1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 74
      "Chuyện gì thế, ai dám làm loạn ở đây?"

      đám bảo vệ đẩy đoàn người ra bước tới, tên cầm đầu hết sức phách lối lên tiếng, vừa xong nhìn thấy Trần Kiến Ba, lập tức ngây người, thay đổi bộ dáng tươi cười hòa nhã. Trần Kiến Ba hoành hành ngang ngược phải là chuyện ngày ngày hai, đám bảo vệ biết đụng phải đừng mong sống yên trong trường học.

      " phải chuyện của tụi bây, cút !". Trần Kiến Ba bóp kèn hai tiếng.

      Đám bảo vệ trường gãi đầu cái, cứ như vậy bỏ nhất định bị mọi người chê cười, tròng mắt của tên cầm đầu chuyển động, bèn nghĩ tốt nhất nên mượn cớ, bắt chuyện với thủ hạ: "Đông người quá, chúng ta thể làm gì, quay lại gọi thêm người !"
      Trước khi rời , còn dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài, thằng nhóc này xui xẻo, chỉ mong nó đừng bị đánh trọng thương, mình chỉ là bảo vệ trong trường, đến lúc đó lại phải thu dọn tàn cục.

      "Tiểu Diệp tử, làm thế nào bây giờ, liều mạng ư?" Tiểu Mã cắn răng .

      "Tôi ít khi đánh nhau, thử xem!". Diệp Thiếu Dương .
      "Cái gì mà ít khi đánh nhau?". Tiểu Mã khẩn trương: "Mẹ nó, cậu cứ giả bộ cả buổi, chút nữa mà bị đánh tan xác đừng có mất mặt đó!".

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu: " phải đâu, bản lĩnh của tôi chưa hoàn thiện, lỡ nặng tay đánh trọng thương bọn nó, đến lúc đó đủ tiền bồi thường thuốc men nữa!".

      Tiểu Mã nghe như vậy, trong lòng vẫn hết sức nghi ngại, nếu bàn về tróc quỷ hàng , là cao thủ số , thế nhưng về khía cạnh đánh nhau ... Tiểu Mã tự hỏi, tróc quỷ với đánh nhau có liên quan gì , hay là thằng này tróc quỷ mãi thành quen, nên tưởng rằng đánh nhau cũng nhàng như tróc quỷ?

      Mấy tên đệ tử của Trần Kiến Ba nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ, Tiểu Mã kịp suy nghĩ nhiều, giơ tay đấm vào mặt tên cao gầy cái. Người nọ lo chú ý đến Diệp Thiếu Dương, hề đề phòng, nhất thời trúng quyền ngã xuống đất. Những người còn lại ngẩn ra, buông Diệp Thiếu Dương, quay về phía Tiểu Mã.

      Tiểu Mã cũng bỏ chạy, ngẩng đầu gọi Diệp Thiếu Dương: "Mau chạy , mặc kệ tôi, chạy đến báo cho Tạ cảnh sát tới cứu!"

      Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, mập mạp này thường ngày ham tài háo sắc, thế nhưng thời khắc mấu chốt lại nghĩa khí như vậy, chợt mỉm cười, phi thân lên, hai tay nắm chặt, giơ ra ngón giữa, khẽ gập lại, Bụp…bụp.. hai tiếng, điểm vào ót hai tên kia hai cái.

      Diệp Thiếu Dương hành động nhàng như người lớn đánh trẻ , khiến hai tên kia rất nhục nhã, thế nhưng tính công kích mạnh, Diệp Thiếu Dương hạ thủ cũng nặng bao nhiêu, thế nhưng chuyện xảy ra khiến quần chúng xung quanh nghẹn họng trân trối: Sau khi hai tên kia ngã xuống đất, lập tức ôm đầu kêu to, lăn lộn mấy vòng.

      "Bụp…bụp…!"

      Diệp Thiếu Dương vọt tới bên người Tiểu Mã, lại điểm tiếp vào hai tên vừa quay về phía Tiểu Mã, cả hai cũng lần lượt té nhào xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
      màn này khiến những tên còn lại sợ ngây người, Trần Kiến Ba cũng ngẩn ngơ, sau đó hét ầm lên: "Sợ cái gì, tụi bây nhiều người như vậy, mau tiến lên, đè chết mẹ nó cho tao!"

      Nhận được mệnh lệnh, những tên tiểu đệ lập tức chạy về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng biểu diễn thần công gì, chỉ nhàng bước lên trước, nhàng né tránh, cư nhiên chút dính đòn, nắm lấy cơ hội điểm vào ót của từng tên, hơn mười mấy tên lần lượt ngã xuống đất, lăn lộn dưới đất, tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi.

      Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, vẻ mặt vô tội nhìn Trần Kiến Ba, hề khoe khoang, chỉ bảo: "Tôi dóc nhé, lần sau mang nhiều người hơn !". xong xoay người nhìn thoáng qua Tiểu Mã trợn mắt há mồm: " thôi, chúng ta quay về ký túc xá.".

      Hai người sóng vai mà , cảnh tượng trong nháy mắt trở nên yên ắng, tất cả mọi người lặng lẽ nhường đường cho họ, há hốc mồm nhìn người thân tro đen, quần áo rách nát, lúc trước ai nấy đều lo lắng cho , bây giờ chợt hiểu được, mình lo lắng nhầm đối tượng.

      Mà Diệp Thiếu Dương nếu biểu diễn các kiểu võ nghệ tuyệt học như Thiết Sa Chưởng hay Đả Cẩu Bổng Pháp v.v…, nhất định được mọi người hoan hô tán thưởng, thế nhưng từ đầu tới cuối chỉ dùng chiêu “Điểm huyệt” mà đả bại mười mấy tên thanh niên cường tráng, tên nào tên nấy ngã xuống đất dậy nổi, màn này quá hoang đường, vượt xa phạm vi tiếp thu của mọi người.

      "Á đù, cao thủ võ lâm trong sân trường...". người tự lẩm bẩm.

      Khó tiếp thu nhất là Trần Kiến Ba, dẫn theo nhiều người như vậy, “ lòng hào hùng” đến chỉnh đốn Diệp Thiếu Dương, ai ngờ lại gặp phải kết cục kỳ dị như vậy, quan trọng nhất là Diệp Thiếu Dương trước khi còn thèm liếc nhìn cái, cũng thèm mấy lời hùng hồn, càng làm cho cảm thấy đau hơn là bị đánh.

      cắn răng, nổ máy, dùng tốc độ 60 km/h phóng về phía Diệp Thiếu Dương.

      "Cẩn thận!". Có người trong đám quần chúng hoảng hốt kêu lên, võ công có cao cường đến mấy cũng phải sợ dao phay, người lợi hại tới đâu cũng đỡ nổi xe máy, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, muốn tránh cũng khó.

      Thời điểm mấu chốt, Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy Tiểu Mã ra, đan chéo chân, nhón lên, bắn về phía trước, hình thành tư thế lưỡi câu treo ngược, vừa vặn tránh được xe gắn máy, trước khi rơi xuống đất còn điểm phát vào ót Trần Kiến Ba. Trần Kiến Ba đau đến mức hét lên, lệch tay lái, cuối cùng đâm vào gốc cây tùng, bất động.

      " chết chứ?". Tiểu Mã gấp gáp hỏi.

      Diệp Thiếu Dương cũng hơi ái ngại, tới quan sát . Trần Kiến Ba đầu hướng xuống đất, chân hướng lên , cả người mắc kẹt chạc cây, thể động đậy, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vội khàn giọng mắng: "Thả tao xuống, ******, mau thả tao xuống..."

      "Còn mắng người được, vậy sao, thôi."

      lúc mọi người trân trối nhìn , Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vội vã rời .

      "Tiểu Diệp tử, chiêu thức ấy của cậu trâu chó, cậu học ở đâu vậy?". Vừa rời xa đoàn người, Tiểu Mã lập tức hỏi.

      "Thể thuật Mao Sơn, tôi sợ chịu khổ, chỉ mới luyện vài chiêu, đáng nhắc tới.". Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp.

      "Cái gì mà đáng nhắc tới? phải chứ, khó hiểu à nha, Mao Sơn các người phải chỉ tróc quỷ thôi sao, vì sao lại còn học kungfu nữa?"

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, vừa vừa giải thích: "Tróc quỷ dùng kungfu, thế nhưng pháp thuật có cao tới đâu mà thi triển ít kungfu cũng rất khó để chế trụ bọn chúng, lại còn có số pháp sư tu tà xuất thân từ con nhà võ, lỡ như cậu đụng phải bọn họ, lúc đấu pháp, võ thuật phát huy công dụng.".

      Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nghĩ đến vấn đề: "Tiểu Diệp tử, cậu với Nhuế nữ thần, pháp lực ai mạnh hơn?"

      Diệp Thiếu Dương cười cười, vừa muốn mở miệng, đột nhiên có thiếu nữ từ đâu chạy tới, giang hai cánh tay, chắn trước người .

      Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, định thần nhìn lại, em này mặc bộ quần áo thể thao, vóc người khỏe khoắn cân đối, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, đúng là mỹ nhân, có điều... quen nàng.

      "Lúc nãy dùng Phụng Nhãn Quyền?". đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, mỹ nữ đặt câu hỏi.
      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhíu mày : "Gì?"

      Mỹ nữ giơ tay phải lên, làm ra thế điểm huyệt giống , : "Phụng Nhãn Quyền, đừng có chối, tôi thấy ràng, năm xưa nữ hiệp dùng Phụng Nhãn Quyền đánh chết Hồng Hi Quan, Hồng Hi Quan lúc đó chín mươi tuổi, vẫn bị đánh lén."

      " nhảm gì vậy, biết!". Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Có chuyện gì , có gì tránh ra."

      Tiểu Mã kéo tay , ghé sát vào bên tai, : " ta là Trương Tiểu Nhị, trưởng câu lạc bộ võ thuật của trường chúng ta, đai đen tam đẳng Karate, là người mê võ nghệ."

      Trương Tiểu Nhị khoanh tay trước ngực, cao ngạo chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy dùng Phụng Nhãn Quyền đánh bại mười ba người, rất có trình độ, có hứng thú gia nhập câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi ? Tôi cho làm chưởng môn Phụng Nhãn Quyền, tuy tướng mạo xấu xí nhưng quan trọng, bổn nương bội phục bản lĩnh của , cũng trông mặt mà bắt hình dong."…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 75
      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội giải thích: "Em , em lầm rồi, tôi chỉ dùng thể thuật Mao Sơn thôi, cũng tính là võ công, càng phải là Phụng Nhãn Quyền gì đó, em muốn luyện võ tìm người khác, OK?"

      xong liền vòng qua người , kết quả, Trương Tiểu Nhị giơ tay ra nắm lấy tay , cười : " được, có căn cốt hiếm thấy, là kỳ tài luyện võ, phải bổ sung vào câu lạc bộ võ thuật. Dưới huấn luyện của tôi, có cơ hội trở thành võ thuật gia đại tài.".

      Cái này xem phim võ hiệp nhiều quá nên bị ngu rồi? Đầu óc có bệnh?

      Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn : "Mau buông tay, lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa!"
      Trương Tiểu Nhị : " muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật cũng được, đánh với tôi trận , nếu như đánh bại tôi, tôi bỏ qua cho ."

      "Tôi rồi, tôi biết võ công, lại càng muốn gia nhập câu lạc bộ gì đó. Vào chỗ đó để làm gì, nghe như cái tổ chức xã hội đen.". Diệp Thiếu Dương dùng sức giãy ra, bất quá em này có tài, đẩy mãi mà vẫn nắm chặt lấy cổ tay của , thế quái nào cũng thoát ra được.

      " được, tôi biết cố tình giấu giếm thân phận, mấy cao nhân ai cũng như vậy hết! Có điều phải đánh thắng tôi mới có tư cách chân nhân bất lộ tướng!"

      Diệp Thiếu Dương chán hết chỗ , ngực thập phần ủy khuất, vốn bị thương sau trận chiến, muốn trở về nghỉ ngơi cũng xong, vừa bị Trần Kiến Ba dây dưa, lại vừa bị nữ nhân điên khùng quái gở nắm lấy, để thoát thân, còn cách nào khác là xuống nước năn nỉ: " nương, thế này , tâm trạng của tốt, muốn phát tiết, tôi đứng yên cho đánh, sau đó thả tôi , có được ?".
      Trương Tiểu Nhị lắc đầu: "Bổn nương đánh người hạ thủ, đánh với tôi trận !".

      Được lắm, nghe, vậy mạnh bạo! Diệp Thiếu Dương hít hơi sâu, giơ tay trái lên, nhanh như tia chớp móc vào hai mắt Trương Tiểu Nhị. cũng phản ứng rất nhanh, hai tay bắt chéo tạo thành hình lưỡi đao che lại thế tiến công, hưng phấn kêu to: "Ưng Trảo Công, tốt lắm, xem tôi đây..."

      Còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương dừng chiêu, chạy trốn, bước nhanh về phía ký túc xá nam sinh, phất phất tay: "Nha đầu ngốc, chơi mình nhé!"

      Trương Tiểu Nhị giận dữ đuổi theo.

      Diệp Thiếu Dương ngờ lại mãnh liệt như thế, gia tăng cước bộ chạy lên lầu, với bác bảo vệ: "Chị hai, bé này muốn theo đuổi em, chị giúp em chút!"

      Bác hơn bốn mươi tuổi vừa nghe gọi “Chị hai” lập tức mỉm cười, cầm lấy chổi lông gà giơ ngang cửa, ngăn cản Trương Tiểu Nhị chạy đến.

      Trương Tiểu Nhị cũng dám tự tiện xông vào ký túc xá, chỉ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiếu Dương, hét to: " mau xuống đây cho tôi! Cùng tôi đến sân võ!"

      "Ha ha, muốn đuổi theo hả, chờ lần sau bé!". lầu truyền tới tiếng cười sang sảng của Diệp Thiếu Dương.

      Trương Tiểu Nhị tức giận giậm chân: "Khốn khiếp, lần sau nhất định bắt được !"

      Bác bình tĩnh nhìn , khuyên nhủ: " bé à, những dạng người này theo đuổi được, có bắt lại, cũng chiếm được trái tim của ..."
      Trở về ký túc xá, Diệp Thiếu Dương liền nhảy lên giường, thở phào cái, cảm khái : "Quá điên cuồng, tôi chưa từng thấy nữ nhân nào khùng như vậy.".

      Tiểu Mã cười ha hả: "Đây là chuyện tốt a, Trương Tiểu Nhị cũng khá xinh xắn, hơn nữa cậu có biết, gia thế nhà em ấy rất hiển hách, có thể so sánh với Chu Tĩnh Như!"

      Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu?"

      Tiểu Mã : "Giàu hay biết, chỉ phỏng chừng điều kiện cũng kém. Cha của em ấy là Phó Bí Thư tỉnh Giang Nam..."

      "À, ra là công chúa của Đảng viên.". Diệp Thiếu Dương chợt tỉnh ngộ: “Hèn gì bá đạo như vậy!"

      "Em ấy bá đạo cũng phải ngày ngày hai. Trần Kiến Ba cũng từng bị em ấy bám dí để thêm vào câu lạc bộ võ thuật, kết quả chỉ trong ngày đầu tiên luyện tập, bị em ấy sút gãy ba cái xương sườn, nằm bệnh viện dưỡng thương, chưa dám quay lại!".

      Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Chỉ mong ngày mai ta quên hết, đừng tới quấy rầy tôi nữa!"

      Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong, lấy TSm trong túi đeo lưng mặc vào, nằm xuống giường, chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ cho ngon, đến chạng vạng mới tỉnh.

      Sau khi rời giường, lập tức gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, vốn định mượn cớ trò chuyện với nàng nhiều hơn, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc chỉ câu cắt đứt lời của : "Chuyện đấu với kappa ta nghe sư huynh ngươi kể hết, ngươi chỉ cần kết quả quan sát thôi!".

      Diệp Thiếu Dương lầm bầm nguyền rủa lão Quách, rằng: "Tôi xem qua chỗ tránh nạn ở thông đạo, bề rộng khoảng bốn mét, có thể bố trí Bát Môn Sinh Tử Đạo, mượn lực phong ấn của Đạt Ma thiền trượng để khai mở Bát Môn Toàn Đăng..."

      Nhuế Lãnh Ngọc lại lần nữa cắt đứt lời : "Ta rành trận pháp Mao Sơn, trong điện thoại , gặp mặt rồi hãy , bao giờ hành động?"

      Diệp Thiếu Dương hai lần bị cắt lời, có chút nản chí : "Tùy thôi!"

      "Ngày mai gặp nhau, tám giờ sáng, ngươi cùng lão Quách đến quán rượu Nhã Lan!". Nàng khẽ dừng lời rồi tiếp: "Ngươi gọi thêm mấy người nữa , ta đưa bọn họ súng chu sa, tốt xấu gì còn có thể giúp chúng ta chút. Cứ như vậy nhé, ngày mai gặp!"

      Sau đó gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

      Diệp Thiếu Dương cười khổ lắc đầu, thu xếp đồ đạc rời giường, gọi Tiểu Mã cùng quay về căn nhà cũ của Tạ Vũ Tình, tuy rằng thi thể Phùng Tâm Vũ được dùng phù ấn phong bế, có khả năng xảy ra chuyện, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có chút lo lắng, hơn nữa nơi đó điều kiện tốt hơn ở đây, cần thiết phải qua đêm tại ký túc xá.

      Hai người lần lượt xuống lầu, Tiểu Mã trước, hơi xuống phía dưới, Diệp Thiếu Dương theo sau, chợt nghe có giọng nữ vang lên: "Này, mập mạp, trai bốc vác kia đâu?"

      Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lại, trong lòng hoảng hốt, phải chứ, Trương Tiểu Nhị vẫn chờ dưới lầu cho đến giờ? Con mẹ nó, em này nghị lực mạnh mẽ!

      Tiểu Mã rất thông minh, chỉ trả lời: " rời hồi chiều rồi, em thấy sao?"

      Trương Tiểu Nhị : "Tôi mới đến đây, vừa ăn cơm xong, tôi cũng phải bị bệnh tâm thần, cứ đứng đây đợi mãi!"

      Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nghĩ thầm, cách bệnh tâm thần cũng xa đâu.

      Trương Tiểu Nhị tiếp tục hỏi: " đâu rồi?"

      " biết, có thân với !".

      Trương Tiểu Nhị hừ tiếng: " giúp tôi chuyển lời với , bảo chớ có trốn, bổn nương nhắm trúng người nào, người đó thể trốn thoát!".

      Tiểu Mã cười hắc hắc: "Em nhìn trúng hả?"

      Tiếp đó là tiếng đánh vang dội, hòa cùng tiếng Tiểu Mã kêu thảm thiết.

      Trương Tiểu Nhị lớn tiếng : "Tôi coi trọng là mầm non luyện võ, muốn bồi dưỡng , nhìn trúng bao giờ?"

      Sau đó là tiếng bước chân xa, Diệp Thiếu Dương chạy lên hành lang lầu hai, nhìn rời khỏi, lúc này mới xuống lầu, vừa thấy Tiểu Mã tựa lưng tường, ôm ngực rên rỉ, cả kinh : " ấy đánh cậu?"

      " hẳn là vậy, tôi sai, bị người ta đánh!"

      Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Tiểu Mã: " đáng thương."

      "Cậu còn đáng thương hơn!". Tiểu Mã : "Dựa vào tính tiểu thư của em ấy, nhất định quấn lấy cậu buông, tiểu Diệp tử, cậu nghìn vạn lần phải bảo vệ trinh tiết cho tốt, thể để em ấy xxx, nếu sau này mỗi ngày cậu đều sưng vù mặt mũi, sống yên đâu!"

      Diệp Thiếu Dương chảy mồ hôi: "Yên tâm , tôi thà xxx với cậu, cũng thèm loại cọp mẹ này!"…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 76
      Hai người ăn cơm tối xong mua ít quà vặt gần đó, cả hai dạo ngang qua khu chợ đêm, Diệp Thiếu Dương thấy có mấy sạp bán quần áo, nhanh chóng kéo Tiểu Mã đến đó mua y phục.

      "Vào shop đàng hoàng , những thứ kia..." Tiểu Mã nhìn thoáng qua người chủ sạp cao to lực lưỡng, biết xấu hổ .

      Diệp Thiếu Dương cũng hơi hiểu, mới lại: "Vào shop làm gì, quần áo đắt như vậy, chẳng phải cũng giống như ở đây sao? Cậu xem chất liệu của bộ này , còn có nhãn hiệu của nó, cái gì mà A--đắc vô cùng nổi tiếng (Adidas), vào shop đâu có được mua rẻ như vậy?"

      Tiểu Mã nhìn thoáng qua những khách hàng xung quanh cười trộm , muốn bảo mình quen biết nó.

      Diệp Thiếu Dương rất nhanh mua được mấy bộ quần áo, hai đôi giày thể thao, tổng cộng quá năm trăm đồng, Diệp Thiếu Dương đưa cho ông chủ sáu trăm, để lão thối lại tiền lẻ, vừa ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy khuôn mặt của lão chảy máu, đống máu sền sệt tanh nồng chảy xuống quai hàm, rơi lên đống tiền trong tay lão.
      bỗng cả kinh, trừng mắt nhìn lại, khuôn mặt của lão trở về như cũ, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc khi vừa kiếm được tiền, có máu, đống tiền cũng còn chút.

      Ảo giác tử vong? Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày.

      "Đây đây, tiểu tử, tiền của cậu đây!". Ông chủ nhét đống tiền vào trong tay .
      Diệp Thiếu Dương lặng lẽ đếm, đột nhiên thấy trong đống tiền có vài tờ màu xanh biếc, thầm cả kinh, bình tĩnh với ông chủ: "Ông chủ, tiền có vấn đề, cho tôi đổi tờ khác!"

      "Vấn đề gì?"

      "Ông tự xem !"

      Ông chủ nhận lấy đống tiền, vừa nhìn xuống, khuôn mặt lập tức trắng bệch: Chữ số tờ tiền được viết in hoa năm mươi đồng, phía có hình cái đầu đội mão quan tua cờ, bộ dạng uy nghiêm, phía dưới có viết hàng chữ: Ngân hàng Phong Đô...

      "Đây là... tiền phủ!". Ông chủ run giọng : "Ở đâu ra tiền phủ?"

      Diệp Thiếu Dương : "Tôi nào biết, ông đưa tôi tiền phủ là có ý gì?"

      Ông chủ từ từ ổn định tinh thần, đồng tử xoay động, rằng: "Tiểu tử, cậu dối trá, vừa nãy tôi thối tiền lẻ cho cậu, cậu cũng thấy, đều là Nhân Dân Tệ, sao có thể là tiền phủ? Cậu định lừa gạt có đúng , muốn dùng thủ đoạn tráo tiền với tôi à? là xui xẻo!"

      Diệp Thiếu Dương thấy ánh mắt của lão chợt lóe, liền hiểu ra, suy nghĩ chút, vạch trần, chỉ cười cười kéo tay Tiểu Mã định cãi, nháy mắt, xoay người rời khỏi sạp.

      "Tiểu Diệp tử, cậu kéo tôi làm gì, tiền đó ràng là của lão tráo, cậu sợ lão hả?". tới góc ít người, Tiểu Mã tức giận .

      Diệp Thiếu Dương đem những gì mình thấy lúc nãy kể cho cậu nghe: “Đó là ảo giác tử vong, chứng tỏ có quỷ quấn lấy lão, rất nhanh chết. Người thường nhìn thấy, thế nhưng pháp sư bọn tôi khác, nhiều pháp sư dân gian dựa vào đó để phán đoán vận mạng con người."

      Tiểu Mã ngơ ngẩn, lẩm bẩm : " như thế, lão chắc chắn chết?"
      "Cũng phải, phàm những người xuất ảo giác tử vong đều là gần đột tử, nếu như là do chuyện ngoài ý muốn cứu, sinh tử có số, lúc nào tới số phải chết, cho dù cậu có chạy trốn thế nào cũng tránh khỏi. Thế nhưng có loại đột tử mà sách sinh tử có ghi lại, đó chính là bị quỷ tà linh làm hại.”.

      “Rất nhiều người ràng còn có thọ mệnh, thế nhưng lại bị quỷ làm hại chết bất đắc kỳ tử, cho nên quỷ thể hại người, hại người ắt bị nghiêm phạt, chỉ có ngoại lệ, cậu từng nghe qua quỷ mua mệnh chưa?"

      Tiểu Mã hồi hộp lắc đầu: "Tôi biết việc này!"

      Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua chủ sạp còn hồ hởi buôn bán, thấy ở đây cũng có chuyện gì làm, mới kéo Tiểu Mã đến băng ghế dài ven đường ngồi xuống, qua về điển cố quỷ mua mệnh:

      "Người sau khi chết, hồn phách tiến nhập ty, nếu như sinh tiền chưa từng làm chuyện gì xấu đày Ti Luân Hồi để chờ luân hồi, bởi vì quỷ hồn rất nhiều cho nên muốn luân hồi cũng cần phải xếp hàng, có đôi khi phải xếp đến hai năm mới đến phiên, còn có loại khác là binh hoặc quỷ dịch bị trưng dụng, khi tới ngày giỗ và quỷ tiết có thể trở về nhân gian thăm người thân, cũng coi như là phúc lợi…”

      “…Những người này được quỷ soa trông chừng, tránh cho ở dương gian làm loạn. số quỷ hồn lúc sinh tiền bị người ta hại chết lợi dụng cơ hội này để mua chuộc quỷ soa, lấy mạng người hại chết chính mình, nhưng thể hạ thủ trực tiếp, chỉ có thể đưa cho người này số tiền đáng giá để lấy cái mạng của họ, sau đó mới được hạ thủ, tục xưng là quỷ mua mệnh, cách khác, tôi dùng số tiền này để mua lại mạng của cậu, vì thế có khả năng giết cậu."

      Tiểu Mã nghe được hết hồn, lẩm bẩm : "Chuyện này Diêm Vương mặc kệ ư?"

      "Đây được xem như là quy tắc ngầm của cõi ty, chỉ cần quỷ soa ngầm đồng ý, tình quá phận, Diêm Vương quản. Người bị giết, quỷ hồn đến ty, được chuyện này triệt tiêu bớt tội nghiệt lúc còn sống, cho nên họ cũng kiện lên cấp .”.

      “Muốn mua mệnh phải đạt được hai điều kiện, thứ nhất là quỷ hồn chết oan lúc sinh tiền phạm sai lầm nào, sau khi thụ hình phạt có cơ hội quay về dương gian thăm người thân, thứ hai là hung thủ sát hại nó chưa bị luật pháp dương gian trừng trị, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, những chuyện này nhiều lắm, cho nên kiện quỷ mua mệnh thường ít phát sinh."

      Tiểu Mã nghe xong quay đầu lại nhìn chủ sạp, lão chủ là tên mập mạp cao to khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, bên cạnh là già béo ú, chắc là vợ lão. Tiểu Mã lắc đầu : " nhìn ra tên gian thương kia lại là hung thủ gây án.".

      Diệp Thiếu Dương : " mặt hung thủ giết người đâu có khắc chữ, làm sao người phàm nhìn ra!".

      "Cũng đúng a!". Tiểu Mã : "Cơ mà, tiểu Diệp tử, cậu muốn nhúng tay vào chuyện này sao? Quỷ mua mệnh người ta là hợp pháp, lão kia lại còn là hung thủ giết người, cần thiết phải cứu lão!".

      "Đương nhiên cứu, bất quá quỷ mua mệnh phải là trình tự bình thường, muốn tránh khỏi, hãy để cho lão đền tội ở dương gian.". Diệp Thiếu Dương trầm ngâm .

      "Vậy phải làm sao?". Tiểu Mã hỏi tiếp.

      "Chờ chút, trước tiên phải biết vì sao người ta lại muốn mua mệnh của lão."

      Hai người ngồi băng ghế yên lặng nhìn lão chủ sạp, chờ lão dẹp sạp, chủ sạp biết mình sắp gặp tai vạ đến nơi, vẫn chém gió thành bão, nước miếng văng tung tóe để đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, vui vẻ kiếm tiền. Tiểu Mã lắc đầu, cảm khái : "Sắp chết đến nơi mà còn ráng bán mạng kiếm tiền, mỉa mai.".

      Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ câu rất cao thâm: "Người sống đời, phải đều như vậy sao!?"

      Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chút, đêm nay có thể phải nhờ đến Tạ Vũ Tình, vì vậy gọi điện thoại cho nàng, cho nàng biết vị trí, biểu có chuyện quan trọng cần tìm để nàng tới gấp.

      "Phải rồi, tiểu Diệp tử…". Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, rằng: "Nhân gian hay dùng thảo chỉ (1) để đốt cho người chết, nó và tiền phủ, rốt cuộc cái nào mới là tiền cõi ?"

      (1) Thảo chỉ: còn gọi là giấy bản, giấy súc, dùng rơm rạ làm nguyên liệu chế tạo, tính chất thô ráp, hay sử dụng làm giấy nháp hoặc giấy vệ sinh.

      [​IMG]

      "Thảo chỉ thể dùng trực tiếp, nhất định phải được Ti Ngân Tiền đổi thành Nhân Dân Tệ mới có thể dùng ở cõi ."

      Tiểu Mã gật đầu "À, ngoại tệ.".

      Hai mươi phút sau, Tạ Vũ Tình tới, vì là buổi tối nên nàng chỉ mặc chiếc áo T-shirt bó sát nhét vào chiếc quần short ngắn đến bắp chân, tư thái lả lướt, đôi chân dài trắng trẻo lộ ra bên ngoài, khiến kẻ khác nhìn muốn xịt máu mũi.

      "Này, tên vô lại, muộn như vậy còn kêu tỷ tỷ đến làm gì?"
      Diệp Thiếu Dương len lén liếc nhìn bắp đùi của nàng, cười : "Mời ăn.".

      Tạ Vũ Tình nhìn Tiểu Mã đứng kế bên, : "Ba người cùng ?"

      "Ba người được sao, muốn tôi hẹn hò riêng à?"

      Tạ Vũ Tình đá cước, : "Đừng giỡn nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Diệp Thiếu Dương chỉ vị chủ sạp liến thoắng liên hồi cách đó xa, kể mọi chuyện cho Tạ Vũ Tình nghe, Tạ Vũ Tình nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm : "Ngươi là pháp sư, mấy chuyện này ngươi tìm ta làm gì?"

      Diệp Thiếu Dương cố ý ghé sát vào bên tai nàng, vừa lên kế hoạch của mình, vừa ngửi mùi hương thơm mát cơ thể nàng, thuận tiện liếc trộm luôn cảnh xuân tuyệt đẹp bên dưới cổ áo T-shirt...

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 77
      lâu sau, dòng người giảm , chủ sạp và bà vợ đem đồ vật còn lại chất lên xe ba bánh, lái xe rời khỏi. Lúc này, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cũng lên xe Tạ Vũ Tình để theo dõi, tới khu dân cư, thấy chủ sạp dừng lại trước ga-ra , ba người nhanh chóng xuống xe, trốn vào góc khuất.

      bao lâu sau, hai vợ chồng chủ sạp ra ngoài, chủ sạp dùng giọng khẩn trương : "Em xem mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, ngày nào cũng nhận được xấp tiền phủ, rốt cuộc là có kẻ nào đùa dai, hay là có chuyện gì đó bí hiểm?"

      Bà vợ trả lời: "Ngày mai đừng ra sạp, chúng ta đến Miếu Thành Hoàng thắp nhang !"

      Hai người vừa vừa vào tòa nhà, chỉ chốc lát sau, gian phòng bên trái lầu hai sáng đèn.
      Tạ Vũ Tình : "Tên vô lại, làm sao bây giờ?"

      "Theo lý bình thường, nữ quỷ mua mạng lão đêm nay trở lại, đợi bọn họ ngủ say, chúng ta chạy lên đó, chờ nữ quỷ thân, xem xem rốt cuộc nàng có thù oán gì!". Diệp Thiếu Dương quét mắt nhìn xung quanh lần, : "Ở đây toàn camera, lỡ như bị bảo vệ bắt, chúng ta là ăn trộm, báo cảnh sát ..."

      Tạ Vũ Tình liếc : "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?"
      Tạ Vũ Tình dẫn theo hai người tìm được khu bảo vệ, chào hỏi lần, : "Cảnh sát phá án, tắt giám sát !"

      Bảo vệ thấy nàng đưa ra thẻ chứng minh chức vụ đội phó đội hình cảnh, nào dám theo, chỉ liếc mắt nhìn dáng người hoàn mỹ của nàng, trong lòng thầm nhủ, tiểu nương này xinh đẹp, lại là đội phó, trong sở cảnh sát cũng có “quy tắc ngầm”? (Tác giả: Quỳ 100 lần =D)

      Ba người tới vườn hoa dưới lầu, núp vào trong góc. Lầu hai rất nhanh tắt đèn, ba người đợi hồi lâu, cảm giác hai vợ chồng ngủ, Diệp Thiếu Dương mới : "Được rồi, chúng ta lên , Tiểu Mã, cậu ở đây trông chừng.".

      Tiểu Mã gãi đầu cái: "Còn phải trông chừng? Sao tôi thấy bọn mình giống như ăn trộm thế?".

      Tạ Vũ Tình trước, nắm lấy hành lang ban công, rón rén leo lên, Diệp Thiếu Dương đứng ở dưới nhìn nàng, hai bờ mông tròn trịa vểnh ra, cười : "Có muốn tôi đẩy lên ?"

      Tạ Vũ Tình để ý tới , hơi bò lên sân thượng lầu hai, mò được tới cửa sổ, nhàng xoay người leo vào.

      Động tác của Diệp Thiếu Dương rất nhanh nhẹn, nhảy ba cái liền leo lên , hai người như hai con mèo ngồi xổm ban công, nghe tiếng ngáy như sấm trong phòng, hai vợ chồng chủ sạp ngủ ở căn phòng đối diện sân thượng.

      "Làm sao bây giờ?". Tạ Vũ Tình ghé sát vào tai Diệp Thiếu Dương, dùng giọng như khí .

      Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, chóp mũi đụng vào chóp mũi của nàng, Diệp Thiếu Dương nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ướt át, đột nhiên sinh ra cảm giác muốn hôn, vội vã hít vào hơi ngăn chặn.

      Tạ Vũ Tình đỏ mặt, rúc về phía sau.
      Diệp Thiếu Dương lấy ra hai lá bùa đưa cho Tạ Vũ Tình, thấp giọng : "Đây là Hình Phù, dán lên người, quỷ nhìn thấy , cũng phát được khí tức của .".

      "Dán ở đâu?"

      Diệp Thiếu Dương trả lời, kéo TSm lên, dán vào bụng.

      Tạ Vũ Tình do dự chút, thể làm gì khác hơn là làm theo, kéo áo T-shirt lên, lộ ra cái bụng trắng như tuyết.

      "Khụ khụ! Dán ở đâu cũng được, cần thiết phải dán chỗ đó!".

      Tạ Vũ Tình cơ hồ muốn nổi đóa, thấp giọng mắng: "Ngươi cố ý có đúng ?" Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, liền hỏi: "Uy, ngươi phải dán Hình Phù sao, vì sao ta còn thấy ngươi nhỉ?"

      Diệp Thiếu Dương nhún vai: " Hình Phù chỉ có tác dụng đối với quỷ, nếu như còn hình đối với người quá cao siêu rồi!".

      Bỗng nhiên, có cái bóng màu đỏ từ đâu bay vào cửa sổ phòng khách, bay tới phòng ngủ, hai người nhìn chằm chằm vào nó, đúng là nữ quỷ, mặc quần dài màu đỏ, tướng mạo thanh tú, trông khoảng hai mươi tuổi, mặt trắng, tóc dài. Nàng tới bên giường, phun vào mặt bà vợ ngụm khí, bà kia ngoẹo đầu, lập tức bất động.

      Tạ Vũ Tình run run, lại ghé sát bên tai Diệp Thiếu Dương, rất : " chết?"

      " có, quỷ khí vào mồm, hôn mê bất tỉnh, giờ trong phòng mà có cãi nhau cũng đánh thức được bà ta. Cứ xem tiếp !". Diệp Thiếu Dương thấp giọng .

      Nữ quỷ ghé vào bên tai chủ sạp, nhàng kêu tiếng: "Trần mập..."

      Chủ sạp lầu bầu tiếng, tỉnh giấc. Nữ quỷ trong nháy mắt biến mất.

      Trần mập vừa mở mắt, có người gọi, khẩn trương nhìn sang hai bên, thấy gì hết, lại nằm xuống ngủ tiếp. Trong phòng rất yên tĩnh, lão nghe được trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy "Ào ào", nghĩ thầm chắc là bà vợ trước khi ngủ quên khóa nước, ôi chao, đêm nay lãng phí biết bao nhiêu là nước.

      "Ngủ như chết ấy, chỉ biết lăn qua lăn lại.". Trần mập mắng tiếng, đứng dậy mang dép vào phòng vệ sinh, vừa mở đèn nhìn thấy vòi nước bồn tắm mở, nước tràn ra cả bên ngoài.

      Trần mập tắt vòi nước, tới trước lavabo để rửa mặt, vừa ngẩng đầu nhìn trong gương, lão chợt thấy hồng y nữ tử treo lơ lửng khung cửa, hai mắt lồi ra, đầu lưỡi vươn đến chỗ lão, lão hoảng sợ kêu lên tiếng, quay đầu nhìn lại, có gì cả.

      "Ào ào..."

      Trần mập quay đầu nhìn, vòi nước trong bồn lại tự nhiên mở, có điều nước chảy ra lại màu đỏ như máu, rất nhanh nhuộm đỏ cả bồn, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi Trần mập.

      Máu, vòi nước chảy ra máu!

      Trần mập nuốt ngụm nước miếng, cảm giác có gì đó ở đây, xoay người định chạy, phòng vệ sinh đột nhiên đóng sập cửa, mở được, xoay người lại nhìn, máu loãng từ từ nổi lên bọt nước, mái tóc dài màu đen từ dưới nước trồi lên.

      Trần mập dựa lưng vào cửa, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất, mắt thấy tóc càng ngày càng nhiều, sau đó là đầu người nổi lên, có thể thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt có con ngươi, chỉ có tròng trắng mắt nhiễm đầy tơ máu, phía dưới cũng có mũi, có miệng…

      "Ááá!". Trần mập thét lên thê thảm, ngã về phía sau, cư nhiên phá được cửa phòng vệ sinh, cả người xụi lơ còn khí lực để đứng dậy, thất tha thất thểu bò ra ngoài, đâu nghĩ đến, sắp có màn đáng sợ ngoài phòng khách chờ lão:

      nữ nhân áo đỏ quỳ rạp mặt đất, mái tóc vẫn kéo dài bò đất như lão, mỗi lần bò lại phát ra tiếng "Răng rắc răng rắc" như các đốt ngón tay bị bẻ đôi.

      ban công, Tạ Vũ Tình ôm lấy Diệp Thiếu Dương, trốn vào trong lòng , che miệng, cả người run rẩy. Tình cảnh kinh khủng cực độ này cũng làm nàng vô cùng hoảng sợ.
      "Nữ... Nữ quỷ vì sao lại muốn làm như vậy?"

      " muốn để cho lão chết nhõm, muốn hù chết lão, hù chết, cũng làm lão mất hết dương khí, sau đó dễ dàng giết!". Diệp Thiếu Dương giọng : "Những con quỷ có tu vi như nàng, muốn giết người cũng dễ dàng gì!".

      Nữ quỷ rung lắc cái đầu, đến trước mặt Trần mập, giơ tay ra, trong tay cầm xấp tiền phủ, dùng thanh cực kỳ sợ hãi : "Ông chủ Trần, cho ông tiền, ông đưa mạng cho tôi!!!".

      Trần mập sợ đến mức ngã xuống đất, cả người run run, dám để ý đến nàng.

      Nữ quỷ khóc lên, thào rằng: "Ông chủ Trần, Trần Phòng Đông, cho ông tiền này, van cầu ông, cho ông tiền, cho ông tiền này... Ông có phải là tin tưởng tôi , vậy để tôi cho ông xem tôi là ai nha...". xong nàng rụt tay lại, vén mái tóc dài đằng trước lên, để lộ ra khuôn mặt hư thối, mấy vết thương hở mưng mủ xanh lục chảy ra bên ngoài, bên trong chứa đầy giòi bọ….

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 78
      "Xem nè, xem nè, đây là bộ dáng lúc tôi chết, thân thể đều rữa nát, hai mươi ba ngày mới được phát , ông chủ Trần, phải ông rất thích khuôn mặt của tôi sao, ông xem , xem ...". Nữ quỷ càng càng kích động, giận dữ rống lên.

      Trần mập giật giật khóe mắt, miệng sùi bọt mép, nhanh chóng ngã xuống đất bất tỉnh.

      "Aaa!!!". Từ phía sân thượng chợt truyền đến tiếng thét đè nén chói tai, Tạ Vũ Tình chịu nổi nữa phải hét toáng lên.

      Nữ quỷ lập tức quay đầu, thấy gì, đứng lên, cả giận : "Là ai, ai ở bên ngoài?".

      Diệp Thiếu Dương lấy Hình Phù xuống, tới, quản nữ quỷ, trực tiếp đưa tay lên mũi thử hơi thở của Trần mập, tốt quá, lão chết, chỉ hôn mê.

      "Người nào phá chuyện tốt của ta?". Nữ quỷ dùng năm ngón tay tạo thành trảo, chộp về phía lưng .

      Diệp Thiếu Dương thèm nhìn, chỉ bắt pháp quyết đưa về phía sau, hai bàn tay vừa chạm nhau, Diệp Thiếu Dương vẫn ung dung tự tại, nữ quỷ trực tiếp bị đánh bay, ngã nhào xuống đất, kinh ngạc : "Ngươi là... pháp sư?"

      "Đổi mặt mình lại, nhìn cho cẩn thận vào!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt , đỡ Trần mập dậy, xoay người, nữ quỷ biến thành dung mạo thanh tú vốn có, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, oán hận : "Gã thỉnh ngươi để đối phó với ta?"
      Diệp Thiếu Dương thèm giải thích, chỉ câu: "Ta là Thiên sư Mao Sơn."

      Nữ quỷ ngẩn ngơ, đơ người lúc, Thiên sư Mao Sơn, phán quan nhân gian, thể vì tiền làm ra chuyện trái với lương tâm, điểm này tất cả loài quỷ đều biết.

      "Thiên sư, tôi mua mệnh của gã, ngài đừng cản tôi!".

      Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ta cũng muốn cản ngươi, nhưng mua mệnh sát nhân phải là kết quả tốt, tuy ngươi phải thụ hình nhưng đến cõi bị phạt khổ dịch, hồn phách của gã đến cõi lại được giảm bớt tội, ngươi hà tất phải làm như vậy?"

      Nữ quỷ chảy nước mắt, khóc ròng : "Ngài có biết gã hại tôi thê thảm lắm ?"

      "Kể cho ta nghe!"

      Nữ quỷ thoáng trầm mặc, bắt đầu kể lại cố :

      "Tôi là người làm thuê bên ngoài, tết thể về nhà, cho nên tôi thuê phòng của gã, năm ấy là tiết Trung Thu, vợ gã về nhà mẹ đẻ, gã mượn cớ mời tôi ăn tết, bỏ thuốc vào đồ uống, sau đó... Huhu, gã cho tôi tiền, bảo tôi làm tình nhân của gã, tôi theo, gã liền đánh tôi...”

      “Tôi thừa lúc gã chú ý định bẻ song cửa bỏ chạy, ai ngờ gã bóp chết tôi, ném tôi xuống hầm cầu, tôi nằm trong đó hai mươi ba ngày, thân thể hư thối, mới được người ta phát . Cảnh sát tìm ra thân phận của tôi, vẫn để gã nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tôi... Tôi cam lòng, cho nên ngày giỗ quay về, định mua mệnh giết , có bị phạt lao dịch khổ sai tôi cũng chịu, thỉnh Thiên sư thành toàn...".

      Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc đầu, quay đầu gọi Tạ Vũ Tình: "Ra ."
      Tạ Vũ Tình lúc này mới bớt sợ, hơn nữa dáng dấp của nữ quỷ cũng thay đổi, còn kinh khủng như lúc trước, lập tức tháo Hình Phù xuống, nhanh chóng tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương.

      "Vị này là cảnh sát, có thể tống những kẻ giết người vào ngục hoặc bắn chết họ, mặc kệ xử thế nào đều là luật pháp dương gian, sau khi lão chết xuống cõi tiếp tục bị xử phạt, ngươi cần phải làm lao dịch, có phải tốt hơn ?"

      Nữ quỷ nhìn Tạ Vũ Tình, định mở miệng, đột nhiên có đạo nhân ảnh từ ngoài cửa sổ bay vào, cũng mặc trang phục cổ trang, là nam tử mặt đen, vận quan bào, vừa tiến đến liền chắp tay chào Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương cũng hoàn lễ, : " tình như vậy, ta giao kẻ mang tội này cho cảnh sát, ngươi đưa nàng trở về, chuyện mua mệnh đến đây là chấm dứt!".

      Nam tử mặt đen gật đầu, giang hai tay ra, hút nữ quỷ vào lòng bàn tay, sau đó xoay người bay ra khỏi cửa sổ.

      Tạ Vũ Tình trợn to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy là..."

      "Quỷ sai."

      "Quỷ sai... cũng tới?". Tạ Vũ Tình thể tin được.

      "Cũng phải là Ngưu Mã tướng quân, chỉ là quỷ sai thông thường, có gì lạ đâu!". Diệp Thiếu Dương thờ ơ bảo: "Tôi mà chết, đến cõi được làm chiếu tướng, còn uy phong hơn ta nhiều!".

      Diệp Thiếu Dương khom người bấm lên Nhân Trung của Trần mập cái, vỗ mạnh sau đầu, Trần mập tỉnh lại, ngây ngốc nhìn Tạ Vũ Tình.

      "Giao cho !". Diệp Thiếu Dương né sang bên.

      Tạ Vũ Tình suy nghĩ chút, lấy điện thoại cầm tay mở ghi , bảo Trần mập thuật lại quá trình cưỡng gian giết người, cảnh cáo lão, nếu như , bị nữ quỷ mang .

      Trần mập vừa nãy thấy nữ quỷ xuất vẫn còn sợ, dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nào dám , lập tức kể hết mọi tội lỗi, [T R U Y E N F U L L. V N] Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho đồng , mười phút sau xe cảnh sát 110 liền tới, Tạ Vũ Tình giao cho họ dẫn , leo lên xe, gọi Diệp Thiếu Dương lại, rằng: "Cám ơn ngươi nhường công lao cho ta, có điều băng ghi này thể làm chứng cứ trực tiếp, ta muốn đích thân thẩm vấn gã, cho nên trước nhé!".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Sáng mai tôi gọi cho , chúng ta tiếp tục chính !".

      Tạ Vũ Tình nhìn , đột nhiên hỏi: "Tên vô lại, ngươi nghĩ giao lão cho pháp luật hay giao cho nữ quỷ kia tốt hơn?"

      Diệp Thiếu Dương nhún vai, trả lời.

      Tạ Vũ Tình ngồi trong xe được lúc, đột nhiên quay đầu lại : "À phải rồi, quỷ sai hẳn là rất lợi hại, sao mời đến hỗ trợ, cùng đối phó với Phùng Tâm Vũ?"

      Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười: " quỷ sai phổ thông sao có thể lợi hại được? Hơn nữa người ta còn có chức trách của người ta, tuyệt đối thể quản, phải chức trách biết làm sao được? Hơn nữa tôi là phán quan nhân gian, nếu như tất cả mọi chuyện đều gọi quỷ sai lên đối phó, còn cần tôi làm gì?".

      "Ngươi khoan đắc ý!". Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn , lái xe cảnh sát rời .

      Diệp Thiếu Dương trở lại vườn hoa, tìm thấy Tiểu Mã, hai người ngồi xe taxi trở về.

      Tiểu Mã nghe xong cố của nữ quỷ kia cũng thổn thức ngớt.

      Diệp Thiếu Dương lại chẳng có cảm giác gì, chuyện này đối với quá bình thường, trước lúc hạ sơn xử lý qua biết bao nhiêu chuyện tương tự.

      tại chỉ chú ý đến trận chiến sắp diễn ra với Phùng Tâm Vũ, đây mới là đại hàng đầu, về phần giải quyết mấy việc cũng chỉ như khúc nhạc đệm, thậm chí còn được tính là nhạc đệm.

      Diệp Thiếu Dương chỉnh báo thức điện thoại di động, sau đó lên giường suy nghĩ những chuyện cần làm ngày mai, lập ra kế hoạch đại khái, đọc lần Tĩnh Tâm Chú rồi ngủ thiếp .

      đêm vô mộng, sáng sớm hôm sau, đợi đồng hồ báo thức, tự tỉnh giấc lúc bảy giờ.
      Hôm nay có thể phải mở sào để đấu pháp với Phùng Tâm Vũ, đại chiến quỷ đàn, phải giữ gìn trạng thái tốt nhất, sau khi rửa mặt, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi giường, dùng thuật dưỡng khí Mao Sơn điều tức vòng chu thiên, tinh thần sung mãn, hai mắt thanh minh, lúc này mới hài lòng xuống lầu ăn sáng, cũng mua cho Tiểu Mã phần.

      Hơn tám giờ Tiểu Mã mới tỉnh, ăn điểm tâm xong, cả hai liền đón xe đến quán rượu Nhã Lan, đường còn gọi Tạ Vũ Tình và Lý Đa cùng tới.

      "Cậu gọi Tạ mỹ nữ còn có thể hiểu được, gọi tiểu Đa tới làm gì?". Tiểu Mã buồn bực hỏi.

      "Đến lúc đó tôi bày Bát Môn Sinh Tử Đạo, cần người hỗ trợ, càng nhiều càng tốt."

      " đâu phải là pháp sư, sao có thể giúp cậu?"

      "Đến lúc đó rồi biết!". Diệp Thiếu Dương muốn lãng phí nước bọt, phải để dành để bàn bạc với Nhuế Lãnh Ngọc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :