1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      08 Nhật ký

      Người có thể giống đôi vợ chồng giá đó, sinh hoạt lâu dài ở bên ngoài, nhiễm bệnh trùng hút máu, Tần Minh Hồi rốt cuộc chưa từng thấy.

      Nàng lục tục nhìn thấy phòng ốc rơi vỡ mặt đất, hoặc là trống người, hoặc là đóng chặt lại chứa nhân loại chết biến thành trùng hút máu.

      01 đốt trùng hút máu thành tro, từ lần đầu tiên thiêu thi thể nhân loại, thực bình thường hỏi ra câu đó, kết quả tiểu tiểu thư khóc lên, về sau 01 hỏi lại vấn đề này nữa.

      như là đứa trẻ bị dọa đến, tuy rằng biết làm sai nơi nào, nhưng nhận được phản hồi tốt rồi, cũng dám làm chuyện giống như trước nữa.

      Tần Minh Hồi chú ý tới vấn đề này, giao lưu giải thích với lâu, 01 mới khôi phục thói quen dò hỏi cảm thụ và chấm điểm của nàng. Nhưng mỗi lần thiêu hủy nhân loại biến thành trùng hút máu, đều hỏi nữa.

      rốt cuộc hiểu được cái gì từ chuyện này, Tần Minh Hồi cũng lắm.

      vùng đất rộng lớn tuy rằng mênh mang người, nhưng cũng tĩnh mịch, bởi vì còn có các loại động vật sinh sống.

      Tần Minh Hồi thấy đàn voi, mười mấy con voi, mang theo voi con qua bên cạnh bọn họ.

      Các con vật đó hình thể khổng lồ, cũng sợ hãi người máy 01 lớn hơn chúng nó rất nhiều, chỉ coi trở thành cục đá ven đường.

      qua bên người bọn họ, voi mẹ thành niên nhìn nhiều hai mắt rồi thôi, voi con tò mò hoạt bát hơn rất nhiều, vòng quanh chân 01 dạo qua vòng, dùng cái vòi ngoắc ngoắc chân , bị voi mẹ kêu gọi mới chạy chậm theo sau. Cọ đến bên chân voi mẹ, voi con còn phải cúi đầu giơ vòi lên, như là cáo biệt đại gia hỏa.

      Trừ đàn voi, Tần Minh Hồi còn thấy ở đây có sư tử, báo cùng với đàn trâu rừng, ngựa.

      Tần Minh Hồi nghĩ tới săn chút động vật khác, thay đổi khẩu vị, cuối cùng đều từ bỏ.

      Dê hoang cỏ tiếng kêu kiều tiếu đáng , nhảy lên giống đứa vui sướng; nai con trong bụi cây đôi mắt to to, đặc biệt xinh đẹp, tò mò lại khờ dại chủ động tới ngửi ngửi nàng.

      Luc này, muốn nàng nhào qua thọc chết chúng nó ăn thịt…… Tần Minh Hồi hạ thủ được. Xã hội đại, mọi người đều quen thuộc với thịt xẻ ra, đóng gói xong, để tự mình giết trâu giết dê có mấy người dám động thủ.

      Nàng ngẫm lại cảm thấy mình vẫn nên ăn nhiều chút trái cây rau dại thôi, cũng đừng nghĩ đến đổi khẩu vị, thịt gà rừng thỏ hoang thôi cũng khá tốt.

      Có ăn là rất tốt rồi.

      Bất quá buổi tối nằm ở ngực 01, Tần Minh Hồi cùng 01 chuyện phiếm, bỗng nhiên ra: “Muốn ăn thịt dê.”

      [ Vâng, tiểu tiểu thư, 01 bắt dê cho ngài. ]

      “Vẫn là thôi .”

      Trong chốc lát, Tần Minh Hồi lại : “Muốn ăn thịt bò.”

      [ Vâng, tiểu tiểu thư, 01 bắt bò cho ngài.]

      “Vẫn là thôi .” Tần Minh Hồi tiếp tục : “Muốn ăn thịt heo.”

      Bị cự tuyệt hai lần, 01 bắt heo, Tần Minh Hồi hỏi ngược lại: “ bắt heo cho tôi sao?”

      [ Tiểu tiểu thư, vẫn là thôi . ]

      01 học nàng trả lời.

      Tần Minh Hồi bị làm cho cười chết, cười xong thầm, “Nếu bắt heo, khả năng tôi suy xét chút rồi đồng ý.”

      [ Tiểu tiểu thư, vì sao bắt heo liền đồng ý? ]

      Vấn đề này, Tần Minh Hồi cũng phải thực hiểu . Vì sao đành lòng giết nai con dê gặp được ven đường, đối với thỏ hoang, gà rừng lại có thể xuống tay, vì sao muốn ăn hổ bất an, ăn thịt heo lại có thể yên tâm thoải mái.

      “Bởi vì heo tương đối ngon?” Tần Minh Hồi nhớ tới đại sư phụ ở Cựu Trạch làm mòn nướng.

      [ Tiểu tiểu thư, bò và dê thể ăn sao? ]

      “…… Cũng ăn ngon.”

      01 thông logic của tiểu tiểu thư. Tần Minh Hồi đành phải hơn nửa đêm thảo luận phen với 01 loạt vấn đề về hương vị của các loại động vật cùng với có thể ăn được hay , ở tình huống như thế nào mới có thể ăn, đến nàng đói bụng ngủ giấc.

      quá hai ngày, Tần Minh Hồi gặp đám lợn rừng, lợn rừng mẹ lông đen mang theo mấy con con nghênh ngang mà qua đồi cỏ dại gần đó, 01 thấy, nhắc nhở Tần Minh Hồi.

      [ Tiểu tiểu thư, có thịt heo ăn ngon. ]

      Tần Minh Hồi nuốt nước miếng, lập tức nhìn sang bên đó.

      [ Tiểu tiểu thư, 01 bắt heo cho ngài. ]

      “…… Vẫn là thôi .” Tần Minh Hồi lùi về, tiếp tục cầm bút than viết viết vẽ vẽ ở tảng đá.

      Ăn thịt heo nàng có áp lực tâm lý, nhưng giết heo nàng có a.

      biết có thể làm trình tự giết heo cho 01 hay , nàng nghĩ đến liền hỏi.

      [01, tôi có thể viết cho cái trình tự giết heo sao? ]

      [ Vâng, tiểu tiểu thư. ]

      Như vậy, cũng chỉ dư lại vấn đề, trình tự giết heo phải viết như thế nào?

      Gần đây đối với trang bị cho 01, Tần Minh Hồi có chút thành quả.

      01 tại có đèn, cái loại đèn huỳnh quang có thể chiếu sáng bình thường trong đêm! Hơn nữa nàng còn thêm công năng khống chế nhiệt độ cho phòng điều khiển thuần trắng, cái công năng này làm Tần Minh Hồi cao hứng cực kỳ, bao giờ sợ nóng lạnh nữa.

      Nàng thông qua đầu óc mình, thành công đề cao độ thoải mái cho thân thể mình.

      Trừ cái này ra, Tần Minh Hồi còn sáng lập gian mới khác ở trong thân thể 01, dùng để ký lục loạt phỏng đoán cùng thành quả học tập của nàng, còn có nhật ký của nàng.

      [01, tôi viết nhật ký ở trong thân thể , nhưng thể xem nha. ] Tần Minh Hồi đùa với 01.

      01 lại bị tiểu tiểu thư khó xử rồi. Viết ở chỗ , lúc ghi chép thành công cũng chẳng khác nào “Xem” được rồi, nếu xem, ghi chép mấy ngày nay cũng thể bảo tồn.

      Đối với chuyện này, trước mắt 01 hoàn toàn tìm thấy biện pháp giải quyết.

      Tần Minh Hồi chờ “Tự hỏi” chút, lại hào phóng mà tỏ vẻ, “Nếu thấy rồi, vậy thôi, làm trao đổi, cũng nên viết nhật ký cho tôi xem.”

      So sánh với cái nan đề phía trước kia, bảo viết nhật ký, việc này làm dễ hơn nhiều, 01 khó xử rốt cuộc lại có thể ra lời kịch nhất quán.

      [ Vâng, tiểu tiểu thư. ]

      Tần Minh Hồi tò mò 01 viết “Nhật ký” có dạng gì. Bởi vì nàng trước “ thể tham khảo nhật ký của tôi nha”, 01 giao cho nàng nhật ký quả nhiên tràn ngập cỗ dầu máy khô cằn.

      “Viết” nhật ký ngày đầu tiên, lên ở phía dưới nhật ký Tần Minh Hồi, Tần Minh Hồi đầy mùi ngon mà nhìn, đối cho tán thành và khích lệ rất lớn với nhật ký hình thức học sinh tiểu học của .

      Nhật ký của 01, có rất nhiều chỗ ngoài đự đoán của Tần Minh Hồi.

      Nàng viết nhật ký là chuyện ngày này mình trải qua, phong cảnh xem, còn ít cảm tưởng.

      Mà 01 cùng nàng như hình với bóng, nhìn thấy chính là phong cảnh tương đồng, trải qua chính là chuyện tương tự, viết ra lại hoàn toàn bất đồng.

      Tần Minh Hồi viết qua ngọn núi, hình dạng như là rùa đen, núi tròn tròn, bộ phận phía trước nhàng như là đầu rùa vươn từ mai, viết rất thú vị.

      01 cũng viết núi, nhưng viết lộ trình ngày hôm nay, các nàng tổng cộng trải qua bao nhiêu tòa núi. Tần Minh Hồi cũng chưa chú ý tới hôm nay các nàng qua nhiều tòa núi như vậy.

      Nhật ký của Tần Minh Hồi có rất nhiều cảm tưởng, nhưng nhật ký của 01 cơ bản có cảm tưởng.

      Hình dung về núi, Tần Minh Hồi rất có sức tưởng tượng, 01 chính là trung thực mà ghi lại. viết “Tiểu tiểu thư , tòa núi đó lớn lên giống rùa đen, muốn đặt cho nó tên là núi Rùa Đen. 01 lưu lại tên này, để núi Rùa Đen vào bản đồ.”

      Nhìn đến chỗ này, Tần Minh Hồi hỏi : “ làm bản đồ?”

      [ Đúng vậy, tiểu tiểu thư, chỗ tôi qua đều rà quét bản đồ. ]

      Tần Minh Hồi vẫn là lần đầu phát 01 vẽ bản đồ. Được rồi, nàng biết có thể là có kĩ năng ký lục địa hình, nhưng nàng vẫn khen , “01, bản đồ làm thực tốt, đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ.”

      Bản đồ trụi lủi, duy nhất chỗ có đánh dấu, chính là núi Rùa Đen.

      01 giống như cũng tương đối thiên vị với nơi duy nhất có tên này, cho nó màu sắc giống những ngọn núi khác.

      Đối với đặc thù rất này, Tần Minh Hồi cảm giác được lãng mạn.

      “Đặc thù” của người máy, còn phải là “Đặc biệt” của nhân loại sao.

      Nhật ký như vậy, 01 viết vài ngày. Về thảo luận các loại động vật, các loại tình huống ăn hay ăn, 01 cũng ghi vào nhật ký, ngày đó số lượng từ ghi lại vượt qua toàn bộ lúc trước.

      Tần Minh Hồi mở ra xem, khó trách số lượng từ lại nhiều, ghi chép lại tất cả các câu nàng từng , từ mở đầu xuống, cơ hồ đại bộ phận phần mở đầu đều viết “Tiểu tiểu thư ”.

      “01, chỗ này đâu phải là viết nhật ký nha, đây là trích lời tôi mà, bằng đặt tên là ‘Trích lời của tiểu tiểu thư’ thôi.” Lời tuy như thế, Tần Minh Hồi vẫn cười đến rất vui vẻ.

      [ tiểu tiểu thư, nhật ký thể viết như vậy sao? ]

      “Có thể a, bất quá có phải thiếu chút cảm tưởng của ? xem nhật ký của tôi, đại bộ phận đều là tâm tình và cảm tưởng.” Tần Minh Hồi có ý thức mà dẫn 01 theo phương hướng này.

      [ Tiểu tiểu thư nhìn thấy rất nhiều đồ vật, có rất nhiều cảm tưởng. 01 cũng nhìn thấy rất nhiều đồ vật, 01 có cảm tưởng. ]

      có thể có a, rất là đơn giản. xem, tôi nhìn thấy đồ vật xinh đẹp vui vẻ, 01 phải cũng biết phân biệt thứ gì có xinh đẹp hay sao?”

      Từ lúc Tần Minh Hồi như vậy xong, nhật ký của 01 liền chậm rãi thêm rất nhiều miêu tả về “Vui vẻ”. Toàn bộ đều là vui vẻ, bởi vì theo phân tích, trời là màu lam xinh đẹp, hoa bên đường tươi thắm xinh đẹp…… Lớn đến trời, đến hoa dại li ti mặt đất, đều có thể rà quét được.

      Nơi nơi đều là đồ vật xinh đẹp, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những thứ này, cho nên hẳn là mỗi ngày đều thực vui vẻ.

      Tần Minh Hồi nhìn nhật ký có chút trầm mặc.

      Nàng cũng phải mỗi ngày đều vui vẻ, kỳ cũng có rất nhiều lúc vui, tưởng niệm thân nhân bằng hữu, có đôi khi cũng cảm thấy có chuyện gì đáng vui vẻ.

      Chính là nhìn thấy 01 viết như vậy, nguyên lai trong thế giới của , có nhiều đồ vật xinh đẹp như vậy, cũng có nhiều thời khắc đáng giá vui vẻ như vậy.

      01 đơn giản, cho nên điều kiện để “Vui vẻ” cũng rất đơn giản.

      Nhật ký 01 lần đầu tiên xuất vui”.

      viết: “Chim bài tiết ở người tôi, tiểu tiểu thư vui, tiểu tiểu thư vui, cho nên tôi hẳn là cũng vui.”

      thậm chí dùng từ càng thêm nhân tính hóa.

      “Hôm nay thấy hai con voi, nhớ lại bảy ngày trước từng xem đàn voi, con voi con dùng cái vòi chạm vào tôi.”

      Tần Minh Hồi nhìn thấy câu bình thường này, biết vì sao, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.

      “01, nhớ lần trước chúng ta nhìn thấy đàn voi, cũng nhớ con voi con đó?”

      [ Đúng vậy, tiểu tiểu thư, 01 ký lục lại tất cả đồ vật gặp được. ]

      vẫn luôn ký lục, nhưng mà xem, nhật ký này của , lần đầu tiên viết toàn bộ chuyện hôm nay gặp được, mà là liên hệ tới chuyện phát sinh từ trước.”

      Tần Minh Hồi là người có tình cảm phong phú, nhật ký của nàng luôn là có rất nhiều cảm xúc, mỗi ngày, nàng đem những cảm xúc đó tồn trữ ở trong mô đun của 01.

      Khi 01 sinh ra nhật ký của mình, đối chiếu với nhật ký của tiểu tiểu thư để so sánh.

      Tần Minh Hồi viết hôm nay nhìn thấy con chim lớn xinh đẹp màu trắng, con chim bay tới bay lui chung quanh, nhìn thấy đồng bọn của nó, bộ dáng rất là độc. Nàng tâm huyết dâng trào ở nhật ký sáng tác câu chuyện về chim trắng độc.

      Cầm nhật ký có mức độ học tập khó khăn càng ngày càng cao như vậy, 01 càng thêm tinh tế mà rà quét đồ vật gặp được đường, tiểu tiểu thư viết chim trắng, cũng viết chim trắng.

      Tiểu tiểu thư viết chim trắng thực độc, liền viết người chim trắng có bao nhiêu lông chim, ở trời bay bao nhiêu vòng, ở trong hồ nước bên cạnh bắt được bao nhiêu con cá.

      Kỳ , mỗi ngày sinh ra chỉ chương nhật ký, mà là rất nhiều rất nhiều chương, ngừng ưu hoá, sau đó đem chương phán định là tốt nhất ghi ở phía dưới nhật ký của tiểu tiểu thư.

      Tần Minh Hồi từ nhật ký của 01 thấy được chim trắng viết, con chim đó hôm nay ở bên hồ chạy năm lượt, bắt được năm con cá.

      Xem xong, Tần Minh Hồi liền hề cảm thấy con chim trắng độc hay , nàng chỉ cảm thấy hôm nay sợ là con chim ăn quá no.

      Nàng che miệng cười, cười xong kéo ra giao diện nhật ký của mình, viết tiếp: “Nhìn thấy con chim trắng đơn chiếc bóng, nghĩ đến mình mình ở thế giới này, có chút khổ sở, nhưng mà xem xong nhật ký của 01, liền khổ sở nữa……”

      “Tôi thích 01, hy vọng ấy có thể vẫn luôn cùng tôi.”

      Viết xong lưu lại, hàng chữ lẳng lặng xuất ở dưới, là trả lời ―― 01 mãi luôn cùng tiểu tiểu thư.
      Last edited: 3/11/21
      sabera.tran, A fang, Chris_Luu3 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      hahaha 01 đúng là lucky star của tiểu tiểu thư mà. Nếu buồn được chọc vui ngay
      Mãi yêu editorheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      09 Người xa lạ

      Tần Minh Hồi mỗi ngày làm nhiều nhất chính là nghiên cứu 01.

      01 là đối tượng thực nghiệm của nàng đồng thời cũng là đồng bọn của nàng, nàng tràn ngập tò mò cùng chờ mong với ―― tò mò đến tột cùng có thể sinh ra biến hóa bao lớn, chờ mong có thể biến thành “Người”.

      Chính nàng đối với chuyện này cảm thấy hứng thú cho nên mỗi ngày làm biết mệt, đồng thời cũng bởi vì nàng kế thừa thân thể này, nên có phần ý thức trách nhiệm.

      Tuy rằng nàng cũng phải là con của Tần Nhạc Đan, nhưng đều là họ Tần, nàng có thân cận tự nhiên với Tần Bá Dị và Tần Nhạc Đan, nàng nguyện ý kéo dài ý chí của hai người này, làm cho 01 tâm huyết cả đời của bọn họ thoát khỏi vận mệnh trở thành máy móc giết chóc.

      thế giới khác, nàng sống đến hai mươi tuổi nghênh đón tử vong, cả đời quá mức ngắn ngủi, ở thế giới này, sinh mệnh của nàng khả năng càng ngắn ngủi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó, nàng vẫn cứ muốn làm việc có ý nghĩa.

      ……

      vào thế giới này ngày thứ 62, Tần Minh Hồi lại lần nữa gặp được người sống, đó là đội ngũ, ước chừng hai mươi mấy người, bằng chiếc xe đơn sơ kỳ quái, phía sau còn trâu ngựa theo chở đồ vật.

      Bọn họ tự bọc mình đến kín mít, giống đám kiến đột nhiên xuất dưới triền núi.

      Được 01 nhắc nhở trước, Tần Minh Hồi bị bọn họ dọa đến, nhưng ra bọn họ bị người máy cao lớn chưa bao giờ thấy dọa sợ. Bất quá do dự lát, bọn họ vẫn tiến đến gần.

      Đối phương có hai mươi mấy người, hơn nữa nhìn qua phần lớn là đàn ông, Tần Minh Hồi có chút sợ, nàng sợ vạn nhất những người này có ác ý, bị 01 pháo toàn bộ xử lý.

      Nàng dạy 01 rất nhiều điều, nhưng phải rất muốn dạy giết người.

      “Hi! Chúng ta có ác ý, , muốn tán gẫu chút sao?” Bên kia người bám ở bên cạnh xe hô to với nàng, vừa hô vừa phất tay.

      Tần Minh Hồi đáp ứng, vỗ vỗ ngón tay 01, để cho ngồi ở chỗ này, mình đến triền núi bên kia.

      vất vả gặp gỡ người sống, nàng vẫn muốn cùng bọn họ chuyện bình thường. vào thế giới này lâu như vậy, số lượng người sống nàng thấy còn ít hơn số lượng hổ từng gặp, giờ nhìn thấy bọn họ, đáy lòng nàng cảm thấy trận thân thiết.

      Đám người đó thái độ đối với nàng cũng hữu hảo ngoài ý muốn, ước chừng cũng là vì ở nơi thế nào này cơ hồ có khả năng gặp những người khác, vất vả mới thấy đồng loại, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

      từ đâu ra a, trước nay tôi chưa từng thấy người máy lớn như vậy, lợi hại!” Trong đội ngũ có người tuổi trẻ người mang theo sợ hãi và cực kỳ hâm mộ, nhìn 01 chờ ở cách đó xa.

      Tần Minh Hồi ngồi ở trong doanh địa lâm thời bọn họ mới dựng, bên cạnh vây quanh vòng người, bọn họ tháo xuống bịt mắt, lộ ra từng đôi mắt to tràn đầy tò mò.

      Nàng còn chưa trả lời vấn đề, lại có người phụ nữ tuổi hơi lớn tuổi lo lắng hỏi nàng: “Sao có mình lại ở bên ngoài, diện mạo cũng biết che lại, vạn nhất nhiễm bệnh trùng hút máu làm sao?”

      Việc này, Tần Minh Hồi đúng là sợ, nàng dù sao cũng bị nhiễm, thứ này cũng nhiễm lần thứ hai, cũng lây truyền qua người.

      Nàng còn suy nghĩ nên trả lời như thế nào với người phụ nữ lo lắng cho nàng, lại có người : “Chúng ta từ an toàn khu phía Bắc ra thăm dò, hẳn là phải từ chỗ chúng ta ? từ an toàn khu nào? Hay là di dân ở bên ngoài? Trời ạ, người máy này của lớn, tôi có thể sờ chút sao?”

      “……”

      Đông nam tây bắc bốn an toàn khu, Tần Minh Hồi ở trong phim có hiểu biết cơ bản, nơi Hoắc Lan bọn họ chính là an toàn khu phía Nam, sau đó có được người máy 01, phát động chiến tranh, an toàn khu phía Bắc quy mô tương đối liền luân hãm.

      Nàng châm chước chút, lựa chọn trả lời ít vấn đề.

      Đối với nội dung nàng bừa, những người này cũng biết có tin hay , nhưng bọn nhìn qua cũng chính là thuận miệng hỏi, có ý tứ cẩn thận tìm tòi nghiên cứu.

      Đội ngũ vốn dĩ ngày, tới buổi tối mới có thể nghỉ ngơi, hôm nay khó được đụng phải người sống, bọn họ liền dừng lại nghỉ ngơi trước, hơn nữa bắt đầu nấu cơm.

      Tần Minh Hồi ngửi thấy được mùi lương thực lâu, tự chủ được nhìn về phía nồi của người ta.

      Hai người trẻ tuổi ngừng cùng nàng chuyện, thấy bộ dáng của nàng, buông bả vai hì hì cười, bị người phụ nữ lớn tuổi kia đánh chút, “Cười quái dị cái gì!”

      Hai người trẻ tuổi cười nữa, bị người phụ nữ tên là A Mã này đuổi sang bên kia hỗ trợ nấu cơm.

      Rất nhiều người ngồi thoải mái ở chung quanh, Tần Minh Hồi cách bọn họ xa gần, tò mò nghe bọn họ chuyện, ngẫu nhiên cũng chậm rãi cùng những người khác tiến hành giao lưu trúc trắc.

      A Mã nhìn nàng, cảm thấy này còn trẻ có tính trẻ con, như là con dê con đột nhiên xuất sườn núi, làm người ta cảm thấy quá hiếm lạ.

      Bà ấy nhìn thấy đôi giày chân Tần Minh Hồi, xoay người lên xe của mình, tìm ra cái túi vải.

      Trở lại ngồi xuống bên người Tần Minh Hồi, A Mã từ trong túi vải lấy ra bộ quần áo giống như áo mưa, hình thức sai biệt với người bà ấy, với Tần Minh Hồi: “ mặc quần áo này vào, giờ phải mùa huyết trùng thường xuyên xuất , nhưng bên ngoài như vậy cũng rất nguy hiểm, vẫn che thêm .”

      Tiếp theo lại từ trong túi vải móc ra đôi giày đưa cho nàng.

      “Đôi giày này tôi chật, khả năng là thích hợp.”

      Lúc Tần Minh Hồi mới vừa tỉnh lại cũng chỉ có bộ quần áo, có giày, dọc đường giày đều là chính nàng làm bằng đồ vật lung tung có thể tìm được, lá cây, mảnh gỗ, nhánh cỏ cùng da thỏ, nàng đều thử dùng để làm giày. tại đôi chân này chính là bọc lớp da thỏ làm thành, nhìn đặc biệt kỳ cục, mỗi lần đường đều thuận tiện, chân bọt nước đều cọ ra vài tầng.

      Cầm quần áo cùng đôi giày da khâu chặt chặt chẽ chẽ, Tần Minh Hồi hơi có chút kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, “Tôi có gì có thể đổi với bà.”

      A Mã liền cười rộ lên, tuy rằng mặt nạ bảo hộ mặt còn chưa lấy ra, nhưng đôi mắt cong phủ kín nếp nhăn. Bà ấy dùng đôi tay thô ráp sờ sờ đầu Tần Minh Hồi, “Đổi cái gì, cho dùng.”

      Bà ấy nhìn Tần Minh Hồi, thở dài hơi, ngữ khí trở nên có chút phiền muộn, “Mấy năm nay, người càng ngày càng ít. Lúc tôi mười mấy tuổi mỗi năm cùng cha mẹ ra ngoài, khi đó còn có thể gặp được ít người sinh hoạt ở bên ngoài, gặp mọi người đều hội tụ bên nhau trò chuyện, giờ tôi hơn bốn mươi tuổi, mấy năm nay ra, thường xuyên người sống cũng gặp được, tôi liền nghĩ, bên ngoài có phải còn ai hay ……”

      Tần Minh Hồi nghe cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu.

      “Ai, ăn cơm thôi!” Vị đầu bếp cánh cánh tay to bằng eo Tần Minh Hồi gõ nồi kêu.

      đám người trong đội ngũ sửa sang lại đồ vật, nghỉ ngơi, còn có vây quanh bên người Tần Minh Hồi hiếm lạ sôi nổi bò dậy, tìm kiếm chén của mình qua múc cơm.

      A Mã cũng qua. Tần Minh Hồi mình ngồi tại chỗ, thay đôi giày hơi cũ nhưng thoải mái, mặt đất dậm chân cái.

      “Hắc!” cái chén lớn đưa đến trước mắt nàng, người tuổi trẻ vừa rồi bị A Mã đuổi hỗ trợ, bưng chén, cười đến xán lạn với nàng, “Ăn , tôi dặn riêng chú Hải lấy nhiều chút cho !”

      Bọn họ ăn chính là lẩu thập cẩm dùng hoa màu rau dưa và thịt hầm lẫn, nhìn qua có vẻ chẳng ra gì, nhưng ngửi rất thơm. Tần Minh Hồi ngượng ngùng cảm ơn rồi nhận, người trẻ tuổi kia cũng , bưng chén lớn của mình ngồi xổm trước nàng, hự hự mấy miếng ăn hết hơn nửa.

      ăn cũng quá chậm, nếu rất nhiều người cùng ăn khẳng định đoạt được đồ ăn!”

      A Mã cầm cái chén tới đây, nghe người trẻ tuổi ngừng, lại đá đá , “ , sang bên ăn, cứ ở mãi bên cạnh người ta làm cái gì.”

      Người trẻ tuổi đầy mặt ủy khuất, “Tôi là đưa đồ ăn cho ấy.”

      A Mã cũng để ý , đá rồi, trong đội ngũ của bọn họ này đám người trẻ tuổi đều giống như ngựa hoang đấu đá lung tung, nhìn điềm đạm nho nhã, cũng đừng bị bọn họ dọa tới.

      “Xem gầy như vậy, ăn nhiều chút, còn có chén trứng hầm nước đường này, là Đại Hải làm riêng cho .” A Mã cẩn thận đưa cái chén cho nàng.

      Đại Hải chính là vị đầu bếp diện mạo hơi dữ, tựa hồ cũng là người lãnh đạo của đội ngũ này.

      Tần Minh Hồi theo bọn họ ăn trực bữa, buổi tối cũng ngồi ở trong doanh địa cùng bọn họ chuyện phiếm, nghe bọn chuyện an toàn khu phía Bắc, đội thăm dò này ra ngoài tìm hạt giống lương thực, trái cây rau dưa, còn ít động vật có thể chăn nuôi.

      Di chuyển ở mặt đất người, khó được gặp đồng loại, lại là hình như cái gì cũng hiểu, mặc kệ cái gì, nàng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc cảm thán, đám người cảm thấy nàng phản ứng thú vị, chuyện đều phá lệ có tinh thần.

      A Mã nghe những người trẻ tuổi đó cao đàm khoát luận, cố ý vô tình khoe khoang bản thân mình, rất là ghét bỏ lắc đầu, ngồi ở bên Tần Minh Hồi, động tác nhanh nhẹn dùng da thỏ giúp nàng khâu giày.

      Tay nghề của bác ấy tốt hơn Tần Minh Hồi nhiều, buổi sáng ngày hôm sau, Tần Minh Hồi liền thêm hai đôi giày da thỏ mới, đầu đội mũ da thỏ.

      A Mã hỏi nàng, muốn cùng bọn họ trở về an toàn khu phái Bắc hay , Tần Minh Hồi cự tuyệt. A Mã tỏ vẻ đáng tiếc, nhưng cũng thêm gì, lại đưa cho nàng túi lương thực , “Cháu bé, hy vọng lần sau còn có thể gặp lại.”

      Đoàn người bọn họ còn phải lên đường, thể dừng lại ở chỗ này lâu lắm, thực mau liền cáo biệt cùng nàng.

      Tần Minh Hồi đứng ở sườn núi, nhìn đội ngũ này theo phương hướng khác.

      Người trẻ tuổi ngồi ở nóc xe phất tay hô to với nàng: “Ai, nếu mình ở bên ngoài nổi, liền mang theo người máy của an toàn khu, bên ngoài có ai, an toàn khu còn có rất nhiều đồng bọn đó!”

      “Đừng từ bỏ a! Chúng ta có duyên gặp lại!”

      Có lẽ bọn họ năm này sang năm nọ rời an toàn khu, vào thế giới bên ngoài, thấy được nhiều đồng loại tuyệt vọng từ bỏ sinh mệnh.

      Vẫn luôn chờ đến bọn họ hẳn thấy nữa, Tần Minh Hồi trở lại bên 01, ngồi ở ngón chân .

      “01, bọn họ rồi?”

      [ Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

      “…… Kỳ , ngày hôm qua lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng tôi còn nghĩ, chừng bọn họ là người xấu. Khả năng muốn cướp , khả năng tìm hiểu bí mật về , khả năng hạ thuốc trong đồ ăn ……”

      “Kết quả tôi đều đoán sai.” Nàng nhìn giày chân, thả lỏng mà than thở tiếng, “ tốt.”

      Nàng có ấn tượng lớn nhất với thế giới này chính là Hoắc Lan tham lam hung ác, cùng Hoắc Ân hiểm xảo trá, còn có người thường bị hủy gia viên trong chiến tranh, ở bầu khí áp lực như vậy, mỗi người đều thống khổ lại tuyệt vọng, tựa hồ tìm thấy cảm xúc chính diện, ôn nhu và thiện ý đều bị che giấu dưới chết lặng đối với sinh mệnh.

      Cho nên lúc trước nàng có chút bài xích tới gần mấy cái an toàn khu, cũng cảnh giác lúc gặp mọi người.

      Bất quá tại, nàng rộng mở thông suốt.

      Phần thiện ý đến từ người xa lạ đáng quý như thế, khiến trong lòng nàng tràn ngập lực lượng ấm áp.

      Tuy rằng chỉ cùng họ ở chung thời gian ngắn ngủi, nhưng nàng cảm thấy bởi vậy chính mình cùng thế giới này sinh ra liên hệ càng thêm chặt chẽ.

      Đây cũng phải là bộ phim hẹp hòi kia, mà là thế giới càng thêm chân .

      “01, chờ về sau có cơ hội, chúng ta an toàn khu phía Bắc nhìn xem?” Chờ sau khi nàng thăng cấp 01, có biện pháp giải quyết huyết trùng.

      [ Vâng, tiểu tiểu thư. ]
      sabera.tran, A fang, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      10 Tiễn

      Sau đoạn thời gian dài từ lúc gặp đoàn người A Mã, Tần Minh Hồi cũng chưa nhìn thấy nhân loại nào nữa, nàng có chút hối hận, cảm thấy lúc trước mình quá cảnh giác, tử tế ở chung chuyện với bọn họ.

      “Nếu lần sau lại gặp những người khác, tôi có thể thử nhiệt tình hơn chút.” Tần Minh Hồi với 01.

      xong lời này chưa đến hai ngày, nàng lại xa xa nhìn thấy người, vì sao lại là xa? Bởi vì mấy người kia nấp ở nơi xa trong rừng cây nhìn chỗ nàng trong chốc lát, đợi Tần Minh Hồi tới, bọn họ lại lặng lẽ rồi.

      Bọn họ đại khái cách cũng đủ xa, cho rằng Tần Minh Hồi bên này phát ra, kỳ 01 sớm rà quét tình huống chung quanh, báo cáo vị trí của bọn họ cho tiểu tiểu thư.

      “Chẳng lẽ vì nhìn thấy nên sợ hãi sao?” Tần Minh Hồi nhìn nhìn 01, cảm thấy mấy người kia khả năng xác hơi nhát gan.

      giờ 01 có thể chủ động đưa ra kiến nghị,

      [ Tiểu tiểu thư, 01 có thể mang đuổi theo. ]

      được, nếu người khác sợ hãi, chúng ta cũng nên tới gần.”

      Ai ngờ trưa hôm đó, Tần Minh Hồi nguyên nhân chính là vì viết trình tự cho 01 viết đến đau đầu, ra tản bộ nghỉ ngơi, hái được hai đóa hoa dại cầm trong tay thưởng thức, 01 liền nhắc nhở nàng, gần đó có nhân loại.

      nhân loại? Người sống sao?”

      [ Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

      Tần Minh Hồi nhìn xung quanh khắp nơi, căn cứ hướng dẫn cỉa 01 để tìm kiếm, khoảng cách rất gần, nàng ước chừng về phía trước đến 100 mét, ở dưới triền núi liền nhìn thấy người đàn ông nằm ở trong đóng cỏ ở khê cốc.

      ngực ta có chút vết máu, bên cạnh cách đó xa có chiếc xe đổ nghiêng.

      tựa hồ bị thương, ý thức , nghe thấy động tĩnh Tần Minh Hồi đến, nhìn thoáng qua nàng, thanh nghẹn ngào hô tiếng “Cứu mạng……” Sau đó hai mắt nhắm lại, té xỉu.

      Tần Minh Hồi đứng tại chỗ vẫn nhúc nhích, biểu tình phá lệ phức tạp.

      Nếu nàng quen biết người đàn ông này cũng thôi, thấy có người bị thương nằm ở ven đường khẳng định phải cứu người, nhưng vấn đề là nàng biết người này.

      Đây còn phải là Hoắc Ân, con nuôi Hoắc Lan trong bộ phim đó sao, đầy dã tâm lừa gạt tình cảm, làm cho an toàn khu phía Bắc còn.

      Nàng an toàn khu phía Nam, còn tưởng rằng phải va chạm , kết quả đưa đến trước mặt?

      Trong phim, an toàn khu phía Nam phân chia ra các khu vực lớn lớn bé bé, phân biệt do các thế lực bất đồng chưởng quản, Hoắc Lan Hoắc Ân đối cha con nuôi này, ở trong an toàn khu phía Nam rất có danh khí, dưới tay nắm giữ địa bàn rất lớn.

      Nhưng bọn đều cam lòng chỉ khống chế địa phương như vậy, muốn càng nhiều quyền lợi hơn. Hoắc Lan đến tìm kiếm vũ khí giết chóc Tần Nhạc Đan lưu lại, việc này Hoắc Ân hẳn là cũng biết.

      Tần Minh Hồi lại giết hết những người đồng hành cùng Hoắc Lan, nếu những người đó thành công trở lại an toàn khu phía Nam, vậy Hoắc Ân hẳn là cũng biết chuyện về người máy to lớn cùng với nàng, nhưng có khả năng lắm Hoắc Lan chết như thế nào.

      Xem bộ phim đó, Hoắc Ân đối với người cha nuôi Hoắc Lan này cũng có tình nghĩa thâm hậu gì, còn thiết kế làm chết lão. giờ Hoắc Lan chết trước, lấy thủ đoạn của hẳn là kế thừa địa bàn và nhân lực trong tay Hoắc Lan.

      Ngắn ngủn hai ba giây, Tần Minh Hồi ở trong não dạo qua vòng tiền căn hậu quả, đưa ra kết luận là có mưu.

      [ Tiểu tiểu thư, trong rừng cây phía trước rà quét được bảy người. ]

      Tần Minh Hồi ở trong đầu đối thoại cùng 01, [Là vài người sáng nay trốn ở trong rừng cây nhìn chúng ta sao? ]

      [ Thông qua so sánh, đúng vậy. ]

      Được, chạy, mười có tám chín là đám cùng Hoắc Ân. Đôi cha con Hoắc gia ở trong phim đều là diễn viên trời sinh, am hiểu diễn kịch nhất, Hoắc Ân so với Hoắc Lan lại càng xuất sắc hơn.

      Tần Minh Hồi cảm thấy nếu mình đoán sai, gia hỏa này chạy đến đây té xỉu ở trước mặt nàng, có thể là muốn dùng mỹ nam kế, trong phim cũng làm như vậy.

      tình đúng như Tần Minh Hồi suy đoán, Hoắc Ân trong khoảng thời gian này vừa mới ổn định thế lực địa bàn của mình, hợp nhất tâm phúc của cha nuôi Hoắc Lan, lại tiếp quản tài sản riêng của Hoắc Lan. Giờ chạy ra bên ngoài hoàn toàn là bởi vì mấy người đồng hành cùng Hoắc Lan, người máy trong miệng bọn họ to lớn như thành lũy làm Hoắc Ân rất là động tâm.

      so với người khác càng biết nhiều hơn ít, bởi vậy cũng càng hy vọng có được trợ lực lớn như vậy. Nghe trong lúc hỗn loạn Hoắc Lan mất tích, người máy kia cũng mang theo chạy mất, Hoắc Ân lấy danh nghĩa tìm kiếm Hoắc Lan, khắp nơi tìm kiếm tung tích người máy.

      Tìm hồi lâu vất vả mới tìm được, quan sát buổi sáng, phát này xác có thể khống chế người máy, nhìn qua lại thực ngây thơ hồn nhiên, bắt thỏ hái hoa dại, vừa thấy liền rất dễ lừa.

      Cho nên liền suy nghĩ ra kế hoạch, chuẩn bị tiếp cận này. tự nhận kế hoạch thiên y vô phùng, nắm chắc, chính là nghĩ tới………… sớm nhìn thấu.

      Hơn nữa, Tần Minh Hồi đối với diện mạo của tương đương có bóng ma tâm lý.

      Tần Minh Hồi từ đến lớn, chính là nhan khống ngay thẳng, hơn nữa thích mười năm như ngày, từ đến hai mươi tuổi vẫn luôn chưa từng thay đổi ―― nàng chỉ thích loại hình diện mạo văn nhã tuấn tú, nhìn qua lãnh đạm lại khốc soái này.

      Lúc tiểu học ngồi cùng bàn chính là cái loại hình như vậy, trong nhà rất nghèo, cho nên cậu bé đó cũng thích để ý người khác, mỗi ngày cũng có tiền ăn cơm trưa. Lúc ấy Tần Minh Hồi vẫn là , sao nhẫn tâm để cậu bé mình có hảo cảm phải chịu thảm như vậy. Vì thế nàng trộm đem toàn bộ tiền tiêu vặt mình tiết kiệm được cho cậu bé này mượn, hy vọng mỗi ngày cậu có thể ăn no chút.

      Nàng tuy rằng trong nhà có tiền, nhưng quản thực nghiêm, cũng có bao nhiêu tiền tiêu vặt, toàn bộ đều cho cậu bé đó mượn. Ai biết sau đó trong lúc vô tình nàng thấy cậu bé này hút thuốc cùng mấy lưu manh lớp ở trong WC của trường học. Cậu bé này sửa vẻ lãnh ngạo ở trước mặt nàng, mấy câu thập phần hạ lưu, mấu chốt còn cười nhạo nàng ngốc nghếch lắm tiền, những lời đó khó nghe đến mức Tần Minh Hồi ngay tại chỗ khóc lóc về nhà.

      Về sau ba nàng an bài cho nàng chuyển trường, trường học Tần gia.

      Thời thiếu nữ Tần Minh Hồi rất có hảo cảm với gia sư nhạc của mình, ta cũng là loại người nhìn qua văn nhã lãnh ngạo, kết quả bao lâu, người nọ cảm thấy nàng hiểu chuyện còn dễ khi dễ, từ chỗ nàng lấy tiền, còn muốn dâm loạn nàng. Tần Minh Hồi trái tim thiếu nữ vỡ nát đầy đất, chị nàng biết được việc này, trực tiếp đưa kẻ cầm thú chưa toại đó vào ngục giam.

      Sau đó học trưởng chủ động tiếp cận, lại cùng khoản với cái loại văn nhã lạnh lùng này, Tần Minh Hồi rối rắm cảm thấy, mình hẳn là xui xẻo như vậy .

      Kết quả mới vừa đáp ứng người nọ làm bạn trai bạn thử xem, bị vạch trần đồng thời kết giao cùng năm , là đại sư quản lý thời gian cua .

      nàng nghe việc này, thu thập kẻ xấu xa kia trận.

      Sau đó người nhà vây quanh nàng thở dài, chị nàng vô cùng lo lắng hỏi nàng “Đến tột cùng cm có ánh mắt thế nào, sao mà nhìn cái là chuẩn tra nam?”

      Tần Minh Hồi cũng phải thực hiểu mình, ánh mắt tinh chuẩn này đến tột cùng là thế nào.

      nàng kiến nghị với nàng “ chừng là vấn đề giới tính, bằng em thử tìm bạn xem.”

      Cuối cùng ba nàng giải quyết dứt khoát, “Con vẫn nên Cựu Trạch làm Thị Nữ , cũng cần kết hôn, đỡ phải bị lừa.”

      Vẫn là thiếu nữ, Tần Minh Hồi trong lòng xúc động, thành gật đầu. Sau đó nàng thông qua khảo thí Thị Nữ còn có các loại huấn luyện, trở thành Thị Nữ mới.

      Trở thành Thị Nữ rồi, nàng lại gặp gỡ Tần Trĩ từng là đồng học, đều là người nhà họ Tần, Tần Trĩ thân thế bi thảm, lẻ loi mình, lại nỗ lực chăm chỉ, quan trọng nhất chính là lớn lên văn nhã tuấn tú, lại là cái loại Tần Minh Hồi thích kia.

      Tần Minh Hồi đoạn thời gian đó cùng Tần Trĩ lại rất gần, cũng muốn cùng có kết quả gì, nàng chỉ muốn biết đến tột cùng là ánh mắt mình có vấn đề, hay là vận khí có vấn đề, lấy hết can đảm chuẩn bị thử lần nữa.

      Sau đó có ngày, Tần Trĩ đột nhiên mất tích ở Cựu Trạch, Tần Minh Hồi còn lo lắng mà nhờ người tìm, kết quả tiểu đồng bọn Minh Hoàng trộm kéo nàng sang bên, với nàng “Minh Hồi, tôi cho kiện, đừng sợ hãi.”

      “Tần Trĩ hình như bị chôn ở phía dưới cây hoa sơn trà mới trồng trong viện sau điện thời. Buổi tối hai ngày trước, phải chúng ta ngang qua điện thờ, thấy An tỷ mang theo cái túi to sao, mũi tôi tương đối linh, cũng biết, lúc ấy ngửi thấy mùi máu tươi.”

      Tần Minh Hồi “……”

      Tần Minh Hồi phản ứng lại liền nghĩ, a, ta coi trọng quả nhiên lại là tên cặn bã.

      An tỷ là người ôn nhu như vậy, Thị Thần lại tốt như vậy, bọn họ có khả năng vô duyên vô cớ giết Tần Trĩ, cho nên khẳng định là Tần Trĩ có vấn đề. Tần Minh Hồi chút cũng nghi ngờ, từ đến lớn nàng tựa như máy dò xét cặn bã.

      Từ đó về sau nàng rốt cuộc nhắc tới Tần Trĩ nữa, đồng thời đối với loại đàn ông văn nhã lạnh lùng này sinh ra PTSD nghiêm trọng (chứng chướng ngại tâm lý áp lực sau tổn thương).

      Thực bất hạnh, Hoắc Ân lại là nhân thiết như vậy.

      Lúc xem phim, Tần Minh Hồi liền cảm thấy thực ổn, giờ nhìn thấy người này ở trước mắt, hồi tưởng đủ loại chuyện từ trước, cảm giác ổn lập tức tới đỉnh điểm.

      Bên này Hoắc Ân còn ở mặt đất nằm trước mặt Tần Minh Hồi giả vờ hôn mê, đợi nửa ngày nghe thấy thanh , cũng chờ được người tới đây.

      Sao lại thế này, chẳng lẽ này lá gan quá , nhìn máu người , cho rằng chết cho nên dám tới gần?

      Tần Minh Hồi vỗ ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nàng đột nhiên về phía Hoắc Ân: “Hoắc Ân?”

      Nghe được tên của mình bị Tần Minh Hồi ngụm gọi ra, Hoắc Ân trong lòng nhảy dựng, thiếu chút nữa ngăn nổi mà mở to mắt. Nhưng cẩn thận quan sát phản ứng của , Tần Minh Hồi thấy lông mi run rẩy.

      Thằng nhãi này quả nhiên là giả hôn mê!

      “Tuy rằng tôi biết muốn làm gì, nhưng mà……” Tần Minh Hồi vỗ vỗ 01, “01, súng laser, bắn .”

      Nghe thế, Hoắc Ân bỗng nhiên cảm thấy ổn, lập tức mở to mắt, há mồm muốn cái gì, nhưng mới vừa mở mắt, nhìn thấy chính là người máy lớn nhìn xuống , lộ ra nòng súng màu bạc, laser màu đỏ dừng ở người ――

      Đến kêu thảm thiết còn chưa phát ra tiếng, cả người Hoắc Ân chỉ còn lại chút tro bụi bẫng. Mặc kệ đến trước mặt nàng rốt cuộc có cái kế hoạch và tâm tư gì cũng còn tác dụng, bị chết so với Hoắc Lan còn sạch hơn nhiều.

      Tần Minh Hồi biểu tình phiền muộn, vỗ vỗ ngón tay 01, “Thực xin lỗi, 01, tôi dạy giết người.”

      01 tâm tình nàng giờ phút này, nhưng vẫn cứ ngoắc ngón tay đáp lại, cũng trả lời nàng

      [ sao, tiểu tiểu thư. 01 bảo hộ tiểu tiểu thư. ]

      “Còn có mấy người nấp ở trong rừng cây.” Tần Minh Hồi có chút lo lắng, “Bọn họ xông tới báo thù cho Hoắc Ân ?”

      Chuyện Hoắc Ân biến mất ở dưới súng laser phát sinh quá nhanh, mấy người trốn tránh trong rừng cây gần đó cũng chưa thể phản ứng lại từ trong cốt truyện đột nhiên này, chờ ý thức được Hoắc Ân bị người ta nhàng giết chết, mấy người cả người mồ hôi lạnh đều rơi xuống.

      Lão bản còn, bọn họ làm sao bây giờ?

      “Người trong rừng cây bên kia nghe đây, lão đại các ngươi bị ta giải quyết, đề nghị các ngươi làm ra chuyện sợ hy sinh còn chống cự.”

      Tiếng lớn đột nhiên truyền đến khiến bọn họ hoảng sợ, mấy người sắc mặt trắng bệch mà dùng kính viễn vọng nhìn sang, sườn núi bên kia nhìn về phía bọn họ, hiển nhiên là phát ra.

      Tần Minh Hồi mở ra công năng khuếch đại thanh nàng viết cho 01, mấy câu.

      Nàng cảm thấy thanh này nghe có nửa điểm uy hiếp, chỉ sợ dọa được mấy người kia, vì thế chần chờ bỏ thêm câu “Nếu các ngươi chống cự, lập tức biến thành bụi.”

      Thanh thiếu nữ mềm mại, nghe vào trong tai mấy người, lại trở nên quỷ dị trầm. Vừa rồi hình ảnh Hoắc Ân biến thành bụi còn ràng trước mắt, ở trong đầu bọn họ vứt được.

      Dưới tình huống như vậy, kia nhìn qua ngây thơ hồn nhiên quả thực như là cái loại ác ma trong chuyện kinh dị, khoác túi da vô hại giết người.

      Tần Minh Hồi nghĩ xem có nên thêm gì đó hay , vài người trong rừng cây sợ tới mức hỏng mất, khóc lóc chạy ra.

      “Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng! Đừng giết chúng tôi! Xin buông tha chúng tôi!”
      sabera.tran, Chris_Luu, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Màn ra sân của nam suýt 8 nhanh nhất mà ta từng thấy, chỉ kịp 2 từ :3:3:3
      :))))
      Hề hước thôi rồi. Cảm ơn editor rất nhiều <3<3<3
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :