1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 111: A Kiều hôm nay mở tiệc ?

      Mở tiệc!

      Tâm trạng A Kiều rất tốt, biểu ở chỗ Trịnh An Ni gửi tin nhắn hẹn cùng học, A Kiều cũng từ chỗ.

      Hạng Vân Độc rất vui, cuối cùng A Kiều cũng có người bạn là con người, nghi ngờ về sở thích của bạn , nhưng nuôi ma nữ và nuôi hồ ly tinh nghe thế nào cũng thấy rợn cả người.

      Mãi đến khi Hạng Vân Độc nhìn thấy con “hồ ly tinh kia”, lông xù tung ra, giống như cái kẹo bông to, đầu kẹp chiếc kẹp tóc thủy tinh, người mặc váy ren, tất cả đều là đồ dùng cho chó, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của bà Bạch Mỹ Lan.

      A Kiều ngáp cái, bóp mứt dâu lên miếng bánh mì nướng. Hạng Vân Độc nhìn về phía Hồ Dao: “Đây là hồ ly tinh mà em nuôi ấy hả?”

      cứ tưởng là hồ ly tinh cơ, hóa ra là con chó hồ ly [1], ngoan ra là rất ngoan, trong nhà chưa bao giờ nghe thấy tiếng chó sủa, đưa tay ra định vuốt bị A Kiều chặn lại: “ chỉ được sờ vào là em thôi.”

      [1] Chó Spitz Nhật, hay còn gọi là chó Nhật đuôi cuộn, tiếng Trung là chó hồ ly.



      “Chó cũng được sờ à?”

      Hồ Dao sắp nổ tung cả lông rồi, nhục nhã quá mà!

      chửi Hạng Vân Độc oang oang: “Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!” mới là chó ấy, cả nhà đều là chó!

      Hạng Vân Độc nhìn từ cao xuống, Hồ Dao mới chỉ cao hơn mắt cá chân của chút, Hạng Vân Độc thấy kêu đầy kích động như thế bèn hỏi: “Có phải nó bị bệnh rồi ?”

      Thua rồi, thua từ khí thế thua , Hồ Dao lập tức tìm viện trợ bên ngoài, đứng dưới chân A Kiều: “Ngao ngao ngao ngao ngao.”

      Xem đàn ông nhà kìa!

      Hồ Dao ăn gà chán rồi, ngửi thấy mùi bánh mì nướng và trứng chiên, chân ngắn lảo đảo, khó khăn lắm mới có thể từng tầng xuống, vậy mà lại bị sỉ nhục như thế.

      A Kiều liếc mắt nhìn , giả bộ như nghe thấy, giờ Hồ Dao ở thế yếu, ăn nhờ ở đậu, lườm cái rồi quay người , đúng là cuồng bảo vệ bạn trai.

      đầu A Kiều giờ như lên mấy chứ “Tiên nữ nhà họ Hạng” sáng rực, cắn bánh mì nướng cũng vẫn cười, ngồi bên bàn ăn, miệng chu lên, đòi bạn trai hôn.

      Hạng Vân Độc nhanh chóng hôn cái, đây là nụ hôn vừa có vị mứt dâu vừa có vị bơ ngọt ngào.

      Trịnh An Ni chờ ở bên đường, trời lạnh. A Kiều quấn chiếc khăn quàng cổ có quả bông, bước từ xe xuống, vẫy tay chào tạm biệt với bạn trai.

      Thu đông là mùa được các nữ sinh thích, cuối cùng cũng có thể mặc độc có đồng phục, có thể mặc áo khoác, đeo khăn quàng và đội mũ. Hôm nay Trịnh An Ni đội chiếc mũ bê-rê đỏ rực nghiêng nghiêng đầu, tóc xõa ra, nhìn khá tinh tế, xinh đẹp.

      Nhưng cũng chẳng có ai hấp dẫn ánh mắt của người khác được như A Kiều, đội chiếc mũ hình con thỏ có quả bông, mặt vốn rồi, nửa giấu vào trong mũ, nửa khác bị che lấp bởi khăn quàng cổ, trắng muốt, lông xù, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.

      rất vui, vui đến mức còn câu chào buổi sáng với Trịnh An Ni.

      Trịnh An Ni được quan tâm cũng kinh ngạc, thực ra nàng có chút việc muốn bàn bạc với A Kiều. Cuối cùng nàng gọi điện cho An Thần, nàng còn viết nháp bản ra trước, An Thần vừa nhấc máy, nàng bắn như súng liên thanh, dừng lại nghỉ lấy hơi chút nào, có bao nhiêu lời cũng tuôn ra hết.

      An Thần trầm mặc hồi, hẹn nàng ra ngoài gặp mặt.

      Trịnh An Ni đồng ý, nàng chỉ đồng ý mà còn gọi cả hai bạn thân plastic kia tới, cả đám hẳn là nên xin lỗi An Thần.

      nàng hỏi A Kiều: “Nếu như ấy tha thứ cho tớ phải làm sao bây giờ?”

      A Kiều lắc đầu: “Chẳng làm gì được cả, ai bảo làm chuyện xấu trước.”

      Trịnh An Ni còn lời nào để hỏi, gục đầu xuống, nhìn A Kiều thế này, buổi gặp mặt hôm qua với mẹ chồng tương lai hẳn là cực kỳ suôn sẻ, hành lang cũng cười tủm tỉm, còn thuận miệng chào hỏi mấy người.

      trong số đó là Thẩm Hi. Học bá trẻ tuổi Thẩm Hi đến trường từ sáng sớm, cầm trong tay chồng bài tập, từ đầu hành lang bên kia tới. Cậu cố ý tới tìm A Kiều, cuối cùng A Kiều lại có ở đó.

      Cậu ngờ lại đụng mặt ở hành lang, lại còn chào hỏi cậu nữa.

      Thẩm Hi đứng đờ ra, mặt đỏ bừng, muốn tiếp tục làm thân với A Kiều nhưng lại nên lời, trơ mắt nhìn tiên nữ lướt qua bên người mình.

      Trịnh An Ni cố kìm nén ngọn lửa hóng chuyện cháy hừng hực trong lòng nhưng vẫn kìm nén nổi, nàng hỏi: “Cậu biết Thẩm Hi à?”

      A Kiều ngơ ngác, khi nãy là chào hỏi người sáng lập trường học, thầy giáo già nhìn từng học sinh chăm chí bằng ánh mắt từ ái, miệng còn lẩm bẩm: “Trời lạnh, dễ bị cảm, nên phát canh gừng cho học sinh uống.”

      Đề phòng bị cảm, đảm bảo các học sinh đều có thể học.

      A Kiều hỏi: “Trường mình có phát canh gừng ?”

      Trịnh An Ni: “Ơ?”

      nàng biết tại sao đề tài lại chuyển từ Thẩm Hi sang canh gừng, nàng lắc đầu: “Chắc là , dù sao tớ cũng chưa uống bao giờ.”

      A Kiều lập tức về phía văn phòng chủ nhiệm Hách, gõ cửa, mong muốn của người sáng lập cho bà nghe: “Mùa đông trường mình hẳn là nên phát canh gừng.”

      Chủ nhiệm Hách: …

      Nếu có dịch cảm cúm, trường học bình thường phát thứ này, nhưng bà lại cảm thấy lời của A Kiều rất có lý, ghi vào sổ công tác, gật đầu, vẻ mặt ôn hòa.

      A Kiều cũng gật đầu, cực kỳ hài lòng, xoay người luôn.

      Trịnh An Ni đứng ngoài văn phòng, chứng kiến toàn bộ quá trình. nàng lấy hết can đảm, cũng vào văn phòng chủ nhiệm Hách, với chủ nhiệm Hách: “ ơi! Em quyết định xin lỗi An Thần!”

      Gần như là gào lên, gào xong quay đầu chạy vội, sợ chủ nhiệm Hách giữ nàng lại, bắt nàng viết bản kiểm điểm 800 chữ.

      A Kiều ngồi trước cửa sổ, lấy cuốn sách giáo khoa mà gần như chưa giở ra bao giờ ra, quyết định học hành nghiêm túc, mở ra đọc được mấy trang lại gập lại, đọc mà chữ cũng chẳng hiểu.

      Hóa học là cái gì học? Vật lý là cái gì lý?

      Học hành nghiêm túc hẳn là phải bắt đầu từ năm thứ nhất tiểu học.

      Trong nháy mắt, A Kiều bỏ cuộc, vứt sách sang bên, quay đầu nhìn về phía Hồng Lâu. Hôm nay Hồng Lâu im ắng, mười con ma sân thượng vậy mà lập đội hình nhảy xuống, A Kiều cảm thấy hơi lạ.

      ra ngoài từ cửa sau, bộ lên sân thượng, vừa lên thấy mười em hằng ngày nhảy lầu tụ tập bên nhau, mặt con ma nào cũng đầy vẻ đau buồn và nỡ.

      “Sao hôm nay mọi người nhảy thế?”

      ta sắp rồi.” Bọn họ chỉ vào con ma trong đó, ta sắp đến lúc phải rời khỏi nơi này Địa Phủ, ai ai cũng nỡ xa ta.

      Sau khi chết, mọi người tụ tập với nhau ở sân thượng, xếp hàng nhảy xuống, ngày qua ngày, cuối cùng cũng được giải thoát nhưng lại nỡ xa bạn bè.

      sắp đầu thai rồi!” A Kiều nắm chặt tay bạn ma, “Chúc mừng chúc mừng, trước khi đầu thai muốn ăn gì ?”

      Nhắc đến ăn, mười con ma phấn chấn hẳn, trước khi đầu thai phải ăn bữa no.

      A Kiều giúp đại ca của mười em sân thượng mở bữa tiệc đầu thai long trọng, lén lấy dây kim tuyến và bóng vải nhiều màu dùng trong liên hoan lớp ra, treo sân thượng, đặt đủ loại đồ ăn rồi đốt ba cây hương, coi như cúng bái.

      Mùi hương quá đậm, hấp dẫn đủ loại ma trong trường tới. Bữa tiệc vốn tổ chức cho mười em trở thành bữa tiệc lớn của ma cả trường.

      Thấy mười em tụ tập lại chỗ ăn uống say sưa, ý cười mặt A Kiều từ từ nhạt .

      chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, giờ đầu tháng mười hai rồi.

      Hạng Vân Độc vừa tới cục cảnh sát nhận được thông tin báo cảnh sát, người kia tốt nhất là cử nữ cảnh sát tới, cần nhiều người, đừng gây chú ý cho người khác.

      Khương Thần “A” tiếng: “Báo cảnh sát còn lắm quy định, ta là ai chứ? Giai cấp đặc quyền à?”

      Cung Luật bảo Hạng Vân Độc đưa Giang Manh : “Người báo cảnh sát là Chương Địch, hai người tới đó xem sao.”

      Tin ảnh hậu Chương Địch về quê ở Giang Thành tĩnh dưỡng vừa mới lên hot search trong khoảng thời gian trước.

      Hạng Vân Độc để ý tin tức giải trí nhưng biết Chương Địch là minh tinh rất nổi tiếng, hỏi: “Đây là vụ án loại gì? Trộm cướp à?” Cuối năm, tần suất các vụ án trộm cắp tăng cao, gần đây đẩy mạnh tuyên truyền các biện pháp phòng trộm.

      Cung Luật đáp: “Tống tiền.”

      Giang Manh lập tức sửa soạn đồ, Khương Thần lái xe, ba người nhanh chóng tới tầng 1 căn chung cư cao cấp của Chương Địch, Giang Manh còn cầm quyển sổ tay, hỏi: “Nếu như em xin chữ ký sao?”

      ta cảm thấy em chuyên nghiệp.”

      Khương Thần liếc nhìn , khe khẽ với : “Em cứ đứng yên đó xem Hạng xử lý vụ án như thế nào, học tập chút.”

      Hạng Vân Độc đứng từ cửa chính, quan sát các con đường quanh khu nhà và các thiết bị đảm bảo an toàn, đây là chung cư cao cấp nhất ở Giang Thành, có thể ngắm được toàn cảnh Giang Thành, các thiết bị đảm bảo an toàn cũng rất toàn diện.

      Giang Manh cẩn thận quan sát Hạng Vân Độc, thấy Hạng Vân Độc nhìn màn hình, lập tức tập trung vào công việc.

      Chương Địch ở nhà số 1 tầng 28, qua hết cửa bảo vệ này đến cửa bảo vệ khác, người mở cửa chính là trợ lý đời sống của Chương Địch, Tiểu Diêu, thoạt nhìn cũng mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học, này lúng túng lo lắng, cầu bọn họ đưa giấy tờ chứng nhận ra mới mở cửa : “ Chương bị sợ hãi.”

      Đây phải lần đầu tiên họ nhận được điện thoại và tin nhắn tống tiền.

      Trợ lý đời sống đưa đám thư từ kia ra, đó là những tờ giấy trắng dán đầy những chữ cắt từ báo xuống, đại ý đều là bảo Chương Địch thu xếp khoản tiền lớn, nếu tiết lộ bí mật của ta ra ngoài.

      Giang Manh ghi chép lại, hỏi: “Là bí mật gì?”

      Trợ lý đời sống lắc đầu: “Tôi cũng biết.”

      Giang Manh nhìn về phía Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc để hỏi tiếp.

      “Sao lại biết cơ chứ? phải trợ lý đời sống sao?

      Tiểu Diêu cười gượng: “ tôi là trợ lý đời sống nhưng tất cả những vụ liên quan đến Chương tôi đều biết chút nào, chỉ phụ trách việc vặt hằng ngày thôi.” Ngoại trừ việc ăn uống tiêu tiền, này là người bị đội ngũ đẩy sang bên, các bí mật trung tâm đều để cho này biết.

      Trừ phi này có thể đổi sang vị trí khác, ví dụ như vào tổ kế hoạch tuyên trền, đó mới là nhân viên chủ chốt trong đội ngũ của minh tinh.

      Giang Manh hỏi thêm mấy câu nữa, xác định được thư tống tiền là bắt đầu nhận được từ năm ngoái mà Tiểu Diêu mới làm được nửa năm.

      Chuyện này loại bỏ được phần nghi ngờ dành cho Tiểu Diêu. Bọn họ nghĩ đến, Chương Địch cũng nghĩ đến, vừa nhận được thư tống tiền, những người đầu tiên ta tra xét, đuổi việc chính là những người trong đội ngũ của mình.

      Tổng cộng có ba bức thư tống tiền, Giang Manh hỏi: “Chỉ có từng này thôi sao?”

      Tiểu Diêu nghĩ ngợi rồi đáp: “Sau khi tôi tới chỉ có từng này.”

      “Xin nhờ các cung cấp cả nhưng phong thư trước đó, Chương Địch có thể xuất ?” Để thể chuyên nghiệp của bản thân, Giang Manh còn chẳng gọi là Chương mà gọi hẳn tên đầy đủ.

      Chương Địch chuẩn bị tinh thần, từ trong phòng ra. ta vừa ra ngoài, cả căn phòng như được chiếu sáng. ta mặc bộ màu đen từ xuống dưới, ở nhà còn đeo kính đen.

      ta từ từ tới sô pha, ngồi xuống, đưa mắt nhìn lượt ba người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hạng Vân Độc, gật đầu chào hỏi với : “Cảnh sát.”

      Chỉ đơn giản là ngồi ở đó thôi tỏa ra ánh hang quang.

      Có người tống tiền ta, chuyện này kéo dài được đoạn thời gian. Vụ này khiến cả tâm hồn và thể xác ta đều mệt mỏi, về quê ở Giang Thành vốn là để tĩnh dưỡng.

      Giọng của Chương Địch trầm ấm ôn hòa, nghe rất quyến rũ, chiếc kính râm lớn che mất nửa khuôn mặt ta, phần lộ ra cũng đủ để khiến người ta mơ màng.

      Giang Manh hắng giọng, vẫn là đặt câu hỏi: “Trước đây có từng báo cảnh sát ?”

      Lực chú ý của Chương Địch bị kéo sang chỗ Giang Manh, ta lắc đầu: “Chưa từng.”

      “Thế từng gửi tiền chuộc phải ?”

      “Đúng thế.”

      “Bao nhiêu tiền?”

      Chương Địch hơi ngập ngừng, ta cắn cắn môi: “Hai ngàn vạn.”

      Ngòi bút của Giang Manh khựng lại, loại bí mật gì mà đáng giá hai ngàn vạn? Ngay cả với Chương Địch, đây cũng phải là số tiền , ta chỉ đóng phim điện ảnh, quay phim truyền hình, thời gian chế tác của phim điện ảnh quá dài, thể kiếm tiền nhanh được như phim truyền hình.

      Chương Địch ngoắc ngoắc ngón tay với Giang Manh, Giang Manh ghé lại gần, Chương Địch hạ giọng gì đó, mặt Giang Manh đỏ cả lên.

      Hạng Vân Độc chỉ liếc nhìn Chương Địch cái đặt lực chú ý ở chỗ ta nữa, người ta có làn tử khí rất đậm tỏa ra che kín cả căn phòng.
      hayley, Lyn Nguyễnbellchuong thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 112: A Kiều hôm nay chơi mạt chược ?

      Chơi rồi!

      Khương Thần cau mày: “ Chương, phải biết về chuyện này thể giấu giếm.” Cứ coi như ta chỉ cho mình Giang Manh Giang Manh cũng phải ra.

      Giang Manh nhìn về phía Chương Địch, Chương Địch nhướn mày, đồng ý để Giang Manh ra.

      Giang Manh đỏ bừng mặt : “Video sex.”

      ra là thế.

      Lúc đến những này, Hạng Vân Độc quan sát biểu khuôn mặt trợ lý Tiểu Diêu, khi này nghe tới video sex cũng tỏ vẻ kinh ngạc là mấy, ràng là này biết nguyên nhân Chương Địch bị tống tiền từ trước.

      Chương Địch liếc này cái, lạnh lùng lên tiếng: “ ra ngoài.”

      Theo phản xạ có điều kiện, Tiểu Diêu đứng dậy, mặt cố căng ra thành cười, xấu hổ : “Ba vị cảnh sát muốn uống gì ? Tôi chuẩn bị cho mọi người ít.”

      đợi mọi người trả lời, này ra khỏi phòng khách, nhìn thế này có vẻ trong khoảng thời gian ngắn, này quay lại.

      Mặt Giang Manh đỏ bừng, hít hơi cho bình tĩnh rồi hỏi tiếp: “Như thế có thể là do bên kia quay lén ? Rồi dùng để tống tiền ?”

      Chương Địch lắc đầu: “ đâu.”

      Giọng điệu Giang Manh trở nên nghiêm túc: “ Chương, đây là thông tin rất quan trọng, cần phải cho chúng tôi biết người bên kia là ai, ta có khả năng tham dự lần tống tiền này.”

      Chương Địch khẽ bật cười: “ ai cả.”

      Cả phòng trầm mặc lúc, Chương Địch gỡ rính râm xuống, điểm xuất sắc của ta chính là đôi mắt này, thứ được các đạo diễn ưu ái cũng là đôi mắt này.

      đạo diễn nổi tiếng đánh giá thế này, có đôi mắt biết biết kể chuyện là vượt qua tất cả rồi.

      Diễn viên có từng trải hay quan trọng, phải tỏ ra là từng trải, vậy là có chiều sâu rồi.

      Chương Địch lại nhìn lượt ba người lần nữa, ánh mắt của vẫn dừng lại ở chỗ Hạng Vân Độc, đôi môi đỏ hé mở ra: “Trong video chỉ có mình tôi, có ai khác.”

      ta cười, giải thích ngắn gọn: “Tôi bận quá, có thời gian tìm đối tượng quan hệ.” Nhưng ta có nhu cầu, lúc tự mình giải quyết lại bị quay lén.

      “Thế… Thế có đối tượng nào khiến nghi ngờ ?” Giang Manh kinh ngạc mãi mới hoàn hồn được, tiếp.

      Chương Địch lại lắc đầu lần nữa, rất dứt khoát: “ có.”

      Giang Manh nghi hoặc hỏi: “Những người vào được phòng ngủ của chỉ có nhân viên thân cận thôi mà, sao lại có đối tượng nào khiến nghi ngờ chứ?”

      Chương Địch liếc mắt rất nhanh về phía Giang Manh, ánh mắt giấu nụ cười: “ phải ở phòng ngủ,”

      Giang Manh kiềm chế nổi, thầm chửi bậy trong lòng, hỏi câu đáp câu, miêu tả vụ án chẳng khác gì bóp tuýp kem đánh răng sắp hết. Lần đầu tiên phá án gặp phải loại người này, chịu phối hợp như thế, bây giờ phải làm sao chứ.

      “Thực có sao?” Hạng Vân Độc hỏi.

      Vừa ra khỏi phòng, Chương Địch đặt lực chú ý ở chỗ Hạng Vân Độc, ta có vẻ ngoài xinh đẹp khiến người khác thể bỏ qua, vậy mà ánh mắt người đàn ông này nhìn ta lại chẳng khác gì lúc nhìn Tiểu Diêu. Điều này khiến ta cảm thấy hơi hứng thú.

      có.” ta tiếp tục phủ nhận.

      Trực giác mách bảo cho Hạng Vân Độc ta vẫn giấu giếm điều gì bèn tiếp nhận quyền chủ động, tự đặt câu hỏi, Giang Manh chuyển sang ghi chép.

      “Lần thanh toán hai ngàn vạn cho đối phương cách đây bao lâu rồi?”

      “Nửa năm trước.” Gần năm nay, Chương Địch sống cực kỳ suôn sẻ, dính phải đủ loại scandal, mấy nhãn hiệu lớn đồng loạt hủy bỏ hợp đồng đại diện với , vai diễn trong phim mới bị đối thủ cướp mất, giữa lúc này, kẻ kia lôi video ra, dù có hét giá cao đến đâu ta cũng phải mua bằng được.

      “Lần này vẫn là kẻ tống tiền lần trước sao?”

      Cuối cùng Chương Địch cũng chịu nhiều hơn chút: “Vụ lần trước mua đứt rồi, làm những vụ thế này quan trọng nhất là phải dùng tiền lần, bịt miệng vĩnh viễn.”

      Những scandal đó nhất định thể dùng để tống tiền lần thứ hai, cũng chính vì mất tiền lần là có thể mua được thanh tịnh, vậy nên mới có thể làm ăn được. Loại “làm ăn” này cũng giống như những vụ làm ăn bình thường, quan trọng nhất là chữ tín.

      Chương, nếu cứ tiếp tục dối, che giấu , vậy chúng tôi thể phá án được.” Mặt Hạng Vân Độc lạnh lùng, với Giang Manh, “Kết thúc công việc.”

      ta vẫn liên tục dối, trước sau mâu thuẫn, lúc là dùng video sex tống tiền ta, lúc lại kẻ kia nhận tiền là mua đứt, dùng nguyên tắc giao dịch lần.

      Nếu như dùng nguyên tắc giao dịch lần vì sao lại tới tìm ta lần thứ hai? Lần trước ta dứt khoát dùng tiền mua luôn, sao lần này lại dứt khoát báo cảnh sát?

      Giang Manh làm động tác nhận mệnh lệnh, lập tức đứng dậy chuẩn bị ra về.

      Mặt Chương Địch cuối cùng cũng biến sắc, ta nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, thu hồi cái điệu bộ vờ như thèm để ý của mình, giọng điệu cũng từ ôn hòa trở nên trầm trầm, mặt ta đanh lại: “Tôi thể chắc chắn có phải người lần trước hay , nhưng tôi cảm giác là phải.”

      ta lấy di động ra, bật đoạn ghi lên, thanh qua xử lý, kẻ kia vừa mở miệng đòi trăm triệu, trăm triệu để mua mọi thứ của ta, tình , nghiệp, danh tiếng và tính mạng.

      “Đoạn ghi này là chuyện từ bao giờ? Ngoài đoạn ghi này, còn phát gì khác lạ nữa ?” Chỉ dựa vào loại ghi này, có tính thương tổn thực chất, kẻ ngốc cũng chi trăm triệu ra.

      Chương Địch lại trầm mặc, Giang Manh bực lắm rồi, nhưng nhìn Hạng Vân Độc rồi lại nhìn Khương Thần, biết chuyện này phải do xử lý, hỏi, giọng điệu chậm lại: “ Chương, phải phối hợp với chúng tôi, chúng tôi mới có thể điều tra vụ án. Thông tin mơ hồ ràng thế này thực quá mông lung.”

      Chương Địch thở hắt ra: “Tôi có thể hút điếu thuốc ?”

      “Đương nhiên là có thể, đây là nhà mà.”

      Chương Địch châm điếu thuốc, hút mấy hơi, cảm xúc mới được thả lỏng, ta : “Đây là đoạn ghi từ năm trước, khi ấy đúng là tôi tin.”

      Nếu đến cái loại cuộc gọi này mà cũng phải trả tiền, thế giải nghệ quách cho xong.

      Ai cũng coi cuộc điện thoại này như trò cười, nhưng lại chính từ cuộc điện thoại này, ta bắt đầu gặp phải vận rủi.

      nghiệp xuống dốc, đủ loại scandal có có giả bị phơi bày, ta và người đại diện bắt đầu tranh cãi, bất hòa, đến người bạn trai làm đạo diễn cũng chia tay với ta.

      ta gần như chẳng có phim nào để quay cả, bởi lo âu mà dẫn tới mất ngủ, tối nào cũng phải uống thuốc ngủ liều cao mới có thể ngủ được, trạng thái tinh thần càng ngày càng kém, lại càng thể ra ngoài đóng phim.

      “Thế những scandal đó toàn là bịa đặt à?” Giang Manh hỏi.

      Chương Địch lại châm điếu thuốc nữa, ta gần như trợn trắng mắt, thèm trả lời câu hỏi của Giang Manh.

      Sau đó ta lấy đoạn ghi thứ hai ra: “Đây là ngày hôm qua.”

      Giá tăng lên vòn vọt, từ trăm triệu biến thành ba trăm triệu, người kia hỏi ta, lần này Chương biết là ta rồi đúng , tiền quan trọng hay là mạng quan trọng, ta còn gọi lại.



      Cả phòng lại im lặng lần nữa, Khương Thần là người lên tiếng trước: “ cho rằng kẻ tống tiền làm hết tất cả những chuyện này à?”

      Khiến ta mất nghiệp, mất danh tiếng, mất tình , cuối cùng còn muốn cả mạng sống của ta.

      Lần này Chương Địch thực trợn trắng mắt, ta lắc đầu: “Đương nhiên là rồi.”

      ấy cho rằng kẻ tống tiền ấy biết được .” Hạng Vân Độc .

      Chương Địch nhìn Hạng Vân Độc đầy vẻ tán dương, người kia thẳng ra là muốn lấy tính mạng của ta, ta cũng lén điều tra rồi nhưng căn bản điều tra được gì, hoặc cách khác là điều tra ra quá nhiều.

      Nhân lúc ta thể làm việc, có quá nhiều người lao vào tranh giành miếng bánh ngọt là , đám thủy quân tung scandal đó gần như nhà nào cũng thuê, dồn hết sức lực muốn đẩy ta xuống bùn đen.

      Đây cũng là thủ đoạn thường gặp trong cái ngành sản xuất này, kịch bản dùng để bôi đen nữ minh tinh cũng giống như cách người ta bôi đen những người phụ nữ khác, rải tin ra rằng ta có quan hệ với nhiều đàn ông là được.

      Mọi người tin điều đó, càng bẩn, bọn họ lại càng tin đó là .

      Với sao nữ trẻ ta bán mình từ lúc vị thành niên, lớn hơn chút bảo cuộc sống cá nhân của ta thối nát, chen chân vào gia đình người khác, chiêu này lúc nào cũng bách phát bách trúng.

      Giang Manh đưa ra kết luận sơ lược: “ Chương cho rằng có người dùng thủ đoạn đặc thù nào đó làm nghiệp của sa sút, tình suôn sẻ, danh tiếng hao tổn, cuối cùng còn đòi lấy tính mạng của đúng ? Mà kẻ tống tiền biến , có cách ngăn kẻ kia lại nên báo cảnh sát, muốn chúng tôi tìm ra kẻ tống kiền?”

      muốn hỏi Chương Địch câu xem ta có muốn gặp bác sĩ tâm lý .

      Cuối cùng Chương Địch gật đầu.

      Khương Thần liếc nhìn Hạng Vân Độc, ý là vụ án này còn làm tiếp được ?

      Hạng Vân Độc hơi gật đầu, làm, làm dựa theo quy trình của các vụ án cũ.

      Khương Thần : “Nhờ giao đoạn ghi cho chúng tôi, chúng tôi về phân tích kỹ thuật, còn cả mấy phong thư này cũng phải đưa về phân tích.”

      Về lý thuyết, từng đó tiền là vụ án lớn, nhưng mà… cho tới giờ ngoại trừ hai cuộc điện thoại và mấy phong thư, kẻ kia chưa làm bất cứ điều gì.

      Giang Manh lấy vân tay của Chương Địch và Tiểu Diêu.

      Trước khi , Hạng Vân Độc quan sát cả căn nhà lần cuối, cuộc điện thoại tống tiền như thể trò đùa này phải là giả, đúng là có người muốn lấy tính mạng Chương Địch nhưng trước mặt mấy người Khương Thần, thể biểu ra điều gì.

      Hạng Vân Độc để số điện thoại lại: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu Chương phát hiệu ra điều gì khác lạ có thể trực tiếp báo cảnh sát hoặc gọi cho tôi.”

      Chương Địch nhân lấy, Hạng Vân Độc lại hỏi tiếp: “ Chương nghĩ tới chuyện chùa khấn vái lần sao? Cho giải đen ấy?”

      Khương Thần còn tưởng rằng Hạng Vân Độc trào phúng nữ minh tinh này, trí tưởng tượng phong phú quá, có thể quay được cả bộ phim kinh dị, là phim kinh dị Thái Lan là đằng khác.

      Chương Địch cũng cảm thấy mình bị xúc phạm, ta lạnh lùng : “Cảm ơn đề nghị của , tôi là người theo thuyết vô thần.”

      Đường dưới chân đều là do mình từng bước , cầu thần bái phật có ích gì.

      Mãi đến khi bọn họ sắp về, Tiểu Diêu mới đem trà và bánh trái chuẩn bị ra, Chương Địch xoay người quay về phòng, Tiểu Diêu tiễn họ ra cửa, Hạng Vân Độc hỏi: “Ở đây chỉ có ở lại với Chương à?”

      Tiểu Diêu khẽ gật đầu: “Vâng, gần đây Chương làm việc suôn sẻ, có thể là sắp hủy hợp đồng với công ty nên cũng chỉ để lại mình tôi.”

      Ba người vừa ra khỏi cửa, Khương Thần luôn: “Nữ minh tinh này có phải có vấn đề bình thường ? ta còn biết xấu hổ, mình là người theo thuyết vô thần.”

      Giang manh nhìn vật chứng trong tay: “Vụ này phải điều tra thế nào…”

      “Điều tra từ các mối quan hệ xã hội.”

      “Vụ này có liên quan tới quá nhiều quan hệ lợi ích, còn có lời cuối cùng của Tiểu Diêu, Chương Địch sắp hủy hợp đồng với công ty, ta cố ý đúng ?” Giang Manh hỏi.

      ta biết vụ video sex, nhưng ta phủ nhận.” Hạng Vân Độc , “Cứ bắt đầu điều tra từ những người thân cận nhất với Chương Địch trước , sau này vụ án này do tôi phụ trách.”

      Khương Thần liếc nhìn Hạng Vân Độc: “ Hạng, còn theo cả minh tinh cơ à?”

      Hạng Vân Độc gì, cũng muốn phụ trách, nhưng người theo thuyết vô thần như Chương Địch mà trong nhà nặng nề tử khí như thế khiến rất chú ý, nữ minh tinh suốt ngày ru rú trong nhà, vậy kẻ kia làm cách nào để hại được ta đây?

      Hạng Vân Độc còn chưa mở cửa nhà nghe thấy tiếng mạt chược bên trong, vừa mở cửa ra thấy phòng khách thay hình đổi dạng, đồ đạc trong nhà toàn đồ mới.

      Sô pha bọc vải, chụp đèn ren, toàn bộ đồ đạc theo phong cách châu Âu, đến đèn cũng được thay, sô pha có chiếc chăn hoa, mặt đất còn trải thảm mới.

      Hạng Vân Độc muốn lùi ra ngoài xem có phải vào nhầm nhà rồi .

      Trong phòng khách đặt bàn mạt chược. Bà Bạch Mỹ Lan hẹn các chị em tới nhà chơi mạt chược, trong tay còn ôm thứ lông xù.

      Hồ Dao mặc váy ren, đầu đội vương miện pha lê, bị bà Bạch Mỹ Lan kẹp dưới cánh tay, trông đúng kiểu sống chẳng còn gì luyến tiếc, bà bốc mấy quân, còn tiện tay lấy miếng thịt bò đút cho Hồ Dao ăn.

      Thi thoảng bà lại vuốt lông : “Cục cưng nhà chúng ta ngoan quá.”

      Hạng Vân Độc hít hơi, A Kiều ngồi trước bàn, học chơi mạt chược với bà Bạch Mỹ Lan.

      hayley, Alice Huynhbellchuong thích bài này.

    3. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Hâhha tui còn tưởng nay mà ko có chap mới tui vào lăn ra dỗi A kiều của tui đâu? Nhạc sư của tui đâu :))))))))))))

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 113: A Kiều hôm nay ù ?

      Tự bốc cũng ù!

      A Kiều vừa về thấy mẹ Hạng mở hội đánh bài ở nhà, lâu rồi bà chưa quay về, ngày đầu tiên quay về phải là cùng các chị em hẹn hò ăn bánh uống trà mà là kêu họ tới nhà làm mấy ván.

      Các chị em đồng ý, chưa đánh chưa giải tán.

      A Kiều ghi nhớ từng yếu tố mấu chốt đề lấy lòng mẹ chồng. Tuy biết nấu cơm nhưng biết gọi đồ ăn về nhà, bàn chất đầy đồ ăn, gần như trở thành buổi ăn buffet chơi mạt chược trong phòng khách.

      Bà Bạch Mỹ Lan ở nước ngoài, rất khó kiếm người chơi mạt chược cùng, khó khăn lắm mới gom đủ mấy người trình độ lại chẳng ra gì, thân võ công phế nửa, giờ quay về chơi bài với các chị em, nháy mắt thua hai ván.

      Bà lập tức gọi A Kiều tới: “Nào nào, bốc bài cho mẹ .”

      Kết quả là thành bộ Thanh Nhất Sắc tự bốc, bà Bạch Mỹ Lan cười khép miệng lại được, con dâu vượng thế này, đâu mà tìm chứ, phải nhanh chóng cưới về nhà, nhà họ Hạng chắc chắn vượng ba đời!

      Kéo ngồi xuống đánh với mình, kết quả là A Kiều nhà ăn ba nhà, chẳng mấy chốc thắng được kha khá,

      Mấy người vừa thấy Hạng Vân Độc về vội vàng đuổi A Kiều ra khỏi bàn, thể để ù mãi thế được, mấy ván rồi đấy, có ván nào là ù đâu.

      ngờ lượt cuối lại là lượt bốc của , A Kiều đẩy bài ra: “Ù!”

      Đưa tay vơ lấy tiền của ba nhà kia về, vui vẻ với Hạng Vân Độc: “Mời bữa thịt tẩm bột chiên giòn.

      Hạng Vân Độc: “… Được.”

      Bà Bạch Mỹ Lan đẩy A Kiều: “ , cứ để mẹ tự chơi.” Bà cũng chỉ tìm người đến chơi cho vui thôi, bà còn định ở lại đến sau Tết mới , thể đánh cho người ta sợ chạy mất dép từ bây giờ được.

      A Kiều cảm thấy trò chơi này chẳng có chút khó khăn nào, cũng biết có phải ánh sáng công đức khiến vận may của tăng lên, dù sao cứ bốc là được bài tốt, thắng vô cùng nhàng.

      thấy Hạng Vân Độc về, lại gần : “Hôm nay tan làm sớm thế.”

      Vừa chuyện, vừa hấp háy cái mũi, mùi hương người Hạng Vân Độc là mùi hương chưa từng ngửi thấy trước đây, ghé sát, ngửi ngửi lại, sắc mặt trầm hẳn: “Mùi hương này là của ai?”

      Hồ Dao “Ngao” lên tiếng, nhắc A Kiều bản thân vẫn còn bị con người kẹp dưới nách, bảo A Kiều mau chóng cứu .

      Bà Bạch Mỹ Lan ôm vào lòng hôn cái: “Bé ngoan, có phải đói rồi ?”

      A Kiều rảnh để ý tới Hồ Dao, xua tay, ý bảo đợt lát nữa rồi tiếp. Hơn nữa, ràng là Hồ Dao tự chui đầu vào lưới, thể trách được.

      Hồ Dao dùng bốn chiếc chân ngắn ngủn từ tầng xuống, ngồi sô pha chọn bộ phim truyền hình để xem, xem say sưa bà Bạch Mỹ Lan tới. Bà thấy đám lông trắng muốt ghế, vứt ngay túi sang bên, ôm lấy Hồ Dao.

      Vuốt ve hồi, bà hỏi A Kiều: “Đây là chó con nuôi hả? Tên là gì thế?” Nhất định phải là con trai mình nuôi, con trai có thể tự nuôi bản thân nó cũng khá lắm rồi.

      Hồ Dao vô cùng mong muốn thoát khỏi ma trảo của bà Bạch Mỹ Lan, nhưng kịp nữa rồi, bà Bạch Mỹ Lan tự phong mình thành bà nội, còn chải lông cho Hồ Dao, rồi lại giúp Hồ Dao chọn kẹp lông.

      Lúc thay váy múa ba lê, bà phát ra Hồ Dao có hai cái đuôi.

      A Kiều cố gắng nghĩ xem phải giải thích như thế nào, bà Bạch Mỹ Lan xoa đầu Hồ Dao, ánh mắt tràn ngập thương: “Cục cưng nhà chúng ta lại bị dị dạng à, phải sợ nha, con nhiều hơn người ta cái đuôi, đẹp hơn người ta.”

      Hồ Dao tức giận tới mức suýt ngất, đuôi là tượng trưng cho huyết thống cao quý của , bà dị dạng ý, cả nhà bà mới dị dạng ý!

      Bà Bạch Mỹ Lan nghe Hồ Dao liên tục kêu “Ngao ngao”, cho rằng con chó này chỉ có đuôi dị dạng, đến dây thanh cũng hoàn chỉnh nên càng thương , mua đống đồ ăn vặt, còn cho Hồ Dao liếm kem.

      Hồ Dao thể tạm thời khuất phục trước uy phong của bà Bạch Mỹ Lan.

      A Kiều lập tức kéo cổ áo Hạng Vân Độc: “ ! Mùi này là mùi của ai?”

      Bà Bạch Mỹ Lan bốc bài, dỏng tai lên nghe, mấy chị em trao đổi ánh mắt với nhau, cười hỏi: “Chị Mỹ Lan xem thế nào à, vợ chồng son sắp cãi nhau rồi.”

      Bà Bạch Mỹ Lan khó khăn lắm mới có ván suôn sẻ thế này, lắc đầu: “Con trai tôi phải loại người như thế, thương bạn cực kỳ.” Lời này cũng là cho người trong đám chị em nghe.

      Năm đó bà Bạch Mỹ Lan cố tình dắt mối, để con trai con hai nhà gặp gỡ, người chị em kia chê Hạng Vân Độc sau này làm cảnh sát, chỉ được cái mẽ ngoài, tiền lương chẳng được bao nhiêu, công việc lại bận rộn.

      Chuyện từ bảy tám năm trước, bà Bạch Mỹ Lan vẫn nhớ tới giờ, tính tính lại, bà chờ mong con dâu cũng bảy tám năm rồi.

      bé này xinh đẹp xinh đẹp nhưng mà hơi đanh đá đấy nhé.” Xinh đẹp cũng có đem ra làm cơn ăn được đâu.

      Bà Bạch Mỹ Lan liếc nhìn bà ta cái, biết bà ta cố tình gây , làm to chuyện lên đánh được nữa, bà mặn nhạt: “Đanh đá chút mới tốt, với tính cách của con trai tôi, đanh đá áp chế được nó.”

      Bên kia Hạng Vân Độc giải thích: “Hôm nay có người báo cảnh sát, bị dính phải lúc trường.”

      A Kiều rất dễ dỗ, nghe xong tiếp tục chủ đề này nữa, quay sang hỏi : “Là vụ án kiều gì thế?”

      Đúng lúc Hạng Vân Độc muốn hỏi A Kiều, kéo A Kiều lên tầng, hỏi : “ đời thực có loại phương thức hại người như trong phim truyền hình sao?” Đâm kim vào hình nhân này nọ ấy.

      A Kiều vỗ tay: “Sở Phục.”

      Sở Phục lập tức xuất : “Đây ạ.”

      A Kiều chỉ vào Sở Phục, vô cùng kiêu ngạo : “Cái này Sở Phục hiểu nhất đấy.”

      biết ngài tới loại nào?” Cho tới tận giờ, Sở Phục mới vừa lòng. A Kiều càng vui vẻ, nàng ta lại càng vừa lòng, mẹ Hạng rất tốt với A Kiều. Hai người hẹn nhau cuối tuần spa, mẹ Hạng còn định đưa A Kiều mua sắm, mua cho quần áo mặc Tết.

      Đó là những niềm vui A Kiều chưa từng có được, Sở Phục thân nhìn A Kiều, thấy cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Đến người có liên quan là Hạng Vân Độc cũng thuận mắt hơn, nàng ta lịch hỏi .

      “Có loại nào khiến người từ từ mất tất cả ?”

      Sở Phục hề nghĩ ngợi, đáp: “Có rất nhiều loại.”

      Thường thấy nhất chính là làm suy yếu vận may, khi vận may yếu , làm cái gì cũng thành. Vận may càng kém, chuyện xui xẻo càng nhiều, chuyện xui xẻo càng nhiều, cái phúc càng thể tới được.

      Đó gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

      Ví dụ ngược lại chính là A Kiều giờ, bởi có ánh sáng vàng công đức, những việc như đánh bài, dễ dàng ước gì được nấy.

      Dường như Hạng Vân Độc hiểu chút, hỏi: “Giống như thẻ suy yếu trong Đại phú ông (trò chơi kiểu Cờ tỷ phú) ấy hả?”

      “Đại phú ông là gì?” A Kiều chớp chớp mắt hỏi xen vào.

      Hạng Vân Độc giải thích tóm tắt: “Vận may của con người có cao có thấp, có lên có xuống, giống như tấm card trong trò chơi, dù có sử dụng cùng lắm vài vòng cũng mất hiệu lực. Vậy đúng là có người muốn hại ta sao?”

      Sở Phục lắc đầu: “ biết, phải gặp ta mới biết.” Cũng có thể chính ta làm điều ác, làm nhiều chuyện xấu, vận may tự nhiên cũng sụt giảm.

      Hạng Vân Độc còn định hỏi cái gì nữa, liếc qua thấy A Kiều lên mạng mua Đại phú ông, xoa đầu : “Cái này em có thể chơi với các bạn đấy.”

      Cuối cùng cũng có người bạn là con người, sau này có người thứ hai, thứ ba.”

      “Vâng!” A Kiều vui vẻ gật đầu, hỏi Hạng Vân Độc, “Người kia là ai thế?” định nhanh chân đến xem có thể tiện tay tích cóp phần công đức hay .

      “Chương Địch, cái minh tinh.”

      A Kiều biết ta! Mấy người Trịnh An Ni từng buôn chuyện về ta, đủ loại tin tức bay đầy trời, A Kiều có hứng thú nhưng lại có tin đồn khiến A Kiều nghe say sưa.

      “Có người Chương Địch nuôi ma trẻ con!” A Kiều hứng phấn chia sẻ tin mình biết cho Hạng Vân Độc, rồi lại hỏi Sở Phục, “Nuôi ma trẻ con là gì thế?”

      Sở Phục vừa nghe hiểu ngay, dù là loại vu thuật nào cũng có khởi duyên, hơi hai ngàn năm trước người ta cúng bái đủ thứ, coi hồ ly là thần, coi cổ thụ tán lớn rợp trời là thần, có người thờ phụng đều có yếu tố thành thần.

      Có người thờ chính thần, đương nhiên cũng có người thờ tà thần.

      Chính thần dạy người ta hướng thiện, còn tà thần, bạn cầu nó cái gì phải trả giá đắt, nếu như bạn thể trả, nó phản phệ bạn.

      Hạng Vân Độc lắc đầu: “ cảm thấy phải, nếu ta dùng thủ đoạn này giờ báo cảnh sát, ta tìm con đường khác để giải quyết.”

      phải Hạng Vân Độc chưa thử, nghĩ đến khả năng này nên mới giả vờ vu vơ, hỏi Chương Địch chùa khấn Bồ Tát hay chưa.

      Phản ứng của Chương Địch tại thời khắc đó là chân , ta đúng là tin những thứ liên quan đến quỷ thần, vậy nên ta càng chạm vào mấy thứ này, khả năng bị phản phệ lớn.

      A Kiều vênh mặt lên: “Có lý, bạn trai em thông minh nhất.”

      Trước mặt Sở Phục, khen Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc mỉm cười, xoa đầu .

      Sở Phục hỏi: “Chủ nhân có muốn ta thăm dò đến cùng ?”

      A Kiều phẩy tay: “ , , ngươi cũng nên làm việc tốt, tích công đức.” xong nháy mắt với Sở Phục, chúng ta làm quỷ tu với nhau.

      Sở Phục lập tức mỉm cười, ánh mắt nhìn A Kiều cũng đầy cảm xúc, “Bụp” tiếng rồi biến mất tăm.

      A Kiều lập tức giang hai tay về phía Hạng Vân Độc: “Bế.”

      Hạng Vân Độc bế lên, hôn lên trán , hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt ma nữ kia nhìn A Kiều ổn lắm. còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bà Bạch Mỹ Lan gọi từ dưới tầng lên: “Kiều Kiều, tới đây đánh hộ mẹ chút, mẹ WC.”

      “Vâng!” A Kiều đồng ý, giọng trong trẻo, “Con tới đây!”

      A Kiều vừa tới, mấy chị em của bà Bạch Mỹ Lan đồng loạt bảo đánh nữa, hôm nay mệt rồi, sau này tính sau.

      Bà Bạch Mỹ Lan cố ý, bà vừa mới thắng được trận to. Sau khi lịch tiễn khách ra tận cửa, bà xắn tay áo lên: “Buổi tối muốn ăn gì? Mẹ làm sườn xào chua ngọt, bánh gạch cua, còn hầm nồi canh gà quê nữa.”

      Khi nãy Hồ Dao vừa mới có vẻ muốn chết cho xong, tự nhiên lại nghển cái đầu .

      Bà Bạch Mỹ Lan cực kỳ cưng chiều chó trắng bé : “Đừng lo mà, hầm canh gà canh sườn cho cục cưng.”

      Hồ Dao rụt rè co móng vuốt lại, xoa mấy cái cứ xoa mấy cái .

      A Kiều ăn mình cả đĩa sườn xào chua ngọt, ăn say sưa, di động lại vang lên, là số lạ. Hạng Vân Độc thấy cả hai tay đều rảnh nên nhấc máy thay .

      Bên trong truyền ra giọng nam: “ Trần còn nhớ tôi ? Tôi họ Bạch.”

      Mặt A Kiều ngơ ngác, nhớ, Hạng Vân Độc nhận lấy, nghe ra rồi, là cậu chủ Bạch ở nhà tổ nhà họ Bạch kia, khi ấy còn để mắt tới A Kiều. lạnh lùng lên tiếng: “ .”

      Đầu dây bên kia ngờ là Hạng Vân Độc bắt máy: “ Hạng, là như thế này, tôi có người bạn muốn gặp Trần lần, chính là… việc dọn dẹp vệ sinh ấy.”

      Mẹ Hạng ở trong bếp múc canh gà, Hồ Dao theo bà. Canh gà mẹ Hạng làm thơm hơn gà hầm mua ở ngoài nhiều, đây chính là mùi vị mà Hồ Dao từng ăn khi còn .

      Mẹ Hạng ngẫm nghĩ, đùi gà là phải cho A Kiều, nhưng mà Hồ Dao lại thực khiến người ta quý, bèn gắp cho cái cánh gà.

      Hạng Vân Độc nhìn thoáng qua phòng bếp rồi hỏi: “Là việc gì?”

      Cậu chủ Bạch cười: “Là như thế này, cũng khác vụ nhà tôi bao nhiêu, người bạn này của tôi gặp phải chút chuyện xui xẻo, Hạng yên tâm , người bạn này là nữ giới.”

      Hạng Vân Độc nhìn A Kiều, nghĩ đến Sở Phục, , yên tâm được.
      Last edited: 13/7/21
      hayleyAlice Huynh thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 114: Đội trưởng Hạng hôm nay có ngầu ?

      Ngầu!

      Lần này cậu chủ Bạch dắt mối giúp người khác, ta tìm Tiền Nhị, Tiền Nhị cho ta số điện thoại của A Kiều.

      “Có thể mời được cao nhân như Trần, bạn của tôi đương nhiên là rất có thành ý.” Ý là nếu thực có thể giải quyết được vấn đề, người kia chi tiền rất thoáng tay, cái giá đưa ra ít hơn nhà họ Bạch.

      “Nếu Hạng đồng ý ra tay đương nhiên là còn tốt hơn.” Thêm người, giá cao hơn cấp.

      A Kiều nghĩ ngợi rồi đồng ý, tiền đưa Tiền Nhị sắp dùng hết đến nơi rồi.

      đưa tiền cho Tiền Nhị, mục tiêu là để dùng tiền làm việc tốt, xây đường xây trường, Tiền Nhị vừa về nông thôn phát thực ra trong thôn xây trường tiểu học, chỉ có điều cơ sở vật chất rất kém.

      Phòng học tuy mới nhưng chẳng có thứ gì, ông ta quyết định chuyển từ xây trường sang quyên vật tư.

      Trẻ con ở đây học được lần quá vất vả, mấy chục dặm đường núi, trời chưa sáng phải ra khỏi nhà, mãi đến khi trời tối mới về đến nhà. Trường học cũng định để bọn trẻ ở lại nhưng có tiền cung ứng thức ăn và chỗ ở.

      Số tiền kia của A Kiều giải quyết được vấn đề này, bàn ghế và giường cho học sinh, còn có chăn và áo bông mới cho mùa đông.

      Tiền Nhị còn quay lại video cho A Kiều, các bé mặc áo bông màu đỏ, các bé trai mặc màu xanh, đám trẻ con được tắm rửa sạch mặc quần áo mới, đứng trước cổng trường quay video và chụp ảnh.

      Đám trẻ nhút nhát cười sợ sệt với ống kính máy quay.

      Tiền bán đôi vũ nữ bằng ngọc căn bản chẳng tiêu được bao lâu, xây đường còn quyên tiền cho mấy trường tiểu học, nhanh chóng cạn mất, A Kiều lại sắp bán đồ chôn cùng, quyết định triển khai phát triển công việc.

      Đương nhiên Hạng Vân Độc yên tâm để mình, muốn cùng .

      Ăn xong bữa tối, lái xe tới đón bà Bạch Mỹ Lan về, bà Bạch Mỹ Lan còn ôm Hồ Dao chịu buông tay, bà hỏi A Kiều: “Hay là mẹ nuôi nó mấy ngày?”

      Hồ Dao ôm chặt chân A Kiều chịu bỏ ra, chỉ sợ A Kiều muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai mà bán đứng .

      Bà Bạch Mỹ Lan thấy thông minh như thế lại càng thích: “Bé Ngoan còn biết nhận chủ này.”

      Bà sửa lại tên cho Hồ Dao, gọi là “Hồ Diêu” là kỳ thị có hai cái đuôi dị dạng, thể thế được, chó trắng ngoan ngoãn, phải gọi là Bé Ngoan mới đúng.

      “Mai bà nội lại tới thăm Bé Ngoan nhứ.” Bà vuốt lông cái, cầm đồ ăn đóng gói lên xe, Trần Tùng Lương mua biệt thự ở Giang Thành, ông làm ăn bận rộn, rất ít khi ở nhà, bà Bạch Mỹ Lan ở nhà mình cũng hơi đơn.

      Bọn họ đưa bà Bạch Mỹ Lan về, Hồ Dao ăn vạ trong xe, nhất quyết chịu xuống, sợ vừa vào nhà, thành chó nhà bà nội, phải đợi Liễu Vạn Thanh tới giải cứu .

      ta mà nhìn thấy giờ thế này, thế nào cũng cười nhạo đến chết.

      Quay lại xe, Hạng Vân Độc hỏi: “Hẹn ở chỗ nào thế?”

      “Kim Vực Thủy Loan,” A Kiều nhìn thoáng qua địa chỉ cậu chủ Bạch gửi tới, cảm thấy “Cà phê Thượng Phẩm” có vẻ quen quen.

      Đó là cùng khu nhà với Chương Địch, Hạng Vân Độc nhíu mày, chẳng lẽ cảnh sát mới chưa lâu, Chương Địch tìm ngay “cao nhân” về nhà làm phép, nếu là như vậy, thông tin vừa điều tra được vừa rồi phải đánh dấu chấm hỏi.

      đưa A Kiều , chứng nhận quỷ sai bỗng sáng lên, nhiệm vụ xuất lần này là màu đỏ, là loại khẩn cấp nhất, cầu lập tức xuất xử lý.

      A Kiều vỗ : “ , em làm được.”

      “Có việc gì lập tức gọi cho .”

      “Sống mái song hiệp! Xuất phát!” A Kiều ra dấu trái tim với Hạng Vân Độc.

      A Kiều tới chỗ hẹn. Đó là quán cà phê trong khu nhà, chỉ mở cho cư dân, cậu chủ Bạch đứng ở cửa chờ A Kiều, đón vào, với : “ Trần có thể vui lòng chấp nhận tới đây, tôi cũng bất ngờ.”

      ta ở lại Giang Thành, xử lý mấy mối làm ăn của gia đình, trong khoảng thời gian này cũng gặp được rất nhiều nhưng mà chính là có cái cảm giác rung động như vậy. Trần Kiều vừa thần bí vừa quyến rũ, ta nhớ mãi quên.

      A Kiều liếc nhìn ta, cười chẳng khác gì hoa khổng tước, nghiêm mặt: “ trả tiền mà.”

      chính là con ma phải trả tiền mới đến.

      Nụ cười mặt cậu chủ Bạch cứng đờ, đưa A Kiều vào gian phòng trong cùng của quán cà phê, bên trong người. Thấy họ vào, người kia cũng đứng dậy.

      Người cậu chủ Bạch dắt mối chính là Chương Địch, ta hỏi cậu chủ Bạch: “Vị này chính là cao nhân mà cậu chủ Bạch mời đến đấy hả?”

      Ngôn ngữ hơi để lộ ý tin tưởng, còn hơi tức giận, A Kiều là tìm cách vào giới giải trí, Chương Địch còn tin, là cao nhân, đại sư, Chương Địch tin tẹo nào.

      quá đẹp.

      đẹp như thế, ông trời ban cho nửa bát cơm là vẻ ngoài xinh đẹp, ký hợp đồng với người đại diện đáng tin cậy, chẳng mất bao nhiêu thời gian là có thể khiến người ta quen mặt.

      Về phần nửa bát cơm tài hoa kia, phải ai cũng ăn được, được trời ưu ái, toàn bộ giới giải trí chẳng được mấy người.

      Cậu chủ Bạch mau chóng thể ta và Chương Địch cũng thân thiết, căn bản là từng gặp vài lần trong mấy buổi tiệc rượu ở mỹ, ở cùng khu nhà nên lại gặp mặt.

      Đối với hạng trẻ con như cậu chủ Bạch, Chương Địch cũng chẳng thèm để bắt đến. Khi nào ta có thể đầu tư cho điện ảnh cách độc lập mới có thể trở thành mục tiêu của Chương Địch. Nhưng vào lúc này, cho dù chỉ là người quen, Chương Địch cũng phải mềm mỏng ôn hòa.

      Cậu chủ Bạch mời Chương Địch uống ly cà phê, những thứ ta có thể , Chương Địch đều có hứng thú, chuyện làm ăn ta cũng hiểu, trong giới ra mới giẫm được nửa bàn chân, già dặn bằng Chương Địch.

      Cậu chủ Bạch theo đuổi con , căn bản muốn những chuyện bọn họ biết, ảnh hậu cũng thế, ta về chuyện nhà tổ nhà họ Bạch bị ma ám, khiến Chương Địch chú ý.

      ta hỏi: “ đời thực có loại chuyện như thế sao?”

      Cậu chủ Bạch tiếng quốc ngữ thực lưu loát, để làm thân với ảnh hậu, đến việc xấu trong nhà cũng lôi tuồn tuột ra ngoài: “Trước đây tôi cũng tin đâu, nhưng mà vị đại sư kia rất có đầu có đũa, cái gì mà di thái thái, cái gì mà hát tuồng, những chuyệnnày bà nội tôi cũng chưa từng với bọn tôi.”

      Nhưng sau này điều tra ra, vậy mà lại có người này .

      “Ở ngay trong những tờ báo cũ ấy, hiểu rồi đúng , có cả ảnh Ngọc Đường Xuân hát sân khấu.” Bạch lão thái gia dùng nhiều tiền đưa vị di thái thái này từ kinh thành về, đến Thượng Hải làm cho ta sân khấu, chính là lấy đây làm cớ để kết giao với quan to hiển quý ở đất Thượng Hải.

      Lúc ấy, báo chí đưa tin chuyện này, việc làm ăn của nhà họ Bạch càng ngày càng phát đạt.

      Cậu chủ Bạch nhìn thấy tờ báo cũ này, còn váng cả đầu mà cảm khái, người nhà họ Bạch đúng là có truyền thống bao nuôi con hát, kéo dài đến tận bây giờ, nhưng mà lời này ta dám ra trước mặt Chương Địch.

      Sau đó bao nuôi Hoa hậu Hoa Quốc cũng thế, nửa là vì chuyện làm ăn. Năm đó Hoa hậu Hoa Quốc thi, nhà họ Bạch còn đầu tư tiền, chỉ có chỗ đứng vững vàng tại Thượng Hải mà còn kiếm được mối hời lớn.

      Chương Địch vốn coi ta là chỗ giết thời gian, ta thực quá nhàm chán rồi, ngờ lại nghe thấy những thứ này, ta nghĩ ngợi, hỏi: “Có thể mời vị cao nhân tới kia tới xem cho tôi được ?”

      Cậu chủ Bạch lập tức nghe lời làm theo, gọi điện ngay cho Tiền Nhị, ngờ lại dễ dàng mời được A Kiều tới như thế.

      A Kiều thèm để ý, là con ma muốn tu luyện niết bàn, sao có thể so đo với kẻ xui xẻo, nhìn Chương Địch lượt từ xuống dướng, vận may của Chương Địch thực kém đến mức sắp chết đến nơi rồi.

      Dùng ánh sáng vàng khắp người A Kiều giờ chiếu rọi lên người Chương Địch cũng chỉ có thể đẩy lùi đám sương đen kia chút.

      Cậu chủ Bạch biết Chương Địch khó tính, cáu kỉnh, nhưng A Kiều lại càng khó tính, ta hòa giả: “ Chương thế là chưa biết rồi, tôi nghe tuổi càng trẻ, lực thông linh lại càng…”

      “Vớ vẩn.” A Kiều ngắt lời ta, với Chương Địch, “ đừng nghe ta , ta chẳng biết gì đâu.”

      khó chịu ban đầu của Chương Địch tan , ta nhướn mày, gỡ kính râm xuống, nhìn A Kiều : “, Trần, có phải nhìn ra gì rồi chẳng?”

      A Kiều nhìn vào mắt ta, tử khí mặt ta còn dày đặc hơn cả Hình Phỉ lúc trước: “Tôi nhìn ra là sắp chết rồi.”

      Cậu chủ Bạch: …

      Trực tiếp đơn giản như vậy sao?

      ta nhanh chóng đứng dậy, nóng lòng muốn rời khỏi chiến trường giữa hai người phụ nữ: “ Trần muốn ăn gì ?”

      A Kiều hề khách sáo, gọi món: “Bánh ngọt.” Tuy ăn cơm no nhưng luôn có cái dạ dày khác cho đồ ngọt.

      Cậu chủ Bạch vừa , Chương Địch liền hỏi ngay: “ Trần định lấy những lời này tới dọa cho tôi sợ sao?” Con còn trẻ biết trời cao đất dày, những chuyện như thế ta thấy nhiều rồi.

      A Kiều rất bực bội, nhịn Chương Địch lần, muốn nhịn ta lần thứ hai nữa: “Bình thường lúc ngủ nghe thấy tiếng gì sao?”

      Lúc ngủ là lúc thần hồn yếu ớt nhất, cái vốn thể nghe thấy cũng có thể nghe thấy, chỉ là sau khi tỉnh lại, bản thân biết mà thôi.

      Chương Địch lắc đầu, ta uống thuốc ngủ liều cao để vào giấc ngủ. Cứ coi như ban đêm có chuyện gì xảy ra, ta cũng biết, nhưng trong phòng ta có camera theo dõi và thiết bị chống trộm, chưa từng nhận được cảnh báo gì.

      “Thế tối nay đừng ngủ nữa.”

      “Thế thôi à?” Chương Địch hỏi.

      Cậu chủ Bạch bưng bánh ngọt vào, A Kiều chẳng hề khách sáo : “Đợi đến khi tin tưởng lời tôi , tự nhiên tìm đến nôi.”

      nhìn Chương Địch rồi thêm câu: “Nhanh chút, chẳng còn bao nhiêu thời gian đâu.”

      Giống như nhà họ Bạch, biết được lợi hại mới biết sợ hãi. Kiểu như Chương Địch chỉ là trong lòng có ý niệm, căn bản chưa biết lợi hại, ta tin có người có thể dùng cách này để hại người.

      Thấy A Kiều đứng lên chuẩn bị , ta cũng ngăn A Kiều lại, thần sắc vẫn liên tục do dự như cũ.

      Lần này A Kiều có thể khẳng định với Hạng Vân Độc, Chương Địch đúng là tin những thứ này , phán đoán của là đúng.

      Vừa ra ngoài gọi điện cho bạn trai, Hạng Vân Độc gửi vị trí, A Kiều nhanh chóng tới đó, thấy Hạng Vân Độc ngồi trong KFC, trước mặt là ly cà phê. hỏi: “Vụ án lớn của sao rồi?”

      Chứng nhận quỷ sai sáng đỏ lên như thế mà lại chẳng có chuyện gì.

      Hạng Vân Độc cũng cảm thấy kỳ quái nhưng chứng nhận quỷ sai vẫn tỏa sáng lấp lánh, càng lúc càng lấp lánh, ngồi bên cửa sổ, vẫn cứ đợi chỉ thị tiếp theo.

      A Kiều mua cốc kem chocolate lớn, ăn hết miếng này lại xúc miếng khác. nhìn ra ngoài cửa sổ, chán chết được, ra ngoài làm nhiệm vụ với bạn trai, cuối cùng nhiệm vụ mãi chẳng tới.

      A Kiều định đưa miếng kem vào miệng, biểu cảm khuôn mặt thay đổi, ổn lắm.

      đưa tay lắc lắc tay Hạng Vân Độc: “Hạng Vân Độc…”

      Ánh mắt Hạng Vân Độc cũng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

      đường người lại lại liên tục, sắp đến Tết, ngọn cây hai bên đường đều treo đèn đủ màu, có đèn lồng hình bông tuyết, chớp nháy liên tục.

      Các nhà buôn bán đều khuyến mại, đẩy mạnh tiêu thụ, lượng người rất lớn, trung tâm thương mại đối diện kia liên tục có người ra ra vào vào.

      A Kiều ngậm miếng kem trong miệng, nuốt trôi, thấy cứ người người qua trước mặt lại có ba bốn người mà tử khí mặt cực kỳ dày đặc, vẫn còn sững ra đó, Hạng Vân Độc kéo , chạy ra khỏi cửa nhà hàng.

      nhìn chằm chằm từng người có tử khí dày đặc đường, thấy bọn họ cười cười, tất cả đều về cùng hướng, hết người này đến người khác vào con đường phía trước trung tâm thương mại kia.

      Hạng Vân Độc đưa chân bước về phía trung tâm thương mại, phía sau có người vỗ lên vai .

      Hạng Vân Độc quay đầu nhìn lại, là Hàn Cương vỗ vai , lắc đầu với , ý bảo nhìn xung quanh. thấy hết quỷ sai này tới quỷ sai khác xuất .

      Bọn họ xếp hang đứng ven đường, chứng nhận quỷ sai nào cũng tỏa sáng, Hạng Vân Độc nhìn Hàn Cương.

      Hàn Cương : “Đây là chức trách của cậu.”

      “Em là cảnh sát, đó cũng là chức trách của em.”

      Last edited: 13/7/21

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :