1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @hayley Mình vẫn chăm sóc bản thân tử tế lắm, yên tâm nha. Thực ra mình cũng thích rảnh rảnh làm mấy chương liền luôn mà thi thoảng mới rảnh được như thế :v

      @Lyn Nguyễn: Ài... Truyện này k chuyển thể đc đâu, nếu chuyển phải đổi nhiều lắm vì dính khá nhiều bối cảnh lịch sử (về sau còn dính nữa), bên đó h k cho làm phim kiểu thế nữa, sợ xuyên tạc lịch sử. Cái bộ Nhạc sư đúng là cái hố luôn, k phải ta k thích nó, thích mới làm, tác giả viết ngược khá ok. Nhg k biết đen kiểu gì mà mấy lần làm gần hết chương là máy crash, mất khôi phục được. Haizzzzzzzzzzzz. Vậy nên mất khá lâu để lấy lại tinh thần làm.
      hayley thích bài này.

    2. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Hâhhaa Best mẹ ck của năm “ ko có con dâu phải có con rể”. Nàng đừng drop Nhạc sư nha. Tui ngóng từng chap luôn ấy.
      Iris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 109: A Kiều hôm nay tâm cơ ?

      có!

      A Kiều nằm giường, buồn rầu thở dài.

      Thị nữ tượng gốm người quỳ gối trước giường bưng hoa quả lên, người cầm dĩa cắm miếng đưa tới tận miệng A Kiều.

      nhai mấy cái lại thở dài tiếng: “Ai.”

      Sở Phục cầm máy tính bảng lên, đưa tới trước mặt A Kiều: “Nương nương có muốn xem phim ?”

      có tâm trạng.” nhổ vỏ quả ra, khi nãy vừa mới gửi tin nhắn cho , đón được mẹ xong đến cái tin cũng có.

      Người xấu! Còn đến ăn cơm với !

      Sở Phục thể tới gần A Kiều, đành đứng ở mép giường bên cạnh , thấy phiền não bèn : “Nương nương đừng lo, giấu được bao lâu đâu.”

      Hạng Vân Độc có muốn giấu cũng giấu nổi, có dọn dẹp nhà cửa sạch cũng chẳng có tác dụng gì, góc nào Sở Phục cũng để ít đồ của A Kiều lại, mẹ vừa nhìn thấy biết ngay từng có ở lại trong căn nhà này.

      mắc áo có quần lót chưa cất, trong máy giặt có chiếc áo ngủ quên chưa phơi, trong tủ lạnh có mới pudding dâu tây và kẹo mút, trong phòng tắm còn để lại chiếc bàn chải đánh răng màu hồng phấn.

      Sở Phục xem giờ giấc, giờ hẳn là bị phát rồi.

      Giọng điệu nàng ta ôn hòa: “Nương nương muốn ăn gì ạ?”

      A Kiều rúc đầu vào trong chăn, giả vờ như mình muốn ăn cơm, thiếu nữ trong phim truyền hình lúc khó chịu đều chịu ăn cơm, giả vờ lúc lại thò đầu ra: “Ăn lẩu cay .”

      Sở Phục cúi đầu đáp: “Vâng, ta làm ngay.”

      Trong khi đó, Hạng Vân Độc giải thích với bà Bạch Mỹ Lan về cái quần kia.

      Sau khi dọn dẹp hết tất cả đồ đạc, kiểm tra toàn diện lần, tuyệt đối thể để sót bất cứ thứ gì, hơn nữa sơ hở ràng như thế này, chắc chắn là có người cố ý để lại.

      Bà Bạch Mỹ Lan nuôi con trai lớn đến nhường này, từ trước đến này vẫn chưa chứng kiến điệu bộ nên lời của nó bao giờ: “Con , mẹ nghe.”



      Hạng Vân Độc đứng dậy, ra ban công, lấy quần lót xuống, vo thành cục nhét vào túi quần.

      Bà Bạch Mỹ Lan cười ngoác cả miệng, con trai lớn rồi, phải giữ mặt mũi cho nó, bà bỏ qua vấn đề này: “Thế khi nào đưa về đâu cho mẹ xem mặt nào? Có phải là chị cậu bạn cùng trường kia của con ?”

      Vừa mới hỏi xong, tự bà lại lắc đầu: “Chắc chắn là phải rồi.”

      Hạng Vân Độc lại tò mò ngược lại: “Sao mẹ biết là phải?”

      Bà Bạch Mỹ Lan biết Khương Mật. Lúc gọi điện thoại, bà nghe con trai kể lần, bảo tiếp xúc, lúc đó bà Bạch Mỹ Lan hỏi Hạng Vân Độc có thích người ta .

      Hạng Vân Độc suy nghĩ lát rồi mới vẫn chưa tới bước thích.

      “Mẹ nhìn lầm đâu, con trai mẹ có gì mẹ biết chứ, nếu như con mà thích ấy từ lần gặp đầu tiên thích rồi.” Lúc đó bà Bạch Mỹ Lan vừa nghe xong biết hai người đến đâu, tính cách của con trai bà từ rất ràng, thích chính là thích, thích dù có tiếp tục tiếp xúc cũng có tác dụng gì.

      Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, nghĩ đến chuyện mình bao giờ cũng bao dung cho A Kiều, hóa ra là ngay từ đầu thích rồi.

      Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.

      Bà Bạch Mỹ Lan càng nhìn càng thích: “Vui đến thế à, mẹ phải người cổ hủ, hai đứa ở chung rồi đăng ký kết hôn luôn , để mẹ xem Hoàng Lịch.”

      xong bà lôi di động ra, mở app, tra Hoàng Lịch xem gần đây có ngày nào phù hợp với việc gả cưới hay .

      “Mẹ, gấp quá.”

      Bà Bạch Mỹ Lan chọn được mấy ngày lành, nghĩ nghĩ lại vẫn cứ phải có ngày sinh và bát tự để tìm đại sư tính toán, chọn ngày tốt cho cả hai người đế làm lễ cưới.

      “Gấp cái gì, hết năm con 30 rồi đấy!” Mở miệng bà cho con trai thêm tuổi.

      Khi nãy bà vừa mới hớn ha hớn hở, giờ lại đổi sang bộ mặt khác, trêu chọc con trai: “Sao mà con sớm chút chứ hả! Con mà sớm chút giờ nhà cũng có nhà mới, xe cũng đổi xe mới, chỉ cần chờ con dâu mẹ vào cửa thôi đấy!”

      Bà Bạch Mỹ Lan lập tức liên lạc cho các chị em, hỏi xem có khu nhà nào có nhà mới , tin nhắn WeChat vừa được gửi , di động rung lên bần bật, bà gửi tin nhắn giọng : “Đúng rồi đấy, con tớ có bạn rồi, thấy bảo tốt lắm.”

      Tay bận miệng cũng bận, bà lại hỏi Hạng Vân Độc: “Có ảnh ? Gửi cho mẹ, mẹ xem nào.”

      Mấy lần Hạng Vân Độc định lên tiếng nhưng lần nào cũng bị đám chị em của bà Bạch Mỹ Lan cắt ngang, lúc đề cử nhà ở Giang Cảnh, lúc lại đề cử chỗ tổ chức hôn lễ, cả đám người này, có con ai mà chưa lập gia đình chứ, cũng chỉ còn có con trai bà Bạch Mỹ Lan thôi.

      Trước đấy còn hao tâm tổn trí tìm các chưa lập gia đình để chuẩn bị cho con trai bà xem mắt, giờ vừa nghe có đối tượng, họ lập tức chuyển sang lo lắng chuyện hôn lễ.

      “Nhanh lên!” Bà Bạch Mỹ Lan vội vã đòi ảnh chụp.

      Hạng Vân Độc mở di động ra tìm kiếm, bị bà Bạch Mỹ Lan giật luôn, đó là tấm ảnh chụp cho cầu đá, trước khi rời Ngô Trấn.

      Những tia nắng ban mai nhàn nhạt tỏa ra từ giữa những ngọn núi, A Kiều đứng cầu, phía sau dường như là khoảng mây mù, mỉm cười với ống kính.

      Bà Bạch Mỹ Lan trợn trừng mắt: “Đẹp đến thế này cơ à!”

      Cái loại ảnh du lịch này mà cũng có thể chụp đẹp, còn là cái kỹ thuật nhiếp ảnh của con trai mình nữa chứ, thế người biết đẹp đến mức nào. Lần này bà Bạch Mỹ Lan có mặt mũi rồi, mau chóng gửi ảnh lên cho các chị em trong group xem.

      người chơi thân với bà bảo: “Đây là kiểu tiên nữ mạng đến đây mà! Chị Bạch à, con trai chị tìm thôi, vừa tìm tìm được người đẹp thế này rồi.”

      Lòng hư vinh của Bạch Mỹ Lan được thỏa mãn, liếc nhìn con trai mình, lợn nhà mũi dũi trúng cây cải trắng tốt đẹp nhà người ta rồi.

      Bà bận rộn lắm cơ mà vẫn bớt chút thời gian hỏi con trai: “Con gặp cha mẹ ấy chưa đấy?”

      Thoạt nhìn tuổi cũng hơi , kết hôn ngay biết cha mẹ người ta có đồng ý hay .

      “Cha mẹ ấy đều còn nữa.”

      Bà Bạch Mỹ Lan hơi ngập ngừng: “À, thế trong nhà ấy còn có ai nữa ?”

      còn ai nữa.”

      Nhà còn ai nữa cũng chẳng sao, người tốt là được, cùng lắm bà vất vả chút, xử lý giúp hai đứa, dù sao cũng là con cái mình, bà Bạch Mỹ Lan hỏi tiếp: “Thế hai đứa quen biết nhau thế nào?”

      “Quen biết lúc phá án ạ, ấy cung cấp manh mối mấu chốt.” Câu này phải dối, đúng là A Kiều cung cấp manh mối mấu chốt trong vụ án của Hàn Cương .

      Nhiều năm như vậy rồi, bà Bạch Mỹ Lan chỉ có điều tiếc nuối duy nhất, đó chính là chỉ có thằng tiểu tử thối, thể sinh được đứa con thơm tho nào, bà vừa nghe thấy bảo nhà A Kiều chẳng còn ai, nhất định là dọn ra ngoài đơn mình, mà nghiêm mặt: “Thế mà con lại còn để người ta chuyển ra ngoài à?”

      biết suy xét, nhất định là làm tổn thương người ta rồi, mau mau dỗ, dỗ người ta về đây!

      xong bà đứng dậy, lao ra phòng khách kêu lên: “Lão Trần! mau đặt khách sạn, em muốn mời con dâu ăn cơm.”

      xong bà lại hấp tấp quay về phòng, mở ngay valise ra, cả nửa valise đều là quà tặng bà chuẩn bị sẵn.

      Có nước hoa, có mỹ phẩm, còn có cả chiếc túi xách màu đỏ mới ra. Năm mới mà, cầm cái túi đỏ nhìn có khí phải biết, bà túm lấy Hạng Vân Độc: “Con xem, thích cái nào nhỉ?”

      Tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho nghiệp xem mắt của Hạng Vân Độc, trong bảy thể nào chẳng có hai có lần gặp thứ hai. Sắp Tết đến nơi rồi, thể nào chẳng phải tặng quà, ban đầu tặng nước hoa mỹ phẩm, xác định quan hệ rồi tặng túi xách.

      Hạng Vân Độc biết nhãn hiệu nào là nhãn hiệu nào, nhưng cái túi này là nhãn hiệu A Kiều hay dùng. lấy chiếc túi xách ra, bà Bạch Mỹ Lan vỗ vỗ con trai: “Đúng là tinh mắt, bộ sưu tập thu đông mới nhất đấy. trước khi về mẹ cố tình chọn mua, con mau thay quần áo , chuẩn bị đón người ta.”

      Hạng Vân Độc lại nhìn sang loạt nước hoa nam: “Cái này là cái gì? Cũng để đem tặng à?”

      Đây là đồ bà Bạch Mỹ Lan bổ sung tại chỗ máy bay, bà chuẩn bị tinh thần phải tặng quà cho con rể, nam nữ gì chẳng thế, rót chén nước thể chén đầy chén vơi được.

      Bà lấy đống hộp ra, nhét vào tay Hạng Vân Độc, câm nín chuyện con rể: “Đây là quà mẹ tặng con.”

      Hạng Vân Độc còn chưa vấn đề mấu chốt ra, bà Bạch Mỹ Lan đẩy con trai ra ngoài: “Con gọi điện, mau chóng liên lạc cho người ta tí .”

      Cách cánh cửa, Hạng Vân Độc cuối cùng cũng có cơ hội cho bà Bạch Mỹ Lan: “Mẹ, ấy vẫn học.”

      Bà Bạch Mỹ Lan căn bản nghiêm túc lắng nghe, ừ bừa mấy tiếng, vẫn nghĩ là bạn của con trai còn là sinh viên.

      Hạng Vân Độc vốn định từ từ rồi , ai ngờ lại bị cái quần lót bán đứng, gọi điện cho A Kiều: “Bị mẹ phát rồi, mẹ muốn gặp em, qua đón em.”

      A Kiều lăn giường giả vờ mệt mỏi, lăn lóc ngồi dậy, tắm rửa gội đầu sấy tóc, thị nữ tượng gốm giúp thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác.

      Tất cả đều là kiểu thục nữ tạp chí, A Kiều mặc váy liền trong bộ sưu tập mới ra mùa thu năm nay, hơi mỏng, thiết kế váy toàn theo phong cách kinh điển, thiết kế cái eo nhấn ở vòng eo, bên ngoài kết hợp với áo dệt kim ngắn hở cổ cùng họ màu, giá cả vừa phải nhưng nhìn rất sang.

      Đó là đồ A Kiều lấy từ người người mẫu xuống, kể cả chuỗi vòng cổ ngọc trai.

      Mặc cả bộ lên người, thoạt nhìn lớn hơn ba bốn tuổi.

      Lúc Hạng Vân Độc tới đón thấy tóc cũng uốn, còn trang điểm , áo khoác hở cổ khoác lên vai, xách chiếc túi , muốn bao nhiêu thục nữ có bấy nhiêu thục nữ.

      A Kiều tươi cười: “Thế nào?”

      Hạng Vân Độc tới, ghé sát vào : “Xinh đẹp lắm.”

      Ba chữ khuấy động cả tâm hồn, Hạng Vân Độc lại chủ động hôn lần nữa, nhàng hôn cái, bộc bạch tiếng lòng: “Có thể là , từ lúc mới gặp em, thích em rồi.”

      phải là người dễ gần nhưng từ ngày đầu tiên gặp A Kiều đưa về nhà.

      Tự nhiên A Kiều lại được tỏ tình, mặt cũng đỏ, mắt cũng đỏ, khịt khịt mũi cảm động muốn khóc.

      Giữa hai người, người liên tục tỏ tình chính là A Kiều, cuối cùng cũng đến phiên Hạng Vân Độc: “Những chuyện đồng ý với em đều làm được, em đừng lo lắng.”

      Đừng có lén giấu quần lót.

      A Kiều vẫn còn chưa biết mình bị hiểu lầm, mãi đến khi Hạng Vân Độc lấy miếng tam giác nho kia từ trong túi quần ra, vẫn chớp chớp mắt nhìn.

      Lòng bàn tay Hạng Vân Độc ướt nóng, đây chính là trở ngại cuối cùng giữa hai người buổi tối hôm đó, thứ bảo vệ lý trí của nhưng lại liên tục đốt cháy tình cảm.

      móc ngón tay vào chiếc quần ren: “Cái này, để quên ở ban công, bị mẹ nhìn thấy.”

      Bà hình như còn rất vui. Từ khi bà Bạch Mỹ Lan ra nước ngoài, Hạng Vân Độc cũng hiểu nổi bà cho ràng nữa.

      A Kiều ăn mặc thục nữ như thế này, tự cho cái vỏ bọc ngụy trang này của mình trăm điểm, ngờ cái quần lót lại bán đứng , lập tức ngã ra đằng sau, lăn lên giường giả khóc hu hu: “Làm sao bây giờ, mẹ ghét em chứ?”

      Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, còn tưởng là A Kiều là bé tâm cơ, nếu phải , đó chính là Sở Phục.

      quay đầu nhìn lại, Sở Phục mỉm cười, cực kỳ tao nhã hành lễ với , sau đó bay ra ngoài. Trước khi bay ra ngoài, nàng ta còn nhìn về phía A Kiều giường, ý bảo Hạng Vân Độc an ủi cho tốt.

      Hôn đến tê cả lưỡi, tâm trạng của bé Kiều cuối cùng mới tốt hơn chút, gặp mẹ chồng tương lai với Hạng Vân Độc.

      Bà Bạch Mỹ Lan đợi cả buổi, cuối cùng cũng đợi được xe của con trai. Cửa xe mở ra, A Kiều bước từ xe xuống, bà Bạch Mỹ Lan nhìn lượt từ đầu đến chân , há hốc miệng, đẩy chồng mình cái: “Lão Trần ơi, thế này là con trai em dũi được cây cải bằng phỉ thúy rồi.”

      Last edited: 22/6/21
      Alice Huynh, cỏ28, hayley2 others thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 110: A Kiều hôm nay gặp mẹ chồng ?

      Gặp chứ!

      Mắt bà Bạch Mỹ Lan sáng bừng lên, bà nghe bạn của con trai từ cha mẹ, còn tưởng là cây cải đắng, bà còn chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

      cho cùng xem ảnh cũng chỉ có thể nhìn ra được có xinh đẹp hay , có khí chất hay , tính cách có tốt hay phải gặp người .

      Bà Bạch Mỹ Lan thích những có tính cách thoải mái phóng khoáng, những đối tượng xem mắt mà bà chọn cho con trai cũng là kiểu mặt tròn mắt to, vừa nhìn thấy sang sảng.

      Lúc tới bà còn lẩm bẩm cả trăm lần trong lòng, con trai thích là được, bà nhất định bắt bẻ.

      Cuối cùng A Kiều vừa xuất , khí chất thế này, ăn mặc thế này, Bạch Mỹ Lan nhìn con dâu tương lai, lại nhìn sang con trai mình, cái áo khoác da này hình như được mua từ thời mới vào đại học.

      Tự dưng lại thành ra phong cách phục cổ phổ biến giờ.

      Bà Bạch Mỹ Lan có cảm giác như thể con lợn nuôi trong ngôi nhà của mình dụi trúng vào cây cải phỉ thúy trồng trong biệt thự nhà người khác, tự nhiên có cảm giác tự hào.

      nghĩ phải chào hỏi thế nào cho tốt, bà nhìn thấy con trai mình xách trong tay chiếc thùng ngâm chân chạy bằng điện, bà Bạch Mỹ Lan thầm gật đầu, này, nhìn còn trẻ, nhưng biết cách sống đấy.

      Bà liền kéo tay A Kiều: “Kiều Kiều đúng , đừng gọi , người nhà cả, gọi là mẹ.”

      “Mẹ, mẹ thế này cũng…”

      Lúc tới đây, Hạng Vân Độc liên tục chuẩn bị tâm lý cho A Kiều. Lúc ở xe, tương đối uyển chuyển, mẹ mình rất nhiệt tình, bảo A Kiều đừng xa cách quá.

      ngờ A Kiều hoàn toàn có khoảng cách gì, tươi cười, đồng ý luôn: “Con chào mẹ.”

      Bà Bạch Mỹ Lan dạt dào đắc ý, lườm con trai cái, kéo tay A Kiều vào bàn, Hạng Vân Độc cầm chậu ngâm chân, với chú Trần ở phía sau.

      Trần Tùng Lương bật cười: “Chả mấy khi mẹ con vui như vậy, cả năm nay ở nhà bà ấy nhắc nhắc lại biết bao nhiêu lần.”

      Đối với người cha dượng này, Hạng Vân Độc vẫn cực kỳ cảm kích và tôn trọng, Trần Tùng Lương lên tiếng, cũng gì nữa, Trần Tùng Lương tiếp: “Hai nhà chúng ta cũng lâu lắm chưa gặp nhau, con càng lớn càng giống bố con.”

      Thực ra từ lâu Hạng Vân Độc còn nhớ bố mình trông như thế nào nữa, lúc ấy còn quá, nhưng trong nhà có bày ảnh bố, biết đây là lời khách sáo thôi.

      Trần Tùng Lương thấy tin, lại cười: “Vẻ ngoài là thứ yếu thôi, cái sức lực này của con đúng là giống hệt bố con.”

      Ở đằng trước, bà Bạch Mỹ Lan và A Kiều bàn bạc đến chuyện mua nhà mới ở đâu, tiệc cưới là kiểu Trung hay kiểu Tây hơn: “Hôn lễ kiểu Tây đẹp đẹp, nhưng mấy năm nay hôn lễ kiểu Trung thịnh hành, cũng đẹp lắm, con mà mặc bộ đồ dâu kia nhất định là rất đẹp.”

      Mặt A Kiều đổ bừng, rất thích người khác khen . Mẹ của Hạng Vân Độc còn biết khen hơn Hạng Vân Độc nhiều.

      Bà Bạch Mỹ Lan càng nhìn càng thích bé này, đôi mắt trong trẻo tâm hồn cũng đàng hoàng, bụng dạ lươn lẹo lòng vòng, thoạt nhìn có vẻ rất phóng khoáng, diện mạo càng nhìn càng thấy sang, đứng bên cạnh con trai đẹp đôi vô cùng.

      Nhân lúc đồ ăn còn chưa được đưa lên, bà đánh tiếng: “Ở bên ngoài làm gì? Cứ về nhà mà ở.”

      rồi liếc Lão Trần cái, với Hạng Vân Độc: “Mẹ và chú Trần của con đến chỗ chú ấy ở thôi cho hai người các con thoải mái chút.”

      Trần Tùng Lương cũng bảo: “Đúng thế, ở công ty có mấy vụ làm ăn cần xử lý, định ở lại mấy tháng, mẹ con là sợ con ở mình đơn, giờ hai con ở với nhau, thế chúng ta quấy rầy nữa.”

      Bà Bạch Mỹ Lan xong liền nhìn A Kiều, vỗ lên tay : “Tiểu tử thối với mẹ, nếu nó mà sớm chút phải khiến con chuyển đến chuyển rồi.”

      xong bà gắp cho A Kiều miếng ngó sen nhồi gạo nếp, trong miệng A Kiều thấy ngọt, trong lòng cũng ngọt, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Vâng ạ.”

      Bà Bạch Mỹ Lan lại càng vui vẻ: “Cơm nước xong xuôi chúng ta về chuyển luôn, sắp hết năm tới nơi rồi, sao mà có thể để con mình ở bên ngoài chứ.”

      Cũng chẳng biết cha mẹ con bé qua đời từ khi nào, sống mình, nhất định là sống khổ lắm đây mà.

      Bà Bạch Mỹ Lan dùng đũa chọc chọc con trai, truyền thụ bí quyết cho A Kiều: “Nó ấy mà, con đừng nhìn bề ngoài của nó, mặt lạnh tim nóng, nhất định là rất tốt với vợ, sau này nó mà khiến con tức giận, con cứ gọi điện cho mẹ, mẹ giúp con mắng nó.”

      Đôi mắt đen láy của A Kiều liếc qua liếc lại, bên trái là Hạng Vân Độc, bên phải là mẹ Hạng, Hạng Vân Độc cầm cái bát sạch, tự gắp thức ăn cho A Kiều, toàn chọn đồ thích ăn.

      vừa đặt chiếc bát xuống trong tầm tay A Kiều, A Kiều nhớ tới bài đăng mạng, mẹ chồng ghét nhất là con dâu thân thiết với con trai!

      tiện tay bưng bát đồ ăn lên, đặt xuống bên cạnh, trong tầm tay bà Bạch Mỹ Lan.

      Cả đời bà Bạch Mỹ Lan cũng chưa được con trai săn sóc như thế bao giờ, trong lòng biết là cho A Kiều, nhưng thấy dáng người nho , lại còn gầy, phải ăn nhiều chút mới được.”

      “Nó ý à, tật xấu cũng nhiều lắm, chẳng biết giống ai, dù sao nhất định phải là giống mẹ rồi.”

      Bà Bạch Mỹ Lan câu rũ bỏ hết trách nhiệm: “Trong đám tật xấu đấy tật xấu lớn nhất chính là thích nghiêm túc, nếu nó mà giảng đạo lý với con, con cứ mè nheo với nó, thế là nó biết làm gì.”

      Chiêu này cần bà Bạch Mỹ Lan dạy A Kiều cũng biết rồi, len lén nhìn sang Hạng Vân Độc.

      Mặt Hạng Vân Độc đầy vẻ biết phải gì: “Ăn cơm .”

      Bà Bạch Mỹ Lan có con , lâng lâng suốt cả bữa cơm, còn chụp selfie với A Kiều, up ảnh lên group cho các chị em cùng xem, cả bữa cơm bận rộn từ đầu đến cuối.

      Trần Tùng Lương và Hạng Vân Độc chuyện phiếm: “Nghe mẹ con bảo giờ con là đội trưởng ở phân cục rồi hả?”

      “Phó đội trưởng ạ, thời gian nữa con lên tổng cục với cục trưởng Giang.”

      Hạng Vân Độc chẳng có gì phải giấu giếm Trần Tùng Lương, .

      Trần Tùng Lương cũng hoàn toàn kinh ngạc, cũng đến lượt Lão Giang rồi, ông ta gọi thêm hai bát tổ yến cho hai người phụ nữ, mỉm cười : “Ừ, Lão Vương cũng đến tuổi, đến lúc rút lui rồi, bận rộn cả đời, cũng phải tới lúc hưởng phúc cùng con cháu.”

      Trong mắt ông có chút hoài niệm: “Tính Lão Giang vẫn thế hả? Quá độc, chẳng thân thiết với ai cả, trong cả đám chúng ta, ông ấy chỉ thân với bố con, nhiều năm thế rồi mọi người vẫn chưa tụ họp với nhau lần nào, phải tụ tập lần mới được.”

      Trần Tùng Lương từng cùng làm cảnh sát với bố của Hạng Vân Độc, Lão Vương là người lớn tuổi nhất trong đội, có kinh nghiệm nhất, những người năm ấy giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ.

      Hạng Vân Độc vẫn chưa từng hỏi xem tại sao Trần Tùng Lương lại làm cảnh sát nữa mà quay sang làm buôn bán.

      Chuyện cục trưởng Giang thân với bố , đây là lần đầu tiên nghe , lúc bố qua đời, Hạng Vân Độc còn quá , vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra.

      Cục trưởng Giang tuy là đồng đội cũ của bố nhưng trong lúc làm việc, hai người chưa từng lẫn lộn việc công và việc tư. Ngoại trừ hơi quan tâm hơn chút, Lão Giang vẫn luôn dựa vào năng lực cá nhân để đánh giá .

      Trần Tùng Lương : “Chú còn nhớ lúc chú , ông ấy vừa mới kết hôn, giờ thế nào rồi?”

      “Con của cục trưởng Giang cũng ở phân cục của bọn con, cũng làm nhiệm vụ tuyến đầu, lần này được phân tới phân cục là do có kết quả học tập hạng nhất.”

      “Có tương lai, có tương lai, mấy đứa con ai cũng có tương lai, chỉ có hai đứa con trai kia của chú, cả ngày chỉ khiến chú lo lắng.” Trần Tùng Lương nghĩ đến con trai thấy đau đầu, ỷ vào nhà mình kiếm được tí tiền mà ăn chơi đàng điếm, ôm người mẫu tóc vàng, mỗi tuần đổi .

      Trần Tùng Lương biết phải làm gì với bọn họ: “Chú nhìn cũng tức mắt lắm chứ, nhưng chẳng còn cách nào, nếu được như con tốt rồi, khiến bố con cũng mát mày mát mặt!”

      Hai bên đều tán gẫu, bà Bạch Mỹ Lan đến bước phải tặng quà gặp mặt cho A Kiều, bà lấy chiếc túi xách kia ra, trong túi nặng trĩu cơ man nào là nước hoa son môi.

      “Mẹ cũng biết người trẻ tuổi các con thích cái gì liền mua hết những màu khó mua nhất ở cửa hàng.” Bà càng nhìn A Kiều lại càng thích, sinh con thích , điều tiếc nuối lớn nhất đời này của bà chính là thể sinh được con .

      A Kiều cực kỳ thích mẹ Hạng, thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm, sợ mẹ Hạng ghét giống như Vương thái hậu nữa.

      A Kiều hơi nheo mắt đưa tay ra, nắm lấy tay Hạng Vân Độc dưới gầm bàn. Hạng Vân Độc nắm lại tay , bảo phải lo, cứ coi như mẹ thích cũng để ý.

      Bà Bạch Mỹ Lan liếc qua là biết hai người làm gì, chút kỹ xảo này làm sao qua mắt bà được, ai dà, hai đứa thân thiết thế này, chừng sang năm bà có thể bế cháu rồi.

      Con dâu xinh đẹp thế này, sinh con nhất đụng cũng rất đáng , đến lúc đó khoe mấy cái ảnh trong vòng bạn bè, nhất định được like nhiều hơn con nhà người ta,

      Bà Bạch Mỹ Lan càng nghĩ càng xa, hận thể lập tức mua nhà đặt khách sạn. Cuối cùng vẫn cứ là Trần Tùng Lương thấy bà càng càng kích động, vỗ vỗ bà, đầy vẻ chiều: “Muộn rồi, chúng ta cũng về nhà nghỉ ngơi thôi, hành lý tôi cử người đưa về sau.”

      “Đúng thế đúng thế, các con cũng phải dọn đồ , ngày mai mẹ con mình làm móng, mẹ đưa con gặp các chị em của mẹ.”

      “Mẹ, ấy còn phải học.” Hạng Vân Độc bỏ qua điểm quan trọng, cứ để mẹ cho là A Kiều học đại học .

      Bà Bạch Mỹ Lan thất vọng: “Thế cuối tuần , cuối tuần mẹ con mình với nhau.” Bà muốn đưa A Kiều tới mộ người chồng mất, để Lão Hạng cũng được nhìn xem con trai trưởng thành rồi, tìm được bạn xinh đẹp như vậy nữa.

      A Kiều mới dọn ra ngoài đêm lại dọn về, chỉ huy thị nữ tượng gốm bày hết những đồ đôi mua ra, cả nhà đều phải được bày biện thành tổ ấm tình .

      nhảy bổ lên lưng Hạng Vân Độc: “ giờ em là bạn được mẹ đồng ý nha, về sau làm vợ .”

      cười hì tiếng, tựa vào vai Hạng Vân Độc, kề tai cho , và mẹ Hạng add WeChat của nhau rồi, mẹ Hạng lưu tên là “Tiên nữ ”.

      Hạng Vân Độc đưa tay vỗ lên mông : “Thế tiên nữ nhà họ Hạng có đói ?”

      Khi nãy ăn cực kỳ từ tốn, chỉ bằng phần ba sức ăn bình thường, dám ăn nhiều, sợ làm mẹ Hạng phát sợ.

      “Đói,” A Kiều cười, gối đầu lên vai , sao cái gì cũng biết thế biết, lẩm bẩm rồi quặp chân lên eo Hạng Vân Độc, “Xuất phát! Chúng ta ăn lẩu cay!”

      Trúc Khải, cỏ28hayley thích bài này.

    5. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Ngưỡng mộ a Kiều ! M chưa về gặp mặt nhà bạn trai mà họ k thk mình! hâm mộ a Kiều có nhà ck quý như thế!
      Iris N thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :