ Nhu Nhu. Chính là bởi vì nghi ngờ chàng mới tra ra Nhu Nhu vì thể gả cho Triệu Tịch Ngôn mới tự sát, rồi chợt thích Triệu Tịch Ngôn nữa, mà quay sang chàng, khả năng thích nghi rất nhanh.


      Nếu phải vì nghi ngờ, chàng nghĩ nàng thay lòng đổi dạ..


      Nhưng chàng hơi đâu suy nghĩ, nếu từ đầu Hồ Ngọc Nhu thực thay lòng đổi dạ, liệu chàng có thể chống lại chỉ thân xác mà rung động hay .


      tại chàng biết về tồn tại của Lương Minh Nguyên, bất giác hoảng sợ vô cớ. ra, lần trước Hồ Ngọc Nhu còn chưa hết lời, chàng tìm tòi rất nhiều tạp thư để đọc. Trong số những câu chuyện dân gian kì bí, quả có việc mượn xác hoàn hồn, nhưng đồng thời cũng có... cách đổi về!


      Nếu hai người kẻ đầu Nam kẻ cuối Bắc, chàng đương nhiên cần lo lắng, nhưng tại hai người đều ở chung Kinh thành, hơn nữa còn vì Lương Thành Vân, Nhu Nhu và Lương Minh Nguyên từng gặp nhau!


      Nghĩ đến đây, Chu Thừa Vũ bước nhanh hơn.


      Khi chàng bước vào, Hồ Ngọc Nhu uống chén cháo và ăn chút thức ăn, Quản ma ma chừa phần cho chàng. Hồ Ngọc Nhu thấy vẻ mặt chàng trông khá lo lắng.


      bỗng căng thẳng theo, "Sao thế? Có chuyện gì à?"


      Chu Thừa Vũ hơi ngớ ra, quan tâm có người trong phòng, lao tới ôm lấy Hồ Ngọc Nhu. Chàng vốn là thầm sợ hãi, muốn ôm chặt người trong lòng, nhưng chợt nhớ mang thai, lại vội vã buông tay.


      Hồ Ngọc Nhu hơi khó hiểu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Thừa Vũ hoang mang như vậy, cũng quên mất đuổi hạ nhân ra ngoài, ôm lấy Chu Thừa Vũ muốn rời , "Sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?"


      Chu Thừa Vũ hiếm khi lộ ra mặt yếu ớt của mình, “ sao.” Chàng miệng bảo sao, nhưng tay lại ôm chặt, những ngón tay căng thẳng run lên.


      Hồ Ngọc Nhu sốt ruột thôi, giống như sợ lo lắng, Chu Thừa Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt từng sâu hút trong veo, lúc này nhìn Hồ Ngọc Nhu với vẻ đầy hoảng sợ, "Triệu Tịch Ngôn biết hết rồi!"


      Biết biết, muốn cho y biết mà.


      Chỉ khi biết được chân tướng, y mới mở lòng đón nhận Lương Minh Nguyên.


      Nhưng có liên quan gì đến thái độ của chàng?


      Nhìn vẻ bối rối khó hiểu trong mắt , vành mắt Chu Thừa Vũ đột nhiên đỏ lên, chàng siết chặt tay khiến đau, "Lương Minh Nguyên ở Kinh thành, nàng ta từng gặp nàng, ta ... Tôi sợ hai người đổi thân xác ...hoặc biến mất!"


      Chu Thừa Vũ chưa bao giờ là người ích kỷ, nhưng giờ phút này chàng trở nên cực kì ích kỷ. Bất kể Lương Minh Nguyên có bằng lòng làm Lương Minh Nguyên hay , hay chỉ muốn làm Lương Minh Nguyên, hay chỉ muốn trở về thân xác của mình, Chu Thừa Vũ cảm thấy chàng đều ích kỷ bảo vệ Hồ Ngọc Nhu, cho Lương Minh Nguyên trở về!


      Ý nghĩ này khiến Chu Thừa Vũ xấu hổ, nhưng là suy nghĩ lòng.


      Hồ Ngọc Nhu chưa từng nghĩ tới, nàng sửng sốt : " đâu, thiếp có thai mà."


      Giọng điệu chắc chắn của càng làm cho Chu Thừa Vũ lo lắng, chàng bỏ bữa, dứt khoát cởi giày rồi ngủ. Đón lấy Hồ Ngọc Nhu tiến vào bên trong giường, tay cho gối, tay nắm chặt tay nàng.


      “Đúng thế, đâu, chúng ta có con rồi.” Chàng thậm chí biết tại sao Hồ Ngọc Nhu lại như vậy, nhưng dựa vào bản năng, ra điều mình mong đợi trong lòng.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn xuống bụng của mình, sau đó nhìn Chu Thừa Vũ, kiên quyết : "Thiếp đâu cả, chàng yên tâm , thiếp bao giờ bỏ rơi chàng và con chúng mình."


      Nơi đây có người đàn ông , có đứa con mà ngóng trông, có mối liên hệ chặt chẽ nhất với nơi này. Trừ khi chết, hoặc mạnh mẽ ép buộc rời khỏi đây, chắc chắn thể sống nổi.


      đột nhiên hiểu ra Chu Thừa Vũ lo lắng.


      đưa tay ra, ôm chặt lấy cổ chàng, mặt áp vào vai chàng. Phút chốc, dường như gì cũng thể bày tỏ hết lòng mình, chỉ có thể im lặng ôm chặt lấy chàng.


      Bàn tay Chu Thừa Vũ rượt xuống eo .


      Thời tiết bắt đầu nóng lên, hai người dính chặt vào nhau ra thoải mái cho lắm, nhưng ai chủ động buông tay. Dường như chỉ có ôm nhau như thế mới cảm nhận được yên tâm.


      “Nhu Nhu.” Chu Thừa Vũ khẽ gọi tên .


      Hồ Ngọc Nhu khẽ khàng dạ.


      Chu Thừa Vũ sờ bụng hơi nhô của , đột nhiên : "Chúng ta nên sinh bao nhiêu đứa Nhu Nhu nhỉ?" đứa con là rợi ràng buộc, càng nhiều con nàng càng được.


      Hồ Ngọc Nhu biết chàng nghĩ gì, nhưng cũng đồng ý, "Được."


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến con hai người, chắn chắn sinh bao nhiêu đứa đứa nào đứa nấy cũng rất ngoan ngoãn dễ thương. Và nếu ... nếu xui xẻo, khi rồi, chàng vẫn còn có các con kề cạnh.


      Hồ Ngọc Nhu chợt muốn khóc.


      Có con bầu bạn với chàng sao chứ?


      chỉ muốn chính mình bầu bạn với chàng thôi.


      Nước mắt của cuối cùng cũng trào ra, rơi vào vai Chu Thừa Vũ rồi biến mất.


      Chu Thừa Vũ lập tức cảm thấy sai sai, nhìn sang thấy đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của Hồ Ngọc Nhu, chợt thở dài, cũng kìm được nước mắt lăn dài. Chàng quan tâm bản thân mà dịu dàng lau nước mắt khóe mắt Hồ Ngọc Nhu, "Là ta tốt khiến nàng buồn lòng, nhưng Nhu Nhu à, nàng có thể hứa với ta là đừng gặp Lương Minh Nguyên nữa, có được ?"


      Trong lòng chàng thầm nghĩ, mai mốt phải thôi qua lại với nhà họ Lương.


      Lúc đầu, Lương Thành Vân được nhị đệ cứu, nhưng bây giờ ... dù đành lòng với nhị đệ nhưng sắp dọn nhà sang sát vách. Thôi Lương Thành Vân lại tới cửa, cứ để cậu ta gặp đệ đệ, đừng hòng tiến vào cửa đại phòng!
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :