1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận xương - Tô Lưu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      ☆Chương 60. Tìm tới cửa

      Nghiêm Túc dừng lại, vẻ mặt phức tạp ngoảnh đầu nhìn Đoàn Vịnh Thi.

      Sau khi trầm ngâm lát, chậm rãi phun ra câu: "Được việc đủ, bại có thừa."

      Nét xấu hổ mặt Đoàn Vịnh Thi càng đậm hơn: "Sớm hay muộn gì cũng phải biết thôi, càng kéo dài càng phiền toái mà. Tôi đã nghĩ cứ dứt khoát nói như vậy."

      "Cho dù muốn thì cũng có rất nhiều cách, nhưng chắc chắn lại chọn cách xấu nhất rồi."

      Vẻ mặt Đoàn Vịnh Thi biết làm sao, buông tay : "Đột nhiên đêm qua, thằng bé chạy tới hỏi tôi vài chuyện về , tôi nghĩ chọn ngày bằng gặp ngày, đơn giản cho nó nghe. Cho nên..."

      Nghiêm Túc nhìn đã lớn lên từ với mình, trong lòng nghĩ: may mà chọn làm vợ.

      Con người quả nhiên là muốn so sánh. Chỉ nhìn mình Phương Châm thôi thì cũng cảm thấy trưởng thành bao nhiêu, nhưng so với bình hoa di động Đoàn Vịnh Thi này ưu thế của Phương Châm lập tức ra rõ ràng.

      Tất nhiên, chủ tịch Nghiêm của chúng ta ý thức được rằng, sở dĩ thấy Phương Châm tốt như vậy, hoàn toàn là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà thôi.

      Nghĩ đến Phương Châm, vẻ mặt nhìn Đoàn Vịnh Thi liền có chút vui. Nếu phải này đột nhiên xuất , sáng sớm là khoảng thời gian tốt biết bao nhiêu, chính là thích hợp để cho và Phương Châm dính lấy nhau giường mà. Kết quả, lúc này lại phải tìm con trai cho người ta.

      Thằng bé Vương Tử này, nuôi nó 5 năm, sao lại hận mẹ nó được, chắ chắn cũng có tình cảm với thằng bé. Chung quy lại, có đôi khi, có thể thấy được bóng dáng của mình người Vương Tử, cha thương mẹ , nhìn gia cảnh giàu có, nhưng thực tế, thế giới tinh thần rất thiếu thốn.

      biết sau này thằng bé trưởng thành như thế nào, có thể cứ vậy mà lớn lên sai lệch ?

      Nghĩ đến đây, khỏi dừng bước, với Đoàn Vịnh Thi: "Về sau kiềm chế lại , thay thằng bé tìm người cha tốt, cũng là cho nó cuộc sống của người bình thường."

      " làm sao vậy, sao đột nhiên lại cảm xúc như ậy? Có phải hôn nhân của chú và dì cho quá nhiều kích thích , nhìn Vương Tử cũng như nhìn thấy chính mình à."

      "Đúng, cho nên tôi càng hi vọng Vương Tử trở thành người như tôi."

      "Người như tốt sao?"

      "Người như tôi có cái gì tốt?"

      Đoàn Vịnh Thi ngẫm lại, gật đầu : "Quả được tốt lắm, khó trách tôi cảm thấy chướng mắt . Cũng do Phương Châm, bạn gái là người đơn thuần ngốc nghếch mới có thể đến với . có tính toán gì chưa, kết hôn với ấy sao?"

      tay Nghiêm Túc đẩy cửa phòng của Vương Tử ra, suy nghĩ đáp: "Ừm, tôi dự ̣nh nội trong năm nay sẽ kết hôn với ấy."

      "Chú và dì đồng ý sao?"

      "Khi bọn họ có bạn trai bạn có hỏi ý kiến tôi ? Tôi cưới vợ cũng chẳng cần bọn họ đồng ý."

      Đoàn Vịnh Thi sáng tỏ le lưỡi, giành kéo cửa tủ quần áo ra: " xem, quần áo của nó đều ở đây, hẳn là xa đâu. Nhưng trong túi xách của tôi lại thiếu khoảng 1000 tệ, chắc là ngày hôm qua nó đã lặng lẽ lấy . Tâm tư thằng bé này quá sâu, cũng biết là giống ai, loại chuyện này khi tôi còn sao có thể làm ra được."

      Nghiêm Túc nghĩ thầm thằng bé này giống , có lẽ là giống ba nó . Đáng tiếc, đến cùng chẳng người nào biết ba ruột của thằng bé này là ai. Nghiêm Túc vừa nghĩ đến vấn đề này, vừa tiện tay lật lật trong tủ quần áo, phát quả thiếu cái gì, lại xoay người vào phòng khách tìm bảo mẫu Jean hỏi chuyện.

      Bởi vì tiểu chủ nhân biến mất, Jean lúc này sợ đến thay đổi sắc mặt. Vừa thấy Nghiêm Túc nhanh chóng giải thích: "Tôi biết nó ra ngoài khi nào, chút động tĩnh cũng nghe thấy."

      Trong lòng Nghiêm Túc có chút chủ ý, xem ra ý ̣nh của Vương Tử là ra ngoài giải sầu. Tiểu tử này tính mang một chiếc túi nhỏ phiêu bạt chân trời, để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của nó. Nhưng dựa theo tình hình trước mắt, thấy thằng bé chắc sẽ xa, chắc chắn còn ở loanh quanh trong khu vực khách sạn. Nghiêm Túc hề lo chuyện Vương Tử cầm theo tiền rồi từ nay về sau xuất hiện nữa, chỉ lo là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đường sẽ bị kẻ ác tiện tay bắt cóc.

      Hơn nữa, thằng bé cũng chẳng phải đối thủ của những tên lái buôn.

      Vì thế, hề gặng hỏi Jean làm gì cho tốn thời gian, mà trực tiếp gọi điện cho nhân viên khách sạn hỗ trợ, muốn bọn họ tìm những đoạn băng ghi hình có liên quan đến khoảng thời gian từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, dùng cái này để tìm ra con đường mà Vương Tử trốn .

      Đoàn Vịnh Thi đường theo sau Nghiêm Túc, từ đầu tới cuối lời nào. Mãi cho đến khi hai người vào phòng an ninh bắt đầu xem băng ghi hình mới nhịn được câu: "Có thể tìm được sao? Nếu nó ra ngoài..."

      "Ít nhất đầu tiên phải xác định được nó có còn ở trong khách sạn hay , chỉ cần còn ở đây thì sẽ có vấn đề gì cả. Ngộ nhỡ nó đã ra khỏi khách sạn rồi, thì tôi nghĩ rằng vẫn nên báo cảnh sát thì sẽ tốt hơn."

      Kết quả, buổi sáng hôm đó, toàn bộ bảo an của Lệ Tinh đều ở trong tình trạng báo động, chính là để tìm kiếm bóng dáng của bé trai năm tuổi. Tại thời điểm nhóm Nghiêm Túc bận rộn kiểm tra băng ghi hình, Phương Châm ngồi trong phòng buồn chán muốn chết lật tạp chí.

      cũng rất muốn ra ngoài hỗ trợ tìm thằng bé, nhưng lại sợ ngộ nhỡ mình rồi, Vương Tử quay về tìm , lại bỏ lỡ. Trong tay vẫn luôn cầm điện thoại, chỉ sợ để lỡ mất Nghiêm Túc gọi tới. Có vài lần muốn gọi điện thoại qua hỏi chút, nhưng cân nhắc đến tâm tình của Đoàn Vịnh Thi, vẫn ráng nhịn xuống.

      Kỳ , mãi cho tới bây giờ, vẫn quá chắc chắn thái độ của Đoàn Vịnh Thi đối với Nghiêm Túc là gì. ấy thoạt nhìn là bộ dạng tùy tiện vô tâm vô phế, những biết người biết mặt biết lòng. Nếu lần này Đoàn Vịnh Thi trở về chỉ đơn giản là muốn về đoàn tụ với thằng bé, nên làm gì đây? và Nghiêm Túc có tương lai sao?

      Phương Châm khép tạp chí trong tay lại, tâm tình hơi khó chịu. Đúng lúc này có người nhấn chuông cửa vang lên, Phương Châm giật nảy mình một cái nhảy dựng lên, nghĩ thầm có phải là Vương Tử đến , ba bước thành hai bước chạy đến mở cửa, trong nháy mắt khi cửa mở ra cả người cứng đờ tại chỗ.

      Người tới phải là Vương Tử. Phương Châm cười thầm mình ngốc, vóc dáng của Vương Tử nào với tới chuông cửa được.

      Đứng trước mặt người phụ nữ, ngũ quan xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, tất cả đều cực kì xuất sắc, mấu chốt là Phương Châm biết người này, đó là người mẹ thích tìm bạn trai nhỏ của Nghiêm Túc. Hai người từng gặp nhau.

      Mẹ Nghiêm giống như là đặc biệt đến tìm Phương Châm, sau khi nhìn thấy chủ động mỉm cười, hai mí mắt chớp chớp, đánh giá Phương Châm từ xuống dưới vài lần, sau đó chào hỏi bước vào. Bộ dạng như vậy hề giống khách chút nào cả, ngược lại, lại giống chủ nhân của căn phòng này hơn.

      Thậm chí, Phương Châm còn cảm thấy mình có thể nghe được mẹ Nghiêm độc thoại trong lòng: hừ, căn phòng này do con tôi trả tiền, thì đây chính là phòng của tôi.

      Phương Châm cũng chẳng so đo với bà ấy, khách sáo chào hỏi: "Chào dì ạ, dì có muốn uống trà ạ?"

      Mẹ Nghiêm dừng chút, tựa như cân nhắc, lát sau bà đáp: "Được, ly nước là được rồi. Hôm nay tôi có ít lời muốn với , thật đúng là nên uống hai ngụm cho thanh giọng."

      Lúc Phương Châm ở đằng kia rót nước, trong lòng nghĩ, đây là tính tìm mình mở lớp giảng bài sao? Dù sao cái gì đến cũng sẽ đến, cuộc nói chuyện ngày hôm nay là thể tránh khỏi, có lẽ sau này sẽ có thêm ba bốn cuộc nói chuyện, Phương Châm thầm lấy lại bình tĩnh, bưng ly nước đến bên sofa, đặt xuống bàn trà trước mặt mẹ Nghiêm.

      Sau đó, ngồi xuống, chỉ đứng đó, bộ chuẩn bị lắng nghe trưởng bối giáo huấn.

      Tính tình Phương Châm tuy rằng có hơi lạnh nhạt, nhưng cơ bản là người thì vẫn hiểu được. Huống chi người phụ nữ phải ai khác, là mẹ của Nghiêm Túc. tự với mình, đã làm cho Nghiêm Túc thiếu mất một quả thận, cũng phải khách sáo với mẹ của người ta một chút.

      Dường như mẹ Nghiêm rất vừa lòng thái độ của Phương Châm, khóe miệng tự chủ giương lên một chút. Nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong giây lát, bà lại lập tức trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng.

      "Phương tiểu thư," Ngay từ đầu ngữ khí của mẹ Nghiêm đã rất tự nhiên, "Trước kia từng ngồi tù, tôi đây có biết."

      Phương Châm lời nào, im lặng nghe "giáo huấn".

      "Vì sao ngồi tù tôi cũng biết. Chuyện làm năm đó, kể tới việc người ta oán trách, thì cũng thập phần ổn. Bởi vì , con trai tôi thiếu mất một quả thận. Lúc ấy bác sĩ có , nếu đưa tới trễ hơn chút nữa thôi, có khi ngay cả mạng sống cũng còn. Bởi vì chuyện này tôi sự rất ghét , hẳn là ràng."

      Phương Châm vẫn là lời nào. Mẹ Nghiêm có chút vui, ngẩng đầu nhìn : "Tôi chuyện với , sao đáp hả?"

      "Cháu hơi đau đầu ạ."

      Nghiêm mẫu sửng sốt, bị nghẹn nói được lời nào. Vừa nãy khi bà nói chuyện thì hung hăng vênh váo, hai mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn Phương Châm. Lời này của Phương Châm như đâm vào bà, cứ như bóng gió bà nói chuyện nhìn người, biết lễ nghĩa.

      vui mặt Nghiêm nháy mắt tăng thêm: "Nhìn ra còn có cái năng lực này."

      " có, dì quá khen rồi ạ."

      "Tôi đây cũng chẳng phải khen đâu."

      "Cháu biết ạ."

      Mẹ Nghiêm im lặng nhìn Phương Châm vài giây, đột nhiên cảm thấy gái này dễ đối phó giống như suy nghĩ trước đó. nhìn qua rất mềm mỏng, nhưng lại giống như một nhúm bông, dù bà xuất ra bất kì quyền gì, cũng đều vô dụng.

      Cãi nhau ới người khác sợ nhất là đối phương phản ứng, Phương Châm quá bình tĩnh ngược lại làm cho mẹ Nghiêm có chút phát huy ra được. Bà nghĩ nghĩ khoát tay cái : "Được rồi, tôi cũng vòng vo với nữa. Tôi biết và con trai tôi rất tốt, tôi tới đây hôm nay là muốn hỏi , có tính toán gì."

      "Có phải dì muốn hỏi cháu có kết hôn với Nghiêm Túc ạ?"

      "Đúng, ý của tôi chính là vậy. Dĩ nhiên tôi cũng biết, gái giống như với A Túc một khi đã rất tốt, thì kết hôn là điều tất nhiên. đời này, muốn chọn một người đàn ông tốt hơn A Túc cũng chẳng dễ dàng. Đối với mà nói, nó quả thật là một đối tượng xuất sắc để kết hôn. Chỉ là Phương tiểu thư, muốn gả cho nó sao?"

      Lần này rốt cuộc đến lượt Phương Châm cười : "Nghe ý của dì, hình như dì cũng chẳng nguyện ý cháu gả cho ấy."

      "Đây là chắc chắn. Làm người mẹ, tự nhiên đối với nửa kia của con trai mình cũng có chút cầu. Điểm ấy tôi tưởng cũng có thể hiểu được. Bỏ tất cả các điều kiện của sang bên nói tới, thì việc đã từng ngồi tù làm tôi thể yên tâm để A Túc cưới được. đến gia cảnh nhà chúng tôi, chỉ cần là một gia ̀nh bình thường cưới vợ, cũng chọn người có tiền án. Huống chi, lúc ấy phạm tội lại là muốn giết con tôi, sao có thể làm cho một người mẹ như tôi yên tâm được?"

      Đây là uy hiếp Phương Châm, gì đáp lại. Nhưng đáy lòng lại có chút nhìn quen mẹ Nghiêm. người phụ nữ cả ngày kết giao với các loại bạn trai trẻ tuổi, với con trai mình thì tình cảm nhạt nhẽo. Đến nơi này lại đột nhiên nhảy ra giả bộ bộ dạng của một người mẹ hiền từ, đáy lòng Phương Châm hơi có chút biết làm sao.

      nghĩ nghĩ cười khổ : "Điểm này con trai của dì rất ràng. Nhưng ấy vẫn chọn ở bên cháu, cho nên..."

      "Thái độ của nó, cần phải để ý, tôi chỉ hỏi ý ."

      "Trước mắt thì cháu chưa nghĩ tới. thì, có thể tiếp với con trai dì hay , cháu cũng chẳng có lòng tin. Tóm lại, cháu cũng có chút lo lắng hành vi của trưởng bối ảnh hưởng đến nhân sinh quan của ấy."

      Mẹ Nghiêm vừa nghe lời này sắc mặt "chợt" đại biến, cả người lập tức đứng dậy khỏi sô pha, bộ dạng muốn bùng nổ lập tức.

      Lá gan gái này , thế mà dám quay sang châm chọc bà!

      Tác giả có lời muốn : sự độ lượng của mẹ Nghiêm ít hơn so với lão Nghiêm. Nhớ lão Nghiêm năm đó, dao chui vào trong cơ thể, sau này thế mà còn có thể Tiểu Châm Châm như phải cái gì, coi như là một đóa hoa hiếm thấy. Ở đây vẫn như cũ là bản thảo tồn, Đại Tô ăn ngừng nghỉ trong bữa tiệc...

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      ☆Chương 61. Giải vây

      Từ , gia cảnh của mẹ Nghiêm cực tốt, nên khía cạnh làm một người biết kiềm chế có hơi thiếu sót.

      Hôm nay, bà tới tìm Phương Châm là đã hạ mình lắm rồi, hề nghĩ đến chuyện gặp phải một người biết thức thời như , nghe bà còn chưa tính, thế mà còn dám dùng ẩn ý trong lời đâm chọt bà. Đây quả thực chẳng khác nào tát cho bà ấy một cái.

      Lửa giận bùng lên trong lòng mẹ Nghiêm, ánh mắt sắc bén nháy mắt quét đến khuôn mặt Phương Châm. Nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, hai tay bà vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

      Mắt thấy bàn tay muốn đáp xuống mặt Phương Châm, cửa phòng lại bị người khác đẩy ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, thân hình nho nhảy lên vào, hai lời chạy thẳng tới chỗ mẹ Nghiêm, cả người trực tiếp đâm vào trong ngực đối phương, hai tay ôm chặt lấy bắp đùi của bà.

      "Bà nội!"

      Nhìn thấy màn vừa xảy ra này, mặt Phương Châm cũng khiếp sợ như mẹ Nghiêm. Vương Tử đột nhiên xuất phá vỡ bầu khí căng thẳng trong phòng, mũi tên sắp bắn ra vừa rồi thoáng cái được thu lại, chỉ còn lại thanh mẹ Nghiêm liên tục “chao ôi”.

      "Tiểu tổ tông của bà, con làm cái gì vậy, con muốn đụng chết bà sao hả."

      Vừa thấy cháu trai, khuôn mặt cực kì hung ác của mẹ Nghiêm lập tức tràn đầy ý cười. Tuy rằng miệng oán giận ngừng, nhưng động tác trong tay lại giảm chút nào, lập tức ngồi xổm xuống sờ đầu Vương Tử.

      Sau đó bà hỏi: "Con vào đây bằng cách nào?"

      "Cửa đóng ạ."

      Mẹ Nghiêm liếc mắt nhìn Phương Châm, Phương Châm đáp bà bằng nụ cười xin lỗi. Vừa rồi chỉ lo tiếp đón "cao cao tại thượng" nữ hoàng đại nhân, chắc là quên mất việc phải đóng cửa lại.

      Cũng may, lúc này, một lòng một dạ của mẹ Nghiêm chỉ hướng vào người Vương Tử, cũng rảnh so đo với Phương Châm. Bà và thằng bé này rất có cảm tình, tóm lại là do ngay từ đầu ai cũng nghĩ đến chuyện Vương Tử phải con trai của Nghiêm Túc, từng người ở nhà họ Nghiêm đều xem cậu như bảo bối. Mãi cho đến khi Vương Tử được hai ba tuổi lần bất trắc bị thương phải xét nghiệm máu, bí mật mới bị phơi bày.

      Tuy rằng lúc ấy mẹ Nghiêm rất tức giận, nhưng dù sao cũng ít tình cảm với thằng bé. Thêm vào đó, từ trước đến nay, quan hệ của nhà họ Đoàn và nhà họ Nghiêm rất tốt, để giữ mặt mũi cho bạn bè, bà cũng thể trút giận lên đứa bé này. Thế là cứ cưng chiều nó trong suốt ba năm qua.

      Vương Tử bình thường nhìn lạnh lùng, vừa đối đầu với mẹ Nghiêm lại rất biết cách giải quyết, cái miệng nhắn cứ gọi “bà nội” “bà nội” liên tục dứt, quả thực đã gọi cho trái tim mẹ Nghiêm đến mềm nhũn. Nhân lúc mẹ Nghiêm quay lưng lại với mình, Phương Châm lặng lẽ giơ ngón tay cái với Vương Tử, Vương Tử lại chớp chớp mắt với , cho cái nụ cười đắc ý.

      Bầu khí trong phòng càng náo nhiệt hơn. Trong mắt mẹ Nghiêm hoàn toàn có Phương Châm, vẻ mặt thương nhìn Vương Tử, liên miên cằn nhằn hỏi cậu ít vấn đề. Phương Châm cẩn thận nghe chút, cơ bản tất cả đều là hỏi chuyện Vương Tử du lịch các nơi trong khoảng thời gian này, xem ra mẹ Nghiêm cũng biết “sự việc vĩ đại” bỏ nhà ra của thằng bé Vương Tử này sáng nay.

      Vương Tử cũng hiếm thấy có chút tính trẻ con, khi nói chuyện đều mang theo mấy phần bi bô. Sau một lát nói chuyện với mẹ Nghiêm, đột nhiên cậu chuyển đề tài, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Bà nội, sao bà lại ở chỗ đây, bà tới tìm chị Phương chơi sao?"

      Mẹ Nghiêm hơi có vẻ xấu hổ, dễ để nói thẳng ra với đứa nhỏ, chỉ có thể à ừm hai tiếng gật đầu : "Ừm, bà nội tìm chị ấy chút chuyện."

      "Vậy bà và chị đã nói xong chưa ạ?"

      " xong, xong rồi."

      " tốt quá, vậy đến lượt con." Vương Tử xong thì thoát ra khỏi lòng mẹ Nghiêm, trực tiếp nhào vào lòng Phương Châm, "Phương Châm, em tìm chị có việc."

      Phương Châm nhìn nhìn Vương Tử lại nhìn nhìn mẹ Nghiêm, biết nên mở miệng thế nào. Đúng lúc này, Vương Tử lại quay đầu sang nhìn mẹ Nghiêm: "Bà nội, bà còn chuyện gì nữa sao ạ?"

      Đây là ra lệnh đuổi khách. Mẹ Nghiêm cảm thấy hơi thể diện trước mặt Phương Châm, nghĩ nghĩ vẫn là nuốt cục tức này xuống trước. Chỉ là lúc sắp , Phương Châm đưa bà ra cửa, ánh mắt của bà ít nhiều có chút vui, như một thanh đao khoét qua mặt Phương Châm hai lần, mang theo ý tứ cảnh cáo ràng.

      Nhưng Phương Châm lại giống như nhìn thấy, khuôn mặt tươi cười như trước đưa tiễn, lúc đóng cửa hơi mạnh tay một chút, một tiếng "ầm" vang lên. Mẹ Nghiêm đứng trong hành lang nhìn cửa phòng đóng chặt, cơn tức giận sôi sùng sục, hết lần này đến lần khác chỗ trút, chỉ có thể nặng nề thở hổn hển mấy cái rồi quay lưng bỏ .

      Sau khi mẹ Nghiêm rồi, Phương Châm xoay người trở về phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Tử. Vương Tử vốn rất đắc ý, cho rằng Phương Châm sẽ cám ơn mình đã đến giải vây, kết quả đối phương lời nào mà cứ nhìn chằm chằm cậu, như nhìn xuyên qua con người cậu, cậu liền vô thức lui về phía sau, còn lấy lòng mà cười cười với Phương Châm.

      Mặt Phương Châm hướng về phía trước, đưa tay ́c đầu cậu hai cái, trầm giọng : "Gọi cho mẹ em chưa?"

      "Vẫn chưa ạ."

      "Sao lại chưa gọi?"

      "Sợ, sợ mẹ mắng em."

      Nhìn bộ dạng đáng thương này của cậu Phương Châm cũng hết cách, cuối cùng lạnh lùng nổi nữa đành cười khổ hai lần, lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Túc. Thời điểm gọi điện thoại qua, Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi ở đồn cảnh sát lập hồ sơ, nghe Phương Châm Vương Tử trở lại, hai người đều thở ra hơi. dặn dò Phương Châm chiếu cố Vương Tử thật tốt, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng rút hồ sơ rồi nhanh chóng về khách sạn.

      Phương Châm chuyện điện thoại xong gọi Vương Tử đến ngồi sô pha, đồng thời quên hỏi chuyện xảy ra sáng nay: "Xảy ra chuyện gì, lại cẩn thận với chị xem nào."

      " có gì, chuyện thôi ạ."

      "Bỏ nhà trốn còn là chuyện hả? Em có biết mẹ em sốt ruột muốn chết luôn , lúc này ba em đến cục cảnh sát báo án rồi đấy. Có phải em ra khỏi khách sạn ?"

      Theo sự hiểu biết của Phương Châm, hẳn là Nghiêm Túc kiểm tra camera giám sát, nếu băng ghi hình cho thấy Vương Tử ẫn còn ở trong khách sạn, có thể báo cảnh sát sớm như vậy. Rõ ràng là bọn họ đã tra ra được việc Vương Tử rời khỏi khách sạn, lúc này mới vội vội vàng vàng đến cục cảnh sát báo án.

      Nghĩ đến đây lại lườm nguýt Vương Tử, lườm nguýt nó đến nỗi phải vội cúi đầu rồi giọng giải thích: "Em, em vui, cho nên muốn ra ngoài chút thôi ạ."

      "Em những đâu?"

      "Lúc đầu, em tính vòng vèo trong khách sạn một chút, kết quả lại bị lạc đường, nên cẩn thận ra bên ngoài."

      " chứ?"

      ", chứ ạ." Hiếm thấy Vương Tử có chút bối rối, "Chị xem, em mang theo cái túi xách , quần áo cũng mang. Em dám quá xa, có người xấu."

      "Vậy sau khi em ra khỏi khách sạn đâu, có gặp người xấu ?"

      "Có gặp ạ. Có một ông già bề ngoài rất xấu xí cứ khăng khăng muốn mang em ăn cái gì đó, làm em sợ lắm. Em đá hắn một cái rồi chạy, sau đó cẩn thận ngã sấp xuống, có một chú cứu em. Chú ấy nâng em dậy, hù dọa ông già kia bỏ chạy, rồi còn đưa em về khách sạn nữa."

      Phương Châm nghe mà tim đập thình thịch. Chuyện này thật đúng là nguy hiểm, nếu lúc ấy có người tốt giúp Vương Tử, cậu chưa hẳn đã có thể chạy thoát được. Ngộ nhỡ bị ông già bỉ ổi kia bắt được, thì hậu quả khó mà lường được.

      Nghĩ đến đây, cầm lấy tay Vương Tử: "Té ở đâu, tay có đau ?"

      "Có chút thôi, còn đầu gối thì rất đau ạ."

      Thế là Phương Châm nhấc ống quần cậu lên cẩn thận xem xét, thấy đầu gối bên phải bị trầy da, liền trở về phòng lấy hòm thuốc xử lý cho cậu. Khi bôi thuốc, Vương Tử đau đến mức la hét, Phương Châm cũng nương tay, sau khi nghiêm túc xử lý xong miệng vết thương mới giáo huấn cậu lần nữa: "Xem em sau này còn dám chạy lung tung nữa ."

      " dám, cũng dám nữa ạ."

      Vương Tử vừa vừa lén nghiêng mắt nhìn trộm Phương Châm, thấy quá tức giận, lá gan dần dần lớn hơn, lại gần lấy lòng : "Chị Phương, chị đừng nóng. Xem em mới nãy vừa giúp chị mà."

      "Vừa nãy là em ́ ý hả?"

      " phải. Vốn là nghĩ đến tìm chị, kết quả lại nghe tiếng của bà nội trong phòng, nên em liền vọt vào. Phương Châm chị xem, bà nội em tìm chị làm gì? Bà ấy là muốn chị gả cho ba em đó."

      "Em, cái thằng bé này sao chuyện gì cũng hiểu vậy?"

      Vẻ mặt Vương Tử kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, em đây thông minh như vậy mà. May mà em phải con trai của ba em, nếu em chắc chắn sẽ đần như ông ta."

      Phương Châm mỉm cười sờ đầu cậu. biết Vương Tử chỉ là sĩ diện mà thôi, thực tế sau khi biết sựu thật về thân thế của mình, đả kích đối với nó chắc chắn khá lớn. Nếu nó cũng luẩn quẩn trong lòng muốn bỏ nhà trốn . Có điều Phương Châm ra, làm lòng nó khá hơn một chút .

      Nhớ tới vừa rồi mẹ Nghiêm hung hăng vênh váo, trong lòng Phương Châm đến bây giờ vẫn còn có hơi sợ hãi. Thật ra mà nói rất biết ơn Vương Tử, nếu trong tình huống như thế kia, cam đoan bản thân có nói ra cái gì làm tổn thương người khác nữa. Cũng phải thể chỉ trích mẹ Nghiêm, người bà có nhiều chỗ đúng để công kích, Phương Châm cũng phải là người , chỉ sợ đến cuối cùng lại chọc giận mẹ Nghiêm, làm tốt thì bàn tay ấy thật sự sẽ đáp mặt .

      Phương Châm có vẻ bất đắc dĩ nhìn Vương Tử: "Có lẽ bà nội em giống em, đều thích chị lắm."

      "Ai , em giống bà nội em đâu, em vẫn rất thích chị, từ khi nhìn thấy chị lần đầu tiên em đặc biệt thích chị rồi. Tuy rằng bề ngoài chị bình thường, ngực cũng quá lớn."

      "Vương Tử!" Một lần nữa Phương Châm bị cậu đánh bại, ràng đoạn đầu nói rất hay, đoạn sau sao lại thêm vào một câu như vậy chứ. Thằng bé này là đã trưởng thành sớm quá mức rôì.

      Vương Tử bĩu bĩu môi: "Cho nên em mới ba em là kẻ ngu ngốc, ràng dù nhìn thế nào thì mẹ em cũng khá là xinh đẹp, thế mà lại chọn chị chọn mẹ em, quả thực là đồ ngu ngốc mà."

      "Chuyện của người lớn em hiểu đâu. Nhưng Vương Tử em phải biết, dù xảy ra chuyện gì, ba em đều thương em cả."

      Nghe xong lời này, Vương Tử trầm mặc , cắn cắn môi tựa như tự hỏi. Sau lúc cậu mới ngẩng đầu lên : "Được rồi, có lẽ chị đúng. Ông ta cũng thật dễ dàng gì, sau này bọn chị phải thật tốt."

      Phương Châm suýt chút thì cười, chỉ có thể cố nén để mình bật tiếng. Sau khi Vương Tử chuyện với hồi lâu thì ồn ào nói đói bụng, thế là Phương Châm liền gọi điện thoại đặt phục vụ đưa cơm.

      Mọi chuyện dường như lập tức đã được giải quyết, Vương Tử trở lại, cũng hề bài xích nữa. Ngoại trừ mẹ Nghiêm trước sau như hoàn toàn thích ra, cuộc sống của Phương Châm ra thì có phiền não gì quá lớn.

      Tâm tình vừa buông lỏng, cũng cảm thấy có chút đói bụng. Vì thế lớn cứ duỗi cổ ngồi sô pha như vậy chờ người mang thức ăn đến.

      Khoảng hơn năm phút đồng hồ, có người tới ấn chuông cửa. Lúc Phương Châm đứng dậy khỏi sô pha cảm thấy rất bất ngờ, tuy rằng khách sạn này rất tốt, nhưng thao tác nhanh chóng như vậy vẫn làm cho có chút giật mình.

      để Vương Tử ngồi trong sô pha rồi tự mình ra mở cửa, nam phục vụ đẩy xe thức ăn vào. Phương Châm vừa định với đối phương vài câu, người nọ lại chủ động ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Châm.

      Phương Châm sửng sốt, vô thức bật thốt lên: "Tại sao là ?"

      Chuyện tựa như có chút đúng.

      Tác giả có lời muốn : một điểm * nhỏ cuối cùng, à , có lẽ phải là * lớn , mọi người mỏi mắt mong chờ nha.

    3. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      ☆Chương 62. Mất tích



      Gần như trong nháy mắt, Phương Châm bất giác muốn lùi về phía sau.



      Cảm giác nguy hiểm lập tức kéo đến gần như bao phủ toàn bộ cơ thể . Chân vừa lùi bước, cơ thể liền mất khống chế ngã về phía trước. Trong lúc hỗn loạn, chỉ biết là người nọ đưa tay nắm lấy cổ áo , sau đó vừa quay đầu một mảnh vải trắng xuất hiện che lấy mặt .



      Phía sau truyền đến tiếng Vương Tử la hét chói tai, Phương Châm muốn quay lại nhìn nó, nhưng đầu vừa mới cử động, một nửa ý thức còn sót lại của nháy mắt tiêu tan. Trong lúc hoảng hốt, chỉ thấy xe đẩy thức ăn trước mặt, khi ngã xuống, hình như đã thuận tay làm rớt cái gì đó. Rồi sau đó, hai mắt tối sầm, nhớ cái gì nữa.



      giây trước khi mất ý thức hoàn toàn, trong đầu Phương Châm chỉ nhớ có hai chữ: Nghiêm Túc.



      Mà giờ khắc này, Nghiêm Túc cũng biết Phương Châm bị người khác mang ra khỏi phòng, hơn nữa còn biến mất trong biển người mênh mông.



      Khi Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi về tới phòng khách sạn, cái họ nhìn thấy chính là căn phòng trống rỗng. Đoàn Vịnh Thi nhanh mồm nhanh miệng bật thốt lên: "Ủa, người đâu cả rồi?"



      Nghiêm Túc đứng bên khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề. Toàn bộ căn phòng thoạt nhìn coi như vẫn sạch , từ phòng khách đến phòng ngủ, thậm chí còn vào cả toilet, xem xét hết một vòng đều thấy vấn đề gì cả. sô pha,tạp chí xếp chồng lên nhau, bàn trà có ly nước, ngoài ra, tất cả đồ vật đều được sắp xếp ngay ngắn, khác gì bình thường.



      Nhưng hai người vốn nên ở trong phòng lại đều có, Nghiêm Túc khỏi có chút bực bội. lấy điện thoại ra gọi cho Phương Châm, lại ngờ nghe được nhạc chuông điện thoại vang lên trong phòng khách. tìm được điện thoại di động tủ giày cạnh cửa, cẩn thận kiểm tra nhật kí trò chuyện, phát cuộc điện thoại cuối cùng của Phương Châm là gọi cho quầy lễ tân của khách sạn.



      Vì thế tiện tay gọi đến số máy kia, hỏi thăm cuộc điện thoại kia Phương Châm những gì. Nhân viên tiếp tân kiểm tra rồi trả lời Nghiêm Túc, Phương tiểu thư gọi điện thoại để đặt cơm.



      Sau khi Nghiêm Túc cúp điện thoại, lại gọi vào di động của Vương Tử. Điện thoại trong trạng thái tắt máy. Tình huống này coi như bình thường, bởi vì từ buổi sáng, và Đoàn Vịnh Thi thay nhau gọi cho Vương Tử, nhưng vẫn luôn thông báo tắt máy, trong lúc chốc lát, Nghiêm Túc cũng nghĩ tới nơi nào khác, trong lòng chỉ thầm nghĩ Phương Châm đã đâu.



      Đoàn Vịnh Thi kiềm được bĩu môi: "Hai người này đâu nhỉ? ăn cơm đâý chứ."



      " đâu. Vừa rồi tôi mới gọi cho quầy lễ tân, Phương Châm gọi nhân viên phục vụ, bọn họ hẳn là ăn trong phòng."



      "Vậy bây giờ bọn họ đâu cả rồi?"



      Nghiêm Túc mím môi trầm mặc . để ý tới Đoàn Vịnh Thi lải nhải, tìm kiếm lần nữa lại toàn bộ căn phòng. Lúc này, tìm khá là cẩn thận, bỏ qua bất kì một góc nào. Bất cứ cái nào cảm thấy khả nghi đều dừng lại, im lặng tự hỏi lát. Khoảng chừng mười phút sau, kiểm tra xong gần như là tất cả các ngõ ngách trong phòng, cuối cùng dừng lại trước mảng thảm bị thấm ướt gần cửa chính.



      Đoàn Vịnh Thi thấy như vậy thì cảm thấy thú vị, lại gần hỏi: " nhìn cái gì vậy?"



      Nghiêm Túc trả lời, ngược lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tấm thảm trước mặt, rồi để sát vào dưới mũi ngửi ngửi. Sau đó, đứng lên, nhìn về phía Đoàn Vịnh Thi: "Là loại canh rau củ nào đó."



      "Có ý gì?" Vẻ mặt Đoàn Vịnh Thi nghi hoặc, "Ý là Phương Châm kêu cái gì đó đến phòng ăn, sau đó thì làm đổ canh?"



      "Nếu là , làm đổ mảng canh lớn như vậy thảm trong phòng khách, làm gì?"



      "Đương nhiên là gọi người đến dọn rồi."



      "Nhưng Phương Châm gọi." Nhật kí trò chuyện trong điện thoại có ghi lại, cú điện thoại cuối cùng là để gọi cơm, quầy lễ tân nhắc tới chuyện gọi nhân viên đến dọn dẹp. Để xác nhận chuyện này, Nghiêm Túc gọi đến quầy lễ tân một lần nữa, nhận được đáp án khác với suy đoán của .



      Từ đầu tới cuối, Đoàn Vịnh Thi đều chuyện gì xảy ra, chỉ sau khi Nghiêm Túc nhắc nhở, mới thấy mảng nước lớn thảm kia. Nhìn độ rộng của mảng nước này, đoán chừng Phương Châm làm đổ cả bát canh. Dưới tình huống này mà gọi người đến dọn dẹp, quả có chút còn gì để nói.



      "Nghiêm Túc, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi ?"



      "Tôi nghĩ là vậy."



      Khi chuyện, Nghiêm Túc ra khỏi phòng, bước nhanh đến đầu khác của hành lang. Đoàn Vịnh Thi theo sau mông hỏi tới: " muốn đâu vậy?"



      "Phòng an ninh."



      "Sao lại đến đó, phải đến rồi sao?"



      "Xem xem trong khoảng thời gian sau khi Phương Châm gọi cho tôi tới bây giờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."



      Nhân viên phòng an ninh nhìn thấy Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi lần thứ hai cũng có chút giật mình. Nhưng Nghiêm Túc là khách hàng lớn, còn là bạn của ông chủ, thậm chí còn có ít cổ phần trong Lệ Tinh, bọn họ nào dám chậm trễ, tự nhiên nhanh chóng tìm ra đoạn băng ghi hình mà Nghiêm Túc muốn, ở bên cạnh xem cùng với .



      Nghiêm Túc tập trung quan sát mỗi chi tiết màn hình, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra đối chiếu thời gian. Vừa mới bắt đầu màn hình là khoảng tĩnh lặng, trong hành lang thỉnh thoảng có vài người qua lại, cũng là ngang qua cửa phòng Phương Châm nhưng vào. Khoảng hơn mười phút sau, màn hình rốt cuộc xuất người mặc đồng phục nhân viên khách sạn.



      Người nọ đẩy xe thức ăn, dừng lại trước cửa phòng Phương Châm, sau khi đợi cho đối phương mở cửa đẩy xe vào. Khi người nọ xuất màn hình, Nghiêm Túc nhanh chóng xem lại nhật kí trò chuyện điện thoại, phát từ khi Phương Châm gọi điện thoại đặt cơm đến khi người nọ xuất , trước sau chỉ có năm phút đồng hồ.



      “Muốn phụ vụ đưa cơm tới tận phòng thì bình thường phải chờ khoảng bao lâu?" Nghiêm Túc ngẩng đầu hỏi quản lý khách sạn họ Văn mới chạy tới.



      Vẻ mặt người đàn ông trung niên căng thẳng, sợ chọc Nghiêm Túc mất hứng. Vừa nghe đối phương hỏi như vậy, ông mau chóng trả lời: "Việc này phải xem mức độ chuẩn bị nguyên liệu khó dễ thế nào, bình thường nhanh nhanh chút hai mươi phút, chậm chút khoảng bốn mươi phút, tối đa quá tiếng."



      "Vậy nội trong năm phút đồng hồ có thể đưa đến ?"



      "Năm phút đồng hồ?" Quản lý nghĩ nghĩ, lắc đầu , "Việc này khó quá, cơ bản là thể."



      Nghiêm Túc còn muốn thêm gì đó, lại thấy hai mắt quản lý sáng lên, chỉ vào màn hình muốn gì đó nhưng nói ra được. quay đầu lại nhìn, chỉ thấy màn hình xuất cảnh làm cho người ta bất an. Người mặc đồng phục nhân viên vừa vào phòng kia kéo người khác ra khỏi phòng. Xem ra người mà ôm trong lòng là , hơn nữa, bóng dáng còn vô cùng giống Phương Châm.



      Nghiêm Túc rùng mình, lại gần chút cẩn thận nhìn chăm chú. Nhân viên kia giống như có chuẩn bị từ sớm, bất luận là lúc nãy đến đây hay là lúc này ra khỏi cửa, từ đầu đến cuối đều cúi đầu. Độ nét của camera khách sạn cũng cao, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra ít bóng dáng, cách nào nhìn thấy mặt người nọ.



      Đoàn Vịnh Thi cũng ở bên cạnh nhìn xem, sau khi thấy màn như vậy thì kêu lên: "Đây là xảy chuyện gì vậy, người nọ là kẻ bắt cóc sao?"



      Hai chữ này vừa thoát ra, mọi người ở đây đều giật mình. Lệ Tinh là khách sạn quốc tế, mấy năm trước kiện xuất người chết đã gây ầm ĩ xôn xao. Nếu hôm nay trong khách sạn lại xuất hiện vụ bắt cóc, biết sẽ gây ồn ào ra sao nữa. Huống chi, người bị bắt còn là bạn của Nghiêm tiên sinh.



      Khác với vẻ hoảng sợ của những người khác, vẻ mặt Nghiêm Túc vẫn như thường. Nhưng nội tâm dĩ nhiên là dời sông lấp biển, cách gì kiềm chế được. Có người dám trói Phương Châm bắt ngay dưới mí mắt của , mà còn chẳng biết người kia là ai, dễ nhận thấy đối thủ là có chuẩn bị mà đến, thậm chí còn rất ràng hành tung của đám người bọn họ.



      Phản ứng đầu tiên của chính là, nhất ̣nh có người ở trong nội bộ khách sạn tham gia. Bất kể nhân viên kia có là người của khách sạn hay , phía sau hắn nhất ̣nh còn có người khác giúp đỡ. Nghiêm Túc gọi cho quầy lễ tân một lần nữa, hỏi về chuyện đến đưa cơm cho Phương Châm. Nhân viên quầy lễ tân kiểm tra một chút rồi trả lời , nhân viên đưa cơm cho Phương Châm đến, nhưng ấn chuông cửa hồi lâu mà có ai ra mở cả, nhân viên đó chỉ có thể đẩy xe thức ăn quay về.



      Nghe đến đây, trong lòng Nghiêm Túc đã có một chút khái niệm. Người đầu tiên tới đưa cớm cho Phương Châm chắc chắn nhân viên khách sạn, hắn chẳng qua là giả mạo nhân đưa cơm lừa Phương Châm mở cửa, mượn cơ hội bắt .



      Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Nghiêm Túc nhíu mày trầm tư, muốn tìm cho ra đầu mối, lại nghe Đoàn Vịnh Thi ở bên gọi: "Là Vương Tử, Nghiêm Túc mau nhìn , là Vương Tử chạy ra kìa."

      Nghiêm Túc lập tức nhìn về phía màn hình, chỉ thấy thân hình nho của Vương Tử chạy từ trong phòng ra, bước chân có chút hỗn loạn, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước. Cuối cùng, cậu biến mất ở cuối hành lang, từ đầu tới cuối quá hơn mười giây.



      Có thể thấy Vương Tử chạy rất vội, hình như là muốn tìm người giúp đỡ. Nghiêm Túc lập tức bảo an tìm camera khác, xem xem sau khi rời khỏi hành lang, Vương Tử đâu. Trong video, từ phía cuối hành lang, Vương Tử rẽ vào chạy tới, vừa chạy vài bước người đàn ông trẻ tuổi vọt tới bên cạnh, gì bắt lấy Vương Tử khiêng vai, mặc cho thằng bé liều mạng giãy dụa cũng buông ra, thừa dịp bốn bề vắng lặng thì ôm Vương Tử mất.



      Nhìn đến đây, Đoàn Vịnh Thi lần nữa kêu to: "Nghiêm Túc, Vương Tử bị bắt cóc rồi."



      "Chỉ sợ là Phương Châm và Vương Tử đều bị người ta bắt cóc."



      Nhưng có điều Nghiêm Túc cảm thấy có chút kỳ quái. Phương Châm và Vương Tử vậy mà phải đồng thời bị bắt . có tính sơ qua thời gian, từ khi Phương Châm bị mang khỏi phòng đến khi Vương Tử chạy đến, cách nhau khoảng năm phút đồng hồ. Cứ coi như kẻ bắt cóc lần chỉ có thể khống chế người, nhưng nếu có đồng bọn, thì cũng có thể vào phòng hỗ trợ, hoặc là canh giữ ngoài cửa, sau khi Vương Tử vừa chạy ra mang nó .



      Nhưng người sau lại có, bắt cóc Vương Tử ở đầu khác của hành lang, hơn nữa cách thức có nhiều chỗ khác với người trước đó. Ví dụ như, người trước làm Phương Châm bất tỉnh rồi mới mang ra khỏi phòng, Vương Tử lại hoàn toàn tỉnh táo khi bị bắt . Hơn nữa, người trước hành sự tương đối cẩn thận, từ đầu tới cuối đều để camera quay lại mặt của . Người sau lại tương đối qua loa, sau khi bắt thằng bé còn nhìn đông tới nhìn tây cả buổi trời, gương mặt kia hoàn toàn bị phơi bày màn hình.



      Người sau này cho Nghiêm Túc cảm giác giống kế hoạch bắt cóc được thiết kế tỉ mỉ, ngược lại càng như là nhất thời thấy thằng bé rồi nảy ra ý bắt cóc.



      Vì đã thấy được khuôn mặt, Nghiêm Túc liền hỏi Đoàn Vịnh Thi: " quen người này ?"



      Đoàn Vịnh Thi tiến gần đến màn hình nhìn hồi lâu, lầm bầm trả lời: "Hình như có chút nhìn quen quen."



      " nhìn kỹ chút xem, có lẽ là người quen của sao."



      "Người tôi quen biết rất nhiều. Khuôn mặt của người này tôi chắc chắn nhớ, nhưng thân hình của , có phần gầy yếu mỏng manh, ngược lại rất giống người đặc biệt."



      "Ai?"



      "Là ba ruột của Vương Tử."



    4. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      ☆Chương 63. Đầu mối

      Hiếm khi thấy nét mặt Nghiêm Túc cứng đờ, lập tức hỏi lại: " chắc chứ?"

      " chắc lắm. Nhưng nhìn thân hình của ta khá giống với ba ruột của Vương Tử. Tôi quên mất dáng dấp người đàn ông kia trông như thế nào từ lâu rồi, tôi chỉ nhớ duy nhất được điểm đó chính là vóc dáng người nọ cao lắm, gầy tong teo. Lúc trước ta đến bắt chuyện với tôi ở quán bar, tôi còn tưởng ta là , cười nhạo chuyện ta tán , loại này phải thứ tôi thích. nghĩ đến, trò chuyện vài câu mới phát hiện ta là đàn ông."

      Đoàn Vịnh Thi ́ gắng nhớ lại từng chút từng chút chuyện lúc trước trong quán bar, Nghiêm Túc chú ý lắng nghe đồng thời trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác. đợi Đoàn Vịnh Thi xong, đã đứng dậy, ra ngoài gọi cho Viên Mộc, muốn cậu ấy gửi những video và tài liệu liên quan đến vụ đặt bom trong WC của Thâm Lam cho , cùng lúc đó, cũng gọi cho bạn bè làm ở cục cảnh sát.

      Chuyện này còn nằm trong lòng bàn tay của nữa, phải nhờ vào sự giúp đỡ của lực lượng cảnh sát là điều tất yếu. Vì thế, trong buổi chiều ngày hôm đó, một lần nữa sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt ở khách sạn Lệ Tinh yên bình lâu.

      chỉ có một số lượng lớn cảnh sát yên lặng vào khách sạn, ngay cả người chịu trách nhiệm của khách sạn - Trịnh Sở Tân cũng tới. Hai người gặp nhau tại phòng an ninh, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu hỗ trợ cung cấp tất cả những manh mối liên quan cho cảnh sát.

      Người đàn ông bắt Vương Tử kia, vì khuôn mặt đã bị máy quay quay lại được, nên cũng khó tìm. Sau khi phối hợp nhiều mặt và tiêu tốn khoảng hai tiếng đồng hồ, cảnh sát đã tập trung được những người trong diện tình nghi, hơn nữa, còn cử một lượng lớn cảnh sát tìm kiếm, lục soát.

      Đoàn Vịnh Thi vẫn coi như còn bình tĩnh. Theo lời của Nghiêm Túc mà , nếu người đàn ông này là cha ruột của Vương Tử, vậy ta làm đau thằng bé, có lẽ là ta chỉ muốn gần gũi với thằng bé chút, có gì quá ác ý.

      Nhưng khi lời an ủi này với Đoàn Vịnh Thi, thật ra trong lòng Nghiêm Túc có hơi căng thẳng. Bây giờ, càng làm lo lắng hơn là sự an nguy của Phương Châm. Người bắt Phương Châm rõ ràng phải vì tiền, nếu , đã lâu như vậy thì nên sớm gọi điện đến mới phải. phải vì tiền, vậy rất có thể là vì tình hoặc thậm chí là vì thù hận. Nghiêm Túc cẩn thận nhớ lại các mối quan hệ của Phương Châm, cảm thấy khả năng vì tình khả thi.

      La Thế mất từ sớm, trước đây, Phương Châm cũng có những mối tình linh tinh lộn xộn chưa xử lý. Sau khi loại trừ khả năng này, khả năng trả thù lập tức lớn hơn.

      Nếu quả là như vậy, giờ phút này Phương Châm cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đến lúc này, Nghiêm Túc cũng chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều, tất cả những nguồn lực mà có thể sử dụng thì đều đã sử dụng toàn bộ, lại nhờ Trịnh Sở Tân sử mối quan hệ của ba ấy, gần như đã lật cả Hongkong lên.

      Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hai chữ "nan giải". Hình như, trong ba mươi năm cuộc đời , cho tới bây giờ, chưa từng có chuyện gì chi phối tinh thần như hôm nay, làm cho có cảm giác bất an to lớn như vậy. Phương Châm là một dấu ấn đã khắc sâu trong lòng , thậm chí thể tưởng tượng được cái cảm giác mất là gì.

      Cảnh sát Hongkong khá xem trọng chuyện này. Thoáng cái đã liên lụy tới hai mạng người, nên trong đầu óc tất cả mọi người đều có một dây cung căng chặt. Tài liệu liên quan đến ba của Vương Tử được gửi tới liên tục, rất nhanh Nghiêm Túc đã có được một phần giới thiệu cặn kẽ nhất về người đàn ông này.

      Trương Thiệu Quân, 33 tuổi, là người thành phố S, nghề nghiệp. Tra được từ chỗ nhập cảnh, ta đã đến Hongkong được một tuần, chênh lệch với khoảng thời gian Vương Tử và Đoàn Vịnh Thi đến sân bay vài ngày.

      Nghiêm Túc vừa xem tài liệu thì biết ngay người đàn ông này tới đây nhất ̣nh là vì mẹ con Đoàn Vịnh Thi. Khách sạn còn tra được lịch sử ta mở phòng ở Lệ Tinh, cách xa phòng của Vương Tử.

      Có lẽ người đàn ông này vẫn muốn tìm cơ hội để tiếp cận Vương Tử, hôm nay chỉ là ta trùng hợp bắt gặp, vì thế đã tiện tay mang thằng bé .

      Nghiêm Túc nhìn từng tấm hình trong tập tài liệu kia, ràng bóng dáng kia đã bị camera ghi lại được trong vụ án đặt bom ở nhà vệ sinh của Thâm Lam. Cả người mặc một bộ đồ thể thao, dáng người hết sức gầy , thoạt nhìn giống như bóng dáng của một gái. Bây giờ nhìn lại, vụ đặt bom đó tám chín phần là do ta làm. Tuy rằng trước mắt chưa rõ mục ́ch của ta, nhưng rất có thể là nhằm vào .

      Nếu Trương Thiệu Quân sự là nhằm vào , vậy thì ta bắt cóc Phương Châm cũng khá hợp lí. Nhưng, từ đầu đến cuối, Nghiêm Túc vẫn cảm thấy Trương Thiệu Quân giống người đã có kinh nghiệm, hơn nữa, trong video, thời điểm hai người bị bắt cóc cũng thật sự làm cho người ta thể nào liên hệ được Trương Thiệu Quân với chuyện Phương Châm bị bắt cóc.

      Dường như, đầu mối thoáng cái đã bị chặt đứt.

      Nhưng sự an nguy của Vương Tử cũng rất hệ trọng. Sở cảnh sát cử một số lượng lớn cảnh sát tâp trung tìm kiếm tung tích của Trương Thiệu Quân khắp đảo, mặt khác, cũng tiến hành điều tra nghe ngóng trong khách sạn, hi vọng rằng sẽ tìm ra được con đường Phương Châm bị bắt cóc. Những manh mối lẻ tẻ nhanh chóng được tập hợp đầy đủ, Nghiêm Túc nhìn đống chữ Hán chằng chịt giấy, nhưng một chữ cũng xem vào.

      Lần đầu tiên biết được, hóa ra sự an nguy của một người nào đó trong tim mình là một chuyện khiến tâm trạng mình yên như vậy. Trịnh Sở Tân bước tới vỗ vỗ bả vai của , giọng nói mang theo sự an ủi: "Đừng lo lắng, sao đâu."

      "Hiếm khi thấy nói những câu an ủi vô nghiã này."

      "Chưa chắc là vô nghĩa đâu. Cậu biết trước đây tôi đã trải qua những chuyện gì mà, cũng biết vợ tôi theo tôi mà gặp những nguy hiểm thế nào mà. Có lúc, chuyện chính là như vậy, có thể cậu cảm thấy có chuyển biến tốt, nhưng thực tế, tình hình lại tồi tệ giống như trong tưởng tượng của cậu. Thay vì ngồi ở đây lo lắng cho ấy, thì cậu nên suy nghĩ xem làm thế nào để cứu ấy."

      Nghiêm Túc vỗ vỗ tay Trịnh Sở Tân: " có nghĩ được gì ? Hãy chỉ cho tôi một con đường sáng hơn ."

      "Tôi suy nghĩ, vợ cậu có phải là người thích gây thù chuốc oán ?"

      " thích. Kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời ấy chắc chính là tôi rồi."

      Về chuyện của Nghiêm Túc và Phương Châm, Trịnh Sở Tân cũng có biết ít, cũng hỏi kỹ, chỉ ý tưởng trong lòng mình: "Nếu ấy có kẻ thù, thì tôi nghĩ chuyện này có thể là nhằm vào cậu.”

      Tình huống này Nghiêm Túc cũng đã nghĩ đến, nhưng bây giờ có cách nào để xác định cả, chỉ có thể xuống tay từ hai chỗ.

      "Làm sao mà biết được là nhằm về phía tôi?"

      "Cái giá của chuyện bắt cóc rất lớn, một khi bị bắt có thể sẽ bị phán tội rất nặng. Dưới tình huống như vậy, người làm loại chuyện này bình thường đều có thâm thù đại hận với người bị bắt cóc. Tôi thấy Phương Châm cũng giống như đã chọc tới loại người này, ngược lại là cậu, càng giống sẽ đụng chạm đến loại người này hơn. Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, gần đây cậu có đắc tội với ai ? Hoặc là có mâu thuẫn gì với người thương trường ?"

      Nghiêm Túc ngồi đó mím môi trầm tư. lát sau, hai mắt sáng lên, gọi cho Viên Mộc dặn dò: "Tìm hết những đối tượng có hợp tác với Thâm Lam gần đây cho tôi. Đặc biệt phải để ý đến những vụ thu mua, xác nhập hoặc những hạng mục đầu tư."

      tự nhận mình phải là một người máu lạnh thương trường, nhưng chuyện làm ăn chính là như vậy, đã muốn kiếm tiền thì chắc chắn sẽ tổn hại đến lợi ích của một nhóm người nào đó. Có vài người như La Thế, vất vả nhọc nhằng mấy năm, cuối cùng lại còn gì cả, bị ép phải đem công ty chuyển nhượng cho . Dạng người như vậy rất có khả năng làm mấy chuyện như vậy.

      Năm đó, La Thế lựa chọn tự sát, bây giờ người bắt cóc Phương Châm rất có thể lựa chọn một phương thức càng cực đoan hơn, lợi dụng Phương Châm để trả đũa .

      Nếu quả là như vậy...

      Hai mắt Nghiêm Túc nhíu lại, hiếm khi thấy trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Dám động đến người phụ nữ của , người này nhất định đơn giản, ít nhất là một người có tâm lý hết sức điên cuồng, hơn nữa, rất có khả năng, hắn quen biết Phương Châm, biết mối quan hệ của bọn họ, cho nên mới quyết ̣nh ra tay với một gái yếu đuối.

      Vì đã có phương hướng điều tra, cả người Nghiêm Túc đều trở nên có tinh thần. Dù sao cũng là người có tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, dù lo lắng cho Phương Châm, nhưng giờ phút này biết chỉ có chính tập trung tìm kiếm, Phương Châm mới có thể có con đường sống.

      Lúc này, là người mà có thể dựa vào nhất.

      Sau khi giao phó xong những chuyện này, Nghiêm Túc nắm chặt tay đập đập vào ngực Trịnh Sở Tân: "Người em, cám ơn ."

      " sao, tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi. Nếu tôi , thì hẳn là trong đầu cũng sẽ nghĩ đến nhanh thôi. Cậu đây là lo lắng quá bị loạn, trước kia tôi cũng vậy mà."

      Đúng vậy, một khi người trong lòng mình quan tâm xảy ra chuyện, người bình tĩnh biết kiềm chế cũng sẽ bất an thôi. bây giờ có chút giống con người ngày xưa, nhưng đây cũng là những thái độ tình cảm của một người bình thường.

      Hai tay Nghiêm Túc đút trong túi áo đến cửa phòng an ninh, nhìn đám người cảnh sát bận rộn bên ngoài, trong lòng lần lại lần nghĩ đến Phương Châm, nghĩ đến mỗi cái nhăn mày, môĩ nụ cười, mỗi một cử chỉ của , thậm chí có cả hình ảnh năm đó khi lần đầu tiên gặp mặt, đâm một dao vào cơ thể , tất cả đều ràng ngay trước mắt.

      Người luôn tin vào số mệnh như Nghiêm Túc rất ít khi cảm thấy mơ màng, có phải ông trời cảm thấy Phương Châm từng hại , nên bây giờ mới dùng cách này để bồi thường cho ?

      khỏi cười tự giễu, vừa định gọi cho Viên Mộc dặn dò mấy câu, thì một cảnh sát từ bên kia tới, thấy và Đoàn Vịnh Thi liền mở miệng : "Chúng ta có được động tĩnh của Trương Thiệu Quân, nên chắc là sẽ nhanh chóng bắt được ta."

      Sắc mặt Đoàn Vịnh Thi ràng đã thả lỏng hơn, vội vàng hỏi lại: "Vương Tử thì sao, nó có khỏe ?"

      "Trước mắt còn chưa biết được, nhưng theo nhân chứng cung cấp thông tin có , lúc ấy ta nhìn thấy Trương Thiệu Quân quả thật có ôm một đứa bé trong lòng, thoạt nhìn thì đứa bé kia có vấn đề gì, tôi nghĩ hẳn là bị thương."

      Nhìn chung thì đây là một tin tốt, tảng đá trong lòng Nghiêm Túc cũng buông được một ít. Thời gian kế tiếp, ngoại trừ chờ đợi ra thì cũng làm được gì. mặt chờ cảnh sát lên đường truy lùng Trương Thiệu Quân rồi bắt ta lại, mặt khác đợi tin tức từ chỗ Viên Mộc bên kia.

      Đoàn Vịnh Thi đứng bên giọng an ủi : " đừng lo lắng, Phương Châm sao đâu."

      "Cám ơn ."

      " cần cảm ơn đâu, quan hệ của hai chúng ta đã thế nào rồi. biết con người tôi biết nói chuyện, cũng biết an ủi, nhưng giác quan thứ sáu của tôi luôn rất chuẩn, tôi có cảm giác Phương Châm nhất định an toàn, nên đừng quá lo lắng."

      Mặc dù biết rằng Đoàn Vịnh Thi chỉ khoác, nhưng giờ phút này Nghiêm Túc vẫn đáp lại bằng một nụ cười, tự đáy lòng nói cảm ơn với ấy. Thời điểm này suy nghĩ tích cực vẫn tốt hơn là cúi đầu ủ rũ.

      Đoàn Vịnh Thi thấy vẻ mặt Nghiêm Túc như tên của , cũng thức thời thêm gì nữa, hai người vẫn im lặng ngồi đó, chờ tin tức được đưa đến. Trong khoảng thời gian này, Viên Mộc có gọi đến mấy lần, báo cáo với Nghiêm Túc một số mục tiêu đã được phong tỏa. Tất cả những người này đều có thu mua hoặc là hạng mục xác nhập với Thâm Lam, hơn nữa, những người đại diện đều ở Hongkong.

      Ngay lập tức, Nghiêm Túc lấy những tài liệu Viên Mộc gửi qua giao cho cảnh sát. Khi cúp máy, ̣nh đứng dậy tìm người phụ trách cao nhất trong vụ giải cứu lần này, thì người phụ trách - cảnh sát Sở đã chủ động về phía , vẻ mặt phấn chấn : "Trương Thiệu Quân bị bắt, thằng bé vẫn bình yên vô ."

      Tác giả có lời muốn : Trịnh ca ca cũng xuất hiện để đánh dấu sự tồn tại, so với nguy hiểm Trịnh ca ca gặp phải năm đó, tình hình hiện tại của lão Nghiêm và Phương Châm thật ra cũng chỉ là mưa bụi thôi nha.

    5. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      ☆ Chương 64. Phán đoán

      Khi Phương Châm tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy tiếng người cãi nhau cách đó xa.

      ráng sức mở to hai mắt, phát trước mắt là mảnh tối đen, xòe tay thấy năm ngón. Hình như ở đây ngoại trừ thì có ai khác, tiếng tranh cãi của hai người kia như truyền đến từ bên kia cánh cửa. Phương Châm vểnh tai muốn nghe hai người kia nói gì, nhưng lại chỉ nghe được vài thanh mơ hồ.

      chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới nâng lên được khoảng hơn mười cm, thì cơn choáng váng mãnh liệt chợt ập đến. Hai tay mềm nhũn, lần nữa ngã xuống giường, đồng thời cảm giác ̀n cào dâng lên trong dạ dày, như muốn nôn ra.

      Phương Châm nhanh chóng đưa tay che miệng lại, sợ làm cho hai người bên ngoài biết được chuyện tỉnh lại. Cho dù từng cơn chóng mặt liên tiếp kéo đến, nhưng vẫn nhớ y nguyên những chuyện đã xảy ra trước đó. Người nọ đóng giả thành nhân viên đưa thức ăn vào phòng, nhân lúc chú ý thì dùng khăn tẩm thuốc làm hôn mê bất tỉnh. thậm chí còn nhớ rõ việc trước khi mình té xỉu đã sẩy tay làm đổ một bát canh.

      Tiếng hét chói tai của Vương Tử tựa như vẫn còn vang vọng bên tai, còn những chuyện khác thì hoàn tòan nhớ gì cả.

      Rốt cuộc, vì sao lại thành ra như vậy? Phương Châm vỗ vỗ trán tập trung suy nghĩ. Chỉ có điều vừa mới động não suy nghĩ một chút thì đã vô cùng choáng váng, cảm giác buồn nôn cũng tăng thêm.

      nghĩ có lẽ là mình bị người ta bỏ thuốc, tuy rằng bây giờ khá tỉnh táo, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn, thậm chí còn ăn mòn ý thức của .

      Hai mí mắt Phương Châm vật lộn với nhau, nhưng vẫn ép mình được ngủ. Tiếng tranh cãi bên ngoài vẫn còn tiếp tục, nghe như là tiếng của hai người đàn ông cãi nhau. Phương Châm mơ hồ nghe được những thanh linh tinh như "đồ khốn khiếp" "liên quan gì tới ”, nhưng nội dung cụ thể thế nào vẫn biết được.

      Lắng nghe mà Phương Châm khỏi nhớ tới Nghiêm Túc. Khi một người rơi vào hiểm cảnh luôn đặc biệt dễ dàng nghĩ đến người quan trọng nhất. Dưới tình huống nguy hiểm như bây giờ, người đầu tiên Phương Châm nghĩ đến phải là cha mẹ hay em trai, cũng phải La Thế đã mất, mà là người có tình tha thiết với – Nghiêm Túc, suy nghĩ này cũng làm có hơi giật mình.

      Lẽ nào con gái luôn thiên vị người mình là thật sao?

      Phương Châm khỏi cười khổ. Nhưng trong lòng , niềm tin đối với Nghiêm Túc càng lúc càng mạnh mẽ. Một mặt, mong ngóng đối phương có thể nhanh nhanh đến cứu mình, mặt khác, càng khát khao có thể gặp lại một lần nữa. Dù là phải chết, thì trước khi chết cũng phải thấy được một lần. Như vậy thì mới có thể ra mà vướng bận.

      Suy nghĩ của Phương Châm có chút phiêu đãng ngừng, thêm cả tác dụng của thuốc, cơ thể từ từ trở nên nhẹ nhàng hơn. có hơi phân rõ được cái gì là hiện thực, cái gì là ảo tưởng, có cảm giác dường như có người ở bên cạnh làm bạn với . Đó là cơ thể ấm áp của Nghiêm Túc, gắt gao dán chặt vào , dù cách một lớp vải thì vẫn rõ ràng như vậy, phảng phất như vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Nghiêm Túc mỉm cười với mình.

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai Phương Châm vang lên tiếng mở cửa, hình như là có người tới, nhàng nâng cơ thể lên, ôm cả người vào lòng.

      Trong chớp mắt khi rơi vào cái ôm kia, hốc mắt Phương Châm nóng lên, như muốn khóc. Nhưng vẫn cố nén, chịu đựng sự khó chịu cực độ khàn giọng hỏi đối phương: ", là... ai?"

      giọng nói từ tính của đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai : "Phương Châm, là , đừng sợ, tới cứu em."

      "Ai? là ai?"

      "Nghe ra giọng của sao? Phương Châm, em có khỏe ?"

      Giọng của người đàn ông vừa dứt, Phương Châm có cảm giác cằm của mình bị người ta nâng lên một chút. híp mắt muốn nhìn mặt mũi của người đến này, tiếc rằng chỉ có thể thấy một hình ảnh mơ hồ. ̉ của đã chẳng còn sức, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng lên được một lát lại gục xuống, lần nữa tựa vào ngực người kia.

      "Nghiêm Túc, là... Nghiêm Túc."

      Đột nhiên Phương Châm nghĩ, có lẽ là Nghiêm Túc đến cứu .

      Mà lúc này Nghiêm Túc cũng biết Phương Châm ở đâu, vẫn còn ở trong khách sạn, chẳng qua là chuyển từ phòng an ninh sang một căn phòng nghỉ khác, chờ cảnh sát Hongkong đưa Vương Tử đã được giải cứu đến gặp .

      Từ khi Trương Thiệu Quân bị bắt đến khi Vương Tử được đưa về Lệ Tinh, từ đầu đến cuối khoảng hơn giờ. Trong hơn giờ này, Đoàn Vịnh Thi qua lại trong phòng nghỉ hơn trăm lần, Nghiêm Túc lại im lặng ngồi đó lên tiếng. Trong lòng phân tích một chuyện, chuyện này có liên quan tới chuyện Phương Châm bị bắt cóc, chỉ là tin tức Viên Mộc đưa tới đây còn chưa rõ ràng lắm, nhất thời cũng thể xác định, chỉ có thể suy nghĩ khái quát qua tình hình chung.

      còn chờ xác nhận một việc cuối cùng, khi chuyện này được xác, thì phương hướng điều tra trong chuyện Phương Châm bị bắt cóc có lẽ sẽ dễ dàng xác ̣nh hơn.

      Khi nhắm mắt trầm tư, rốt cuộc Vương Tử cũng được hai cảnh sát phá án đưa đến phòng nghỉ. Người bạn nhỏ vào phòng nghỉ liền nhanh chóng vọt đến chỗ ba mẹ, mặt thấy chút sợ hãi nào, còn kéo tay Nghiêm Túc lo lắng : "Nhanh, nhanh cứu Phương Châm , chị ấy bị bắt rồi."

      Nghiêm Túc vỗ vỗ tay cậu: "Ba biết chuyện này rồi. Vương Tử, ba hỏi con, rốt cuộc hôm nay xảy ra những chuyện gì, con cẩn thận nói lại với ba xem."

      "Hôm nay, tôi tới tìm Phương Châm, đúng lúc gặp được bà nội."

      "Bà nội?" Lời này có chút ngoài dự kiến của Nghiêm Túc, nghĩ tới việc những chuyện hỗn loạn trong một ngày hôm nay còn có chút liên quan đến mẹ .

      Vương Tử gật đầu nghiêm túc : "Đúng, là bà nội, nhưng tôi mới nói mấy câu với bà nội, bài nội đã rồi. Sau đó, tôi và Phương Châm chuyện phiếm, một lát thì tôi cảm thấy đói bụng, Phương Châm liền gọi cái gì đó đến ăn. Người kia đưa đồ ăn đến, tôi ngồi sô pha thấy đưa tay kéo quần áo Phương Châm, còn lấy một chiếc khăn lông trắng che miệng của chị ấy lại. Lúc ấy tôi cảm thấy rất sợ hãi, nên hét lên."

      Đoàn Vịnh Thi ôm chặt lấy con trai, thứ đè nén trong lòng rốt cục cũng đã thả xuống được. Vương Tử vội thân thiết với mẹ mà tiếp tình huống lúc đó: "Tôi kêu to lên, người kia liền nhìn tôi, tôi cho rằng muốn bắt tôi . Nhưng bắt tôi, mà chỉ mang Phương Châm . Tôi bị dọa sợ, chạy muốn gọi người, nhưng mà, nhưng mà chạy bao lâu thì gặp phải ba của tôi, sau đó..."

      "Ba con?" Đoàn Vịnh Thi khỏi kêu lên, "Con người kia là ba của con?"

      "Đúng ạ, là ta như vậy, con cũng biết có phải là thật . Nhưng cho con xem chụp trong điện thoại, là chụp chung mẹ đấy. Hắn nói hắn là ba con, còn bắt con gọi hắn là ba. Con rất sợ, dám nghe , nên vẫn gọi là ba. Mẹ ơi, con xin lỗi ạ, con nên tùy tiện gọi bậy người khác là ba."

      " sao, sao." Đoàn Vịnh Thi ôm cơ thể bé nhỏ của con trai, nước mắt nhịn được chảy xuống. Đến lúc này mới thật sự biết sợ, ngẫm lại một mình con trai như vậy, ngộ nhỡ rơi vào tay người xấu, có khi bây giờ đã mất mạng. Cho tới bây giờ, Đoàn Vịnh Thi đê ý Vương Tử lắm, sau khi trải qua chuyện này, mới thật sự có một nhận thức mới về trách nhiệm làm một người mẹ của mình.

      Hiếm khi thấy Vương Tử dính lấy Đoàn Vịnh Thi buông, ngược lại nói ngừng với Nghiêm Túc: "Ông nhanh nhanh cứu Phương Châm, nhanh cứu chị ấy , tôi sợ chị ấy gặp nguy hiểm."

      Nghiêm Túc sờ sờ đầu Vương Tử, mỉm cười với nó: "Ba đã nghĩ cách cứu ấy rồi, con đừng gấp. Con có nhớ bộ dạng người bắt Phương Châm như thế nào ?"

      "Có hơi nhớ , là một người đàn ông, nhưng là tôi tả lại được, tôi, tôi vẽ cũng đươc."

      " sao." Giọng Nghiêm Túc mềm mại, hỏi Vương Tử, "Nếu cho con xem ảnh của người kia, con có thể nhận ra ?"

      Vương Tử lắc lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật gật đầu, như là hạ quyết tâm nói: "Được, có thể, nhất định là có thể."

      Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu, lấy điện thoại ra, đem một loạt mà vừa rồi Viên Mộc gửi cho đưa cho Vương Tử xem. Vương Tử cầm điện thoại trong tay, nghiêm túc nhìn ảnh, thành thạo chuyển hình. Mỗi bức ảnh, cậu đều xem ít nhất khoảng năm, sáu giây, hơn nữa còn thích nghiêng đầu suy nghĩ chút, sau khi xác định phải mới chuyển đến hình tiếp theo.

      Nghiêm Túc lên tiếng, cứ im lặng như vậy chờ cậu xem hết tất cả các hình. Khi đến tấm ảnh cuối cùng, hai mắt Vương Tử bỗng nhiên sáng lên, vẻ mặt thay đổi rõ ràng. Nghiêm Túc còn chưa mở miệng, Đoàn Vịnh Thi đã hỏi trước: "Làm sao, là người này sao?"

      "Mẹ, con chắc chắn lắm, nhưng con cảm thấy rất giống."

      "Con nhìn kỹ lại xem, nhìn thật kĩ lại một lần nữa xem."

      "Ta rất nghiêm túc nhìn, ta cảm thấy rất giống ."

      Lúc nói chuyện, vẻ mặt Vương Tử kiên định, nhưng lại nói hơi ngập ngừng: "Nếu phải là hắn, có phải con sẽ hại Phương Châm ?"

      Cậu nhìn Nghiêm Túc cầu cứu, Nghiêm Túc cho cậu một nụ cười ̉ vũ: "Con làm tốt lắm Vương Tử, Phương Châm có thể được cứu được Phương Châm là nhờ công lao rất lớn của con."

      " sự có thể cứu được Phương Châm sao?"

      "Đương nhiên, nhất định có thể." Lúc chuyện, Nghiêm Túc chạy sang bên kia tìm cảnh sát Sở người phụ trách cao nhất của vụ án, cũng đưa những tấm ảnh trong điện thoại cho đối phương xem.

      Cảnh sát Sở nhìn ảnh chụp của người đàn ông trẻ tuổi kia, hơi nghi ngờ : " chắc chắn chính người đàn ông này là người đã bắt cóc Phương Châm?"

      " thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng rất đáng ngờ. Con tôi nhận ra chính là lúc người đàn ông kia bắt Phương Châm ."

      "Khả năng nhận biết của trẻ con kém hơn một ít so với người trưởng thành, nó hẳn là thể nhận diện một cảnh chuẩn nhất. Hai người có tướng mạo, khí chất tương tự nhau, chúng nó thường thường nhận làm người. Huống chi lúc ấy Vương Tử rất sợ hãi, sự có thể chắc chắn nhớ rõ diện mạo của người kia sao?"

      Những nghi vấn của cảnh sát Sở vừa dứt, Viên Mộc cầm chồng tài liệu từ ngoài cửa vào. Cậu gật đầu với Nghiêm Túc một cái, rồi trực tiếp đưa tài liệu cho cảnh sát Sở. Sau khi cảnh sát Sở nhận lấy lại vội xem, nhìn Nghiêm Túc : "Đây là cái gì?"

      "Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác gần đây giữa tập đoàn Thâm Lam chúng tôi với Vĩnh Vượng, một xí nghiệp nhỏ ở Hongkong. Đương nhiên, tài liệu về hạng mục này chỉ là phần, vì trong quá trình hợp tác tôi phát tài chính của cong ty đối phương có một lỗ hổng rất lớn, hệ thống quản lý bên trong cũng có lỗ hổng nhỏ, nên quyết định hủy kế hoạch hợp tác với bọn họ."

      "Cho nên ý của Nghiêm là, vụ bắt cóc lần này và công ty Vĩnh Vượng có liên quan với nhau? Kẻ bắt cóc lẽ nào là người sở hữu công ty này?"

      "Đúng." Nghiêm Túc gật đầu, còn giơ điện thoại lên, lần nữa mở tấm hình kia cho cảnh sát Sở xem, "Người phụ trách công ty này chính là vị tấm ảnh này. Tên hắn là Hứa Minh Lượng."
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :