1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 99: A Kiều hôm nay nằm vùng ?

      Nằm vùng!

      Hạng Vân Độc lái xe về Giang Thành, xe còn vẫn còn ít đồ ăn vặt chuẩn bị cho A Kiều. A Kiều tự lấy ra ăn, mỉm cười, đút cho Hạng Vân Độc mấy miếng.

      Hạng Vân Độc căn bản thích ăn những thứ kiểu như kẹo dẻo trái cây, chocolate và snack khoai tây.

      Nhưng biết đây là những thứ A Kiều thích ăn, chịu chia cho nửa là có lòng, nên chỉ ăn mấy miếng rồi : “ no rồi, cần đâu.”

      Lúc này A Kiều mới đút cho nữa, vui vẻ nhai mình, nghĩ kỹ rồi, phải phá hang ổ của cái lớp nữ đức kia.

      Hơn nửa lực chú ý của Hạng Vân Độc đều tập trung vào A Kiều, chóp mũi hơi nhếch lên, Hạng Vân Độc biết định làm gì.

      Những thứ kia đúng là khốn nạn , nhưng sau lưng có liên quan đến lợi ích của nhiều bên, A Kiều mình, an tâm.

      “Em muốn khiến những lớp nữ đức thể lên lớp được nữa phải ?” Hạng Vân Độc hỏi.

      A Kiều cắn miếng kẹo dẻo trái cây, nghi hoặc trong lòng, sao mà cái gì cũng biết thế biết!

      Vừa thấy chân mày giật giật, Hạng Vân Độc biết mình đúng, nghĩ gì cũng lộ hết cả ra mặt, chỉ cần quan sát kỹ càng chẳng có gì là khó đoán cả.

      “Em có muốn làm cho nhiều người biết đến hơn ? Giải quyết vấn đề từ gốc rễ?” Hạng Vân Độc xem tấm danh thiếp kia rồi, vậy mà cái Hồng Mông nữ học mở được bảy tám chi nhánh, đa phần là mở ở nông thôn, ngờ còn từ từ phát triển về hướng Giang Thành.

      A Kiều gật gật đầu, mắt chớp chớp chăm chú nhìn Hạng Vân Độc, đương nhiên là muốn rồi!

      Cách của cùng lắm làm mấy nữ giảng viên kia thể năng dạy học được nữa, nhưng thể nào cũng có người tiếp tục giảng bài, trường học cũng chẳng bởi hai kiện mà đóng cửa.

      Vốn định tiện tay bắt mấy con ma đường, bảo họ trường nữ học làm ầm ĩ, làm cho những người trong trường đêm nào cũng gặp ác mộng.

      Đến nội dung cũng có sẵn luôn rồi. phải là rửa chân cho chồng, quỳ xuống trước mặt cha mẹ chồng sao? Thế tạo ra ảo cảnh, bắt bọn họ ngày nào cũng rửa chân, ngày nào cũng quỳ, đánh được đánh lại, mắng được mắng lại, đêm nào cũng phải nếm mùi, ai bảo bọn họ kiếm thứ tiền độc ác này chứ!

      Đến cả triều Hán như A Kiều cũng tin những thứ này, muốn ấn đầu xuống, bắt thừa nhận phụ nữ thấp hèn hơn đàn ông nhất định được đâu.

      A Kiều siết chặt tấm bát quái vỡ, Ngô thiếu gia có thể dùng nó để khống chế toàn bộ thị trấn để tạo ra ảo cảnh, vậy cũng có thể dùng cái này làm chút việc , dù sao những chiêu trò tra tấn người ta dưới Địa Phủ cũng nhiều lắm.

      Hạng Vân Độc nhìn , thấy đầy vẻ chờ mong, giải thích cho : “Những người này thực ra khác bán hàng đa cấp bao nhiêu, lợi dụng nhược điểm và điểm mù của con người.”

      Nếu tại sao tất cả những nữ giảng viên đó ai cũng ăn mặc sang trọng như thế, căn bản là muốn nâng cao chính mình lên, khiến những học sinh tới học lớp nữ đức đó nhận định rằng bọn họ có cuộc sống mỹ mãn, muốn thông qua câu chuyện của bọn họ để thu hoạch cái gọi là kinh nghiệm thành công.

      Đa phần là bọn họ muốn lừa gạt những phụ nữ có trình độ văn hóa cao. Nhưng mà đọc sổ tay tuyên truyền của bọn họ, vậy mà bọn họ còn nhắm thẳng mũi giáo vào những đứa trẻ con còn chưa có nhận thức ràng về thế giới.

      Ngoại trừ trường nữ học, còn có cả trại hè nữ học Đông Lệnh Doanh, nêu cao khẩu hiệu phát huy văn hóa truyền thống, tuyên truyền những thứ này cho bọn trẻ.

      người khi nhầm đường, tư duy tiếp tục sâu lý thuyết sai lầm đó.

      muốn làm phải diệt tận gốc.” Hạng Vân Độc cười khẽ.

      Phải quay được video, biên tập lại những đoạn tuyên truyền nực cười đó, lột trần lớp vỏ được bọn họ chăm chút bọc kín kia ra, xé toang lớp da gọi là truyền thống kia, khiến tất cả mọi người được nhìn xem, thứ mà lớp nữ đức dạy cho cùng là cái gì.

      Những cách giải quyết của hóa ra chỉ là trị ngọn, trị được gốc, cách căn bản để đóng cửa trường nữ học chính là khiến ai cũng biết những thứ này là rác rưởi.

      A Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy cách này rất hay, hai mắt tỏa sáng, cảm thấy bạn trai mình vừa thông minh, vừa mạnh mẽ, lại vừa đẹp trai, đưa tay vỗ lên cánh tay Hạng Vân Độc.

      Đập cái liền dừng lại được, từ vỗ lại thành chọc, chọc cơ bắp phồng lên cánh tay , hỏi: “Hạng Vân Độc, khi nào lại hôn em nữa thế?”

      Giống như tối hôm đó ấy.

      Cơ bắp Hạng Vân Độc lập tức căng lên, nếu phải tố chấp tâm lý vượt qua thử thách suýt nữa trượt tay lái, hít hơi, vô cùng bình tĩnh : “ bé, đừng có suốt ngày nghĩ đến những chuyện đó.”



      Hạng Vân Độc làm, A Kiều học, Hạng Vân Độc chuyện phá hủy lớp nữ đức phải đợi đến ngày nghỉ cuối tuần, giờ nên quay lại trường học.

      A Kiều cảm thấy làm vậy để trả đũa, tai đỏ hết lên rồi, thấy mà.

      Vừa đến cổng trường, A Kiều nhìn thấy ngay hình bóng quen thuộc, ma nằm vùng ngồi xổm cột điện, còn nhiệt tình chào hỏi A Kiều.

      Cổng trường an tĩnh, truyền thông mấy hôm trước còn chen chúc ùn ùn kéo tới tan hết.

      Giờ nghỉ buổi trưa, A Kiều ngẩng đầu vào phòng học. Trịnh An Ni vừa nhìn thấy tự tới gần, mấy ngày nay A Kiều học, biết bọn họ đuổi đám truyền thông kia như thế nào.

      Trịnh An Ni còn cắt đoạn video ngắn, chuẩn bị riêng cho A Kiều xem.

      Phụ huynh học sinh ra tay, truyền thông làm ầm ĩ trước cổng trường như vậy, giáo Trình sợ hãi đến mức xin nghỉ dài hạn dạy nữa, nếu ảnh hưởng tới kết quả học tập của học sinh phải làm sao bây giờ?

      Mười mấy vị phụ huynh liên kết lại với nhau xuất kích, xếp thành tường người, chắn trước cổng trường, tất cả báo chí truyền thông, chủ weibo hám danh, cứ ngoi lên kẻ nào là đánh kẻ ấy, liên tục đánh “chuột trũi”.

      Đánh chưa đủ, họ còn thay phiên nhau chửi mắng con “cóc ghẻ” kia, người đàn ông thành niên chẳng có việc làm, lo nổi cho cuộc sống của mình, mà còn muốn dựa vào truyền thông để theo đuổi giáo Trình.

      giáo trình muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn bằng cấp có bằng cấp, còn có công việc khá tốt.

      ta phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga còn gì nữa?

      Các bà các mẹ là quân chủ lực, đội quân phụ nữ. Đầu tiên họ mắng mỏ đuổi hết truyền thông, sau đó hết khiếu nại lại kiện cáo, đến cảnh sát cũng xuất , để bọn họ tiếp tục vây quanh cổng trường Trung học số 1 như trước nữa.

      Vậy mà gã đàn ông kia còn chưa từ bỏ ý định, ôm quyển sách tiếng , đứng dựa vào cạnh cột điện, nhìn về phía cổng trường, vẻ mặt thâm tình, còn lực cản bên ngoài càng lớn càng chứng minh tình của bọn họ là thuần túy.

      Giờ ai cũng biết rồi, đây là gã thần kinh.

      Các bà các mẹ lại càng sợ hãi, nhỡ tên thần kinh này lao vào trường chém học sinh làm sao bây giờ?

      Ngày nào họ cũng cử người tới canh gác, chỉ cần ta xuất là báo cảnh sát ngay. Cảnh sát tới đây tuần tra, gã đàn ông này biết là tìm được mục tiêu khác hay là rốt cuộc cũng từ bỏ, ta tới nữa.

      Trịnh An Ni tự cho là mình làm rất tốt việc A Kiều giao cho, mặt mày đầy vẻ chờ được khen.

      A Kiều xem video xong, nhìn Trịnh An Ni: “ biết quay video à?”

      Trịnh An Ni tự tin ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, chụp ảnh quay phim cái gì cũng biết.” năm nàng có hai lần đặt vé máy bay Hàn Quốc xem concert, nàng quyết rồi, sau này phải du học đu thần tượng!

      A Kiều nhìn nàng: “Cuối tuần có thời gian ?”

      Trịnh An Ni: “Hả?”

      Đây là lần đầu tiên đại ca hẹn nàng, nhưng mà cuối tuần nàng đặt vé đu oppa rồi, Trịnh An Ni vừa lo vừa cuống, lúc còn nghĩ phải từ chối thế nào, A Kiều trả lời thay nàng, “ có thời gian.”

      Trịnh An Ni: …

      A Kiều vỗ vỗ nàng: “ làm nhiều chuyện xấu như vậy, làm út chuyện tốt tích đức .”

      Nể tình nàng cố gắng hết sức, A Kiều cảm thấy nên thuận miệng chỉ dẫn cho ta: “Trước đây làm chuyện gì ác mau chóng sám hối, xin lỗi , kiếp này trả kiếp sau cũng phải trả.”

      Nợ càng để lâu càng tích tụ, dù là vô tình hay cố ý, lúc bị kéo vào Tào Địa Phủ rồi chẳng thể đơn giản mà dùng câu “Xin lỗi” để trả nợ như vậy nữa.

      Trịnh An Ni đứng trước trung tâm thương mại cũ, nàng hủy vé, từ bỏ đu oppa, vốn tưởng A Kiều định làm gì ghê gớm lắm, ngờ các tới để đăng ký, học lớp nữ đức.

      Trịnh An Ni nhìn A Kiều nên lời, nhưng nàng giận mà dám , cần thận hỏi: “Chúng mình… học à?”

      còn phải quay lại hết nội dung học nữa.” A Kiều đeo ba lô, mạch về phía trước.

      Trịnh An Ni cực kỳ bối rối, nàng bỏ việc đu oppa, cuối cùng lại phải làm việc cực nhọc.

      Giảng viên lớp nữ đức và phần lớn nhân viên đều là nữ, thấy A Kiều và Trịnh An Ni bèn tới giới thiệu cho bọn họ sổ tay tuyên truyền và tài liệu giảng dạy, A Kiều đưa tiền ra: “Nhanh lên, chúng tôi muốn học khóa.”



      “Ngại quá, chỗ này chỉ là chỗ đăng ký của Hồng Mông nữ học, chương trình học chính thức có loại ba ngày, năm ngày, bảy ngày. Nếu muốn tham gia, các em có thể nộp phí đăng ký trước.”

      A Kiều hơi nhíu mày, lằng lằng vậy à, cứ tưởng chỉ cần hôm nay thôi là có thể quay được video rồi, nằm vùng quả là công việc gian khổ.

      Nhân viên lễ tân đưa các tài liệu đăng ký, thấy các còn là học sinh, với các : “Sắp tới kỳ nghỉ rồi, nếu như các em có thể rủ bạn học tới đây, các em được giảm giá 30% cho chương trình học.”

      Nhìn thấy ảnh trường học và học viên, A Kiều hơi kinh ngạc, quy mô của cái trường nữ đức này còn lớn hơn tưởng nhiều, trang thiết bị đầy đủ, vậy mà còn bao ăn bao ở, thời gian biểu từ 5 giờ bắt đầu lên lớp, đến 7 giờ tối là tắt đèn.

      Tờ chương trình học trông rất hấp dẫn, quốc học thư pháp hội họa, nếu học kiểu nằm vùng, chỉ lấy mấy cái này thể lột được vỏ bọc của bọn họ.

      A Kiều rất hào phóng lấy tiền ra, nộp cả phí đăng ký của mình và Trịnh An Ni.

      Trịnh An Ni khóc ra nước mắt, kỳ nghỉ của còn định dùng để nghe concert đấy, đến vé vào cửa cũng mua rồi, còn là hàng ghế trước, kết quả là chẳng hiểu sao lại phải tới ngoại thành học với Trần Kiều.

      Nhân viên lễ tân nhận tiền, đặt chỗ cho bọn họ, đưa cho bọn họ giấy đăng ký và chiếc túi in hình Hồng Mông nữ học, thông báo cho bọn họ về thời gian, địa điểm tập hợp, xe bus tới trường học ở ngoại thành, ở đó ba ngày hai đêm.

      “Chỉ ba ngày học ngắn ngủi thôi, các em cuộc sống mới rực rỡ.” Nhân viên lễ tân mỉm cười nhìn A Kiều và Trịnh An Ni.

      A Kiều giả vờ mỉm cười, nắm tay siết chặt kêu lách cách, các cũng sống mới đấy.

      “Em định làm gì cơ?” Hạng Vân Độc nhìn A Kiều, chạy thẳng tới cục cảnh sát, với sắp nằm vùng.

      nằm vùng ấy.” A Kiều như thể đương nhiên, “Chẳng phải dạy em à? Em trở thành điệp viên nằm vùng đủ tư cách.”

      A Kiều tốt nghiệp bộ môn phim kinh dị, bắt đầu chuyển sang phim điệp viên. muốn làm giống như trong phim, thâm nhập hang hổ, lấy được hết tài liệu về lớp nữ đức, tung hết bằng chứng phạm tội ra cho cả thế giới cùng biết.

      Xong việc phất áo ra , mình màng danh lợi.

      Vốn Hạng Vân Độc chỉ cho là nghe buổi, ngờ còn ở đó hai đêm.

      yên tâm .”

      yên tâm được.

      Last edited: 7/6/21
      Alice Huynh, bellchuonghayley thích bài này.

    2. hayley

      hayley Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      45
      Oài.... Truyện hay quá sức cơ... Đọc lèo mấy chương thấy gì đâu. A Kiều dễ thương thế này sao Hạng ko đổ cho được chứ. Sở Phục hơi lạ tý nhỉ. Mà thôi... Cỡ nào Hạng cũng phải ráng cân hết. Cảm ơn Iris nhiều. Có đợt mãi thấy chương mới, đoán chắc là bạn bận việc nên ko lên được.
      Iris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 100: A Kiều hôm nay lật bàn ?

      Lật bàn!

      Ngày đầu tiên của kì nghỉ ngắn, Trịnh An Ni xách chiếc valise , đứng ở địa điểm tập hợp chờ A Kiều.

      Từ theo đuổi thần tượng tự dung lại trôi dạt đến tận lớp nữ đức, Trịnh An Ni che giấu kín mít, nhất định thể để bị người khác biết.

      nàng bán vé concert , dối mẹ phải đu ba ngày hai đêm, miệng đắng ngắt như nhai hoàng liên, xách hai túi đồ ăn vặt, mặt mày ủ ê về phía đám người.

      Trong lòng liên tục nghĩ tới lời A Kiều , nợ ai rồi cũng phải trả, nàng cắn môi, gửi tin nhắn cho hai bạn thân plastic [1] của mình【 các cậu có biết An Hiểu Thần chuyển tới trường nào ? 】

      [1] Tình bạn bề ngoài, thực chất.

      giờ còn sớm thế này, bạn thân plastic còn say giấc nồng, căn bản chẳng ai trả lời nàng.

      Trịnh An Ni lại định gọi điện thoại cho Trần Kiều, nghĩ nghĩ lại, vẫn ngài ngại, nàng ngơ ngác mông lung, căn bản biết vì sao mình lại phải xuất ở chỗ này.

      Nhưng xuất ấy à, nàng lại dám.

      A Kiều ăn bánh trứng, uống nước và trà sữa, ô tô đến. chỉ cầm cái túi , hầu như chẳng mang theo gì.

      Trịnh An Ni vừa định bước tới thấy chàng siêu đẹp trai chân dài bước từ xe xuống, đẹp trai đến mức nàng khựng lại, đứng im tại chỗ.

      chàng siêu đẹp trai mở cốp xe, xách valise in hình con thỏ ra, tới trước mặt Trịnh An Ni, nhìn nàng từ đầu đến chân: “Em là bạn học của Kiều Kiều đúng ?”

      Chân Trịnh An Ni nhũn ra sắp ngã đến nơi, vừa nãy nàng còn tự hỏi ô tô nhà Trần Kiều sao lại rẻ như thế, nhưng giờ trong đầu nàng chẳng còn gì hết, chỉ còn khuôn mặt của đẹp trai, “Vâng, đúng rồi.”

      A Kiều rất vui, muốn độc lập, muốn để Hạng Vân Độc đưa , khó chịu qua đó: “ , em tự được mà.”

      Tối qua Hạng Vân Độc giao hẹn với A Kiều, chuyện nguy hiểm được làm, người nguy hiểm được tiếp cận, ngoại trừ việc quay video được làm gì cả.

      A Kiều nghiêm túc đồng ý, mới miễn cưỡng chấp nhận, còn để lại thiết bị tìm kiếm để có việc gì ấn nút cảnh báo.

      Hạng Vân Độc thực yên tâm, bạn nhà người ta như thế nào biết, nhưng bạn nhà mình, từ trước đến nay chưa bao giờ theo kịch bản, quả thực khiến đau đầu.

      còn chưa , canh cánh trong lòng, nhìn A Kiều rồi lại nhìn Trịnh An Ni, thấy thế nào cũng đáng tin.

      Xe bus từ từ tới, A Kiều đưa mắt ra hiệu cho Hạng Vân Độc mau . Hạng Vân Độc đành phải , vẫn luôn nhìn về phía bọn họ.

      Đợi xe xa, Trịnh An Ni dùng giọng mơ mộng hỏi: “Người kia… là trai cậu à?”

      Radar cảnh báo khắp người A Kiều vang lên: “Đó là bạn trai tôi!” rồi lườm Trịnh An Ni.

      Trịnh An Ni lập tức còn mơ mộng gì nữa, còn cảm thấy A Kiều đúng là đại ca, có bạn trai ngoài trường chớ, còn là người làm rồi, lớn hơn nhiều như thế, trông còn đẹp trai như vậy nữa chứ: “Sớm thế này mà ấy đón cậu à?”

      A Kiều hất cằm lên: “Chúng tôi ở cùng chỗ.”

      Trịnh An Ni há hốc mồm, định cái tin tức kinh thế hãi tục này cho bạn thân plastic, nhưng nàng kiềm chế, nàng sợ mình có mạng buôn chuyện nhưng có mạng nhìn thấy ánh mặt trời sáng mai.

      A Kiều và Trịnh An Ni lên xe bus, xe có ít người, có mấy người trẻ tuổi giống bọn họ, toàn là được cha mẹ tới, nghe nữ học để học đạo làm con.

      Xe bus chạy tới chỗ hơi hẻo lánh ở ngoại thành, hóa ra Hồng Môn nữ học có hẳn khu nhà lớn, xe vào, cửa sắt hai bên từ từ đóng lại.

      Trịnh An Ni hơi luống cuống: “Chuyện này là thế nào? Đây là trường học chứ?”

      A Kiều lườm nàng cái: “Sợ cái gì, còn có tôi đây mà.”

      Nơi này là trường học bỏ hoang, những học sinh lớp ngắn hạn như bọn họ được dẫn vào hội trường lớn trong trường, nữ giảng viên với mọi người: “Ba ngày học này theo hình thức khép kín, cho phép sử dụng di động và bất kỳ sản phẩm điện tử nào, cầu mọi người giao nộp các sản phẩm điện tử lên đây.”

      Ngoại trừ việc được dùng sản phẩm điện tử, còn được dùng đồ mỹ phẩm điểm và được ăn đồ ăn vặt.

      Trịnh An Ni vừa nghe muốn phát điên, đồ trang điểm của mỗi túi ít ra cũng hai ngàn đấy! Nước thần nữa đấy nước thần của SK-II)! Nhỡ mấy con mụ này đánh tráo mất làm sao bây giờ!

      Nhưng nàng nhìn vào túi mỹ phẩm của A Kiều, ấy dùng đến tầm đồ luxury như vậy sao? Đồ luxury như thế sao sao? chàng siêu đẹp trai khi nãy có thể nuôi được ấy sao?

      Trần Kiều cũng nộp lên rồi, đương nhiên Trịnh An Ni cũng phải nộp, nàng thào: “Thiết bị của tớ ở trong valise hết rồi, cho quay làm video thế nào được?”

      A Kiều nháy mắt với nàng, đến lúc đó túm bừa con ma để hỏi chút là biết ngay.

      Trường học bỏ hoang thể nào chẳng có mấy con ma du đãng, hơn nữa đưa cả ma nằm vùng tới đây.

      Ma nằm vùng vừa xuống xe xung quanh hoàn thành nhiệm vụ mà A Kiều giao, xem chỗ này có gì ổn hay , ta bắt chuyện với các bạn ma xung quanh.

      A Kiều còn đưa cho ta hộp hương, thứ này đối với ma mà thôi giống như loại thuốc lá tốt nhất với dân hút thuốc.

      Lúc kiểm tra ba lô của A Kiều, mấy người lao công nhìn thấy đám lông xù bên trong bèn : “Chỗ này của chúng tôi được đưa vật nuôi vào.”

      “Đây là đồ chơi mà.” A Kiều nhìn vào mắt người lao công, “Đây là đồ chơi.”

      Trong nháy mắt, người lao công thất thần, lặp lại lời A Kiều : “Là đồ chơi.” Sau đó tiếp tục kiểm tra ba lô người khác, di động của A Kiều cũng bị lấy .

      Đợi đến lúc tất cả mọi người nộp hết những thứ hợp nội quy, học viên bèn được dẫn về ký túc xá, bốn người gian, Trịnh An Ni vừa nhìn thấy, mặt đuỗn ra.

      Đây là cái thể loại giường ván gỗ rách nát gì đây, đến gối cũng có, bọn họ ở đây hai đêm mà nộp tận 3000 tiền học phí cơ đấy! 3000 là có thể vào nội thành ở hai đêm ở khách sạn mấy sao!

      lúc sau, có người tới phát quần áo và chăn gối, bảo bọn họ tự trải. A Kiều ngồi yên động đậy, Trịnh An Ni phải trải chăn xếp gối cho , vừa trải vừa đỏ cả mắt: “Toàn có mùi cả.”

      Hai học viên còn lại đều là phụ nữ có tuổi, thấy bọn họ còn trẻ liền tới hỏi: “Nhà các em có chuyện gì à?”

      Đa số học viên tới đây đều khẩn cầu yên tĩnh trong tâm hồn, hoặc là có chồng tốt, hoặc là có con nghe lời, cuộc sống thực vất vả, hy vọng có thể thông qua việc học tập để thay đổi tình trạng tại.

      Trịnh An Ni hề kính già trẻ: “Có việc cái đầu ý.”

      Những lời này lọt vào tay lao công, bà ta vào răn dạy Trịnh An Ni: “ tới đây đều là chị em, tuy cháu còn tuổi nhưng thể thế với bạn mình được, cháu phải xin lỗi chị này .”

      Trịnh An Ni tức giận đến sắp ngất đến nơi, nhưng A Kiều hề tỏ thái độ, nàng cố nín nhịn để khóc, nhưng nhất quyết chịu xin lỗi, học viên kia : “Thôi thôi, ấy tới lần đầu tiên, tôi tới lần thứ năm rồi, học viên cũ nên nhường nhịn.”

      Tiếng chuông vang lên, giờ học bắt đầu, phòng học có thể chứa được bảy tám chục người vậy mà chật kín. Trước khi vào phải xem video, nhạc vừa vang lên, A Kiều khép mắt lị.

      Giờ vừa khép mắt lại là có thể thấy ánh sáng vàng chậm rãi di chuyển xung quanh mình, đây là phương pháp tu hành Liễu Vạn Thanh dạy .

      Vận tức điều khí, hấp thu ánh sáng vàng này vào trong cơ thể, tẩm bổ cho thần hồn.

      Trước đây A Kiều tu luyện kiểu gì cũng được, pháp thuật học gì cũng xong, giống như trong đầu thiếu thứ gì đó, ngờ cách này lại vô cùng hữu dụng.

      Ánh sáng vàng công đức ban đầu giờ lại như thể cái lồng bao xung quanh . A Kiều vẫn chưa pháp huy được phần mười công hiệu, chỉ từ từ hấp thu mấy ngày cảm thấy cả người khác trước.

      giờ chỉ cần điều tức lát thôi cảm thấy toàn thân ấm áp.

      Giống như ăn đồ bổ, cả người đều có sức lực dư thừa, tai thính mắt tinh, thần thức vừa ra ngoài có thể nghe thấy tiếng những người ở phòng khác chuyện, cách hai tầng nhà, nghe thấy mấy người chuyện trong văn phòng.

      “Sao lại có chuyện như thế xảy ra ở Ngô Trấn chứ?”

      “Tiền thuê thanh toán hết rồi, Ngô Đức Thọ chịu trả lại, cái thị trấn kia tà môn, từ đường vừa sập, cái giếng trước cửa thôn cũng sập luôn, giáo Tống cũng sợ hãi, đến giờ còn nên lời.”

      Thần thức A Kiều giống như tấm lưới, trong tấm lưới này có chuyện gì xảy ra cũng có thể nghe được ràng. Ở vòng trong của lưới, cũng có thể nhìn thấy hết.

      “thấy” phòng tối, bên trong có bé bị nhốt. Lúc A Kiều định nhìn kỹ hơn, nữ giảng viên tới bên cạnh .

      “Vị học viên này, tới lượt em rồi.”

      A Kiều mở bừng mắt, nữ giảng viên cười khe khẽ, nhìn , “Vị học viên này, tới lượt em rồi.”

      Chương trình học bắt đầu bằng việc kể ra bất hạnh của bản thân rồi thúc đẩy , cầu con dâu hợp với mẹ chồng gọi điện thoại xin lỗi mẹ chồng, những người mới học đều tình nguyện lắm.

      Bởi vậy, học viên cũ bèn với mọi người rằng mình từng khóc lóc thảm thiết gọi điện thoại cho mẹ chồng, xin lỗi mẹ chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu bọn họ vừa trở nên hòa thuận, sau đó người chồng liền về nhà.

      Con cũng ngoan ngoãn, chồng còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, cả gia đình trở nên hạnh phúc.

      học viên nữa cũng xung phong kể chuyện, bảo từ khi bà ta bắt đầu tin tổ tông, tin văn hóa truyền thống, cuộc sống của bà ta thay đổi rất nhiều, cuối cùng bà ta cảm thấy chống hút ma túy, con trai đánh nhau đều là do bà ta từng đòi ly hôn với chồng.

      Đáng lẽ ra bà tay phải giúp đỡ chồng mình, bà ta nên có suy nghĩ vứt bỏ ông ta, tuy giờ chồng bà ta vẫn chưa thay đổi gì nhưng bà ta tin rằng ngày nào đó, cả nhà bọn họ có thể sống bên nhau hạnh phúc.

      Giảng viên khẽ gật đầu với bà ta: “Đàn ông là trời, đàn bà là đất, đất vĩnh viễn lật được trời, vậy nên chúng ta ta phải học được cách kính trời, so với đàn bà, đàn ông cao hơn bậc.”

      Những người phụ nữ có ý nghĩ rời khỏi chồng đều có kết cục tốt.

      Trịnh An Ni vô cùng sửng sốt, nàng trợn trắng mắt: “Có phải các người bị ngu hết rồi ?”

      Lao công lập tức báo cáo với giảng viên, bảo đây phải là lần đầu tiên nàng xúc phạm chị em, giảng viên nhìn Trịnh An Ni: “Tối nay em học riêng thôi.”

      A Kiều lập tức lật bàn lên, cũng muốn học riêng, thăm bé trong phòng tối kia.
      Trúc Khảihayley thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 101: A Kiều hôm nay liên lạc ?

      Liên lạc!

      Mấy giảng viên nữ bị hành động lật bàn của A Kiều làm cho hoảng sợ, tới đây nghe giảng vốn đều là phụ nữ hiền lành, mục tiêu của bọn họ cũng chính là những người từ bốn mươi tuổi trở lên này.

      Những người này đa phần bị cuộc sống mài cong eo, kính tổ tông, học truyền thống, nghe những học viên đó kể chuyện cuộc sống của bọn họ thay đổi như thế nào sau khi tin tưởng những thứ này khiến bọn họ cảm thấy đời mình vẫn còn hy vọng.

      Trong lòng giảng viên, đám thiếu nữ phản nghịch giống A Kiều và Trịnh An Ni đáng phải bị đưa thẳng tới chỗ dành cho những học sinh nghiện mạng, bên kia cái gì cũng xử lý được, đảm bảo có thể khiến hai đứa này ngoan ngoãn mới thôi.

      Bởi A Kiều và Trịnh An Ni cùng quấy rối, hai bị giảng viên “mời” riêng ra ngoài, đưa bọn họ tới tòa nhà dạy học khác, tham quan lớp tiên tiến.

      Ba mươi mấy bé từ bảy tám tuổi đến mười hai mười ba tuổi quỳ gối trong phòng học nghe giảng bài.

      Giảng viên là người đàn ông trung niên, mặc đồ thời Đường, ngồi phía , với ba mươi mấy đứa trẻ: “Mắc bệnh ung thư là do bất hiếu, gặp bệnh nặng cũng là do bất hiếu, nếu các con đều có hiếu với cha mẹ, chỉ có cha mẹ các con mắc bệnh ung thư, chính bản thân các con cũng bị bệnh.”

      rồi ông ta chiếu đoạn phim, trong phim quay rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi này, bọn trẻ mở to đôi mắt ngây thơ ngơ ngác, nhìn chằm chằm ống kính, run run ra mình nghịch ngợm, gây , bất hiếu ra sao.

      Trong đó, đứa trẻ lớn nhất cũng tầm tuổi A Kiều.

      Sau đó, giảng viên lại gọi học viên nữ mặc sườn xám lên bục giảng, học viên nữ than thở khóc lóc: “Trong miệng tôi lở loét, buổi tối mất ngủ, bị bệnh hơn nửa năm, từng khám vô số bác sĩ nhưng vẫn có cách nào chữa khỏi. Từ sau khi nghe hết khóa học của thầy Đinh, tôi về nhà liền dập đầu rửa chân cho cha mẹ, ngày nào cũng quỳ lạy cha mẹ.”

      Học viên nữ , giọng nghẹn ngào, thầy Đinh vỗ lưng học viên: “Sau đó sao? Con có khỏi bệnh ?”

      “Đến ngày thứ ba, bệnh của mình thuốc mà khỏi, giờ ngày nào mình cũng hiếu kính cha mẹ, phụng dưỡng cha mẹ, nghe lời chồng, có bệnh tật nào nữa cả.”

      A Kiều nhét điện thoại vào tay Trịnh An Ni: “Nhanh nhanh, mau quay lại.”

      Trịnh An Ni bị khí nhiệt tình của đám người này làm cho kinh hãi, nàng trợn mắt há mồm nhìn đám người này, bọn họ nghe vậy liền bật khóc, vậy mà những đứa trẻ lại còn nghiêm túc nghe giảng đến thế, kết thúc bài học, tất cả mọi người khóc ầm cả lên.

      Trịnh An Ni vừa quay vừa : “Bọn họ có phải điên hết rồi ?”

      Các bé mỗi người bưng chậu nước rửa chân, mời cha mẹ mình ngồi xuống, bắt đầu rửa chân cho cha mẹ.

      Trịnh An Ni vừa quay vừa nghiến răng, rửa chân kể ra cũng chẳng có gì, khi còn mẹ cũng bảo nàng rửa chân, nhưng rửa chân cho cha mẹ, hỏi thăm cha mẹ ngày hai lần thôi, làm gì có cha mẹ nào bảo trẻ con nghe lời bị bệnh ung thư.

      Đó toàn là linh tinh bịa đặt.

      Cái nghi thức rửa chân này cuối cùng cũng kết thúc, cha mẹ và con cái ôm nhau khóc ầm lên, cuối cùng những đứa trẻ đó xếp hàng ra ngoài, cha mẹ bị giữ lại để chuyện, thể những điều tâm đắc được trải nghiệm qua khóa học này.

      “Con tôi lớn thế rồi mà vẫn chưa từng có hiếu với tôi như thế.”

      “Nếu nhờ học truyền thống, giờ con bé còn tranh cãi với tôi chuyện theo đuổi ngôi sao kia kìa, tôi tới lần thứ mười rồi đó. Chính là Hồng Mông nữ học trả lại cho tôi đứa con hoàn toàn mới.”

      Nghe xong, lao công bảo A Kiều và Trịnh An Ni ra ngoài. A Kiều vung tay lên, lao công quay đầu luôn, những người còn lại trong phòng ai nhìn thấy và Trịnh An Ni.

      Quả nhiên nằm ngoài suy nghĩ của , giảng viên nữ lấy quyển quyên tiền mỏng ra, bắt đầu kể lể những khó khăn gian khổ trong chuyện quản lý trường học, rồi tiếp chuyện bọn họ lấy được thành tích tốt ở những nơi khác nhau, hy vọng có thể cống hiến chút cho toàn xã hội.

      Có rất nhiều phụ huynh nhận lấy bút, viết mức tiền mà mình muốn quyên góp lên quyển sổ kia.

      Thảo nào đuổi bọn họ ra ngoài!

      Trịnh An Ni khẽ thở dài tiếng, A Kiều lập tức bịt miệng nàng lại, hai người lén chạy ra ngoài. A Kiều định gửi video cho Hạng Vân Độc, phát ra chỗ này có tín hiệu.

      Hai người lao công tìm được bọn họ, thấy hai người họ bộ trong khu dạy học chẳng còn khách khí gì nữa, mọi người ăn trưa hết rồi, họ đưa hai tới phòng hối lỗi, để hai người ở trong đó yên lặng suy nghĩ tự xem xét lại bản thân, khi nào hiểu ra khi đó mới được ra ngoài.

      Cửa vừa đóng lại, Trịnh An Ni chịu đựng được nổi nữa, nàng văng tục cả tràng: “Tao *** mày ***, muốn *** ***”

      Bụng đói, người mệt, vừa đặt mông xuống băng ghế dài trong phòng bật khóc rấm rứt.

      “Ăn ăn .” A Kiều lấy hộp bánh sandwich kẹp phô mai, lon Coca từ trong ba lô ra, ngoài ra còn có cả túi xúc xích lớn.

      Học viên bên ngoài mà muốn ăn cơm còn phải lao động trước, lau sàn nhà, chà cửa sổ, cọ WC, vừa quét dọn vừa như thế này là để tích đức, chỗ lau dọn càng bẩn càng tích được nhiều đức, lúc bọn họ vừa tới đây, WC còn có mấy người tranh nhau cọ.

      Chẳng thà hai người họ ở trong phòng riêng ăn đồ ăn vặt còn hơn.

      Trịnh An Ni nhìn chiếc ba lô A Kiều đeo lưng, chỉ lớn bằng bàn tay, sao mà cho nhiều thứ vào đấy được thế chứ?

      Nhưng mà kệ , nàng đói muốn chết rồi, mở bao gói ra là ăn luôn.

      A Kiều thấy nàng ăn bèn tới góc phòng tối, đưa tay, vỗ về rúc trong góc: “Tại sao em lại bị nhốt ở đây?”

      Trịnh An Ni tay trái cầm miếng bánh sandwich phô mai, tay phải cầm cây xúc xích, ăn vui vẻ, nghe thấy câu này đến bánh cũng rơi xuống đất.

      Làm gì… Làm gì có người đâu…

      “A a a a a a a a” sau tiếng thét dài chói tai, Trịnh An Ni đấm vào cửa: “Thả tôi ra a a a a a a a a.”

      “Im ngay!” Ồn ào tới mức ma cũng phải đau đầu, A Kiều trừng mắt lườm Trịnh An Ni.

      bé kia vẫn quay mặt vào tường, làm sao cũng chịu quay mặt ra.

      Cả người Trịnh An Ni dán chặt vào cửa, nàng kêu la hồi lâu, cuối cùng cũng gọi được lao công tới, bà ta mở cửa sổ cao, “Xin kiềm chế, xin giữ im lặng cho.”

      Bà ta rất lịch , xong bèn đóng cửa sổ lại.

      A Kiều nghĩ ngợi hồi, hỏi bé ma kia: “Bởi em im lặng quá, bị quên mất nên chết ở chỗ này sao?”

      Trịnh An Ni sắp bị dọa cho sợ phát điên rồi.

      Cuối cùng bé ma cũng quay đầu ra, thoạt nhìn bé mới có bảy tám tuổi, đưa cặp mắt vô tội nhìn A Kiều chăm chú, phải lời nào, miệng bé vẫn luôn lẩm bẩm.

      A Kiều dỏng tai lên, nghe thấy bé dùng giọng khàn khàn : “Con phải hiếu thuận, con phải hiểu chuyện, con phải nghe lời.”

      Vừa , cơ thể vừa lảo đảo.

      A Kiều đứng dậy, muốn tìm chú cảnh sát của , phải báo cảnh sát. liếc nhìn về phía Trịnh An Ni, thấy nàng nhắm chặt mắt, rúc vào góc tường, đưa tay vỗ nàng mấy cái. Hóa ra Trịnh An Ni mơ mà thiếp .

      A Kiều dùng sức gõ cửa, gọi được người tới. nhìn chằm chằm vào mắt bà ta qua cửa sổ : “Mở cửa.”

      Cửa mở ra, lao công kia hốt hoảng, A Kiều hỏi bà ta: “Chỗ này của các người từng có trẻ con chết rồi phải ?”

      “Đúng rồi, có đứa con của chị, bởi nghe lời nên bị nhốt trong phòng tối, mọi người quên mất nó, tới trưa ngày hôm sau mới nhớ ra, đưa tới bệnh viện nhưng kịp nữa rồi.”

      bé vốn bị sốt, nhưng mẹ bé tin rằng chỉ cần hiểu ra, hiếu thuận, bệnh tự khỏi, bởi vậy bé bị để lại trong phòng tối, vẫn liên tục lặp lặp lại những lời các giáo dạy, mãi mãi, giọng cũng khàn khàn.

      Học viên kia rất tin tưởng rằng con mình có hiếu nên mới bị bệnh, đây là hình phạt ông trời dành cho con mình, cũng là hình phạt mà ông trời dành cho bà ta. Bởi bà ta có hiếu với cha mẹ mình, vậy nên con bà ta cũng có hiếu với bà ta.

      A Kiều lại hỏi tiếp: “Chỗ nào có điện thoại?”

      Người lao công chỉ chỉ lên tầng, văn phòng của hiệu trưởng Đinh.

      Khu vực làm việc tầng có camera, A Kiều nổi ý xấu, khởi động tấm bát quái, tạo ra ảo cảnh, trong đó có bé, để bé làm mặt quỷ trước hết camera này đến camera khác.

      “Ma ” chạy nhanh như bay, lại lại hành lang, hi hi ha ha.

      A Kiều đập cái vỡ cả khóa cửa, vào văn phòng, lấy cuốn sổ quyên tiền kia ra, tiện tay lật vào trang, dự kiến lên tới hơn trăm vạn, chỉ có tiền quyên góp của phụ huynh mà còn có tiền quyên góp của các nhân vật nổi tiếng trong xã hội.

      A Kiều ôm cuốn sổ vào ngực, coi như bằng chứng, cứ mang cả đến cục cảnh sát .

      định ra ngoài nghe thấy cầu thang có người lên, A Kiều khép mắt lại, hình ảnh cầu thang liền tự động xuất trước mắt , đó là người mặc bộ trang phục thời Đường, đầu hói nửa, hiệu trưởng Đinh.

      Ông ta lại vừa quyên được số tiền lớn, các học viên ăn chay, ông ta ăn uống no say, ợ lên cái bước lên tầng, vừa rẽ sang nhìn thấy đứa trẻ chạy chạy lại hành lang.

      Ông ta mau chóng tỏ vẻ đường bệ, định răn dạy đứa trẻ này, chỗ này cũng phải là chỗ muốn muốn đến đến, lại định mắng mấy bà lao công kia trận nhưng lại nhìn thấy đứa trẻ ở đầu bên kia hành lang vụt cái xuất trước mặt ông ta.

      A Kiều nhắm mắt, cực kỳ muốn đánh lão hói này trận, nghĩ vậy bèn điều khiển con ma trong ảo cảnh, khiến bé ngẩng đầu lên, cười quái dị chào: “Con chào thầy hiệu trưởng ạ!”

      “Ầm” tiêng, hiệu trưởng Đinh vừa nghe vậy ngã xuống đất, chân run lên bần bật.

      Mới dọa chịu được rồi, vậy mà còn muốn làm những việc xấu xa này à? A Kiều nhìn số tiền trong sổ, hiểu, có nhiều tiền như vậy, tại sao quyên góp xây dựng trường tiểu học hy vọng chứ?

      Rồi lại nghĩ sang Tiền Nhị, Tiền Nhị về nông thôn xây trường tiểu học cũng mấy ngày rồi, sao mà chẳng có tin tức gì chứ?

      A Kiều mặc kệ hiệu trưởng Đinh nằm mặt đất, nhấc điện thoại bàn trong phòng lên, gọi thẳng cho Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc nhấc máy, giọng trầm thấp lạnh lùng: “Ai thế?”

      Hóa ra lúc chuyện với người khác, giọng nghiêm túc như vậy, A Kiều cười tủm tỉm: “Là bạn ngoan của đây! Bạn ngoan của muốn báo cảnh sát.”

      Mặt mày Hạng Vân Độc trở nên ôn hòa trong nháy mắt, giữ chặt điện thoại: “Thế bạn ngoan của có thể trèo tường ra ngoài được ?”

      tới rồi à?” A Kiều vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

      “Là cấp của em, thể dễ dàng lộ diện như thế được, sắp xếp cho em liên lạc viên.” Hạng Vân Độc ra ngoài văn phòng, chơi trò chơi nằm vùng trinh sát với bạn ngoan của .

      A Kiều đứng thẳng người, đột nhiên có cảm giác mình có sứ mệnh.

      Hạng Vân Độc cử học trò mới tới là Giang Manh tới cổng trường Hồng Mông nữ học giúp đỡ A Kiều.

      A Kiều càng ngoan ngoãn, Hạng Vân Đọc lại càng tin được.

      Vừa tới cục cảnh sát, Hạng Vân Độc gọi Giang Manh tới: “Tôi có chuyện này cần làm.”

      Mắt Giang Manh sáng bừng lên, tới đăng ký mấy ngày rồi mà toàn phải vùi đầu trong đống hồ sơ vụ án cũ, Hạng Vân Độc tuy là sư phụ của nhưng đến giờ vẫn chưa giao cho nhiệm vụ nào, đây là nhiệm vụ đầu tiên giao.

      lập tức đứng thẳng: “Em hứa hoàn thành nhiệm vụ, là việc gì thế ạ?”

      “À… Tôi nhận được thông tin quần chúng tố cáo, Hồng Mông nữ học ở khu Tứ Bình, theo dõi chút.”

      “Vâng!” Đồng ý xong, Giang Mai lại hơi nghi hoặc: “Sư phụ, việc này chỉ có chúng ta làm thôi ạ?”

      Hạng Vân Độc nhìn : “Em tôi ở bên trong.”

      Giang Manh lập tức hiểu ra: “Biết rồi ạ, sư phụ, yên tâm , em nhất định chăm sóc em tốt.” chuẩn bị sẵn sàng để nằm vùng bên trong nhưng lại bị Hạng Vân Độc ngăn lại, bảo chỉ cần chờ bên ngoài.

      Hạng Vân Độc có loại dự cảm, A Kiều sống ba ngày bình đạm như thế đâu.

      A Kiều vừa trèo tường ra ngoài nhìn thấy xe của Hạng Vân Độc, gõ cửa sổ xe, mở cửa ngồi vào trong, Giang Manh hỏi: “Em chính là em sư phụ đúng ?”

      A Kiều nhăn mày, trợn trừng mắt, tôi là sư nương của đây!
      Last edited: 9/6/21
      Alice Huynh, hayleycỏ28 thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 102: A Kiều hôm nay ảo ?

      rồi!

      Vừa ra khỏi trường là có tin hiệu ngay, hóa ra hiệu trưởng Đinh đầu trọc đề phòng học viên chụp ảnh quay video từ trước, ông ta lấy việc cảm nhận sâu sắc văn hóa truyền thống làm cái cớ để tịch thu di động của học viên, còn chặn tín hiệu.

      A Kiều gửi video và file ghi cho Giang Manh.

      Giang Manh bật bật lại video và file ghi mấy lần liền, nữ cảnh sát từng được huấn luyện nên còn tức giận hơn cả Trịnh An Ni, siết chặt di động trong tay, tay run lên bần bật.

      Những đứa trẻ đó còn như vậy mà bị cái thứ cha mẹ đủ tư cách này đưa đến nơi như thế này để tẩy não, lấy cớ hiếu thuận, thực tế là muốn khống chế bọn trẻ cách hoàn toàn!

      Bọn trẻ đều là người, mà dù có là vật nuôi chăng nữa còn có tính cách, con người làm sao có thể hoàn toàn trở thành vật phụ thuộc?

      Giang Manh giận muốn chết, nhưng dù tức giận, vẫn biết ghi như thế này thể trở thành bằng chứng.

      hỏi A Kiều: “Đứa trẻ này chết bao lâu rồi?”

      A Kiều nhớ lại trạng thái linh hồn của bé ma, lúc còn sống bé bị nhốt trong cái phòng giam kia, chết rồi cũng được giải thoát, biết cho cùng chết bao lâu rồi, chết rồi mà còn phải lặp lặp lại khổ sở lúc còn sống, hồn phách thể an giấc.

      biết, em chỉ nghe người ta thôi.” A Kiều lấp liếm cho qua.

      Giang Manh lại mở cái video kia ra xem, siết chặt di động: “Thứ này nhất định phải được phơi bày ra ngoài ánh sáng!”

      Nếu thể khiến cho cả xã hội cùng biết thể nào niêm phong cái trường này được.

      File ghi rất ràng, trong lúc bé kia bị phạt nhốt, người giám hộ của bé cũng ở đây, những chuyện như thế này rất khó truy cứu, huống hồ người giám hộ của bé còn hề trách cứ, ngược lại còn ở lại trường làm lao công.

      “Phải quay thêm nhiều video nữa, vụ quyền tiền này cũng là do bọn họ tự nguyện, trừ phi có thể chứng minh được điểm đến của số tiền này là bất minh.” Giang Manh ngồi từ xa nhìn cổng sắt vào trường, chỗ này đáng phải bị niêm phong từ lâu rồi mới đúng.”

      “Chị nhờ người cắt nối biên tập lại video, em đừng về nữa.” Động tới lợi ích của nhiều bên, còn chưa biết đám người kia còn làm ra chuyện gì nữa, Giang Manh ghi nhớ nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ của là phải bảo vệ A Kiều tốt.

      A Kiều nhét cho cái kẹo, vô cùng vừa lòng với đồ đệ của bạn trai, thông minh nhanh nhẹn hơn Khương Thần nhiều, : “Chị chờ em lát, em vào lấy đồ rồi ra ngay.”

      Giang Manh căn bản kịp cản lại, A Kiều xuống xe rồi trèo tường quay lại.

      Giang Manh nhìn theo A Kiều quay về trường, hơi nghi hoặc, khi nãy ánh mắt bé này nhìn mình, có phải hơi hơi… từ ái ?

      A Kiều quay lại khuôn viên trường, như vào chỗ người, nghênh ngang qua sân thể dục, vào khu dạy học, từ học viên đến lao công, chẳng ai nhìn thấy .

      Lúc ngang qua phòng học, thấy những đứa trẻ đó quỳ xuống rửa chân cho cha mẹ, giảng viên ngồi xổm xuống chỉ đạo bọn họ, miệng còn lẩm bẩm những câu vô nghĩa.

      A Kiều tự nhiên nổi hứng, đầu ngón tay động đậy chút, chậu nước rửa chân kia hắt hết lên người giảng viên, xối bà ta ướt hết từ đầu đến chân.

      Bàn ghế bắt đầu lay động, video màn hình lớn liên tục chớp nháy, có phụ huynh giật mình kêu lên: “Động đất! Động đất!”

      đám người giày cũng kịp , người này nối tiếp người kia, để chân trần chạy ra khỏi khu dạy học, giảng viên nữ nhanh hơn tất cả mọi người, lúc chạy nào còn dáng vẻ lịch nhã nhặn nữa, xô đẩy học viên, là người đầu tiên chạy ra ngoài.

      A Kiều cười hì hì, thấy những người này chạy hết ra ngoài bèn xoay người, từ phòng học tầng dưới, về hướng văn phòng của Đinh đầu trọc.

      “A?” A Kiều hơi nghi hoặc, mới chỉ nghĩ đến văn phòng của Đinh đầu trọc thôi mà xuất trong văn phòng, lại nhắm mắt lại, nghĩ tới hành lang bên ngoài văn phòng.

      Vèo cái, A Kiều xuất ở hành lang.

      A Kiều nhìn cơ thể mình từ xuống dưới, hóa ra tu luyện có tác dụng thế này! Hóa ra có thể lợi hại thế này!

      nhắm chặt mắt lại, nghĩ về Hạng Vân Độc, rồi lại mở mắt ra, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

      lại nhắm mắt lại, nghĩ tới Trịnh An Ni, vèo cái xuất trong phòng phạt, Trịnh An Ni vẫn còn ngủ mê mệt, bé kia vẫn còn rúc vào góc.

      Đây vốn là kỹ năng mà con ma nào cũng có nhưng A Kiều lại có thân thể, có thân thể thể nào dùng những kỹ năng này nữa, giờ lại có thể sử dụng rồi.

      bé vẫn luôn miệng lặp lặp lại mấy câu kia “Con phải hiếu thuận, con phải hiển chuyện, con phải nghe lời.”

      Dù A Kiều có với bé như thế nào, bé vẫn quay đầu lại, nhúc nhích.

      A Kiều thở dài, cái chấp niệm này biết phải tới bao giờ mới tiêu tan nổi, đành phải nhờ quỷ sai bản địa đưa bé tới Hoàng Tuyền.

      A Kiều vỗ vỗ gọi Trịnh An Ni dậy: “Chúng ta về thôi.”

      Trịnh An Ni bỗng nhiên tỉnh lại, nàng vẫn nhớ trước khi nàng ngất xỉu, A Kiều chuyện với vách tường, nàng mau chóng cúi đầu xuống, dám nhìn vào góc tường, nước mắt ứa ra, run rẩy hỏi: “Làm sao… Làm sao ra ngoài được?”

      A Kiều cười hì hì, đạp cái đá văng cửa ra, “Ầm” tiếng, cửa sắt bật ra, đó còn để lại được dấu chân khá .

      Trịnh An Ni lập tức nín khóc, nước mắt cũng bị đẩy về, lúc cắm cúi ra ngoài cửa còn liếc nhìn dấu chân kia cái, nếu như phải là đá lên cửa sắt, cái dấu chân này đúng là cực kỳ duyên dáng.

      A Kiều đưa Trịnh An Ni sang phòng khác lấy valise. Valise của Trịnh An Ni bị lật tung cả lên, khóa mật mã cũng bị đập hỏng, nước thần và kem dưỡng da bên trong đều biến mất, đến cả mặt nạ cấp tốc nàng mang theo cũng bị lấy trộm mất rồi.

      Trịnh An Ni tuôn ra tràng chửi tục, mấy con mụ già lúc lên lớp còn bảo trang điểm là phụ nữ biết giữ đạo đức, thế mà lại còn lấy trộm đồ của nàng!

      Lọ nước thần kia còn vừa mới bóc tem, nàng còn chưa dùng được mấy ngày đâu, Trịnh An Ni nghiến răng nghiến lợi: “ ép chết cái trường này, tớ viết ngược chữ Trịnh cho mà xem!”

      Hai thiếu nữ xách valise mạch ra ngoài, bàn ghế trong phòng vẫn còn rung, A Kiều tạo thành rối loại lớn như thế, lặng lẽ trốn , nhưng vẫn để ma nằm vùng ở lại, bảo ta có động tĩnh nào cũng phải cho biết.

      Giang Manh thấy trong trường loạn cả lên, định tới xem tình hình thế nào, A Kiều mở cổng sắt chạy ra, bảo vệ ở cửa cũng chạy hết vào sân thể dục rồi, bọn họ ai cũng sợ động đất làm sập cả nhà.

      Trong lòng Trịnh An Ni chỉ nghĩ tới mỹ phẩm dưỡng da mà nàng bị trộm mất, để ý tới rung chuyển trong trường học, bên ngoài lại chẳng có chuyện gì.

      nàng vừa lên xe sử dụng phần mềm trong di động cắt nối biên tập video, lấy tinh thần phải dìm chết đám người này mới thôi rồi dùng di động của A Kiều đăng ký tài khoản Weibo, tung video lên mạng.

      nàng thành thạo mua thủy quân, share like đủ kiểu, độ hot của video lập tức tăng lên ầm ầm.

      Thời buổi này rồi mà còn có chuyện như thế này, cái gì mà hiếu thuận bị ung thư, cái gì mà phụ nữ trang điểm là có đạo đức, con nếu mà thay đổi bạn trai nát tay nát chân.

      Trịnh An Ni còn tìm được thông tin cá nhân của Đinh đầu trọc, ở ngay mạng chứ đâu, tìm bừa lúc là tìm ra ngay, ông ta là hội trưởng cái hội xúc tiến giao lưu văn hóa gì đó.

      Ông ta đưa đám giảng viên của mình rất nhiều nơi trong cả nước để dạy học nhiều lần, còn có ảnh dạy học website chính thức.

      Trịnh An Ni lấy video quay được và ảnh tư liệu cạnh nhau, làm phụ đề cho video, chụp lại những nội dung dạy học hoang đường đó, ghép thành chính bức ảnh, bức ảnh chính giữa là giá trị quan trung tâm của chủ nghĩa xã hội, 24 chữ, chữ nào chữ nấy lấp lánh ánh vàng [1].

      [1] Lúc đăng ảnh lên weibo tạo thành 9 ảnh ghép lại với nhau (3x3). 24 chữ vàng cốt lõi của chủ nghĩa xã hội TQ gồm có 4 giá trị đất nước: phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, 4 giá trị xã hội: tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, 4 giá trị cá nhân: nước, kính nghiệp (tôn trọng nghề nghiệp), thành tín, hữu thiện (thân thiện với bạn bè).

      Các thích theo dõi tin thần tượng vội vàng ăn dưa ngay cho nóng, hết quả này đến quả khác, quả sau lớn hơn quả trước, quả sau ngọt hơn quả trước.

      Cuối cùng bùng nổ nhất là đoạn ghi kia, trọng tâm nằm ở hai câu “Chỗ này của các người từng có trẻ con chết rồi phải ?” “Đúng rồi, bị nhốt trong phòng tối, quên béng mất nó.”

      Video được share bằng tốc độ bọn họ ngờ tới được, bình luận, chia sẻ dưới bài đăng weibo này của A Kiều tăng đột biến.

      Giang Manh lái xe được nửa đường, biết số lượng chia sẻ hơn vạn, vẫn còn tiếp tục tăng mạnh, với bọn họ: “Có thể gọi điện thoại tố cáo.”

      “Gọi 110 ạ?” Trịnh A Ni hỏi, Trịnh An Ni nhiệt huyết sôi trào, nàng có cảm giác thoải mãn như làm chuyện lớn. Xe ngang qua sân vận động tổ chức concert, nàng chỉ nhìn thoáng qua poster của các oppa treo bên ngoài, cảm giác như thể những thứ đó thể khiến nàng kích động như trước.

      “Ngoại trừ cảnh sát, còn có cục giáo dục, quản lý văn hóa.” Giang Manh tìm số điện thoại, hai thay phiên nhau gọi điện tố cáo, bản thân mình bị lừa đảo học phí, trường học kia còn nhận rất nhiều vị thành niên, bọn họ học hành ăn ở ở đó hết.

      Trường học như thế chắc chắn là có giấy phép quản lý trường học.

      Giang Manh đưa Trịnh An Ni về nhà trước rồi lại đưa A Kiều tới cục cảnh sát, trời tối sầm.

      giúp A Kiều toàn là “tiền trảm” vẫn còn chưa “tấu”, đoán là lúc này mọi người trong cục đều xem video kia rồi, ở ngay huyện ở ngoại thành Giang Thành, chuyện này cũng do thành phố quản lý.

      Lái xe vào đến sân, Giang Manh mới bắt đầu sợ, chuyện này còn chưa cho đội trưởng Hạng đâu đấy mà tự quyết định, còn dạy hai đứa trẻ phải tố cáo nặc danh thế nào.

      hỏi A Kiều: “Em còn chưa ăn đúng , hay là chị đưa em ăn nhé.”

      A Kiều định gật đầu đồng ý, cửa kính ô tô vang lên tiếng gõ, Giang Manh mở cửa sổ ra, thấy Hạng Vân Độc đứng ngoài xe. nhìn thoáng qua Giang Manh rồi lại nhìn A Kiều.

      A Kiều vui vẻ, lập tức bán đứng Giang Manh: “Hạng Vân Độc, đồ đệ này của thông minh nhanh nhẹn đấy!”

      Thực ra Hạng Vân Độc chỉ hơn Giang May cùng lắm là mấy tuổi, nhưng mà Giang Manh lại hơi sợ , cảm thấy quá nghiêm túc, người toát ra khí thế mạnh mẹ, khiến người ta căn bản dám động vào.

      hận thể nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi xem chỗ nào mình làm tốt, chỗ nào mình làm tốt.

      Khi nãy máu nóng nổi lên, giờ làm xong, nghĩ lại mới thấy sợ, chuyện này có phải đáng ra nên cho sư phụ trước.

      Ai ngờ Hạng Vân Độc liếc nhìn cái, lấy tờ trăm ra, đưa cho Giang Manh: “ tự ăn bữa , vất vả rồi.”

      “Ơ?” Giang Manh ngơ ngác nhận tiền, mở cửa định xuống xe.

      Qua khóe mắt, nhìn thấy A Kiều gác cằm lên tay Hạng Vân Độc, nheo mắt lại, miệng hơi cong, mũi hơi hếch lên, làm nũng với sư phụ qua cửa xe.

      vừa định nhìn tiếp, ánh mắt sư phụ quét tới, Giang Manh vội vã xuống xe, nắm chặt tờ trăm, định gọi Khương Thần cùng ăn gì đó.

      Thính lực của rất tốt, mấy bước rồi vẫn nghe thấy sư phụ nghiêm túc, ít ít cười, tuy có gương mặt đẹp trai nhưng mà chỉ thiếu suýt nữa là rơi vụn băng ra kia hắng giọng : “Là cấp , người lãnh đạo trực tiếp của , tôi muốn khen ngợi , nhiệm vụ lần này hoàn thành cực kỳ xuất sắc.”

      Sau đó vỗ đầu A Kiều, hỏi : “Đói chưa?”

      Giang Manh đứng yên tại chỗ, đầu đầy dấu chấm hỏi. Bọn họ phải em à? Đây là cái trò chơi em gì chứ? Hóa ra sư phụ bị cuồng em à?

      A Kiều vừa ăn canh cá nấu cải chua vừa xem Weibo, từ trước đến nay chưa dùng cái này bao giờ, từ Weibo lại xem đến video trang web.

      Hạng Vân Độc để mặt bên cạnh, nhìn vào di động của , là mấy truyện cười tình nhàm chán, người giả bộ như quen biết nhau, A Kiều xem vô cùng vui vẻ, chỉ trong chốc lát, cá trong bát ăn sạch bách.

      Hạng Vân Độc lại chọn cho mấy miếng có xương, vừa quay đầu sang thấy A Kiều đâu nữa, vai bị người ta vỗ cái.

      Quay đầy nhìn sang, thấy A Kiều đưa tay ra, cười láu cá, hỏi : “Này giai, ảo ?”
      Trúc Khải, Alice Huynh, hayley2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :