1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 98: Nếu muốn cầu hôn, trước tiên phải chuẩn bị sẵn bị thất bại

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đêm 24/12.

      Cái gọi là “Đêm bình an” dù sao cũng là ngày lễ của phương Tây, dù nước Z trước kia của Hạ Hoàng Tuyền hay nước Viêm Hoàng bây giờ, cách mọi người chúc mừng phải là quây quần bên nhau cùng ăn uống trò chuyện, mà ra ngoài đường cảm nhận cảnh tượng phố phường náo nhiệt.

      Thành phố W tập hợp hàng triệu người này phải là thành phố , vì kiểm soát vật tư nên đầu đường khá vắng vẻ, nhưng chuyện này sao có thể ngăn cản nhiệt tình của mọi người? Thứ gọi là chúc mừng, đồ vật là thứ yếu, nhân tài mới thực là chủ chốt!

      “Muội tử, A Thương, ra ngoài thôi.” Ngôn tiểu ca ra phòng khách gọi.

      “Chờ chút!” Tiếng Hạ Hoàng Tuyền đáp lại vọng ra từ trong phòng.

      Hôm nay mặc quần áo mà biết Ngôn tiểu ca tìm được ở đâu, theo cách của là “Lễ Giáng Sinh phải có ba màu đỏ, trắng, xanh, em đừng có lúc nào cũng vác nguyên cây đen thế!” Áo khoác màu đỏ rực rỡ, viền cổ và tay áo là lông xù màu trắng, tôn lên áo len cùng màu bên trong, bởi vì áo khoác được cài kín nên chỉ thấy phần váy ca rô đỏ đen, dưới nữa là đôi giày bó màu trắng, chiếc nơ đỏ được treo nghiêng bên ngoài, ở giữa tâm nơ là cái chuông màu vàng, lúc rung lên tiếng kêu leng keng, rất là đáng .

      đứng trước gương chỉnh áo khoác, lại xoay thêm vòng, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ. Mặc dù trước khi xuyên qua cũng phải chưa từng mặc như vậy, nhưng mà mấy tháng qua chỉ mặc quần cho tiện đánh nhau, thế nên bây giờ ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.

      “Sao thế?”

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm vào Thương Bích Lạc đột nhiên xuất trong gương, phồng mặt : “Em này, trước khi vào phòng thể gõ cửa à? Lỡ như em còn thay quần áo làm sao?”

      Vậy vừa đẹp, đương nhiên câu này thể ra, vì thế Thương Bích Lạc mặt dày trả lời: “ gõ rồi, là do em tập trung nên nghe thấy.”

      “…Phải đấy?” Hạ Hoàng Tuyền gãi mặt, chuyển sang nhìn về phía Thương Bích Lạc, vô thức kéo kéo làn váy, “Nhìn, nhìn thế nào? Có kỳ quá ?”

      “Ừm…” Thương Bích Lạc sờ cằm.

      “…Thực trông kỳ lắm à? Em còn tưởng…” cúi đầu bắt đầu cởi cúc áo khoác, biết vì sao, lòng bỗng thấy hơi thất vọng.

      , rất đẹp.”

      “…”

      Hạ Hoàng Tuyền ngơ ngác nhìn chăm chú vào nụ cười mặt thanh niên, sau khi hít sâu hơi, rống giận thành tiếng: “Khốn nạn, chuyện đừng có kiểu ngắt quãng thế được ?!”

      Độ cong khóe miệng Thương Bích Lạc càng tăng: “ là bị vẻ đẹp làm cho ngây người thôi.”

      “…Xéo!!!” Mặt “bùm” phát liền đỏ bừng, giơ nắm đấm nên đe dọa, “Muốn chết à?”

      sai rồi.” Thanh niên rất thành khẩn nhận lỗi, sau đó thêm, “ bồi thường cho em được ?”

      “Bồi thường gì?” Hạ Hoàng Tuyền nhướng mày, khoanh tay trước ngực, “Nếu em mà hài lòng em đánh chết !”

      Thương Bích Lạc giơ ngón tay ra bấm bấm, “Đỏ, trắng, còn thiếu xanh?”

      “…” Ồ, hình như đúng vậy , sau đó chợt thấy Thương Bích Lạc ngoắc ngoắc ngón tay về hướng , Hạ Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm lúc, giống như muốn xem tên này muốn chơi mưu quỷ kế gì, nhưng đáng tiếc là thất bại, đành bĩu môi, lừ đừ dịch tới cạnh tên nào đó, “ muốn làm gì?”

      Thanh niên cười cong cong đôi mắt, lấy cái vòng tay từ trong túi áo khoác màu xám bạc, cái vòng được làm bằng kim loại màu bạc, được quấn xen kẽ các dải lụa màu xanh lam, khiến người ta chú ý là khảm trong đó là những viên đá quý trong suốt màu xanh lá mạ, màu sắc trong veo đẹp đẽ, rất bắt mắt.

      “Cái này…” Hạ Hoàng Tuyền chớp mắt, ngồi xuống, cẩn thận chọc chọc cái vòng tay, “Cho em à?”

      “Ừ, quà tạ lỗi.”

      “Hừ, em đành miễn cưỡng nhận vậy!”

      Thương Bích Lạc nở nụ cười trong lòng, dù ngoài miệng vậy, nhưng vui sướng nơi đáy mắt tiết lộ hết rồi. Hôm nay buộc mái tóc dài lên, ngược lại để xõa tung vai, trong lúc hoạt động vài sợi tóc khẽ rơi xuống đầu gối , dù cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được mềm mại ấy. Đôi mắt hai màu kia tỏa sáng lấp lánh, giống như sao trời nơi cuối chân trời, vươn tay về phía lòng bàn tay , giống như chú mèo đưa móng vuốt thăm dò món đồ chơi mà người chủ mới mua về, chọc này, chọc rồi lại chọc, cuối cùng phát ra, “A! Thứ này là cho mình chơi!” Vì thế lòng đầy vui sướng dùng móng vuốt lông xù cầm cái này lên.

      Sau khi cầm lấy, Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận nhìn thử, đột nhiên : “Dải lụa này…Sao thấy quen thế?”

      “Khụ…” Thương Bích Lạc nắm tay ho thành tiếng, “Sao đeo thử xem thế nào?”

      “Thần thần bí bí…” Hạ Hoàng Tuyền nhàng lầm bầm câu, nhưng vẫn quyết đoán vứt bỏ đề tài trước đó, ngược lại đeo chiếc vòng lên tay trái, dù sao tần suất vung đao của tay phải tương đối cao, sau khi đeo xong, nhàng lắc lắc vài cái, rồi lại giơ tay soi dưới ánh đèn.

      “Thích ?”

      “…Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, gương mặt vừa khôi phục lại đỏ bừng thêm lần nữa, mắt chuyển trái chuyển phải, thay đổi đề tài có phần vụng về, “Đúng rồi, đây là đá gì?”

      “Cái này à?” Thương Bích Lạc cầm tay lên, ngón tay trái nhàng kéo lấy vòng tay, giọng trả lời, “Là đá ô liu”

      Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, sau đó cười : “Đá ô liu? Màu sắc đúng là có hơi giống.”

      “Thời xa xưa nó được gọi là “viên ngọc của mặt trời”, người ta tin rằng nó có thể loại bỏ được tà ma, cùng với…Nó là đá của người sinh tháng tám.”

      “…Tháng tám?” Hạ Hoàng Tuyền lúc này mới nhớ tới, sinh nhật mình phải là tháng tám à? Hơn nữa, nhìn về phía vòng tay, số đá đó nhiều ít, vừa đủ tám viên.

      Lòng như được rót vào dòng nước ấm, có lẽ vì rót vào quá nhiều mà thấy mặt mình nóng ghê gớm, vì thế đành lúng túng quay đầu : “Cái này…là làm?”

      Thương Bích Lạc cười khẽ thành tiếng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của , trả lời trực tiếp câu hỏi của mà lại : “Nghe , nó còn tượng trưng cho cuộc hôn nhân mỹ mãn, vợ chồng hòa thuận.”

      “…” Cho nên , đây là cầu hôn à? , chắc nghĩ nhiều rồi!

      “Em nhận rồi.” Thương Bích Lạc rất hiểm ra.

      “…Này, đừng có ép mua ép bán kiểu đấy!” Hạ Hoàng Tuyền tức giận đứng lên, rút thẳng tay về, tức giận chỉ, “Muốn cầu hôn thành công ít nhất cũng phải bị từ chối 100 lần rồi sau!”

      “…”

      “Ồ, vậy giờ chỉ còn lại 99 lần!”

      “…”

      “Hừ.” Hạ Hoàng Tuyền quyết định mặc kệ cái tên khốn hiểu tâm tình con này nữa, đứng lên ra khỏi phòng, sau đó nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Ngôn Tất Hành: “Oa, Góa phụ đen biến thành Loli đáng , chỉ cần giây!”

      “…Ai là Góa phụ đen!” Đá! Sao ai cũng bắt nạt thế!

      “Úi úi, hiếm khi em đáng thế này, đừng bạo lực thế chứ!” Ngôn tiểu ca né đòn khắp nơi, tiếc là vẫn thể xoay chuyển đất trời, vẫn bị Hạ Hoàng Tuyền dẫm chân lên mông, may là đế giày của sạch nên người thanh niên chưa bị in dấu chân.

      “Từ từ, Giáng Sinh phải mặc đỏ trắng xanh, sao vẫn còn mặc quần áo ngày thường hả!” Hạ Hoàng Tuyền nhận ra có điều đúng, lại quay đầu nhìn về Thương Bích Lạc, “ ấy cũng như vậy!”

      “Bọn là đàn ông, cần chú trọng ăn mặc!”

      “Này!”

      “Hơn nữa, còn có cái này,” Ngôn Tất Hành biết lôi đâu ra cái áo khoác màu xanh lá cây rồi mặc vào, còn rất tự hào chỉ vào cái áo màu xanh lục này, “Xanh!” Rồi lại chỉ cái áo len đỏ sậm bên trong, “Đỏ!”, tiếp theo chỉ quần “Trắng…à nhầm, cái này là đen.” Sau khi ngẫm nghĩ lát, nhe răng cười rồi chỉ, “Trắng!”

      “…” Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán, “Được, thắng, vậy ấy sao!” chỉ Thương Bích Lạc.

      Chỉ thấy tên khốn u nào đó biết kiếm đâu ra cái khăn quàng cổ rồi đeo lên, màu sắc đúng là ba màu đỏ trắng xanh, sau đó còn nghiêng đầu về phía nở nụ cười thánh phụ tựa chúa Jesus.

      “…Hai người các ngươi!” tới mức này mà còn nhận ra mình bị người ta bắt tay lừa vào bẫy đúng là ngu như lợn!

      “Đúng rồi đúng rồi! Tới nhận cái này !” Ngôn tiểu ca lại lôi ra từ xó nào đấy mấy mũ Giáng Sinh bằng giấy hình nón, “Chia ra nào.”

      đúng là chuẩn bị đủ bộ nhỉ.” Hạ Hoàng Tuyền cạn cả lời.

      khí! Chú ý khí!”

      “Được được.” Hạ Hoàng Tuyền túm lấy đỉnh mũ Giáng Sinh, mặt méo mó đội lên đầu, ánh mắt đột nhiên lia tới tờ giấy màu ở bên cạnh, nở nụ cười vô cùng tà ác, chỉ thấy nhào đến, thế này rồi thế nọ, sau đó đột nhiên xoay người, hai tay giấu sau lưng, cười best rực rỡ với hai thanh niên, “Vứt bỏ cái mũ tay hai , em chuẩn bị tốt cho hai rồi.”

      “…” Ngôn Tất Hành im lặng nhìn về phía Thương Bích Lạc, “A Thương, mày có dự cảm xấu.”

      Thương Bích Lạc: “…” Dù có tệ thế nào cũng thể tệ bằng việc bị từ chối lời cầu hôn đâu nhỉ?

      Nhưng chứng minh, quá ngây thơ rồi!

      Khi thấy món đồ trong tay , đột nhiên nhận ra, hóa ra có thứ tệ hơn thế!

      Vậy, thứ mà Hạ Hoàng Tuyền cầm trong tay là gì?

      “Nón xanh!!!” Ngôn tiểu ca gào thét đau đớn.

      Chính xác, đó chính là hai chiếc mũ Giáng Sinh màu xanh lá cây.

      Ngôn tiểu ca phản bác: “ đội, tuyệt đối đội cái này, bị cả thành phố này cười thối mũi mất!”

      Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, cười càng thêm chói sáng: “Em đều dựa theo cầu của mà trang - trí - - đẹp, cho nên hai người nhất định từ chối thỉnh - cầu - này của em đâu, đúng ?”

      “…” Thương Bích Lạc hít hơi sâu, “Nếu từ chối, em làm gì?”

      làm gì cả.”

      Hai người đàn ông nhàng thở ra, sau đó chợt nghe dùng giọng điệu nhàng tiếp,

      “Nhiều lắm là trói chặt hai người, mang mũ lên rồi vác ra cửa thôi~”

      “…” x2

      Cái này mà còn gọi là “ làm gì cả” à?!

      *Viên đá mà Thương Bích Lạc tặng Hạ Hoàng Tuyền có tên là đá Olivin (Periot), xuất phát từ tên của cây ô liu, vì nó có màu như quả ô liu. Màu xanh lục của đá này là do màu của Niken có trong tinh thể đá. Ngày xưa, đá Olivin được tin là đá của mùa xuân, là quà tặng từ mẹ thiên nhiên. Nó tượng trưng cho người sinh tháng tám hoặc cung Sư Tử. Đá này có tác dụng chữa bệnh, trừ tà, mang lại may mắn, thu hút tài lộc, hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống nhàng. Loại đá này có giá dao động từ 300 – 500 tệ 1 carat
      AELITA, MollisacTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 99: Có em mọi thứ đều đúng

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền cũng thành công xách được hai con “rùa xanh” ra cửa, sải bước đằng trước, hai tên đàn ông mang vẻ mặt đau khổ nối bước theo sau, trông cứ như vợ vừa bị chà đạp thế này thế nọ trong rừng cây cả trăm lần, song phi* gì đó là quá tà ác!

      *Song phi hay hơn là threesome (3P): từ này chỉ là kiểu hai nữ nam, ở truyện này hiểu ngược là nữ chính đóng vai nam sủng hạnh hai bà vợ, phần còn lại mấy thím tự suy ngẫm nhé.

      Ngôn Tất Hành gần như có thể tưởng tượng cảnh tiêu đề đêm nay là [Thừa dịp đêm đen gió lớn, Sư Vương bệ hạ đội nón xanh cho hậu cung, xin mọi người cố gắng tự bảo vệ trinh tiết của bản thân!] Mà ảnh bên dưới chắc chắn là hình ảnh gương mặt đầy đau khổ của và Thương Bích Lạc…

      Thương Bích Lạc thầm tưởng tượng, đêm nay phải khóa mất bao nhiêu tài khoản mới được đây? , dứt khoát làm máy tính hỏng hết cho nhanh.

      Nhìn thấy sắp tới gần chỗ nhiều người, giơ tay chống nạnh, quay người lại: “Giờ biết sai chưa?”

      Ngôn Tất Hành nhanh chóng đánh hơi được mùi “giải phóng”, gật đầu như giã tỏi: “ biết, biết.”

      Hạ Hoàng Tuyền hừ : “Lần này thôi bỏ qua vậy.” đến cùng cũng tức giận, chỉ là đùa giỡn vô hại với bọn họ thôi, dù sao ngoài ra, những người khác có phúc được nhìn ngắm cái tạo hình này của bọn họ đâu.

      Sau khi lôi hai cái mũ Giáng Sinh màu đỏ bẹp dí từ trong túi ra, ba người lại tiếp tục chuyến , Hạ Hoàng Tuyền vừa đẩy xe lăn cho Thương Bích Lạc vừa nhàng gảy gảy cái mũ đầu .

      Thương Bích Lạc: “…” Nghiêm túc mà , dù mũ đỏ hay nón xanh đều muốn đội, trông là ngu.

      Ngôn Tất Hành sờ cằm như suy nghĩ sâu xa: “Hai người xem, nếu lát nữa chúng ta bất hạnh gặp phải người mắc bệnh mù màu làm sao đây?

      “Hả?” Hạ Hoàng Tuyền ngây người, ý gì vậy?

      “Có số người mắc bệnh mù màu nhìn ngược màu đỏ và xanh với nhau.” Thương Bích Lạc có thể hiểu được ý trong câu của Ngôn Tất Hành.

      *Bệnh mù màu được đề cập ở đây nằm ở mức độ khuyết sắc, tức là phân biệt được màu xanh và màu đỏ.

      “Cho nên ở trong mắt người này, ba người chúng ta đều đội nón xanh!” Ngôn Tất Hành đưa ra kết luận.

      “Vì vậy, rốt cuộc còn chú ý cái đề tài này đến bao giờ hả!” Bụp!

      Cuối cùng cũng ra được đường, hai mắt Hạ Hoàng Tuyền sáng lên, chỉ cảm thấy mọi thứ sáng sủa, náo nhiệt!

      Cửa hàng hai bên đường đều đóng nên có ánh đèn hắt ra, nhưng tất cả điều ấy cũng làm khó được mọi người, biết là vị dị năng giả nào từ trong khí biến ra vô số bong bóng đủ màu sắc, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, những thứ nhắn đáng ấy cứ lơ lửng các con đường và ngõ , mấy dị năng giả hệ gió mỉm cười thổi chúng bay cao xa hơn. Dị năng hệ thực vật đứng ở ven đường tiếp thêm sức sống cho vô số cây xanh đường, làm chúng nó phát triển thành đủ loại kiểu dáng, có kiểu đèn đường retro, nấm ô…Đúng là muôn hình vạn trạng, mọi người treo đèn lên cây, ít bong bóng bay bay rồi dừng ngọn cây, nhìn như mấy cái đèn lồng nho màu sắc rực rỡ.

      dị năng hệ hỏa đứng đầu đường, khẽ vung tay lên, lòng bàn tay đột nhiên tỏa ra từng đóa hoa lửa nho , theo động tác múa may của người này, những bông hoa lửa đó xoay quanh như từng con bướm nhàng bay lượn, vô cùng tinh xảo.

      Cách đó xa còn có dị năng giả, theo động tác chắp hai tay trước ngực, khí xung quanh hình như khô ráo hẳn, cùng lúc đó, con rồng nước lớn xuất bên cạnh , sát bên có thanh niên khác búng tay cái tách, con rồng nước kia lập tức bị đông đá, đằng sau bọn họ cũng triển lãm những tác phẩm bằng băng với nhiều hình dạng khác nhau.

      Hai xinh đẹp đứng cạnh dùng chất giọng trong trẻo mời chào: “Nước đá mới làm vị nước sôi, xin tặng miễn phí.”

      Hạ Hoàng Tuyền “phụt” cười tiếng, hai em này đúng là hài hước, nước đá mà thêm vị gì phải là nước sôi đóng đá à?

      “Nhìn kìa, pháo hoa!!!” Đột nhiên có người kêu lên.

      Mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên, chỉ thấy quả cầu lửa to bằng quả bóng đá xẹt qua bầu trời đêm, sau khi bay lên cách đỉnh đầu mọi người xa, đột nhiên nở ra tứ phía, hóa thành vô số ánh lửa, chỉ trong giây lát.

      Vô số tiếng vỗ tay vang lên, có người kêu to: “Thêm cái nữa!”

      “Đúng! Thêm cái nữa!”

      Ngôn Tất Hành vươn tay vỗ vai Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, chúng ta cùng nhau làm cái đê?!”

      “Được thôi!”

      Nhận được câu trả lời, đôi tay Ngôn tiểu ca lập tức ngưng tụ ra hai quả cầu lửa, sau đó nén chúng lại thành quả cầu năng lượng to bằng quả táo, nhìn về phía : “Bắt đầu nhé!”

      “Ok!”

      Mọi người xung quanh hình như hiểu bọn họ muốn làm gì, rào rào tránh ra, vừa tò mò vừa vui vẻ vây xem.

      Chỉ thấy Ngôn Tất Hành ném quả cầu sang tay trái, đôi tay Hạ Hoàng Tuyền cũng giơ lên trường đao, lấy tư thế đánh bóng chày, mạnh mẽ đánh quả bóng bay ra ngoài!

      Chưa tới vài giây, quả cầu lửa bay lên chỗ cực cao.

      Ngôn Tất Hành lại ném thêm quả cầu năng lượng nữa, Hạ Hoàng Tuyền ra cú đánh với cường độ gấp đôi lần trước!

      Xoáy cầu lửa thứ hai vượt qua mọi thứ nhanh chóng đuổi kịp đồng bạn, sau đó là va chạm mạnh bạo!

      “Bùm!”

      Người bên dưới chỉ nghe được tiếng vang .

      Giống như hai quả bom va vào nhau , tác động vào nhau, bắn ra nguồn sáng lẫn năng lượng cực lớn.

      Quả “pháo hoa” do bọn họ tạo ra chắc chắn thành công hơn quả lúc nãy rất nhiều, nghe tiếng vỗ tay của những người xung quanh là biết, nhiệt huyết sôi sục dường như đốt cháy khoảng cách giữa mọi người, có ít người nhận ra ba người họ, nhưng vẫn vỗ tay hét lên…

      “Thêm cái nữa !”

      “Sư Vương bệ hạ thêm quả nữa !”

      “Hậu cung số 1 sao làm phát! Thêm cái nữa!”

      *Hậu cung số 1: Thương Bích Lạc; Hậu cung số 2: Ngôn Tất Hành.

      “…” Hạ Hoàng Tuyền bị bao vây có phần luống cuống, nếu cõi lòng những người này ngập đầy địch ý lại sợ hãi, nhưng như bây giờ ngược lại biết nên theo ai, thấy mình bị chơi hỏng rồi, cái thói hư tật xấu gì đây?

      Thương Bích Lạc vẫn luôn chú ý tới , trong mắt chợt lên ý cười, vươn tay muốn nắm tay .

      Đúng lúc này, Ngôn Tất Hành bị nhiệt huyết lây nhiễm chợt vươn tay ôm vai , tay kia ôm lấy Thương Bích Lạc, cười ha ha ha.

      “…” Kẻ nào phá phong cảnh, giết!

      “…” Tự nhiên thấy lưng lạnh thế nhỉ, sao vậy ta?

      “…” Có thể đứng vây quanh tôi , đáng sợ quá!

      Lúc này, đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nhạc, mọi người bất giác nhìn lên trời, sau đó thấy màn khiến người ta kinh ngạc.

      “Thiên, thiên sứ?” Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên kêu lên.

      Ngôn Tất Hành cũng kêu theo: “Đùa đấy à?”

      Thương Bích Lạc nheo mắt nhìn rồi lắc đầu: “, hình như phải.”

      Khi bóng dáng bầu trời càng ngày càng gần, mọi người cũng nhìn hơn, sau đó…cùng nhau toát mồ hôi lạnh.

      Làm ra trận thế lớn này phải ai khác, chính là hai người vô cùng nổi danh diễn đàn gồm “Có cánh thiên thần nhưng thể bay” và “Cười là sáng”, biết họ kiếm được đâu ra hai dị năng giả hệ tung bay, mỗi người ôm kẻ bay lên trời. “Cười là sáng quân” giống như tòa hải đăng sáng ngời, chiếu rọi trời đêm, đồng thời cũng chiếu sáng thiên sứ bên cạnh, mà “Cánh quân” ngừng múa may cánh chim sau lưng, làm rơi rụng vô số lông chim xinh đẹp.

      *Quân ở đây hiểu là nhân xưng với người khác.

      Bốn người này cùng mặc trang phục Giáng Sinh màu đỏ trắng, trông rất có khí lễ hội.

      Lại thêm tràng pháo tay.

      Nhân lúc người xung quanh chú ý, ba người Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ chuồn , tình cờ thoát nạn, cười hỏi Ngôn Tất Hành: “Giờ đâu đây?”

      “Quảng trường! Mọi người ăn chơi nhảy múa ở đó.”

      “Mọi người?”

      “À , trong thành phố này còn rất nhiều quảng trường như thế này.” Dẫu sau mấy triệu người cũng thể tập trung cùng chỗ, “Cái quảng trường này cách đây xa đâu.”

      Dọc theo đường , vô số dị năng giả thể sở trường đặc biệt của mình, tô điểm cho thành phố vui chơi này càng thêm rực rỡ, trong mắt , thành phố tại giống tòa thành đơn giữa tận thế, mà giống như minh châu lộng lẫy giữa biển xanh, lên vẻ đẹp chói lọi, quả giống nhân gian.

      Đêm nay qua , liệu còn đêm nào như đêm nay?

      Đứng giữa vui mừng, lòng đột nhiên lên nỗi buồn, thứ gọi là “vui buồn tới” cũng chỉ vậy mà thôi. Thắng địa bất thường, thịnh diên nan tái (Thắng cảnh khó bền, tiệc vui khó lặp), cảnh đẹp rồi biến mất, thời gian tươi đẹp rồi cũng trôi qua, cuộc đoàn tụ tươi đẹp mấy rồi cũng có lúc chia lìa…

      “!”

      Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu, nhìn chăm chú vào bàn tay nắm chặt tay mình, rồi lần theo nó nhìn về phía chủ nhân. Người con trai dịu dàng nhìn chăm chú vào , cái này phải ngụy trang, mà là dịu dàng toát ra từ sâu bên trong. Loại cảm xúc này được truyền tải ràng cho qua đôi tay nắm chặt, sưởi ấm cả thể xác lẫn tinh thần của .

      đột nhiên cúi xuống, ôm chặt lấy Thương Bích Lạc.

      “Nhìn kìa, lại có pháo hoa!”

      Vô số người lại ngẩng đầu nhìn lên trời, chung quanh lại bị che lấp bởi thanh ồn ào.

      Thời khắc này, thanh niên nghe lời thầm bên tai: “…” Mắt lên mừng rỡ, vươn tay ôm lấy thân thể mảnh mai của .

      Nếu trong gian thời gian thiếu vắng em, như vậy tất cả đều là sai lầm; nhưng, chỉ cần có em, mỗi giây đều là đúng lúc, nơi nào cũng là đúng chỗ.

      Cho nên, chỉ cần có em, có thể tạo ra vô số cuộc đoàn tụ đẹp đẽ.

      Dưới ánh lửa đầy trời, chen chúc trong đám người, hai người họ lặng lẽ ôm nhau.

      biết Ngôn Tất Hành im lặng rời từ lúc nào, đứng đó nhìn cảnh này, búng ngón tay, đốt điếu thuốc trong miệng. Rít sâu hơi, thở ra vòng khói hoàn hảo cách điêu luyện, nhìn làn khói lượn lờ bay lên, nở nụ cười, sau đó giơ tay lên, vẫy tay với Tô Giác và Tô tiểu ca đến từ thuở nào, mấy kẻ đáng thương cùng an ủi nhau thôi!

      Đương nhiên, nếu có thể đốt đuốc càng tốt.

      Hai người kia nhanh chóng tới trước mặt , Tô Giác hỏi: “Hoàng Tuyền đâu?”

      “À…” Ngôn Tất Hành nhìn trời, sao bây giờ? em của cậu ôm người khác à? Tàn nhẫn quá!

      “Chỗ kia!” Tô Nhất chỉ về nơi cách đó xa.

      “…” Huynh đệ, là tự cậu hại mình rồi! Ngôn Tất Hành châm nến cho Tô Giác, sau đó quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy hai đứa này đúng là may ghê, bởi vì hai đứa đương dị tính đáng thiêu chết kia tách ra, còn vẫy tay về phía này.

      Năm người lại tụ họp.

      Mặc cho trái tim người nào đó quay cuồng trong biển giấm, Hạ Hoàng Tuyền và Tô Giác lâu gặp nên tránh khỏi hàn huyên trận, Tô Nhất cũng kéo Ngôn tiểu ca tám chuyện, Thương Bích Lạc…đúng rồi, bị cho ra xó rồi.

      gầy đâu mà, ngày nào em cũng ăn uống đầy đủ.” Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa gương mặt bị Tô Giác cho là gầy , ràng ăn ít , có phải mỗi lần người lớn mà nhìn thấy đứa trẻ lâu gặp đều câu đầu tiên là “gầy ?

      “Vậy là tốt rồi.” Tô Giác nở nụ cười, “Hôm nay em rất đáng .”

      “Hì hì.” Hạ Hoàng Tuyền có chút ngại ngùng kéo kéo góc áo, “Hôm nay cũng rất đẹp trai.” Chính xác, hôm nay Tô Giác mặc quân trang, ngược lại mặc bộ quần áo bình thường: áo khoác bên ngoài, áo vest bên trong, cổ quấn cái khăn quàng cổ kẻ ca rô tối màu, rất có hơi thở của học giả.

      “Tôi sao? Đẹp trai ?” Tô Nhất sán lại gần, vẫn như xưa, quần áo ta theo kiểu thiếu niên, dù sao mặt Tô Giác non tơ như thế, dù có mặc như vậy cũng gây cảm giác khó chịu.

      “…Đẹp.”

      Ngôn Tất Hành thấy khí đen quanh người nào đó sắp thành lỗ đen tới nơi rồi, vội vàng chuyển đề tài: “Hai người tới đây chơi à?”

      nửa thôi.” Tô Giác mỉm cười trả lời, “Quân đội tới các tụ điểm để đưa đồ ăn.”

      “Đồ ăn?” Hạ Hoàng Tuyền hỏi ngược lại.

      Tô Giác gật đầu: “Đúng vậy, nghe tí nữa tổ chức hoạt động nướng BBQ.”

      Đúng như Thương Bích Lạc , khí mới là thứ quan trọng, đồ trong tay mọi người nhiều lắm, thời điểm này mà “đưa than ngày tuyết” chắc chắn kéo gần quan hệ hơn, huống chi dưới tình huống như bây giờ, quân đội vốn phần thể thiếu của thành phố, làm vậy cũng có gì đáng trách.

      Vừa dứt lời, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên phát người xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. bất giác nhìn về nơi mọi người chú ý, cũng ngây người theo, chỉ thấy người đàn ông to lớn chừng 30 tuổi, trong tay cầm đống vật tư dài gần mười mét, từng bước về phía quảng trường, bước vững vàng, nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào như là cố sức.

      “Dị năng hệ sức mạnh? là lợi hại!”

      Thương Bích Lạc bên cạnh lạnh lùng quăng cho câu; “Em cũng đâu kém ta.” vẫn chưa quên chiến tích nâng xe việt dã bằng hai tay của đâu.

      “…Này!” Mặc dù vậy cũng sai, nhưng sao cứ thấy quái quái thế nào ấy?

      Nhưng mà thời gian tiếp theo phải là lúc đấu võ mồm.

      Tới tận lúc này, Hạ Hoàng Tuyền mới chú ý tới, giữa quảng trường vậy mà lại đứng sừng sững cây thông Noel, cao chừng trăm mét, gần như cao tận mây trời, chắc chắn đây là do dị năng hệ thực vật thúc đẩy sinh trưởng, cây thông quấn quanh từng vòng bóng đèn led như những dải lụa rực rỡ, nhấp nháy ánh sáng huyền ảo giữa trời đêm.

      “Siêu đấy…”

      Đêm nay chắc chắn là đêm vui quên lối về.
      AELITAMollisac thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 100: Ngủ chung
      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Thứ như mấy bữa tiệc ăn chơi xả láng này thể thiếu ba thứ: người, ăn, uống!

      Hai cái trước thôi tạm lướt qua, cái sau đúng là làm khó Hạ Hoàng Tuyền, vừa mới trưởng thành, hiếm khi chạm vào bia rượu, bởi vì người nhà thương , hơn nữa thích mùi vị đắng cay của rượu, cũng chẳng thể nào cảm nhận được cái vị “thơm nồng” mà người khác nếm ra.

      Nếu uống rượu thôi, cớ sao lại đau khổ?

      Là vì mọi người đều tới mời rượu đây này!

      Ban đầu còn dám tiến lên, nhưng ăn no uống say, gan cũng to theo, trực tiếp bưng ly phi tới, “ uống là khinh thường bọn tôi!” Câu này vừa ra, Hạ Hoàng Tuyền cũng chỉ đành bóp mũi mà uống, lúc đầu là uống nước trái cây, nhưng sau đó vô tình lấy nhầm bia thành nước trái cây, hơi rót vào bụng, đợi đến lúc phát ra muộn mất rồi, dốc cạn ly này.

      ly là gục” có lẽ về tình huống này đây.

      Sau đó, thảm kịch xảy ra.

      Trước ngày hôm nay, chưa bao giờ biết mình uống nhiều rượu say quá hóa điên, đương nhiên nhìn mấy người quanh mình.

      Thế là…

      Cái ly trong tay rơi xuống, “Choang!” sau tiếng vỡ giòn tan, cái ly nát thành từng mảnh .

      Thương Bích Lạc ngồi ngay cạnh lập tức chú ý đến chuyện này, sau đó quay sang hỏi: “Làm sao thế?”

      “…”

      Từ từ, màu sắc với cái mùi này… “Em vừa uống bia à?”

      “…”

      Nhìn chăm chăm vào rũ đầu đáp, lòng Thương Bích Lạc nổi lên lo lắng, nhàng gọi: “Hoàng Tuyền?”

      Khi vươn tay chuẩn bị xác nhận, đột nhiên ngẩng phắt dậy, phát xách cổ áo lên, hơi nhướng mày, biểu cảm thiếu kiên nhẫn: “Tên khốn này, lúc nãy dong dài lằng nhằng ồn chết được! Muốn chết à! Đừng tưởng lớn lên đẹp trai tôi đánh nhá!”

      “…”

      “Sao gì hả?” Túm cổ áo lắc qua lắc lại, “Khinh thường tôi đúng ?”

      Thương Bích Lạc che trán: “…Em say rồi.”

      bậy! Tôi đâu có uống!” Hạ Hoàng Tuyền nổi giận , “Tôi vẫn luôn uống nước trái cây, sao say được? Đừng hòng lừa tôi, tôi thông minh lắm đấy!!!”

      Thương Boss lập tức ý thức được mình đúng là đần, người say rượu sao có thể mình say được cơ chứ? Đúng là khoa học! Khi còn tự hỏi nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, Ngôn Tất Hành biết chui tới đây từ khi nào, cười gọi: “Muội tử, lại đánh A Thương à?:”

      Quần chúng A bỗng thấy cạn lời: “Cái kiểu chào hỏi này vi diệu.”

      Quần chúng B rất kích động: “Trạch đấu, đây chính là trạch đấu!”

      Quần chúng C khinh thường hừ thành tiếng: “Trạch đấu! Chưa đủ trình, đây là cung đấu mới đúng!”

      Quần chúng A và B cùng sùng bái gật đầu: “Đúng là vậy, đại ca minh!”

      Ngôn Tất Hành: “…”

      Thương Bích Lạc: “…”

      Đúng lúc này, Hạ Hoàng Tuyền lại động đậy, chớp chớp mắt, phát ném thanh niên trong tay , nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngôn Tất Hành cả nửa ngày, nhìn tới nỗi Ngôn tiểu ca hoảng hốt thôi, nhìn trái nhìn phải, nhưng cuối cùng vẫn phát mình bất ổn chỗ nào, ngược lại đành quay sang nhìn Thương Bích Lạc: “Tôi…làm sai gì à?”

      Thương Bích Lạc còn chưa mở miệng, nghe thấy cười quái dị tiếng, nụ cười này khiến da đầu hai thanh niên bỗng tê dại, nguyên nhân là do trong tiếng cười này ràng có cảm giác “đê tiện” lên lời…

      Ảo giác rồi? Ngôn Tất Hành vừa định an ủi mình như vậy, bỗng thấy tiến về trước, thế còn nâng cằm lên, cười cười. Nụ cười này rất có phong cách của Tây Môn Khánh, vừa cười vừa : “Nương tử đây lớn lên tuấn tú, biết tên họ là gì, bao nhiêu xuân xanh, nhà ở nơi nào?” Được rồi, đến cách cũng pha chút chân truyền của Tây Môn đại ca.

      *Tây Môn Khánh là nhân vật trong truyện Thủy Hử, tìm bên Tây Môn Khánh – Phan Kim Liên là biết.

      “…A Thương, em ấy rốt cuộc uống bao nhiêu thế?” Ngôn Tất Hành biết chuyện gì xảy ra rồi.

      ly bia.”

      “… ly?” Ngôn Tất Hành nhìn nâng cằm mình cười “hi hi ha ha” là vui vẻ, rồi lại nhìn mấy mảnh ly vỡ đất, suýt nữa nôn ra máu, “ ly mà thế này?”

      Thương Bích Lạc buông tay, ngờ ngoài việc “sợ nhột” còn có nhược điểm này, đương nhiên điều biết là đến ngay Hạ Hoàng Tuyền cũng chuyện này. mặt thấy ngạc nhiên, mặt khác chỉ mình phát cái này…Hơn nữa, ngẩng đầu nhìn cái tay vuốt cằm Ngôn Tất Hành của Hạ Hoàng Tuyền, cảm thấy gai mắt ghê gớm.

      Ngôn Tất Hành bị ánh mắt của đâm cho run lập cập, lệ rơi ào ào: “Tôi mới là người bị đùa bỡn cơ mà!” Cho nên đừng có dùng ánh mắt giết người ấy nhìn tôi nữa! Tôi vô tội mà!

      Khi còn xoắn xuýt, đột nhiên buông tay, hai mắt sáng rực kêu lên: “Oa, lại tiểu nương tử xinh đẹp nữa!” ‘Véo’ phát vung tay hớn hở chạy xa.

      Cái ly trong tay Ngôn Tất Hành cũng rơi xuống đất vỡ toang, bởi vì biết, chuyện này ầm ĩ rồi! Chỗ này có nhiều đàn ông như vậy a a a a a, dựa theo sức lực của buộc phải , muốn ngủ với ai chỉ là chuyện trong giây lát đấy! lột quần tuyệt đối lột giày đâu!!!

      Xem ra tiêu đề lúc trước nghĩ sai mà, đúng là [Thừa dịp đêm đen gió lớn, Sư Vương bệ hạ đội nón xanh cho hậu cung của mình, mong mọi người cố gắng bảo vệ trinh tiết bản thân!]

      Rồi lại tưởng tượng tới cảnh muội tử ngủ với ai đó, A Thương…Cứu mạng! Thành phố này gặp phải nguy cơ lớn trước nay chưa từng có kìa !!!

      vội vàng chạy lên, đuổi vừa gào: “Muội tử, chú ý liêm sỉiiiii !!!”

      Chuyện sau đó…

      Thắp nến!

      Tóm lại, bị người nào đó dùng “xúc tua” trói về nhà.

      Mặc kệ người khác đứng nhìn hay tham gia vào tấn bi kịch này như thế nào, bản thân “kẻ đầu têu” lại chẳng có ký ức gì, thực tế là từ lúc bắt đầu uống ly bia kia não bị nhảy điện, gọn là từ lúc xảy ra cho tới lúc khởi động lại, đoạn giữa có ký ức.

      Dù sao khi tỉnh táo lại, cứ mơ mơ màng màng cảm thấy mình được ai đó ôm trong lòng đút nước uống, giơ tay ôm lấy ly, cái miệng bé xinh nhấp từng ngụm . Bởi vì đầu vẫn còn quay quay, uống được mấy ngụm rồi thôi, nghiêng đầu nằm trong lồng ngực làm mình thấy ấm áp thơm tho kia, cọ cọ rồi lại cọ cọ, cuối cùng cũng tìm được chỗ thoải mái, tiếp tục rơi vào mơ màng.

      Sau đó chợt cảm thấy trán mình bị người ta sờ, khác với nhiệt độ cơ thể nóng bừng của , cái tay kia rất thoải mái mát lạnh, giống như giữa trưa hè được ngậm que kem.

      Vì thế thanh niên bỗng nghe thấy rên lên tiếng đầy thỏa mãn.

      Thương Bích Lạc cảm thấy tình huống này rất đáng , nhưng mà… Nhớ tới trò khôi hài do chính tạo ra kia, thanh niên đen mặt, suy nghĩ xấu xa chảy “ào ào” ra bên ngoài, vươn tay cho ăn phát búng vào đầu!

      “Hưm!”

      Sau khi phát ra tiếng hừ , quay sang rúc đầu sâu hơn vào người mình ôm, lộ tí da thịt nào, thể , dù mang BFF “đầu óc choáng váng”, nhưng trực giác vẫn có tác dụng như cũ, nhìn , giờ phải là đánh được rồi à?

      Đúng vậy, búng được trán quay sang búng ót.

      Búng này!

      “Au!”

      đột nhiên rúc cả người vào người Thương Bích Lạc, như chú gấu trúc chuẩn bị nhào lộn đất, tròn tròn ngốc ngốc.

      Khoảng phút sau, đột nhiên ngồi dậy, ôm đầu liều mạng kêu: “Choáng…Choáng quá…”

      “…” Cứ duy trì cái tư thế lúc nãy, choáng mới là lạ?

      muốn mở miệng chuyện, bỗng nhiên xông tới ôm chặt , lại thêm trận cọ đầy mãnh liệt: “Chóng mặt quá, tôi chóng mặt quá…” Giọng điệu nghe vừa thê thảm vừa đáng thương.

      Thương Bích Lạc ngẩn người: Đây là làm nũng à? Ngày thường ít khi thể ý niệm này cách trắng trợn, luôn bày ra bộ dạng muốn được vuốt lông nhưng mặt như tình nguyện tí nào.

      “Chóng mặt….chóng mặt…”

      thở dài, vươn tay sờ đầu , tay kia vỗ lưng : “ chóng mặt, chóng mặt nữa…”

      Hiệu quả tức .

      Hạ Hoàng Tuyền lập tức dừng thanh khóc lóc than phiền, dưới trấn an của dần yên tĩnh, cùng lúc đó, Thương Bích Lạc cảm thấy tâm trạng khá phức tạp, cái cảm giác có con sớm này là sao đây? Trước giờ phát người mình lại có tình cha mạnh mẽ như vậy đấy!

      Hơn nữa…

      Bế Hạ Hoàng Tuyền tới giường, mặc dù chỉ giúp cởi bỏ áo khoác, người vẫn còn mặc cái áo len mỏng, thể là để lộ đường cong, nhưng bây giờ hai người lại sát gần nhau như vậy, còn có tí phòng bị nào, trong lúc cọ xát, cảm giác nhiệt độ cơ thể mình dần lên cao.

      Đương nhiên đây chỉ là chuyện thường tình, người con mình nằm trong lòng, nếu phản ứng tí nào mới là chuyện lạ.

      vươn tay, nửa dùng sức kéo đầu Hạ Hoàng Tuyền ra khỏi cổ mình, tay khác ôm lấy eo , nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt . Hình như buồn phiền vì giấc ngủ bị quấy rầy, khó chịu mở mắt ra, trong mắt mảnh mông lung, cứ ngơ ngác nhìn như hỏi “Vì sao cho tôi ngủ?” Lặng lẽ lên án.

      Cái bộ dáng ngốc nghếch đáng này đúng là dụ người phạm tội mà.

      Cổ họng Thương Bích Lạc thít chặt, lại gần, rất xấu xa hỏi: “Muốn ngủ à?”

      nghiêng đầu tự hỏi lát, rồi gật đầu, giọng mềm mại: “Muốn.”

      “Muốn ôm em ngủ ?”

      Tiếp tục gật đầu: “Muốn.”

      Khóe miệng kẻ nào đó gợi lên nụ cười đen tối, hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Vậy có biết là ai ?”

      Vấn đề này có vẻ làm rất là thắc mắc, híp híp mắt, mặt dí sát vào, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng nở nụ cười ngốc nghếch, trả lời cách chắc chắn: “Biết.”

      Thanh ấy như vuốt mèo, cào ngứa tim người ra, là ngứa.

      là ai?”

      “Mẹ!” Nhào tới, cọ cọ ~ (cua gắt lắm cơ)

      “…” Như bị thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, Thương Bích Lạc suýt hộc máu, nghiến răng, gằn từng chữ “Mẹ? Vì sao phải là bố?” Thôi được rồi, bị chơi tới ngu người rồi.

      cười “hì hì hì” : “Bố đẹp như vậy đâu, mẹ mới đẹp.”

      “…” Tạm biệt.

      Ngẫm nghĩ cả nửa ngày, hóa ra phải mang tình cha mà là tình mẹ à? Thương Bích Lạc chỉ thấy mệt mỏi muốn

      Đúng lúc này, đột nhiên dùng sức, ôm cùng lăn “phịch” xuống giường, cái tư thế nằm thế này chắc chắn thoải mái hơn hẳn, nhưng mà lại tiếp tục làm nũng.

      “Hát ru, con muốn nghe hát ru.”

      Thương Bích Lạc bị ép nằm xuống co giựt khóe mắt, xoa xoa đầu : “…Ngoan ngoãn chút, ngủ.” Ca hát gì đó, hoàn toàn phải sở thích của !

      Bởi vì BFF “say rượu” mà Hạ Hoàng Tuyền lập tức trôi về “thời thơ ấu”, giống như đứa trẻ được chiều hư, ý muốn được thỏa mãn liền lăn ra ăn vạ, đạp chân tứ tung: “Mặc kệ, muốn nghe cơ, con muốn nghe!”

      “Ngoan, nghịch.” Thương Bích Lạc thử vuốt lông.

      Kết quả càng sờ càng được đà ăn vạ, tiếp tục lăn lộn kêu khóc: “Hu hu, muốn nghe muốn nghe, con nhất định phải nghe!”

      “…” Thương Bích Lạc ôm trán, nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ khẽ động, đột nhiên có khoảng khắc chợt lên trong đầu : trong căn phòng trống rỗng, trẻ sắc mặt tái nhợt ngồi tựa vào giường, ấy ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài ô cửa sổ, khóe miệng lên nụ cười , rồi cúi đầu vỗ vỗ đứa trẻ trong lòng, vừa khẽ khàng vỗ về vừa nhàng ngâm nga ca khúc mang làn điệu nhàng êm tai biết tên.

      “Con muốn nghe muốn nghe muốn nghe!!!”

      bất mãn của làm cắt đứt cơn trầm tư, nghĩ tới hình ảnh mình vừa nhớ tới, thoáng ngơ ngẩn, vốn cho là mình hoàn toàn quên mất, ngờ nhớ thêm lần thứ hai, là vì sao?

      nhìn chăm chú vào bên cạnh vẫn còn lăn lộn quanh mình, hơi hơi cong khóe miệng, vươn đôi tay ôm vào lòng, dựa theo hồi ức, bắt đầu ngâm nga làn giai điệu hát ru duy nhất mà biết, ban đầu có hơi mới lạ, sau cũng dần thông thuận, bởi vì… từng nằm trong lòng ngực người ấy nghe khúc hát này biết bao lần.

      Làn điệu từ đứt quãng đến uyển chuyển nhàng, dần yên tĩnh lại, rơi vào giấc ngủ sâu.

      Thanh niên đặt tay dưới đầu , tay kia vuốt ve lưng theo nhịp điệu nhàng của khúc hát, biết nụ cười mặt mình lúc này giống người mẹ trong trí nhớ kia thế nào.

      Khoảng khắc này, chỉ tập trung nhìn chăm chú vào gương mặt nhắn của , như tò mò vì sao lại khiến nhớ lại chuyện cũ mà cho là phủ đầy bụi thời gian kia.

      Bởi vì…

      Em ấy giống người chút nào, mẹ ạ.

      Cách bức rèm dày, dưới bao phủ của đêm tuyết rơi, thành phố này lắng ồn ào vui tươi.

      Trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi ngay đêm Giáng Sinh, lời báo trước.
      KVy, AELITA, Mollisac 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ôi tập nay soft quá

    5. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Cảm ơn editor.
      Chúc nàng sớm ngày lấp đầy hố. <3<3<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :