1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 27:

      Edit: Pana

      quá hai ngày, thảm án lại xảy ra.

      Vẫn là nhà họ Lâm, mắt thấy hàng xóm cách vách mấy hộ dọn hết, tâm động là giả. Nhưng cả gia đình nhiều người như vậy, đâu có dễ dàng như vậy? Lúc trước vì hộ tống hai người bị thương nặng lên trấn tìm đại phu, mấy người nam đinh trong nhà hết, trong nhà lưu lại toàn là phụ nữ và trẻ em, muốn chạy đâu phải dễ, chỉ có thể thành lấy hết can đảm ở lại đợi nam nhân trong nhà về.

      Ai ngờ đâu sói lại đến nhanh như vậy, bầy sói vòng qua Chu gia, men theo đường mòn tới nhà họ Lâm.

      Nhà họ Lâm ngoài hai người bị thương ra toàn bộ nam nhân đều hộ tống hai người lên trấn , còn lại ai sống sót, toàn gia bỏ mạng dưới miệng sói.

      Đêm khuya yên tĩnh, cách xa vài dặm đều có thể nghe được tiếng kêu la thảm thiết, từ khi sói xuống núi, mấy nhà trong thôn nhà nào được ngủ yên, động tĩnh lớn như vậy người trong thôn nghe rất ràng, cửa nhà đóng chặt ai dám ra ngoài cứu người. Đội tuần tra tất cả đều là thanh niên trai tráng, chợt nghe động tĩnh muốn nhanh chân chạy tới, nhưng tiếng kêu la quá thảm thiết, ai nấy nghe xong hai chân đều mềm nhũng? Mười mấy hán tử nhìn nhau, ăn ý mười phần trở về nhà của mình, còn tìm lý do rất đường hoàn thoái thác việc cứu người Lâm gia, bằng giữ sức phòng hộ mấy nhà khác trong thôn.

      đêm này, toàn thôn hoảng loạn, ngay cả Chu gia cách xa thôn nhất mọi người tụ tập hết ở nhà chính, đem tất cả đèn dầu thắp lên, thậm chí tìm chỗ khuất gió đốt lửa đống lửa. Lúc này ai lo lắng tiết kiệm củi, Chu Vân Vân vốn có chút lo lắng, sợ người trong thôn biết Chu gia than, củi nhiều, lại nghĩ lúc này ai còn dám ra cửa, nàng liền vứt băn khoăn lo lắng ra sau đầu thành dựa vào người nãi nãi.

      May mắn chính là, bầy sói xuống núi tựa hồ chỉ muốn trả thù, hoặc ở Lâm gia ăn uống no đủ, hoàn toàn tìm nhà nào khác ở trong thôn gây phiền toái, đến cửa sổ bị gió tuyết thổi rách tơi tả của nhà Mạnh tú tài cách vách cũng hư hao gì.

      Đợi đến bình minh, Lí trưởng tự mình dẫn người men theo dấu chân sói quả là dẫn tới Lâm gia.

      Chu Đại Niếp ban đầu còn khóc lóc kêu gào muốn dọn tới trong thôn ở, nàng ta nghĩ rất đơn giản, nếu lên được trấn ít nhất Chu gia nên ở gần mấy nhà trong thôn chút, sói có tới mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau, Chu gia cách người trong thôn quá xa, đội tuần tra tới được chỗ này.

      Ngươi ở trong thôn có phòng ở? ở nhờ nhà thân thích phải được rồi sao. Nhà nhị gia gia, tam gia gia phải đều là do phụ thân cùng hai thúc thúc cộng thêm mấy đường huynh đệ đến tu sửa đó thôi.

      Từ ngày con sói kia xuống núi, đại bá nương ngày nào được ngủ yên, mấy ngày nay có chút đau đầu, nhưng bà biết nặng , thời điểm tại vô luận như thế nào cũng phải chống đỡ đến cùng, thể gây phiền toái cho cả nhà được. Bà vốn mệt mỏi, nữ nhi của mình lại có mắt nhìn mà sáp tới, khuyến khích bà chuyện với Chu nãi nãi…. Đại bá nương hận thể nhét nữ nhi của mình lại trong bụng, muốn kêu nàng ra ngoài, lúc này lại nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

      Chu Đại Niếp vừa nghe được thanh kia tựa như con thỏ bị chấn kinh, nàng ta lại muốn nhanh chân chạy trốn, bị nương nàng ta kéo tới nhà chính, bà vừa tới toàn gia tam phòng cũng tới theo, biểu tình người trong nhà rất ngưng trọng.

      đêm này, Chu Đại Niếp gắt gao túm chặt cánh tay nương nàng ta, cả người run bần bật.

      Vân Vân ngồi bên người nãi nãi, giọng trấn an Tam Niếp.

      Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, thẳng đến khi chân trời chân trời lên ánh sáng màu vàng nhạt, người Chu gia khó khăn lắm mới nhàng thở ra hơi, nãi nãi sai tôn tử tắt đống lửa, lại sai hai tức phụ chạy nhanh nấu thức ăn, mỗi người chén cháo nóng xuống bụng, thần kinh căng chặt lúc này mới thả lỏng đôi chút, trời lúc này cũng sáng hẳn, Chu đại bá cầm theo hai con dao chặt xương, mang theo hai đệ đệ vào trong thôn.

      Bọn họ nhanh, về cũng nhanh, truyền đến tin tức làm da đầu cả nhà tê dại, lá gan Chu Đại Niếp lớn nay bị dọa cho khóc rống lên.

      diệt môn cũng phải, người sống sót được vẫn có, cũng chính là mấy người dọn lên trấn kia, mấy người còn lại ở trong thôn chết hết, chừa ai. Nhà họ Lâm nhân khẩu cũng ít, đến nay những người còn lại chết hết.

      Toàn bộ người Chu gia đều cảm thấy may mắn, may mắn Chu Vân Vân mang theo Mèo Béo xuống núi, may mắn có nãi nãi trấn thủ, bầy sói vòng qua Chu gia vào thôn, như vậy xem ra, tạm thời được an toàn?

      Đương nhiên phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ít nhất là Chu Đại Niếp nghĩ như vậy, nghe toàn bộ Lâm gia đều bị sói gặm cắn chỉ còn bộ xương trắng, nàng ta liền gào khóc chưa từng ngừng nghỉ, khóc mệt chuyển thành giọng thút thít khụt khịt.

      Đại bá nương ngày thường còn có thể nhẫn nhịn nàng ta, lúc này nghe được tiếng khóc nghe đến phát phiền, nhịn được cho nàng ta cái tát, “Khóc, khóc, khóc! Khóc thêm tiếng nữa, lão nương đập chết ngươi!!”

      Ngày thường Chu Đại Niếp mà bị đánh như thế này, nhất định nháo đến đến gà bay chó sủa, mà lúc này mặt nàng ta tái còn chút máu, tiếng khóc nức nở giờ chuyển thành nấc cục, nghe được thanh mẫu thân ruột thịt của mình như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Nương, nương con rất sợ, nữ nhi rất sợ a!!”

      Nếu trong thôn nguy hiểm như vậy, quả nhiên lên trấn vẫn an toàn hơn, trong lòng Chu Đại Niếp khẩn thiết muốn thoát khỏi địa phương đầy nguy hiểm này, nàng ta nghĩ được gì cũng dám nghĩ sâu thêm nữa.

      “Chúng ta dọn đến trấn ! Đúng! trấn ! Dù sói có muốn xuống núi cũng có khả năng chạy xa như vậy! Nếu được, chúng ta trấn Thanh Vân đến nhà tiểu , bên kia gần nửa ngày là có thể tới, thế nào cũng an toàn hơn ở đây.”

      Thành trấn cổ đại phần lớn dựa vào núi, mấy thị trấn xung quanh đều cách núi Đại Thanh xa, chỉ là đặt biệt cách thôn Dương Thụ gần nhất, dưới chân núi Đại Thanh có vẻ phá lệ nguy hiểm. Nơi tiểu Chu gia gả tới, sớm dọn tới nơi tương đối khá xa trấn Thanh Vân, từ Chu gia xuất phát, nếu hành lý gọn gàng nhàng tới nơi cũng phải mất ba canh giờ. Theo thói quen của bầy sói nửa đêm xuống núi trước bình minh trở về trấn Thanh Vân xác thực là rất an toàn.

      Chu Đại Niếp càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt, nãi nãi mang theo lương thực đệm chăn ra ngoài an toàn, mang theo phải được rồi sao. Nếu là tới nhà tiểu , thậm chí tiền thuê nhà cũng cần trả, quá tốt rồi!

      Cảm thấy mình tìm được đường sống trong chỗ chết, Chu Đại Niếp gấp gáp chờ được muốn chia sẻ với cả nhà, đầu mới ngẩn lên, bị nương nàng ta kéo trở về: “Ngươi câm miệng!”

      có kinh nghiệm từ những lần trước, đại bá nương chỉ tâm tâm niệm niệm cho rằng lời của Chu nãi nãi mới là điều đúng đắn, đến nỗi Chu Đại Niếp muốn gì, tự cho là đúng, nghe rất đau đầu bảo nàng ta ngậm miệng tốt hơn.

      Nghĩ như vậy, Chu đại bá nương bỏ nàng ta qua bên, chỉ đến trước mặt Chu đại bá, hỏi cặn kẽ chuyện xảy ra đêm qua.

      Chuyện toàn bộ Lâm gia cơ hồ bị diệt môn là kết cục định, như vậy kế tiếp sao? Trương lí trưởng có phái người đến trấn Thanh Sơn, muốn báo tin cho những người còn lại nhà họ Lâm trở về nhặt xác. đến thấy thảm, bầy sói sợ là cực kỳ đói, chỉ đem những người còn lại cắn chết để báo thù, sáu bảy người bị chúng gặm cắn chỉ còn lại bộ xương khô. Trương lí trưởng chỉ tới nhìn thoáng qua sợ tới mức ngã lộn nhào, cho người khóa cửa lại, cho bất luận kẻ nào vào.

      thực tế ai dám vào, lúc trước có người tham lam nhớ thương tới đồ ăn nhà họ Lâm, nhưng tưởng tượng người Lâm gia đều chết trong viện kia, người có gan lớn đến mấy, tay chân nhịn được run rẩy, bỏ luôn ý định muốn kiếm tiền phát tài từ người chết, sợ oan hồn người chết về tìm bọn họ.

      Bất quá, giờ tuyết động đường chưa tan, người bị lí trưởng phái trấn Thanh Sơn biết khi nào mới về, chỉ có thể để mặc thi thể người nhà họ Lâm chôn trong tuyết trắng.

      Trong nhà chính, Chu đại bá đem hết tính mình thám thính được ra hết. xong, mắt ông lăng lăng nhìn chằm chằm Chu nãi nãi, hy vọng lão nương nhà có thể ra cách gì đó làm cả nhà an tâm hơn.

      Chu nãi nãi phụ vào mong đợi của mọi người: “ được chuyện này ra ngoài, lão đại con hỏi thăm dò la thêm. Ta cảm thấy việc này đơn giản như vậy, nhiều người trấn như vậy, nếu thu xếp ổn thõa, nên trở về báo cho mọi người biết mới đúng. Từ thôn chúng ta trấn Thanh Sơn, tính kĩ chỉ mất hai ba ngày, thế mà động tĩnh cũng có? Chuyện này rất thích hợp….”

      Chuyện trấn tránh nạn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Chu Đại Niếp, nghe nãi nãi vậy, nàng ta bất chấp khóc lớn, cả người xù lông như con nhím.

      “Chỗ nào thích hợp? Nãi nãi người đừng có hù dọa người khác, đường đến trấn là đường lớn, chúng ta nhiều lần như vậy, người có chuyện là có? Mọi người đều cả rồi, nhà chúng ta ở lại đây muốn làm thức ăn cho sói? Cháu mặc kệ, cháu muốn lên trấn, cháu nhất định phải ! Các người đem đồ ăn cho cháu! Cháu mình!”

      , nhát gan sợ chết ai oán trách cả, lần trước nàng ta bị dọa sợ tiểu trong phòng nãi nãi ai bắt nàng ta thu thập cả, ngày thường khóc nháo cũng chỉ có đại bá nương trách cứ vài câu, nhưng ra lời này, khỏi quá ích kỷ rồi!

      Già trẻ cả nhà đều ở lại, mình nàng ta muốn chạy trốn.

      Đừng đến chuyện nàng ta mặt dày đến mức cư nhiên đòi đồ ăn!

      Chẳng khác nào kẻ trộm đâu!

      Hôm qua nàng ta khóc tới nửa đêm, thiếu chút nữa đem cả nhà bức điên Chu nãi nãi chưa từng câu, lúc này nhịn được, lạnh băng ra câu: “Ngươi muốn cứ việc , ra khỏi cửa vĩnh viễn đừng về nữa, dám trở về ta đánh gãy chân ngươi.”

      Mấy ngày nay bận rộn, phải vào thôn dọn tuyết, cũng chạy khắp nơi tìm hiểu tin tức, Chu đại bá thực rất mệt, ông liếc mắt nhìn nữ nhi sâu, gì, chợt dẫn theo hai nhi tử, lần thứ hai hướng cửa thôn mà .

      Chu Đại Niếp bị câu của nãi nãi chặt đứt đường lui, khí huyết sôi trào mấy cũng dám bước chân ra khỏi cửa. Đến buổi trưa, phụ tử ba người Chu đại bá sắc mặt trắng bệt về nhà, lần này vẫn là tin tức xấu.

      Trước đó vài ngày người trong thôn dìu già dắt trẻ tiện thể quên mang theo toàn bộ đồ ăn thức huống chạy lên trấn hơn phân nửa đều chết ở đường. Người chết hơn phân nửa là bị cướp đoạt lương thực cùng y phục, còn có người bị chôn sống trong tuyết, nghe từ thôn Dương Thụ trấn Thanh Sơn nhất định phải qua con đường, đoạn đường kia dựa vào núi Thanh Sơn gặp tuyết lở, biết chết bao nhiêu người. Nếu phải nhà họ Lâm bị sói tập kích, Trương lí trưởng phái người trấn truyền tin nửa đường gặp tuyết lở chặn đường lên trấn, quả biết thế nhưng còn có chuyện như vậy.

      “Nương, người chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tuy Chu đại bá tuổi cũng còn nữa, nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía Chu nãi nãi như tiểu hài tử bị chấn kinh quá độ, mong chờ mẫu thân an ủi.

      Chu nãi nãi tính tình táo bạo, xưa nay hay mắng chửi người, lúc này này lại trấn định dị thường, chỉ : “Nên làm gì làm cái đó, còn có cách nào tốt hơn sao? Từ hôm xảy ra chuyện đến giờ, theo dấu chân của bầy sói từ sau núi, có thể biết được chúng đường vòng tới trước cửa nhà chúng ta, trong lòng chúng kiêng kị, dễ dàng gì dám trêu chọc chúng ta. Sau này, các con buổi trưa mới được ra cửa, trước buổi chiều phải trở về nhà. Ban ngày tất cả mọi người đều ở nhà chính, đừng làm ồn Mèo Béo để nó ngủ. Buổi tối nó canh giữ ở trong viện, các con cũng phải cảnh giác, vừa nghe thanh của nó, lập tức cầm thiết khí lên, giống như lần trước vậy, kiên cường lên, được sợ.”

      Tới lúc này rồi, còn ai dám phản bác lời Chu nãi nãi?

      Chu nãi nãi là người đầu tiên nghĩ đến chuyện đại tuyết phong sơn hổ lang xuống núi, là bà lấy tiền tích góp bao năm của Chu gia mua thiết khí phòng thân, là bà ngàn dặn vạn dò tuyệt đối được đánh chết sói. Mà trước đó người trữ lương thực, than, củi cũng là nãi nãi. Đừng đến chuyện bà quả quyết cự tuyệt chủ ý đáng tin của Chu Đại Niếp.

      Nhưng Chu Đại Niếp vẫn hoàn toàn chưa hết hi vọng, nàng ta dường như si ngốc, trong miệng tự lẩm bẩm: “Ở lại chết…. nhất định chết…. ta cần ở lại chỗ này…. Ta muốn trấn Thanh Vân tìm tiểu …. Ta muốn tìm tiểu …..”

      Chu nãi nãi sợ nàng ta tìm cái chết, chỉ sợ nàng ta làm cả nhà dao động, nghe được lời này liền ném cho đại nhi tử ánh mắt, trong mắt chỉ toàn lạnh lẽo, Chu đại bá cùng Chu đại bá nương sợ tới mức đổ thân mồ hôi lạnh.

      Chu đại bá cân nhắc làm thế nào để thu thập đứa nữ nhi đàng hoàn của mình, đại bá nương giơ tay lên cho nàng ta cái tát: “Hoặc ngậm miệng lại, hoặc ngươi lập tức cút cho ta, để xem người nào ngăn được ngươi tự tìm đường chết!!”

      là như vậy, nhưng bà tính toán kĩ, nếu Chu Đại Niếp khóc nháo lên, bà trói nàng ta lại bịt kín miệng đưa nàng ta tới chuồng heo, đỡ phải mỗi ngày nhìn thấy nàng ta lại chướng mắt.

      đề cập đến người điên điên khùng khùng Chu Đại Niếp, những người khác trong Chu gia sắc mặt cũng tốt hơn là bao, hơi đâu so đo với nàng ta, trong lòng bị những tin tức xấu gần đây đè nén.

      Lại nghe Chu đại bá : “Kỳ chưa chắc những người trấn đều gặp chuyện may, lúc này biết khi nào gặp phải tuyết lở nữa. Nhưng thi thể song thân của Mạnh tú tài được đưa về.”

      Trương lí trưởng phái người báo tin, vừa đến đoạn tuyết lở là biết có điềm gở liền lập tức quay trở về thôn tìm người giúp đỡ. đám người đào nửa ngày, mọi thứ đều bị bọn đạo tặc cướp sạch chỉ còn lại những thi thể trần trụi bị đông cứng chôn vùi trong tuyết, trong đó có hai phu thê Mạnh gia. Chỉ có hai người họ là y phục còn chỉnh tề nhìn giống như phải bị cướp. Nhìn trường vụ việc chắc người trong thôn rủ nhau lên trấn phía trước gặp cướp, phu thê Mạnh gia đuổi theo phía sau gặp tuyết lở, đoàn người gặp nạn.

      “Phu thê Mạnh gia?” Chu nãi nãi kinh ngạc, “Nhà bọn họ cũng lên trấn tị nạn? Họ nghèo như vậy, làm gì? Đúng rồi, nếu gặp tuyết lở còn đường nào để trấn ?”

      Chu đại bá suy nghĩ đơn giản, : “Nhi tử nghe ngóng được phu thê Mạnh gia ra ngoài làm gì, chỉ nghe tìm được thi thể đưa về, nhi tử sợ kiên kị, dám cẩn thận nhìn kĩ. Con đường trấn hoàn toàn được nữa, tuyết lở đường đoạn đường ngắn, xe bò qua được, người cố gắng lắm cũng có thể qua nhưng vẫn rất nguy hiểm, ai dám mạo hiểm, sợ gặp chuyện xui xẻo.”

      lẫn nữa, dưới Chu gia lâm vào trầm mặc.

      Chuyện này đơn giản là nhàn rỗi ngồi chuyện phiếm với nhau, mà là thảm án chân chính mắt thấy tai nghe, lại sống cùng thôn. Hai lần dọa thành công sói chạy , bầy sói phía sau núi dám bén mảng đến trước cửa Chu gia nữa, Chu Vân Vân cảm thấy may mắn, lại liên tiếp nghe được những tin tức xấu lòng nàng chùn xuống. Nàng biết mạng sống ở cổ đại rất mong manh, thiên tai ập xuống mạng người chỉ như con kiến, lúc trước cảm thấy gì nhưng lúc này nàng lại chân chính ở trong hoàn cảnh đó.

      ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác được có người túm tay áo nàng. Chu Vân Vân phục hồi lại tình thần quay đầu nhìn là Chu Tam Niếp.

      đến cũng buồn cười, từ sau đêm hôm đó vì để Chu Tam Niếp khóc rống lên Chu Vân Vân ném vào miệng muội ấy khối đường, sau đó Chu Tam Niếp quấn nàng hệt như cái đuôi . cần biết Chu Vân Vân chỗ nào, muội ấy đều theo chỉ cách vài bước, tầm mắt cơ bản rời khỏi người nàng.

      Trong thời gian này, cả nhà dưới bận rộn chân chạm đất, tuy Chu Vân Vân trong lòng có suy tính, nhưng dù sao tuổi nàng vẫn còn tiện nhiều lời. Nãi nãi an bài mọi chuyện rất chu đáo, nàng nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản đem theo Chu Đại Kim cùng đường muội Chu Tam Niếp cạnh bên người, dù giúp được gì nhiều nhưng ít nhất cũng gây phiền toái cho người trong nhà.

      Cho nên lúc này nhìn Chu Tam Niếp như có điều muốn , Chu Vân Vân liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Nhị đường tỷ, muội cho tỷ nghe, đại đường tỷ lúc trước luôn vụn trộm ngắm Mạnh tú tài, còn tương lai nhất định phải gả cho , còn người chân đất xứng với mình.” Chu Tam Niếp thấp giọng, ở bên tai Chu Vân Vân .

      Nhưng lúc này mọi người trong nhà đều mang tâm , trong phòng an tĩnh, Chu Tam Niếp tuy , những vẫn bị người ngồi bên cạnh nghe được, vốn Chu Đại Niếp ngồi lẩm nhẩm nháy mắt liền thanh tỉnh, đứng bật dậy, hướng Chu Tam Niếp đánh tới: “Ta đánh chết ngươi, cái đồ nhiều chuyện này! Ta phải gả cho lúc nào? Ta mà thèm gả cho kẻ tú tài nghèo kiết hủ lậu cha mẹ! Mắt ta đâu có mù!”

      Nếu Chu Đại Niếp có phản ứng gì phỏng chừng người Chu gia nghe qua thôi, dù sao con nít thuận miệng nhảm mà thôi. Chu Đại Niếp bày ra dáng vẻ tức muốn hộc máu, hận thể tiến lên xé xác Chu Tam Niếp, muốn người khác tin cũng khó.

      Mà Mạnh tú tài….

      Chu Vân Vân suy nghĩ hồi lâu, từ trong trí nhớ của nguyên chủ đào ra ít thông tin.

      Lại , thôn Dương Thụ chỉ là địa phương , nhưng lại sinh ra được hai vị tú tài. Trong đó có vị tóc hoa râm, chính là người nợ Chu nãi nãi năm văn tiền, còn người kia chính là Mạnh tú tài. Chu Vân Vân nhớ mang máng vị Mạnh tú tài kia cùng lắm chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi, năm trước vừa mới đậu tú tài, ngóng trông hai năm nữa khảo thí, khảo được cái cử nhân có công danh người. giờ phu thê Mạnh gia mất trong trận tuyết lở, phải giữ đạo hiếu ba năm, hẳn là thể tham dự được.

      Trừ cái này ra, nàng chỉ nhớ Mạnh gia rất nghèo, trong nhà đấu lương thực cũng có, nghèo đến mức căn nhà ngăn nổi gió.

      Nhìn biểu thường ngày của Chu Đại Niếp, còn tưởng nàng ta muốn gả cho nhà có tiền ở trấn , hay quản nhà giàu nào đó, ngờ chí hướng nàng ta cao như vậy, muốn làm nương tử của Mạnh tú tài, chờ thăng chức bước lên mây trở thành quan thái thái?

      Cân nhắc hai, thấy Chu Đại Niếp động thủ với Chu Tam Niếp, Chu Vân Vân vội tiến lên ngăn cản. cần biết chuyện này là hay giả, nên vì hai câu vừa ý mà ẩu đả lẫn nhau.

      Mắt thấy Chu Vân Vân đứng ra ngăn cản, Chu Đại Niếp càng thêm tức giận, cả giận : “Ngươi tránh ra! Ta xé nát miệng nó, để xem nó còn dám lung tung nữa !”

      Chu Vân Vân nhíu nhíu mày: “Tam Niếp mới bao lớn? Tỷ cùng muội ấy so đo làm gì? Nếu muội ấy có sai, tỷ thấy phải cẩn thận giáo huấn muội ấy là được, cần gì phải hung thần ác sát như vậy? Nhìn giống như tỷ chột dạ đúng hơn.”

      Chu Đại Niếp giận đến run người, tay chỉ vào Chu Vân Vân run run.

      Nàng ta muốn gả cho Mạnh tú tài, tuổi trẻ đỗ tú tài, lớn lên còn tuấn, nho nhã, cả người phong độ trí thức, cùng những nam tử đồng lứa đen đúa lem luốt trong thôn hoàn toàn bất đồng. Đặt biệt người trong thôn đều mặc áo ngắn, chỉ có là mặc áo dài, đầu đội mũ tứ phương, chỉ cần nhìn xa xa làm người khác mặt đỏ tim đập, muốn hấp dẫn người khác cũng khó.

      Nhưng ai có thể nghĩ đến, trong đêm, phụ mẫu đều mất, nhà ở ngay cách vách nhà họ Lâm, ở trong nhà bị sói cắn chết, ngược lại song thân gặp nạn trong trận tuyết lở…. Mệnh của Mạnh tú tài cũng quá cường ngạnh . Lại nghĩ đến chuyện khoa cử ba năm tổ chức lần, mấy người có thể đỗ đạt? Có người bảy tám chục tuổi vẫn còn thi, theo có thể hưởng phúc hay khó mà trước được.

      Chu Đại Niếp vốn là người thực tế, nghĩ đến vấn đề này, nàng ta liền hết hy vọng.

      Nghẹn nửa ngày cũng thể nghĩ ra được từ nào để phản bác, nàng ta tức muốn hộc máu : “Dù sao nữa tại xứng với ta.”

      Chu nãi nãi trắng mắt liếc nàng ta cái, tức giận hừ tiếng: “Cho dù song thân có mất hết cũng coi trọng ngươi, đem tâm tư đó của ngươi nuốt về .”

      Tốt xấu gì cũng là người đọc sách, có công danh tú tài người. Giờ vào đông tìm được việc gì tốt để làm, chờ đến đầu xuân, cùng lắm vứt áo rời , trực tiếp lên trấn sinh sống. Tuy muốn giữ đạo hiếu, nhưng lên trấn bày cái sạp viết thư hộ hoặc đọc thư cho người khác hẳn là vẫn làm được, nếu làm công cho nhà giàu hoặc trường tư thục, chép sách thuê, dù sao cũng thể chết đói được. Mà có tính ở lại thôn nữa, có Trương lí trưởng ở đó, cũng trơ mắt nhìn tú tài duy nhất trong thôn chết đói được.

      mặt Chu Đại Niếp hồi trắng hồi xanh, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, tức muốn hộc máu. Nàng ta dám cãi lại nãi nãi, thấy bộ dáng Chu Tam Niếp đứng bên cạnh xem kịch vui, tức giận dâng trào, duỗi tay hung hăng nhéo cánh tay Chu Tam Niếp mạnh, rồi sau đó xoay người rời khỏi nhà chính trở về phòng.

      Chu Đại Niếp dù sao cũng là người lớn sức lớn, Chu Tam Niếp đau đến mức che cánh tay gào khóc, Chu Vân Vân đứng bên cạnh nhìn thấy trợn tròn mắt, nàng nghĩ tới Chu Đại Niếp làm vậy, nàng còn nghĩ nếu nàng ta muốn tìm người trút giận cũng nên tìm nàng mới đúng, kết quả Chu Đại Niếp xem người khác là quả hồng mềm mặc sức nắn bóp. Nhìn lại những người khác ở trong phòng, mặc kệ là đại phòng hay nhị phòng mặt người nào người nấy đen như đít nồi, đặt biệt là nhị bá nương, hận thể đuổi theo nàng ta cho nàng ta bạt tai, nghĩ lại nàng ta rồi cũng tốt, mỗi ngày ồn ào nhốn nháo nhìn phát phiền.

      Chu Vân Vân ở trong lòng thở dài hơi, ở ngoài loạn thành đoàn, người trong nhà lại ồn ào với nhau ra thể thống gì? Nàng lười so đo với Chu Đại Niếp, chỉ xoay người ngừng dỗ dành người khóc rống là Chu Tam Niếp bên cạnh: “Tam Niếp khóc, tỷ cho muội khối đường có được hay ?”

      Chu Tam Niếp rất có tiền đồ nháy mắt liền nín khóc, hai mắt ướt đẫm nhìn về phía nàng.

      “Được.”

      Tuy rằng ngừng khóc, bàn tay còn che chỗ bị nhéo, hình như nhìn có vẻ còn rất đau.

      Chu Vân Vân duỗi tay sờ sờ đầu Chu Tam Niếp, đứng dậy rời nhà chính ra phía sau lấy cái hủ, lấy ra khối đường cho Chu Tam Niếp, thuận tay cho Chu Đại Kim khối, sau đó ôm bình chậm rãi : “Cố gắng thêm vài ngày, nhà chúng ta càng ngày càng tốt hơn. Chờ đến đầu xuân, để Mèo Béo lên núi săn nhiều con mồi, đem lên trấn bán, có tiền còn sợ có đồ ăn sao? Nếu con mồi đó chúng ta để ăn bán mỗi ngày đều có thịt kho tàu ăn, chúng ta thể đói chết được đúng ?”
      Flora_Daisy, ngocanh, bellchuong2 others thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 28:

      Edit: Pana

      Chu Tam Niếp trợn tròn mắt nhìn xem thanh đó phát ra từ hướng nào: “Thịt kho tàu?!”

      Người tham ăn quả nhiên là dễ dỗ.

      Chu Vân Vân duỗi tay chọc chọc vào má phồng lên vì ăn kẹo đường của Chu Tam Niếp: “Mỗi ngày đều được ăn thịt kho tàu, đến lúc đó mỗi ngày chúng ta nếm thử loại thịt khác nhau, ăn đến hai tháng cũng hề lặp lại. Kỳ , muốn ăn no bụng, cần phải làm quá cầu kỳ. Lấy miếng thịt heo lớn, cắt thành từng khối vuông vức, từng khối to như nắm tay của tiểu hài tử vậy, bên là lớp mỡ béo ngậy, nún na nún nính, xới bát cơm nóng hổi thêm ít đồ muối chua, bên cạnh là đĩa ngòng tỏi xào, thêm mấy cái bánh màn thầu, ăn đến no căng bụng mới thôi.”

      “Hít…..” Mỗi câu miêu tả của Chu Vân Vân, Chu Tam Niếp lại nuốt nước miếng lần. Đặc biệt khi nghe đến khối thịt to bằng nắm tay của tiểu hài tử, nước dãi trực tiếp rơi tí tách xuống nền nhà. Đừng Chu Tam Niếp, dưới Chu gia cũng bắt đầu nuốt nước miếng.

      Nhị bá nương nhịn được móc khăn tay của mình đưa cho nữ nhi, ý bảo Chu Tam Niếp lau nước miếng , đừng làm bà mất mặt, lại : “Mùa màng thất bát, có thể nếm được vị thịt may mắn lắm rồi, năm sau…. Năm sau nếu thể trồng trọt được, làm sao mà sống tốt được? Cả nhà chúng ta chỉ biết dựa vào Mèo Béo mãi sao?”

      Người nông thôn sức ăn lớn, điều nhị bá nương lo lắng phải có lý, chỉ dựa vào Mèo Béo mà nuôi sống hai mươi mấy miệng ăn, ràng thực tế lắm.

      Lập tức, Chu Vân Vân tiếp lời: “Núi Thanh Sơn lớn như vậy, khắp núi là đồ ăn ngon, sao lại sợ đói? Chờ đến đầu xuân, khắp nơi đều có rau dại, cây tất cả đều là quả dại. Đến khi trời mưa, các loại nấm thi nhau mọc lên, tùy tiện tìm dưới gốc cây là có thể hái được rổ. Đến lúc đó, cắt miếng thịt, nấu với rau dại, nấm, hương vị kia có bao nhiêu ngon miệng.”

      Những người khác đều vội vàng nuốt nước miếng, Chu Đại Kim lại ngốc ngốc hỏi câu: “Nếu mưa sao?”

      Phụ thân nhịn được gõ tráng cái. Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Đại Kim, nếu mưa, sang năm chẳng phải gặp đại hạn hán?

      “Mùa hạ mưa, cũng có đầy đồ ăn ngon. Chờ đến đầu xuân, chúng ta lên núi hái rau mùa xuân, có thể muối chua, xào ăn, kho với thịt, làm vằn thắn. Đúng rồi, hồ đào cũng rất tuyệt, có thể làm đồ ăn vặt, nếu làm đào ngâm, hoặc đem phơi khô đem lên trấn bán, nhiều ít gì cũng bán được tiền.”

      khí căn thẳng lúc trước giờ hới hòa hoãn chút, người sao, sợ cuộc sống gian nan thế nào, sợ nhất chính là có hy vọng. Đặt biệt năm sau tám chín phần mười băng tan, người nông dân phải để ý nhất chính là trồng trọt sao? Trước đó, tưởng tượng thôi thấy túng quẫn lắm rồi, bọn họ sầu càng thêm sầu.

      Nhưng hôm nay cẩn thận ngẫm lại, kỳ mọi thứ gian nan như mình nghĩ.

      So với nhà khác, Chu gia dự trữ lương thực rất nhiều, đồ ăn hẳn đủ ăn, khốn cùng lắm miễng cưỡng ăn tới thu hoạch vụ thu hẳn thành vấn đề. Đến lúc đó, băng núi tan, khi Mèo Béo vào núi săn thú, mấy nam đinh trong nhà cũng có thể theo, săn được con mồi lớn, nhưng săn gà rừng thỏ hoang chắc được chứ? Nếu nữa núi đào vài cái bẫy rập, chừng có thể thu được vài con thú . Lại , ở nhà cũng nhà rỗi gì, đầu xuân có thể nuôi gà nuôi vịt, heo cũng được, có lương thực có thể cắt rau cho heo ăn, cùng lắm heo chậm lớn chút.

      Chu nãi nãi cũng : “Người xưa rất đúng, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, người sống sờ sờ mà để mình nghẹn nước tiểu chết sao? Chúng ta giờ nhìn như vậy, nếu đầu xuân băng tan, mấy người các con lên trấn làm việc vặt, nhà chúng ta có người đọc sách, chỉ cần đủ tiền mua đồ ăn là được.”

      Chu Vân Vân phụ họa theo: “Đúng nha, đường vốn do người mà thành. Cho dù năm nay mùa màng thất bát, nhưng làm đồ ăn để bán vẫn có thể được. Chúng ta bán thức ăn lãi ít như bánh bao màn thầu nữa, đổi lại làm đồ tinh quý. Đến lúc đó, trực tiếp đến ngoài tường viện những nhà giàu có bày bán, mùi thơm thức ăn có thể câu người tới. Những phú hộ có kho lúa, bọn họ bị đói đâu. Lúc này, giá lương thực tăng cao, gia vị lại có tăng. Đến lúc đó, chúng có sẵn nguyên liệu nấu ăn ở núi Đại Thanh rồi, chỉ cần bỏ chút phí mua gia vị là được. vốn bốn lời đúng là vụ làm ăn tốt!”

      Đến lúc đó, thức ăn chỉ cần tinh xảo, số lượng làm ra lại ít, càng tinh quý, lợi nhuận tất nhiên càng cao.

      “Kỳ , đầu năm băng tan cũng sao. Lương thực trồng được, nhưng còn rau quả sao? Sau đó, thời tiết ấm hơn, chúng ta trồng những loại rau có thời gian sinh trưởng ngắn, như cải thìa chẳng hạn, vừa lúc bổ sung rau quả núi Đại Thanh có.”

      Cứ như thế mỗi người góp thêm câu, tảng đá đè nén trong lòng rất nhiều. Chu đại bá vẫn luôn tự hào tay nghề làm tre trúc của mình, nghĩ tính cố gắng làm nhiều hơn, số lượng càng nhiều kiếm được nhiều tiền hơn. Còn đại bá nương tính theo con dâu học thuê thùa, tuy tay nghề được tinh xảo, nhưng ít nhất có thể làm nhiều hơn cái khăn tay hoặc túi thơm, nhiều ít gì cũng có thể kiếm được tiền…. Còn có Chu Tam Niếp, biết nghĩ tới chuyện gì, miệng cười toét ra thấy mắt đâu.

      khi tảng đá ở trong lòng được đặt xuống, khí trong nhà cũng lập tức khác hẳn.

      Là người ai cũng có hy vọng cả.

      Có hy vọng, cảm thấy tinh thần của mọi người thoái mái hơn rất nhiều, khi làm việc tay chân cũng nhanh nhẹn hẳn ra. Đương nhiên, chuyện này bao gồm gì tới mấy đứa trẻ trong nhà, các trưởng bối chỉ có duy nhất đó là đừng gây thêm phiền toái là được.

      Tất nhiên, Chu Đại Kim cùng Chu Tam Niếp vẫn do Chu Vân Vân chiếu cố.

      Chu Tam Niếp rất dính người, cả ngày chỉ biết theo phía sau Chu Vân Vân, có thứ gì cho muội ấy ăn, muội ấy vẫn tươi cười hớn hở theo. Chu Đại Kim cao hứng được hai ngày, hai thứ ba yên lặng hơn, bộ dáng rấu rĩ vui. Chu Vân Vân tóm được đệ đệ hỏi vài câu, mới biết nhớ nương.

      , chuyện này Chu Vân Vân có biện pháp nào, cả Chu gia đều cảm thấy nương nàng tốt, thời điểm nháo lên, đuổi bà về nhà mẹ đẻ trốn tai họa cũng tốt, tuy ăn đói mặc rách là chuyện tránh được, nhưng so với chuyện đối mặt với lang sói đáng nhắc tới.

      Nhưng đối với Chu Đại Kim mà , hoàn toàn phải như vậy.

      Là tiểu tâm can bảo bối của Lý thị, từ khi Chu Đại Kim ra đời tới nay, đây là lần đầu tiến xa nương lâu như vậy. Nếu là ngày thường, vấn đề có lẽ lớn, nhưng khoảng thời gian gần đây, trong thôn xảy ra rất nhiều chuyện. cố gắng trấn định như thế nào nữa vẫn chỉ là đứa trẻ. Trừ bỏ lo lắng chuyện khi nào bầy sói tới, còn lo lắng nương về nhà mẹ đẻ có được ăn no mặc ấm cùng với….

      “A tỷ, nãi nãi bắt phụ thân phải hưu nương?”

      Hai mắt Chu Đại Kim rưng rưng, lấy mu bàn tay xoa xoa mắt, vẻ mặt lo lắng thương tâm.

      Nghe xong lời này Chu Vân Vân nhịn được trầm mặc.

      Nàng phải nguyên chủ, đối với Lý thị có quá nhiều tình cảm. Càng đừng tới chuyện nàng từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được Lý thị quá để ý tới người nữ nhi này. Cũng bởi vậy, nàng thể nào biết được cảm giác của Chu Đại Kim. Với lại, nàng phải là tiểu hài tử, tất nhiên nàng biết nãi nãi có tức giận cỡ nào cũng tuyệt đối để phụ thân hưu nương.

      Tuyệt đối !

      Cho dù ở tại, cha mẹ ly hôn đứa bé khó tránh khỏi bị người khác kỳ thị. Ở cổ đại, vừa nghe đến chuyện mẫu thân ngươi bị hưu, cần biết bản thân ngươi như thế nào, đều tránh khỏi bị trêu chọc. Nếu là nhi tử, ảnh hưởng lớn, nhưng nếu là khuê nữ, muốn tìm người trong sạch để gả là chuyện rất khó.

      Còn có, phụ thân tuổi vẫn còn trẻ, nếu hưu nương tất nhiên cưới thê tử mới. cần biết kế mẫu là người tốt hay xấu, nhưng đối với tỷ đệ Chu Vân Vân có ảnh hưởng rất lớn. Cho dù nãi nãi nguyện ý che chở cho bọn họ, nhưng có lúc sơ xuất, đến lúc đó kế mẫu muốn bắt chẹt bọn họ phải dễ như trở bàn tay sao?

      Nghĩ như vậy, Chu Vân Vân giương mắt nhìn Chu Đại Kim, chém đinh chặt sắt : “Đại Kim, đệ cần lo lắng, phụ thân tuyệt đối hưu mẫu thân. Muộn nhất là đầu xuân, nương nhất định trở về.”

      ?” Chu Đại Kim lộ ra vẻ mặt chần chừ.

      Thời gian gần đây cảm thấy được tốt lắm, hai hài tử nhất đại phòng nhị phòng đều có nương chăm sóc, chỉ có . Tuy có tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ phải chăm sóc thêm cả Chu Tam Niếp nữa, muốn tìm tỷ tỷ tâm nhưng tìm được cơ hội. Còn phụ thân mỗi ngày đều phải ra ngoài phụ giúp người trong thôn làm việc, thấy bóng dáng đâu. cũng muốn theo giúp mọi người làm việc, nhưng vì tuổi còn , chỉ có thể ngây ngốc trong nhà suy nghĩ miên man.

      “Đương nhiên là .” Chu Vân Vân suy nghĩ lát, lại : “Tỷ biết đệ nhớ nương, nhưng lúc này phải là thời điểm tốt để nương trở về. Gần đây, nãi nãi muốn giáo huấn nương cho nương bài học, mới có mấy ngày, nếu đón nương về, những giáo huấn lúc trước phải công cóc sao? Thứ hai, đệ cảm thấy đây là thời điểm tốt để nương trở về? Thôn Hạnh Hoa cách núi Đại Thanh đoạn đường, có lẽ nương ở đó được ăn no mặc ấm, nhưng ít nhất nương cảm thấy lo lẵng hãi hùng!”

      Vừa nghe Chu Vân Vân như vậy, Chu Đại Kim cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng? Trong thôn loạn như vậy, trở về Chu gia cũng thể hoàn toàn an tâm được. Nương ở nhà mẹ đẻ chịu cực khổ chút còn hơn ở đây lo lắng sói tấn công.

      Nghĩ như vậy, Chu Đại Kim đếm đếm ngón tay tính xem còn bao lâu nữa đến đầu xuân. Mùa xuân tốt, bầy sói xuống núi. Mèo Béo có thể lên núi săn thú, nương cũng có thể từ nhà mẹ đẻ trở lại….

      Ai cũng đoán được, người trong lòng Chu Đại Kim vẫn luôn trong ngóng ngày hôm nay qua trở lại, Lý thị tới trước cửa thôn Dương Thụ rồi.

      Tới rồi, lại chạy.

      cũng khéo, khi Lý thị tới cửa thôn, đúng lúc gặp Trương lí trưởng phái người khiên thi thể trở về. Kì đoạn tuyết lở kia sâu lắm, đào xới khoản hay ngày, tận tâm chút là có thể dọn xong, đem thi thể chôn vùi trong tuyết mang ra. Cũng bởi vậy, Lý thị thuận lợi tận mắt thấy được cảnh từng thi thể được nâng về thôn.

      Chỉ liếc mắt cái, bà ta sợ tới mức dám vào thôn.

      Tuy dám vào thôn, nhưng Lý thị Vẫn túm chặt thẩm thẩm thường xuyên la cà tám chuyện, hoang mang rối loạn hỏi han tình hình. Hỏi xong, bà ta tất nhiên càng thêm sợ hãi.

      Nghe bầy sói xuống núi, nghe Chu gia ở ngay chân núi Đại Thanh hai lần chạm mặt với sói, nghe Lâm gia gần như bị diệt môn, nghe ….

      Lý thị ngay lập tức che ngực tay che ngực run rẩy, đầu hề ngoải lại nhanh chân chạy .
      ngocanh, Flora_DaisyTôm Thỏ thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 29:

      Edit: Pana

      Thôn Hạnh Hoa, Lý gia.

      Lý lão thái thái trừng mắt nhìn nữ nhi sáng sớm hôm nay rời chưa đến buổi chiều quay trở về, tức muốn hộc máu quát: “Ngươi sao lại về? Chẵng lẽ nhà họ Chu nhẫn tâm tới mức cho ngươi vào cửa? Ngươi gả đến nhà họ cũng hơn mười năm, còn sinh cho nhà họ hai hài tử, có công lao cũng có khổ lao, bọn họ đạo lý như vậy? Nhà họ Chu đáng chết, cái thứ nên chém ngàn đao, đây là muốn bức tử người khác a!!”

      tới nhà mẹ đẻ đón người, chủ động đưa tới cửa lại bị đuổi về, ràng muốn cạch mặt cửa thân gia này. Lý lão thái thái tức giận tới mức suýt ngất luôn tại chỗ, những người Lý gia nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, miệng hùng hồn đầy lí lẽ mạt sát Chu gia.

      Lý thị khổ nên lời.

      Lúc trước bà ta nhất thời xúc động suy xét ràng, chờ đến khi bình tâm suy nghĩ lại mồ lôi lạnh chảy ròng ròng nghĩ tới mà sợ, mấy ngày nay lo lắng đề phòng Chu gia cho người đưa hưu thư tới. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chắc đến mức khoa trương vậy đâu, nếu hưu bà ta, người bị ảnh hưởng nhất ai khác chính là Chu Vân Vân, mẫu thân ruột thịt bị hưu nữ nhi còn có thể gả ra ngoài?

      Tất cả đều tại đại tẩu, nếu phải tẩu ấy quá ác độc, nếu chuyện này làm cho tẩu ấy thoải mái về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày là được, làm gì mà khăn khăn nhất quyết đem chuyện bé xé ra to mới chịu. Nháo đến mức bây giờ bà ta muốn về cũng được, thanh danh Lý gia hoàn toàn bị hủy hoại.

      Bên này Lý gia, đồ ăn cùng lắm chỉ đủ cho mọi người trong nhà lo bị chết đói, muốn ăn no đúng là mơ mộng hão huyền. Khi Lý thị về nhà mẹ đẻ, mang theo bất cứ thứ gì, sống hoàn toàn dựa vào nhà mẹ đẻ, tất nhiên thể làm ra vẻ được. Bà ta đắc tội với Chu gia, nếu đắc tội thêm nhà mẹ đẻ nữa còn chỗ cho bà ta dung thân rồi. còn cách nào khác, trời còn chưa sáng bà ta ra ngoài nhặt củi, tới giếng nước ở cửa thôn gánh nước, bận rộn làm việc nhà, thậm chí còn phải lên nóc nhà dọn tuyết.

      Cực nhọc cả ngày nhiều nhất bà ta chỉ ăn được chén cháo loãng, gạo thấy đâu, ngẫu nhiên được cho thêm ít rau dại, chén cháo nuốt xuống chỉ toàn là nước, cản bản ăn đủ no.

      Cẩn thận nhớ lại, khi bà ta chưa gả tới Chu gia, ở nhà ngày ngày trôi qua chính là như vậy. Trong nhà ngoài ngõ bận rộn tới mức có thời gian nghỉ ngơi, thu hoạch vụ thu xong trời chưa trở lạnh, phải phụ giúp họ hàng thu hoạch lúa mạch. ngày mệt mỏi chân đau lưng mỏi, da còn bị phơi nắng đến mức bong tróc, căng bản thể đứng thẳng eo được. vậy, cơm chỉ được ăn nửa chén, càng đừng nghĩ có thêm món mặn hay luộc nào.

      , từ khi gả vào Chu gia, bà ta mới cảm nhận được tư vị ăn bữa no là cảm giác gì, thõa mãn như thế nào.

      Bà ta hối hận.

      Bà ta phải oán trách nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ mình như thế nào, bà ta sống ở đó nhiều năm sớm hiểu . Thời gian đó, bà ta ăn của Lý gia uống của Lý gia, làm việc cho Lý gia đó là lẽ đương nhiên? Từ khi về lại Lý gia bà ta chưa có được ngày thảnh thơi, chất nữ ngày đêm ở trong phòng oa oa khóc rống, phụ mẫu trách bà ta, chỉ có duy nhất đệ muội là thái độ lòi lõm, nhưng còn cách nào khác, tình huống trong nhà giờ, bà ta ăn nhiều ngụm, nhà mẹ đẻ phải ăn ít ngụm, trách ai được.

      Ở gần tháng, Lý thị cắn răng quyết định trở về Chu gia, mặt dù đến lúc đó đối diện với khuôn mặt lạnh băng của bà bà, nhưng bà ta hơi sức đâu mà lo chuyện đó nữa, còn ở thêm nhà mẹ đẻ ngày nào bà ta chết mất.

      Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng thực lại tàn khốc.

      Đánh chết bà ta cũng nghĩ tới mùa đông năm nay lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tuyết lở là chuyện đương nhiên, mình chạy ra cửa, thành thành ở yên trong nhà có chuyện gì. Nhưng còn sói? Bà ta có nghe núi Đại Thanh có sói, nhưng bất ngờ nghe bầy sói xuống núi, còn tới Chu gia hai lần….

      Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy người Lý gia phẫn hận chửi rủa hận thể lập tức kéo cả nhà vọt tới thôn Dương Thụ tìm Chu gia lý luận cho ra nhẽ, Lý thị áy náy đau lòng, vội : “Nương, Chu gia có đuổi con, thôn Dương Thụ gặp nạn, sói vào thôn.”

      “Gì? Sói?” Lý lão thái thái ngốc chút, phục hồi lại tinh thần, sắc mặt lập tức trắng bệch.

      Trong lòng Lý thị vẫn còn sợ run run : “Nghe người trong thôn , Chu gia hai lần gặp phải sói, còn có nhà khác trong thôn, đêm hôm qua toàn gia bị diệt, tất cả thành thức ăn trong miệng sói, là bị gặm chỉ còn bộ xương.”

      “Vậy ngươi phải làm sao?” Lý lão thái thái ôm ngực, sợ tới mức mặt còn chút máu, “Thôn Dương Thụ có sói tới, ngươi định trở về? Nhưng đồ ăn trong nhà sắp cạn kiệt rồi, có phần cho ngươi đâu. Ngươi phải biết, từ khi tuyết rơi cho đến này ta và phụ thân ngươi chưa có bữa cơm no, no nửa bụng cũng chẳng có. Ngươi lại muốn trở về, nhà chúng ta cùng nhau chết đói !”

      Nghe nương mình như vậy, Lý thị lập tức rơi nước mắt.

      Bà ta sao lại muốn trở về, kỳ bà ta sớm hối hận, có chết cũng phải trở về Chu gia mới đúng. Mặc dù bà bà tính tình hung dữ, khắc nghiệt với tức phụ, nhưng chưa từng để bà ta ăn đói mặc rách. Còn có Chu Tam Ngưu, thường ngày hàm hậu chăm chỉ, đánh ba gậy cũng cãi lại câu, nhưng để bà ta chịu khổ, ít nhất gả tới Chu gia mười năm, ông ấy chưa từng để bà ta làm việc nặng ngày nào. Rồi còn nhi tử tâm can bảo bối của bà ta nữa, thôn Dương Thụ gặp phải sói, nhi tử bảo bối….

      , , ta phải về, ta lập tức phải về.”

      Tưởng tượng đến cảnh Chu Đại Kim sợ hãi khóc lớn gọi mẫu thân, Lý thị ruốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Lúc về lại thôn Dương Thụ bà ta bị dọa sợ, vừa nghe đến chuyện bầy sói xuống núi toàn gia bị diệt, sao có thể sợ? Lúc đó sợ hãi, chỉ muốn nhanh chân chạy trốn, hơi đâu còn lo lắng chuyện khác. Cho đến lúc nghĩ tới nhi tử bảo bối, bà ta thầm tự trách hồi lâu.

      “Nương, ta phải trở về chuyến, đem Đại Kim tới đây.” Lý thị để lại câu này, xoay người muốn .

      Lão thái thái Lý gia vội tiến lên túm chặt tay bà ta: “Ngươi gì? Còn muốn mang Đại Kim tới đây?”

      Lương thực trong nhà chẳng còn bao nhiêu, nữ nhi gả ra ngoài lại trở về ăn bám, lão thái thái đau đầu lắm rồi. Lúc trước vì nữ nhi gả cho nhà tồi, mỗi khi tết đến về thăm nhà, đều mang theo lễ vật tới, phải đồ quý trọng gì, hơn phân nữa là bánh trái hoa màu, thêm mười cái trứng gà, nhưng nhiêu đó thôi cũng hào phóng lắm rồi. Bởi vậy, lúc trước Lý lão thái thái đối với nữ nhi này rất tốt, đệ tức Lý gia cũng đối với người đại này cực kỳ thân thiện.

      Nhưng đó là lúc trước!

      “Nương cho ngươi hay, ngươi bình tĩnh lại cho ta, Đại Kim ở Chu gia ăn uống lo, ngươi đem tới đây, ăn gì uống gì? Còn , nếu ngươi đau lòng ngoại tôn, bảo lão thái bà Chu gia kia giao bạc ra. Đến lúc đó, đừng là Đại Kim, cả nhà bọn họ muốn tới đây nương nửa câu!”

      Nghĩ đến của cải Chu gia, Lý lão thái thái năng tuyệt tình. Bà ta phải cho ngoại tôn đến đây, mà là đồ ăn trong nhà đủ nuôi thêm người nào nữa.

      Lý thị lúc này mới tĩnh tâm suy nghĩ, phải có đạo lý? Lý gia bên này an toàn hơn, thôn Hạnh Hoa cách thôn Dương Thụ cũng khá xa, trừ khi thôn Dương Thụ bị hủy hết, bầy sói mới có khả năng tới đây. Nhưng Lý gia an toàn có an toàn, nhưng lại có lương thực, Chu gia đúng lúc lại có, hai bên bù trừ cho nhau, phải vấn đề được giải quyết rồi sao?

      Nghĩ như vậy, Lý thị gật đầu mạnh, xoay người lần thứ hai rời .

      Chờ đến khi Lý thị chạy nhanh về tới thôn Dương Thụ trời chạng vạng tối. Nhìn xung quanh hiu quạnh hơn khi xưa rất nhiều, trong lòng ba ta run lên. Lẽ ra lúc này phải là thời điểm tốt để trở về, biết bầy sói khi nào xuống núi, chúng cắn người khác bị thương, nhưng vạn nhất đụng đến Đại Kim sao?

      được, tuyệt đối được, hôm nay bà ta nhất định phải đưa trượng phu cùng nhi tử của mình mang !

      Vội vàng chạy tới trước cửa Chu gia, người Chu gia lúc này còn chưa nghỉ ngơi, tất cả tụ tập ở nhà chính, cửa lớn đóng kín, Mèo Béo nằm ở cửa tỉnh ngủ.

      Người Chu gia tuy thích Lý thị nhưng tình người vẫn có, trong đó bao gồm Mèo Béo. phải Mèo Béo thích Lý thị mà là đối với nó mà , toàn bộ Chu gia người nó để ý nhất chỉ có Chu Vân Vân, cộng thêm khi nó bị đói người cho nó ăn là Chu nãi nãi nữa là hai người. Những người khác, nó quan tâm.

      Lý thị ánh mắt cũng cho Mèo Béo, lập tức tiến vào nhà chính, mở miệng liền : “Đại Kim, nương tới đón con!” xong còn thúc giục Đại Kim nhanh chóng chạy thu thập đồ đạc, thiếu điều muốn lập tức chạy tới ôm lấy chạy .

      Người Chu gia lúc này tụ tập ở nhà chính ăn cơm chiều, bất thình lình có người vọt tới, đầu đuôi văng ra câu, mọi người yên lặng lát mới phản ứng lại.

      Cho đến khi tiếng rống giận của Chu nãi nãi vang lên: “Ngươi còn mặt mũi mà trở về? Cút!”

      Nếu có chuyện bầy sói xuống núi, vì để được ở lại, Lý thị cố nín nhịn. Nhưng lúc này là lúc nào? Thôn Dương Thụ nguy hiểm , bầy sói xuống núi nhất định ngang qua Chu gia. Tuy bà ta hiểu tại sao họa diệt môn lại rơi trúng Lâm gia ở đầu thôn mà phải Chu gia ở sát chân núi. Nhưng lúc này khó mà trước được, lần tới chưa chắc có vận khí tốt như vậy.

      Tới lúc này rồi, Lý thị bất chấp tất cả, người chiếm lý là bà ta, Chu gia muốn tránh trận tai ương này, còn phải mượn nhà mẹ đẻ bà ta trú chân.

      “Nhi tức đến mang Đại Kim !” Khi chuyện, Lý thị chạy tới chỗ Đại Kim, kéo qua, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi, “Đại Kim, con có sao ? Ai nha, nhà họ Lâm đúng là thảm a, nương nghe , bọn họ bị bầy sói gặm chỉ còn lại mỗi khung xương, Lâm nương tử liều mạng mình che chở cho nhi tử nhưng như vậy sao, nàng ta cùng tiểu nhi tử đều bị sói ngụm cắn đứt cổ. Này, là tạo nghiệt mà! Đại Kim sợ, có nương đây.”

      Chu Đại Kim mờ mịt nhìn nương mình, sau lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, theo bản năng “A?” tiếng.

      “Đừng sợ, đừng sợ, nương tới là đưa con tới thôn Hạnh Hoa. Nhà ngoại công tuy nghèo, lương thực nhiều, tốt xấu gì cũng an toàn hơn ở đây.” Lý thị thẳng người ưỡng ngực, giương mắt nhìn Chu nãi nãi, thúc giục, “Mau đem đồ ăn của Đại Kim ra đây, nhi tức còn phải vội lên đường, chờ đến trời tối, đường đêm dễ , vạn nhất…. Ai nha, nhanh lấy đồ đừng có mà lề mề, lấy đồ ăn nhanh lên!”

      Nghe bà ta rất thuận mồm, Chu nãi nãi tức giận mặt tái , xải chân chỉ hai bước tiến lên kéo Chu Đại Kim qua, cả giận : “Người nào muốn theo ngươi? Người Chu gia, tất nhiên là ở Chu gia, ai dám đưa !”

      Lý thị nghe được lời này, thiếu chút nữa điên lên, theo lời lão bà tử này , chẳng lẽ muốn nhi tử của bà ta chôn cùng bọn họ? Dựa vào đâu chứ!!

      “Bà gì? Lão bà tử bà nhận ra ý tốt của người ta thôi, bản thân muốn ở chỗ này làm mồi cho sói, ta quản được, vậy còn muốn túm chặt nhi tử ta tha? còn , con đường phía trước rất dài, bà nhẫn tâm để ở đây chờ chết với các người? Còn thất thần ở đó làm gì? Lấy đồ ăn đưa đây, đưa nhiều chút, ngân lượng còn bao nhiêu đưa hết đây. Các người quyết tâm ở lại tìm chết tùy, ta lưu lại huyết mạch cuối cùng của nhà họ Chu cho các người.”

      Lời này vừa ra, trong tay Chu Vân Vân cầm đôi đũa cạch tiếng rơi bàn, sau đó thuận thế lăn mặt đất.

      Nương lời này là có ý gì, chẳng khác nào dưới Chu gia bị diệt môn, cho nên lúc này mới hai nhất định phải mang Chu Đại Kim , để lại đời sau cho Chu gia….

      Chu Vân Vân bị những lời của Lý thị làm cho đứng hình, vốn tưởng rằng Chu Đại Niếp là cực phẩm rồi, bỏ cả nhà muốn trấn tị nạn, nghĩ lới lão nương của mình bưu hãn hơn, này quả thực là quang minh chính đại nguyền rủa cả nhà mà!

      chỉ có Chu Vân Vân, toàn bộ Chu gia lúc này đều có chút hoảng hốt, hoảng hốt qua tức giận dâng lên.

      Lý thị dường như hoàn toàn phát , vẫn chèo kéo như cũ, hai phải túm được Chu Đại Kim tới trước mặt: “Có nghe hay , chạy nhanh lấy lương thực! Ta trước thu thập chút đồ, Đại Kim con nhanh lên!”

      xong, bà ta liền xoay người rời khỏi nhà chính, vừa thấy là biết bà ta muốn thu thập hành lý chuẩn bị chạy trốn.

      Nhà chính, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, lúc trước bởi vì buổi chuyện nhàng của Chu Vân Vân mà khí trong nhà hòa hoãn rất nhiều giờ hoàn toàn bay biến, nhưng nãi nãi mở miệng, những người khác dám mở miệng trước.

      Khắp nơi là mảng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc của Lý thị, cùng với “Rắc” thanh của vật gì đó bị bẻ gãy. Mặt Chu Tam Ngưu đen như đáy nồi, đôi đũa cầm trong tay gãy thành hai nửa, hoàn toàn phát giác, trong đầu chỉ còn lại câu của tức phụ nhà , phải lưu lại người nối dõi cho Chu gia!!

      Chu nãi nãi trong lòng thở dài, mặt biểu tình, chỉ quay đầu nhìn con thứ ba: “Đó là thê tử của con, lão tam con tính thế nào.”

      Vừa nghe lời này, Chu Tam chưa kịp mở miệng, Chu Đại Kim lại lập tức rơi lệ, hoảng sợ : “Phụ thân, cầu xin người đừng mặc kệ nương. Nhi tử theo nương, nhưng nương…. Đem đồ ăn cho nương được ? Nương muốn ở lại để nương , chờ đầu xuân trong thôn an toàn hơn, nương trở về.”

      Chu Tam nhìn nhi tử khóc sâu, sau đó trầm mặt lúc lâu, mới thốt ra câu: “Vậy để bà ấy , đưa đồ ăn, .”

      Chỉ câu đơn giản, lại dùng hết sức lực toàn thân, chiếc đũa bị bẻ gãy đâm vào lòng bàn tay, cũng thấy đau. hiểu, trong nhà tức phụ khác đều yên ổn mà sống, sao bà ấy lại chịu yên phận? Tại sao lại làm đến mức này!

      Theo bản năng, Chu Tam giương mắt nhìn Chu Vân Vân, thấy nàng cúi người nhìn mặt, cũng lời nào.

      Như cảm nhận được ánh mắt của phụ thân, Chu Vân Vân ngoái đầu nhìn lại, sau đó giật giật cái mũi…….có mùi máu tươi. Lập tức, vội đứng dậy, móc chiếc khăn trong ngực ra băng bó vết thương cho phụ thân: “Nương vậy, có ở lại cũng chẳng yên, nãi nãi người đem lương thực cho nương được ? Đưa , để nương !”

      Chu Vân Vân kỳ chút cũng thèm để ý đến Lý thị, thậm chí nàng ước gì Lý thị ở Chu gia nháo càng lớn càng tốt, sau đó để bà ta trở về Lý gia luôn cũng được, ít nhất cần làm phiền tới bọn họ, từ lúc này đến đầu xuân có thể yên tĩnh được hai tháng.

      Chu nãi nãi nhìn nàng sâu, rốt cuộc mở miệng: “Được, làm vậy .”

      tức phụ như vậy, là do Chu gia xui xẻo! Nhưng mắt nhìn tôn tử, tôn nữ đều lớn, lúc này có hối hận cũng kịp, bà còn có thể làm thế nào? Nhận mệnh thôi!

      Trong chốc lát, Chu nãi nãi ở phía sau lấy túi đựng lương thực, ước chừng đấu, đấu này có thể qua được mùa đông này hay , bà quản được.

      Lúc này, Lý thị thu thập xong hai tay nải, kiêng ra cửa phòng. Thấy thế, Chu nãi nãi đem túi lương thực trực tiếp ném qua, cảnh cáo : “Cầm lấy lương thực lập tức cút , đến đầu xuân cũng đừng có trở lại.”

      “Sao chỉ có từng này? đúng, Đại Kim đâu? Ta muốn mang Đại Kim !” Lý thị ước lượng biết nhiêu này quá ít, “Người đường đường là nãi nãi của Đại Kim, sao lại nhẫn tâm như vậy? Nhiêu đây sao đủ hai người ăn?”

      “Họ khác ta quản được, họ Chu chỉ ở Chu gia.”

      “Nhưng ở lại chỉ có đường chết!!” Lý thị gấp đến đỏ mắt: “Còn có Tam Ngưu đâu? Vân Vân đâu? Chẳng lẽ muốn ở lại đây chờ chết? Đều a, đem đồ ăn theo, nhà mẹ đẻ của ta có chỗ cho các người nghỉ, cùng lắm mang thêm chăn đệm mềm theo nữa. Đến lúc đó vấn đề gì, nhà mẹ đẻ của ta đem đuổi các người ra ngoài!”

      Chu nãi nãi lăng lăng nhìn chằm chằm Lý thị, sau lúc lâu : “Mang lương thực của ngươi cút ngay cho ta, nếu lão nương đánh gãy chân ngươi, ngươi có muốn chạy cũng chạy được!”

      “Bà bà bà…..”

      “Lăn!!”

      Mắt thấy còn đường thương lượng, Lý thị bằng bất cứ giá nào cũng xông lên phía trước, túm chặt lấy Chu Đại Kim lôi ra bên ngoài: “, cùng nương, chúng ta ở chỗ này chờ chết được!”

      Chu Tam trầm mặt tiến lên, túm chặt tay bà ta hất ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Đại Kim con chọn , ở lại cùng cả nhà vượt qua giai đoạn khó khăn này, hay bước ra khỏi cánh cổng này đừng mang họ Chu nữa.”

      “Các người đạo lý.” Tưởng tượng đến việc nhi tử tâm can bảo bối của bà ta sắp rơi vào miệng sói, Lý thị suýt chút nữa đánh nhau với Chu Tam.

      Lúc này, Chu Đại Kim chủ động tiến lên mở miệng: “Nương, người , mang lương thực tới Lý gia đợi, chờ đến đầu xuân rồi trở lại sau.”

      “Trở về cái đầu ngươi! Ngươi cái đứa , ngươi có mắt sao? Nương nếu rồi, đầu xuân trở về còn có thể gặp ngươi?” Lý thị còn muốn khuyên nhủ, đáng tiếc Chu Đại Kim quyết định chủ ý, kéo thế nào cũng . Rơi vào đường cùng, bằng bất cứ giá nào bà ta cũng phải lấy thêm chút gì đó: “Đại Kim cũng được, nhưng nhiêu đây lương thực đủ, ít nhất phải cho ta đấu nữa, nếu ta chạy cho người trong thôn biết, nhà các người trữ mấy chục thạch lương thực!”

      Lời này vừa xong, tia hy vọng cuối cùng của Chu Tam hoàn toàn bị dập tắt, hai mắt đỏ ngầu, như con thú bị thương, gắt gao nhìn chằm chằm thê tử: “Ngươi biết ngươi ?!”

      “Ta đương nhiên biết! Ngươi cho rằng ta mạo hiểm vào thôn để làm gì? Còn phải đưa các người sao? Lão thái bà kia muốn chết mặc kệ bà ta, nhưng ta muốn trượng phu nhi tử nhi nữ theo cùng bà ta chịu chết. Nhưng các người sao? Tốt tốt, các ngươi muốn chết ta cản được, vậy đưa hết đồ ăn đây, cũng nhiều lắm, hai đấu là được, quá phận chứ?”

      Chu nãi nãi cười lạnh nhìn bà ta: “Ngươi ra ngoài hỏi thăm chút, trong thôn ai biết nhà chúng ta trấn mua lương thực với giá cao? Nếu trữ nhiều lương thực như vậy, còn tiêu phí tiền như vậy để làm gì? Ngươi muốn , ai tin?”

      “Bà….”

      “Cầm lương thực cút nhanh, đừng để ta đổi ý!”

      Chần chừ lát, Lý thị cắn răng, đấu đấu, chờ cả nhà chết hết, tài sản trong nhà phải đều thuộc về bà ta sao.

      ngờ, đúng lúc này, người vốn ở luôn trong phòng đánh chết cũng chịu ra khỏi cửa Chu Đại Niếp, bất thình lình tông cửa xông ra vọt tới trước mặt, kêu to: “Ta phải ! Tam thẩm, người dẫn con ! Nãi nãi, người cũng đem đồ ăn cho con, con là cháu giá ruột thịt của người, người cho nhiều chút!!”

      Sau đó Chu Đại Niếp lại : “Bọn họ váng đầu mới ở lại chỗ này chờ chết, ta mới cần! Ta phải hảo hảo sống xót, dù sao ở đó phải chỗ xa lạ gì, nhà mẹ đẻ Tam thẩm ở thôn Hạnh Hoa cách nơi này cũng xa, ta theo ở lại thời gian, đầu xuân lại trở về.”

      “Trở về cái đầu ngươi!” Chu đại bá nương phục hồi lại tinh thần, tức giận tới mức khóc nấc lên, “Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay ? ở trong nhà hảo hảo chờ, hai phải theo tới nhà người khác? Nhà bọn họ có vài nam đinh, ngươi tới Lý gia ở ngươi còn cần thanh danh ?”

      Đặc biệt lại chọn lúc Chu gia cùng Lý gia cạch mặt.

      Hôm nay cho dù ngoại tôn nữ của Lý gia là Chu Vân Vân cũng dám dễ dàng gì tới Lý gia. đến chuyện khác, ở Lý gia riêng nam tử thôi có vài người, đừng chi tới những họ hàng thân thích linh tinh. Đừng là hai tháng, chỉ cần ở đó hai ngày thôi, cái thanh danh này vứt được rồi!

      Đúng vậy, Lý thị vẫn luôn tính toán muốn chất nữ nhà mẹ đẻ gả tới đây, gả cho Nhị Sơn hoặc Nhị Hà đều được, chất nữ nhất gả cho Đại Kim. Đến chất nhi của bà ta, tốt nhất là thú khuê nữ của mình Chu Vân Vân, nhưng nếu Chu nãi nãi bỏ được, Chu Đại Niếp hay Chu Tam Niếp cũng có thể tạm chấp nhận được. Chỉ cần có thể làm cho Lý gia cột chung chỗ với Chu gia, thú ai hay gả cho ai mà giống nhau?

      Nghĩ như vậy. Lý thị lập tức nhiệt tình hẳn lên, duỗi tay đem chu Chu Đại Niếp ôm vào lòng, vẻ mặt thương : “Đừng nghe lời nương con bừa, đều là chỗ thân thích có cái gì mà phiền phức? Với lại tuổi tác của cháu vẫn còn , sao lại cố kỵ nhiều như vậy? Nếu như vậy , chờ tới Lý gia cháu với tam thẩm ở cùng phòng, là phòng trước khi xuất giá tam thẩm vẫn thường ở, chúng ta ngủ cùng giường, có cái gì mà tiện?”

      “Được được, cứ vậy , tam thẩm người tốt!”

      Mắt thấy khuê nữ mình phân biệt được tốt xấu, xem người trong là kẻ gian ác, xem kẻ ác là người nhà, đại bá nương tức suýt chút nữa nhào lên bóp chết cái thứ hỗn trướng này: “ được ! Ngươi cái thứ ngu xuẩn này, ngươi ruốt cuộc có biết bản thân mình làm gì ?”

      “Nữ nhi sao biết?” Vừa nghe thấy thân nương của mình muốn cho mình con đường sống, Chu Đại Niếp lập tức khóc rống lên, “Người muốn hại chết nữ nhi sao, người phải thân nương của ta! Ta phải , ta nhất định phải !!”

      Vành mắt đại bá nương đỏ lên, nghĩ nếu ngày hôm nay để nữ nhi rời , đứa con này của bà nhất định nháo loạn cả nhà lên mất. Cái gì mà cùng tam thẩm ở chung phòng, Lý gia bao lớn, phòng ở sát với nhau, thường ngày chỉ có chỗ ra vào kiêng kỵ được cái gì? Nếu kiêng kỵ, cũng phải hỏi xem người ngoài họ có tin hay . Nhưng nếu để nữ nhi , chừng sau này nó hận mình cũng nên.

      làm gì mà chừa cho nó đường sống, quả thực là muốn bức tử người mẫu thân ruột thịt là bà mà!!

      Chu đại bá liếc mắt nhìn sắc mặt thê tử của mình có chỗ đúng, chạy nhanh tới túm kéo bà lại: “Nó muốn để nó , cho dù là nữ nhi nhà mình, bà có thể trông nom nó cả đời? Đường là do bản thân nó chọn, có hối hận trách chúng ta được.”

      “Nó là nữ nhi của ta, là miếng thịt rớt ra từ người ta a!” đại bá nương che mặt khóc rống, trong lòng hối hận thôi. Nếu phải ngày thường bá quá nuông chiều nữ nhi này, dạy bảo đàng hoàng, sao có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay? giờ bà biết nữ nhi muốn nhảy vào hố lửa, người làm nương như bà kéo nó lên thôi, còn phải trở mắt đứng nhìn, thậm chí chắp tay đưa lương thực cho nữ nhi?

      nực cười, hôm nay cho dù có mang thạch lương thực, bà dám cam đoan, chắc gì nữ nhi của bà ăn được ngụm nào!

      “Nữ nhi phải ! Nhất định phải !!” Chu Đại Niếp điên cuồng kêu gào, vất vả lắm trước mắt mới có cơ hội, bảo nàng ta buông tha sao được? Ai dám ngăn cản nàng ta, chính là tử địch!

      Ruốt cuộc, Chu nãi nãi lên tiếng.

      “Để chúng nó cút !”

      “Hai ngươi mau cút cho ta!!”

      ( ta tức á:mad::mad::mad:!!! 3h sáng làm chương này tức có chỗ xả…. aaaaaaaaaaaa... đăng luôn để có người tức chung<3<3)

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 30:

      Edit: Pana

      Lý thị rồi, mang theo cả Chu Đại Niếp cùng .

      Tối hôm đó, Chu Đại Kim khóc suốt đêm, sáng sớm hôm sau mới lén người trong nhà tìm Chu Vân Vân : “Tỷ tỷ, nương còn có thể trở về sao?”

      Bây giờ khác xưa, lúc này Chu Vân Vân lựa chọn trầm mặc. Nếu có chuyện hôm qua, chờ thêm đoạn thời gian nữa, Lý thị đương nhiên có thể trở về, chắc nãi nãi, phụ thân tức giận tới mức này. Đáng tiếc, với tình hình giờ, Lý thị trở về làm gì?

      Trầm mặt lúc lâu, Chu Vân Vân thấy Chu Đại Kim lại muốn khóc, mới miễn cưỡng mở miệng : “Đại Kim, đệ phải hiểu nãi nãi phải muốn giải quyết tới chuyện của nương, mà giờ nãi nãi rảnh để lo chuyện này. Chờ đến đầu xuân, hoặc là nương trở lại, nếu to gan dám trở về, bất luận thế nào đều phải bị lột lớp da, chừng còn trực tiếp mang hưu thư tới Lý gia. Đệ , nương lòng chỉ nghĩ cho nhà mẹ đẻ, trở về chuyến chỉ muốn đòi lương thực đem về nhà mẹ đẻ…. Đại Kim, đệ tỉnh táo lại .”

      Chu Đại Kim lập tức rớt nước mắt, kỳ đoán trước được nửa, nhưng trong lòng vẫn nuôi tia hy vọng, dù sao đó cũng là thân nương nhiều năm thương . Lúc này nghe Chu Vân Vân như vậy, hiểu được chuyện này hoàn toàn thể vãn hồi, nhưng trừ việc chỉ biết khóc ra, còn có thể làm được gì?

      “Đại Kim.” Chu Vân Vân mấp máy môi, tuy nàng cực kỳ phản cảm với hành động lần này của Lý thị, nhưng đến mức giận chó đánh mèo người đệ đệ này, chần chừ lát nàng lại , “Đại Kim đệ còn nữa, cũng nên mạnh mẽ lên. Lớn như vậy rồi còn khóc nhè.

      Trong lòng nương bản thân mình là quan trọng nhất, tiếp theo là nhà mẹ đẻ, vậy cứ coi như đệ có nương, người Chu gia có Chu gia đau. Đệ có phụ thân có nãi nãi, còn các bá bá , còn có tỷ tỷ là ta, có gì mà sợ?”

      “Vâng.” Chu Đại Kim nâng cánh tay hung hăng lau nước mắt, khóc nguyên đêm hai mắt sưng đỏ, cuối cùng cắn răng , “Đệ nghe theo tỷ…. nghĩ tới nương nữa, nghĩ nữa!”

      Chu Vân Vân thở dài hơi, đứa này bị tổn thương rồi, bị người thương nhất tổn thương, đau dài bằng đau ngắn, chịu đựng thêm thời gian nữa tốt lên thôi.

      Kỳ , người bị tổn thương đâu chỉ có mình Chu Đại Kim? Chu Tam suốt đêm chợp mắt, nghĩ tới những việc xảy ra. Quả , thê tử có hàng ngàn vạn khuyết điểm, nhưng dù sao cũng chung sống với nhau hơn mười năm, có tình cảm sao được? Càng đừng đến chuyện thê tử sinh cho hai hài tử trai

      Cứ như vậy trợn trắng mắt tới hừng đông, Chu Tam nghe thấy gian ngoài Chu Đại Kim đứng dậy chạy ra cửa, lúc này mới chậm rì rì bò dậy. còn rất nhiều việc cần phải làm, nên vì người nên thân mà bỏ mặc mọi thứ, đặc biệt là hai hài tử có nương, thể có người phụ thân này được.

      Vừa mặc xong y phục, ngoài cửa sổ vang lên tiếng của Chu nãi nãi: “Lão tam, con dậy chưa?”

      Chu Tam vội vàng mang giày bông chạy ra ngoài, “Dậy rồi, dậy rồi, nương….” cần hỏi nhiều, nhìn đôi mắt toàn là tơ máu của nhi tử liền biết hôm qua thức trắng đêm ngủ.

      “Lão tam, haizz!”

      Chưa hết câu thở dài, sóng gió nào Chu nãi nãi chưa từng trải qua, nhà mẹ đẻ suy tàn làm bà gục ngã, tuổi trẻ tang phu làm bà khuất phục, nuôi bốn hài tử làm bà tuyệt vọng, lúc đó gian nan khổ cực bà vẫn thẳng sống lưng làm trụ cột chống đỡ cả nhà.

      Nhưng lúc này nhìn nhi tử như vậy, bà suýt chút nữa nhịn được mà rơi lệ: “Lão tam, nương xin lỗi con, thú cho con thê tử như vậy, làm khổ con!” “Nương, người đừng như vậy.” Chu Tam suýt chút nữa bị hù chết, trong lòng , nương tồn tại giống như ngọn núi cao, sóng to gió lớn gì đều làm khó được bà. Đánh chết , cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thê tử xui xẻo của mình lại làm cho nương mình khóc, thậm chí còn xin lỗi , cảm thấy bị thua thiệt….

      , , nương làm gì sai hết, là tức phụ của nhi tử tốt, biết người biết mặt khó biết lòng. Người rồi, sau này chúng ta hảo hảo sống tốt, nhà họ Chu có người như vậy cũng chẳng sao cả.”

      Trong lòng Chu nãi nãi vừa động, dò hỏi: “Lão tam ý của con là muốn hưu ả đàn bà xui xẻo kia, sau đó nương lại chọn cho con người tốt hơn?”

      Cách này tồi, tuy ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến hai hài tử, hành động của Lý thị ngày hôm đó nếu truyền ra ngoài phải quá ràng rồi sao? Lúc trước, bà hạ quyết tâm, vì cảm thấy lão tam có thể chung sống được, cộng thêm chuyện tức phụ lão tam chỉ dùng mánh lưới để lười biếng, nhưng hôm nay xem ra bà nuôi con bạch nhãn lang, thậm chí còn nguyền rủa cả nhà bà…. Tâm lang cẩu phế, giữ lại làm gì!!

      Chu Tam lắc lắc đầu: “Nương, con tính thú thêm người nào nữa. Nàng vốn phải là người như vậy, lúc mới thú nàng nàng rất tốt, thành lại cần mẫn, trong nhà ngoài ngõ đều do tay nàng lo liệu, chuyện tức phụ nên làm nàng đều làm rất chu toàn, thu hoạch lúa mạch, đốn củi, tu sửa phòng ốc chuyện nàng làm được nàng đều làm, cứ nghĩ chỉ cần chăm chỉ, mỗi ngày trôi qua càng ngày càng tốt hơn, nào ngờ….”

      Người có lúc thay đổi.

      Lý thị ở thôn Hạnh Hoa là nhân vật ai biết. Nổi tiếng gần xa là người cần mẫn. những bản thân nàng, mà còn có mẹ đẻ nàng, Lý lão thái thái. Hai mẹ con nàng, chỉ lo lắng chu toàn mọi chuyện trong nhà, bên ngoài cầm lên được cũng buông xuống được. Đặt biết là lúc thu hoạch vụ thu, Chu Tam tận mắt chứng kiến thấy nàng đầu tắt mặt tối, động tác thành thục tốc độ nhanh chóng, thậm chí là nam nhân cũng khỏi thán phục.

      Thân là người chân chất, Chu Tam hiểu cái gì gọi là thú thê phải thú người hiền, chỉ biết người chăm chỉ làm việc mới có thể làm cho người trong nhà càng ngày càng tốt hơn.

      Nghĩ đến đây, Chu Tam liền : “Thời điểm nàng mới gả vào làm việc rất chăm chỉ, khi nào ngơi tay. Nhưng ai ngờ được, sau này lại biến thành như vậy, tham ăn biếng làm, ánh mắt thiển cận. Nếu lại thú thêm người giống như nàng sao?”

      “Con của ta a, chẳng lẽ ngươi tính sống với người như vậy cả đời?” Chu nãi nãi sầu lo muốn chết, thiên tai năm đó muốn thú hoàn hoa khuê nữ vào cửa rất dễ dàng, nhưng bà thể đoán trước được lương lai.

      Chu Tam cân nhắc lát cắn răng : “Lý thị tốt nhất đừng trở lại, con chăm sóc đôi nhi nữ sống qua ngày, Vân Vân hiếu thuận, Đại Kim cũng rất tốt. Nếu nàng ta thực có gan đầu xuân trở lại, con liền đánh gãy chân nàng ta nàng ta chạy đâu được nữa! Nếu nữa , liều thuốc độc, đảm bảo nàng ta yên nghỉ.”

      “Chỉ là, Lý thị muốn thu thập thế nào điều được, nương chỉ lo lắng cho Đại Kim…. Tính tình nó kém, nhưng lại quá thân cận với Lý thị.”

      Chuyện hưu thê ảnh hưởng rất lớn tới hai đứa . Hưu thê rồi muốn thú người khác vào cửa, là chuyện mấy tốt đẹp, đằng sau cánh cửa mình sống thế nào ai biết, nhưng mắt người ngoài nhìn vào lại là chuyện khác. Người thôn quê hay nhiều chuyện, khi hưu thê, Vân Vân tốt như vậy bị người khác khua môi múa mép, nghe đồn hai, còn biết truyền thành dạng gì. Đến lúc đó, bản thân bà sao, vạn nhất bị Vân Vân nghe được?

      Cho dù tiếng lành đồn xa, cháu ngoan của bà bị ảnh hưởng, hoặc bà quyết tâm gả Vân Vân tới nơi xa, ví dụ gả tới trấn Thanh Vân giống nữ nhi bà chẳng hạn, chắc sao. cho cùng, Vân Vân sớm hay muộn gì cũng xuất giá, xuất giá tòng phu, liên quan gì nhiều tới nhà mẹ đẻ nữa. Nhưng tương lai Đại Kim phải làm sao?

      là tạo nghiệt mà!” Chu nãi nãi đau lòng, nghẹn bụng hỏa khí: “Con nghĩ thông suốt cũng tốt, sau này trừ phi Lý thị cả đời ở nhà mẹ đẻ, khi dám về, nương nhất định cho nó biết thế nào là quy củ nhà họ Chu! cần con đánh gãy chân nó, trước tiên cứ để nó quỳ ở cửa ba ngày ba đêm, nếu chết cứ cho vào nhà rồi tính tiếp. Hừ, chỉ là cho vào nhà để chuyện, phải quỳ như vậy là xong đâu!”

      “Đều nghe nương.”

      hồi đại , kết cục Lý thị xác định, Chu Tam vội vàng cầm hai bánh bột ngô, còn phải theo ca ca vào thôn tiếp tục làm việc. Lúc trước cự tuyệt vài nhà đến mượn lương thực, thân thích đều có chút oán hận, thiếu người muốn từ việc này bỏ đá xuống giếng.

      Kỳ , chuyện xảy ra hôm qua, hai phòng kia có biện pháp nào thoải mái với tam phòng được.

      Đặc biệt là đại bá nương, bà cũng giống như Chu Tam tài nào chợp mắt được, mắt nhìn trời sáng, bên ngoài có động tĩnh, bà mới giọng với trượng phu: “Đại Niếp là do thiếp biết dạy con, nữ nhi giờ như vậy, thiếp quản được nó, chàng vào thôn hỏi thăm chút, thiếp có ý gì, chỉ cầu mong nó đừng chết ở bên ngoài là được.”

      “Được” Chu đại bá gật đầu mạnh, xoay người ra cửa.

      chỉ đại phòng, Chu nhị bá muốn ra cửa, lại bị nương tử kéo qua bên: “Cha đứa , chuyện tối hôm qua ông thấy thế nào? Tam đệ muội muốn lương thực, nượng cho? Còn để tam đệ muội đem Đại Niếp cùng? Này…. Chẳng lẽ đầu xuân muốn để tam đệ muội trở về? Hừ, nàng ta có bản lĩnh như vậy rồi đừng có về, trở về lại nháo gà chó yên.”

      “Quản tốt chính mình ! Đại ca Tam đệ lúc này đều dễ chịu gì, còn có Vân Vân, Đại Kim, bà có thời gian rảnh rỗi nghĩ chuyện đâu, sao nghĩ cách an ủi hai đứa , còn tam đệ muội…. quản thẩm ấy tìm chết làm gì!” Dừng chút, Chu nhị bá lại , “ giờ gặp phải đại nạn, ai cũng rảnh dây dưa với thẩm ấy, qua đại nạn lần này, nương bỏ qua dễ dàng vậy đâu.”

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      mọi người đọc truyện thấy được ạ, mình nản quá , tiếp cho mình ít động lực với ạ....:mad::mad::mad::mad:
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :