1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhà sách đêm khuya- Thuần Khiết Tích Tiểu Long.

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH.
      Chap 16: Tài xế lái xe.

      Trong khí, còn tràn ngập mùi vị khói pháo hoa,làm người ta có chút sặc, nhưng tựa hồ đây là mùi mà lễ mừng năm mới nên có.
      Nhất là đối với Chu Trạch, sinh hoạt giống như tốt đẹp hơn. đương thề non hẹn biển, cũng có khoa trương dời sông lấp biển.
      Đơn thuần giống như bạn có tiền tiêu vặt đường nhặt đươc mười khối, gần đấy có chú cảnh sát nào mà gần đó lại có quán đồ ăn vặt.
      lần địa ngục, thay thân thể, đến nay còn có rất nhiều phiền toái cần giải quyết, tính cách cũng thay đổi ít!

      Đời trước từ nhi viện ra, trong đầu chỉ có ý nghĩ dựa vào năng lực từng bước leo lên. Nếu tra cứu cặn kẽ lúc đó sở dĩ bỏ qua bác sĩ Lâm chỉ bởi vì năm năm trước bác sĩ Lâm có bao nhiêu xấu và khờ mà vì lúc đó có tinh lực và tâm tư ngắm cảnh đường. Chấp niệm quá nặng, bộ khổ lại bày ra bộ dáng ta là dòng nước mát. giống tại, người chết lần, lại trở lại, có loại tiêu sái kiểu cần quan hệ, buồn vô cớ.
      Nhưng dù sao có người thầm mến mình, thậm chí cảm giác ‘ chết cũng muốn sai.
      Gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, vội vàng xuống, nhận túi xách, cười cảm ơn, lấy quan hệ của hai người lúc này, xin lỗi” có vẻ thích hợp hơn là ‘ cảm ơn’

      Phất tay, quay lưng muốn về ngủ, đợi ngày mai, ngày mai tốt đẹp hơn. Bác sĩ Lâm cảm thấy dường như tâm tình của chồng mình có chút biến hóa, như là trút được gánh nặng.
      Có lẽ, hai bên đều nghĩ thông, xác thực là chuyện tốt. Cùng xoắn xuýt chỗ bằng tiêu sái tách ra, lần nữa đối mặt.
      Chỉ có thể thế vô thường, bác sĩ Lâm cũng nghĩ đến khả năng trong thể xác của chồng mình là linh hồn khác. Là người đàn ông mà đến mê muội từ khi còn là thực tập sinh.

      Chu Trạch lại gọi xe. Sau đó ngồi trước tiểu khu hút thuốc, mở điện thoại coi tin. Chu Trạch có chút hối hận để xe Taxi kia , có lẽ nên bảo chờ chút, sau đó ngồi xe về tiệm sách.
      Bây giờ tối rồi lại còn là đêm ba mươi, gọi xe rất khó.
      Đợi khoảng mười phút, hút ba điếu thuốc, Chu Trạch có chút phiền muộn, đứng thẳng, duỗi lưng. Tuy sợ lạnh như về như vậy cũng rất mệt mỏi. Trùng hợp, lúc này có xe con màu đen chạy đến, đến gần Chu Trạch giảm tốc độ.

      “ - ?”
      Tài xế thò đầu ra, là đàn ông trung niên, mặc áo bông màu đen.
      - .
      Chu trạch có lựa chọn khác.
      “ -lên xe , chặt chém .”
      Tài xế cười cười. Chu trạch lên xe, địa chỉ tiệm sách, trả giá xong, tài xế khởi động xe. Xe này hẳn là mới, chỗ ngồi còn mùi nhựa plastic, bên trong cũng rất sạch . Có rất ít người nguyện ý mang xe mới chạy chở khách.
      Tài xế chủ động cho Chu Trạch điếu thuốc, Chu trạch nhận, tài xế hỏi:
      "- Về địa chỉ này phải ?"
      - ừ.
      “ - ở hay làm gì?"
      - Cửa hàng ở đó.
      “ - Buôn bán cũng tốt chứ?
      Đó là khu trung tâm bỏ hoang, người ở đây đều biết.
      - phải người ở đây?

      Chu trạch hỏi, tiếng gió của người Thông Thành khác với nơi khác, rất dễ nhận ra.
      “- Nhà tôi ở Dung thành, tôi đến đây làm
      Tài xế bật lửa:
      “ -hút , đừng khách khí.”
      Chu Trạch cũng hút hơi, khẽ nhíu mày, thuốc lá này có vị giống thường!
      - Năm mới cũng về nhà?
      “ - vợ con ở nhà khỏe mạnh, về, muốn kiếm thêm chút tiền.”
      Tài xế thò tay ra ngoài cửa sổ, búng tàn :
      “ - Tôi có 4 đứa con.”
      - lợi hại.
      Chu Trạch .

      Tài xế chắt lưỡi:
      “ - vợ tôi mang thai con đầu và thứ hai là con trai, tôi muốn con , sau đó cái thai thứ ba cũng là con trai, may đến cái thứ tư là con nên mới hài lòng.”
      - Thế sao?
      Chu Trạch phụ họa, lại hút hơi, sau đó ném ra cửa sổ, thuốc này nhạt giống như chỉ là cuộn giấy.
      “ - tôi phải người có tư tưởng cũ, có trọng nam khinh nữ, tôi chỉ thích nhiều trẻ con, hặc hặc”
      đến con nhà mình liền nhiều hơn.
      - Đẻ đứa út bị phạt tiền à?
      " - Lên được đại học làm hộ khẩu, mở cửa hàng gì?”
      - Tiệm sách.
      " - Làm ăn thế nào?”
      Tài xế như hết chuyện để .
      - tốt lắm.
      “- đúng vậy, đầu năm nay mạng cũng có thể mua sách, giá còn ưu đãi.”

      Đường phía trước như có tai nạn xe cộ, cảnh sát đặt chướng ngại vật đường, vốn là bốn làn xe bây giờ lại chỉ được làn xe đạp, may mà vì lễ mừng năm mới lại là đem khuya nên xe đường nhiều, vì vậy trễ bao nhiêu thời gian.
      “ - gần sang năm mới còn bị đụng xe quá xui xẻo.”
      Tài xế phun khói thuốc, chuyện rất giống lãnh đạo phê phán.
      Chu Trạch nhích về sau, tìm vị trí thoải mái hỏi:
      - Xe này là mới mua?
      “ -đúng vậy, con tôi tặng tôi.”
      Chu Trạch cười :
      - mới bằng này tuổi, con mới được bao lớn?

      Tài xế híp mắt:
      “ -con trai chịu thua kém, đầu năm nay, chí lớn liên quan đến tuổi, có tay chân, đầu óc, sao có thể nghèo?”
      - Cái này cũng có lý!
      Chu Trạch gật đầu đồng ý.
      “ tích tích.. tích tích..”
      Xe phía sau tựa hồ vội về nhà, bấm còi nhiều lần, giục xe nhanh chút. Tính người tài xế có chút nóng nảy, thò người ra mắng. Nhưng xe phía sau lại càng bóp còi như thị uy.
      “ hắc!” tài xế làm bộ đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe lý luận.
      Đúng lúc này cảnh sát giao thông ra hiệu có thể , lúc này tài xế mời ngồi lại xe, chạy . Tài xế bắt đầu ai oán:
      “ -Hôm nay cũng đắt hàng, sớm biết thế về với vợ con.”

      - Cũng tạm!
      Chu Trạch từ chối cho ý kiến, tiệm mì sát vách vẫn có khách, lúc này đối thủ cạnh tranh nghỉ, dù là năm mới nhu cầu ít nhưng lượng khách lại nhiều hơn trước. Nhất là vừa rồi Chu trạch gọi xe lâu như vậy mà còn có người nhận. Tài xế lắc đầu:
      “ - dễ đâu, tôi cũng dám nghỉ, học phí của con, tiền thuê nhà hàng tháng, bình thường ban ngày làm. Tối dành nửa buổi chạy xe, còn chút sức nào cho nên thuốc lá cũng dám mua loại tốt.”

      Khói của ngươi.. hình như là giả!
      Chu Trạch lấy thuốc của mình ra, vuốt vuốt.
      “ - nhưng tại có internet cũng tiện, tối về nhà, trước khi ngủ gọi video cho vợ con,có thể nhìn thấy họ”
      mặt tài xế chậm rãi nở nụ cười. Chu Trạch hơi nhắm mắt, ngủ được, nhưng cũng muốn chuyện. Nhưng dù Chu trạch đáp lại tài xế vẫn , gần sang năm mới, lại là người tha hương nên rất đơn.
      Từ chuyện đặt tên cho con, đến chuyện con học, chuyện cha mẹ, đến thông lệ địa phương, tài xế hết.

      Chu trạch đem trán tựa ở cửa sổ xe, thúc giục:
      - Sư phụ, lái nhanh chút.
      Tài xế lái xe quá chậm, chắc cũng chỉ 30km/h. đây là cao tốc, Chu Trạch thậm chí cảm thấy có phải đối phương quá đơn nên tìm ngươi tâm , nhưng Chu Trạch có hứng thú với chuyện người khác.
      “ - hắc hắc, xe mới nên lái quen, dám nhanh.”
      Tài xế vuốt vô lăng bảo bối:
      “ -xe này khôngđáng tiền, thậm chí rất rẻ nhưng là tâm ý của con trai lớn nên tôi phải quý trọng nó. Tranh thủ dùng xe kiếm mấy năm, chờ con cả có đối tượng mua cho nó phòng, dù sao còn sống phải nghiến răng nghiến lợi làm, tôi là người cha có trách nhiệm, thể sinh ra mà nuôi.”

      Chu trạch khẽ nhíu mày, thấy phiền. Sau đó đốt thuốc là của mình, hít hơi.
      - Sư phụ, nhanh chút được ? Chu Trạch có chút nhớ nhung hơi lạnh của tiệm mình, cũng có chút hối hận, đáng lẽ nên để bác sĩ Lâm lái xe đưa về.
      “ đừng nóng vội, gần sang năm mới rồi, chúng ta cũng là có chút duyên phận phải sao, phải giục, tôi hiểu, nhưng tôi là lão tài xế.."
      Chu Trạch gõ tàn thuốc, cẩn thận bắn ra cửa sổ xe, ngay sau đó cửa xe bị thủng lỗ bằng đầu ngón tay, gió bên ngoài thổi vù vù qua lỗ đó!

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___team CQH.
      Chap 17: Rốt cuộc cứu thứ gì?

      Với người am hiểu xe, mua xe là chuyện rất đau đầu!
      tham khảo ý kiến của người thân hoặc bạn bè, dù sao mỗi dòng xe có khuyết điểm khác nhau, ví dụ như chất lượng, tính năng. Xe mà có thể dùng tàn thuốc lá làm thủng lỗ thể chỉ dùng mỗi vấn đề chất lượng để suy đoán? Điều này chỉ có cách giải thích, đây là, xe giấy!!!
      Người lái xe lớn tuổi, con lớn của đoán chừng ở độ tuổi học tiểu học, người lái xe xe là con trai mang hộ . ra ‘ mang hộ’ cũng chính là đốt! Cha chết rồi, con trai đốt xe giấy cho !
      Chu Trạch lắc đầu, lúc trước nhận thấy, nhưng lúc lên xe cảm thấy có chút thích hợp nhưng muốn giả bộ hồ đồ. Là khách lén qua sông, muốn vướng vào rắc rối. cho cùng cũng là quỷ, nếu hàng động trừ ma vệ đạo liền giống như hán gian vậy, gọi là ‘ quỷ gian’.

      dùng tay chống lên cửa sổ, bày vẻ buồn ngủ để che cái lỗ kia, làm như chưa xảy ra chuyện gì!
      Chu Trạch nhớ khi còn ở nhi viện, có thầy giáo. Bình thường thầy giáo này dạy hoạt động ngoại khóa và thể dục, còn kiêm chức- người giữ cổng. họ Tần nên các bạn gọi là người gác cổng Tần đại gia. Tần đại gia biết rất nhiều chuyện xưa, thường xuyên kể chuyện ma. Dường như với thần sắc sợ hãi của các bạn khi nghe chuyện rất thỏa mãn, viện trưởng từng chuyện với , nhưng cũng thu liễm.

      Chỉ là khi Chu Trạch rời nhi viện, Tần đại gia bị nhồi máu cơ tim mà chết. Chu trạch nhớ Tần đại gia từng kể chuyện ma gọi là “ quỷ nhấc kiệu.”
      Tương truyền thời cổ, quỷ cũng phân làm nhiều loại, phần lớn người chết xuống phủ, vào hoàng tuyền, uống canh mạnh bà sau đó đầu thai, quỷ có thể ở lại nhân gian rất ít. Nhưng vẫn có quỷ lưu lại, có khả năng bọn họ biết mình chết cũng có khả năng biết là mình chết, nhưng dù thế nào bọn họ vẫn làm chuyện khi còn sống hay làm.

      Ví dụ như kiệu phu, tại vùng hoang vu hoặc đêm khuya ít người bọn họ xuất hỏi ngươi có kiệu , giá cực kì tiện nghi. Sau khi ngươi đồng ý, đến nơi trả tiền. Nhưng người sống giao dịch với quỷ, được quỷ phục vụ cái giá phải trả giống bình thường! t
      Thứ mà quỷ nhấc kiệu muốn phải tiền tài vật chất mà là tuổi thọ của ngươi, hoặc tinh khí.
      Ở dưới đất, quỷ là người nâng kiệu của Diêm vương, người sống là thân phận gì? Xứng sao? Giống như bà lão tám mươi tuổi quỳ trước mặt ngươi, ngươi tổn thọ.

      Chu Trạch nhớ lại chuyện này, cũng nhớ rất nhiều chuyện mà Tần đại gia kể, dù lớn làm cũng quên. Vì Chu Trạch biết trước khi Tần đại gia chết ngày, người luôn đứng ở cổng lại vào kí túc xá của các bạn , lúc ấy Chu Trạch vừa vặn ngủ, nhìn thấy màn này.
      Giống như Tần đại gia biết mình sắp gặp đại nạn nên đến từ biệt. Giống như Buffett thả cái rắm cũng làm người ta cảm thấy có huyền cơ.
      người biết ngày mai mình chết, chuyện ma quỷ mà còn có thể coi là chuyện hoang đường!

      Tài xế vẫn tiếp tục lải nhải, Chu Trạch ở phía sau vẫn bình tĩnh.
      Giảm thọ?
      Tổn hại tinh khí?
      Chu trạch sợ lắm, phải người sống, cũng là quỷ. khó nghe, tuy Chu trạch hiểu giai cấp của quỷ nhưng bản thân có thể lại dưới ánh mặt trời lại mở tiệm buôn bán với người sống, tóm lại cao cấp hơn hồn dã quỷ nhiều!

      Hơn nữa Vô diện nữ trong đầm nước ở địa ngục cũng bị móng tay của làm bị thương, giờ đối mặt với quỷ vật vẫn có tự tin.
      " - Những năm gần đây, người mua xe nhiều mà người tuân thủ luật cũng nhiều.”
      Tài xế vẫn chuyện, dù Chu Trạch tiếp lời vẫn có thể .

      “ - cánh rừng lớn chim gì cũng có, tóm lại ngươi nếu như mất chí khí sống ít vài năm. Tuy nội tâm có lẽ chí khí nhưng ngươi ra ngoài dán chữ “ ngươi đâm chết ta, ngươi mau đâm chết ta” trán.
      Chu Trạch híp mắt, có cảm giác mệt nhọc,muốn ngủ. Bỗng nhiên nhịn được cười lên. biết vì sao tài xế liên tục lải nhải, phải ta biết mình chuyện rất đáng ghét mà vì mình ngủ nên chuyện để tỏ vẻ mọi thứ vẫn bình thường.
      muốn mình ngủ, nhưng mình giờ đây với giấc ngủ rất xa vời, Chu Trạch nở nụ cười, khoanh tay nhắm mắt.

      Ngủ!
      Xe dần chậm lại. Tiếng chuyện của tài xế cũng dần, đồng thời tài xế nhìn về sau. Nhưng lúc này mặt tài xế lên vẻ giãy giụa cuối cùng lắc đầu, thở dài, tiếp tục lái xe.
      Xem ra là sắp đến tiệm sách. Chu Trạch quỷ lái xe mang di chuyển như thế nào. Cái này khó mà giải thích vì trong sách có” quỷ lực học”.
      Vả lại trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại có “ lực sĩ hoàng cân” “ kì môn độn giáp, chắc đó là những thuyết pháp giống thế này.

      Chu Trạch chậm rãi tỉnh lại, vì cảm giác được thân thể tài xế trước mặt mình chậm rãi phát hào quang.
      Thú vị, mình giống như luôn gặp quỷ tốt!
      Người tài xế này vốn nên ‘ lấy tiền’ của mình nhưng đành lòng, có lẽ là lần đầu làm chuyện ấy nên kết quả là ra tay được, trong lúc giãy giụa đó được giải thoát và cứu rỗi. ta bắt đầu tiêu tán, sau đó xuống địa ngục, vào luân hồi.
      Vì vậy thấy được những điều ta vừa phải dối!
      có bốn đứa con, thích cảm giác làm cha. cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, cho con mình hoàn cảnh tốt nhất để lớn lên. là người cha tốt, nhân phẩm tốt, sau khi thành quỷ, làm ‘ quỷ đưa kiệu” cũng vẫn mềm lòng.

      Chu Trạch chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, tài xế phát vẫn lái xe. Tài xế sắp tiêu tán, đây là đoạn trí nhớ của tài xế khi còn sống.
      Giống như nguyên lý của loại tia chớp- trong hoàn cảnh đặc thù có thể ghi lại đoạn hình ảnh.
      Theo bản năng Chu Trạch lại đốt thuốc, nếu tài xế tự giải thoát mình có đốt cái xe này cũng sao!

      Trong xe bật bài hát,là bài mới nổi “ Lương Lương”. Tài xế vừa lái xe vừa hát theo, tâm tình tệ, định khi về nhâm nhi vài chén với lạc, lại chơi đùa với bọn , tuy vất vả nhưng vui.Đúng lúc này Chu Trạch thấy đường xuất xe buýt, hẳn là xe buýt trường học, xe còn dán biển trưởng tiểu học XXX.
      Lúc đầu Chu Trạch cũng chú ý, nhưng phía sau xe buýt đứng lên, dán mặt vào cửa kính, dù qua kinh cũng nhìn thấy ràng: bé mặc áo váy màu xanh in hoa bách hợp, rất đáng .
      Chu Trạch khẽ nhíu mày, bé này - biết, là cứu, nghe tỉnh lại, lần trước bác sĩ Lâm còn cha bé muốn mở tiệc cảm ơn mình.

      Ánh mắt Chu Trạch hơi trầm xuống, như vậy người tài xế này chính là đầu sỏ của vụ tai nạn?
      Nhiều bạn bị thương như vậy, thậm chí nếu mình ra tay có bạn phải chết.
      “ - bé xinh xắn, giống như con út của tôi vậy!”

      Tài xế lẩm bẩm, đây là kí ức cuối cùng khi còn sống của ta nên ta biết ghế sau có người ngồi.
      Chu Trạch nhìn bốn phía, thấy tài xế uống rượu cũng ngủ gật, như vậy nguyên nhân tài xế đụng vào xe buýt trường học là gì? Nguyên nhân vụ tai nạn xe cộ?
      Là do xe phụ cận nên dẫn đến tông xe liên hoàn?
      Nhưng đúng lúc này bé mặc váy hoa bách hợp ngồi ghế sau bỗng há miệng, phun đầu lưỡi ra.
      Đúng vậy, phun ra!
      Giống như thảm đỏ, trực tiếp ói ra, rất dài, rất dài.. làm cho da đầu người ta tê dại. Đồng thời trong mắt bé mang theo nụ cười chế nhạo, gắt gao, nhìn chằm chằm tài xế.

      “- má ơi, quỷ!!!!!”
      Tài xế thất kinh, đạp nhầm chân ga, xe trực tiếp đụng vào xe buýt trường học.
      “ oanh!”
      Ánh lửa bay trước mắt. Chu Trạch đứng trước cửa tiệm sách!
      mặt đất còn xe vàng mã chưa cháy hết, tàn phiêu tán theo gió. người Chu Trạch chút thương tổn, người tài xế kia tuân thủ lời hứa đưa mình đến đích. Nhưng Chu Trạch vội về tiệm sách, trong tay còn điếu thuốc cháy dở. Hít sâu hơi, liếm môi.
      " Chú ơi, được hút thuốc trong bệnh viện ”
      Tiếng của bé vẫn còn vang vọng bên tai.
      ... cuối cùng cứu thứ gì?

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      THÂM DẠ THƯ ỐC
      Chap 18: Lại nổi phong ba.

      Sáng hôm sau, sau khi Chu Trạch rửa mặt, theo thường lệ sang tiệm mì sát vách. Điều này dần trở thành thói quen sinh hoạt của . Khi ăn uống còn là quá trình hưởng thụ liền biến thành nhiệm vụ thuần túy. Làm nhiệm vụ đơn giản và hiệu suất cao là tốt nhất, có chỗ nào so với chỗ của Hứa Thanh Lãng là tiện lợi hơn.
      - Nước khổ qua!
      H ứa Thanh Lãng đặt cốc nước lớn trước mặt Chu Trạch. Sau đó bưng phần cơm rang trứng lên. Chu Trạch uống thử ngụm, chất lỏng vào yết hầu, chỉ cảm thấy răng môi chua xót, thậm chí ruột và dạ dày cũng thắt nút. Qua mười giây Chu Trạch mới tỉnh hồn, thở phào nhõm. là đắng!

      - Haha, đủ lực ?
      Hứa Thanh Lãng bày ra biểu cảm khen ngợi, sau đó ngồi xuống trước mặt Chu Trạch:
      - Khẩu vị của ngươi nặng, uống mấy thứ này liền ăn ngon?
      Chu Trạch bình phục tâm tình, sau đó bưng cốc lớn nước khổ qua, hơi cạn sạch, sau đó nhanh chóng cầm đũa ăn cơm rang trứng như hổ đói. phút sau, ăn com xong, sau đó từ từ nhắm hai mắt.
      - Tướng ăn này giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
      Hứa Thanh Lãng trêu chọc- trêu chọc hay có ý khác chỉ mình biết!

      Chu trạch mở mắt nhìn đối phương. Hôm đó năm em công nhân hồi hồi vào ngày thứ bảy sau khi chết, em vợ và vợ mình nhìn thấy, là bình thường. Chỉ là ông chủ tiệm mì này nhìn thấy được! Nếu cũng làm năm bát cơm xối thịt kho tàu. Nhưng hai người đều ăn ý toạc ra, phá vỡ cửa sổ bằng giấy, đây là đạo ở chung!
      - Sao hôm nay nhà ngươi nhận đơn? Chu Trạch hỏi. Mấy hôm trước, dù là đêm ba mươi di động của Hứa Thanh Lãng vẫn ngừng có người đặt thức ăn. Người giao hàng ra vào ngừng, hôm nay có vẻ quạnh quẽ, cũng thấy người giao hàng.
      - Nghỉ ngơi chút.
      Hứa Thanh Lãng lấy thuốc, đưa cho Chu Trạch điếu. Nếu ngày ba mươi tết làm nghỉ, năm sau lại nghỉ có chút kì lạ, nhưng với người đàn ông có hơn hai mươi căn nhà xác thực có vốn liếng để bốc đồng!

      - Biết quỷ nhấc kiệu ?
      Chu Trạch hỏi. Chuyện tối qua, trong kí ức của vẫn còn mới mẻ nhưng vội vã hành động mà về nhà nằm vào tủ lạnh, ngủ. Người đúng là Chu Trạch cứu, nhưng có chuyện gì muốn quản. chỉ muốn cẩn thận từng li từng tý, nghiêm túc sống ngày tháng của mình. Nếu trong ngày thường xảy ra chuyện gì có thể tiện tay giải quyết, nếu cưỡng cầu bản thân. Dù bé mặc váy hoa bách hợp có vấn đề cũng còn là chuyện Chu Trạch phải quản.

      - Quỷ nhấc kiệu?
      Hứa Thanh Lãng sửng sốt chút, cười :
      - Haha, nghe mọi người đêm ba mươi tết sau khi đốt vàng mã, quỷ có dư tiền, nên thường bỏ ra chút để đón xe.
      Hứa Thanh Lãng tiếp tục hươu vượn, sau đó ngáp cái:
      - Tiệm sách của còn mở cửa?
      - Ban đêm mở.
      - tùy hứng.
      Hứa Thanh Lãng cầm di động:
      - Nếu chiều xem phim với tôi?
      khí lập tức lúng túng, Chu trạch cự tuyệt:
      - !

      - nể mặt, uống công tôi vất vả điều chế nước cho , ngay cả xem phim cùng cũng đồng ý. Đàn ông đều phải người tốt.”
      “…” Chu trạch.
      - Xin lỗi, tôi quên tôi cũng là đàn ông!
      Hứa Thanh Lãng ai oán lắc đầu, bày ra biểu cảm vì sao ta là con ?
      - Khi còn bé có phải ngươi gặp chuyện gì làm tổn thương tâm lý?
      Chu trạch hỏi:
      - Ta biết bác sĩ tâm lý, có thể giúp ngươi.

      Hứa Thanh Lãng ‘thích’ bật cười:
      - dị tính luyến chỉ là xuất do suy nghĩ cực đoan, đồng tính mới là bẩm sinh.
      - dám gật bừa.
      - Đạo bất đồng thể hợp mưu.
      Cuộc chuyện sau bữa ăn của hai người tan rã trong vui. Chu Trạch về tiệm sách, nghĩ nghĩ liền khóa cửa, ngồi và máy tính trong quầy, nhắn tin wechat cho bác sĩ Lâm “ chiều nay cùng xem phim?” đợi khoảng mười phút bác sĩ Lâm trả lời “ làm”
      Ăn tết cũng thể cấm được người ta sinh bệnh hoặc chuyện ngoài ý muốn. Từng là bác sĩ nên Chu Trạch biết ngày nghỉ ở bệnh viện chính là cát trong sa mạc. Nghĩ chút, có thể hiểu nhưng lại có chút vui.

      Chu Trạch rất muốn cho , là Chu Trạch phải đồ bỏ Từ Nhạc. Nhưng lại lo đến kết cục là dọa cho bác sĩ Lâm hoài nghi nhân sinh, thậm chí chút tương tư trước đó cũng vỡ nát, quan trọng nhất là chuyện này càng ít người biết càng tốt.
      Có người đến bắt mình, điểm này biết! chờ, chờ thời điểm giống như con chuột trong rãnh nước cuộn mình tại chỗ u hẻo lánh run lẩy bẩy. vẫn cần sinh hoạt, hơn nữa là muốn sống bình thường, nếu thà ra khỏi địa ngục, giống như bọn họ đường hoàng tuyền.
      Về phần vị hàng xóm sát vách kia có phải nhìn ra được điều gì hay , Chu Trạch biết, và cũng lười muốn biết.

      “ buổi tối gặp.” Bác sĩ Lâm gửi đến tin. Chu Trạch cười, cảm giác nụ cười của mình ngu ngốc, giống như thời trung học lớp phó học tập cười với mình. Đời trước mình sống quá mệt mỏi, đời này dù thế nào cũng sống thoải mái chút. Đời người có rất nhiều đạo lý, chỉ có trước khi chết mới chân chính hiểu , nhưng khi hiểu còn cơ hội làm lại từ đầu. Chu Trạch rất trân quý cuộc sống tại, trân trọng cơ hội!
      xe con màu đỏ dừng trước tiệm sách, hai người xuống. người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi và bé năm sáu tuổi. Người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc xõa, dù làm mẹ vẫn che hết khí chất phong tình ngược lại như càng trêu chọc người đối diện. bé mặc quần yếm, mấy lớp quần áo giữ nhiệt, bọc lại như bánh chưng, hồn nhiên đáng .

      Nhưng khi nhìn thấy bé , Chu Trạch vô thức híp mắt lại. " Kẻ đến thiện, người thiện đến". Mình tìm bé, bé lại tự động tìm đến cửa. Trước kia nghe bác sĩ Lâm đối phương muốn ăn bữa cơm cảm ơn chú còn tự luyến nghĩ mình có chút địa vị. Bây giờ nghĩ lại đó là do đối phương muốn buông tha !
      cho cùng tài xế có bốn đứa con chết là do bé này. Cửa tiệm sách bị đẩy ra, người phụ nữ tò mò nhìn bốn phía, mà nhút nhát đến trước quầy, thấy Chu Trạch ôn nhu :
      - chú tốt đẹp!

      Chu Trạch gật đầu, thực tế là trong lòng nghĩ có thể đưa móng tay ra bóp chết bé này ?
      - Xin chào, tôi là mẹ Nhị Nhị.
      Người phụ nữ đặt hộp quà lên quầy.
      - Cảm ơn.
      Người phụ nữ cúi đầu với Chu Trạch, thể tình cảm sâu lặng.
      - Đừng khách sáo!
      Chu Trạch vẫn đứng dậy. rất muốn giả bộ như chưa biết gì, để bé này nhận ra. Nhưng quá khó, cho dù ảnh đế đạt giải Oscar, sau khi nhìn thấy kí ức của tài xế rất khó có thể tỏ ra bình thường trước mặt bé? Nếu giả bộ giống, dứt khoát giả bộ.

      - Mẹ, con muốn ở đây đọc sách!
      bé Nhị Nhị
      - Được, mẹ làm tóc, con ở chỗ chú đọc sách. Người phụ nữ cười với Chu Trạch.
      - Làm phiền .
      - sao.
      - Hỏi bác sĩ Lâm nên mới biết chỗ của , và bác sĩ Lâm đúng là trai tài sắc.
      Lời trái lương tâm như vậy cũng được, đến Từ Nhạc cũng tin! Người phụ nữ lái xe , để con ở đây, đây vốn là tiệm sách, hơn nữa Chu trạch là nửa ân nhân cứu mạnh con mình, là chồng của bác sĩ Lâm, cho nên để con ở đây ta rất yên tâm.
      Nhị Nhị lấy quyển truyện tranh, ngồi ghế xem. ồn náo, hét muốn có đồ uống và đòi đồ ăn vặt

      Chu Trạch ngồi sau quầy nhìn bé. Trùng hợp, Hứa Thanh Lãng sang chơi, thấy bé như búp bê bước đến ôm vào lòng:
      - Bé con, đáng !
      - Cảm ơn chị.
      Nhị Nhị trả lời. Nụ cười của Hứa Thanh Lãng giống như hoa cúc nở rộ. bé vỗ đúng mông ngựa của Hứa Thanh Lãng. Chu Trạch trầm mặt tiếp tục ngồi chỗ cũ.
      - Ra ngoài, có chuyện với .
      Hứa thanh Lãng buông bé ra, vẫy tay với Chu Trạch.
      Chu trạch và Hứa Thanh Lãng ra ngoài:
      - Người quảng trường đến hỏi, chúng ta có muốn hủy hợp đồng , bọn họ có thể trả lại tiền đặt cọc thuê nhà cho chúng ta.

      - .
      Tạm thời Chu Trạch muốn giày vò mình, huống chi đủ tiền, tiền thuê nhà còn đủ chứ đừng đến mở lại cửa tiệm.
      - Tôi cũng có ý này.
      Hứa Thanh Lãng gật đầu tỏ ý biết.
      - Vậy tôi thay mặt đàm phán?
      - Được!
      - Được, cứ quyết định như vậy
      Hai người lại đứng hút điếu thuốc trước khi tản ra.

      Khi Chu Trạch vào tiệm sách, phát thấy bé đâu, quyển truyện tranh đặt chiếc ghế. Chu Trạch nhíu mày, ngẩng đầu, ở cầu thang xuất tiếng bước chân. bé ở chỗ đó ra, nửa người xuất ở cầu thang. bé vừa lên tầng hai!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :