1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mây mèo

      Mây mèo New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Cám ơn bạn editor. Cố lên bạn

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 84

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Khương giáo bá tức muốn hộc máu, trong vòng bán kính mét thấy đứa nào dám lại gần.

      Hai bạn học ngồi bàn sau chạy từ lâu, chỉ sợ đuôi cuồng phong quét trúng.

      Mặc dù biết Trần Hi gì với chị đại này, nhưng thấy làm chị đại này nổi điên rồi, ràng Trần học bá sắp toi tới nơi.

      E là sắp bị đánh.

      Khi mấy bạn học còn định gọi xe cấp cứu, chợt thấy Trần Hi giơ tay, nhàng kéo kéo góc áo của Khương Noãn, hai người cùng ngồi xuống, biểu cảm giận dữ của Khương Noãn cùng dần biến mất, mặc dù vẫn còn vẻ vui, nhưng sắc mặt dịu hơn rất nhiều.

      Bọn họ dám nghe lén, Khương Noãn cũng sợ người khác nghe lén mình chuyện, thấy ánh mắt trông chờ của Trần Hi hướng về mình, lập tức hừ tiếng, có phần dỗi hờn: “Cậu sớm có phải tốt hơn . như vậy…” nàng dừng chút, lúc này mới giọng hỏi Trần Hi, “Sau khi bắt được đại sư kia cậu an toàn à?”

      “Nếu đại sư kia muốn trốn chạy khó mà bắt được. Hơn nữa dù có bắt được, cậu định kiện thế nào.”

      Đại sư phóng hỏa giết người đều dựa vào quỷ, thế quy tội kiểu gì?

      kiện tội truyền bá mê tín dị đoan.” Khương Noãn đằng đằng sát khí trả lời.

      Mắt nàng sắp chiếu rọi mặt trời rồi.

      Trần Hi câm lặng.

      “Vậy có lẽ tớ cũng vào đồn công an ngồi chung đấy.” cũng là kẻ tuyên truyền mê tín dị đoan này.

      Còn là đầu xỏ nữa đấy.

      Thấy Khương Noãn vẫn có phần lo lắng, liền vội vàng : “Cậu phải lo cho tớ đâu. Lục Chinh rồi, có ấy ở đó, tớ có chuyện gì.” Nhìn cái bộ dạng tin tưởng Lục Chinh vô điều kiện của kìa, trái câu Lục Chinh, phải cũng câu Lục Chinh, Khương Noãn thể hiểu nổi, sao mới chỉ ngày cuối tuần trôi qua mà Trần Hi cứ như bị tẩy não, tin tưởng Lục Chinh đến vậy.

      Mấy kẻ tổng tài nắm giữ tập đoàn lớn đều là gian thương, lương tâm thối nát, cứ nhìn ông bố Khương tổng của nàng là biết. Sợ Trần Hi bị bắt nạt, thế là nàng quay sang đe dọa mấy học sinh nhìn mình, để bọn họ được lại gần đây, lúc này mới nhàng hỏi , “Lục Chinh kia có phải đưa tiền cho cậu để cậu tiêu tùy ý ?”

      Trần Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy từng có, nhưng hiểu sao lại cho Khương Noãn.

      “Có phải ta sau này chăm sóc cho cậu tốt ?”

      Cái này cũng từng có, Trần Hi cảm thấy mình vẫn thể cho nàng biết.

      “Có phải muốn cậu thoải mái trước mặt , bao dung cậu, nuông chiều cậu ?”

      “Khương Noãn, cậu muốn hỏi cái gì?”

      “Tớ cảm thấy Lục Chinh này có phần kỳ lạ.” Bởi vì Khương Noãn nghe về vị Lục tổng kia, còn nghe tên này có bất kỳ hứng thú gì với sinh vật giống cái, là đại ma vương trong truyền thuyết, độ khó công lược được đánh giá 10 sao.

      Nhưng Trần Hi lại là bé xinh đẹp ngoan ngoãn… Khương Noãn im lặng chút rồi với Trần Hi, “Trước kia tớ muốn cậu tới nhà tớ cậu chịu, giờ cậu lại chạy tới Lục gia.” nàng nhìn bạn cúi đầu hối lỗi, từ tốn , “Đợi qua đợt này, phải tới ở cùng tớ. Cậu ở chung với hai người đàn ông bên Lục gia, lời này truyền ra ngoài khó nghe lắm. Thêm là mẹ tớ quý cậu như vậy, cậu mà tới ở chung với tớ, mẹ tớ nhất định vui lắm.”

      “Vậy làm phiền quá.” Trần Hi ngẩng đầu .

      “Mẹ tớ chăm sóc mình tớ cũng là chăm sóc, chăm hai đứa cũng vẫn là chăm sóc. Hơn nữa mấy ngày tới mẹ tớ muốn mời cậu tới nhà dùng cơm.” Khương Noãn giơ tay xoa đầu của Trần Hi, “Lục Chinh kia dù tốt nhưng vẫn có chỗ sơ ý. Sao có thể so với bố mẹ tớ được?”

      nàng khịt mũi cái, lòng thầm gạch cho Lục tổng bút, thấy Trần Hi mải ngẫm nghĩ chưa đáp lời, cũng mặc kệ việc nhất thời chưa đưa ra được quyết định, cùng bắt đầu tiết học buổi sáng. Việc học vào năm cuối cấp ba cực kỳ nặng, thêm là gần tới kỳ thi tháng, áp lực học đè nặng lên vai mọi người. Trần Hi cũng cảm thấy mới ngày đầu tuần mà khí trong lớp dường như khẩn trương hơn.

      Lúc giữa trưa, và mấy người bạn cùng dắt nhau ăn.

      Mặc dù Trần Hi rất ham tiền, nhưng đến lúc có tiền, sau khi phải lo lắng cho cuộc sống mai sau, lại đối đãi với bạn bè rất hào phóng.

      “Cứ gọi thoải mái.” Bọn tới cửa hàng hamburger, Trần Hi vui vẻ .

      “Tiền cậu kiếm được à?” Khương Noãn hỏi.

      nàng hoài nghi đây là tiền Lục Chinh đưa cho Trần Hi.

      Nếu nha đầu chết tiệt này mà dễ dàng đồng ý nhận tiền, Khương giáo bá trước nay đâu phải đau khổ đến vậy, mỗi ngày phải mang theo hộp giữ ấm tới lớp.

      “Kiếm được. Tớ thấy showbiz rất có triển vọng.” Trần Hi nghĩ tới mấy vị ảnh đế ảnh hậu ủng hộ giúp mình, cảm động tới mức hận thể tuôn lệ, suýt hóa thành fan của mấy vị ảnh đế ảnh hậu này.

      Thấy nhóm Trần Mỹ Mỹ khách sáo với mình, nào là gọi hamburger, gà rán, coca với kem, nghĩ cũng phải gọi cho mình cái hamburger với gà rán cho đủ. Đúng lúc này, tiểu Khúc có phần rón rén lại gần, thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, tiểu Khúc liền đỏ mặt, thấp giọng , “Trần Hi, xin lỗi. Chuyện mẹ của tớ đối với cậu…”

      Khúc phu nhân đương nhiên kể chuyện mình khách sáo với Trần Hi thế nào cho tiểu Khúc nghe, ngược lại còn nhiệt tình dặn tiểu Khúc mang nhiều đồ ăn ngon cho Trần Hi, dùng để lấy lòng Lục Chinh.

      Nhưng lúc đó ở gần đấy đâu chỉ có Khúc phu nhân, còn có Tưởng Dịch.

      Tưởng Dịch tận mắt thấy cảnh Trần Hi bị Khúc phu nhân xem thường, nên hề nghĩ ngợi mà chuyện này cho tiểu Khúc nghe. Sau khi tiểu Khúc nghe được chuyện này liền thấy mình có cách nào đối mặt với Trần Hi.

      Tuy rằng trước nay bạn theo Khương Noãn hoành hành ngang ngược, nhưng cũng chưa làm ra chuyện gì cực kỳ xấu xa, cứ nghĩ đến chuyện chính Trần Hi cứu mạng mình và Tưởng Dịch, thậm chí còn tình nguyện giúp mình học bổ túc, nhưng lại bị Khúc phu nhân bắt nạt ở nhà hàng kia, tiểu Khúc lại thấy mất hết mặt mũi.

      bạn có can đảm đối mặt với Trần Hi, chỉ dám cúi đầu , “Tớ ngờ mẹ tớ lại những câu như thế với cậu. Trần Hi, tớ xin lỗi.”

      gì thế?” Khương Noãn ở bên cạnh hỏi.

      có gì.” Trần Hi lắc đầu, với tiểu Khúc, “Tớ rất giận mẹ cậu, cũng có ý định tha thứ cho bà ấy. Nhưng cậu là cậu, mẹ cậu là mẹ cậu. Chỉ cần cậu thấy tớ là kẻ hay toan tính, là hư hỏng, hay muốn quyến rũ ai, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè.”

      Hơn nữa Trần Hi cũng cảm thấy mình với tiểu Khúc có lẽ chẳng làm bạn được bao lâu, dù sao sau khi tốt nghiệp cấp ba, hoàn cảnh cuộc sống của và tiểu Khúc hoàn toàn khác biệt, đến lúc đó chưa chắc tiểu Khúc còn nhớ được . Trông càng để ý áy náy trong lòng tiểu Khúc lại càng nhiều.

      Khúc phu nhân biết chuyện bạn và Tưởng Dịch tìm đường chết, cũng biết có cao nhân giúp đỡ bọn họ.

      Nhưng bà lại biết người giúp đỡ hai chị em họ là Trần Hi.

      Nếu Khúc phu nhân mà biết, liệu ban đầu có nhìn Trần Hi vừa mắt, sau thấy Lục Chinh trước ngạo mạn sau cung kính ?

      Khương Noãn mặc dù nghe được đáp án từ Trần Hi, nhưng nhìn tiểu Khúc, ngẫm nghĩ cũng đoán được đại khái.

      nàng cười nhạo tiếng, nhưng lười thêm.

      “Ăn gì .”

      “Đại tỷ.” tiểu Khúc nhìn về phía Khương Noãn.

      liên quan gì đến cậu. Nhưng mà tôi cảm thấy mẹ tôi thích mẹ cậu.” Khương Noãn quyết định về nhà với bố mẹ mình, bảo Khương phu nhân sau này ít qua lại với Khúc phu nhân kia, miễn cho lây cái tật xấu mỗi người đối xử kiểu (1).

      *bản gốc là nhân hạ thái điệp: hình như là từ ngữ địa phương phía Bắc, đại ý là tùy kiểu người có cách đối xử khác nhau.

      Các phu nhân giới nhà giàu cũng có giao du với nhau, Khương thị là công ty bất động sản lớn nhất thành phố này, địa vị của Khương phu nhân vẫn luôn rất cao, ít nhất là cao hơn nhiều so với Khúc phu nhân. nàng mặc dù là muốn lập Khúc phu nhân, nhưng ý ở đây là lạnh lùng, thèm nhìn cũng đủ cho Khúc phu nhân uống hồ (chịu đủ khổ). Tiểu Khúc thấy mình hết đường giải thích giúp mẹ, chỉ đành cúi đầu giọng , “Tớ hiểu rồi.”

      Mẹ bạn làm sai.

      Trông mặt mà bắt hình dong, đây đúng là hành vi tốt.

      Nếu Khúc phu nhân có thể khinh thường Trần Hi nghèo hơn mình, vậy sao Khương phu nhân lại thể khinh thường Khúc phu nhân chứ?

      “Hiểu là được. Còn nữa, sau này nếu tôi biết được cậu dám tính chuyện này lên đầu Trần Hi, vậy cậu còn là bạn của tôi nữa. Bạn bè của tôi có kẻ vong ân phụ nghĩa.”

      Khương Noãn dừng chút, thấy tiểu Khúc lau mặt phen rồi nhàng gật đầu, lúc này mới lạnh lùng , “Khúc Khúc, chúng ta phải con nít nữa rồi. Cậu tình nguyện lời xin lỗi với Trần Hi, tôi cảm thấy cậu rất tốt. Cũng là người biết phân biệt đúng sai. Nhưng tôi vẫn muốn , dù cậu cảm thấy ai đúng ai sai, Trần Hi đều mắc nợ ai cả. Cậu ấy mới là người bị bắt nạt, là người bị hại.

      Sau khi những câu này, nàng thêm gì nữa, bảo mọi người ăn cơm.

      Tiểu Khúc ngẫm nghĩ, vẫn là gật đầu giọng , “Tớ oán trách Trần Hi. Nhưng tớ vẫn thấy đau lòng cho mẹ tớ.”

      Cuộc sống của Khúc phu nhân còn lưu luyến nơi chồng mình, cho nên càng quan tâm đến bạn và Tưởng Dịch, mới có thể gây nên nhiều chuyện khiến người khác vui.

      Mặc dù bạn cảm thấy mình nhận được bài học, nhưng nàng bỏ đá xuống giếng với mẹ mình, giúp đỡ người khác đối phó với mẹ. bạn cười với Trần Hi cái, nghe thấy Trần Hi nhàng , “Mặc dù quan hệ của mẹ cậu với Khương phu nhân tốt, nhưng cậu cần lo lắng, bà ấy vẫn còn bạn tốt mà.”

      “Cậu Triệu phu nhân à.” Tiểu Khúc thấy mọi người có vẻ muốn xa lánh mình, lập tức tiến lại gần, cắn mạnh miếng hamburger rồi lúng búng hỏi.

      “Triệu thị lớn như vậy, bà ấy làm bạn với Triệu phu nhân, cần phải lo địa vị mình trong xã hội.”

      “Nhưng mà Triệu phu nhân kia…” tiểu Khúc dừng chút, đè thấp giọng thầm với Trần Hi, “Tớ có nghe được chút chuyện về Triệu thị, các cậu có muốn nghe ?”

      Cái bộ dạng buôn chuyện này, ngay cả Khương Noãn vừa rồi còn lạnh mặt cũng thò tới gần, Trần Hi dựa vào theo, nghe tiểu Khúc giọng , “Tớ nghe mẹ tớ , Triệu tổng của Triệu thị chỉ có mỗi người con . Trước đó mẹ tớ còn định giới thiệu Tưởng Dịch cho Triệu phu nhân, để sau này bà ấy lấy Triệu thị làm của hồi môn, sáp nhập vào Tưởng thị. Nhưng giờ được nữa, các cổ đông trong Triệu thị cảm thấy thể để cơ nghiệp Triệu thị bị hủy hoại như vậy được.”

      “Vậy làm sao bây giờ? Triệu tổng chỉ có mỗi đứa con thôi.” Trần Mỹ Mỹ mờ mịt hỏi.

      “Triệu thị cầu ở rể. Muốn Triệu Thiến…ái nữ của Triệu tổng ấy, bảo là muốn tìm người con trai tới ở rể.”

      Tiểu Khúc thấy Trần Mỹ Mỹ sợ ngây người, giơ tay ra, vẻ mặt bất lực, “Mẹ tớ nghe thấy muốn điên lên. Bà ấy muốn Triệu thị, sao có thể để Tưởng Dịch ở rể. biết sau này Triệu Thiến kết hôn với kiểu đàn ông thế nào.”
      A fang, Chris_Luu, Trúc Khải3 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Khương Noãn chưa có kinh nghiệm tình trường nhưng đoán trúng phóc hết trơn :))))0

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 85

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Ở rể làm sao à?” Trần Hi nghe hồi tò mò hỏi.

      cảm thấy chuyện ở rể có gì tốt.

      Chỉ cần tình cảm tốt đẹp, nam cưới nữ gả hay gì đó đều sao cả mà?

      “…Mấy chàng trai có chút gia thế liệu ai muốn ở rể ?” Trần Mỹ Mỹ giựt giựt khóe miệng với Trần Hi, “Nếu được Triệu Thiến để ý đến nam sinh đó chắc phải là người cực kỳ kém cỏi, trường hợp gia thế mà ngang ngang nhau, sao có thể tình nguyện ở rể, chuyện kinh doanh nhà mình biết làm sao? Còn nếu đồng ý ở rể, phải chịu đựng xem thường lẫn chê cười của mấy người trong Triệu thị. Hơn nữa nếu ngẫm kỹ, những người này chắc chắn luôn đề phòng chồng của Triệu Thiến, hoặc là cho cổ phần, để người này làm người làm công cao cấp, sau đó chê cười người ta là người ngoài, ở rể chỉ biết dựa vào nhà vợ. Cậu cảm thấy có thể chịu được ?”

      “Triệu Thiến phải kiểu người chê cười chồng mình.” Trần Hi nhanh chóng đỡ.

      Thái độ này của khiến Trần Mỹ Mỹ có phần sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu theo: “Tớ biết, Triệu Thiến như thế. Nhưng những người khác sao? Ánh mắt của người ngoài có thể giết người đấy.”

      bạn mím môi, giọng với Trần Hi, “Trần Hi à, nếu nam nữ muốn kết hôn, thứ họ đối mặt chỉ có đối phương mà còn là hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh. Triệu Thiến sống trong cuộc sống như vậy, khiến cho chồng của ấy phải chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa theo tớ đoán, người bên Triệu thị đến cơ hội lựa chọn cũng cho ấy. sắp xếp cho ấy kết hôn với người mà bọn họ cảm thấy phù hợp, mà phải là để ấy tự do đương.”

      bạn ngẫm nghĩ, thấy Trần Hi lặng lẽ bỏ cái hamburger trong tay xuống, liền tiếp tục : “Cái này khác với chuyện liên hôn của bọn tớ. Nếu liên hôn, ít nhất điều kiện của đối tượng kết hôn phải tương xứng, tối thiểu là điều kiện được thua kém so với bọn tớ quá nhiều. Nhưng nếu muốn chọn được người đồng ý ở rể, vậy thực rất khó.”

      Có rất ít chàng trai xuất sắc lại có tình cảm với Triệu Thiến chịu con đường khó khăn này. Còn nếu người chưa từng gặp Triệu Thiến, chỉ nghĩ đến chuyện mình được kết hôn với tiểu công chúa của Triệu gia, kẻ dã tâm bừng bừng như vậy, sau này biến thành dạng gì ai cũng biết .

      Trần Hi cụp mắt .

      “Tớ thấy Triệu phu nhân rất thương Triệu Thiến, chắc đồng ý đâu.” nhớ tới nụ cười rực rỡ mà Triệu Thiến dành cho mình, bèn lầm bầm, “Em ấy rất tốt, chắc hạnh phúc thôi.”

      Triệu Viễn Đông nên xuống địa ngục, nhưng Triệu Thiến là bé rất tốt. Chuyện như này Trần Hi thể giúp Triệu Thiến được, chỉ mong bé ấy vì kế thừa gia tộc mà rơi vào cuộc hôn nhân khó chịu ấy. chớp chớp mắt, cầm hamburger lên gặm từng miếng .

      Khương Noãn nhìn đầy phức tạp lúc rồi mới ăn tiếp.

      Thời gian nghỉ trưa trôi cực kỳ nhanh, sau khi Trần Hi tính tiền xong liền cùng mọi người quay về lớp.

      Tiết buổi chiều vẫn như cũ, tiết cuối là tự học, Trần Hi dừng chút, kéo Khương Noãn mang vẻ mặt đau khổ tới chỗ mình, từ trong ngăn bàn lấy ra bài kiểm tra trước đó của Khương Noãn.

      Khương Noãn nhìn số điểm ba mươi giấy thi mà mặt biểu cảm gì.

      “Vô ích thôi.” nàng thấp giọng với Trần Hi.

      đâu.”

      “Sắp thi đại học rồi.” Khương Noãn càng thêm đau khổ, hi vọng Trần Hi tha cho mình.

      Dù sao cũng kịp, để nàng làm con cá chết , cứ như thế được sao?

      “Tăng thêm điểm cũng tốt mà. Hơn nữa nếu quyển đủ, còn ba quyển nữa này.” Trần Hi cảm thấy Khương Noãn thể chưa cố gắng mà từ bỏ như vậy được, thế là bèn kéo nàng tới trước mặt chỉ ra mấy lỗi sai bài kiểm tra.

      Khương Noãn cảm thấy mình quen cái đề này, cái đề nhìn xa lạ kinh, do dự trong chốc lát rồi giọng với Trần Hi, “Cái đó, Trần Hi à…Chỗ cậu có cái bùa nào như kiểu bùa lưu giữ ký ức gì đó…” Thấy Trần Hi tặng cho nàng ánh nhìn thể tin được, liền khụ tiếng , “Hoặc là bùa may mắn.”

      có.” Trần Hi lắc đầu, nhìn bài tập rồi như có điều suy nghĩ.

      “Hay là cậu học thuộc loại câu hỏi .” Kiến thức nền cấp ba của Khương Noãn cực kỳ kém, Trần Hi biết Khương Noãn thi nổi đại học, nhưng cảm thấy vẫn còn đường cứu vãn, thế là vuốt cằm , “Học thuộc mấy câu thường xuất trong đề thi đại học mấy năm gần đây, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mặc dù rất mệt, phải học rất nhiều, nhưng tớ cảm thấy vẫn có ích chút.”

      thấy kho đề thi mỗi năm được tổng hợp gần đây khá đầy đủ, nếu học thuộc kha khá, chỉ cần thay đổi chút vẫn có thể giúp ích được.

      nàng tặng Khương Noãn nụ cười tủm tỉm.

      Khương Noãn cảm thấy bạn này sợ phải là quỷ nữa rồi.

      “Học thuộc?”

      “Dù sao cái gì cậu cũng biết, dù cậu có học thuộc môn nào cũng ảnh hưởng đến việc học của cậu.” Đằng nào việc học của Khương giáo bá cũng chỉ có vậy thôi, thay vì lãng phí thời gian bar, tìm chết hay gặp quỷ gì đó, bằng học thuộc thêm mấy cái đề để hun đúc tình cảm của mình.

      Trần Hi thấy mình đúng là quan tâm Khương Noãn quá , mà mặt Khương Noãn giờ lúc xanh lúc trắng, nhìn bạn đột nhiên mọc lên hai cái sừng dài màu đen trước mặt, chợt cảm thấy còn sợ chị đại của trường là mình nữa rồi. Nhưng khi đối mặt với đôi mắt đẹp đẽ của Trần Hi, Khương Noãn cảm thấy mình thể nhận thua, kiên cường hỏi, “Nếu tớ sao?”

      “Vậy tớ phải tới nhà cậu ăn cơm với rồi.” Trần Hi nghiêm túc đáp lời. (Khác quái gì GVCN gọi phụ huynh ?)

      “…” Khương Noãn xin giơ ngón cái cho con quỷ này.

      “Trần Hi, cậu giỏi lắm.” Há mồm liền cáo trạng, đúng là có tiền đồ.

      “Cảm ơn cậu khích lệ. Ngày mai tớ mang sách ôn thi tới cho cậu, cậu cũng mua thêm mấy quyển .” Trần Hi càng nghiêm túc hứa hẹn.

      Lỗ tai Khương Noãn đột nhiên run run.

      “Mua thêm mấy quyển?”

      “Nhóm Trần Mỹ Mỹ cùng cần dùng mà.” Dù sao cũng cùng kiểu, Trần Hi rồi, so với chạy tới bar bằng ngồi luyện đề. Dẫu có thi đại học hay chơi đều là lãng phí thời gian, trong mắt Trần Hi, việc ngồi học thuộc câu hỏi tốt hơn nhiều so với việc tới bar quẩy.

      cảm thấy đây mới đúng là phong cách sống của học sinh, Khương Noãn lặng lẽ thắp cho đám đàn em của

      mình nén hương, nghĩ tới chuyện phải chết mình, bạn liền vui vẻ gật đầu, “Vậy cậu cứ yên tâm. Lúc về tớ mua thêm mấy quyển. Tớ giúp cậu giám sát bọn họ.”

      Trần Hi cắn môi nhìn chị đại Khương mang vẻ mặt thâm sâu khó dò.

      Nhanh chóng sa đọa đến mức cùng Trần học bá thông đồng làm bậy, thấy đám đàn em gặp vận xui mà vui tươi hớn hở như vậy, giới hạn của Khương giáo bá là…

      “Vậy giao hết cho cậu.” Trần Hi chút áy náy hay áp lực nào.

      Khương Noãn cười gằn tiếng.

      Trần Mỹ Mỹ ngồi đằng sau giọng đùa, còn hẹn tối nay quán bar nào, chỗ nào có giai đẹp mới tới, đột nhiên rùng mình cái. bạn cảm thấy cứ như bị ác quỷ theo dõi, vội vàng túm chặt bùa bình an mua từ chỗ Trần Hi, bấy giờ mới cảm thấy an toàn hơn nhiều.

      Trong lòng nàng tăng thêm cảm ơn với Trần Hi, cảm thấy mỗi khi mình gặp phải nguy hiểm, dường như bùa bình an đều bảo vệ mình. bạn chắc chắn chẳng thể ngờ là lần này đến bùa bình an của Trần Hi cũng chẳng cứu được mình, thế là cứ trò chuyện cười cho hết tiết học, sau đó đeo cặp lên chạy mất tăm.

      Trần Hi cũng thu dọn sách vở chuẩn bị ra cổng trường.

      cùng Khương Noãn ra cổng, chợt thấy Lục Chinh đứng đó đợi mình, lúc lên xe phát tâm trạng Lục Chinh hôm nay có vẻ tốt.

      Nghĩ đến chuyện Triệu Thiến với mình, Trần Hi suy ngẫm rồi quyết định bẩm báo.

      Cái này gọi là mách người lớn.

      Lục Chinh, có người bên Triệu gia điều tra em.” cảm thấy việc mách lẻo này có gì phải ngại, thậm chí còn lo lắng việc này làm phiền đến Lục Chinh.

      Thấy người đàn ông quay sang nhìn mình, vô thức vặn vặn quai cặp, lúc này mới giọng , “Hôm nay em gặp được Triệu Thiến. Em ấy thứ bảy tuần trước, của em ấy thấy em ngồi khóc xe , còn lau nước mắt cho em.” Thấy Lục Chinh dần híp mắt, Trần Hi cứng cổ tiếp, “Em ấy mình rất tức giận, cho nên muốn tìm người điều tra em.”

      “Có sợ ?”

      ạ.”

      “Em có thể sợ hãi.” Lục Chinh cảm thấy bé này có bị ngốc ?

      Lúc này chảy nước mắt rồi câu “Em rất sợ!” rồi nhảy vào lòng thực rất khó à?

      “Vì có ở đây mà, sao em lại phải sợ?” Trần Hi hoang mang hỏi,

      Lục Chinh đột nhiên hừ tiếng, quay đầu, nhanh chóng nhếch khóe miệng.

      bé này rất biết ăn đấy.

      “Em làm rất đúng. Nếu có chuyện như vậy phải hết cho .” Đáy mắt Lục Chinh lên tia sáng lạnh lẽo, lái xe nên Trần Hi thấy tia sáng lạnh này, chậm rãi , “ rồi, người của Triệu gia, dù là ai cũng được phép làm phiền em.”

      Triệu Nguyệt đương nhiên biết thân phận của Trần Hi, nhưng gia cảnh nhà Trần Hi đơn giản như vậy, tra phát là biết hết, đến lúc đó nếu Triệu Nguyệt phát thân thế Trần Hi có vấn đề, phía Triệu thị nhất định ra tay với Trần Hi. Dù Trần Hi phải con Triệu Viễn Đông, nhưng Lục Chinh cũng ghét cái tật tự cho mình là đúng của Triệu Nguyệt.

      ta cho rằng ta là ai?

      Dám điều tra bên cạnh ?

      Cho rằng Triệu gia có chút tiền coi mình thành công chúa?

      “Em biết. Cho nên em mới cho mà.” Trần Hi cảm thấy chuyện Triệu Nguyệt nổi điên gì đó đúng là vô lý, nếu cảm thấy Lục Chinh thực là người đàn ông của mình, vì sao lo tới tìm Lục Chinh hỏi cho ra nhẽ? Lén lút điều tra…

      “Người có tiền đều như vậy à? Ví dụ như thầm điều tra hay đại loại vậy?” Câu tò mò của Trần Hi vừa vang lên, Lục Chinh lập tức cười lạnh , “Đương nhiên phải.” Đáy mắt lại lên tia sáng lạnh, Trần Hi gật đầu tỏ vẻ tin. Bọn họ cùng tới quán cơm trông đơn giản nhưng lại rất sạch .

      Mặc dù được như nhà hàng Tây xa hoa mà Lục Chinh từng mời, nhưng Trần Hi cảm thấy quán cơm này cũng rất tốt.

      “Chị Dung trước kia từng dẫn em tới chỗ này ăn, em thấy đồ ăn tệ, còn rất sạch , cho nên muốn mời tới đây lần.” Trần Hi như hiến vật quý.

      để Lục Chinh gọi món, chống cằm nhìn chọn được mấy món, bèn lắc đầu.

      “Sao lại toàn là món em thích thế?”

      “Em có món gì thích ?” Lục Chinh hỏi ngược lại.

      có.” Trần Hi thoáng chần chừ rồi hỏi Lục Chinh, “Thế thích ăn cái gì?”

      “Cũng khác em lắm.” Lục Chinh dừng chút, cong cong khóe miệng, ánh mắt thâm sâu, “Những thứ em thích cũng thích.”

      Trần Hi bị cái khẩu vị của Lục Chinh làm cho giật mình, hỏi thử, “…Hóa ra thích ăn thịt? Còn là thịt kho tàu? Cực kỳ thơm.”

      Sở thích khó hiểu vậy.

      Lục tổng câm nín.
      A fang, Mây mèo, AELITA2 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 86

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Vậy gọi phần .” Lục Chinh chậm rãi .

      Cái cảnh người đàn ông giỏi giang tuấn mà miệng ngậm miếng thịt kho tàu mỡ màng là…

      Dù Lục tổng sợ mất fan, nhưng lại lo dọa chết mấy nhân viên của mình.

      “Vâng ạ.” Trần Hi rất thích ăn thịt kho tàu, vội vàng kêu suất, còn giới thiệu với Lục Chinh, “Món thịt kho tàu của quán này cực kỳ ngon, là món nổi tiếng của quán.”

      Đôi mắt cười vui vẻ đến nỗi cong tít lên, đôi mắt đen trầm sắc bén của Lục Chinh chợt dừng gương mặt tươi cười ấy, đột nhiên mở miệng hỏi, “Em cảm thấy nơi này vui vẻ thoải mái hơn ở nhà hàng Tây à?”

      vừa mở miệng, Trần Hi có phần giật mình, có chút ngại ngùng, cảm thấy mình phí hoài lòng tốt của Lục Chinh, nhưng vẫn thà ra, “Em thích mấy chỗ đơn giản hơn.” Chỗ như nhà hàng kia, giống như từng sợi tóc cũng rụt rè vì quy tắc, có lẽ nơi Lục Chinh đưa tới quá cao cấp, Trần Hi cảm thấy được tự nhiên cho lắm.

      thích cuộc sống đơn giản, mộc mạc hơn.

      Mặc dù rạng rỡ tươi đẹp* cũng rất tốt, nhưng cảm thấy như vậy rất mệt.

      *bản gốc là quang tiên lượng lệ.

      “Vậy lần sau tới quán này ăn.” Lục Chinh dừng chút, thấy Trần Hi gọi thêm 2 ly nước trái cây, mới từ tốn , “ cũng thích môi trường như vậy.”

      Trông rất nghiêm túc, Trần Hi chớp chớp mắt, nhưng chỉ cười cái, đáp lại câu này.

      cảm thấy Lục Chinh chắc chắn muốn chiều theo mình, trong lòng có chút cảm kích, rồi nhanh chóng chia sẻ những gì mình gặp được trong trường cho cùng nghe. Khi tới đoạn chủ nhiệm tới tìm , là muốn hỏi xem giờ muốn thi vào ngành nào, Lục Chinh từ từ để ly nước tay xuống.

      “Em thích học ngành nào?”

      “Khoa học máy tính ạ.” Trần Hi (1)

      “Là vì lương cao à?”

      Trần Hi gật đầu, cảm thấy Lục tống đúng là hiểu mình ghê.

      “Nếu chỉ là vì lương cao, em thấy việc bán bùa bắt quỷ kiếm được nhiều tiền hơn sao?” Lục Chinh tạm dừng, thấy Trần Hi nhìn mình với vẻ kinh ngạc, lúc này mới lạnh nhạt tiếp, “Bây giờ em có thể kiếm rất nhiều tiền, cho nên cần suy xét vấn đề tiền lương. Trần Hi, tự em thích ngành nào em thi vào ngành đó. Gánh nặng cuộc sống sau này, đối với em còn gấp gáp nữa rồi, em xem?” nhìn vào mắt Trần Hi, lại càng hoang mang hơn, thế là chần chừ lúc rồi , “Em chưa bao giờ nghĩ về chuyên ngành mà mình thích.”

      “Ví dụ như mỹ thuật, hoặc chẳng hạn như tài chính, hay em có nghĩ ra ngành nào mình thích ?”

      có. Em cảm thấy vẫn thích máy tính hơn.” Trần Hi thấy vẫn nên có kỹ năng hữu ích nhất, ai mà biết sau này liệu có còn cơ hội bắt quỷ kiếm tiền hay ?

      Hơn nữa thấy rất hứng thú với việc học tất cả các loại ngôn ngữ trong khoa học máy tính, mặc dù mệt lắm, bởi nghe những nhân tài ra từ ngành Khoa học máy tính đều rất vất vả, chỉ ngày nào cũng phải làm việc, còn phải bắt kịp thời đại, mỗi ngày đều là người tiên phong trong việc học tập kiến thức mới, nếu lạc hậu.

      cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt, hoàn toàn thấy vất vả, cho nên khi đối mặt với vấn đề của Lục Chinh, nở nụ cười với .

      “Em biết là muốn tốt cho em. Chỉ là em thích làm…lập trình viên.” cong mắt cười.

      rất mệt đấy.”

      “Em sợ mệt.” Trần Hi .

      thích tài chính à? Nếu em đồng ý học ngành tài chính hoặc quản lý, sau này có thể làm trợ lý cho .” Lục Chinh hạ mắt, thấy món thịt kho tàu bàn bèn nâng đũa gắp cho Trần Hi rồi từ tốn , “Đến lúc đó chúng ta có thể cùng tới chỗ làm, em có thể bảo vệ , hơn nữa còn làm việc vì . Lương trăm vạn năm cũng rất dễ với tới, thêm nữa là có thể chăm sóc cho em, giúp em giảm bớt việc đường vòng thương trường.”

      diễn tả rất có logic, Trần Hi lại hoang mang hỏi ngược, “Vì sao em phải giảm bớt việc đường vòng thương trường?”

      Lục Chinh gõ gõ mặt bàn trước mặt.

      thâu tóm vài công ty con của Triệu thị.” Thấy Trần Hi trợn tròn mắt, Lục Chinh để ý đến việc mình để lộ bộ mặt lạnh lẽo hung tàn trước , lạnh lùng , “Em chắc chắn bao giờ là con của Triệu gia. Nhưng Triệu Viễn Đông nợ em và mẹ em, nên phải bắt ông ta trả nợ. Em xem? Công ty dưới quyền Triệu thị vốn nên thuộc về em. Trần Hi, cũng em phải cướp đoạt thứ gì, mà cái này vốn là Triệu Viễn Đông nợ hai mẹ con em.”

      Nhờ có Lục Chinh ra tay thu mua công ty con của Triệu thị, nên có ai biết Trần Hi là con Triệu Viễn Đông.

      Triệu Viễn Đông cũng biết.

      Sau đó Lục Chinh giao lại công ty cho Trần Hi, cái này để đảm bảo cho cuộc sống mai sau của .

      “Em muốn thứ gì từ Triệu gia.”

      phải Triệu gia tặng cho, mà là bọn họ bảo vệ được tài sản của mình. Em cũng phải kế thừa gia sản họ Triệu kia, bởi vì cái này do lấy về cho em.” Lục Chinh nhìn Trần Hi rồi chậm rãi , “Nhưng mà Trần Hi à, em có được công ty của mình, cũng nên học cách quản lý nó.”

      hy vọng có thể cho Trần Hi nhiều quyền lợi. Trước kia nhìn cảnh nỡ bỏ món ăn nào, Lục Chinh mong rằng đời này mình thấy cảnh đó nữa. biết Lục thị trong tay mình có thể mạnh mẽ đến lúc nào, nhưng ngay bây giờ, muốn cho Trần Hi thêm ít bảo đảm.

      “Nhưng mà phải còn có à?” Trần Hi hạ mắt lầm bầm.

      “Em gì cơ?”

      “Nhưng mà còn có mà, quản lý công ty tốt à?” Trần Hi khẩn trương nắm chặt chiếc đũa trong tay, giọng , “ lấy công ty về cho em, em cảm thấy xen vào chuyện người khác. Bởi vì em biết, Lục Chinh, đều vì muốn tốt cho em. Nhưng em hiểu về quản lý, cũng có hứng thú. Chi bằng để công ty này vào tay , giúp em quản lý có được ?” cảm thấy công ty đó để lại cho Lục Chinh là đủ rồi, nhưng Lục Chinh lại hơi nhướng mày, cười hừ tiếng, “Lương năm của cao lắm đấy, em mời nổi đâu.”

      “Tiền công ty thu được đều cho hết.” Trần Hi vội lấy lòng đáp lại.

      “Cho hết, vậy em sao?”

      “Em có thể bán bùa nuôi sống mình. Còn nữa, mặc dù thu vào, nhưng công ty là của em cơ mà.” thấy bàn tính của mình gảy giỏi.

      Lục Chinh lại thấy ngốc quá .

      Nếu gặp phải kẻ lòng dạ khó lường, người ta lừa đến nỗi táng gia bại sản cũng chừng.

      Chỉ là Lục Chinh lại bị tin tưởng cùng Trần Hi lấy lòng mất rồi.

      “Em có mắt nhìn đấy.” khen ngợi cái quyết định đem công ty giao vào tay mình của Trần Hi, thấy cười ngô nghê, hiển nhiên là vẫn muốn học về máy tính, ngẫm nghĩ, thôi ép thay đổi chủ ý nữa.

      hy vọng có thể trôi qua vui vẻ tự tại, mà phải là miễn cưỡng làm việc mình thích. Còn về ngành khoa học máy tính, nếu sau khi học phát thích, tới lúc đó xin chuyển khoa là được, giờ vẫn chưa vội. Bởi vậy Lục tổng mang tâm trạng tồi cũng Trần Hi ăn bữa cơm tối phong phú.

      Bởi vì Trần Hi rất thích quán cơm này, nên gọi bốn món, thêm hai phần cơm chiên, thế mà Lục Chinh ăn hết sạch.

      “Tiên sinh, ngài muốn tính tiền ạ?” Thấy người đàn ông mặc vest giày da, khí thế mạnh mẽ và bé xinh đẹp ngồi đối diện ăn xong, phục vụ lịch tới.

      Lục tổng đưa mắt nhìn Trần Hi.

      Ánh mắt phục vụ hướng về phía Trần Hi theo bản năng.

      từ tốn lấy thẻ của mình ra đưa cho ta.

      Ánh mắt phục vụ trợn to.

      ta như trong cơn mơ, chân như dẫm lên bông quẹt thẻ, sau khi đợi Trần Hi tính tiền xong, nhân viên phục vụ dùng ánh mắt lời khó hết mà nhìn người đàn ông ngạo nghễ cầu Trần Hi trả tiền kia.

      Lục tổng đương nhiên đâu phải người đàn ông bình thường.

      Nhớ trước đây tới cửa hàng điện thoại mà mặt đổi sắc, đối với ánh mắt có phần kỳ dị của phục vụ, hoàn toàn để bụng, còn vươn tay về phía phục vụ lạnh lùng , “Đưa cho tôi.”

      “Đưa ngài cái gì ạ?” Phục vụ dại ra hỏi.

      “Hóa đơn.” Lục Chinh hiểu sao cái loại chậm tiêu đến mức giận sôi như nhân viên phục vụ này thế mà lại tìm được việc, quán ăn này sớm muộn cũng đóng cửa, lạnh lùng gọi phục vụ cầm hóa đơn tới, vừa nhận vừa đưa Trần Hi ra cửa, trong miệng còn bình tĩnh , “Đợi về công ty lấy tiền trả.”

      dùng giọng điệu thờ ơ để về việc vét tiền công ty mình, hiển nhiên là kẻ tái phạm, Trần Hi cứ thấy chỗ nào sai sai, phục vụ lại thấy tốt tí nào. ta còn quá trẻ, từng gặp nhân vật nào như Lục tổng đây đâu, thế là đành dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo người đàn ông vừa keo kiệt vừa giàu có đưa ngồi lên siêu xe nghênh ngang rời .

      người đàn ông vừa thấy biết là nhiều tiền, thế mà đến hai trăm tệ cũng tha.

      “Vẫn cần trả đâu .” Trần Hi cảm thấy hơi ngại, với Lục Chinh, “Vốn là em mời . Nếu để trả vậy còn ý nghĩa gì nữa.”

      “Lần sau mời em.” Lục Chinh ném hóa đơn vào góc xe, gật đầu .

      Lục Cảnh liệu có chờ cơm chúng ta ?” Trần Hi lập tức nhớ tới chuyện Lục Cảnh hôm nay vẫn chưa biết và Lục Chinh ăn cơm ở ngoài.

      “Hôm nay nó ăn cơm với đạo diễn, phim sắp khai máy rồi.” Phim điện ảnh của Lục Cảnh sắp quay, dù chàng là nhị thiếu gia của Lục thị, nhưng trong mắt đạo diễn nổi tiếng kia chẳng có thiếu gia này hay thiếu gia nọ, kỹ thuật diễn và nổi tiếng mới là quan trọng nhất.

      Cho nên hôm nay chàng đặc biệt mời đạo diễn ăn bưa cơm, kéo gần chút quan hệ đôi bên, Lục Chinh với vẻ thản nhiên nên Trần Hi nghe thấy cũng để tâm lắm, thậm chí Lục nhị thiếu cũng cảm thấy bữa cơm này đúng là tôi tốt tốt mọi người cùng tốt, trừ việc ông chú đẹp trai Hà Phương đặc biệt tới mời mình ly trà tỏ vẻ lúc mọi người ở đoàn làm phim đều là bạn tốt, có chỗ nào ổn.

      Thậm chí khi biết Trần Hi muốn nhờ Hà Phương ký tên cho Khương Noãn, Lục Cảnh còn đặc biệt nhờ ông chú đẹp trai kia ký thêm cho Trần Hi mấy tấm hình.

      chàng tính tiền, mang tâm trạng vui vẻ tạm biệt mọi người, lái chiếc xe màu đỏ quý về nhà.

      Xe lướt qua ánh đèn đêm khuya như cơn gió, Lục Cảnh hưởng thụ khoái cảm tốc độ, nháy mắt tới nơi thân quen.

      Là nơi mà lần đầu gặp Trần Hi.

      Đây là con đường nhất định phải qua để về nhà, Lục Cảnh vừa lái vừa mang theo tâm tình hồi tưởng chuyện xưa thuở đầu gặp gỡ, thấy chuyện cũ đẹp, đột nhiên trước mắt có bóng người lướt qua.

      Xe thể thao phát ra tiếng kít phanh lớn, bóng người té lăn quay trước xe.

      Tâm tình nhàn nhã của Lục Cảnh bị dọa bay, sợ xảy ra tai nạn giao thông nên chàng vội vàng xuống xe, bước nhanh tới trước đầu xe.

      mặc váy đỏ ngồi dưới đất, nhìn chàng rồi lại nhìn chiếc xe màu đỏ.

      (1) Khoa học máy tính (Computer Science) là trong những ngành đào tạo công nghệ thuộc lĩnh vực CNTT (IT) và liên quan chút tới các kỹ thuật về máy tính. Ngành này nghiên cứu cách ứng dụng các thuật toán vào các chương trình của máy tính. Bằng cách sử dụng các thuật toán và toán học cao cấp, nhà khoa học máy tính sáng tạo ra những cách mới để điều hành và truyền đạt thông tin. Cụ thể, họ nghiên cứu về các phần mềm, hệ thống quản lý và các tập lệnh. Sinh viên ngành Khoa học máy tính được đào tạo về ngôn ngữ lập trình, thuật toán, cách thiết kế, phát triển phần mềm.
      A fang, Mây mèo, AELITA2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :