1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 117. Nhu Nhu tỷ, bằng tỷ theo đệ về phủ Túc Thân Vương , đệ bảo vệ tỷ.


      Nhìn vẻ mặt tức giận của Tạ Kiều và vẻ mặt khó hiểu của Hồ Ngọc Nhu, Lương Nguyệt Mai cau mày lúc rồi giải thích: "Chết là quá hời cho ả? Phải để ả sống sót. Tô gia là nhà thế nào, chắc hẳn tam đệ và tứ đệ đều hiểu . Tô thị rời khỏi Chu gia, chắc chắn được gia tộc che chở. Thế khác nào mất tất cả."


      Mặc kệ trước kia ả có cảm giác hay , nhưng khi mất ...


      Là nỗi thống khổ khó bề tưởng tượng.


      Tô thị chỉ mất chồng mất con, mà mất cả nhà mẹ đẻ, mất hết thanh danh và tất cả mọi chỗ dựa của mình. Thậm chí ... Lương Nguyệt Mai đủ hiểu biết tính tình của nam nhân nhà họ Chu, chắc chắn Chu Thừa Vũ nhất định có hậu chiêu!


      E là Tô thị có đến đâu đều sống vô cùng khó khăn.


      Đề tài này hình như hơi nặng nề.


      Tạ Kiều tự trách mình vì làm lạc đề, vội vã quay lại và nhìn về phía bụng của Hồ Ngọc Nhu rồi nhìn vào bụng của Lương Nguyệt Mai, vẻ mặt đầy ao ước: " biết hai người mang thai nam hay nữ đây?"


      Biết Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng thèm con phát điên, Lương Nguyệt Mai cười : "Muốn có nữ nhi mang thai nữa . Muội yên tâm, bất kể tỷ hay Nhu Nhu sinh được nữ nhi, đều cho con bé gần gũi với muội cả."


      "Muội già rồi, dám ..." Tạ Kiều vô thức đáp trả, sau đó ngã ngửa, khịt mũi : "Sao, sao hả? Muội là trưởng bối của con bé, cớ sao cho gần gũi với muội? Muội tốt ơi là tốt với các con bé! Mua cho chúng rất rất nhiều trang sức đẹp! May nhiều ơi nhiều xiêm y! Thế nào các cháu thương muội nhiều hơn mẹ ruột chúng!"


      như là chắc chắn hai người họ đều sinh con .


      Lương Nguyệt Mai vội vàng nhìn Hồ Ngọc Nhu.


      Có điều vẻ mặt trông rất rạng rỡ, ràng rất hứng thú với bộ dáng vẻ ba hoa của Tạ Kiều.


      Lương Nguyệt Mai đúng là lo vớ vẩn, tuy Hồ Ngọc Nhu sống ở cổ đại, nhưng linh hồn là dân đại, sao có thể có tư tưởng trọng nam khinh nữ chứ. Cho nên Hồ Ngọc Nhu sao có thể vui vì chút chuyện này, chừng còn mong ngóng áo bông ý.


      Hơn nữa, Hồ Ngọc Nhu vẫn còn trẻ nên có con đầu lòng hai năm sau sinh tiếp. Còn … vốn dĩ tưởng vô sinh, dè đâu bất ngờ có thai, bất kể hay trai đều là phúc trời ban.


      Hai người chuyện với Hồ Ngọc Nhu lúc, an ủi ấy đừng quá lo lắng cho Tú Vân, Tiểu Hàn thái y dặn chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là được. Thấy Hồ Ngọc Nhu có vẻ mệt mỏi, nghĩ nghĩ Hồ Ngọc Nhu đáng ngại lắm, nên ra về để người nghỉ ngơi.


      Tuy nhiên, trước khi rời , Tạ Kiều vẫn thầm với Hồ Ngọc Nhu: "Nhân tiện ta kể muội nghe, biểu ca Triệu Tịch Ngôn của muội đứng thứ hai thi Hội và đứng đầu thi Điện, được phong làm Trạng nguyên lang rồi. Mà cái này quan trọng, quan trọng là hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của Thái tử, bây giờ ra vào phủ Thái Tử rất thường xuyên đấy."


      Mặc dù Thái tử điện hạ sống ở Đông cung, nhưng vẫn giữ lại phủ đệ năm đó. Thái tử nuôi các mưu sĩ ở đó nên tháng ở lại mấy ngày. Tạ Kiều có ca ca làm việc dưới trướng Thái Tử nên biết được việc này, đồng nghĩa với Tạ Kiều biết được rất nhanh.


      Triệu Tịch Ngôn được phong làm Trạng nguyên, đương nhiên Hồ Ngọc Nhu rất vui mừng cho y. Nhưng sau khi Tạ Kiều rời , nghĩ kỹ lại, Tạ Kiều dường như nhắc nhở với điều gì đó.


      À...cuối cùng cũng nhớ ra vẻ mặt vui của Chu Thừa Vũ rồi.


      Hóa ra chàng ta phải lo lắng vì Chu Thừa Duệ và Tô thị, mà vui vì Triệu Tịch Ngôn sao?


      Hồ Ngọc Nhu cân nhắc, nghĩ rằng vì Chu Thừa Vũ dường như biết thân thế của nên thú nhận với chàng càng sớm càng tốt. Bằng , nếu trong lòng chàng chắc, lẩn quẩn trong lòng rồi đâm ra ngày ngày khó chịu với Triệu Tịch Ngôn hay!


      Còn Lương Minh Nguyên ...


      Hồ Ngọc Nhu xác định nàng là Hồ Ngọc Nhu chân chính, nay biểu ca của nàng là Trạng nguyên. Lương Minh Nguyên có lẽ nhận được tin tức, biết nàng có hành động gì chưa?


      Ôi đôi uyên ương số khổ, chắc sắp tay trong tay ngọt ngào rồi.

      ·


      Nghe tin Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều rời , Chu Thừa Vũ rời khỏi chỗ Chu Thừa Duệ.


      Chu Thừa Duệ xin nghỉ mười ngày, khi Chu Thừa Vũ đến, ôm con trai dỗ dành, cậu bé đặc biệt ngoan, say giấc ngay cả bác và cha bắt đầu tâm cho đến khi kết thúc.


      Dù thế, Chu Thừa Duệ vẫn ôm con buông.


      nhìn khuôn mặt say ngủ của Hữu ca nhi, lúc này trông con như đứa trẻ bình thường. Với tình thương và lòng trắc , cúi đầu và hôn khẽ lên má có chút thịt của con. Rồi đột nhiên, như bị rút hết sức lực cả người, thở dài thườn thượt.


      Hôm qua Hồ Ngọc Tiên buột miệng ‘Được’. nghĩ nàng hơi thích mình. thậm chí nghĩ, mình và Tô thị vừa kết thúc, vừa hay có thể chính thức cưới hỏi nàng.


      phải thích nàng. Ngày xưa lòng dạ với Tô thị, vậy mà nay vừa bỏ Tô thị và Hữu ca nhi bị bệnh, làm gì có tâm tình thích hay thích.


      Mà là phát nàng rất thẳng thắn. Và chỉ cần mình đối xử chân thành với nàng, chắc chắn nàng càng chân thành với mình hơn. Người như thế, chỉ cần đối xử tốt với nàng, đương nhiên nàng tốt với Hữu ca nhi gấp bội.


      ngờ, Hồ Ngọc Tiên muốn thành thân với .

      .

      thích ?


      Chu Thừa Duệ tự giễu cười, có gì tốt mà được thích chứ?


      Hơn nữa, nữ nhân thích ... Chu Thừa Duệ nghĩ đến điều này, chợt lạnh sống lưng. Kiếp này, cầu được nữ nhân thích lần nữa, chỉ mong có người vợ khắc nghiệt với Hữu ca nhi là đủ rồi.


      Nhưng người vợ như vậy, e rằng có ngàn dặm cũng khó tìm ra?


      Nhưng nếu mình ở lại Kinh thành, chỉ có mẹ, mà đại ca cũng thu xếp chuyện tục huyền cho mình.


      Chu Thừa Duệ cúi đầu nhìn đứa con trong lòng.


      Hữu ca nhi ngủ say, biết mơ thấy gì mà miệng chép chép.


      Chu Thừa Duệ đột nhiên hạ quyết tâm.


      muốn dẫn con rời khỏi Kinh thành, cùng lắm cả đời cưới vợ!


      Chỉ cần bản thân có thể chăm lo bảo vệ Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi, đủ hài lòng!
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Sau khi ăn trưa với Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ xem như hết chuyện. Tú Vân qua cơn nguy kịch, chàng cũng yên tâm, nhanh chóng ra khỏi nhà. Mà chàng vừa , Mã Trung canh chừng cách cổng nhà họ Chu xa, bèn xoay người cưỡi ngựa về phủ Túc Thân Vương, báo tin cho Lương Thành Vân.


      Mặc dù Chu Thừa Vũ có ở nhà, Lương Thành Vân vẫn dắt theo Lương Minh Nguyên.


      Lương Minh Nguyên ra muốn đến thăm nhà họ Triệu, mười ngày liền nàng chưa gặp mặt Triệu Tịch Ngôn, chưa tìm được cơ hội chính thức chúc mừng chàng. Bây giờ Triệu Tịch Ngôn là Tân khoa Trạng nguyên, còn là cử nhân từ huyện Trường Châu xa lạ ai hay biết. nàng sợ có nhà hẫng tay biểu ca của nàng, với tính tình của Hồ thị, e là dám lắm.


      Thế nên vừa lên xe ngựa, nàng bèn mặc cả với Lương Thành Vân, "Đại ca, muội đến Chu gia với huynh trước, lát nữa huynh cùng muội đến nơi, được ?"


      Lương Minh Nguyên ngơ ngác từ , mà khi tỉnh táo, nàng liền dán mắt vào cử nhân thi Hội, Lương Thành Vân rất khinh thường. Nhưng bàn điều kiện, người ta theo mình đến nhà họ Chu, mình đương nhiên thể từ chối.


      Nhưng cậu gật đầu gật đầu, song vẫn : "Muội là nương, nên dè dặt mới tốt."


      nàng hình như đủ dè dặt.


      Nhưng nếu nàng dè dặt làm gì có cơ hội xuất trước mặt biểu ca.


      Lương Minh Nguyên phản bác, nhưng nhíu chặt mày.


      Dường như nghĩ ra cách hay, nàng chống cằm nhìn Lương Thành Vân. Và nàng trông thấy Lương Thành Vân cũng như mình, vẻ mặt cậu cau có, cau mày, tựa hồ suy tư.


      Lương Minh Nguyên khỏi nghĩ, mới đến nhà họ hôm qua, hôm nay lại đến cửa?


      Nghĩ nhiều làm gì, hỏi thẳng cho bớt tò mò.


      Hôm qua Lương đại phu nhân có hỏi nhưng Lương Thành Vân gì, hôm nay lại lôi nàng theo, nàng hiểu gì cả lỡ nhầm hay. Lương Thành Vân do dự chút, chỉ có thể kể lại chuyện xảy ra nhà họ Chu hôm qua cho nàng biết.


      Lương Minh Nguyên nghe xong đến nhà Chu, Lương Thành Vân nóng lòng muốn gặp Hồ Ngọc Nhu nên nhảy ra khỏi xe ngựa và vào trong. Còn Lương Minh Nguyên sợ run người, chân mềm nhũn ra khỏi xe ngựa, chờ nha hoàn đến đỡ, nàng tự mình xuống xe.


      Lương Thành Vân nghe tiếng kêu hốt hoảng, vốn muốn quay lại đỡ nhưng chỉ kịp túm lấy góc váy của Lương Minh Xuyên, em ngã hẳn xuống đất.


      Lương Thành Vân bất đắc dĩ, ngồi xổm người xuống kéo nàng lên, "Muội sao chứ?"


      Hôm qua mưa lớn, mà nhà họ Chu chỉ có đường chính mới được lát gạch lát nền, hai bên bê bết bùn. Lúc Lương Minh Nguyên ngẩng đầu lên, chỉ gương mặt bẩn mà tóc tai cũng tèm nhem, vừa khéo che giấu vẻ hoảng sợ mặt.


      Lương Thành Vân chê bẩn, hất tay nàng ra.


      "Mau đứng dậy nào, vào nhà tìm Nhu Nhu tỷ tìm chỗ cho muội tắm rửa thay đồ. Muội có đem theo xiêm y ?" Cậu vỗ tay đứng dậy, vừa vừa nhìn về phía cổng nhà họ Chu, sốt ruột thôi.


      Hôm qua gặp Nhu Nhu tỷ, biết hôm nay thế nào rồi?


      Lương Minh Nguyên có mang theo quần áo.


      Nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy thê thảm muốn gặp ai cả, mà còn sợ run chân, hầu như nhờ vào thiếp thân nha hoàn đỡ vào cửa.


      Hồ Ngọc Nhu vừa ngủ trưa dậy, nghe thông báo hai em nhà họ Lương đến, nhớ lại nhờ Lương Thành Vân mời đại phu hôm qua, nên sai A Hương dẫn hai người vào. ngờ Lương Thành Vân đợi thông báo đẩy nha đầu và tông cửa, kéo Lương Minh Nguyên vào phòng.


      “Nhu Nhu tỷ, muội muội của đệ bị ngã rồi.” Cậu kéo Lương Minh Nguyên vào phòng rồi buông ra, nhìn Hồ Ngọc Nhu và với vẻ chút khách sáo.

      Nhìn dáng vẻ lấm lem của Lương Minh Nguyên, Hồ Ngọc Nhu nghi ngờ có phải chính cậu cố ý hay . Bởi vì đứng dậy được, phân phó trực tiếp A Hương, “Mau đưa Quận chúa đến phòng tắm rửa .” thêm: “Quận chúa, ngài có đem xiêm y để thay ? Nếu , lấy xiêm y của muội muội ta thay tạm được ?"


      Thực ra, Lương Minh Nguyên gắng gượng mới mềm chân ngã xuống, nhưng nhìn gương mặt rắng bệch và phần bụng hơi nhô lên của Hồ Ngọc Nhu, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên tiêu tán rất nhiều. Thực ra, Hồ Ngọc Nhu bây giờ chỉ là bé trạc tuổi nàng ngày xưa, người ta sợ mình sợ làm gì.


      Hơn nữa, người trước mặt là Hồ Ngọc Nhu ở nhà họ Chu, phải mình.


      Lương Minh Nguyên giữ giọng ổn định nhất có thể và : "Chu thái thái đừng xưng hô ta là Quận Chúa, cứ gọi ta là Nguyên Nguyên là được. Ta có mang xiêm y, cần thái thái bận lòng."


      Đây là lần đầu tiên hai người chuyện trực tiếp với nhau. chỉ Lương Minh Nguyên cảm thấy mất tự nhiên, mà trong lòng Hồ Ngọc Nhu cũng là lạ. Lương Minh Nguyên như vậy, vội vàng gật đầu, ra hiệu cho A Hương đưa ra ngoài. lại kêu Quản ma ma sai người báo Hồ Ngọc Tiên sang đây, Lương Minh Nguyên đến, e là nàng mong mỏi có Hồ Ngọc Tiên tiếp chuyện.


      Lương Thành Vân theo, A Hương rồi, trước khi Quản ma ma do dự có nên nhắc nhở , cậu ung dung sải bước về phía giường của Hồ Ngọc Nhu. Nhưng được nửa đường, tự dừng bước.


      Rồi lùi lại hai bước, gần đến cửa buồng, cậu tìm cái ghế sơn mài màu đen, ngồi xuống. "Nhu Nhu tỷ, tỷ khỏe chưa? Cơ thể tỷ sao rồi? Tiểu bảo bảo vẫn khỏe ạ?"


      Nhớ lại khi trước Lương Thành Vân rất sợ mọi người, chuyện như bé lên ba lên bốn. Bây giờ cậu chuyện trôi chảy hơn, với những câu êm đềm và những lời quan tâm, tự dưng Hồ Ngọc Nhu có loại xúc động nhà có con trai mới lớn.


      vừa buồn cười vừa xúc động đáp: "Tỷ sao. Cũng may nhờ có đệ giúp đỡ tứ muội muội nhà tỷ mời đại phu. Tỷ đa tạ đệ nhiều.”


      Lương Thành Vân đột nhiên lúng túng đứng lên, nhấc chân muốn đến bên giường, dù sao ở khoảng cách như vậy, cậu cũng nhìn ra vẻ mặt Nhu Nhu tỷ. Nhưng cậu sực nhớ nam nữ khác biệt, bèn loanh quanh cái ghế rồi lại ngồi xuống đầy bất lực.


      Quản ma ma vừa ra ngoài dặn dò, trở lại đứng canh, nhìn cậu sửng sốt.


      Lương thất thiếu gia bị gì thế này?


      Lương Thành Vân im lặng hồi mới ngồi xuống : "Đệ có làm gì đâu, chỉ sai tiểu sai vặt Mã Trung của đệ mời đại phu."


      Hồ Ngọc Nhu biết cậu vẫn hơi khác so với bạn cùng lứa, được học hành tử tế từ , cậu vẫn kém về mọi mặt so với bọn trẻ cùng trang lứa. đơn giản, cậu còn lâu mới hiểu được lễ nghĩa giao tiếp. Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể nằm giường, dậy nổi và nhàm chán, nảy sinh tư tưởng muốn giải thích ràng cho cậu biết.


      "Đệ cũng đó, là đệ sai , nếu đệ sai . Hơn nữa, Mã Trung là gã sai vặt của đệ, sau này nếu làm chuyện tốt xấu gì, người ta cũng chỉ nhớ đến đệ, chứ ai nhớ đến .” Hồ Ngọc Nhu rất chậm, vì sợ Lương Thành Vân nghe hiểu.


      Lương Thành Vân thực ra ngốc, chỉ là được học hành đến nơi đến chốn, chậm hơn những người khác chút thôi. Bây giờ cậu được tiên sinh dạy học nghiêm túc, cho chút thời gian, ắt hẳn cậu hề kém cạnh bất kì ai.


      Mà lời dạy của Hồ Ngọc Nhu, ra Túc Thân Vương từng lén dạy cho cậu.


      Chỉ là cậu thích Túc Thân Vương thương cậu cách vụng trộm như vậy. Trước mặt người khác, ông luôn tỏ vẻ ưa thích cậu, ghét bỏ cậu. Nên chỉ cần là ông dạy, cậu làm trái lại, mỗi khi nhìn ông tức dựng râu, cậu liền thấy cả người dễ chịu hết sức.


      Nhưng giọng của Hồ Ngọc Nhu quá đỗi dịu dàng và vào lòng người, mà đối mặt với người luôn quan tâm săn sóc mình, Lương Thành Vân đương nhiên sẵn sàng lắng nghe.


      “Đệ nhớ rồi, sau này đệ ước thúc Mã Trung.” ta đáp.


      Hồ Ngọc Nhu thực bất ngờ trước phản ứng của cậu.


      “Đệ sống ở vương phủ có tốt ? Tiểu Vân?” Nhớ đến bản thân từng đưa hết bạc dành dụm của mình cho Lương Thành Vân, bây giờ cậu là đích trưởng tôn của vương phủ. Chút bạc đó của như trò cười.


      Lương Thành Vân đương nhiên cảm thấy cuộc sống rất rất tệ.


      cậu có 6 đường huynh mà ai cũng ưu tú cả. Cậu ngốc, khi trở về cậu đến thỉnh an Lão Vương Phi, nghe biết bao câu mỉa mai chế giễu, cậu đều thầm ghi nhớ. Cho dù là Lương đại phu nhân, cho dù Lương Thành Vân vô thức quan tâm đến muội muội Lương Minh Nguyên, cậu vẫn khó chịu vì thường xuyên phát giác bà thương em hơn mình. Còn đối với Túc Thân Vương đạo đức giả, đây là đối tượng mà Lương Thành Vân cậu ghét ghét nhất.


      Chỉ là Hồ Ngọc Nhu dù có biết cũng giúp được chút nào.


      Nhu Nhu tỷ quan tâm mình như vậy, biết được chắc chắn vui.


      Tỷ ấy động thai, nghỉ ngơi là hết.


      Lương Thành Vân nghĩ nghĩ, nở nụ cười, "Tốt lắm ạ! Ăn ngon, mặc đẹp, dùng tốt! Mẹ rất thương đệ, tổ phụ rất chiều chuộng đệ, còn có muội muội sẵn lòng bị đệ bắt nạt, tốt chỗ chê!"


      Ý cậu thừa nhận vẻ lấm lem của Lương Minh Nguyên, do cậu tạo ra ư?


      Lương đại phu nhân thương Lương Minh Nguyên đến mức nào, Hồ Ngọc Nhu từng được chứng kiến, khỏi : "Tiểu Vân, đó là muội muội của đệ, đệ thể bắt nạt nàng."


      Lương Thành Vân muốn tiếp tục chủ đề này nữa, về chuyện nhà họ Chu, "Chuyện hôm qua, sao chỉ hưu Tô thị thôi, sao Chu Thừa Vũ đòi công bằng cho tỷ? Tỷ gả cho Chu Thừa Vũ, đáng lẽ ra phải che chở tỷ, đường đường là đấng nam nhi, từng là Huyện lệnh đại nhân mà thể bảo vệ chu toàn cho thê tử của mình! Nhu Nhu tỷ, bằng tỷ theo đệ về phủ Túc Thân Vương , đệ bảo vệ tỷ, đệ hứa để bất kì ai làm tổn thương tỷ!"


      Lương Thành Vân càng càng nhanh, vừa xong, trái tim tự chủ được đập loạn xạ. Đúng vậy, Nhu Nhu tỷ rất tốt với cậu, cậu cũng muốn ở bên cạnh Nhu Nhu tỷ mỗi ngày, tại sao đưa Nhu Nhu tỷ về phủ ở nhỉ?


      "Tiểu Vân đừng vớ vẩn!"


      "Đại ca! Huynh cái gì thế!"


      Giọng điệu vui của Hồ Ngọc Nhu và Lương Minh Nguyên đồng thời vang lên.


      Mà Hồ Ngọc Tiên cùng Lương Minh Nguyên, nhìn Lương Thành Vân bằng ánh mắt hừng hực lửa giận. Thằng nhóc thối này dám xấu rể trước mặt chị nàng thôi, còn dám kêu đại tỷ về vương phủ sống, nếu chuyện này được truyền ra ngoài sao, người khác đàm tiếu sao?


      mười hai tuổi, phải hai tuổi!
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 118. Bằng ngày nào đó, ta đoạt lại nàng!


      Cậu vớ vẩn, cậu lòng.


      Nếu là trước kia, cậu có tự tin ra lời, nhưng tại, bảo vệ người cậu có khả năng. Nếu Chu Thừa Vũ thể bảo vệ Nhu Nhu tỷ, vì sao Nhu Nhu tỷ thể theo cậu chứ?


      Sao ai ai cũng nổi giận hết vậy?


      Lương Minh Nguyên và Hồ Ngọc Nhu giận giận, cậu cóc thèm quan tâm nhé.


      Nhưng Nhu Nhu tỷ cũng giận luôn.


      Lương Thành Vân biết mình sai chỗ nào, nhanh chóng liếc nhìn Lương Minh Nguyên và Hồ Ngọc Tiên, sau đó đứng dậy và sải bước về phía Hồ Ngọc Nhu. Dừng lại ở khoảng cách hai bước, cậu tủi thân hỏi: "Tỷ giận à, Nhu Nhu tỷ?"


      Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt ấm ức của cậu, cũng nhận ra lời cậu có ý gì khác. Nhưng, có những lời phải muốn được.


      chỉ đơn giản gật đầu, do dự, kêu Tiểu Vân nữa, mà : "Lương thất thiếu gia, phải lời nào muốn là thốt thành lời được. Ta làm dâu của Chu gia, còn đệ là thất thiếu gia của Lương gia, đệ năm nay mười hai tuổi rồi, mặc dù còn vài năm nữa mới thành thân, nhưng cũng sắp sửa đính hôn rồi. Với lại ta phải trưởng bối chính thống của đệ, mà dù cho là trưởng bối chính thống cũng thể nào quá thân thiết gần gũi được."


      Bởi vì ở nhà Chu, Lương Minh Nguyên và Hồ Ngọc Tiên đều đáng tin cậy, cho nên Hồ Ngọc Nhu giảng giải cho cậu hiểu: "Nam nữ bảy tuổi được ngồi chung bàn tiệc, sau này bất kể là ta hay nương nào chăng nữa, Lương thất thiếu gia đừng ra những câu thân mật như thế. Nhớ để tâm đến hành động của mình để tránh ảnh hưởng đến thanh danh người khác cũng như bản thân mình."


      Lương thất thiếu gia...


      Nghe Hồ Ngọc Nhu kêu cậu đầy xa cách, Lương Thành Vân nghe vào những câu sau. Cậu cảm nhận được mũi chua xót, hốc mắt lên men, ngay cả Nhu Nhu tỷ cũng cần cậu nữa sao?


      Nhũ mẫu chết, ngoại trừ nhũ mẫu, chỉ có Nhu Nhu tỷ là thực tình tốt với cậu.


      Nhưng bây giờ, Nhu Nhu tỷ muốn phân giới hạn với cậu.


      Lương Thành Vân thể nào bình tĩnh và nghĩ về ý của Hồ Ngọc Nhu, cậu bận tâm những câu đó có muốn tốt cho cậu hay , cậu chỉ biết mình sắp bật khóc rồi. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn chặt răng, mặt đỏ bừng vì cố kìm nén nhưng vẫn kìm được nước mắt chực trào ra.


      Lương Thành Vân dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.


      Hồ Ngọc Nhu bối rối, Lương Thành Vân bị sao thế?


      Mặc dù Lương Thành Vân rất đeo bám Hồ Ngọc Nhu cho dù ở Trường Châu huyện hay Kinh thành, nhưng lúc đó cậu chỉ là đứa bé gầy gò, ai đâu nghĩ nhiều chứ? Nhưng tại cậu là cậu thiếu niên có đôi mắt rất trong và sáng, nhiễm bụi trần, nên chỉ Hồ Ngọc Nhu, Lương Minh Nguyên và Hồ Ngọc Tiên đều khó hiểu.


      Cậu vừa chạy mất, Lương Minh Nguyên vô thức muốn đuổi theo. Nhưng nghĩ đến cậu vô lễ, mình chạy theo nữa ra thể thống gì, bèn căn dặn Hồ Ngọc Tiên, "Ngọc Tiên, muội chạy theo giúp ta , đừng để chạy mất."


      Hồ Ngọc Tiên nghe xong, cũng chạy ra theo bản năng nhưng bước chân sắp vượt qua ngưỡng cửa, bỗng hoàn hồn lại và đưa mắt về Hồ Ngọc Nhu để xin ý kiến.


      Hồ Ngọc Nhu chỉ cho rằng Lương Minh Nguyên có chuyện muốn riêng với mình, gật đầu về phía Hồ Ngọc Tiên, dặn dò: "Muội dẫn theo A Kim và A Hương chung, để hai người đó khuyên Lương thất thiếu gia, muội đừng xen vào."


      vừa mới nam nữ bảy tuổi ngồi chung bàn, huống chi trong thâm tâm muốn em và Lương Thành Vân quá thân thiết. Giữa nam và nữ gần gũi quá, người bị thiệt là nữ, bị hứng chịu tai tiếng cũng luôn là nữ.


      Hồ Ngọc Tiên thưa vâng, vội chạy .


      Lương Minh Nguyên giờ mới nhìn kĩ Hồ Ngọc Nhu, vô thức muốn hành lễ hai chân uốn cong rồi thẳng lên nhanh chóng. nàng hoảng sợ, sợ Hồ Ngọc Nhu nhìn ra gì đó, giọng khẽ run lên, "Chu thái thái, gia huynh vừa rồi lỗ mãng chứ có ý gì. Mong Chu thái thái chớ trách."


      Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, chợt hiểu tại sao Lương Minh Nguyên phải làm thế.


      Vì thương tiếc cho cháu duy nhất, Túc Thân Vương đặc biệt cầu xin phong hào Quận Chúa cho nàng, nhưng dẫu thế vẫn vô dụng, bởi Lương đại phu nhân và Lương Thành Vân có chỗ dựa sau lưng. Với tư cách là con dâu trưởng của Vương phủ, thế mà bà đích thân đến tặng quà cảm ơn là lần thứ nhất, lần thứ hai đến dự tiệc đầy tháng của Hữu ca nhi, điều này đủ cuộc sống của họ ở vương phủ hề tốt đẹp như Lương Thành Vân .


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu và đáp, "Lương Thất thiếu gia là người đơn thuần, thẳng thắn và trung thực. Đương nhiên ta nghĩ nhiều rồi."


      Lương Minh Nguyên thở phào nhõm, sau đó hơi nặng nề, “Vậy ta trước, Chu thái thái nhớ giữ gìn sức khỏe.” Ngừng chút, nàng lại liếc nhìn bụng của Hồ Ngọc Nhu, “Chờ Chu thái thái sinh xong, ta đến chúc mừng."


      bé khá tốt.


      chỉ hiếu thảo với Lương đại phu nhân, còn săn sóc cho Lương Thành Vân rất tốt, khi ở nhà họ Hồ cũng đối xử rất tốt với Hồ Ngọc Tiên. Hồ Ngọc Nhu đối với nàng rất có cảm tình, chỉ là Lương Minh Nguyên trước mặt chịu bật mí nên tiện ra .


      Gật đầu cười thầm, Hồ Ngọc Nhu nhịn được thêm, "Phiền ngài giải thích với Lương thất thiếu gia hộ ta, ta giận ngài ấy."


      Nghĩ đến lời dối của Lương Thành Vân, Hồ Ngọc Nhu thương tiếc cậu rất nhiều. Chưa kể, chồng chết nhiều năm và con trai mất tích, con khờ khạo ở chung với bà từ tấm bé. Bây giờ Lương Minh Nguyên cuối cùng trở nên bình thường, Lương đại phu nhân thiên vị, âu cũng là thường tình.


      Ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài huống chi là lòng người.


      Lương Minh Nguyên gật đầu, muốn nhắc tới Hồ Ngọc Tiên nhưng cảm thấy Hồ Ngọc Nhu hẳn là biết thân phận của mình, nên thôi nhắc. Dù sao nàng cũng có ấn tượng tốt với Hồ Ngọc Nhu, nghĩ rằng người ta dắt Hồ Ngọc Tiên đến Kinh thành, chắc chắn chịu trách nhiệm với con bé.


      Khi Lương Minh Nguyên vội vã đuổi theo Lương Thành Vân, cũng là lúc Hồ Ngọc Tiên thở hổn hển và dừng lại phía sau Lương Thành Vân, "Ngươi chạy đâu hả? Muội muội ngươi còn chưa ra!"


      Lương Thành Vân vừa chạy ra vừa khóc, sau khi chạy ra nhị môn cũng điều chỉnh xong cảm xúc, ngoại trừ hốc mắt hơi đỏ, ai biết cậu vừa khóc xong. Nhưng cậu vẫn thèm nhìn lại, chỉ đáp lại bằng giọng điệu bất cần: "Liên quan gì đến ngươi, ta thích chạy chạy thôi!"


      Cái tên này... nhìn thấy lòng tốt hả!


      Hồ Ngọc Tiên vốn có chút cảm tình với cậu vì may nhờ cậu mà hôm qua nàng hoảng hốt ra đường mới mời được đại phu về nhanh. Nhưng bây giờ nàng ghét cậu , tính thêm lời khiển trách hôm qua nữa.


      Nhưng nàng vừa gây chuyện xong, muốn gây thêm phiền cho đại tỷ. Nên nàng hít sâu, kìm lại xúc động muốn mở miệng cãi vã với cậu.


      Nhưng nàng đáp trả, Lương Thành Vân lại khó chịu, thế là quay đầu nhìn nàng. biết là nóng nảy hay tức giận, sắc mặt nàng đỏ bừng, trán và mũi dường như lấm tấm mồ hôi, cậu khỏi hừ lạnh.


      Cậu rất muốn đổi với Hồ Ngọc Tiên, để mình làm đệ đệ của Hồ Ngọc Nhu, cho nàng làm Lương thất thiếu gia.


      Hồ Ngọc Tiên nén giận, thấy được nước lấn tới, thể mắng chửi, được, vậy ta trừng chết ngươi.


      Chợt nhớ đến lời vừa rồi của Lương Thành Vân, Hồ Ngọc Tiên cảm thấy bất bình thay Chu Thừa Vũ, trầm giọng : "Ngươi chớ bêu xấu đại tỷ phu của ta tốt. Đại tỷ phu là người tốt với đại tỷ nhất đời, hai người là trời sinh đôi, trời đất tạo thành. Đại tỷ chắc chắn bao giờ rời xa đại tỷ phu!"


      Lương Thành Vân bùng lên lửa giận, khẽ đáp trả: " cứ mở mồng là khen đại tỷ phu của liên tục, lẽ nào có ý đồ sao?"


      Hồ Ngọc Tiên lập tức cứng người, lời này mang tính sát thương cao, nàng kìm được nữa, giơ tay cào mặt Lương Thành Vân.


      Mặc cho Lương Thành Vân phản ứng nhanh, nhưng vẫn tránh kịp. Bị cào từ mặt xuống cổ, tuy chảy máu nhưng vẫn đau rát.


      Lương Minh Nguyên trông thấy từ xa, tim như ngừng đập. Ngọc Tiên này, bất kể gặp chuyện gì, vẫn rất bốc đồng! Lương Thành Vân mà nàng cũng dám ra tay, đúng là giỏi kiếm chuyện cho Hồ Ngọc Nhu kia và nhà họ Chu!


      Lương Minh Nguyên chỉ có thể chạy nhanh đến đó.


      Lương Thành Vân đau đớn rít lên, trong mắt lên lửa giận. Cậu lớn lên ở thôn quê, người ta đá mình mình phải ăn miếng trả miếng. Cậu lập tức nổi nóng, giơ tay lên mà cần suy nghĩ.


      Hồ Ngọc Tiên cào xong liền hối hận, lúc này nhìn thấy Lương Thành Vân hình như cố ý đánh trả, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn tiến lên giơ mặt ra.


      Nè đánh ! Đánh xong đừng tính sổ với nàng!
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Nhưng Lương Thành Vân vội vàng rút tay về.


      Hồ Ngọc Tiên là em ruột của Nhu Nhu tỷ, thể đánh!


      Nhưng mà giận quá mà!


      Làm sao đây?


      Cậu nắm lấy tay nàng và cắn mạnh qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh. Hồ Ngọc Tiên đau quá hét lên, và bị kéo mạnh về sau, trong khi đó Lương Thành Vân bị Lương Minh Nguyên đẩy ra.


      Nhìn vết máu tay nàng, Lương Minh Nguyên đau lòng vô cùng, "Ngọc Tiên có sao ? Để ta xem sao!" Rồi kéo tay áo lên, lộ ra dấu răng máu hằn lên cái tay trắng nõn, Lương Minh Nguyên hít sâu, "Quay về lấy thuốc!"


      Hồ Ngọc Tiên có chút quen với quan tâm của Lương Minh Nguyên, chật vật rút tay về, lại nhìn Lương Thành Vân và giơ tay lên, "Nhìn xem, ngươi cắn ta thế này, xem như báo thù, chúng ta nợ nhau, ngươi được tính sổ với ta nữa!"


      Có vẻ hối hận thoáng qua trong mắt Lương Thành Vân, nhưng cậu đáp trả. Sau đó cậu theo Lương Minh Nguyên lên xe ngựa, suốt chặng đường, hề câu nào.


      Lương Minh Nguyên nhìn cậu, trước đó chuyện có chừng mực với Hồ Ngọc Nhu, sau lại ra tay tàn nhẫn với bé như Hồ Ngọc Tiên. Nàng càng ngày càng bất mãn với Lương Thành Vân.


      Lúc Lương Thành Vân phát xe ngựa chạy về nhà, cuối cùng im lặng nữa mà : "Chúng ta đâu?"


      Lương Minh Nguyên lạnh lùng nhìn trai hờ có thuộc tính chó, đáp: " phải rồi sao? Muội đến Chu gia với huynh, huynh với muội đến chỗ, muốn đổi ý sao?"


      Hóa ra muốn gặp tên Triệu Tịch Ngôn đó? Bảo nàng dè dặt, nàng dè dặt ngay.


      Lương Thành Vân bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác.


      Lương Minh Nguyên trong bụng khó chịu, nàng thể bảo vệ được Hồ Ngọc Tiên, phải tận mắt chứng kiến em bị hờ ức hiếp! nàng tức giận đến mức kéo tay áo Lương Thành Vân, "Sau này đại ca được bậy bạ nữa, nếu bị đồn ra ngoài tốt cho Chu thái thái đâu. Hơn nữa, đại ca thể hở tí là cắn nương người ta! Nhị lão gia Chu gia người ta cứu huynh, huynh cứ làm bừa bị truyền ra người ta nghĩ huynh là kẻ vô ơn phụ nghĩa!"


      Xe ngựa vừa dừng lại, Lương Thành Vân nhớ tới câu trả lời mình đáp trả Hồ Ngọc Tiên, bèn dùng lại với Lương Minh Nguyên "Liên quan gì đến ngươi".


      Mở rèm và nhảy ra khỏi xe.


      Trời còn sớm, Triệu Tịch Ngôn còn chưa về nhà.


      Triệu Tịch Ngôn nhân vật khá có tiếng ở Kinh thành, thi Hội đứng thứ hai, rồi được phong Trạng Nguyên lang. Sau khi qua Quỳnh Lâm yến, y vào Hàn Lâm viện giữ chức Lục phẩm Tu soạn. hiểu sao y được Thái Tử điện hạ nhìn trúng, cứ cách hai ngày, sau khi tan ca từ Hàn Lâm viện đến thẳng phủ Thái Tử.


      Đáng lẽ hôm nay phải ngày đến đó, nhưng y nghe được đồng liêu hàn huyên vụ hai nhà Chu-Tô, nên quyết định đến chuyến. Ai chỉ có nữ nhân nhiều chuyện, nam nhân cũng hóng hớt thua. Triệu Tịch Ngôn biết được, rất muốn đến thăm nhà họ Chu.


      Nhưng nhà họ Chu hôm nay, phải ai muốn đến cũng được!


      Hơn nữa, y chỉ quan tâm đến A Nhu, chứ phải quấy rầy cuộc sống của A Nhu.


      Triệu Tịch Ngôn vào phủ Thái tử, nhưng vào tìm người, cũng có tới gần, chỉ đứng dưới gốc cây cách cửa xa chờ đợi. Y tính nhẩm, Chu Thừa Vũ hoặc là nghỉ ngơi bên trong hoặc sắp sửa ra ngoài.


      ngờ, Liễu Nguyên phát ra trước, Triệu Tịch Ngôn được Cẩu Lập đề cử cho Thái Tử điện hạ, còn trong tối quạt thêm lửa. Mà có thể tìm ra Triệu Tịch Ngôn là nhờ phúc của nữ nhân. nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn là chợt nhớ đến tiếng gọi nỉ non ‘biểu ca’ của nữ nhân đó. Hai mắt Liễu Nguyên híp lại, ánh sáng dữ tợn trong đôi mắt lóe lên rồi vụt mất.


      “Đây phải là Triệu đại nhân sao?” ta mỉm cười tiến lại gần, thái độ đặc biệt thân thiện. “Cớ sao Triệu đại nhân vào? Ây, chắc là chờ người?”


      Sau khi Triệu Tịch Ngôn theo Thái Tử điện hạ, bèn nghĩ cách tìm hiểu nghe ngóng những ai theo Thái Tử và quan hệ dây mơ rễ má. Liễu Nguyên trước mặt thoạt nhìn có vẻ nổi bật, nhưng là đệ đệ ruột của Đại Hoàng Tử Phi theo Thái tử khi chưa được sắc phong. Dù cho Đại Hoàng Tử Phi mất, và trước khi chết dường như phạm sai lầm rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ vẫn lại tùy ý trong phủ Thái Tử đủ lên địa vị của trong lòng hai vị con trai đầu lòng của Thái Tử hoặc chính Thái Tử.


      Với thân phận của Triệu Tịch Ngôn tại, đắc tội nổi vị trước mắt.


      Mặc dù Liễu Nguyên có công danh, nhưng Triệu Tịch Ngôn vẫn lễ phép cúi đầu chào , "Đúng là chờ người."


      Đứng đây đợi ai?


      Liễu Nguyên đáy mắt mang theo ý cười, “Ngươi đợi Chu đại nhân ư?” Nhìn vẻ mặt biến sắc của Triệu Tịch Ngôn, Liễu Nguyên vươn tay vỗ vỗ vai , “Triệu đại nhân đừng tức giận. Chỉ là, Chu Thừa Vũ ... Ôi, mắt cao hơn đỉnh đầu, xem ai ra gì, người như đột nhiên xuất bên cạnh Thái Tử điện hạ. Vì Thái Tử điện hạ, bọn ta đương nhiên tra xét xem sao."


      Có nghĩa là sau khi tra xét Chu Thừa Vũ, mới biết đến mình?


      Tìm mình để làm gì?


      Triệu Tịch Ngôn có chút xấu hổ, chỉ nhìn Liễu Nguyên tiếp lời.


      Liễu Nguyên lại vỗ vai , : "Trò cười Chu gia, ta cũng có nghe Chu Thừa Vũ quản tốt việc nhà, để các nữ nhân hậu viện đấu đá mịt mù, suýt nữa con nối dòng bị hại. Gia rành rành thế kia, ta lo ngại thay tên Chu Thừa Vũ đó có bản lĩnh xử lý chính hay ! Ta tiếc thay Triệu Tịch Ngôn ngươi, tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, tiếc thay khi đó gặp phải !"


      Mặc dù gia nhân họ Chu phát tán lời đồn, nhưng chỉ truyền việc xấu mà Tô thị làm, che giấu bệnh của Chu Ngạn Hữu. Đối với Chu Ngạn Hữu mà , kiếp này thể giống như người thường, ai biết cũng thương, sao nỡ lòng đồn đại.


      Mà ý chính của Liễu Nguyên phải nhà họ Chu, mà là chuyện Triệu Tịch Ngôn bị cướp vợ.


      Triệu Tịch Ngôn đột nhiên đỏ bừng mặt.


      Liễu Nguyên thêm, nhịn cười, nhìn Triệu Tịch Ngôn rồi bày vẻ thở dài lắc lắc đầu, sau đó quay đầu rời .


      mất, vết đỏ mặt Triệu Tịch Ngôn từ từ tan mất.


      Ban đầu y cảm thấy lạ, tuy bản thân đậu Trạng Nguyên được chú ý, nhưng kì thi mùa xuân tụ tập tất cả cử nhân từ bắc tới nam mọi miền cả nước, nhân tài khắp nơi, có lý nào chỉ có mình y được Thái Tử điện hạ nhìn trúng và nhanh chóng được vào phủ Thái Tử diện kiến.


      Sau khi đến đây, y mới biết được Chu Thừa Vũ là thủ hạ của Thái Tử từ lâu, càng thêm thắc mắc.


      Giờ y hiểu, hóa ra có người muốn mượn tay mình đối phó Chu Thừa Vũ.


      Nếu hỏi liệu Triệu Tịch Ngôn có hận Chu Thừa Vũ câu trả lời chắc chắn là có!


      Nhưng thế sao? Hồ Ngọc Nhu Chu Thừa Vũ, bằng lòng ở lại cạnh ta, nhưng suy cho cùng chính là kẻ thù cướp vợ của Triệu Tịch Ngôn y. Tình cảm của mình bị chà đạp là thứ nhất, thứ hai chính là bị sỉ nhục trong hàm ý của Liễu Nguyên vừa rồi.


      Dù hận thù đến đâu, Triệu Tịch Ngôn chỉ muốn cả đời qua lại. Y muốn đối phó với Chu Thừa Vũ, chèn ép Chu Thừa Vũ, và đoạt lại Hồ Ngọc Nhu. Cho dù Triệu Tịch Ngôn có hận hận cũng phải thừa nhận hai người họ nhau lòng, nếu y giao thủ với Chu Thừa Vũ cungg lắm là nhận lại oán hận suốt đời suốt kiếp của Hồ Ngọc Nhu, chứ phải trái tim ban đầu của nàng.


      A Nhu còn y nữa sao? Y vẫn mong nàng hận y.


      Bên tai vang lên tiếng bước chân, Triệu Tịch Ngôn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Thừa Vũ cúi đầu bước vội vàng. Mặc dù Thái Tử điện hạ ở trong phủ, xe ngựa của họ cũng được phép đậu gần cổng mà ở tít bên kia đường, nơi đó xe ngựa dừng lại và chờ đợi.


      Khi Chu Thừa Vũ đến gần, Triệu Tịch Ngôn vội vã bước ra chặn đường.


      Chu Thừa Vũ vội dừng bước, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, ánh mắt hơi lóe lên, : "Triệu đại nhân có việc gì sao?"


      Ở huyện Thường Châu, hai người thường tiếp xúc, lúc đó, Triệu Tịch Ngôn nhìn thấy Chu Thừa Vũ phải hành lễ và xưng ‘Học trò’. Nhưng tại ở Kinh thành, hai người cùng nhau làm việc chung phủ đệ, dù cho Thái tử cầu Triệu Tịch Ngôn theo Chu Thừa Vũ học hỏi, nhưng hai người đều ai làm việc nấy, số lần giao tiếp được tính đầu ngón tay.


      Triệu Tịch Ngôn sầm mặt.


      Chu Thừa Vũ tuy rằng chỉ câu, biết tại sao, nhưng từ những lời này, y nghe ra hàm nghĩa chính y cố tình gây . Y nhẫn nhịn chịu đựng, rốt cục hỏi:

      "Ta chỉ là muốn biết tình hình biểu muội, dù sao chúng ta là biểu huynh muội ruột."


      Thế à? Chưa chắc!


      Chu Thừa Vũ lãnh đạm đáp: "Nội tử sao, Triệu đại nhân chớ bận tâm. Nếu như Triệu đại nhân còn việc gì nữa, vậy ta về trước nhé, nội tử ở nhà chờ ta về ăn cơm."


      Triệu Tịch Ngôn nhói lòng, đành phải bước sang nhường đường.


      Nhưng khi Chu Thừa Vũ sải bước lướt qua, biết dũng khí từ đâu mà ra, y đột nhiên đuổi theo hai bước, hạ giọng uy hiếp: "Chu Thừa Vũ, ngươi nên tốt với nàng, bảo vệ nàng vẹn toàn, bằng ngày nào đó, ta đoạt lại nàng!"


      Chu Thừa Vũng hơi khựng lại, nhưng chẳng thèm ngoảnh lại.


      có ngày đó.” Chàng cao giọng nhưng đầy kiên quyết, “ bao giờ có ngày đó.”
      Tiểu Ly 1111Châu Lương thích bài này.

    5. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      này xem ra cũng thú vị nhỉ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :